• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] Nội Quy KTX Ch.ế.t người (1 Viewer)

  • Phần II

3.

“Trừng phạt? Vi phạm quy tắc?”

Tống Tân nhanh chóng lấy điện thoại, mở ứng dụng đồng hồ, sau đó lại nhìn lên tờ giấy dán trên cửa, nhỏ giọng lẩm bẩm, như đang suy nghĩ điều gì đó.

Rất nhanh, Tống Tân đã nghĩ ra chuyện gì đó, cậu ấy kéo tay La Mộng Oánh hỏi: “Trưởng phòng KTX, sao lúc nãy khi nhìn thấy th/i th/ể/ của Ngô Ngọc Kỳ, cậu lại nói là “cậu cũng đã kể chuyện ma?”

Nghe Tống Tân hỏi, trong lòng tôi trở nên hồi hộp.

Vừa nãy, bởi vì nhìn thấy th/i th/ể/ của Ngô Ngọc Kỳ, nên chúng tôi đều bị dọa cho hồn bay phách lạc, không chú ý đến lời La Mộng Oánh nói.

Bây giờ, có Tống Tân nhắc nhở, tôi mới đột nhiên phản ứng lại.

Theo lời của La Mộng Oánh thì có vẻ cậu ấy cũng biết về tờ giấy lúc chiều được dán trên cửa.

Nhưng khi đó, tôi là người đâu tiền trở về KTX, khi xé tờ giấy xuống cũng không có ai khác ở gần cơ mà.

Hai mắt La Mộng Oánh đẫm lệ nhìn Tống Tân, vẻ mặt sợ hãi, cậu ấy há to miệng rồi lại ngậm lại, ngập ngừng muốn nói lại thôi.

“Nói nhanh!” đột nhiên Tống Tân quát La Mộng Oánh một câu: “Cậu cũng đã tận mắt thấy th/ả/m trạng của Ngô Ngọc Kỳ rồi đấy, con người không có khả năng làm được việc này, chúng ta phải nhanh chóng nghĩ ra cách ngăn cản trừng phạt, nếu không, người tiếp theo ch/ế/t khả năng cao sẽ là cậu đấy!”.

Lúc này, Trần Đào Đào và Trương Quân Hạm đồng thời khóc to, xem ra cũng bị dọa cho phát sợ.

La Mộng Oánh lau nước mắt, nức nở nói.

“Trưa hôm nay ngủ dậy, tớ nhận được một tin nhắn nặc danh, họ bảo tớ chỉ cần lén dán một tờ giấy lên cửa phòng KTX thì sẽ chuyển cho tớ 500 RMB.

“Tớ nghĩ chuyện này quá đơn giản, nên mới cố tình ở lại muộn nhất, rồi nhân lúc không có ai thì nhanh chóng dán tờ giấy đó lên cửa, sau đó tớ thật sự đã nhận được 500 RMB”.

La Mộng Oánh nói xong, liền lấy điện thoại ra đưa cho chúng tôi xem.

Trong tin nhắn, tờ giấy mà kẻ nặng danh bảo La Mộng Oánh dán có nội dung giống hệt nội dung trên tờ giấy mà tôi đã lén xé xuống: “Không được kể truyện ma trong KTX”.

“A Bảo, cậu là người đầu tiên về KTX, cậu có thấy tờ giấy kia không?” Tống Tân quay đầu lại hỏi tôi.

Sự tình đã đến nước này, nếu tôi thừa nhận là mình xé thì chắc chắn sẽ bị coi là đầu sỏ gây tội.

Cho nên tôi lắc đầu, nói dối rằng: “Hôm nay gió to thế, có khi tờ giấy đó bị gió thổi đi mất rồi ấy…..”

“Giờ phải làm sao?” Trần Đào Đào hỏi Tống Tân.

Tống Tân không những học giỏi, lại còn rất biết suy luận, cho nên hễ có chuyện gì liên quan đến trí nhớ là chúng tôi đều nhờ cậu ấy gánh.

“Bây giờ chỉ có thể phỏng đoán rằng, tất cả nguyên nhân đều bắt nguồn từ tờ giấy dán trên cửa kia".

“Bởi vì chúng ta đã vi phạm quy tắc, kể chuyện ma trong KTX cho nên mới phải chịu trừng phạt".

“Mà dựa theo tình huống trước mắt đến xem, thì cái gọi là trừng phạt chính là chúng ta sẽ bị g/i/ế/t theo cách mà truyện m/a miêu tả”.

Tông Tân cực kỳ bình tĩnh phân tích.

“Nhưng mà, Ngô Ngọc Kỳ đã kể chuyện m/a đâu, sao lại…..” Tôi khó hiểu.

“Cho nên, trừng phạt có thể giáng xuống đầu bất kỳ người nào trong chúng ta, về phần quy luật và logic thì tớ cũng chưa nghĩ ra” Tống Tân trả lời.

Phần còn lại thì tôi cũng hiểu rồi, chúng tôi đã kể hai chuyện m/a.

Ngô Ngọc Kỳ bị trừng phạt, ch/ế/c theo cách mà chuyện m/a của Trương Quân Hạm miêu tả, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì người tiếp theo sẽ ch/ế/c theo cách mà truyện m.a của La Mộng Oánh miêu tả.

Cũng chính là bị c/ắ/t lưỡ.i và tứ chi, rồi từ từ bị mất m.á.u đến ch/ế/c…..

“Không, tớ không muốn ch/ế/c, tớ không muốn ở đây nữa!”.

Có lẽ Trần Đào Đào cũng nghĩ đến chuyện mà tôi vừa nghĩ, cho nên cậu ấy đột nhiên xông lên, định mở chửa chạy ra ngoài.

Rầm—-

Còn chưa chạy đến nơi, ngoài cửa đã đột nhiên vang lên âm thanh như có một vật gì đó vừa đập mạnh lên cửa.

Ngay sau đó, một d/ò/ng máu đỏ tươi từ khe cửa chả/y vào….Xem ra, bên ngoài cũng không an toàn.

4.

“Đều tại cậu, nếu không phải cậu đòi chơi kích thích, đòi kể truyện m/a trong KTX thì việc này sẽ không xảy ra!”. Trần Đào Đào vừa nói vừa chỉ vào tôi.

Tống Tân đứng chắn trước mặt tôi, cậu ấy nhẹ nhàng ấn tay của Trần Đào Đào xuống.

“Việc này cũng không thể trách Lâm Bảo, bên ngoài có vẻ cũng đã loạn rồi, tớ nghĩ, xác suất để chúng ta vi phạm quy định là rất cao".

“Cho dù Lâm Bảo không đề nghị chúng ta kể chuyện m/a thì khả năng cao chúng ta cũng sẽ vì những nguyên nhân khác mà đi lên con đường này thôi”.

“Còn có hơn chín phút, thay vì ngồi cãi nhai vì những việc cũ không thể thay đổi thì không bằng giành thời gian mà nghĩ cách ngăn chặn trừng phạt đi".

Tống Tân nói xong liền giơ điện thoại đến trước mặt Trần Đào Đào lắc lắc mấy cái, điện thoại đang ở app đếm ngược thời gian.

Tôi đứng sau lưng Tống Tân, thấy hơi cảm động.

Tôi và Tống Tân quen biết từ nhỏ, cậu ấy đã giúp đỡ tôi rất nhiều lần, mà lần nào, tôi cũng chỉ là đứa kéo chân sau.

Cho nên bây giờ, cho dù phải liều cái mạng này thì tôi cũng muốn Tống Tân được s/ố.ng.

“Nhưng mà, ngay cả cậu cũng không có cách nào, thì tớ biết phải làm sao bây giờ?” Trần Đào Đào nói xong lại bắt đầu khóc.

“Các cậu mau ra đây mà xem! hình như Ngọc Kỳ vẫn còn s/ố/ng!”.

Đột nhiên, giọng của Trương Quân Hạm từ phía WC truyền đến, thế là mấy người chúng tôi lại nhanh chân chạy về.

Ngô Ngọc Kỳ vẫn giống như trước, bị tr/e/o ng/ượ/c trong nhà vệ sinh.

Nhưng mà lần này, tôi có thể nhìn thấy, môi cậu ấy đang hơi mấp máy.

Thế là năm người chúng tôi cùng nhau đồng tâm hiệp lực, rất nhanh đã đưa được Ngô Ngọc Kỳ xuống.

La Mộng Oánh mang nước đến, đang chuẩn bị bón cho Ngô Ngọc Kỳ.

“Khoan đã, chuyện này không đúng lắm…..” Đột nhiên Tống Tân ngăn La Mộng Oánh lại.

“Sao thế?” Tôi tò mò nhìn Tống Tân, phát hiện ra sắc mặt cậu ấy hơi tái.

“Khi chúng ta mới phát hiện ra Ngô Ngọc Kỳ trong nhà vệ sinh, tớ đã thử kiểm tra hơi thở của cậu ấy, lúc đó…. cậu ấy đã t/ắ/c th/ở rồi….”

“Ngô Ngọc Kỳ bây giờ, sợ rằng đã không phải là Ngô Ngọc Kỳ mà chúng ta quen biết rồi….”

Tống Tân bình thường to gan lớn mật như thế, vậy mà khi nói ra những lời này cũng phải run lẩy bẩy.

Mà đúng lúc này, toàn thân Ngô Ngọc Kỳ hơi run lên rồi đột nhiên phun ra một búng máu, chúng tôi bị hình ảnh đáng sợ này dọa cho phải liên tục lùi về phía sau.

“Nếu tý nữa cậu ấy biến thành thứ gì khác, thì chẳng phải chúng mình sẽ gặp nguy hiểm hay sao” Trương Quân Hạm hoảng sợ nói.

“Hay là, chúng ta mở cửa rồi ném cậu ấy ra ngoài đi….” Trần Đào Đào đề nghị.

“Không cần, tớ có một biện pháp có thể vẹn cả đôi đường, nhưng…..” Tống Tân nuốt nước nước bọt, rồi tạm dừng không nói tiếp, có vẻ rất căng thẳng.

Trương Quân Hạm sốt ruột giục: “Cậu nói nhanh lên, thời gian không còn nhiều đâu”.

“Nếu chúng ta trừng phạt Ngô Ngọc Kỳ theo như miêu tả trong truyện m/a của Trương Quân Hạm kể thì không những có thể làm cho trừng phạt xảy ra trước thời gian mà còn có thể khiến cho Ngô Ngọc Kỳ ch/ế/c hoàn toàn…..”

“Thế thì cậu ấy có lẽ sẽ không biến đổi thành thứ gì khác nữa”.

Những lời này của Tống Tân làm cho tất cả bọn tôi đều sợ ngây người.

Dù sao thì chúng tôi cũng là bạn cùng phòng với nhau được hai năm rồi, quan hệ hằng ngày cũng rất tốt.

Vậy mà hôm nay lại phải tự tay c.h/é/m đứt tứ chi của đối phương, thì ai có thể dễ dàng chấp nhận đây.

“Tớ biết mọi người khó có thể làm được, nói thật thì tớ cũng không ra tay được”.

“Vẫn còn hơn bốn phút nữa, thôi thì chúng ta đành giao vận mệnh cho ông trời quyết định đi, chờ xem người tiếp theo bị trừng phạt sẽ là ai”.

Tống Tân ngồi xuống một bên, có vẻ như cậu ấy đã từ bỏ giãy dụa.

Mà tôi, sau một lúc đấu tranh tư tưởng, tôi chầm chậm đi về phía giường của Ngô Ngọc Kỳ, từ trong tủ quần áo của cậu ấy, tôi tìm được một con d/a/o bổ dưa hấu.

Mùa hè năm ngoái, Ngô Ngọc Kỳ đã lén lút mang con d/a/o này vào để bổ dưa.

Tôi hét lên một tiếng thật to, giơ con d/a/o lên cao rồi ché/m thật mạnh xuống tay Ngô Ngọc Kỳ….

5.

Một dòng chất lỏng ấm áp bắn lên mặt tôi, sau đó, tay phải của Ngô Ngọc Kỳ liền lăn đến bên chân tôi.

Tay tôi run rẩy không thể cầm chắc khiến cho con dao rơi xuống đất.

Bên cạnh, La Mộng Oánh cùng những người khác hét chói tai, sợ hãi ôm lấy nhau.

“Lâm Bảo, cậu bị đi/ê/n à…….” Trương Quân Hạm không thể tin, trợn mắt nhìn tôi.

“Tớ không điên, cậu không thấy tình trạng của Ngô Ngọc Kỳ à, cậu ấy đã không thể cứu được nữa rồi, nếu ông trời đã cho chúng ta một cơ hội sống, thì tại sao chúng ta lại phải ngồi chờ ch/ế/c, tớ không muốn ch/ế/c!” Cả người tôi đều đang run rẩy, tôi trừng mắt nhìn Trương Quân Hàm, cắn răng nói.

“Tớ đồng ý với Lâm Bảo, nếu đã có cơ hội sống sót, tại sao lại không làm!”

Trần Đào Đào không chút do dự đi về phía tôi, nhặt con dao rơi trên sàn lên, dứt khoát c/hé/m xuống một phát.

Nhưng sức của Trần Đào Đào quá yếu, phát ché/m này không thể ch/ặ/t đứt x.ươ.ng của Ngô Ngọc Kỳ.

Thế là Trương Quân Hạm và La Mộng Oánh cũng nhanh chân đến giúp.

Cuối cùng, trước cửa phòng WC, năm người chúng tôi đã thành công ch/ặ/t đứt tứ chi và c/ắ/t lưỡi của Ngô Ngọc Kỳ.

Sau khi mọi chuyện hoàn thành, điện thoại di động của Tống Tân kêu vang “reng reng” báo hiệu thời gian mười bốn phút đếm ngược đã hết.

Chúng tôi không dám thở mạnh, lòng mang bất an và sợ hãi yên lặng chờ đợi.

Ước chừng hơn một phút nữa trôi qua, thấy trong phòng không hề có chuyện gì xảy ra, Trần Đào Đào không thể kiềm chế bắt đầu khóc nấc lên.

Ngay sau đó, bốn người chúng tôi cũng kìm không được mà ôm nhau khóc rống lên.

Có lẽ là vì giữ được cái mạng nhỏ này mà vui vẻ, hoặc có lẽ là vì đã tàn nhẫn ch/é/m đ/ứ/t tứ chi của bạn cùng phòng mà cảm thấy đau khổ…..

Tôi và Tống Tân ôm nhau, cậu ấy nói nhỏ bên tai tôi: “A Bảo, tớ đã lún sâu vào tội lỗi”.

Tôi vươn tay ra, nhẹ nhàng vỗ lên lưng cậu ấy an ủi: “Cậu không sai, tớ biết cậu làm thế là vì chúng tớ”.

Tống Tân bật thẳng dậy, vẻ mặt không thể tin mà nhìn tôi: “Cậu biết?”.

Tôi gật đầu.

Tôi chơi với Tống Tân từ nhỏ đến giờ, sao có thể không hiểu cậu ấy.

Lần nào nói dối cậu ấy cũng sẽ cảm thấy hồi hộp, lúc nãy cậu ấy cũng có biểu hiện như thế khi nói chuyện.

Cho nên tôi biết, cậu ấy đã không kiểm tra hơi thở của Ngô Ngọc Kỳ trong lần đầu tìm thấy cậu ấy.

Mà tình hình lúc ấy lại cực kỳ hỗn loạn, chúng tôi đều sợ hãi, hoảng loạn cho nên cũng không có ai nhớ rõ những việc này.

Để giúp chúng tôi giảm bớt cảm giác áy náy nên Tống Tân đã bịa ra việc Ngô Ngọc Kỳ có thể sẽ biến thành thứ đáng sợ nào đó, khiến chúng tôi tin là thật.

Vì Tống Tân biết, chỉ cần có người ch/ế/c theo cách mà truyện m/a của La Mộng Oánh miêu tả, thì sẽ được tính là trừng phạt đã được thực thi.

Như thế, chúng tôi mới có thể sống.

Nhưng cuối cùng, cậu ấy vẫn không thể nhẫn tâm như vậy được, cho nên tôi mới quyết định ra tay.

Con người sẽ luôn ưu tiên lợi ích của bản thân trước, vì thế chỉ cần có tôi dẫn đầu thì những người còn lại tất nhiên sẽ vì mạng sống của mình mà làm theo tôi….

May mắn là, chúng tôi đã thành công.

Đèn trong phòng đột nhiên vụt tắt, mấy người chúng tôi vừa thả lỏng được một tý đã lập tức lại trở nên căng thẳng.

Nhưng rất nhanh, ánh đèn đã lại bật sáng trở lại.

Trên cửa phòng KTX, lại có một tờ giấy mới được dán lên.

Lần này, tờ giấy có khá nhiều chữ, với nội dung là: “Quy tắc đã được sửa đổi thành công, có thể kể chuyện m/a trong KTX, nhưng mỗi người chỉ được kể duy nhất một truyện".

“Trước khi kể xong sáu truyện m/a thì không ai được rời khỏi phòng ký túc"
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom