• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] Trà Yêu (1 Viewer)

  • Phần 2

9.

Ánh mắt và những lời An Lục Hoa vừa nói khiến ta nhận ra, suýt nữa ta đã rơi vào cái bẫy được giăng quá đỗi cẩn thận.

Vừa rồi, Thanh Vụ mắc phải hai sai lầm:

Thứ nhất, rõ ràng nàng ta rất sợ cây trà cổ thụ, mồ hôi lạnh không kìm được mà chảy xuống.

Thứ hai, chiếc áo choàng kia làm từ gấm hoa, hai năm sau mới lưu hành ở Lan Khê, bây giờ chỉ xuất hiện ở Kinh Thành, nếu không phải là người sống lại thì làm sao biết được đó là gấm hoa chứ?

Chắc hẳn Thanh Vụ sống lại muộn, cảm thấy cơ hội chiến thắng của mình rất ít ỏi nên để lộ sự e sợ trước, khiến An Lục Hoa nhìn ra sơ hở.

Nghĩ tới đây, cơn ớn lạnh như thể có một con rắn bò từ mắt cá chân lên cơ thể ta.

Ta cố kiềm chế đôi chân đang run rẩy, cầm chiếc áo choàng cùng cô bé ủ trà thứ ba nói lời cảm ơn với Thanh Vụ.

An Lục Hoa từ từ đi đến bên cạnh Thanh Vụ, bà ta mỉm cười vỗ bờ vai đang run rẩy không ngừng của nàng ta, nói:

“Hiếm có khi Thanh Vụ phẩm đức cao thượng, không bị ngoại vật làm mờ mắt, vi nương quyết định sẽ tự mình trợ giúp nàng sớm trở thành tiên, bắt đầu từ hôm nay, Thanh Vụ sẽ chuyển tới viện tử của ta ở.”

Thanh Vụ “bịch” một tiếng quỳ xuống, từng giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, nàng ta tuyệt vọng dập đầu không nói lên lời.

Trong mắt các thiếu nữ ủ trà khác, bọn họ chỉ nghĩ rằng nàng ta đang kích động vì trong cái hại có cái lợi.

Nhưng chỉ có mình ta biết, nàng ta đang cầu xin sự tha thứ.

sống lại, nếu như không có đủ thực lực và lý trí thì dù có sống lại cả trăm lần cũng chỉ là bia đỡ đạn thôi.

10.

Sau đó, An Lục Hoa vẫn luôn trông gà hóa cuốc, bà ta nghĩ trăm phương ngàn kế truy tìm diệt trừ người sống lại thứ hai rồi mới yên tâm hơn.

Trong lúc nhất thời, nỗi bàng hoàng bao trùm lên lòng người trong phủ.

Ta sống mỗi ngày trong lo lắng chờ đợi, bừng tỉnh hằng đêm từ trong cơn ác mộng.

Chỉ cần An Lục Hoa có chút động tĩnh hoặc lên tiếng nói gì đó, ta đều sẽ vắt óc đoán xem bà ta có ý gì, ta sợ không đoán được làm lộ chân tướng thì c/h/ế/t cũng không biết c/h/ế/t thế nào.

Ta cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy thì chưa bị lá trà hút khô, ta đã bị An Lục Hoa tra tấn đến điên rồi.

11.

Cuộc sống như vậy cứ tiếp tục cho tới hết năm, thời điểm có thể hái trà vào mùa xuân.

Thanh Vụ đã c/h/ế/t.

Sớm hơn khoảng hai năm so với kiếp trước.

Tào bà tử chỉ huy người làm vào linh đường bày hương án, tiễn đưa Thanh Vụ phi thăng.

Bọn ta không có tư cách tới xem nàng ta rời bỏ x/á/c thịt, nàng ta bị niêm phong trong chiếc quan tài gỗ đưa tới linh đường.

Quan tài được đặt ở đó ba ngày, theo tục lệ là hai ngày đầu tấu nhạc tang, ngày cuối cùng phải mở quan tài xem hài cốt trước khi hạ táng, nếu như hài cốt không còn ở bên trong thì có nghĩa là phi thăng thành công, chơi nhạc vui.

Đúng như dự đoán, ba ngày sau mở quan tài ra chỉ thấy bên trong rỗng tuếch.

Dưới cái nhìn chăm chú của dân chúng, An Lục Hoa ôm quan tài mà nước mắt ngấn lệ, bà ta hô to: “An thị lại có thêm một vị Tiên Trà nữa! Thiên hữu An Khê!”

Hỉ nhạc vang lên, An thị bắt đầu quyên góp trong bảy ngày để tích phúc cho Thanh Vụ.

Mọi người đều khen ngợi gia chủ An thị An Lục Hoa lương thiện không vụ lợi.

Cũng chính ngày hôm đó, ta nhìn thấy lão đạo sĩ chột một mắt đang xếp hàng nhận cháo.

Cả người lão mặc một bộ áo đạo sĩ chia hàng trăm kết y, nếu không nhìn kỹ thì chỉ thấy giống như áo của một tên ăn mày.

Nhờ có An Lục Hoa mà tất cả mọi việc đều diễn ra trước dự kiến.

12.

Giống như kiếp trước, ta và những thiếu nữ ủ trà khác cùng đến lều cháo, thay phiên nhau múc cháo cho dân bị nạn.

Lúc đến lượt lão đạo sĩ, ta cố ý cho ông ta thêm nửa muôi, đổ đầy chiếc bát sứ lớn rồi đưa cho ông ta.

Ông ta sững sờ, ngước con mắt còn lại lên nhìn ta, lộ nụ cười với hàm răng không được đầy đủ nói: “Cô bé thật tốt bụng, lão hủ được một bữa cơm no, nhất định sẽ đền đáp hậu hĩnh.”

Mọi thứ trên thế gian đều có cơ duyên.

Chỉ có làm ông ta nợ ngươi thì mới có thể giúp đỡ ngươi được.

Ta muốn tự tạo một cơ duyên để ông ta giúp đỡ ta.

Sau khi ta đưa muôi cháo cho thiếu nữ ủ trà tiếp theo, lão đạo sĩ vừa uống xong cháo đã vẫy tay với ta:

“Tiểu cô nương, tới đây.”

Xung quanh không có ai, lão đạo sĩ run rẩy móc một lá bùa nhàu nát từ trong ngực ra đưa cho ta:

“Tặng cho ngươi đó, nhớ cất kỹ bên người.”

“Cái này có tác dụng gì?”

Ta nghiêng đầu lật lá bùa ra, nhìn trước nhìn sau một lần.

“Ấn đường ngươi có hắc khí, đuôi lông mày có ách văn, thu hút tà m/a. Lá bùa đó có thể che giấu mùi của ngươi, xua đuổi tai họa, vào lúc mấu chốt có khi còn cứu được ngươi một mạng.”

Lão đạo sĩ vuốt râu nói.

Ta đang định hỏi xin ông ta lá bùa có thể trừ yêu, chẳng ngờ giống hệt kiếp trước, Tào bà tử tìm tới đây.

Ta vội vàng nhét lá bùa vào trong tay áo.

Lão đạo sĩ thấp giọng nói:

“Cách ba dặm từ vườn trà An thị có một chiếc miếu đổ nát, có việc gì cứ tới tìm ta.”

Nói xong ông ta ôm chiếc bát vỡ vào trong lòng, quay người hát bài ca không giai điệu rồi rời đi.

“Mây bên ngoài mấy ngọn núi, đang lúc mặt trời lặn trong vườn trà. Gió xuân thổi lay cây cổ thụ, núi mưa làm ướt những mầm nụ mới...”

Tiếng ca hùng hậu mà thê lương, mang theo chút cô đơn.

Tào bà tử híp mặt hỏi đó là ai.

Ta nhìn bóng lưng của ông ta, ôm chặt cổ Tào bà tử vùi đầu vào váy áo bà ta, run rẩy nghẹn ngào nói:

“A ma, tên điên kia thật đáng sợ…”

13.

Vào ngày đầu tiên trong bảy ngày Thanh Vụ hồi h/ồ/n, hoàng đế đích thân tới Lâm An phủ thưởng thức “Trà Tiên”.

Có người nói vì hoàng đế uống “Trà Tiên” hằng năm nên dù có trăm tuổi nhưng dáng vẻ vẫn trông như thanh niên.

Ta trốn sau tấm bình phong từ sớm, lén nhìn tất cả mọi thứ trong đại sảnh, nhìn xem có thể tìm thấy sơ hở của An Lục Hoa không.

Sống lại một lần, cả thị giác và thính giác của ta đều nhạy bén hơn rất nhiều.

Trong vòng một thước, ta có thể nhìn thấy rõ những thứ nhỏ như hạt đậu xanh, những người kia thì thầm cái gì đều nghe rất rõ.

An Lục Hoa rửa tay rồi dâng hương, tự mình pha trà rót nước.

Bình trà không quá to, có màu thiên thanh hiếm thấy, bên trên còn khắc hai chữ “Thanh Vụ”.

Nắp bình vừa mở ra thì một mùi hương thơm kỳ lạ lan tỏa khiến mọi người phải khịt mũi.

Đó chính là “Trà Tiên” kèm theo hương thơm của thiếu nữ.

“Hoàng thượng, đây là nước mưa tuyết vào sinh nhật hằng năm của Thanh Vụ.”

An Lục Hoa rót lọ nước nhỏ vào trong ấm nấu trà.

“Nếu như ngày hôm đó trời không mưa thì sao?”

Ánh mắt của hoàng đế lộ ra tia bất thiện.

An Lục Hoa vội vàng nói:

“Vậy thì dùng sương sớm thay thế, mặc dù phiền phức hơn nhưng nhất định có thể đảm bảo rằng hôm đó có nước.”

Hoàng đế hài lòng gật đầu.

Lúc này, nước sôi có thể cho trà vào.

Sau khi đổ lá trà màu xanh lá vào trong nước, An Lục Hoa nói với đại thái giám bên cạnh hoàng đế:

“Hoàng công công, nhớ đừng nghiền nát những lá trà này, đổ thẳng vào trong nước là được rồi.”

Thái giám kia nhìn chằm chằm vào nước trà không thèm chớp mắt, chỉ sợ bỏ sót một bước.

Sau khi đun sôi ba lần sẽ được một chén nước trà nhỏ, đổ vào trong chén, hương thơm của trà lan tỏa khắp căn phòng, An Lục Hoa dâng chén trà lên cho hoàng đế.

Trong làn khói mờ ảo của trà thuốc, một bóng hình yểu điệu chỉ nhỏ khoảng một tấc đứng trên nước trà, nhẹ nhàng uyển chuyển nhảy múa theo làn khói tựa như một nàng tiên trên biển.

Từ trang phục và khuôn mặt, nàng trông giống hệt Thanh Vụ.

“Đây chính là bình ‘Trà Tiên’ đó sao?”

An Lục Hoa gật đầu:

“Tên của nó là ‘Thanh Vụ’.”

“Đẹp quá!”

Hoàng đế xem đến ngây người, vươn tay muốn chạm vào nhưng ngón tay vừa chạm đã xuyên qua làn khói trắng, bóng hình kia “phụt” một tiếng biến thành làn khói dày đặc, lẫn vào cùng khói của trà rồi biến mất tăm.

Hoàng đế vừa bỏ ngón tay ra, bóng hình kia lại xuất hiện trên nước trà.

Ta biết, đó hoàn toàn không phải “Tiên Trà” gì, mà là linh h/ồ/n bị lá trà hấp thụ ngày này qua ngày khác trong suốt mười năm của Thanh Vụ đang ẩn náu trong trà.

Ánh mắt của hoàng đế sáng rực lên, ông ta cầm chén trà uống một hơi cạn sạch, nhắm mắt hưởng dư vị, biểu cảm lộ vẻ say mê.

Trong lòng ta đầy kinh hãi, đột nhiên nhớ tới kiếp trước linh h/ồ/n ta thấm vào trong trà, vừa hét lên một tiếng đã bị người ta uống trà nuốt chửng.

Đó là nỗi đau khi linh h/ồ/n bị xé toạc ra, là nỗi đau khi bị lột da hủy cốt, đau tới mức khắc cốt ghi tâm.

Lúc này, linh h/ồ/n của Thanh Vụ đang giãy giụa và gào khóc thảm thiết.

Tay ta không nhịn được mà dần siết chặt lại.

Kiếp này, cho dù phải liều cái mạng này, ta cũng phải khiến bọn cặn bã kia phải trả cái giá thật đắt.

14.

Sau khi hoàng đế uống trà xong, tinh thần sảng khoái hơn nhiều, ông ta hài lòng nói một câu:

“Ban thưởng!”

Đại thái giám đứng bên cạnh ông ta nhận lấy lá trà rồi sai người mang một rương kim nguyên bảo ra. Vừa mới mở rương, ánh sáng long lanh tới chói mắt tràn ngập cả căn phòng khiến người ta không thể nhìn thẳng.

An Lục Hoa vui tới phát khóc, quỳ trên mặt đất hô to vạn tuế.

Lúc hoàng đế khởi giá, An Lục Hoa đưa bình trà và nước pha trà cho đại thái giám bên cạnh hoàng đế:

“Hoàng công công, bình trà này có thể uống được mười lần, uống vào ngày mùng một tháng ba hằng năm.”

Ngày mùng một tháng ba là sinh nhật của Thanh Vụ.

Linh h/ồ/n đã hòa tan trong trà suốt mười năm dần dần thấm vào cơ thể, có thể lợi dụng khí vận và tuổi thọ của thiếu nữ ủ trà để kéo dài tuổi thọ, duy trì nhan sắc.

Đây chính là bí mật của “Trà Tiên”.

“Bệ hạ, ngày mười lăm tháng sau là ngày thần thụ ra đời, là thời cơ tốt để phong thiện thần thụ. Nếu bệ hạ bằng lòng đích thân tới tứ phong thì chắc chắn sẽ ghi danh sử sách.”

Hoàng đế xua tay ngăn lại, nói với Hoàng công công:

“Lễ bộ sắp xếp phong thiện, nói với bọn họ trẫm sẽ đích thân tới tham gia.”

An Lục Hoa hô to vạn tuế, khóe môi mang theo nụ cười đầy ý vị sâu xa.

Hoàng đế lại nói thêm:

“Ta đã đặt một bình trà cho Từ An công chúa, ngươi đã thu xếp xong hết chưa?”

Từ An công chúa là con gái của lão hoàng đế, hoàng đế rất yêu thương nàng ta, nhưng sức khỏe của Từ An từ nhỏ luôn yếu, mạng chẳng sống được bao lâu.

“Bệ hạ yên tâm, đang được ủ rồi, mới tìm được bát tự phù hợp. Nếu như cần dùng tới gấp thì ta có thể sử dụng công pháp để gia trì, chỉ mất năm năm là được.”

An Lục Hòa nhỏ giọng thì thầm.

Hoàng đế hài lòng gật đầu:

“Làm phiền An gia chủ. Trẫm rất thích cái tên ‘Tuyết Nha’ kia.”

Tuyết Nha? Đó là tên ta mà đúng không?

Kiếp này ta phải ủ trà để hiến dâng cho công chúa sao?

Ta nhớ tới hai chữ “Thanh Vụ” trên bình trà màu xanh kia, sống lưng không nhịn được lạnh toát, đụng phải chiếc ghế gỗ bên cạnh phát ra tiếng động.

“Ai?”

Tia lạnh lùng lóe lên trong mắt An Lục Hoa, bà ta dùng sức ngửi mấy cái, tiếng khịt mũi vang rất to trong thính đường yên tĩnh, như thể con dã thú đang tìm mồi vậy.

Đột nhiên, hai tên hầu cận bên cạnh hoàng đế bước tới trước tấm bình phong, trường đao “xoẹt” một tiếng rút ra khỏi vỏ.

Ta nhảy vọt sang một bên, kề sát vào vách tường bịt miệng lại, không dám thở ra hơi, mồ hôi lạnh chảy dài trên trán như dòng suối nhỏ chảy qua má rồi nhỏ xuống từ cằm, rơi xuống mặt đất.

Mẹ kiếp, đừng nói là sau khi sống lại rồi ta vẫn phải làm bia đỡ đạn đấy nhé?

Lúc này, An Lục Hoa giậm chân thật mạnh, quát to một tiếng “c/h/é/m” như sấm sét.

Cơ thể của ta run rẩy, suýt chút nữa thì nhảy dựng lên.

Đúng lúc đó, một bóng dáng nhảy vụt từ phía sau tấm bình phong ra ngoài.

Một tiếng “meo” thảm thiết vang lên, con mèo bị hai tên thị vệ c/h/é/m thành hai nửa, m/á/u tươi bắn lên tấm bình phong.

“Haiz, hóa ra là một con mèo thôi!”

Thị vệ “lạch cạch” thu đ/a/o vào trong vỏ, mọi người ở gian ngoài đều thở phào nhẹ nhõm.

Vì tốc độ c/h/é/m quá nhanh nên sau khi bị c/h/é/m làm đôi, con mèo mướp ngã trên mặt đất với hai mảnh cơ thể vẫn còn sống, không ngừng run rẩy trong vũng m/á/u.

Nếu không phải ta mang lá bùa mà lão đạo sĩ cho bên người, hơn nữa ở đây lại đúng lúc có một con mèo xui xẻo thì chắc chắn người bị c/h/é/m thành hai nửa sẽ là ta.

Không biết là vì sợ hãi hay buồn nôn, dạ dày của ta không ngừng quặn lên, suýt chút nữa thì nôn ra ngoài.

15.

Tiếng người đi xa dần, ta ngã ngồi trên mặt đất, nhìn chằm chằm vào x/á/c con mèo đẫm m/á/u, nhớ ra hình như kiếp trước ta cũng thấy x/á/c mèo giống như vậy.

Đó là mèo của Thanh Vụ!

An Lục Hoa không cho phép bọn ta nuôi bất cứ loại vật nuôi nào, Thanh Vụ lén nuôi con mèo kia.

Ở kiếp trước, sau khi Thanh Vụ c/h/ế/t, con mèo này nằm trên quan tài của Thanh Vụ không chịu xuống dưới, sau cùng bị người của An Lục Hoa đánh c/h/ế/t.

Ta lén nhặt xác cho nó.

Không ngờ ở kiếp này nó lại cứu ta một mạng.

Người nhặt x/á/c cho nó vẫn là ta.

Ta cởi chiếc áo khoác ngoài, bọc lấy x/á/c của con mèo rồi lặng lẽ đưa nó tới nơi vắng vẻ sau vườn hoa, chuẩn bị đào hố chôn nó.

Vừa đào được vài cái, ta đã đào lên một thứ gì đó.

Sau khi đào bới trong đất mấy lần, ta tìm thấy một chiếc túi vải dầu, ta sờ thử, hình như đây là một quyển sách.

Ta vùi x/á/c con mèo xuống hố, tìm một chỗ khuất mở chiếc túi vải dầu ra.

Đó là một quyển “Trà Kinh” với những trang giấy đã ố vàng.

Đây là “Trà Kinh” phiên bản gốc của Lục Vũ, bên trong còn có những bức tranh lá trà do hắn ta tự tay vẽ.

Tự cứu mình cứu người, trời sẽ giúp.

Kiếp này đầy những biến số xảy ra.

16.

“Trà Giả, ở phía nam Gia Mộc Dã.”



“Trà thiên vị chí hàn, có thể uống thay nước, rất phù hợp với những người có tính tiết kiệm…”



Ta đọc lướt qua một lượt, thấy có gì đó rất kỳ lạ.

Trước đây ta từng đọc qua ba phần thượng trung hạ của cuốn “Trà Kinh”.

Quyển thượng: căn nguyên, công cụ, cách chế tạo.

Quyển trung: cơ chế.

Quyển hạ: nấu, uống, làm, truyền bá, sơ lược, tranh vẽ.

Nhưng thực tế có bốn quyển.

Trừ ba quyển trước ra thì còn có thêm một quyển nữa: đặc biệt.

Trong đó ghi chép lại sáu loại trà đặc biệt khác nhau, một trong số đó chính là Lan Khê cổ trà.

“Lan Khê là một loại trà cổ có màu đỏ thắm được chia thành hai vị, một vị thơm mát thuần khiết, có tác dụng trấn h/ồ/n; một vị khác thanh nhã, có tác dụng thức tỉnh tâm h/ồ/n. Thân cây thô mà to, ba người ôm mới hết. Hai cây uyển chuyển cùng tồn tại bên vách núi…”

Vậy ra đây mới là bản gốc của “Trà Kinh” sao?

Sau vì một lý do nào đó mới loại bỏ quyển cuối cùng này chăng?

Lúc này, sắc trời đã tối, chỉ chốc lát nữa Tào bà tử sẽ lấy cớ đến giao đồ ăn để kiểm tra nhân số.

Ta nhét “Trà Kinh” vào trong ngực, đột nhiên thấy ở gần chỗ chôn “Trà Kinh” có vài cọng Đoạn Trường thảo còn tươi non. Ta cân nhắc rồi hái một ít nhét vào trong tay áo quay lại chỗ ở.

Lá non của Đoạn Trường thảo rất giống lá của cây trà cổ thụ, sau khi xử lý xong còn khó phân biệt hơn nữa.

Lúc này, ta chỉ muốn khiến những kẻ uống trà kia ruột thối dạ nát mà thôi.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom