• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Vệ sĩ bất đắc dĩ (12 Viewers)

  • Chương 236-240

Chương 236: Lãng mạn trong hồ bơi
Tần Yên Nhiên bật cười khi nghe lời tuyên bố hùng hồn của Tần Hạo. Cô chỉ vào anh, cười nắc nẻ, đến nỗi chảy cả nước mắt.
“Có gì buồn cười chứ?”
Biểu cảm vui vẻ của Tần Hạo lập tức được giấu nhẹm đi, trông nghiêm túc vô cùng. Anh bình tĩnh, chân thành nói: “Anh nói thật lòng mà!”
“Bây giờ anh vẫn còn hối hận sao?”
Tần Yên Nhiên bật cười, khẽ hỏi.
Tần Hạo gật đầu: “Bị chửi rủa anh cũng nhận hết rồi, tội danh phải chịu đựng anh cũng chịu rồi. Rồi cũng đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Tần. Nhưng thứ mà lẽ ra thuộc về anh thì lại vĩnh viễn không có được, vậy thì tại sao lại không hối hận cho được?”
Tần Yên Nhiên cười, không nói gì.
Chuyện năm đó, ai đúng ai sai chẳng thể nào nói rõ được?
Tần Hạo khẽ nhếch miệng, để lộ nụ cười không quá rõ ràng, chứa đựng vẻ nham hiểm: “Để anh kể em nghe một câu chuyện!”
Tần Yên Nhiên nghiêm túc lắng nghe. Cô nhìn anh bằng ánh mắt dịu dàng.
“Trước đây có một người bị mất tích. Quan phủ cử rất nhiều người đi tìm mấy tháng trời mà không tìm thấy. Cuối cùng để kết án, quan phủ đã dặn dò người nhà của người đó và nhốt người trước đây từng có thù địch với người mất tích vào nhà lao”.
“Người bị nhốt nói mình bị oan. Anh ta không hề giết người, nhưng không ai có thể đứng ra làm chứng cho anh ta. Thế là anh ta bị tuyên bố tù chung thân!”
“Sau đó, khi ở trong tù anh ta có biểu hiện tốt nên được thả ra. Nhiều năm sau, bỗng người mất tích năm đó trở về nhà để mượn tiền rồi đi trốn nợ!”
“Thế rồi người bị nhốt bắt gặp người mất tích kia và giết chết người mất tích!”
“Vậy thì xin hỏi cô Tần Yên Nhiên, có nên phán người kia tội giết người không?”
Tần Hạo điềm đạm nhìn Tần Yên Nhiên. Tần Yên Nhiên - niềm hi vọng của gia tộc khẽ chau mày, trông khá trầm mặc.
Rất lâu sau cô vẫn không trả lời. Bởi vì cô không biết phải trả lời như thế nào. Một lúc lâu sau cô mới nhìn người đàn ông trước mặt rồi khẽ hỏi: “Nếu là anh thì có giết người kia không?”
“Anh không!”
Tần Hạo khẽ nhếch môi, cười với vẻ tinh ranh. Khi thấy biểu cảm của Tần Yên Nhiên có phần ảm đạm thì anh lại lên tiếng: “Nhưng anh sẽ không giống người kia! Bởi vì năm đó anh đã không ăn trái cấm nhưng ít nhất cũng được ngửi mùi hương đó và cắn một miếng!”
Tần Yên Nhiên xấu hổ mặt đỏ tía tai. Trong đầu cô bỗng hiện lên hình ảnh cha nội vô lương tâm nào đó đã lừa mình vào trong phòng, rồi còn bị lừa cởi nội y, cuối cùng còn bị lừa để người ta thưởng thức ‘hai quả nho’ nữa.
Những hồi ức ngượng ngùng thời niên thiếu đến bây giờ vẫn đẹp đẽ như vậy.
Lúc này hai má Tần Yên Nhiên ửng đó như trái táo chín mọng.
Tần Hạo cảm thấy vui khi thấy vậy. Anh bật cười: “Nếu để cái đám đó biết được nữ thần xa tít chân trời của họ đang đỏ mặt như đít khỉ thế này thì chắc là sẽ ngạc nhiên tới rơi hàm mất! Ha ha ha!”
Tần Yên Nhiên bỗng nổi giận. Cô nhướn mày, khuôn mặt lạnh lùng tới đáng sợ, sát khí đằng đằng như thủy triều cuồn cuộn khiến người khác cảm thấy ớn lạnh.
Sát khí ngập trời của cô bao trùm lấy Tần Hạo trong nháy mắt.
Bốp!
Tần Yên Nhiên vung tay đập mạnh vào lưng Tần Hạo.
Thế là Tần Hạo giống như diều đứt dây, cả người bắn văng ra, giãy giụa trong không trung vài cái rồi rơi xuống hồ khiến nước văng tung tóe.
Sau đó anh chìm nghỉm dưới dòng nước.
Ban đầu Tần Yên Nhiên vẫn còn giữ được vẻ bình tĩnh. Nhưng một lúc lâu sau không thấy Tần Hạo nổi lên thì cô đâm ra hoảng sợ.
“Tần Hạo đừng đùa nữa. Anh lên đi!”
Tần Yên Nhiên nói với giọng căng thẳng. Hai mắt cô cứ nhìn chăm chăm vào trong làn nước.
Nhưng rất lâu sau vẫn không thấy bất kỳ động tĩnh nào. Tần Yên Nhiên do dự rồi nhảy xuống, bơi ra giữa hồ.
“Tần Hạo!”
Tần Yên Nhiên ngụp xuống, đang tìm kiếm xung quanh thì bỗng cảm thấy có người ôm lấy mình khiến cô hết hồn.
Nhưng Tần Yên Nhiên nhanh chóng phản ứng lại. Người đang ôm mình, ngoài Tần Hạo ra thì còn là ai được chứ.
Tần Hạo ôm chặt Tần Yên Nhiên từ phía sau. Hai người hòa quện vào nhau. Kỷ niệm thời niên thiếu cứ thế ùa về, những hình ảnh ân ái cứ hiện ra như thước phim trong đầu.
Cảm giác này giống như được trở về lúc nhỏ.
Tần Hạo nhắm mắt lại, cảm nhận từng đường cong tuyệt vời với cơ thể đẹp đến nao lòng của cô. Anh cứ ôm chặt như thế. Lúc này anh không có ham muốn gì quá mãnh liệt, chỉ là đang hưởng thụ cảm giác được đắm chìm trong hồi ức.
Tần Yên Nhiên bất động và cứ thế được anh ôm chặt trong lòng.
Một hồi lâu sau, Tần Yên Nhiên không thể nín thở được nữa bèn giãy giụa.
Tần Hạo xoay cô lại, ôm cô vào lòng rồi trao cô một nụ hôn dài bất tận.
Hôn giữa làn nước là một điều vô cùng lãng mạn.


Đến ngay cả Tần Yên Nhiên cũng bị cảm động bởi khoảnh khắc này. Cô nhắm mắt lại, ôm lấy Tần Hạo.
Nụ hôn đó cứ kéo dài mãi.
Cho tới khi hai người không chịu được nữa bèn nổi lên mặt nước.
Tần Hạo mở mắt, nhìn bộ đồ ướt sũng bó sát vào người Tần Yên Nhiên với hai quả nho hồng hồng giống như mùi vị anh được ăn khi nhỏ, quyến rũ vô cùng.
Tần Hạo bỗng cảm thấy rạo rực.
“Anh vẫn chẳng thật thà chút nào, giống y hồi nhỏ, thích bắt nạt em!”, Tần Yên Nhiên quay người bơi vào bờ, bộ dạng khá vội vàng.
Thực ra nữ thần thì cũng có những lúc chật vật.
Tần Hạo nhận ra, Tần Yên Nhiên đi không được bình thường, phía dưới bộ đồ ướt sũng, có gì đó không ổn.
“Xin lỗi!”, Tần Hạo biết Tần Yên Nhiên nãy giờ không chịu xuống nước là vì ‘bà dì’ mới ghé.
Nữ thần dù có khí chất ngời ngời hơn người khác thì dù sao cũng là con gái, luôn có vài ngày bất tiện.
Tần Hạo bỗng cảm thấy áy náy.
Nhưng Tần Yên Nhiên cũng không quay đầu lại: “Em ghét nhất là anh nói hai từ đó! Đó không phải là Tần Hạo mà em quen!”
Trong mắt Tần Yên Nhiên, Tần Hạo là người trời không sợ đất không sợ. Chỉ cần anh thấy đúng thì dù tất cả mọi người cho là sai anh cũng kiên quyết với lập trường của mình tới cùng.
Tần Hạo hô lên: “Anh còn việc, phải đi trước đây!”
Tần Yên Nhiên không trả lời, cũng không quay đầu lại, chỉ khẽ cười và lầm bầm: “Tên khốn này, lại định nhìn trộm chị thay đồ. Trước đây lần nào cũng giả vờ là bỏ đi nhưng sau đó thì lại lẳng lặng quay lại!”
Đối với chuyện đó, Tần Yên Nhiên như đi guốc trong bụng anh. Và mỗi lần như vậy cô đều không hề vạch trần anh, vì cô biết thiếu niên nào cũng vậy.
Hơn nữa, cô cũng chỉ để Tần Hạo nhìn trộm mà thôi!
Chương 237: Ai thèm nhớ cậu
Chỉ có điều lần này, Tần Yên Nhiên chờ rất lâu nhưng không thấy Tần Hạo. Khi cô thay xong đồ đi ra thì Tần Hạo đã rời đi.
Tần Hạo vội về công ty, chuẩn bị đón nhận cơn giận đáng sợ của đại ma vương Lâm Vũ Hân.
Anh bắt xe phóng nhanh về khách sạn Trung Hải, sau đó lái chiếc Maserati quay về công ty mất thêm một tiếng nữa.
Lúc này đã là năm giờ chiều. Còn một tiếng nữa sẽ tan làm.
Tần Hạo đi thang máy lên thẳng phòng Tổng giám đốc. Anh kéo thư ký của Lâm Vũ Hân và hỏi: “Tổng giám đốc Lâm có trong phòng không?”
“Không có, Tổng giám đốc Lâm ra ngoài rồi ạ!”
Thư ký nói nhỏ.
Tần Hạo bỗng hụt hẫng. Anh có một dự cảm không lành. Lần này có lẽ là rắc rối to rồi.
Đi làm mà trốn việc chỉ là chuyện vặt vãnh. Dù sao thì Tần Hạo cũng chỉ lăn lộn ở đây cho qua tháng ngày. Nhưng khi Lâm Vũ Hân cần dùng xe mà anh lại không có mặt thì đúng là chuyện lớn. Bởi vì làm tài xế mới là công việc chính của Tần Hạo.
Tần Hạo ngoan ngoãn đi xuống lầu, tới bộ phận kinh doanh, trở về vị trí của mình và nằm bò ra bàn. Lúc này anh cũng chẳng còn tâm trạng mà ngắm chân dài nữa.
Từ Mộng Kiều cũng chẳng có tâm trạng. Cả ngày mà cô cứ như lơ lửng trên mây. Thi thoảng trong đầu lại hiện lên hình bóng của Tần Hạo. Khuôn mặt u ám cứ bám lấy cô không rời.
Thế nhưng cả buổi không thấy Tần Hạo đâu thì Từ Mộng Kiều cũng chẳng còn tâm trí để làm việc.
Khó khăn lắm mới thấy Tần Hạo trở về. Từ Mộng Kiều mừng rỡ nhưng lại chẳng thèm nhìn, giả vờ như không có gì. Nhưng một lúc sau, khi Từ Mộng Kiều liếc thấy Tần Hạo uể oải bò ra bàn, tâm trạng có vẻ không vui thì cô bỗng thấy lo lắng.
“Này, cậu làm sao thế?”
Từ Mộng Kiều suy nghĩ, cuối cùng cô vẫn quyết định nhắn tin cho anh.
Thật không may Tần Hạo để điện thoại trong túi mà lại không hề có ý định lấy ra xem.
Từ Mộng Kiều suy nghĩ một lúc lâu rồi đành phải gọi điện.
Tần Hạo lấy điện thoại ra xem rồi từ từ ngẩng đầu nhìn Từ Mộng Kiều. Lúc này Từ Mộng Kiều vẫn giả vờ như không có gì.
Tần Hạo đạp mạnh chân, trượt ghế tới bên cạnh cô, rồi đưa điện thoại tới trước mặt Từ Mộng Kiều, nhếch miệng cười để lộ vẻ tinh ranh: “Mới có mấy tiếng không gặp mà đã nhớ tôi rồi à?”
“Này, ai thèm nhớ cậu. Đúng là đồ mặt dày!”
Từ Mộng Kiều càm ràm, mặt nóng ran. Cô biết đúng là cô có nhớ tên xấu xa này thật.
Tần Hạo cười nói: “Vậy chị gọi điện cho tôi làm gì? Không nói trực tiếp được sao?”
Từ Mộng Kiều sợ Lục Tiểu Nha nhìn thấy lại có ý kiến với mình nên cô nói nhỏ: “Chuyện lúc sáng nói với cậu đấy!”
“Chuyện đó à, đương nhiên không thành vấn đề. Tôi vốn là bạn trai của chị mà, lẽ nào còn phải đóng giả sao?”, một người nào đó mặt dày lên tiếng.
Từ Mộng Kiều cảm thấy nghẹn lời. Cô nói với vẻ ngại ngùng: “Cậu đừng nói linh tinh, tôi đã đồng ý với cậu đâu, hơn nữa…”
Câu sau Từ Mộng Kiều do dự một hồi lâu nhưng rồi cuối cùng cũng không thể nói ra.
Dù sao thì cô cũng không mặt dày giống ai kia.
Tần Hạo hỏi dồn: “Hơn nữa gì cơ?”
Từ Mộng Kiều nhìn anh, ngượng ngùng cúi đầu, ấm ức nói: “Cậu đã theo đuổi tôi đâu!”
“À à, ngại quá, tôi quên mất. Vậy thì bắt đầu từ bây giờ, tôi chính thức theo đuổi chị nhé. Thế nào? Người đẹp, làm bạn gái tôi nhé? Tối nay tôi hẹn chị đi ăn, chị chọn địa điểm đi!”
Tần Hạo lặng lẽ nhìn cô, nụ cười nở rộng tới mang tai trông vô cùng rạng rỡ.
Từ Mộng Kiều lại đỏ mặt. Số lần xấu hổ của ngày hôm nay còn nhiều hơn cả một năm trước cộng lại.
Mặc dù biết cha nội này hay rắc thính, chẳng đàng hoàng gì nhưng nghe những lời mật ngọt đó cũng khiến cô thấy vui.
Từ Mộng Kiều cắn môi dè dặt và khẽ gật đầu.
Như vậy coi như là đã đồng ý.
Tần Hạo mỉm cười: “Tan làm đợi điện thoại của tôi nhé. Tôi xử lý chút việc riêng rồi đón chị!”
Tần Hạo lại đạp chân, trượt ghế về vị trí của mình. Sau đó anh lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Vũ Hân.
Điện thoại đổ chuông nhưng không ai nghe máy.
Anh lại gọi. Vẫn không có ai nghe máy.
Mặt dày vô địch thiên hạ vốn là sở trường mà Tần Hạo có thể phát huy tới cực điểm. Anh lại gọi tiếp.
Cuối cùng cũng kết nối được.
Câu đầu tiên mà Lâm Vũ Hân nói là: “Biến!”
“Cô đang ở đâu? Vừa nãy tìm tôi có việc gì không?”, Tần Hạo coi như không nghe thấy gì, anh tiếp tục hỏi. Vừa nói anh vừa đi ra khỏi phòng làm việc.
Lâm Vũ Hân lại nhả ra thêm một từ: “Biến!”
Tần Hạo vội vàng nói: “Lâm Vũ Hân, tôi bảo cô biến lên giường với tôi thì cô có biến không?”
“Biến!”
Lâm Vũ Hân vốn định chỉ nói đúng một từ với anh ta cho dù cha nội đó có nói gì đi nữa. Cô tức điên lên.
Nhưng không ngờ, kẻ địch lại giảo hoạt như vậy. Dám chơi chữ với cô, khiến Lâm Vũ Hân tức giận nghiến răng, chửi rủa: “Anh nói xem có phải anh là đồ hèn không, còn tới tìm tôi làm gì? Sao không tìm mấy người phụ nữ kia mà lên giường đi, đừng làm phiền tôi!"
“Dựa vào mấy tên nhãi các người mà cũng định giết tôi sao, ha ha? Muốn chết phải không…”, Tần Hạo bắt đầu nói linh tinh, sau đó đạp mạnh cửa nhà vệ sinh rồi đấm tay đạp chân để tạo ra tiếng động.
Sau đó Tần Hạo vội vàng nói vào điện thoại: “Lâm Vũ Hân, cô đợi tôi một lát. Tôi đang gặp chút rắc rối, lát nữa tôi sẽ gọi lại cho cô…Á…”
Âm thanh cuối cùng mà Lâm Vũ Hân nghe được là tiếng kêu thảm thiết của Tần Hạo.
Sau đó là điện thoại bị cắt ngang.


Nhưng lúc này, Lâm Vũ Hân đã bắt đầu chau mày.
Cô vẫn còn phải gặp một vị khách quan trọng vào buổi trưa nhưng lại không tìm thấy Tần Hạo nên đành bắt xe ra ngoài. Lúc này cô đang trên đường trở về.
Tần Hạo biểu diễn xong bèn đi xuống lầu, lái xe tới trước cửa công ty, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Vũ Hân.
“Cô đang ở đâu, tôi tới đón cô!”, Giọng nói của Tần Hạo có phần thều thào.
Lâm Vũ Hân nghe thấy thì sốt ruột, vội vàng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy? Anh không sao chứ?”
Vừa nói xong thì cô nghe thấy tiếng cười đắc ý của Tần Hạo.
Lâm Vũ Hân đột nhiên ý thức được rằng mình đã bị trúng kế.
Tần Hạo dịu dàng nói: “Vũ Hân, cô vẫn quan tâm tới tôi mà! Bây giờ tôi không sao rồi. Cô biết không, vừa nãy tôi suýt chết đấy. Trước khi đối mặt với tử thần, người đầu tiên mà tôi nghĩ tới chính là cô!”
“Biến!”
Lâm Vũ Hân tức giận tắt máy.
Nửa tiếng sau, Lâm Vũ Hân đã về tới công ty. Cô nhìn thấy chiếc xe quen thuộc và cả người ngồi bên trong.
Lâm Vũ Hân mở cửa bước lên xe. Cô ngồi xuống bên cạnh Tần Hạo, lạnh lùng nói: “Đi về!”
“Được!”
Tần Hạo lái xe phóng vọt đi.
Bỗng nhiên Lâm Vũ Hân phát hiện ra đây không phải là đường về nhà.
Chương 238: Biến cố bất ngờ
Lâm Vũ Hân lạnh lùng nói: “Anh không nghe thấy tôi bảo đi về à?”
Tần Hạo không hề để ý tới cô. Anh cho xe chạy băng băng, tốc độ nhanh đến cực hạn. Chiếc Maserati như mũi tên rời khỏi dây cung, lao thẳng về phía trước.
Nửa tiếng sau, xe dừng trước cổng khu vui chơi. Tần Hạo không nói năng gì, kéo thẳng Lâm Vũ Hân xuống xe.
“Buông tôi ra!”, Lâm Vũ Hân giãy giụa kịch liệt.
Tần Hạo không buông tay. Anh nở nụ cười kỳ quái: “Tôi không buông tay đâu. Nếu cô giãy giụa thêm, tôi sẽ bế cô đi đấy. Dù sao tôi cũng có võ công, cô có phản kháng đi nữa thì cũng không phải đối thủ của tôi. Còn nếu cô muốn kiện tôi, tùy cô vậy. Dù sao tôi cũng chẳng làm gì cô hết!”
Lâm Vũ Hân giận đến mức nghiến răng nghiến lợi. Cô trừng mắt nhìn Tần Hạo với vẻ căm tức.
Đương nhiên cô cũng thấy hơi khó hiểu, không biết tại sao Tần Hạo lại đưa mình tới nơi này.
Lâm Vũ Hân chưa từng đến những nơi như khu vui chơi. Hai chị em cô mồ côi mẹ từ nhỏ. Bố cô - Lâm Phong Dụ lại là một người bận rộn, chưa bao giờ có thời gian đưa họ đi chơi.
Trước đây thì vẫn ổn. Nhưng từ sau vụ bắt cóc hồi bé, Lâm Phong Dụ càng không cho phép chị em cô tự đi đến những nơi như thế này.
Cứ là những nơi đông đúc hỗn loạn thì đều không được đến.
Chính vì vậy, tuổi thơ của Lâm Vũ Hân rất thiếu những tiếng cười.
Tần Hạo kéo cô lên tàu lượn siêu tốc, thắt dây an toàn giúp cô rồi lẳng lặng ngồi bên cạnh.
Lúc này Lâm Vũ Hân đã không còn sức để tức giận nữa. Cô biết dù cô tiếp tục nổi giận hay lạnh nhạt với Tần Hạo ra sao thì cũng vô dụng. Chẳng hiểu sao người đàn ông này bỗng trở nên vô cùng ngang bướng.
Sự ngang bướng này khiến một người luôn tự lập như Lâm Vũ Hân cảm thấy hơi không quen.
Từ trước đến nay, cô luôn thuộc kiểu con gái rất tự lập, hiếu thắng và bướng bỉnh, chưa bao giờ chịu thua bất kỳ ai. Ngay cả với bố cô là Lâm Phong Dụ cũng không ngoại lệ.
Nhưng lần này, cô thật sự bó tay với Tần Hạo. Cũng không thể để anh bế cô lên như lời anh nói đúng không?
Khu vui chơi rất đông, còn có rất nhiều trẻ con nữa. Lâm Vũ Hân thật sự không thể bỏ qua thể diện của mình được.
Nhưng cô không muốn thừa nhận rằng, thực ra cô cũng muốn thử một chút xem sao.
Tàu lượn chậm rãi xuất phát. Lâm Vũ Hân không còn cơ hội để nổi giận nữa. Cô chỉ thấy căng thẳng và lo lắng, không thể nghĩ thêm bất kỳ thứ gì.
“Á!”
Tốc độ của tàu lượn ngày càng nhanh. Lâm Vũ Hân sợ đến nỗi sắc mặt tái nhợt. Cô không nhịn nổi mà đưa tay nắm lấy cánh tay Tần Hạo. Khi tàu đột ngột lao xuống từ trên đỉnh, Lâm Vũ Hân hét lên!
“Á!”
Tiếng hét này khiến người khác đau cả tai, nhưng cũng không sao vì hầu hết mọi người đều đang hét lớn.
Tần Hạo ở bên cạnh cũng hét lên theo cô!
“A!”
“Đáng sợ quá, đáng sợ quá! Sợ quá đi!”, Tần Hạo vừa nói vừa hét, nhưng thực ra nhịp tim và nhịp thở của anh vẫn rất bình thường, không hề có phản ứng.
Nhưng khi anh hét lên như thế, Lâm Vũ Hân lại sợ đến nỗi mặt mày tái nhợt rồi hét tiếp một cách sảng khoái hơn.
Cơn giận không tên và cảm giác bức bối trong lòng lúc nãy đều được trút ra ngoài qua từng tiếng hét.
Đi tàu lượn xong, họ chơi đu quay.
Suốt quãng đường, Tần Hạo luôn ở bên cạnh cô.
Họ chơi mãi đến khi trời tối. Tần Hạo nhìn đồng hồ, đã sáu giờ tối rồi.
“Chúng ta về thôi!”
Tần Hạo kéo Lâm Vũ Hân đang đỏ bừng mặt vì hưng phấn. Anh định đưa cô về trước, vì tối nay còn có một đại mỹ nhân đang đợi anh kìa!
Tần Hạo không khỏi xúc động. Không ngờ anh cũng có lúc bận rộn thế này!
Nào ngờ Lâm Vũ Hân lại liếc anh với vẻ hơi do dự: “Tôi không muốn về. Có thể chơi thêm lần nữa không?”
“Hả?”
Tần Hạo nhìn cô với vẻ mặt kinh ngạc.
Lâm Vũ Hân xấu hổ cúi đầu.
Tần Hạo mừng thầm. Xem ra cô gái này đã quên hết những chuyện không vui lúc chiều rồi.
“Tốt quá!”
Tần Hạo nghĩ như thế, có vẻ hơi do dự. Anh suy nghĩ một hồi lâu rồi mới miễn cưỡng đồng ý: “Thôi được rồi, chơi thêm lần nữa vậy. Lần này là cô ngồi một mình nhé?”
“Tôi...Tôi sợ. Anh ngồi cùng tôi được không?”
Lâm Vũ Hân nhìn Tần Hạo bằng ánh mắt cầu khẩn, sau đó lại quay ra nhìn đu quay.
Tần Hạo hơi nhếch môi, nở nụ cười gian tà: “Thế thì không được. Nếu muốn chơi thì cô phải ngồi một mình đi. Như vậy thì cô mới vượt qua được nỗi sợ trong lòng chứ. Cố lên, cô làm được mà, lên đi!”
“Nhưng mà…”, Lâm Vũ Hân nhìn Tần Hạo với vẻ đáng thương. Cô muốn nói gì đó nhưng không thốt nên lời.
Nhưng cô cũng ngang bướng. Khi thấy dáng vẻ không tình nguyện của Tần Hạo, cô lập tức nổi giận: “Ngồi một mình thì ngồi. Anh cút đi!”
Lâm Vũ Hân nói rồi tự lên đu quay một mình.
Mọi chuyện vốn rất suôn sẻ. Tần Hạo cho Lâm Vũ Hân một nơi để trút giận, thành công giải quyết mối nguy lần này.
Nhưng lần này lại xảy ra tai nạn.
Đu quay quay được nửa vòng rồi đột ngột dừng lại.
Lúc này, mọi người trong khu vui chơi đều vô cùng sợ hãi. Tuy xác suất xảy ra những tai nạn thế này không cao nhưng không phải là không có. Mỗi năm trên cả nước luôn có vài tin tức kiểu này.


Nhưng không ngờ rằng nó lại xảy ra vào hôm nay.
Trong số những người bị mắc kẹt trên đu quay, có người đã sợ hãi đến nỗi bật khóc.
Sắc mặt Lâm Vũ Hân tái nhợt. Cô không ngừng đập vào cửa kính trong suốt, hét lên với Tần Hạo. Nhưng cô lại cách anh quá xa, hơn nữa ở đây rất đông, chắc chắn anh không thể nghe thấy.
Sắc mặt của Tần Hạo thay đổi hẳn!
Nhân viên ở khu vui chơi bắt đầu bận rộn. Nhiệm vụ cấp bách nhất là phải cứu được mọi người xuống.
Nhưng họ làm việc quá chậm chạp, còn phải sơ tán khẩn cấp những người xung quanh. Bằng không, nhỡ đu quay rơi xuống thì không thể lường được hậu quả.
Nhìn Lâm Vũ Hân bị mắc kẹt bên trên, Tần Hạo không nghĩ ngợi gì nữa. Anh nhảy lên đu quay, leo thật nhanh lên trên. Cho dù thế nào thì cũng phải cứu cô xuống trước rồi tính tiếp!
Lâm Vũ Hân ở bên trong trợn tròn mắt. Cô thấy rõ Tần Hạo đang leo về phía cô, nhanh nhẹn như một chú khỉ.
Thật không may, Lâm Vũ Hân đang ở nơi cao nhất của vòng đu quay. Cao như thế, nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ngã xuống thì quá nguy hiểm!
“Đừng lên nữa. Đợi nhân viên đến cứu đi!”
Lâm Vũ Hân sợ tới mức hét lớn.
Trong giây phút này, thậm chí cô còn quên luôn chuyện bản thân cũng đang gặp nguy hiểm.
Nhưng Tần Hạo không nghe được. Cho dù nghe thấy, anh cũng sẽ không theo lời cô.
Chẳng mấy chốc đã có người nhìn thấy Tần Hạo. Họ rối rít chỉ về phía anh.
“Người anh em, mau xuống đi. Nguy hiểm quá!”
“Đúng thế. Cho dù trèo đến nơi, làm sao mà xuống được? Tận hai người đấy! Nếu chẳng may ngã xuống thì là hại người ta còn gì!”
“Đúng là đồ ngốc. Thật sự nghĩ mình là anh hùng đấy à!”
Chương 239: Nhân lúc cháy nhà hôi của
"Ha ha, đầu óc ngu si tứ chi phát triển. Quả nhiên giống con khỉ, chẳng trách lại leo nhanh như vậy!"
"Không tìm đường chết sẽ không phải chết. Tên ngốc này không chỉ hại chết bản thân, lát nữa chắc chắn còn hại chết bạn gái của hắn!"
"Đừng nói vậy. Nếu tôi có một người bạn trai liều lĩnh xông lên cứu mình như thế, cho dù phải cùng chết với anh ấy thì tôi cũng cam tâm tình nguyện!"
Đại đa số những người chỉ trỏ nghị luận ở đây đều là người qua đường không có bạn bè hoặc người thân bị mắc kẹt ở trên. Những người này đứng đó nói mát, còn nghĩ mình rất hiểu biết, đúng là buồn cười.
Có điều phần lớn người cảm động vì hành vi lúc này của Tần Hạo đều là nữ sinh. Dù sao lúc nãy có rất nhiều người nhìn thấy Tần Hạo ở cạnh Lâm Vũ Hân.
Có một người đẹp như Lâm Vũ Hân ở đây cũng khó khiến người ta không chú ý.
Lúc này tuy rằng Tần Hạo ước gì có thể xuống dưới đánh chết đám người nói xấu kia, thế nhưng điều anh lo lắng hơn là vòng đu quay đột nhiên rơi xuống. Như vậy thì cho dù anh có thực lực mạnh đến thế nào cũng chẳng thể bảo vệ cho Lâm Vũ Hân đang bị mắc kẹt ở bên trong không bị thương.
Nếu thành ra như vậy thì Tần Hạo thật sự sẽ hận bản thân đến chết.
Lúc nãy Lâm Vũ Hân xin anh hãy ngồi cũng cô, Tần Hạo không đồng ý. Bây giờ anh đã hối hận muốn chết đi được.
Bò nhanh lên trên, Tần Hạo đã đến được điểm cao nhất. Vấn đề bây giờ là làm sao để cứu được Lâm Vũ Hân.
Đối với người khác thì vấn đề này gần như không khả thi. Bởi vì mỗi một cabin của vòng đu quay đều được làm rất kiên cố, không có dụng cụ thì gần như không thể mở ra được từ bên ngoài.
Thế nhưng đối với Tần Hạo mà nói thì chỉ là chuyện nhỏ.
Anh nhanh chóng bò đến bên cạnh Lâm Vũ Hân.
"Tần Hạo, anh cẩn thận một chút! Tuyệt đối phải cẩn thận!", Lâm Vũ Hân khóc lóc hô lên với Tần Hạo.
Vào giờ phút này, cô chẳng còn nhớ gì tới chuyện cãi nhau hay giận dỗi nữa.
Tần Hạo yên lặng nhìn cô, ý cười nơi khóe miệng dần tràn ra khắp khuôn mặt. Anh nhếch môi, cười rất sáng, nói: "Lâm Vũ Hân, anh thích em, làm bạn gái của anh được không? Nếu em không đồng ý thì anh sẽ nhảy xuống ngay đây!"
Lâm Vũ Hân hoàn toàn sửng sốt.
Tần Hạo nói rất lớn tiếng. Vào lúc này, vốn dĩ người xung quanh đã chú ý anh, sau khi nghe được tiếng nói này thì tất cả mọi người đều yên tĩnh lại.
"Này, lúc nãy tên đó nói gì vậy? Mấy người có nghe thấy không?"
"Há? Anh ta đang tỏ tình. Mẹ kiếp, còn nói gì mà không đồng ý sẽ nhảy xuống!"
"Mẹ nó, đây còn không phải là nhân lúc cháy nhà hôi của sao. Vô liêm sỉ quá đi!"
"Mẹ kiếp. Người anh em này rác rưởi quá, đưa ra yêu cầu kiểu đó vào lúc này thế à?”
"Tôi thấy không tồi đâu. Tỏ tình vào trường hợp hiếm thấy như hôm nay, e rằng sau này sẽ ghi nhớ cả đời, mãi mãi không quên!", các nữ sinh ôm mặt, hâm mộ nhìn cặp đôi trên trời.
Tần Hạo nói xong, Lâm Vũ Hân ngẩn ngơ hồi lâu, lát sau mới khóc lóc đáp: "Tên khốn kiếp này, bây giờ anh còn tâm trạng để nói câu này với tôi sao!"
"Nói đùa thôi, sợ em căng thẳng mà!", Tần Hạo từ từ di chuyển về phía Lâm Vũ Hân.
Lâm Vũ Hân vừa khóc vừa nói: "Em đồng ý với anh, cái gì em cũng đồng ý với anh hết. Bây giờ anh có bạn gái rồi, tuyệt đối phải cẩn thận, đừng có đắc ý vênh váo!"
"Ha ha, yên tâm. Anh không nỡ chết đâu!", Tần Hạo cười ha ha đáp.
Lâm Vũ Hân nức nở nói: "Không được nói chữ kia, em sợ lắm!"
"Đừng sợ, có anh ở đây. Chồng em biết võ mà, em quên rồi sao?"
Tần Hạo giữ vững người, siết chặt nắm đấm, tụ vào đó bảy phần sức mạnh rồi từ từ nhắm vào cánh cửa sổ trong suốt.
Thốn quyền!
Ầm!
Dưới sự chú ý của tất cả mọi người, một quyền của Tần Hạo đập về phía cửa sổ. Tiếng vang lớn phát ra, cửa sổ bị nứt ra một lỗ.
Lần này tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngây ra.
Những người trào phúng Tần Hạo trước đó ngậm miệng lại hết, mặt nóng rát như bị lửa thiêu.
Anh chọn thốn quyền một là vì sức mạnh lớn, hai là vì khiến cabin không bị lắc lư.
Tiếp đó, Tần Hạo thành thạo đập nát cánh cửa sổ trong suốt.
"Ra đi!"
Tần Hạo kéo tay Lâm Vũ Hân.
Lâm Vũ Hân sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, căng thẳng nhìn xuống dưới. Ở chỗ cao như vậy, cô càng không dám động đậy.
"Lẽ nào em không tin bạn trai của mình? Yên tâm đi, chỉ cần anh nắm lấy tay em thì không bao giờ buông ra nữa, cho dù phải chết!"
Giọng điệu của Tần Hạo mang sự dịu dàng trước nay chưa từng có.
Câu nói này cho Lâm Vũ Hân dũng khí trước nay chưa từng có.
Lâm Vũ Hân nắm lấy tay Tần Hạo, chậm rãi bò ra ngoài. Dưới sự giúp đỡ của Tần Hạo, cô thành công ra khỏi vòng đu quay, sau đó cả người treo hết trên cổ Tần Hạo.
"Yên tâm đi, có anh ở đây sẽ không khiến em gặp nguy hiểm đâu!"
Tần Hạo một tay giữ thanh sắt, một tay ôm chặt eo của Lâm Vũ Hân, từ từ di chuyển xuống dưới.
Lúc này, tất cả mọi người đều trợn to hai mắt, nhìn cảnh tượng này thì chỉ thấy đầu óc của mình không đủ để dùng.
Trời ạ!
Ôm một người, một tay còn có thể giữ được, sau đó còn bò xuống dưới, chuyện này cần sức lực lớn đến nhường nào chứ!
"Chàng trai dũng mãnh!"
"Anh chàng đẹp trai này đúng là lợi hại!"
"Người này thật là bản lĩnh. Lợi hại thật, không phục không được mà!"
"Đúng là một anh hùng, đủ xứng với người đẹp này!"
"Đúng vậy, một cặp xứng đôi như vậy, chúc phúc cho bọn họ!"
Vào giờ phút này, vô số người vẫn còn đưa mắt hâm mộ nhìn hai người trên không trung. Không ít người cầu nguyện cho bọn họ có thể bình an xuống dưới đất.
Lúc này, Lâm Vũ Hân trái lại không lo lắng lắm. Cô đã từng được cảm nhận lúc Tần Hạo ôm hai chị em cô nhảy xuống từ lầu hai rồi. Độ khó của lần đó còn lớn hơn lần này nhiều.
Vì vậy cô tin Tần Hạo, tin bạn trai bây giờ của mình!
"Rốt cuộc cũng trở thành bạn gái của anh ấy!", trong lòng Lâm Vũ Hân còn đang cảm khái.
Ngay hôm nay, trước khi đến công viên trò chơi, cô còn đang hận anh muốn chết.


Ông trời thật quá kỳ lạ, chuyện ngoài ý muốn hiếm thấy như vậy còn khiến cô gặp phải.
Đây có lẽ là ý trời nhỉ!
Trong khoảnh khắc này, Lâm Vũ Hân suy nghĩ rất nhiều. Trên mặt cô dần hiện ra nụ cười bình thản.
Tần Hạo vừa thả lỏng tay ra, thân thể lập tức di chuyển xuống dưới. Sau đó anh nhanh chóng nắm lấy lan can sắt kế tiếp, ổn định người mình rồi lại di chuyển xuống dưới.
Không đến hai phút, Tần Hạo chỉ cách mặt đất ba mét.
Tiếp đó, Tần Hạo ôm Lâm Vũ Hân nhảy thẳng xuống. Trong khoảnh khắc rơi xuống đất, anh ôm Lâm Vũ Hân xoay tròn một vòng.
Giờ phút này, Lâm Vũ Hân chỉ thấy mình đang bay lên.
Trái tim cũng theo đó mà bay lên mây.
"Bốp bốp bốp!"
Xung quanh vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Tất cả mọi người đều đang reo hò cho Tần Hạo và Lâm Vũ Hân, đúng là quá đẹp.
Tần Hạo cất cao giọng nói: "Cảm ơn mọi người!"
Khuôn mặt Lâm Vũ Hân nóng lên. Cô ngẩng đầu, liếc mắt nhìn những người bị kẹt trên vòng đu quay, sắc mặt có vẻ hơi do dự.
Tần Hạo liếc mắt là nhìn ra được cô đang suy nghĩ điều gì.
"Em không mong bạn trai mình làm một anh hùng, bởi vì anh hùng đều mất sớm. Thế nhưng em mong rằng lúc có đủ khả năng thì người đàn ông của em sẽ cố gắng giúp đỡ những người cần giúp!"
Nhìn chăm chú vào Tần Hạo, Lâm Vũ Hân dịu dàng nói.
Chương 240: Người đi nhà trống
Tần Hạo nở nụ cười, bởi vì anh nghe ra được Lâm Vũ Hân đã thừa nhận anh là bạn trai của cô.
"Anh nói cho em biết đi, anh có chắc chắn không?", thấy Tần Hạo chỉ cười, Lâm Vũ Hân căng thẳng hỏi lại, sau đó còn nói: "Nếu anh không chắc chắn thì chúng ta không nên mạo hiểm, để nhân viên đến đây giải quyết!"
Tần Hạo cười nói: "Sao thế? Em không có lòng tin với người đàn ông của mình như vậy sao? Yên tâm đi, cho dù nơi này đổ hết thì anh cũng chẳng chết được đâu!"
Dứt lời, Tần Hạo quay người, lại xông lên vòng đu quay lần nữa.
Bốp bốp bốp!
Từng tràng pháo tay nhiệt liệt vang lên. Giờ phút này, tất cả mọi người đều nhớ kỹ người anh hùng thấy việc nghĩa hăng hái làm này, giống như siêu nhân trong phim vậy.
Lúc này, trong suy nghĩ củabọn họ thì Tần Hạo chính là siêu anh hùng!
Chỉ có trong mắt Lâm Vũ Hân là tràn đầy vẻ lo âu!
Hai mắt Lâm Vũ Hân không dám chớp, chỉ lo Tần Hạo bất cẩn ngã xuống. Nếu vậy thì cô sẽ cảm thấy là mình đã hại anh.
Nhưng cùng lúc đó, Lâm Vũ Hân lại vô cùng tin tưởng Tần Hạo. Cô biết bạn trai của mình khác với tất cả mọi người, biết võ công, độc nhất vô nhị!
Giờ phút này, trong lòng Lâm Vũ Hân đang rối rắm.
Có cùng tâm tình giống cô là những người có bạn bè, người thân bị mắc kẹt phía trên.
Tất cả mọi người đều mong chờ nhìn Tần Hạo.
Vào lúc này, không còn ai dám nói Tần Hạo là không biết tự lượng sức mình, là con khỉ tứ chi phát triển, đầu óc đơn giản nữa!
Tần Hạo thành công bò lên điểm cao nhất lần nữa. Anh làm y như lúc nãy, một đấm đánh nát cửa sổ trong suốt, cứu người bên trong ra rồi đưa từng người xuống dưới.
Mỗi lần cứu được một người, đám người bên dưới sẽ bùng lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Tất cả mọi người đều nở nụ cười chân thành với Tần Hạo.
Thậm chí có một số người đã từng đi lính còn đến trước mặt Tần Hạo, chào theo nghi thức quân đội.
Tần Hạo cũng chào lại họ!
Cảnh tượng này thu hút sự quan tâm của khá nhiều người. Có người đoán rằng trước đây người anh hùng này đã từng làm lính.
Những người làm lính càng kích động hỏi han.
Còn Tần Hạo chỉ khẽ cười, lắc đầu chứ không trả lời.
Chiến đội Long Hồn là bộ đội bí ẩn nhất trong quân đội, rất nhiều người hoàn toàn chưa từng nghe đến nhánh bộ đội này.
Tuy rằng bây giờ đã không còn là đội trưởng của chiến đội này, thế nhưng Tần Hạo vẫn có tình cảm đặc biệt với quân đội.
Cứ mấy phút thì Tần Hạo cứu được một người.
Lúc xuống dưới đất, anh chỉ dừng lại một lát rồi tiếp tục cứu người!
Cảnh tượng này ghi sâu vào trong đầu mọi người.
"Sau này thằng con nào nói xấu quân nhân. Mẹ nó, tao sẽ giết luôn!"
"Lúc nãy ai buông những lời chó má kia, đứng ra đi?"
"Lúc nãy không phải có người bảo đại ca này là rác rưởi, vô liêm sỉ sao? Ngon thì lặp lại lần nữa đi!"
Giờ phút này, tất cả mọi người đều trở thành fan của Tần Hạo. Bọn họ tự phát đứng đó để vỗ tay cho Tần Hạo, an ủi những du khách được cứu nên không kiềm chế được cảm xúc.
Kéo dài hơn cả tiếng đồng hồ, nhân viên vẫn chưa sửa xong vòng đu quay. Tần Hạo chỉ có thể đưa từng người xuống đất.
Sau khi đưa một bạn nhỏ cuối cùng xuống đất bình an, đám người lại bùng lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Tất cả mọi người đều đang hoan hô.
Giờ phút này, Lâm Vũ Hân kích động đến mức khóc lên. Cô lao thẳng qua đó, ôm chặt lấy Tần Hạo.
"Bốp bốp bốp bốp!"
Tiếng vỗ tay càng nhiệt liệt hơn!
"Ở bên nhau, ở bên nhau, ở bên nhau..."
Tiếng chúc phúc nhanh chóng vang lên. Khá nhiều nữ sinh vô cùng hâm mộ nhìn Lâm Vũ Hân, rất tiếc nuối nói: "Haizz, nếu lúc này người mà anh chàng đẹp trai đang ôm là mình thì tốt biết mấy!"
"Anh chàng đẹp trai, anh tên là gì vậy!"
"Anh ơi, em phải sinh con cho anh!"
"Mẹ kiếp. Không nhìn xem dáng vẻ xấu xí lúc này của mày đi, còn dám mắng nam thần của tao là khỉ. Mày muốn ăn đòn à!"
"Đừng kích động, người ta chỉ nói vậy thôi!"
"Hôn nhau đi! Hôn nhau đi!”
Tiếng cãi vã nghị luận nhanh chóng biến thành tiếng đùa giỡn.
Người hóng chuyện vây quanh Tần Hạo và Lâm Vũ Hân, hai người còn đang ôm chặt lấy nhau.
Nghe được tiếng hô của mọi người, Tần Hạo nở nụ cười.
"Tiếng lòng của quần chúng, anh không nghe cũng không được!", Tần Hạo cười ha ha nói.
Lâm Vũ Hân cười ngại ngùng, đột nhiên đẩy Tần Hạo ra rồi nói: "Không cho anh hôn đâu!"
"Chà, em không cho anh hôn. Vậy anh đành phải hôn cô ấy thôi!"
Nói rồi, Tần Hạo chỉ vào một người đẹp có dáng dấp không tệ lắm ở bên cạnh.
Lâm Vũ Hân nhướng đôi mày liễu. Gương mặt của cô trở nên nghiêm túc, lạnh lùng đến đáng sợ, sát khí tuôn ra như thuỷ triều khiến người ta không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng.
"Anh làm thử xem, em không tha cho anh đâu!"
Lâm Vũ Hân hừ lạnh một tiếng.
Tần Hạo sợ đến rụt cổ, nói: "Chỉ đùa một chút thôi!"
"Nhường đường, xin nhường đường!"
Nói rồi, Tần Hạo kéo Lâm Vũ Hân nhanh chóng lách người. Cảm giác bị người ta vây xem cũng chẳng dễ chịu lắm, hơn nữa một hồi sau thế nào phóng viên đài truyền hình cũng đến.
Có điều Tần Hạo cũng đành chịu. Chuyện lúc nãy đã bị rất nhiều người quay lại bằng điện thoại, sáng sớm ngày mai thế nào cũng lên đầu đề cho xem!
Chỉ mong lần cứu người này sẽ không gây ra chấn động quá lớn, nếu vậy thì sẽ khá rắc rối.
Tần Hạo kéo Lâm Vũ Hân lên xe, nhanh chóng rời khỏi khu vui chơi, biến mất trong màn đêm mịt mờ.
"Em muốn đến một nơi, anh có thể đưa em đi không?"
Lâm Vũ Hân bỗng nhiên cười hỏi.
Tần Hạo ngẩn ngơ, liếc nhìn đồng hồ. Đã đến tám giờ tối, không biết bây giờ Từ Mộng Kiều có còn chờ không nữa, chắc hôm nay anh không đến được rồi.
"Đi đâu?"
Đương nhiên Tần Hạo sẽ không làm Lâm Vũ Hân mất hứng vào lúc này.


Có thể thấy được hôm nay Lâm Vũ Hân rất vui, nụ cười trên mặt cô còn nhiều hơn những lần Tần Hạo thấy trước đây gộp lại.
Lâm Vũ Hân khẽ cắn môi, trong mắt tràn ngập tình yêu. Cô chăm chú nhìn Tần Hạo, hỏi: "Anh còn nhớ quán bar chúng ta gặp nhau lần đầu không? Chúng ta quen biết nhau ở đó, em muốn đến đó! Nhìn lại thời khắc chúng ta bắt đầu từ nơi đó!"
"Quán bar Dạ Sắc? Được!"
Tần Hạo không nói thêm gì, lái xe thẳng đến quán bar Dạ Sắc.
Quán bar Dạ Sắc ở trên một phố quán bar, nơi này có thể nói là một thành phố không đêm.
Mười phút sau, hai người đã đến nơi.
Lâm Vũ Hân vô cùng tiếc nuối phát hiện ra nơi này đã đóng cửa. Điều này khiến cô cảm thấy rất mất mát.
Gặp nhau ở đây, nhưng chưa được bao lâu thì nơi đây đã thành cảnh còn người mất.
Ông chủ của quán bar Dạ Sắc vốn được người của ba bang bốn hội che chở. Thế nhưng sau khi đổi thành Thanh bang khống chế Trung Hải thì ông ta mất đi chỗ dựa, bị người ta chèn ép đến mức không mở quán bar được nữa, cuối cùng đành phải dọn đồ chạy trốn.
Quán bar này bị bán cho người khác với giá rẻ. Bây giờ nó đang được sửa chữa, vẫn chưa khai trương!
Tần Hạo cũng cảm thấy rất tiếc.
"Đi thôi, chúng ta về nhà!"
Lâm Vũ Hân cô đơn liếc nhìn bảng hiệu ảm đạm của quán bar Dạ Sắc, sau đó lên xe.
Tần Hạo lái xe thật nhanh về nhà.
Lúc vào nhà, Tần Hạo nhân lúc đỗ xe gửi cho Từ Mộng Kiều một tin nhắn zalo.
"Xin lỗi nhé, bây giờ chị đang ở đâu? Tôi sẽ đến ngay!"
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom