• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] Nội Quy KTX Ch.ế.t người (1 Viewer)

  • Phần I

1.

Trong đêm mưa bão, tiếng gió rít gào, khiến mọi người khó ngủ.

“Các cậu ngủ chưa?” Trưởng phòng KTX La Mộng Oánh đột nhiên hỏi một câu.

“Chưa, ồn như thế thì sao mà ngủ được!” Tôi nhanh mồm trả lời.

Ngay sau đó, bốn người còn lại trong KTX cũng nhanh chóng đáp lại, chưa ai ngủ.

“Nếu tất cả đều chưa ngủ, hay chúng mình cùng chơi trò gì kích thích tý nhỉ?” Tôi tiếp tục hỏi.

“Trò gì kích thích?” Tô Ngọc Kỳ nằm tầng dưới chỗ tôi hỏi lại.

“Kể chuyện ma! thế nào, đủ kích thích không?” Tôi trả lời Tô Ngọc Kỳ.

Sau tiết học buổi chiều, tôi là người đầu tiên về KTX.

Đến cửa phòng, tôi thấy trên cửa bị dán lên một tờ giấy ghi: “Không được kể truyện ma trong KTX”.

Lúc ấy tôi chỉ nghĩ rằng đây là trò đùa của ai đó, nên đã không thèm quan tâm mà lập tức xé xuống, ném vào thùng rác.

Dù sao bây giờ cũng đang chán, nên tôi muốn chơi thử xem sao.

Xem thử nếu chúng tôi kể chuyện ma trong KTX thì sẽ thế nào.

Không ngờ mọi người đều rất hưởng ứng.

La Mộng Oánh: “Oke la, dù sao thì tớ cũng đang không ngủ được, mà mai lại là cuối tuần, không phải đi học, tớ đăng ký một chân”.

Tống Tân: “Tớ cũng chơi!”

Ngô Ngọc Kỳ: “Tớ nữa!”.

Trần Đào Đào: “Chơi thì chơi!”

Trương Quân Hạm: “Chơi!”

Vì thế, sáu người chúng tôi tụ lại cùng nhau ném xúc sắc, dựa vào điểm số từ lớn đến bé để chia thứ tự kể chuyện.

“Tớ kể trước” Trương Quân Hàm đổ ra số lớn nhất nên lập tức kể chuyện.

Truyện đầu tiên:

“Có hai gia đình sống cách nhau một cái sân cỏ. Nhà bên trái có một người độc thân, nhà bên phải có một đôi vợ chồng”.

“Một buổi tối nọ, người sống một mình đang định đi ngủ thì đột nhiên nghe được tiếng hai vợ chồng cãi nhau rất to phát ra từ nhà hàng xóm, không lâu sau thì vang lên tiếng rìu chặt xuống cái gì đó”.

“Sau một lúc nữa thì lại là từng đợt tiếng bò ăn cỏ vang lên, được một lúc thì im hẳn.

“Tuy người sống một mình cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng không tò mò đi xem”.

“Hôm sau, khi ra mở cửa, người sống một mình phát hiện cô vợ nhà hàng xóm bị cắt lưỡi, chặt đứt tứ chi, chếc ở trước cửa nhà mình…..”

Nói đến đây, Trương Quân Hạm hỏi: “Các cậu đoán xem, tối hôm đó đã xảy ra chuyện gì?”.

“Quá đơn giản, chắc chắn đôi vợ chồng nhà hàng xóm cãi nhau hăng quá, nên trong cơn giận giữ ông chồng đã c/ắ/t l.ưỡi rồi chém đ/ứt tứ chi cô vợ…..”

“Nhưng mà, tiếng bò ăn cỏ là sao nhỉ?” Tống Tân tò mò hỏi.

La Mộng Oánh đã không thể chờ mà nhanh chóng thúc giục: “Trời ơi, Trương Quân Hạm, cậu đừng úp úp mở mở nữa, nói nhanh nói nhanh!”.

“Tống Tân đoán rất chuẩn, còn về tiếng bò ăn cỏ…. là do cô vợ bị cắ/t l/ưỡ/i rồi nên không thể kêu cứu”.

“Vậy là, cô ấy đã dùng miệng mình để gặm cỏ, từng chút từng chút trườn về phía nhà của người sống một mình để xin giúp đỡ….”

Trương Quân Hạm vừa nói xong, không biết cánh cửa sổ nào chưa được đóng chặt, bị gió thổi ra kêu “Ầm” một tiếng.

Làm cho Tôi và Trần Đào Đào cùng giật mình và sợ hãi hét lên một tiếng.

“Mọe, tớ nổi hết cả da gà lên rồi”. Trần Đào Đào vừa nói vừa run.

La Mộng Oánh: “Quá bi/ế/n th/á/i, nhưng mà tớ thích…..”

Trương Quân Hạm: “Tiếp theo đến ai?”.

La Mộng Oánh: “Là tớ, các cậu chuẩn bị tinh thần đi, chuyện của tớ còn đáng sợ hơn của Trương Quân Hàm nhiều….”.

2.

Bên ngoài, cuồng phong vẫn đang rít gào, tôi đã nằm cuộn tròn trong chăn rồi mà vẫn cảm thấy sợ.

Vì thế, Tôi quyết định nhanh chân bò sang giường của Tống Tân ở bên cạnh, cùng cậu ấy nằm chen chúc trên cùng một giường.

La Mộng Oánh bắt đầu kể chuyện.

“Nhà kia có hai chị em, bởi vì bố mẹ đều đi công tác nên bọn họ quyết định buổi tối đi ngủ sẽ nằm cùng một giường cho đỡ sợ”.

“Nửa đêm, cô em gái nghe thấy tiếng tí tách từ trong toilet truyền đến, nên đã rất sợ hãi mà ôm chặt lấy chị của mình. Cô chị đành phải nhẹ nhàng vỗ về sau lưng em gái, mới giúp em gái yên tâm ngủ tiếp”.

“Nhưng hôm sau tỉnh dậy, cô em mới phát hiện ra chị mình đã bị treo ngược lên, m/á/u tươi nhuộm đỏ toilet, không biết đã chế/c từ bao giờ”.

“Cái này tớ biết….” Bình thường Trần Đào Đào rất nhát gan, thế mà lần này lại xung phong đoán trước.

“Tiếng tí tách mà nửa đêm cô em gái nghe được có phải là tiếng máu của cô chị nhỏ giọt xuống sàn không?”.

La Mộng Oánh nói tiếp: “Bingo, nhưng chủ yếu nhất vẫn là người mà tối hôm đấy cô em gái ôm, lại chính là hung thủ gi/ế/t. ngườ/i!.”.

Nghe đến đấy, tôi quá sợ nên đã ôm chặt Tống Tân.

Nhưng người luôn luôn hoạt bát và to gan như Tông Tân, bây giờ lại không nói lời nào, cậu ấy chỉ vươn tay, nhẹ nhàng vỗ vào lưng tôi.

Tôi đột nhiên liên tưởng đến câu chuyện kinh dị mà La Mộng Oánh vừa kể xong, khiến cho cả người cứng đờ, hồn vía lên mây, lông tơ dựng ngược.

“Ha ha ha, đồ nhát gan, sợ không sợ không!” Tống Tân đột nhiên cười to, trêu đùa tôi.

Thấy Tống Tân đã trở lại như bình thường, lúc này tôi mới có thể thở phào một hơi, tỉnh hồn lại.

Tiếp theo đến lượt Ngô Ngọc Kỳ kể.

“Chuyện ma của tớ, đến tớ còn thấy sợ, đợi tớ đi WC đã, nếu không tý nữa kể xong lại không dám đi”.

Ngô Ngọc Kỳ nói xong, lăn người xuống giường, không thèm bật đèn mà chạy thẳng vào WC.

Sau năm phút, trong toilet vẫn không hề có bất cứ âm thanh nào truyền ra, Tô Ngọc Kỳ cũng không quay lại.

“Ngọc Kỳ, cậu chưa xong à?” La Mộng Oánh gọi vọng vào WC, nhưng không có ai trả lời.

“Các cậu có nghe thấy tiếng gì trong WC không?” Giọng của Trương Quân Hạm run rẩy hỏi.

Cả phòng đồng thời im lặng, có lẽ mọi người đều cố gắng lắng nghe xem trong WC có âm thanh gì.

Tuy rằng ngoài trời mưa to gió giật, nhưng quỷ dị là tôi vẫn có thể nghe rõ tiếng “tí tách” từ trong toilet truyền đến.

Tóc gáy tôi lập tức dựng ngược, sao tình cảnh này lại giống hệt như miêu tả trong truyện ma của La Mộng Oánh vậy?

Có lẽ Tống Tân cũng nghĩ giống tôi, nên cậu ấy lại hướng về phía WC hét to: “Ngô Ngọc Kỳ, đừng đùa nữa, ra đây đi!”.

Nhưng vẫn như cũ, không có ai đáp lại.

Tuy chúng tôi đều sợ hãi, nhưng sau khi cùng nhau bàn bạc, năm người chúng tôi vẫn quyết định cùng nhau đi tìm Tô Ngọc Kỳ.

Sau khi bật đèn, cảm giác sợ hãi của tôi đã giảm đi nhiều.

Nhưng càng đến gần WC thì tiếng “tí tách” kia lại càng ngày càng rõ ràng.

Đột nhiên, Tống Tân đẩy ra cửa phòng vệ sinh, cảnh tượng đáng sợ trước mặt khiến cho năm người chúng tôi phải đồng thời hét lên.

Hoàn cảnh giống hệt như trong truyện ma của La Mộng Oánh, Ngô Ngọc Kỳ bị tró/i ch/ặ/t hai chân, rồi tr/e/o ngượ/c lên trên trần nhà vệ sinh.

Nhìn qua thì trên người cậu ấy không hề có bất cứ một vết thương nào, nhưng m/á/u lại không ngừng từ trong miệng chảy ra, chảy qua khuôn mặt, cái trán, đến đỉnh đầu.

Sau đó, từng giọt từng giọt nhỏ xuống nền.

Tí tách —— tí tách ——

Mà trên trán của Ngô Ngọc Kỳ lại bị dán một tờ - dùng má/u để viết - giấy.

Trên giấy viết: “Hình phạt do vi phạm quy tắc”.

Tôi lập tức nghĩ đến tờ giấy đã từng được dán trên cửa phòng kia.

“Không được kể chuyện ma trong KTX”

“Tớ, tớ cũng đã kể chuyện ma!” La Mộng Oánh sửng sốt, sau đó lại như phát điện mà chạy về phía cửa, muốn thoát khỏi nơi này.

Nhưng khi cậu ấy vừa chạy đến cửa, lại đột nhiên dừng lại.

Tôi ôm tay Tống Tân cùng nhau đi ra, nhìn thấy trên cửa lại được dán thêm một tờ giấy mới: “Còn 14 phút nữa sẽ đến lần trừng phạt tiếp theo”.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom