• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.VIP SANG VIETWRITER.PRO TỪ NGÀY 1/5

Full [Zhihu] Yêu Quỷ Lục (1 Viewer)

  • Chương 28

13.

Một đời này, trước khi quỷ độc của ta và Mặc Triệt phát tác, hắn đã treo bảng tìm kiếm một vị cổ sư tên là Nam Tuý.

Trùng hợp Nam Tuý đang ở Lê quốc, hắn xé bảng hoàng mệnh, vào cung để giải quỷ độc cho bọn ta.

Sau khi xem qua quỷ độc trên người ta và Mặc Triệt, Nam Tuý nói: "Nếu muốn giải quỷ độc trên người các ngươi, cần dùng cổ trùng hút quỷ độc, chuyển sang người khác, rồi thiêu chết đối phương, quỷ độc mới có thể giải trừ triệt để."

Ta và Mặc Triệt nhìn nhau.

Thật trùng hợp, ta giam lỏng Hiền Vương và Lê Ương trong thiên lao.

Giết cũng là giết, không bằng chuyển quỷ độc sang bọn họ, để bọn họ mang theo quỷ độc chết đi.

Ta sai người lôi Hiền Vương và Lê Ương ra khỏi thiên lao, để Nam Tuý giúp ta và Mặc Triệt chuyển quỷ độc.

Trước kia mỗi lần quỷ độc phát tác, ta và Mặc Triệt đều trốn trong vực sâu tối tăm không thấy ánh sáng, chịu đựng nỗi đau ghê rợn thấu xương.

Lúc đau đớn không chịu nổi, bọn ta sẽ nắm chặt tay nhau, cùng nhau chống lại cơn đau.

Nam Tuý thả ra hai con cổ trùng trắng như tuyết. Hai con cổ trùng lần lượt chui vào lòng bàn tay ta và Mặc Triệt, xâm nhập vào thân thể bọn ta.

Ba canh giờ sau, cổ trùng chui ra từ sau gáy bọn ta.

Cổ trùng vốn có màu tuyết trắng, giờ đã chuyển sang màu đen, thân hình lớn gấp đôi lúc trước. Có thể thấy, hai con cổ trùng đã ăn no quỷ độc.

Nam Tuý dùng ý niệm giao tiếp với cổ trùng, hai con cổ trùng lần lượt chui vào thân thể Hiền Vương và Lê Ương, chuyển quỷ độc sang người bọn họ.

Lúc hai con cổ trùng chui ra khỏi thân thể Hiền Vương và Lê Ương, thân thể chúng lại trở về màu tuyết trắng, cũng trở lại kích thước ban đầu.

Hiền Vương và Lê Ương giãy giụa đau đớn trên mặt đất, kêu gào thảm thiết.

Trước khi Hiền Vương và Lê Ương chết, bọn họ bò về phía nhau.

Hiền Vương nắm lấy tay Lê Ương, thở dài nói: "Ương Nhi, là bổn vương không có bản lĩnh, không thể đoạt lấy ngôi vị hoàng đế."

"Không trách chàng, muốn trách thì phải trách Lê Tuyền." Mặt Lê Ương lộ vẻ căm hận nhìn ta, "Lê Tuyền, ngươi không nên trở về, sao ngươi không chết trong quỷ ngục đi chứ?"

Hoá ra, Hiền Vương mưu phản là do đồng lõa với Lê Ương.

Tuy Lê Ương là công chúa, nhưng nàng lại không hài lòng với việc làm công chúa. Nàng luôn lo lắng công chúa thật là ta sẽ trở về, càng lo lắng Lê Tụng và Khương Thư Trần sẽ sống quá lâu.

Nàng chán ngấy việc phải giả vờ ngoan ngoãn trước mặt Lê Tụng và Khương Thư Trần, bởi vậy liên hợp với Hiền Vương mưu phản.

Một khi mưu phản thành công, Hiền Vương lên ngôi, nàng sẽ là Hoàng hậu dưới một người trên vạn người. Nàng tự cho là có thể nắm lấy Hiền Vương, Hiền Vương ngồi trên ngôi vị hoàng đế cũng giống như nàng ngồi trên ngôi vị hoàng đế.

Đáng tiếc, dù ở kiếp trước hay kiếp này, Hiền Vương cũng chưa thể mưu phản thành công, kế hoạch của nàng thất bại.

Hôm sau, ta hạ lệnh cho Hiền Vương và Lê Ương ngồi lên xe tù, dạo phố thị chúng.

Dưới ánh nắng chói chang, quỷ độc trên người Hiền Vương và Lê Ương phát tác, ánh nắng giống như ngọn lửa thiêu đốt da thịt bọn họ.

Lê Ương và Hiền Vương vùi đầu xuống đầu gối, cuộn tròn thân mình, chịu đựng cơn đau dữ dội.

Dân chúng chỉ vào bọn họ bàn tán xôn xao: "Chà, không ngờ tiên đế đối xử với Lê Ương tốt như vậy, nàng lại liên hợp với Hiền Vương mưu phản, thật đúng là một con sói đội lốt cừu!"

"Trên người bọn họ bốc khói, chẳng lẽ là yêu quái?"

"Người bình thường có ai trên người lại bốc khói đâu?"

"Nếu không phải Tuyền công chúa bình định phản loạn, giang sơn Lê quốc sẽ phải rung chuyển.”

"Tuyền công chúa không thua kém đàn ông, hiện giờ trở thành nữ đế Lê Quốc, là nàng xứng đáng."

"Nữ đế bệ hạ uy vũ!"

Dân chúng tự phát ném rau dưa trứng gà vào xe tù.

Thậm chí có người còn dùng đá sắc nhọn ném vào Lê Ương và Hiền Vương.

Một lúc sau, máu trên đầu bọn họ chảy ròng.

Xe tù chạy vào pháp trường.

Ta mặc long bào, đứng trên đài xử án, sai người đem tám chiếc gương đồng tới, bố trí trận pháp dẫn quang.

Một lúc sau, ánh mặt trời từ bốn phương tám hướng đều chiếu rọi trên người Lê Ương và Hiền Vương.

Bọn họ đau đớn lăn lộn trên mặt đất, trên người đều nổi lửa.

Nam Tuý nói, phải thiêu chết bọn họ trong lửa, quỷ độc mới có thể giải trừ hoàn toàn.

Ta sai người nâng tới củi lửa, chất đống lên người bọn họ.

Đám cháy càng lúc càng dữ dội, Lê Ương và Hiền Vương bị thiêu sống.

Ta ngẩng đầu nhìn khói đen cuồn cuộn, khẽ nói: "Phụ hoàng mẫu hậu, không phải các người yêu thương Lê Ương sao? Ta sẽ chôn cất nàng cùng các người, để nàng xuống địa ngục báo hiếu cho các người."

Sau khi Lê Ương chết, ta chôn cất nàng cùng Lê Tụng và Khương Thư Trần.

Chắc hẳn, Lệ Tụng và Khương Thư Trần dưới địa ngục cũng sẽ cảm kích ta, là ta đưa con sói đội lốt người mà bọn họ nuôi dưỡng, lại đưa về đến bên người bọn họ.

14.

Sau khi giải quyết xong chuyện này, Mặc Triệt ở Lê quốc lại ở lâu thêm vài ngày.

Hắn phải trở về Mặc quốc rồi.

Đêm trước khi hắn đi, chúng ta ngồi ở nơi cao nhất của hoàng cung Lê quốc, nhìn lên bầu trời đầy sao, đối diện nhau trong im lặng.

Bọn ta yêu nhau, nhưng hiện tại, ta là nữ đế Lê quốc, hắn là thái tử Mặc quốc.

Mặc quốc chỉ có một thái tử là hắn, chắc chắn trong tương lai Mặc quốc sẽ truyền ngôi cho hắn.

Hai quốc vương, mỗi người cai trị một đất nước, núi xa sông dài, làm sao có thể bên nhau?

Mặc Triệt ôm lấy bả vai ta, ta tựa đầu vào vai hắn, tận hưởng giây phút này bên nhau.

Bọn ta nắm tay nhau, ta hỏi khẽ: "Mặc Triệt, nghe nói Tư U tộc các người có thể dùng ý niệm để thụ thai?"

Mặc Triệt gật đầu: "Ừm, ta chính là được mẫu hậu dùng ý niệm mang thai."

“Vậy..." Ta ngập ngừng, mặt đỏ bừng, "Chàng có thể dùng ý niệm để cho ta mang thai con của ngươi được không?"

Hiện giờ ta ngồi trên ghế nữ đế, cần phải suy nghĩ về vấn đề người kế vị.

Mặc Triệt bật cười: "Tại sao phải dùng ý niệm?"

Ta lẩm bẩm: "Chàng có kỹ năng tuyệt vời như thế, tại sao không dùng?"

Hầu kết Mặc Triệt lăn lộn, giọng nói khàn khàn: "Tuyền Nhi, không dùng ý niệm, được không?"

Gương mặt ta càng thêm đỏ, lắp bắp hỏi: "Không dùng ý niệm, vậy dùng gì?"

"Nghe nói hai người càng yêu nhau, con cái sinh ra càng khỏe mạnh." Hắn nâng cằm ta lên, nhìn chằm chằm vào đôi môi ta, ánh mắt nóng bỏng mà thâm tình.

Ta vô thức nhắm mắt lại, chờ đợi nụ hôn của hắn rơi xuống.

Lúc môi chạm nhau, ta rơi vào bẫy ngọt ngào của hắn.

Đêm đó, bầu trời đầy sao sáng lấp lánh...

Tẩm cung, chúng ta thử cách không dùng ý niệm để thụ thai.

Hôm sau, Mặc Triệt cưỡi ngựa rời khỏi Lê quốc.

Hắn và phụ mẫu xa nhau tám năm, phụ hoàng mẫu hậu hắn, còn có muội muội tám tuổi đều ngóng trông hắn trở về đoàn tụ.

Ta đứng trên tường thành nhìn theo hắn rời đi.

Ba tháng sau, ta được chẩn đoán đã mang thai.

Mặc Triệt lại đến Lê quốc, lần này hắn định ở lâu dài.

Hắn nói với ta phụ hoàng mẫu hậu hắn vẫn còn rất khỏe mạnh, chờ đến khi hắn kế vị, ít nhất cũng phải mất vài chục năm nữa.

Hắn và phụ hoàng mẫu hậu nói với nhau, ngày thường ở Lê quốc chăm sóc ta, nếu không có việc gì khác, hắn một năm trở về một lần.

Chà, đây còn không phải là tương đương với ở rể Lê quốc sao?

Ta bật cười: "Phụ hoàng mẫu hậu chàng không phản đối sao?"

Mặc Triệt lắc đầu: "Phụ mẫu ta rất cởi mở, lúc mẹ ta mang thai ta, mọi người đều nói mẹ ta mang quỷ thai, không phải là con của phụ hoàng, nàng đoán phụ hoàng ta làm gì?"

"Ừm?" Ta kéo đuôi âm lên.

Mặc Triệt tiếp tục: "Phụ hoàng ta nói bất kể có phải của ông hay không, ông đều coi nó là của ông."

"Phụt——" Ta bật cười, xem ra đầu óc của Mặc Triệt được thừa hưởng từ cha hắn Mặc Khâm Nghiêu.

Ta lại hỏi: "Đúng rồi, cha chàng và mẫu thân chàng quen nhau như thế nào?"

"Mẫu thân ta là Quý phi của cha ta, thực ra đó chỉ là mặt ngoài." Mặc Triệt mỉm cười bí ẩn nói với ta, "Mẫu thân ta nói với ta, nàng thức tỉnh được một đoạn ký ức bị chôn giấu từ lâu."

"300 năm trước, mẹ ta từng là công chúa của Tư U tộc, trong hoa viên của bà có một tảng đá đặc biệt, là tổ tiên của thai thạch. Cha ta là một thạch long được thai thạch nuôi dưỡng, mẹ ta có chuyện buồn liền sẽ nói hết với tảng đá."

"300 năm sau, Tư U tộc diệt vong, mẹ ta mất trí nhớ lưu lạc nhân gian, thạch long lại tu thành hình người, thành một đứa trẻ sơ sinh, được tổ phụ ta lúc cải trang đi tuần nhặt về hoàng cung nuôi dưỡng."

Ta gật đầu: "Hoá ra bọn họ yêu nhau là định mệnh."

Mẫu thân Mặc Triệt Tư U là công chúa của Tư U quốc, đã sống được 300 năm, cha Mặc Khâm Nghiêu là thạch long hóa hình, xem ra bọn họ đã có được tuổi thọ vô tận.

Như vậy, Mặc Triệt thực sự có thể không cần lo lắng về chuyện kế thừa ngôi vị hoàng đế.

Trừ khi, Mặc Cẩm Nghiêu làm hoàng đế chán rồi, muốn thoái vị sớm, mới cần người kế thừa.

15.

Đứa bé trong bụng ta ngày càng lớn.

Mặc Triệt và ta bàn bạc chuyện đặt tên, hắn nói: "Tuyền Nhi, nàng đang mang thai song sinh, chờ sau khi sinh ra, một đứa họ Lê, một đứa họ Mặc thế nào?"

Ta hơi sửng sốt: "Sao chàng biết ta mang thai hai đứa song sinh?"

Mặc Triệt thành thật với ta: "Ta là hậu duệ của Tư U tộc, có thể dùng ý niệm quyết định mang thai trai hay gái, cũng có thể dùng ý niệm để quyết định mang một hay hai đứa."

Được rồi, đêm đó tuy bọn ta không phải dùng ý niệm để thụ thai.

Tuy nhiên ý niệm cũng đã phát huy tác dụng phụ trợ, Mặc Triệt nghĩ đến việc để ta mang thai một cặp song sinh, vì thế ta liền mang một cặp song sinh.

Một đứa họ Lê, một đứa họ Mặc, thật là tuyệt vời.

Hai huynh đệ lớn lên ở Lê quốc cùng ta và Mặc Triệt, đợi đến lúc phụ hoàng của Mặc Triệt muốn nhường ngôi, lướt qua Mặc Triệt, truyền cho đại nhi tử của bọn ta.

Dù sao Mặc Triệt cũng không muốn làm hoàng đế, hắn nói ở bên cạnh ta còn có ý nghĩa hơn là làm hoàng đế.

Đợi đến lúc ta làm nữ đế chán rồi, liền sẽ truyền ngôi vị hoàng đế Lê quốc cho tiểu nhi tử.

Đến lúc đó ta và Mặc Triệt vẫn có thể đi ngao du thiên hạ.

Mười tháng mang thai, ta sinh hạ hai bé trai.

Một đứa đặt tên là Mặc Tinh, một đứa đặt tên là Lê Thần.

Mặc Triệt nói ý tưởng của chúng ta với phụ hoàng mẫu hậu hắn, bọn họ lập tức tỏ vẻ tán thành.

Mặc Tinh và Lê Thần lớn lên ở Lê quốc, thỉnh thoảng cũng sẽ đi theo Mặc Triệt đến hoàng cung Mặc quốc ở lại một tháng.

Tư U và Mặc Khâm Nghiêu rất thích hai đứa cháu nội này.

Nhiều năm sau, Mặc Tinh kế thừa ngôi vị hoàng đế Mặc quốc, Lê Thần kế thừa ngôi vị hoàng đế Lê quốc.

Hai huynh đệ mỗi người cai trị đất nước của mình, hai nước giao hảo thân thiện, cùng nhau chống lại ngoại địch.

Ta và Mặc Triệt lại cưỡi ngựa đi ngao du thiên hạ.

Quỷ Xe bị giam cầm trong vực thẳm quỷ ngục, cứ mười năm ta và Mặc Triệt sẽ quay lại quỷ ngục một lần, gia cố phong ấn, phòng ngừa Quỷ xe trốn thoát.

Quỷ xe ngày ngày ở trong vực thẳm rít gào: "Cho ta đi ra ngoài! Ta muốn đi bắt trẻ con, aaaaaaa, không bắt trẻ con còn khó chịu hơn giết ta!"

Lúc chu du các nước, chúng ta đi ngang qua Ninh quốc.

Nghe nói hoàng đế Ninh quốc sinh ra đã thích uống máu, phi tần tiến cung chưa được một tháng đã bị hút cạn máu, chết thảm trong cung.

Ta và Mặc Triệt nhìn nhau, hoàng đế Ninh quốc sinh ra đã thích uống máu, chỉ sợ không phải người.

Ta và Mặc Triệt đặt cược, đoán xem hoàng đế này sẽ là loài yêu quái gì.

Còn về việc ai thắng cược, thì lại là một câu chuyện khác.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom