• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] Nội Quy KTX Ch.ế.t người (1 Viewer)

  • Phần III

6.

“Trời, lần này chúng ta ch/ế/c chắc rồi!”.

Sau khi xem xong nội dung ghi trên giấy, Trần Đào Đào nhũn chân ngã trên mặt đất.

Đúng vậy, theo như cái quy tắc mới này thì chúng tôi chỉ có một con đường ch/ế/c.

Bây giờ phòng KTX của chúng tôi chỉ còn năm người, Ngô Ngọc Kỳ còn chưa kịp kể chuyện m/a đã bị gi/ế/t cho nên chúng tôi chỉ có thể kể nhiều nhất là năm câu truyện.

Theo quy tắc thì chúng tôi chỉ còn một con đường là nằm yên lặng chờ ch/ế/c ở trong phòng này thôi.

“Chắc chắn quy tắc này đưa ra là để trừng phạt sự tàn nhẫn của chúng ta, nếu Ngọc Kỳ không ch/ế/c thì có lẽ…..”

La Mộng Oánh ngồi ở mép giường khóc lóc thảm thiết.

Tôi sợ cậu ấy làm ảnh hưởng đến cảm xúc của Tống Tân, nên lập tức ngắt lời.

“Nếu lúc nãy chúng ta không làm thế, thì Ngọc Kỳ cũng sẽ ch/ế/c do không được cứu chữa kịp thời thôi”.

“Sau đó, một trong năm người chúng ta cũng sẽ bị trừng phạt gi/ế/c chế/c!”.

Tống Tân cũng đứng lên, cậu ấy đã lấy lại được vẻ bình tĩnh vững vàng như xưa.

“Chuyện đã xảy ra rồi thì cũng không thay đổi được nữa, mục tiêu của chúng mình là sống sót, không phải sao?”.

Trương Quân Hạm gật đầu: “Tống Tân, tớ tin cậu, tiếp theo chúng ta phải làm gì?”.

Tống Tân bắt đầu phân tích.

“Quy tắc mới cũng không bắt buộc chúng ta phải kể chuyện m/a”.

“Nói cách khác, chỉ cần chúng mình không ra khỏi KTX thì có lẽ vẫn sẽ an toàn”.

“Tuy rằng đây không phải kế sách lâu dài, nhưng ít nhất chúng ta cũng có thời gian để tìm kiếm lỗ hổng trong quy tắc, hoặc là tìm ra quy tắc mới”.

Tôi hiểu ý của Tống Tân, thứ gọi là lỗ hổng trong quy tắc chính là việc chúng tôi đã ch/é/m đứ/t tứ chi của Ngô Ngọc Kỳ và thành công vượt qua trừng phạt.

Có những việc, nếu tất yếu phải phát sinh, thì kỳ thật có thể làm nó phát sinh trước thời hạn, hoặc đổi một cách khác để phát sinh.

Sau khi mấy người chúng tôi bình tĩnh lại, cùng nhau ngồi thương lượng, cuối cùng quyết định sẽ bắt đầu từ việc tìm hiểu tình huống bên ngoài trước tiên.

Từ khi bắt đầu phát hiện ra Ngô Ngọc Kỳ bị tre/o ngược trong WC, thì sóng tín hiệu và internet trong điện thoại di động của chúng tôi đều bị cắt đứt, không thể liên hệ được với ai ở ngoài.

Cho nên chúng tôi chỉ có thể ra ngoài ban công, thử liên hệ với người ở phòng ký túc bên cạnh.

Ban công cũng được coi là một phần của phòng ký túc, nên ra ban công cũng không bị coi là rời khỏi ký túc xá.

Khi chúng tôi ra ngoài ban công thì mới phát hiện ra trận bão cuồng phong hôm qua đã ngừng lại từ lâu, nhưng thay vào đó, toàn bộ trường học lại bị bao vây bởi sương mù trắng xóa, không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì.

“Có ai không?” Tôi đập lên bức tường chắn giữa hai phòng KTX, hướng về phía bên kia gọi to.

“Có! Có!” một âm thanh hoảng sợ lập tức truyền ra từ phòng bên cạnh.

“Có một người phụ nữ, trong chuyến công tác lần này, cô được về nhà sớm hơn dự định, vì muốn trêu bạn trai của mình nên cô quyết định mặc vào váy xuông dài màu trắng, trang điểm thành bộ dáng ma quái, xõa tung tóc dài rồi trốn vào trong bếp nhà bạn trai”.

“Đang lúc đợi bạn trai về nhà, cô không cẩn thận lại nhìn thấy hình ảnh của bản thân ở trong gương, nhìn tạo hình cực kỳ chân thật và đáng sợ của mình, cô lập tức bị chính mình dọa cho kinh hồn bạt vía, nên đã quyết định không dọa bạn trai nữa”.

“Về sau, cô kể lại chuyện này cho bạn trai nghe thì thấy anh ấy lại đột nhiên trở nên cực kỳ hoảng sợ, bởi vì trong phòng bếp nhà anh ấy, chưa từng có cái giương nào”.

Nữ sinh ở phòng KTX bên cạnh không cho chúng tôi bất cứ cơ hội ngắt lời nào, cô ta không hề chần chừ mà lập tức kể hết một câu chuyện m/a.

Sau khi nghe xong, năm người chúng tôi hai mặt nhìn nhau.

Nữ sinh kia lại nóng lòng sốt ruột mở miệng hỏi: “Có phải rất đáng sợ không?”.

Sắc mặt của Trần Đào Đào trắng bệch, rõ ràng đã bị câu truyện kia dọa sợ rồi, cậu ấy vừa định mở mồm trả lời thì đã bị Tống Tân nhanh tay bịt mồm lại, Tống Tân lắc đầu ý bảo Trần Đào Đào đừng lên tiếng.

“Cầu xin các cậu, mau bảo 『 đáng sợ 』đi, nếu không ai bảo 『 đáng sợ 』, thì tớ sẽ ch/ế.c mất!”.

“Những người còn lại trong phòng tớ đều ch/ế/c như thế!”.

Nữ sinh kia càng nói càng kích động, về sau lại biến thành điên cuồng đập tường.

Mấy người chúng tôi không ai dám mở miệng, bởi vì không ai biết quy tắc của phòng bên cạnh là gì.

Rất nhanh sau đó, nữ sinh kia lại hét lên một tiếng cực kỳ thảm thiết, rồi thế giới lại nhanh chóng quay về yên tĩnh.

Một làn gió thổi qua mang theo tờ quy tắc dính máu của phòng bên cạnh, dừng lại một lúc trên lan can của ban công chúng tôi, rồi rất nhanh lại bay đi.

Tôi nhìn được rõ ràng từng chữ trên đó: “Khi kể chuyện m/a cho người khác nghe, nếu người nghe nói 『 đáng sợ 』thì kẻ đó sẽ bị trừng phạt, nếu không ai nói 『 đáng sợ 』thì người kể sẽ bị trừng phạt”.

7.

Sau đó, chúng tôi đứng ngoài ban công gọi thật lâu cũng không nghe được âm thanh của bất kỳ ai nữa.

“Có khi, những người khác đều ch/ế/c hết rồi” Trần Đào Đào có vẻ thập phần uể oải.

Tống Tân vỗ vai cô, nói: “Cũng không hẳn, có thể một số người đã phá giải quy tắc và thoát khỏi nơi quỷ quái này rồi”.

Rầm Rầm Rầm —---

Đột nhiên, có người gõ vang cửa phòng KTX của chúng tôi.

Chúng tôi nhìn nhau, không ai dám nói gì.

“Có ai không? Có thể cho tớ vào với không?” người bên ngoài hô lên.

“Hay là, chúng ta cho cậu ấy vào đi, quy tắc cũng không cấm cho người khác vào phòng” La Mộng Oánh nói.

“Đúng đúng, nếu cho cậu ấy vào thì chẳng phải chúng mình sẽ có đủ sáu người à, thế thì chúng ta có thể gom đủ sáu truyện m/a rồi”. Lúc nãy Trần Đào Đào còn đang cực kỳ uể oải vậy mà bây giờ đã sáng ngời hai mắt, hào hứng nói.

Trương Quân Hạm thì lại hơi do dự: “Nhưng mà, người bên ngoài tính cách ra sao, mang theo mục đích gì chúng ta đâu có biết, nhỡ đâu mục đích của cậu ấy lại giống nữ sinh vừa nãy thì ….…..”.

Sau một hồi suy nghĩ và phân tích cẩn thận, Tống Tân nói.

“Năm người bọn mình còn phải sợ một mình cậu ta chắc? Đối với cậu ấy thì chúng ta cũng là những nhân tố chưa biết….”

“Đây là cơ hội tốt nhất để chạy đi, chúng ta không thể bỏ lỡ!”.

Cuối cùng, chúng tôi quyết định đánh cuộc một lần, đi ra mở cửa.

Nữ sinh đứng bên ngoài đầu bù tóc rối, cả người toàn m/á/u, thoạt nhìn có vẻ cậu ta cũng đã trải qua một loạt chuyện khủng bố.

Việc cậu ấy có thể rời khỏi phòng ký túc mà vẫn còn sống, đã đủ để chứng minh rằng cô ấy khá có bản lĩnh.

Đây đều là những chuyện chúng tôi phân tích được trước khi đi mở cửa.

Cho nên, khi nữ sinh này vừa vào phòng thì tất cả chúng tôi đã nhanh chóng bảo trì một khoảng cách nhất định với cô ấy, và yêu cầu cậu ta phải thành thật khai báo tất cả tin tức của bản thân.

Thì ra, nữ sinh này tên là Chung Đình, sau khi thông qua một loạt quy tắc, cô ấy đã thành công trốn khỏi phòng ký túc.

Nhưng nếu muốn rời khỏi nơi này thì cậu ta phải đến sáu phòng ký túc khác nhau để nghe sáu truyện m/a khác nhau.

Mà bây giờ, nữ sinh này chỉ cần nghe duy nhất một câu chuyện nữa là có thể thành công thoát khỏi nơi này rồi.

Để nhận được sự tín nhiệm của chúng tôi, Chung Đình còn lấy ra tờ quy tắc của phòng mình.

Chất liệu và hoa văn trên tờ quy tắc cực kỳ đặc biệt, sau một lúc so sánh, chúng tôi có thể kết luận rằng tờ quy tắc mà Chung Đình đưa ra có chất liệu và hoa văn giống hệt tờ quy tắc của phòng chúng tôi.

Cho nên, có thể cậu ấy không nói dối.

Vì thể hiện thành ý, chúng tôi cũng cho Chung Đình xem tờ quy tắc của phòng mình.

Sau một hồi đàm phán, Chung Đình và chúng tôi cùng thống nhất thứ tự kể chuyện như sau:

Chúng tôi sẽ kể cho cậu ấy nghe một chuyện m/a trước, sau đó đến lượt Chung Đình kể lại một chuyện m/a cho chúng tôi nghe.

Như thế, hai bên đều sẽ đủ điều kiện để rời khỏi nơi này.

Vì để hai bên đều có bảo đảm nên tất cả quyết định phòng ký túc bọn tôi sẽ kể trước một chuyện, sau đó đến lượt Chung Đình kể một chuyện, rồi đến bọn tôi kể tiếp.

La Mộng Oánh và Trương Quân Hạm đều đã kể chuyện rồi, trừ đi Ngô Ngọc Kỳ thì lượt tiếp theo chính là tôi.

Tôi hít một hơi thật sâu, bắt đầu kể.

“Trong ký túc xá nam của một trường trung học nọ, tối nào cũng có người đi gõ cửa từng phòng ký túc để chào hàng phương pháp giảm béo”.

“Vì việc này vẫn luôn được kê vào danh sách những sự kiện kỳ dị trong trường học nên không ai dám phản ứng, chỉ có thể để kệ hắn đi gõ cửa”.

“Có một người nam sinh mập mạp đang rất muốn giảm béo, vì thế, cậu ta vẫn luôn chờ tên chào hàng kia đến gõ cửa”.

“Một buổi tối nọ, cuối cùng cậu cũng đợi được kẻ đó đến gõ cửa phòng mình”.

“Nam sinh mập mạp kia nghe thấy tiếng gõ cửa liền nhanh chóng chạy ra, cửa vừa mở, đập vào mắt là hình ảnh một ông lão gầy trơ xương đang đứng. Cậu ta nói với ông lão rằng cậu muốn mua phương pháp giảm béo của ông”.

“Ông lão lại không nói một lời nào, chỉ nhìn cậu cười cười rồi bỏ đi”.

“Sáng hôm sau, thấy m/á/u tươi chảy đầm đìa bên dưới giường của nam sinh kia, bạn cùng phòng mới lật chăn của cậu ta lên để kiểm tra thì phát hiện, cơ thể cậu ta đã bị vặn thành hình bánh quai chèo”.

“Đừng nói đến mỡ, ngay cả th.ị/t và xương cũng chẳng còn….”

Sau khi kể xong, tôi nhìn Chung Đình nói: “Đến lượt cậu”.

Chung Đình lại đột nhiên chỉ về phía sau tôi, hét lên một tiếng.

Mấy người bọn tôi đồng thời quay đầu lại xem, nhân cơ hội này, Chung Đình rút ra một con da/o gọt hoa quả từ trên người, rồi lập tức đâm về phía tôi.

8.

May mắn Tống Tân phản ứng nhanh, cậu ấy kịp thời đẩy tôi ra, tuy vậy, tôi vẫn bị con da/o trong tay Chung Đình rạc/h một phát vào tay.

Rất nhanh sau đó, mấy người La Mộng Oánh cũng kịp thời phản ứng lại, họ nhanh tay cầm lấy các công cụ đã được chuẩn bị trước, thành công khống chế Chung Đình.

“Để tao gi/ế/c nó, tao có thể đưa chúng mày thoát khỏi đây!”.

Chung Đình vừa giãy giụa vừa hét to.

Sau khi lục soát một lượt trên người cô ta, Tống Tân tìm được một mảnh quy tắc khác.

Trên tờ giấy ghi: “Sau khi người nghe Gi/ế/c chế/t sáu người kể chuyện m/a cho mình thì có thể trở về hiện thực”.

“Bỏ tao ra, để tao gi/ế/c nó, chỉ thiếu một người cuối cùng thôi, rõ ràng chỉ còn một người nữa là tao có thể thoát khỏi nơi quỷ quái này rồi!”.

Chung Đình hét khàn cả giọng nhưng những người đang giữ chặt cô ta là La Mộng Oánh, Trương Quân Hạm và Trần Đào Đào vẫn không hề có ý định lỏng tay.

“Nằm mơ đi, bọn tao không cho mày gi/ếc người đâu!” Trần Đào Đào quát vào mặt Chung Đình.

Đột nhiên, Chung Đình cười như điên.

“Thôi đi, đừng tưởng tao không nhìn thấy cái x/á/c ở ngoài ban công, chúng mày gi/ếc đúng không?”.

“Lại còn giả vờ thanh cao với ai”

“Nói cho chúng mày biết, nếu tao ch/ếc thì chúng mày cũng không sống được lâu nữa đâu!”.

Những lời này của Chung Đình khiến chúng tôi đều im lặng.

Gi/ếc Ngô Ngọc Kỳ đúng thật là tội ác mà cả đời này chúng tôi cũng không thể rửa sạch.

Đột nhiên, Chung Đình bị một sức mạnh thần bí kéo lên không trung, mấy người Trần Đào Đào không thể chống cự, bắt buộc phải thả tay ra.

Sau khi bị kéo lên không trung, dường như có hai bàn tay to vô hình coi cơ thể Chung Đình như chiếc khăn lông, vắt thật mạnh.

Trong phòng lập tức vang lên âm thanh xương cốt vỡ vụn, từng giọt m/á/u như nước mưa không ngừng nhỏ xuống, nhuộm đỏ sàn nhà.

Cuối cùng, th.i th.ể của Chung Đình bị vặn thành một đống, “lạch cạch” rơi trên mặt đất.

Sau khi Chung Đình ch/ế/t, không khí trong phòng trở nên cực kỳ trầm trọng.

“Các cậu có thấy lạ không? Quy tắc của Chung Đình đâu có cấm cô ta không gi/ếc/ người đâu, vì sao sau khi gi.ếc. tớ thất bại, cậu ta lại bị trừng phạt?”.

Tôi nghĩ đến chuyện này thì cảm thấy bồn chồn bất an nên quyết định lên tiếng hỏi, phá vỡ sự im lặng trong phòng.

“Thế thì chỉ có một loại khả năng, những quy tắc không bắt buộc phải làm theo thì chúng ta có thể chọn làm hoặc không làm, nhưng một khi đã bắt đầu làm thì nhất định phải hoàn thành, nếu không cũng sẽ bị trừng phạt”.

Tống Tân nói ra suy đoán của mình.

Nghe xong những lời này, tất cả mọi người đều kinh hoảng.

Thì ra câu nói vừa nãy của Chung Đình: “chúng mày cũng không sống được lâu nữa đâu” là vì thế này.

Cô ta đã biết quy tắc này từ trước, sau khi tôi kể chuyện m/a thì quy tắc này đã được tự động kích hoạt.

Mà chúng tôi lại gặp phải hai loại lựa chọn.

Dù chọn loại nào thì thứ chờ đợi chúng tôi cũng chỉ có trừng phạt.

Sau một lúc im lặng, La Mộng Oánh chạy về phía toilet.

Tôi nhận thấy cậu ấy có vẻ không được bình thường, nên đã giữ chặt La Mộng Oánh lại.

“Trưởng phòng ngủ, chúng ta nhất định có thể nghĩ ra cách rời khỏi đây”. Tôi an ủi cô ấy.

La Mộng Oánh cười chua xót, rồi gật đầu nói: “Tớ đi toilet đã”.

Sau khi vào toilet, La Mộng Oánh khóa trái cửa, rồi đột nhiên gào khóc.

Chúng tôi nhanh chóng chạy đến, gõ cửa dò hỏi.

“Xin lỗi các cậu, tớ không kiên trì được nữa rồi”.

“Vì được sống, chúng ta đã tự tay gi/ế/c bạn của mình, còn phải luôn sống trong tình trạng lo sợ mà tìm hiểu quy tắc”.

“Nếu còn tiếp tục như thế nữa, tớ sẽ điên mất, tớ chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi này, cho dù phải sử dụng bất kỳ loại biện pháp nào”.

La Mộng Oánh vừa nói vừa khóc, cực kỳ tuyệt vọng.

“Cậu ra đây đã, đừng làm việc gì ngu ngốc!”.

“Tớ đã quyết định rồi, tớ sẽ giao vận mệnh của mình cho ông trời, xin lỗi các cậu”.

Tiếp theo, La Mộng Oánh bắt đầu kể chuyện.

Đây là câu truyện thứ hai cậu ấy kể, làm thế là vi phạm quy tắc.

Hoặc là nói, rất nhanh sẽ có người bị quy tắc trừng phạt.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom