• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Truyện Đệ nhất Lang Vương - Vu Kiệt (13 Viewers)

  • Chương 891: Tin chấn động

Chẳng mấy chốc, Hứa Long đã trải qua một cuộc thẩm vấn.

Cuộc thẩm vấn này diễn ra rất thuận lợi, ngay cả nhân viên thâm vấn cũng lấy làm lạ vì điều này.

Nghi phạm đã khai báo tất cả với mong muốn được khoan hồng, kể cả những chuyện mà hắn đã làm khi còn là thủ lĩnh của đám lưu manh.

Tuy nhiên, quốc pháp tựa như một thanh đao treo trên đầu mỗi người, có tội nhất định phải bị trừng phạt.

Hứa Long ngồi xổm trong tù, cả người lạnh run.

Hắn bắt đầu nhớ lại tất cả những chuyện trong quá khứ, cũng thật sự rất nhớ chị của mình.

Lúc trước, cuộc sống của hai người trôi qua rất bình thường, vốn dĩ không có khả năng chạm mặt những nhân vật lớn như thế này.

Càng sẽ không làm những việc… khiến bản thân phải hối hận.

Suy nghĩ này cũng xuất hiện trong đầu một người khác.

Tại văn phòng, ở tầng cao nhất, Trương Sĩ Đào lo lắng ngồi trên ghế, bên trái hắn ta là một bức tượng phật bằng vàng, bên phải là một người phụ nữ xinh đẹp mặc âu phục.

Lúc này, vẻ mặt hắn ta tràn đầy lo lắng.

“Vì sao đến bây giờ vẫn không có ai gọi lại cho tôi!”

“Rốt cuộc cái tên Hứa Long kia có bị bắt không?”

“Tên khốn kiếp này! Mong rằng hắn không hại chết tôi!”

Trương Sĩ Đào vò đầu bứt tai, trông có vẻ vô cùng hoảng sợ, dường như sắp sụp đổ đến nơi.

Người phụ nữ mặc âu phục bên cạnh liếc nhìn hắn ta bằng ánh mắt ghét bỏ.

Tuy nhiên, cô ta đã nhanh chóng thay đổi sắc mặt, dịu giọng nói: “Chồng à, đừng lo mà, không có tin chính là tin tốt, không phải sao?”

“Đúng rồi, bức tượng phật kia vẫn nên nhanh chóng cất đi, hay là chúng ta mang nó về biệt thự trước?”

Đúng lúc này, một giọng nói lạnh băng từ bên ngoài vọng vào phòng.

“Đừng hòng đi, không đi được nữa đâu!”

Cửa bị đẩy ra, một người đàn ông lạnh lùng bước vào.

Theo sau người này là một đám vệ sĩ.

Khi Trương Sĩ Đào nhìn thấy người vừa đến, mông hắn ta dường như có gắn lò xo, ngay lập tức bật dậy.

Cả người hắn ta vô thức run lên, há miệng lắp bắp:

“Cục… cục trưởng Cảnh!”

Hắn ta trợn trừng mắt, không dám tin một nhân vật lớn như vậy lại đích thân đến tìm mình.

“Hừ, quả thật là bạo tay, bức tượng phật bằng vàng này hẳn cũng phải năm triệu tệ trở lên”.

Hai mắt Cảnh Phong hệt như chim ưng nhìn chòng chọc vào Trương Sĩ Đào.

Bầu không khí trong phòng phút chốc trở nên nặng nề.

Trương Sĩ Đào không khống chế nổi thân thể, hắn ta run lẩy bẩy, đầu thì lắc như trống bỏi.

Vốn cái đầu đã hói, xung quanh chỉ còn lưa thưa mấy cọng tóc, vậy mà lại rụng thành từng mảng.

“Thứ này… thứ này không phải của tôi!”

Trương Sĩ Đào vội vàng giải thích.

Nhưng…

“Những lời này ông nên giữ lại để nói với người thẩm vấn đi!”

“Khoảng thời gian ông ở Lạc Thành xem như chấm dứt!”

“Tôi cũng cảm thấy rất may mắn vì sau này không cần phải nhận thư khiếu nại về ông nữa!”

Cảnh Phong phất phất tay, những người phía sau lưng ông ta lập tức xông lên bắt Trương Sĩ Đào.

Kể cả người phụ nữ mặc âu phục vẫn luôn cấu kết với ông ta làm chuyện xấu cũng không trốn thoát.

Một người muốn ngồi vững trên vị trí của mình thì phải có cống hiến.

Nếu như không có ắt sẽ có người kéo anh ta xuống.

Thế giới này chung quy vẫn rất công bằng, trừng phạt sẽ không đến muộn đâu.

Cảnh Phong liếc nhìn bức tượng phật bằng vàng kia, khẽ chau mày.

Những thứ như thế này chẳng khác nào độc dược, dần dần xơi tái đám nhân viên cấp dưới của ông ta

“Mang theo tất cả tang vật tại đây, còn có bức tượng phật kia nữa, điều tra nguồn gốc của nó cho tôi!”

“Tôi muốn xem thử Lạc Thành đã thối rữa đến mức nào!”

Từng lời của Cảnh Phong tựa như sấm chớp không ngừng nổ vang trong văn phòng ở tầng cao nhất.

Đằng sau thành phố hạng ba xa xôi này rốt cuộc ẩn giấu bao nhiêu thứ tăm tối.

Ông ta đã ngồi ở trên cao lâu rồi, cũng đến lúc nên nhìn lại.

Bằng không, vị gia chủ nhà họ Yến kia sẽ trách phạt.

Lạc Thành lại sắp nghênh đón một lần đại thanh tẩy nữa rồi.

Trên đường phố Lạc Thành, từng chiếc xe lao vùn vụt qua, hướng về phía bệnh viện.

Đầu tiên là một cô gái được đưa xuống xe, mang đến khu cấp cứu.

Kế đó là rất nhiều thi thể được chuyển xuống, mang đến gửi tạm ở nhà xác.

Trong đó có năm thi thể quan trọng được trông coi rất nghiêm ngặt.

Ngô Tiểu Phàm được y tá đặt lên băng ca rồi nhanh chóng được đẩy vào sảnh cấp cứu.

“Này, này, người này bị sao vậy?”

“Ở đây tạm thời kín chỗ rồi, không có gì thì đẩy ra ngoài đi!”

Vừa vào sảnh lập tức có một bác sĩ cau mày, bước đến ngăn cản.

Tuy nhiên, khi băng ca của Ngô Tiểu Phàm được đẩy vào phòng, một số nhân viên chấp pháp cầm súng trong tay cũng bước vào theo.

Thấy vậy, vị bác sĩ kia không khỏi luống cuống.

Người đàn ông dẫn đầu tỏ vẻ không vui.

Anh ta thẳng tay túm lấy cổ áo của bác sĩ.

“Sau này sẽ có người nói với ông thân phận cô gái này”.

“Tôi mặc kệ phòng cấp cứu hiện tại có bao nhiêu người, ông nhất định phải điều trị tốt cho cô ấy, để cô ấy có thể khỏe mạnh đứng dậy”.

“Nếu không, cái bệnh viện này e là sẽ bị liên lụy vì ông đấy!”

Giọng của người đàn ông quanh quẩn trong sảnh khiến tất cả bác sĩ và y tá đều bị dọa sợ.

“Nhanh lên đi!”

Vị bác sĩ trực phòng cấp cứu kia sợ run lên, hoảng hốt chạy đi.

Có rất nhiều y tá cũng vội vã chạy đến phòng cấp cứu.

Bọn họ đều cảm thấy rất bất ngờ, hôm nay bệnh viện đã tiếp đón rất nhiều nhân vật lớn.

Thân phận của cô gái này cũng khiến bọn họ nghi ngờ không thôi, chẳng lẽ có liên quan đến bệnh nhân ở phòng VIP kia ư?

Tuy nhiên, những thứ này cũng không liên quan gì đến họ, việc cần làm trước mắt chính là cứu cô gái kia.

Nhà xác.

Không khí âm u, đáng sợ bao trùm nơi đây, thủ vệ ở đây không quá nhiều, dù sao thì người cũng đã chết rồi, không cần thiết phải điều động binh lực đến trông coi.

Trong một căn phòng, năm tên võ giả được đặt lần lượt trên từng cái giường, phía trên đều được đắp một tấm vải bố màu trắng.

Khi còn sống, năm người này đều là những cường giả phong Thánh tiếng tăm lừng lẫy, bọn họ cũng là chưởng môn của năm môn phái thuộc Giang Hồ Truyền Thừa, có thể nói là dưới một người, trên vạn người.

Nhưng hiện tại, bọn họ lại chết một cách thê thảm, còn bị người ta ném đến một nơi như thế này.

Đột nhiên, có một gã bước ra từ trong bóng tối.

Thái độ của hắn ta vô cùng nghiêm túc và cung kính, vẻ mặt hết sức khó coi.

Người này cũng là một võ giả đến từ Giang Hồ Truyền Thừa, lúc này, hắn ta đang làm nhiệm vụ.

Động tác của hắn ta rất nhẹ nhàng và chậm chạp, từ từ nhấc lên tấm vải trắng đậy phía trên thi thể của năm vị chưởng môn kia.

Thế nhưng, sau khi chứng kiến tử trạng thê thảm của bọn họ, hắn ta bị dọa tái mặt.

Nhất là khi thấy có hai người trong số đó bị giẫm nát đầu, một người thì bị cắt mất tứ chi, đột nhiên, cảm giác lạnh lẽo bò dọc sống lưng hắn ta.

Dùng cách thức tàn nhẫn như vậy để giết chết năm tên cường giả phong Thánh…

Rốt cuộc kẻ đó mạnh đến mức nào?

Hắn ta không kịp bùi ngùi xúc động đã vội lấy điện thoại ra chụp lại hình ảnh năm tên cường giả phong Thánh.

Cũng may quần áo trên người bọn họ vẫn còn, có dấu hiện của tông môn trên đó, nếu không e là khó mà nhìn ra được.

Chẳng mấy chốc, gã kia đã chụp được một loạt ảnh theo nhiều góc độ, sau đó hắn ta lại lần nữa phủ vải trắng lên, rồi lặng lẽ rời khỏi.

Những bức ảnh mà gã chụp được đã nhanh chóng được gửi đến điện thoại của tất cả các chưởng môn trong Giang Hồ Truyền Thừa thông qua một con đường bí mật.

Gần như mỗi một vị đều nhận được tin tức cùng lúc.

Thoáng chốc, tất cả người của võ giới rơi vào bàng hoàng, khiếp sợ.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom