• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4
Advertisement
Advertisement
  • Chương 591-595

Chương 591: Cầu sinh nơi hoang đảo

Kiều Bích Ngọc cẩn thận lần theo thanh âm của dòng nước, một bước lại một bước đi về phía âm thanh phát ra, rốt cục đi qua một đồng cỏ lau sau, trước mắt cô rõ ràng xuất hiện một dòng suối nhỏ.

Cô kinh ngạc đến ngây người, nội tâm cực kỳ kích động, thật sự là nguồn nước.

Suối chảy róc rách, nước suối rất trong, có thể thấy rõ một ít viên đá cuội màu đen dưới mặt nước, còn có rất nhiều cá nhỏ có vẩy màu vàng đậm, những con cá này to cỡ bãng ngón tay cái đang linh hoạt bơi lội trong nước, thoạt nhìn nước này rất trong.

Kiều Bích Ngọc chịu đựng đau đớn trên đuui, miễn cưỡng ngồi xổm xuống.

Hai tay cô vốc lên một ngụm nước, tạt lên trên mặt mình rửa mặt, sau đó vội vàng uống vào hớp nước, nước của con suối này thật mát lạnh, ngọt lành.

Cổ họng khô khốc của cô sau khi uống nước vào, rốt cục cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Kiều Bích Ngọc cô chưa bao giờ biết ơn bản thân có thể uống được một ngụm nước như vậy, đối diện với sinh tồn trước mặt, những điều này nói thêm nữa đều là dư thừa.

Cũng chính vào lúc này, nội tâm cô cũng bộc phát ra dục vọng sinh tồn.

“….. Mình nhất định có thể trở về nhà” Cô thấp giọng lâm bầm, hốc mắt lại nhịn không được phiếm hồng.

Vô luận có khó khăn cỡ nào, cô đều nhất định phải trở về, giờ này khắc này, cô rất muốn mạnh mẽ ôm lấy người thân của mình.

Tuy rằng ngã từ trên cao xuống, nhưng nhân họa đắc phúc tìm được khe suối, tỉnh thần của Kiều Bích Ngọc cũng rất nhanh tỉnh táo lại Ở bên dòng suối nhỏ, cô giặt quần áo của mình, bùn đất trên mặt,trên cổ, trên đùi đều rửa sạch, của cô tùy tiện gội luôn mái tóc dài của mình, dùng dây thun nhỏ buộc lại đầu tóc búi nó lên thành một búi, như vậy có vẻ nhanh nhẹn, cũng sẽ không để tóc chặn tâm nhìn.

Bên trong mảnh rừng rậm rạp này, một khi cô không cẩn thận, tầm nhìn bị chắn, rất có thể sẽ giống như lúc nấy bước hụt trên đỉnh dốc, té xuống, cũng có thể là rơi xuống vực sâu vạn trượng, có thể muốn mạng của cô.

Nhấc cái chân bị thương chậm rãi thả vào trong dòng suối mát lạnh, chịu đựng đau xót, từng chút từng chút hắt nước lên, rửa vết thương May là, vết rách trên đùi của cô có chảy máu nhưng vết rách cũng không sâu lắm, chỉ sau một lát, miệng vết thương từ từ cầm máu.

Nhưng mà chân trái của cô vẫn còn rất đau, không thể đứng thắng đi được, Kiều Bích Ngọc nghĩ nhất định là gấy xương.

Ở hai bên bờ dòng suối nhỏ có rất nhiều cành khô lá héo úa, cô tìm được một nhánh cây thô để làm gậy chống.

Kiều Bích Ngọc cầm gậy sau đó đứng thẳng dậy lúc này cô đột nhiên ý thức được, nếu như một người đặt mình trong một khu rừng rậm rạp như thế này, là cỡ nào bất lực, sợ hãi, nhỏ bé.

Áp chế sự sợ hãi trong lòng: “….. Có người không?” Cô rốt cục cũng có thể lên tiếng hô lớn.

“Luey”

“Có người hay không…”

Bốn phía đều là rừng cây rậm rạp, âm thanh của Kiều Bích không ngừng truyền đi trong rừng, nhưng không có ai đáp lại lời cô.

Trong lòng Kiều Bích Ngọc cô cùng ủ rũ, vạn nhất chỉ có một mình cô còn sống, vạn nhất Lucy, còn có mẹ cô cũng bất hạnh mà chết, nếu trong mảnh rừng rậm này thật sự chỉ có một mình cô, như vậy cô có thể sống sót trong này được bao lâu.

Nàng thật sự không để trong lòng Đúng lúc này, đột nhiên từ bên trong rừng rậm truyền ra một tiếng rống vô cùng tục tăng vang lên.

Toàn thân Kiều Bích Ngọc cứng ngắc, trong lòng cô cực kỳ khẩn trương, suy nghĩ đầu tiên chính là, có phải tiếng hô của cô có phải đã dẫn mãnh thú tới rồi hay không.

Dù sao bên trong khu rừng rậm rạp như thế này, tồn tại một vài dã thú cũng không kỳ quái.

Hơn nữa, cô cúi đầu nhìn vết thương trên đùi mình, cùng với mùi máu tươi ẩn ẩn lộ ra từ miệng vết thương.

Nhất thời trách cứ bản thân thật sự quá mức ngu ngốc, trong hoàn cảnh như vậy, với thương ích trên người, gào thét chỉ càng khiến cho bản thân mình bị vây vào hoàn cảnh nguy hiểm.

Kiều Bích Ngọc tâm loạn như ma, cô không muốn bị dã thú ăn thịt, dựng cây gập trong tay, cà nhắc cà nhắc mau chóng rời khỏi chỗ này, dọc theo dòng suối nhỏ một đường đi về phía tây.

May mắn là, cô lo lắng đề phòng đi được nửa tiếng đồng hồ, trên đường không ngừng khẩn trương quay đầu, sau đó cũng không phát hiện có mãnh thú truy kích.

Điều này khiến cho cô hơi chút thở phào nhẹ nhàng.

Nếu thật sự có một động vật săn mồi truy kích cô, vậy thì thật sự dữ nhiều lành ít.

Nàng đi dọc theo dòng suối nhỏ, rất nhanh cô đã phát hiện một ít thực vật có thể ăn được, rất giống một quả cà chua nhỏ, kích thước của loại cà chua đại này rất nhỏ, chỉ lớn cỡ ngón tay út, màu đỏ tím, mọc thành chùm.

Kiều Bích Ngọc vô cùng đói khát, do dự trong chốc lát, cô vươn tay hái được một quả, cho vào miệng, hi vọng không có độc.

Kỳ thật cho dù có độc, nàng cũng sẽ ăn, dù sao cũng đều phải chết, vậy thì so với đói chết vẫn tốt hơn.

Mùi vị của quả cà chua dại này đúng là không †ệ, chua chua ngọt ngọt, ăn vào cũng không có phản ứng bất thường nào, nhất là quả cà chua có màu tím ăn đặc biệt ngọt.

Kiều Bích Ngọc cảm thấy mừng rỡ, đối với cô mà nói hiện tại không có gì quan trọng hơn so với đồ ăn, cô một hơi ăn khoảng hai kg cà chua.

Ăn đến thật sự ngấy, đến lúc này cô mới ngừng lại Đồng thời, cô cũng sợ sau này bản thân không thể tìm thấy thứ gì có thể ăn được, Kiều Bích Ngọc quyết định cởi áo khoác của mình ra, hái được không ít cà chua nhoe, dùng áo khoác biến thành túi, bỏ vào, sau đó tiếp tục di dọc theo dòng suối nhỏ đi về phía tây.

Ăn no, lòng của cô giống như không còn hoảng sợ nữa.

Ít nhất hiện tại cô miễn cưỡng có thể giải quyết vấn đề nước uống và vấn đề thức ăn.

Chỉ là, Kiều Bích Ngọc ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Bầu trời bị cây cối cao lớn che phủ bốn phía, cô chỉ có thế mơ hồ thấy được ánh mặt trời xuyên thấu qua những tán lá cây.

Bên trong khu rừng rậm này, nếu như trời tối thì phải làm sao bây giờ?

Rừng rậm khiến cho người ta sợ hãi cũng đã đến lúc màn đêm buông xuống thời khắc.

Kiều Bích Ngọc một mạch đi dọc theo phía tây, cô muốn ra khỏi rừng rậm, tạm thời qua đêm bên bờ kia Đáng tiếc là, ý tưởng này của cô thì hay, nhưng từ lúc Kiều Bích Ngọc té xuống từ trên cao, cô hoàn toàn mất đi cảm giác về phương hướng, hơn nữa mảnh rừng rậm này quá lớn, có lẽ chính cô cũng không biết mình đang ở chỗ nào.

Kiều Bích Ngọc đi một mạch mãi cho đến khi mắt cá chân của mình đều đau nhức, không còn khí lực, ngã ngồi trên mặt đất đầy bùn Đột nhiên, cô rõ ràng nhìn thấy phía bên tay phải có một đống lá lớn, bị cái gì làm cho dịch chuyển.

Có một thứ gì đó vụt qua, giống như âm thanh vội vã đó, rất nặng và rất lớn.

Hơn nữa, cô vô cùng chắc chẳn cái thứ kia chính là đi về hướng của cô, khiến cho tinh thần của Kiều Bích Ngọc lập tức lại buộc chặt lại, tay cô nắm chặt cây gậy muốn dùng nó làm vũ khí.

Kiều Bích Ngọc căn bản không kịp suy nghĩ, trước mắt rõ ràng xuất hiện một dã nhân vô cùng cao lớn đang lao tới.

Thân hình của người này cao hơn hai mét năm dáng người khôi ngô to lớn, cánh tay vô cùng tráng kiện lộ ra phần cơ bắp cứng cáp, giống như bị mặt trời phơi nắng thành ngăm đen, lồng ngực lõa lồ rắn chắc, bên hông của hắn chỉ quấn một miếng da thú, trên mặt đầy râu, đôi mắt đen của hẳn tỏa sáng, giống một một con dã thú hung mãnh nhìn chăm chăm vào cô.

Cả người Kiều Bích Ngọc ngây dại.

Cô quá mức kinh ngạc, thậm chí còn không kịp sợ hãi, thân thể theo bản năng lập tức cứng đờ, như hiểu được bản thân không địch lại đối phương, động vật nhỏ yếu ớt gặp phải thiên địch, đứng hình tại chỗ.

“… Ông, ông không được lại đây”

“…… Tôi chỉ là không cẩn thận xâm nhập vào phiến rừng rậm này, tôi lập tức, lập tức rời khỏi nơi này” nhìn thấy dã nhân to lớn trước mắt đang đến gần mình, mặt cô lúc trắng lúc xanh, nói năng lộn xôn muốn nói rõ ràng, cố gắng bày tỏ với hắn ta *….. Tôi đem đồ ăn của tôi cho ông” Cô đem tất cả cà chua dại đã hái trước đó đặt lên mặt đất ‘Tên dã nhân kia giống như đối với loại đồ chay là cà chua dại này một chút hứng thú cũng không có, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, tiếp tục dùng đôi mắt đen hung ác nhìn chăm chăm cô, nàng da đầu run lên, không nhúc nhích, đôi chân to của dã nhân trần trụi, ngay cả mu bàn chân của hẳn cũng đều có lông màu đen, từng bước một trầm ổn, thân thể cao lớn cứ như vậy đi tới trước mặt cô Dã nhân xách cô giống như xách một con thỏ, vô cùng dễ dàng, một tay kiều lấy bao đồ của cô nhấc lên.

“A …” cô kinh hô thét chói tai

Chương 592: Rafael, đi ra

Mạc Cảnh Sơn quyết định trả lại đứa bé.

Ông ta thật sự chịu không nổi: “…… Chuyện hầu hạ song bào thai này thật sự quá khó khăn, rất dễ khóc nhè”” Mấy ngày liên tiếp, ông ta vừa làm mẹ lại vừa làm cha hầu hạ với hai tiểu tổ tông này thiếu chút nữa đã ép khô xương cốt già của ông ta.

Làm bảo mẫu thật quá khó khăn.

Dù sao cũng là cốt nhục thân sinh của Kiều Bích Ngọc, tuy rằng ông ta không rõ ràng lắm vì sao Đường Tuấn Nghĩa mang hai đứa nhỏ này đi, nhưng bọn hắn khẳng định cũng sẽ không thương tổn đứa trẻ, mà kỳ quái là, đã lâu rồi mà phía bên Quách Cao Minh cũng không có động Tĩnh nào.

“Làm cái quỷ gì nha, con trai ruột cũng không cần sao? Tên này thật vô liêm sỉ!” Mạc Cảnh Sơn tràn ngập lửa giận hừng hực thiêu đốt, có người nào khi biết đứa trẻ nhà mình đã mất tích, nhưng đã lâu như vậy mà vẫn thờ ơ.

Ông ta vốn còn chờ đợi ngày nào đó Quách Cao Minh tự mình đến đây, sau đó ông ta liền thuận lý thành chương trả lại hai tiểu tổ tông này.

“Mẹ nó!” Mạc Cảnh Sơn phần nộ mắng một câu.

Mạc Cảnh Sơn trời sinh tướng ngũ đoản, dung mạo tục tẳng, nhất là lúc ông ta tức giận thoạt nhìn đặc biệt dữ tợn, đáng sợ. Cũng không biết nói có phải Bảo Bảo hiểu được Mạc Cảnh.

Sơn đang nói gì hay không, hai đứa trẻ ghé vào hai bên vai Mạc Cảnh Sơn, đôi mắt to sáng ngời lúng liếng nhìn hắn, vô cùng kích động y y nha nha, huơ huơ hai cánh tay nhỏ.

*…. Ai nha, được rồi được rồi, hai đứa an phận một chút đi.”

“Ông đây hiện tại sẽ đưa hai đứa trở về……

Hai đứa không cần nhớ tới ông, trước khi hai đứa trưởng thành thì không cần lại đến gặp ông, nhờ phúc của hai đứa, hiện tại ông có chứng sợ hãi đối với trẻ con”

Mạc Cảnh Sơn ôm đứa nhỏ lén lút nhẹ nhàng ra khỏi cửa, tuy rằng giọng nói của ông ta thô ách ngữ khí lạnh lùng, nhưng xem khi nhìn vào khuôn mặt phấn nộn của Bảo Bảo thì ánh mắt nhu hòa hơn rất nhiều.

Ông ta và Đường Tuấn Nghĩa gần đây trong một căn hộ đơn ở ngoại ô thành phố Bắc An, kỳ thật tiểu khu này cách Quách gia cũng không xa, có đôi khi ông ta thường dùng kính viễn vọng có đọ phân giải lớn quan sát, có thể thấy Quách gia bên kia đèn đuốc sáng trưng Gần như vậy thế mà cái tên Quách Cao Minh vô liêm sỉ kia cư nhiên không tìm tới cửa, ông ta đành phải làm trái với nguyện vọng của Đường Tuấn Nghĩa, mặc kệ như thế nào, hôm nay nhất định phải trả đứa bé lại, một chốc phải cho bú sữa, một chốc lát đổi tã, còn phải dô hai bảo bối ngủ, căn bản không có thời gian nghỉ ngơi thở một hơi, muốn ép mạng già của ông ta cho tắt thở.

“„…. 0a nha nha nha nha” Hôm nay tâm tình của Tiểu Quách giống như đặc biệt tốt, ánh mắt giương lên cười tủm tim, huơ huơ hai bàn tay nhỏ thủ giống như đang chờ mong cái gì Mạc Cảnh Sơn ôm đứa bé này, tức giận trừng.

nó, chiếu cố tiếu tổ tông này nhiều ngày như vậy, giống như hôm nay tạm thời không khóc, chẳng lẽ nó cũng biết hôm nay nó phải về Quách gia, cho nên không khóc, hừ, trẻ nít đều là ác ma.

Lúc này Đường Tuấn Nghĩa đang trong phòng nghỉ ngơi, tối hôm qua bệnh của hắn giống như lại phát tác, vô cùng thống khổ.

Mạc Cảnh Sơn dần dần phát hiện quy luật tựa hồ mỗi một lần trăng tròn mười lăm, cái bệnh kì quái kia của hẳn sẽ phát tác, trước tiên Đường Tuấn Nghĩa sẽ tự nhốt mình trong phòng, cửa phòng khóa trái lại, đến ban đêm hôm đó, ông ta có thể nghe được từ trong phòng kia truyền đến âm thanh gầm nhẹ thống khổ của hẳn, còn có âm thanh vô cùng nóng đấm vào cái gì đó trong phòng của hắn, ‘binh lách cách bang”, cả một buổi đêm đều làm cho tâm thần người khác bất an.

Thừa dịp hiện tại Đường Tuấn Nghĩa đang suy yếu nghỉ ngơi, Mạc Cảnh Sơn ôm hai đứa trẻ chạy đi Ông ta đã nghĩ kỹ rồi, trực tiếp đem đứa nhỏ đặt ở cổng chính của Quách gia, sau đó hô to với tên bảo vệ của mọt tiếng, còn mình thì nhanh chóng chuồn đi Có như vậy, người Quách gia mới không thể bắt được ông ta, cũng không thể làm gì được, hơn nữa nói như thế nào ông ta cũng là chú họ của Kiều Bích Ngọc, con bé chết tiệt kia chắc là sẽ không làm gì ông ta.

Nhưng mà, tất cả cũng chỉ là ảo tưởng tốt đẹp của Mạc Cảnh Sơn.

Khi ông ta vừa mới đi ra khỏi cửa, xoay người khóa cửa lại thì trong nháy mắt cảm thấy không thích hợp.

Có một loạt tiếng bước chân đi về phía ông ta q…… Mạc Cảnh Sơn khẩn trương vừa quay đầu, hai mắt trừng, Quách Cao Minh mang theo một nhóm người đứng ở bên ngoài sân, bọn họ ít nhất cũng có mười mấy người, tất cả đều mặc tây trang màu đen phẳng phiu, thần sắc nghiêm túc.

Bọn họ hai mặt nhìn nhau, quan sát.

Mà đúng lúc này Mạc Cảnh Sơn đứng ở cửa phòng, lúc này trên tay ông ta còn ôm hai đứa nhỏ của Quách Cao Minh, thật có thể nói là là tang chứng vật chứng cũng đều lấy được.

Quách Cao Minh ở phía sau đám người mặc đò đen kia lộ ra thần sắc kinh ngạc, dù thế nào cũng không nghĩ đến, cậu chủ nhỏ mà bọn họ luôn luôn tìm, vậy mà đang ở ngay trước mắt Mà Quách Cao Minh hình như đã sớm biết nội tình, khuôn mặt anh lãnh đạm, trực tiếp xem nhẹ đứa nhỏ, hỏi lại một câu, “Đường Tuấn Nghĩa đang ở đâu?”

Mạc Cảnh Sơn kinh ngạc, đầu óc có chút theo không kịp, có ý tứ gì?

Con trai ruột của hắn đang ở trong tay của ông ta, vậy mà một chút cũng không quan tâm, con mắt cũng không thèm nhìn một chút.

Mạc Cảnh Sơn nổi giận đùng đùng đi xuống bậc thang, vô cùng phần nộ, “… Trả lại cho cậu!”

Đưa hai đứa Bảo Bảo một tuổi nhét vào ngực Quách Cao Minh trước mặt.

Trợ thủ đắc lực của Quách Cao Minh ôm hai Bảo Bảo, Lục Khánh Nam phía sau bởi vì quá mức kinh ngạc rốt cục cũng kịp phản ứng, lập tức xông lên phía trước bế một trong hai Bảo Bảo, ngẩng đầu, vô cùng tức giận mảng, “Mạc Cảnh Sơn, ông thật to gan!”

Thì ra là Mạc Cảnh Sơn trộm song bào thai đi, thật sự là ngày phòng đêm phòng, cướp nhà khó phòng mà “….. Tốt hơn một vài người, biết rõ đứa nhỏ ở trong này, nhưng vẫn không đến tìm, tôi nhổ vào!”

Sắc mặt Mạc Cảnh Sơn mặt âm trầm mắng lại.

“Loại người như ông quả thực là già mồm át lẽ phải” Lục Khánh Nam tỉ mỉ kiểm tra hai Bảo Bảo có bị thương ở đâu hay không, có cơ hội anh †a muốn tính sổ thật tốt với Mạc Cảnh Sơn, tuyệt không buông tha cho ông ta: “Nếu như đứa bé có chuyện gì, tôi sẽ hỏi tội ông!”

“Cậu là loại chó má gì” Mạc Cảnh Sơn từ trước đến nay luôn thô tục.

“Tôi là cha nuôi của hai đứa nó!” Lục Khánh Nam đúng lý hợp tình.

“Cha ruột của nó cũng chưa quan tâm, cậu quan tâm cái rằm gì”

Quả thật, lúc này Lục Khánh Nam mới phát hiện, khi Quách Cao Minh thấy đứa bé ở đây một chút cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, tựa hồ snh đã sớm biết chuyện này.

“….. Đường Tuấn Nghĩa đâu?”

Quách Cao Minh ôm bé Quách trên tay giống như bị ép buộc, đứa bé này đúng là thật khó hầu hạ, cho dù cha ruột ôm cũng không vui, trở mình vài cái, cái chân nhỏ một cước đá vào cảm Quách Cao Minh.

Bé Quách thấy cha nó không thèm nhìn mình, đôi mắt to màu xanh đậm của nó cực kỳ ủy khuất, ngận ngận nước mắt, nước mắt lưng tròng, oa một tiếng, khóc rống lên Gần đây được Mạc Cảnh Sơn nuôi béo lên một chút, khí lực Bảo Bảo không nhỏ, “Oa….” Bảo Bảo khóc thật sự đáng thương, hai nắm tay liều mạng đánh ‘phịch phịch’ vào người cha nó, hiện lên vài vết trầy xước nhỏ.

Quách Cao Minh nhíu mày, cúi đầu đang muốn dùng phương thức nghiêm phụ của anh giáo huấn đứa bé, trong lòng Mạc Cảnh Sơn nóng như lửa đốt, giống như một mũi tên vọt lên, cướp lại đứa bé ôm vào trong lòng như của quý nhẹ giọng dỗ dành rồi mảng, “….. Đầu óc bị lừa đá à, cậu có biết ôm trẻ nhỏ không vậy, cậu làm cho nó khóc rồi đó!” Mạc Cảnh Sơn phẫn nộ hét lớn.

“Ngoan nào, đừng khóc, đừng khóc.”

Bảo mẫu Mạc Cảnh Sơn này tuy rằng diện mạo cực kỳ dữ tợn, nhưng lại có một trái tim dịu dàng Lục Khánh Nam bỗng nhiên hiểu được vì sao.

Quách Cao Minh một chút cũng không quan tâm chuyện đứa nhỏ mất tích, cái này căn bản là đem đứa nhỏ quăng đến chỗ này của Mạc Cảnh Sơn, cố ý ép buộc bọn họ.

Quách Cao Minh nhướng mày nhìn hai đứa con trai của mình một cái, sau đó lập tức xoay người cất bước đi vào trong phòng.

Không mời mà tới, Mạc Cảnh Sơn thế này mới bắt đầu lo lẳng, Quách Cao Minh đột nhiên lại đây là vì chuyện gì, hiện tại Đường Tuấn Nghĩa đang suy yếu, nếu như đánh nhau mà nói, chắc chản sẽ chịu thiệt Nghĩ đến đây, Mạc Cảnh Sơn cũng chạy nhanh vào trong nhà.

Quách Cao Minh tựa hồ rất vội vã, cước bộ của ông ta rất nhanh, đẩy cửa phòng ra một cái.

Rốt cục dừng lại trước một căn phòng đang khóa ở bên trái ngoài cùng, thần sắc Quách Cao Minh lạnh như băng, rất nhanh từ bên hông anh rút ra một khẩu súng màu đen cầm trong tay, giống như đã không còn kiên nhãn, trực tiếp nhắm ngay khóa phòng ‘bang bang phanh bản phá Phía sau Mạc Cảnh Sơn nhất thời hoảng thần, ngay cả Lục Khánh Nam cũng khẩn trương lên.

“Đi rai”

Ổ khóa cửa phòng đã bị hư, Quách Cao Minh một cước đá văng cửa ra, sắc mặt của anh lãnh đạm như sương: “…. Rafael, đi ra!”

Chương 593: Hợp tác với Rafael

Quách Cao Minh nhanh chóng xâm nhập vào trong phòng. Sắc mặt anh lạnh lùng như sương, đi một mạch đến chỗ Đường Tuấn Nghĩa đang suy yếu Mắt của Đường Tuấn Nghĩa cũng chưa mở ra, yếu ớt mà hô hấp. Sắc mặt anh ta nhìn không tốt lắm, trạng thái nhợt nhặt, vừa khéo rất giống mấy lần phát bệnh vào trăng tròn trước đó. Lúc này cả người Đường Tuấn Nghĩa toàn vết thương còn ứ máu, trong phòng cũng bị phá thành một đống hỗn độn.

“Rafaell” Quách Cao Minh như rất phẫn nộ mà gọi cái tên lên.

Cái tên xa lạ này.

Nếu không phải nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc trước mắt này, Quách Cao Minh sẽ không lưu tình chút nào mà tung một quyền sang. Ánh mắt anh tỏa ra vẻ ngoan độc, cẳn răng, lại la một tiếng nữa: “Rafaell”

Quách Cao Minh nắm lấy áo sơ mi của Đường Tuấn Nghĩa, hệt như giận không thể dập, lại một phen đẩy người mạnh về lại giường.

“Rafael, mày chiếm cơ thế của Đường Tuấn Nghĩa, tao đã tra ra được trò hề dơ bẩn này của mày rồi” Quách Cao Minh giận dữ, giọng nói nặng nề lạnh lẽo vang lên trong căn phòng kín. Lục Khánh Nam và Mạc Cao cũng có thể nghe ra được anh giận dữ đến mức nào.

Kinh hãi trước từng chữ trong lời Quách Cao Minh ban nãy, người ngoài cửa dò xét với khuôn mặt có phần ngu ngốc, đầu óc theo không kịp.

‘Thấy Đường Tuấn Nghĩa cúi đầu thở hổn hển, đêm hôm qua trăng tròn, anh ta đã rất đau khổ mà qua một đêm. Nguyên khí bị tổn thương lớn, còn chưa hồi phục lại, Quách Cao Minh đã tìm đến đây.

Quách Cao Minh cũng không lưu tình chút nào với anh ta: “Vì sao mày luôn theo dõi Kiều Bích Ngọc, rốt cuộc mày có quan hệ gì với cô ấy?”

Anh tiện tay cầm một cây đèn bàn lên, giơ cao, dường như sẽ đập lên người Đường Tuấn Nghĩa Cơ thể của Đường Tuấn Nghĩa phản ứng rất mạnh. Dù anh †a đang suy yếu rất mạnh, chưa mở mắt ra, nhưng hình như cũng có thể thấy đại khái.

Anh ta lật nghiêng người một cái, vừa khéo tránh được cái đèn bàn thủy tinh kia.

Mạc Cao sửng sốt khi nhìn thấy cảnh tượng này, vội chuyền đứa bé trong lòng mình qua cho người khác, sau đó vọt vào trong. Vốn là anh ta muốn che cho Đường Tuấn Nghĩa, nhưng lại không ngờ Đường Tuấn Nghĩa mở. ó Anh vẫn chưa điều tra rõ quan hệ ấy là gì”

Đường Tuấn Nghĩa đột ngột lên tiếng, giọng anh ta yếu ớt khàn đặc, lại lộ ra một cỗ trêu chọc lạnh lẽo: “Tôi và Kiều Bích Ngọc ấy à, quan hệ của chúng tôi là vô cùng thân mật”

Anh ta chậm rãi mở to mắt, đôi con ngươi vẫn giữ màu lam kinh diễm đẹp đề như trước, song không hề trong trẻo sạch sẽ như mắt của Đường Tuấn Nghĩa, mà có phần khinh miệt, khiêu khích, vô cùng dữ dội.

Khuôn mặt Quách Cao Minh lạnh lùng, anh hung dữ nhìn anh ta.

Trong đầu Mạc Cao loạn thành một đống, anh †a lắp bắp lên tiếng: “Đường, Đường Tuấn Nghĩa?” Nhưng rõ ràng cả trong lòng vị chú họ Mạc Cao này cũng vô cùng tỉnh táo, đây thật sự không phải Đường Tuấn Nghĩa.

Không phải cùng một người.

Tại sao lại như vậy được.

Giống như Quách Cao Minh trước đó, lúc mới biết được chuyện kỳ là khó tin như vậy, anh ta cũng không tin được.

Nhung sau khi người anh ta phái đi Italia tìm được nhiều thông tin hơn, đặc biệt là những truyền thuyết đồn đại về các hòn đảo và các thủ lĩnh của chúng được khai phá từ mấu đồng tiền cổ trước đó.

Thật ra trước mắt thông tin Quách Cao Minh biết có hạn, dù sao quần đảo kia cũng ngăn cách với bên ngoài. Cái tên Rafael là anh nghe được ở chỗ Cung Nhã Yến, Rafael có quan hệ vô cùng thân thiết với gia tộc Strozzi.

Trong lòng Quách Cao Minh có chút suy đoán ẩn hiện, trước kia chuyện kỳ lạ xuất hiện bên cạnh Kiều Bích Ngọc, Cung Nhã Yến lại đột ngột quay về, khiến anh không thể không quan tâm.

Lục Khánh Nam đưa tay chuyền em bé cho vệ sĩ ở phía sau, anh ta cảnh giá vào trong phòng, cẩn thận mà đánh giá người đàn ông đang ngồi thản nhiên cạnh giường: “Anh, anh không phải Đường Tuấn Nghĩa?”

Rõ ràng là một người, nhưng ánh mắt ngạo mạn trêu chọc kia rõ ràng không phải.

Người của Quách Cao Minh vây lấy anh ta, bây giờ chỉ sợ Mạc Cao cũng không đứng về phía anh ta nữa. Chỉ là nhìn trên mặt, trong mắt Rafael lại không nhìn được nửa điểm bối rối, tỉnh thần hẳn bình thường, dường như có thể khống chế được tất cả.

*.. Kiều Bích Ngọc đã bị người ta bắt đi” Hẳn dùng giọng nói của Đường Tuấn Nghĩa, ngữ khí vô cùng ngả ngớn, dường như chỉ đang đùa với họ: “Tôi chỉ sợ bây giờ cô ta dữ nhiều lành ít ha ha ha…”

Quách Cao Minh nhíu mắt lại, đang định mở miệng, sau lưng đã có tiếng bước chân vội vã chạy về phía này. Mọi người theo bản năng quay lại nhìn ra ngoài cửa phòng, chỉ một lát sau, một vệ sĩ cất bước như bay đến bên cạnh anh, nhỏ giọng báo cáo: ‘Quản gia truyền tin đến, không thấy bà chủ nữa”

Giọng nói không lớn, nhưng cũng đủ để tất cả mọi người trong căn phòng nhỏ đóng kín này nghe được rõ ràng.

Sắc mặt Quách Cao Minh đại biến. “Không thấy Kiều Bích Ngọc nữa” Trong nháy mắt, mắt của anh cứng lại, dường như chuyện này đã tách khỏi sự lường trước của anh.

Ngay từ đầu, anh cứ cho là chỉ cần mình khống chế được Rafael, là có thể giải quyết tất cả vấn đề.

Lục Khánh Nam rất lo lắng, tay vội vàng vươn đến nằm lấy cà vạt của vệ sĩ kia: “Nói rõ ra một chút, một người sống sờ sờ như Kiều Bảo Nhi, sao lại không thấy. Có phải cô ấy đã đi ra ngoài, không mang theo điện thoại không?”

“… Ngay từ đầu chúng tôi cũng không có để ý, lúc giữa trưa, bác Phương nói đã chuẩn bị xong cơm trưa cho bà chủ nhưng lại không liên lạc được, kéo dài đến ba giờ chiều. Đại quản gia lo lắng nên bảo người tra ghi chép ra vào, người trong các viện cũng đi tìm, không thấy người.”

Tiếng nói của vệ sĩ nhà họ Quách kia ngày càng nhỏ, sợ bị trách mắng.

“Có phải là các anh không?” Lục Khánh Nam ngay lập tức nhướng mày nhìn Mạc Cao, giận dữ ngút trời: “Lại diễn trò xiếc này!”

Mạc Cao rất oan uổng:, “Đừng nói bậy a, tôi bắt cô ta làm gì? Con nhóc đó hung hãn như vậy, tôi ở nhiều ngày với cô ta, mạng cũng ít thêm vào.

“Không phải các người thì còn ai nhàm chán như vậy?” Lục Khánh Nam nhận định chính là chuyện tốt bọn Mạc Cao làm, hai đứa song sinh cũng là do họ bắt đi, vậy không phải người vật đủ cả Bên này Lục Khánh Nam và Mạc Cao nhướng cổ lên.

Quách Cao Minh thì chú ý nhìn Rafael trên giường, khóe miệng nhếch lên ý cười. Quách Cao.

Minh nhanh chóng bóp tay, mặt không thay đổi mà trách móc: “Câm mồm hết cho tôi!”

Lúc này cả Lục Khánh Nam và Mạc Cao đều ngừng lại, bọn họ nhìn về phía Quách Cao Minh, người rõ ràng đang vô cùng giận dữ, không dám tranh cãi dù là nửa câu nữa.

“Người đang ở đâu?”

Giọng của Quách Cao Minh lạnh lùng, tay phải anh còn chạm đến súng lục đen bóng đời mới nhất kia. Nếu nói sai hay nói gì đó không đúng, không kìm được xúc động, anh sẽ cho đối phương ăn đạn Rafael vốn đang thản nhiên ngồi trên giường nhíu mày, khí thế hừng hực giảm đi một chút, thẳng lưng lên nhìn thẳng Quách Cao Minh.

“… Strozzi. Quần đảo.” Gã rất tùy tiện mà nói ra tên một nơi.

Quách Cao Minh nghe được lời như thế, sắc mặt trở nên khó coi.

“Meo!” Một con mèo con lông đen cả người, linh hoạt tao nhã chạy đến đây.

Bá tước mèo đen ngồi xổm xuống cạnh Rafael, hệt như thần bảo hộ trung thành, chỉnh tề mà ngồi xổm canh giữ bên trái của gã.

Quách Cao Minh và bọn Lục Khánh Nam rũ mày, ánh mắt cảnh giác mà đánh giá mèo đen. Nó không hề sợ người một chút nào, thật ra từ lâu trước đó họ đều đã từng có tiếp xúc với con mèo đeo này, chỉ là lúc đó họ cũng không để tâm đến một con mèo.

Sau đó, Quách Cao Minh hỏi thăm xong mới biết, trong truyền thuyết của gia tộc Strozzi, có một con mèo đen, gọi là bá tước nhỏ. Lông toàn thân nó đen tuyên, mắt mèo màu vàng sáng, vô cùng linh hoạt, thậm chí là con vật thần bí có thể hiếu tiếng người. Theo như truyền thuyết, con mèo đen bá tước này là thú cưng của người đứng đầu nhà bọn họ.

Chương 594: Bị người hoang dã bắt về

Quách Cao Minh, chúng ta có thế hợp tác”

Rafael mở lời đầu tiên, lúc này khuôn mặt tuấn mĩ.

của gã hiện lên vài phần không đứng đẫn, hệt như mãi mãi không biết điều gã thật sự muốn nói là gì: “Tôi của thể đưa các người đến đảo.”

“Chúng tôi có bản đồ.’ Quách Cao Minh lạnh lùng phản bác.

Vệ sĩ ban nãy còn báo với anh chuyện đêm qua Lucy và Kiều Bích Ngọc tranh cãi âm ï chuyện bản đồ, tấm bản đồ kia hẳn là bản đồ hướng dẫn đường biển đến đảo.

Rafael nghe vậy, biểu cảm có phần giật mình, dường như gã không đoán trước được.

Ngay lập tức, đôi mắt màu lam của gã lóe lên sự trêu tức, khinh bỉ: “Ha ha ha. .. Bản đồ, thì ra Đường Tuấn Nghĩa mang bản đồ của tôi ra ngoài.”

Đã tính được là có bản đồ thì sao.

“. Quách Cao Minh, tôi tin có lẽ các người có năng lực an toàn vào đến đảo, chỉ là…”

Giọng của Rafael nhỏ xuống, ý nghĩ sâu xa: “Lúc anh tìm được đến chỗ cô ta, có lẽ chỉ có thể nhìn thấy cô ta là một cỗ thi thể lạnh như băng thôi, cũng có thể cô ta đã sớm không còn xương xác nữa”

Kiều Bích Ngọc không thể ở đó thời gian dài như vậy..

“Mày đừng hòng nói xắng nói bậy trong này, thì tụi tao sẽ tin mày!” Lục Khánh Nam đột ngột hùng hổ, phẫn nộ vô cùng, nghĩ lại trước kia anh †a đã từng khống chế được người này, anh ta không tin, bây giờ ở bên ngoài đều là người của bọn họ, lại không đối phó được với đám “yêu ma quỷ quái” này.

Quách Cao Minh im lặng lạ thường, rất bình tĩnh. Anh biết rõ ban nấy lời của Rafael đều không phải là nói lời đe dọa. Vùng vực biển kia, anh từng tự qua đó một lần, Kiều Bích Ngọc thật sự dữ nhiều lành ít.

Cung Nhã Trang trói chặt Kiều Bảo Ngọc và Luey rồi cùng vào đảo. Mặc dù có Lucy bầu bạn, lòng của anh vẫn rất căng thẳng, không kìm được rối loạn.

“Mày muốn gì?”

Thoạt trông, sắc mặt Quách Cao Minh vẫn như thường, anh vẫn duy trì giọng nói lạnh lùng mọi ngày, đàm phán với Rafael.

Tuy là Quách Cao Minh không quen gia tộc Strozzi, cũng không rõ ràng những chuyện trong gia tộc giàu sụ thần bí này, nhưng chắc chắn Rafael cần sự trợ giúp của anh, nếu không người ngạo mạn như gã cũng sẽ không đưa ra hợp tác.

Rafael nói rõ: “… Sau khi tới đảo rồi, các người phải giúp tôi lấy quan tài đá, cướp quyền trượng, còn cả cơ thể của tôi”

– Lấy quan tài đá, cướp quyền trượng, còn cả cơ thể tôi Ánh mắt sắc bén của Quách Cao Minh nhìn thẳng gã, dù tai của anh đã nghe hết tất cả những thứ không tưởng tượng được đó, anh vẫn đồng ý, nói to một câu: “Tôi cần anh cam đoan tính mạng của Kiều Bích Ngọc an toàn.”

Rafael ngả ngớn nở nụ cười: “… Tất nhiên tôi sẽ dùng hết sức bảo vệ an toàn cho cô ta, tôi là anh trai yêu dấu nhất của cô ta mà.”

Ngữ khí câu “anh trai yêu dấu nhất” kia tăng độ cao lên, lộ ra sự trào phúng bên trong Quan hệ giữa gã và Kiều Bích Ngọc là quan hệ huyết thống, anh em cùng cha khác mẹ.

Nội bộ gia tộc Strozzi đấu tranh vô cùng tàn khốc, là anh em cùng cha khác mẹ cũng không có nghĩa là quan hệ huyết thống thân thiết, mà còn tương đương với kẻ thù sống chết. Dù sao tất cả mọi người đều muốn tranh đoạt trung tâm của quyền lực, chết một người thì ít đi một đối thủ cạnh tranh.

Cung Nhã Trang được sự cưng chiều của cha, liên tục mang thai, đáng tiếc cây to đón gió, gây thù với quá nhiều người, phần lớn đều bị sinh non chết non.

Gã vốn là con cả do bà cả sinh ra, đối với tất cả sự tranh đoạt này, gió tanh mưa máu, gã tập mãi cũng thành quen. Thậm chí gã nhìn cảnh anh em tương tàn còn thấy vui vẻ.

Lúc trước, gã còn cố tình phái người đến bệnh viện, thay máu toàn bộ cho em gái nhỏ của mình như một trò đùa. Thật ra vốn dĩ vết thương của nó không cần truyền nhiều máu như vậy, gã còn cố tình dùng thủ thuật hại thần kinh của nó, khiến nó mất đi một đoạn ký ức, mà tất cả chuyện đó, đám Quách Cao Minh vẫn chưa hay biết ‘Võn là định khiến nó mất trí nhớ. Chỉ có điều, so với khống chế tốt, thì kết quả dù có mất trí nhớ hay không, nó cũng vẫn không chịu ngoan ngoãn nghe lời. Đúng là đáng tiếc.

Chỉ là nó còn ngang ngược hơn trong tưởng tượng của gã, khá thú vị.

Dường như Rafael có hứng thú mà mong chờ gì đó: “… Hẳn là tạm thời nó không chết được”

Càng thấy có người giấy dụa đau khổ trong bùn, gã lại càng hưng phấn, hệt như chỉ có thế mới có thể nhìn rõ bản tính độc ác của con ì cũng có thể làm.

Lục Khánh Nam vẫn tự xưng là là một gã cậu ấm phóng khoáng, bất cần đời, cà lơ phất phơ.

Bây giờ thấy sự trêu tức của người đàn ông này, ánh mắt xem thường mạng người, đây mới là giai cấp tư sản chân chính, đùa giỡn với mạng người như một con kiến vậy.

Người như Rafael, thật sự là âm trầm, ngoan độc, vô tình.

Bọn Quách Cao Minh không biết Rafael, cũng không hiểu biết về gia tộc Strozzi, nhưng bất kể gã nói ra điều kiện gì, Quách Cao Minh cũng đồng ý ngay.

Lòng Quách Cao Minh nóng như lửa đốt: “Bây giờ lập tức xuất phát đến đảo Strozzi”

Bất kể là quần đảo này có bị đại lục thần bí, sương khói bao phủ thế nào, có gì đó đáng sợ tôn tại, anh cũng phải qua đó ngay lập tức, vợ của anh đang chờ anh.

“Đây là đâu?”

Bọn Kiều Bích Ngọc và Luey cùng lái máy bay thì gặp phải bão, may mà lúc ấy Lucy phản ứng nhanh, cô ấy nhanh chóng thả chậm tốc độ của trực thăng lại. Tuy là bây giờ máy bay đã bị tai họa của thiên nhiên phá hủy, phát nố trong nháy mắt, lúc ấy người lại cách gần mặt biển, giảm bớt sức ép, vậy nên không bị thương tổn gì nhiều.

Kiều Bích Ngọc rất may mản tránh được cơn bão kia, bị sóng biển đánh sâu vào bên trong.

Cô tỉnh lại ở một bờ cát mịn nhẵn, không thấy người sống sót nào khác, ngay cả hài cốt của máy bay cũng không thấy.

Không biết Lucy và mẹ của cô còn sống hay không, hay đã táng thân vào biển rộng rồi.

Cô vừa khát vừa đói, cổ vũ đôi chân đi vào rừng rậm trên đảo nhỏ này. Mặc dù đang ở trong rừng, chân trái gấy xương, cô cũng tìm được một dòng suối nhỏ làm ngưồn nước và cây cà chua nhỏ, tạm thời đỡ đói Tuy nhiên, không đợi Kiều Bích Ngọc kịp bình Tĩnh lại, thì một người hoang dã có hình thể khổng Tồ đã đi từ trong rừng rậm ra. Bộ mặt hắn hung ác, cơ bắp dữ tợn ở ngực, cánh tay đều dồn lại một chỗ, còn đáng sợ hơn cả thú hoang núi rừng. Hắn xem cô như con môi mà bắt về.

Người hoang dã to lớn này thật sự khiêng Kiều Bích Ngọc trên vai rất nhẹ nhàng, tất cả giấy dụa, đánh đấm của cô đều là phí sức. Tay hẳn quá cứng, mà tay phải hẳn còn đang kéo một con hươu lớn bị thương. Ở bên hông, hẳn dùng rễ cây để buộc hai con thỏ hoang và một con chuột to tướng.

Hắn đi bộ không ngừng vào sâu trong rừng rậm, tâm thần của Kiều Bích Ngọc chưa kịp ổn định, đã bị hẳn khiêng lên trên vai. Đầu óc cô trống rỗng, tình cảnh lúc này khiến cô hết cách.

Người hoang dã, hắn muốn làm gì.

Cả người Kiều Bích Ngọc đổ đầy mồ hôi lạnh, cô không ngừng trấn an mình bình tĩnh, chỉ là…

Ông trời ơi, sao có thể tỉnh táo lại đây? Đây rõ ràng là một người hoang dã to lớn, cô trốn không thoát được, chết chắc rồi!

Có thể là bởi vì Kiều Bích Ngọc quá hoảng sợ, cô cũng không biết người hoang dã này đã đi được bao lâu rồi. Mãi đến khi nhìn thấy mặt trời nơi chân trời bắt đầu từ từ hạ xuống, lúc này cô mới để ý, họ đã ra khỏi rừng rậm, trước mặt là một bãi đất có tầm nhìn quang đầng Chung quanh có rất nhiều tảng đá lớn, những tảng đá giống như đá hoa cương, vô cùng cứng rắn, mà bùn đất trên mặt đất lại là màu đen, có chút cỏ dại sinh trưởng nơi khe đá, còn có chút cây thấp. Khu vực này rõ ràng khô ráo hơn rừng rậm, nhẹ nhàng khoan khoái, phóng mắt nhìn lại, cũng không thấy có hồ nước hay sông suối gì Dường như người hoang dã kia rất hay đi con đường này, hẳn lại đi thêm chừng nửa tiếng nữa.

Ở một bãi đất nơi giữa sườn núi có ba cái động đất nhìn như hầm trú ẩn, bên trong tối đen, Kiều Bích Ngọc nhìn không rõ.

Mà cuối cùng người hoang dã đi đến cái động đầu tiên, hắn ném Kiều Bích Ngọc xuống đất. Hản chính là xem cô như hàng hóa, ném trên mặt đất.

Kiều Bích Ngọc la “oái” một tiếng, thắt lưng bị chạm đau, bàn tay non mịn của cô cũng rách da, chảy máu.

Vốn là cô nghĩ người hoang dã đối xử với mình như vật chết, không ngờ hắn nghe được tiếng của cô, vẫn cúi đầu, dường như có phần tò mò, nhìn cô một lát.

Toàn thân Kiều Bích Ngọc trở nên cảnh giác.

Dù bây giờ trên người cô toàn vết thương, cô cũng không cam yếu thế.

Cô như một con mồi quật cường không khuất phục thợ săn, run rẩy, nhưng hai mắt lại sắc bén.

Kiều Bích Ngọc và con hươu bị thương kia bị kéo đứng dậy. Cô phát hiện ra, trong động này thật ra còn có mấy con động vật nữa: Hai con trâu nhỏ, một con chồn bạc có lông da vô cùng dày.

Người hoang dã kia đứng ở trước của hang, miệng hẳn thì thào một ít ngôn ngữ cô không hiểu. Ngón tay thô to của hẳn kiểm tra con mồi trong động một chút, chính là Kiều Bích Ngọc.

Tuy rằng không biết hắn lầm bầm lầu bầu cái gì, nhưng trong chớp mắt này, Kiều Bích Ngọc hoảng sợ bất an. Hắn chuẩn bị đem con mồi, cũng chính là cô đi làm giao dịch, bán đi.

Chương 595: Cố gắng chạy trốn

Kiều Bích Ngọc nhìn tấm ván gỗ rách nát trước mặt, trong lòng thầm đấu tranh.

Cô bị nhốt ở bên trong một cái nhà hầm tối tăm. Còn có một con hươu sao, hai con bê và một con cáo tuyết Bắc Cực bị nhốt cùng cô. Tên hoang dã to lớn với khuôn mặt đáng sợ kia, hắn ta chỉ chặn chỗ này bằng một tấm ván gỗ rách nát, coi như đã khóa chặt, điều này thực sự xúc phạm đến chỉ số IQ của cô.

Quay đầu lại, lẳng lặng nhìn đám ‘›bạn đồng hành? của mình, Kiều Bích Ngọc tự nhận mình là sinh vật thượng đẳng hơn, sao có thể đánh đồng được với những con vật nhỏ bé này.

Vì kẻ hoang dã kia chỉ coi cô như một ‘con vật bình thường, cho nên cô có thể nhân cơ hội để trốn thoát ra ngoài.

Đại khái là cô đã bị gãy chân trái sau một cú ngã, cô vịn vào vách hang gồ ghề để chống đỡ thân mình mà nâng người lên từng chút, cố gắng thử bước từng bước không cần sự hỗ trợ của cây gậy và cô cảm nhận được một cơn đau âm ỉ thấu xương truyền đến.

Sắc mặt Kiều Bích Ngọc có chút yếu ớt tái nhợt, mặc dù không hiểu được tiếng lâm bầm của tên hoang dã thô kệch kia, nhưng cô có một loại linh cảm xấu, như thể cô và những con vật này sẽ bị đem bán đi hoặc là bị ăn thịt.

Không thể ngồi im mà chờ chết.

Chịu đựng cơn đau, cô đi về phía cửa hầm, sau đó bằng sức lực của cả hai tay, cô di chuyển tấm ván gỗ lớn từng chút một và cơ thể gầy gò của Kiều Bích Ngọc lách ra ngoài Những con vật trong hầm nhìn theo cô, Kiều Bích Ngọc đột nhiên cảm thấy hơi xấu hổ, giống như vì cô quá ích kỷ khi tự mình trốn thoát, mặc kệ sự sống chết của bọn chúng.

Đạo đức giả cái đếch gì, bây giờ đã là lúc ¡ chứ” Tự thì thào.

Nếu như bây giờ mà thả những con động vật này ra, động tĩnh sẽ càng lớn hơn, tên hoang dã nhất định sẽ sớm nhận ra, khi đó cô liền xong đời “Các anh em, xin lỗi.”

Kiều Bích Ngọc chắp tay trước ngực hành lễ với chúng, không dám nhìn thẳng vào mấy cặp mắt thuần khiết của những con vật này, vội vã chuồn đi nào Chân trái đau dữ dội khiến cô đi lại chậm chạp.

Đất dốc không bằng phẳng làm cho đi lại vô cùng khó khăn, cô cố tình chọn hướng đi khuất sau hầm vì sợ đụng phải tên hoang dã kia.

Rõ ràng nơi đây chỉ là một sườn đồi nhỏ, vậy mà khi Kiều Bích Ngọc xuống được đến mặt đất, cô đã thở hổn hển và toàn thân thì đầy mồ hôi nhễ nhại, chân trái bị gãy xương đau đớn khiến cho cô chỉ có thể cắn răng mà lê chân đi tập tổnh.

Mặt trời trên đầu cô dần dần khuất về phía tây, mặt trời không lớn lắm, cô bối rối nhìn bốn phía xung quanh, phương hướng mặt trời lặn là hướng tây, phía đông là khu rừng rậm nơi cô đến trước đó.

Kỳ thật Kiều Bích Ngọc muốn nhất là quay trở lại được chỗ bãi biển, cô nghĩ rằng có thể còn những người may mắn sống sót khác, nếu Lucy và bọn họ còn sống, thì cô ít nhất còn có người bạn đồng hành, Tuy nhiên, người hoang dã đã phải mất gần nửa ngày mới vác được cô về, đôi chân đi bộ xuyên qua rừng rậm cũng mất ít nhất một ngày trở lên, mặt trời đang dần dần lặn xuống núi, rất có thể cô sế không sống sót qua đêm nay ở trong rừng.

Kiều Bích Ngọc càng nghĩ về điều tiêu cực đó, cô càng chán nản Một mình lẻ loi đáp xuống hòn đảo xa lạ và đầy rẫy nguy hiểm này, tuy bình thường tố chất tâm lý của cô rất mạnh mẽ, nhưng cô cũng không khỏi cảm thấy bối rối và bất lực.

“Làm thế nào bây giờ?”

Trong nhất thời, cô nhìn một lượt bốn phía của đồng bằng rộng lớn, bình nguyên màu bùn đất đen, xung quanh có rất nhiều tảng đá lớn nhỏ rải rác, cũng không có nhiều thảm thực vật, chủ yếu chỉ là một ít cỏ dại nhỏ, cùng so sánh với khu rừng rậm rạp kia, quả thực là hai loại phong cảnh đối lập.

Kiều Bích Ngọc phỏng đoán rằng địa chất của vùng đồng bằng này khác với địa chất của khu rừng bên kia Hầu hết các vùng đồng bằng ở đây đều là đất trống, điều kỳ lạ ở chỗ không biết những tảng đá lớn năm rải rác trên đồng bảng rốt cuộc là nhân tạo hay do bị mưa lớn cuốn trôi tới đây. Sao lại có thế có nhiều tảng đá lớn như vậy.

Hơn nữa, kết cấu của loại đá này cũng rất khác thường, Kiều Bích Ngọc quan sát thấy loại đá này rất cứng và đặc Kiều Bích Ngọc không mục đích đi về một hướng, suy nghĩ duy nhất trong đầu cô là thoát khỏi nanh vuốt của kẻ hoang dã đó, những cái khác để về sau rồi tính cũng được.

Thân hình nhỏ bé của cô nấp sau những tảng đá này, có thể dùng làm vật che chắn rất tốt.

Cứ như vậy, Kiều Bích Ngọc dựa vào từng tảng đá lớn một, từng bước rời khỏi sườn đồi phía sau Thời gian hiển thị trên điện thoại di động cho thấy cô đã đi gần hai tiếng đồng hồ, chân đau nhức đến mức không đi được nữa, dựa lưng vào một phiến đá thở hồng hộc nghỉ ngơi.

Nhìn lại đã không còn thấy bóng dáng sườn đồi đâu nữa, trong lòng Kiều Bích Ngọc tràn ngập vui sướng, chí ít điều đó cho thấy rõ cô đã thành công trốn thoát khỏi khu vực canh gác của kẻ hoang dã.

Đồng thời, cô quyết định tạm thời tắt máy điện thoại đi, pin vần còn hai mươi hai phần trăm, vì không có sóng điện thoại nên cô không dám lãng phí pin, chỉ đơn giản là tắt máy đi, mong đợi một ngày có tín hiệu liên lạc ở nơi nào đó và cô có thể cầu cứu.

Trên bầu trời, mặt trời đang dần lặn xuống dưới rặng núi, những ánh chiều tà cuối cùng còn sót lại rơi rải rác trên đồng băng và những tia nẵng vàng óng phản chiếu lấp lánh trên những tảng đá.

Môi trường xung quanh yên tính và hài hò nếu lúc này cô không chật vật như vậy thì có lẽ cô đã khen ngợi không khí và môi trường tự nhiên ở đây.

Nhưng mà, bây giờ cô chỉ thầm nghĩ muốn quay trở lại thành phố đô thị hiện đại “…Tại sao mình lại phải tới một nơi mà chim cũng không đậu này?”

Kiều Bích Ngọc tự cười chính mình, cô rất muốn khóc nhưng không thể khóc, cô cười khổ, cười còn xấu hơn khóc, cô cảm thấy tâm trạng rất nặng nề và mông lung về tương lai.

Ở nơi này, cho dù cô có chết cũng sẽ không có ai xây mộ cho cô, cô chỉ là một cái xác vô danh, không may thì có thể đến xương cốt cũng không còn, bị những con thú rừng xé xác ăn thịt, Dù sao thì cô cũng đều phải chết, Kiều Bích Ngọc bị gấy chân trái rất đau, cũng không còn nước uống, thức ăn gì nữa, không thể di chuyển một bước nào và không muốn lại giãng co với nó nữa.

Mông ngồi trên nền bùn đất bẩn thiu, dựa lưng vào tảng đá to ấm áp dễ chịu, gục đầu xuống với vẻ không có tinh thần.

“Liệu anh ấy có đến tìm mình không” Kiều Bích Ngọc nghĩ tới Quách Cao Minh.

Kiều Bích Ngọc không có nhiều ký ức về Quách Cao Minh trong tâm trí, nhưng cô nhớ có lần kia trong câu lạc bộ, tình cờ nghe lén được.

Lucy và những người khác đề cập đến quần đảo nơi chim chóc không đậu…Liệu Quách Cao Minh có đến không?

Thật mơ hồ, đây đã trở thành niềm tin sống lớn nhất của cô.

“Nếu mình có thể kiên trì cho đến khi anh ấy đưa người đến đây, có phải là mình sẽ có thể sống sót rời khỏi hòn đáo này không…” Trong lòng chợt dâng lên một nỗi bi thương, khóe mắt ướt đâm.

Anh ấy sẽ tới Anh ấy phải tới tìm cô.

Trong lòng Kiều Bích Ngọc không quá chắc chắn và trong lúc cô đang rất buồn bã nghĩ về tương lai, một bóng người khổng lồ đột ngột lao tới trước mặt cô.

Cô kinh ngạc đến choáng váng.

Tên hoang dã đã đến được đây à?

Nhưng xem xét kỹ hơn, có vẻ như không phải là tên hoang dã trước đó, người này rõ ràng là thấp hơn một ít và gầy hơn…

Nhưng ngay cả là như thế, Kiều Bích Ngọc cũng không còn chút sức phản kháng nào để đối mặt với một kẻ hoang dã như vậy.

Chân của cô đau đến mức chống đỡ thân mình để đứng dậy cũng không nổi, hai tay run rẩy mà vịn vào tảng đá phía sau lưng, không ngừng cố gắng rướn người đứng lên, rất khó khăn mới di chuyển được vài bước…Đột nhiên, đối phương tiến tới, một cánh tay cường tráng quäp lấy Kiều Bích Ngọc vác lên.

Kiều Bích Ngọc sợ hãi hét lên Kẻ hoang dã đang giữ chân trái bị thương của Kiều Bích Ngọc. Cả người cô treo lộn ngược ở giữa không trung, bị xách đi và bị coi như đồ ăn.

Hản nghiêng đầu ngửi mùi, khi lại gần, Kiều Bích Ngọc nhìn rõ khuôn mặt tên hoang dã, hàm răng đen vàng sắc nhọn và đôi mắt lồi ra hung dữ, hẳn thở gấp khiến toàn thân cô cứng đờ vì sợ hãi.

Ngay khi Kiều Bích Ngọc tưởng rằng mình sẽ bị cản chết, thì bỗng nhiên một bóng dáng to lớn khác chạy tới với tốc độ cực nhanh, lao tới tựa như một con dã thú Tên hoang dã đang xách theo Kiều Bích Ngọc kia lập tức bị hất ngã, Kiều Bích Ngọc cũng ngã theo, cô chỉ đơn giản là bị dập mông xuống đất trước, vội vàng bò dậy, tránh xa khỏi hai tên hoang dã khổng lồ trước mặt một chút.

Hai kẻ hoang dã đang vật lộn đánh tay đôi, từng cú đấm hướng thẳng vào người đối phương.

Kiều Bích Ngọc chứng kiến thì thấy hãi hùng khiếp vía.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom