• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] TA NGHE ĐƯỢC TIẾNG LÒNG CỦA HOÀNG ĐẾ (1 Viewer)

  • Phần II

7.

Ngày thứ hai, lúc ta ngủ dậy, Giang Chiếu đã rời khỏi tẩm cung.

Tiểu cung nữ đang hầu hạ ta nói rằng, chàng đã lên
triều từ sớm, lúc này chắc đang ở Cung Càn Thanh phê duyệt tấu chương.

Giang Chiếu trước kia thậm chí còn không cần dậy sớm đi làm, xem ra chàng cũng phải trải nghiệm những vất vả khi làm hoàng đế.

Sau khi rửa mặt chải đầu, ta tâm huyết dâng trào mang theo một ít điểm tâm đến vấn an hắn.

Vừa bước đến trước Cung Càn Thanh, ta đã nghe thấy nội tâm của chàng đang không ngừng suy nghĩ linh tinh.

[Tể Tướng, lão bị ấm đầu hả? Gần đây, cứ mỗi lần gặp trẫm đều phải hỏi dạo này trẫm có ổn không? Trẫm ổn, trẫm rất ổn, ngoại trừ việc bị tăng cân ra, còn lại trẫm đều ổn. Haizz, mấy lão đại thần nhàn rỗi này, các người đừng suốt ngày hỏi trẫm có ổn hay không nữa, được không?]

[Còn có một tên ngốc, ngày ngày nói tạ ơn hoàng thượng. Trẫm còn không biết hắn là ai, trẫm cũng không cần hắn tạ ơn! Chỉ cần hắn tạ ơn thôi đã khiến trẫm tâm phiền ý loạn.]

[Còn vài tên, mưa đến là bẩm báo, ngày ngày viết tấu dâng trẫm, trẫm phê duyệt tấu chương như học sinh tiểu học chép văn mẫu, trẫm sắp điên đến nơi rồi..!]

[Trẫm muốn đình công, trẫm muốn về với hoàng hậu, ôm ôm Tiểu Ngu thật nhiều.]

[Canh mấy rổi ta? Tiểu Ngu đang làm gì nhỉ?Có nhớ trẫm không? he he he, trẫm nhớ nàng quá.]

[Tiểu Ngu ơi, vậy đi, trẫm quyết định nếu không được gặp Tiểu Ngu thì buổi trưa trẫm sẽ ăn cá chiên sốt*.]

红烧鱼 (Hong Shao Yu): Hán Việt là Hồng Thiêu Ngư) là món cá chiên rán và sốt vị mặn ngọt

Ta nghĩ, cá hấp có thể ngon hơn.

Ta mang điểm tâm tiến vào.

“Hoàng thượng, người muốn dùng điểm tâm không? Thần thiếp vừa ăn thử bánh quế hoa, thấy rất ngon, nên muốn đưa đến cho người nếm thử.”

Giang Chiếu ngơ ngác nhìn ta.

[Trẫm và Tiểu Ngu đúng là tâm linh tương thông, trẫm nhớ nàng, nàng sẽ lập tức xuất hiện.]

[Không biết vì sao mỗi khi nghe tiểu Ngu gọi trẫm là hoàng thượng, trẫm có cảm xấu hổ không thể nói được, giống như trẫm đang cùng Tiểu Ngu chơi trò đóng vai.]

[Hahahaha, tự nhiên thấy thích loại cảm giác này quá.]

Giang Chiếu gật đầu: “Mang đến cho trẫm nếm thử xem.”

Ta bước vào, mới đi được vài bước, phía sau có giọng nói của ai đó, khiến tôi phải dừng bước.

“Hoàng thượng, người đã lâu không đến gặp thần thiếp. Thiếp rất nhớ người.

Ta và Giang Chiếu đồng thời quay đầu nhìn về phía âm thanh phát ra.

Ta thấy một bóng dáng màu hồng chạy từ cổng Cung Càn Thanh vào, không thèm để ý đến ta, lao thẳng vào vòng tay của Giang Chiếu.

Giang Chiếu hoảng sợ tới mức ném thẳng người này xuống đất.

Áo hồng lập tức ngồi đó khóc lóc làm loạn.

Giang Chiếu tức giận mắng:

[Vãi! yêu quái này từ đâu tới, doạ chết bảo bảo rồi! Cứ tưởng va phải thứ bẩn thỉu gì đó chớ.]

[Sao ngươi dám ở trước mặt tiểu Ngu lao vào ôm trẫm? Ngươi muốn trẫm bị giết sao?]

[Tiểu Ngu ơi! Huhu, bảo bảo sợ quá, ôm ôm an ủi tâm hồn yếu đuối bị tổn thương của trẫm đi mà.]

Ta: “.....”

Ta nghĩ mỹ nhân áo hồng đang ngồi dưới đất mới đúng là người phải sợ hãi mới đúng.

8.

Sau đó ta mới biết mỹ nhân áo hồng là ái thiếp của Giang Chiếu.

Chính xác mà nói đó là người mà Giang Chiếu trước khi xuyên không sủng ái nhất.

Bây giờ, nàng ta đang ngồi trên đất khóc lóc thảm thiết.

Ta muốn kéo cũng kéo không nổi nàng ta đứng lên được.

Không còn cách, ta đành phải thử nhờ tên đầu sỏ gây chuyện đang xem kịch - Giang Chiếu dỗ nàng ta.

Giang Chiếu đứng đó, khó tin nhìn ta.

“Hoàng hậu vừa bảo trẫm đi dỗ dành nàng ta ???”

Ta gật đầu, bất đắc dĩ chỉ vào mỹ nhân áo hồng: “Nàng ấy cũng là phi tử của hoàng thượng, không thể cứ để nàng ấy ngồi đó khóc được.”

Ta vừa dứt lờ, mặt Giang Chiếu mếu máo.

[Tiểu Ngu thay đổi rồi, nàng lại muốn trẫm dỗ dành người phụ nữ khác, nàng không yêu trẫm nữa phải không? Không muốn quan tâm trẫm nữa?]

[Nàng không nhận ra trẫm, còn muốn trẫm dỗ người phụ nữ khác? hu hu hu, nàng không yêu trẫm nữa!]

[Không có tình yêu của Tiểu Ngu, trẫm sống còn có ý nghĩa gì nữa?]

[Trong phút chốc, trái tim vỡ vụn.]

[Huhuhu, hết thật rồi, cuối cùng thì tình cảm cũng hoá tro tàn…]

[Huhuhu, đau quá đi, sống không nổi nữa mất thôi! Lao vào long ỷ chết đi cho rồi..]

Giang Chiếu xoay người, muốn lao về phía long ỷ.

Ta chạy tới kéo chàng, rồi thì thầm giải thích.

“Hoàng thượng, thần thiếp thấy nàng ấy khóc rất phiền, thiếp đau đầu quá. Hoàng thượng nghĩ cách dỗ nàng ta được không? Thật ra, thần thiếp chỉ muốn cùng hoàng thượng trải qua thế giới của hai người, không bị người khác quấy rầy.”

Giang Chiếu lập tức tràn đầy sức chiến đấu.

"Trẫm sẽ giải quyết ngay!"

[Hehehe, thế giới hai người, hehehe, Tiểu Ngu muốn trải qua thế giới của hai người cùng trẫm.]

Ta không nhịn nổi quay đầu cười lớn.

Sao trước đây, ta lại không phát hiện ra chàng có não yêu đương như thế.

Một lúc sau, không biết chàng đã dùng biện pháp gì đã mà nhanh chóng dỗ xong mỹ nhân.

Hơn nữa, nàng ta còn nói sẽ không bao giờ làm phiền chúng ta nữa.

Ta rất tò mò, hỏi chàng dùng cách gì vậy.

Chàng kiêu ngạo nói: “Trẫm hứa với nàng ta sẽ đưa tên tiên sinh thanh mai trúc mã vào cung chăm sóc nàng. Chỉ cần nàng không làm phiền trẫm và hoàng hậu, trẫm sẽ không truy cứu thêm bất cứ tội danh nào.”

Ta: "……"

Ngưu!!! tự mình cắm sừng mình, Giang Chiếu, chàng được lắm.

Giang Chiếu nhìn thấu suy nghĩ của ta, chàng mỉm cười, sờ đầu ta, nhỏ giọng nói:

“Hoàng hậu, trẫm chỉ muốn nàng biết, hậu cung có ba ngàn giai lệ, trẫm chỉ cần nàng, người khác trẫm không quan tâm.”

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của chàng, bỗng dưng ta thấy, ở thời đại này có thể cùng chàng trải qua cuộc sống bình thường thì thật tốt.

9.

Nhưng ngày hôm sau, mỹ nhân áo hồng lại đến tẩm cung tìm ta, phá tan sự bình yên của ta.

Tên nàng ta là Nhu Gia

Nàng ta đã biến thành dáng vẻ nhu nhược, đang ngồi trong uống trà.

Thấy ta quay lại, nàng ta nâng cốc trà mỉm cười với ta.

“Tỷ Tỷ, tỷ đã về rồi.”

Ta không biết nàng ta vì sao lại đến đây.

Ta chau mày đứng bên cửa quan sát nàng ta.

Nhu Gia vẫn đang thao thao bất tuyệt: “Không ngờ tỷ tỷ có năng lực như vậy, nhanh chóng lần nữa lấy được tín nhiệm của cẩu hoàng đế.”

Ta: ”???”

Chuyện gì đây? Nàng ta nói gì vậy?

Ta vô cùng mờ mịt, bây giờ đổi thành Nhu Gia cau mày.

“Xem ra khi rơi xuống hồ, đầu của tỷ bị thương không nhẹ, thậm chí còn quên mất nhiệm vụ của mình.”

Nhu Gia cười, đặt tách trà xuống, một tay chống cằm, ngây thơ nhìn ta.

“Đây không phải chuyện tốt, nếu tỷ tỷ không nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, đến khi đó phát độc mà chết, thật không vui chút nào.”

Ta: “……”

Ta cố gắng phân tích ý của nàng ta.

Vì thế……

Hoàng hậu này thực sự chỉ là một gian tế? Hơn nữa, bản thân còn trúng kỳ độc, nếu không hoàn thành nhiệm vụ sẽ chết.

Đó không phải là đi tong rồi sao?

10.

Nhu Gia có lòng tốt nói với ta rất nhiều chuyện.

Hoá ra ta và nàng ấy đều là gian tế được Khang Vương - huynh đệ cùng cha khác mẹ của Giang Chiếu an bài bên cạnh chàng.

Hắn ta chỉ muốn lấy lệnh bài chỉ huy một đạo quân do tiên hoàng để lại cho Giang Chiếu.

Để đề phòng bọn ta phản bội, hắn đã hạ độc lên cơ thể của bọn ta, chỉ Khang Vương mới có thuốc giải, nếu không uống thuốc giải đúng hạn, chất độc sẽ phát tác, thất khiếu mà chết.

Chỉ còn không đến nửa tháng nữa là đến ngày uống thuốc giải tiếp theo của bọn ta.

Nếu không lấy được thông tin hữu ích để trao đổi, ta sẽ chết.

Sau khi Nhu Gia rời đi, ta hoang mang đến mức ngủ không ngon.

Nằm trên giường nhắm mắt trằn trọc.

Ta không muốn chết, nhưng ta chắc chắn không thể giúp tên Khang Vương điện hạ gì đó được.

Bằng không, tên ngốc Giang Chiếu kia sẽ gặp rắc rối.

Phải làm sao đây!

Trong lúc ta đang bực bội, thì cửa phòng ngủ không tiếng động bị đẩy ra rồi lại lặng lẽ đóng lại.

Một bóng dáng cao lớn nhanh chóng đứng trước giường ta.

Ta chưa kịp mở mắt, miệng đã bị chặn lại.



Kẻ nào dám đánh lén ta?

[Môi Tiểu Ngu thật mềm, hôn một cái, lại một cái, hehe lại hôn một cái nữa đi.]

Bây giờ có thể ngủ ngon rồi, hê hê!

Ta: "……"

Kẻ đó là Giang Chiếu! Thật giống một tên biến thái!

Người khác mơ tưởng ngôi vị của chàng, nhưng chàng chỉ nghĩ đến ta…

Tên ngốc này!

Ta mở mắt, đẩy chàng ra xa.

Giang Chiếu lưu luyến miễn cưỡng lùi lại.

Chàng mỉm cười cởi giày rồi nằm xuống cạnh ta.

“Trẫm đột nhiên cảm thấy giường của hoàng hậu rất mềm mại, sẽ có một giấc ngủ tốt hơn, nên trẫm quyết định từ hôm nay mỗi tối đều nghỉ ngơi ở chỗ của hoàng hậu.”

Mũi ta chua xót.

“Nhưng chẳng phải Thái hậu đã lệnh cho người phải vũ lộ quân triêm sao?”

*Vũ lộ quân triêm – 雨露均沾 – yǔ lù jūn zhān: mưa móc thấm đều ý là yêu cầu hoàng đế đối với phi tần phải sủng ái đồng đều, không ai hơn ai.

Giang Chiếu: “ Làm sao nàng biết?”

[Sao nàng biết Thái hậu bắt trẫm phải mưa móc sương rải đều.]

[Vì việc này, mà hôm nay, trẫm và thái hậu đã có một trận cãi vã lớn.]

[Thái hậu nói não trẫm toàn nước, đùa gì thế! Não trẫm ngập nước là chuyện thường thôi. Không có nước sao trẫm nuôi được Tiểu Ngu.]

Nam chính chơi chữ: Ngu (虞: yú) và cá(鱼: yú) là 2 từ đồng âm.

[Càng nhiều nước, Tiểu Ngu càng vui vẻ bơi lội trong đầu trẫm, hehehe, trẫm càng vui hơn.]

Ta: "……"

Lúc này rồi mà chàng vẫn cùng ta chơi trò đồng âm.

Ta trầm mặc nhìn Giang Chiếu, cảm thấy chàng chẳng thay đổi chút nào.

Cho dù xuyên qua triều đại phong kiến ăn thịt người,
còn trở thành hoàng đế, chàng vẫn vô tư như vậy.

Thấy ta trầm mặc không nói, Giang Chiếu vội vàng dỗ ta không nên tức giận, chàng sẽ không mưa móc thấm đều, mà chỉ độc sủng mình ta.

Ta được hắn quấn lấy ôm một lúc, tâm tình cũng thoải mái hơn nhiều.

Đành đi một bước tính một bước vậy.

Nếu thật sự không ổn, ta sẽ trực tiếp thẳng thắn nói với chàng, sau đó chúng ta cùng nghĩ cách trốn thoát khỏi cái hoàng cung phiền phức này.

11.

Nhưng sau tối hôm đó.

Hậu cung lan truyền đến tin tức hoàng đế phế hậu, phong Nhu quý phi làm hoàng hậu.

Trong vài ngày, tin tức đó đã liên tục lan truyền đi khắp nơi.

Ngay cả bóng dáng của Giang Chiếu ta còn không thấy được.

Chàng đúng là tên quỷ lừa gạt, còn nói mỗi đêm đều đến chỗ ta nghỉ ngơi, nhanh như thế đã lao vào vòng tay người khác.

Đồ khốn kiếp!

Ta tức giận đi dạo trong Ngự hoa viên.

Không ngờ lại gặp Giang Chiếu và Nhu Gia .

Hai người tình chàng ý thiếp cùng nhau đứng bên hồ ngắm sen.

Nhưng nội tâm Giang Chiếu lại không biểu hiện như vẻ ngoài.

[Đồ rác rưởi, quả nhiên là gian tế, trẫm muốn xem ngươi chuẩn bị cách gì để hại trẫm?]

[Còn có hoàng hậu, cẩm y vệ nói hoàng hậu cũng là gian tế, muốn trẫm phải đề phòng cẩn thận.]

[Hừ, hoàng hậu có thể là gian tế, nhưng Tiểu Ngu của trẫm tuyệt đối sẽ không hại trẫm, vì vậy trẫm căn bản không cần đề phòng hoàng hậu.]

[Sau khi xử lý đồ rác rưởi này, trẫm sẽ giải quyết kẻ chủ mưu đứng sau nàng ta, như vậy không ai có thể làm hại trẫm và hoàng hậu.]

Ta choáng váng.

Thì ra Giang Chiếu đã biết chuyện này?

Nhu Gia thích thú ngắm hoa, Giang Chiếu bực bội gãi đầu.

[Nhìn hoa, nhìn hoa, hoa này có quái gì đẹp?Còn không đẹp bằng một phần nghìn Tiểu Ngu.]

[Mẹ nó! Ném cái tay bẩn thỉu của ngươi ra, ai cho phép ngươi kéo tay trẫm.]

[A a a, nếu Tiểu Ngu thấy được, mạng nhỏ của ta sẽ nguy mất!]

[Ủa, ai ở đó?]

[Vãi! Là Tiểu Ngu!]

Giang Chiếu vội vàng rút tay ra khỏi Nhu Gia, thấp thỏm nhìn ta.

Không biết vì sao, lại cho ta cảm giác kỳ quái như đi bắt gian ngoại tình…

Giang Chiếu lúng túng nói: “Sao hoàng hậu lại ở đây?”

“Thần thiếp nhàn rỗi, nên tới đây tản bộ một chút, không làm phiền nhã hứng của hoàng đế chứ?”

Giang Chiếu lắc đầu, biểu tình không có việc gì.

[Đương nhiên là không!]

[Tiểu Ngu, sao nàng có thể nói như vậy. Trẫm có nhã hứng sao? Rõ ràng trẫm đang bị tra tấn!]

Nhu Gia đứng sau Giang Chiếu ngó đầu ra nói.

“Tỷ tỷ, tỷ có muốn cùng ngắm hoa không?”

Ở góc độ mà Giang Chiếu không nhìn thấy, nàng ta mỉm cười khiêu khích với ta

Ta thẳng thừng từ chối: “Không, hoa sen tuy đẹp nhưng ta không thích, ta về trước, không làm phiền hai người thưởng hoa.”

Giang Chiếu lập tức muốn đi theo tôi.

[Đừng mà Tiểu Ngu, cho trẫm theo với, trẫm không muốn ở lại đây.]

[Còn nói không làm phiền nữa chứ? Thôi xong rồi, tiểu Ngu chắc chắn hiểu lầm rồi.]

[Tức chết trẫm, trẫm muốn lôi thứ rác rưởi này ra ngoài xử trảm.]

[Không được, tối đến trẫm phải lẻn đến tẩm cung của Tiểu Ngu để giải thích mới được.]

[Không, có thể sẽ lộ mất. Trẫm không dễ dàng khiến bọn chúng buông lỏng cảnh giác và nghĩ rằng kế hoạch đánh bại trẫm sắp thành công. Trẫm không thể thua được.]

[A a a, thật xin lỗi, Tiểu Ngu, để chúng ta có thể sống thật tốt ở đây, nàng phải ủy khuất một chút vậy, trẫm giải bọn họ xong, sẽ lập tức xin lỗi nàng!]

Ta chưa kịp rời đi, Giang Chiếu đã dẫn Nhu Gia tránh xa khỏi tầm mắt của ta.

Ta biết, chàng không muốn ta bị cuốn vào chuyện này.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

[Zhihu] Quỷ Loạn Thế
Chương 6 END
[Zhihu] Điều cấm kỵ
Chương 4 END
[Zhihu] Xảo Châu
  • FB Mắt Nâu.
Chương 4 END
[Zhihu] Gọi hồn
  • FB Mắt Nâu.
Chương 5 HOÀN
[Zhihu] Thiếu nữ giấy
Chương 4 END
[Zhihu] Xà Mị Tiêu Tiêu
Chương 4 END

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom