• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full TRA NAM XỨNG ĐÔI VỚI TIỆN NỮ (1 Viewer)

  • Phần 3

11.

Tôi cười lạnh: “Tôi có mua nổi hay không, liên quan gì đến các người?”

Cố Thần Hiên nhìn tôi từ đầu đến chân: "Ninh Chỉ Nhiên, bây giờ cô càng ngày càng đua đòi, cô mặc lên người một thân đồ hiệu thì thấy mình hay ho lắm à ?"

Lâm Tư Dư cũng chú ý tới cách ăn mặc của tôi.

Hôm nay tôi mặc một bộ lễ phục GUCCI, tay xách một chiếc túi Chanel, đeo trang sức của Bulgari.

Đồ trên người tôi giá trị có thể đủ để trả trước một căn hộ ba phòng ngủ rồi!

Lâm Tư Dư không thèm để ý nói: "Ninh Chỉ Nhiên, thế mà chị cũng dám mặc à! Nếu chị không mua được đồ thật, thì cũng đừng mặc đồ fake để tự làm xấu mặt mình vậy chứ."

Cô ta xòe chiếc túi của mình trước mặt tôi: "Chiếc túi kẹp nách GUCCI mà Thần Hiên tặng cho tôi chỉ có hơn 9.000 nhân dân tệ, nhưng ít nhất nó là hàng auth. Với mức lương vài ngàn tệ của chị mà mặc những thứ này, thì cũng chỉ có thể là hàng fake thôi."

Tôi liếc nhìn chiếc túi trên tay của Lâm Tư Dư, tôi cũng có một phiên bản cao cấp của chiếc này.

Chiếc túi của tôi có một phụ kiện dâu tây nhỏ, đắt hơn của cô ta năm sáu nghìn nhân dân tệ.

Cô ta muốn so giá với tôi khẳng định không có cửa, nhưng tôi cũng chẳng cần thiết phải đi so bì cái vấn đề này với cô ta.

Đây chỉ là chiếc túi rẻ nhất trong số rất nhiều chiếc túi tên tuổi của tôi.

Tôi chưa kịp mở miệng, Cố Thần Hiên đã nói: "Ninh Chỉ Nhiên, không phải cô đang ghen đấy chứ? Mặc dù khi hẹn hò với cô, tôi chưa mua cho cô một chiếc túi hiệu nào nhưng cô cũng không có ngủ với tôi, không giống như Tư Dư , chúng tôi đã quyết định chuyện cả đời ngay khi chúng tôi bắt đầu ở bên nhau, cho nên tôi vì cô ấy tiêu chút tiền cũng là đương nhiên."

Nói xong, anh ta vòng tay qua vai Lâm Tư Dư, hai người mắt đi mày lại, dùng cái loại ánh mắt mà chỉ có tình nhân mới hiểu đưa đẩy với nhau.

12.

Tôi và Cố Thần Hiên quả thật chưa bao giờ ngủ với nhau, tôi tương đối bảo thủ trong vấn đề này, tôi muốn đợi cho đến khi kết hôn rồi mới hoàn toàn trao thân cho nửa kia.

Tôi không chút cảm tình, lạnh lùng nhìn Cố Thần Hiên: "Tôi ghen? Tôi còn đang muốn cầu chúc cho hai người sống chết đừng có buông nhau ra đây."

"Cô mạnh miệng nhỉ, trước kia tôi chỉ mới cùng Tư Dư nói vài câu, cô đã ầm ĩ như vậy, loại người thích ăn giấm như cô lại có thể không ghen ư?"

Cố Thần Hiên nói xong, anh ta ôm lấy eo Lâm Tư Dư cố tình nói với cô ta trước mặt tôi: "Em yêu, lần trước không phải em nói em vẫn muốn mua túi LV kia sao? Tháng sau anh lĩnh lương sẽ mua cho em!"

"Thật sao, cảm ơn chồng yêu." Lâm Tư Dư cười đến không khép được miệng, nhón chân hôn Cố Thần Hiên.

Cố Thần Hiên cũng đáp lại.

Tôi bị bọn họ làm cho buồn nôn, cũng quyết định ghê tởm bọn họ.

Vừa hay một chiếc Rolls Royce đi tới, dừng bên cạnh tôi là một người đàn ông cao lớn, đẹp trai với phong thái sang trọng bước ra khỏi xe.

Tôi liền bước đến bên anh, mỉm cười nói: "Anh yêu, sao giờ anh mới đến? Đi đường bị kẹt xe đúng không?"

Người đàn ông nhất thời ngẩn ra, tôi liền nháy mắt hạ thấp giọng nói với anh ta: "Giúp tôi chút, giả vờ làm bạn trai tôi."

Ánh mắt người đàn ông quét qua phía sau tôi, thấy đôi nam nữ hôn nhau, đại khái đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Ừm, hôm nay em đẹp quá.”

Anh nắm tay, dắt tôi đi về phía biệt thự của cậu tôi.

Phía sau, Cố Thần Hiên và Lâm Tư Dư tách ra, ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của tôi và người đàn ông đó.

Sau khi vào hoa viên biệt thự, tôi buông tay người đàn ông ra, nói với anh ta: “Cảm ơn, anh tên gì?”

"Phó Thời Diễm, cô thì sao?"

"Ninh Chỉ Nhiên."

Trong khi chúng tôi đang nói chuyện, đã thấy cậu tôi đi đến đây.

Ông ấy hơi ngạc nhiên khi thấy tôi và Phó Thời Diễm cùng nhau đi vào, cười nói: " Thời Diễm, người bên cạnh cậu chính là Chỉ Nhiên mà tôi thường hay nhắc đến, cháu gái tôi."

“Trùng hợp vậy sao.” Phó Thời Diễm ánh mắt tối lại, càng thêm có chút tò mò nhìn tôi.

Mẹ tôi cũng đi đến, nháy mắt với tôi.

Tôi từ ánh mắt của bà mới phản ứng lại được, Phó Thời Diễm này chính là cái vị tuổi trẻ tài tuấn mà mẹ tôi đã nhắc đến trong điện thoại ngày hôm qua.

13.

Cố Thần Hiên và Lâm Tư Dư vừa rồi đi đến sau cốp xe để lấy quà, chờ khi họ vào đến biệt thự, tôi đang đứng ở khu bánh ngọt lấy chút đồ ăn.

Cậu tôi và Phó Thời Diễm đã đi chiêu đãi những vị khách khác.

Mẹ tôi với mấy vị phu nhân khác đã đến hoa viên trên tầng thượng của biệt thự để thưởng thức đồ trang sức.

Tôi không có hứng thú với đồ trang sức, nên tôi không đi cùng.

Lâm Tư Dư cầm một ly rượu vang đỏ bước đến gần tôi.

Cô ta nhẹ nhàng lắc lắc ly rượu, bày ra bộ dạng kiêu ngạo: "Ninh Chỉ Nhiên, vừa rồi cô nói người đàn ông kia là bạn trai của cô? Là giả đúng không?"

Tôi còn chưa đáp lời, cô ta đã tiếp tục mỉa mai: "Cô cũng thật giả tạo quá đi! Đồ mặc trên người là hàng giả, bạn trai cũng là giả, tính cách của cô cũng giả tạo muốn chết, giả vờ sạch sẽ đơn thuần trước mặt Cố Thần Hiên, cái mặt này của cô cũng là giả đi, chỉnh qua không ít đúng không?"

Tôi chộp lấy ly rượu vang đỏ từ tay cô ta, hất thẳng vào mặt cô ta.

Hôm nay cô ta trang điểm nhẹ nhàng và mặc một bộ lễ phục màu trắng.

Ly rượu vang bị tôi hất lên bắn tung tóe, không chỉ làm hỏng lớp trang điểm của cô ta mà ngay cả chiếc váy trắng cũng dính đầy rượu vang đỏ, khiến cô ta trông nhếch nhác thảm bại.

Mọi người đều hướng mắt về phía chúng tôi, Cố Thần Hiên đi tới, cởi áo khoác và khoác lên vai Lâm Tư Dư.

Anh ta gầm lên với tôi: "Ninh Chỉ Nhiên! Cô đang làm cái gì vậy?"

Tôi từ từ mở điện thoại lên bật đoạn ghi âm và vặn âm lượng hết cỡ.

Đoạn ghi âm phát những gì Lâm Tư Dư vừa nói với tôi.

"Ninh Chỉ Nhiên, vừa rồi cô nói người đàn ông kia là bạn trai của cô? Là giả đúng không?"

"Cô cũng thật giả tạo quá đi! Đồ mặc trên người là hàng giả, bạn trai cũng là giả, tính cách của cô cũng giả tạo muốn chết, giả vờ sạch sẽ đơn thuần trước mặt Cố Thần Hiên, cái mặt này của cô cũng là giả đi, chỉnh qua không ít đúng không?"

Mặt Lâm Tư Dư thoắt đỏ thoắt trắng, cô ta có lẽ cũng không ngờ tới lại bị tôi ghi âm lại đâu.

Tôi đã nhấn nút ghi âm lúc cô ta đang đi về phía tôi, vì tôi đoán rằng cô ta sẽ nói mấy lời không tốt đẹp gì để chế nhạo tôi.

Cố Thần Hiên vẫn bảo vệ Lâm Tư Dư quát tôi: "Ninh Chỉ Nhiên, nếu cô đã nghĩ đến việc ghi âm, chắc chắn là cô đã chuẩn bị từ lâu rồi? Tôi có thể dùng đầu gối của mình cũng đoán được là cô nhất định đã nói điều gì đó khiến Tư Dư tức giận, trước khi cô ấy nói những lời đó với cô."

14.

Lời của Cố Thần Hiên khiến tôi bật cười, tôi đang muốn phản bác lại, nhưng anh ta đã cướp lời nói tiếp:

"Lại nói, cô không phải rất giả tạo sao. Cô lái chiếc Porsche đi thuê, mặc quần áo hàng hiệu giả, tính cách cũng giả tạo như vậy. Ở bên nhau hai năm rồi cô cũng không cho tôi chạm vào."

"Cô còn dám nói người đàn ông vừa rồi là bạn trai cô? Ha ha, gặp loại bạn gái như cô thì có thằng đàn ông nào mà không đi ra ngoài ăn vụng?"

Tôi yên lặng đợi anh ta nói xong, rồi hỏi: “Anh nói xong chưa?”

Cố Thần Hiên kích động: "Chưa hết đâu, cô phải xin lỗi Tư Dư, nếu không ..."

Phó Thời Diễm đã đến bên cạnh tôi từ lúc nào, anh cau mày hỏi Cố Thần Hiên: "Nếu không thì sao?"

Trước mặt Phó Thời Diễm, Cố Thần Hiên ngay lập tức như quả bóng xì hơi.

Anh ta gắng gượng lấy lại khí thế, nhưng lời ra đến miệng lại không đủ: "Tôi là sếp của cô ta, tôi có quyền sa thải cô ta."

Phó Thời Diễm nghe thấy liền bật cười, anh nhìn Cố Thần Hiên như nhìn một thằng đần: "Anh có thể thử xem."

"Thử thì thử, Ninh Chỉ Nhiên, ngày mai khi đi làm tôi lập tức sẽ sa thải cô."

Cố Thần Hiên cay nghiệt nói với tôi.

Những người khác nghe thấy đều cười, tất cả mọi người không vạch trần Cố Thần Hiên, có lẽ là bởi vì bọn họ cảm thấy hiện tại vạch trần Cố Thần Hiên thì không có gì vui nữa rồi.

"Được, tôi đợi anh sa thải tôi. Nhưng trước đó……"

Tôi dừng lại, lấy một ly rượu vang trên bàn, dưới ánh mắt kinh ngạc của Cố Thần Hiên, tưới thẳng lên đầu anh ta.

Tôi tủm tỉm: "Như thế này hai người mới xứng với nhau."

Cố Thần Hiên muốn lao lên đánh tôi, nhưng Phó Thời Diễm đã bắt lấy cánh tay của anh ta khiến anh ta không động đậy nổi.

Cậu tôi từ trong biệt thự đi tới, nói với nhân viên bảo vệ: "Đưa hai người này ra ngoài."

Lâm Tư Dư vẫn chưa ý thức được là cậu tôi đang ám chỉ cô ta và Cố Thần Hiên, vì vậy cô ta trưng ra vẻ mặt tươi cười, hỏi cậu tôi một cách kính trọng: "Chủ tịch Tống, ý ngài là ném Ninh Chỉ Nhiên và bạn trai giả của cô ta ra ngoài phải không?"

"Làm lễ tân mà không biết nhìn vào sắc mặt mà làm việc, gần đây tầm nhìn tuyển dụng của bộ phận nhân sự thật sự sa sút, ngày mai cô không cần phải đi làm nữa."

Cậu tôi sau khi nói với Lâm Tư Dư xong, ông ấy quay qua lắc đầu với Cố Thần Hiên: "Cậu Cố, lúc đó nếu cháu gái của tôi không cầu xin tôi thăng chức cho cậu, cậu có ngồi ở đó mười năm cũng không đảm nhận nổi vị trí quản lý bộ phận này, cậu làm tôi rất thất vọng. Xin chúc mừng, cậu đã bị sa thải."

Cố Thần Hiên và Lâm Tư Dư như bị sét đánh, bảo an tiến tới kéo bọn họ ra ngoài.

Cố Thần Hiên không thể tin được, hỏi cậu tôi: “Chủ tịch Tống, cháu gái ngài là ai?”

Cậu tôi cau mày thở dài: "Cậu đến Chỉ Nhiên là cháu gái của tôi còn không biết? Vậy chắc cậu cũng không biết cổ đông lớn thứ hai của công ty chính là mẹ của Chỉ Nhiên nhỉ?"

"Cái gì..." vẻ mặt Cố Thần Hiên và Lâm Tư Dư đều như ăn phải ruồi.

Bọn họ còn muốn nói gì đó, nhưng bảo vệ không cho bọn họ cơ hội, ép bọn họ buộc phải rời khỏi biệt thự.

“Để mọi người chê cười rồi.” Tôi quay sang nhận lỗi.

“Mọi người cứ tiếp tục ăn uống vui vẻ, đừng để tâm trạng bị ảnh hưởng bởi chút chuyện vừa rồi.”

“Không việc gì. Không việc gì” Mọi người mỉm cười tản ra, bầu không khí liền trở lại bình thường.

Cậu tôi nói với tôi: "Chỉ Nhiên, con muốn tự do yêu đương cũng được, nhưng mắt con có thể cao hơn chút không? Tên quỷ nghèo Cố Thần Hiên đó làm sao xứng với con?"

“Được rồi mà cậu, đừng mắng nữa, con đã biết sai rồi, sau này tìm bạn trai nhất định sẽ tỉnh táo hơn.”

Tôi nâng ly rượu đỏ lên nhấp một ngụm.

Ánh mắt ông liền dừng trên Phó Thời Diễm đang đứng ở bên cạnh, ngang nhiên mai mối cho chúng tôi:

"Chỉ Nhiên, cậu giới thiệu cho cháu một người."

Nói xong, ông chính thức giới thiệu: "Thời Diễm là chủ tịch của tập đoàn Phó thị, cậu ấy đã tiếp quản tập đoàn được năm năm, vì quá bận rộn nên không có thời gian yêu đương. Bây giờ cậu ấy cũng đã đến tuổi kết hôn, hai người làm quen với nhau đi. "

Chủ tịch tập đoàn Phó thị?

Có phải Tập đoàn Phó thị mà cậu nói là tập đoàn đang hợp tác chiến lược với công ty chúng tôi không?

Nếu đúng như vậy, thì xuất thân của đối phương đúng là không thể lường được.

Mấu chốt là anh ấy lại cao ráo đẹp trai như vậy, nếu hẹn hò hay xem mắt, không biết sẽ có bao nhiêu người tranh cướp đây.

Phó Thời Diễm dường như đã thông đồng với cậu tôi từ lâu, anh tỏ rõ thái độ: "Cô Ninh là mẫu người lý tưởng của tôi, tôi tự hỏi liệu tôi đây có phải là mẫu người lý tưởng của cô Ninh không?"

Ah... trực tiếp đến thế này luôn?

Mặt già tôi liền đỏ lên, trực tiếp chuyển đề tài: “À, gì nhỉ, con đi lên tầng tìm mẹ con đây.”

Phó Thời Diễm cũng đi theo: “Tôi đi cùng cô.”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom