• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full TRA NAM XỨNG ĐÔI VỚI TIỆN NỮ (1 Viewer)

  • Phần 2

6.

"Ah ~~" Giọng nói của Lâm Tư Dư vừa mềm vừa ngọt.

Cố Thần Hiên tắt loa ngoài, quay lại hỏi Lâm Tư Dư: "Có chuyện gì vậy?"

Mặc dù đã tắt loa ngoài, nhưng tôi vẫn có thể nghe loáng thoáng giọng nói giả tạo của Lâm Tư Dư ở đầu bên kia điện thoại: "Không sao đâu, tất của em bị khóa an toàn móc vào, haiz~ đều rách hết cả rồi."

Cố Thần Hiên nói với Lâm Tư Dư bằng một giọng bình tĩnh: "Quay video xong nhanh chóng mặc quần áo vào, bên ngoài đang mưa, đừng để bị cảm lạnh."

Tôi gần như có thể tưởng tượng ra cảnh anh ta quay lại nhìn Lâm Tư Dư, hoặc nhìn cô ta qua kính chiếu hậu.

Tôi chẳng thấy có ý nghĩa gì, bọn họ thích làm gì thì làm.

Vừa định cúp điện thoại, tôi nghe thấy "rầm ~~" một tiếng.

Tôi có thể nghe thấy rõ ràng âm thanh của một vụ va chạm, điện thoại bị ngắt trong tiếng hét kinh hoàng của Lâm Tư Dư và Cố Thần Hiên.

Tôi cầm điện thoại trong bàng hoàng, và gần như có thể kết luận rằng họ bị tai nạn xe hơi.

Cố Thần Hiên vừa rồi đang nói chuyện với tôi qua loa ngoài, nếu Lâm Tư Dư không cố tình thu hút sự chú ý của anh ta, thì đã không xảy ra tai nạn như vậy.

Chỉ có thể nói là quả báo, đáng đời!

Xuất phát từ lòng nhân đạo, tôi báo cảnh sát giúp bọn họ.

Trong lúc chờ đợi, tôi chiên một miếng bít tết, rót một ly rượu vang đỏ, thắp một ngọn nến thơm và thưởng thức bữa tối dưới ánh nến một mình.

Khoảng mười lăm phút sau, cảnh sát giao thông gọi cho tôi, nói rằng hai người bạn của tôi bị tai nạn xe hơi trên một đoạn đường và yêu cầu tôi chạy nhanh qua.

Thời điểm vừa đẹp, tôi vừa ăn xong món bít tết, lấy áo khoác và lái xe đến hiện trường vụ tai nạn.

7.

Khi tôi đến hiện trường vụ tai nạn, những người qua đường đang lần lượt lấy điện thoại di động ra để chụp ảnh.

Lâm Tư Dư chỉ mặc một chiếc áo hai dây nhỏ ở phần trên cơ thể và một chiếc tất lưới đen ở phần dưới cơ thể.

Vâng, ngày mai cô ta chắc chắn được lên trang nhất rồi.

Tôi nhìn sơ qua thì thấy Lâm Tư Dư ngồi ở hàng ghế sau không thắt dây an toàn, bị thương nặng, trên người và mặt đều có vết máu.

Cố Thần Hiên đang thắt dây an toàn trên ghế lái, túi khí bung ra để giảm tốc độ va chạm ở một mức độ nhất định, vì vậy vết thương của anh ta không nghiêm trọng bằng Lâm Tư Dư.

Những người qua đường thốt lên: "Trời đất ơi, họ không làm chuyện gì mất mặt trong xe đấy chứ, phải không?"

"Nhưng mà người đàn ông kia không cởi quần áo? Chẳng lẽ là người phụ nữ kia dụ dỗ, làm cho anh ta lái xe mất tập trung, xảy ra tai nạn xe cộ?"

"Chờ đã, sao người đẹp này trông quen thế?"

"Cô ấy là một người nổi tiếng hotgirl trên mạng, phải không? Tôi đã xem các video nóng bỏng của cô ấy, chậc ~~"

Những người qua đường đã nhận ra Lâm Tư Dư và lần lượt đăng video lên nền tảng video ngắn.

Cảnh sát giao thông đến gặp tôi lấy khẩu cung, xe cấp cứu đến, nhân viên y tế đặt Lâm Tư Dư và Cố Thần Hiên lên cáng, khiêng lên xe cứu thương.

Nhân viên y tế hỏi tôi có muốn đến bệnh viện cùng không, nhưng tôi từ chối: “Tôi không tiện đi, cô gọi người nhà của họ đi”.

"Được."

Xe cấp cứu đã đưa cả hai đến bệnh viện để cấp cứu.

8.

Lâm Tư Dư trở nên nổi tiếng vì những người qua đường đã đăng video của cô ta lên Internet.

Tuy nhiên, nổi tiếng này là cái loại nổi tiếng vì
drama, cư dân mạng chú ý đến cô ta với tâm lý ăn dưa là chính.

Người theo dõi của cô ta đã tăng thêm 300.000 chỉ sau một đêm, cộng lại cô ta đã có hơn 600.000 người theo dõi.

Cố Thần Hiên sau khi tỉnh dậy trong bệnh viện đã gọi cho tôi, giọng anh ta nghe có vẻ yếu ớt: “Chỉ Nhiên, anh bị tai nạn xe, sao không thấy em đến thăm anh?”

Tôi điềm tĩnh đáp : "Tôi không muốn gặp anh và Lâm Tư Dư."

Cố Thần Hiên trách móc: "Em có tàn nhẫn quá không? Chúng ta ở bên nhau hai năm rồi, chỉ vì anh đi đón một nữ đồng nghiệp mà em không quan tâm đến tính mạng của anh luôn?"

"Tôi đúng là đã mất hai năm mới có thể nhìn rõ anh là loại người như thế nào, trước kia mắt tôi bị mù, hiện tại khỏi rồi. Cố Thần Hiên, chúng ta dừng lại ở đây, từ nay về sau không cần dây dưa với nhau nữa."

Lần này tôi rất kiên quyết, tôi không hỏi ý kiến anh ta mà đơn phương vứt bỏ anh ta.

"Cô muốn chia tay với tôi trong khi tôi cần cô nhất? Được, tôi hy vọng cô sẽ không hối hận!" Cố Thần Hiên tức giận cúp điện thoại.

Mối tình hai năm kết thúc như thế này, trong lòng tôi chẳng cảm thấy miễn cưỡng hay buồn bã chút nào hết.

Tôi thậm chí còn đang mừng vì hiện tại đã nhìn rõ bộ mặt thật của Cố Thần Hiên đây, nếu không đợi tới sau khi chúng tôi kết hôn rồi mới phát hiện ra, anh ta không thể vượt qua được những khảo nghiệm này, chẳng phải tôi còn lỗ nặng hơn à.

Hiện tại có thể dừng lại đúng lúc là tốt nhất.

Sau khi chia tay với Cố Thần Hiên, tôi cuối cùng cũng có thể ngừng giả nghèo! Chỉ cần nghĩ đến nó là tôi đã thấy sung sướng rồi.

Công ty đã cử đại diện đến bệnh viện để thăm Cố Thần Hiên và Lâm Tư Dư.

Thẩm Vi từ bộ phận nhân sự đề nghị tôi đi cùng, nhưng tôi từ chối: "Không, mọi người đi đi."

“Chỉ Nhiên, cô và quản lý Cố chia tay rồi sao?” Câu hỏi của Thẩm Vi là giúp đồng nghiệp muốn hóng hớt, bọn họ đều là người đứng ở tuyến đầu ăn dưa cả.

Tôi thẳng thắn thừa nhận: "Chia tay rồi, tôi sau này là người độc thân, đừng có nhắc đến anh ta và Lâm Tư Dư trước mặt tôi nữa."

“Ồ, tôi hiểu rồi.” Thẩm Vi gật đầu.

9.

Công ty đã cho Cố Thần Hiên và Lâm Tư Dư nghỉ hai tháng để dưỡng thương cho tốt.

Tôi cũng đặt hết tâm huyết vào công việc, bắt đầu từ cấp cơ sở trong công ty để tích lũy kinh nghiệm.

Hai tháng sau, vào một ngày cuối tuần nào đó, mẹ gọi cho tôi: "Nhiên Nhiên, ngày mai là sinh nhật của cậu con, cậu con tổ chức một bữa tiệc trong biệt thự của ông ấy. Con mặc đẹp chút. Cậu con muốn giới thiệu con với một người."

"Mẹ, hiện tại con không muốn yêu đương, mẹ và cậu không cần lo lắng vấn đề này đâu."

Mấy ngày trước tôi đã nói với mẹ rằng tôi và Cố Thần Hiên đã chia tay, mẹ tôi không khỏi vui mừng.

Tôi chỉ không ngờ rằng mẹ tôi và cậu tôi lại nhiệt tình muốn nhanh chóng giới thiệu ai đó cho tôi.

Mẹ tôi tha thiết: “Bây giờ con đã đến tuổi kết hôn, dù không vội yêu nhưng con có thể gặp thêm nhiều người khác giới chất lượng cao hơn. Chỉ cần mắt nhìn tốt hơn thì con mới không bị mấy tên đàn ông không ra gì kia thu hút."

Tôi trả lời: “Được rồi mà mẹ, con sẽ mặc đẹp chút ”.

Mẹ tôi vẫn chưa cúp máy, cố nói thêm vài câu: “Đừng chê mẹ lắm lời, kết hôn nên tìm một người môn đăng hộ đối, đừng có như đi làm từ thiện thế, mẹ với ba con cũng là gia cảnh tương đương nhau, chúng ta đã kết hôn nhiều năm như thế sống cũng rất thoải mái."

"Con nói xem, một thiên kim tiểu thư như con sao lại phải tìm mấy tên quỷ nghèo làm gì? Tìm một anh chàng tổng tài nào đó có tốt hơn không?"

Mấy lời như này của mẹ tôi nghe đến lỗ tai sắp mọc kén rồi, trước đây tôi hay trả lời qua loa lấy lệ với bà, nhưng lần này tôi thật sự đã nghe vào tai.

"Được ạ. Lần sau có yêu đương con sẽ tìm một anh chàng như mẹ mong muốn, con còn đang làm, ngày mai gặp nói chuyện sau nhé."

"Đây mới là con gái ngoan của mẹ chứ. Mẹ cúp đây, mai gặp nhé."

Mẹ tôi nói xong liền cúp điện thoại.

10.

Tối hôm sau, tôi thay đồ, trang điểm tỉ mỉ, lái xe đến biệt thự của cậu tôi.

Lúc đỗ xe, tôi gặp Lâm Tư Dư và Cố Thần Hiên.

Bọn họ xuất viện rồi, trên mặt Lâm Tư Dư có vết sẹo, được cô ta dùng tóc che đi, nếu không chú ý thì cũng sẽ không ảnh hưởng đến dung mạo của cô ta.

Cô ta đang ngồi ở ghế phụ trong xe của Cố Thần Hiên, khi nhìn thấy tôi trên mặt hiện lên chút đắc ý.

Tôi căn bản chẳng thèm để ý đến cô ta, nhưng cô ta đã xuống xe từ ghế phụ và bước đến trước mặt tôi chào hỏi: “Ninh Chỉ Nhiên, chị cũng đến dự tiệc sinh nhật của chủ tịch à? Chị có được nhận thiệp mời của chủ tịch không đấy?"

Tôi nhàn nhạt đáp: “Tôi có, nhưng chắc là cô không có đi?”

Lâm Tư Dư khoác tay của Cố Thần Hiên nói đầy ẩn ý: "Tôi không có, nhưng tôi đi cùng với Quản lý Cố với tư cách là người nhà của anh ấy. Chị có ý kiến gì không?"

Nhìn tư thế này, chắc chắn Cố Thần Hiên và cô ta đã ở bên nhau.

“Tôi không có ý kiến.”

Tôi nhấc chân đang định đi về phía biệt thự.

Ai biết Cố Thần Hiên lên tiếng gọi tôi lại: "Ninh Chỉ Nhiên, chiếc xe vừa rồi cô lái là xe của ai? Là xe thuê phải không? Cũng phải mất mấy trăm tệ (100 tệ ~ 330k) một ngày đúng không?"

Hôm nay tôi lái một chiếc Porsche, chiếc xe này là món quà chia tay của mẹ tặng cho tôi sau khi tôi và Cố Thần Hiên chia tay.

Tôi nghẹn họng hỏi lại: “Không thể là của tôi à?”

Cố Thần Hiên vẻ mặt không thể tin được, Lâm Tư Dư cong môi trào phúng: "Chị có biết chiếc xe thể thao này trị giá bao nhiêu không? Nó có giá hơn một triệu tệ (~ hơn 3 tỷ), chị mua nổi chắc?"
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom