• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (2 Viewers)

  • Chương 821-825

Chương 821: Sinh ly tử biệt

Đại Lưu mở nắp bình gốm, đổ một nắm thuốc đen ở bên trong ra.

“Có mấy viên giải độc?”, Đại Lưu hỏi.

“Loại Mông Hãn Dược này được trộn với các loại thuốc khác nên không thể giải độc hoàn toàn được. Uống ba viên có thể tạm thời tỉnh táo, nếu muốn giải độc hoàn toàn, có lẽ cần phải ngủ một giấc”, Bắc Thiên Tầm đáp.

“Lúc này làm gì có thời gian để ngủ?”

Đại Lưu lấy ba viên thuốc rồi bỏ vào miệng.

Không biết viên thuốc được làm bằng dược liệu gì, vừa cho vào miệng thì có mùi tanh xen lẫn vị mát lạnh.

Vừa rồi Đại Lưu còn hơi mơ màng lập tức tỉnh táo lại không ít, cũng hồi phục sức lực.

Anh ta vịn lấy bàn đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Quả nhiên bên ngoài giống như những gì Bắc Thiên Tầm nói, khắp nơi đều là thuyền lớn nhỏ, chỉ còn cách đoàn thuyền chưa đến hai dặm.

Trên cán cờ cắm trên tàu cướp biển có mấy thi thể đung đưa theo gió.

Đại Lưu nhíu chặt mày, cảm thấy hơi tuyệt vọng.

Nếu chỉ có một hai chiếc tàu cướp biển thì không chừng anh ta và Bắc Thiên Tầm có thể đánh lại.

Nhưng đối phương có quá nhiều tàu, hai người họ lại vừa bị trúng độc, có khả năng không thắng được.

Nhưng Đại Lưu cũng biết tuyệt vọng cũng vô ích nên buộc mình phải bình tĩnh lại, nhanh chóng nói: “Thuyền nhỏ để phu nhân câu cá được buộc ở phía sau. Thiên Tầm, cô mau đưa tiên sinh lên thuyền đi”.

Suy nghĩ duy nhất của anh ta trong lúc cấp bách này là cứu Kim Phi trước.

Trên chiếc thuyền này có mấy chiếc thuyền cứu sinh, nhưng thuyền cứu sinh đều treo ở bên ngoài mạn thuyền,

Với trạng thái hiện tại của anh ta và Bắc Thiên Tầm thì không có nhiều thời gian như vậy.

Cũng may Đường Tiểu Bắc đã buộc một chiếc xuồng cứu sinh ở đuôi tàu để câu cá.

Bắc Thiên Tầm cũng biết rõ không có thời gian, lảo đảo đi đến cạnh Kim Phi, cõng Kim Phi lên rồi vịn khoang tàu đi ra ngoài.

Đại Lưu cũng không nhàn rỗi, sau khi khôi phục lại chút sức lực, anh ta bò ra khỏi phòng ăn, đi lên boong tàu trước.

Lúc này khắp nơi trên boong tàu đều là nhân viên hộ tống lăn ra ngủ, khinh khí cầu trên trời cũng dần hạ xuống vì hết nhiên liệu.

Tình hình trên tàu đối diện cũng thế, cũng bị trúng độc.

Đại Lưu vỗ vào má hai nhân viên hộ tống trước cửa nhưng có gọi thế nào họ cũng không tỉnh, anh ta bèn trèo đến cạnh máy bắn đá trên boong tàu.

Vì để an toàn, bình thường máy bắn đá và nỏ hạng nặng không để góc nghiêng, nhưng trong giỏ của máy bắn đá chứa đầy lọ dầu, trên những chiếc nỏ nặng cũng đầy mũi tên.

Nếu có gì nguy hiểm, chỉ cần giương cung lên là có thể bắn được.

Đại Lưu vịn vào khung máy bắn đá để đứng vững, nắm chặt lấy tay cầm chỗ khởi động.

Bình thường thoải mái thì có thể quay dễ dàng, nhưng lúc này anh ta phải dùng hết sức mới có thể xoay được.

Nhưng Đại Lưu không bỏ cuộc, xoay từng vòng để lên nòng cho máy bắn đá.

Cạch!

Cuối cùng cũng lên nòng được, có thể tấn công bất cứ lúc nào.

Đại Lưu lại điều chỉnh góc bắn của máy bắn đá, sau đó trèo lên cung nỏ hạng nặng ở bên cạnh.

Lúc này Bắc Thiên Tầm đã cõng Kim Phi đến cuối tàu.

Sau khi đưa Kim Phi vào trong khoang thuyền nhỏ, Bắc Thiên Tầm trở lại tàu.

Nhìn thấy Đại Lưu đang lên nòng cho cung nỏ hạng nặng, cô ấy nhíu mày hỏi: “Ngươi đang làm gì thế?”

“Mặc kệ ta, mau đưa phu nhân đi đi”.

Đại Lưu không hề quay đầu lại nói: “Cướp biển sắp đến rồi, sau khi đưa Tiểu Bắc phu nhân đi, các cô cũng đi đi”.

“Vậy ngươi thì sao?”, Bắc Thiên Tầm hỏi.

“Đã nói là mặc kệ ta rồi mà”, Đại Lưu mất kiên nhẫn nói: “Đừng lải nhải nữa, còn nói nữa là không đi được đâu”.

Nếu là bình thường, Đại Lưu hét lên với mình như vậy, Bắc Thiên Tầm đã đá anh ta một phát rồi.

Nhưng lúc này Bắc Thiên Tầm lại cảm thấy nghẹn ở cổ.

Từ nhỏ cô ấy đã được huấn luyện làm sát thủ, thấm nhuần ý tưởng trung thành ngu ngốc, sau đó đi theo tiểu thư, mặc dù tiểu thư đối xử rất tốt với cô ấy nhưng cô ấy vẫn cảm nhận được khoảng cách giữa họ.

Sau đó lên núi làm thổ phỉ, thân là phụ nữ, vì muốn đe dọa được thổ phỉ nên cô ấy phải ra tay chém giết.

Khiến cho không một tên thổ phỉ nào dám đến gần cô ấy.

Mãi đến khi đi theo Kim Phi, cô ấy mới cảm nhận được sự ấm áp của người nhà, cũng cảm nhận được sự quan tâm của chiến hữu.

Bình thường cô ấy hay bắt nạt Đại Lưu, cũng giống như Kim Phi từng nói, thật ra là đang huấn luyện anh ta.

Đại Lưu cũng biết rõ điều này, cho nên mặc dù luôn bị Bắc Thiên Tầm đánh nhưng anh ta cũng không tức giận.

“Còn ngây ra đó làm gì, mau đi đi, cút đi càng xa càng tốt”.

Đại Lưu thấy Bắc Thiên Tầm không chịu đi, anh ta đỏ mắt gào lên.

Mắt Bắc Thiên Tầm cũng ửng đỏ, cắn môi chắp tay lại với Đại Lưu, sau đó chạy về boong tàu, cõng Đường Tiểu Bắc lên.

Đưa Đường Tiểu Bắc lên thuyền nhỏ, Bắc Thiên Tầm lại quay đầu nhìn Đại Lưu.

Lúc này Đại Lưu đã cung nòng cho cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá xong, đang giương buồm lên.

Bắc Thiên Tầm biết Đại Lưu đang thu hút sự chú ý của cướp biển cho họ, để cho họ thuận lợi rời đi.

Lần từ biệt này e là mãi mãi.

“Bảo trọng”.

Bắc Thiên Tầm thầm nói với Đại Lưu, rồi mở dây buộc thuyền nhỏ ra, di chuyển mái chèo đưa Kim Phi và Đường Tiểu Bắc đi về hướng đông.

Bây giờ đang là mùa hạ, gió Đông, gió Nam khá nhiều, cướp biển lái thuyền buồm rất khó đuổi theo về phía Đông.

Nghe tiếng mái chèo vang lên ở phía sau, Đại Lưu mới quay đầu lại nhìn.

Lúc này trời đã nhá nhem tối, mặt biển cũng có sương mù mờ mờ, anh ta chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng Bắc Thiên Tầm.

Đại Lưu nhìn chằm chằm Bắc Thiên Tầm lái thuyền nhỏ biến mất trong làn sương mù, sau đó tiếp tục kéo dây.

Đoàn thuyền cướp biển chỉ còn cách Đại Lưu không đến một dặm, cũng đi vào phạm vi tấn công của máy bắn đá và cung nỏ hạng nặng.

“Mẹ nó chứ, cho các ngươi thấy sự lợi hại của ông đây”.

Đại Lưu vừa thầm mắng vừa xoay bàn tời trên máy bắn đá để điều chỉnh hướng và góc tấn công.

Đến khi cướp biến dẫn đầu đi vào điểm tấn công, Đại Lưu lại lấy hai viên lựu đạn ra rồi ném vào giỏ máy bắn đá.

Dùng que diêm đốt một lọ dầu rồi dùng sức bóp cò.

Vèo!

Vật nặng trước máy bắn đá nhanh chóng hạ xuống, bình dầu và hai quả lựu đạn ở giỏ máy bắn đá bay ra, chuẩn xác rơi trúng tàu của cướp biển.

Ầm!

Boong tàu của tàu cướp biển đi đầu đó lập tức biến thành biển lửa.

Sau đó là hai tiếng nổ vang, ngọn lửa càng lớn hơn.

Không ít tên cướp biển bị dầu bắn lên, kêu la thảm thiết.

Đại Lưu không có thời gian xem kết quả thế nào, lảo đảo đi đến trước một cung nỏ hạng nặng, điều chỉnh bàn ngắm, nhắm chuẩn vào chiếc tàu cướp biển thứ hai.

Vèo!

Sau khi ấn khởi động, một mũi tên hạng nặng nhắm chuẩn vào phía bên tàu cướp biển.

Mũi tên của cung nỏ hạng nặng trên tàu được Kim Phi chế tạo theo cách đặc biệt, bên trong chứa đầy thuốc súng và đá lửa, sau khi xảy ra va chạm, đá lửa sẽ đốt cháy thuốc súng rồi nổ tung như lựu đạn.

Sau một tiếng nổ lớn, chiếc tàu cướp biển thứ hai bị nổ tung thành một cái lỗ lớn.

Nước biển tràn vào khoang tàu qua lỗ lớn, tàu cướp biển chìm xuống với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Hai chiếc tàu liên tiếp bị đánh chìm, bọn cướp biển sợ hãi, lũ lượt kéo buồm xuống và giảm tốc độ.

“Một đám hèn nhát!”

Đại Lưu mắng, quay đầu lại nhìn một chiếc tàu khác: “Các huynh đệ, xin lỗi nhé, ca ca cũng không còn cách nào khác. Các ngươi yên tâm, tiên sinh nhất định sẽ báo thù cho chúng ta”.
Chương 822: Cùng một giuộc

Boong tàu đối diện đều là nhân viên hộ tống đang ngủ say, Đại Lưu và đám cướp biển gây ra tiếng động lớn như vậy, nhưng bên đó lại không có chút phản ứng nào, hiển nhiên đều đã rơi vào bẫy.

Cả hai con tàu đều được nhân viên hộ tống cải tạo lại, không chỉ được trang bị các loại vũ khí như máy bắn đá, cung nỏ hạng nặng, mà mỗi con thuyền còn được trang bị ba khinh khí cầu và mấy rương lựu đạn.

Nếu mấy thứ này rơi vào trong tay bọn cướp biển thì hậu quả sẽ rất khó lường.

Cho nên Đại Lưu đã âm thầm quyết định, nếu đến lúc bất đắc dĩ thì anh ta sẽ đánh chìm chiếc thuyền còn lại.

Tuy rằng như vậy rất tàn nhẫn, nhưng vẫn tốt hơn là rơi vào tay bọn cướp biển!

Tuy nhiên, trong lòng Đại Lưu vẫn ôm ấp chút may mắn, bởi vì cướp biển và thổ phỉ đều có bản chất giống nhau, đều là hạng người tham sống sợ chết.

Đợt tấn công vừa rồi của anh ta quá gay gắt khiến bọn cướp biển sợ hãi không dám tiến về phía trước.

Nếu có thể dọa đối phương bỏ chạy, đợi thuốc hết tác dụng thì mọi việc sẽ dễ dàng.

Đại Lưu nhìn chằm chằm đội cướp biển đối diện, chờ đợi vận mệnh phán quyết.

Hạm đội cướp biển.

Trên con tàu lớn ở giữa, một gã đàn ông phương Tây to lớn bị mất một tai, đeo bịt mắt trái, đang tức muốn hộc máu, đập chiếc cốc trên tay xuống đất.

Sau đó gã trừng mắt nhìn hai người đàn ông trung niên Đại Khang đối diện, quát lên bằng thứ tiếng Hoa Hạ bập bẹ: “Tiết tiên sinh, Quách tiên sinh, không phải đã bảo mọi người trên thuyền đối diện đều bị hôn mê sao? Bây giờ là sao?”

Hai người đàn ông trung niên Đại Khang liếc nhau, cũng nhìn thấy sự nghi hoặc trong mắt người kia.

Bọn họ đều là mưu sĩ trong nhà quyền quý, cũng người phụ trách trực tiếp hành động ở biển Đông Hải lần này.

Với quyền thế và năng lực hiện giờ của Kim Phi, đám quyền quý cực kỳ rõ ràng ý nghĩa của việc đối đầu với Kim Phi.

Nếu không thành công, thứ chờ đợi bọn họ chỉ có một đường chết.

Cho nên giống như suy đoán trước đây của Kim Phi, hành động lần này không phải là tác động của chỉ một nhà quyền quý, mà là rất nhiều quyền quý liên hợp lại, tập hợp mưu sĩ đứng đầu của mỗi nhà cùng hợp sức vạch ra kế hoạch hành động.

Mỗi một mưu sĩ đều xứng danh đa mưu túc trí, nhiều mưu sĩ tụ tập như vậy có thể bổ sung thiếu sót lẫn nhau, kế hoạch vạch ra có thể nói là hoàn hảo.

Không riêng con thuyền của Kim Phi, mà con thuyền khác, bao gồm cả tàu của nhân viên hộ tống đóng trên đảo Tiêu Lâm, tất cả đều nằm trong kế hoạch của đám mưu sĩ.

Thực tế là nhân viên hộ tống thay phiên ăn cơm, nhân viên hộ tống trên khinh khí cầu ăn cuối cùng.

Nhưng để khiến tất cả mọi người trúng chiêu, gã chạy vặt và đầu bếp đã dựa theo kế hoạch của đám mưu sĩ, bảo đầu bếp đun một nồi nước sôi, thêm một chén trà lạnh cho nhóm ăn cơm thứ hai mỗi người một chén.

Đầu bếp là người quen ở làng Tây Hà, không một nhân viên hộ tống nào nghi ngờ hắn, lúc này đang là ngày hè nóng bức, rất dễ khát nước, tất cả mọi người đều uống, bao gồm nhân viên hộ tống đang làm nhiệm vụ trên khinh khí cầu và những người ở lại trên đảo.

Hơn nữa đầu bếp bỏ thuốc trong trà lạnh có tác dụng mạnh hơn rất nhiều, xác nhận nhân viên hộ tống đều đã gục hết, gã chạy vặt mới truyền tin cho bọn cướp biển.

“Theo lý mà nói, tất cả mọi người trên thuyền hẳn là đều bị đánh gục rồi chứ?”

Mưu sĩ họ Tiết nói thầm: “Chẳng lẽ Giáp Lục thất thủ rồi?”

Rất nhiều mật thám đều không có tên, chỉ có danh hiệu.

Giáp Lục chính là danh hiệu của gã chạy vặt.

“Không đâu, Giáp Lục là mật thám hàng đầu do nhà họ Từ bồi dưỡng, không thể nào thất thủ.”

Một mưu sĩ họ Quách lắc đầu nói: “Hơn nữa ngươi và ta cũng thấy được, khinh khí cầu trên thuyền Kim Phi đều đã rơi xuống.”

“Kim Phi quỷ kế đa đoan, nếu đó là mưu kế của y thì sao?” Tiết tiên sinh hỏi.

“Tiết tiên sinh, ngươi chắc là đã xem hồ sơ của Kim Phi, biết tính y khinh thường hạng lỗ mãng sử dụng mưu kế.”

Quách tiên sinh nói: “Nếu Giáp Lục thất thủ bị Kim Phi phát hiện, ngươi cảm thấy chúng ta còn có thể yên ổn đứng đây nói chuyện hay sao?”

“Có lý.” Tiết tiên sinh gật đầu.

Để lên kế sách cố ý nhắm vào Kim Phi thì hiển nhiên phải nghiên cứu tính cách Kim Phi.

Theo phong cách làm việc của Kim Phi, khi thấy đội thuyền cướp biển, tuyệt đối sẽ không chỉ đánh chìm mấy con thuyền cướp biển rồi lại hành quân lặng lẽ giống như bây giờ.

“Rốt cuộc là vấn đề ở đâu?”

Nhất thời hai mưu sĩ không thể nắm rõ được tình hình.

Nếu nói Giáp Lục không thành công, thì khinh khí cầu của tiêu cục Trấn Viễn đều đã rơi xuống cả rồi mà.

Nếu nói thành công, thì vừa rồi đối phương lại phản kích đấy.

“Ta không quan tâm đã xảy ra chuyện gì, ta chỉ muốn biết, bây giờ là phải làm gì?”

Gã đàn ông phương Tây to lớn - Smith giận dữ hét lên.

Một trong những chiếc thuyền cướp biển vừa bị Đại Lưu đánh chìm, có một con thuyền có thuộc hạ của gã.

Tiếng hét của Smith khiến hai mưu sĩ tỉnh táo lại, hai người liếc nhau, Quách tiên sinh nói: “Smith tiên sinh, dù có chuyện gì xảy ra, hôm nay chúng ta phải bắt được Kim Phi, cho nên chúng ta phải tấn công lên thuyền!”

“Vừa rồi ngươi không thấy sao? Hỏa lực của bọn họ mạnh như vậy, làm sao có thể giết bọn họ?” Smith hỏi.

“Thuyền lớn mục tiêu quá lớn, dễ dàng bị cung nỏ hạng nặng cùng máy bắn đá nhắm tới, chúng ta đổi thuyền nhỏ!”

Quách tiên sinh trả lời: “Mọi người đổi thuyền nhỏ, cùng nhau xông lên!”

“Việc đã đến nước này, chỉ có thể như vậy!” Smith gật đầu nói: “Đừng quên các ngươi đã hứa gì với ta!”

“Smith tiên sinh cứ việc yên tâm, sau khi mọi chuyện xong xuôi, cung nỏ hạng nặng, máy bắn đá, khinh khí cầu trên thuyền Kim Phi, chúng ta sẽ đưa ngươi một phần!” Tiết tiên sinh gật đầu.

“Với cả bom chớp sáng lựu đạn mà các ngươi đã nhắc đến nữa!” Smith nhấn mạnh nói.

Trong kế hoạch mà đám mưu sĩ vạch ra, trọng tâm quan trọng nhất là làm sao để dẫn Kim Phi tới Đông Hải.

Lúc thám tử của đám quyền quý thu thập tình báo ở Đông Hải có nghe một lính thủy quân nói, Kim Phi và Trịnh Trì Viễn đã từng nhiều lần thảo luận về cướp biển phương Tây, đám mưu sĩ phỏng đoán rằng có lẽ Kim Phi có hứng thú với cướp biển phương Tây, bèn nghĩ mọi cách để tìm được một đám cướp biển phương Tây ở vùng biển phía Nam, thuê bọn chúng đến Đông Hải hoạt động.

Sau đó lại sắp xếp ngư dân loan tin, nói ở trên biển thấy được cướp biển phương Tây, còn nhìn thấy một loại tàu cao tốc trên biển.

Phải nói rằng các mưu sĩ đã phân tích rất rõ ràng về tính cách của Kim Phi, cướp biển phương Tây và tàu cao tốc trên biển đều là những thứ khiến Kim Phi cảm thấy hứng thú.

Vì để xác nhận kết cấu của tàu cao tốc, quả nhiên Kim Phi đã dẫn người đi vào Đông Hải, kế hoạch của đám mưu sĩ cũng có thể thuận lợi thực thi.

Smith hàng năm hoạt động ở vùng biển quanh Đại Khang, có lần gã tình cờ chứng kiến cuộc giao tranh giữa thủy quân và một nhóm cướp biển trên biển.

Lúc ấy thủy quân đã được trang bị cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá, dễ dàng đánh gãy trận tuyến và tiêu diệt bọn cướp biển.

Lúc ấy Smith sợ hãi, hớt hải dẫn đội tàu của mình chạy trốn.

Cũng may thuyền của bọn họ nhanh hơn so với thủy quân, thủy quân phát hiện đuổi không kịp thì cũng thôi.

Sau trận chiến ấy, Smith bắt đầu tìm hỏi về các trang bị của thủy quân đến từ đâu, sau đó thì biết đến Kim Phi, cũng biết đến các loại vũ khí như cung nỏ hạng nặng, máy ném đá, khinh khí cầu.

Từ đây lúc sau, Smith đã thòm thèm với số vũ khí này, thậm chí còn từng có suy nghĩ đánh cướp bến tàu.

Có điều phái người đi tra xét vài lần thì cũng phải gạt suy nghĩ này đi.

Ngay lúc gã đang lo lắng về điều này thì mưu sĩ của đám quyền quý phái người tìm được gã, thương lượng cùng nhau đối phó Kim Phi.

Có cơ hội tốt như vậy thì hiển nhiên Smith sẽ không bỏ qua, ngoài việc nhân cơ hội tống tiền đám quyền quý một mớ vàng ra, gã còn yêu cầu sau khi xong việc thì bắt buộc phải chia một phần vũ khí trên thuyền Kim Phi cho gã.

Ban đầu đám mưu sĩ không muốn đồng ý, nhưng khi nghe nói Kim Phi tính toán rời khỏi Đông Hải, mà bọn họ lại không tìm được toán cướp biển phương Tây nào khác, chỉ đành bấm bụng đồng ý.
Chương 823: Lòng đau như cắt

Trên chiếc thuyền lớn lúc trước Kim Phi ngồi, Đại Lưu vừa ráp lại xe bắn đá, vừa theo dõi động tĩnh của đội thuyền cướp biển.

Đội thuyền cướp biển sau khi trải qua đợt tấn công thứ nhất, vẫn chưa có động tĩnh gì.

Ngay lúc Đại Lưu cho rằng cướp biển đã chuẩn bị rút lui, lại phát hiện trong đội thuyền cướp biển xuất hiện mấy chục chiếc thuyền nhỏ.

Thuyền nhỏ phân tán ra, sau đó tấn công từ nhiều hướng khác nhau.

"Lũ khốn nạn này!"

Đại Lưu tức giận mắng một câu, điều chỉnh lại đế của cung nỏ hạng nặng, rồi bắn về phía một chiếc thuyền nhỏ trong đám đó.

Vèo!

Mũi tên của cung nỏ hạng nặng bay ra.

Tiếc là thuyền nhỏ quá nhỏ, Đại Lưu lại đang không được khỏe, mũi tên này đã bắn trượt.

Đại Lưu không kịp lên dây cung cho cung nỏ hạng nặng, lảo đảo chạy đến bên cạnh xe bắn đá gần đó.

Sau khi điều chỉnh xong góc độ, anh ta kéo cần gạt của xe bắn đá xuống.

Xe bắn đá có phạm vi tấn công rộng hơn, nơi Đại Lưu nhắm đến lại là nơi đầy thuyền nhỏ, lần này không bắn trượt nữa, có hai chiếc thuyền nhỏ bị đánh trúng.

Nhưng thuyền nhỏ do cướp biển phái ra có khoảng mấy chục chiếc, tổn thất hai chiếc chẳng là gì đối với bọn chúng cả.

Việc nạp đạn cho xe bắn đá còn rắc rối hơn cung nỏ hạng nặng nhiều, Đại Lưu vốn không có thời gian và sức lực để hoàn thành công việc kiểu này, chỉ có thể vừa lăn vừa bò trên đất để tới chỗ cung nỏ hạng nặng kế tiếp ngay phía trước.

Lúc này có mấy chiếc thuyền nhỏ đã rất gần nhau, Đại Lưu lần này không bắn trượt, mũi tên bắn trúng ngay vào mũi thuyền mục tiêu.

Mũi tên có gắn thuốc nổ, cho dù là thuyền lớn cũng có thể bị nổ một lỗ to, thuyền nhỏ càng không cần phải nói, trực tiếp bị nổ tanh bành.

Đại Lưu không có thời gian quan sát chiến tích, mà vội vàng nhìn bốn phía.

Lúc này vài chiếc thuyền nhỏ nhanh nhất chỉ cách thuyền lớn của Đại Lưu chưa tới mười trượng, Đại Lưu có thể thấy rõ ràng mặt mũi của đối phương theo hướng ánh sáng.

"Đây chính là cướp biển tóc vàng mà tiên sinh nói sao?"

Đại Lưu lần đầu tiên thấy người phương tây, không khỏi nhìn thêm lần thứ hai.

Khi thấy có người Trung Nguyên và người phương tây trên cùng một chiếc thuyền nhỏ, Đại Lưu nhổ nước bọt: "Hán gian!"

Sau khi mắng xong, Đại Lưu thu ánh mắt lại, lảo đảo xông tới xe bắn đá tiếp theo.

Lần này anh ta không nhắm thuyền nhỏ nữa, mà xoay cái đế lại, nhắm thẳng đến một chiếc thuyền lớn phe mình.

"Xin lỗi các huynh đệ, ca ca có lỗi với các ngươi!"

Đại Lưu dập đầu với chiếc thuyền đó, kéo cần gạt trong tay xuống với đôi mắt đỏ hoe.

Hai chiếc thuyền rất gần nhau, xe bắn đá đáp xuống boong thuyền phe mình mà không gặp bất cứ trở ngại nào.

Đùng!

Ngọn lửa bốc lên trời, boong thuyền phe mình trong nháy mắt đã biến thành một biển lửa.

Đại Lưu vô cùng quen thuộc với kết cấu và nơi để vũ khí của thuyền phe mình, xe bắn đá nhắm chính xác vào vị trí rương chứa lựu đạn.

Chỉ một lát sau, rương chứa lựu đạn bị bén lửa, một chuỗi tiếng nổ kịch liệt liên tiếp vang lên, thuyền phe mình gần như đã bị nổ làm đôi, chìm xuống rất nhanh!

Tự tay đưa chiến hữu luôn kề vai sát cánh với mình vào đường chết, khiến Đại Lưu cảm thấy như có mười triệu cây kim đâm vào trong lồng ngực, đau đến mức anh ta gần như không thể nào thở nổi.

Cảm giác này còn kinh khủng hơn khi đối mặt với cái chết trên chiến trường lúc trước!

Nhưng anh ta không có cách nào khác.

Toàn bộ nhân viên hộ tống trên thuyền phe mình đều chìm vào giấc ngủ rồi, căn bản không có chút sức phản kháng nào, nếu để cướp biển lên thuyền, kết cục của nhóm nhân viên hộ tống chắc chắn còn đáng sợ hơn cái chết.

"Các huynh đệ, xin lỗi!"

Biết bây giờ không phải là lúc để đau khổ, Đại Lưu dập đầu lạy thuyền phe mình thêm vài lần nữa rồi đỡ xe bắn đá lên.

Smith và quân sĩ vì để khích lệ cướp biển, đã đồng ý rằng cướp biển đầu tiên xông lên boong thuyền, thưởng trăm lượng bạc.

Vài chiếc thuyền nhỏ chạy nhanh nhất đã cập vào chiếc thuyền này, bọn cướp biển ném dây có móc câu ra, điên cuồng leo lên phía trên.

Những tên cướp biển khác không cam chịu bị bỏ lại phía sau, cũng nhanh chóng tiếp cận.

Chẳng mấy chốc, toàn bộ mấy chục chiếc thuyền nhỏ đều đã đến gần.

Đại Lưu quay đầu nhìn thuyền phe mình, xác nhận thuyền phe mình đã chìm nghỉm, toét miệng cười lên dữ tợn: "Các huynh đệ, ca ca đến đền tội với các ngươi đây!"

Nói xong anh ta móc ra một quả lựu đạn từ trong lòng ngực, đốt dây dẫn.

Cánh buồm mà chiếc thuyền này sử dụng đã trải qua sự cải tiến của Kim Phi, nhanh hơn thuyền bình thường.

Nếu Đại Lưu muốn chạy trốn, vẫn còn cơ hội.

Thật ra thì lúc trước Đại Lưu cũng có ý định này, vừa rồi anh ta cũng kéo căng cánh buồm lên, mỏ neo cũng được điều chỉnh xong.

Nhưng khi anh ta phát hiện đầu óc mình càng lúc càng choáng váng đã từ bỏ ý định này.

Bởi vì anh ta sợ mình sẽ đột ngột ngất đi, để cướp biển đuổi kịp.

Là cận vệ của Kim Phi, anh ta biết rất rõ, trên chiếc thuyền này trừ khinh khí cầu, lựu đạn và trang bị ra, còn có chiếc rương Kim Phi thường mang theo bên người, trong đó chứa các loại bản vẽ của Kim Phi.

Đại Lưu mặc dù không biết những bản vẽ này có tác dụng gì, nhưng biết chắc chắn không thể để những bản vẽ này rơi vào trong tay kẻ địch.

Hơn nữa do áy náy trong lòng, Đại Lưu cuối cùng vẫn quyết định cùng chết với cướp biển!

"Lũ nhãi ranh, chịu chết đi!"

Đại Lưu tức giận gầm lên, ném lựu đạn vào rương gỗ bên cạnh.

Đùng!

Luồng khí nổ thổi bay toàn bộ cướp biển vừa xông lên boong!

Chiếc thuyền này cũng giống thuyền phe mình, gần như bị nổ làm đôi.

"Chó chết! Đây chính là thành công mà các ngươi nói đó hả?"

Smith nhìn hai chiếc thuyền lớn đang chìm rất nhanh, tức tối giậm chân!

Sắc mặt của hai quân sư cũng vô cùng khó coi.

Dựa theo kế hoạch của bọn chúng, lần này phải bắt sống Kim Phi mang về, giúp các quyền quý chế tạo vũ khí.

Ai ngờ kết quả lại thế này!

Tiết tiên sinh không để ý đến Smith đang làm ồn, quay đầu nhìn về phía Quách tiên sinh: "Ngài nói xem Kim Phi đã chết chưa?"

"Thuyền cũng chìm rồi, y sao có thể không chết?" Quách tiên sinh đáp.

"Ta vẫn cảm thấy không yên tâm lắm..." Tiết tiên sinh nói: "Lão gia nhà ta nói, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, chúng ta phái người dò tìm thử đi."

Quách tiên sinh vừa chuẩn bị nói chuyện, Smith đột nhiên đến đứng ở giữa hai người.

"Hai người các ngươi điếc hết rồi sao?" Smith điên cuồng hét lên: "Ta ở xa như vậy phải chạy tới nơi này phối hợp với các ngươi, cuối cùng lại bị hai kẻ ngu xuẩn các ngươi làm hỏng hết, khiến nhiều người phe ta chết như vậy, các ngươi nói xem phải bồi thường ta thế nào?"

"Bồi thường?" Quách tiên sinh cười khẩy nói: "Ngươi không thấy chúng ta cũng có nhiều người chết sao?"

"Ta không quan tâm, lần này là do lỗi của các ngươi nên mới dẫn đến thất bại, nếu không bồi thường ta, các ngươi đừng hòng sống sót trở về!" Smith dữ tợn uy hiếp.

Quách tiên sinh cười khẩy lắc đầu, ra dấu với phía sau.

Bốn gã to lớn vạm vỡ cầm vũ khí đi đến.

"Các ngươi muốn trở mặt với ta sao?" Smith cười khẩy nói: "Đừng quên, đây là thuyền của ta! Parker, xông lên!"

Vừa dứt lời, hơn hai mươi gã to lớn phương tây lao tới.

"Bắt bọn chúng lại cho ta!" Smith cười khẩy, phất tay.

Nhưng mấy gã cao lớn phương tây còn chưa kịp tiến lên, bốn tên hộ vệ do Quách tiên sinh mang tới đã ra tay trước.

Bọn chúng đều là những chiến binh do các nhà quyền quý đào tạo, thân thủ hoàn toàn không kém gì Bắc Thiên Tầm, bốn người liên thủ đối phó hai mươi tên cướp biển dễ như chơi.

Tổng cộng không quá hai phút, trận chiến đã kết thúc.

Hơn hai mươi tên cướp biển phương tây tính cả Smith không một kẻ nào may mắn sống sót, mà trong bốn tên hộ vệ thậm chí không có tên nào bị thương.

"Bên kia có người còn sống, mau phái người đi cứu lên!"

Quách tiên sinh nhìn chằm chằm vào nơi thuyền chìm, phát hiện còn người đang bơi, lập tức sắp xếp người đi cứu.

Ông ta không phải quan tâm bọn cướp biển sống hay chết, mà muốn hỏi thử bọn họ vừa rồi nhìn thấy gì.
Chương 824: Máu chảy thành sông

Khi Đại Lưu cho nổ lựu đạn, nhiều tên cướp biển vừa leo lên boong tàu, một số người may mắn chỉ bị sóng xung kích nổ hất xuống biển nên còn sống sót.

Những người do Quách tiên sinh cử đến đã nhanh chóng quay lại dẫn theo một người còn sống sót.

"Vừa rồi ngươi lên thuyền chưa?"

Quách tiên sinh nhìn chằm chằm người sống sót hỏi.

"Lên rồi." Người sống sót trả lời.

"Trên thuyền thế nào rồi?" Quách tiên sinh nói: "Ngươi đã nhìn thấy gì, kể hết cho ta nghe, tuyệt đối không được giấu giếm một thứ gì!"

“Ta thấy trên boong tàu khắp nơi đều là người, cũng không biết là chết hay làm sao nhưng không thấy ai nhúc nhích, chỉ có một người đứng."

Người sống sót kể: "Người đó ném một vật màu đen xuống đất, sau đó ta cảm thấy như bị trâu húc rồi bay xuống biển."

“Người kia mặc quần áo gì? Trên thắt lưng có bội đao không?" Quách tiên sinh hỏi.

“Mặc áo giáp của tiêu cục Trấn Viễn, bội đao…” Người sống sót cố gắng nhớ lại một chút: “Có bội đao, ta thấy được.”

Khi người sống sót kể lại câu chuyện, Quách tiên sinh vẫn nhìn chằm chằm vào hắn, để phán đoán xem hắn có nói dối hay không.

Hỏi người thứ nhất xong, người thứ hai cũng được đưa tới.

Câu trả lời của người sống sót thứ hai cũng gần giống như câu trả lời của người đầu tiên, điểm khác biệt lớn nhất là hắn nhìn thấy một khoang thuyền, phát hiện trong khoang thuyền có mấy nhân viên hộ tống đang ngủ say.

Trong khi Quách tiên sinh và Tiết tiên sinh đang hỏi, nhân lực họ dẫn theo và những tên cướp biển Trung Nguyên mà họ đã lôi kéo phát động một cuộc tấn công bất ngờ vào bọn cướp biển phương Tây.

Hai mưu sĩ liên tục thẩm vấn bảy tám người sống sót, rồi lại tập hợp lại với nhau.

"Quách tiên sinh, ngài nghĩ thế nào?" Tiết tiên sinh nhìn Quách Tiên sinh.

"Theo lời nói của bọn bọ, ta nghĩ Giáp Lục có lẽ đã thành công, nhưng lại bỏ sót một người, sau đó người này giết Giáp Lục, rồi cảm thấy nếu rơi vào tay chúng ta cũng sống không bằng chết, cho nên chọn cũng chết hết!”

Quách tiên sinh nói ra suy đoán của mình, sau đó hỏi: "Tiết tiên sinh, ngài thấy thế nào?

"Ta cũng nghĩ như vậy." Tiết tiên sinh nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: "Cho người đi tìm kiếm xung quanh mặt biển đi, xem còn ai sống bị nước biển cuốn đi không."

"Được!" Quách tiên sinh nhanh chóng gật đầu.

Thật ra bọn họ đều hơi nghi ngờ gã chạy vặt không chỉ bỏ sót một người, mà còn có người đưa Kim Phi trốn thoát.

Nhưng bọn họ cũng không nói thẳng ra, trái lại đều ngầm lấy cớ là cứu giúp người sống sót, nhưng mục đích thật sự chính là tìm kiếm Kim Phi.

Lúc này trời đã tối, Đại Lưu cũng câu giờ đủ rồi, Bắc Thiên Tầm đã dẫn Kim Phi và Đường Tiểu Bắc đi xa.

Kể từ khi biết nhớ, Bắc Thiên Tầm gần như chưa bao giờ khóc, vì cô ấy ở trong trại huấn luyện tử sĩ đã biết là khóc không thể giải quyết được vấn đề, mà còn khiến người ta nghĩ mình yếu đuối và càng bắt nạt mình hơn.

Tiểu thư bị Tiết Hàn Lư tra tấn đến chết, còn tỷ muội kết nghĩa ở Giang Nam bị bọn cướp biển giết chết, Bắc Thiên Tầm không rơi một giọt nước mắt nào mà chỉ nghĩ mọi cách để trả thù cho tiểu thư và các tỷ muội của mình.

Nhưng lúc này, nước mắt của Bắc Thiên Tầm lại không ngừng chảy xuống, khiến vạt áo trước ngực cô ấy ướt đẫm.

Trong đầu cô ấy nhớ lại từng khoảnh khắc thân thiết với đám người Đại Lưu.

Cô ấy được coi là cận vệ riêng của Kim Phi, ngày đêm thân thiết với đội cận vệ do Đại Lưu chỉ huy, mặc dù lúc rảnh rỗi Bắc Thiên Tầm thích đi dạy dỗ đám người Đại Lưu một chút, nhưng từ lâu trong lòng cô ấy đã coi họ như là những chiến hữu cùng sống cùng chết.

Vừa rồi nghe thấy tiếng nổ lớn ở phía sau lưng, tim Bắc Thiên Tầm cũng đau thắt lại như Đại Lưu.

Nếu không phải đưa Kim Phi và Đường Tiểu Bắc đi, vừa rồi cô ấy đã quay lại giết cho bằng hết.

Bây giờ Đại Lưu đã được giải thoát, còn cô ấy vẫn phải gánh chịu nỗi đau và tiếp tục tiến về phía trước.

Quay đầu nhìn về phía nam lần nữa, xác nhận bọn cướp biển cũng không nhìn tới nơi này, Bắc Thiên Tầm mới kéo buồm trên thuyền nhỏ lên.

Không biết gió nổi lên lúc nào, nhưng sau khi buồm giương lên, thuyền nhỏ dưới tác dụng của cánh buồm đã trôi về phía bắc.

Bắc Thiên Tầm cũng bị trúng độc, vừa rồi là dựa vào sự kích thích mãnh liệt của thuốc giải để tỉnh táo, bây giờ đã tạm thời thoát khỏi nguy hiểm, cô ấy cũng cảm thấy mí mắt của mình càng ngày càng nặng.

Sau khi kiên trì gần một nén nhang, cuối cùng Bắc Thiên Tầm cũng không kiên trì được nữa, dựa vào vai Kim Phi ngủ say.

Lúc này Kim Phi đang nằm mơ.

Y mơ thấy mình rơi vào một biển máu, trên mặt biển có những làn sóng đỏ như máu đang cuồn cuộn, vô số thi thể đang lăn lộn trong sóng biển.

Kim Phi cảm giác những thi thể này hơi quen mắt, nhưng y lại không thể nhìn rõ mặt.

Vì thế y cũng liều mạng bơi đi để đuổi theo thi thể, nhưng y càng bơi theo thì lại càng xa.

Cũng không biết đã bơi bao lâu, cuối cùng y cũng vào được bờ, đang định thở phào nhẹ nhõm thì lại nhìn thấy thi thể ở khắp nơi.

Các thi thể đều mặc quần áo của nhân viên hộ tống, Kim Phi lật một thi thể qua, lộ ra khuôn mặt của Đại Lưu.

Kim Phi giật mình tát vào má Đại Lưu nhưng Đại Lưu hoàn toàn phớt lờ y.

Buông Đại Lưu ra, Kim Phi lại lật thi thể bên cạnh.

“Tiểu Bắc!”

Hô hấp của Kim Phi trở nên nặng nề, nước mắt từ khóe mắt rơi xuống.

Sau khi ôm thi thể Đường Tiểu Bắc khóc hồi lâu, y lại lật thi thể bên cạnh Đường Tiểu Bắc, lần này là Bắc Thiên Tầm.

Thế là Kim Phi không ngừng lật thi thể.

Nhưng thi thể quá nhiều, lúc đầu y còn gọi được tên nhân viên hộ tống, nhưng sau đó, những thi thể này y cảm thấy rất quen mặt nhưng lại không nhớ nổi là ai.

Càng về sau, khuôn mặt của những thi thể càng mờ đi.

Không biết lật bao lâu, Kim Phi đi tới một chỗ bên ngoài thành trì.

Nhìn lên, thấy thành trì đang tràn ngập ánh lửa, từng tiếng kêu thảm thiết vang lên hết đợt này đến đợt khác.

Bên ngoài thành trì, thi thể chất đống như núi, máu loãng tụ lại thành sông, chảy vào sông Trường Giang.

Trường Giang rộng lớn đã hoàn toàn chuyển sang màu đỏ.

"Chẳng trách biển rộng lại biến thành biển máu, rốt cuộc là đã chết bao nhiêu người!"

Kim Phi quỳ trên mặt đất, đau đớn kêu lên.

Y không biết thành trì này là nơi nào, không biết tại sao lại có nhiều người chết như vậy, cũng không biết bản thân mình nên làm gì bây giờ.

Điều duy nhất y có thể làm là ngồi bệt xuống đất khóc.

Y đang khóc thì thấy có người đến bên cạnh mình.

Ngẩng đầu lên, chính là khuôn mặt đầy máu của Quan Hạ Nhi.

"Hạ Nhi, sao nàng lại tới đây?"

Kim Phi vội vàng đứng dậy, kéo tay Quan Hạ Nhi.

Nhưng ai ngờ, y vừa mới dùng chút sức, cánh tay của Quan Hạ Nhi đã rơi ra.

Sau đó cả người chia năm xẻ bảy rớt trước mặt Kim Phi.

Kim Phi sợ hãi đến mức như muốn nghẹt thở, luống cuống tay chân ghép Quan Hạ Nhi lại với nhau.

Sau một hồi loay hoay, cuối cùng y cũng nhận ra có điều gì đó không ổn.

Thành trì này rõ ràng giáp với Đông Hải, Quan Hạ Nhi ở ngoài Xuyên Thục, làm sao lại có thể xuất hiện ở đây?

Nghĩ đến đây, Kim Phi mơ hồ nhận ra mình đang nằm mơ.

"Tỉnh lại! Tỉnh lại!"

Kim Phi vung nắm đấm, điên cuồng gầm lên.

Sau đó y cảm thấy có ai đó đánh vào mặt mình.

Kim Phi đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt đầu tiên y nhìn thấy là vẻ mặt lo lắng của Bắc Thiên Tầm.

Lúc này mặt trời đã lên rất cao, Kim Phi nhìn xung quanh, phát hiện mình đang ở trên một chiếc thuyền nhỏ, Đường Tiểu Bắc đang dựa vào người y ngủ say.

Đầu óc y vẫn còn hơi bối rối vì giấc mơ vừa rồi.

Nhưng một lúc sau, Kim Phi dần dần nhớ lại chuyện xảy ra tối qua.

"Bọn người Đại Lưu đâu?" Kim Phi quay đầu nhìn về phía Bắc Thiên Tầm.
Chương 825: Tự trách

"Đại Lưu..."

Bắc Thiên Tầm do dự một chút, không nói gì, nước mắt không kìm được mà lại chảy xuống.

"Mau nói đi, bọn người Đại Lưu thế nào rồi? Họ có trốn thoát không?"

Kim Phi nắm lấy bả vai Bắc Thiên Tầm hỏi.

Bắc Thiên Tầm lắc đầu, kể lại chuyện xảy ra tối qua.

Khi biết cả hai con tàu đều bị Đại Lưu cho nổ tung, đầu óc Kim Phi lập tức trống rỗng.

Y ngơ ngác nhìn về phương xa, cả người như chết lặng.

Đại Lưu và nhiều cận vệ đều là những cựu binh đầu tiên gia nhập tiêu cục, tình cảm của Kim Phi đối với bọn họ còn sâu nặng hơn cả Bắc Thiên Tầm.

Dù Đại Lưu luôn nhiều chuyện hỏi thăm những lời bàn tán về Kim Phi, khiến Kim Phi cảm thấy khó chịu, những cận vệ khác cũng có một số vấn đề nhỏ, ví dụ như một số người thích cờ bạc, một số rảnh rỗi là đi dạo kỷ viện, cũng có người không thích tắm rửa, trên người luôn có mùi lạ...

Nhưng khi nghĩ đến những người bằng xương bằng thịt vẫn còn cười nói ngày hôm qua, hôm nay đã âm dương cách biệt, Kim Phi cảm thấy như có người đâm vào tim mình.

“Nếu ta cẩn thận hơn một chút thì tốt rồi!”

Kim Phi ôm đầu, rơi vào trầm tư tự trách.

Sau khi đến Đại Khang, y đều bất khả chiến bại dù làm kinh doanh hay chiến đấu.

Y cũng là một người bình thường, khống chế kinh thành, sau khi được phong làm Quốc sư, ít nhiều Kim Phi cũng có chút bành trướng.

Thật ra y và Cửu công chúa luôn biết nhóm quyền quý không hài lòng với chính sách mới và chỉ muốn giết họ, cũng không coi trọng họ là bao.

Khi rời khỏi bến tàu, Đường Tiểu Bắc từng nhắc nhở y là trên tàu có người lạ, liệu có việc gì hay không.

Khi đó, Kim Phi cảm thấy chắc là do lần trước Đường Tiểu Bắc bị cướp biển phục kích, để lại bóng ma tâm lý nên cũng không để tâm mấy.

Theo ý của y, trên thuyền có nhiều nhân viên hộ tống như vậy, chỉ mấy người chạy vặt thì có thể làm được chuyện lớn gì?

Không chỉ có Kim Phi bành trướng, Đại Lưu và các nhân viên hộ tống khác cũng vậy.

Sau khi lên thuyền, Đại Lưu chỉ sắp xếp mấy nhân viên hộ tống canh gác dưới đáy thuyền, để đề phòng có người đục thuyền, đồng thời cử nhân viên hộ tống có hiểu biết về thuyền để mắt tới người lái tàu, để ngừa người lái tàu chạy loạn, sau đó không còn xen vào nữa.

Kết quả là, chỉ cần một lần bất cẩn đã dẫn đến thương vong bi thảm như vậy.

Nhìn thấy vẻ mặt bi thương của Kim Phi, Bắc Thiên Tầm muốn khuyên nhủ y nhưng cô ấy không phải là người hay nói, mở miệng nhưng không biết nên nói gì, chỉ có thể thở dài, im lặng ngồi cùng Kim Phi.

Do đó, khi Đường Tiểu Bắc tỉnh lại, đã nhìn thấy Kim Phi và Bắc Thiên Tầm đang ngồi đối diện nhau, đều không nói gì.

Đôi mắt Kim Phi trống rỗng, thậm chí cô ấy đã tỉnh mà y chưa nhận ra.

"Phu nhân, người tỉnh rồi!" Bắc Thiên Tầm lấy ấm nước bên cạnh qua: "Uống chút nước đi."

Đường Tiểu Bắc không nhận lấy ấm nước, mà đưa tay ra vẫy trước mặt Kim Phi.

Nhưng Kim Phi cứ như không nhìn thấy, ánh mắt vẫn ngơ ngác như cũ.

"Tướng công, làm sao vậy?" Đường Tiểu Bắc lo lắng hỏi.

Bắc Thiên Tầm thở dài kể lại chuyện tối qua.

"Sau tiên sinh nghe xong thì cứ như vậy..."

Bắc Thiên Tầm đành nói.

"Tướng công, không phải chàng nói chuyện binh thắng bại là chuyện thường tình sao!"

Lòng Đường Tiểu Bắc cũng rất buồn, nhưng cô ấy vẫn đưa tay ôm lấy Kim Phi: "Không sao đâu, chỉ cần chúng ta còn sống, nhất định có thể báo thù cho huynh đệ của chúng ta!"

Nhưng mặc kệ Đường Tiểu Bắc có nói hay làm gì, Kim Phi vẫn như cũ, không có bất kỳ phản ứng nào.

Đường Tiểu Bắc thấy thế, nâng má Kim Phi, lớn tiếng hét: “Tướng công, nếu chàng muốn báo thù cho bọn Đại Lưu thì hãy tỉnh lại đi! Nếu chàng cho rằng cái chết của bọn Đại Lưu là không đáng nhắc tới thì chàng cứ tiếp tục ngơ ngác đi!"

Nhắc tới Đại Lưu, cuối cùng sắc mặt của Kim Phi cũng thay đổi.

Đường Tiểu Bắc thấy có hiệu quả, tiếp tục nói: “Tướng công, ta biết chàng đau buồn và tự trách mình, nhưng chàng cũng nói với ta là trốn tránh cũng không giải quyết được vấn đề gì, bây giờ chàng tự trách mình thì đám Đại Lưu cũng không thể sống lại, bây giờ không phải là lúc chúng ta đau khổ mà phải tìm cách quay lại, điều tra rõ chuyện này rốt cuộc là ai làm, như vậy mới có thể trả thù cho bọn Đại Lưu! Mới có thể cho người nhà của bọn Đại Lưu một lời giải thích!”

"Đúng vậy, phải điều tra cho rõ! Phải báo thù cho bọn Đại Lưu!”

Kim Phi thấp giọng lặp lại những lời này, ánh mắt cũng dần lấy lại thần sắc.

"Muốn điều tra chuyện này, chúng ta phải bảo toàn thể lực, như vậy mới có thể quay về.”

Đường Tiểu Bắc nói xong, đưa ấm nước qua.

Lần này Kim Phi không từ chối mà cầm ấm nước ngửa đầu lên uống một ngụm.

Bắt đầu từ tối đêm qua y chưa uống được một giọt nước nào, lúc này thực sự rất khát.

Nhưng chỉ mới uống được hai ngụm, Kim Phi đã đặt ấm nước xuống.

Lúc này họ đang ở trên biển, lượng nước ngọt là hữu hạn nên phải sử dụng tiết kiệm.

"Tiểu Bắc, xin lỗi đã làm cho muội lo lắng!"

Kim Phi đưa ấm nước cho Đường Tiểu Bắc.

Nếu không phải vừa rồi có Đường Tiểu Bắc khuyên bảo, y không biết mình sẽ còn đắm chìm trong tự trách bao lâu nữa.

Đường Tiểu Bắc nói đúng, chuyện gì xảy ra cũng đã xảy ra rồi, dù có tự trách mình thế nào đi nữa thì bọn Đại Lưu cũng không thể sống lại được.

"Tướng công, vừa rồi chàng làm ta sợ chết khiếp!"

Đường Tiểu Bắc xác nhận Kim Phi đã trở lại bình thường, hai mắt đột nhiên đỏ ửng, nhào vào lòng ngực Kim Phi: "Vừa rồi ta còn tưởng sau này chàng sẽ si ngốc luôn!"

"Không đâu!"

Kim Phi vỗ lưng Đường Tiểu Bắc, quay đầu nhìn về phía Bắc Thiên Tầm: "Thiên Tầm, cảm ơn cô!"

Hôm qua sau khi trúng độc y cũng đã nếm trải được cảm giác bủn rủn đau nhức cả người, tuy Bắc Thiên Tầm không nói ra, nhưng y có thể tưởng tượng được, cô ấy cũng phải gian nan lắm mới đưa được y và Đường Tiểu Bắc lên thuyền nhỏ.

Nếu không, với tính cách của Bắc Thiên Tầm, sẽ không thể nào trơ mắt nhìn đám người Đại Lưu chết.

“Đây là việc ta nên làm.”

Bắc Thiên Tầm xua tay, hỏi: “Tiên sinh, bây giờ nên làm thế nào?”

“Trở về trước, chuyện khác nói sau!” Kim Phi trả lời.

"Nhưng đêm qua ta cũng không chịu được mà ngủ quên..." Bắc Thiên Tầm hơi xấu hổ nói: "Trôi dạt trên biển cả đêm, bây giờ cũng không biết đã trôi đến nơi nào, rồi làm sao trở về?"

“Chúng ta ở Đông Hải, chỉ cần tiếp tục đi về phía tây, một ngày nào đó sẽ có thể trở lại Đại Khang!" Kim Phi nói.

“Nhưng chúng ta không còn nhiều nước và cũng không có thức ăn…” Bắc Thiên Tầm nói.

“Con thuyền này chắc chắn có đồ cứu trợ khẩn cấp, đủ để chúng ta cầm cự được một thời gian.”

Kim Phi mở một ngăn bí mật ở đuôi thuyền, lấy ra một chiếc hộp gỗ ở trong đó.

Mở hộp gỗ ra, bên trong có năm chiếc ấm sắt, còn có một túi lớn đựng thịt sấy khô và mấy túi đồ khô.

Bắc Thiên Tầm nhìn thoáng qua ngăn bí mật, phát hiện bên trong có ba chiếc hộp gỗ nhỏ, đôi mắt cô ấy đột nhiên mở to.

"Tiên sinh, ngài chuẩn bị những thứ này lúc nào vậy?"

Lúc này trong đầu cô ấy chợt lóe lên một ý nghĩ.

Chẳng lẽ Kim Phi đã đoán trước sẽ có cục diện ngày hôm nay?

Nhưng ý nghĩ đó chỉ lóe lên trong chốc lát rồi biến mất.

Bởi vì cô ấy tin tưởng Kim Phi, nếu y biết trước có thế lực muốn tấn công mình, nhất định y sẽ ra tay trước, sẽ không để bọn Đại Lưu chết.

"Bắc Thiên Tầm tỷ tỷ, chiếc thuyền này vốn được tướng công thiết kế chuyên dành cho chạy trốn, không chỉ chiếc thuyền này, mà tất cả các thuyền cứu sinh của thương hội Kim Xuyên chúng ta đều có thứ này."

Đường Tiểu Bắc đoán được suy nghĩ của Bắc Thiên Tầm nên nhanh chóng giải thích.

Lúc này Bắc Thiên Tầm mới nhớ ra, con thuyền này vốn không phải là của thuyền lớn mang đến mà là do nhân viên hộ tống kéo lên sau khi thuyền lớn đến bến tàu.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom