• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Truyện Đệ nhất Lang Vương - Vu Kiệt (12 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 888: Ông cầu xin ai cũng vô dụng thôi

“Hai vị, có chuyện gì vậy?”

Lão Ưng quen Mạc Vãn Phong, cũng gặp Hướng Thiên Lĩnh hai lần.

“Tốt nhất là bây giờ anh đừng nghe”.

Sắc mặt Mạc Vãn Phong chùng xuống.

Lão Ưng khẽ cau mày, nói như vậy là sao chứ?

Chẳng lẽ không thể hỏi thăm tình hình sao?

“Nói trước với anh một câu, chi tiết mọi chuyện, cứ để sau này từ từ tìm hiểu đi”.

Hướng Thiên Lĩnh lên tiếng, xem như là lựa lời khuyên bảo.

Dù sao bọn họ cũng là người của Mật Điệp Tư, cần đưa Vu Kiệt đi.

Nếu như cứ tiếp tục trạng thái kinh hãi ở đây, e là sẽ làm lỡ thời gian, ông cụ nhà họ Lý chắc chắn sẽ không đồng ý.

“Gì mà một câu chứ, mấy người đang làm trò gì vậy!”

Lão Ưng hơi bất mãn, không phải chỉ đến muộn một chút thôi sao!

Nếu như có trang bị tân tiến như bọn họ, xem ai nhanh hơn chứ!

Anh ta trợn mắt liếc hai người kia một cái, sau đó quét mắt quan sát một lượt những thi thể trên mặt đất.

Cuối cùng, thi thể của năm người phong thánh chìm trong vũng máu, vô cùng thê thảm đã lọt vào tầm mắt của anh ta.

Anh ta hoảng rồi.

Lúc anh ta đến chỉ để ý mỗi Vu Kiệt.

Trong mắt anh ta chỉ có mỗi vị cậu chủ nhà họ Lý.

Nhưng nhiều thi thể như vậy…là do người của tổ chức Đệ Nhất và tổ Báo làm sao?

Năm người phong thánh cũng là do bọn họ giết sao?

Công trạng này, cướp có chút không đúng chuẩn mực rồi đấy!

Đây chính là nguyên nhân mà bọn họ không muốn nói sao?

Trên mặt anh ta đầy vẻ nghi ngờ, nhìn chằm chằm hai người trước mặt.

“Những người này đều do Vu Kiệt ra tay đấy”.

Mạc Vãn Phong nói rõ ràng từng chữ một.

Từng chữ đó giống như một trận mưa sao băng vụt qua trước mắt Lão Ưng.

Rực rỡ, lấp lánh, sức nổ kinh hoàng, nổ tung cả một vùng trời.

Trong nháy mắt, có quá nhiều cảnh tượng diễn ra trong đầu anh ta.

Anh ta lại một lần nữa bị sốc.

Quả thực, tốt nhất là lúc này không nên nghe.

Trong màn mưa, ba người lặng lẽ đứng đó, mặc cho mưa rơi ướt đẫm.

Những người xung quanh kiên quyết vây chặt Vu Kiệt, không phải là trông chừng mà là bảo vệ.

Một số nhân viên y tế đang tiến hành cấp cứu.

Bọn họ cần phải nhanh chóng kiểm tra và xử lý tất cả vết thương.

Nếu không, tùy tiện di chuyển, e rằng vết thương sẽ càng nghiêm trọng hơn.

Phía xa.

Một nhóm người của tổ Báo đang thu dọn chiến trường, đưa những thi thể kia ra khu vực lớn hơn.

Nhìn thấy cảnh tượng này, quả thực rất kinh hoàng.

Trong lúc thu dọn đều là hai người khiêng một cáng, cũng có sự tôn trọng cơ bản nhất đối với người đã khuất.

Trong quan niệm truyền thống của bọn họ, người đã khuất là lớn nhất, đây là đồng bào.

“Rầm!”

Một tiểu đội trưởng của tổ Báo trực tiếp hạ gục một kẻ muốn chạy trốn thuộc nhà họ Thường.

Anh ta bắt người này lại, giọng lạnh băng hỏi: “Người có quyền lực nhất trong đám người ở đây là ai, chỉ ra đây cho tôi!”

Tên thanh niên hai mươi tuổi thuộc nhà họ Thường này hoảng sợ, bị khí tức lạnh băng toát ra từ người đàn ông thuộc tổ Báo này dọa cho run bần bật.

Ánh mắt hắn ta từ từ di chuyển sang phía ông cụ nhà họ Thường.

Thấy vậy, người của tổ Báo cũng lần lượt nhìn về hướng đó.

“Tên khốn, mày muốn chết hả!”

Ông cụ nhà họ Thường gằn giọng nói.

Ông quản gia đứng bên cạnh vội vàng nói: “Gia chủ, ông đừng tức giận, nóng giận hại sức khỏe lắm”.

Ông cụ Thường khẽ giật mình, khó hiểu nhìn về phía ông quản gia, ánh mắt càng thêm tức giận.

Loại chuyện bóc mẽ thân phận này, dẫn dắt sự chú ý, phối hợp hay thật đấy!

Ông quản gia dìu ông cụ nhà họ Thường, chân của hai người đều đang run bần bật, bọn họ đã lớn tuổi rồi, căn bản không thể chạy trốn đi đâu được.

“Đưa ông ta đến đây!”

Tiểu đội trưởng ra lệnh.

“Quản gia nhà họ Thường, đỡ tôi qua đó đi, chân tôi yếu quá!”

Ông cụ Thường nghiến răng nghiến lợi nói.

Ông quản gia nuốt nước bọt một cách khó khăn, trong lòng hoảng loạn.

Cuối cùng, hai người này cũng dìu dắt nhau đi về phía Hướng Thiên Lĩnh.

“Này người anh em, cậu đợi tôi một chút”.

“Nhà họ Thường chúng tôi còn rất nhiều tiền bạc châu báu, đều là của các cậu hết!”

“Cậu nói cho chúng tôi biết, các cậu là người của Bộ binh nào vậy, là bên Lạc Thành sao?”

“Chúng tôi và Bộ binh bên kia cũng xem như là có chút quan hệ, hay là cậu gọi một cuộc điện thoại hỏi thử xem?”

“Chúng ta đều là người một nhà, không cần phải tự phá nhà mình làm gì”.

Giọng nói của ông cụ nhà họ Thường rất nhẹ nhàng, còn có chút khiêm tốn.

Những lời ông ta nói có đúng hay không, tiểu đội trưởng sao có thể không nghe ra được chứ. Nếu như thật sự quen biết người của Bộ binh, sao lại có thái độ như vậy?

Hơn nữa, cho dù thật sự có quen biết với người trong Bộ binh ở Lạc Thành, thì có liên quan gì?

Đừng nói là Bộ binh ở thành phố hạng ba nhỏ bé này, cho dù có là Bộ binh ở thủ đô cũng không thể khống chế tổ Báo bọn họ.

Rất nhanh, ông cụ nhà họ Thường và ông quản gia đã được đưa đến chỗ ba người kia.

“Đội trưởng, đây là gia chủ nhà họ Thường và quản gia nhà họ Thường”.

Giọng nói này vang lên, cuối cùng cũng phá vỡ bầu không khí im lặng này.

Lão Ưng thở dài.

“Vậy tôi đi trước đây, chuyện ở đây giao cho tổ chức Đệ Nhất và tổ Báo vậy”.

Lão Ưng lại tiếp tục thở dài, cúi đầu nhìn tôn thái tử nhà họ Lý.

“Người, tôi đưa đi trước, cụ thể chi tiết mọi chuyện, sau này tôi sẽ tìm hiểu sau”.

Nói xong, Lão Ưng nhắc nhở.

“Nhẹ tay thôi!”

Rất nhanh ngay sau đó, mười mấy người lần lượt đi lên, khiêng Vu Kiệt lên băng ca rời đi.

Tốc độ của bọn họ rất chậm, sợ rằng nếu lỡ lắc lư sẽ khiến Vu Kiệt bị thương.

Những nhân viên y tế kia cũng rời khỏi đó.

Bởi vì bọn họ không có mục tiêu gì để ở lại đây nữa.

Sau khi máy bay của Mật Điệp Tư rời đi, tất cả mọi người đều nhìn theo hướng máy bay khuất dần.

Bọn họ biết, sau chuyến bay này, sẽ có một đợt sóng gió nổi lên.

Ông cụ nhà họ Thường hoảng sợ ngây người tại chỗ, lúc nãy ông ta đã nghe thấy hai cái tên.

Tổ chức Đệ Nhất!

Tổ Báo!

Trong lòng ông ta dấy lên một đợt sóng to gió lớn, không tài nào bình ổn được.

Ông ta hiểu rất rõ, Vu Kiệt là đệ tử của hai vị thánh tử thuộc Quốc Phái, cũng chính là tôn thái tử nhà họ Lý, gia tộc hào môn đứng đầu ở thủ đô.

Nhưng sao lại có mối quan hệ với Bộ binh được chứ?

Hơn nữa, thái độ của người lúc nãy đối với Vu Kiệt không giống thái độ đối với người bình thường!

“Hai vị, xin hỏi người đó là…”

Ông cụ Thường nhỏ giọng hỏi.

“Mật Điệp Tư”.

Mạc Vãn Phong chậm rãi quay đầu lại, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn người trước mặt.

“Ông già, ông gây chuyện lớn rồi, ông gây chuyện lớn rồi!”

Hướng Thiên Lĩnh khẽ híp mắt lại, lạnh giọng nói.

“Mật Điệp Tư!”

Ông cụ nhà họ Thường vô cùng kinh hãi, cổ họng cứng ngắc.

Tổ chức Đệ Nhất, tổ Báo, Mật Điệp Tư.

Đối với ông cụ nhà họ Thường mà nói, cả đời này ông ta cũng chỉ mới nghe thấy mấy cái tên này vài lần.

Những người thuộc thành phố hạng ba như bọn họ, sao lại có thể gặp được những tổ chức có quyền lực như vậy!

“Xin hỏi, thân phận của người tên Vu Kiệt này…”

Giọng của ông cụ Thường run rẩy, hơi thở cũng trở nên yếu ớt.

“Hỏi? Ông còn dám hỏi?”

Hướng Thiên Lĩnh trợn mắt, trực tiếp tát một tát vào mặt ông ta.

“Bộp!”

Ông cụ Thường ngã lăn ra đất, cả người dính đầy bùn đất.

“Nhà họ Thường của ông, chuẩn bị diệt tộc đi!”

Mạc Vãn Phong lạnh lùng nói.

Dứt lời, ông cụ Thường và các đệ tử trong nhà họ Thường ai nấy cũng đều bị dọa đến nỗi hồn bay phách lạc.

Diệt tộc!

Ông cụ Thường suýt chút nữa ngất lịm, lắp bắp nói: “Tôi khai hết, tôi xin khai hết!”

“Tôi chỉ cầu xin nhà họ Thường có thể giữ được huyết mạch!”

Mạc Vãn Phong nghiến răng ken két, hung tợn nói: “Ông cầu xin ai cũng vô dụng thôi!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom