• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] Nội Quy KTX Ch.ế.t người (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Phần IV END

9.

“Trong một trường đại học nọ, có một nữ sinh, khi trời đã khuya mới trở về KTX”

“Bởi vì cách đây không lâu cô mới bị bạn cùng phòng của mình cằn nhằn rằng tối nào trở về cũng bật đèn sáng chưng làm cho mọi người bị tỉnh giấc, cho nên lần này cô không dám bật đèn, hơn nữa còn rón ra rón rén đi rửa mặt rồi leo lên giường đi ngủ”.

“Trong lúc ngủ, cô mơ màng nghe thấy tiếng cạch cạch vang lên, nhưng cũng không để ý”.

“Hôm sau thức dậy, cô phát hiện sàn nhà bên mép giường của mình xuất hiện dòng chữ viết bằng má.u với nội dung『 Mày nên cảm thấy may mắn vì đã không bật đèn! 』

“Mà tất cả bạn cùng phòng của cô đều đã bị gi/ế/t hại một cách tàn nhẫn, rồi đóng đinh lên tường….”

(p/s: La Mộng Oánh kể chuyện này có phải cũng là một kiểu đánh cuộc không nhỉ các pà, từ đầu đến giờ nhân vật chính trong các câu chuyện khác đều ngỏm củ tỏi hết cả, nhưng chuyện này nhân vật chính may mắn sống sót, bạn cùng phòng mới là người ngỏm củ tỏi =)))

Sau khi La Mộng Oánh kể xong, tất cả chúng tôi lập tức rơi vào cảm giác sợ hãi tột độ.

Không biết, cuối cùng thì ai sẽ là kẻ phải nhận trừng phạt.

“Aaaaaa…”

Một tiếng hét thảm từ trong WC truyền ra.

Ngay sau đó, tôi nghe thấy tiếng búa đóng mạnh vào đinh.

Chúng tôi thay phiên nhau đâm mạnh vào cửa WC, nhưng khi chúng tôi phá được cửa xông vào thì La Mộng Oánh đã không còn thở, tim không đập.

Mà thi. th.ể của cậu ấy lại bị đóng đinh lên tường, giống hệt miêu tả trong chuyện.

Trần Đào Đào che miệng, ngồi thụp xuống, nước mắt rơi lã chã.

Mắt Tống Tân đỏ hoe, vừa kéo Trần Đào Đào đứng lên vừa nói “Đến lượt cậu!”.

Đúng vậy, La Mộng Oánh đã kể hai chuyện, chỉ cần Trần Đào Đào và Tống Tân kể nối hai chuyện còn lại thì chúng tôi sẽ có thể rời khỏi nơi này.

Trần Đào Đào cố gắng bình tĩnh lại, rồi bắt đầu kể chuyện.

“Vì nửa đêm có việc gấp nên người nhà đến chăm bệnh cho một bệnh nhân nọ phải lập tức rời khỏi bệnh viện”.

“Khi đi đến cửa thang máy, người nhà bệnh nhân thấy có một cô y tá cũng đứng đấy chờ thang nên hai người đã cùng nhau đi vào thang máy …..”.

“Khi thang máy xuống đến tầng 4, đột nhiên cửa thang bị mở ra, một bé trai xuất hiện trước mặt nói muốn đi cùng bọn họ xuống tầng”.

“Y tá thấy thế thì vội vàng đóng cửa thang máy lại”.

“Người nhà bệnh nhân cảm thấy kỳ quái hỏi y tá, sao lại không cho đứa bé kia đi cùng”.

“Y tá giải thích rằng, bệnh viện sẽ buộc một sợi chỉ đỏ lên tay phải cho mỗi cái x.á.c ch/ế/t, mà trên tay phải của đứa bé kia cũng được buộc một sợi chỉ đỏ…”

“Người nhà bệnh nhân nghe xong thì cực kỳ hoảng sợ nhìn vào tay phải của cô y tá, trên đó cũng được buộc một sợi chỉ đỏ”.

“Y tá quay đầu lại nhìn chằm chằm vào người nhà bệnh nhân, cười nói: “Nếu cho nó vào, thì không đủ chia”.

Sau khi Trần Đào Đào kể xong, Tống Tân cũng lập tức bắt đầu câu chuyện của mình.

“Có một gia đình nọ thuê một người giúp việc về”.

“Người giúp việc cực kỳ siêng năng làm việc, nấu ăn cũng ngon, trên môi lại luôn nở nụ cười, làm cho người ta cảm thấy thoải mái”.

“Nhưng không lâu sau, đồ ăn người giúp việc nấu đột nhiên lại xuất hiện mấy con sâu, bọ, linh tinh ngo ngoe trong đó”.

“Hơn nữa, trên người cô ta còn bốc lên mùi hôi thối kinh khủng”

“Sau khi chủ nhà mời bác sĩ đến kiểm tra thì mới phát hiện ra cô giúp việc mình thuê đã ch/ế/t được một tuần nay rồi, trên người còn bắt đầu có giòi”.

“Nhưng vì phải nuôi con, cho nên cô ấy đã quên mất rằng mình đã t.ử vong, hằng ngày vẫn như cái xá.c không hồn mà đi làm”.

“Cho đến khi nữ chủ nhà đồng ý giúp cô ấy chăm sóc cho đứa con của mình, thì cô ấy mới ngã xuống”.

“Khi đó, trên mặt cô ấy còn mang theo nụ cười mãn nguyện….”.

Sau khi kể xong, bốn người chúng tôi tay trong tay đi đến trước cửa.

Ánh đèn nhấp nháy mấy cái, giống hệt lúc trước, trên cửa lại đột nhiên xuất hiện một tờ quy tắc mới.

"Quy tắc đã được sửa đổi thành công, mời kết hợp thành nhóm hai người để rời khỏi KTX, nếu gặp người đã ch/ế/t thì không được để ý đến họ”.

“Khi câu chuyện kết thúc, tất cả sẽ biến mất”.

Xem ra mỗi lần vi phạm quy tắc, phá vỡ quy tắc hoặc hoàn thành quy tắc thì đều có thể nhận được ngẫu nhiên một quy tắc mới.

Sau một lúc thương lượng, chúng tôi chia thành hai đội, Tống Tân và tôi vào một đội, Trần Đào Đào và Trương Quân Hạm hợp thành một đội.

“Hy vọng lần này chúng ta đều có thể an toàn rời khỏi đây” Tống Tân nói xong liền mở ra cửa phòng ký túc.

Bên ngoài sương mù dày đặc, nhưng vẫn có thể nhận thấy hành lang như một đống hỗn độn.

Chúng tôi không dám nhìn lâu, hai đội chia ra một trái một phải đi về phía hai cầu thang bộ tương ứng để xuống tầng.

Quy tắc không cho phép chúng tôi đi cùng nhau, cho nên chúng tôi phải chia thành hai hướng khác nhau để đi khỏi đây, sau đó cùng đợi nhau trước cửa khu KTX này.

Khi đã ra khỏi KTX, có lẽ chúng tôi sẽ không còn bị quy tắc này trói buộc nữa.

“Đào Đào!”.

Vừa đi được hai bước, Tống Tân đã quay đầu gọi hai người Trần Đào Đào lại.

Hai người họ nghe thấy tiếng gọi thì lập tức dừng lại, quay đầu nhìn Tống Tân.

Thấy thế, Tống Tân cực kỳ tức giận, chửi bọn họ một trận: “Hai con lợn này, vừa ra khỏi cửa đã quên sạch quy tắc nói gì rồi à?”.

“Nãy tớ đã nói rồi cơ mà, cho dù có chuyện gì xảy ra cũng không được quay đầu lại, không để ý, không quan tâm. Nếu tớ là người ch/ế/c thì hai cậu đã xong đời rồi đấy!”.

Trần Đào Đào và Trương Quân Hàm nhìn nhau, gật đầu với chúng tôi một cái rồi lại tiếp tục cúi đầu đi về phía cầu thang.

10.

Sau khi nhìn thấy bóng lưng của Trần Đào Đào và Trương Quân Hàm dần biến mất, tôi và Tống Tân mới tiếp tục đi về phía trước.

Trong KTX, ngoài sương mù dày đặc và vế/t má/u loang lổ khắp nơi, thì chúng tôi cũng không thấy được bộ th.i th.ể nào.

Chẳng lẽ mấy cá.i tử th.i đó núp hết rồi?

“Tống Tân, Lâm Bảo! Đúng là các cậu rồi, may mà các cậu đều không sao”.

Đột nhiên, đằng sau truyền đến một giọng nam dễ nghe.

Bản năng khiến tôi hơi chần chờ, nhưng may mà Tống Tân đã lập tức kéo tôi chạy như điên về phía trước.

Phòng chúng tôi cách cửa KTX cũng không xa, nhưng tôi cảm thấy như mình đã chạy một đoạn đường thật dài.

Bởi vì trên đường không ngừng có các loại âm thanh quen thuộc gọi tên chúng tôi, thậm chí còn có kẻ chạy ra chắn trước mặt chúng tôi.

Tôi và Tống Tân nhắm chặt hai mắt, chạy hướng về phía trước, sau một hồi chạy thục mạng, cuối cùng chúng tôi cũng đến được cửa ký túc.

Chúng tôi đứng đợi gần mười phút nhưng vẫn không thấy Trần Đào Đào và Trương Quân Hạm đâu.

Khoảng cách từ KTX đến cửa chính không thể đi lâu như vậy được, có lẽ các cậu ấy cũng gặp phải rắc rối giống chúng tôi rồi.

Khi tôi và Tống Tân đang cực kỳ lo lắng, thì lại thấy được trong làn sương mù dày đặc phía xa, có hai âm thanh từ KTX đang chạy nhanh về phía chúng tôi.

“Tống Tân, Lâm Bảo” Trần Đào Đào và Trương Quân Hạm kích động hướng về phía chúng tôi vẫy tay.

Nụ cười trên môi tôi lập tức bị đông cứng lại, bởi vì trên cổ tay của Trần Đào Đào và Trương Quân Hạm đều được đeo một sợi chỉ đỏ.

Trong truyện m/a Trần Đào Đào kể, chỉ có thi th.ể mới đeo chỉ đỏ trên tay.

Mà những người ch/ế/t lúc nãy xông ra trước mặt chúng tôi, tất cả đều có quan hệ với câu chuyện chúng tôi đã kể.

Cho nên, bây giờ Trần Đào Đào và Trương Quân Hạm có lẽ đều đã biến thành thi. th.ể.

Mà thi th.ể, cũng chính là người ch/ế/c.

“Đi nhanh!” Tống Tân cũng phát hiện vấn đề, cậu ấy kéo tôi chạy về phía trước.

“Lâm Bảo, hồi trước Chung Đình định gi/ếc cậu, chúng tớ là người đã giúp cậu giữ chặt cô ta lại cơ mà, sao bây giờ cậu lại chạy?”.

Trần Đào Đào và Trương Quân Hạm vẫn luôn đuổi theo sau chúng tôi.

Sau khi Tống Tân kéo tôi trốn sau một thân cây to thì đột nhiên cười nói: “Có lẽ tớ đã hiểu rồi”.

“Hiểu cái gì?” Tôi ngơ ngác hỏi lại.

“Câu chuyện kết thúc”. Tống Tân nhìn tôi, ánh mắt rưng rưng nhưng trên miệng lại treo lên nụ cười.

“Tống Tân, cậu ở đâu?” Trần Đào Đào và Trương Quân Hạm đã đuổi đến gần.

Tôi còn chưa kịp phản ứng thì Tống Tân đã nhanh chóng chạy ra ngoài, hướng về phía Trần Đào Đào và Trương Quân Hạm vẫy tay: “Tớ ở đây!”.

Tim tôi đập lỡ một nhịp, cuối cùng đầu óc cũng thông minh được một lần, hiểu được dụng ý của Tống Tân.

Câu chuyện kết thúc, chính là chuyện m/a mà phòng KTX của chúng tôi kể phải kết thúc.

Bây giờ chỉ thiếu truyện m/a Tống Tân kể là chưa xảy ra, thế thì cần phải vi phạm quy tắc, sau đó sinh ra trừng phạt….

Tôi đang muốn lao ra, thì thấy được Tống Tân quay về phía mình nói: “Nếu cậu chạy ra thì chẳng phải cái ch/ếc của tớ sẽ trở nên uổng phí hay sao, cậu yên tâm, tớ đã tự chuẩn bị cho mình một cách ch/ếc/ thật thoải mái từ sớm rồi, không phải sao?”.

Tôi che miệng ngồi xổm xuống đất, nước mắt rơi như mưa.

“Có phải cậu muốn hỏi tớ vì sao lại làm như vậy không, thật ra cũng chẳng có lý do gì cả, chỉ đơn giản là tớ muốn cậu được sống, vậy thôi”.

Tống Tân như là nhìn thấu tôi, tự trả lời nghi vấn trong lòng tôi.

Giây tiếp theo, tôi thấy Tống Tân giống cô giúp việc trong truyện cậu ấy kể, miệng mang nụ cười mà chầm chậm ngã xuống đất…….

Ngay sau đó, một luồng ánh sáng chói lóa đập vào mắt khiến tôi hôn mê bất tỉnh.

11.

Khi tỉnh lại, tôi phát hiện mình đang nằm ở trên chính chiếc giường của mình trong phòng KTX, trên người vẫn mặc bộ quần áo dính đầy m.áu đó.

Mà trong KTX, mùi m.á.u tươi nồng nặc, thi th/ể của Ngô Ngọc Kỳ, Chung Đình, La Mộng Oánh vẫn nằm ở vị trí cũ.

Bên ngoài rộn ràng nhốn nháo, có rất nhiều người người xúm lại hóng hớt.

Tôi trèo xuống giường, đi ra mở cửa, khi những người bên ngoài nhìn thấy tôi thì tất cả đều hoảng sợ, sau đó họ nhanh chóng chạy đi.

Chỉ có chính tôi biết, tôi đã trở về.

Sau đó, tôi bị tình nghi là tội phạm gi.ếc người, bị cảnh sát mang đi, khi tôi kể tất cả những chuyện mình đã trải qua với bọn họ, thì lại bị họ đưa đi làm giám định tâm thần. Cuối cùng, bị nhốt vào bệnh viện tâm thần.

Trong bệnh viện tâm thần, tôi gặp được một chị gái, chị ấy hỏi tôi: “Có phải em cũng là người trở về từ nơi đó không?”.

Tôi kinh ngạc nhìn chị ấy, vừa định nói chuyện đã bị chị bịt miệng lại, sau đó chị kéo tôi đến một góc kín đáo.

“Ở đây sẽ không có ai tin chúng ta đâu, nhưng chúng ta có thể tổng kết lại những việc đã trải qua, để thu thập thêm kinh nghiệm và quy tắc mới, không chừng ngày nào đó lại có thể quay trở về cứu bạn bè của chúng ta thì sao”.

“Các cậu ấy chưa c/hếc ạ?” Tôi nức nở hỏi lại.

“Chị biết một quy tắc nói rằng những người ở thế giới kia đều sẽ không ch/ếc, chẳng qua bọn họ sẽ bị biến đổi thành một loại hình thức khác để tồn tại thôi”.

“Đến thời điểm thích hợp, có lẽ có thể khôi phục lại”.

“Nào, nói về những chuyện em đã trải qua trước đi”.

Tôi cố bình tâm lại, rồi mới bắt đầu kể lại những việc mình đã trải qua.

“Mọi việc bắt đầu từ buổi chiều hôm bão cuồng phong kéo đến”.

“Em là người đầu tiên về KTX, nên cũng là người đầu tiên phát hiện ra trên cửa phòng không biết từ bao giờ đã bị dán lên một tờ giấy với nội dung 『 không được kể chuyện m/a trong KTX 』”

“Lúc ấy em chỉ nghĩ rằng đây là trò đùa của ai đó, nên đã xé tờ giấy đó xuống, sau đó khi em đang định kể chuyện này cho các bạn cùng phòng nghe”

“Thì đột nhiên điện thoại rung lên, hiển thị có tin nhắn từ một người nặc danh gửi đến”.

“Trong tin nhắn ghi 『 Không được nói, buổi tối phải cùng bạn cùng phòng kể chuyện m/a, nếu không tất cả đều sẽ ch/ếc 』……”

.HẾT.

P/s: để tui mò thử xem có phần tiếp theo không, đọc xong cái kết mà cảm thấy em quay cuồng trong mơ hồ quá

P/s 1: Tác giả viết tiếp rồi, phần sau viết về bệnh viện tâm thần mà nữ 9 bị nhốt ý. Nữ 9 và những người bạn mới (trong đó có chị gái gặp ở cuối phần này) tìm được cách một lần nữa đi vào thế giới quy tắc để cứu bạn cũ. Nhưng tui rén quá, vừa vào đã thấy l ộ t d/a các thứ các thứ
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom