• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế (1 Viewer)

  • Chương 1-5

Chương 1: Ly hôn

“Ly hôn đi”.

Sau ba năm kết hôn, người đàn ông này vẫn kiệm lời như vàng, lạnh lùng xa cách nói ra ba chữ, không chút tình cảm.

Nam Mẫn đứng phía sau Dụ Lâm Hải, nhìn chằm chằm vào bóng lưng cao to thẳng tắp như tùng của anh, lại nhìn khuôn mặt lạnh lùng tàn nhẫn của anh phản chiếu trên cửa sổ sát đất, chỉ cảm thấy trái tim nguội lạnh.

Hai bàn tay buông thõng bên người lặng lẽ cuộn thành nắm đấm, run rẩy.

Câu nói mà cô sợ nhất cuối cùng cũng đến.

Người đàn ông xoay người lại, các đường nét càng thêm rõ ràng, khuôn mặt anh tuấn góc cạnh hoàn hảo, dù ba năm sớm tối chạm mặt nhau, nhưng vẫn khiến trái tim cô rung động.

“Có thể không ly hôn không?”

Nam Mẫn cứng ngắc nói ra những lời này, ánh mắt suy sụp, nhưng vẫn hiện lên chút hy vọng.

Dụ Lâm Hải khẽ nhăn mày, đôi mắt lạnh lùng nhìn đến khuôn mặt không chút son phấn của người phụ nữ, sau đó nhìn đến đôi mắt đỏ ửng của cô, đầu lông mày nhíu lại.

Dù để mặt mộc, nhưng Nam Mẫn vẫn rất xinh đẹp, cô không phải kiểu xinh đẹp kiều diễm, nhưng nước da trắng ngần, trong veo không chút tì vết, là kiểu dung mạo nhìn vào rất thoải mái.

Cô cứ nhìn anh như vậy bằng đôi mắt to trong veo và hoảng hốt, trong mắt đầy khẩn cầu, một nốt ruồi lệ dưới khóe mắt phải, mái tóc thẳng đen dài xõa xuống bên tai, dịu hiền không chút khí thế.

Trong mắt đàn ông, đây là một người phụ nữ vừa mềm yếu vừa hiền lành.

Là một người vợ, cô không có vấn đề gì, nhưng anh không yêu cô.

Ba năm trước, anh bị tai nạn xe, liệt nửa người, bác sĩ nói anh có khả năng sẽ không thể đứng lên được nữa, cũng tại thời điểm đó, anh và người phụ nữ anh yêu bị ép buộc phải chia tay, mẹ anh bắt anh xem mặt, phải tìm một người vợ làm bác sĩ để chăm sóc cho anh cả đời, anh liền chọn một người “hộ lý” trong số những người ái mộ mình, chính là Lộ Nam Mẫn, bởi vì cô không có gia thế, cũng bởi vì cô an tĩnh trầm mặc.

“Cô ở bên tôi ba năm, cũng chăm sóc tôi ba năm, mười triệu coi như là bù đắp cho cô”.

Lúc người đàn ông nói ra những lời này, trong mắt anh không chút dao động, càng không nhìn ra chút tình cảm gì dành cho cô: “Hay là, cô còn muốn thứ khác...”

“Tại sao?”

Lần đầu tiên Nam Mẫn ngắt lời anh, đôi mắt đỏ hoe hiện lên một tia cố chấp, còn có...không cam lòng: “Tại sao cứ phải nói ly hôn vào lúc này?”

Ngày mai chính là ngày kỷ niệm ba năm ngày cưới của bọn họ, cô đã lên rất nhiều kế hoạch, thậm chí cô còn nghĩ, ba năm rồi ba năm, hai mươi cái ba năm chính là cả đời.

“Cô biết, người tôi yêu không phải là cô”.

Câu nói lạnh nhạt của người đàn ông lộ ra vẻ hờ hững, anh thậm chí còn không cho cô một tia hy vọng: “Huyên Huyên đã trở về, tôi phải cưới cô ấy”.

Nam Mẫn như bị sét đánh ngang tai, thân hình gầy yếu không chịu nổi đả kích khẽ run rẩy.

Cô cố gắng bảo vệ cuộc hôn nhân ba năm, nhưng lại không bằng một câu của người ta – “Em về rồi đây”.

“Ông chủ…”

Quản gia vội vàng chạy tới báo cáo: “Cô Trác vừa ăn liền nôn ra, còn nôn ra cả máu!”

Khuôn mặt trầm tĩnh của người đàn ông khẽ thay đổi, vòng qua Nam Mẫn đi về phía phòng dành cho khách, trầm giọng nói: “Chuẩn bị xe, đi bệnh viện”.

Chẳng mấy chốc, Dụ Lâm Hải ôm một người phụ nữ bước ra khỏi phòng dành cho khách, cơ thể người phụ nữ gầy gò ốm yếu, trên người còn đắp một chiếc chăn mỏng thêu hoa mà tự tay Nam Mẫn thêu.

Sắc mặt cô ta tái nhợt, lộ rõ vẻ bệnh tật, giống như sẽ biến mất khỏi thế giới này bất cứ lúc nào, cả người co rúc trong vòng tay của Dụ Lâm Hải, giọng nói yếu ớt: “Anh Hải, cô Lộ cô ấy…”

Dụ Lâm Hải dừng lại ở chỗ rẽ của cầu thang, quay đầu lại nói với Nam Mẫn: “Luật sư sẽ tìm cô nói chi tiết về việc ly hôn, trong vòng ba ngày hãy dọn ra khỏi biệt thự”.

Sau đó, anh nâng người phụ nữ trong lòng lên, ôm lấy cô ta đi thẳng xuống tầng.

Nam Mẫn đứng ở lối rẽ cầu thang, Trác Huyên nằm trong vòng tay Dụ Lâm Hải ngẩng đầu nhìn Nam Mẫn, trong mắt tràn đầy thắng lợi.

Chỉ một giờ trước, người phụ nữ bị bệnh cười nói với cô: “Tôi có thể nghênh ngang bước vào phòng rồi, cô trả anh ấy lại cho tôi đi”.

Cho đến khi bóng dáng của bọn họ biến mất hoàn toàn, cả người Nam Mẫn trượt xuống giống như mất hết sức lực, nước mắt lặng lẽ rơi, cô ôm lấy mình, chỉ cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.

Mười năm.

Kể từ lúc anh cứu cô thoát khỏi địa ngục đó, đến nay, cô đã âm thầm lặng lẽ quan tâm anh mười năm, cũng yêu anh mười năm, đời người có mấy cái mười năm chứ.

Nhưng không yêu chính là không yêu, cho dù hèn mọn đến mức nào, cô cũng không thể làm người đàn ông này cảm động, khiến anh yêu cô.

“Anh Hải, đây là lần cuối cùng em khóc vì anh”.

Nam Mẫn vươn tay lau đi vệt nước mắt lạnh lẽo, từ dưới đất đứng lên, người phụ nữ vốn điềm đạm yếu đuối, liền trở nên vô cùng lạnh lùng, trong mắt hiện lên một tia cứng rắn.

Đã đến lúc phải rời đi rồi.

Thỏa thuận ly hôn đặt trên tủ đầu giường trong phòng ngủ chính, rất dễ thấy.

Nam Mẫn lật thẳng đến trang cuối cùng, nhìn thấy chữ ký quen thuộc, ánh mắt cô lóe lên, cẩn thận vuốt ve cái tên “Dụ Lâm Hải”, sống mũi cay cay.

Cô sụt sịt, kìm nén những giọt nước mắt đang sắp trào ra, không cho phép bản thân do dự, cầm bút ký tên mình xuống bên cạnh - Lộ Nam Mẫn.

Nếu đã bắt đầu với cái tên này, vậy kết thúc bằng cái tên này đi.

Nam Mẫn đặt một con dấu trên đầu giường, cô mất gần một năm từ chọn chất liệu, mua ngọc, đến lúc khắc xong, đây là món quà kỷ niệm ba năm cô cẩn thận chuẩn bị cho anh.

Thật ra trong ba năm qua, cô đã tặng anh rất nhiều quà, tất cả đều được chuẩn bị kỹ lưỡng, nhưng cuối cùng đều cất trong tủ, hoặc vứt vào sọt rác, cũng giống như sự chân thành của cô đối với anh.

Vừa bước ra khỏi biệt thự, một chiếc xe sang trọng màu đen dừng bên đường, Nam Mẫn lên xe, nhàn nhạt nói: “Tôi ly hôn rồi”.

Trên ghế lái, người đàn ông đeo kính râm màu trà cười xấu xa: “Chúc mừng cô trở về cuộc sống tự do”.

Anh ta đưa máy tính xách tay cho Nam Mẫn: “Đã đến lúc trở lại là chính mình. Tất cả chúng tôi đều đang đợi sự trở lại của cô”.
Chương 2: Cô cả trở về

Nam Mẫn bình tĩnh lại, mở máy tính lên, mười ngón tay lướt nhẹ trên bàn phím, trực tiếp đột nhập vào hệ thống giám sát, xóa sạch mọi dấu vết những nơi mình đi qua.

Cô rời đi một cách gọn gàng sạch sẽ đúng như khi cô đến.

“Ông chủ, bà chủ rời đi rồi!”

Sáng sớm hôm sau, Dụ Lâm Hải nhận được tin, từ bệnh viện trở về biệt thự.

Khoảnh khắc đẩy cửa căn phòng ra, liền ngửi thấy một mùi thơm tươi mát và dễ chịu của hoa hồng, đây là mùi trên người Nam Mẫn, ngửi ba năm anh đã quen với nó.

Anh rất ít khi đặt chân vào phòng ngủ chính, nơi đây tất cả đều do Nam Mẫn tự tay trang trí, màu sắc cũng khác với những căn phòng khác, khăn trải giường màu vàng tươi toát lên vẻ ấm áp yên tĩnh, vừa sạch sẽ vừa gọn gàng, là phong cách của cô.

Chỉ là anh không dừng lại, càng không có hứng thú thưởng thức, mà đi thẳng đến đầu giường.

Trên thỏa thuận ly hôn, người phụ nữ đã ký tên, còn tấm séc mười triệu do chính tay anh ký vẫn giữ nguyên đặt ở đó.

Đầu giường đặt một con dấu khắc hình hoa hồng tinh xảo trong suốt, phía dưới có khắc bốn chữ lớn “Dấu Dụ Lâm Hải”, hoa hồng trắng ở mặt bên cạnh được khắc sống động như thật, tay nghề không tầm thường, anh không kìm nổi sờ một chút, ngọc là ngọc trắng Hòa Điền cực chất lượng, sáng và trong suốt, đặt trong lòng bàn tay hơi lành lạnh, dưới đế còn có một đường vân màu đỏ, trông giống như một đóa hoa hồng nở rộ duyên dáng dưới ánh mặt trời, vừa kỳ diệu vừa xinh đẹp.

Cô thích hoa hồng, anh biết, trong sân có trồng một khoảng nhỏ, nhưng anh chưa từng tặng cô bó nào.

Có một tấm thiệp dưới con dấu, anh cầm lên, mở ra, chỉ thấy bên trên viết dòng chữ xinh đẹp: “Chúc mừng kỷ niệm ba năm, anh Hải, tạm biệt”.

Dụ Lâm Hải nhìn hai hàng chữ đó, mắt khẽ nheo lại, nhìn vào cuốn lịch đặt ở đầu giường, ngày mùng mười tháng tư âm lịch hình như là ngày bọn họ đăng ký kết hôn, nháy mắt đã qua ba năm.

Cầm ngọc trắng Hòa Điền giá trị không nhỏ trên tay, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ: Cô ta lấy tiền ở đâu ra?"

Tiền sinh hoạt hàng tháng anh đưa cho cô không ít, nhưng tiền đó cô rất ít khi động đến, theo cách nói của người phụ nữ đó là cô ở nhà, không lo cơm ăn áo mặc, không có chỗ tiêu tiền, trong tài khoản cũng không có khoản chi lớn.

Dụ Lâm Hải nghe trợ lý báo cáo, ánh mắt lộ ra vẻ kín kẽ, trầm giọng nói: “Kiểm tra xem cô ta đã đi đâu. Chú ý đến hành động gần đây, nếu thật sự là đối thủ cài cắm vào, nhất định phải bắt người về cho tôi”.

Xuất thân nông thôn, mồ côi không cha không mẹ - Lộ Nam Mẫn, thật sự như thế sao?

***

Ba ngày sau, thành phố Nam.

Trụ sở chính của tập đoàn Nam Thị đặt tại cao ốc Quảng Mậu khu CBD hôm nay có thể nói là nhốn nháo rối loạn, nhân viên công ty vội vã chạy vào trong công ty, các quản lý cấp cao đã xuống sảnh tầng một từ sớm để chờ tổng giám đốc mới đến.

Mới hôm kia, tập đoàn Nam Thị đứng trên bờ vực phá sản, cổ phiếu lao dốc bất ngờ hồi sinh, được một ông chủ lớn thần bí mua lại với giá cao, các nhân viên giữ được công việc, nhưng đồng thời cũng rơi vào sự hoang mang khác.

“Tổng giám đốc mới là ai, là nam hay nữ, lai lịch như thế nào, không nghe được chút tin tức gì sao?”

“Đừng nói chúng ta, đến cấp quản lý cũng không biết thân phận của tổng giám đốc mới, nếu không sao lại nói rồng thần thấy đầu không thấy đuôi* chứ, hy vọng là một anh chàng đẹp trai, mau cho một vị tổng giám đốc bá đạo đến cứu vớt tôi đi!”

* Chỉ sự bí ẩn.

“Mơ mộng hão huyền, nhỡ ra là sếp nữ thì sao”.

“Cô đừng giỡn nữa, sao có thể chứ. Thà cô nói cô cả nhà họ Nam sống lại…”

“Đến rồi đến rồi! Đừng nói nữa!”

Mọi người nín thở chờ đợi, ánh mắt đều nhìn về phía cửa lớn, trong lòng chợt nổi lên cảm giác lo lắng, chỉ thấy một chiếc Rolls-Royce màu đen dừng ở trước cửa, phó tổng giám đốc đích thân bước tới mở cửa, một người từ trên xe bước xuống.

Nói chính xác là một người phụ nữ.

Đôi giày cao gót màu đen cao mười phân chạm đất trước, sau đó một người phụ nữ với mái tóc ngắn gọn gàng cùng bộ âu phục màu trắng xuống xe, từ từ đứng thẳng, trang điểm tinh tế tôn lên dung mạo xinh đẹp.

Các quản lý cấp cao của công ty, những nhân viên đã làm việc ở tập đoàn Nam Thị gần mười năm nhìn khuôn mặt quen thuộc này liền kinh ngạc thất thanh kêu lên: “Cô, cô cả…”

Nam Mẫn đứng ở cửa tập đoàn Nam Thị, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên: “Hi, lâu lắm không gặp”.
Chương 3: Người trẻ tuổi đúng là ngông cuồng

Nam Mẫn được các quản lý cấp cao vây quanh đi vào thang máy, quay đầu lại hỏi phó tổng giám đốc: “Còn có mấy người nữa chưa đến phải không?”

“Vâng”.

Phó chủ tịch Tưởng Phàm bước lại gần, thái độ cung kính, nhưng trong lời nói lại có chút tùy ý: “Mấy lão già do Nam Ninh Bách cầm đầu rất kiêu ngạo, còn muốn làm ra vẻ, dạy dỗ lại cô một chút”.

“Vậy sao?”

Vẻ mặt Nam Mẫn vẫn không thay đổi, toàn thân toát ra vẻ lạnh lùng tự nhiên: “Thói đời đã thay đổi từ lâu, sao các chú của tôi không thể thông suốt được vậy”.

Nam Ninh Bách và năm thành viên hội đồng quản trị ngồi trong phòng họp, dựa vào lưng ghế, vắt chéo chân uống trà, người nào người đấy đều giống như quý ông, bên ngoài nhìn có vẻ thờ ơ không để ý, nhưng thực tế trong lòng lại vô cùng lo lắng.

“Sao người còn chưa tới?”, Nam Ninh Bách ngồi ở ghế chủ tịch, khuôn mặt mập mạp lộ ra vẻ sốt ruột, nói với nữ thư ký phía sau: “Đi xem thế nào”.

“Anh hai, đừng vội, sớm muộn gì cũng tới. Vừa mới nhậm chức nên thể hiện chút thôi, làm ra vẻ ta đây ấy mà”.

Nam Ninh Trúc cầm một chuỗi tràng hạt trên tay, mặc bộ đồ Thái Cực Quyền, giống như sắp đắc đạo thành tiên.

Nam Ninh Bách lắc đầu: “Người trẻ tuổi bây giờ thật không đúng giờ, mọi người cũng đừng căng thẳng, lát nữa nên nói gì thì nói đó, Nam Thị dù gì cũng là sản nghiệp của nhà họ Nam chúng ta, vẫn là do tôi làm chủ”.

Đúng vào lúc đám cáo già đang bàn bạc xem ra oai phủ đầu như thế nào với đại cổ đông mới tới, nữ thư ký bước chân lảo đảo vội vàng quay lại, khuôn mặt xinh đẹp biến sắc.

“Không ổn rồi chủ tịch, tổng giám đốc mới đến triệu tập cấp quản lý đến phòng họp khác, cuộc họp sắp kết thúc rồi...”

“Cái gì?!”

Mấy ông già vốn đang ngồi vững như chuông lập tức đứng dậy, tức giận đập bàn: “Dù gì chúng ta cũng là cựu thần có nhiều đóng góp cho Nam Thị, tên nhãi mới đến này vậy mà lại coi thường chúng ta!”

Người trẻ tuổi đúng là ngông cuồng.

Nữ thư ký tái mặt, ngập ngừng nói: “Không phải là tên nhãi, là…nữ”.

Mấy ông già lại giật mình: “Phụ nữ?!”

Nam Mẫn vừa tuyên bố “tan họp”, Nam Ninh Bách và Nam Ninh Trúc dẫn theo một nhóm người xông vào, không mặt mang theo vẻ giận dữ, nhưng sau khi nhìn thấy Nam Mẫn, vẻ mặt giận dữ thay bằng sự ngạc nhiên: “Tiểu Mẫn…”

“Sao có thể là cháu?!”

Ông hai Nam và ông ba Nam đã chuẩn bị mọi thứ, nhưng không ngờ vị cứu tinh giúp tập đoàn Nam Thị hồi sinh, đồng thời mua một lúc 51% cổ phần của Nam Thị, hóa ra lại là cháu gái lớn của bọn họ!

Con bé không phải, không phải chết rồi sao?

Ba năm trước, Nam Mẫn, cô cả nhà họ Nam, người thừa kế tập đoàn Nam Thị chẳng may rơi xuống vách núi khi đang leo núi, thi thể vẫn chưa được tìm thấy. Ông hai và ông ba nhà họ Nam vô cùng đau đớn tổ chức tang lễ long trọng cho cháu gái lớn, đồng thời nhận nhiệm vụ trong lúc nguy cấp tiếp nhận quyền quản lý tập đoàn Nam Thị, phân chia tài sản và cổ phiếu dưới danh nghĩa Nam Mẫn, nào ngờ người đã chết lại trở về mà không hề hấn gì!

Nam Mẫn thưởng thức vẻ kinh ngạc trên mặt bọn họ, lười biếng dựa vào ghế, nhướng mi: “Chú hai, chú ba, cháu còn sống trở về. Ngạc nhiên chưa, bất ngờ không?”

Một câu của cô nhắc nhở bọn họ, Nam Ninh Bách và Nam Ninh Trúc đột nhiên thay đổi sắc mặt, nhìn Nam Mẫn nước mắt rơi đầy mặt, kích động định tiến lên ôm cô.

“Tiểu Mẫn, cháu vẫn còn sống, thật sự quá tốt rồi, bố mẹ cháu ở dưới suối vàng biết được chắc chắn sẽ rất vui…”

Nam Mẫn trượt ghế về sau, chau mày ghét bỏ, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn bọn họ, trong giọng nói có chút lạnh lùng: “Cháu cũng tin, họ sẽ rất vui”.

Nam Ninh Bách và Nam Ninh Trúc bị ánh mắt lạnh lùng của Nam Mẫn nhìn chằm chằm, nhất thời không biết nên nói gì.

Nam Mẫn không có ý định ôn lại tình cảm với bọn họ, quay ra nói với các quản lý cấp cao đang mỗi người một vẻ: “Tất cả mọi người ngồi ở đây đều là nhân viên lâu năm của Nam Thị, đương nhiên cũng biết tính khí và phong cách của tôi, tôi đã trở lại, sẽ không để Nam Thị ngắc ngoải, bố mẹ tôi đã tự tay gây dựng nên giang sơn này, tôi sẽ bảo vệ nó. Mọi người an tâm làm tốt phần việc của mình, những gì xứng đáng được nhận, Nam Mẫn tôi tuyệt đối sẽ không bạc đãi mọi người”.

...

Cùng lúc đó, thành phố Bắc.

Dụ Lâm Hải đón Trác Huyên xuất viện, trên đường trở về, anh cầm điện thoại, thấp giọng quát mắng: “Một chút dấu vết cũng không tìm ra được, cậu làm cái quái gì vậy?”

Đầu dây bên kia trợ lý run lẩy bẩy, anh ta cũng bất ngờ, kiểm tra đi kiểm tra lại camera giám sát trong bán kính mấy trăm dặm, thử rất nhiều phương pháp, nhưng cũng không tra ra được chút dấu vết gì của bà chủ, giống như bốc hơi vậy.

Anh ta nuốt nước bọt, dè dặt nói: “Có điều, thân phận của bà chủ chính xác là một cô gái xuất thân từ vùng nông thôn của thành phố Mặc, hơn nữa bố mẹ cũng thực sự đã chết vì bệnh tật”.

Dụ Lâm Hải gõ gõ đầu ngón tay thon dài lên đầu gối, nét mặt trở nên thoải mái hơn: Xem ra là anh nghĩ nhiều rồi.

Trác Huyên mảnh mai ngồi bên cạnh Dụ Lâm Hải, cảm khái nói: “Một cô gái xuất thân từ nông thôn như cô Lộ lại không cần gì tay trắng rời đi, đúng là không giống với người khác, có phải không anh Hải?”

Dụ Lâm Hải cau mày, trong lòng thoáng qua chút giễu cợt, nghĩ đến người phụ nữ trầm lặng và ít nói đó - có lẽ cô chỉ muốn anh cảm thấy cô khác biệt.

“Giám đốc Dụ, tôi đã sắp xếp người đi thành phố Mặc tìm kiếm rồi, có lẽ bà chủ về quê”.

“Không cần tìm nữa”, vẻ mặt Dụ Lâm Hải thờ ơ, nhàn nhạt nói: “Đã ly hôn rồi thì không cần dính dáng gì đến nữa, cô ta đã lựa chọn rời đi một cách cao thượng, thì thành toàn cho cô ta”.

“...Vâng. À, còn một chuyện nữa. Là việc công!”

Trợ lý cảm thấy ông chủ không còn kiên nhẫn nữa, vội vàng nhấn mạnh là chuyện công việc.

Dụ Lâm Hải chỉ bật ra một chữ: “Nói”.

“Nhà họ Nam ở thành phố Nam xảy ra một số chuyện, mấy ngày trước người thần bí giúp tập đoàn Nam Thị hồi sinh cuối cùng cũng lộ diện, tin tức truyền ra nói là…cô cả nhà họ Nam đã trở về”.

Dụ Lâm Hải nhướng mày, cô cả nhà họ Nam? Không phải đã chết vào ba năm trước rồi sao?
Chương 4: Tôi đến đòi mạng của các người

Người ta đều nói quan mới nhậm chức ba đám lửa, còn Nam Mẫn vừa về đến Nam thị, đám lửa đầu tiên đã bùng cháy đến mức chó vội nhảy qua tường.

Cấp quản lý thay hàng loạt, mấy chục nhân sự quản lý cấp cao biến động, có nguyên lão, còn có thành viên ban giám đốc, trong đó bao gồm cả mấy lão thần có ý đồ ra uy với Nam Mẫn dưới sự dẫn dắt của Nam Ninh Bách và Nam Ninh Trúc hôm đó.

Mới sáng sớm văn phòng của Nam Ninh Bách đã chật kín người, có người đập bàn, có người đá ghế, gầm thét vang trời: “Tôi mặc kệ, tôi đã làm bao nhiêu năm trong tập đoàn Nam thị, không có công lao thì cũng có khổ lao, tại sao sa thải tôi? Nhà họ Nam các ông phải cho tôi một lời giải thích, gây náo loạn cả nửa ngày, chú cháu các ông gặp nhau cười một tiếng xóa sạch ân oán xưa, hy sinh luôn cả tôi, tại sao chứ!”

Mấy người khác cũng càm ràm làm ầm ĩ đòi giải thích, gào đến đỏ mặt tía tai, nước miếng văng lên mặt Nam Ninh Bách, đâu còn chút vẻ ung dung điềm đạm đồ vest giày da thường ngày, tất cả đều lộ ra bộ mặt đáng sợ.

Nam Ninh Bách bị tiếng ồn ào cãi cọ làm cho đầu óc ong ong: “Các vị bình tĩnh, bình tĩnh…”

Nam Ninh Trúc lại ngồi trong góc chơi chuỗi phật châu mới có được, không nỡ buông tay, hoàn toàn bày dáng vẻ vương gia nhàn hạ cao cao tại thượng việc không liên quan đến mình, dù sao ông ta vẫn ngồi vững chắc trên vị trí phó chủ tịch.

Chỉ cần đao không đâm lên người ông ta, thích đâm ai thì đâm.

Nam Ninh Bách cố hết sức vỗ về đám thành viên ban giám đốc này, nhưng trong lòng cũng rất bình tĩnh, dù sao bất kể nhân viên cấp dưới biến động thế nào, chỉ cần ông ta ngồi vững vị trí chủ tịch, đừng ảnh hưởng đến lợi ích của ông ta là được.

Thực ra danh sách biến động nhân sự, Nam Mẫn mang cho ông ta xem đầu tiên, cũng là kết quả sau khi bọn họ bàn bạc.

“Chú hai, hiện giờ Nam thị không bằng trước đây, căn cơ nhà chúng ta không vững vàng, thực sự không nuôi nổi đám người rảnh rỗi. Để cứu vãn công ty, cháu đã tiêu gần hết số tiền tích lũy được mấy năm nay, nếu tiếp tục để mặc cho mấy con sâu mọt ở lại ăn mòn lợi ích tập đoàn, thì e rằng chúng ta chỉ còn nước bán nhà bán đất, theo cháu được biết, chú hai và chú ba vừa mua được mảnh đất ở ngoại ô phía Bắc, muốn xây một sân golf…”

Con người một khi động đến lợi ích bản thân thì khỏi phải bàn, Nam Ninh Bách vốn cau mày trừng mắt lập tức đổi mặt, đập danh sách! Sa thải! Phải sa thải!

Kiên quyết không nuôi sâu mọt!

Nam Mẫn cũng lười đi tranh luận với mấy ông già đó, dù sao kẻ ác khắc có kẻ ác trị, ra khỏi tập đoàn, cô về thẳng nhà.

Trang viên nhà họ Nam, cũng được gọi là khu vườn hoa hồng, vốn là một công viên hoa hồng, vì mẹ của Nam Mẫn và Nam Mẫn đều thích hoa hồng, Nam Ninh Tùng liền mua mảnh đất này, xây thành một trang viên, làm chỗ ở cho ba người nhà họ.

Ba năm không về, Nam Mẫn lại có chút căng thẳng, là cảm giác hồi hộp khi trở lại quê hương ư?

Vì tình yêu mà tùy hứng suốt ba năm, không biết bố mẹ trên trời nhìn thấy liệu có trách cô.

Bây giờ là tháng tư âm lịch, tháng năm âm lịch, hoa hồng của thành phố Nam đã đến thời kỳ nở hoa, khí hậu thành phố Bắc lạnh hơn thành phố Nam, khi cô rời khỏi dinh thự nhà họ Dụ, hoa hồng vẫn chưa nở.

Ánh mắt Nam Mẫn tối lại, vừa nghĩ đến người đàn ông đó, lòng cô vẫn đau như lột da rút gân, nhưng đã quyết định bỏ đi, thì cô phải thử buông bỏ.

Chiếc xe lái vào trang viên, Nam Mẫn vội vàng muốn đi ngắm hoa hồng, nhưng đợi khi cô xuống xe, phát hiện vườn hoa hồng mà đích thân bố chăm bón đã biến mất, đổi thành hoa mẫu đơn, cỏ mọc um tùm.

Cơn lửa giận lập tức bốc lên đầu, ngồi không hưởng lộc thì cũng thôi đi, lại còn dám phá hủy vườn hoa hồng của cô!

Một đám không biết xấu hổ, coi cô chết thật rồi sao?

Bên tai bỗng vang lên tiếng cười, Nam Mẫn quay đầu nhìn, thì thấy hai cô gái nói cười vui vẻ từ trong đi ra, ăn mặc tinh tế xinh đẹp, mỗi người khoác bên tay một người đàn ông.

Cô gái đi trước mặc váy tơ lụa màu trắng, người phụ nữ đeo chiếc kẹp tóc vương miện kim cương càng vắt chân ghé sát lên đôi môi người đàn ông, giữa ban ngày ban mặt, hôn như không có ai bên cạnh.

Người đàn ông đó phát hiện có người ở chỗ không xa, đúng lúc đẩy Nam Nhã ra, khi nhìn rõ khuôn mặt Nam Mẫn, mặt liền biến sắc, cả người suýt nữa trượt từ bậc thềm xuống, loạng choạng ngã xuống đất.

Anh ta như nhìn thấy ma, chỉ vào chỗ không xa, hoảng hốt kêu lên: “Mẫn… Nam Mẫn!”

Ánh mắt cả ba người còn lại cũng nhìn qua, khi nhìn thấy Nam Mẫn cũng sợ hãi theo, đều che miệng, Nam Nhã trực tiếp hét lên: “Cô là người hay ma?”

Nam Mẫn mặc đồ trắng, đứng trong bụi hoa mẫu đơn, ánh mắt lẫm liệt, đôi môi đỏ cuốn lên chế nhạo, giọng u ám lẳng lơ.

“Không làm việc xấu, thì không sợ ma gõ cửa. Tôi đến đòi mạng của các người, Tần Giang Nguyên, Nam Nhã, các người chuẩn bị xong chưa?”
Chương 5: Ngày tháng tốt đẹp của anh kết thúc rồi

Bầu trời vốn trong xanh bỗng u ám, cuồng phong nổi lên, làm tung bay áo trắng và mái tóc đen của Nam Mẫn, cùng với ánh nhìn âm lạnh của cô, cả người như quỷ mị.

“A!”, Nam Nhã có tật giật mình ôm tai thất thanh kêu lên, đẩy hai người phía sau, chân nam đá chân chiêu chạy vào trong.

Tần Giang Nguyên bị dọa sợ đến ngốc nghếch, đờ đẫn nhìn Nam Mẫn: “Không, không phải tôi hại cô, đừng đến tìm tôi…”

Trong lúc sợ hãi, anh ta tóm lấy hòn đá cuội bên cạnh đập về phía Nam Mẫn, Nam Mẫn đưa tay bắt lấy một cách chuẩn xác, đôi mắt nheo lại, nhằm chuẩn đầu của Tần Giang Nguyên ném lại!

“A!”

Lại một tiếng thét, nói chính xác là ba tiếng thét, hai người còn lại đứng ở cửa, nhìn thấy máu tươi từ trên đầu Tần Giang Nguyên chảy xuống, cũng sợ đến suýt nữa đứng không vững, ham sống mãnh mẽ lùi về phía sau.

Tần Giang Nguyên ôm đầu, chỉ cảm thấy đầu như muốn nứt ra, đưa tay sờ toàn là máu, một đôi giày cao gót màu đen chậm rãi tiến gần trước mắt anh ta.

Anh ta hốt hoảng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh lùng của Nam Mẫn, cuối cùng tỉnh ra: “Cô, cô chưa chết… cô còn sống… còn sống”.

Nam Mẫn từ cao nhìn xuống đứng trước mắt anh ta, nhìn người đàn ông khi còn theo đuổi cô đã vô cùng ân cần, sau này lại vì yêu sinh hận, vì lợi ích muốn tận tay diệt cô, trong ánh mắt lạnh băng không có chút ánh sáng.

“Tần Giang Nguyên”, cách ba năm, cô lại gọi ra cái tên của anh ta lần nữa: “Rất lấy làm tiếc thông báo với anh, những ngày tháng tốt đẹp của anh kết thúc rồi”.

Ba năm trước, chính là anh ta và Nam Nhã cùng nhau lừa cô đi leo núi, muốn đẩy cô xuống vách núi, ngụy tạo hình huống giả cô trượt chân ngã xuống vách đá, đương nhiên cô không chết, nhưng không có nghĩa họ vô tội.

Gây nghiệt phạm lỗi, sớm muộn gì cũng phải trả giá.

Món nợ này cô sẽ tính rõ từng món từng món với bọn họ.

Ngày hôm nay khu vườn hoa hồng gà bay chó chạy.

Nam Mẫn vừa về cũng không rảnh rỗi, điều một đội thi công quét dọn sạch sẽ căn phòng của bố mẹ và mình, còn đồ của Nam Ninh Bách và Nam Nhã thì bị ném hết ra ngoài!

“A… châu báu của tôi, quần áo của tôi, túi xách của tôi… các người làm gì vậy hả?”

Những bảo bối quý giá của Nam Nhã bị đội thi công vứt đi như vứt rác, lòng cô ta cũng đang nhỏ máu, chỉ vào Nam Mẫn, mắt như muốn nứt ra: “Chị vừa về đã phát điên gì thế hả! Tôi đã ở đây ba năm rồi!”

Nam Mẫn ngồi trên sofa bên cạnh, nhàn nhã mở danh sách nhân viên của trang viên nhà họ Nam hiện tại, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm cho cô em họ mà cô từng yêu thương.

“Phòng của tôi, lại bị người thối nát như cô ở tận ba năm, chẳng trách chỗ nào cũng là rác rưởi”.

Cô quay đầu nói với đội thi công: “Xử lý cẩn thận một chút, không được bỏ sót chút rác rưởi nào, đồ bị hỏng không cần các ông đền, tôi chỉ cần sạch sẽ”.

“Được, không vấn đề”, đội thi công nhận được lệnh này thì càng không nhẹ tay, trong mắt mấy ông già thô kệch bọn họ, những chiếc túi xách hàng hiệu chẳng khác gì mấy cái túi dùng đi chợ, vứt toàn bộ vào trong túi lớn rồi ném hết ra ngoài.

Da đầu Nam Nhã như sắp nổ tung: “A, buông cái tay bẩn của các ông ra, đừng động vào túi của tôi!”

Cô ta vung móng vuốt sắp lao đến cào xé, Nam Mẫn chán nản, trực tiếp giật rèm giường xuống quấn chặt Nam Nhã đang hừng hực, buộc vào ghế, lấy tất nhét vào miệng, thế giới lập tức thanh tịnh.

Mất cả một buổi chiều, phòng của cô và bố mẹ mới trở về như ban đầu, Nam Mẫn đưa cho đội thi công một phong bao lớn, xua tay bảo họ giải tán.

Khi Nam Ninh Bách trở về, nhìn thấy những đồ cổ mà mình sưu tập đều bị ném ra hành lang, trái tim co giật, suýt nữa bật khóc: “Ôi ôi con ngoan của bố, sao lại chạy đến đây? Ai đã làm việc này?”

Nam Nhã vừa được cởi trói, ấm ức lao vào trong lòng bố, nước mắt lã chã chỉ vào Nam Mẫn tố cáo: “Bố, đều do cô ta làm! Cô ta ném hết đồ của chúng ta ra ngoài!”

Nam Ninh Bách nhìn Nam Mẫn, ánh mắt cũng rất không thân thiện: “Cháu gái, cháu đang làm gì vậy?”

“Giúp nhà chú chuyển nhà”.

Nam Mẫn khoanh hai tay đứng ở lối cầu thang, lười biếng nhìn bọn họ: “Chú hai, nhà này là sản nghiệp riêng của bố cháu, chắc không phải ngay cả nhà này mà chú cũng muốn giành với cháu chứ? Nếu truyền ra ngoài, cháu sợ sẽ tổn hại đến danh tiếng của chú đấy”.

Nam Ninh Bách cũng phải cắn răng, năm đó, ông ta để ý khu vườn hoa hồng trước, nhưng không đủ tiền nên mới bị anh cả cướp trước, ông ta thèm muốn trang viên này đã rất lâu, Nam Mẫn vừa chết, ông ta đã vội vã chuyển vào.

Khuôn mặt béo mập của ông ta cố nở nụ cười: “Tiểu Mẫn, chúng ta là người một nhà không nói lời khách sáo. Bây giờ chú nói thế nào cũng là chủ tịch của tập đoàn Nam thị, hơn nữa chú cũng đã quen sống ở vườn hoa hồng này…”

“Thói quen có thể thay đổi”.

Nam Mẫn trực tiếp ngắt lời ông ta, vẻ mặt thản nhiên, giọng nhẹ nhàng: “Chủ tịch cũng có thể thay. Chú hai, nếu chú muốn về hưu trước, cháu có thể sắp xếp”.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

KẾT HÔN VỚI VỢ CŨ
  • Mộc Mộc Tầm Tầm
Chương 60...
Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Vợ Cũ
Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Vợ Cũ
Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Vợ Cũ
Vợ Cũ Quyền Lực Của Thẩm Tổng.
Vợ cũ của tỷ phú

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom