• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Tôi là thầy khai quang Full dịch (18 Viewers)

  • Chương 466-470

Chương 466: Bao che

Lư Phi Phi tức đến mức mặt đỏ bừng: “Đàm Văn, anh mắng ai đấy, anh mới là đống phân!”

“Bố, bố phải làm chủ cho con, họ hùa nhau ức hiếp con và Quốc Thắng…”

“Còn bắt nạt con ngay trước mặt bố nữa!”

“Bố! Chuyện này mà đồn ra ngoài thì mặt mũi bố giấu đi đâu”.



Anh Đao lạnh lùng nói: “Hôm nay người mất mặt là cô, là Lý Quốc Thắng! Các cô mới là người phải xấu mặt, chính cô làm mất thể diện của bố cô!”

“Nếu tôi là cô, tôi sẽ lập tức nhận lỗi, chứ không phải ăn nói hàm hồ ở đây! Cô nghĩ những người ở đây sẽ sợ cô sao?”

Lư Thần Dương đen mặt, khóe miệng giật giật, càng lúc càng tức.

“Cậu Đao!”, Lư Thần Dương tiến lên hai bước, tức giận nhìn anh Đao: “Con gái tôi thế nào không đến lượt cậu dạy dỗ!”



“Con gái tôi có không tốt cũng là con gái của Lư Thần Dương tôi!”

“Con gái tôi có không tốt cũng tốt hơn loại người giang hồ như cậu!”

“Cậu có tư cách gì dạy con gái tôi?”

Chuyện gì đây? Bây giờ mọi chuyện đã rõ ràng rồi, sự việc lần này hoàn toàn là do Lý Quốc Thắng và Lư Phi Phi gây ra, video là chứng cứ xác thực.

Tôi còn tưởng Lư Thần Dương sẽ nhận thua, không ngờ ông ta lại bao che cho con gái.

Sắc mặt anh Đao cực kì khó coi, nghiến răng nói: “Chủ tịch Lư, ông lợi hại! Được, tôi không có tư cách dạy dỗ con gái ông, vậy để tôi xem chuyện hôm nay ông làm sao giải thích!”

Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Lư Thần Dương.

Sắc mặt Lý Quốc Thắng trắng bệch, đi đến trước mặt chủ tịch Lư, khẩn thiết cầu xin: “Chủ tịch Lư…”

“Chú phải tin cháu, là Trương Sơn Thành muốn đối phó cháu, luôn làm khó cháu. Chuyện lần trước là cậu ta đặt bẫy xử cháu, chú nhất định phải tin cháu…”

“Tin hay không tin cậu quan trọng sao?”, Lư Thần Dương bày vẻ mặt lạnh lùng khắc nghiệt: “Từ trước đến nay chưa ai dám động vào người của Lư Thần Dương tôi!”

“Một người có năng lực, có thực lực, có gia thế thì có thể kiêu ngạo, có thể hiên ngang, có thể coi thường người khác”.

“Lư Thần Dương tôi chưa bao giờ sợ ai, cũng chưa bao giờ để người của mình bị người khác sỉ nhục!”

Chuyện gì đây?

Lý Quốc Thắng nghe vậy, sắc mặt dịu lại.

Lư Thần Dương hít sâu một hơi, vẻ mặt lạnh như băng: “Chuyện xảy ra hôm nay tôi cũng đã xem video rồi. Mọi người đều biết rõ ban đầu là Phi Phi và Lý Quốc Thắng không đúng, nhưng chuyện phía sau có người sắp đặt hay không, có ai nhắm vào Lý Quốc Thắng hay không, tin rằng người thông minh đều có thể nhìn ra được”.

“Con gái của Lư Thần Dương tôi dù có trăm chỗ không đúng cũng không thể để người ngoài dạy dỗ. Người mà con gái Lư Thần Dương tôi thích cũng không thể để người ngoài sỉ nhục!”

Lư Thần Dương vô cùng bá đạo!

Tôi hiểu rồi, bất kể Lư Phi Phi và Lý Quốc Thắng có làm gì sai, Lư Thần Dương cũng sẽ bảo vệ cho Lý Quốc Thắng và Lư Phi Phi!

Lư Thần Dương là ông lớn đứng nhất nhì trong tỉnh, hôm nay đứng trước mặt tất cả mọi người, trước mặt bao nhiêu ông lớn ở đây, ông ta có thể nhận thua sao? Ông ta có thể nhận sai sao?

Dù có thế nào, ông ta cũng sẽ bảo vệ con gái mình.

Không khí ở hiện trường lại trở nên vô cùng áp lực.

Sắc mặt của nhiều người ở đây cũng hết mực khó coi, thị trưởng Trương nhíu mày nói: “Chủ tịch Lư, chuyện này chỉ là mâu thuẫn nhỏ của lớp trẻ, bây giờ đã nói rõ sự việc rồi, hai bên cùng lùi một bước, sự việc sẽ qua đi”.

“Ông bảo vệ Phi Phi, mọi người có thể hiểu được, nhưng làm sai thì phải nhận lỗi, cũng chẳng có gì quá”.

Thị trưởng Trương vẫn muốn hòa giải, không muốn tiếp tục làm ầm lên nữa.

Lư Thần Dương nói: “Trước kia Phi Phi chưa bao giờ nói tôi biết về lần họp lớp của con bé với Lý Quốc Thắng, tôi xem video rồi mới biết”.

“Trương Sơn Thành bày kế làm khó con gái tôi, đánh Lý Quốc Thắng một trận tàn nhẫn, đến mức chảy máu đầu, thê thảm như vậy, còn ép Lý Quốc Thắng mượn mười tám triệu tệ!”

“Lý Quốc Thắng là con rể nhà họ Lư tôi công nhận, sao tôi có thể để Lý Quốc Thắng chịu sỉ nhục như vậy!”

Tôi lạnh lùng nhìn Lư Thần Dương: “Chủ tịch Lư, nói vậy là chuyện ngày hôm nay ông không muốn hòa giải?”

Lư Thần Dương lạnh lùng nhìn tôi: “Hòa giải cũng đơn giản thôi. Trương Sơn Thành, cậu lập tức quỳ xuống, xin lỗi Lý Quốc Thắng và con gái tôi, tôi sẽ nể mặt Âu Dương Bác cho qua chuyện này!”

“Cậu đừng làm cho có với tôi, phải quỳ xuống, thành thật xin lỗi!”

“Tôi phải cho các người biết, hậu quả khi đắc tội với Lư Thần Dương tôi!”

Câu này vừa dứt, tất cả mọi người đều rõ Lư Thần Dương muốn bảo vệ cho con gái mình, nhất định bắt tôi phải xin lỗi nhận sai.

Lư Thần Dương cũng là một người bao che.

Đa số ông lớn ở đây quả thực không dám đắc tội Lư Thần Dương, có lẽ đã rất nhiều năm, không ai dám ra oai ở trước mặt ông ta, không ai dám bất kính với ông ta.

Một người ở đẳng cấp như ông ta, chủ tịch tỉnh cũng phải nể mặt mấy phần, vậy mà hôm nay lại bị một thằng nhóc mười tám tuổi chọc giận, chắc chắn ông ta không nuốt trôi cục tức này.

Tôi mà quỳ xuống xin lỗi sao? Nếu Lư Thần Dương đã không muốn cúi đầu, không muốn dàn xếp ổn thỏa, vậy thì tiếp tục làm lớn chuyện lên thôi!

Lư Thần Dương à, ông ta chẳng là gì với tôi!

Tôi tỏ ra bình tĩnh, trong mắt mang theo ý khiêu khích, nói: “Lư Thần Dương, nếu tôi không xin lỗi thì sao? Kết quả đắc tội ông là gì, tôi cũng muốn biết đấy”.

Lư Thần Dương thấy thái độ của tôi như vậy, hai mắt tóe lửa, nói: “Trương Sơn Thành, tôi mặc kệ cậu là ai, cũng mặc kệ cậu có quan hệ gì với bên chủ tịch Đàm, người nhà của Lư Thần Dương tôi không ai được sỉ nhục!”

“Tôi cũng không quan tâm ai đúng ai sai, chuyện này cậu phải cúi đầu nhận thua, nếu không, tôi sẽ khiến cậu hối hận vì đã sống trên thế giới này!”

Lời nói của Lư Thần Dương đã hoàn toàn chọc giận tôi. Khiến tôi phải hối hận? Vậy hôm nay tôi nhất định sẽ khiến ông phải hối hận!

“Con mẹ nhà ông!”, tôi còn chưa lên tiếng, anh Đao đã xông lên: “Lư Thần Dương, ông bắt anh em tôi phải quỳ xuống?”

“Muốn khiến anh em tôi phải hối hận vì đã sống trên thế giới này?”

“Mẹ chứ ông là cái thá gì!!”

Anh Đao vừa dứt lời, nơi cửa đã ùa vào nhóm người đông nghẹt, người nào người nấy đều đưa tay vào trong ngực áo, bao vây chật kín cả hiện trường.

Hiển nhiên mỗi người đều có mang theo vũ khí!

Anh Đao đã gọi một trăm người tới từ trước.

Sắc mặt của Lư Thần Dương phát lạnh, nói: “Cậu Đao, dù cậu có gọi tới nhiều người hơn nữa, nhưng cậu có dám động vào tôi không? Cậu có giỏi thì bảo người của cậu động vào tôi xem, người của Cục cảnh sát huyện sẽ đến đây quét sạch toàn bộ các cậu!”

“Thứ rác rưởi, sâu mọt xã hội như cậu, chỉ dựa vào cậu mà có thể đối phó với tôi?”




Anh Đao nghe vậy tức giận quát: “Lư Thần Dương, ông là cái thá gì! Nếu hôm nay tôi không xử ông, tôi sẽ không mang họ Lý!”

“Lên cho tôi!!!”

Đám người xung quanh đồng loạt rút vũ khí, nhào về phía Lư Thần Dương.

Tôi cũng hết sức kinh ngạc, không ngờ tính tình anh Đao lại nóng nảy như vậy.

“Khoan đã!!”

“Dừng tay!”

“Khốn kiếp!”

Người xung quanh đều nói anh Đao dừng tay, thị trưởng Trương chắn trước mặt Lư Thần Dương, còn Long Phi Phi không biết lấy từ đâu ra một khẩu súng, chĩa vào đầu anh Đao.

Long Phi Phi hét lớn: “Tất cả dừng tay cho tôi, nếu không, tôi sẽ bắn chết đại ca của các người!”

Đám người nọ nhìn thấy cảnh này mới dừng tay. Ở đây toàn là người tai to mặt lớn, thị trưởng Trương còn đứng đó, mấy ông lớn cũng đứng ở bên cạnh Lư Thần Dương, bọn họ đều mang nét mặt căng thẳng nhưng đều không sợ người của anh Đao.

Chương 467: Ra tay

Nhìn thấy đám đông đầy hung hãn này đều dừng lại, tôi thầm thở phào nhẹ nhõm, nếu hôm nay người của anh Đao thật sự đánh Lư Thần Dương đến tàn phế ở đây, thì e rằng nửa đời sau anh Đao sẽ phải chịu cảnh tù tội.

Tất nhiên, nếu anh Đao thật sự xảy ra chuyện, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức để cứu anh Đao.

Cho dù hôm nay muốn đánh Lư Thần Dương tàn phế, người ra tay nên là tôi, chứ không phải anh Đao, tôi không thể vì chuyện của tôi mà hại những người khác.

Long Phi Phi lạnh lùng nói: "Anh Đao, cho người của anh rời khỏi đây mau, nếu không, tôi bắt anh ngay lập tức!"



Anh Đao không chút sợ hãi, cả giận nói: "Cái cô này, cô bắt tôi á, bắt đi, cô bắt tôi thử xem nào! Bắt đi!!!"

Long Phi Phi lúc này tức giận vô cùng: "Tôi là đội phó Đội cảnh sát hình sự, anh cho rằng tôi không dám sao?"

Âu Dương Bác sửng sốt: "Cậu Đao, đừng hấp tấp, chúng ta có thể xử lý chuyện ở đây!"

Anh Đao nói: "Đại ca Âu Dương, tôi không sao, anh cứ mặc kệ tôi!"



"Đại ca Âu Dương, anh từng nói Sơn Thành là bạn, là quý nhân và là người anh em tốt nhất của anh. Việc của anh là việc của tôi, việc của Sơn Thành cũng là việc của tôi!"

Tình cảm của tôi với anh Đao vô cùng tốt, nhưng vẫn chưa đến mức độ anh Đao liều mạng vì tôi, bây giờ tôi hiểu rồi, đó cũng là vì mối quan hệ thân thiết với Âu Dương Bác.

Anh Đao tiến lên vài bước, dùng đầu mình chắn trước miệng súng của Long Phi Phi: "Hôm nay tôi phải cho Lư Thần Dương một bài học. Tôi nhất định phải làm, bất kể hậu quả là gì!"

"Anh Đao tôi đã lăn lộn nơi đường phố nhiều năm, để hai bên cùng nói hết mọi chuyện là do tôi đề xuất. Vừa rồi tôi dạy dỗ Lư Phi Phi cũng là cho Lư Thần Dương một cái bậc để bước xuống. Chỉ cần ông ta nói với con gái vài câu, rồi xin lỗi thì chuyện ngày hôm nay cơ bản đã được giải quyết”.

"Nhưng mẹ nó chứ, ông ta không biết tốt xấu, không biết ý tốt của tôi đây mà xúc phạm tôi!"

"Bây giờ, còn bắt anh em tôi quỳ xuống?"

"Vốn là con gái ông ta sai mà, ông ta là cái thá gì!"

"Dựa vào đâu bắt anh em tôi quỳ!"

Những lời này của anh Đao khiến tôi vô cùng cảm động, thật không ngờ anh Đao lại bênh vực tôi như thế này.

"Ha ha...", Lư Thần Dương khinh thường cười: "Cậu Đao, tôi không liên quan gì đến người trong giới giang hồ, cũng không có bất cứ qua lại gì, Lư Thần Dương tôi bước đi ngay thẳng, làm ăn chính đáng, tôi cũng không sợ mấy người các cậu!"

"Con gái của tôi cần cậu dạy bảo, tôi cần cậu cho tôi bậc để xuống sao?"

"Cho dù hôm nay cậu có gọi được mười nghìn người tới đây, tôi cũng không sợ cậu!"

Anh Đao hai mắt đỏ ngầu, hung hăng quay đầu nhìn chằm chằm Lư Thần Dương: "Chủ tịch Lư, ông đã hoàn toàn chọc tức tôi rồi, ông có thể không sợ tôi, cũng có thể không sợ người của tôi!"

"Nhưng tôi nói cho ông biết, rất nhiều đàn em của tôi đều không sợ chết!"

"Từ nay về sau, ông cùng người nhà của ông cẩn thận cho tôi!"

"Không biết chừng một ngày nào đó đang đi trên đường thì tận số đấy!"

Anh Đao quả thực đã nổi cơn giận, những lời nói phía sau đều là lời đe dọa, đe doạ ra mặt luôn!

Vẻ mặt của rất nhiều ông lớn trở nên căng thẳng, bọn họ có tiền có thế, nhưng đều sợ hãi khi gặp những kẻ liều lĩnh và bị chúng nhắm tới.

Long Phi Phi sắc mặt tái nhợt, quát: "Anh Đao, anh còn không câm miệng lại, tôi lập tức bắt anh!!"

“Được rồi”, tôi vội vàng nắm lấy tay Long Phi Phi: “Cô bỏ súng xuống đi”.

Tôi ấn cánh tay của Long Phi Phi, cô ta không khỏe bằng tôi, súng cũng bị ấn xuống.

Long Phi Phi nói: "Trương Sơn Thành, anh định làm gì?"

Tôi cười, nói: "Long Phi Phi, đâu phải cô không biết thực lực của tôi, chuyện nhỏ nhặt thế này, tôi còn cần người khác giúp đỡ sao?"

Long Phi Phi sững sờ, muốn nói cái gì đó nhưng cuối cùng cũng không nói mà cất súng đi.

Ngày hôm đó tôi đã cứu Long Phi Phi, Long Phi Phi biết thực lực của tôi, lúc này, anh Đao đứng về phía tôi, giúp tôi, Long Phi Phi thật sự không dám bắt anh Đao, không dám chọc giận tôi.

“Anh Đao”, tôi đi tới trước mặt anh Đao, nắm tay anh ta nói: “Chuyện ngày hôm nay, tôi cảm ơn anh. Nếu sau này có chuyện gì, Trương Sơn Thành sẽ giúp đỡ anh hết mức có thể”.

"Chuyện ở đây, tôi có thể giải quyết, một Lư Thần Dương nhãi nhép, sao tôi có thể để vào mắt được?"

Câu nói vừa rồi của tôi cực kỳ kiêu ngạo, ánh mắt của tôi đối diện với Lư Thần Dương.

Thị trưởng Trương nói: "Tôi hy vọng hai người đừng cãi nhau tiếp nữa. Nếu hai người cứ tiếp tục gây hấn, chuyện ở đây tôi sẽ không quản nữa".

"Cậu Đao, lập tức cho toàn bộ người của cậu rút đi!"

Long Phi Phi còn nói: "Nếu anh còn không rút quân, Cục cảnh sát sẽ lập tức cử người tới, cưỡng ép đưa anh đi!"

Tôi nói với anh Đao: "Anh Đao, anh rút hết người của mình đi, không sao đâu".

Anh Đao lườm Lư Thần Dương một cách hung hãn trước khi ra lệnh cho rút hết mọi người.

Thị trưởng Trương lúc này mới nói: "Tôi có chút việc nên đi trước đây. Phi Phi, con ở lại đây, nếu hôm nay ở đây có người động chân động tay, con cứ trực tiếp bắt người".

“Mấy người tự giải quyết ổn thoả với nhau đi!"

Thị trưởng Trương rời đi một mình, rõ ràng là bà ta không muốn tham gia vào chuyện này của hai bên chúng tôi, bởi vì ban nãy bà ta đã giúp rồi, bà ta muốn giải quyết nhưng Lư Thần Dương lại không nể mặt bà ta.

Lư Thần Dương là một ông chủ lớn trong tỉnh, ông ta không cần phải nể mặt hầu hết những người ở đây.

Thị trưởng Trương ở đây cũng không có tiếng nói nên bà ta đã lựa chọn rời đi.

Tôi trực tiếp sải bước tới chỗ Lư Thần Dương, đi tới vị trí cách Lư Thần Dương ba mét, nhìn chằm chằm ông ta: "Chủ tịch Lư, xem ra động một cái là bắt người khác quỳ đều là do di truyền".

"Như vậy đi, tôi không cần Lý Quốc Thắng quỳ xuống, tôi chỉ yêu cầu Lý Quốc Thắng lập tức trả tiền nợ cho tôi, sau đó, đánh gãy hai chân cậu ta, chuyện ngày hôm nay coi như được giải quyết".

“Thế nào?”

Hôm nay, tôi phải cho Lý Quốc Thắng biết tôi lợi hại thế nào, nhớ đến việc Lưu Thiến bị Lý Quốc Thắng chơi đùa năm năm, tôi liền cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu và tức giận.

“Cậu nói cái gì?”, Lư Thần Dương cũng tiến lên một bước, nhìn thẳng vào tôi.

Hai người chúng tôi mặt đối mặt, ở giữa như bắn ra tia lửa.

Tôi lạnh lùng nói: "Lời tôi nói không phải rất rõ ràng sao? Hay là tai ông lãng?"

Lư Thần Dương tức giận hét lên: "Hôm nay có tôi ở đây, tôi xem cậu dám đánh ai!"




"Nếu cậu đánh gãy hai chân của Lý Quốc Thắng, Trương Sơn Thành, tôi sẽ đánh gãy hết chân tay của toàn bộ người nhà cậu, khiến cho bọn họ đều tàn tật!"

"Chủ tịch Lư, ông lợi hại đấy, ha ha...", tôi lạnh lùng cười, bước về phía Lý Quốc Thắng.

Hai tên vệ sĩ bên cạnh Lư Thần Dương thấy tôi thật sự định ra tay, bọn họ trực tiếp chắn trước mặt Lý Quốc Thắng.

Tôi bước tới, nói: "Tránh ra".

Hai vệ sĩ không chịu nhường nên tôi trực tiếp ra tay, đấm mạnh vào người tên vệ sĩ bên trái.

Vệ sĩ phản ứng cực kỳ nhanh, nhưng đáng tiếc, tốc độ của tôi quá nhanh, đấm thẳng vào mặt hắn một cái, hắn trực tiếp ngã xuống đất, không có động tĩnh gì.

Tôi đã đánh ngất một vệ sĩ cao lớn chỉ bằng một cú đấm, sức mạnh của tôi, những người bình thường này căn bản không chịu được.

Vệ sĩ còn lại sững người, lập tức đá vào eo tôi.

Tôi lùi lại nửa bước, dùng hai tay nắm lấy chân của tên vệ sĩ, dùng sức, người tên vệ sĩ bị tôi quật bay lên, đập trúng một bàn rượu cách đó không xa.

Vệ sĩ ngã xuống đất, đầu bê bết máu, bất tỉnh.

Chương 468: Tôi đánh cậu đấy

Nhiều người ngạc nhiên ra mặt, không ngờ tôi lại lợi hại như vậy, thân hình nhỏ bé mà hạ gục được hai vệ sĩ bằng hai chiêu.

Tôi tiếp tục đi từng bước về phía Lý Quốc Thắng, sắc mặt của Lư Thần Dương đầy lạnh lùng, còn Lư Phi Phi thì sợ tới mức mặt mũi tái nhợt đi.

Lần này không ai ngăn cản tôi nữa, Âu Dương Bác và những người khác biết tôi lợi hại như thế nào, họ biết thực lực của tôi, cũng biết tôi nói gì thì chắc chắn sẽ làm được.

Lý Quốc Thắng kinh hãi, không ngừng lùi về sau: "Trương Sơn Thành, cậu định làm gì!"



"Cậu dám đánh tôi!"

Tôi lạnh lùng nói: "Tôi đánh cậu đấy!"

Lư Phi Phi lo lắng nói: "Bố..."

Lư Thần Dương lạnh lùng nói: "Trương Sơn Thành, cậu được lắm".



"Đàm Quý Dương, Âu Dương Bác, hai người cũng được lắm!"

"Tất cả những người đang có mặt ở đây, các người được lắm!"

"Hôm nay, đây là địa bàn của các người, các người có thể để Trương Sơn Thành tác oai tác quái ở đây!"

"Nếu hôm nay Trương Sơn Thành đánh gãy chân Lý Quốc Thắng ở đây, các người cứ đợi đấy cho tôi!"

Đàm Quý Dương lạnh lùng nói: "Lư Thần Dương, anh là người như thế nào anh tự mình biết, Âu Dương Bác đối xử với anh như thế nào, những năm này, anh cũng biết".

"Chúng ta giải quyết chuyện ở đây trước, chuyện phía sau, tôi sẽ từ từ tính toán với anh!"

Lư Thần Dương nghe thấy lời này mà sững người, sắc mặt lập tức thay đổi.

Còn chuyện gì nữa? Chẳng lẽ là chuyện lúc trước Âu Dương Bác nói, rằng phần mềm đặt xe đưa đón qua mạng của họ có tranh chấp với các công ty khác?

Những ông lớn khác không can thiệp, cũng không dám xen vào, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi.

Hơn nữa, không ai ở hiện trường đủ sức để ngăn cản tôi.

Lý Quốc Thắng đã bị tôi ép đến góc tường, tôi cuộn chặt nắm đấm, Lý Quốc Thắng nghiến răng nghiến lợi, nói: "Trương Sơn Thành, cậu dám!!"

Long Phi Phi bỗng nhiên đi tới trước mặt tôi, nói: "Trương Sơn Thành, anh đừng gây chuyện ở đây, có được không? Có tôi ở đây, tôi không cho phép anh ra tay".

Tôi nhếch môi cười, nói: "Người đẹp Long, nếu nếu cô cảm thấy không vui, cô có thể rời đi, hoặc là... cô có thể dùng súng bắn tôi".

Long Phi Phi nghe thấy vậy thì kinh ngạc, cô ta biết thực lực của tôi, đạn trong súng căn bản không có tác dụng với tôi.

Vẻ mặt Long Phi Phi đầy bất lực, ánh mắt phức tạp, cô ta đứng sang một bên không thèm để ý nữa.

Cuối cùng tôi cũng bước đến trước mặt Lý Quốc Thắng, trên trán Lý Quốc Thắng túa đầy mồ hôi, cậu ta hét to một tiếng rồi tung nắm đấm về phía tôi.

Tôi dễ dàng nắm lấy nắm đấm của Lý Quốc Thắng bằng tay phải rồi đột nhiên vặn.

Rắc...

Cổ tay của Lý Quốc Thắng đã bị gãy.

Tôi không thả tay, mà tiếp tục đá vào chân trái của Lý Quốc Thắng.

Tiếng kêu răng rắc lại vang lên lần nữa, chân trái của Lý Quốc Thắng bị gãy, cậu ta quỳ trên mặt đất.

Lý Quốc Thắng không ngừng kêu gào thảm thiết, đau đớn thấu tim. Tôi vẫn chưa dừng tay, dùng một chân đạp mạnh vào chân phải của Lý Quốc Thắng.

Hai chân của Lý Quốc Thắng đã bị tôi đánh gãy, lúc này tôi mới dừng.

Lý Quốc Thắng ngã vật ra đất, cậu ta hét lên, rên rỉ vì đau.

Động tác của tôi rất nhanh, chỉ mất hai giây đã có thể đánh gãy hai chân của Lý Quốc Thắng.

"Quốc Thắng...", gương mặt Lư Phi Phi đầy nước mắt, đi tới đỡ Lý Quốc Thắng, cô ta nhìn tôi đầy hung ác: "Trương Sơn Thành, chuyện này, tôi với anh chưa xong đâu!!"

“Đúng là chưa kết thúc đâu”, tôi nhàn nhạt nói: “Lý Quốc Thắng, cậu nợ tôi mười tám triệu tệ cả gốc cộng lãi, bây giờ lập tức trả cho tôi”.

Lư Thần Dương nghiến răng nghiến lợi, vừa rồi tôi liên tục đạp chân hai phát không khác nào giẫm lên người của Lư Thần Dương hai phát, ông ta trơ mắt nhìn tôi đánh gãy chân của Lý Quốc Thắng, ông ta không thể làm gì được!

Những người khác ở hiện trường vừa khiếp sợ, lại vừa thờ ơ.

“Trương Sơn Thành, cậu giỏi lắm!!”, Lư Thần Dương nghiến răng nghiến lợi nói: “Phi Phi, chúng ta đi thôi!!”

Tôi lại chắn trước mặt Lư Thần Dương: "Đi? Đi đâu?"

"Tôi cho ông đi chưa?"

Lư Thần Dương hét lên: "Trương Sơn Thành, cậu còn muốn cái gì nữa?"

Tôi dửng dưng nói: "Lúc trước ông đã từng giúp đỡ tôi. Hồi đó ông đến nhà họ Lưu mừng thọ bà cụ và tặng quà, giá cả của món quà không hề rẻ".

"Lý Quốc Thắng là con rể tương lai của ông, mười tám triệu tệ, tôi cũng không cần nữa. Về món quà lần trước ông tặng cho bà cụ, tôi không nợ ông bất cứ ân huệ nào nữa".

"Lần này, tôi đánh gãy chân của Lý Quốc Thắng, chỉ là dạy cho cậu ta một bài học nhỏ".

"Lư Thần Dương, nếu sau này ông còn làm phiền tôi, tôi sẽ giết chết cậu ta, hoặc là... tôi sẽ giết ông!"

Khóe miệng Lư Thần Dương giật giật, hai mắt đỏ ngầu, tức giận nói: "Trương Sơn Thành, cậu gan lắm, tôi sẽ ghi nhớ chuyện này!"

"Từ nay về sau, cậu cứ chờ tôi từng bước xóa sổ cậu!!"

Ánh mắt tôi hiện lên tia sát ý: "Ông đúng là ‘chưa thấy quan tài chưa đổ lệ’ mà!"

"Mong ông đừng phớt lờ lời cảnh báo của tôi!"

Tôi đột nhiên nắm cổ Lư Thần Dương rồi nhấc ông ta lên bằng một tay.

Mọi người ở hiện trường đều kinh ngạc.

Chỉ với một tay, không cần ngoại lực mà trực tiếp nâng người lên, cần bao nhiêu sức lực chứ!

Đánh Lư Thần Dương hoàn toàn khác với đánh Lý Quốc Thắng, chỉ cần tôi đánh Lư Thần Dương ở đây, có nghĩa là hoàn toàn đắc tội với Lư Thần Dương, sau này sẽ không cách nào hoà hoãn được sự việc này.

Đương nhiên, cho dù không đánh Lư Thần Dương, hôm nay một ông lớn của tỉnh như Lư Thần Dương cũng đã bị sỉ nhục, sau này chắc chắn sẽ còn tới gây sự với tôi.

Lời đe dọa của tôi không có chút tác dụng gì với ông ta.

Lư Thần Dương đang giãy giụa trong tay tôi, cổ bị tôi bóp chặt, thở không nổi, không nói được, sắc mặt tím tái cả vào.

"Tôi nói cho ông biết, Lư Thần Dương, tôi bóp chết ông cũng đơn giản giống như bóp chết con kiến mà thôi".

"Tôi muốn giết ông, xóa sạch mọi thứ của ông, chả tốn chút sức lực nào".

"Chỉ là tôi không thích giết người!"

"Sau này, nếu ông dám làm phiền tôi, dám động đến mấy người Âu Dương Bác bọn họ, hoặc là lợi ích của bọn họ".

"Tôi nhất định sẽ đích thân tìm ông, bóp chết ông!"

Sau khi nói xong, tôi hung ác thả Lư Thần Dương ngã xuống đất.

Lư Thần Dương đã có tuổi, lại bị tôi thả ngã xuống quá đột ngột, đầu óc không còn thanh tỉnh.

"Bố...", Lư Phi Phi vội vàng chạy tới trước mặt Lư Thần Dương, đỡ Lư Thần Dương đứng dậy.




Lư Thần Dương thở hổn hển, toàn thân run rẩy, không thể đứng vững.

Âu Dương Bác lúc này mới bước đến trước mặt Lư Thần Dương nói: "Chủ tịch Lư, chuyện này đã giải quyết xong, còn một chuyện nữa. Hôm nay có nhiều bạn bè ở đây thế này, tôi muốn hỏi, chủ tịch Lư có phải là ông chủ đứng sau ứng dụng gọi xe Địch Địch?"

Lư Thần Dương sững người, Đàm Văn cũng nói: "Chúng tôi đã huy động được hai mươi tỷ tệ cho dự án ứng dụng gọi xe Khoái Khoái. Chúng tôi mới mở rộng một vài thành phố, nhưng ứng dụng gọi xe Địch Địch đột nhiên lấn át chúng tôi. Ứng dụng này đã sớm được các ông bố trí, cũng được mở rộng ở các thành phố như ứng dụng của chúng tôi, trong chốc lát đã huy động được năm mươi tỷ tệ tài trợ cùng một lúc, khiến chúng tôi mất năm tỷ tệ chỉ trong một tuần".

Âu Dương Bác nói: "Chủ tịch Lư, trước kia tôi muốn anh cùng góp vốn đầu tư, anh đã nói rằng anh muốn xem xét đã. Tôi đã cho anh xem tất cả các dự án và thông tin bí mật của chúng tôi vì tôi tin tưởng anh".

"Nhưng những thông tin này đã bị tiết lộ ra ngoài".

"Hôm nay, có rất nhiều bạn bè ở đây, anh phải giải thích rõ ràng chuyện này với tôi".

Những ông lớn ở hiện trường không biết sự tình bên trong đều thấp giọng bàn tán.

Đây là ăn cắp và làm rò rỉ bí mật kinh doanh, là lừa dối bạn bè!

Chương 469: Bốn người tu luyện

Lần này thì rất nhiều ông lớn đã hiểu, tại sao hôm nay Đàm Quý Dương và Âu Dương Bác luôn đối đầu với Lư Thần Dương, nguyên nhân này rất lớn.

Trước đây, Âu Dương Bác vì kiêng dè nhiều chuyện, nên mới không dám nói rõ những lời này với Lư Thần Dương, nhưng hôm nay, chúng tôi đã đắc tội với Lư Thần Dương rồi, vậy nên nhân cơ hội này cũng nói thẳng mọi chuyện.

Lư Thần Dương hít một hơi thật sâu, sắc mặt thâm trầm đáng sợ, tức giận nói: “Tôi đầu tư ba vòng cho ứng dụng gọi xe Địch Địch, có vấn đề gì không?”

“Chủ tịch Âu Dương, tôi cũng đã từng nói đừng động vào ngành này, là anh không nghe lời tôi”.



“Trận chiến này là dùng tiền để đánh trận, ai có tiền thì người đó thắng”.

Lư Thần Dương đã thừa nhận rồi.

Sắc mặt của Âu Dương Bác thâm trầm đến đáng sợ.

Âu Dương Bác nói: “Chủ tịch Lư, tôi coi anh là bạn, không có chuyện gì là không nói với anh, vậy mà anh lại làm chuyện như thế này, thương trường như chiến trường, tôi và anh cạnh tranh công bằng, có gì tôi cũng không nói, vậy mà anh tại âm thầm tính kế với tôi!”



Lư Thần Dương cắn răng: “Chủ tịch Đàm ban nãy cũng đã nói, không có tình bạn vĩnh viễn, cũng không có kẻ thù nào là vĩnh viễn, kinh doanh thì điều quan trọng nhất là lợi ích”.

“Hai công ty ứng dụng gọi xe, một bên là doanh nghiệp lớn hàng đầu, một bên là công ty mới thành lập của các anh, anh nói xem tôi sẽ chọn bên nào?”

“Tôi nói cho các anh biết, mấy người các anh...”

Lư Thần Dương nói được nửa câu thì dừng lại.

Bởi vì tôi lại đứng trước mặt ông ta.

Trong mắt tôi đầy sát khí: “Lư Thần Dương, tôi cảnh cáo ông lần cuối, tôi không nhúng tay vào việc cạnh tranh trong kinh doanh, nhưng ông làm tổn thương bạn bè... thì tôi sẽ bắt đầu từ con gái ông đấy!”

“Tôi biết ông không sợ tôi, trong lòng ông muốn đối phó với tôi”.

“Vẫn là câu nói lúc này, nếu ông dám động vào tôi, tôi sẽ khiến ông phải trả giá!”

Trong ánh mắt của Lư Thần Dương xuất hiện một sự âm hiểm độc ác, hung tợn nhìn về phía tôi, sau đó nói với Lư Phi Phi: “Phi Phi, chúng ta đi thôi!”

Lư Thần Dương và Lư Phi Phi đi rồi, vài người có quan hệ tốt với Lư Thần Dương cũng đi theo, Lý Quốc Thắng cũng được khiêng đi, hai vệ sĩ đang hôn mê cũng được đưa đi theo.

Chuyện ở đây đã kết thúc rồi, nhưng không khí vẫn nặng nề đến đáng sợ.

Hôm nay, người bên chúng tôi đã chính thức đối đầu với Lư Thần Dương, sau này, Lư Thàn Dương chắc chắn sẽ dùng thế lực của mình để chèn ép Âu Dương Bác và Đàm Quý Dương.

Tôi tin Đàm Quý Dương có đủ năng lực để đối phó với các tình huống, chỉ cần Lư Thần Dương làm chuyện gì quá đáng, tôi sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

“Ha ha... xem ra tôi đến muộn mất rồi, có phải đã bỏ lỡ mất màn kịch hay nào không?”

Bỗng nhiên có một âm thanh già dặn phát ra từ phía cửa, tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về phía đó.

Có bốn người từ ngoài cửa bước vào.

Đi đầu tiên chính là một ông lão tóc bạc, trên mặt có đầy những nếp nhăn, đeo một chiếc kính gọng vàng, tay phải cầm một cây gậy màu đen.

Ông lão cao gần một mét bảy, thân hình gầy gò, bước đi rất yếu ớt, dường như một cơn gió cũng có thể cuốn ông ta đi mất.

Bên tay trái ông là một người trung niên và một thanh niên, hai người đều mặc bộ đồ Mao, thân hình cao ráo, sắc mặt cương nghị.

Mà người thanh niên này chính là Lôi Dương!

Bên phải là một cô gái có thân mình mảnh mai, mặc một bộ đồ Tây.

Khi tôi nhìn thấy diện mạo của cô gái đó, tôi đã đứng ngây ngốc.

Là... Lý Ngọc Liên!

Sao Lôi Dương lại xuất hiện ở đây?

Sao Lý Ngọc Liên lại đi cùng Lôi Dương?

Lý Ngọc Liên đã mất tích lâu như vậy, tôi đã tìm mọi cách đi tìm Lý Ngọc Liên, nhờ cảnh sát, thậm chí nhờ cả Mộc Dịch giúp tôi tìm kiếm, nhưng không hề tìm được, không có chút manh mối nào.

Sao chị ấy lại xuất hiện ở đây!

Trước đây Lý Ngọc Liên là một góa phụ, là một cô gái thôn quê, nhưng bây giờ, chị ấy từ trên xuống dưới tỏa ra khí chất của một người phụ nữ trưởng thành, biến thành một báu vật, cả người giống như được thay da đổi thịt.

Khi tôi đang nhìn Lý Ngọc Liên, Lý Ngọc Liên cũng nhìn về phía tôi, chị ấy ngẩn ra, trong mắt tràn ngập sự kích động và những cảm xúc phức tạp.

Điều kì lạ là, tôi không thể nắm được tin tức gì từ ánh mắt của chị ấy!

Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Bây giờ Lý Ngọc Liên đã là một người tu luyện, người tu luyện cấp hai, năng lực của ngươi, chỉ có thể moi thông tin từ người có sức mạnh thấp hơn ngươi, còn người cùng cấp thì không được”.

Người tu luyện, sao Lý Ngọc Liên có thể trở thành người tu luyện chứ?

Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Đừng quên, ngươi đã từng ngủ với Lý Ngọc Liên vài lần, từng cải tạo cơ thể của cô ấy”.

“Bây giờ cô ấy ở bên Lôi Dương, Lôi Dương là một pháp sư, mà người trung niên bên cạnh Lôi Dương là một pháp sư cấp ba”.

“Ông cụ này... ta không cảm nhận được sức mạnh của ông ta, có lẽ trên người có pháp khí ẩn giấu sức mạnh”.

Bốn người này đều là người tu luyện!

Sao Âu Dương Bác lại quen biết đám người Lôi Dương thế này? Sao ông ấy có thể quen biết được những người tu luyện?

Rốt cuộc là chuyện gì vậy?

Lần trước điều tra chuyện ở dưới đền thờ, Lôi Dương nhúng tay vào, tôi đã thả Lôi Dương, Lôi Dương nói anh ta không phải người của Lư Vô Thiện, Lữ Vô Thiện có quan hệ rất tốt với sư phụ của anh ta, anh ta chỉ đang làm việc theo mệnh lệnh.

Lôi Dương cũng nhìn thấy tôi, có chút bất ngờ.

“Ha ha, thì ra là chủ tịch Lữ, cuối cùng ông cũng đến rồi, tôi còn tưởng ông quên mất sinh nhật của Tiểu Nhiễm rồi chứ”.

Gương mặt Âu Dương Bác tràn ngập vui vẻ, nhiệt tình bước đến tiếp đón.

Mà bây giờ chỉ có Âu Dương Bác và Âu Dương Tiểu Nhiễm đi lên đón tiếp, những người khác đều nhìn bốn người bằng ánh mắt cổ quái.

Ở đây đang là tiệc tối, bốn người này lại ăn mặc rất kì lạ, giống như những người sống ở những năm năm mươi, không ăn nhập gì với khung cảnh xung quanh.

Nhưng mọi người đều biết, khách Âu Dương Bác mời đến đều là những người có thân thế không hề tầm thường.

Chủ tịch Lữ cười nói: “Tôi dám quên chuyện gì to tát hơn chứ không dám quên sinh nhật của Tiểu Nhiễm”.

“Anh Âu Dương, đây là hai bình rượu lâu năm tôi tự ủ, sau này chỉ cần uống một ly nhỏ là đảm bảo có thể sống thọ”.

Âu Dương Bác nhận lấy quà, liên tục cảm ơn.

“Còn miếng ngọc bội này là quà cho Tiểu Nhiễm”.

Chủ tịch Lữ lấy ra một miếng ngọc bội màu xanh, không đựng trong hộp quà. Đây là một miếng ngọc bội nhỏ hình Phật, miếng ngọc trong suốt, bóng loáng, không phải một miếng ngọc bình thường.

Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Đây là bùa hộ thân đã khai quang, đối với người tu luyện thì chỉ là một loại bùa bình thường, nhưng đối với người bình thường, thì có giá trị vô cùng lớn”.

Âu Dương Tiểu Nhiễm nhận lấy bùa hộ thân và cảm ơn.




“Chủ tịch Lữ, những người bạn này là?”, Âu Dương Bác hỏi về ba người còn lại.

Chủ tịch Lữ cười nói: “Vị này là Trần Quân, bạn của tôi, hai vị này là đệ tử của Trần Quân, Lôi Dương và Lý Ngọc Liên”.

Lý Ngọc Liên nhận Trần Quân làm sư phụ? Trần Quân này là sư phụ của Lôi Dương!

Âu Dương Bác và chủ tịch Lữ tiến vào trong, đi vào một căn phòng, mọi người bắt đầy tản ra, tụ lại thành từng nhóm uống rượu, nói chuyện.

Cuộc nói chuyện đều là về việc vừa xảy ra ban nãy.

Tôi nhìn theo bóng lưng ông cụ đó, nghĩ về những việc xảy ra trước đó, trong lòng có một dự cảm không lành.

Trước đây Lôi Dương từng nói, sư phụ của anh ta có quan hệ rất tốt với Lữ Vô Thiện, vậy chủ tịch Lữ đó, liệu có phải là Lữ Vô Thiện không?

Lẽ nào chính là Lữ Vô Thiện luôn muốn giết tôi đó?

Long Phi Phi và Âu Dương Tiểu Nhiễm kéo tôi ra nói chuyện, tôi trả lời cho có lệ. Tôi muốn nghe ngóng xem Âu Dương Bác và chủ tịch Lữ nói chuyện bí mật gì, nhưng khoảng cách quá xa, bọn họ lại ở trong phòng, tôi không nghe thấy được!

Chương 470: Lý Ngọc Liên xuất hiện

Lần này thì rất nhiều ông lớn đã hiểu, tại sao hôm nay Đàm Quý Dương và Âu Dương Bác luôn đối đầu với Lư Thần Dương, nguyên nhân này rất lớn.

Trước đây, Âu Dương Bác vì kiêng dè nhiều chuyện, nên mới không dám nói rõ những lời này với Lư Thần Dương, nhưng hôm nay, chúng tôi đã đắc tội với Lư Thần Dương rồi, vậy nên nhân cơ hội này cũng nói thẳng mọi chuyện.

Lư Thần Dương hít một hơi thật sâu, sắc mặt thâm trầm đáng sợ, tức giận nói: “Tôi đầu tư ba vòng cho ứng dụng gọi xe Địch Địch, có vấn đề gì không?”

“Chủ tịch Âu Dương, tôi cũng đã từng nói đừng động vào ngành này, là anh không nghe lời tôi”.



“Trận chiến này là dùng tiền để đánh trận, ai có tiền thì người đó thắng”.

Lư Thần Dương đã thừa nhận rồi.

Sắc mặt của Âu Dương Bác thâm trầm đến đáng sợ.

Âu Dương Bác nói: “Chủ tịch Lư, tôi coi anh là bạn, không có chuyện gì là không nói với anh, vậy mà anh lại làm chuyện như thế này, thương trường như chiến trường, tôi và anh cạnh tranh công bằng, có gì tôi cũng không nói, vậy mà anh tại âm thầm tính kế với tôi!”



Lư Thần Dương cắn răng: “Chủ tịch Đàm ban nãy cũng đã nói, không có tình bạn vĩnh viễn, cũng không có kẻ thù nào là vĩnh viễn, kinh doanh thì điều quan trọng nhất là lợi ích”.

“Hai công ty ứng dụng gọi xe, một bên là doanh nghiệp lớn hàng đầu, một bên là công ty mới thành lập của các anh, anh nói xem tôi sẽ chọn bên nào?”

“Tôi nói cho các anh biết, mấy người các anh...”

Lư Thần Dương nói được nửa câu thì dừng lại.

Bởi vì tôi lại đứng trước mặt ông ta.

Trong mắt tôi đầy sát khí: “Lư Thần Dương, tôi cảnh cáo ông lần cuối, tôi không nhúng tay vào việc cạnh tranh trong kinh doanh, nhưng ông làm tổn thương bạn bè... thì tôi sẽ bắt đầu từ con gái ông đấy!”

“Tôi biết ông không sợ tôi, trong lòng ông muốn đối phó với tôi”.

“Vẫn là câu nói lúc này, nếu ông dám động vào tôi, tôi sẽ khiến ông phải trả giá!”

Trong ánh mắt của Lư Thần Dương xuất hiện một sự âm hiểm độc ác, hung tợn nhìn về phía tôi, sau đó nói với Lư Phi Phi: “Phi Phi, chúng ta đi thôi!”

Lư Thần Dương và Lư Phi Phi đi rồi, vài người có quan hệ tốt với Lư Thần Dương cũng đi theo, Lý Quốc Thắng cũng được khiêng đi, hai vệ sĩ đang hôn mê cũng được đưa đi theo.

Chuyện ở đây đã kết thúc rồi, nhưng không khí vẫn nặng nề đến đáng sợ.

Hôm nay, người bên chúng tôi đã chính thức đối đầu với Lư Thần Dương, sau này, Lư Thàn Dương chắc chắn sẽ dùng thế lực của mình để chèn ép Âu Dương Bác và Đàm Quý Dương.

Tôi tin Đàm Quý Dương có đủ năng lực để đối phó với các tình huống, chỉ cần Lư Thần Dương làm chuyện gì quá đáng, tôi sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

“Ha ha... xem ra tôi đến muộn mất rồi, có phải đã bỏ lỡ mất màn kịch hay nào không?”

Bỗng nhiên có một âm thanh già dặn phát ra từ phía cửa, tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về phía đó.

Có bốn người từ ngoài cửa bước vào.

Đi đầu tiên chính là một ông lão tóc bạc, trên mặt có đầy những nếp nhăn, đeo một chiếc kính gọng vàng, tay phải cầm một cây gậy màu đen.

Ông lão cao gần một mét bảy, thân hình gầy gò, bước đi rất yếu ớt, dường như một cơn gió cũng có thể cuốn ông ta đi mất.

Bên tay trái ông là một người trung niên và một thanh niên, hai người đều mặc bộ đồ Mao, thân hình cao ráo, sắc mặt cương nghị.

Mà người thanh niên này chính là Lôi Dương!

Bên phải là một cô gái có thân mình mảnh mai, mặc một bộ đồ Tây.

Khi tôi nhìn thấy diện mạo của cô gái đó, tôi đã đứng ngây ngốc.

Là... Lý Ngọc Liên!

Sao Lôi Dương lại xuất hiện ở đây?

Sao Lý Ngọc Liên lại đi cùng Lôi Dương?

Lý Ngọc Liên đã mất tích lâu như vậy, tôi đã tìm mọi cách đi tìm Lý Ngọc Liên, nhờ cảnh sát, thậm chí nhờ cả Mộc Dịch giúp tôi tìm kiếm, nhưng không hề tìm được, không có chút manh mối nào.

Sao chị ấy lại xuất hiện ở đây!

Trước đây Lý Ngọc Liên là một góa phụ, là một cô gái thôn quê, nhưng bây giờ, chị ấy từ trên xuống dưới tỏa ra khí chất của một người phụ nữ trưởng thành, biến thành một báu vật, cả người giống như được thay da đổi thịt.

Khi tôi đang nhìn Lý Ngọc Liên, Lý Ngọc Liên cũng nhìn về phía tôi, chị ấy ngẩn ra, trong mắt tràn ngập sự kích động và những cảm xúc phức tạp.

Điều kì lạ là, tôi không thể nắm được tin tức gì từ ánh mắt của chị ấy!

Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Bây giờ Lý Ngọc Liên đã là một người tu luyện, người tu luyện cấp hai, năng lực của ngươi, chỉ có thể moi thông tin từ người có sức mạnh thấp hơn ngươi, còn người cùng cấp thì không được”.

Người tu luyện, sao Lý Ngọc Liên có thể trở thành người tu luyện chứ?

Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Đừng quên, ngươi đã từng ngủ với Lý Ngọc Liên vài lần, từng cải tạo cơ thể của cô ấy”.

“Bây giờ cô ấy ở bên Lôi Dương, Lôi Dương là một pháp sư, mà người trung niên bên cạnh Lôi Dương là một pháp sư cấp ba”.

“Ông cụ này... ta không cảm nhận được sức mạnh của ông ta, có lẽ trên người có pháp khí ẩn giấu sức mạnh”.

Bốn người này đều là người tu luyện!

Sao Âu Dương Bác lại quen biết đám người Lôi Dương thế này? Sao ông ấy có thể quen biết được những người tu luyện?

Rốt cuộc là chuyện gì vậy?

Lần trước điều tra chuyện ở dưới đền thờ, Lôi Dương nhúng tay vào, tôi đã thả Lôi Dương, Lôi Dương nói anh ta không phải người của Lư Vô Thiện, Lữ Vô Thiện có quan hệ rất tốt với sư phụ của anh ta, anh ta chỉ đang làm việc theo mệnh lệnh.

Lôi Dương cũng nhìn thấy tôi, có chút bất ngờ.

“Ha ha, thì ra là chủ tịch Lữ, cuối cùng ông cũng đến rồi, tôi còn tưởng ông quên mất sinh nhật của Tiểu Nhiễm rồi chứ”.

Gương mặt Âu Dương Bác tràn ngập vui vẻ, nhiệt tình bước đến tiếp đón.

Mà bây giờ chỉ có Âu Dương Bác và Âu Dương Tiểu Nhiễm đi lên đón tiếp, những người khác đều nhìn bốn người bằng ánh mắt cổ quái.

Ở đây đang là tiệc tối, bốn người này lại ăn mặc rất kì lạ, giống như những người sống ở những năm năm mươi, không ăn nhập gì với khung cảnh xung quanh.

Nhưng mọi người đều biết, khách Âu Dương Bác mời đến đều là những người có thân thế không hề tầm thường.

Chủ tịch Lữ cười nói: “Tôi dám quên chuyện gì to tát hơn chứ không dám quên sinh nhật của Tiểu Nhiễm”.

“Anh Âu Dương, đây là hai bình rượu lâu năm tôi tự ủ, sau này chỉ cần uống một ly nhỏ là đảm bảo có thể sống thọ”.

Âu Dương Bác nhận lấy quà, liên tục cảm ơn.

“Còn miếng ngọc bội này là quà cho Tiểu Nhiễm”.

Chủ tịch Lữ lấy ra một miếng ngọc bội màu xanh, không đựng trong hộp quà. Đây là một miếng ngọc bội nhỏ hình Phật, miếng ngọc trong suốt, bóng loáng, không phải một miếng ngọc bình thường.

Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Đây là bùa hộ thân đã khai quang, đối với người tu luyện thì chỉ là một loại bùa bình thường, nhưng đối với người bình thường, thì có giá trị vô cùng lớn”.




Âu Dương Tiểu Nhiễm nhận lấy bùa hộ thân và cảm ơn.

“Chủ tịch Lữ, những người bạn này là?”, Âu Dương Bác hỏi về ba người còn lại.

Chủ tịch Lữ cười nói: “Vị này là Trần Quân, bạn của tôi, hai vị này là đệ tử của Trần Quân, Lôi Dương và Lý Ngọc Liên”.

Lý Ngọc Liên nhận Trần Quân làm sư phụ? Trần Quân này là sư phụ của Lôi Dương!

Âu Dương Bác và chủ tịch Lữ tiến vào trong, đi vào một căn phòng, mọi người bắt đầy tản ra, tụ lại thành từng nhóm uống rượu, nói chuyện.

Cuộc nói chuyện đều là về việc vừa xảy ra ban nãy.

Tôi nhìn theo bóng lưng ông cụ đó, nghĩ về những việc xảy ra trước đó, trong lòng có một dự cảm không lành.

Trước đây Lôi Dương từng nói, sư phụ của anh ta có quan hệ rất tốt với Lữ Vô Thiện, vậy chủ tịch Lữ đó, liệu có phải là Lữ Vô Thiện không?

Lẽ nào chính là Lữ Vô Thiện luôn muốn giết tôi đó?

Long Phi Phi và Âu Dương Tiểu Nhiễm kéo tôi ra nói chuyện, tôi trả lời cho có lệ. Tôi muốn nghe ngóng xem Âu Dương Bác và chủ tịch Lữ nói chuyện bí mật gì, nhưng khoảng cách quá xa, bọn họ lại ở trong phòng, tôi không nghe thấy được!
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom