• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full TRA NAM XỨNG ĐÔI VỚI TIỆN NỮ (1 Viewer)

  • Phần 4

16.

Trên tầng thượng, vườn hoa lộ thiên.

Bốn vị phu nhân đang đánh giá đồ trang sức, bốn phía bốn vệ sĩ đứng xung quanh họ.

Nhìn điệu bộ thế này, giá trị của đồ trang sức là không tầm thường.

Khi Phó Thời Diễm cùng tôi đi tới, mẹ tôi và một vị phu nhân khác vẫy tay gọi chúng tôi lại cùng lúc.

"Chỉ Nhiên, lại đây."

"Thời Diễm, sao con lại tới đây?"

Vị phu nhân vẫy Phó Thời Diễm là mẹ của anh.

Phó phu nhân mua được bộ trang sức hàng chục triệu này tại một cuộc đấu giá trang sức ở nước ngoài cách đây vài ngày.

Bộ trang sức là bộ ba món, vòng tay, hoa tai, vòng cổ.

Lần này bà lấy đồ trang sức ra để cho ba vị phu nhân khác xem.

Thế giới của những người giàu có thật khiêm tốn!

Khi Phó phu nhân nhìn thấy tôi, bà nói đầy ẩn ý: "Chỉ Nhiên, dì thường nghe mẹ con nhắc đến con, cuối cùng hôm nay mới được gặp. Nào, đến đây giúp dì thử bộ trang sức này xem."

Mấy vị phu nhân khác kêu tôi ngồi xuống giúp bà ấy thử trang sức.

Sau khi đeo lên người bộ trang sức, mọi người thi nhau gật gù khen ngợi.

"Không tệ không tệ, rất hợp với Chỉ Nhiên."

"Phó phu nhân, bà đối với con dâu tương lai của mình tốt thật ấy. Món quà đắt tiền như vậy, Chỉ Nhiên được gả vào nhà bà thật có phúc."

Tôi nghe đến đây thấy có chút không đúng.

Gì mà con dâu tương lai? Cái gì mà gả vào?

Vấn đề là hôm nay tôi mới gặp Phó Thời Diễm lần đầu tiên thôi mà?

Phó phu nhân cười hàm ý, nhìn tôi: "Chỉ Nhiên, con xem Thời Diễm nhà dì một chút đi, thằng nhóc này cái nào cũng tốt, nhưng nó quá bận rộn đến thời gian yêu đương cũng không có, con lấy nó chắc chắn sẽ rất hạnh phúc."

Mẹ tôi cũng nhắc lại: “Chỉ Nhiên, nhà chúng ta và nhà họ Phó đều làm cùng một lĩnh vực kinh doanh, nếu có thể thành thông gia thì tốt quá rồi”.

Tôi chuyển ánh mắt sang Phó Thời Diễm, anh ngồi ở một bên nhàn nhạt nói: "Mẹ, dì Ninh, đừng dọa Chỉ Nhiên, những người trẻ tuổi chúng con đều có cách yêu của riêng mình, không cần vội vàng."

Mặt già tôi lại nóng bừng lên, tôi vội vàng tháo trang sức bỏ lại vào hộp, nửa đùa nửa thật nói: “Mẹ, dì Phó, hôm nay con và Phó Thời Diễm mới gặp lần đầu, mọi người cũng vội vàng quá rồi.”

Phó phu nhân và mẹ tôi nhìn nhau, và cả hai đồng thanh nói: "Được, được, được vậy thì các con cứ theo cách của người trẻ tuổi các con làm quen đi, chúng ta không vội, không vội."

17.

Sau khi bữa tiệc sinh nhật của cậu tôi kết thúc, Phó Thời Diễm và tôi đã trao đổi số điện thoại và thêm bạn bè WeChat.

Cố Thần Hiên đã gọi cho tôi nhiều lần nhưng tôi không thèm bắt máy, thậm chí còn chặn luôn anh ta.

Sáng hôm sau, khi đi làm, tôi tình cờ gặp Cố Thần Hiên ở cửa công ty.

Anh ta chặn đường, quay ngoắt thái độ với tôi: “Chỉ Nhiên, trước đây đều là lỗi của anh, anh vì tức giận mà đồng ý chia tay với em, anh vẫn còn yêu em mà.”

Tôi thấy buồn nôn có được không?

“Anh đừng cản trở tôi đi làm.” Tôi đối với anh ta một mực lạnh nhạt.

"Chỉ Nhiên, cho anh thêm một cơ hội được không, anh chia tay với Lâm Tư Dư, chúng ta quay lại được không!"

Cố Thần Hiên muốn kéo tay tôi, nhưng tôi né được.

"Cố Thần Hiên, anh tỉnh lại đi! Tôi và anh không có khả năng nữa rồi, hiện tại nhìn anh tôi liền thấy phiền."

Cố Thần Hiên rất khó chịu, nhưng tôi tin rằng anh ta khó chịu không phải vì anh ta yêu tôi, mà vì anh ta tối qua đột nhiên biết rằng gia cảnh của tôi rất tốt.

Anh ta cảm thấy mình đã bỏ lỡ một con cá béo bở.

Cố Thần Hiên lại hỏi tôi: "Chỉ Nhiên, anh không hiểu, điều kiện gia đình của em tốt như vậy, tại sao em không nói với anh sớm hơn? Em đề phòng anh đúng không?"

"Tôi không nói cho anh biết, là vì sợ anh biết rồi sẽ cảm thấy mình kém cỏi, dù sao khoảng thời gian ở cùng tôi, đến một bữa tối dưới ánh nến sang trọng một chút, anh cũng tiếc không nỡ bỏ tiền ra còn gì."

Nói xong tôi vòng qua anh ta đi về phía công ty, mặc kệ anh ta gọi tôi phía sau.

Ngay khi trở lại nơi làm việc, tôi nhận được một bó hoa, tấm thiệp bên trong bó hoa có chữ ký của Phó Thời Diễm.

Tôi cầm bó hoa lên và đặt chúng trên bàn làm việc.

Ngày hôm sau, anh lại gửi cho tôi một bó hoa khác, ngày thứ ba vẫn như vậy...

Những ngày sau đó, anh chính thức theo đuổi tôi, thỉnh thoảng rủ tôi đi ăn tối, đi mua sắm và xem phim, giống như những cặp đôi bình thường.

Sau khi Phó Thời Diễm gửi hoa cho tôi ba tháng liên tiếp, tôi chịu không nổi, gọi cho anh: "Phó Thời Diễm, nếu sau này anh muốn tặng hoa, thì cũng đừng có tặng như thế này chứ."

"Vậy tặng như thế nào?" Ngữ khí anh có chút nghi hoặc hỏi.

"Hoa anh tặng cho em cắm trong bình ba bốn ngày mới héo, nhưng ngày nào anh cũng gửi đến. Văn phòng em không có nhiều bình như vậy."

Anh ở đầu bên kia điện thoại cười nhẹ: "Chuyện này thì có gì khó? Chút nữa tôi gửi qua cho em mười mấy cái để em cắm đủ, em đi đến đâu cũng đều sẽ nhìn thấy những bông hoa tôi gửi cho em, như thế liền nhớ đến tôi."

"Ờ..." Tôi không nói nên lời.

Anh đổi chủ đề: "Ngày mai em rảnh không? Chúng ta đi đánh golf nhé."

Ngày mai là cuối tuần, tôi không phải đi làm, tôi đáp: "Được."

Khoảng một tiếng sau khi cúp điện thoại, Phó Thời Diễm thực sự gửi đến hơn chục chiếc bình hoa.

Cả công ty đều nói rằng bạn trai tôi rất chu đáo.
Phó Thời Diễm chưa phải là bạn trai của tôi, nhưng đúng là anh ấy thực sự rất chu đáo.

18.

Ngày hôm sau, tôi cùng anh ấy đến câu lạc bộ đánh golf, không ngờ lại gặp Lâm Tư Dư ở đây.

Sau vụ tai nạn ô tô, tài khoản của cô ta đã có được hàng trăm nghìn người theo dõi nhưng không bao lâu sau đó, tài khoản của cô ta đã bị khóa bởi những người dùng khác báo cáo vì vi phạm tiêu chuẩn mạng.

Sau khi cô ta mất việc ở quầy lễ tân tại công ty chúng tôi, cô ta đã đến câu lạc bộ golf và xin làm nhân viên phục vụ ở đây.

Công việc này mệt mỏi mà lương lại không cao, nhưng lợi thế là bạn có thể gặp được những người giàu có.

Tại sao Cố Thần Hiên lại để cô ta làm việc ở đây?

Lâm Tư Dư lại chủ động thú nhận với tôi: "Chỉ Nhiên, tôi đã chia tay với Cố Thần Hiên."

“Ồ.” Tôi không ngạc nhiên, cũng không muốn biết thêm chi tiết.

Nhưng cô ta lại khá háo hức muốn nói chuyện, quay sang tôi bóc phốt: "Tôi đã giúp cô thử qua rồi, nhưng anh ta ở cái phương diện kia cũng chẳng ra làm sao."

"……" Tôi cảm ơn cô!

Khi Lâm Tư Dư nhìn thấy Phó Thời Diễm đi về phía tôi, cô ta nhìn anh hai mắt sáng lên.

Cô ta hạ giọng nói với tôi: "Bạn trai này của cô tôi cũng nhìn trúng rồi, cô có muốn tôi giúp cô kiểm tra chút không? Xem xem anh ấy có chịu được khảo nghiệm của tôi không?"

“Cô có bệnh à?” Tôi chịu không nổi cô ta rồi.

Đây cũng là lần đầu tiên tôi thấy có người nói chuyện cướp bạn trai một cách sảng khoái như vậy.

Cô ta tự tin nói: "Đàn ông không thể chịu đựng được thử thách, đặc biệt là một người đàn ông có phẩm chất cao như ngài Phó. Có rất nhiều oanh oanh yến yến vây xung quanh anh ấy. Cô cũng nên trông chừng anh ấy cho tốt. Ngày nào đó bị tôi cướp mất, cô muốn khóc cũng không kịp đâu."

Sau khi nói xong, cô ta nhìn tôi đầy ẩn ý, ngay khi Phó Thời Diễm đến gần, cô ta lập tức nhào qua, gọi: "Phó tổng, ngài..."

Cô ta còn chưa nói xong, Phó Thời Diễm đã lạnh giọng phun ra một chữ: “Cút.”

Tôi gần như không thể nhịn được cười, rất hài lòng với phản ứng của Phó Thời Diễm.

Khuôn mặt của Lâm Tư Dư lúc đỏ lúc trắng, nhưng cô ta vẫn không bỏ cuộc.

Cô ta đi bưng trà vào phòng, tiếp tục lời lẽ buồn nôn trêu chọc Phó Thời Diễm: "Phó tổng, đừng lạnh lùng như vậy mà, đây là cà phê tôi pha cho anh, xin mời~~"

19.

Sự kiên nhẫn của Phó Thời Diễm đã đạt đến giới hạn.

Anh cầm điện thoại di động lên gọi điện, nói ngắn gọn với người nghe điện thoại: "Qua đây."

Ba phút sau, chủ câu lạc bộ đi tới, cười chào hỏi Phó Thời Diễm: "Phó tiên sinh, đến sao không nói trước với tôi? Để tôi phái người tới đón tiếp ngài."

Phó Thời Diễm lạnh lùng liếc qua Lâm Tư Dư, nói với chủ câu lạc bộ: "Sa thải người phục vụ này."

Chủ câu lạc bộ nhìn Lâm Tư Dư, rồi nhìn tôi, đại khái đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Anh ta lập tức phản ứng lại: "Được, Phó tổng đã nói, tôi làm sao có thể không theo?"

Sau khi nói xong, anh ta lườm Lâm Tư Dư, trầm giọng nói: "Cút ra ngoài."

Khuôn mặt của Lâm Tư Dư trở nên xanh mét vì tức giận, cô ta quay người rời đi với vẻ mặt không muốn.

Sau khi trở về từ sân golf, Phó Thời Diễm và tôi đã có một bữa tối lãng mạn dưới ánh nến.

5998 tệ (~20tr á) một người, đây là mức tiêu dùng bình thường của những người giàu như chúng tôi.

Trước đây khi ở bên Cố Thần Hiên, tôi đã che giấu bản chất xa xỉ của mình để thích nghi với anh ta.

Thật thoải mái khi được là chính mình lúc này.

Sau bữa tối, Phó Thời Diễm đưa tôi về nhà.

Tôi sống trong một căn hộ dành cho người độc thân mà tôi đã mua bằng tiền tiêu vặt, căn biệt thự lớn ở nhà tôi cũng thỉnh thoảng mới quay về.

Khi đến bãi đậu xe, tôi mở cửa chuẩn bị ra khỏi xe thì Phó Thời Diễm nói: “Không muốn mời tôi lên nhà uống một tách cà phê sao?”

Tôi nhìn đồng hồ, đã chín giờ rưỡi tối: “Buổi tối uống cà phê anh ngủ được?”

"Gần đây không có cà phê tôi không ngủ được."

Tôi tò mò hỏi: “Tại sao?”

Anh nghiêng đầu nhìn tôi, chậm rãi nói: “Gần đây, trước khi đi ngủ, tôi không nhịn được mà mơ tưởng về cuộc sống sau khi kết hôn của chúng ta.”

Hai má tôi bất giác đỏ lên, tôi nới lỏng dây an toàn, nói với anh: “….Vậy đi thôi”.

20.

Khi tôi và Phó Thời Diễm ra khỏi thang máy, chúng tôi nhìn thấy ai đó đang ngồi xổm trước cửa nhà tôi.

"Cố Thần Hiên, anh đang làm gì ở đây?" Tôi nổi giận nói với Cố Thần Hiên.

Cố Thần Hiên hơi ngạc nhiên khi thấy Phó Thời Diễm đi cùng tôi.

Anh ta nuốt những lời sắp đến bên miệng xuống, sắp xếp lại lời nói: "Chỉ Nhiên, Lâm Tư Dư và anh đã chia tay rồi, em có thể cho anh một cơ hội nữa không?"

Phó Thời Diễm ôm vai tôi, nói với Cố Thần Hiên: "Chỉ Nhiên là bạn gái của tôi, phiền anh đừng quấy rầy cô ấy nữa. Nếu không, tôi sẽ khiến anh không còn chỗ đứng trong đất Giang Thành này."

"..." Cố Thần Hiên có lẽ đã hỏi thăm về danh tính của Phó Thời Diễm và biết rằng anh có năng lực này.

Phó Thời Diễm quát vào mặt Cố Thần Hiên, "Còn chưa cút?"

Cố Thần Hiên liếc nhìn tôi, đi đến thang máy và nhấn thang máy.

Tôi đã thay khóa kết hợp của căn hộ sau khi tôi và Cố Thần Hiên chia tay, bây giờ nhìn lại tôi cảm thấy có chút sợ hãi, may mắn là tôi đã đổi sớm.

Tôi để Phó Thời Diễm vào nhà, ánh mắt anh quét qua kiểm tra căn hộ trong một vòng, sau đó ngồi lên ghế sô pha và hỏi tôi: "Em ở chỗ này không thấy chen chúc à?"

Tôi pha cà phê cho Phó Thời Diễm: "Vẫn ổn, em thấy rất thoải mái."

Khi cà phê đã pha xong, tôi mang đến cho anh ấy và pha cho mình một cốc khác.

Sau khi chúng tôi uống cà phê xong, anh đề nghị, "Dù sao thì cũng không ngủ được, sao chúng ta không cùng nhau xem một bộ phim nhỉ?"

“Được, máy chiếu mới mua em cũng chưa dùng bao giờ.” Tôi đi tháo máy chiếu mua mấy ngày trước, anh nghiêng người qua giúp tôi.

Sau khi kết nối máy chiếu với điện thoại, chúng tôi chọn một bộ phim kinh dị để xem.

Khi bạn xem phim bằng máy chiếu và tắt đèn, cảm giác như đang xem phim trong rạp chiếu phim.

Sự thật đã chứng minh rằng xem phim kinh dị cùng người mình muốn theo đuổi thực sự có thể đưa họ đến gần nhau hơn.

Khi tôi xem đến đoạn nào đó đáng sợ, tôi bắt lấy cánh tay của anh, cũng không quản nam nữ khác biệt.

Anh choàng tay qua vai tôi, khóe miệng cong lên thành một đường cong tuyệt đẹp.

Đến cuối phim, anh nhìn tôi trìu mến.

Tôi đỏ mặt.

Anh cúi đầu xuống, tôi cũng không đẩy anh ra...

Sau nụ hôn này, tôi đáp ứng sẽ hẹn hò với Phó Thời Diễm.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom