Full Hot Vệ sĩ bất đắc dĩ (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 527-530

Chương 527: Hối hận rồi phải không
Họ vừa bắt đầu xây nhà cho hai cặp đôi vừa chuẩn bị tổ chức hôn lễ, tất bật sớm hôm.
Phòng Lâm Vũ Hân lúc này cũng rất náo nhiệt. Chỉ là sự náo nhiệt này hoàn toàn khác với những người dân trong thôn.
“Không được. Con có chết cũng không gả cho Trần Thu Bình!”
Ngồi ở góc phòng, Lâm Vũ Hân nghiêm mặt nói.
“Thế thì phải làm sao?”, Trần Linh Tố lắc đầu cười khổ: “Đánh cũng không thắng nổi. Một mình ta có thể đối phó Nhị trưởng lão. Nhưng Tam trưởng lão mạnh hơn ta, còn có Tứ trưởng lão, trận pháp bảo vệ núi. Mấy đứa nên biết Trần gia thôn này vào thì dễ, nhưng muốn ra thì khó gấp trăm lần. Nếu không nhờ Tứ trưởng lão, ta đã chẳng thể nào ra khỏi đây!”
Tần Hạo mà nghe được những lời này, chắc chắn sẽ tức đến bốc khói.
Suýt nữa anh đã nghe rồi đấy, tiếc là đến muộn. Khi anh bước vào phòng, hai người họ đều im lặng rồi.
Vừa trông thấy Tần Hạo, Lâm Vũ Hân đã mặc kệ tất cả, nhào đến ôm chầm lấy anh và khóc nức nở.
“Tần Hạo, em không muốn lấy ai cả, chỉ muốn ở bên anh mà thôi. Em không muốn phải ở lại cái thôn này cả đời đâu. Anh đưa em rời khỏi đây nhé?”
Xót xa vỗ lưng cô, Tần Hạo dịu dàng vỗ về: “Yên tâm. Có anh đây rồi, không ai cướp em đi được đâu. Em là vợ anh. Mặc kệ quy tắc gì đấy của nhà họ Trần, ai dám đấu với anh, anh đánh chết kẻ đó!”
“Thằng ranh này lại có kế hoạch gì rồi phải không?”
Trần Linh Tố biết Tần Hạo vốn lắm mưu nhiều kế. Dẫu vậy, bây giờ bà cũng chẳng dám ôm hy vọng gì lớn lao, chỉ buột miệng hỏi vậy thôi.
Tần Hạo điềm tĩnh đáp: “Đơn giản. Nói với Nhị trưởng lão rằng thiên phú của con còn cao hơn Trần Thu Bình. Để Lâm Vũ Hân lấy con, sau này con cái của bọn con chắc chắn sẽ còn ưu tú hơn. Thế là được mà?”
Đảo mắt nhìn anh, Trần Linh Tố bất lực nói: “Vô ích. Ta nhận Lâm Vũ Hân làm con gái nuôi. Lâm Vũ Hân họ Lâm, chỉ được tính là một nửa người nhà họ Trần. Còn con họ Tần, chẳng hề liên quan gì đến nhà họ Trần cả. Họ sẽ không đồng ý đâu!”
“Thế à!”
Tần Hạo ngẫm nghĩ một hồi lại lên tiếng: “Vậy thì cũng đơn giản. Sư phụ cũng nhận con làm con nuôi đi. Con đổi họ là được chứ gì? Tên thôi mà, gọi sao chẳng được. Con bị người ở Trần gia thôn gọi là “tên đê tiện” cả tháng nay cũng đâu có sao?”
Anh vừa dứt lời, Lâm Vũ Hân đã véo mạnh vào người anh. Cô giận dữ quát: “Nói lung tung. Thế chẳng phải anh đã trở thành anh trai của em à? Làm sao mà lấy nhau?”
“Có phải ruột thịt đâu, em sợ gì?”, Tần Hạo thay đổi sắc mặt, cười đáp. Thấy Lâm Vũ Hân tức tối định véo mình thêm một cái, anh vội cất lời: “Đừng véo mà. Anh nói bừa vậy thôi!”
“Có thể ăn bậy bạ nhưng không được nói bậy bạ!”
“Biết rồi!”
Tuy ý kiến ấy của anh nghe qua rất vớ vẩn, nhưng lại khiến Lâm Vũ Hân nảy ra cách khác: “Hay là, anh nhận ai đó trong thôn làm bố nuôi rồi đổi họ?”
Tần Hạo sờ đầu, cười khổ: “Em cho rằng sẽ có ai đồng ý à? Người ở thôn này toàn nghe theo lời của Tam trưởng lão thôi. Bọn họ chỉ muốn em gả cho Trần Thu Bình ngay ấy chứ!”
“Phải thử mới biết được. Nhỡ đâu có người muốn nhận thì sao? Anh tìm nhà nào không có con trai thử xem?”
Không nghe tiếp được nữa, Trần Linh Tố bực bội lên tiếng: “Không cần thử, vô dụng thôi. Mấy đứa nghĩ, bọn họ cố chấp yêu cầu phải có người mang huyết thống nhà họ Trần chỉ vì vấn đề họ tên này sao? Trên thế giới này có bao nhiêu người họ Trần? Hai đứa có cân nhắc đến vấn đề huyết thống chưa?”
“Huyết thống?”
Tần Hạo tò mò hỏi lại.
Liếc nhìn anh, dường như Trần Linh Tố cũng cảm thấy lời mình sắp nói ra rất nực cười: “Bọn họ cho rằng chỉ có người mang huyết thống nhà họ Trần mới học được loại võ công ấy!”
“Mẹ nó, gì mà nhảm nhí vậy!”, Tần Hạo lập tức cảm thấy quá vô lý. Chẳng phải anh đã học được rồi đấy ư? Một ví dụ ngay trước mắt họ đây này.
Nhìn Tần Hạo rất lâu, Trần Linh Tố mới điềm tĩnh cất lời: “Chuyện con học được, tạm thời không thể nói ra!”
“Tại sao?”
“Nếu con nói ra thì ta cũng xong đời. Tội truyền võ công cho người ngoài, con có biết gia quy sẽ xử phạt ta như thế nào không?”
Tần Hạo ngẩn người, sau đó tức giận đáp: “Thế này cũng không ổn, thế kia cũng không xong. Con phải làm sao đây? Chọc con điên tiết thì đừng trách con trở mặt. Họ nghĩ con sợ họ thật à?”
“Con ư? Ha ha!”
Trần Linh Tố cười châm chọc, cảm thấy lời anh nói thật vô nghĩa. Bà không hề biết anh có cơ sở nên mới dám nói như vậy. Trong tiềm thức, bà nghĩ rằng cảnh giới của Tần Hạo vẫn như trước đây. Về việc lĩnh ngộ kiếm khí của Cửu Chuyển Thần Kiếm, bà chỉ nghĩ anh có tiến bộ hơn một chút.
Phải, nếu Tần Hạo một mình chiến đấu thì vẫn chưa đủ sức, nhưng anh có Tham Long!
Anh mà thả con ác thú ấy, liệu còn ai dám đứng ra giao chiến?
Nhưng đó là lá bài mà anh chỉ dùng khi rơi vào thế đường cùng. Anh không muốn làm tổn hại đến người của Trần gia thôn.
“Hay là, chúng ta lẻn đi?”
Tần Hạo lại nảy ra ý này. Vốn dĩ, anh đã dự tính như vậy khi mới đặt chân đến đây.
Nhưng sau khi nghe Trần Linh Tố nói về trận pháp bảo vệ núi, Tần Hạo đã nhảy dựng lên.


“Thế sao hai người còn gọi con đến Trần gia thôn chứ? Có khác gì chỗ chết đâu!”, vừa dứt lời, Tần Hạo đã trông thấy vẻ mặt u sầu của Lâm Vũ Hân, không nỡ nói thêm gì nữa.
Cô cũng chẳng còn cách nào khác nên mới gọi anh đến đây.
Tần Hạo lại còn nói ra những lời như vậy, khiến cô đau lòng rồi.
“Anh đi đi!”, Lâm Vũ Hân đẩy Tần Hạo ra, vừa khóc vừa lạnh lùng cất tiếng.
“Anh sai rồi. Anh không có ý đó. Ý của anh là, hai người nên nói sớm với anh, để anh có cách giải quyết tốt hơn. Bây giờ bị giam ở đây rồi, biết phải làm sao?”
Tần Hạo vội vã giải thích, nhưng không còn kịp nữa.
“Không cần nói nữa đâu. Anh tưởng em không biết anh nghĩ gì sao? Phải, là em hại anh, khiến anh bị giam ở nơi này. Nếu biết trước, anh đã không đến đây, có thể ngày ngày ở bên Thẩm Giai Oánh, Diệp Thanh Trúc của anh rồi.”
Lâm Vũ Hân càng nói càng thương tâm.
“Ngoài kia, anh muốn tìm bao nhiêu người phụ nữ cũng được. Vui vẻ biết chừng nào. Không ai kiểm soát anh được. Thẩm Giai Oánh tốt hơn em, không ghen tuông, còn rất bao dung anh, đúng chứ? Ở ngoài ấy, anh có thể tận hưởng một cuộc sống đến thần tiên cũng phải ngưỡng mộ. Bây giờ anh hối hận rồi phải không?”
Tần Hạo luống cuống vô cùng. Giải thích không được, dỗ dành cũng vô ích, anh chỉ đành cười khổ.
“Đi đi. Em không muốn nhìn thấy anh nữa!”
Lâm Vũ Hân đẩy mạnh anh ra khỏi cửa.
Tần Hạo cầu cứu sư phụ nhưng cũng chẳng có tác dụng. Bây giờ Lâm Vũ Hân đang đau lòng khôn tả, tính cô vốn bướng bỉnh, bây giờ còn cảm thấy ấm ức nên chẳng nghe ai khuyên can.
Anh đành rời khỏi phòng cô. Về phòng mình, anh ngả lưng xuống giường, vô cùng phiền não.
Chương 528: Ngủ cùng nhau
Thế này chẳng được, thế kia cũng không xong. Vậy chỉ còn cách thả chó cắn người! Ai dám ép Lâm Vũ Hân kết hôn, anh thả chó cắn chết kẻ đấy.
Tham Long mà biết nó bị anh xem là chó, không biết có nhảy ra cắn chết anh không nữa.
Đúng lúc Tần Hạo đang rầu rĩ, Diệp Thanh Trúc đã chạy vào phòng, nhìn anh cười hì hì.
Anh bực mình hỏi: “Cười cái con khỉ. Lúc này còn cười được?”
Diệp Thanh Trúc bĩu môi đáp: “Sao lại không? Em sắp làm cô dâu rồi, vui vẻ là chuyện bình thường mà!”
Tần Hạo vốn biết tính cô ta vô tư vô tâm như vậy. Thấy Diệp Thanh Trúc cười vui đến thế, Tần Hạo bèn cầm gối đập. Cả hai đánh nhau một lúc thì nằm vật ra giường. Nỗi muộn phiền của Tần Hạo cũng vơi bớt. Nằm trên giường, anh thở dốc.
“Chúng ta làm vậy có ổn không? Lâm Vũ Hân có thể còn đang khóc mà mình lại ở đây ầm ĩ thế này, cảm thấy hơi áy náy!”
Tần Hạo cảm thán.
“Có gì khó đâu. Người xưa có câu, “gạo nấu thành cơm”. Chúng ta chơi trò này là được mà?”
Diệp Thanh Trúc vừa cười ha hả vừa đưa tay cào vào nách anh.
“Đừng đưa ra mấy ý kiến vớ vẩn nữa. Vô nghĩa lắm!”
Tần Hạo đánh vào tay Diệp Thanh Trúc rồi đẩy cô ta sang một bên. Anh ngồi dậy, lại thở dài một hơi.
Diệp Thanh Trúc bất mãn đáp trả: “Gì mà vớ vẩn chứ? Những phụ nữ chưa chồng ở Trần gia thôn đều còn trong trắng đấy. Trần Thu Bình mà biết đối tượng sắp cưới không phải là gái tơ, ha ha, em bảo đảm, có đánh chết anh ta cũng không muốn lấy Lâm Vũ Hân!”
“Cô ấy không còn từ lâu rồi!”, Tần Hạo đảo mắt nhìn Diệp Thanh Trúc. Sau đó, đôi mắt anh bỗng sáng rực: “Ý em là, bây giờ họ vẫn chưa biết chuyện Lâm Vũ Hân không còn trong trắng à?”
“Dĩ nhiên rồi. Bằng không, làm sao họ lại để Lâm Vũ Hân sống ở Trần gia thôn chứ. Phụ nữ đã trao thân cho người nào thì thuộc về người đó. Trần gia thôn có quan niệm truyền thống rất nặng nề. Tuy rằng các trưởng lão muốn hai người kết hôn để sinh ra con cái ưu tú, nhưng nhà trai chắc chắn không muốn lấy người không còn trong trắng về làm vợ. Đặc biệt là người tự đánh giá cao bản thân như Trần Thu Bình!”
Vừa dứt lời, Diệp Thanh Trúc trông thấy sắc mặt khó đoán của Tần Hạo nên không nói thêm gì nữa.
Nói như vậy, anh phải “cắm sừng” Trần Thu Bình trước đúng không?
Tần Hạo suy nghĩ về tính khả thi của chuyện này. Bây giờ đầu anh đau như búa bổ, không nghĩ ra cách gì cả. Nếu có thể khiến Trần Thu Bình chủ động từ bỏ, các trưởng lão cũng sẽ không làm được gì. Đôi bên đều không đồng ý, miễn cưỡng họ ở bên nhau, người ta không muốn sinh con thì làm sao ép được?
“Em nói xem, phải làm thế nào thì họ mới biết Lâm Vũ Hân không còn trong trắng?”
Tần Hạo đưa mắt nhìn Diệp Thanh Trúc. Cô ta vốn lắm mưu mẹo, bây giờ đang nằm trên giường, hai mắt đảo tới đảo lui, chẳng biết lại đang nghĩ kế gì đây.
Ngẫm nghĩ một lúc lâu, Diệp Thanh Trúc mới ngồi bật dậy, đoạn cất lời: “Hay là thế này, chơi trò “bắt cóc cô dâu” đi. Bốn người chúng ta tạm thời tổ chức hôn lễ cùng nhau trước. Đợi đến khi động phòng, chúng ta bắt cóc Lâm Vũ Hân về, để anh ngủ với cô ấy trước. Đến lúc ấy, hề hề, bị cướp mất cô dâu ngay trong lễ cưới, anh nói xem, liệu có người đàn ông nào chịu nổi cơ chứ?”
Tần Hạo giật mình, khốn thật, phải làm đến mức ấy à?
Là thù cướp vợ, Trần Thu Bình sẽ liều mạng với anh đấy!
Nhưng nghĩ lại, mẹ kiếp, anh và Trần Thu Bình vốn dĩ đã có thù cướp vợ mà. Tần Hạo không cướp vợ của Trần Thu Bình thì anh ta cũng cướp của anh thôi.
“Được, cứ làm như vậy đi. Mẹ nó, anh sẽ làm cả đám người nhà họ Trần tức chết luôn, ha ha!”
Tần Hạo hạ quyết tâm, ngày mai sẽ đến bàn chuyện này với bên Lâm Vũ Hân. Dù anh có quyết định ra sao thì vẫn cần sự phối hợp từ Lâm Vũ Hân. Nhỡ lúc ấy, Lâm Vũ Hân kiên quyết không làm theo lời Tần Hạo thì anh cũng chẳng thể ép buộc cô. Đến khi ấy, người dân cả thôn sẽ xem Tần Hạo như kẻ thù và hợp lực tấn công anh mất.
Sau khi ngủ một giấc, sáng hôm sau tỉnh dậy, Tần Hạo bị mấy đứa trẻ vây quanh.
“Anh Tần Hạo ơi, anh kể chuyện cho bọn em nghe đi. Hôm qua anh đã không kể rồi!”
“Phải đấy ạ, cuối cùng Sói Xám có bắt được cừu không anh?”
“Anh ơi, dạy bọn em trò mới với!”
Trong lòng lũ trẻ, anh Tần Hạo đã là người của Trần gia thôn rồi. Bố mẹ của chúng có nói rằng, anh Tần Hạo sẽ kết hôn với chị Diệp Thanh Trúc. Nhà của hai người họ đang trong quá trình xây dựng.
Theo lẽ thường, Tần Hạo và Diệp Thanh Trúc phải tham gia thiết kế căn nhà mới này của họ.
Nhưng cả hai người lười biếng này đều không bận tâm, còn chẳng buồn đến xem lấy một lần.
Tần Hạo bực mình đáp lời: “Kể con khỉ ấy. Tránh ra hết đi, đừng làm phiền anh!”
Lũ trẻ đều sững sờ.
Anh Tần Hạo làm sao vậy kìa, sao lại hung dữ như thế?


Anh Tần Hạo của lũ trẻ trở mặt vô tình, đã không còn kiên nhẫn với chúng như trước nữa. Lúc này mà còn bảo anh kể chuyện, kể cái quái gì cơ chứ!
Tần Hạo đi được hai bước thì chợt dừng lại.
“Mấy đứa trẻ này, có lẽ đến khi ấy sẽ giúp được mình. Phải rồi, bây giờ vẫn chưa thể qua cầu rút ván.”
Nghĩ đến đây, Tần Hạo bỗng xoay người lại, cười ha hả nhìn lũ trẻ: “Ha ha, đùa mấy đứa tí thôi. Thật là, suýt nữa anh quên hôm nay phải kể một câu chuyện mới. Nào, chúng ta đi thôi, đến đó ngồi nghe anh kể chuyện.”
Lũ trẻ nghe anh nói vậy thì vô cùng vui vẻ. Trẻ con mà, nào có để bụng bao giờ, rất dễ bị Tần Hạo dụ khị. Vừa nghe đến kể chuyện, chúng đều vô cùng háo hức.
Tần Hạo vừa dùng lời ngon ngọt với chúng vừa nghĩ xem làm sao lợi dụng lũ trẻ ranh này. Nghĩ mãi, anh cũng chỉ nghĩ ra một cách.
“Mấy đứa có thích anh Thu Bình không?”
“Thích ạ. Anh Thu Bình siêu giỏi!”
“Anh ấy là thần tượng của em đấy. Em ngưỡng mộ anh ấy lắm!”
Lũ trẻ ríu rít không ngừng. Tần Hạo bèn vẫy tay bảo chúng im lặng, sau đó nheo mắt cười bảo: “Thế mấy đứa có biết kết hôn thì phải làm gì không nào?”
“Biết ạ. Là ngủ cùng nhau!”
“Không đúng, là ăn chung, ở chung, ngủ chung… À mà mẹ em nói là trẻ con không nên hỏi nhiều!”
Tần Hạo hỏi: “Anh Thu Bình lấy vợ, mấy đứa có vui không?”
“Tất nhiên là vui ạ!”
“Phải đấy. Bọn em còn được ăn tiệc nữa. Ha ha!”
Tần Hạo tiếp lời: “Anh nói nghe này. Mấy đứa thích anh Thu Bình như vậy thì phải tiếp đãi anh ấy thật tốt vào lễ cưới đấy nhé. Nhớ kỹ, đến lúc ấy, mấy đứa phải quấn lấy anh Thu Bình, bảo anh ấy kể chuyện. Không kể được chuyện gì hay thì mấy đứa đừng cho anh ấy vào động phòng!”
Chương 529: Lừa trẻ con
“Anh Tần Hạo, tại sao chứ?”
Tần Hạo lại nói: “Bởi vì đây là đang kiểm tra nhân phẩm của anh ta. Mấy đứa biết không, anh có thể lấy được chị Diệp Thanh Trúc làm vợ là vì đã trải qua được cả ba ải. Ải thứ ba là phải đối xử tốt với bạn bè. Anh có đối xử tốt với mấy đứa không?”
“Có ạ!”
Tần Hạo lại nói: “Vậy chứng tỏ nhân phẩm của anh tốt. Đúng không? Vậy thì có phải mấy đứa cũng nên đi kiểm tra anh Thu Bình của mấy đứa không nào? Nếu không, sau này đối xử không tốt với chị Lâm Vũ Hân thì phải làm sao?”
Bọn trẻ há hốc miệng, không biết phải nói gì.
Tần Hạo ung dung nói tiếp: “Mấy đứa đã từng nghe anh Trần Thu Bình kể chuyện chưa? Anh ta cũng từ bên ngoài quay lại. Có lẽ ở bên ngoài được nghe nhiều chuyện lắm. Nếu mấy đứa không bám lấy thì anh ta sẽ không kể cho nghe đâu. Mấy đứa nhớ phải đi đấy nhé. Sau đó về đây kể cho anh nghe!”
“Bọn em biết rồi, anh Tần Hạo!”
“Ưm, em cũng biết rồi!”
“…”
“Ngoan lắm!”, Tần Hạo xoa đầu lũ trẻ, trong lòng vui như mở cờ. Anh phủi mông nghênh ngang bước đi.
Tới nơi ở của Lâm Vũ Hân, Tần Hạo tìm thấy ba người nhà họ, nói ra chủ ý mà tối qua Diệp Thanh Trúc nghĩ ra cho họ nghe.
Trần Linh Tố nghe thấy thì điên máu định đánh người.
Lâm Vũ Hân thì không phản ứng quá kích động mà chỉ chau mày suy nghĩ: “Đây không hẳn là ý tồi. Dù sao em cũng không còn là gái trinh nữa, em đã sớm không còn nữa rồi. Nếu kết hôn thì sớm muộn gì anh ta cũng phát hiện ra thôi!”
Tần Hạo sờ mũi, thầm nghĩ lúc đó hạ gục cô là quá đúng.
Nghĩ tới sự điên cuồng đêm hôm đó, Tần Hạo không khỏi cảm thấy bi thương.
Đến khi nào thì giấc mộng cũ mới quay về đây?
Trần Linh Tố vừa nghe thấy dùng thủ đoạn đó thì điên máu. Bà cảm thấy khó chịu. Bởi như vậy, danh tiếng của Lâm Vũ Hân sẽ bị hủy hoại hoàn toàn, người dân trong thôn sẽ nhìn cô như thế nào đây?
Bà nói vậy khiến Lâm Vũ Hân cũng tức giận: “Bị ép gả cho người ta tới nơi rồi mà con lo danh với chả tiếng sao? Dù sao, con cũng chẳng có danh tiếng tốt đẹp gì. Chết thì chết! Có điều, nói trước, tới khi đó anh nhất định phải tỏ ra là ép em đấy chứ không phải do em chủ động!”
Tần Hạo gật đầu lia lịa: “Yên tâm đi, để anh đóng vai ác. Mẹ kiếp, tới khi đó anh uống nhiều rượu hơn chút, giả bộ động phòng nhầm!”
“Ấy, anh cũng thông minh ghê nhỉ!”
Lâm Vũ Hân nghe thấy vậy thì bật cười. Có điều, nghĩ tới cảnh bị người dân toàn thôn bắt được đôi gian phu dâm phụ trên giường thì cảm giác, khụ khụ chắc cả đời sẽ khó quên lắm đây!
Sau khi thương lượng xong, Tần Hạo lại vội vàng ra ngoài. Anh cảm thấy vô cùng khó chịu, sắp trở thành gian phu đến nơi rồi mà còn cần cẩn thận như vậy làm gì không biết?
Lý do của Lâm Vũ Hân là không được để người khác nghi ngờ để tới khi đó họ có sự phòng bị thì sẽ không dễ hành động!
Tần Hạo đành phải chuồn đi.
Người dân thôn đang chuẩn bị hôn sự cho bọn họ. Người nhàn nhã nhất chính là hai cặp đôi mới kia. Tần Hạo và Diệp Thanh Trúc thì không cần nói nhiều. Ngoài hai người phụ nữ giúp bọn họ đo đạc, chuẩn bị đồ cưới màu đỏ thì họ chẳng phải làm gì.
Có điều, Diệp Thanh Trúc bị đưa đi. Nói là trước khi kết hôn không được gặp mặt bên nam.
Tần Hạo tỏ vẻ thốn vô cùng. Mẹ nó, ngủ cùng nhau rồi mà còn bày đặt. Có điều, đây là quy tắc, quy tắc của Trần gia thôn rất nhiều, không chỉ có một điều nên anh chẳng buồn so đo.
Nhàn quá thì đi tới vùng cấm địa. Nơi đó đã sớm bị trưởng lão của nhà họ Trần cử người tu sửa qua. Phía vòng ngoài bức tường ngọc thạch bóng loáng đã được phong bế bởi một bức tường khác. Tảng đá to cũng được lau dọn sạch sẽ.
Tần Hạo nhớ tới cơ quan mà khi đó Trần Bán Hiền sử dụng thì cảm thấy có hứng thú, bèn lén lút sờ thử.
Vậy mà chuyện như đùa. Anh tìm thấy tới mấy cơ quan, không biết là cái nào bèn xoay đại một cái.
Dù sao thì cửa sắt cũng đã bị hung thú hủy rồi, có lẽ cơ quan cũng chẳng có tác dụng gì nên Tần Hạo không cảm thấy phải gánh trách nhiệm.
Thế nhưng anh vừa xoay thì nghe thấy tiếng ầm ầm vang lên. Sau đó, núi đá bên cạnh bỗng nhiên mở ra một cánh cửa.
Tần Hạo kinh ngạc.Thật không ngờ, bên cạnh hang đá lại còn có cửa. Nhiều cửa thật đấy!
Lẽ nào bên trong còn có bí mật gì đó sao?
Sau khi Tần Hạo mở cửa thì bỗng tò mò. Anh nhìn bốn phía, thấy không có ai bèn cẩn thận đi vào bên trong hang động.
Bên trong vẫn đen kịt, dường như không có gì cả. Anh đang nghĩ không biết có nên vào trong xem có gì hay không thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân từ phía xa.
Tần Hạo vội vàng lùi lại và xoay cơ quan về vị trí cũ. Cánh cửa được đóng lại và anh nhanh chóng nấp vào một chỗ.
Người đi tới là một người dân thôn ở gần đó. Anh ta nghe thấy vùng cấm địa có tiếng động bèn tò mò tới xem. Sau khi ngó xung quanh không thấy động tĩnh gì thì tưởng mình nghe nhầm. Sau khi ngẫm nghĩ thì anh ta quyết định quay về báo cáo cho nhị trưởng lão để tránh xảy ra chuyện.
Đợi khi anh ta đi khỏi Tần Hạo bèn bước ra. Anh do dự không biết có nên vào trong xem không.
Nghĩ một lúc lâu anh quyết định từ bỏ. Sắp tổ chức hỉ sự tới nơi, nhỡ vào trong gặp phải chuyện gì phiền phức mà không ra được thì hỏng. Vậy thì Lâm Vũ Hân sẽ gả cho Trần Thu Bình thật mất.


Tới khi đó anh có hối hận cũng vô ích.
“Đợi sự việc sắp xếp ổn thỏa rồi tới xem rốt cuộc là gì cũng được!”
Tần Hạo suy nghĩ một lúc và quyết định rời đi không chút do dự.
Không phải anh thật sự sợ thứ bên trong vì dù sao anh cũng sở hữu con át chủ bài mạnh nhất là con rồng kia mà là anh không muốn xảy ra chuyện ngoài ý muốn vào thời điểm này.
Hơn nữa, anh suy đoán, đại trưởng lão chưa từng xuất hiện của nhà họ Trần kia có khi đang ở bên trong đó cũng nên.
Anh quay về thôn với bộ dạng ung dung. Hai ngày nhanh chóng trôi qua.
Hôm nay là ngày vui hiếm có của Trần gia thôn. Song hỉ lâm môn, toàn thôn lâu lắm rồi không có chuyện vui. Vì vậy, mọi người đều vô cùng hào hứng.
Nhìn từng nhà kê bàn ghế, cầm vò rượu khiến Tần Hạo dần bình tĩnh trở lại.
Mới sáng sớm anh đã bị hai bà dì lôi vào phòng chải đầu trang điểm, thay sang lễ phục mới đỏ chót và thêu hoa vàng trông chẳng khác gì trạng nguyên.
Khi còn ở thế giới trần tục, Thẩm Giai Oánh từng nói với anh rằng tương lai sẽ tổ chức một buổi hôn lễ như thế nào.
Khi đó, anh định đi ra nước ngoài - nơi có cảnh đẹp nổi tiếng để tổ chức một buổi hôn lễ thế kỷ.
Nhưng Tần Hạo không ngờ, hôn lễ đầu tiên trong đời lại ở Trần gia thôn – một nơi hoang vắng không tiếp người ngoài như thế này. Hơn nữa đối tượng kết hôn không phải là Thẩm Giai Oánh cũng không phải là Lâm Vũ Hân mà là bà cô Diệp Thanh Trúc.
Đã mấy ngày không gặp Diệp Thanh Trúc khiến anh được bình an hơn nhiều nhưng đồng thời cũng cảm thấy hình như thiếu đi thứ gì đó.
Cô gái này đã bước vào cuộc đời anh như thế, có kéo cũng không tách ra.
Khi ở Yến Kinh, bản thân anh đã hồ đồ để xảy ra quan hệ với Diệp Thanh Trúc, hơn nữa còn trong tình huống bị cô chọc tức, cứ như cô tấn công ngược lại anh vậy.
Chương 530: Thế sự khó lường
Sau lần cùng nhau điên cuồng đó anh bỗng phát hiện ra cô vẫn còn là gái trinh.
Tính tình của Diệp Thanh Trúc thật kỳ lạ. Tần Hạo chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ cưới một người như vậy làm vợ. Hơn nữa, cô ấy cũng không giống một người có thể làm vợ.
Thế nhưng mọi chuyện thật khó lường!
Có điều, cuối cùng cũng qua được ải Lâm Vũ Hân. Nếu không, chỉ riêng việc ghen tuông cũng đủ để dìm chết anh rồi!
“Không biết bây giờ cô nhóc Diệp Thanh Trúc đang nghĩ gì, có phải đang cười nắc nẻ hay không?”
Tần Hạo lại thở dài. Tâm trạng không thể nói là vui được. Đương nhiên cũng không buồn bực mà là có cảm giác đây không phải những thứ mà bản thân đang thực sự cần.
Nếu đối phương đổi thành Lâm Vũ Hân thì tốt biết mấy!
Nhưng điều đó chỉ có thể là suy nghĩ mà thôi.
Đợi sửa soạn xong xuôi, Tần Hạo nhìn mình trong gương. Trông anh ngời ngời khí chất, chẳng khác gì một mỹ nam cổ trang!
Quy trình kết hôn đương nhiên làm theo cách truyền thống, vô cùng phức tạp. Dù Tần Hạo không muốn nhưng cũng hết cách nên phải làm theo sự chỉ đạo của người dân trong thôn.
Càng về cuối thì tâm trạng của anh càng trở nên căng thẳng. Anh cứ nghĩ tới Trần Thu Bình, có phải cũng đang giống như mình. Còn hiện tại Lâm Vũ Hân thì thế nào?
Bị người ta điều khiển như con rối hoàn thành những nghi thức này rồi được nghênh đón vào lễ đường.
Lúc này Trần Thu Bình đã ở đó.
Và cả Lâm Vũ Hân cùng Diệp Thanh Trúc đang mặc váy đỏ rực rỡ.
Tần Hạo trở nên thất thần trong khoảnh khắc. Trong mắt anh không còn sự tồn tại của Trần Thu Bình nữa. Anh không khỏi ảo tưởng, giá như bản thân có thể đồng thời lấy hai cô vợ này thì tốt biết mấy.
Tới khi đó bên phải một cô bên trái một cô
Rồi đến lúc động phòng, bên phải một cô, bên trái một cô.
Lúc ăn cơm nữa, một người hầu rượu, một người gắp đồ ăn.
Nghĩ thôi mà chảy dãi.
“Mau đi thôi, cô dâu không đợi được nữa rồI!”
Bà dì bên cạnh không nhịn được nữa bèn đẩy anh. Tần Hạo tỉnh khỏi giấc mộng, từ từ bước tới.
“Giờ lành đã tới, hai đôi cùng bái thiên địa!”
Một người đứng bên cạnh hát.
Tần Hạo bỗng có cảm giác uất ức như bị cắm sùng. Anh không khỏi quay đầu nhìn Lâm Vũ Hân đang được chùm khăn bên cạnh.
Người phụ nữ của mình là bái đường với người đàn ông khác. Còn mình thì đứng bênh cạnh, bái đường với một cô gái khác. Cảm giác này thật khó miêu tả.
Tóm lại là rất khó chịu. Có cảm giác như muốn bùng phát. Đầu của anh chẳng thể cúi xuống được.
Lâm Vũ Hân cũng vậy.
Mới lạy thứ nhất mà cô đã không làm được, chỉ có Trần Thu Bình. Khi tiếng hô vang lên là anh ta cúi gập đầu xuống. Đợi đến khi anh ta đứng thẳng người nhìn Lâm Vũ Hân thì thấy sắc mặt cô vô cùng phức tạp.
Tần Hạo không bái, đương nhiên Diệp Thanh Trúc cũng không!
Tất cả mọi người đều nhìn bốn người. Tâm trạng Tần Hạo quay cuồng.
Nếu cứ bái thì theo như quy tắc, Lâm Vũ Hân sẽ trở thành vợ của Trần Thu Bình. Sau này dù anh có cướp khi vào động phòng thì cũng chỉ là cướp vợ của người khác.
Ở ngoài kia, theo quy tắc hôn nhân, nếu không đăng ký thì không tính. Nhưng đây là quy tắc trong Trần gia thôn, chỉ cần bái đường là coi như đã kết hôn, không cần phải đăng ký gì cả.
“Phải làm sao, phải làm sao đây? Không thể bái đường được!”
Tần Hạo vô cùng sốt ruột, nhưng anh cũng chẳng nghĩ ra được cách nào khác.
Vẫn là Lâm Vũ Hân lanh lẹ. Lúc này cô bỗng nghĩ ra một cách.
Tất cả mọi người đều quay qua nhìn: “Cô sao thế? Sao lại không bái?”
Chân của Lâm Vũ Hân bỗng mềm nhũn. Cô khụy xuống.
Tần Hạo cuống cuồng vội lao tới, ôm Lâm Vũ Hân vào lòng, sốt ruột: “Này, đang làm gì vậy?”
Bây giờ mối quan hệ của anh và Lâm Vũ Hân không thể nói là quá thân thiết, vì vậy, với thân phận là một người ngoài, anh chỉ có thể tỏ ra như vậy.
Cướp người, chủ yếu là không muốn để cha nội kia ôm mất Lâm Vũ Hân.
Tình huống bất ngờ, cô dâu bị ngất, mọi người trong lễ đường nháo nhào. Tần Hạo nhân cơ hội bèn nháy mắt với sư phụ.
Trần Linh Tố hiểu ý bèn lập tức chạy tới đỡ lấy cô gái, vừa ấn vừa xoa rồi nói: “Không có gì đáng ngại, chắc là do luyện công bị hụt khí, tôi đưa con bé về phòng nghỉ ngơi!”
Cũng không đợi được đồng ý, Trần Linh Tố bèn ôm cô vào phòng.
Tần Hạo thấy âm mưu đã thành công bèn thở phào, lập tức bái đường với Diệp Thanh Trúc. Sau đó anh cười ha ha kéo Trần Thu Bình qua một bên, cùng đi uống rượu với mọi người.
Trần Thu Bình trố mắt. Bái đường đang yên đang lành mà lại cứ thế bỏ qua sao?
Thế nhưng mấy vị trưởng lão chẳng nói gì nên anh ta cũng chịu. Bất luận thế nào thì nghi thức vẫn chỉ là nghi thức. Kết hôn đã được định đoạt nên Trần Thanh Bình cũng không quan trọng vấn đề nữa.
Tần Hạo lại thở phào. Vừa rồi anh còn lo lắng Trần Thu Bình không chịu bỏ qua. Dù sao, người của nhà họ Trần đều rất coi trọng quy tắc!
Nhưng không ngờ lại qua ải này nhanh như vậy.
Các vị trưởng lão không lên tiếng là vì không muốn dây dưa nữa. Nhỡ đâu tới khi dời ngày lại xảy ra biến cố thì xong.
Bây giờ Lâm Vũ Hân đã được đưa tới động phòng. Qua đêm nay thì nói gì cũng vô ích.


Hai chú rể bị người dân chuốc rượu. Tửu lượng của Tần Hạo vốn rất khá, cộng với loại rượu do người dân ủ có nồng độ cồn không cao nên uống chẳng xi nhê gì.
Hơn nữa, anh cố tình để mọi người có giả tưởng là mình đã uống nhiều. Đợi tới khi trời tối mịt thì hai người mới được tha.
Lúc này, những việc được chuẩn bị trước đó bắt đầu phát huy hiệu quả.
Trần Thu Bình bị một đám trẻ con bu lấy, nhao nhao đòi kể chuyện. Trần Thu Bình vốn đáng choáng váng vì men rượu, giờ hơi đâu mà kể chuyện. Nhưng hôm nay là ngày vui, không thể để bọn trẻ cụt hứng, hơn nữa, anh ta tưởng đây chỉ là màn khởi động trước khi động phòng. Kịch hay ở phía sau kia.
“Ấy, để xem, anh sẽ kể chuyện gì nào?”
“Anh Thu Bình, anh kể về thế giới bên ngoài cho bọn em đi? Có phải có rất nhiều đồ ngon, nhiều thứ chơi vui không? Anh Tần Hạo nói bên ngoài náo nhiệt lắm, còn có cả những người tí hon đựng trong hộp biết biểu diễn nữa cơ!
“Đúng vậy, anh thấy hộp điện tử chưa?”
Trần Thu Bình choáng váng. Anh ta uống một ly trà lên men, sau đó nghe thấy bọn trẻ nói về tivi thì bật cười.
“Đương nhiên là thấy rồi. Chậc chậc, nói ra đúng là áy náy, anh lớn thế này rồi mới nhìn thấy thứ đó…”
Nếu có Tần Hạo ở đây mà nghe thấy thì chắc cười ra nước mắt mất.
Đúng là một đám đáng thương.
Trần Thu Binh vẫn còn đang kể chuyện thì Tần Hạo đã loạng choạng đi về phía phòng cưới.
Cả hai căn phòng đều được gấp rút xây dựng. Nhìn từ ngoài không khác nhau là bao. Hơn nữa lại gần. Tần Hạo đã sớm biết phòng nào là của mình. Anh nhìn xung quanh, người thì giải tán, người thì uống say, không ai chú ý. Anh bèn lẻn vào phòng của Trần Thu Bình.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

[Zhihu] VỆ SĨ CỦA TÔI LÀ ÁC QUỶ
  • Dịch: Phong Hành Lâu - 封衡楼
Phần IV END
Nàng Vệ Sĩ Tôi Yêu
Nàng Vệ Sĩ Tôi Yêu
VỆ SĨ CỦA ANH
  • Lục Manh Tinh
Chương 69...

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom