• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế (3 Viewers)

  • Chương 551-555

Chương 551: Em vẫn yêu cậu ta, đúng không?

Nam Mẫn nhướn mày, cặp mắt vừa đỏ vừa lạnh nhìn chằm chằm anh ta.

“Hối hận cái gì?”

Phó Vực: “Hối hận không tha thứ cho cậu ta”.

Anh ta nhìn Nam Mẫn, cổ họng nghẹn cứng: “Em vẫn yêu cậu ta, đúng không?”

Nam Mẫn hút thuốc, không nói gì.

Một chùm sáng lóe qua mắt cô, khiến mắt cô đau nhức một trận, khẽ híp lại, trước mắt trở nên mơ hồ.

Người cũng đã chết, yêu hay không cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Chỉ là cô không ngờ anh sẽ chết.

Sức mạnh của cái chết quá lớn, nó khiến một người hoàn toàn biết mất, tự do phóng khoáng rời đi, mặc kệ hậu quả.

Khi một người chết đi, giống như tất cả mọi thứ đều trở nên nhẹ bỗng.

Mọi người không muốn nhớ đến điểm xấu của anh, ngược lại chỉ nhớ đến điểm tốt của anh, những vết thương anh gây nên thoáng chốc trở nên nhẹ nhàng theo gió, theo nắng và bụi bay đi.

Âm nhạc dừng lại, có người gọi bài, đó là bài hát kinh điển ngày xưa - ‘Mười năm’.

Giai điệu quen thuộc vang lên.

“Nếu như ngày ấy hai chữ kia tôi nói ra không run rẩy đến vậy, thì tôi sẽ không biết được hóa ra mình đang đau khổ đến nhường nào, dù có nói gì đi chăng nữa, cuối cùng vẫn chỉ là lời chia tay.

Nếu như đã không còn hi vọng vào ngày mai, thì nắm tay nhau cũng chỉ như chuyến du hành, bước qua muôn vàn cánh cửa, luôn có một người phải bước đi trước…”

Luôn có một người phải bước đi trước.

Nam Mẫn kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, cô khẽ run rẩy, điếu thuốc làm bỏng ngón tay cô.

Cũng khiến trái tim cô bỏng rát.

Bài hát này nghe nhiều đến mức quen tai, khi đến bài hát này, khách quán bar thậm chí còn hát theo.

“Mười năm trước, tôi còn chưa quen biết em, và em cũng không thuộc về tôi. Chúng ta thật giống nhau, đều đang ở bên cạnh một người xa lạ nào đó, chậm rãi lướt qua nhau trên những con đường quen thuộc…”

Nam Mẫn bất giác lệ rơi đầy mặt.

Cô nhớ đến quyển sách mình đã từng đọc vừa hay tên là ‘Mười năm yêu anh nhất’.

Bên trong có một câu, ‘cơn gió dịu dàng ấm áp từ phương nam không chịu nổi giá rét của phương bắc’.

Là cô mang ấm áp đến cho anh, nhưng thứ anh tặng lại cô là giá rét.

Sau đó, khi anh muốn dịu dàng với cô, cô lại dùng bộ áo giáp lạnh lẽo chặn lại, ngăn cách bản thân mình khiến anh không thể nào bước vào thế giới của cô.

Quay đầu lại, tổn thương người ta rồi lại tổn thương mình.

Trong tình cảm luôn nhắc đến nhân quả.

Gieo nhân nào gặp quả đấy, chỉ có thể chấp nhận.



Tối nay Nam Mẫn không say, cô chỉ cảm thấy hơi lạnh, cùng với… mệt mỏi chưa từng có.

Trong lòng trống vắng.

Phó Vực tìm một tài xế lái thay, đang muốn đưa Nam Mẫn lên xe thì một chiếc Bentley màu đen đã dừng trước cửa quán bar, cửa kính xe được kéo xuống, là khuôn mặt lạnh băng của Lạc Quân Hành.

“Lên xe”.

Cuối cùng vẫn không yên tâm.

Bạch Lộc Dư xuống xe, choàng chiếc áo khoác rộng lên người Nam Mẫn, ngửi mùi trên người cô, anh ta cau mày: “Không chỉ uống rượu mà còn hút thuốc?”

Nhưng nhìn thấy vẻ mặt trắng bệch của em gái, anh ta nào nhẫn tâm trách móc, chỉ hung hăng trợn mắt với Phó Vực, đỡ cô lên xe.

Phó Vực đứng ở cửa quán rượu, nhìn chiếc xe Bentley chậm rãi lái vào màn đêm, anh ta chỉ cảm thấy trong lòng lạnh lẽo.

Anh ta ngước mắt nhìn bầu trời, tối này sao trời thưa thớt, màn đêm giống như bị vẩy mực.

Điện thoại di động đột nhiên vang lên, anh cũng chẳng buồn nhìn đã nhấn nghe, trong điện thoại vang lên giọng nữ trong trẻo: “Anh Phát Tài, anh vẫn ổn chứ?”

Phó Vực chăm chú nhìn bầu trời đêm, đột nhiên yếu ớt hỏi: “Em nói xem, sau khi người ta chết, thật sự sẽ biến thành sao trên trời?”

Đầu dây bên kia chắc như đinh đóng cột trả lời anh: “Đúng!”

Nam Mẫn vừa lên xe, điện thoại di động vang lên, là Dụ Phượng Kiều gọi tới.

Cô nhấn nghe: “Dì Dụ”.

Dụ Phượng Kiều ở đầu dây bên kia nói: “Mẫn, tối nay con có tiện về nhà chính một chuyến không?”

“Dạ được”.

Nam Mẫn đồng ý trước, sau đó ân cần hỏi: “Ông bà ngoại sức khỏe không tốt ạ?”

“Không phải”.

Giọng Dụ Phượng Kiều già nua, giống như đang cố gắng khống chế cảm xúc, giọng khàn khàn: “Hải để lại di chúc, trong đó có nhắc đến con”.
Chương 552: Di chúc

Nhận điện thoại xong, trong lòng Nam Mẫn có dự cảm bất an không nói thành lời.

Khuôn mặt cô ngây ra.

“Sao thế?”, Lạc Quân Hành nghiêng đầu hỏi.

Nam Mẫn nhìn theo anh cả, âm thầm nắm điện thoại, cô nói: “Dì Dụ nói, Dụ Lâm Hải để lại di chúc có nhắc đến em”.

“Cái gì? Di chúc?!”

Bạch Lộc Dư kinh ngạc trước tin: “Chẳng lẽ anh ta đã sớm có dự cảm về cái chết của mình?”

Đôi mắt xanh thẳm của Lạc Quân Hành trầm tĩnh như biển, dứt khoát nói: “Đi xem chút đi”.

Trong lòng Nam Mẫn lạnh lẽo.

Cô không biết di chúc này là thế nào, anh còn nhắc đến cô trong di chúc?

Dụ Lâm Hải ơi là Dụ Lâm Hải, rốt cuộc anh muốn làm gì?

Nam Mẫn nặng nề nhắm mắt.

Xe quay đầu đi về phía nhà chính nhà họ Dụ.

Dụ Gia Hàng và Dụ Trạch Vũ đứng chờ ở cửa, nhìn thấy xe đến liền vội vàng ra đón, gọi Nam Mẫn một tiếng ‘chị Nam’.

Sau đó lễ phép gật đầu với Lạc Quân Hành và Bạch Lộc Dư.

Nam Mẫn nói: “Đây là hai anh của chị”.

Dụ Gia Hàng gật đầu: “Chào hai anh, xin mời vào”.

Dụ Trạch Vũ vội vàng nói: “Chị Nam, mau vào thôi, ông bà nội đều ở đây chờ chị”.

Nam Mẫn bước nặng nề vào trong.

Lần trước đến nhà chính nhà họ Dụ là sau khi cô và Dụ Lâm Hải ly hôn, thân phận bại lộ, quay về ngả bài.

Vốn tưởng rằng đó sẽ là lần cuối cùng cô đến đây, không ngờ… thế sự vô thường.

Hai anh em Dụ Gia Hàng và Dụ Trạch Vũ dẫn bọn họ đi vào, đến sân chính là nơi ông bà cụ Dụ đang ở, Nam Mẫn cũng không xa lạ gì.

Phòng trà lớn cũng là phòng tiếp khách.

Lúc đi vào, Nam Mẫn phát hiện người nhà họ Dụ đều đã đến đông đủ, chật ních cả phòng.

“Mẫn đến rồi”.

Ông bà cụ Dụ đều đứng dậy, ông hai Dụ và ông ba Dụ vốn đang ngồi ở vị trí đầu dưới, nhìn thấy hai ông bà cụ đứng lên, bọn họ mím môi cũng đứng lên theo.

Đám tiểu bối dưới nhìn thấy Nam Mẫn, có người gọi ‘chị Nam’, có người gọi ‘chị dâu’, xưng hô rất loạn.

Nam Mẫn tiến lên chào mọi người, lại giới thiệu Lạc Quân Hành và Bạch Lộc Dư: “Đây là anh cả cháu, còn có anh nhỏ cháu”.

Mấy người Bạch Lộc Dư Dụ Phương Kiều đã từng gặp, còn Lạc Quân Hành là lần đầu thấy, nhìn khuôn mặt con lai tinh tế lại hoàn mỹ của anh, bà không khỏi cảm thán gen của Lạc Nhân thật mạnh.

Sinh ra đứa con ai cũng đẹp.

“Mời cậu Lạc ngồi”.

Sau khi nói chuyện đơn giản thì bắt đầu nói chuyện chính.

Nam Mẫn hỏi Dụ Phượng Kiều: “Dì Dụ, dì nói Dụ Lâm Hải khi còn sống đã lập di chúc, chuyện này là sao?”

Tuổi anh còn quá trẻ, sao có thể lập di chúc?

Dụ Phượng Kiều thở dài, không biết nên nói thế nào: “Luật sư Đàm, ông nói đi”.

Luật sư Đàm tiến lên nói: “Là như này tổng giám đốc Nam, lúc cậu Dụ nhậm chức, để đề phòng bất trắc sẽ lập di chúc, đây là quy định của ông cụ”.

Ông cụ Dụ mặt đầy tang thương, khẽ gật đầu.

Chỉ là ông ấy không ngờ di chúc của mình còn chưa được mang ra, cháu ngoại ruột đã đi trước ông ấy.

Người đầu bạc tiễn kẻ tóc xanh.

“Với sự tích lũy và biến hóa của tài sản, di chúc hàng năm cũng sẽ biến động, bản di chúc cuối cùng là bản lần trước tổng giám đốc Dụ thông báo tôi thay đổi”.

Luật sư Đàm nói: “Bởi vì trong di chúc nhắc đến cô, cho nên muốn chờ cô đến để chính thức tuyên đọc”.

Đáy mắt Nam Mẫn tối tăm.

Cô cũng không muốn nghe di chúc gì đó, nghe thấy hai chữ ‘di chúc’ thôi trong lòng cũng đau đớn.

Dụ Phượng Kiều âm thầm cầm tay cô, nói với luật sư Đàm: “Người đã đến đông đủ, bắt đầu đi”.

“Vâng”.

Luật sư Đàm giơ túi giấy da bò được niêm phong đỏ cho mọi người xem, sau đó chậm rãi mở ra, lấy di chúc ở bên trong ra, chính thức tuyên đọc:

“Người làm di chúc: Dụ Lâm Hải. Giới tính: Nam. Dân tộc: Hán…”

Vừa nghe thấy phần mở đầu, mọi người liền không tự chủ đỏ vành mắt, tiếng thút thít không ngừng vang lên.

Nam Mẫn ngồi ở đó, chỉ cảm thấy toàn thân cứng ngắc.

Thời khắc luật sư bắt đầu đọc di chúc kia, cô đã muốn rời đi.

Tất cả mọi thứ quá hoang đường, cô là gì của anh, tại sao phải ở đây nghe một bản di chúc bỏ đi?!

Anh ép cô đón nhận cái chết của anh, bây giờ lại ép cô nhận di chúc của anh sao?!

Khốn kiếp!

Quá khốn kiếp!
Chương 553: Giao cổ phần cho Nam Mẫn

“Bởi vì lo lắng bản thân qua đời vì tai nạn bất ngờ hoặc không bất ngờ, người nhà sẽ xảy ra tranh chấp vì vấn đề kế thừa gia sản, nên tôi đã lập bản di chúc này vào ngày 18 tháng 8 năm XX tại thành phố Nam, giải quyết tất cả tài sản và quyền lợi của tôi như sau: Một, về tình hình tài sản, hiện giờ tài sản và quyền lợi chính tôi đang sở hữu không giới hạn bất động sản ở chỗ X, tương ứng tọa lạc tại…”

Luật sư Đàm đọc rất lưu loát: “Dinh thự nhà họ Dụ thuộc sở hữu của ông ngoại tôi Dụ Nghiêm Hành, một căn bất động sản ở Cẩm Tú Hoa Phủ phía nam thành phố thuộc về mẹ ruột tôi bà Dụ Phượng Kiều. Một căn chung cư đơn nguyên hai tòa số mười khu Cẩm Tú Hoa Phủ và một căn nhà số năm mang kiến trúc phương tây nằm ở dinh thự Nhã Mẫn ở thành phố Nam đều thuộc về sở hữu của cô Nam Mẫn - vợ cũ của tôi. Quyền quản lý viện bảo tàng Cảnh Văn thuộc về Nam Mẫn. Ngoài ra, tất cả cổ phần tôi có ở tập đoàn Dụ Thị cũng thuộc về Nam Mẫn”.

Lời vừa dứt, ông hai Dụ và ông ba Dụ đột nhiên trợn tròn mắt.

“Cái gì?!”

Luật sư Đàm vẫn chưa đọc xong: “Nếu bản thân đột ngột qua đời, hy vọng cô Nam Mẫn có thể nể mặt mối quan hệ quen biết này chấp nhận vị trí tổng giám đốc tập đoàn Dụ Thị, Lâm Hải vô cùng cảm kích”.

Nam Mẫn mặt không biểu cảm nghe tất cả những thứ này, những tài sản và cổ phần này đối với cô đều là thứ đồ sao cũng được.

Cô sao cũng được, nhưng nhà họ Dụ thì không.

Còn có một vài tài sản và quyền lợi vẫn chưa đọc hết, ông hai Dụ và ông ba Dụ đã đứng ngồi không yên, không muốn nghe nữa!

Ông hai Dụ nặng nề nói: “Bất động sản hay gì thì tôi không có ý kiến, Hải nó thích cho ai thì cho, nhưng cổ phần của Dụ Thị có thể tùy tiện cho người bên ngoài sao?”

Ông ba Dụ cũng đột nhiên đứng dậy: “Đúng vậy! Còn cho một người ngoài làm tổng giám đốc của Dụ Thị chúng ta, nực cười! Nhà họ Dụ chúng ta không có người sao?”

Hai người gào thét, Lạc Quân Hành ngồi trong góc, nhíu mày không nói gì.

Ông cụ Dụ nói: “Được rồi, ồn ào cái gì. Đây là di chúc Hải để lại, sắp xếp thế nào là tự do và quyền lợi của nó, liên quan gì đến các con? Ông già này còn chưa chết, làm loạn cái gì?”

“Bố, bố đừng hồ đồ”.

Ông hai Dụ nói: “Bố chê con và thằng ba vô dụng, ban đầu giao chức vị tổng giám đốc cho thằng Hải, chúng con đâu có nói gì. Mặc dù Hải là cháu ngoại, nhưng dù sao cũng là người nhà họ Dụ chúng ta, còn Nam Mẫn…”

Ông ta chỉ về phía Nam Mẫn, nhưng lại bị Dụ Phượng Kiều đánh rớt, đôi mắt phượng sắc bén nhìn chằm chằm ông ta: “Mù à, chỉ cái gì?”

Ông hai Dụ ngượng ngùng thu tay về, liên tục vung tay lên: “Dù sao con cũng không đồng ý!”

“Anh hai nói không sai”.

Ông ba Dụ nói: “Bố, chị cả, em biết mọi người thích Nam Mẫn, nhưng cô ta và Hải đã ly hôn, không phải con dâu nhà họ Dụ chúng ta nữa, hơn nữa cô ta vẫn còn tập đoàn Nam Thị, để cô ta đến làm tổng giám đốc của Dụ Thị chúng ta, chẳng phải là trò cười sao? Người ngoài sẽ nhìn chúng ta thế nào? Nhà họ Dụ không còn ai sao? Con và anh hai dù vô dụng, nhưng phía dưới vẫn còn Gia Hàng, nếu không thì Trạch Vũ nhà con cũng được…”

Lời ông ta còn chưa dứt, Dụ Gia Hàng và Dụ Trạch Vũ đồng loạt xua tay.

Dụ Gia Hàng: “Con không được!”

Dụ Trạch Vũ: “Con càng không!”

Hai người chỉ sợ tránh không kịp, rất sợ cái nồi lớn này sẽ rơi trên người bọn họ.

Ông hai Dụ và ông ba Dụ hận rèn sắt không thành thép, trợn trừng mắt nhìn bọn họ: “Im miệng! Thứ không có tiền đồ!”

“Được rồi, đừng cãi nhau nữa”.

Nam Mẫn vẻ mặt lạnh lùng, mệt mỏi mở miệng: “Dụ Lâm Hải có quyền lập di chúc, tôi cũng có quyền không chấp nhận di chúc. Tôi tới rồi, cũng nghe rồi, không quấy rầy chuyện nhà mấy người nữa”.

Cô đứng lên: “Ông ngoại, bà ngoại, dì Dụ. Tạm biệt”.

Nam Mẫn cùng anh cả anh hai đi ra ngoài, Dụ Trạch Vũ đuổi theo.

“Chị Nam,, chờ chút, em có đồ cho chị…”

Từ lúc Dụ Trạch Vũ nhận được tin về cái chết của anh cả thì bắt đầu khóc lớn, hai ngày nay cậu ấy khóc đến mức mắt vừa đỏ vừa sưng, khuôn mặt anh tuấn cũng trở nên sưng vù.

Trong đám tiểu bối nhà họ Dụ, bình thường Nam Mẫn và Dụ Trạch Vũ trao đổi với nhau nhiều nhất, cô coi cậu ấy như em trai.

Đối mặt với cậu ấy, biểu cảm lạnh nhạt của cô bất giác đã dịu đi vài phần.

Cô đột nhiên nhớ đến một chuyện: “Em bảo chị mang quà đến, chị mang rồi, mấy ngày nữa sẽ gửi cho em”.

“Quà?”

Dụ Trạch Vũ ngẩn người, lập tức hiểu ra gì đó, mặt có chút mất tự nhiên, ngượng ngùng sờ mũi: “Vâng, vâng ạ. Cảm ơn chị Nam”.

Nam Mẫn cảm thấy phản ứng của cậu ấy không đúng lắm.
Chương 554: Hóa ra ‘Dụ Trạch Vũ’ chính là Dụ Lâm Hải

Một khắc sau, Dụ Trạch Vũ đưa điện thoại di động đến, Nam Mẫn nhận lấy, chậm rãi hỏi: “Là sao?”

Dụ Trạch Vũ nói: “Đây là di… di vật của anh cả em, em đã xử lý nó sạch sẽ rồi. Chiếc điện thoại này trước kia là em dùng, sau này bị anh cả lấy đi. Mật mã là 131420”.

“... Tóm lại, chị mở ra xem thì biết. Em thanh minh trước, là em bị ép buộc!”

Dụ Trạch Vũ nói xong, giống như sợ Nam Mẫn đánh, cậu ấy liền xoay người bỏ chạy.

Nam Mẫn cầm điện thoại, ngây người.

Cô mơ hồ cảm nhận được điều gì đó.

Bạch Lộc Dư đầu óc mơ hồ: “Thằng nhóc này cứ nói lảm nhảm gì vậy?”

Nhìn thấy Nam Mẫn cầm điện thoại không nhúc nhích, mà tiếng cãi vã trong phòng khách vẫn đang truyền đến từng hồi, Lạc Quân Hành nhíu mày, trầm giọng nói: “Đi thôi, rời khỏi nơi này trước đã”.

Trên đường về, Nam Mẫn cầm điện thoại, im lặng không hé răng nửa lời.

Đến tiểu khu Lộc Minh, vừa mở cửa, các anh đều ở đây, đồng loạt nhìn về phía Nam Mẫn.

Trên đường về Bạch Lộc Dư đã lải nhải ở trong nhóm, nói đến chuyện Dụ Lâm Hải lập di chúc, tài sản, bất động sản và cổ phần đứng tên anh để cho Nam Mẫn, trong nhóm bàn luận vô cùng sôi nổi.

Sau khi nhìn thấy Nam Mẫn, bọn họ liền hỏi thẳng cô: “Em nghĩ thế nào? Đồ anh ta để lại em có muốn không?”

Nam Mẫn không lên tiếng, cổ họng cô khô khốc, đi đến bàn trà bên cạnh rót nước uống.

Lý Vân nói: “Theo anh phải được, tại sao không muốn chứ? Tiểu Lục nhà chúng ta đã mất nhiều năm thanh xuân như vậy, còn chăm sóc anh ta những ba năm, cũng không đòi lấy một đồng. Bây giờ anh ta đã muốn cho, vậy thì cứ cầm”.

Bạch Lộc Dư lườm anh ta: “Anh tư nói dễ quá nhỉ, Tiểu Lục nhận tài sản Dụ Lâm Hải để lại, vậy vị trí tổng giám đốc Dụ Thị cần hay không? Con bé không phải dâu nhà họ Dụ, dựa vào cái gì mà phải quản chuyện của nhà đó?”

Hạ Thâm gật đầu: “Anh cũng cùng quan điểm với Tiểu Ngũ. Chúng ta không thiếu tiền, càng không thiếu nhà, vì một phần di chúc mà bán mình cho Dụ Thị, không đáng”.

Tối nay Quyền Dạ Khiên không có ở đây, Lạc Ưu muốn đến thành phố Bắc, anh ta đến sân bay đón người từ lâu.

Tô Duệ cũng ở đây, nhưng im lặng không nói gì.

Lý Vân, Bạch Lộc Dư và Hạ Thâm mỗi người một ý, tranh luận khồng ngừng nghỉ, bọn họ lại nhìn sang bên phía anh cả Lạc Quân Hành.

Lạc Quân Hành không nói lời nào, khuôn mặt trầm ngâm, bọn họ không dám hỏi, ánh mắt chuyển sang Tô Duệ.

Bạch Lộc Dư đi tới, chọc chọc vào người Tô Duệ: “Anh Duệ, anh nói mấy câu đi”.

“Không có gì đáng nói”.

Tô Duệ bình tĩnh nhìn về phía Nam Mẫn: “Người khác không hiểu em gái mình thì thôi đi, đến mấy đứa còn không biết sao? Chuyện con bé muốn làm, không ai ngăn được, chuyện con bé không muốn làm, không ai ép nổi”.

Điều này cũng đúng.

Ba anh cùng gật đầu, đồng loạt nhìn sang Nam Mẫn, bây giờ thì phải xem ý của cô.

Nam Mẫn vô cùng mệt mỏi, trong đầu rối loạn, gần như bất động.

“Muộn rồi, đi ngủ sớm chút”.

Lạc Quân Hành lên tiếng, mọi người liền đi sắp xếp chuyện của mình.

Lý Vân đi đến khách sạn Quân Dật tìm Trình Hiến, dẫn theo Bạch Lộc Dư theo, còn Lạc Quân Hành và Tô Duệ ở lại trông nom Nam Mẫn.

Nam Mẫn chúc ngủ ngon, lúc quay về phòng mình, trong tay vẫn cầm điện thoại Dụ Trạch Vũ đưa cho cô.

Vừa vào phòng, tay cô run run nhập mật mã, mở điện thoại di động.

Chắc hẳn Dụ Trạch Vũ đã nạp đầy pin, trên màn hình hiển trị trạng thái pin 100%.

Đây là máy nội địa, trang chủ có sao đầy trời, trống rỗng, tất cả phần mềm đều đã bị xóa bỏ, chỉ có một phần mềm Wechat.

Cảm giác trong lòng kia ngày càng mãnh liệt.

Ngón tay đầy vết chai của Nam Mẫn mở Wechat ra, trang chủ Wechat chỉ có một bản ghi trò chuyện, trong danh bạ cũng chỉ có một người bạn thân, chính là cô.

Mở lịch sử trò chuyện, tin nhắn mới nhất là ‘Dụ Trạch Vũ’ gửi danh thiếp của Dụ Lâm Hải cho cô, còn kèm theo động tác ‘Hi’.

Kéo lên trên nữa…

Là giọng nói của cô: “Em ngoan nhé, chờ chị về nước mang đồ ăn ngon cho em”.

‘Bị nhốt sao? Thật đáng thương. Là ai, tại sao lại nhốt chị?’

‘Vậy thì được, bây giờ chị đang ở nước Y, Birmingham à? Chỗ đó có gì vui không?’

‘Chị Nam, chị sao vậy? Chúng em đều rất lo lắng cho chị, chị đã khá hơn chút nào chưa?’

...

Nam mẫn đặt điện thoại xuống, bước chân loạng choạng đi vào phòng tắm, vặn vòi hoa sen ở mức tối đa, cô đóng cửa phòng tắm, ngồi dưới đất khóc lớn.

Chân tướng rõ ràng.

Hóa ra ‘Dụ Trạch Vũ’ chính là Dụ Lâm Hải.
Chương 555: Mẫn à, con gầy quá

Người luôn quan tâm cô mọi lúc, người luôn miệng gọi cô một tiếng ‘Chị Nam’ lại là Dụ Lâm Hải.

Đồ đàn ông chó má!

Ly hôn rồi còn chạy tới giả bộ tình sâu nghĩ nặng gì chứ? Giả bộ nhớ mãi không quên?!

Anh dám gỉa làm Dụ Trạch Vũ lừa cô!

Anh không sợ bị phát hiện?!

Đúng là ăn gan hùm tim báo mà! Dám lừa cô!

Vòi hoa sen mở lớn, giống như trời mưa trút nước, thấm ướt toàn thân Nam Mẫn, mặt cô giống như bị một bức tranh thủy mặc ướt át, trở nên mơ hồ.

Cho dù có tiếng của vòi hoa sen, nhưng Lạc Quân Hành và Tô Duệ vẫn nghe thấy tiếng khóc của Nam Mẫn.

Lạc Quân Hành nhíu mày, muốn đi vào phòng của cô, nhưng lại bị Tô Duệ kéo lại.

“Để con bé khóc đi. Khóc được là tốt”.

Sắc mặt Lạc Quân Hành lạnh lùng: “Cũng chỉ là một người đàn ông thôi mà, đến mức vậy sao?”

"Hỏi thế gian tình là gì, mà người ta sống chết có nhau”.

Tô Duệ loay hoay mở dụng cụ rượu, nhẹ nhàng nói: “Con bé đã kiềm chế bản thân đủ rồi. Ban đầu không phải anh cũng vì một người phụ nữ mà khóc chết đi sống lại sao?”

Lạc Quân Hành nâng đôi mắt xanh thẳng, lạnh lẽo nhìn anh ta: “Người anh khóc là vợ anh, có thể so sánh với chồng cũ của con bé sao?”

“Dù là vợ hay chồng cũ, chỉ cần vẫn yêu thì đều giống nhau”.

Tô Duệ gắp hai viên đá bỏ vào trong ly rượu, đưa cho Lạc Quân Hành: “Có một số chuyện không ai thay thế được, chỉ có thể để mình con bé đối diện, việc chúng ta cần làm chỉ là ở bên cạnh con bé”.

Lạc Quân Hành rũ mắt xuống, nâng ly rượu uống một hơi cạn sạch.

Cửa từ bên ngoài mở ra, Quyền Dạ Khiên đưa Lạc Ưu vừa kết thúc nhiệm vụ trong quân ngũ đã vội vàng chạy qua đây, cô ấy vừa vào cửa, toàn thân mệt mỏi.

Sắc mặt Lạc Ưu rất khó coi, mắt nhuộm đỏ, không kịp chào hỏi, cô ấy đã nghe thấy tiếng khóc của Nam Mẫn, vội vàng chạy vào phòng cô.

Vừa xông vào phòng tắm thì thấy Nam Mẫn đang vùi đầu vào đầu gối khóc hu hu.

Cô khóc giống như một con thú bị thương, bị vứt bỏ.

Tim Lạc Ưu đau nhói, vành mắt lập tức đỏ ửng, tiến lên ôm lấy Nam Mẫn.

Lão Dụ ơi là lão Dụ, sao anh lại nhẫn tâm như vậy?



Nam Mẫn không ngờ có một ngày mình sẽ khóc lóc chảy nước mắt nước mũi vì Dụ Lâm Hải.

Cô đã từng móc tim móc phổi ra yêu anh, hôm nay cũng móc tim móc phổi khóc một trận vì anh, giống như sắp khóc cạn nước mắt của cả cuộc đời này.

Thời niên thiếu mơ ước được yêu, nhưng nếu tình yêu giống như thứ đồ hành hạ người ta như vậy, cô tình nguyện chưa từng yêu.

Cô tình nguyện mình vẫn sẽ là tiểu công chúa Nam Mẫn sống trong thế giời đồng thoại ngày trước.

Không màng thế sự, không biết ưu sầu.

Chuyện vui nhất mỗi ngày chính là nhìn ảnh người cô thầm yêu, ảo tưởng tương lai sẽ có một ngày ở bên anh ấy, mặc váy cưới, trở thành vợ anh.

Chỉ tiếc tính một đằng ra một nẻo, khoảng thời gian vui vẻ kia đã không trở lại nữa.

Rốt cuộc là cô nợ anh?

Hay anh nợ cô?



Dự tang lễ của Dụ Lâm Hải xong, Nam Mẫn chuẩn bị theo các anh về thành phố Nam.

Lúc sắp đi lại nhận được điện thoại của Dụ Phượng Kiều.

Bà hẹn cô ở quán cafe dưới tầng tiểu khu Lục Minh.

Có thể người khác cô không nể mặt, nhưng Dụ Phượng Kiều không thể không nể.

Đã từng là mẹ chồng nàng dâu, hai mẹ con bây giờ ngồi đối diện nhau, nhưng không nói nên lời.

Mấy ngày ngắn ngủi, hai người đã trở nên tang thương hơn rất nhiều.

Dụ Phượng Kiều nhìn Nam Mẫn sắc mặt tái nhợt, trong lòng đau đớn một trận, bà nhìn cô với ánh mắt không nỡ: “Mẫn à, con gầy quá”.

“Dì cũng vậy”.

Nam Mẫn chuyển động cổ họng khô khốc, nhìn dáng vẻ Dụ Phượng Kiều đã già đi rất nhiều, cô buồn bã không thôi, nắm tay Dụ Phượng Kiều: “Dì giữ gìn sức khỏe, con sẽ thường xuyên đến thăm dì”.

“Mẹ biết rồi”.

Dụ Phượng Kiều nghẹn ngào, lau khóe mắt, nuốt nước mắt vào trong, bà vỗ tay Nam Mẫn nói: “Hôm nay mẹ đến tìm con là muốn nói về chuyện di chúc”.

Nam Mẫn đã chuẩn bị sẵn tâm lý, cũng trực tiếp bày tỏ thái độ.

“Dì Dụ, ở nhà chính con đã nói rồi, đều là lời thật lòng. Mấy thứ Dụ Lâm Hải để lại cho con, con đều không cần, dì giữ lại đi”.

“Mẹ biết, con không thiếu mấy thứ đó. Nhưng đó đều là thứ con đáng được nhận”.

Dụ Phượng Kiều khẽ thở dài: “Thật ra trước khi Hải lập di chúc, nó đã hỏi qua ý kiến của mẹ. Con gả vào nhà họ Dụ ba năm, nhẫn nhục chịu khó, hiếu thuận hiểu chuyện, chúng ta đều nhìn thấy cả. Thằng Hải có thể khỏi bệnh, tất cả đều nhờ con, mẹ có thể đi ra từ cuộc hôn nhân thất bại cũng là có con bên cạnh bầu bạn, càng không nói đến ông bà ngoại, còn cả mấy đứa nhỏ trong nhà.

Chúng ta không phải loại người lòng lang dạ sói, ai đối tốt với chúng ta, chúng ta đều ghi nhớ. Dù con và Hải đã ly hôn, cả nhà chúng ta không đứng về phía nó, biết nó không tốt, là nó có lỗi với con”.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

KẾT HÔN VỚI VỢ CŨ
  • Mộc Mộc Tầm Tầm
Chương 60...
Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Vợ Cũ
Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Vợ Cũ
Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Vợ Cũ
Vợ Cũ Quyền Lực Của Thẩm Tổng.
Vợ cũ của tỷ phú

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom