• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] Nhà vợ trà xanh của tướng quân (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 5 HOÀN

Mùa đông đến, nhà ta thường sẽ tới tiểu viện ở ngoài thành vài ngày. Cha mẹ ta đã đính ước với nhau ở đấy.

Chỗ này trước đây là võ đường, mẹ ta dạy kiếm ở đây. Sau này võ sinh chuyển đi, cha ta mua lại làm nhà.

Tỷ tỷ ta bận rộn cung đấu mấy năm, cuối cùng năm nay cũng có thời gian dẫn theo con gái ra sân đắp người tuyết.

Mẹ ta đang luyện kiếm, còn cha ta ôm bình nước nóng đu xích đu.

Không biết tại sao năm nay ta còn dẫn theo Thẩm Việt.

Cha ta và tỷ tỷ nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhướn mày với ta.

Thẩm Việt chào hỏi từng người một.

Mẹ ta không cảm nhận được bầu không khí lạ, khẽ gật đầu: "Thẩm Việt, tới đúng lúc lắm, luyện kiếm với ta đi."

Khi hai người này bàn luận võ nghệ, tỷ tỷ giao cháu gái cho nha hoàn, đưa ta ra ngoài.

"Sao muội lại đưa hắn đến? Ta cứ tưởng muội vụng trộm với Lâm Du Bạch rồi."

“Tỷ thấy ta thèm khát nam nhân đến vậy sao?"

Vẻ mặt ta như ăn phải mướp đắng, tỷ tỷ cuối cùng cũng không trêu ghẹo ta nữa.

"Thật lòng khó cầu, rất khó để hai bên đều thích nhau, Thẩm Việt may mắn lắm mới được muội muội nhìn bằng con mắt khác."

Ta khó hiểu: "Tại sao năm đó tỷ tỷ lại vào cung?"

Tỷ ấy nghĩ rồi đáp: "Có lẽ là vì chán quá, muốn thu phục Hoàng đế cho mọi người xem chơi."

Ta không khỏi thán phục trong lòng.

Khi quay trở lại, cha ta và Thẩm Việt đang chơi cờ.

Tuyết đang rơi nhẹ, chơi trong sân một lúc làm ướt giày của ta. Ta về phòng thay thì thấy có một hộp gấm trên bàn trang điểm thêu chữ “Thiện.”

Bên trong là chiếc trâm cài tóc khắc hoa hải đường, thân còn có chữ “Thiện”.

Ta hỏi nha hoàn cái này ai đưa.

Nha hoàn nói: “Đây là của Lâm công tử đưa tới khi người đang kén rể.”

Ta nghĩ, hình như đúng như vậy thật.

Ta không quan tâm hắn tặng gì, không mở ra xem. Giờ thấy vật này, không lẽ Lâm Du Bach thích ta?

Nghĩ đến đây ta lại thấy khó chịu. Cảm giác buồn nôn lên tận cổ.

Người đối đầu với ta thật ra lại thích ta? Vì thích ta nên mới suốt ngày đối đầu với ta?

Điên rồi. Chuyện này còn đáng sợ hơn cả sinh con cho Thẩm Việt nữa.

Thẩm Việt bước vào, thấy mặt ta không vui thì hỏi: "Cây trâm này làm sao vậy?"

Hắn tiến lại gần, nhìn thấy chữ "Lâm" được khắc ở mặt còn lại của cây trâm.

Lần này thì đến lượt mặt Thẩm Việt không vui.

Căn phòng yên tĩnh kỳ dị, Thẩm Việt nhanh chóng khôi phục lại như cũ, kéo ta ngồi xuống mép giường, quỳ xuống dưới đất thay tất và giày bị ướt cho ta.
Có lẽ vì muốn phá vỡ bầu không khí này, hắn cười khẽ nói: "Lần sau nàng chú ý một chút, lần này ta coi như không nhìn thấy."

Ta: ....

Hắn ngẩng đầu nhìn ta: "Thiện Thiện không cần áy náy, thật ra nàng có yêu ta hay không cũng không quan trọng, chỉ cần nàng đồng ý ở bên ta, cho ta yêu nàng là được."

......

Áy náy á? Ta chỉ biết trả đũa thôi.

Ta thở dài thườn thượt: "Thẩm Việt, ta cứ nghĩ chàng khác những nam tử khác, hóa ra chàng cũng nghĩ ta như vậy."

???

Thẩm Việt chớp mắt, khó hiểu.

"Không sao đâu, dù chàng có bỏ ta, ta cũng không trách chàng."

"Sao lại như vậy được? Cả đời này Thẩm Việt sẽ chỉ có một thê tử."

"Thật không? Nhưng hình như chàng chẳng tin tưởng ta chút nào."

Thẩm Việt trầm mặc: "Thiện Thiện, ta yêu nàng, cho nên không quan trọng những thứ đó."

“Nhưng mà Thẩm Việt, tín nhiệm rất quan trọng, nếu ở bên nhau mà cứ hiểu lầm thì dần dần sẽ không còn thích nữa."

Ta nói, "Chàng có thể hỏi ta chuyện cây trâm là sao, tại sao Lâm Du Bạch lại đưa cho ta cái này mà."

Hắn vui mừng hỏi: "Ta có thể hỏi sao? Ta nghĩ nàng sẽ thấy phiền nếu ta hỏi nhiều như vậy."

Ta hé miệng, nhất thời không nói gì.

Tình cảm của Thẩm Việt đơn thuần, hoàn toàn là một bó rau dại ngốc nghếch.

Không biết hắn lý giải sự trầm mặc của ta thành cái gì mà nắm cổ tay ta, cười xán lạn: "Vậy nên Thiện Thiện đang quan tâm ta, sợ ta buồn vì những hiểu lầm đó sao?"

Tốt lắm, không cần ta tốn công lừa hắn, hắn đã tự lừa bản thân rồi.

Tỷ tỷ vốn đến gọi bọn ta ăn cơm, không cẩn thận nghe được cuộc nói chuyện này, tỷ ấy vỗ tay nói: "Nói đúng lắm, lúc ăn cơm phải bảo Thẩm Việt gắp thịt ăn để bỗ não, à không, bồi bổ cơ thể mới được."

______________

Càng gần cuối năm, Thẩm Việt càng trở nên bận rộn, chỉ có thể ở lại một ngày rồi đi.

Hoàng thượng cũng cho người tới đón tỷ tỷ của ta và cháu gái hồi cung.

Sau khi tiễn bọn họ đi, cha mẹ ta đi nghỉ, còn ta ngồi trên xích đu ngây ngẩn.

Từ xa có người đi tới, dừng lại trước bờ rào tre.

Dù hơi nâng lên, ta thấy mặt Lâm Du Bạch

Ta đề phòng, hỏi: “Ngươi tới đây làm gì?”

“Ta không cam lòng.” Lâm Du Bạch lên tiếng.

Nếu là lúc trước, ta sẽ nghĩ là hắn chắc lại chuẩn bị làm trò gì đó, nhưng bây giờ ta chỉ thấy không thoải mái.

Ta vờ như không hiểu, mặc kệ hắn.

Hắn đẩy cửa ra, tới ngồi xuống trước mặt ta, nói: “Ngươi đang nghĩ gì? Lại chuẩn bị lừa ta đúng không?”

Ta:?????

Ta không thể chịu nổi không khí kỳ lạ này nữa, quay về phòng ném trả hộp gấm cho hắn.

"Nghe nói ngươi cho người đưa cái này cho ta, ta không thích, ngươi cầm về đi."

Hắn sửng sốt: "Hải đường có ý nghĩa tưởng niệm, cũng tượng trưng cho tình yêu đau khổ."

Hắn cười, rồi nói tiếp: "Ngươi biết rồi đúng không?"

Ta chỉ vào búi tóc trên đầu: "Lâm đại nhân, ta đã thành thân rồi."

"Thì đã sao?"

“Ngươi không để ý nhưng cũng phải có liêm sỉ chứ? Ta đã là phụ nữ có chồng rồi.”

"Giữ lễ nghĩa liêm sỉ có ích gì? Nếu ta không thể làm chuyện mà ta muốn làm...."

Hắn khựng lại, mặt trở nên vô cảm

"Có phải ngươi thích Thẩm Việt rồi không?"

Hắn trở nên điên cuồng, tóm lấy cổ tay ta: “Rõ ràng ta và người quen biết nhau trước, vì cái gì?”

Ta giãy giụa không thoát được, lửa giận trong lòng cũng bốc lên.

"Quen biết trước thì đã sao? Ta không hề thích ngươi, ngươi tới trước thì ta phải thích ngươi à, làm gì có đạo lý này?"

Vừa dứt lời, Lâm Du Bạch bị đá ngã xuống đất.

Thẩm Việt không biết đến từ lúc nào, giọng lạnh lùng: “Lâm đại nhân đúng là không biết liêm sỉ, nương tử của ta nói nàng không thích ngươi.”

Lâm Du Bạch cười lạnh: "Còn ngươi thì sao? Thẩm Việt, ngươi chỉ là may mắn, không bị ràng buộc bởi gia tộc mà thôi."

Hắn ngước lên, để lộ ánh mắt chế giễu, "Ngươi nghĩ nàng thích ngươi sao? Đừng mơ mộng hão huyền, ngươi và ta đều như nhau thôi, cưới được nàng thì đã sao? Nàng ấy không thích ngươi, cũng không yêu ngươi."

Từ trước đến nay, Thẩm Việt chỉ muốn nghe điều mà hắn muốn. Chàng cong môi cười đắc ý: "Hết cách rồi Lâm đại nhận, là ta may mắn hơn ngươi mới cưới được Thiện Thiện đó."

Ta: .....

Lâm Du Bạch: ....

Lần đầu tiên Lâm Du Bạch bị một tên não yêu đương làm cho tức đến trợn mắt, hắn đứng dậy, miễn cưỡng giữ chút phong độ cuối cùng.

Thẩm Việt chậm rãi nhặt hộp gấm dưới đất lên, ném vào Lâm Du Bạch: "Lâm đại nhân, cầm lấy cây trâm của ngươi, không tiễn."

Lâm Du Bạch nhìn ta như chờ đợi ta nói gì đó.

Thẩm Việt lén lút nắm lấy tay áo ta, như đang làm nũng không muốn ta tiếp chuyện với Lâm Du Bạch.

Ta nói: "Lâm đại nhân, trời đổ tuyết, đường trơn, không tiễn."

Khóe miệng Lâm Du Bạch hạ xuống, nở nụ cười méo xệch: "Sở Thiện Thiện, ngươi chỉ nhẫn tâm với mình ta.”

......

Chứ không muốn sao? Muốn ta đội nón xanh cho Thẩm Việt à?

Ta là trà xanh chứ ta không bán nón xanh.

Lâm Du Bạch xoay người bước vào trong tuyết, bóng dáng cô liêu.

Ta nhìn Thẩm Việt cười như đang thắng trận: "Sao chàng lại quay lại? Chàng để quên gì sao?"

Thẩm Việt lắc đầu: "Không, đi được nửa đường thì ta thấy xe ngựa của Lâm Du Bạch, lúc này đang mùa bận rộn mà hắn lại nhàn nhã như đi hóng mát, ta biết ngay là hắn có ý đồ xấu."

"Được rồi, lần này thì ta phải đi thật." Hắn xoa mặt ta, thân mật cọ trán lên trán ta, "Nàng ở đây chơi với cha mẹ vui vẻ nhé, chơi chán rồi thì ta tới đón nàng về."

“Được.”

"Phải rồi, đây là lần đầu tiên ta và nàng đón năm mới, nàng muốn ở đâu, tới chỗ cha mẹ vợ sao?"

"Ý chàng thế nào?"

“Đều nghe nàng."

“Vậy có ổn không? Cữu cữu chàng không có ý kiến gì chứ?"

"Không đâu, từ trước đến nay ta toàn đón năm mới một mình."

"Tại sao? Ông ấy đối xử với chàng không tốt à?"

Thẩm Việt thở dài bất lực: "Ta lớn lên nhờ cơm trăm nhà, làm gì có ai quan tâm một đứa trẻ là người ngoài như ta chứ?"

Ta trìu mến nhìn hắn: "Sao chàng lại đáng thương vậy hả?"

Thảo nào trưởng thành lại thiếu thốn tình thương.

Ta tiễn Thẩm Việt ra ngoài cửa tre, vỗ vào lưng hắn: "Không sao đâu Thẩm Việt, từ bây giờ chàng là người nhà của ta, nhớ ta thì cứ gửi thư đến. Trời lạnh nhớ mặc thêm áo, khát nhớ phải uống nước, đói bụng thì phải ăn cơm, biết chưa."

Hắn nhìn ánh mắt trìu mến của ta mà tâm tình phức tạp.

Sau khi tiễn Thẩm Việt đi, ta trở về phòng nhìn thấy cha.

Ông mặc áo khoác lông chồn ngồi xuống bàn, nói: "Nhìn thấy con và Thẩm Việt ở chung hòa thuận như vậy, ta cũng an tâm rồi."

Ta chắc chắn ông ấy đã nhìn thấy hết.

Ông ho khan một tiếng: "Thằng nhóc Lâm Du Bạch này ta đã quan sát rất lâu, tích cách cực đoan, lúc thương thì muốn hắn sống, lúc ghét thì muốn hắn chet, khó mà biết được ngày nào đó hắn sẽ không thay lòng."

"Cha, cha tin tưởng Thẩm Việt tới vậy sao?"

"Cũng không phải, với chút thủ đoạn của con mà chiếm được lòng người khác, điều đó chứng tỏ Thẩm Việt không phải người bình thường. Con đừng nhìn ta với vẻ mặt bất mãn đó, nếu cho con vào cung, có khi chưa tới nửa tháng ta đã phải xoay sở khắp nơi nhờ người giữ lại cái mạng cho con rồi."

________________

Sau khi Thẩm Việt đi, ngày nào hắn cũng gửi một bức thư cho ta, ta thấy mới chỉ xa cách có mấy ngày, chưa nhớ nhung gì hắn nên không trả lời lại.

Cho đến khi Tiểu Lý, người hầu đến truyền tin nói: "Phu nhân, người gửi một bức thư trả lời tướng quân đi, dù chỉ viết mỗi chữ 'Cút' cũng được.”

“Tướng quân vốn đã phiền phức lắm rồi, bây giờ ngày nào cũng hỏi, thuộc hạ chỉ muốn đâm đầu vào tường chet thôi."

Thế nên ta viết một bức thư trả lời Thẩm Việt, nghe nói hắn gặp ai cũng khoe, dù đang thảo luận chuyện gì thì cũng nói một câu: "Đúng vậy, không sai, hôm qua phu nhân ta đã cố ý viết thư dặn dò ta như vậy đó."

Thẩm Việt tới đón ta vào tháng chạp, lúc đó ta đang nặn người tuyết bên ngoài, vừa ngẩng đầu lên đã thấy hắn đứng trước mặt.

Thẩm Việt cười nói: "Thiện Thiện có nhớ ta không?"

Ta vươn tay về phía hắn, tiện thể ôm ta vào lòng.

Ta nói: “Có.”

Ngày nào cũng gửi thư thì làm sao ta quên được.

Cha ta là trà xanh già mà khi nhìn thấy những lá thư đó còn phải xuýt xoa: "Thằng nhóc Thẩm Việt xui xẻo này, ném cho mớ rau dại mà cũng ăn cả đời được."

Từ biệt cha mẹ, chúng ta trở về Thẩm phủ.

Trong phủ treo đầy đèn lồng đỏ, trông cực kỳ vui mừng.

Ta nhìn Thẩm Việt đang nắm tay ta: "Giao thừa chúng ta ở nhà đi."

Nhận được cái gật đầu không chút do dự: "Được."

"Chàng có biết đốt pháo không? Mẹ ta biết đó, lần nào cha ta cũng sẽ giả vờ sợ hãi trốn bên cạnh mẹ, để mẹ an ủi ông ấy. Năm nào cũng diễn chiêu này mà mẹ ta toàn bị mắc mưu. Năm nay mùng một chúng ta qua đó, chàng đốt pháo, vạch trần bộ mặt thật của cha ta đi."

“Ha ha ha ha ha ha ha, như vậy sẽ bị đánh mất..." Hẳn bỗng nhiên phản ứng lại, giọng run run, "Nàng nói nhà... Là nơi này sao?"

Ta gật đầu: "Đúng vậy, ngôi nhà thứ hai của ta."

Thẩm Việt mím môi, trông có vẻ tủi thân: "Ta cũng có nhà rồi."

Hắn ôm ta, tựa cằm lên đỉnh đầu ta, cất giọng rầu rĩ: "Khi còn nhỏ có mấy đứa trẻ trạc tuổi bảo ta cút về nhà đi, nhưng mà ta không có nhà, ta không biết đi đâu cả."

"Ta còn nhớ năm mười hai tuổi, có người nói như vậy, ta chạy thẳng ra ngoài, chạy đến khi bị ngã mới dừng lại."

"Lúc đó ta nghĩ, tại sao người khác có nhà mà ta lại không? Có phải ta sẽ mãi mãi cô đơn một mình không?"

"Thiện Thiện, thật ra ta rất sợ cô đơn. Mỗi năm vào dịp năm mới, ta nhìn thấy những cảnh tượng ồn ào đó, ta thấy mình không giống bọn họ. Nhưng năm nay, khi nhìn những chiếc đèn lồng màu đỏ, trong lòng ta cảm thấy rất vui." Hắn khịt mũi, "Thật tốt khi có nàng ở bên mà."

Ta vỗ lưng hắn, an ủi: "Sau này ta cũng sẽ ở bên chàng, để chàng luôn vui vẻ như vậy."

"Ta không tin, nàng phải ngoéo tay với ta mới được."

"Chàng ấu trĩ thật, đây là trò của bọn trẻ con mà."

"Lúc nhỏ ta không có bạn bè..."

“Thôi được rồi." Ta thở dài, buông hắn ra rồi giơ ngón út, "Nghéo tay, đóng dấu."

Hắn đặt ngón út lên trên, nói: "Một trăm năm không được nuốt lời."

"Nuốt lời thì là..." Ta nói.

"Thẩm Việt sẽ là chó con." Thẩm Việt cảm thấy mỹ mãn đóng dấu, "Thề ước xong, ta muốn ta mãi mãi vui vẻ, nếu không ta sẽ biến thành chó con mất."

Ta: .…

______________

Sáng mùng một, ta đang ngủ thì nhớ ra một chuyện.

Trước đây, cha ta thường chuẩn bị hạt dẻ rang đường đặt trước đầu giường của ta, khi ta tỉnh dậy sẽ ăn một hạt.

Bắt đầu một năm mới, ăn hạt dẻ rang đường ngụ ý một năm nay sẽ được thuận lợi.

Lúc trước cha ta tự đi mua, bây giờ ta đã xuất giá, suýt nữa quên mất chuyện này.

Ta nhanh chóng xuống giường rửa mặt, dẫn theo hai nha hoàn ra ngoài.

Chờ đi khi mang hạt dẻ rang đường về, không khí trong phủ rất kỳ lạ. Tiêu Lý nhìn thấy ta thì thở phào như trút được gánh nặng.

Ta hỏi: “Trong phủ có chuyện gì thế? Sao mọi người đều ủ rũ vậy?"

Tiểu Lý nói: “Phu nhân, mọi người đều nghĩ người bỏ mặc tướng quân về nhà một mình rồi."

"Thẩm Việt đâu rồi?"

"Sáng sớm tướng quân tới đây không tìm thấy người, giờ không biết đang ngồi ở xó nào đau khổ."

Ta để lại một gói hạt dẻ rang đường, còn đâu thì bảo Tiểu Lý đi chia cho mọi người trong phủ.

Tìm cả buổi mới thấy Thẩm Việt đang ngây ngốc bên cạnh hồ nước.

Mặt nước đóng băng, trên vai Thẩm Việt cũng có một ít bông tuyết.

Ta đi tới phủi tuyết trên vai chàng.

Thẩm Việt đang thương nhìn ta, nói: "Suýt nữa ta đã biến thành chó con rồi."

Ta cần lấy một viên hạt dẻ rang đường, nói: "Há miệng."

Thẩm Việt nghe lời há miệng, ta nhét hạt dẻ còn nóng vào miệng hắn.

“Ngọt không?”

“Ngọt.”

“Thẩm Việt sẽ không biến thành chó con, năm nay sẽ thuận lợi, bình an."

"Năm nay Thiện Thiện cũng thuận lợi, vạn sự bình an."

Ta kiễng lên hôn hắn: "Oa, miệng chàng còn ngọt hơn cả hạt dẻ nữa."

Lập tức, gương mặt Thẩm Việt còn đỏ hơn cả túi đựng hồng bao.

Khi về nhà mẹ đẻ đã là giữa trưa, mọi người vây quanh bàn ăn.

Hoàng thượng cùng ở đây, đang ôm cháu gái ta.

Tổ phụ tổ mẫu rất khách sáo, mẹ ta thì hàng năm đều là miếng băng, nhìn không rõ biểu cảm gì, cha ta thì thoải mái hơn nhiều.

Cha ta gắp thức ăn cho Thẩm Việt: "Thẩm Việt, đây là rau tề thái*, ngươi ăn thử đi, đặc biệt làm món này cho ngươi đó."

*bổ não, sáng mắt =)))))))

Ta và tỷ tỷ liếc nhau, vùi đầu ăn cơm.

Thẩm Việt được chiều mà lo sợ: "Cảm ơn cha vợ."

"Hương vị thế nào?"

“Rất thơm, nấu rất ngon."

Cha ta cười sâu xa: "Rất tốt."

Sau bữa trưa, nhà chúng ta đi đốt pháo, trước đây, mẹ ta sẽ đốt pháo đầu tiên, ngụ ý là năm mới gia đình rực rỡ, không bệnh tật tai họa.

Ta nói với mẹ, bà lập tức đồng ý.

Lúc Thẩm Việt đi đốt pháo, ta bắt chước dáng vẻ của cha ta, nắm tay áo Thẩm Viêt trốn ra sau hắn.

Vì sợ Thẩm Việt sẽ nghĩ ta sợ thật nên ta giả vờ trông rất giả, nhưng đó cũng là trạng thái của cha ta khi mẹ ta không nhìn thấy.

Quả nhiên, mẹ ta phát hiện ra điều kỳ lạ, liếc mắt nhìn sang cha ta đứng bên cạnh đang không sợ hãi một chút nào.

Vốn dĩ cha ta đang cười nhạy, khi nhìn thấy ánh mắt của mẹ ta thì đổi sắc trong một giây, cong mắt, nở nụ cười dịu dàng.

"A Du, năm mới rồi."

Nói xong thì nắm tay mẹ ta, dán chặt vào người bà ấy.

Mẹ ta nhìn bàn tay đang nắm chặt của họ, hiểu ra: "Không sao, thiếp ở đây rồi."

Ta lén lút kề sát tai nói nhỏ với Thẩm Việt: "Mau nhìn đi, trà xanh hàng chính hãng đấy."

Tiếng pháo quá ồn, Thẩm Việt không nghe thấy, bỏ lỡ gương mặt thật của cha ta.

Ta tiếc hùi hụi: "Ôi chao, tiếc quá, chàng không thấy bộ mặt thật của ông ấy rồi."

Không biết cha ta đã tới đây từ lúc nào, ông gõ đầu ta, hắng giọng nói: “Thích hại cha con sao? Gương mặt thật của ta là chính là cha của con đó."

Thẩm Việt nhanh chóng bảo vệ ta.

Ăn tối xong, ta và Thẩm Việt về nhà trong tiếng pháo.

Ta uống say, không ngồi được xe ngựa nên hắn chỉ có thể cõng ta về nhà.

Một bóng dáng màu trắng lướt qua bọn ta, ta cảm giác cơ thể hắn cứng lại.

Ta ghé vào lưng hắn, không để ý nói: "Thẩm Việt, hình như ta thích chàng rồi."

Thẩm Việt thả lỏng người, không dừng chân: "Đây là lời nói lúc say sao? Nếu ngày mai nàng quỵt nợ thì phải làm sao?"

“Không phải, không say.”

“Vậy thì ta tin, nhưng nàng không được đổi ý, nếu không...."

Ta lập tức nói: "Trên đời sẽ xuất hiện một con chó tên là Thẩm Việt, ha ha ha."

Thẩm Việt lắc đầu bất lực: "Say thật rồi."

Ta đột nhiên dịch lên, ôm cổ kéo hắn về phía ta, khẽ hôn lên mặt hắn: "Mặc dù ta say nhưng đầu óc ta tỉnh lắm nhé, ta còn biết hôn chàng này."

Thẩm Việt cười khẽ: "Ta tin."

"Thẩm Việt."

"Ừm."

Cảm giác say lại dâng lên, ta bắt đầu nói vớ vẩn.

Ta chọc ngón tay lên vai Thẩm Việt: "Ngươi là ai?"

Hắn nói: "Ta là Thẩm Việt, phu quân của nàng."

Ta à một tiếng, thoáng nhìn thấy bóng dáng hiu quạnh đứng giữa đêm.

Ta lại hỏi: "Đó là ai?"

Thẩm Việt nói: "Lâm Du Bạch, tình địch của ta."

"À... Sao hơn nửa đêm hắn không về nhà ngủ, đứng đây nhìn chúng ta làm gì?"

"Không biết nữa, chắc là đang ghen tị."

“Kỳ lạ."

Cơn buồn ngủ ập đến, ta không nhịn được nhắm mắt lại.

Ta đột nhiên mở mắt ra, tức giận nói: "Ta nhớ ra rồi! Lâm Du Bạch chính là người hại ta không có bạn! Cực kỳ đáng ghét!"

Thẩm Việt cười khẽ: "Đúng vậy, cực kỳ đáng ghét! Sao hắn có thể làm thế, hắn là người xấu."

Ta gật đầu lia lịa: "Đúng vậy, người xấu, ngươi là người đầu tiên mắng hắn với ta, ngươi thật tốt bụng. Thẩm Việt, chúng ta kết bạn đi, có câu nói thế nào nhỉ, ta nhớ ra rồi, 'Có bạn từ phương xa đến, chẳng phải vui lắm sao'."

Thẩm Việt: .…

“May mà chàng là phu quân của ta."

Tiếng pháo hoa cuối cùng cũng dừng, ban đêm yên tĩnh, Thẩm Việt gọi ta.

"Thiện Thiện."

"Ừm."

"Chúng ta về đến nhà rồi, nhà của ta và nàng."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom