• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Truyện Đệ nhất Lang Vương - Vu Kiệt (13 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 913: Hóa ra anh ấy có bạn gái rồi

Cuối cùng lúc này Yến Thái cũng chấp nhận sự thật, không còn cảm thấy bản thân là loại tồn tại vô địch nữa.

Trái tim cương quyết bất phục của hắn ta lúc nãy bỗng nhiên ngừng đập.

Đồng thời sự kiêu ngạo của hắn ta cũng vỡ tan tành.

Cái gọi là tự tôn khi đối diện với vận mệnh bỗng chốc chả là cái thá gì cả.

Yến Thái thua rồi.

Hoàn toàn thua rồi.

Hắn ta biết rất rõ, bố hắn ta rất trung thành với nhà họ Lý, bản thân hắn ta có là gì chứ.

Có lẽ, số phận của một số người đã được định sẵn.

Bất kể có nỗ lực thế nào cũng chỉ là một chiếc lá xanh làm nền cho người khác mà thôi.

Thậm chí lúc vàng úa rụng xuống đất còn phải làm phân bón cho cây nữa.

Yến Thái bị đưa đi lấy lời khai, lúc này cả căn phòng mới bắt đầu dần dần yên tĩnh.

Vì để tránh hiềm nghi, Yến Long Sơn không đến gần chỗ Yến Thái, lặng lẽ ngồi trong góc khuất.

Ông ta luôn cảm thấy mắc nợ nhà họ Lý, cố gắng nghĩ cách để tiếp tục đền bù chút gì đó.

Lúc này.

Vu Kiệt chầm chậm lắc vai một cái, cảm thấy thoải mái hơn nhiều, anh lấy một ly nước đưa lên miệng uống.

Trên hai vai anh hơi ngứa, cảm giác được sự khôi phục của vết thương trên cơ thể mình có chuyển biến khá nhanh.

“Ngủ lâu như vậy, chân tôi hơi tê, tôi ra ngoài đi dạo một lúc”.

Vu Kiệt cười nói, chuẩn bị rời đi.

Mọi người muốn ngăn lại, đang định lên tiếng thì…

Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng bước chân vô cùng gấp gáp.

“Anh ơi!”

Âm thanh này tựa như từ chân trời phát ra, vang vọng mãi.

Cũng giống như một dòng suối nước nóng, khiến Vu Kiệt mãi chìm đắm trong đó.

Ấm áp, êm dịu.

Dương Cẩm Tú đã đến rồi!

Ai nấy cũng đều lần lượt lùi ra, để lại một lối đi cho người đang đứng trước cửa.

Dương Cẩm Tú và Mục Tiểu Vũ nhanh chóng chạy đến.

Vu Kiệt sững sờ, nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt, trái tim khẽ xao động.

“Cẩm Tú! Tiểu Vũ! Sao hai đứa lại đến đây?”

Lý Nam ngạc nhiên hỏi.

“A!”

Mục Tiểu Vũ liếc mắt nhìn xung quanh, có nhiều người ở đây như vậy, cô bé có hơi ngượng ngùng.

“Ông ngoại nói cho chúng cháu biết, anh họ ở đây, cho nên chúng cháu mới đến”.

Cô bé lo những người này sẽ đưa mình trở về, nên vội vàng nhắc đến tên của ông cụ Lý.

Quả nhiên, không ai trách móc nữa.

Lúc này, Dương Cẩm Tú đứng ở cửa, mím môi, nhìn chằm chằm Vu Kiệt đang nằm trên giường, khóe mắt đỏ hoe.

Vu Kiệt cũng nhìn về phía Dương Cẩm Tú, ánh mắt vô cùng trìu mến.

Bầu không khí trong phòng bỗng chốc thay đổi.

Giống như trong căn phòng này chỉ còn lại hai người bọn họ.

Không có cảnh tượng dữ dội giống như sấm chớp ầm ầm.

Cũng không hề khóc lóc giống như những cảnh lãng mạn trong bộ phim truyền hình sống chết có nhau, mãi mãi không rời.

Dương Cẩm Tú cứ đứng ở cửa, ánh mắt chăm chú nhìn Vu Kiệt.

Cô rất sợ, sợ đây là một giấc mơ, nếu tỉnh dậy, sẽ không còn gì nữa.

Mục Tiểu Vũ đứng phía sau khẽ đụng vào eo Dương Cẩm Tú.

Lúc này Dương Cẩm Tú mới nhận thức được, đây là thật!

Không sai!

Cô đã gặp được Vu Kiệt rồi!

Gặp được người thương của mình!

Cô không thể kìm nén được nữa, lập tức chạy về phía Vu Kiệt, ôm chặt lấy anh.

Những giọt nước mắt như trân châu cứ không ngừng lăn dài trên khóe mắt cô, rơi tí tách tí tách trên vai Vu Kiệt.

Trên người Vu Kiệt có rất nhiều vết thương, nhưng cảm giác ôm người yêu trong lòng đã hoàn toàn khiến những cơn đau này trở thành mật ngọt.

Anh chầm chậm giơ tay lên, ôm lấy Dương Cẩm Tú.

Anh nhẹ nhàng ôm tấm lưng gầy của cô, cũng có thể cảm nhận được cả người cô đang run bần bật, kích động đến mức nào.

Vào khoảnh khắc này, đôi tình nhân có số phận long đong này cuối cùng cũng có thể gặp nhau rồi.

“Không phải anh đã hứa với em rồi sao? Không phải anh nói sẽ không bị thương sao?”

“Tại sao? Tại sao lần này lại không từ mà biệt?”

“Tại sao trên người anh lại có nhiều vết thương như vậy! Trên gạc băng bó còn in vết máu!”

Dương Cẩm Tú khóc nấc lên, cô ôm Vu Kiệt càng chặt hơn, sợ anh sẽ rời khỏi cô một lần nữa.

Trong lòng Vu Kiệt cũng cảm thấy có lỗi, lần này không từ mà biệt, khiến rất nhiều người lo lắng.

“Xin lỗi”.

Vu Kiệt là kiểu người có rất nhiều lời muốn nói, nhưng không tài nào nói ra được.

Tất cả những cảm xúc lúc này, cũng chỉ có thể cô đọng thành hai chữ này.

Xin lỗi, anh cảm thấy hổ thẹn.

Thân phận của anh đã định sẵn rồi, cuộc đời anh không thể an ổn được.

Có những chuyện đã xảy ra, anh cần phải giải quyết.

Có những người đã gây chuyện anh cũng phải xử lý.

Bởi vì đúng lúc bị anh chứng kiến, nếu như anh không quan tâm, e là không có ai đòi lại công bằng.

Dương Cẩm Tú lắc đầu, khóc càng dữ dội hơn.

“Anh có biết, những ngày anh không ở bên cạnh, em đều rất nhớ anh không!”

“Anh ơi, em thật sự rất sợ mất anh, sợ anh sẽ rời xa em mãi mãi!”

“Nhiều lần như vậy rồi, anh luôn rời khỏi em, em không nỡ…huhu…”.

Tiếng khóc của Dương Cẩm Tú ngày càng lớn hơn.

Vu Kiệt cảm thấy trái tim mình đau nhói.

“Khoảng thời gian này, vất vả cho em rồi”.

Tay của Vu Kiệt nhẹ nhàng vỗ về trên lưng Dương Cẩm Tú, muốn cô bình tĩnh lại một chút, cho đỡ khó chịu.

Dương Cẩm Tú vẫn gào khóc như cũ, nói: “Em nhớ anh lắm, thật sự rất nhớ anh”.

“Em và Tiểu Vũ đã ở trên biển tìm anh rất lâu rất lâu, nhưng không tài nào tìm thấy anh”.

“Sau đó em còn đi lạc nữa, em rất sợ, thật sự rất sợ không bao giờ được gặp lại anh nữa”.

Cô vùi đầu vào cổ Vu Kiệt, tiếp tục khóc.

Vu Kiệt khẽ bàng hoàng, anh không nhờ lúc anh gặp tai nạn máy bay, vậy mà Dương Cẩm Tú lại đi biển tìm anh.

Những nguy hiểm trên biển, anh hiểu rất rõ.

Cô gái này…

Anh siết chặt nắm đấm, nói: “Sau này, anh sẽ luôn ở bên cạnh em, không rời xa em nữa”.

“Anh ơi…”

Dương Cẩm Tú nghe thấy lời hứa của Vu Kiệt, cô càng ôm chặt anh hơn, tiếng khóc cuối cùng cũng nhỏ dần.

Hai vai Vu Kiệt truyền đến cơn đau dữ dội.

Nhưng anh vẫn cố nhịn, nuốt hết những cơn đau này.

Anh phải nhớ rõ cảm giác của mình lúc này.

Anh không khiến Dương Cẩm Tú lại phải chịu những đau khổ như vậy nữa.

“Được rồi, ngoan, đừng khóc nữa”.

Vu Kiệt nâng cằm Dương Cẩm Tú lên, nhìn vào mắt cô.

“Không phải bây giờ anh đang rất tốt sao, vui lên nào, em cười thì anh mới có thể nhanh khỏi được chứ”.

Vu Kiệt khẽ mỉm cười, dịu dàng nói.

Dương Cẩm Tú dần dần ngừng nức nở, nước mắt lưng tròng.

Hai người lại nhìn vào mắt nhau, cảm nhận tâm ý của đối phương.

Những người xung quanh đều bất giác quay đầu sang chỗ khác.

Có điều trên mặt bọn họ cũng hiện rõ những nụ cười của người cha già.

Chuyện tốt mà!

Mạc Vãn Phong nói nhỏ: “Này ông Lý, lúc uống rượu mừng của hai đứa nhỏ này, ông nhất định phải uống với tôi một bữa tới bến đấy”.

Trên mặt Lý Nam ngập tràn hạnh phúc, nói “Đương nhiên, đến lúc đó mọi người cùng nhau uống nhé!”

Ai nấy cũng đồng loạt gật đầu, vui mừng cười nói.

Nhưng…

Đúng lúc Vu Kiệt và Dương Cẩm Tú đang tình cảm nồng nàn.

Mọi người trong phòng cũng cảm thấy hạnh phúc thay cho hai người thì…

Ngoài cửa…

Ngô Tiểu Phàm đang ngồi trên xe lăn chứng kiến toàn bộ cảnh này, cả người sững sờ.

Biểu cảm trong mắt cô từ kinh ngạc đến mất mát, rồi tuyệt vọng, trong nháy mắt thay đổi liên tục.

Cô chậm rãi cúi đầu xuống, đặt một tay lên ngực.

Đó là một loại cảm giác đau như bị dao cứa vào tim.

Cô khóc rồi, những giọt nước mắt lăn dài trên gò má, rớt xuống quần áo, thấm ướt bộ quần áo mới này.

Hai giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú vừa trang điểm xong của cô.

“Hóa ra, anh Vu…đã có người yêu rồi”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom