• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4
Advertisement
Advertisement
  • Chương 596-600

Chương 596: Ăn thịt chuột

Hai tên hoang dã đang túm đánh vào nhau, đánh bằng tay không, chào nhau bằng những cú đấm.

Kiều Bích Ngọc nhìn thấy vô cùng sợ hãi.

Rất nhanh đã phân thắng bại và tên hoang dã mạnh hơn đã chiến thắng. Hẳn ta đạp lên tên đồng loại yếu hơn dưới chân và hét vào mặt hắn một cách dã man như tuyên bổ rằng hẳn ta mới là kẻ chiến thắng.

Tên hoang dã nằm rạp trên mặt đất bị thương.

rất nặng, miệng vết thương đều là máu. Hắn giống như một con thú thua cuộc, năm úp sấp không dám nhúc nhích, phát ra một tiếng kêu gào khàn khân và trầm thấp thảm thiết như đang cầu xin tha mạng.

Kiều Bích Ngọc không hiểu họ đang nói gì, nhưng đại khái giống như những người nguyên thủy cướp đoạt con mồi và đánh nhau.

Mà cô chính là “con mồi” trong mắt bọn họ.

Tên hoang dã đang đứng tiếp tục hét vào mặt tên kia, và đôi chân to lớn giảm lên mặt đối phương không chút khách khí, tỉnh thần của Kiều Bích Ngọc bị kích động mạnh mẽ, nhìn thấy tất cả những điều này, mắt cô mở to. Đầu của tên phủ phục trên mặt đất kia sắp bị giắm bẹp và biến dạng Trận đánh tàn khốc giữa hai tên hoang dã khiến Kiều Bích Ngọc vô cùng sợ hãi Cuối cùng, tên hoang dã cường tráng, rắn chắc ập tới, hắn dễ dàng một tay bế cô lên rồi vác trên vai. Lần này, Kiều Bích Ngọc còn chưa kịp kêu lên, cả người mềm yếu bất định, vô cùng mệt mỏi.

Khiếp sợ trước cảnh tượng vừa rồi, Kiều Bích Ngọc càng biết rõ tên hoang dã trước mặt có thể giết chết cô dễ như trở bàn tay. Cho dù bây giờ kẻ dã man muốn làm bất cứ điều gì với cô, phỏng chừng cô cũng buộc phải hợp tác. Đầu óc cô hỗn loạn, tràn ngập vô số ý nghĩ tiêu cực.

Cùng lắm thì kết liễu cuộc đời.

Có thể là đã phát hiện cô trốn ra khỏi hang, hẳn đã tìm đến ngay sau đó.

Không biết hắn sẽ làm gì với cô trước khi đưa cô về, sẽ trừng phạt hay ăn thịt cô?

Kiều Bích Ngọc không muốn nghĩ nữa, dù sao cũng chết, cô nản lòng thoái chí, đột nhiên không còn ý niệm sinh tồn. Tên hoang dã đã vác cô suốt quãng đường và Kiều Bích Ngọc đã đi được chặng đường hai tiếng đồng hồ. Tên hoang dã rất ung dung, trong khoảng mười phút đã quay trở lại sườn núi, vì thế Kiều Bích Ngọc càng thêm tuyệt vọng Trong lúc đó, Kiều Bích Ngọc có vẻ rất an phận để hắn tùy ý vác đi. Tên hoang dã dường như cũng có chút thông minh, hẳn quay đầu liếc nhìn cô, còn cố ý lắc lắc cơ thế cô, như muốn xác nhận xem Kiều Bích Ngọc đã chết hay chưa.

Cơ thể Kiều Bích Ngọc bị hẳn lắc càng thêm khó chịu, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, cả người Ïu xìu, dáng vẻ như sắp chết.

Điều bất ngờ là tên hoang dã đã không nhốt cô ngay lại vào hang ban đầu.

Thay vào đó, hắn đưa cô đến một bãi đất bằng phẳng cách hang khoảng năm mươi mét, nơi có củi đã được dựng lên, hình như đang nướng thịt gì đó, từ xa Kiều Bích Ngọc đã có thể ngửi thấy mùi thơm của thịt nướng.

Tên hoang dã ném cô đến một chỗ không xa đống lửa, phần mông của Kiều Bích Ngọc không khỏi đau thêm lần nữa.

Không biết có phải bị ngã nhiều nên da dày, thô ráp lên không, không có cảm giác đau đớn.

Hay là xương chân trái cô bị gấy đau đến mức khiến cô mất cảm giác, hoặc là mùi thịt nướng trước mặt đang mê hoặc thần kinh não của cô, hiện tại cô thật sự rất đói bụng, trước đó ăn một ít quả cà chua vốn không thấm vào đâu.

Ở khoảng cách gần, Kiều Bích Ngọc mới thấy rõ thứ đang nướng trên đống lửa là hai con thỏ rừng và một con chuột béo mà lúc trước tên hoang dã đã săn bắt được trong rừng, Thỏ và chuột vẫn còn để cả lông và nội tạng, không cạo lông mổ bụng, bị ném sống vào lửa cho chết cháy rất thô bạo, lớp ngoài đốt thành than, thịt bên trong dần dần tỏa ra mùi thơm.

Cách ăn uống thô bạo như vậy rất hợp với cách sinh tồn của tên hoang dã này.

Kiều Bích Ngọc không mấy kinh ngạc về điều này, lúc trước cô còn tưởng rằng tên hoang dã ăn đồ ăn sống, ăn lông uống máu cũng chẳng có gì lạ.

Tên hoang dã hình như cảm thấy thịt nướng đã chín. Thân hình to lớn của hẳn giống như Hagrid trong Harry Potter; hắn ngồi trước đống lửa, ngọn lửa trở nên rất nhỏ bé. Kiều Bích Ngọc.

thậm chí còn nghĩ hai con thỏ rừng và con chuột này vốn không đủ để hắn nhét kế răng.

Lúc này, Kiều Bích Ngọc rất lo lẳng cho tình cảnh của mình, chắc hắn sẽ không đem cô đi nướng làm bữa tối Dù cô biết rất rõ không cách trốn thoát, tâm như tro ngụi, nhưng bản năng sinh tồn vẫn vượt qua người khác. Cô dùng chân phải ra sức, nhích từng chút một, càng xa hẳn càng tốt.

Thế mà, tên hoang dã dường như lười để ý đến những cử động nhỏ của cô.

Kiều Bích Ngọc vừa lùi về phía sau vừa cảnh giác nhìn hắn. Hắn trực tiếp dùng bàn tay to nắm lấy miếng thịt chảy mỡ trong đống lửa, sau đó mở rộng hàm răng đen sắc nhọn, cần xé từng miếng thịt một cách thô bạo. Phun ra những chỗ thịt bên ngoài bị cháy sém đen trước, lộ ra phần thịt mềm.

Khi Kiều Bích Ngọc nhìn thấy thịt nướng, nhịn không được nuốt nước bọt. Tất nhiên, có cho cô ấy gan to bằng trời, cô cũng không dám cướp đồ ăn của kẻ hoang dã. Trong mắt sinh vật nguyên thủy này, không gì tàn nhân hơn việc cướp giật đồ ăn.

Mặt trời ở chân trời đã lặn, bầu trời vàng nhạt bắt đầu tối sầm lại Gió đêm dần dần có chút râm mát, tựa như: màn đêm đang từ từ thôn tính lục địa. Kiều Bích Ngọc nhìn thấy cảnh vật chung quanh thay đổi, trong lòng rất thấp thỏm lo âu.

Sau khi tên hoang dã ăn hết thịt hai con thỏ rừng, hắn đột nhiên quay đầu lại nhìn cô.

Kiều Bích Ngọc nằm yên không dám nhúc nhích nữa.

Tên hoang dã đứng dậy trong thân hình to lớn, Kiều Bích Ngọc không biết hắn muốn làm gì, cô hoang mang không ngớt Chính lúc này, chân phải của Kiều Bích Ngọc đụng phải một vật nhỏ, cô tùy ý liếc mắt nhìn, đầu óc thoáng chốc kinh ngạc: “Cái bật lửa?”

Trên hòn đảo chim chóc không đậu này, loài người nguyên thủy chưa tiến hóa, làm sao có bật lửa ở nơi này.

Hơn nữa, còn in dòng chữ ‘Xuất sứ từ Trung Quốc.

Tên hoang dã dường như cũng để ý đến Kiều Bích Ngọc nhìn cái bật lửa đỏ rực bên đống lửa.

Hắn cầm cái bật lửa ném tới trước mặt cô, huyên thuyên một tràng ngôn ngữ khó hiếu.

Kiều Bích Ngọc tinh thần căng thẳng cao độ, đương nhiên không hiểu được hắn nói tiếng chim gì, nhưng rõ ràng nhìn thấy hắn ném bật lửa cho cô, cô không hề nhát gan, mạnh dạn cầm lên, cô ấn bật lửa lập tức dâng lên một ngọn lửa nhỏ.

Đôi mắt đen của tên hoang dã to lớn trước.

mặt lóe lên vẻ kinh ngạc. Kiều Bích Ngọc thừa dịp hẳn ta không di chuyển, cúi xuống nằm lấy một cán củi đã cháy dở, sau đó củi lại châm đốt, cô khẩn trương vẫy tay che chở trước người.

Theo quy luật của tự nhiên, tất cả các loài động vật đều sợ lửa.

Tên hoang dã này cũng không ngoại lệ, vẻ mặt của hắn hoảng sợ, lùi về sau một bước theo phản xạ có điều kiện.

Nhưng ngay sau đó, khuôn mặt của hắn nhăn lại, phát sinh tức giận gầm lên, rống to về phía Kiều Bích Ngọc, giống như một lời cảnh cáo.

Kiều Bích Ngọc hoảng hốt, cô chẳng hề muốn chọc giận tên hoang dã, nhưng cũng không muốn chờ bị giết. Dù cô vùng vấy thế nào, dường như chỉ là cố gắng vô ích, Càng vùng vấy, cái chết càng đau đớn, khó coi Nghĩ đến đây, cô như quả bóng nhụt chí, không còn ý chí chiến đấu và dũng khí để chống lại Tay trái cô đang cầm một cái bật lửa, tay phải nằm chặt một ngọn đuốc củi đang cháy hừng hực. Bây giờ, màn đêm đã buông xuống, ngọn đuốc đang bùng cháy trong tay cô đang cháy đặc biệt chói mất, giống như một ánh sao nhỏ nhoi, giống như một chút hy vọng trong màn đên tăm tối.

Tên hoang dã không gầm lên nữa, mà nhặt một cục màu đen từ đống lửa và ném tới bên cạnh Kiều Bích Ngọc.

Kiều Bích Ngọc cảnh giác nhìn hắn, sau đó cúi đầu, cầm cây đuốc trong tay rọi lại gần, cục màu đen hóa ra là con chuột cháy thành than.

Kiều Bích Ngọc cứng cố, nghiêm mặt nhìn lại tên hoang dã dáng người to kệch trước mặt. Mặt hẳn đầy râu rậm rạp, cặp mắt sắc bén như dã thú rất dữ tợn đang nhìn chăm chỉ vào cô “… Ý của anh là muốn tôi ăn thịt chuột?”

Kiều Bích Ngọc cố gắng ổn định cảm xúc của mình, như là giao tiếp với hắn, mà càng giống như nói chuyện với chính mình.

Cho dù có chết đói, Kiều Bích Ngọc cũng nhất định không ăn thịt chuột!

Nhưng khi có một tên hoang dã khổng lồ, cao hơn 2.5 mét đứng trước mặt, trừng mắt nhìn dữ †ợn thì dù có ăn bột mì rang, cũng chỉ có thể vâng lời Kiều Bích Ngọc đã có bữa tối kinh tởm nhất trong đời… nhưng coi như là ăn no nê.

Sau đó cô lại bị nhốt, vẫn trong cái hang đó, vắn là những ‘bạn đồng hành’ đó. Kiều Bích Ngọc.

chạy trốn thất bại và ăn tối với chuột, trong lòng rất phức tạp, thà ăn chuột còn hơn chết, không ngừng an ủi bản thân.

Cô Ngọc đang trong tâm trạng tồi tệ cũng phát cáu với bạn đồng hành của mình, cô hung dữ xua đuổi hai con bò con hiền lành trong hang, chiếm địa bàn ban đầu của chúng và đặt mông ngồi trên bãi cỏ khô.

Giờ đây, cô suy bại tới mức còn phải tranh giành chỗ ở với trâu bò.

Nhưng trải qua chuyện vừa rồi, trong lòng Kiều Bích Ngọc có một tia hy vọng mờ nhạt, làm sao một tên hoang dã có thể có bật lửa? Trên hòn đảo này có nền văn minh hiện đại sao.

Chương: 597 Kéo ra ngoài họp chợ bán

Kiều Bích Ngọc nghĩ rằng cô sẽ lo lắng sợ hãi và không thể ngủ được cả đêm Kết quả là ngay đêm đầu tiên đến hòn đảo bí ẩn này, cô đã ngủ quên một cách bất ngờ.

Cô và những con thú khác bị nhốt trong hang, Bầu trời bên ngoài tối om và u ám, cánh cửa gỗ rách nát ở cửa hang được tên hoang dã gia cố, với sức của cô không thế đấy ra được, kỳ thực cái hang này không có khóa. Hòn đảo xa lạ này, màn đêm buông xuống, cô cũng không dám tùy ý ra ngoài và chạy trốn.

Sau khi ăn xong bữa tối chuột, Kiều Bích Ngọc ngồi trên cỏ khô, tựa lưng vào bức tường bùn đất thô ráp, rất chán nản và nghĩ ngợi lung tung, Những con thú khác trong cùng hang có vẻ rất thích cô, thỉnh thoảng, con bò con lại đến liếm da cánh tay cô, và con nai sừng tấm lớn bị thương đã mạnh dạn đi đến bên cô và ăn cỏ khô dưới mông cô.

Cáo trắng với bộ lông phong phú cư nhiên lại ngồi xổm bên cạnh cô, co lại thành một quả bóng, dựa vào cô an tâm mà ngủ.

Kiều Bích Ngọc nhìn bạn đồng hành của mình với tâm trạng phức tạp, vì bọn chúng không hề hung hãn, cô thả lỏng dây trói buộc chặt và dựa vào bức tường bùn đất sức tàn lực kiệt, cô mệt nhoài, nhằm mắt lại và ngủ thiếp đi trong vô thức.

Ngày hôm sau mặt trời vừa lên, ánh mặt trời chói lọi ánh sáng rực rỡ.

Vì cái hang này nằm trên sườn núi quay mặt về hướng đông, mặt trời vừa mọc tia sáng tràn vào hang, Kiều Bích Ngọc liền thức dậy.

Sau một đêm nghỉ ngơi, hiện tại trạng thái tinh thần của cô đã khá hơn rất nhiều, chân trái té bị thương, gãy xương vẫn còn đau nhưng vẫn trong khả năng chịu đựng của cô.

Tên hoang dã cũng đã thức dậy từ rất sớm, thân hình to lớn cùng bước chân nặng nề, rõ ràng hẳn đang đi tới đây.

Kiều Bích Ngọc trong tiềm thức cảnh giác, nhìn về hướng cửa hang: Mà những con thú xung quanh cô đều trong dáng vẻ ung dung, những con thú không có suy nghĩ và lo lắng nhiều đối với sự sống và cái chết.

Kiều Bích Ngọc đặt chúng lại với nhau và không khỏi cảm thấy có một nụ cười gượng gạo.

Đôi tay của tên hoang dã rất mạnh mẽ, hẳn dễ dàng nhấc cánh cửa gỗ gia cố ở cửa hang lên và đặt nó sang một bên, sau đó hẳn cúi đầu chui vào, bàn tay thô chắc đang cầm một sợi dây gai rất dài.

Tên hoang dã đã trói những con vật này rất khéo léo. Đầu tiên, sợi dây gai được quấn quanh cổ con nai sừng tấm vài vòng, thắt một nút, sau đó buộc cổ hai con bò con, trói con cáo trắng vài vòng. Buộc trực tiếp vào lưng của một trong những con bò.

Cuối sợi dây, trói chặt, chắc chắn thắt lưng của Kiều Bích Ngọc.

Cứ như vậy, Kiều Bích Ngọc và một vài con thú bị dây thừng buộc vào nhau và bị kẻ hoang dã kéo xuống sườn đồi.

Kiều Bích Ngọc không cách nào miêu tả được cảm xúc của mình, loại cảm giác này giống như ộ ¡ chế độ nô lệ, từng nô lệ bị trói lại với nhau và bị chủ nô dắt ra ngoài bán Và tình hình của cô ấy bây giờ còn tồi tệ hơn, cô bị đối xử trực tiếp như một con thú Kiều Bích Ngọc đi ở cuối hàng, lợi dụng khi tên hoang dã phía trước không chú ý, cô cố gắng tháo nút dây gai buộc quanh eo của mình.

Nhưng sợi dây gai này quá dày, có thể là do tên hoang dã đã tự đan thành từ những rễ cây rủ xuống trên những cây cổ thụ trong rừng, tên hoang dã buộc quá chặt và sức cô không đủ.

‘Vừa bước xuống bình nguyên từ trên sườn núi, tên hoang dã quay đầu lại, ngực hắn để trần, bắp thịt trên người xoắn vào nhau rắn chắc và dữ tợn, giống như người nguyên thủy, chỉ có bộ lông thú rừng quấn quanh eo, mặt đầy râu, lộ ra hai con ngươi đen thui sắc bén nhìn về phía Kiều Bích Ngọc.

Kiều Bích Ngọc sững người một lúc, ngay lập tức ngượng ngập rút tay về, không dám lại kéo sợi dây gai quanh eo mình.

Tên hoang dã dường như cũng biết ý đồ của cô, nhưng khi nhìn kỹ thân hình gầy gò ốm yếu của Kiều Bích Ngọc, dường như cũng không hề lo lắng rằng cô sẽ chạy mất mà tiếp tục lên đường.

Lần quay lại này của tên hoang dã, dưới tia nắng ban mai, Kiều Bích Ngọc thấy rõ một chiếc ấm được buộc quanh thắt lưng của tên dã man, đó là loại ấm quân dụng bằng kim loại màu xanh đậm.

Kiều Bích Ngọc lại kinh ngạc: “… Cái ấm kim loại hiện đại của tên hoang dã đến từ đâu vậy?”

Chiếc ấm trên thắt lưng của tên hoang dã rõ ràng là một sản phẩm hiện đại, cộng thêm chiếc bật lửa mà cô nhìn thấy đêm qua… Kiều Bích Ngọc bối rối suy đoán, lẽ nào hòn đảo này buôn bán qua lại với bên ngoài?

Nói vậy, có phải cô còn có cơ hội gặp được “người hiện đại, sau đó sẽ có cơ hội trở về xã hội văn minh hiện đại!

Mặc dù không biết kẻ hoang dã dẫn cô và các con thú đi tới đâu vào sáng sớm, nhưng phỏng đoán, chắc là tên hoang dã đưa cô và các con thú đến một nơi có thể ‘mua bán, tương tự như họp chợ ngày xưa, trao đổi mọi thứ linh tinh.

Nghĩ như vậy, não của Kiều Bích Ngọc liền sôi sùng sục.

Nói cách khác, cô rất có thể gặp “người hiện đại trên chợ, thế là cô sẽ được cứu Nghĩ đến đây, Kiều Bích Ngọc không khỏi cảm thấy sảng khoái tinh thần, ngay cả vết gấy ở chân trái cũng không cảm thấy đau đớn nữa, và cô tăng tốc độ.

Đi nửa ngày đường, mặt trời dần dần đã lên đỉnh đầu gay gắt, chói chang.

Kiều Bích Ngọc cảm giác như mình sắp bị nắng thiêu đốt, não bộ bắt đầu sưng lên và nặng nề, cô rất muốn uống nước, cô cảm thấy mình sắp bị say nắng.

Nhưng tên hoang dã phía trước vẫn tràn đầy tinh thần và thể lực, nằm dây dắt cô và đám thú vật, không ngừng sải bước tiến lên, thỉnh thoảng lại cầm ấm lên uống một hớp.

Mà Kiều Bích Ngọc thực sự không thể sánh được với sức mạnh thể chất của tên hoang dã, thậm chí là đám thú vật, cô bước đi chậm chạp, kết quả là cô không còn sức đi tiếp, gần như bị sức mạnh phía trước kéo về phía trước.

Ngay khi Kiều Bích Ngọc cảm thấy mình sắp ngất đi, đội phía trước đột nhiên dừng lại, do quán tính, cơ thể cô lao về phía trước và tông vào con bò con trước mặt.

Còn tưởng rằng tên hoang dã sẽ dừng lại và nghỉ ngơi, hóa ra không phải, Kiều Bích Ngọc ngẩng đầu nhìn và đầu óc nhất thời trở nên tỉnh táo ít nhiều.

Lại có thể gặp phải tên hoang dã khác.

Họ đi trên con đường bình nguyên, khu vực này chỉ toàn đất đá nhấp nhô không bằng phẳng, không có nhiều thực vật, chỉ thỉnh thoảng có một vài loài cỏ dại mọc ở các kẽ đá. Lúc đi đường, con nai sừng tấm và con bò con sẽ cúi đầu gặm cỏ.

Tầm nhìn xung quanh khoáng đạt, trên bình nguyên rộng lớn này, ngoại trừ đất bùn đen, còn có đá rải rác xen vào nhau, mênh mông bát ngát.

Nếu không có mặt trời, thậm chí rất khó để phân biệt phương hướng Mà ở một nơi như này, Kiều Bích Ngọc nhìn thấy hai tên hoang dã đến gần họ, một tên là giống cái và một tên là giống đực.

Gã đàn ông hoang dã rất cao có thể đến ba mét, nhưng nhìn không đủ vạm vỡ, râu quai nón đầy đặn, nhưng đôi mắt lại đục ngầu như có bệnh.

Mặt khác, nữ nhân hoang dã da dẻ khắp.

người ngăm đen bóng loáng vì phơi nắng, rất khỏe mạnh, bắp tay và bắp đùi phát triển vạm vỡ, cũng chỉ có một mảnh lông thú rừng quấn quanh hông bao phủ. Lông mày rậm, mắt to, trán rất cao, xương gò má nhô ra, trên mặt không có lông mao, chỉ cần nhìn thoáng qua là Kiều Bích Ngọc đã có thể nhận ra cô ta là giới nữ. Đó là do đặc điểm giới tính thứ cấp của cô ta, bộ ngực cô ta phát triển khủng giống như sóng gió cuộn trào mãnh liệt.

Tên hoang dã tứ chử đang dắt Kiều Bích Ngọc có vẻ như không phản ứng với đồng loại của mình. Nữ nhân hoang dã mạnh mẽ hét lên với hẳn, và tên hoang dã tứ chử’ mới dừng lại và huyên thuyên giao tiếp với bọn họ.

Kiều Bích Ngọc rất tò mò, nhưng không thể không cảnh giác nhìn những tên hoang dã này trò chuyện.

Sau một lúc, ba tên hoang dã thân hình vô cùng to lớn này quay đầu lại, cùng lúc nhìn cô bằng ánh mắt sắc bén, Kiều Bích Ngọc bị nhìn như vậy, tức khắc sợ hồn bay phách lạc.

Một tên hoang dã đã khiến cô sợ hãi không nhẹ, ba tên hoang dã như vậy da và thịt mềm của cô không đủ để chúng ă May là bọn họ không tiến về phía cô, tiếp theo đó, Kiều Bích Ngọc nhìn thấy rõ ràng tên hoang dã cao ba mét như có bệnh lôi ra một cục vàng nhỏ từ một chiếc túi da thú thô ráp ở thắt lưng.

‘Vàng, không sai, chính là vàng!

Kiều Bích Ngọc quả thật không dám tin rằng đám người hoang dã chưa tiến hóa này thực sự biết sử dụng vàng làm phương tiện mua bán. Như.

vậy, trên hòn đảo này, vàng và bạo chắc là tiền tệ lưu thông chủ yếu.

Tất cả những thứ này đều tiến bộ hơn nhiều so với tưởng tượng của Kiều Bích Ngọc, như thể có người hiện đại nào đó đã dạy cho những tên hoang dã Ba tên hoang dã vẫn đang huyên thuyên nói chuyện, như thể họ đang tranh chấp. Bọn họ vốn có dáng vẻ hung dữ, khi nói chuyện hung hăng thì tướng mạo hung ác đáng sợ.

Nữ nhân hoang dã chạy về phía Kiều Bích Ngọc khiến cô sợ choáng váng. Chưa kịp có phản ứng gì, nữ nhân hoang dã đã nhấc cánh tay gầy guộc của Kiều Bích Ngọc lên vẻ chê bai, sau đó tranh cãi gay gắt gì đó với ‘tứ chủ’ của cô ta giống như đang cò kè mặc cả.

Nữ nhân hoang dã vạm vỡ này đứng cạnh Kiều Bích Ngọc quả thực là một trời một vực.

Nước da của Kiều Bích Ngọc rất trắng, được nuôi nấng rất dịu dàng và chiều chuộng. Chiều cao gần một mét bảy đối với một cô gái không phải là quá thấp, nhưng nữ nhân hoang dã bên cạnh cô.

cao ít nhất hai mét ba, với trọng lượng hơn 125 kg, cánh tay của cô ta còn to hơn vòng eo của Kiều Bích Ngọc…

Chẳng bao lâu sau, Kiều Bích Ngọc hiểu ra rằng những tên hoang đã này đang chê cô vì xấu xí Đây là kiểu thẩm mỹ chó má gì.

Lần mua bán này thất bại và Kiều Bích Ngọc bị chê không bán đi được.

Tên hoang dã *ứ chử’ dắt Kiều Bích Ngọc và đám thú vật tiếp tục lên đường.

Chương 598: Kiều Bích Ngọc bị ruồng bỏ rồi

Đi một ngày một đêm.

Kiều Bích Ngọc hiện giờ đang ngồi xổm trên một tảng đá hơi bằng phẳng, cô tuyệt vọng nhìn bầu trời đêm đen kịt với những vì sao đang tỏa sáng, lòng bàn chân cô nóng ran, lại thêm vết thương ở bên chân trái nữa, cô bắt đầu đi từ sáng sớm, cô vẫn kiên trì cần răng mà chịu đựng.

Tuy nhiên, sau khi đi một ngày một đêm, cô vắn chưa đến được thị tập’ mà cô đã mong đợi trong lòng. Chẳng lẽ là cô nghĩ sai rồi. Tên dã nhân này đang dẫn cô đi đâu vậy? Trời đã về đêm, con đường phía trước còn dài hơn nữa Kiều Bích Ngọc cũng cảm thấy đói bụng rồi Lại còn mệt mỏi, cô cảm thấy chân mình thật vô dụng, nó đau đến tê dại, như thể không còn thuộc về mình nữa Tên dã nhân tùy ý tìm được một chỗ nghỉ ngơi qua đêm, xem ra ban đêm hắn cũng cảm thấy không an toàn. Sau một ngày dài đi bộ, cuối cùng họ cũng bước ra khỏi khu vực đồng bằng đầy sỏi đá, dân dần một vài cây lớn xuất hiện trước mặt họ, họ liền đi vào đó để tránh bóng râm.

Họ tiến vào một gốc cây lớn để nghỉ ngơi, tên dã nhân buộc dây gai vào dày của Kiều Bích Ngọc và các con vật. Bọn cô chỉ có thể ở trong một khu vực nhỏ nhất định.

Trong quá trình sinh hoạt bên trong, Kiều Bích Ngọc tự mình trèo lên và ngồi trên một tảng đá phẳng, trong khi các loài động vật tìm tự mình đi kiếm cỏ dại để kiếm ăn ở xung quanh.

Tên dã man tự đi hái mấy cành cây để châm lửa vì ngón tay dày quá nên động tác hắn dùng bật lửa rất mạnh, châm tận mấy lần. Kiều Bích Ngọc cảm thấy rằng động tác này mạnh đến mức hắn ta có thể làm vỡ chiếc bật lửa trong vài phút mất.

Tên dã nhân này dường như cũng nhận ra Tầm quan trọng của việc đốt lửa trong vùng hoang dã này. Nếu mà gặp phải một con thú dữ, ngọn đuốc có thể bảo vệ sự sống. Vì vậy, hắn ta bước đến chỗ Kiều Bích Ngọc và ném chiếc bật lửa vào chân cô.

Kiều Bích Ngọc hơi ngạc nhiên, cố đối mặt hẳn ta nhìn người đàn ông với bộ râu và đôi mắt đen sắc như dã thú ở trước mặt. Rõ ràng là hẳn ta muốn cô giúp hắn bật lửa. Bàn tay nhỏ bé của Kiều Bích Ngọc bật lửa ngay lập tức, điều này thật dễ dàng đối với cô. Nhưng với tên dã nhân này thì hắn ta có vẻ rất ngạc nhiên, như thế lần đầu tiên hẳn ta nhìn thấy Kiều Bích Ngọc sử dụng bật lửa vậy, trông vẻ mặt anh tuấn kia của hẳn thiếu chút thất thần, nhưng trong mắt vẫn lộ ra vẻ kinh ngạc.

Kiều Bích Ngọc trong lòng nghĩ rằng những công cụ hiện đại này vốn dĩ là để “người bình thường” như cô sử dụng.

Những tên dã nhân trên hòn đảo này thì phải làm ra một phiên bản phóng †o của cái bật lửa mất, thậm chí chiếc ấm kim loại trên thắt lưng của hẳn cũng phải to gấp mấy con số của chiếc ấm bình thường.

Không biết có phải vì hắn nghĩ rằng nếu Kiều Bích Ngọc chết đói, thì bọn hắn sẽ không thể bán được giá tốt hay hoặc là bọn chúng không thể đánh được lửa nữa, vậy thì hãy để cho những tên dã nhân này cảm thấy rằng cô có một số giá trị Nói tóm lại, đêm nay Kiều Bích Ngọc coi như may mắn, tên dã nhân ném cho cô một miếng thịt khô, chính xác là một miếng thịt khô lớn, đã bị cháy nắng. Cô không thể nhìn ra được thịt động vật là gì, nhưng ít nhất, nó không phải là thịt chuột.

Tất nhiên, Kiều Bích Ngọc sẽ không từ chối đồ ăn, chỉ cần lấy nó và ăn, bởi vì đồ ăn rất cứng nên cô chỉ có thể cản một chút từ bên cạnh. Xé miếng thịt và nhai từ từ trong miệng. Tuy thịt nhiều gỗ nhưng ăn rất ngon.

Bản thân tên dã nhân cũng ăn loại đồ giật này, chắc là trời sinh tập quán thói ăn thường ngày của hắn đây mà, đồ ăn như vậy thật là tiện lấy ra ăn mà. Hẳn ta cũng uống cạn nước trong ấm một ngụm, và ngay sau đó nước liền bị hẳn ta uống hết.

Kiều Bích Ngọc bí mật theo dõi hành động của hắn, trong lòng rất ghen tị, và cô cũng rất khát khao. Động vật thì không thiếu thức ăn, chúng dường như bị đói sau khi di chuyển trên quãng đường dài hiện giờ cũng ăn cỏ rất nhiều.

Mặc dù ăn cái này sẽ tiết nước bọt nhưng Kiều Bích Ngọc vẫn rất khát nước, cô nhìn con nai sừng tấm lớn đang ăn cỏ, ăn lá trên cây. Cây lá mọc đầy lá và nó chỉ cao có một mét, lá phẳng và rộng bẵng lòng bàn tay, màu xanh ngọc bích, trông giống như một tiên nữ vậy.

Các loài xương rồng cọ thì trông rất mềm và mọng nước. Con nai có thể ăn được vì loài xương rồng đó không có độc. Bởi vì Kiều Bích Ngọc được buộc ở cuối bằng dây thừng, mọi cử động của cô ấy đều thuận tiện hơn, cô kéo chiếc dây gai buộc ở chân trái của cô và đi bộ một lượt.

€ô đi giành thức ăn với con nai kia. Tên dã nhân bắt đầu chú ý đến cô khi cô đang đi bộ, và phát hiện ra rằng cô sẽ ăn loại lá đó, sau đó trong mắt hẳn tỏ vẻ nghỉ ngờ.

Rất đẳng Kiều Bích Ngọc nắm lấy một chiếc lá dày và nhét nó vào miệng, mặc dù chiếc lá ngon ngọt và làm dịu cơn khát, nhưng nó có một vị đẳng như’ cây khổ khoa vậy.

Vị đẳng lan tỏa khắp khoang miệng cô.

*… người anh em à, đẳng như vậy sao mày có thể ăn nó được cơ chứ?”

Kiều Bích Ngọc nhìn con nai sừng phàn nàn vài câu, con nai sừng lớn nhìn cô bằng đôi mắt trong sáng, và lại tiếp tục tận hưởng lá cây của nó. Đối mặt với sự sống còn, thì cô không thể kén ăn được. Loại lá này tuy khó đi vào dạ dày nhưng lại không độc và có thể làm dịu cơn khát, đối v: Kiều Bích Ngọc, loại lá này giống như một cái ấm đựng nước.

Nếu bạn đang thực sự sắp chết khát, thì bạn có thể lấy nó ra và nhai. Vì vậy Kiều Bích Ngọc đã hái rất nhiều, vì sợ ngày mai sẽ không nhìn thấy loại lá này nên cô phải để dành một ít.

Tên dã nhân ngồi bên đống lửa luôn dõi theo từng động tác nhỏ của Kiều Bích Ngọc, hẳn ta không bước tới ngăn cản. Kiều Bích Ngọc cũng cố gắng bẻ gấy cái cành của loại cây lùn này, và muốn làm một cây gậy để chống đỡ cho cô, nhưng cái cành của loại cây nhỏ này quá mỏng và không thoải mái.

Cô ấy đi xung quanh, nhưng sợi dây thừng buộc quanh eo lại khiến cô hạn chế phạm vi hoạt động của mình, cuối cùng ở dưới gốc cây lớn gần đó, cô nhìn thấy một vài cành bị gãy, cô lập tức chạy tới nhặt lên.

Xung quanh có rất nhiều cây dây leo rất rậm rạp mọc trên những cây lùn này. Cành cây xanh đậm rất kiên cường, Kiều Bích Ngọc cảm thấy may mắn khi kéo được một ít, vì cành cây này quá cứng mà cô lại không đủ sức nên đã nhặt một viên đá hơi sắc trên mặt đất lên Nện vào đó một chút.

Khi tên dã nhân nhìn vào hòn đá sắc nhọn trên tay Kiều Bích Ngọc, sau đó với sức lực yếu ớt của cô dùng để đập nát cành cây từng chút một, lông mày hẳn hơi nhíu lại, được rồi, hẳn dường như đang suy nghĩ cái gì đó, có lẽ vì hắn chưa bao giờ nghĩ rằng cô có thể bẻ gấy một cành cây mềm dẻo như vậy.

Kiều Bích Ngọc tranh thủ buổi tối không vội vã, hầu như cô làm việc cả đêm, cuối cùng, cô dùng một vài mảnh gỗ vụn nhặt được dùng chúng làm nẹp.

Cô quấn băng gạc và buộc chặt bàn chân trái bị thương của cô, để ít nhất cô sẽ không phải đau nhiều hơn khi bước đi vào ngày mai.

Tên dã nhân nhìn thấy tất cả, gã cảm thấy khó hiểu và ngạc nhiên trước mọi việc cô vừa làm.

Vào ban đêm trên hòn đảo này phủ xuống một lớp sương đêm dày đặc, quần áo của Kiều Bích Ngọc bị sương làm cho ướt một nửa, hơn nữa sự chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm là rất lớn.

Kiều Bích Ngọc nằm ngủ trên tảng đá phẳng bị lạnh mà tỉnh dậy, người cô run lên vì lạnh, quần áo sũng nước rất khó chịu.

Cô mệt mỏi từ từ mở mắt ra, nhìn bầu trời đen kịt bao la vẫn đầy sao, mặt trời còn chưa ló rạng Cô tìm thấy nó có nghĩa là cô vẫn còn sống sót sau bao khổ sở vừa qua, nếu bạn có thể ngủ thêm.

một giây, tức là bạn sống thêm được một giây, và bạn không thể biết được liệu bạn có chết trong giây tiếp theo hay không.

Vốn dĩ cô vẫn tiếp tục ngủ say, nhưng khi quay đầu lại, cô phát hiện tên đã nhân đang ngồi trên đống lửa thêm củi.

Hắn ta cả đêm không nhắm mắt, ánh mắt dữ tợn cứ nhìn cô chăm chăm. Hai ánh mắt đối diện nhau, điều đó khiến cho Kiều Bích Ngọc bị dọa một trận, đột nhiên tỉnh ngủ luôn.

Mặc dù tên dã nhân này vẫn cho cô ăn, nhưng Kiều Bích Ngọc không thể quên rằng hẳn †a rất nguy hiểm và cô cũng đã chứng kiến cách hẳn ta chiến đấu với những tên dã nhân khác.

Hắn thô lỗ và độc ác, tên dã nhân này bất cứ lúc này cũng có thể giết chết cô.

Kiều Bích Ngọc không muốn chết, cô không cam tâm, mặc dù cô không biết tương lai sẽ đi về đâu, nhưng nếu cô có thể sống sót cho đến khi Quách Cao Minh xuất hiện, hoặc là cô có thể trốn khỏi đây một mình.

Đây chính là niềm tin lớn nhất của cô bây giờ.

Kiều Bích Ngọc ngồi co người lại và suy nghĩ lung tung, trong khi tên dã nhân ở đầu bếp lửa bên kia lại nhìn cô đang suy nghĩ.

Sau khi mặt trời ló dạng, họ lại bắt đầu lên đường. Sau khi đi bộ mấy ngày qua, Kiều Bích Ngọc hôm nay đã có kinh nghiệm hơn, cô đã để lại một miếng thịt mà người đàn ông hoang dã đưa cho cô ấy đêm qua.

‘Ðem giấu nó đi, và còn những chiếc lá mọng nước mà cô hái được nữa, chiếc chân trái bị gãy được buộc một cành cây để cố định. Hôm nay.

cũng có thể đi được một đoạn thoải mái hơn, Kiều Bích Ngọc cảm thấy không còn khó khăn như ngày hôm qua nữa.

Cô ấy thấy rằng mặc dù tên dã nhân đi đi bộ, nhưng hẳn ta lại không để ý nhiều đến những con vật đăng sau đang gặm cỏ.

Khi vật ăn cỏ không di chuyển, thì tên dã nhân sẽ dừng lại uống ngụm nước hoặc nhìn mọi thứ xung quanh. Vì vậy, Kiều Bích Ngọc cũng mạnh dạn, cô nhìn thấy nơi nào đi qua cũng có trái cây, đó là quả cà chua nhỏ, cô liền lệch khỏi hướng đi của đội Đi thẳng đến đó hái, hái càng nhanh càng tốt, vì sợ rằng tên dã nhân phía trước sẽ nổi giận. Tên dã nhân cảm thấy dây gai trong tay bị siết chặt, bất mãn quay đầu lại, liền thấy Kiều Bích Ngọc đang kéo đầu kia của sợi dây gai đi về hướng khác.

Hắn nghĩ con vật nhỏ và gầy này thật phiền phức, nhưng hẳn vẫn sẵn sàng dừng lại ở đó và đợi cô quay lại.

Kiều Bích Ngọc nhìn thấy tên dã nhân không tức giận, trên đường đi cô đã nhặt rất nhiều đồ.

Bao gồm một chiếc nạng đủ chắc để làm vũ khí nếu cần thiết. Cô không thể giải quyết quá nhiều việc một mình, vì vậy cô bèn không bi hố đã buộc đồ dùng cá nhân của mình vào phía sau của con bò nhỏ.

Kiều Bích Ngọc không có sức nặng trên cả hai tay, và cuối cùng thả lỏng. Con bò nhỏ quấy đuôi lên tỏ ý khó chịu nhưng Kiều Bích Ngọc lại đút cho nó ăn một nắm cỏ tươi để ‘hối lộ nó.

Tên dã nhân quay đầu nhìn cô hết lần này đến lần khác, lạ là cô có bao nhiêu cử động nhỏ hẳn cũng không có ý kiến gì về việc cô dụ dỡ con bò nhỏ làm Tao công”, hẳn cứ xem như sợi dây gai quanh eo không được cởi trói thì cô cũng không thoát ra ngoài là được rồi, tên dã nhân không thèm đếm xỉa đến cô mà để mặc cho cô tự náo.

Trên thực tế Kiều Bích Ngọc rất muốn ngồi trên lưng con nai sừng lớn kia, thậm chí cô còn nghĩ đến việc thường xuyên cho nai sừng tấm ăn những chiếc lá mọng nước mà nó thích nữa. Con nai kia mà làm thú cưỡi của cô thì hạnh phúc lảm.

Tuy nhiên tất cả chỉ là tưởng tượng của Kiều Bích Ngọc, con nai sừng đực này rất cao, hơn nữa cô không có kinh nghiệm cưỡi nai sừng, cộng thêm cái chân trái bị gãy của cô, Trong trường hợp bị sa ngã, thì cô sẽ đi gặp Diêm Vương mất.

Trong vài ngày tiếp theo, Kiều Bích Ngọc nghiến răng và tự mình đi về phía trước, những ngày này cô trải qua giống như Đường Tăng đi Tây Thiên thỉnh kinh vậy. Cô được mài giũa rất nhiều.

Cuối cùng vào ngày thứ năm, Kiều Bích Ngọc và những người khác đi xuống một con sông. Khi nhìn thấy con sông, Kiều Bích Ngọc liền vui sướng vì ở đây có nguồn nước, vì vật liệu sinh hoạt trên hòn đảo này quá khan hiếm, nên bây giờ cô chỉ cần uống một ngụm nước là có thể mãn nguyện rồi.

Cô rất vui mừng, thầm cảm ơn ông trời. Đúng lúc cô đang nghĩ cách đổ đầy nước và tích trữ lại để uống sau. Thì Kiều Bích Ngọc nhìn xuống dòng sông, ngoại trừ tiếng nước, cô dường như nghe thấy một số tiếng động ồn ào, giống như những tiếng động đã từng sống trong chợ phố, tiếng người lanh lảnh vang vọng đâu đây.

Họ tiếp tục đi, và càng đi xuống sông, tiếng ồn càng đến gần. Kiều Bích Ngọc mở to mắt, hô lên, cuối cùng đã đến “Tập thị rồi.

Trước mặt cô, rất nhiều tên dã nhân đang dựng sạp và bày bán hàng hóa ở đây, chúng đang ồn ào bày bán các loại động vật, lông thú, gỗ, các loại sản phẩm,… hiện tại mặt hàng có số lượng tiêu thụ lớn nhất là bật lửa.

Chương 599: “Thị tập’ của tộc dã nhân

Kiều Bích Ngọc cảm thấy rằng so với những khu rừng nguyên sinh và đồng bảng hoang vắng nơi cô từng tiếp xúc trước đây, thì thị tập buôn bán đơn sơ trước mặt cô này có thể gọi là nhộn nhịp và sôi động, “Thị tập’ của bọn dã nhân phải tương đương với trung tâm quyền lực của hòn đảo.

Từ trước đến nay cô chưa bao giờ nghĩ rằng những tên dã nhân cũng biết lập quầy hàng buôn bán và kinh doanh.

Một số giống như hội chợ nông thôn, lũ dã nhân này không có chỗ nghỉ cố định, họ kéo, đi chuyển một số hàng hóa, động vật, lông thú, v.v.

Bọn chúng chỉ đơn giản là chiếm một khu vực nhỏ và trực tiếp hô hào vào những người đi bộ đi qua, một số kẻ dã man thậm chí còn kéo người qua đường buộc họ phải mua và bán Theo như Kiều Bích Ngọc có thể thấy, tất cả bọn chúng đều là những kẻ tên dã nhân hung dữ, khuôn mặt dữ tợn, bọn chúng ồn ào và trông, không giống đang bán hàng một chút nào.

Bọn chúng giống như luôn trong tư thế sẵn sàng để chiến đấu.

Điều này thực sự làm cho cô cảm thấy được mở mang tầm mi.

Đồng thời, cảnh tượng trước mắt khiến Kiều Bích Ngọc càng chắc chắn rằng những tên dã nhân trên hòn đảo này hẳn đã được khai sáng bởi nền văn minh hiện đại.

Nói cách khác, trên Thị tập này Kiều Bích Ngọc sẽ có thể gặp được những người hiện đại biết giao tiếp.

Tim cô đập nhanh, mắt cô nhìn xung quanh, cố gắng tìm kiếm đồng loại.

Tuy nhiên, ngoại hình của Kiều Bích Ngọc rất nổi bật trong số những kẻ man rợ này, cô gầy hơn nhiều so với họ, làn da trắng và các đường nét trên khuôn mặt của cô rất chuẩn.

Khoảng cách cũng rất lớn, và chính vì điều này, khi cô đi ngang qua, nhiều người xung quanh liền tò mò nhìn cô, thậm chí một số tên man rợ còn mạnh mẽ hét vào mặt cô.

Không biết bọn dã nhân này đang gầm rú cái gì, tiếng gầm nghe thật kinh người.

Kiều Bích Ngọc cảm thấy mình bị vô số cặp mắt của bọn dã nhân nhìn chằm chăm, da đầu cô †ê dại đi thành thật theo ngay sau tên dã nhân Tư chử., Cô cúi đầu xuống và không dám nhìn xung quanh, cô cố ý muốn làm giảm cảm giác hiện diện của mình trong mắt bọn họ.

Kiều Bích Ngọc nhận thấy rằng vàng, trên hòn đảo này, phải là một kim loại quý rất khan hiếm, có lẽ có rất ít tên dã nhân có được nó.

Nhiều tên dã nhân chọn cách đổi chác khi giao dịch, chẳng hạn như tên dã nhân này đổi một con trâu trưởng thành để lấy một chiếc nồi sắt của tên màn rợ kia.

Tên dã nhân Tứ Chủ của cô cột con nai sừng đực to và hai con bò cái nhỏ, định đổi một hộp diêm nhỏ, Kiều Bích Ngọc quan sát từ bên cạnh. Người bán diêm có vẻ không muốn. Hắn ta cảm thấy rằng một con nai sừng tấm đực và hai con bò cái nhỏ thì không đáng giá một hộp diêm.

Cuối cùng tên Tứ Chủ của cô đều cập đến đổi cô thì mới đồng ý cho hãn diêm. Tên dã nhân Tứ Chủ của cô là một tên nóng nảy, hẳn ồn ào ra giá mặc cả kì kèo này nọ.

Cuối cùng, tên dã nhân dùng cô để đổi lấy hộp diêm rồi sau đó hắn rời đi Kiều Bích Ngọc biết rằng vì sự an toàn, bản thân cô không dã nhân này, ngay cả khi chúng chém giết lẫn nhau, những điều đó đều không phải việc của cô.

Nhưng Kiều Bích Ngọc không biết, vì vậy cô bước tới và vỗ nhẹ vào cánh tay dày cộp của kẻ dã man “Tứ Chử,, rồi cô lấy hai viên đá đen ra khỏi túi, sau khi hai viên đá va vào nhau nhiều lần, một số tia lửa bản ra, ngay sau đó một nằm cỏ khô bên đường được thắp sáng, khói lửa dày đặc xuất hiện.

Tên dã nhân bị sốc. Thân hình to lớn của hẳn †a thậm chí còn ngồi xổm xuống, cố gắng dùng †ay chạm vào ngọn lửa trên cỏ khô để xem lửa có phải là thật không, đồng thời ngón tay dày của hẳn ta cũng bị bỏng một chút.

Hắn ta dùng một đôi mắt đen và sắc bén, nhìn chăm chẵm vào Kiều Bích Ngọc, rồi sau đó nhìn vào hai viên đá đen nhỏ trên tay cô, Kiều Bích Ngọc bị tên dã nhân nhìn chăm chăm khiến cho cô có chút sợ hãi, ngay lập tức cô ném đá lửa và thép về phía hẳn ta.

Điều này có nghĩa là không cần mua que diêm đó nữa, đá lửa và thép cũng có thể tạo ra lửa. Tên dã nhân nhặt lên hai viên đá lửa và thép, nhìn Kiều Bích Ngọc hồi lâu, cuối cùng cẩn thận cất đi, đeo vào thắt lưng. Hắn cất trong một chiếc túi da dệt bằng lông thú. Khi Kiều Bích Ngọc nhìn thấy hai viên đá vỡ vụn mà tên dã nhân kia lại vô cùng quý giá, trong lòng cô cảm thấy buồn cười, đồng thời sinh ra cảm giác tự hào, cô chính là tầng lớp trí thức cao cất Lúc trước ở trên đồng bảng cô nhận thấy mật độ những tảng đá khổng lồ nắm rải rác trên đồng bắng rất cao, tuy cô không biết đó là loại đá gì, nhưng cô cảm thấy buồn chán và vô tình cô liền lấy một viên đá để đập nó và sau đó liền thấy một tia lửa nhỏ phụt ra.

Đó đều là đá lửa tự nhiên, vậy thì bây giờ có cần mua diêm nữa không, mà cô lại còn bị tên dã nhân ở cửa hàng kia coi thường. Tên dã nhân liếc nhìn Kiều Bích Ngọc thật lâu, không biết não hắn đang nghĩ gì nữa, Kiều Bích Ngọc chỉ hy vọng rằng hẳn sẽ không làm tổn thương mình.

Trên thực tế, có một viên đá nhỏ sắc nhọn được giấu trong túi của cô, có thể dùng để bẻ sợi dây gai quanh eo cô và tìm cơ hội trốn thoát. Tên dã nhân kéo cô tiếp tục dạo quanh chợ, cuối cùng hẳn đổi một con nai sừng, hai con bò và một con cáo lấy một ấm siêu tốc loại 500ML.

Kiều Bích Ngọc không nói gì nữa, cô chỉ cảm thấy chiếc ấm bị hỏng nhiều nhất cũng chỉ có sáu mươi nghìn, ở đây nó lại có thể đáng giá gấp trăm lần.

Mọi thứ ở đây đều cứ như là hàng khan hiếm vậy, Cô chỉ cảm thấy kì lạ. Tên dã nhân đeo một chiếc ấm kim loại lớn trên thắt lưng. Chiếc ấm quân đội màu xanh đậm có chất lượng rất tốt.

Hắn ta hẳn đã phải bỏ ra rất nhiều con mồi để đổi lấy nó. Tại sao bây giờ lại phải đổi một cái ấm đun nước khác? Hầu hết các mặt hàng được bày bán ở chợ này là nhu yếu phẩm hàng ngày, bật lửa, diêm, trong đó phổ biến nhất là ấm siêu tốc, nồi niêu, bát sắt lớn cũng được bán.

Thực ra đây là những vật dụng rất bình thường hàng ngày, tay nghề tương đối thô nhưng. đa số làm bằng kim loại, có khả năng chống rơi rớt tốt hơn. Đây là những mặt hàng khan hiếm trên hòn đảo này.

Kiều Bích Ngọc đã tìm thấy một món đồ mà cô ấy rất quan tâm. Thực sự có một tên dã nhân bán dao quân đội Thụy Sĩ, dài 15 cm, nó rất nhọn Cô đứng trước quầy hàng và liên tục nhìn vào ba con dao quân đội Thụy Sĩ duy nhất. Cô thực sự muốn có một cái. Con dao quân đội Thụy Sĩ này ó độ dài vừa phải, thuận tiện cho việc cô mang theo bên mình, con dao đó có thể dùng cắt cành.

cây, gọt hoa quả, thậm chí là vũ khí. Con dao làm bếp này có thể cắt xuyên qua các con vật.

Trên eo cô vần còn dây gai buộc quấn quanh, và tên dã nhân đang kéo cô đã đi về phía trước, nhưng đột nhiên hắn cảm giác thấy sợi dây bị kéo căng, hắn ta liền quay lại nhìn cô, lôi cô bằng một lực mạnh, Kiều Bích Ngọc bị mắc kẹt trước quầy hàng, không chịu rời đi. Cô giống như một đứa trẻ muốn mua đồ chơi cứ đứng khư khư ở đó mà không chịu rời đi.

Tên dã nhân bước lại chỗ cô, nhìn cô đầu tiên, sau đó là những con dao quân đội Thụy Sĩ bán trong quầy hàng. Hắn ta có vẻ không hứng thú với những con dao này, Kiều Bích Ngọc lập tức chỉ vào một con dao của Thụy Sĩ một cách hưng phấn “Mua Nó, mua nó, mua nó đi! ”

Cô liên tục hô lên, sợ hẳn không hiểu, cô mạnh dạn đưa tay vỗ về chiếc túi da thú có dát vàng trên eo của hắn Mặt khác tên dã nhân bán những con dao của quân đội Thụy Sĩ không biết hản ta đã nói nhưng giọng điệu và ánh mắt của hắn ta rõ ràng là đang xua đuổi họ.

Đoán chừng là cái này đắt, cô đừng có chen vào miệng hắn.

“.„ Có nhầm lẫn gì không? Những người nguyên thủy này đều thế lực như vậy à” Kiều Bích Ngọc nhanh chóng hiểu được ý của hẳn ta, trong lòng thầm chán nản.

Rất hiếm khi lại nhìn thấy một con dao của quân đội Thụy Sĩ. Thật tiếc nếu bỏ lỡ nó. Cô không biết mình sẽ bị bán ở đâu trong thời gian tới, cô luôn phải chuẩn bị sẵn sàng để trốn thoát và thuyết phục tên dã nhân này ngay trước mặt cô để mua một con dao.

Tuy nhiên, Kiều Bích Ngọc đã bị sốc khi tên dã nhân kia thực sự lấy ra một miếng vàng cỡ ngón tay cái và mua một con dao.

Cô sau đó tên dã nhân kia chỉ đơn giản đưa cho cô con dao của quân đội Thụy Sĩ.

Kiều Bích Ngọc cầm lấy con dao trong tay, trong lòng không yên, lúc này bảy tám tên cường giả, cầm binh khí lao tới. Bọn chúng đến và bao vây Kiều Bích Ngọc và những người khác.

Cùng lúc đó có một giọng nói già nua và thô ráp phía sau hét lên một từ: “… Tang Ba’ Kiều Bích Ngọc vô cùng kinh hãi, mặc dù cô có được con dao trong tay như ý muốn, nhưng con dao này làm sao có thể chống lại được một đám người như thế này?

Nhưng tám kẻ man rợ vây quanh cô. Một lúc sau, một người sơ khai ăn mặc quý tộc xuất hiện, trông bà ta rất già, giống như một tộc trưởng vậy, từ đầu đến cổ được bao phủ bởi những viên ngọc.

vàng, hồng ngọc, ngọc bích, và một vài chiếc lông vũ sặc số, Bà lão tộc trưởng của đội dã nhân này hướng tới Tứ Chủ của Kiều Bích Ngọc gọi thì lúc này cô mới hiểu rằng hóa ra đây là tên của hẳn ta.

Chương 600: Tên hoang dã

Tang Ba Thì ra tên hoang đã “Tứ chủ” này có tên, gọi là Tang Ba.

Không biết nữ tộc trưởng hoang dã với cách ăn mặc quý tộc này có quan hệ như thế nào với Tang Ba.

Kiều Bích Ngọc và Tang Ba bị tám tên hoang dã tay cầm giáo và vũ khí bao vây, rõ ràng tám tên hộ vệ này là người của nữ tộc trưởng già kia, mà nữ tộc trưởng này thì đang dùng ngôn ngữ thổ dân nói chuyện với Tang Ba.

Mặc dù Kiều Bích Ngọc nghe không hiểu, nhưng có thể suy đoán từ ngôn ngữ cơ thể và nét mặt của bọn họ, mà ánh mắt của của nữ tộc trưởng khi nhìn Tang Ba rất thân thiết, giống như người thân, nhưng Tang Ba lại cư xử khá lạnh lùng, dường như anh ta không muốn nói nhiều với nữ tộc trưởng.

Nếu như không phải bị đám hộ vệ hoang dã bao vây thì Tang Ba cáu kinh nhất định sẽ quay đầu bỏ đi Trong lòng Kiều Bích Ngọc suy đoán, rất có thế bọn họ là mẹ con.

Có điều, nếu như Tang Ba có một người mẹ tộc trưởng địa vị tôn quý, thì sao cô ấy lại phải sống một mình trong một hang động bên sườn núi của một bình nguyên hoang vẳng như vậy?.

Có lẽ đây là tập tính sinh hoạt của những người hoang dã này, người hoang dã đã trưởng thành có phải sẽ bị đưa ra ngoài để sống tự lập không?.

Hoặc có thể là vì một vài chuyện mà Samba và mẹ anh ta trở mặt với nhau, cho nên anh ta thà dọn ra ngoài sống một cuộc sống khó khăn?

Tất cả mọi chuyện đều là suy đoán của Kiều Bích Ngọc, dù sao cô cũng không nghe hiểu ngôn ngữ thổ dân mà bọn họ nói.

Tang Ba và nữ tộc trưởng càng nói càng tệ hơn, người hoang dã nói chuyện đều rống tới rống lui, nhưng vẫn có thể cảm nhận được cảm xúc tương tác giữa bọn họ, ánh mắt nữ tộc trưởng già nhìn Tang Ba có chút yêu thương, còn Tang Ba thì vẫn luôn giữ vẻ lạnh lùng, giống như tức giận và không muốn tha thứ.

Nhưng một lúc sau, có một người đàn ông với thân hình khỏe mạnh, làn da ngăm đen bóng loáng, rõ ràng là một tên hoang dã “Cấp trên” bước tới Mặc dù bề ngoài của người hoang dã rất thô cứng rắn rỏi, người đàn ông trưởng thành này cao.

cỡ hai mét năm mươi như Tang Ba, nhưng hẳn không có râu ria xôm xoàn, hai mắt sáng ngời có thần, còn mang theo mấy phần kiêu ngạo, cũng không mặc da thú đơn giản mà mặc “Quần áo hiện đại”, trên cổ cũng đeo đầy bảo thành ánh vàng rực rỡ, bộ đồ này có chút giống với hoàng tử của Ấn Độ.

Tên hoàng tử hoang dã này rất thô lỗ với Tang Ba, vừa đi đến đã kiêu ngạo giơ tay đấm vào má trái của Tang Ba, tưởng rằng Samba sẽ đánh trả nhưng kết quả Tang Ba chỉ nhìn đối phương rồi lùi lại một bước, ánh mắt tên hoang dã kia lộ ra vẻ khinh thường, từng nằm đấm mạnh mẽ đấm lên người Tang Ba Kiều Bích Ngọc rất ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh này, cô biết Tang Ba được mấy ngày, Tang Ba không phải là một tên hoang dã tốt tính, kỳ lạ là anh ta cứ luôn cúi gằm mặt, không chống cự mà luôn chịu đựng bị đánh.

*….. Lôi Nạp!” Nữ tộc trưởng già ở bên cạnh giống như nhìn không được nữa, rống lên một tiếng với tên hoàng tử hoang dã bất khả chiến bại.

Lôi Nạp chắc là tên của tên hoang dã kia.

Không biết thị tộc hoang dã của bọn họ có phải là xã hội theo chế độ mẫu hệ hay không, mà Lôi Nạp kiêu ngạo vừa nghe được tiếng rống của nữ tộc trưởng, thì khit mũi khinh thường Tang Ba, sau đó mới dừng tay lại Sau đó bọn họ lại xì xào nói ngôn ngữ thổ dân, nữ tộc trưởng dường như muốn tới gần đỡ.

Tang Ba đã bị thương dậy, nhưng Lôi Nạp giận dữ ngăn bà ta lại, giống như Tang Ba là thứ gì đó thấp kém, không được giúp đỡ.

Lôi Nạp còn rống lên với Tang Ba mấy tiếng, có ý khinh thường anh ta và muốn anh ta nhanh cút đi, đừng đến khu vực của phiên chợ này.

Tang ba vậy mà chỉ cúi đầu, giống như kẻ yếu, không dám lên tiếng, Kiều Bích Ngọc thấy vậy trong lòng có hơi xoắn xuýt, Tang Ba và Lôi Nạp trông gần bằng tuổi nhau, giống như anh em, còn là anh em có thù oán, nữ tộc trưởng già rất có quyền lực kia là mẹ của bọn họ, không hiểu sao Tang Ba lại có quan hệ tồi tệ với người nhà mình như vậy.

Hơn nữa mặc dù Tang Ba bắt cô, còn định bán cô đi, nhưng những ngày qua, Tang Ba chưa từng tổn hại cô mà ngược lại còn cho cô ăn thịt khô, thậm chí khi cô muốn mua một con dao găm Thụy Sĩ anh ta cũng mua cho cô.

Lúc này trong lòng Kiều Bích Ngọc có chút khó chịu khi nhìn thấy Tang Ba như vậy.

Cô ngẩng đầu, cẩn thận quan sát nữ tộc trưởng và Lôi Nạp, hai kẻ hoang dã này nhất định sống rất tốt, thân hình thậm chí còn hơi vào đều có hộ vệ hoang dã đi theo, trên hòn đảo này có thể coi là giàu có Chết tiệt, sao lại tàn nhẫn với Tang Ba đến vậy.

Ngay lúc Kiều Bích Ngọc ngẩng đầu và giận dữ nhìn nữ tộc trưởng và Lôi Nạp, thì lúc này Lôi Nạp mới chú ý tới cô.

Lôi Nạp trợn to mắt hung tợn cô, đáy mắt có chút nghỉ hoặc và một chút tham lam, ngay lập tức, Lôi Nạp bước nhanh đến gần cô, cánh tay cường tráng rắn chắc bắt lấy cổ tay mảnh khảnh của cô.

Lôi Nạp muốn cô.

Kiều Bích Ngọc gần như phản ứng có điều kiện, ngay khi Lôi Nạp hung ác nghiêng người tới, cô đã rút con dao Thụy Sĩ ra, mũi dao sắc nhọn đâm vào ngực Lôi Nạp, con dao kim loại lập tức cắt đứt chuỗi châu báu vàng óng trước ngực Lôi Nạp, như châu ngọc từng viên rơi vãi trên mặt đất.

Tám tên hộ vệ hoang dã bao vây bọn họ, bao gồm cả nữ tộc trưởng và Tang Ba đều có chút không phản ứng kịp, bọn họ kinh ngạc nhìn chuỗi ngọc bị đứt rơi lả tả xuống đất, rồi lại nhìn Lôi Nạp đã thẹn quá hóa giận, gương mặt càng thêm dữ ơn, nắm chặt cổ tay trái của Kiều Bích Ngọc như: muốn bóp nát xương tay của cô.

Con nhỏ gầy này cũng dám chống lại Lôi Nạp.

Kiều Bích Ngọc không dám giấy dụa chống cự, vẻ mặt cô căng cứng, rồi bất ngờ cầm con dao Thụy Sĩ đâm vào cánh tay thô to của đang năm tay cô của Lôi Nạp…..

Nếu không phải vì xương của Lôi Nạp đủ cứng, da dày thịt thô thì chắc chắn sẽ bị thương rất nặng, bây giờ chỉ có một phần da thịt rỉ chút máu đỏ sẫm, không khí có mùi máu tanh.

Lần này hoàn toàn chọc giận Lôi Nạp, hắn tức giận rống lên với Kiều Bích Ngọc, hẳn có thể cần đứt cái cổ non mịn của Kiều Bích Ngọc chỉ với hàm răng của mình, Kiều Bích Ngọc sợ hãi run rẩy.

Tang ba vốn dĩ đang quỳ trên đất, anh ta nghe được Lôi Nạp muốn giết cô thì lập tức chạy tới ngăn hẳn lại, và rống lại với Lôi Nạp.

Lôi Nạp thấy Tang Ba vì một “Nữ nô lệ” mà dám dĩ hạ phạm thượng, bộ dạng của hắn bây giờ tương đối khủng bố, hản rống lên với tám tên hộ vệ, ngay sau đó mũi giáo sắc nhọn đâm về phía Tang Ba và Kiều Bích Ngọc.

Nữ tộc trưởng lập tức hét lên, quyền lực của nữ tộc trưởng hắn là lớn hơn Lôi Nạp, hộ vệ lập tức lùi lại, không tiếp tục tấn công.

Kiều Bích Ngọc bị dọa đến mức đầu óc trống rỗng, tay phải của cô vẫn nảm chặt con dao quân dụng Thụy Sĩ, mà cô cũng hiểu được, con dao nhỏ này không thể bảo vệ tính mạng của mình.

Vừa rồi mũi giáo đã chạm tới lưng cô, chỉ cần tên hoang dã đó hơi dùng sức, thì cơ thể gầy yếu của cô sẽ bị đâm xuyên, máu thịt be bét.

Nữ tộc trưởng và Lôi Nạp xảy ra tranh chấp cãi vã, nhưng có thể cảm nhận được khí thế nữ tộc trưởng mạnh hơn một chút, mà Lôi Nạp thì không cam lòng, ngón tay thô to của hẳn chỉ vào Kiều Bích Ngọc, giận dữ nói một tràng cài, sau khi xong, vẻ mặt của nữ tộc trưởng có chút kinh ngạc, ngay cả Ba Tang cũng có hơi ngạc nhiên.

Kiều Bích Ngọc không biết bọn họ đang nói gì, có thể là Lôi Nạp đã phát hiện ra chuyện gì đó liên quan đến cô, dù sao bộ dạng của cô khác xa so với người hoang dã May mắn là cuối cùng nữ tộc trưởng già ra lệnh thả cô và Tang Ba.

Khi những tên hộ vệ đẩy lưng Kiều Bích Ngọc, cô lập tức hiểu đây là muốn cô nhanh cút đi, cô rất vui vẻ, mà biểu hiện cuối cùng của Tang Ba có chút phức tạp, mấy lần quay đầu lại nhìn nữ tộc.

trưởng, sau đó kéo Kiều Bích Ngọc đi, trên đường đều im lặng.

Kiều Bích Ngọc không hối hận khi dùng dao đâm Lôi Nạp bị thương, Lôi Nạp trông như một kẻ độc ác, nếu hẳn bắt được cô nhất định sẽ ngược đãi cô, cô lén nhìn Tang Ba đang đi phía trước.

Hình như vì chuyện vừa rồi, không biết mẹ và anh trai nói gì với anh ta mà trông Tang Ba có vẻ không vui.

Kiều Bích Ngọc buộc mình phải tàn nhẫn, bọn họ là người nguyên thủy chưa được khai hóa, cô.

không quan tâm đến tâm trạng của những tên hoang dã, cô sẽ bỏ chạy bất cứ khi nào nếu có cơ hội, không ai có quyền bóc lột tự do của cô.

Sau khi nghĩ đến chuyện này, cô càng thêm trân trọng con dao Thụy Sĩ này, đây là vũ khí phòng thân duy nhất của cô.

Đúng lúc này Tang ba quay đầu nhìn về phía cô, Kiều Bích Ngọc trở nên cảnh giác, năm chặt con dao Thụy Sĩ trong tay, cho dù như thế nào cô cũng sẽ không trả lại cho anh ta.

Mà Tang Ba lại khôi phục bộ dáng lạnh lùng thường ngày, nói chuyện với cô bằng giọng càu nhàu “Tôi không biết anh đang nói gì” Kiều Bích Ngọc dùng tiếng Việt trả lời anh ta.

Ánh mắt Tang Ba rất hoang mang, anh ta lại lặp lại những lời đó bằng tiếng thổ dân, ngón tay Tang Ba chỉ về một nơi xa xăm.

Kiều Bích Ngọc thực sự nghe không hiểu anh †a nói gì, cô nhìn theo hướng ngón tay anh †a chỉ, cô kinh ngạc, mặc dù không thấy rõ toàn cảnh, nhưng có một tòa cung điện ở hướng đó, cực kỳ giống phong cách kiến trúc cổ của Châu Âu, gạch đỏ chóp nhọn, to lớn nằm bên trong một bức tường cao.

Cung điện này vậy mà lớn hơn so với hoàng cung thời xưa, đây thật sự là kiến trúc cung điện Tồn tại trong xã hội giai cấp.

Đột nhiên, trong lòng Kiều Bích Ngọc kiên định, cung điện đó chính là thứ cô đang tìm kiếm.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom