• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế (2 Viewers)

  • Chương 531-535

Chương 531: Thấp thỏm

Lạc Ưu nói: “Cô ta nói hai người đều bị cùng một người phụ nữ cướp chồng, cùng là người bên trời lận đận, gặp nhau đây hà cớ gì phải quen biết trước, sẽ có một ngày có lẽ có thể trở thành bạn bè”.

“Ồ đúng rồi, cô ta còn bảo tôi chuyển lời cho cô, Vương Bình là Vương Bình, cô ta là cô ta. Mọi việc Vương Bình làm đều do bản thân ông ta tự nguyện, không liên quan đến Hạ Hiểu Văn và nhà họ Hạ”.

Nam Mẫn nghe xong lời này, trong lòng sững lại.

Câu cuối mới là trọng điểm.

Xem ra cuộc hôn nhân thứ ba của Hạ Hiểu Văn cũng sắp kết thúc rồi.

Nam Mẫn thể hiện mình đã tiếp nhận.

“Không nói những chuyện này nữa”, Lạc Ưu nói: “Hiếm khi có thời gian gọi điện cho cô, cô ở nước Y thế nào, có cuộc gặp gỡ tuyệt vời nào không?”

Nam Mẫn bật cười, oán trách nói: “Dưới sự giám sát của anh cả tôi, đừng nói gặp gỡ, không cấm túc tôi thì tôi đã cảm ơn trời đất rồi”.

Lạc Ưu nghe vậy chỉ cười ha ha.

“Cô đừng chỉ cười vậy, cô và anh hai tôi thế nào rồi? Anh ấy rất thật lòng với cô đấy”.

Lạc Ưu nghe thấy tên của Quyền Dạ Khiên, xấu hổ cúi đầu: “Tôi cũng không biết, tôi cũng không có ý kiến gì với con người anh ấy, nhưng tình hình hai nhà chúng tôi mới quan trọng, xem bố mẹ tôi có thể chấp nhận không đã”.

“Đừng lo lắng, duyên phận ông trời đã định, có đánh cũng không đi”.

Nam Mẫn an ủi cô ấy.

“Vậy cô và lão Dụ thì sao?”

Lạc Lưu hỏi ngược lại: “Duyên phận giữa cô và anh ta đã hết chưa?”

Nam Mẫn khẽ ngước mắt, đứng ở cửa sổ nhìn sắc đêm bên ngoài, trong lòng mơ hồ.

Cô cũng không biết.

Chuyện tình cảm luôn như vậy, chuyện của người khác thì nhìn rất rõ, còn chuyện của mình thì hồ đồ.



Trời vào đêm, Dụ Lâm Hải lại thấp thỏm bất an.

Nói một cách chính xác, anh đã rất lâu rồi chưa ngủ một giấc trọn vẹn yên lành.

Dạo này tâm trạng bất an, anh cầm châm cài tóc của Nam Mẫn, vuốt ve hoa văn trên đó, lại giống như có thể mơ hồ bay đến một thế giới khác.

Giống như Giả Bảo Ngọc mơ vào trong ảo cảnh Thái Hư.

Nhưng anh lại mơ hoàn toàn khác với Bảo Ngọc, trong mơ, anh nhìn thấy hai bóng hình ngồi dựa vào nhau trên bậc thềm bồng bềnh tiên cảnh.

“Tiểu Mẫn”.

Anh khẽ gọi cô, Nam Mẫn quay người, anh cười đi về phía cô, tưởng rằng cô dựa lên người mình.

Nhưng người ngồi bên cạnh cô đột nhiên quay đầu lại, anh ngẩn người, dừng chân tại chỗ.

Nhìn thấy một khuôn mặt khác.

Là Ngôn Uyên!

Dụ Lâm Hải bật tỉnh dậy, hơi thở nặng nề, trán và lưng toát đầy mồ hôi.

Trong tay còn cầm cây châm đó, mồ hôi lòng bàn tay thấm vào trong hoa văn.

Anh lấy tay đỡ trán, lắc đầu hồi lâu cũng không thể định thần lại.

Từ trên giường lật người xuống, Dụ Lâm Hải ngậm một điếu thuốc, dựa vào ban công hút, làn khói thuốc mỏng thấp thoáng màu sắc trong đáy mắt anh.

Căn phòng số 88 bên cạnh chưa sáng đèn, người vẫn chưa quay về.

Ngôn Uyên đi thẩm vấn Kiều Lãnh, có thể thẩm tra ra điều gì không?

Cũng như vậy, Nam Mẫn ở Birmingham cũng trằn trọc lăn qua lăn lại không ngủ được.

Cô cầm điện thoại đợi mail.

Ngôn Uyên không dùng wechat, không thích gọi điện, có chuyện gì đều thích gửi mail thông báo.

Anh ta đã hứa với cô, phía Kiều Lãnh có động hướng gì, sẽ lập tức thông báo cho cô.

Cô rất căng thẳng.

Vừa căng thẳng Ngôn Uyên có thể moi được gì từ miệng Kiều Lãnh không, cũng căng thẳng bố mẹ cô có thực sự vẫn còn trên đời không.

Trái tim thấp thỏm đập liên hồi, cần phải bình tĩnh lại.

Nam Mẫn với lấy áo choàng đứng dậy khỏi giường, lấy điếu thuốc từ bao thuốc trong ngăn tủ, đặt lên đầu ngón tay chậm rãi châm lửa, thỉnh thoảng hút một hơi, vỗ về trái tim rốt ruột lo lắng bất an.

Biết hút thuốc từ lúc nào, cô cũng quên rồi.

Hình như là khoảng thời gian sau khi bố mẹ gặp tai nạn giao thông, vừa điều tra chân tướng ‘cái chết’ của họ, vừa không thể không trèo chống sự nghiệp gia tộc to lớn, lúc đó gánh nặng đè trên vai đến mức cô không thở nổi.

Cuối cùng cô vẫn là người bình thường, không mạnh mẽ như người khác tưởng.

Mạnh mẽ là để cho người khác thấy, còn trong lòng yếu đuối thế nào, cô độc thế nào, cũng chỉ có bản thân biết.

Cô khác với phần lớn các cô gái trên đời, khao khát tình thân, khao khát tình bạn, cũng khao khát tình yêu, thực ra điều khao khát nhất vẫn là người đồng hành.

Không thích như vậy, dường như cả thế giới chỉ còn lại một mình cô lẻ loi, linh hồn không có nơi dừng chân.

Đứng bên cửa sổ hồi lâu, cho đến điếu thuốc lụi tàn, cháy thành tro bụi.

Đèn bỗng sáng lên, Dụ Lâm Hải bỗng ngẩng đầu.

Điện thoại đổ chuông, Nam Mẫn bỗng ngẩng đầu.

Dụ Lâm Hải từ trong phòng đi ra.

Nam Mẫn cầm điện thoại, mở mail, nhìn thành một hàng chữ ngắn trên màn hình, trong lòng chấn động, chạy ra khỏi phòng.

“Anh cả!”
Chương 532: Anh vẫn còn rất quan tâm cô ấy

“Cộc cộc”.

Dụ Lâm Hải đứng ở cửa phòng số 88 hồi lâu, anh chậm rãi giơ tay lên gõ cửa.

Cửa từ trong mở ra, khi Ngôn Uyên nhìn thấy Dụ Lâm Hải đứng ở cửa, chân mày anh ta khẽ nhướn lên, chậm rãi gọi tên anh: “Anh Dụ”.

Anh ta không hỏi anh có chuyện gì, chỉ nghiêng người, giơ tay: “Mời vào”.

Dụ Lâm Hải khẽ gật đầu, đi vào.

Phòng số 88 ở Vân Thủy Gian là chỗ ở chuẩn bị cho mấy anh em Bạch Lộc Dư Nam Mẫn, Bạch Lộc Dư và Nam Mẫn là hai người ở nhiều nhất, những anh khác đến thành phố Nam có lúc sẽ ở khu vườn Hoa Hồng, có lúc ở Vân Thủy Gian.

Căn phòng rộng lớn có ba ngủ một khách, phòng ngủ chính được Nam Mẫn chiếm, chất đầy đồ của cô, hai phòng ngủ thứ dọn dẹp rất ngăn nắp, Ngôn Uyên ngủ ở một căn phòng gần ban công.

Mời người vào, Ngôn Uyên nhàn nhạt hỏi: “Uống chút gì không?”

“Đều được”.

“Bia?”

“Được”.

Hai lon bia mở ra, hai người đàn ông không hẹn mà cùng xoa xoa chỗ miệng chai.

Hai mắt nhìn nhau, Ngôn Uyên hỏi: “Anh Dụ mắc bệnh sạch sẽ?”

Dụ Lâm Hải: “Không có, chỉ là rối loạn ám ảnh cưỡng chế”.

Ngôn Uyên khẽ mỉm cười: “Tôi cũng vậy”.

Hai người đồng thời cầm lon bia trong tay, im lặng uống.

Không có nhiều lời để nói, mãi đến khi uống nửa lon bia xuống bụng cũng không mở miệng, nhưng lại không cảm thấy lúng túng, cứ ngồi im lặng như vậy.

Mỗi người nghĩ về chuyện của riêng mình.

Một lúc sau, vẫn là người không mời mà tới Dụ Lâm Hải mở miệng trước: “Lần này anh Ngôn đến Hoa Hạ là vì chuyện của Kiều Lãnh?”

Ngôn Uyên nâng đôi mắt màu xám tro lên nhìn Dụ Lâm Hải.

Anh ta không trách về sự đường đột của anh, cũng không ngạc nhiên vì mục đích anh đến đây, ngược lại rất khen ngợi anh, bởi vì như vậy sẽ tiết kiệm thời gian, không cần tốn nhiều miệng lưỡi.

Anh ta cũng trực tiếp nói với anh: “Tôi quay về Hoa Hạ để giỗ tổ. Đến thành phố Nam là được người khác nhờ vả”.

Con ngươi đen nhánh của Dụ Lâm Hải khẽ co rút: “Được Nam Mẫn nhờ?”

Ngôn Uyên gật đầu: “Xem như là vậy”.

Ý của Lạc Quân Hành cũng là ý của Nam Mẫn, không khác gì nhau.

Lòng Dụ Lâm Hải vang lên tiếng lộp cộp.

“Ờ”.

Anh lại ngửa cổ uống 1/4 lon bia, ngón tay thon dài bóp cái lon, phát ra tiếng ‘két két’.

Ngôn Uyên ngước mắt lên, nhìn ra nội tâm của Dụ Lâm Hải, mắt anh ta khẽ rủ xuống.

“Anh vẫn còn rất quan tâm cô ấy”.

Anh ta không sợ hãi thần quỷ nói ra câu này.

Dụ Lâm Hải đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía anh ta, đối diện với đôi mắt thâm sâu của anh ta, bên trong không có xen lẫn bất kỳ châm chọc hay đùa cợt, nhưng lại nhìn đến mức không thể trốn tránh.

Anh thú nhận không chút kiêng dè: “Phải, tôi rất quan tâm cô ấy”.

“Nếu quan tâm, tại sao không giữ lấy cô ấy?”

Ngôn Uyên tra hỏi rất cặn kẽ: “Theo như tôi biết, hai người đã ly hôn”.

Trái tim đầy lỗ thủng lại bị đâm thêm một nhát, vốn dĩ cho rằng đã tê dại, không ngờ vẫn còn đau.

“Phải”.

Cổ họng Dụ Lâm Hải nghẹn cứng: “Bởi vì quyết định sai lầm của tôi đã khiến cô ấy tổn thương, cũng tự tay đẩy cô ấy ra khỏi thế giới của tôi”.

Ngoại trừ người thân thiết biết chuyện giữa anh và Nam Mẫn đã trải qua, cho đến bây giờ anh chưa từng chủ động nhắc đến với người khác, trước kia cảm thấy không cần thiết, sau này… mỗi lần nhắc đến cũng khiến anh cảm thấy lòng đau như cắt.

Anh là người không thích nhớ lại quá khứ, cũng không lưu luyến quá khứ, nhưng bây giờ anh chỉ ước bản thân có thể sống lại, quay trở về ba năm sáu tháng trước, sống lại bên Nam Mẫn một lần nữa.

Nếu có thể sống lại, anh nhất định sẽ không khốn nạn như vậy, anh sẽ đối xử với cô thật tốt, dù phải móc tim móc phổi ra cũng sẽ đối tốt với cô.

Giống như ba năm qua cô đã toàn tâm toàn ý đối xử tốt với mình.

Sau khi ly hôn với Nam Mẫn, nửa năm qua, anh khổ cực theo đuổi cô.

Người ta nói trên đời này không có sự đồng cảm thực sự, nhiều chuyện chỉ có thể tự mình trải qua mới hiểu được, khi mối quan hệ tình cảm giữa anh và Nam Mẫn thay đổi, anh mới thật sự hiểu được tình cảm của cô.

“Yêu một người vốn là một chuyện rất vui vẻ, nhưng điều kiện tiên quyết của niềm vui ấy là người anh yêu cũng vừa hay yêu anh”.

Ánh mắt Dụ Lâm Hải ảm đạm: “Nếu không, đây chỉ là tình yêu khổ sở một bên phải trả giá, người anh yêu không yêu anh, vậy thì sẽ trở thành một chuyện rất khổ sở”.

Tình cảm là một thứ khó tiêu nhất, nó ngoan cường, nhưng cũng rất yếu ớt.
Chương 533: Anh muốn theo đuổi Nam Mẫn?

Một khi chết tâm rồi, muốn sống lại một lần nữa cũng rất khó khăn.

Lúc Dụ Lâm Hải nói, Ngôn Uyên lẳng lặng lắng nghe.

Anh ta không thể nào tưởng tượng nổi, cô gái sáng ngời lại mạnh mẽ như mặt trời nhỏ làm sao có thể âm thầm chịu đựng thời gian lên đến ba năm?

Cô nương xinh đẹp đáng yêu như vậy đáng có được tất cả những điều tốt đẹp nhất trên thế giới.

Bao gồm cả tình yêu.

Chờ Dụ Lâm Hải nói xong, Ngôn Uyên mới chậm rãi nói: “Cô ấy kiên trì ba năm, còn anh có thể kiên trì được bao lâu?”

“Cái gì?”, Dụ Lâm Hải đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, lập tức nghe không hiểu lời anh ta nói.

Đôi mắt màu xám tro nhạt của Ngôn Uyên nhìn chằm chằm Dụ Lâm Hải, không tránh né, không chạy trốn, anh ta nhàn nhạt nói: “Tôi không có kinh nghiệm yêu đương gì, cũng không thích tranh cướp phụ nữ với người khác”.

“...”

Trong lòng Dụ Lâm Hải căng thẳng, đôi mắt đen nhánh híp lại: “Anh muốn theo đuổi Nam Mẫn?”

“Điều này hẳn không kỳ quái”.

Ngôn Uyên vẫn bình thản: “Tôi đã đến tuổi thích hợp kết hôn, cũng đang suy nghĩ đến vấn đề yêu đương rồi kết hôn thôi mà. Tôi chuẩn bị tiến thêm một bước tiếp xúc và phát triển với Nam Mẫn”.

Dụ Lâm Hải đột nhiên đứng dậy: “Anh…”

Anh nắm chặt lon bia, tiếng bóp két két vang dội: “Hai người mới gặp nhau mấy lần? Anh không cảm thấy quá qua loa?”

“Một lần. Quả thật không nhiều”.

Lời Ngôn Uyên nói là thật: “Vì vậy tôi mới nói, tôi muốn tiếp xúc để hiểu cô ấy nhiều hơn”.

“...”

Lon bia trong tay Dụ Lâm Hải bị bóp méo biến dạng, bia phun ra ngoài, văng vào tay, anh chỉ cảm thấy có một luồng lửa giận bùng lên.

Khinh thường!

Nếu biết cái tên này có suy nghĩ không an phận với Mẫn sớm một chút, anh không nên tự chui đầu vào lưới, không nói chuyện với anh ta nhiều như vậy!

“Anh không thể!”

Mắt Dụ Lâm Hải nhuốm đỏ, có chút tức giận nói: “Giữa tôi và Mẫn… tình cảm của chúng tôi người ngoài không có cách nào hiểu được đâu, muốn chen vào cũng không chen được, tôi khuyên anh đừng tự chuốc lấy phiền phức”.

Vẻ mặt Ngôn Uyên thản nhiên: “Không thử một chút làm sao biết? Cô ấy không cần phải yêu tôi nhất, tôi chỉ hy vọng nếu tương lai chúng tôi ở bên nhau thì sẽ là ánh sáng của đời nhau. Ý nghĩa của vợ chồng không phải nằm ở đây sao?”

Anh ta càng tỏ ra nghiêm trang, mặt đầy nghiêm túc, Dụ Lâm Hải nghe xong liền bốc hỏa.

Lại còn vợ chồng…

“Nằm mơ giấc mộng xuân thu đi!”

Không nói chuyện nổi nữa, Dụ Lâm Hải ném lon bia trong tay vào thùng rác, muốn đi ra ngoài.

Đi đến cửa rồi lại dừng lại, vấn đề càng kéo càng xa, thiếu chút nữa anh quên mất mục đích đến đây.

Anh quay đầu, ánh mắt u ám nhìn Ngôn Uyên: “Anh thẩm vấn Kiều Lãnh có thể hỏi ra chút gì không?”

Con mắt của Ngôn Uyên chợt lóe, anh ta ngửa đầu uống nốt nửa lon bia còn lại.

“Anh cả!”

Nam Mẫn xông vào phòng Lạc Quân Hành như gió lốc, ngay cả cửa cũng không kịp gõ.

Mặc dù Lạc Quân Hành không ngủ, nhưng vẫn bị hành động của cô em gái làm cho giật mình, anh ta nhíu mày: “Tối rồi em còn làm loạn gì thế?”

Nam Mẫn mặc kệ bị anh cả quở trách, cô xông tới đưa điện thoại ra trước mặt anh ta.

“Cục băng gửi email cho em, anh nhìn đi!”

Lạc Quân Hành bật đèn bàn, nhíu mày nhìn hàng chữ trên điên thoại, con ngươi màu xanh thẳm cũng híp lại.

Dòng chữ này của Ngôn Uyên mặc dù số chữ không nhiều, nhưng lượng tin tức vô cùng lớn.

Anh ta không khỏi ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt đen láy của Nam Mẫn: “Ngôn Uyên gửi cho em?”

“Đúng vậy, em vừa nhận được!”

Nam Mẫn chạy tới, rõ ràng khoảng cách không xa, nhưng đầu chảy đầy mồ hôi, cô phóng qua như gió, vẫn còn thở hổn hển.

Đôi mắt vì có thêm ánh sáng hy vọng mà trở nên long lanh hơn bao giờ hết.

“Nếu quả thật là anh ta gửi, độ tin cậy sẽ rất cao”, Lạc Quân Hành nói xong, ánh mắt cũng thêm một tia sáng.

Nhưng sóng gió anh ta trải qua vẫn nhiều hơn Nam Mẫn, chuyện hoang đường như vậy, trừ phi chính bản thân anh ta trải qua, nếu không từ đầu đến cuối không dám tùy tiện tin tưởng.

Còn Nam Mẫn vẫn hết lòng tin tưởng không hề nghi ngờ.

“Anh nói xem, cục băng kia rốt cuộc đã dùng cách gì để cạy miệng Kiều Lãnh, thật lợi hại!”

Nam Mẫn bây giờ chỉ có khâm phục Ngôn Uyên.

“Em đừng vui mừng sớm quá”.
Chương 534: Anh cả muốn về Hoa Hạ

Lạc Quân Hành sợ em gái hy vọng quá lớn, phải tạt một gáo nước lạnh cho cô tỉnh táo một chút: “Em thật sự tin rằng trên thế giới có tồn tại một thời không song song?”

“Tại sao không tin?”

Nam Mẫn nghiêm túc nói: “Thế giới lớn không thiếu cái lạ, bố mẹ từ rất lâu trước đó đã từng nói với em, trên thế giới này tồn tại rất nhiều thời không song song, có những người như chúng ta sống trong cùng một thời không khác. Người ngoài hành tinh cũng có, còn có rất nhiều người dị năng tồn tại… Anh cả, các anh ra đời không phải cũng là một loại tồn tại trái với lẽ thường sao? Ngôn Uyên dám gửi lời khai của Kiều Lãnh cho em, chứng tỏ anh ta tin lời hắn nói không phải điều điên khùng”.

Cô ngoan cố nói: “Anh ta tin, em cũng tin!”

Không thể không nói, sự chắc chắn của Nam Mẫn khiến nội tâm Lạc Quân Hành được rót vào rất nhiều ánh sáng, trái tim lý trí cũng nổi lên hy vọng.

Bây giờ có thể phán đoán rằng, Nam Ninh Tùng và Lạc Nhân cũng không gặp phải thủ đoạn thâm độc của Tiêu Ân và Kiều Lãnh.

Họ vẫn còn sống.

Nhưng khi nào họ trở về, trở về như thế nào, liệu có thể trở về hay không thì không ai biết, tất cả đều là ẩn số.

*

Hạ Thâm kết thúc công việc trong đêm, từ Luân Đôn quay về.

Anh ta xách valy rón rén lên tầng, chỉ sợ làm mọi người thức tỉnh, nhưng lên đến cửa cầu thang, anh ta lại bị Nam Mẫn dọa cho sợ hết hồn.

“Anh ba!”, cô mặc váy hoa nhí màu trắng, xuất hiện như u linh.

Hạ Thâm thiếu chút nữa bị cô tiễn lên trời, chỉ cảm thấy hồn phiêu phách tán, anh ta che ngực: “Em dọa anh giật cả mình, đêm khuya rồi, đóng phim kinh dị sao?”

“Biết anh hôm nay về mà”.

Nam Mẫn hào hứng, lôi cánh tay anh ta: “Anh đến phòng anh cả đi, có chuyện nói với anh”.

Hạ Thâm ngồi trên ghế sofa, nhìn email Ngôn Uyên gửi tới, nghe Nam Mẫn nói hồi lâu, não không thể nào xoay chuyển kịp thời, khuôn mặt đẹp trai viết chữ ‘Ngơ’ cực lớn.

Hành nghề hơn mười năm, đề tài gì anh ta cũng đã từng đóng qua, nếu những gì Nam Mẫn nói là một câu chuyện, vậy thì cũng không xem như là quá hiếm lạ, nhưng chuyện này xảy ra trên người nhà mình, vậy thì hoàn toàn không thể nào tưởng tượng nổi!

Ước chừng đã tiêu hóa được một nửa, anh ta mới chậm rãi nói: “Ý của em là mẹ và bố nhỏ vẫn còn sống, chỉ là bây giờ chúng ta không nhìn thấy họ, cũng không tìm thấy họ?”

“Đúng, là ý này!”

Nam Mẫn cảm thấy anh ba không hổ danh là Ảnh Đế được các nhà biên kịch chuyên nghiệp khen ngợi vì khả năng chuyển thể kịch bản xuất sắc, mực độ đón nhận rất cao.

Nhưng một khắc sau, Hạ Thâm liền nhìn sang Lạc Quân Hành: “Anh cả, đây không phải câu chuyện Tiểu Lục tự viết đấy chứ?”

Nam Mẫn: “…”

Lạc Quân Hành nói: “Không phải”.

“Ồ, vậy thì tốt”.

Hạ Thâm nghe đến đây mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn thấy Nam Mẫn giận dữ nhìn chằm chằm mình, anh ta cười, chìa tay xoa đầu cô: “Anh sợ em nằm mơ nói linh tinh lừa gạt anh”.

Giữa anh em với nhau còn có thể có chút tin tưởng hay không?!

Nếu là bình thường, Nam Mẫn nhất định sẽ đánh một trận kịch liệt với anh ba, nhưng bây giờ cô hoàn toàn không có tâm tình này.

Cô mong mỏi muốn về nước ngay lập tức.

“Nếu bố mẹ thật sự quay về, nhất định sẽ về nhà đầu tiên, em phải ở nhà trông ngóng họ”.

Nam Mẫn nói: “Còn có cả phía Kiều Lãnh kia, không quay về nhìn thấy hắn, tận mắt nhìn hắn lên xe tù, em vẫn không yên lòng”.

Cô nhìn Lạc Quân Hành: “Anh cả, em muốn cùng anh ba quay về”.

Hạ Thâm cũng nhìn Lạc Quân Hành.

Chuyện này anh ta nói không tình, vẫn phải để anh cả quyết định.

Lạc Quân Hành suy nghĩ chốc lát, anh ta ngước mắt nói: “Được, lần này anh và các em cùng nhau về”.

Anh cả muốn về Hoa Hạ!

Mắt Nam Mẫn và Hạ Thâm đồng thời sáng lên.

*

Ông Shelby nghe nói các anh em muốn về Hoa Hạ thì ngẩn người.

“Mới đến được bao lâu mà đã muốn quay về? Không ở lại bên cạnh ông già của các con sao?”

Khuôn mặt già nua của ông ấy ấm ức giống như đứa trẻ con.

Nam Mẫn vội vàng tiến lên dỗ: “Bố lớn, chúng con đều sẽ nhớ bố mà, lần sau con dẫn các anh và các bố cùng đi nước Y thăm bố”.

Ông Shelby nói: “Đưa chúng nó đến thì được, còn mấy lão già thì thôi đi, bố không nhớ bọn họ đâu”.
Chương 535: Năm nào rồi còn có người viết thư sao?

Bình thường những người nói chuyện tán gẫu nhiều nhất trong nhóm gia tộc là bọn họ.

Nam Mẫn cũng không vạch trần, chuyện liên quan đến bố mẹ, bọn họ quyết định không nói cho các bố, tránh để họ sau khi biết rồi lại lo lắng.

Dù sao người vẫn chưa thật sự trở lại, chuyện Kiều Lãnh nói, trẻ tuổi như bọn họ còn phải chật vật mãi mới chấp nhận được, huống chi là người lớn tuổi, khó tránh khỏi nghĩ ngợi lung tung.

Bọn họ muốn về, ông Shelby đã tặng máy bay tư nhân của mình, còn sai quản gia chuẩn bị cho bọn họ rất nhiều đồ mang về.

Ông ấy vỗ vai con trai, nói với Lạc Quân Hành: “Quay về thăm thú cũng tốt, không cần vội vã quay về, bên này có bố rồi”.

Lạc Quân Hành gật đầu.

Lúc đi, Nam Mẫn còn đặc biệt đến đảo Hoa Hồng hái một bó hoa hồng xanh lớn.

Bọn họ không khoa trương, chỉ chào hỏi mấy người thân thiết trong gia tộc Shelby, sau đó lên máy bay, Robert còn đặc biệt làm một album ảnh, xem như là quà tặng cho Nam Mẫn.

Có qua có lại, Nam Mẫn cũng tặng cho anh ta hộp bút mình tiện tay khắc, cô khắc hình Robert thích nhất, quốc bảo của Hoa Hạ - gấu trúc.

Robert yêu thích không rời tay, vui sướng đến mức suýt chút nữa hôn Nam Mẫn.

Vừa lên máy bay, Nam Mẫn đã nhận được điện thoại của quản gia Triệu.

Quản gia Triệu nói khu vườn Hoa Hồng nhận được mấy bức thư, đều là gửi cho cô, nhưng không ký tên, bọn họ kiểm tra qua không có đồ vật nguy hiểm, nhưng không biết là ai gửi.

“Năm nào rồi còn có người viết thư sao?”

Nam Mẫn cảm thấy tò mò, nhưng cũng không nghĩ nhiều: “Cứ để ở đó đi, chờ tôi quay về sẽ đọc”.

Máy bay chính thức cất cánh, trái tim Nam Mẫn đập liên hồi, có một cảm giác lo lắng khó nói, tim cũng theo đó co rút mấy cái.

Có thể là trải nghiệm lần trước đã để lại bóng ma tâm lý trong cô.

Chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, cô nghĩ.

Dụ Lâm Hải trở lại phòng mình, chỉ thấy trong lòng ngộp thở, lên không được xuống không xong.

Ngôn Uyên không nói cho anh biết kết quả thẩm tra Kiều Lãnh.

Nhưng từ thái độ của anh ta, Dụ Lâm Hải có thể nhìn ra, nhất định anh ta đã thẩm tra được thứ gì đó.

Anh chậm rãi gọi một cú điện thoại cho Triệu Húc.

Khi đó đội trưởng Triệu còn đang tăng ca ở cục cảnh sát, sắp xếp công việc liên quan đến chuyện áp giải Kiều Lãnh vào ngày mai, cổ họng cũng bốc khói, giọng anh ta khàn khàn: “Alo, người anh em”.

Dụ Lâm Hải không vòng vo với anh ta, trực tiếp hỏi: “Kiều Lãnh nói ra chưa?”

Triệu Húc hút một điếu thuốc, nhả một vòng khói nâng cao tinh thần: “Chắc nói rồi”.

“Cái gì mà chắc?’, Dụ Lâm Hải khẽ nhíu mày.

Triệu Húc chép miệng, quay đầu nhìn, đi đến lối an toàn gọi điện thoại, thấp giọng nói: “Lúc tra hỏi chỉ có một mình Ngôn Uyên đi vào, chúng tôi ở ngoài không nghe thấy động tĩnh bên trong”.

Dụ Lâm Hải nhíu chặt mày kiếm: “Sao lại như vậy”

“Nói thế này đi, lần thẩm vấn này, về mặt ý nghĩa nào đó mà nói, không tính là thẩm vấn”.

Triệu Húc nói: “Tôi không biết cấp trên làm thế nào đạt được thỏa thuận với Ngôn Uyên, tóm lại camera không mở, ghi âm cũng không. Nói là chuyện cơ mật liên quan đến nước T, không thể tiết lộ. Chúng tôi chỉ nhìn thấy, chứ không nghe được gì”.

Dụ Lâm Hải híp mắt.

Triệu Húc phun khói, lại nói: “Ban đầu tôi không phục, địa bàn của chúng tôi mà không cho ông đây nghe lời khai là sao? Tôi sai người lén đặt máy quay vào trong, kết quả bị Ngôn Uyên ném ra ngoài”.

Nói đến đây, Triệu Húc mặt rầu rĩ, nhất là khi Ngôn Uyên ném máy quay vào ngực anh ta, ánh nhìn đó khiến anh ta rất lúng túng…

Da mặt dù có dày đến đâu trong khoảnh khắc đó cũng bị đâm thủng, anh ta chỉ muốn đào một cái lỗ chui xuống.

Dụ Lâm Hải cau mày, trầm giọng hỏi: “Vậy cậu đã nhìn thấy gì? Ngôn Uyên có ra tay không?”

“Không hề”.

Triệu Húc nói: “Ban đầu chúng tôi thấy anh ta bày chiến trận lớn như vậy, còn tưởng rằng anh ta muốn ra tay cơ, không ngờ người ta chỉ dựa vào bên bàn, cả quá trình không nhúc nhích, chơi trò chiến thuật tâm lý”.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

KẾT HÔN VỚI VỢ CŨ
  • Mộc Mộc Tầm Tầm
Chương 60...
Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Vợ Cũ
Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Vợ Cũ
Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Vợ Cũ
Vợ Cũ Quyền Lực Của Thẩm Tổng.
Vợ cũ của tỷ phú

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom