• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Truyện Đệ nhất Lang Vương - Vu Kiệt (19 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 889: Chạy đi đâu?

Mạc Vãn Phong cảm thấy tức giận lạ thường.

Nhà họ Lý chỉ có một đứa cháu trai là Vu Kiệt, cậu ta cũng là hi vọng tương lai của bọn họ.

Thiếu chút nữa Vu Kiệt đã bị nhà họ Thường cùng đám người của Giang Hồ Truyền Thường kia giết chết ở cái thành phố hạng ba rách nát này.

Vậy mà bây giờ ông ta còn dám xin lưu lại huyết mạch cho nhà họ Thường?

Ông ta có từng nghĩ lưu lại huyết mạch cho nhà họ Lý không?

Giọng điệu và vẻ mặt của Mạc Vãn Phong khiến ông cụ Thường hiểu rõ một điều: Nhà họ Thường không xong rồi!

“Nhà họ Thường tôi cũng xem như một gia tộc lớn ở Lạc Thành, nếu như có thể đền bù, chúng tôi bằng lòng trả giá tất cả”.

Ông cụ Thường vẫn chưa hết hi vọng, chỉ e gia tộc của bọn họ sẽ gặp phải tai họa ngập đầu.

“Ếch ngồi đáy giếng, ông nghĩ cái giếng của ông có được bao nhiêu thứ hả?”

Mạc Vãn Phong lạnh lùng đáp, ông ta bước đến trước mặt ông cụ Thường, dùng thái độ từ trên cao nhìn xuống và nói: “Ông mãi mãi không biết được mình đã chọc vào ai đâu!”

“Nếu tên nhóc kia xảy ra chuyện gì bất trắc, đừng nói nhà họ Thường của ông, mà ngay cả Lạc Thành, thậm chí là toàn bộ Giang Hồ Truyền Thừa cũng phải trả một cái giá đắt!”

“Ông tưởng nhà họ Thường của ông có thể so sánh với tông môn của năm tên kia à?”

Ông cụ Thường lập tức cảm nhận được từng luồng hơi thở lạnh lẽo phát ra từ người trước mặt, khí thế bức người chèn ép đến mức khiến ông ta không thở nổi.

Ánh mắt ông ta từ từ di chuyển về phía thi thể của năm tên cường giả phong Thánh.

Lạc Thành ư?

Toàn bộ Giang Hồ Truyền Thừa ư?

Chẳng lẽ chỉ vì một kẻ như Vu Kiệt mà tất cả mọi người đều phải chịu tội?

Trong lòng ông ta cảm thấy rất kinh ngạc, lại càng thêm e sợ thân phận của Vu Kiệt.

“Các vị là người của thế tục, tuy nhiên, có một số việc tôi muốn nói rõ!”

“Dù rằng nhà họ Thường của chúng tôi không nổi danh ở thế tục, đối với các người cũng không phải là một gia tộc lớn”.

“Thế nhưng trong võ giới, với thân phận Gia Tộc Truyền Thừa, chúng tôi rất có danh tiếng ở Lạc Thành và các vùng phụ cận”.

Ông cụ Thường tỏ vẻ bình tĩnh, lúc nói đến mấy chữ “Gia Tộc Truyền Thừa”, vẻ mặt ông ta cũng có vài phần kiêu ngạo.

“Ông nói nhiều như vậy là có mục đích gì?”

Mạc Vãn Phong lạnh lùng nhìn ông ta với vẻ mặt khó coi.

So thân phận? So gia thế hay muốn so thế lực?

Điên rồi à?

Ông ta có thể so thân phận với Vu Kiệt sao?

Ông cụ Thường hít sâu một hơi rồi nói: “Trận chiến của võ giả có người quản lý riêng, dù sao thì Quốc Phái vẫn chưa tới!”

Quốc Phái?

Ánh mắt sắc bén của Mạc Vãn Phong lạnh lùng nhìn về phía ông ta.

“Đúng vậy, chúng tôi quả thực không thể nhúng tay vào trận chiến giữa võ giả”.

Nói đến đây, Mạc Vãn Phong đột nhiên đổi giọng, hệt như một cây dao găm sắc bén: “Nhưng tay của các người duỗi hơi dài rồi đó, chạm đến những nơi không thể chạm!”

“Bản thân đã làm những gì mà cũng không rõ à?”

“Tôi thật sự không biết anh đang nói gì!”

Ông cụ Thường tiếp tục cắn răng đáp.

“Rầm!”

Mạc Vãn Phong vung mạnh tay tát thẳng vào mặt ông cụ Thường.

Cái mặt mo của ông ta lập tức đỏ lên.

Ông ta không ngờ mình lại bị người đàn ông này tát hai cái ngay trước mặt tất cả đệ tử nhà họ Thường.

Sự sỉ nhục này khiến ông ta có cảm giác mặt mình nóng rát, xấu hổ không thôi.

“Ông nhớ lại cho thật kỹ đi, với tư cách là Gia Tộc Truyền Thừa của võ giới, vì tu luyện mà nhà họ Thường đã làm những việc gì?”

Hai mắt Mạc Vãn Phong dường như sắp phun ra lửa, giọng ông ta vô cùng lạnh lùng.

“Người của tổ chức Đệ Nhất nghe lệnh, lập tức tra xét nhà họ Thường cho tôi!”

“Rõ!”

Rất nhiều nhân viên của tổ chức Đệ Nhất nhanh chóng xông vào nhà họ Thường.

Ông cụ Thường đứng sững tại chỗ hệt như bị sét đánh.

Sắc mặt ông ta vốn đang đỏ bừng thoáng chốc chuyển sang tái nhợt.

“Không… không…”

Môi ông ta run run, cố hết sức kiềm chế cảm xúc của mình.

Thậm chí, ông ta đã bắt đầu cầu trời khấn phật, hi vọng không bị phát hiện.

Đằng xa, mấy người của tổ Báo đã cởi trói cho Ngô Tiểu Phàm rồi từ từ đặt cô xuống.

Hiện tại, Ngô Tiểu Phàm rất yếu, nhưng ánh mắt của cô vẫn hướng về phía Vu Kiệt.

Là anh đã cứu cô, vì cứu cô mà anh đã giết chết rất nhiều người nhà họ Thường.

Mùi máu tươi xộc thẳng vào mũi khiến cô cảm thấy buồn nôn, và cũng rất sợ hãi.

Cô chưa từng thấy nhiều người chết như vậy, cũng chưa từng thấy người có thể giết nhiều người như vậy.

Cảnh tượng đẫm máu kia không phải thứ mà cô có thể tiếp nhận được.

Còn có những dị tượng phát sinh trên bầu trời, thoạt nhìn quá mức quái dị.

Chẳng lẽ bọn họ là thần tiên?

Không chỉ như thế, những người được trang bị đầy đủ này… có vẻ như toàn là nhân vật lớn.

Tất cả họ đều có liên quan đến Vu Kiệt sao?

Cô không rõ nữa, đầu óc cô đang rất hỗn loạn, cứ như một mớ tơ vò.

Ở đây, cô chỉ là một người bình thường, sẽ không có ai để ý đến cô.

Cô chỉ hi vọng Vu Kiệt có thể được điều trị kịp thời, mong anh không phải chết.

“Cô tên là Ngô Tiểu Phàm à, yên tâm, chúng tôi đã khống chế được tình hình, cô không cần phải lo lắng nữa!”

Một tiểu đội trưởng bước đến bên cạnh Ngô Tiểu Phàm, nở một nụ cười tự cho là anh tuấn.

Đối mặt với một cô gái còn trẻ như thế này, anh ta thật không biết phải an ủi như thế nào cho phải, quả thật có hơi khó.

Nhưng Ngô Tiểu Phàm lại cảm thấy rất bất ngờ, ánh mắt cô lóe sáng, trông có vẻ thật sự khiếp sợ.

Cô không nghĩ một nhân vật lớn như vậy lại biết mình.

Cô có nên nhân cơ hội này nói gì đó không?

Hiện tại cô rất nóng lòng, bởi vì có một việc vẫn luôn khiến cô bận tâm.

Là về cái chết của bố cô!

Cô dám chắc bố mình sẽ không tự sát, chắc chắn có âm mưu gì trong đó.

Ngô Tiểu Phàm há to miệng, nhưng những lời muốn nói dường như bị nghẹn ở cổ họng.

Nhất thời, cô cũng không biết nên nói gì, trong lòng càng thêm rối bời.

Cô có thể cảm nhận được nhịp tim của mình, nó đang đập rất mạnh, gần như sắp vọt lên đến cổ họng.

Đầu cũng bắt đầu cảm thấy choáng váng.

Cô ngơ ngác đứng trước mặt tiểu đội trưởng kia, rồi bỗng nhiên ngã qụỵ xuống, rơi vào hôn mê.

Mấy người của tổ Báo cảm thấy rất kinh ngạc, tất cả bọn họ đều dùng ánh mắt khó hiểu nhìn về phía tiểu đội trưởng.

“Quả nhiên… mấy chuyện an ủi kiểu này có hơi khó thật!”

Tiểu đội trưởng ngượng ngùng cười, sau đó phất phất tay.

Anh ta thật sự không ngờ mình chỉ mới nói hai câu đã dọa con gái nhà người ta ngất đi.

“Mau đưa đến bệnh viện, bảo vệ nghiêm mật vào!”

Người của tổ Báo khẽ gật đầu, sau đó lập tức đưa Ngô Tiểu Phàm đi.

Công tác tra xét nhà họ Thường vẫn đang tiếp diễn, sau khi toàn bộ thi thể được sắp xếp chỉnh tề, chuyện kế tiếp hẳn là… xử lý người sống.

Con cháu nhà họ Thường đã sớm mất khả năng phản kháng, cả đám bị dọa đến mức hận không thể chui vào trong đất mà trốn.

Tất cả bọn họ đều bị lập biên bản, sau đó đưa đi.

Hứa Long đứng phía sau không khỏi run rẩy toàn thân.

Trời quả thật rất lạnh, thế nhưng không lạnh bằng lòng hắn lúc này.

Ánh mắt của hắn không ngừng tìm kiếm xung quanh, cuối cùng cũng tìm ra một lỗ hổng.

Chỗ đó không có ai!

Cũng là hướng mà ả vô sỉ Ngô Tiểu Phàm kia được mang đi.

Bản năng cầu sinh trỗi dậy mạnh mẽ trong lòng Hứa Long, hắn cúi đầu, bước nhanh về phía đó.

“Muốn chạy à? Chạy đi đâu?”

Một âm thanh lạnh lùng đột ngột vang lên.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom