• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (2 Viewers)

  • Chương 836-840

Chương 836: Thanh tra nội bộ

Hai tháng trước Kim Phi còn ở kinh thành, mà đối phương đã bắt đầu triển khai hành động ở làng Tây Hà, chứng tỏ đối phương toàn bộ kế hoạch có lẽ bắt đầu sớm hơn.

Có thể bắt đầu lên kế hoạch trước nhiều tháng, suy nghĩ đầu tiên của Cửu công chúa chính là đám người quyền quý kia.

Bọn chúng có động cơ ra tay, cũng có năng lực hành động.

Mưu sĩ được đám quyền quý bồi dưỡng, kẻ nào kẻ nấy đều là cao thủ đoán được lòng người.

Nhận thấy mình đang bị những người này nhắm đến, Cửu công chúa không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng.

“Tỷ tỷ, ta biết tỷ đang rất đau lòng, nhưng có lẽ chúng ta đang bị nhắm vào, tỷ cần phải vực dậy tinh thần, không thì tiêu cục lẫn trong làng sẽ gặp nguy mất!”

Cửu công chúa nhìn Quan Hạ Nhi lại đang đờ đẫn ra, nôn nóng nói.

Quan Hạ Nhi quay đầu nhìn Cửu công chúa, nhưng hai mắt đều không có tiêu cự, không biết không nghe thấy hay là nghe không hiểu.

“Điện hạ, chúng ta bị ai nhắm vào?” Tiểu Ngọc thấy Quan Hạ Nhi không có phản ứng, nhíu mày hỏi.

“Phiền nhất là đây,” Cửu công chúa nói: “Bổn cung tuy rằng biết chúng ta bị nhắm tới, lại không biết là ai!”

Ở kinh thành mấy tháng, Cửu công chúa hoàn toàn chém giết đến mức điên cuồng.

Mấy lượt thanh trừng triệt để, giết người đến mức đầu người chất đống ở kinh thành.

Không biết có bao nhiêu đại gia tộc truyền thừa hơn trăm năm đã sụp đổ trong một đêm.

Ngoài những gia tộc bị xét nhà, chính sách mới mà Kim Phi và Cửu công chúa đưa ra, cũng tổn hại lớn đến ích lợi của đám quyền quý.

Với thực lực hiện giờ của tiêu cục Trấn Viễn và quân Trấn Viễn, nếu biết kẻ địch là ai thì Cửu công chúa cứ việc phái người đi xét nhà.

Nhưng đám quyền quý khắp cả Đại Khang căm hận bọn họ thật sự quá nhiều, Cửu công chúa hoàn toàn không có biện pháp phán đoán rốt cuộc là nhà ai hoặc là những nhà quyền quý nào đang làm trò quỷ.

Cô ấy cũng không thể vì chuyện này, mà giết sạch toàn bộ giai cấp quyền quý Đại Khang được?

Như thế không thực tế.

Rất nhiều quyền quý truyền thừa hàng trăm hàng ngàn năm, sự tồn tại của chúng tại địa phương không khác gì làm vua một cõi.

Nếu thật sự đuổi tận giết tuyệt, bọn chúng chắc chắn sẽ tạo phản.

Cho nên Kim Phi mới có thể thi hành chính sách mới, định làm suy yếu dần thực lực của bọn chúng.

Đầu tiên y đẩy mạnh cho vay số lượng nhỏ để mang lại lợi ích cho người dân, giải quyết căn bản khả năng các nhà cường hào chiếm đoạt đất đai của dân thường.

Sau đó lại từng bước thi hành lệnh giải phóng nô lệ, xóa nhòa chế độ nuôi gia nô của các nhà giàu.

Tiếp đó lại thực hành cắt binh giảm quan, cắt giảm lực lượng vũ trang trong tay nhà giàu.

Kim Phi vốn định chọn phương thức dùng nước ấm nấu ếch xanh, làm suy yếu các gia tộc giàu có từng bước một, nhưng đám người này còn phản ứng nhanh hơn cả dự tính của Kim Phi, phản kích cũng càng thêm mãnh liệt.

Chính sách mới vẫn đang đẩy mạnh cho vay để mang lại lợi ích cho người dân, lệnh giải phóng nô lệ cũng chỉ đang thí điểm tại khu vực kinh thành, đám quyền quý đã ý thức được nguy cơ, hơn nữa còn mau chóng phản kích.

Trên triều đình bọn chúng ngoan ngoãn phục tùng với Kim Phi và Cửu công chúa, cũng vỗ tay khen ngợi chính sách mới, lâu lâu lại viết tờ tấu chương khen ngợi hoàng đế, khen ngợi Kim Phi và Cửu công chúa.

Điều này làm Kim Phi không khỏi cho rằng đám quyền quý đã thỏa hiệp.

Cho dù là Cửu công chúa có kinh nghiệm tranh đấu phong phú trên triều, cũng thả lỏng cảnh giác.

Kết quả ai ngờ đối phương vừa ra tay thì lại tàn nhẫn như vậy?

“Điện hạ yên tâm, vừa rồi ta đã sắp xếp đội Chung Minh đi tra xét, chỉ cần điều tra ra là ai làm, ta nhất định sẽ bắt chúng nợ máu trả bằng máu!”

Tiểu Ngọc nghiến răng nói.

Sau khi được Kim Phi vực dậy, làng Tây Hà thậm chí toàn bộ huyện Kim Xuyên đã có những thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Tiểu Ngọc là nhóm người được lợi đầu tiên, cũng là là nhóm cảm kích nhất với Kim Phi.

“Không, Tiểu Ngọc, điều mà ngươi phải làm hiện giờ không phải đi tra lai lịch của kẻ địch, mà là mau chóng tiến hành thanh tra nội bộ.”

Cửu công chúa lắc đầu nói: “Bọn họ là ai, bổn cung sẽ sắp xếp người đi tra.”

Từ trước đến nay đám mưu sĩ làm việc luôn rất kín kẽ, kế hoạch lớn như vậy, thì chúng tuyệt đối sẽ càng thêm cẩn thận.

Thời gian thành lập của đội Chung Minh vẫn còn quá ngắn, hơn nữa hầu hết các thành viên đều xuất thân khiêm tốn, giỏi công tác tình báo cơ sở nhưng lại không hiểu luật chơi giữa những kẻ quyền quý.

Để đội Chung Minh đi tra xét đám mưu sĩ, làm nhiều công ít, cuối cùng có khi còn bị mưu sĩ dẫn dắt lầm đường.

Mạng lưới tình báo mà Cửu công chúa bồi dưỡng, tuy rằng quy mô không được bằng như đội Chung Minh, nhưng lại có hiểu biết về tranh đấu trong triều và đám quyền quý, hơn nữa càng thêm bí ẩn, đi điều tra quyền quý cũng phù hợp nhất.

Quan trọng nhất là thời gian Cửu công chúa tới làng Tây Hà không dài, uy tín cũng không cao.

Nếu người của cô ấy tự tiện điều tra trong làng thì rất dễ dàng xảy ra mâu thuẫn giữa thôn dân và nhân viên hộ tống.

Mà Tiểu Ngọc là người sinh ra lớn lên ở làng Tây Hà, lại là con gái của trưởng làng, thành viên đội Chung Minh phần lớn cũng là người địa phương Kim Xuyên, để đội Chung Minh thanh tra nội bộ thì mâu thuẫn với dân làng cũng sẽ vơi đi một chút.

“Thanh tra nội bộ?” Tiểu Ngọc khẽ nhíu mày: “Có cần thiết không?”

Thanh tra nội bộ rất dễ khiến người một nhà bất mãn, làm người ta cảm thấy tổ chức không tin mình.

Như vậy sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến tinh thần đoàn kết, khơi dậy mâu thuẫn giữa người kiểm tra và người bị kiểm tra.

“Trước kia không cần, nhưng hiện tại rất cần thiết!”

Cửu công chúa nói: “Hiện giờ tiêu cục và quân Trấn Viễn đã trưởng thành, đứng trước bất cứ kẻ địch trực tiếp nào, chúng ta đều không sợ gì cả!

Kẻ địch cũng hiểu rõ điểm này, cho nên bọn chúng mới có thể ăn mòn từ bên trong, đây cũng là điều đáng sợ nhất, ở trên biển phu quân bị người hạ độc, ta và Hạ Nhi tỷ tỷ bị người ném lựu đạn, đều là kết quả do bọn chúng ăn mòn từ bên trong!”

“Ta đã biết, chốc nữa sẽ sắp xếp ngay.”

Tiểu Ngọc cũng ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này, thấy Quan Hạ Nhi còn đang ngơ ngác bèn gật đầu đồng ý.

“Nhớ kỹ, tập trung vào những người thích cờ bạc, những người tham tiền, những người gia đình không cư trú trong làng.”

Cửu công chúa nhắc nhở nói: “Những người này là mục tiêu dễ bị nhắm tới nhất."

Mỗi người đều có điểm yếu riêng.

Có người thích đánh bạc, có thể sẽ nợ nần chồng chất.

Có người háo sắc, có thể bị người khác dàn dựng lừa gạt.

Có người lòng tham, vừa ăn trong bát vừa nhìn trong nồi.

Nếu gặp phải cao thủ giỏi vận dụng tâm lý, những người có điểm yếu rõ ràng này rất dễ bị lợi dụng.

Ví dụ như đầu bếp đã đầu độc tàu Kim Phi, mưu sĩ của đám quyền quý đã lợi dụng sự bất mãn với tiêu cục của hắn ta, hứa hẹn sẽ cho hắn ta một chức vụ chính thức sau khi thành công, thế là hắn ta trở thành kẻ phản bội.

Mà nhân viên hộ tống định cho nổ chết Quan Hạ Nhi và Cửu công chúa, là bị người lợi dụng điểm yếu là quan tâm đến gia đình và bắt cóc gia đình anh ta.

“Ta đã biết.” Tiểu Ngọc ghi lại lời Cửu công chúa vào cuốn sổ nhỏ: “Điện hạ còn dặn dò gì không?”

“Chốc nữa lại phiền ngươi lại đi nói cho Trịnh Phương một tiếng, bảo anh ta tăng cường tuần tra trong làng, những chỗ sau núi dễ dàng lẻn vào cần tăng số người trông coi, không thể để xuất hiện thích khách thêm nữa!”

Cửu công chúa nhắc nhở nói.

“Rõ!” Tiểu Ngọc gật đầu, sau đó ý bảo Cửu công chúa tiếp tục nói.

“Tạm thời ngươi làm xong hai việc này đã, nếu có yêu cầu, bổn cung lại đi tìm ngươi.” Cửu công chúa nói.

“Được!” Tiểu Ngọc cầm sổ nhỏ rời đi.

Ban đêm cùng ngày, làng Tây Hà bắt đầu triển khai hoạt động thanh tra.

Trịnh Phương cũng nâng cao tần xuất tuần tra trong làng.

Bầu không khí trong làng vốn yên bình mấy tháng nay bỗng trở nên căng thẳng.

Trong một khoảng sân hẻo lánh và kín đáo trong huyện Kim Xuyên, một ông lão đang phe phẩy cây quạt ngồi trong sân hóng mát.

Một người đàn ông mặc đồ đen trèo qua tường sân, chạy đến trước mặt ông lão và nhỏ giọng nói: “Bẩm báo đại nhân, đúng như ngài dự đoán, làng Tây Hà đã bắt đầu thanh tra nội bộ.”

“Tốt lắm, nên đi bước tiếp theo rồi!” Ông lão cười trả lời.
Chương 837: Phát điên

Ngày thứ hai khi Tiểu Ngọc bắt đầu thanh tra nội bộ thì trong làng đột nhiên truyền tới một tin tức.

Kim Phi đã chết ở Đông Hải, Cửu công chúa biết tin, bèn lập tức quay về làng Tây Hà, để cướp tài sản mà Kim Phi để lại với Quan Hạ Nhi.

Đợt tập kích phòng y tế trước đó, chính là do Cửu công chúa có ý định muốn giết chết Quan Hạ Nhi, sau khi thất bại mới lấy một nhân viên hộ tống đi ngang qua để làm vật thế thân.

Lần thanh tra nội bộ này, cũng là do Cửu công chúa phát động nhằm làm suy yếu những người ủng hộ Quan Hạ Nhi.

Bây giờ Quan Hạ Nhi đã bị Cửu công chúa giam lỏng rồi…

Tin tức này giống như một quả bom nổ ném xuống biển, khắp làng Tây Hà lập tức sôi sục lên.

Hàng trăm dân làng đổ xô đến tứ hợp viện để hỏi xem có phải Kim Phi đã thực sự chết rồi hay không.

Quan Hạ Nhi vẫn đang ngây ngây dại dại, Tiểu Ngọc chỉ đành căng ra đầu đứng ra giải thích, nói tất cả chỉ là tin đồn nhằm phá hoại sự đoàn kết của làng.

Mặc dù nhân viên hộ tống và dân làng có phần phản cảm với việc thanh tra nội bộ, nhưng dù sao Tiểu Ngọc cũng là người cũ ở trong làng, nên họ vẫn có vài phần tín nhiệm cô ấy, người dân thấy Quan Hạ Nhi mãi không đi ra, chỉ đành quay về.

Nhưng ai ngờ đêm hôm đó, khắp nơi trong làng đột nhiên xuất hiện từng bộ từng bộ quần áo.

Mặc dù những bộ quần áo này rất nhanh đã bị đội tuần tra lấy đi, nhưng vẫn có một vài dân làng nhìn thấy.

Những dân làng đã quen thuộc với Kim Phi khi đó đều nhận ra, đây là đồ mà Kim Phi thường xuyên mặc.

Thực ra chính đội tuần tra cũng quan tâm đến tin tức của Kim Phi, sau khi tan làm không nhịn được mà bắt đầu thảo luận.

Cộng thêm việc Quan Hạ Nhi mãi không xuất hiện, nhiều người dân đã bắt đầu lờ mờ tin vào nội dung trong tin đồn.

Đặc biệt là một số nhân viên hộ tống và dân làng của làng Quan Gia, cũng bắt đầu nhìn Tiểu Ngọc với ánh mắt nghi ngờ.

Trưởng làng làng Quan Gia bí mật đến tìm Tiểu Ngọc, hỏi cô ấy có phải đã thực sự giam lỏng Quan Hạ Nhi lại rồi hay không.

Uy tín của Cửu công chúa ở làng Tây Hà vốn dĩ không cao, tin đồn vừa xuất hiện, tình thế của cô ấy càng trở nên lúng túng.

Nhiều dân làng nhìn thấy cô ấy đã bắt đầu tránh đi.

Tiểu Ngọc phát hiện bầu không khí hiện tại trong làng không ổn, bèn vội vàng đi tìm Quan Hạ Nhi.

Nhưng Quan Hạ Nhi lại giống như người mất hồn, chỉ biết khóc, mới qua hai ngày mà cả người đã tiều tụy đi rất nhiều.

Tiểu Ngọc hết cách, chỉ đành đi tìm Cửu công chúa.

“Điện hạ, người mau nghĩ cách gì đi. Nếu cứ tiếp tục như vậy, lòng người sẽ thực sự tiêu tan mất!”

“Bổn cung đã xem thường bọn chúng rồi!” Cửu công chúa thở dài đáp: “Kế sách hiện tại, sợ rằng chỉ có tỷ tỷ ra mặt mới có thể thực hiện được.”

“Nhưng phu nhân giống như người mất hồn vậy, Nhuận Nương nói rằng tẩu ấy hai ngày hai đêm hôm nay đều không hề chợp mắt!”

Tiểu Ngọc sốt ruột nói.

“Không được, nếu cứ tiếp tục như vậy, trong làng nhất định sẽ hỗn loạn!”

Cửu công chúa đứng dậy đi ra khỏi phòng: “Đi, chúng ta đi gặp tỷ tỷ!”

Khi bước vào phòng ngủ của Kim Phi và Quan Hạ Nhi, Cửu công chúa nhìn thấy Quan Hạ Nhi đang ngồi trước cửa sổ may áo.

Vẻ mặt cô đờ đẫn mà chăm chú, ngay cả khi Cửu công chúa đi đến trước mặt rồi, cô vẫn không nhận ra.

“Tỷ tỷ…”

Cửu công chúa khẽ gọi Quan Hạ Nhi một tiếng.

Thấy Quan Hạ Nhi không phản ứng lại, Cửu công chúa lại khẽ vỗ vào vai cô.

Nhưng Quan Hạ Nhi vẫn không có phản ứng, vẫn đang luồn từng đường kim mũi chỉ để may áo.

Cửu công chúa bất lực, giật lấy chiếc áo từ trong tay Quan Hạ Nhi.

“Trả cho ta! Mau trả lại cho ta!”

Quan Hạ Nhi giống như phát điên mà giành lại áo: “Quần áo của đương gia đều bị người ta cướp đi hết rồi, lỡ trời lạnh thì phải làm sao?”

“Phu nhân không phải bị mất trí rồi đấy chứ?”

Tim Tiểu Ngọc bất chợt đập mạnh.

Cách đây mấy năm, ở một gia đình làng bên, có người vợ sinh liên tiếp ba người con gái, mãi mà không sinh được con trai, thế là người đàn ông bèn cưới một tiểu thiếp, sau khi tiểu thiếp mang thai, người vợ lo lắng địa vị trong nhà bị lung lay, bèn liên tục gây khó dễ.

Kết quả có một lần lỡ tay đánh tiểu thiếp, đã làm sảy thai ở trong bụng tiểu thiếp, còn bị bà mụ phán rằng đã mất đi khả năng sinh sản, bị nhà mẹ chồng đuổi ra khỏi nhà.

Quay lại nhà mẹ đẻ, lại bị chị dâu đánh đuổi ra ngoài, từ đó mà mất trí, cô ta đi lang thang ở khắp làng, gặp ai cũng hỏi có nhìn thấy con của cô ta đâu không.

Sau khi lang thang ở trong làng mấy tháng, cô ta rơi xuống sông rồi chết đuối.

Tiểu Ngọc biết rõ tình cảm mà Quan Hạ Nhi dành cho Kim Phi, bây giờ Kim Phi sống chết không rõ, chuyện này đã gây ra đả kích rất lớn cho cô.

Mặc dù sau khi nắm giữ đội Chung Minh, Tiểu Ngọc đã trưởng thành lên nhiều, nhưng dù sao cô ấy vẫn là một cô gái, dưới sự che chở của Kim Phi, cô ấy chưa từng gặp phải bất kỳ trở ngại nào, bây giờ lại đột nhiên xảy ra chuyện lớn như vậy, còn phải chịu sự nghi ngờ và chỉ trích của dân làng, trong lòng nhất thời trở lên hỗn loạn.

Lúc này cô ấy giống như đã mất đi chủ kiến, chỉ có thể cầu cứu Cửu công chúa: “Điện hạ, hình như phu nhân mất trí rồi, người mau nghĩ cách gì đi!”

“Bổn cung cũng không phải là lang trung, có thể có cách gì được cơ chứ?” Cửu công chúa lắc đầu: “Tốt nhất là tìm Ngụy tiên sinh tới xem thử đi!”

“Đúng rồi, tìm Ngụy tiên sinh!”

Tiểu Ngọc quay đầu chạy đi.

Hai ngày nay Ngụy Vô Nhai đều ở tiền viện, rất nhanh đã mang theo hòm thuốc, rồi chạy theo sau Tiểu Ngọc bước vào.

Sau khi nghe Tiểu Ngọc và Nhuận Nương kể lại, ông ta ngồi xổm xuống nhìn biểu cảm và ánh mắt của Quan Hạ Nhi, rồi lắc đầu đứng dậy.

“Tình cảm của phu nhân và Kim tiên sinh quá sâu đậm, trong phút chốc không thể chấp nhận được tin tiên sinh gặp nạn, nên trở lên ngây dại.” Ngụy Vô Nhai thở dài nói: “Cũng chính là bị mất trí như Tiểu Ngọc nói.”

“Vậy phải điều trị như thế nào?” Cửu công chúa vội vàng hỏi.

“Mất trí là một loại tâm bệnh, dùng thuốc gì cũng không thể trị khỏi được.” Ngụy Vô Nhai đáp: “Tâm bệnh chỉ có thể dùng tâm dược để điều trị.”

“Tâm dược là gì?” Tiểu Ngọc hỏi.

“Tâm bệnh của Hạ Nhi phu nhân là tiên sinh, vậy tâm dược tất nhiên cũng là tiên sinh.”

“Nhưng mà tiên sinh…” Tiểu Ngọc ngừng lại, rồi cau mày nói: “Nếu như tiên sinh ở đây, chúng ta còn cần phải lo lắng gì chứ?”

“Ngụy tiên sinh, đã đến lúc này rồi, ông đừng úp úp mở mở nữa, có cách gì thì mau nói ra đi!”

Cửu công chúa cũng có phần sốt ruột,

“Để lão phu thử xem.”

Ngụy Vô Nhai vén tay áo lên, nhìn Thấm Nhi và Châu Nhi: “Thấm Nhi cô nương, lát nữa phản ứng của phu nhân có thể sẽ khá dữ dội, nếu như không thể kiểm soát được, hy vọng cô nương có thể kiềm chế phu nhân lại. Châu Nhi, mong cô trông chừng điện hạ cẩn thận, đừng để phu nhân làm điện hạ bị thương.”

“Được.”

Thấm Nhi, Châu Nhi cùng nhau gật đầu, trong lòng hơi hoang mang.

Ngụy Vô Nhai trị bệnh cho Quan Hạ Nhi, vì sao lại nhắc nhở bọn họ bảo vệ cẩn thận cho Cửu công chúa chứ?

Giây tiếp theo, bọn họ nhìn thấy Ngụy Vô Nhai giật lấy chiếc áo trong tay Quan Hạ Nhi, sau đó ném vào người Cửu công chúa.

“Trả áo lại cho ta! Đương gia sẽ bị lạnh mất!”

Quan Hạ Nhi giống như phát điên mà lao về phía Cửu công chúa.

Châu Nhi rốt cuộc cũng hiểu được lời nói vừa rồi của Ngụy Vô Nhai, bèn nghiêng mình chắn trước mặt Cửu công chúa.

Thấm Nhi đưa ra ra kéo lấy cánh tay của Quan Hạ Nhi lại.

“Phu nhân, mau tỉnh lại đi! Trong bụng cô ấy có huyết mạch của Kim tiên sinh, cô không được làm tổn thương cô ấy!”

Ngụy Vô Nhai đứng ở bên cạnh Quan Hạ Nhi, hét lớn vào tai cô.

“Huyết mạch của đương gia!”

Ánh mắt của Quan Hạ Nhi cuối cùng cũng thay đổi.

Từ đờ đẫn dần dần khôi phục lại sự phấn chấn.

Cô sững sờ nhìn xung quanh: “Vũ Dương, Tiểu Ngọc, sao hai người lại ở đây?”

“Phu nhân, cuối cùng người cũng tỉnh lại rồi!”

Tiểu Ngọc thốt lên một tiếng rồi bật khóc.

Cửu công chúa cũng thở phào nhẹ nhõm.
Chương 838: Tan thành mây khói

“Phu nhân, Kim tiên sinh không có ở đây, trong làng còn cần phải dựa vào phu nhân duy trì đại cục, cho nên phu nhân phải nghĩ thoáng ra.” Nguỵ Vô Nhai khuyên nhủ.

“Đúng vậy phu nhân, hai ngày nay người không ra khỏi cửa, làng đã loạn thành một mớ rồi.” Tiểu Ngọc nói.

“Tỷ tỷ, phu quân kinh doanh vất vả, làng mới có được quy mô như ngày hôm nay, chúng ta nhất định phải bảo vệ làng.”

Cửu công chúa tiến lên cầm tay Quan Hạ Nhi: “Bằng không thì chờ phu quân trở lại, chúng ta làm sao có thể bàn giao lại được?”

“Phu quân còn có thể trở về sao?” Mắt Quan Hạ Nhi lại đỏ hoe.

“Nhất định có thể trở về!” Cửu công chúa kiên định nói: “Phía Đông Hải hôm qua đưa tin đến, nói là việc trục vớt thi thể đã kết thúc, nhưng không tìm thấy thi thể của phu quân, Tiểu Bắc, Thiên Tầm và Đại Lưu, vậy nên ta suy đoán là phu quân rất có thể đã trốn thoát, chẳng qua là có vài lý do mà tạm thời không thể lên bờ.

Ta đã truyền tin bảo Nguỵ Đại Đồng phái tất cả thuyền của Cục vận tải đến Đông Hải, Thiết Chuỳ điều động ba trăm nhân viên hộ tống từ Tây Xuyên và từ đập Đô Giang qua đó.

Tốc độ xuôi dòng rất nhanh, cùng lắm thì ngày mai là có thể tới trấn Ngư Khê, bọn họ nhất định có thể đón phu quân trở về.”

Tiểu Ngọc quay đầu nhìn về phía Cửu công chúa, trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.

Mấy ngày nay Cửu công chúa vẫn luôn không ra khỏi cửa, Tiểu Ngọc còn tưởng rằng cô ấy tránh hiềm nghi, không ngờ cô ấy lại âm thầm làm nhiều chuyện như vậy.

“Vũ Dương, may mà có muội!” Quan Hạ Nhi cầm tay Cửu công chúa: “Nếu không có muội, ta thật sự không biết phải làm gì…”

“Tỷ tỷ, ta cũng chỉ có thể làm đến vậy, tiếp theo như nào còn phải trông cậy vào tỷ.”

Cửu công chúa nói: “Gia tộc quyền thế khí thế hung hăng, vì phu quân, cũng vì trăm họ trong làng, tỷ nhất định phải tỉnh táo lại!”

“Vũ Dương, bây giờ ta ngay cả chữ cũng không biết được bao nhiêu, đầu óc ngu dốt, hay là muội quản lý việc nhà đi.”

Quan Hạ Nhi thấp giọng nói: “Đương gia nói, muội ở kinh thành thường xuyên giúp bệ hạ phê duyệt tấu chương, quản lý quốc gia đại sự, nhất định có thể quản lý tốt hơn ta.”

Tiểu Ngọc nghe thấy Quan Hạ Nhi nói vậy thì nhất thời nóng nảy.

Là người sinh ra ở trong làng, trong lòng Tiểu Ngọc tin tưởng Quan Hạ Nhi, chứ không phải là Cửu công chúa tới từ kinh thành.

Quan Hạ Nhi đang chuẩn bị giao quyền hành ra à?

Tiểu Ngọc vừa mới chuẩn bị mở miệng ngăn cản, thì nghe thấy Cửu công chúa lên tiếng.

“Tỷ tỷ, không phải là ta không muốn quản lý công việc, mà là cơ thể này của ta đúng là không được thuận tiện.”

Cửu công chúa bất đắc dĩ chỉ vào bụng mình.

Tiểu Ngọc nghe thấy Cửu công chúa nói vậy mới thở phào nhẹ nhõm.

May mà Cửu công chúa không đồng ý, bằng không cô ấy phải đóng vai ác rồi.

Cô ấy vội vàng phụ hoạ: “Đúng vậy đó phu nhân, điện hạ sắp sinh, người để cho cô ấy nghỉ ngơi cho khoẻ đi.”

Nói xong, cô ấy còn liên tục nháy mắt với Nguỵ Vô Nhai.

Nguỵ Vô Nhai mỉm cười, gật đầu nói: “Quả thật phải nghỉ ngơi cho khoẻ rồi.”

“Tỷ tỷ, gần đây ta luôn cảm thấy mệt mỏi, vậy nên cái nhà này vẫn là tỷ quản lý đi.” Cửu công chúa nói.

Nguỵ Vô Nhai nghe Cửu công chúa nói vậy, không khỏi nhìn cô ấy một cái thật sâu.

Hôm qua ông ta vừa mới bắt mạch cho Cửu công chúa, không có vấn đề gì, thai nhi rất khoẻ mạnh, Cửu công chúa đi bộ cũng mạnh mẽ như gió, nói là mệt mỏi chẳng qua chỉ là mượn cớ mà thôi.

Nhưng hai ngày nay trong làng có người loan tin vịt nói Cửu công chúa muốn đoạt quyền, một khi Cửu công chúa quản lý việc nhà, tương đương với việc chứng thực lời đồn.

Với sự thông minh của Cửu công chúa, không thể nào không nhìn ra điểm này, vậy nên cô ấy lựa chọn nhượng bộ.

Nguỵ Vô Nhai cũng nhận thức được điểm này, vậy nên cũng không nói gì, cúi đầu đứng ở một bên.

“Đúng, Vũ Dương việc dưỡng thai là quan trọng nhất, những chuyện khác có ta rồi.” Quan Hạ Nhi vội vàng đỡ Cửu công chúa ngồi xuống ghế: “Nếu muội có chuyện gì không may, ta có chết cũng không dám đi gặp liệt tổ liệt tông nhà họ Kim.”

Không thể đẻ nhiều con cho Kim Phi, vẫn luôn là tâm bệnh của Quan Hạ Nhi.

Nếu như Kim Phi thật sự gặp chuyện không may, thì đứa bé trong bụng Cửu công chúa chính là huyết mạch duy nhất của y.

Quan Hạ Nhi là nữ nhân tư tưởng phong kiến, việc này quan trọng hơn bất kể thứ gì.

“Tỷ tỷ, lúc trước phu quân không có ở đây, lúc làng bị bao vây, tỷ cũng đã làm rất tốt.”

Cửu công chúa thấy Quan Hạ Nhi vẫn còn chút lo lắng, nên khích lệ: “Lần này cũng giống như lần trước là được, nếu có chuyện gì không chắc chắn, ta với tỷ cùng nhau thương lượng.”

“Được! Chúng ta cùng nhau bảo vệ làng, chờ đương gia trở về!”

Quan Hạ Nhi gật đầu, sau đó quay về phía cửa hô lớn: “Nhuận Nương, mang áo giáp của ta ra!”

“Vâng!”

Nhuận Nương vẫn luôn đứng ở cửa nghe lén, lau nước mắt một cái rồi xoay người chạy.

Một lát sau, Quan Hạ Nhi một thân quân trang đẩy cửa phòng ra.

Mặc dù sắc mặt hơi tái, nhưng khí chất của cô toàn thân đã thay đổi hoàn toàn.

“Tiểu Ngọc, thông báo cho các trưởng làng, trưởng lão, lãnh đạo cấp chủ nhiệm trở lên ở nhà xưởng, cùng với các nhân viên hộ tống, Đại đội trưởng quân Trấn Viễn nhân viên, lát nữa qua xưởng dệt họp!”

Quan Hạ Nhi mở miệng nói.

“Dạ!” Tiểu Ngọc chạy nhanh ra ngoài.

Quan Hạ Nhi dẫn theo Tiểu Ngọc một lần nữa tuyển chọn đội hộ vệ, đi về phía sau núi.

Mấy ngày gần đây, tin đồn trong làng nổi lên tứ phía, Quan Hạ Nhi vẫn luôn không lộ diện, người dân trong làng không khỏi bàng hoàng.

Gặp lại Quan Hạ Nhi, người dân trong làng nhất thời mới cảm thấy trong lòng ổn định một chút.

“Hạ Nhi, bọn họ nói Phi ca bị giết hại ở Đông Hải, có thật vậy không?”

Thím Ba kéo Quan Hạ Nhi lo lắng hỏi.

“Tin nhảm, đều là tin nhảm thôi!”

Quan Hạ Nhi không chút do dự nói: “Có người muốn gây chuyện với làng chúng ta, cố ý tung tin đồn, mọi người tuyệt đối không thể tin! Hôm qua đương gia đã gửi tin cho ta, y ở Đông Hải có thể tạo ra thuyền lớn ra biển, rất nhanh sẽ quay về thôi!”

Cô đi qua đi lại như vậy là do Cửu công chúa sắp xếp, những lời này cũng là Cửu công chúa bảo cô nói.

Hiện giờ lòng dân ở làng Tây Hà bất ổn, bất kể là Kim Phi có mệnh hệ gì không, cũng không được thừa nhận.

“Ta đã nói rồi, Phi ca có bản lĩnh như vậy, đám mọi rợ cao nguyên còn bị y đánh tè cả ra quần, chỉ là mấy tên cướp biển mắt không thấy ánh sáng, sao có thể động đến được y!”

Thím Ba cắn răng nói: “Nếu để cho ta biết là ai đáng chết nguyền rủa Phi ca, ta phải mắng chết hắn mới thôi!”

“Thím Ba, ở trong làng thím có quan hệ tốt nhất, nhất định phải điều tra rõ giúp Tiểu Ngọc, tin đồn truyền ra từ chỗ nào!”

Quan Hạ Nhi dặn dò nói: “Người tung tin đồn lòng dạ ác độc, nhất định phải bắt được hắn!”

“Hạ Nhi, cháu yên tâm, chuyện này cứ giao cho ta!”

Thím Ba vỗ ngực nói: “Ta nghe từ vợ bé nhà Lục Tử, vậy ta đi hỏi cô ta là nghe ai nói, cứ như vậy hỏi lần lượt, ta không tin là không tìm được!”

“Vậy thì làm phiền thím Ba rồi!”

“Đều là người một nhà, nói phiền toái khách khí như vậy làm gì!” Thím Ba khoát tay nói: “Vậy ta qua nhà Lục Tử hỏi một chút.”

Nói xong bà ta vội vàng rời đi.

Quan Hạ Nhi tiếp tục đi về phía sau nói, dọc đường đi hễ có người hỏi thì cô đều trả lời như vậy.

Có cái loa lớn như thím Ba hỗ trợ, Quan Hạ Nhi còn chưa đến sau núi, ‘hướng gió’ ở trong làng đã thay đổi.

Hầu như tất cả mọi người đều biết, Kim Phi gặp tập kích chỉ là lời đồn, có người xấu muốn phá vỡ tình đoàn kết trong làng.

Mây đen bao phủ trong lòng người dân trong làng mấy ngày liên tiếp bỗng chốc tan thành mây khói.
Chương 839: Biến cố ở kinh thành

Bất kỳ lời đồn nào cũng có người đầu tiên truyền bá, cách này của thím Ba tuy thô thiển nhưng vô cùng hữu dụng.

Khi các câu hỏi tăng lên từng cấp một, tất cả các ngón tay đều chỉ về nhà trọ bên ngoài Hắc Phong Lĩnh.

Mấy ngày trước, trong nhà trọ có vài thương nhân thảo luận chuyện Kim Phi bị tập kích ở Đông Hải, bị người làm trong làng nghe được.

Sau đó, lời đồn lập tức lan truyền vào làng.

Kim Phi là trung tâm của làng Tây Hà, đề tài liên quan tới y vốn đã có sức hút, huống gì là một tin chấn động như này?

Thế nên lời đồn đã nhanh chóng truyền đi khắp làng.

Quan Hạ Nhi là chính thê của Kim Phi, độ uy tín trong làng chỉ đứng sau Kim Phi, sau khi cô chủ trì đại cuộc, lời đồn trong làng mau chóng bị dập tắt, công việc sản xuất và cuộc sống trong lòng cũng nhanh chóng khôi phục lại bình thường.

Nhưng rất nhiều dân làng cũng để ý rằng đội tuần tra trong làng đột nhiên tăng lên gấp ba lần.

Trịnh Phương vẫn đang xây dựng mấy lầu gỗ trên bãi đất trống giữa làng và núi sau, từ đêm tới ngày đều có nhân viên hộ tống luân phiên canh gác.

Mấy ngày sau, năm trăm quân Trấn Viễn trấn thủ Kiếm Môn Quan cũng bị điều tới đóng quân ở Trường Xà Câu ngoài làng để bảo vệ nhà máy vôi và nhà máy xi măng trong Trường Xà Câu.

Không chỉ ở trong làng, số lượng thủ vệ ở núi Thiết Quán, đỉnh Song Đà, núi Miêu Miêu cũng đều tăng lên.

Số lượng thủ vệ tăng lên, nhưng lựu đạn và khinh khí cầu đều bị tịch thu và tập trung lại bảo quản, lựu đạn dùng để huấn luyện bình thường cũng đều được đổi thành lựu đạn giả bằng gỗ.

Đi một ngày đàng, học một sàng khôn, Cửu công chúa lo rằng trong làng vẫn còn phản đồ.

Uy lực của lựu đạn kết hợp với khinh khí cầu vô cùng mạnh mẽ, lỡ như rơi vào tay phản đồ, hậu quả sẽ không thể nào tưởng tượng được.

Dù cho không có lựu đạn và khinh khí cầu, đám nhân viên hộ tống còn có cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá, vẫn có thể dẫn đầu những quân đội khác ở Đại Khang.

Thế nên đám nhân viên hộ tống cũng không có mâu thuẫn thái quá với việc Quan Hạ Nhi tịch thu lựu đạn và khinh khí cầu.

Trong huyện Kim Xuyên, vẫn là khoảng sân nhỏ kín đáo đó.

Nhưng lần số ông lão tụ tập ở đây lại là ba người.

“Không ngờ cô nàng Quan Hạ Nhi này có thể khiến làng Tây Hà ổn định lại nhanh như vậy.”

Ông lão bên trái nói: “Chúng ta đã xem thường cô ta rồi.”

“Đỗ tiên sinh, không phải chúng ta xem thường Quan Hạ Nhi, mà là xem thường Vũ Dương công chúa!”

Ông lão ở giữa nói: “Đại nhân đã từng nói, Vũ Dương công chúa có tài trị quốc, cô ta mới là đối thủ mạnh nhất của của chúng ta.”

“Bào tiên sinh nói cũng có lý, nhưng ta cho rằng chúng ta không thể xem thường Quan Hạ Nhi.”

Ông lão bên phải nói: “Uy quyền của cô ta ở Kim Xuyên chỉ đứng sau Kim Phi, lúc trước thổ phỉ bao vây làng Tây Hà, cô ta chỉ cần phất tay hô hào đã có vô số dân làng bằng lòng nghe theo, bây giờ lại có Vũ Dương công chúa bày mưu tính kế sau lưng, cô ta cũng không phải là người dễ đối phó đâu.”

“Diêu tiên sinh nói đúng, chúng ta quả thật không được xem thường.”

Bào tiên sinh gật đầu đồng ý, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Đúng rồi, hôm qua ta nhận được tin ở kinh thành, nói rằng có thi thể được đưa về từ Đông Hải, mặt mũi cháy rụi, không thể nhận ra đó có phải Kim Phi hay không, các ông nói xem rốt cuộc Kim Phi đã chết hay chưa?”

“Chuyện này ai dám nói bậy chứ?” Đỗ tiên sinh cau mày hỏi: “Chắc là đã chết, nếu không y đã ra ngoài từ lâu rồi!”

“Lỡ như y trốn thoát được, chỉ là đang lưu lạc trên biển thôi thì sao?” Bào tiên sinh nói.

“Bào tiên sinh suy nghĩ xa quá.” Đỗ tiên sinh cười nói: “Cứ cho là ông đoán đúng, thuyền của y đều bị bắn chìm hết rồi, lênh đênh trên biển thì kiểu gì cũng chết thôi.”

Bào tiên sinh đang định nói tiếp lại nghe Diêu tiên sinh nói: “Thật ra Kim Phi có chết hay không không hề quan trọng.”

“Diêu tiên sinh nói vậy là sao?” Đỗ tiên sinh hỏi.

“Mấy ngày nữa hai vị sẽ biết thôi.” Diêu tiên sinh nói: “Kinh thành sắp đổi trời rồi!”

“Kinh thành... đổi trời?” Đỗ tiên sinh và Bào tiên sinh giật nảy mình.

Trời của kinh thành là ai? Hoàng đế Trần Cát.

Đổi trời có nghĩa là gì, Đỗ tiên sinh và Bào tiên sinh cũng biết rõ.

Nhưng bọn họ không dám tin!

Đỗ tiên sinh nhìn ra cửa, nhỏ giọng hỏi: “Diêu tiên sinh, có phải ông đã biết tin gì rồi không?”

Dù Diêu tiên sinh cũng là mưu sĩ, nhưng không được quyền quý nuôi dưỡng mà là con trai thứ của nhà họ Diêu ở kinh thành, tin tức biết được cũng nhiều hơn bọn họ.

“Ta biết, nhưng ta không thể nói, hai vị cũng không cần phải vội, mấy ngày nữa sẽ biết thôi.”

Diêu tiên sinh nói: “Ta khuyên hai ông là mấy ngày nay hãy xử lý hết việc của mình đi, sau này có thể chúng ta sẽ rất bận rộn đấy!”

Nói xong những điều này, Diêu tiên sinh dứt khoát nhắm mắt lại, không nói gì thêm nữa.

Bào tiên sinh và Đỗ tiên sinh sốt ruột đến nỗi muốn mắng người, nhưng bọn họ cũng là người hiểu chuyện nên không hỏi nữa.

Cùng lúc đó, Trần Cát ở kinh thành xa xôi cuối cùng cũng nhận được tin Kim Phi bị tập kích.

Phản ứng của Trần Cát cũng giống như hầu hết nhân viên hộ tống, không tin Kim Phi sẽ thua trong tay cướp biển.

“Nói bậy nói bạ!” Trần Cát ném tình báo lên bàn: “Tần Trấn, ngươi lấy tin giả này từ đâu!”

“Bẩm bệ hạ, tin này được thủy quân Trịnh Trì Viễn truyền tới, sau đó Trịnh đại nhân báo lại cho ta.” Tần Trấn cúi đầu trả lời.

“Trịnh Trì Viễn?” Trần Cát cau mày: “Nếu là anh ta, tại sao không đưa tin chiến sự?”

Thủy quân cũng là quân đội, theo nguyên tắc, khi gặp chuyện lớn thế này, phải đưa tin chiến sự chính thức, sau đó sẽ được viện Khu Mật và bộ Binh trình lên.

“Tin chiến sự chắc đang trên đường tới, e là phải mấy ngày nữa mới có thể đưa đến, bức thư bệ hạ nhận được bây giờ là do bồ câu đưa tới.” Tần Trấn giải thích.

“Nói vậy thì quốc sư thật sự đã chết rồi sao?”

Trần Cát ngồi xuống, vẻ mặt trở nên trắng bệch.

Dù Kim Phi không tôn trọng và kính sợ ông ta cho lắm, nhưng từ sau khi Kim Phi nổi dậy, đó là thời gian thoải mái nhất trong quãng đời làm hoàng đế của ông ta.

Đảng Hạng, Thổ Phiên và Đông Man khinh thường Đại Khang nhiều năm, dần dần không coi hoàng thất ra gì đều bị Kim Phi đánh cho tan tác, thậm chí đám quyền quý chỉ trích ông ta cũng bị Kim Phi và Cửu công chúa đánh thành con rùa đen rụt cổ.

Bây giờ Đại Khang đã coi như yên ổn cả trong lẫn ngoài, ông ta làm Hoàng đế chỉ cần lên triều buổi sáng, sau đó ném tấu chương cho viện Khu Mật do Chung Vô Cực lãnh đạo là xong.

Sau khi Khánh Phi rời đi, Thục phi vội vàng nhận thêm một nhóm cung nữ mới, dạo gần đây, Trần Cát ngày nào cũng ở cung Thục Phi, cuộc sống còn thoải mái hơn cả thần tiên.

Kết quả, ai ngờ Kim Phi lại xảy ra chuyện!

“Bệ hạ không cần lo lắng, theo nội dung trong thư của Trịnh Trì Viễn, cướp biển cũng không tìm được thi thể của quốc sư, nhân viên hộ tống tin rằng quốc sư đại nhân chưa chết, vẫn luôn tìm kiếm trên biển.” Tần Trấn an ủi.

“Quốc sư nhất định vẫn còn sống!” Trần Cát vỗ bàn: “Tần Trấn, lập tức bảo viện Khu Mật nghĩ chỉ, lệnh cho Trịnh Trì Viễn dẫn dắt thủy quân toàn lực lục soát cứu quốc sư!”

“Rõ!”

Tần Trấn đáp một tiếng, đang định đi ra ngoài thì đột nhiên nghe thấy một tiếng động lớn truyền vào.

Ngay sau đó, mặt đất rung chuyển, những chiếc bình hoa trên giá cũng rơi xuống đất.

“Địa long chuyển mình sao?”

Vẻ mặt Tần Trấn thay đổi, xoay người kéo Trần Cát chạy ra ngoài.

Đại thái giám Ngân Tước cũng chạy theo sau.

Ba người cùng nhau chạy ra khỏi cung điện, phát hiện phía tây bắc hoàng cung có một đám mây hình nấm đang bay lên.

Tần Trấn cau mày, quát: “Ngươi, đi xem xem có chuyện gì xảy ra?”

Một cấm quân canh cửa nhanh chóng chạy ra ngoài.

Một lát sau, cấm quân trở lại: “Thống lĩnh đại nhân, không ổn rồi, kho vũ khí của đội bay phát nổ rồi!”
Chương 840: Phản bội

Lúc trước Kim Phi để lại cho Trần Cát hai khinh khí cầu và năm phi công, Trần Cát vui mừng đến mức không chỉ mua nhà trong thành cho cả năm người, còn dành một vị trí đặc biệt trong cung điện làm nhà ở tập thể và nhà kho cho phi công .

Mục đích thực sự của Kim Phi khi bỏ lại khinh khí cầu và phi công ở đó không chỉ là để dỗ cho Trần Cát vui vẻ mà còn để bảo vệ sự an toàn của Trần Cát.

Nếu trong cung lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn thêm lần nữa, Trần Cát có thể ngồi khinh khí cầu bay đi.

Nếu thật sự đến mức này, cần phải có lựu đạn để đảm bảo an toàn cho Trần Cát, cho nên nhà kho của phi công không chỉ có khinh khí cầu mà còn có hai rương lựu đạn.

Động tĩnh lớn như vậy, hiển nhiên là lựu đạn đã phát nổ.

“Kho vũ khí bình thường, tự nhiên sao lại phát nổ?” Trần Cát lo lắng hỏi: “Bọn Tiểu Chu sao rồi?”

"Huynh đệ cận vệ nói, bọn Tiểu Chu đều ở trong kho vũ khí, có lẽ... Có lẽ đã bị nổ chết..."

Lính cấm quân giọng trả lời.

Trần Cát thở dài một tiếng, không buồn nói gì nữa.

Thấy Trần Cát không hỏi nữa, Tần Trấn mở miệng hỏi: "Đã tìm ra nguyên nhân vì sao kho vũ khí phát nổ chưa?"

"Lửa bên đó vẫn đang được dập tắt, tạm thời còn chưa biết nguyên nhân của vụ nổ." Người lính lắc đầu.

“Cho thêm người tới dập lửa càng sớm càng tốt.” Tần Trấn ra lệnh.

"Dạ!" Người lính nhận lệnh chạy đi.

"Từ Song, thông báo cho Chân Liên Khuê, bảo hắn dẫn người vào cung ngay lập tức!"

Tần Trấn lại gọi một lính cấm quân khác.

Quân giáp đỏ chia làm ba ca trực, lúc này đến đội của Chân Liên Khuê đang rảnh rỗi, Tần Trấn điều động anh ta qua, tăng gấp đôi lực lượng cận vệ để bảo vệ Hoàng đế.

"Tần thống lĩnh, tại sao ngươi lại điều Chân Liên Khuê tiến cung?" Trần Cát hỏi: "Ngươi nghi ngờ Quốc sư bị tập kích có liên quan tới kinh thành à?"

Dù Trần Cát thích nói giỡn, nhưng ông ta cũng không phải tên ngốc, mấy chục năm chìm nổi trong triều đình, ông ta lập tức thấy được mệnh lệnh của Tần Trấn có gì đó không ổn.

Vừa rồi cũng không nghĩ nhiều, nhưng bây giờ nghe thấy mệnh lệnh của Tần Trấn, ông ta mới tỉnh táo lại.

Bọn họ vừa nhận được tin Kim Phi bị tập kích, kho vũ khí của phi công đã bị nổ tung, tất cả quá trùng hợp.

"Thần không dám suy đoán thiếu suy nghĩ, thần chỉ là lo lắng cho sự an toàn của bệ hạ, đề phòng chuyện ngoài ý muốn xảy ra thôi." Tần Trấn trả lời.

"Chỉ mong chúng ta đều suy nghĩ nhiều."

Trần Cát thở dài một tiếng, vừa định nói tiếp, lại nghe thấy một tiếng nổ vang dội.

Hai người lần theo tiếng động, chỉ nhìn thấy một nơi cách đó vài dặm ngoài phía Tây, có khói đang cuồn cuộn bốc lên, hiển nhiên cũng đã xảy ra một vụ nổ, mà quy mô của vụ nổ này còn lớn hơn nhiều so với vụ nổ ở kho vũ khí vừa rồi!

"Đó có phải là kho vũ khí của tiêu cục Trấn Viễn ở ngoài thành không?" Trần Cát nheo mắt hỏi.

Kinh thành là trung tâm chính trị của Đại Khang, ngoại trừ cấm quân, tất cả các cá nhân và tổ chức đều bị nghiêm cấm tàng trữ áo giáp và vũ khí trong thành.

Đây đã là quy định từ xa xưa, Kim Phi không muốn tranh giành với người khác về vấn đề này, sau khi cứu giá, y đã cho các nhân viên hộ tống rút nỏ hạng nặng và các loại vũ khí khác ra khỏi kinh thành, đã xây dựng một nhà kho bên ngoài thành để giữ đồ.

Vị trí nhà kho nằm ở hướng xảy ra vụ nổ.

“Ngoại trừ kho vũ khí của tiêu cục, còn nơi nào có thể phát ra tiếng động lớn như vậy?”

Mặt Tần Trấn trông rất khó coi.

Chút hy vọng cuối cùng trong lòng cũng đã hoàn toàn tan vỡ.

Nếu vụ nổ kho vũ khí khinh khí cầu là trùng hợp, vậy kho vũ khí của tiêu cục Trấn Viễn cũng phát nổ, rõ ràng đã có người ra tay với tiêu cục Trấn Viễn!

"Tần Trấn, bảo Cục tình báo dùng toàn lực điều tra đi! Trẫm muốn biết là ai lớn gan đến mức tấn công kho vũ khí của tiêu cục Trấn Viễn?" Trần Cát nghiêm mặt quát.

"Bệ hạ, thần lập tức cho người đi điều tra!" Tần Trấn cúi đầu nói: "Nhưng trước đó, hạ xin Bệ hạ hãy di chuyển đến cung Thừa Bình!"

Sau khi bị Thái tử bức vua thoái vị, Cửu công chúa cảm thấy hệ số an toàn của hoàng cung cần phải được nâng cao, nên đã cho Kim Phi cải tạo một chỗ bỏ hoang trong cung điện, xây dựng một số pháo đài xung quanh cung điện, các bức tường cũng được nâng cao và gia cố thêm bằng bê tông, coi như phòng an toàn trong cung điện.

"Sao phải đi cung Thừa Bình?" Trần Cát cau mày nói: "Thái tử đã bị xử tội, còn ai dám ra tay với trẫm?"

Vừa dứt lời, đột nhiên bên ngoài đã truyền đến một tiếng kêu chết chóc.

"Từ Song, lập tức hộ tống Bệ hạ đến cung Thừa Bình!"

Tần Trấn lớn tiếng ra lệnh, sau đó lấy nỏ ở bên hông ra, bắn liên tiếp ba mũi tên lệnh lên không trung.

Đây là lệnh triệu tập cao nhất, biểu hiện hoàng cung đã bước vào trạng thái giới nghiêm nhất.

Theo quy định, tất cả lính canh cửa cung điện phải đóng cửa cung điện ngay sau khi nhìn thấy ba mũi tên lệnh vang lên, ngăn cản bất kỳ ai ra vào.

Nhưng lúc này, vẫn còn hơn một nửa cửa cung vẫn chưa đóng lại.

Dưới nhiều cửa cung điện vẫn còn một vũng máu.

Từng nhóm người mặc đồ đen che mặt tràn ra từ khắp mọi nơi, rồi tràn vào cung điện qua những cánh cửa chưa đóng.

Các cấm quân canh giữ cửa cung cứ như không nhìn thấy họ mà tùy ý cho bọn họ đi vào.

Những tên lính cấm quân muốn đóng cửa theo quy định vừa bị giết cả rồi!

"Tần Trấn, cấm quân của ngươi muốn tạo phản sao?"

Trần Cát tức giận gầm lên với Tần Trấn.

Mặt Ngân Tước cũng sắc lạnh đứng trước mặt Trần Cát, sợ Tần Trấn nổi dậy làm tổn hại Hoàng đế.

"Sao lại như vậy?"

Lúc này Tần Trấn hoàn toàn choáng váng.

Sau khi Thái tử bức vua thoái vị, việc đầu tiên anh ta làm sau khi tiếp quản cấm quân chính là thanh lọc nội bộ.

Cứ tưởng những người còn lại đều là người anh ta có thể tin tưởng, nhưng ai ngờ lúc này phần lớn bọn họ đều phản bội anh ta!

Lúc này, Tần Trấn cảm thấy vô cùng thất bại.

Anh ta không hiểu tại sao lại như vậy.

Cảnh tượng lúc này khiến Trần Cát không khỏi nhớ tới cảnh Thái tử bức vua thoái vị, trong lòng vừa sợ vừa tức giận, ngón tay run rẩy chỉ vào Tần Trấn: “Ngươi nói đi, chuyện gì đang xảy ra đây?”

Chung Vô Cực cùng một đám quan văn ở viện Khu Mật chạy tới, vừa lúc thấy Trần Cát mất bình tĩnh, vội vàng khuyên bảo: "Bệ hạ, nhanh chóng đến cung Thừa Bình đi!"

“Đúng vậy, Bệ hạ đến cung Thừa Bình nhanh đi!"

Tần Trấn cũng tỉnh táo lại, vươn tay kéo tay áo Trần Cát, lại bị Ngân Tước ngăn lại hất bay đi.

Tần Trấn biết Ngân Tước không còn tin tưởng mình nữa, cũng không rảnh giải thích, giận dữ lùi lại vài bước và hét lên với Từ Song: "Còn đứng đó làm gì? Mau hộ tống Bệ hạ đến cung Thừa Bình!"

"Rõ!" Từ Song đáp một tiếng và dẫn người của mình vây quanh Trần Cát.

Khi đi ngang qua Tần Trấn, Từ Song đột nhiên vung tay, xẹt qua cổ Tần Trấn.

Máu tươi lập tức bắn ra!

Tần Trấn trừng to mắt, đầy vẻ khó tin liếc nhìn Từ Song.

Từ Song giống như Liêu Ấn đều là thân tín của Tần Trấn nên được cử đi lãnh đạo quân giáp đỏ bảo vệ Trần Cát.

Anh ta thực sự không thể tưởng tượng được tại sao Từ Song lại phản bội mình.

"Tại sao... Tại sao..."

Tần Trấn rất muốn hỏi tại sao, nhưng đáng tiếc đầu óc càng ngày càng choáng váng, sức lực cũng nhanh chóng tiêu hao.

Cuối cùng, anh ta thậm chí còn không còn sức để đứng, thịch một tiếng, anh ta ngã nhào xuống dưới đất.

Cho đến khi chết, anh ta vẫn không thể hiểu được tại sao.

Từ Song là thân tín của Tần Trấn, cũng là thân tín của Trần Cát.

Trần Cát cúi đầu nhìn thi thể của Tần Trấn, sau đó nhìn con dao găm trong tay Từ Song, khuôn mặt ông ta đầy vẻ khó tin như Tần Trấn.

Ông ta cũng không hiểu tại sao như Tần Trấn.

Tần Trấn đã chết, anh ta không có cơ hội hỏi tại sao, nhưng Trần Cát thì có.

"Từ Song, tại sao?" Trần Cát hỏi: "Tại sao ngươi phản bội trẫm và Tần thống lĩnh?"
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom