• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (3 Viewers)

  • Chương 801-805

Chương 801: Mọi thứ đã sẵn sàng

Nhân lúc trời còn chưa tối, Kim Phi đưa đám người Ngụy Đại Đồng lên núi Ngọc Lũy, nhìn sang phía Tây sông Kim Mã.

Lúc này, giữa sông Kim Mã có thêm một hòn đảo nhỏ hẹp dài, hòn đảo nhỏ này chính là cống phân luồng nước.

Cống phân luồng nữa chia sông Kim Mã thành hai, phía Đông là bên trong dòng sông, phía Tây là bên ngoài dòng sông.

Khi mực nước thấp, nước ưu tiên chảy vào bên trong dòng sông, từ cửa cống xuyên qua núi Ngọc Lũy, qua kênh phân luồng tưới tiêu cho đồng bằng Thành An.

Mùa hạ lượng mưa lớn, mực nước tăng, nước sông sẽ chảy qua đê phía Tây, từ đó đạt được hiệu quả phân luồng.

Đây chính là nguyên lý cống phân luồng nước tự động điều tiết dòng chảy.

Ở cuối cống phân luồng nước là đập Phi Sa.

Tác dụng của đập Phi Sa chính là điều tiết dòng chảy, khi mực nước ở bên trong dòng sông quá cao, nước sông sẽ chảy qua đập Phi Sa ra ngoài dòng sông.

Ngoại trừ tác dụng xả lũ, đập Phi Sa còn có thể lợi dụng dòng chảy để tạo nên nước xoáy cuốn bùn cát dưới đáy sông vào bên ngoài dòng sông, bảo đảm bên trong dòng sông thông suốt.

“Ngụy đại nhân, các ngài vất vả rồi!”

Kim Phi vỗ vai Ngụy Đại Đồng, trong lòng cảm thán.

Đại Khang không có máy móc công trình cỡ lớn, vì xây dựng cống phân luồng nước, Ngụy Đại Đồng huy động vô số thuyền cá khắp nơi, bảo dân chúng dùng nan tre đan thành rổ rồi cho đá vào đặt dưới lòng sông.

Có thể nói, cống phân luồng nước chính là hòn đảo nhỏ do Ngụy Đại Động dẫn dân chúng, dựa vào tinh thần không ngại khó khăn, cố gắng dựng lên giữa con sông.

“Nên làm cả mà, nếu không có tiên sinh, điện hạ và Khánh đại nhân ủng hộ, ta cũng không làm nổi.”

Ngụy Đại Đồng vội vã xua tay.

Không phải ông ta khiêm tốn mà là sự thật.

Công trình chính của đập Đô Giang do Kim Phi thiết kế, dân chúng phụ trách thi công xây dựng là do Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu điều động, không có ba người Kim Phi thì Ngụy Đại Đồng đúng là không làm được chuyện này.

Đặc biệt là Kim Phi đóng vai trò quan trọng nhất.

Nếu không có tư duy của Kim Phi, cho dù Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu có huy động nhiều người giúp ông ta hơn nữa, cùng lắm ông ta có thể làm sạch phù sa, mở rộng đường sông chứ không nghĩ đến chuyện đục núi Ngọc Lũy.

“Bất kể là vì sao, công lao của Ngụy đại nhân cũng rất lớn!”

Kim Phi bảo đảm nói: “Đợi hoàn thành cửa cống, ta nhất định sẽ dâng thư cùng Khánh đại nhân và điện hạ, tâu lên bệ hạ những công lao của Ngụy đại nhân!”

“Đa tạ quốc sư đại nhân!”

Lần này Ngụy Đại Đồng không khiêm tốn nữa, vội vàng cúi người hành lễ.

Kim Phi đỡ Ngụy Đại Đồng lên, ánh mắt lại nhìn xuống núi.

Công trình đập Đô Giang chủ yếu chia thành cống phân luồng nước, đập Phi Sa và cửa cống, đến nay đập Phi Sa và cống phân luồng nước đều đã hoàn thành, chỉ còn cửa cống.

Năm đó, thử thách lớn nhất cha con Lý Băng gặp phải, hao tốn nhiều thời gian nhất chính là cửa cống.

Dù sao thì năm đó họ cũng không có thuốc nổ, dân chúng đốt đá rồi dội nước lạnh lên, để đá nứt ra rồi đục núi Ngọc Lũy từng chút một.

Nghĩ thôi cũng biết hiệu quả của việc này.

Còn cống phân luồng nước và đập Phi Sa thì đơn giản hơn nhiều, chỉ cần bảo dân chúng đưa đá lên thuyền, sau đó ném xuống giữa sông là được.

Hai ngày sau đó, Kim Phi luôn ở trên núi Ngọc Lũy, tính toán vị trí nổ thích hợp.

Đội nhân viên hộ tống đưa thuốc nổ cũng đến dưới núi Ngọc Lũy, bắt đầu dựa theo cách Kim Phi dạy chế tạo túi thuốc nổ thô sơ.

Mãn Thương cũng đem theo máy đục thủ công mà Kim Phi thiết kế đến.

Mấy ngày sau, khi Cửu công chúa đuổi đến, đúng lúc Kim Phi xuống núi.

Đi cùng Cửu công chúa còn có hai huynh muội Khánh Hâm Nghiêu và Khánh Mộ Lam.

Ngay cả Khánh phi cũng chạy đến hóng chuyện.

“Không phải nương nương muốn đi Tây Xuyên sao, sao lại đến đây rồi?” Kim Phi thấy lạ hỏi.

Dựa theo kế hoạch của Cửu công chúa, cô ấy phải đưa Khánh phi đến Tây Xuyên cúng tế huynh trưởng của bà ấy đã mất, sau đó đến đập Đô Giang.

“Chúng ta đi đến trấn Thanh Giản thì gặp Hâm Nghiêu ca ca và Mộ Lam tỷ tỷ, họ cũng đến xem ngài mở núi.”

Cửu công chúa bất lực nói: “Một mình mẫu phi đi Tây Xuyên thì vắng vẻ quá nên ta đưa mẫu phi đến cùng.”

“Sao nào, quốc sư không hoan nghênh bổn cung sao?” Khánh phi tỏ vẻ bất mãn hỏi.

Tuy gần đây liên tục phải đi lại nhưng đây là những ngày vui nhất đời bà ấy.

Cuối cùng bà ấy cũng hiểu vì sao Cửu công chúa thích làng Tây Hà rồi.

Không cần quan tâm đấu đá với người khác, chỉ ăn uống chơi đùa vui vẻ, nếu là bà ấy thì cũng sẽ chọn lấy Kim Phi chứ không phải công tử quyền quý ở kinh thành, cả đời bị nhốt trong khuê phòng.

Tâm trạng cởi mở, Khánh phi cũng dần dần rũ bỏ gánh nặng quý phi, gần đây cũng học được các đùa giỡn rồi.

“Nếu ta không hoan nghênh nương nương, chẳng phải Vũ Dương đã sai Thấm Nhi đánh chết ta rồi sao?”

Kim Phi cười nói: “Ta chỉ lo nương nương đi xa vất vả thôi!”

“Bổn cung đâu có độc tài như ngài nói?”

Cửu công chúa tỏ vẻ tức giận mím môi nhưng trong lòng lại vui vẻ vô cùng.

Khánh phi cũng cười híp mắt lại.

Đại Khang trọng nam khinh nữ, không ai bằng lòng thừa nhận bản thân sợ vợ.

Kim Phi tự nhiên đùa giỡn bản thân sợ Cửu công chúa, Khánh phi thấy đây chính là biểu hiện tốt nhất khi hai người thể hiện tình cảm.

Khánh Mộ Lam bất ngờ bị phớt lờ, trừng mắt không vui nói: “Tiên sinh, khi nào ngài chuẩn bị mở núi?”

Nói đến chuyện chính, sắc mặt của Cửu công chúa và Khánh phi cũng trở nên nghiêm túc, quay đầu nhìn Kim Phi.

“Buổi sáng vừa đục xong, bây giờ Thiết Chùy đang dẫn người đi đặt thuốc nổ, chiều nay là có thể phá rồi.” Kim Phi giải thích.

“Chúng ta đến đúng lúc thật!” Khánh Mộ Lam vỗ tay, đột nhiên hỏi: “Nếu chúng ta không đến, có phải ngài tự phá không?”

Tuy Kim Phi dự định như vậy nhưng không thể nói như vậy.

Lắc đầu nói: “Sao có thể chứ, chắc chắn phải gọi mọi người cùng xem rồi!”

“Coi như ngài có lương tâm!”

Lúc này Khánh Mộ Lam mới tha cho Kim Phi, quen thuộc lấy kính viễn vọng từ túi Kim Phi ra, nhìn đám người Thiết Chùy đang đặt thuốc nổ trên núi.

“Tiên sinh, phá núi không phải nên bắt đầu từ chân núi sao, sao họ cứ ở lưng núi mãi vậy?” Khánh Mộ Lam hỏi.

“Ngọn núi to như vậy, không chỉ một lần có thể phá được, phải chia ra nhiều lần mới được.” Kim Phi giải thích.

“Thì ra là vậy!” Khánh Mộ Lam gật đầu.

“Đặt thuốc nổ không có gì đáng xem đâu, Vũ Dương, nàng đưa nương nương đi nghỉ trước đã, đợi chuẩn bị xong thì ta sai người đi gọi!”

Kim Phi nhìn bụng Cửu công chúa, ra hiệu ánh mắt với Thấm Nhi.

Lần này Thấm Nhi không phản bác lại y, đi lên đỡ cánh tay Cửu công chúa.

Không khác nhiều với dự đoán của Kim Phi, ăn trưa xong, Thiết Chùy đi tới báo tin, đã đặt xong thuốc nổ.

“Di tản dân chúng xung quanh núi Ngọc Lũy rồi chứ?” Kim Phi hỏi.

“Di tản xong rồi, bây giờ đã chuẩn bị xong hết chỉ chờ tiên sinh thôi!”

Thiết Chùy chắp tay nói.

Anh ta từng dùng lựu đạn, vô cùng hiểu uy lực của lựu đạn.

Thuốc nổ không biết gấp lựu đạn bao nhiêu lần, hơn nữa lắp đặt không chỉ một cái.

Điều này khiến Thiết Chùy vô cùng mong đợi sau khi phá xong sẽ xảy ra chuyện gì!
Chương 802: Uy lực phá núi

“Mọi người tránh xa ra, bịt chặt tai lại, há miệng ra!”

Cách chân núi Ngọc Luỹ năm trăm thước, Kim Phi đang làm mẫu cho mấy người Khánh phi.

“Tiên sinh, cách một dặm đấy, không cần thiết đâu chứ?”

Khánh Mộ Lam thờ ơ nói: “Cũng không phải là chưa ném lựu đạn bao giờ.”

“Đây là túi thuốc nổ, sức mạnh và tiếng động đều to hơn gấp mấy lần lựu đạn.”

Kim Phi liếc Khánh Mộ Lam một cái, nhìn về phía Cửu công chúa: “Vũ Dương nàng có thể không?”

Khánh Mộ Lam đã là một cô nương trưởng thành rồi, cô ấy không muốn nghe Kim Phi cũng lười quan tâm, nhưng Cửu công chúa thì không được.

Đứa bé trong bụng của cô ấy đã được mấy tháng, lỡ như bị kinh động, cũng không phải là chuyện nhỏ.

“Không sao, ta không yếu ớt như vậy.”

Cửu công chúa cười lắc đầu.

Thấy tất cả mọi người đều chuẩn bị xong, Kim Phi quay về phía Đại Lưu gật đầu một cái.

Đại Lưu ngẩng đầu lên không trung, bắn ra một mũi tên lệnh.

Cách hơn một trăm thước, Thiết Chuỳ đã sớm nóng lòng muốn thử, nhìn thấy tên lệnh, ngay lập tức đốt mồi dẫn lửa.

Xèo!

Mồi dẫn lửa nhanh chóng bốc cháy.

Mấy phút sau, đột nhiên mọi người thấy núi Ngọc Luỹ rung chuyển một chút.

Giây tiếp theo, một tiếng nổ đinh tai nhức óc cùng với một đợt khí đập vào mặt!

Tóc của mọi người cũng bị thổi bay lên.

Sau đó là một trận động đất và núi non rung chuyển!

Ngay sau đó, mọi người tận mắt nhìn thấy một đoạn núi Ngọc Luỹ từ sườn núi đã bị di chuyển.

Vô số đá lớn lăn xuống theo sườn núi.

Tác động thị giác của núi lở đất mòn thật sự quá lớn!

Mặc dù mọi người đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng vẫn bị chấn động đến trợn mắt há mồm.

Những nam nhân như Khánh Hâm Nghiêu cùng với những người đã tham gia trận chiến dốc Đại Mãng như Cửu công chúa và Khánh Mộ Lam thì còn khá ổn, còn Khánh Phi và những cung nữ đi theo, tất cả đều sợ đến sắc mặt trắng bệch.

Có hai cung nữ tuổi còn nhỏ, không chịu được mà run chân.

Khánh phi mặc dù cố gắng không bị run, nhưng ánh mắt nhìn Kim Phi hoàn toàn khác so với trước đây.

Lúc đầu bà ấy giúp Kim Phi phổ biến rộng rãi xà phòng thơm, chẳng qua là biết Kim Phi đánh bại người Đảng Hạng ở Thanh Thuỷ Cốc, nể mặt Khánh Mộ Lam và Khánh Hoài, nên giúp đỡ nhà họ Khánh một chút.

Mặc dù sau đó Kim Phi lại giúp Cửu công chúa đánh bại Đan Châu, cái nhìn của Khánh phi về Kim Phi vẫn không thay đổi.

Thời điểm biết được Cửu công chúa và Kim Phi ở bên nhau, trong lòng bà ấy vẫn còn một chút định kiến, cảm thấy Kim Phi chỉ là một Nam tước, không xứng với Cửu công chúa, thậm chí trong lòng còn nghĩ có phải Kim Phi quyến rũ hoặc là cưỡng ép Cửu công chúa hay không.

Cho đến khi Kim Phi vì Cửu công chúa mà xuất hiện ở kinh thành, hơn nữa còn giải cứu Trần Cát, cái nhìn của Khánh phi về Kim Phi mới bắt đầu thay đổi.

Bởi vì bà ấy biết, Kim Phi có thể dựa vào công cứu giá, một bước lên mây.

Sau đó cũng giống như dự đoán của bà ấy, Kim Phi trở thành Quốc sư đương triều, y nói gì Trần Cát nghe nấy.

Cho đến lúc này, Khánh phi mới cảm thấy Kim Phi miễn cưỡng xứng với Cửu công chúa.

Nhưng mỗi lần thấy Cửu công chúa lấy lòng Kim Phi, hoặc Kim Phi không coi Trần Cát ra gì, trong lòng Khánh phi cũng hơi bất mãn, cảm thấy Kim Phi giành công mà kiêu ngạo.

Mãi tới bây giờ, bà ấy mới hoàn toàn hiểu được, vì sao khi Cửu công chúa không tiện thì chủ động sắp xếp cung nữ cho Kim Phi, vì sao phải tự hạ thấp địa vị, không tranh chấp với Quan Hạ Nhi.

Bà ấy trước đây vẫn ở sâu trong hậu cung, mặc dù biết Kim Phi đánh giặc rất giỏi, nhưng vẫn không thể hình dung cụ thể được.

Đối với bà ấy mà nói, năng lực của Kim Phi chẳng qua là hiểu biết nhiều thông tin mà thôi.

Nhưng hôm nay bà ấy đã chính mắt nhìn thấy bản lĩnh của Kim Phi.

“Sức mạnh có thể phá núi! Đây là bản lĩnh chỉ thần tiên mới có đó!”

Khánh phi kích động tự nhủ, nhìn núi Ngọc Luỹ đang sụp đổ, lại nhìn Kim Phi đang đứng cách đó không xa, sóng ngầm trong lòng cuồn cuộn.

Từ giờ phút này, Khánh phi đã có quyết định trong lòng.

Sau này tuyệt đối sẽ không ra vẻ tự cao tự đại trước mặt Kim Phi!

Bà ấy quay đầu nhìn về phía Cửu công chúa, ánh mắt cũng tràn đầy vui vẻ và yên tâm.

Con rể tốt như vậy, thiên hạ tuyệt đối không có người thứ hai, vậy mà lại được Cửu công chúa nắm được.

Nghĩ đến đây, Khánh phi không thể không lặng lẽ kéo Cửu công chúa đến bên cạnh mình.

“Mẫu phi sao vậy? Sợ ạ?”

Cửu công chúa còn tưởng Khánh phi bị kinh động, vội vàng đưa tay vỗ về lưng Khánh phi.

“Ta không sao,” Khánh phi nhìn xung quanh, tiến lại gần bên cạnh Cửu công chúa nhỏ giọng nói: “Đợi đến khi quay về, con hãy dẫn theo Hương Thảo và Lan Tâm.”

“Dẫn theo bọn họ làm gì?” Cửu công chúa buồn bực hỏi.

Khánh phi mang theo bảy tám nha hoàn từ trong cung, Hương Thảo và Lan Tâm là hai người có dáng vẻ xinh đẹp nhất trong đó.

“Con bây giờ không được tiện, Thấm Nhi và Châu Nhi lại là người luyện võ, chân tay vụng về, con mang theo bọn họ ở bên người, có thể để cho bọn họ hầu hạ con.” Khánh phi nói.

“Mẫu phi, hay là cứ để cho bọn họ hầu hạ người đi!”

Cửu công chúa là người thông minh, nhanh chóng nghe ra được ý của Khánh phi, dở khóc dở cười nói: “Phu quân không thiếu…”

“Hương Thảo với Lan Tâm đều được dạy dỗ trong cung, những thôn phụ dân dã kia có thể so sánh sao?”

Cửu công chúa còn chưa nói xong đã bị Khánh phi cắt ngang.

“Mẫu phi, phu quân không phải người như vậy.” Cửu công chúa khoát tay nói.

“Vũ Dương, lời đàn ông nghe một chút thì được nhưng không thể coi là thật.”

Khánh phi nói: “Con biết tại sao phụ hoàng con lại thích Thục phi như vậy không, cũng bởi vì cô ấy chăm sóc dạy bảo cung nữ tốt, cung nữ ở cung Thục Hâm đều do nhà ngoại của cô ấy tuyển chọn từ khắp nơi trên Đại Khang, sau đó chăm sóc dạy bảo rồi đưa vào trong cung, hàng năm cung nữ mới đến cung Thục Hâm, Phụ hoàng con đều lưu luyến ở lại một đến hai tháng!

Con yên tâm, Hương Thảo và Lan Tâm đều là những gái trinh mới được mang ra từ cung Tú Nữ, Phụ hoàng con còn chưa gặp đâu.”

“Mẫu phi, thật sự không cần!” Cửu công chúa cũng không biết giải thích thế nào.

“Sao lại không cần?” Khánh phi trợn mắt nhìn Cửu công chúa: “Từ sau khi trở về, y có qua đêm với con không? Không phải đều ở lại chỗ của Quan Hạ Nhi với Đường Tiểu Bắc sao?”

“Cơ thể con không tiện, phu quân ở lại chỗ bọn họ vừa hay đỡ phiền đến con.”

“Cũng bởi vì con không tiện, mới càng phải nghĩ cách, nếu không để lâu dài, y sẽ thay lòng!”

Khánh phi hận không thể rèn sắt thành thép nói: “Đặc biệt là cô Đường Tiểu Bắc đó, có một đôi mắt đào hoa, nhìn qua một cái là biết không phải người hiền lành, nếu con coi thường, sau này khóc cũng không có chỗ để khóc đâu!”

Cửu công chúa nhìn thấy Kim Phi nhìn về phía mình, bất đắc dĩ nói “Quay về bảo Hương Thảo với Lan Tâm đến tìm Châu Nhi là được!”

“Con cuối cùng cũng hiểu ra rồi!”

Khánh phi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “Mẫu phi ở hậu cung đấu đá với những người đàn bà kia nhiều năm, nghe ta tuyệt đối không sai!”

“Được rồi được rồi, con biết rồi!”

Cửu công chúa không nhịn được khoát tay, đỏ mặt rời đi.

Khánh phi nháy mắt một cái, nha hoàn của bà ấy nhanh chóng đi đến, cúi đầu đưa tai đến trước mặt Khánh phi.

Chỉ một lát sau, nha hoàn xoay người rời đi, gọi hai cung nữ duyên dáng yêu kiều qua một bên.

Ba người cúi đầu nói nhỏ, hai cung nữ mặt đầy vẻ ngượng ngùng, gật đầu liên tục.

Nha hoàn nhìn xung quanh một lát, thấy không ai để ý đến bọn họ, bèn lén lút lấy trong lồng ngực ra một cái túi thơm rồi đưa tới.
Chương 803: Người cường tráng làm nũng

Sắp xếp mọi chuyện xong xuôi, nha hoàn bên cạnh Khánh phi dẫn theo hai cái cung nữ, lặng lẽ đứng ở phía sau Châu Nhi.

Nha hoàn bên cạnh Cửu công chúa và Khánh Mộ Lam đều đồng thời là hộ vệ, nhưng Khánh phi luôn sống ở trong cung, không phải lo lắng gì về vấn đề an toàn, cho nên nha hoàn bên cạnh bà ấy sẽ không phụ trách công tác bảo vệ, chỉ phụ trách hầu hạ cuộc sống hàng ngày của Khánh phi mà thôi.

Lúc ba cung nữ thầm thì với nhau, cứ tưởng rằng không ai chú ý tới các cô, lại không biết mọi hành động cử chỉ dù là nhỏ nhất của ba người hoàn toàn không thể thoát khỏi tầm mắt của Thấm Nhi, Châu Nhi, A Mai, còn có cả cao thủ như Bắc Thiên Tầm.

Ngay cả hai cận vệ của Đại Lưu cũng chú ý tới.

Chẳng qua ba người đều là thị nữ của Khánh phi nên bọn họ đều không nói gì.

“Châu Nhi tỷ tỷ, nương nương bảo ta nói chuyện này với tỷ…”

Nha hoàn đó ghé bên tai Châu Nhi, nhắc lại một lượt lời dặn dò của Khánh phi.

Châu Nhi nghe xong, đầu tiên là đánh giá hai cung nữ đang đỏ mặt từ trên xuống dưới, sau đó lại nhìn thoáng qua Kim Phi đang nói chuyện với Ngụy Đại Đồng, khóe miệng hơi nhếch lên.

Có điều cô ấy cũng không nói gì, chỉ mỉm cười gật đầu, ý bảo hai cung nữ đứng ra phía sau mình.

Sau đó, hai cung nữ đều không nhịn được trộm liếc nhìn Kim Phi.

Trong đó có một cung nữ còn âm thầm lần sờ tay áo một chút, kiểm tra thấy túi thơm còn nguyên thì bèn rút tay ra.

“Ngụy đại nhân, ngài mau chóng sắp xếp người dân bắt đầu dọn dẹp đá vụn đi.”

Kim Phi chỉ vào núi Ngọc Lũy, dặn dò: “Có điều trước khi dọn dẹp cần phái người đi lên kiểm tra một lần, bỏ hết những tảng đá đã vỡ rời ra, không thì lúc dọn đá vụn mà lăn xuống thì sẽ nguy hiểm.”

“Đã rõ!” Ngụy Đại Đồng gật đầu ghi nhớ.

“Nếu gặp phải tảng đá to quá, không di dời được thì cũng đừng cố quá, cho người khoan đá, đục vỡ rồi lại dọn tiếp.”

Kim Phi quay đầu nhìn về phía Mãn Thương: “Mãn Thương, ngươi để lại mấy người phối hợp với Ngụy đại nhân.”

“Rõ, tiên sinh!” Mãn Thương lập tức gật đầu vâng theo.

“Mãn Thương huynh đệ, về sau sẽ phải làm phiền rồi!” Ngụy Đại Đồng chắp tay với Mãn Thương.

“Ngụy đại nhân khách khí!” Mãn Thương khờ khạo cười, mau chóng đáp lễ.

Kim Phi không để ý việc Ngụy Đại Đồng khách sáo với Mãn Thương, thấy Thiết Chùy đang phấn khởi chạy lại bèn vẫy với anh ta.

“Sao rồi, đã ghiền chứ?” Kim Phi hỏi.

“Đã ghiền, thật là quá đã luôn!” Thiết Chùy hưng phấn nói: “Tiên sinh, hôm nay coi như ta đã biết được cái gì gọi là kinh thiên động địa! Hai xe thuốc nổ có thể nổ sụp nửa nửa ngọn núi Ngọc Lũy, nếu cho thêm hai xe nữa thì có phải là sẽ cho sập được cả ngọn núi hay không?”

“Chưa chắc,” Kim Phi lắc đầu, “Thay đổi về số lượng có thể dẫn đến thay đổi về chất, buộc mười viên lựu đạn vào với nhau ném vào trong một sơn động, sức mạnh của vụ nổ sẽ lớn hơn so với việc ném từng quả vào.”

“Có vẻ là vậy.” Thiết Chùy gãi đầu: “Tiên sinh, khi nào thì cho nổ một nửa còn lại?”

“Ta tìm ngươi chính là vì chuyện này.”

Kim Phi nói: “Trong khoảng thời gian này, trước tiên ngươi chuyển giao việc ở nhà trọ cho người khác trông coi, còn ngươi ở lại nơi này, chuyên môn phụ trách kích nổ, được chứ?”

“Được, tất nhiên là được!” Thiết Chùy gật đầu ngay: “Ta cực kỳ thích việc này!”

Trước đây anh ta phụ trách châm mồi lửa, cho nên đứng cách vụ nổ rất gần.

Trong nháy mắt vụ nổ xảy ra, Thiết Chùy nhịn không được run rẩy vài lần.

Không phải sợ hãi, mà là kích động.

Mặt đất cũng chấn động bởi vụ nổ, khiến Thiết Chùy có cảm giác như được nắm giữ quyền năng của thần linh vậy.

Lúc trước ở kinh thành, Lạc Lan phái anh ta đi thanh lâu mở rộng xà phòng thơm, mỗi ngày phải đến chào hỏi mấy nhà liền.

Lúc ấy anh ta cho rằng đó chính là những ngày tháng vui sướng nhất, nhưng khi tiếng ầm vang của vụ nổ ập vào mặt, Thiết Chùy hưng phấn đến nổi da gà.

Trong khoảnh khắc đó, dường như anh ta đã tìm được mục tiêu đời mình.

Anh ta chạy tới tìm Kim Phi là chuẩn bị trao đổi với Kim Phi, để anh ta được ở lại kích nổ.

Ai ngờ Kim Phi lại mở lời trước.

“Đây là những việc cần chú ý khi kích nổ mà ta biên soạn, cộng với một ít kỹ xảo, ngươi cầm lấy mà xem.”

Kim Phi móc ra từ trong tay áo một quyển sách nhỏ đưa cho Thiết Chùy: “Đặc biệt là những việc cần chú ý, nhất định phải xem cẩn thận, hai ngày nữa lại đây tìm ta đọc thuộc lòng, sai một chữ đánh một roi.”

Sợ Thiết Chùy không để bụng, Kim Phi lại nói thêm một câu: “Cho Đại Lưu đến quất roi!”

Đại Lưu nghe vậy, lập tức xoa tay, cười dữ tợn nhìn về phía Thiết Chùy.

Nụ cười phấn khởi ban nãy của Thiết Chùy suýt chút nữa nứt ra mang tai, nghe thấy Kim Phi nói như vậy, sắc mặt lập tức méo xẹo: “Tiên sinh, ngài như thế không phải là đang hại ta sao? Ta còn chẳng biết chữ nữa là!”

“Tiêu cục ở Tây Xuyên không có lớp xoá nạn mù chữ hay sao?” Kim Phi liếc xéo Thiết Chùy một cái: “Chính ngươi lười biếng không muốn đi học, có thể trách được ai?”

Từ mấy tháng trước, Kim Phi đã bắt đầu tiến hành xoá nạn mù chữ.

Những nơi như làng Tây Hà, núi Quán Thiết, đỉnh Song Đà, xưởng muối, vv…, đều tổ chức lớp học xoá nạn mù chữ, các nữ công nhân không có ca làm thì đều có thể vào học miễn phí.

Còn các nơi như Quảng Nguyên, Miên Dương, chỉ mở mỗi lớp xoá nạn mù chữ thì không đáng, Kim Phi bèn tăng thêm tiền công cho các nữ chưởng quầy hoặc phòng thu chi biết chữ trong thương hội, để các cô phụ trách dạy các nhân viên và nhân viên hộ tống địa phương đọc sách tính toán.

Quân Trấn Viễn lại càng không cần phải nói, không chỉ có lớp xoá nạn mù chữ, Trương Lương còn xây thêm cả đọc sách.

Đáng tiếc rằng có rất nhiều công nhân và nhân viên hộ tống không quá coi trọng việc này, bởi vì xoá nạn mù chữ không phải yêu cầu bắt buộc, đọc sách biết chữ cũng không được tăng tiền lương, có rất nhiều nữ công nhân tan tầm xong thà chạy đi chơi chứ không muốn đi học.

So ra mà nói, tinh thần học tập của nhân viên trong thương hội cao hơn hẳn.

Bởi vì bọn họ phải thường xuyên tính sổ sách, bình thường tiếp xúc với các chưởng quầy, các tiên sinh ở phòng thu chi cũng đều là người biết chữ, có hiểu biết về tầm quan trọng của tri thức hơn so với nữ công nhân và nhân viên hộ tống, hiểu được sau khi biết chữ, biết số thì có thể tranh cử lên làm chưởng quầy.

Cho dù không lên chức được thì làm tiên sinh trong phòng thu chi cũng được, dù sao cũng tốt hơn là làm nhân viên cả đời.

Cho nên có rất nhiều thương hội ở khắp các địa phương sau giờ đóng cửa ban chiều thì đèn dầu ở sảnh chính đều thắp đến nửa đêm.

Thiết Chùy không có kiên nhẫn, chỉ mới tham gia một lần cho vui lúc lớp học xoá nạn mù chữ mới vừa thành lập, sau khi biết được tan học rồi mà còn phải làm bài tập thì không đến nữa.

Tục ngữ nói, không chịu nỗi khổ của việc học, thì phải chịu cái khổ của cuộc sống, thấy chưa, giờ báo ứng tới rồi đấy.

Anh ta và Đại Lưu là anh em thân quen từ nhiều năm về trước, mà đã càng như vậy, thì trong lòng anh ta càng sợ hãi.

Mọi người đều biết, anh em càng thân thì càng chơi vố đau.

Nếu đổi thành cận vệ khác đến xử phạt thì có khi còn băn khoăn đến thân phận của anh ta, sẽ nương tay ít nhiều.

Đại Lưu chắc chắn bảo đảm tiền đề là anh ta sẽ không chết, nhưng sẽ quất mạnh không nương tay.

“Tiên sinh, ngài cũng biết, đó giờ ta luôn bôn ba bên ngoài, đâu có thời gian đi học lớp xoá mù chữ chứ!”

Thiết Chùy tỏ vẻ đau khổ đi kéo cánh tay Kim Phi: “Tiên sinh, ngài tạm tha ta đi!”

“Biến!”

Kim Phi thật sự chịu không nổi người cường tráng rắn rỏi như Thiết Chùy làm bộ nũng nịu, giơ chân đá anh ta ra: “Ngươi không biết chữ, thì đi tìm người nào biết chữ đọc giúp ngươi, tóm lại hai ngày sau phải học thuộc bằng hết cho ông đây!”

“Đúng nhỉ, ta không biết chữ, có thể tìm người biết chữ tới dạy ta mà!”

Thiết Chùy sáng mắt lên, mở miệng chửi theo cách Trung Nguyên học được ở kinh thành: “Thằng cháu oắt con này, muốn đánh ông đây á, nằm mơ đi!”

Đại Lưu muốn cãi lại, nhưng thấy Kim Phi rời đi thì chỉ đành chỉ tay vào Thiết Chùy, xoay người đi theo Kim Phi.

Kim Phi và Đại Lưu hoàn toàn không hề chú ý đến phía sau Cửu công chúa đã có thêm hai cung nữ…
Chương 804: Quy tắc của ta

Giờ đây ở đập Đô Giang, một ngôi làng đã được hình thành, điều kiện sống của đám người Ngụy Đại Đồng đã được cải thiện rất nhiều.

Lần đầu tiên Kim Phi đến đây, đội trưởng đội hộ tống đã nhường nhà riêng cho y. Lúc này, Ngụy Đại Đồng đã xây cho y một tòa viện dưới chân núi Ngọc Lũy.

Biết Kim Phi không phải là người thích sự xa xỉ, tòa viện do Ngụy Đại Đồng xây dựng không lớn lắm, có kích thước tương đương với tòa viện Kim Phi xây ở làng Tây Hà. Tuy nhiên, Ngụy Đại Đồng đã mời những người thợ lành nghề thiết kế và xây dựng, khiến toàn bộ tòa viện trông rất phong cách, bố cục rất hợp lý.

Đường Tiểu Bắc có việc phải giải quyết ở thành Tây Xuyên. Sau khi xem vụ nổ ngày hôm đó, cô ấy rời đập Đô Giang. Cửu công chúa đương nhiên hợp lý ở cùng Kim Phi trong nhà chính của tiểu viện.

Đêm đó, đám người Kim Phi, Ngụy Đại Đồng, Mãn Thương sau khi kết thúc cuộc họp trở về, Cửu công chúa đã đi ngủ, bên giường có hai cung nữ hoạt bát đang đứng.

Kim Phi nhìn chằm chằm hai cung nữ một lúc mới nhớ ra bọn họ từng đi theo Khánh phi.

Tuy nhiên, y cho rằng họ được Khánh phi phái đến để chăm sóc Cửu công chúa nên cũng không nghĩ nhiều.

Thấy Kim Phi trở về, hai cung nữ đồng loạt cúi đầu hành lễ chào Kim Phi.

"Đại nhân, nước tắm đã sẵn sàng. Mời ngài đi tắm!"

Một cung nữ thì thầm.

"Được, ta biết rồi, các ngươi trở về đi."

Kim Phi gật đầu, đi đến phòng tắm bên cạnh phòng ngủ.

Nhưng hai cung nữ không rời đi, mà đi theo Kim Phi vào phòng tắm.

Một người đi đến bàn rót nước, người còn lại đi tới trước mặt Kim Phi.

"Nô tỳ xin phục vụ đại nhân thay quần áo!"

Vừa nói cô ấy vừa định cởi quần áo của Kim Phi.

Kim Phi cảm thấy mình chưa đến mức cần người hầu hạ thay quần áo, vì vậy xua tay nói: "Không cần, ta tự thay là được, các ngươi có thể trở về nghỉ ngơi."

Không ngờ vừa dứt lời, cung nữ quỳ xuống trước mặt y.

Người đang bưng nước cũng như vậy.

Thấy vậy, Kim Phi không khỏi thở dài.

Sau khi đến Đại Khang, y đã nhìn thấy những cảnh tượng tương tự quá nhiều lần.

Hai cung nữ này từ nhỏ chắc hẳn đã được gửi đến một nơi đặc biệt để huấn luyện. Để khiến họ ngoan ngoãn, có thể nói lão ma ma chịu trách nhiệm huấn luyện họ đã phải mất rất nhiều công sức, bắt họ phải chịu nhiều hình thức dạy dỗ khác nhau khiến họ trở thành nô lệ.

Vì lẽ đó, rất nhiều cung nữ và nô bộc trong lòng đều mang theo dấu vết nô lệ. Lúc này, cho dù Kim Phi có bảo bọn họ liếm giày, chắc hai cung nữ cũng sẽ ngoan ngoãn nghe theo.

Cung nữ ôm trà quỳ trên mặt đất, giơ chén trà cao quá đầu, nhưng trà trong chén thậm chí không hề lắc lư, chứng tỏ đã trải qua quá trình huấn luyện nghiêm ngặt trong thời gian dài.

Kim Phi có thể tưởng tượng được những cung nữ này đã phải chịu đựng bao nhiêu gian khổ và ngược đãi.

Đây cũng là lý do vì sao Kim Phi kiên quyết thực hiện lệnh thả gia nô.

Trên thực tế, y đã lên đến tầng lớp quý tộc và việc tiếp tục chính sách chiếm hữu nô lệ sẽ có lợi hơn cho y.

Kim Phi cũng biết mình là một người bình thường, thích tận hưởng cuộc sống và muốn sống những ngày tốt đẹp hơn.

Nhưng y không phải một kẻ biến thái, y sẵn sàng tiêu tiền để tận hưởng cuộc sống nhưng không thể chấp nhận chế độ nô lệ.

Y nhận lấy tách trà từ tay cung nữ, lại nói: "Đứng dậy nói chuyện!"

Nghe thấy Kim Phi nói thế, hai cung nữ đứng dậy.

Sau cuộc họp với đám người Ngụy đại Đồng kéo dài hơn một giờ, suốt quá trình Kim Phi nói phần nhiều, y cảm thấy hơi khát nước.

Y cúi đầu nhấp một ngụm trà, thản nhiên hỏi: "Các ngươi tên là gì?"

"Hồi bẩm đại nhân, nô tỳ tên Hương Thảo." - Cung nữ bưng trà trả lời.

"Nô tỳ tên Lan Tâm."

"Hương Thảo, Lan Tâm, tên khá hay."

Kim Phi gật đầu: “Khánh phi bảo các ngươi tạm thời đến chăm sóc điện hạ, hay là từ nay về sau sẽ đi theo điện hạ?”

"Về sau sẽ đi theo điện hạ." - Hương Thảo nói với khuôn mặt đỏ bừng.

"Khánh phi thật là..."

Sau khi ở trong cung nửa năm, Kim Phi lập tức hiểu được ý đồ của Khánh phi.

"Vì sau này các ngươi sẽ đi theo Vũ Dương, vậy ta sẽ nói cho ngươi biết quy tắc khi đi theo Vũ Dương."

Kim Phi vừa nói dứt câu, Hương Thảo, Lan Tâm chuẩn bị quỳ xuống lần nữa, nhưng bị Kim Phi ngăn lại.

"Quy tắc đầu tiên là không được phép quỳ trước mặt ta.”

Kim Phi nói: Sau này đừng cứ động một chút là quỳ xuống, nếu không sẽ bị trừ lương, hiểu không?"

"Tiền lương?"

Hương Thảo, Lan Tâm rõ ràng sững sờ trong giây lát.

Cung nữ cũng được chia thành nhiều cấp bậc khác nhau, những người được chọn từ những gia đình bình thường để phục vụ trong cung sẽ nhận được tiền lương, gọi là tiền lương hàng tháng.

Tuy nhiên, những người bị cha mẹ bán và chọn làm cung nữ từ nhỏ đều không có lương.

Nguồn thu nhập duy nhất của họ trong cung là khi họ phục vụ chủ nhân của mình vui vẻ, chủ nhân sẽ ném cho họ chút tiền thưởng.

Trên thực tế, ngay cả khi có tiền, họ cũng không có nhiều cơ hội để tiêu tiền. Hầu hết đều bị các lão cung nữ hoặc lão thái giám lấy đi.

"Chủ nhân, bọn nô tỳ bị bán, không có tiền lương..." Hương Thảo thấp giọng nhắc nhở.

Nghe được lời này, Kim Phi không khỏi nhíu mày.

Để thực hiện suôn sẻ lệnh thả gia nô, Kim Phi đã nhờ Cửu công chúa thuyết phục Trần Cát chủ động đi đầu và làm gương.

Sau đó, Trần Cát đã ban hành một sắc lệnh, đi đầu trong việc thả các cung nữ và thái giám tình nguyện rời đi.

Ngay cả những người không muốn rời khỏi cung cũng được tăng lương hàng tháng.

Trên thực tế, Kim Phi biết rằng chế độ chiếm hữu nô lệ đã được truyền lại hàng ngàn năm trên thế giới này và không dễ dàng bị bãi bỏ.

Nhưng y không ngờ rằng Trần Cát cũng sẽ chơi trò trong ngoài không đồng nhất với y.

Trần Cát ở xa kinh thành, Kim Phi không thể trực tiếp lý luận với ông ta, vì thế đè nén bất mãn, chuyển sự chú ý sang Hương Thảo và Lan Tâm.

"Ngày mai ta sẽ đưa khế ước bán thân đến cho các ngươi, khi đã có nó thì không coi như bị bán nữa. Nếu muốn đi thì có thể đi bất cứ lúc nào. Nếu chọn ở lại, từ nay trở đi các ngươi cũng sẽ nhận được tiền lương.”

Kim Phi thấp giọng nói.

Đại Khang quá rộng lớn, những cổ tục tích lũy qua thiên niên kỷ cũng quá nhiều. Có quá nhiều thứ cần phải thay đổi.

Cho dù là Kim Phi, trừ phi y giương cờ tạo phản, nếu không cũng không có cách nào khiến Đại Khang thay đổi trong thời gian ngắn như vậy.

Giương cờ tạo phản tương đương với thiết lập một trật tự hoặc cơ cấu quyền lực mới, cái giá quá lớn, Kim Phi không muốn nhìn thiên hạ bốn bề bất ổn, cho nên chỉ có thể tiến hành từng bước một.

Mặc dù trong thời gian ngắn không có cách nào thả hết nô lệ trong thiên hạ, nhưng khi những người xung quanh gặp phải chuyện này, Kim Phi vẫn sẵn sàng giải quyết.

"Đưa khế ước bán thân cho bọn nô tỳ ư?"

Cho dù Hương Thảo và Lan Tâm có được huấn luyện tốt đến đâu, họ cũng không thể kìm nén sự mừng rỡ trong mắt vào lúc này.

Họ đã sớm nghe nói về lệnh thả gia nô, nhưng sự truyền dạy khắc nghiệt từ khi còn nhỏ đã tước đi dũng khí phản kháng của họ.

Bởi vì theo ý kiến của bọn họ, hoàng gia là lớn nhất, cho dù Kim Phi có lợi hại đến đâu cũng không thể đấu thắng hoàng gia.

Trên thực tế, không ít cung nữ có suy nghĩ giống như họ, các thái giám và cung nữ bị Trần Cát đưa ra khỏi cung về cơ bản đã già, sớm muộn gì cũng sẽ bị đuổi ra khỏi cung.

Sau lệnh thả gia nô, hầu hết các thái giám và cung nữ vẫn tiếp tục cuộc sống trước đây.

Sự thay đổi duy nhất là tiền lương hàng tháng của họ đã tăng lên đôi chút.

Nhưng có ích lợi gì chứ, thái giám bình thường và cung nữ căn bản không có cơ hội rời khỏi hoàng cung, nếu có thì rất khó tiêu tiền.

Cho nên, rất nhiều thái giám và cung nữ vô cùng ghen tị với Thấm Nhi hầu hạ Cửu công chúa, mỗi ngày đều cầu nguyện có thể được làm thủ hạ của Cửu công chúa.
Chương 805: Thư lông gà

Hôm nay, Hương Thảo Lan Tâm đến nhà tập thể trước đây để thu dọn đồ đạc, các cung nữ khác đều vô cùng ngưỡng mộ.

Một số cung nữ hơi lớn tuổi đều nói bọn họ cuối cùng cũng không phải chịu khổ cực nữa rồi, về sau đi theo quốc sư đại nhân hưởng phúc.

Mặc dù lúc đó Hương Thảo, Lan Tâm ngoài miệng nói lời khách sáo, nhưng thực ra trong lòng cũng cầu mong được như vậy.

Không ngờ mới ngày đầu tiên đến đây, nguyện vọng này đã thành hiện thực rồi.

Không cần biết sau này thế nào, chí ít Kim Phi đồng ý đưa khế ước bán thân cho bọn họ, đã là một món hời lớn rồi.

“Đa tạ đại nhân!”

Vành mắt Lan Tâm đỏ hoe, vừa muốn quỳ xuống, lại bị Hương Thảo ngăn lại.

Lúc này cô ấy mới nhớ ra, Kim Phi vừa mới nói rằng ở đây không được quỳ.

Sau khi Hương Thảo ngăn Lan Tâm lại, bèn thuận tay kéo thắt lưng xuống.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Tâm lập tức đỏ ửng, nhưng cô ấy lại không hề phản kháng.

Bọn họ đều biết lí do mà Khánh phi sai bọn họ tới đây, cũng đã chuẩn bị xong tinh thần rồi.

Lúc trước có lẽ còn có chút ép buộc, nhưng từ khi Kim Phi đồng ý đưa khế ước bán thân cho bọn họ, trong lòng hai người cũng không còn bất kỳ sự miễn cưỡng nào nữa.

Ngược lại còn cảm thấy hơi may mắn.

May mắn không bị Khánh phi bỏ lại trong cung mà mang theo ra ngoài.

Ở trong cung, dù từng được Trần Cát sủng hạnh, thì số phận cũng không khác biệt là mấy so với các cung nữ khác.

Vì Trần Cát mỗi năm đều sủng hạnh quá nhiều cung nữ, hoàn toàn không thèm nhìn thẳng vào bọn họ, có lẽ sau khi xong việc là đã quên mất bọn họ là ai rồi.

Nhưng Kim Phi thì khác.

Trên đường từ kinh thành tới đây, mặc dù Kim Phi không chú ý tới bọn họ, nhưng bọn họ lại thường xuyên lén quan sát Kim Phi.

Ở trong mắt bọn họ, Kim Phi cư xử với mọi người rất hòa nhã, dù với một người cao quý như Khánh phi, hay là với người kéo xe, thái độ ấy đều không thay đổi.

Mặc dù y thường xuyên trêu đùa Thấm Nhi và Châu Nhi, nhưng bọn họ có thể nhìn ra được, Kim Phi rất tôn trọng bọn họ.

Có một lần, bọn họ thậm chí còn thấy Thấm Nhi thủ thế định đá Kim Phi.

Theo Hương Thảo, Lan Tâm thấy, hành động như vậy chính là đại nghịch bất đạo, lúc đó bọn họ đều bị dọa sợ, cho rằng Thấm Nhi chết chắc rồi.

Nhưng ai ngờ lúc đó Kim Phi lại không hề tức giận, mà còn làm mặt quỷ với Thấm Nhi rồi bỏ chạy.

Bắt đầu từ giây phút đó, hai người đã từng tưởng tượng ra rằng nếu bản thân gặp được người chủ như vậy thì tốt biết bao.

Từ sự quan sát của bọn họ với Kim Phi, có thể nhìn ra được đây là một người trọng tình trọng nghĩa.

Chỉ cần đi theo Kim Phi, có lẽ cả đời này đều có chỗ để dựa vào.

Hơn nữa, Kim Phi vẫn còn trẻ, có bản lĩnh, lại đẹp trai, hầu hạ Kim Phi chẳng phải tốt hơn gấp vạn lần so với hầu hạ lão già tệ hại Trần Cát kia hay sao?

Vì vậy lúc này đối mặt với Kim Phi, hai người không hề cảm thấy uất ức, mà hoàn toàn cam tâm tình nguyện.

Hương Thảo, Lan Tâm đều hiểu lí do Khánh Phi sai bọn họ tới đây, bây giờ lại là mùa hè, hai người đều mặc quần áo rất mỏng manh, sau khi cởi áo ngoài ra, bên trong đã không còn gì cả.

“Khụ khụ!”

Kim Phi đâu ngờ hai người họ nói làm là làm luôn, hơn nữa vừa làm đã lập tức tăng tốc.

Ngụm trà mà y vừa đưa vào miệng lập tức phun hết ra ngoài, cổ họng nghẹn lại, bắt đầu ho dữ dội.

“Đại nhân, ngài sao vậy?”

Hương Thảo, Lan Tâm cùng tiến lên phía trước, lo lắng hỏi.

“Ta đột nhiên nhớ ra, còn có chút việc chưa làm xong.”

Kim Phi đẩy hai người ra, bối rối chạy ra ngoài.

Khi đi ngang qua phòng ngủ, vốn đã sắp đi đến cửa, y lại quay người lại, vỗ nhẹ lên đầu Cửu công chúa.

“Đừng giả vờ nữa, ta biết nàng chưa ngủ!”

Không có Cửu công chúa bày mưu tính kế, thì cho dù cho Hương Thảo, Lan Tâm thêm mười lá gan, bọn họ cũng không dám làm như vậy.

Chính vì vậy, Kim Phi biết Cửu công chúa chắc chắn không ngủ.

Quả nhiên, Cửu công chúa chầm chậm xoay người lại, tức giận trừng mắt nhìn Kim Phi: “Phu quân…”

“Đừng nói thêm gì cả, nhanh chóng đưa bọn họ đi đi!”

Kim Phi lại gõ lên đầu Cửu công chúa: “Đợi lát nữa quay lại còn nhìn thấy bọn họ ở đây, thì ta cho nàng đẹp mặt.”

Kết quả Cửu công chúa còn chưa kịp nói gì, Hương Thảo, Lan Tâm vừa đi tới lập tức bị dọa đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, hoàn toàn quên mất quy tắc Kim Phi vừa nói lúc nãy. Phịch một tiếng, quỳ xuống trước mặt Kim Phi, hai mắt ngấn lệ hô lên: “Đại nhân, nô tỳ biết sai rồi, cầu xin đại nhân đừng đuổi nô tỳ về!”

Nếu như bị Kim Phi đuổi về chỗ của Khánh phi, không chỉ chuyện khế ước bán thân hết hy vọng, nói không chừng còn phải chịu phạt.

Kim Phi đoán ra được sự lo lắng của hai người họ, bèn giải thích: “Không phải ta đuổi hai người về chỗ nương nương đâu, mà là bảo hai người về nghỉ ngơi trước đi, ngày mai lại đến!”

Nghe thấy Kim Phi nói vậy, hai người Hương Thảo, Lan Tâm lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng không đợi hai người họ thở phào xong, lại nghe thấy Kim Phi tiếp tục nói: “Nhưng từ ngày mai các ngươi tới đây, các ngươi chỉ cần làm tốt việc của mình, giúp Châu Nhi chăm sóc tốt cho điện hạ là được, không được giống như vừa nãy nữa, hiểu chưa?”

“Hiểu rồi ạ!”

Hương Thảo, Lan Tâm vội càng gật đầu.

“Đứng lên đi, sau này đừng tùy tiện quỳ xuống nữa.”

Kim Phi lại nói tiếp: “Quay về nghỉ ngơi đi, giờ Mão ngày mai đến đây làm việc là được.”

Hương Thảo, Lan Tâm không rời đi ngay, mà cùng nhìn về phía Cửu công chúa.

Thấy Cửu công chúa khẽ gật đầu, lúc này mới thắt lại đai lưng, xoay người rời đi.

“Công chúa điện hạ, bây giờ ta tới chăm sóc người, thế nào?”

Đợi khi hai người rời đi, Kim Phi nâng cằm Cửu công chúa lên, đưa tay xoa lên môi cô ấy.

“Không cần đâu, bổn cung…”

Cửu công chúa còn chưa kịp nói hết câu, đã bị Kim Phi cắt ngang…

Đêm hôm đó, Cửu công chúa cuối cùng cũng biết được cái gì gọi là gieo gió gặt bão, bị giày vò mãi đến tận nửa đêm, Kim Phi mới buông tha cho cô ấy.

Buổi sáng ngày thứ hai, khi Cửu công chúa ăn cơm, quai hàm vẫn cảm thấy hơi đau nhức.

Hương Thảo, Lan Tâm đại khái cũng hiểu được ý của Kim Phi, ngày thứ hai khi đối mặt với Kim Phi, thái độ đã trở lên bình thường hơn rất nhiều.

Dường như Kim Phi cũng đã hoàn toàn quên mất chuyện hôm qua, gọi Hương Thảo, Lan Tâm cùng ngồi xuống ăn cơm.

Mặc dù Hương Thảo, Lan Tâm đã đi theo Kim Phi, nhưng bọn họ đã bị giáo dục nô hóa nhiều năm, mới đi theo Kim Phi có một hai ngày, làm sao dám ăn cùng một bàn với chủ nhà cơ chứ?

Cho dù đó là do Kim Phi yêu cầu, hay cho dù đã nhìn thấy Châu Nhi, Thấm Nhi ngồi vào trước bàn, nhưng bọn họ vẫn không dám.

Mãi cho đến khi Bắc Thiên Tầm xuất hiện, mỗi tay một người ấn bọn họ ngồi xuống ghế, hai người mới xem là đồng ý ngồi.

Đôi mắt nhìn Bắc Thiên Tầm cũng tràn đầy sự sợ hãi.

“Sao hai người lại nhìn cô ấy như vậy?”

Kim Phi phát hiện ánh mắt của hai người họ có gì đó không đúng, bèn tò mò hỏi.

Mặc dù Bắc Thiên Tầm có võ công cao cường, nhưng cơ bản cô ấy không hề bắt nạt người khác, cho dù đôi lúc ngứa tay, cũng là đi tìm các nhân viên hộ tống để tỷ thí, chứ sẽ không làm khó nữ công nhân.

“Không có gì, không có gì.”

Hương Thảo, Lan Tâm cùng lúc lắc đầu.

Bọn họ càng nói như vậy, Kim Phi càng chắc chắn giữa bọn họ nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.

Y đang định truy hỏi thêm, thì đột nhiên Đại Lưu đẩy cửa xông vào.

“Ăn cơm cũng không cần hoảng hốt như vậy chứ, không ai cướp của ngươi đâu!”

Thấm Nhi tức giận, liếc nhìn Đại Lưu.

Nhưng Kim Phi và Cửu công chúa lại đồng thời cau mày lại.

Mặc dù Đại Lưu cà lơ phất phơ, nhưng không phải là người không biết nặng nhẹ.

Biết rõ Cửu công chúa có ở đây, nếu không phải là việc gấp, anh ta cũng sẽ không lỗ mãng như vậy.

Kim Phi và Cửu công chúa cùng buông đũa xuống, nhìn về phía Đại Lưu.

Đại Lưu không để ý đến Thấm Nhi, mà nhanh chóng rút từ trong lòng ra một tờ giấy đưa cho Kim Phi: “Tiên sinh, thư lông gà vừa được Hạ Nhi phu nhân gửi tới!”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom