• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] Trà Yêu (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement

Vietwriter OTP

๖ۣۜNora♀Nancy♕
Staff member
Moderator
  • Phần 1

Ảnh bìa
Tác giả
FB Mắt Nâu.
Thể loại
  1. Huyền Huyễn
  2. Cổ đại
  3. HE
  4. Truyện Ma
  5. Linh Dị
Tình trạng
Hoàn thành
Số chương
4P
Lượt đọc
954
Cập nhật
1.

Trong vườn trà của An thị có một gốc cây trà cổ thụ ngàn năm tuổi, sinh trưởng ở rìa vách đá. Cây trà này bị sét đánh cháy mất một nửa, còn lại một nửa sống dở c/h/ế/t dở.

Mỗi năm, nó chỉ mọc được mười mấy mầm non mới sau lễ Thanh Minh, thu hoạch được trên dưới một trăm lá chè, vô cùng quý giá.

Nhưng kiếp trước, không một ai biết rằng, với tư cách là “Trà Tiên” đã được “lên trời” như ta, “rời bỏ thân x/á/c” chính là trở thành phân bón chôn x/ư/ơ/n/g dưới gốc cây trà cổ thụ đó.

Không chỉ có ta, mà còn rất nhiều x/ư/ơ/n/g trắng chất thành đống ở bên dưới cây trà cổ thụ kia, trong đó toàn là x/ư/ơ/n/g cốt của thiếu nữ ủ trà.

Rễ của cây trà len lỏi vào trong từng khúc x/ư/ơ/n/g, đóng chặt những bộ hài cốt đó vào lòng đất, thân cây được bồi bổ mỗi ngày trở nên tươi tốt hơn, mọc thêm nhiều lá trà hơn.

Chuyện làm ăn của An thị ngày càng thịnh vượng, may mắn, địa vị ngày càng cao quý.

Trớ trêu thay, hương khói trong “đền Tiên Trà” do hoàng đế hạ lệnh xây dựng ngay bên cạnh cây trà cổ thụ đến giờ vẫn rất hưng thịnh.

Chỉ tiếc là chẳng hề có Tiên Trà gì cả.

Mà có rất nhiều… Trà Trành.

(*) Trành: theo truyền thuyết hổ ăn thịt người, hồn người không biết đi đâu, lại đi theo hổ, dẫn hổ tìm ăn thịt người khác. Vì thế, những kẻ giúp kẻ ác làm ác đều gọi là “trành”.

2.

“Tuyết Nha, bắt đầu từ hôm nay, ngươi chính là thiếu nữ ủ trà của Lan Khê An thị. Ủ trà cho tốt, mười năm sau ngươi sẽ được lên trời làm Tiên Trà, đừng làm ta thất vọng đấy.”

Gia chủ của An thị, An Lục Hoa dùng vẻ mặt yêu thương xoa đầu ta và nói.

Giống hệt như khi bà ta vươn bàn tay về phía ta lúc ta ngồi giữa đống x/á/c c/h/ế/t, như thể nàng tiên giáng trần cùng với vầng hào quang đầy nhân từ.

Tuyết Nha là cái tên mà bà ta đặt cho ta vào cái ngày nhặt được ta ấy.

Sau khi gật đầu, ta mới nhận ra có lẽ mình đã quay trở về mười năm trước, cái ngày mà ta bắt đầu ủ trà.

Nỗi đau do linh h/ồ/n bị cắn xé và nuốt chửng vẫn chưa tan biến hoàn toàn, như thể lớp tuyết đọng lại trên cơ thể ta, nhưng giọng nói bên tai cũng nhắc nhở ta.

Ta sống lại rồi!

“Đây là lá trà hái xuống từ cây trà cổ thụ ngàn năm tuổi, có thể tẩm bổ cho thân thể của nữ tử, khinh thân tẩy tủy, dần dần biến thành tiên thể…”

Ta hành động hệt như kiếp trước, thận trọng hỏi:

“Gia chủ a nương, sau khi ta trở thành Tiên Trà, liệu có phải người nhà ta cũng sẽ sống lại hay không?”

Trong năm tháng nạn đói thê thảm, cha nương và nãi nãi ta không bán ta đi, bọn họ cũng không chịu đổi ta để lấy món canh hầm uống như những đứa trẻ khác, mà để dành từng miếng ăn cuối cùng lại cho ta, giúp ta sống sót.

Ta muốn cả gia đình chúng ta sống thật tốt.

An Lục Hoa ngây người một lúc, trong mắt hiện lên âm mưu tính toán giống như kiếp trước, bà ta dịu dàng cười bảo:

“Đương nhiên rồi, đến lúc đó ngươi đã thành tiên nhân, hồi sinh mấy phàm nhân không phải là vấn đề. Hơn nữa, “Trà Tiên” mà ngươi ủ cũng có tác dụng khởi tử hoàn sinh đấy.”

Kiếp trước, sau khi biết được mình có thể cứu sống người nhà bằng chính nỗ lực của bản thân thì một cô bé mới tám tuổi như ta cảm động đến bật khóc, “bịch” một tiếng quỳ xuống dập đầu lạy An Lục Hoa mười cái.

Ta hoàn toàn tin tưởng lời An Lục Hoa nói, một lòng chỉ muốn hồi sinh người nhà mình, giành lại cuộc sống hạnh phúc của gia đình bốn người trước kia. Ta liều mạng ủ trà, nhắm mắt làm ngơ trước những biểu hiện bất thường của cơ thể, ta tình nguyện trở thành một “Tiên Trà”, ủ ra bình “Trà Tiên” có tác dụng khởi tử hoàn sinh.

Kiếp này, nhìn lão súc sinh mặt người dạ thú kia mà ta hận tới nghiến răng, nhưng ta chỉ có thể cụp mắt giả vờ như được sủng mà lo, gật đầu đồng ý như gà mổ thóc.

Bởi vì ta biết rất rõ, nếu như ta không đồng ý ủ trà thì đêm nay ta sẽ trở thành đồ cúng tế dâng lên cho cây trà cổ thụ.

3.

Thật ra, sau khi c/h/ế/t rồi ta mới phát hiện ra bí mật đó.

Khi đó, h/ồ/n phách của ta vẫn bám bên trong những lá trà chưa bị người ta uống hết, trong lúc làm lá trà trôi nổi trên miệng bình trà sứ, ta có thể thấy và nghe được rất xa.

Đêm hôm đó, ta đã tận mắt chứng kiến bọn họ bịt miệng một cô bé không chịu ủ trà, trói chặt tay chân và chôn sống bên dưới gốc cây trà cổ thụ.

Lúc đó ta mới biết thực ra cây cổ thụ kia có sự sống, rễ cây dưới lòng đất giống như những con rắn chui vào thất khiếu, vào cơ thể của bé gái kia. Chỉ trong một hơi thở, một người sống sờ sờ đã trở thành một bộ x/ư/ơ/n/g khô không còn thớ thịt nào.

Dân chúng coi cây trà cổ thụ là thần thụ mà không hề biết rằng đó là q/u/ỷ cây ăn thịt người không nhả x/ư/ơ/n/g.

Nhưng An Lục Hoa biết điều đó.

Vì thế, bà ta đã nuôi dưỡng q/u/ỷ cây để đổi lấy sự tài phú và quyền lực.

4.

“Đặt lá trà này lên ngực đi, nhớ là tuyệt đối không được bỏ ra trước khi lá trà được ủ khô hoàn toàn. Bỏ dở giữa chừng sẽ bị trừng phạt.”

An Lục Hoa tươi cười nhưng trong mắt không hề có chút ý cười nào, bà ta nhìn chằm chằm ta và nói.

Ta ngoan ngoãn gật đầu, cố gắng tỏ vẻ mình vẫn đang mơ hồ, nơm nớp lo sợ.

“Thời buổi khó khăn mà gặp được gia chủ tốt bụng như thế này, có đốt đèn lồng tìm khắp nơi cũng không thấy đâu. Các ngươi cứ tập trung ủ trà cho tốt là có thể thành tiên rồi, đi đâu mới tìm thấy cơ hội tốt thế này hả? Đã làm người thì phải có lòng biết ơn chứ, đúng không?”

Quản gia của bà ta, Tào bà tử vừa gõ đầu ta một cái vừa đeo chiếc yếm màu đỏ được chế tạo đặc biệt cho ta. Bên trong yếm đỏ may một chiếc túi rút dây nhỏ, bà ta bỏ lá trà vào trong chiếc túi nhỏ rồi thắt dây lại để nó dán vào mảng thịt ấm áp.

An Lục Hoa cười không nói gì, đôi mắt như mãng xà nhìn chằm chằm xem phản ứng của ta.

Hừ, ta chỉ là một đứa trẻ mà thôi.

Ta lập tức òa khóc:

“Gia chủ a nương là tốt nhất, Tuyết Nha thích gia chủ a nương nhất!”

Tào bà tử biến sắc, vội vàng nhìn về phía An Lục Hoa.

An Lục Hoa mỉm cười xoa đầu ta, nói với Tào bà tử:

“Ngươi nói nhiều lời với một đứa trẻ làm gì? Nói xong cũng có khác gì mục đích của ta đâu.”

Tào bà tử như lên cơn điên không ngừng vả mạnh vào miệng mình.

“Là nô tài nói bậy bạ mạo phạm tới tiểu thư! Là lỗi của cái miệng nô tài, mạo phạm tới tiểu thư!”

Không phải An Lục Hoa biết phép thuật khiến tay của Tào bà tử không thể dừng lại được đấy chứ?

Nghĩ tới đây, sau lưng ta chảy đầy mồ hôi lạnh.

“Nào, để a nương buộc dây lại cho ngươi.”

An Lục Hoa nở nụ cười dịu dàng, kéo sợi dây trên yếm đỏ buộc chặt quanh người ta trong tiếng tát “bốp bốp bốp” của Tào bà tử.

Giây phút lá trà chạm vào da ta, cảm giác lạnh thấu x/ư/ơ/n/g như thể rơi vào hầm băng khiến ta bắt đầu không kiềm chế được mà run rẩy.

“Gia chủ a nương, ta lạnh.”

“Mặc thêm áo là được rồi.”

An Lục Hoa khoác cho ta một chiếc áo lông rồi hài lòng mỉm cười, bà ta liếc nhìn Tào bà tử. Lúc này Tào bà tử mới dừng tay, miệng bà ta sưng tấy lên như mõm heo, m/á/u và nước miếng không ngừng chảy xuống cùng những dòng nước mắt.

Ra tới cửa, An Lục Hoa nói với Tào bà tử:

“Hăng quá hóa dở. Có những lời, nói nhiều sẽ khiến người khác thấy khó chịu…”

Không thể không nói, cho dù ta sống lại thì An Lục Hoa vẫn là một kẻ thù rất mạnh.

Ta không dám coi thường chút nào.

5.

Thấy An Lục Hoa và Tào bà tử đã rời khỏi viện, ta lập tức đóng cửa lại, run rẩy lấy lá cây trà cổ thụ ra rồi vùi vào bên trong chậu hoa, sau đó nhét lá trà bình thường vào.

Bởi vì loại trà kia có thể hút tinh huyết của con người.

Kiếp trước trong năm đầu tiên ủ trà, ta bắt đầu cảm thấy ngày càng yếu ớt, chỉ chạy vài bước đã thở không nên hơi.

Năm thứ hai ta dần gầy đi, dù có ăn bao nhiêu vẫn cảm thấy đói.

Tới năm thứ ba, ta thường xuyên bị bệnh vặt, ta đặc biệt sợ gió lạnh, chỉ gặp chút gió đã thấy lạnh thấu x/ư/ơ/n/g.

Từ năm thứ tư đến năm thứ bảy, ta trở thành cái ấm sắc thuốc, phải uống thuốc đều đặn hằng ngày, bước đi như cây liễu yếu ớt trước đầu ngọn gió.

Đến năm thứ chín, lúc mười bảy tuổi, đi đường ta cũng cần người đỡ, làn da trắng đến gần như trong suốt, gầy chỉ còn da bọc x/ư/ơ/n/g.

Lúc đó ta không dám soi gương vì sợ chính bản thân mình.

Vào năm thứ mười, cái năm cuối cùng ấy, ta vượt qua hoàn toàn trên giường, cả người đau đớn đến mức suốt đêm không ngủ được, tóc rụng xuống từng mảng, cuối cùng mái tóc đen nhánh của ta rụng sạch không sót sợi nào.

Nhưng cho tới khi trút hơi thở cuối cùng, trong lòng ta vẫn tràn đầy hy vọng được trở thành Tiên Trà, hồi sinh người nhà của mình và đoàn tụ với họ.

Sau khi c/h/ế/t đi ta mới biết, chính con q/u/ỷ kia đã gây ra nạn đói năm đó.

Cây trà ngàn năm không bị sét đánh c/h/ế/t mà còn hấp thụ linh khí khắp trăm dặm để chữa trị cho mình, tạo nên thiên tai, thật ra phụ mẫu ta và những đồng hương đều bị q/u/ỷ cây hại c/h/ế/t.

Người c/h/ế/t đói nằm la liệt đầy đất, đổi con cái để lấy miếng ăn, một chữ “thảm” sao có thể tả hết?

Bây giờ nghĩ lại mới thấy ta thật sự ngu ngốc, kiếp trước nhận địch làm mẫu, sau khi c/h/ế/t còn giúp kiếm thêm tiền.

Nghĩ tới đây, ta hận không thể tự vả vào mặt mình một cái.

6.

Mấy ngày nay ta đều ngủ không ngon giấc, lòng thầm nghĩ làm thế nào để báo thù, làm thế nào để bảo toàn tính mạng mình, đồng thời có thể vì dân trừ hại, tiêu diệt con q/u/ỷ cây kia.

Nếu ta nhớ không nhầm thì hai năm sau ta sẽ gặp được một đạo sĩ chột ăn mặc như tên ăn mày, ông ta là người nói cho ta biết thứ trên cơ thể sẽ lấy mạng ta và cho ta một lá bùa giấy.

Kiếp trước ta trông mặt mà bắt hình dong, còn tôn thờ An Lục Hoa nên hoàn toàn không tin lời đạo sĩ bẩn thỉu xấu xí đó, tiện tay vứt luôn lá bùa kia đi.

Thế nhưng, dù lần này ta tin tưởng vị đạo sĩ đó thì ông ta cũng xuất hiện quá muộn.

Cứ nửa năm An Lục Hoa sẽ thu thập lá trà một lần, nếu như bà ta ngửi thấy hương vị lá trà ta ủ không ổn thì nhất định ta sẽ c/h/ế/t, hoàn toàn không thể đợi được hai năm.

Trong khi ta đang suy nghĩ thì có chuyện xảy ra.

Cái giá phải trả là mạng sống của một người.

7.

Ngày Đông chí, An Lục Hoa mời những thiếu nữ ủ trà chúng ta ăn sủi cảo.

Trước khi ngồi vào chỗ, bà ta tỏ vẻ thân thiết chạm tay người này, nắm tay người kia, kiểm tra xem bọn ta đang ấm hay lạnh.

Chỉ cần ai mặc đồ phong phanh chút là bà ta sẽ răn dạy và trách phạt nha hoàn phụ trách chăm sóc, dáng vẻ tràn đầy tình yêu thương.

Mấy đứa trẻ còn nhỏ tuổi thậm chí còn cảm động đến rơi nước mắt, ôm chầm lấy bà ta gọi “a nương a nương” rất thân thiết.

Ta cố nặn ra mấy giọt nước mắt góp vui.

Ăn sủi cảo xong, An Lục Hoa ra hiệu cho Tào bà tử mang mấy chiếc áo choàng làm bằng vải bông tới. Bà ta nói bên trong có rễ của cây trà cổ thụ, hơn nữa còn được đặt trong đền Tiên Trà, không chỉ giữ ấm mà còn giúp bọn ta đẩy nhanh tiến độ ủ trà.

Nhưng bọn ta có năm người mà chỉ có bốn chiếc áo.

“Tào bà tử già rồi, hồ đồ thì không nói làm gì, vậy mà đến thợ may cũng hồ đồ, rõ ràng ta có năm đứa con gái mà chỉ làm bốn chiếc áo choàng.”

“Nhưng đây là loại chất liệu mới lưu hành ở Kinh Thành, có là phải mua ngay, đợi lần tiếp theo có lẽ phải mất thêm chút thời gian nữa. Còn thiếu một chiếc thì phải được cuối năm mới nhận được. Tỷ muội các ngươi bàn với nhau xem ai lấy trước ai lấy sau đi.”

An Lục Hoa nói xong thì rũ mắt xuống từ từ thưởng thức ly trà mà Tào bà tử đưa tới.

Kiếp trước sau khi c/h/ế/t bị chôn bên dưới gốc cây trà cổ thụ, bị rễ cây đâm thủng cơ thể hút sạch m/á/u thịt, nếu nói trong lòng không ám ảnh là giả.

Ta không muốn chọn, dù sao chỉ có bốn chiếc.

Nhưng cảm giác có gì đó không đúng lắm.

Ta không nhớ có sự kiện này xuất hiện trong kiếp trước của ta.

8.

“Các tỷ muội, ta thể hàn sợ lạnh nên không khách sáo nữa, ta lấy trước nha!”

Trong khi ta đang do dự, hai cô bé ủ trà được một hai năm đã chọn cho mình một chiếc áo choàng rồi vui vẻ khoác lên người.

Dưới ánh sáng của ngọn đèn, chiếc cẩm bào sáng long lanh, trông lộng lẫy không gì sánh bằng. Hoa văn, màu sắc và kiểu dáng đều vô cùng xinh đẹp.

Nếu như ở kiếp trước, chắc chắn ta sẽ nhào lên giành một chiếc để mặc.

Nhưng chỉ sợ mặc thứ này vào chỉ có hại chứ không có lợi.

“A nương, ta là người lớn tuổi nhất, cứ để những chiếc áo gấm hoa lại cho các muội muội đi, ta chờ thêm chút cũng được.”

Thanh Vụ tỷ tỷ ủ trà được bảy năm, nàng ta rất yếu, trên trán toàn mồ hôi lạnh nhỏ giọng nói.

Dứt lời, An Lục Hoa ngước mắt nhìn về phía nàng ta, ánh mắt như thể sói tìm được mồi, tia âm hiểm xẹt qua đáy mắt lập tức bị nụ cười che giấu, nói với hai bọn ta:

“Hai ngươi còn không mau cảm ơn Thanh Vụ tỷ tỷ đi? Đến cả gấm hoa mà Thanh Vụ tỷ tỷ cũng nhường hết cho các ngươi đấy!”

An Lục Hoa nghiến răng nhấn mạnh hai từ “gấm hoa”.

Trong lòng ta “lộp bộp” một tiếng, tóc gáy lập tức dựng đứng lên.

Lẽ nào An Lục Hoa cũng sống lại, đang tìm kiếm người có khả năng sống lại giống mình sao?
1710844839318.png
 
Advertisement

Danh sách chương

  • Loading...

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom