• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] TA NGHE ĐƯỢC TIẾNG LÒNG CỦA HOÀNG ĐẾ (1 Viewer)

  • Phần III

12.

Vài ngày sau, Nhu Gia lại tìm ta.

Nàng ta nói lần này cho dù thế nào đi nữa nàng nhất định sẽ thắng.

Ta lười nói chuyện với nàng, ra lệnh đuổi khách.

Nói được vài câu, Nhu Gia rút ra một thanh đoản đao, nắm lấy tay ta rồi đâm vào chính mình.

Máu chảy ra, nàng ta sắc mặt tái nhợt, ngã xuống đất.

"Hoàng hậu, người muốn giết thần thiếp sao?"

Cung nữ, thái giám thấy cảnh này vội vàng chia thành hai nhóm, một nhóm đi gọi thái y, một nhóm đi tìm hoàng đế.

Ta khinh thường ném đoản đao, ngồi xuống muốn kiểm tra vết thương của nàng ta, nhưng cổ tay bị Nhu Gia bắt lấy.

Ta cụp mắt nhìn: “Chúng ta đều là gian tế, sao ngươi lại hãm hại ta.”

Nhu Gia cười rạng rỡ: “Cơ hội lập công chỉ có một, cơ hội làm hoàng hậu cũng chỉ có một, cái nào ta cũng muốn, đối với ta sự tồn tại của tỷ là chướng ngại lớn nhất, nên đương nhiên phải giải quyết. Tỷ đừng trách ta, dù sao thì người không vì mình, trời tru đất diệt”.

Ta nhận ra, Nhu Gia...thật có dã tâm.

13.

Giang Chiếu bị các tiểu thái giám vây quanh nhanh chóng chạy đến cung của ta

Thấy ta và Nhu Gia ở một chỗ cùng nhau, Giang Chiếu hoảng hốt chạy tới ôm lấy ta, đôi tay dưới áo choàng vẫn còn run rẩy.

Chàng thở gấp hỏi: “Tiểu Ngu, nàng không sao chứ?”

Ta nhẹ nhàng lắc đầu: “Thiếp không sao.”

Thái giám đứng bên cạnh bị mắng: “sao thái y còn chưa đến?”

Nội tâm chàng càng thêm tức giận:

[Một lũ phế vật, có một người mà trông coi cũng không xong? Tiểu Ngu đang an ổn ở trong cung, sao lại để thứ rác rưởi đó tiến vào?]

[Các ngươi cho rằng, trẫm sẽ thực sự phế bỏ hoàng hậu rồi sắc phong Nhu quý phi làm hoàng hậu sao? Các người không nghĩ thử, hoàng hậu của trẫm, trừ Tiểu Ngu ra, ai cũng không thể thay thế được.]

[Nếu nàng có chuyện, trẫm sẽ chôn hết các người.]

[Sau đó, trẫm sẽ vì nàng tự tử.]

Giang Chiếu ôm ta run rẩy, như thể giây tiếp theo ta sẽ chết trong vòng tay hắn.

Hình như chàng đã nghe nhầm tin báo.

Nhu Gia yếu ớt kéo lấy áo Giang Chiếu.

“Hoàng thượng, là thần thiếp, người bị thương là thần thiếp. Không biết vì sao hoàng hậu đột nhiên đâm thiếp, nàng ta không sao, là thần thiếp…”

Nhu Gia rơi nước mắt, trông vừa yếu đuối, vừa đáng thương.

"Hoàng thượng, thần thiếp đau."

Giang Chiếu: "..."

Hắn liếc Nhu Gia, rồi nhanh chóng nhìn ta xác nhận.

Ta gật đầu: “Ừm, thiếp không sao. Người bị thương là nàng ta.”

Giang Chiếu ồ lên, ngừng run rẩy, đỡ ta đứng dậy.

"Trẫm hiểu lầm."

Nhu Gia yếu ớt gật đầu.

Giang Chiếu cúi người thay ta phủi bụi đất trên người: “Vậy nếu Hoàng hậu không sao, các ngươi lui ra hết đi.”

Nhu Gia: "???"

Giang Chiếu quay người lại, trợn mắt khinh thường nhìn nàng ta.

"Cung nữ của ngươi đâu? Bảo bọn họ nhanh đến đưa ngươi về cung. Đừng nằm ở đây làm bẩn đất của Hoàng hậu.”

Nhu Gia hoài nghi ngước lên.

"Hoàng thượng, là Hoàng hậu hại thiếp.”

Giang Chiếu: "Rồi sao? Ngươi cho rằng trẫm sẽ tin lời ngươi hay vì ngươi mà phạt hoàng hậu?"

"Nhu Gia, ngươi là người thông minh, ngươi không nên mạo hiểm như vậy. Cút khỏi đây trước khi trẫm hối hận vì không giết chết ngươi.”

[Đùa! ngươi mà cũng so được với Tiểu Ngu? Không nói đến chuyện Tiểu Ngu sẽ không đâm ngươi, cho dù nàng thật sự đâm ngươi, cũng là bởi vì nàng hiểu lầm tin đồn kia, nàng đang ghen, trẫm chỉ muốn khen nàng đâm tốt.]

[Trẫm chỉ có thể nói ngươi đáng đời.]

[Chẳng qua, ngươi đã tính kế lên Tiểu Ngu, trẫm thấy ngươi cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa.]

Cung nữ đỡ Nhu Gia hoảng loạn bỏ chạy.

Giang Chiếu lôi kéo ta về phòng.

14.

……

Vài ngày sau.

Ta nghe nói Nhu Gia bị tống vào thiên lao.

Giang Chiếu đã tra ra chứng cứ nàng ta là gian tế.

Ta cũng nghe nói Nhu Gia ở trong ngục la hét suốt ngày, kêu gào nói ta cũng như nàng, đều là gian tế. Nàng chỉ muốn kéo ta cùng xuống nước.

Nàng ta muốn gặp hoàng đế, nói rằng có thể cung cấp bằng chứng.

Giang Chiếu đã đi đến đó.

Qua cửa ngục chàng nhìn vào phòng giam của nàng ta.

"Nhu Gia, nếu ngươi còn dám bịa đặt nói xấu Hoàng hậu, trẫm hạ lệnh cho cai ngục cắt lưỡi ngươi."

Chàng đang cố gắng bảo vệ danh tiếng của ta.

Nhu Gia giận dữ, cười lớn.

"Hoàng thượng, người thật đáng thương, người vậy mà yêu phải gian tế.

“Tiếc là Hoàng hậu nương nương bị độc thấm vào xương tuỷ, chẳng mấy ngày nữa sẽ phải chết cùng ta.”

Giang Chiếu trực tiếp tóm lấy cổ nàng ta.

"Ngươi nói cái gì?”

“Hà hà, đưa ta xuất cung, ta sẽ nói cho người mọi chuyện."

Giang Chiếu thả Nhu Gia ra.

"Nói, trẫm sẽ thả ngươi xuất cung."

15.

Vì để sống sót, Nhu Gia đã khai ra Khang Vương.

Cùng lắm nàng ta quên mất rằng, khai ra Khang Vương thì sẽ không còn thuốc giải. Dù có xuất cung nàng cũng sẽ không sống được mấy ngày.

Đêm hôm đó, Khang Vương đã bị Giang Chiếu bắt đi.

Bắt hắn là đạo quân do tiên hoàng để lại.

Khang Vương không hề hoảng loạn khi nhìn thấy Giang Chiếu.

"Đã lâu không gặp, hoàng huynh."

Giang Chiếu đi thẳng vào vấn đề.

"Giao thuốc giải ngươi đã hạ độc hoàng hậu.”

Khang Vương cười nói: “Ta có thuốc giải, nhưng dựa vào gì mà ta phải đưa nó cho hoàng huynh?”

Giang Chiếu vỗ tay, rất nhanh một binh lính chạy vào giao cho Giang Chiếu một phong thư.

"Trong này có tin tức của mẫu thân ngươi. Thuốc giải giao cho trẫm, còn thứ này trẫm giao lại cho ngươi."

Khang Vương kích động từ ghế bật dậy, lại bị Giang Chiếu một cước đá ngồi xuống.

Hắn ta ôm bụng, từ trong tay lấy ra một lọ thuốc.

"Ba ngày sau, chỉ cần uống thuốc này, thuốc này có thể giải toàn bộ độc có trong cơ thể, sau này không cần tiếp tục uống."

"Làm sao trẫm có thể tin ngươi?"

"Hoàng huynh, có thể giao cho thái y kiểm tra."

"Được, ba ngày sau, nếu hoàng hậu không sao, trẫm sẽ đưa cho ngươi, ba ngày nay ngươi hãy ở lại đây.”

16.

……

Trên thực tế, Giang Chiếu đã sớm biết mục đích tại sao Khang Vương tìm kiếm lệnh bài.

Không phải vì ngai vàng, mà là để tìm mẫu thân ruột của mình.

Toàn bộ những thông tin về mẫu thân của hắn đều được tiên đế đặt trong phong thư đó.

Chỉ người có lệnh bài mới có thể xem nó.

Nói cho cùng, tiên hoàng đã yêu thân mẫu của Khang Vương ngay từ cái nhìn đầu tiên, sau đó dùng quyền lực ép buộc bà ấy, cuối cùng không chịu nổi cảnh người mình yêu đau buồn không vui, lại đưa bà ấy xuất cung.

Tiên hoàng sợ sau khi ngài trăm tuổi, sẽ không ai có thể tìm thấy tin tức của bà ấy.

Đã ghi lại mọi tin tức của bà ấy trong thư.

Để lại một cho Khang Vương một ít niệm tưởng.

Giang Chiếu mang theo thuốc giải tới tẩm cung tìm ta.

[Ừm, xong việc rồi, xong việc rồi, rắc rối lớn đã giải quyết, trẫm có thể cùng Tiểu Ngu bên nhau vui vẻ rồi.]

[Đột nhiên, trẫm cảm thấy mình thật có thiên phú làm hoàng đế.]

[Từ nay về sau trẫm nhất định sẽ làm một hoàng đế tốt, chiều chuộng Tiểu Ngu! Yêu Tiểu Ngu thật nhiều!]

Ừm……

Giang Chiều chưa bước vào cửa cung, ta đã nghe thấy tiếng lòng của chàng.

Ta đứng trước cửa đón chàng.

"Sao hoàng thượng lại tới đây?"

Giang Chiếu đắc ý lấy thuốc giải ra: “Trẫm tới đưa thuốc giải cho nàng, thái y đã kiểm tra, thuốc không có vấn đề gì, hai ngày sau nàng hãy uống, độc sẽ được giải.”

Ta cố ý hỏi: “Thần thiếp là gian tế, hoàng thượng không trách thiếp sao?”

Giang Chiếu gõ nhẹ lên trán ta, rồi đi vào phòng: “Nếu Hoàng hậu gian tế, trẫm nhất định sẽ hỏi tội nàng.”

Giang Chiếu dừng bước, quay đầu nghiêm túc nhìn ta, rồi mỉm cười nhéo nhéo mặt ta.

Khi ở hiện đại chàng cũng thường nhéo má ta.

"Nàng không chỉ là hoàng hậu, mà còn là Tiểu Ngu của ta nữa. Sao ta có thể trách Tiểu Ngu được?"

Ta mỉm cười nhận lấy thuốc giải: “Giang Chiếu, sao chàng không tự xưng là trẫm nữa?”

"Sợ bị Tiểu Ngu đánh."

“Ta nào dám đánh chàng.”

“Vậy nàng dám làm gì?”

"Dám hôn chàng.”

Ta nhanh chóng kiễng chân đặt một nụ hôn lên má chàng.

Giang Chiếu hưng phấn chạy đến ôm lấy tôi.

"Hôn má chưa đủ, còn môi nữa.”

"Giang Chiếu, đủ rồi.”

"Không đủ, sao có thể đủ?"

Đang ở trong phòng vui vẻ chơi đùa, ta bị Giang Chiếu đẩy lên giường.

Hai mắt nhìn nhau, mặt Giang Chiếu tức khắc đỏ lên.

“Tối nay, trẫm không muốn ngủ.”

“Mệt một đêm, cũng đáng.”

Ta dang tay ra ôm lấy cổ Giang Chiếu.

"Cám ơn chàng, Giang Chiếu."

Giang Chiếu cúi đầu cà mũi chàng lên mũi ta.

"Đồ ngốc, cảm ơn cái gì."

Ta mỉm cười không nói.

Đêm dài vô tận.

Về sau, chúng tôi mỗi ngày sẽ trôi qua rất vui vẻ.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

[Zhihu] Nhu Nương
  • FB Mắt Nâu.
Chương 8 HOÀN
[Zhihu] Khanh Khanh
  • FB Mắt Nâu.
Chương 7 END
[Zhihu] Vật Tế
  • FB Mắt Nâu.
Chương 4
[Zhihu] Gia Thiện
  • FB Mắt Nâu.
Chương 4 END
[Zhihu] Ôn Cố và Tri Tân
Chương 4 END
[Zhihu] Khỉ núi ma
  • FB Mắt Nâu.
Chương 4 END

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom