• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] TA NGHE ĐƯỢC TIẾNG LÒNG CỦA HOÀNG ĐẾ (1 Viewer)

  • Phần I

1.

Ngày đầu tiên sau khi xuyên đến hậu cung, vì quá chán không có việc gì làm nên tôi đã đi dạo xung quanh, vô tình đi ngang qua Ngự hoa viên, nhìn thấy hoàng đế đang đứng bên hồ sen ngẩn người.

Tiểu thái giám đang nâng một khay thẻ bài chờ lật.

Thấy cảnh này, ta muốn trốn đi thật nhanh, đột nhiên một giọng nói vô cùng quen thuộc vang lên bên tai ta: “Trong hậu cung của trẫm có ba nghìn mỹ nữ, nhưng trẫm không dám nhìn bọn họ, nhỡ bảo bối nhỏ của trẫm mà biết được, trẫm sẽ thảm mất.”

Ta* dừng bước đứng hình tại chỗ, ngó phải ngó trái.

*Đổi cho hợp ngữ cảnh

Nhìn bốn phía không có ai, ta vô thức quay đầu lại nhìn hoàng đế đứng cách đó không xa.

Ở thời đại này, hình như người duy nhất có thể xưng là trẫm, chỉ có hoàng đế.

Nhưng hoàng đế cách xa ta như vậy, hơn nữa còn không di chuyển, lời hắn nói sao có thể truyền đến tai ta được?

Lẽ nào là ta gặp ảo giác?

“Gặp quỷ rồi.”, Ta nhỏ giọng lẩm bẩm, cúi thấp đầu, chuẩn bị nhanh chóng chuồn khỏi đây.

Sau lưng bỗng truyền đến giọng nói của tiểu thái giám, lớn tiếng gọi ta.

“Hoàng hậu nương nương!”

Ta quay người lại, tiểu thái giám lập tức hành lễ.

“Hoàng thượng cho gọi người.”

Ta ngẩng đầu lên nhìn về phía hoàng đế đang đứng
bên hồ sen, hắn đang cau mày nhìn ta từ trên xuống dưới.

Chẳng qua, gương mặt đó càng nhìn ta càng có cảm thấy quen thuộc...

Hả??? Sao hắn lại có thể giống Giang Chiếu như vậy - tên bạn trai của ta trước khi xuyên không?

2.

Ta đi theo tiểu thái giám, lo lắng đi về phía hoàng đế.

Vừa đến gần hành lễ, ánh mắt hoàng đế lập tức phát sáng, thanh âm trước đó ta nghe được vang lên.

[Khuôn mặt của Hoàng hậu thực sự đã khắc sâu trong lòng Trẫm.]

[Nàng ấy thật may mắn khi có vài phần giống Tiểu Ngu.]

[Đồ ngốc Tiểu Ngu, sao nàng không xuyên đến đây cùng với Trẫm? Nếu nàng ở đây, chúng ta cùng ăn uống no say… Ôi, thật hạnh phúc biết bao.]

[Trẫm rất nhớ Tiểu Ngu, thật muốn ôm ôm Tiểu Ngu, một ngày không ôm Tiểu Ngu, toàn thân Trẫm đều khó chịu.]

Khuôn mặt của ta? Tiểu Ngu? Xuyên qua? Ôm ôm?, còn có thanh âm quen thuộc này...

Tỉnh lại! Thật sự không phải là tên bạn trai cún con của ta đấy chứ.

Thanh âm này, hình như là tiếng lòng của hắn?

Ánh mắt ta hiện lên một tia ngạc nhiên.

Chỉ là xuyên không thôi mà, ta lại thật sự có siêu năng lực.

Nói đi nói lại thì thật là vừa kỳ lạ, vừa thú vị.

Giang Chiếu quay đầu vẫy tay với tiểu thái giám.

“Tối nay, lật thẻ bài của Hoàng hậu đi.”

Hắn nói trong lòng:

[Hừ,..Nhìn mặt nhớ người, trẫm sẽ không bao giờ phản bội Tiểu Ngu mà chạm vào nàng ta, trẫm tuyệt đối không cho phép việc đó xảy ra.]

[Huhuhu, thật ra Thái Hậu muốn trẫm tối nay phải sủng hạnh một vị phi tử, nếu Trẫm không lật thẻ bài, Thái Hậu sẽ sai tên tiểu thái giám này lột đồ, để trẫm trần như nhộng tham quan hậu cung.]

[Việc này thật mất mặt, trẫm làm không nổi!]

Tiểu thái giám gật đầu rồi rời đi, ta bị nội tâm hài hước của Giang Chiếu chọc, suýt chút nữa thì không nhịn được cười.

Ta cố nhịn cười, hướng Giang Chiếu cúi đầu nói: “Hoàng thượng, thần thiếp xin cáo lui trước, về cung chuẩn bị.”

Giang Chiếu gật đầu: “Đi đi.”

Vừa đi được hai bước, hắn đã ngăn ta lại: “Hoàng hậu, đợi đã!”

Ta quay lại: “Hoàng Thượng, có chuyện gì sao?”

Giang Chiếu đưa tay lên sờ mũi, rồi lúng túng liếc nhìn ta một cái.

"Chuyện là, tối nay nàng cứ tiếp tục mặc bộ đồ này đến đây, ngàn vạn lần đừng cởi ra, trẫm thích.”

Thấy ta đồng ý, Giang Chiếu thở phào nhẹ nhõm.

[Theo sách nói, hình như khi thị tẩm, phi tần phải khoả thân, được quấn trong chăn rồi nâng vào phòng của trẫm.]

[Tiểu Ngu từng nói, khi ra ngoài, những gì không nên xem đến chết cũng không được xem! Hôm nay, dám nhìn tiểu mỹ nhân, ngày mai đầu sẽ bị chém đứt.]

[Doạ chít trẫm, suýt nữa thì quên mất.]

Ta:???

Phụt ~~

Nam đức ta dạy, hắn còn nhớ rõ.

3.

Tối đến, tiểu thái giám lúc sáng dẫn một vài kiệu phu nâng ta đến tẩm cung của Giang Chiếu.

Khi vào phòng, Giang Chiếu đang ngồi trên ghế ngơ ngác nhìn chằm chằm cây nến.

Thấy ta tới, hắn vẫy tay bảo ta ngồi xuống.

“Hoàng hậu, gần đây nàng có tâm sự gì không?”

Ta không hiểu: “Hoàng thượng hỏi như vậy là có ý gì?”

Giang Chiếu nhướng mày: “Không bằng tối nay, hoàng hậu và trẫm ngồi đây suốt đêm, cùng trẫm trò chuyện tâm sự?”

Vừa nói xong, thanh âm từ nội tâm của hắn lại bắt đầu truyền đến tôi.

[Huhu mệt quá!!! Thực sự không thể nghĩ được một cái cớ nào hợp lý.]

[Hoàng hậu chắc sẽ đồng ý nhỉ?]

[Cùng hoàng hậu chung một chiếc giường, thần thiếp, nhầm, trẫm làm không nổi.]

[Trẫm chỉ muốn ôm ôm Tiểu Ngu thôi, huhuhu.]

[Dù Tiểu Ngu không có ở đây, nhưng vì Tiểu Ngu trẫm sẽ bảo vệ sự trong sạch của bản thân.]

Ta cúi đầu cười.

Đột nhiên ta có suy nghĩ muốn trêu chọc chàng.

“Hoàng thượng, một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng! Nếu có chuyện tâm sự thì ngày mai lúc rảnh rỗi chúng ta lại nói tiếp nhé?”

Ta cởi nửa chiếc áo ngoài, rồi nháy mắt với chàng.

“Hoàng thượng ~ mau.. đến đây~”

Giang Chiếu giật mình run rẩy, vội vàng nhìn sang chỗ khác: “Hoàng hậu, xin hãy giữ tự trọng.”

[A a a a!]

[Yêu nghiệt, dám quyến rũ trẫm!]

[Tiểu Ngu ơi, chồng nàng già rồi mà trong sạch cũng không giữ nổi.]

[Cứu cứu cứu, có ai không cứu trẫm với!!!]

[Đêm dài vô tận, làm sao trẫm có thể vượt qua được đây?]

Ta cong môi tiếp tục nói: “Thần thiếp là thê tử của hoàng thượng, thần thiếp không cần tự trọng, hay người ghét bỏ thần thiếp”

Ta giả vờ khóc, Giang Chiếu nhất thời hoảng sợ.

[Tiêu rồi, tiêu đời mất rồi! nàng ta khóc lên nhìn giống hệt Tiểu Ngu khóc, khiến trẫm có cảm giác như mình bắt nạt Tiểu Ngu.]

[Nhưng nàng ấy không phải Tiểu Ngu. Trẫm không thể mắc bẫy được.]

[Thân thể và trái tim trẫm chỉ có thể bị bảo bối Tiểu Ngu vấy bẩn.]

[Trẫm không thể bị nàng ta mê hoặc được.]

Giang Chiếu thở dài: "Hoàng hậu, trẫm không ghét bỏ nàng, trẫm chỉ muốn cùng nàng trò chuyện..."

Giang Chiếu đứng cạnh long sàng, ánh mắt lảng tránh.

Nhân lúc hắn không chú ý, ta nhanh chân chạy đến trước mặt hắn, nhào lên, rồi đẩy ngã hắn xuống giường, lấy chiếc áo đã cởi một nửa trùm lên mặt hắn.

Giang Chiếu hoảng sợ bỏ chạy.

Ta nhướng mày cười nói: “Hoàng thượng nóng lòng vậy sao?”

Giang Chiếu: “...”

[Ah ah ah, trẫm lo lắng cho ông nội nhà ngươi ý.]

[Nữ nhân trong hậu cung này thật như lang như hổ*, trẫm hưởng thụ không nổi.]

*如狼似虎- như lang tự hổ: ý là hung dữ như sói và hổ.

[Vẫn là Tiểu Ngu của trẫm tốt hơn, vừa dịu dàng đáng yêu, lại xinh đẹp phóng khoáng, eo nhỏ chân dài… Ah, ah, ah, lực hút tình yêu của trẫm.]

Giang Chiếu muốn đẩy ta ra nhưng không có cách nào đuổi được, nhưng tư thế nằm của ta có chút xấu hổ.

Bình tĩnh mất nửa ngày, chàng mới lúng túng nói: “Hoàng hậu, nàng xuống giường trước đã.”

Ta kiên quyết: “Thiếp không xuống.”

Giang Chiếu lập tức lộ rõ vẻ mặt *chết cũng không chịu khuất phục.

*视死如归: thành ngữ mang ý nghĩa đến chết cũng không chịu khuất phục.

“Thôi vậy, Hoàng hậu, thật ra trẫm đang giấu nàng một việc.”

Ta chớp chớp mắt: “Hoàng thượng, người nói đi!”

Giang Chiếu vội vàng nhắm mắt lại, quay đầu sang một bên, nghiến răng nói: “Không phải trẫm không muốn cùng Hoàng hậu trải qua đêm xuân. Thật ra, do trẫm.. trẫm không được, trẫm có lòng nhưng không có sứu.”

Ta: “...”

Giang Chiếu, chàng cố ý nói cái quỷ gì thế?

Chàng không được? Có mà lừa quỷ.

4.

Sau khi nói xong, Giang Chiếu lén liếc xem phản ứng của tôi.

[Lý do này của trẫm thật tuyệt vời.]

[Từ xưa đến nay, ai có thể ngây thơ thuần khiết, dũng cảm được như trẫm, vì trong sạch của bản thân mà dám nói không lên được.]

[Một nam nhân tuy không thể nói không được, nhưng vì Tiểu Ngu trẫm phải giữ bản thân hoàn toàn trong sạch, trẫm có thể không lên được một trăm, một nghìn hoặc một vạn lần.]

[Nếu Tiểu Ngu biết chuyện này, nhất định sẽ khen ngợi trẫm]

[Hehehe.]

Giang Chiếu quá không đáng tin, ta mới không thèm khen chàng.

[Sao Hoàng Hậu lại không nói gì? Sao nét mặt của nàng ta kỳ lạ như vậy? Lẽ nào nàng đã phát hiện lời nói dối của trẫm không hợp lý.]

[Không thể nào... biểu hiện của trẫm cũng khá ổn, từ biểu cảm, giọng điệu cho đến một chút cảm xúc xấu hổ, tức giận, bất lực, đều được kiểm soát tốt.]

[Thế nên, hoàng hậu chắc phải kinh hãi lắm! Kinh hãi đến mức quên cả phản ứng.]

Ta: "……"

Được, ta kinh hãi luôn đây!!!

Ta chợt buông Giang Chiếu ra, bịt miệng, cố mở to mắt, diễn ra dáng vẻ không thể tin nổi.

“Trời ơi, Hoàng Thượng sao người lại không lên được?”

Nội tâm của Giang Chiếu: [Nàng tin, nàng tin, hahaha, nàng tin!]

Ngoài mặt hắn vô cùng bất lực: “Ừm, việc này nói ra thì rất dài, trước mặt hoàng hậu trẫm thật không còn mặt mũi nào nữa mất.”

Ta buông bàn tay đang che miệng, rũ mắt nhìn Giang Chiếu.

“Hoàng thượng, có phải do người túng dục quá độ?”

Giang Chiếu: “...”

Ta lại nói thêm: “Trước kia thần thiếp từng nói với người, hậu cung tuy tốt, tuy có nhiều phi tần nhưng người không nên tham lam vô độ.”

Bản sao của Giang Chiếu từng nói như vậy.

Ta cười vỡ bụng.

Chuẩn bị đứng dậy rời khỏi người chàng.

Nhưng theo cử động của ta, Giang Chiếu đã thấy gì đó, mở to mắt, vô cùng lo lắng giữ lấy cánh tay ta.

“Dưới xương quai xanh của nàng có gì thế?”

Dưới cái nhìn chuyên chú của Giang Chiếu, ta cố gắng cúi đầu nhìn xương quai xanh.

Thấy rõ một vết bớt đỏ sẫm mờ nhạt.

Ta: “……"

Cơ thể trước khi xuyên qua của ta cũng có vết bớt này. Nó cũng có thể cùng ta xuyên đến đây sao?

5.

Lúc này, trong lòng Giang Chiếu như có bão lớn*.

惊涛骇浪*: sóng to gió lớn; sóng gió gian nguy; tình cảnh nguy nan; lúc hiểm nghèo (ví với hoàn cảnh nguy nan)

[Sao nàng ấy lại có vết bớt giống Tiểu Ngu?]

[Ahhhhhhhhhhhhhh.]

[Có lẽ nàng ấy là Tiểu Ngu của trẫm?]

[Tiểu Ngu đã cùng trẫm xuyên không rồi, a a a a!]

Nội tâm của chàng thật ồn ào quá đi!

Ta nhắm mắt lại, nhanh chóng thoát khỏi tay Giang Chiếu, suy nghĩ cách ngụy biện.

Nếu như ta và Giang Chiếu cứ thế mà nhận ra nhau, ta cảm thấy chẳng vui chút nào.

“Hoàng thượng, người quên rồi ư? Từ nhỏ thiếp đã có vết bớt này.

Nội tâm Giang Chiêu:

[Nàng ấy! Đúng là! Tiểu Ngu!]

[Khuôn mặt giống nhau, vết bớt giống nhau, trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy!]

[Hahahaha, nàng chắc không biết trẫm chính là anh xã thân yêu của nàng, thật muốn trêu chọc nàng.]

Ngoài mặt Giang Chiếu:

“Trẫm và Hoàng Hậu đã là vợ chồng được vài năm, sao trước đây trẫm không thấy trên người nàng có vết bớt này?”

Giang Chiếu *ngồi bật dậy khỏi giường, nghi ngờ nhìn ta.

*鲤鱼打挺 (Theo baike) : là chỉ một loại kỹ xảo thể dục hoặc động tác thân thể, thông thường dùng cho thể thao, biểu diễn võ thuật hoặc trong thi đấu . Chữ được lấy ra từ hình tượng cá chép nhảy khỏi mặt nước hoặc uốn thân thể trên mặt đất .

“Hay là nàng không phải là Hoàng hậu, mà là một người khác?”

Ta không nói nữa, Giang Chiếu vẫn đứng đó tiếp tục *tự biên tự diễn.

*自顾自 mới là một cụm cố định. Nghĩa là tự mình làm chuyện của mình.

“Hoàng hậu, tội lừa dối hoàng đế sẽ bị chém đầu.Trẫm khuyên nàng nên nói thật, sau đó giải thích rõ ràng. Trẫm có thể sẽ cân nhắc giảm nhẹ tội cho nàng, thế nên hoàng hậu hãy trả lời, nàng có phải là hoàng hậu của trẫm không?”

Ta: “....”

[Hahaha, bé yêu ơi, đã biết sợ chưa, bé có thấy không ngay cả mạng nhỏ của mình, bé cũng không giữ nổi?]

[Nhanh xin trẫm đi! Nhanh đến hôn Trẫm nào! Mau mau đồng ý lấy thân báo đáp, trẫm nhất định sẽ tha cho nàng.]

Giang Chiếu, chàng thật đáng ăn đòn.

Ta mím môi, giả vờ căng thẳng: “Hoàng thượng nói gì vậy? Thần thiếp đương nhiên là hoàng hậu của người”

Giang Chiếu nhíu mày, tiến gần ta.

“Vậy nàng nói cho Trẫm biết ám hiệu của chúng ta đi nào.”

Ám hiệu???

Ta và Giang Chiếu có ám hiệu khi nào vậy?

Trò quái quỷ gì thế?

Trong lúc ta nghi ngờ, Giang Chiếu tiếp tục nói.

“Rượu Ngọc Cung Đình*”

Ta: “???"

Nói cái này với tôi???

Ánh mắt Giang Chiếu đầy mong chờ nhìn ta.

[Một trăm tám mươi cốc*, nhanh nói tiếp đi, nói tiếp nào.]

*宫廷玉液酒, 一百八一杯: xuất phát từ tiểu phẩm 《打工奇遇》tại gala đêm hội mùa xuân của CCTV (xuân vãn) năm 1996.

Ta cố ý không trả lời: “Hoàng thượng, người nói gì vậy?”

Giang Chiếu không tin gian xảo nói: “Come on the way.”

[Vừa rồi, sao Tiểu Ngu có thể không biết?]

Ta nói tiếp: “Thần thiếp không hiểu.”

Giang Chiếu: “Trên trời rơi xuống năm chữ”

Ta: "Chữ gì thế ạ?"

Giang Chiếu: “*Lẻ thành chẵn không đổi!”

*奇变偶不变: câu này để chỉ công thức sin, cos trong lượng giác ý. Tui tra rồi đọc mà không nhớ gì luôn á.

Ta chớp chớp mắt ngơ ngác: “Hoàng thượng có thể nói gì đó mà thần thiếp hiểu được không?”

Giang Chiêu đơ rồi.

[A a a Tiểu Ngu, nàng sao thế?]

Hắn tức giận gào lên : “Ngu Thanh Hoà”

Ta ngây thơ vô số tội nhìn Giang Chiếu: “Ngu Thanh Hoà là ai thế?”

Giang Chiếu lập tức như quả bóng xì hơi, trừng mắt nhìn tôi không nói một lời.

[Nàng ấy thật sự không phải là Tiểu Ngu sao?]

6.
……

Giang Chiếu chỉ nghi ngờ có ba giây, đã nhanh chóng bác bỏ nó.

[Không, trẫm không tin.]

[Trẫm thấy thấy nàng cùng Tiểu Ngu của trẫm giống hệt nhau, trên đời làm gì có chuyện trùng hợp như thế, mèo không mở miệng không có cá ăn, con không khóc mẹ không cho bú, trẫm cũng không thể ngay cả khuôn mặt và vết bớt của Tiểu Ngu mà cũng nhận sai được.]

[Chắc chắn là có chuyện gì đó xảy ra nên Tiểu Ngu đã quên trẫm, hoặc là Tiểu Ngu chưa hoàn toàn tin tưởng trẫm nên cố tình không nhận ra trẫm.]

[Lẽ nào Tiểu Ngu không muốn làm bảo bối thân yêu của trẫm nên không muốn thừa nhận quen trẫm.]

[Huhuhu, có lẽ trẫm thất tình mất tiu rồi!]

Giang Chiếu vô cùng nghi ngờ chính mình.

Ta cố ý đến gần chàng, tiếp tục hỏi: “Hoàng thượng, người còn chưa nói cho thần thiếp biết Ngu Thanh Hoà là ai? Lẽ nào Hoàng thượng người lại xem trọng một cô nương nhà nào đó? Xin lỗi Hoàng thượng, thần thiếp không nên hỏi người. Cho nên, người có muốn thần thiếp thay người nạp cô nương đó vào hậu cung không?”

Giang Chiếu không nói gì.

Thay vào đó, chàng nắm lấy tay ta, nhìn mất nửa buổi, rồi đột nhiên cười lên.

"Không, trẫm chỉ đùa thôi. Đối với trẫm mà nóimỹ nhân có tốt đến mấy cũng không bằng hoàng hậu được.”

[Trẫm chắc chắn, nàng ấy là bảo bối nhỏ.]

[Mắt trẫm sẽ không nhận sai lần này đến lần khác được.]

[Nàng ấy chắc chắn có lý do nên mới không nhận ra trẫm, có thể bị hệ thống trói buộc, hoặc là có nhiệm vụ gì đó? Tóm lại, trẫm phải phối hợp thật tốt để không làm hỏng chuyện của Tiểu Ngu.]

Giang Chiếu siết chặt tay ta.

“Hoàng hậu, trẫm mệt rồi, chúng ta cùng đi nghỉ nhé.”
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

[Zhihu] Nhu Nương
  • FB Mắt Nâu.
Chương 8 HOÀN
[Zhihu] Khanh Khanh
  • FB Mắt Nâu.
Chương 7 END
[Zhihu] Vật Tế
  • FB Mắt Nâu.
Chương 4
[Zhihu] Gia Thiện
  • FB Mắt Nâu.
Chương 4 END
[Zhihu] Ôn Cố và Tri Tân
Chương 4 END
[Zhihu] Khỉ núi ma
  • FB Mắt Nâu.
Chương 4 END

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom