• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Tôi là thầy khai quang Full dịch (13 Viewers)

  • Chương 460-464

Chương 460: Bùng nổ

Âu Dương Tiểu Nhiễm nói: “Tôi không cần biết giữa mấy người xảy ra mâu thuẫn gì, Trương Sơn Thành là bạn của tôi, cũng là khách của tôi, hôm nay là tiệc sinh nhật của tôi, không ai được phép bắt nạt khách của tôi”.

“Lý Quốc Thắng, xin lỗi Trương Sơn Thành ngay!”

“Xin lỗi? Sao tôi phải xin lỗi cậu ta?”, Lý Quốc Thắng vẻ mặt đầy hung hăng: “Tiểu Nhiễm, cậu đừng quan tâm chuyện này nữa, cậu cũng không lo nổi đâu”.

“Chuyện tôi nói cũng đều là sự thật, ả tiện nhân Lưu Thiến quyến rũ tôi, bây giờ lại quấn lấy Trương Sơn Thành, sớm muộn gì tôi cũng phải bắt đôi cẩu nam nữ này trả giá!”



Ngay sau đó, chỉ nghe thấy Lý Quốc Thắng kêu lên thảm thiết rồi bay ra ngoài.

Không ai nhìn thấy tại sao Lý Quốc Thắng lại bị bay ra ngoài.

Cậu ta bay ra hơn bảy, tám mét, thân hình nặng chín mươi cân nặng nề rơi xuống bàn kính.

Không thể không nói rằng chất lượng của chiếc bàn kính này rất tốt, không hề bị vỡ, cũng không bị nứt.



Lực tấn công quá lớn, Lý Quốc Thắng lăn từ trên bàn xuống, rơi xuống đất, những bình rượu trên bàn vỡ vụn, đổ hết lên mặt Lý Quốc Thắng.

Lý Quốc Thắng ôm ngực lăn lộn trên nền đất, khóe miệng có vết máu, vô cùng đáng thương.

Mọi người có mặt đều cảm thấy kinh hãi!

Mọi người đều xúm lại xem, hiện trường vô cùng hỗn loạn.

Còn tôi thì lao đến trước mặt Lý Quốc Thắng, đạp một chân lên trên ngực Lý Quốc Thắng, mạnh mẽ giẫm xuống, cậu ta không còn chút sức nào để phản kháng lại.

“Xin lỗi!”

“Xin lỗi ngay lập tức!”

Vỗn dĩ hôm nay tôi không định gây chuyện, dù sao cũng là sinh nhật của Tiểu Nhiễm, dù tôi có muốn đối phó với Lý Quốc Thắng thì cũng chỉ âm thầm đối phó, vậy mà Lý Quốc Thắng hết lần này đến lần khác bôi nhọ Lưu Thiến, cuối cùng tôi cũng không nhìn nổi nữa mà bùng nổ.

Nếu đã đánh người rồi thì tôi phải làm lớn mọi chuyện lên, lần trước tôi không trị nổi Lý Quốc Thắng, lần này, tôi nhất định bắt cậu ta phải trả giá.

Âu Dương Tiểu Nhiễm ngẩn người, Đàm Văn cũng không ngờ tôi lại bạo lực đến vậy.

Lư Phi Phi hét lớn: “Trương Sơn Thành, cậu muốn chết à, tên khốn nạn, đồ thấp kém, cậu bỏ Lý Quốc Thắng ra!”

Lư Phi Phi là người đầu tiên xông đến, tôi đẩy vào cánh tay của Lư Phi Phi, chân Lư Phi Phi trượt một cái, ngã nhào xuống đất.

Khi nghe thấy ba chữ “đồ thấp kém”, tôi lại càng thêm tức giận.

Lư Phi Phi bị tôi đẩy ngã trên đất, vài cô gái đỡ Lư Phi Phi dậy, nhưng Âu Dương Tiểu Nhiễm lại không hề đỡ.

“Bố, có người bắt nạt con, bố phải làm chủ cho con, hu hu...”

“Chân con bị trẹo rồi, hu hu...”, Lư Phi Phi bắt đầu khóc lóc.

“Mày dám đẩy con gái tao!”, Lư Thần Dương xông đến trước mặt, tức giận nhìn tôi: “Thằng nhóc này, mày là ai? Mau buông Lý Quốc Thắng ra!”

Trên mặt mọi người đều tỏ ra tức giận, Âu Dương Bác thì ngây người, vẻ mặt anh Đao cũng vô cùng khiếp sợ.

Âu Dương Bác và anh Đao rất hiểu tôi, bình thường tôi sẽ không kích động mà đánh người như vậy, hơn nữa bây giờ còn là tiệc sinh nhật của Âu Dương Tiểu Nhiễm.

Lúc này, bảy, tám người vệ sĩ mặc vest tiến đến vây quanh tôi, trực tiếp ra tay.

Có rất nhiều ông lớn tham gia tiệc sinh nhật, những người này đều đưa vệ sĩ theo, nhìn thấy con gái và con rể tương lai của Lư Thần Dương bị bắt nạt, làm sao chịu đựng nổi.

Bây giờ chính là lúc để thể hiện, trút giận cho Lư Thần Dương.

Âu Dương Bác hét lớn: “Các người làm gì vậy! Mau dừng tay!”

Âu Dương Bác đã lên tiếng, những vệ sĩ đó đều dừng tay.

Âu Dương Bác lập tức tiến về phía trước mặt tôi, nói: “Sơn Thành, rốt cuộc có chuyện gì, cậu bỏ Lý Quốc Thắng ra trước đã”.

Tôi không để mắt đến Lư Thần Dương, cũng không để ý Âu Dương Bác, tiếp tục mạnh mẽ giẫm lên ngực của Lý Quốc Thắng: “Nói xin lỗi ngay, hôm nay cậu không xin lỗi, tôi sẽ đánh cậu tàn phế!”

“Láo toét!”, Lư Thần Dương tức giận: “Âu Dương Bác, vệ sĩ của anh đâu? Cái tên này gây chuyện ở chỗ anh, anh không quan tâm sao?”

“Anh còn muốn ngăn cản những người khác ra tay giúp tôi sao?”

“Lý Quốc Thắng là người của tôi, anh không biết sao?”

“Người này vô lễ với con gái của tôi như vậy, anh có ý gì hả?”

Làm sao Âu Dương Bác dám để vệ sĩ và bảo vệ trong nhà ra tay với tôi chứ?

Ông ấy thà đắc tội Lư Thần Dương cũng không dám đắc tội với tôi!

Âu Dương Bác vô cùng lo lắng nói: “Sơn Thành, có chuyện gì thì chúng ta từ từ nói, cậu thả Lý Quốc Thắng ra trước đã”.

“Hôm nay là sinh nhật Tiểu Nhiễm, nể mặt tôi di”.

Tôi nhìn Âu Dương Bác, sắc mặt lạnh lùng: “Chú Âu Dương, nếu không phải tôi nể mặt chú thì bây giờ Lý Quốc Thắng đã thành người tàn phế rồi”.

Không phải tôi không nể mặt Âu Dương Bác, lời Lý Quốc Thắng nói quả thật rất quá đáng, liên tiếp hai lần sỉ nhục Lưu Thiến,cậu ta đang thách thức giới hạn của tôi.

Sao tôi có thể để người phụ nữ của tôi chịu sự sỉ nhục chứ!

“Khẩu khí tốt lắm!”, Lư Thần Dương tức tím mặt, lúc này, hai vệ sĩ từ cửa xông vào, lao về phía tôi.

Đây là người của Lư Thần Dương, sau đó, Đàm Diệu đưa mắt ra hiệu cho hai người đứng bên cạnh, hai người đó ngay lập tức chặn hai vệ sĩ của Lư Thần Dương lại.

Bầu không khí ngày càng trở nên nặng nề.

Sắc mặt Lư Thần Dương thay đổi: “Chủ tịch Đàm, ông có ý gì?”

Đàm Diệu từng được chứng kiến sức mạnh của tôi, biết quan hệ đằng sau của tôi, cười nói: “Chủ tịch Lư, Trương Sơn Thành là bạn của tôi, có tôi ở đây, không ai được động vào bạn của tôi”.

“Hơn nữa, trước khi mọi chuyện được làm rõ, chúng ta không nên động tay động chân thì tốt hơn, tránh làm sứt mẻ tình cảm”.

Lời nói của Đàm Diệu vừa dứt, những ông lớn ở đó đều ngẩn người ra, bắt đầu quan sát tôi một cách tỉ mỉ, ai cũng không ngờ rằng, một tên nhóc nhìn mới mười bảy, mười tám tuổi lại là bạn của chủ tịch Đàm.

Đàm Diệu làm ăn ở phía Nam rất tốt, không hề kém Lư Thần Dương một chút nào, hai ông lớn này, không ai ở đây dám đắc tội.

“Bạn của ông? Sứt mẻ tình cảm?”, Lư Thần Dương nén tức giận: “Bạn của ông đang giẫm lên người bạn trai của con gái tôi!”

“Bạn của ông đẩy con gái tôi trước mặt biết bao nhiêu người!”

Tôi giẫm lên người Lý Quốc Thắng như vậy cũng chẳng khác nào giẫm lên mặt Lư Thần Dương.

Điều kì lạ là, Lý Quốc Thắng bị tôi giẫm lên người như vậy, vẫn luôn tỏ ra đau đớn, vô cùng khó chịu, không nói lời nào.

Lư Thần Dương nói Lý Quốc Thắng là bạn trai của con gái mình trước mặt bao nhiều người như vậy, chứng tỏ đã chấp nhận Lý Quốc Thắng.

Tên Lý Quốc Thắng này quả là lợi hại.

Đàm Diệu sắc mặt không thay đổi, cười nói: “Hôm nay là tiệc sinh nhật của Tiểu Nhiễm, những người được ông em Âu Dương mời đến, mọi người đều là bạn”.

“Mọi người xảy ra xung đột, mà xung đột của mấy thanh niên này không có gì to tát cả”.

“Thời còn trẻ ai mà chưa từng đánh nhau chứ?”

“Sơn Thành, cậu thả Lý Quốc Thắng ra trước đã”.

Đàm Diệu đã mở lời, tôi vẫn nên nể mặt Đàm Diệu thì hơn, hơn nữa lần trước ở bữa tiệc mừng thọ của bà cụ Lưu, Lư Thần Dương đã giúp tôi, mà Lư Thần Dương cũng là bạn của Âu Dương Bác.




Suy nghĩ kĩ lại, cuối cùng tôi cũng nhấc chân khỏi ngực của Lý Quốc Thắng.

Chân đã nhấc ra khỏi người cậu ta nhưng chuyện này vẫn chưa xong đâu.

Sau khi Lý Quốc Thắng được đỡ dậy, nhìn vô cùng đáng thương, cậu ta đi đến trước mặt Lư Phi Phi, nói với mọi người: “Chuyện tối này là do tôi sai, trước đây giữa tôi và Sơn Thành có chút hiểu nhầm, nhưng vì Sơn Thành còn trẻ, tính cách lại nóng nảy nên mới xảy ra chuyện này”.

“Chuyện này tôi sẽ không trách Sơn Thành”.

“Cậu ta muốn tôi xin lỗi, vậy thì tôi xin lỗi”.

“Sơn Thành, xin lỗi, tôi mong hai chúng ta có thể hóa giải hiểu lầm”.

“Hôm nay là sinh nhật của Tiểu Nhiễm, thật sự xin lỗi”.

Ôi trời!

Chuyện gì thế này?

Tôi nghĩ Lý Quốc Thắng có Lư Thần Dương ra mặt, sẽ nói những lời khó nghe với tôi, vậy mà cậu ta lại xin lỗi, nhận sai, nói là hiểu lầm.

Thật lợi hại quá đi, tên khốn này, đúng là trước sau không thay đổi.

Chương 461: Mọi chuyện căng thẳng hơn

Trước mặt Lư Thần Dương, Lý Quốc Thắng chắc chắn là một người hiểu chuyện, có năng lực, một nhân tài hoàn hảo, nhưng ở trước mặt người khác, cậu ta lại vô cùng hung hăng càn quấy, lộ nguyên hình.

Cậu ta nói ra những lời như vậy trước mặt mọi người, giống như chuyện tối nay đều là do tôi sai.

Tôi đánh người, nhưng Lý Quốc Thắng lại xin lỗi.

Lư Thần Dương rất hài lòng với biểu hiện của Lý Quốc Thắng, nhưng lại nói: “Quốc Thắng, cậu bị người ta đánh, cậu còn xin lỗi cái gì?”



“Bây giờ người xin lỗi phải là Trương Sơn Thành”.

“Trương Sơn Thành, còn không mau xin lỗi đi!”

“Ha ha...”, tôi cười lạnh: “Sao tôi phải xin lỗi?”

“Tại sao tôi phải xin lỗi?”



“Sao các người không hỏi xem, tại sao tôi lại đánh Lý Quốc Thắng?”

Lư Phi Phi hét lớn: “Đánh người đã là không đúng rồi, Trương Sơn Thành, cậu còn không mau xin lỗi, nếu cậu không xin lỗi, chuyện hôm nay tôi không bỏ qua đâu!”

“Cậu còn đẩy tôi ngã, chân tôi bị trẹo rồi!”

Tôi lạnh lùng nhìn Lư Phi Phi: “Tôi đẩy cô ngã thì sao? Cô có giỏi thì nói tôi là đồ thấp kém lần nữa xem tôi có đánh cô tàn phế không!”

“Từ trước đến nay tôi không đánh phụ nữ, nhưng cô... đúng là đáng đánh!”

Tôi căn bản là không biết xin lỗi, ban nãy khi Lư Phi Phi xông đến, nói tôi là đồ thấp kém, những lời này đám người có mặt ở đây đều nghe thấy hết.

Tôi đang vô cùng hung hãn, chuyện hôm nay, chưa xong đâu!

“Hu hu... bố, tên khốn này lại bắt nạt con rồi, còn nói muốn đánh con nữa, hu hu...”, Lư Phi Phi lại bắt đầu khóc, nhìn vô cùng đánh thương.

Lư Thần Dương giận tím mặt, Âu Dương Bác cũng đứng ngồi không yên, lòng rối như tơ vò, những người còn lại thì đều đứng xem kịch.

Không khí ngày càng nặng nề.

Âu Dương Bác nói: “Chủ tịch Lư, Sơn Thành, chủ tịch Đàm cũng nói rồi, hôm nay là tôi mời mọi người đến, tất cả đều là bạn bè, mọi người hãy nể mặt tôi, chuyện này, tôi xin lỗi mọi người, mọi người nguôi giận đi”.

“Anh Âu Dương, tôi không cần anh xin lỗi”, lời nói của Lư Thần Dương rất lạnh lùng: “Cho dù con gái tôi ăn nói lỗ mãng, nhưng cũng là vì Lý Quốc Thắng bị đánh, trước giờ chưa từng có ai dám ngông cuồng như vậy trước mặt tôi”.

“Anh Âu Dương, tôi cùng nhìn ra, quan hệ giữa anh và Trương Sơn Thành không hề đơn giản, người này, tôi nhất định sẽ bắt cậu ta phải trả giá!”

“Ồ?”, bỗng nhiên tôi có hứng thú: “Chủ tịch Lư, nói thật, con người tôi, mang ơn một thì phải trả ơn gấp mười”.

“Lần trước chú Âu Dương nhờ tôi đến bữa tiệc mừng thọ nhà họ Lưu, là ông đã giúp tôi, chuyện này, trước giờ tôi vẫn chưa có cơ hội cảm ơn”.

“Chuyện hôm nay, tôi vẫn luôn nể mặt ông, không muốn làm lớn chuyện”.

“Nhưng tên Lý Quốc Thắng này, tôi phải khiến cậu ta cả đời không trở mình được!”

“Đây là ân oán riêng giữa tôi và Lý Quốc Thắng!”

“Hôm nay, ai cũng không ngăn nổi tôi!”

Tôi cũng không muốn vòng vo, là tôi muốn đánh Lý Quốc Thắng.

Sắc mặt Lư Thần Dương càng trở nên lạnh lẽo: “Trương Sơn Thành, cậu nghĩ rằng có thể động vào người của tôi được sao?”

“Dù sau lưng cậu có thế lực gì, có bao nhiêu tài sản, cậu nghĩ rằng, Lư Thần Dương tôi sẽ sợ cậu sao?”

“Muốn động đến người của tôi trước mặt tôi?”

“Cậu lấy gì để đấu lại với tôi!”

“Ha ha...”, tôi cười nói: “Tôi lấy gì để đấu với ông à? Tôi nói cho ông biết, tôi lấy nắm đấm để đấu với ông đấy”.

“Hôm này, Lý Quốc Thắng phải trả hết mười tám triệu tệ cả vốn lẫn lãi mà cậu ta nợ tôi, quỳ trước mặt tôi xin lỗi đàng hoàng, nếu tâm trạng tôi vui, tôi sẽ thả cậu ta đi”.

“Nếu cậu ta không làm được, hôm nay, tôi sẽ đánh cậu ta đến tàn phế trước mặt tất cả mọi người!”

Sắc mặt của Lư Thần Dương ngày càng khó coi, nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh, cục diên bậy giờ, không có ai đứng về phía ông ta để nói giúp, ông ta sớm đã biết thân phận cuả tôi không hề tầm thường, nhưng dù sao ông ta cũng là một ông lớn, sẽ không sợ tôi.

“Cậu thanh niên này, trên thế giời này, cậu nghĩ rằng nắm đấm có thể giải quyết mọi chuyện sao?”

“Hôm nay cậu muốn đánh Lý Quốc Thắng đến tàn phế trước mặt tôi, còn tôi thì lại muốn xem xem cậu có bản lĩnh đến đâu!”

“Nếu cậu đánh Lý Quốc Thắng tàn phế, tôi đảm bảo, trong vòng ba ngày, tôi sẽ khiến cả đời này cậu phải nằm trên giường!”

Cuộc nói chuyện của hai người chúng tôi khiến cho bầu không khí ở đây nặng nề như muốn nổ tung, mồ hôi lạnh trên trán Âu Dương Bác túa ra, ông ấy biết, tôi đã rất tức giận, Lư Thần Dương cũng đã bị kích động rồi!

Bây giờ Âu Dương Bác ra mặt để giảng hòa, sẽ không ai nể mặt ông ấy.

Anh Đao đã bắt đầu gọi điện gọi người rồi.

“Ha ha...”, tôi cười nói: “Chủ tịch Lư, tôi thật sự muốn biết, ông có cách nào khiến nửa đời còn lại của tôi phải nằm trên giường đó, ông đã từng giúp tôi, ông cũng là bạn bè của chú Âu Dương, vậy nên tôi mới đứng đây nói chuyện với ông”.

“Nếu không, sợ rằng bây giờ ông đang nằm trong bệnh viện rồi”.

“Tôi có thể nói rõ cho ông biết, tôi không cần biết ông mạnh đến mức nào, sau lưng ông có thế lực lớn đến đâu, nhưng trong mắt tôi, ông cũng chỉ là một người bình thường”.

“Tôi có hàng trăm cách để đối phó với ông, cũng có hàng trăm cách để hủy diệt công ty và mọi thứ của ông!”

Những gì tôi nói đều là sự thật, tôi không sợ làm căng mọi chuyện, trong mắt của người tu luyện, người bình thường có lợi hại đến thế nào cũng chỉ là người bình thường thôi.

Lời nói của tôi quá ngạo mạn, mọi người có mặt ở đây đều tức giận, Âu Dương Bác đầu đầy mồ hôi, nghe những lời tôi nói liền hiểu ra rằng chuyện ngày hôm nay không thể bỏ qua được nữa rồi!

“Ha ha...”, Lư Thần Dương tức giận bật cười: “Được, Trương Sơn Thành, tôi đã nhớ rõ những lời cậu nói, tôi muốn xem xem cậu hủy diệt tôi như thế nào, làm sao để cướp đi mọi thứ của tôi!”

Tôi vừa muốn mở miệng, chủ tịch Đàm lại nhanh miệng, nói: “Chủ tịch Lư, nếu anh muốn đối đầu với Trương Sơn Thành, vậy thì tôi sẽ dốc hết sức và đứng về phía Sơn Thành”.

“Đúng vậy”, Đàm Văn nói: “Dốc toàn lực ủng hộ Sơn Thành!”

“Chủ tịch Lư, con rể của anh, không coi ai ra gì, hung hăn càn quấy, lần trước còn đánh tôi, sỉ nhục tôi trước mặt nhiều người, vậy thì nếu đã muốn tính sổ, vậy thì tính luôn cùng chuyện hôm nay đi!”

Đàm Huy ủng hộ tôi, rất nhiều người cảm thấy khó hiểu, có vài người đang thì thầm bàn luận về thân thế của tôi, bọn họ đều không biết danh tính của tôi.

Lý Quốc Thắng và Lư Phi Phi cũng rất ngạc nhiên, không ngờ rằng nhà họ Đàm lại không do dự mà giúp tôi.




“Hay lắm, được đấy, chủ tịch Đàm”, Lư Thần Dương cắn răng: “Muốn đối đầu với tôi, anh nghĩ rằng tôi sẽ sợ anh sao?”

Sắc mặt của Âu Dương Bác cũng lạnh lùng, nói: “Sơn Thành, nếu hai người đều không nhượng bộ, nếu muốn tiếp tục làm lớn chuyện, vậy thì tôi cũng phải chọn phe thôi, tôi sẽ đứng về phía Sơn Thành”.

Âu Dương Bác cũng tỏ rõ thái độ rồi!

Có vài ông lớn tôi đã từng gặp cũng đứng về phía Âu Dương Bác, vài người bạn tốt của chủ tịch Đàm cũng thể hiện sự ủng hộ với chủ tịch Đàm.

Có vài người không thể hiện thái độ gì, nhưng những người này chắc chắn đứng về phía Lư Thần Dương, bởi vì Lư Thần Dương là doanh nghiệp lớn nhất ở tỉnh chúng tôi, Đàm Huy không phải người trong tỉnh, ở bên ngoài cũng không phát triển sự nghiệp nhiều.

Vì cuộc tranh chấp của tôi và Lư Thần Dương mà chuyện này ngày càng lớn, mâu thuẫn giữa tôi và Lý Quốc Thắng, đã trở thành sự đối đầu giữa các thế lực.

Nếu không giải quyết tốt việc này sẽ xảy ra rất nhiều chuyện lớn.

Lư Thần Dương thấy Đàm Diệu và Âu Dương Bác đều đứng về phía tôi thì vô cùng tức giận.

Chương 462: Thị trưởng Trương

“Âu Dương Bác, tôi đối xử với anh không tệ!”, Lư Thần Dương nghiến răng nói: “Đàm Quý Dương, trước kia tôi cũng đã cho anh mượn hai mươi tỷ tệ!”

“Bây giờ hai người các anh lại đứng về phía đối lập với tôi?”

Chủ tịch Đàm cười nói: “Chủ tịch Lư, anh đừng tức giận, tôi cũng vì tốt cho anh, để anh nhìn rõ cục diện. Hơn nữa, chúng ta đều là người làm ăn, không có bạn bè mãi mãi, cũng không có kẻ thù mãi mãi, chỉ có lợi ích mãi mãi”.

“Giao tình giữa tôi và anh không tệ, quen nhau tám năm, nhưng mà... anh không thể động vào Trương Sơn Thành được, tôi sợ anh động vào rồi sẽ hối hận”.



Âu Dương Bác cũng nói: “Chủ tịch Lư, ân tình của anh với tôi, tôi sẽ mãi mãi ghi nhớ, nhưng ân tình của Sơn Thành với tôi không thể lấy tiền bạc ra để đo lường. Sơn Thành là ân nhân cứu mạng của tôi!”

Chủ tịch Đàm và Âu Dương Bác tạo áp lực cho Lư Thần Dương, ý muốn khuyên Lư Thần Dương nhượng bộ.

Nhưng Lư Thần Dương sao có thể nhượng bộ, ở đây nhiều ông lớn đang nhìn vào như vậy, sao ông ta có thể nhận thua được?

Bầu không khí càng lúc càng nặng nề và kì quái, hai bên giằng co, bên nào cũng rất căng thẳng.



Tôi lại muốn xem xem Lư Thần Dương sẽ quyết định thế nào.

Lúc này, Lý Quốc Thắng và Lư Phi Phi cũng không bình tĩnh được nữa, bọn họ không ngờ Đàm Quý Dương và Âu Dương Bác lại không chút do dự đứng về phía tôi.

Lúc này bọn họ mới biết, thân phận và địa vị của tôi cực kì lớn mạnh.

Tôi nói tiếp: “Chủ tịch Lư, vẫn là câu nói vừa rồi, giao Lý Quốc Thắng cho tôi, tốt nhất ông đừng nhúng tay vào chuyện này, nếu không thì đừng trách tôi không nể mặt ông!”

Lư Thần Dương quát lạnh: “Đã mười mấy năm rồi, không có ai dám uy hiếp tôi, cũng không có ai dám động đến người của tôi!”

“Cậu là cái thá gì!”

Lư Thần Dương đã hoàn toàn nổi giận.

Tôi lạnh lùng quát: “Vậy chủ tịch Lư, ông thì là cái thá gì?”

Tôi phản đòn, ông ta mắng tôi, đương nhiên tôi phải mắng lại ông ta.

Câu nói này đã triệt để nâng cấp vấn đề, những người ở đây đều kinh hãi.

Lúc mới bắt đầu, mọi người đều cho rằng đây chỉ là mâu thuẫn của thế hệ trẻ, nhưng bây giờ họ đã hiểu tôi không hề đơn giản, thậm chí còn là nhân vật có thể ngồi ngang hàng với ông lớn như Lư Thần Dương!

“Láo xược!”, Lư Thần Dương tức đến mức miệng run rẩy: “Xưa nay chưa ai dám vô lễ trước mặt tôi như vậy!”

“Ha ha...”, tôi cười lạnh: “Đây chỉ là bắt đầu, chuyện vô lễ vẫn còn ở phía sau!”

Tôi và Lư Thần Dương tranh cãi, những người khác cũng có vẻ mặt nghiêm trọng, không ai dám bước lên xen lời.

Âu Dương Bác thở dài nặng nề, không biết nói gì mới tốt. Với tình hình hiện tại, Âu Dương Bác không còn khống chế cục diện được nữa.

Lúc này, anh Đao tiến lên một bước, nói: “Chủ tịch Lư, ông cũng đừng vì một tên Lý Quốc Thắng nhỏ nhoi mà để mình chịu tổn thất lớn. Tôi vô cùng hiểu con người Trương Sơn Thành, tính tốt, thiện lương, chính nghĩa”.

“Cậu ta chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ làm khó ông, càng không vô duyên vô cớ đánh người”.

“Mọi người cứ tiếp tục làm ầm ĩ thì chuyện này sẽ không cách nào kết thúc được đâu”.

“Chi bằng theo quy tắc của giới chúng tôi, nếu đã là mâu thuẫn giữa hai người Trương Sơn Thành và Lý Quốc Thắng, chúng ta nói rõ mọi chuyện ra, ai đúng ai sai sẽ biết ngay”.

“Hôm nay có nhiều ông lớn ở đây như vậy, họ đều có thể làm chứng. Chúng ta giải quyết tất cả mọi chuyện, người sai xin lỗi, chịu phạt, mọi người biến chiến tranh thành hòa bình”.

Anh Đao mãi không mở miệng là vì không tiện mở miệng, dù sao anh Đao cũng không phải là chủ tịch, giám đốc gì, anh ta chỉ là một nhân vật trên giang hồ.

Lư Thần Dương liếc anh Đao một cái, giữ im lặng, rõ ràng ông ta không thích người giang hồ, ông ta cũng đang suy nghĩ nên kết thúc chuyện này thế nào.

Anh Đao thấy Lư Thần Dương không nói gì, sắc mặt lạnh đi: “Tôi đã gọi điện thoại rồi, kêu khoảng trăm người tới đây. Hôm nay dù hai bên các người có quậy lớn thế nào, chỉ cần một câu nói của Sơn Thành bảo tôi đánh ai, tôi sẽ đánh kẻ đó!”

Lời nói của anh Đao rất rõ ràng, anh ta đứng về phía tôi, không sợ đắc tội bất cứ ai.

Anh Đao vô cùng bá đạo!

Không khí xung quanh sắp đông cứng rồi.

“Ở đây xảy ra chuyện gì vậy?”

“Cậu Đao, cậu muốn gây chuyện ở đây sao?”

Lúc này, một người phụ nữ trung niên dẫn theo một cô gái xinh đẹp, dáng người cao gầy bước chậm rãi từ cửa vào.

Mọi người nghe tiếng nhìn lại, ánh mắt đầu tiên của tôi nhìn đến cô gái xinh đẹp trẻ tuổi kia. Áo dạ hội màu tím, gương mặt có chút bầu bĩnh trẻ con, vô cùng đáng yêu và gợi cảm. Đôi gò bồng sống động, tròn trịa căng đầy, hai tay không nắm hết...

Cô ta chính là Long Phi Phi!

Tối nay Long Phi Phi thật đẹp, khuôn mặt tròn tròn, ăn mặc dễ thương, mặt trẻ con dáng trưởng thành, bất cứ người đàn ông nào nhìn vào cũng sẽ không thể kìm chế...

Ánh mắt của những người đàn ông trẻ tuổi đều hướng về phía Long Phi Phi, dừng trên bầu ngực đầy kiêu ngạo của cô ta, không rời mắt được. Trong mắt những người phụ nữ lại hiện lên vẻ đố kị.

Còn những ông lớn thì chăm chú nhìn vào người phụ nữ trung niên xinh đẹp.

“Thị trưởng Trương!”

“Thị trưởng Trương, bà đến rồi”.

Âu Dương Bác và mấy ông lớn tiến lên chào đón.

Người phụ nữ tóc ngắn đầy phong độ này lại là thị trưởng!

Rất rõ ràng, bà ta là mẹ của Long Phi Phi!

Thị trưởng thành phố chúng tôi không phải là đàn ông sao? Sao lại là phụ nữ? Đó nhất định là phó thị trưởng.

Tôi thật không ngờ Long Phi Phi lại có gia thế khủng như vậy.

Tôi càng không hiểu, mẹ là thị trưởng, vì sao lại để con gái làm cảnh sát hình sự? Đó là một nghề nghiệp rất nguy hiểm mà.

Thị trưởng Trương cười nói: “Sinh nhật của Tiểu Nhiễm sao tôi có thể không tới được chứ. Không nhắc tới quan hệ của tôi với chủ tịch Âu Dương, Tiểu Nhiễm và Phi Phi còn là bạn học kia mà”.

Trong vòng vây của đám đông, thị trưởng Trương và Long Phi Phi tặng quà cho Âu Dương Tiểu Nhiễm.

Mọi người trò chuyện với thị trưởng Trương một hồi, bầu không khí vô cùng nặng nề cuối cùng cũng dịu đi nhiều bởi sự xuất hiện của thị trưởng Trương.

Long Phi Phi nhìn thấy tôi thì kinh ngạc hỏi: “Trương Sơn Thành, sao anh lại ở đây?”

Tôi cười đáp: “Không phải cô đã nói tôi quen biết rất nhiều ông lớn sao? Tôi không ở đây mới là không hợp lý ấy”.

Âu Dương Tiểu Nhiễm cũng thấy kì lạ: “Sao hai người quen nhau vậy?”




Long Phi Phi không biết trả lời thế nào, tôi cười nói: “Còn không phải là gặp ở một bữa tiệc hay sao”.

Mọi người xã giao với nhau xong, thị trưởng Trương đưa mắt nhìn sang Đàm Quý Dương và Lư Thần Dương một lượt, cảm giác bầu không khí không đúng, lại nói: “Tôi vừa đến thì đã nghe tiếng các ông tranh cãi từ xa, hơn nữa bên ngoài còn ùa tới hơn một trăm người, khí thế hung hăng, rốt cuộc là vì chuyện gì vậy?”

Người anh Đao gọi đã đến rồi.

Long Phi Phi nhìn sang anh Đao, nói: “Là người anh gọi tới sao? Tôi nói anh biết, anh đừng có gây chuyện ở đây”.

Anh Đao vô cùng khó xử: “Không có gì, tôi gọi người tới cũng là để chúc mừng sinh nhật Tiểu Nhiễm”.

Lư Thần Dương nói: “Thị trưởng Trương, chỗ chúng tôi xảy ra chút chuyện nhỏ, bạn trai của con gái tôi bị người ta đánh, bây giờ chúng tôi đang xử lý chuyện này”.

Sự việc đã xảy ra rồi, người ở đây đều biết, cũng không cần sợ thị trưởng Trương biết được.

Thị trưởng Trương cười tươi: “Người có thể đến đây hôm nay đều là bạn bè của chủ tịch Âu Dương, sao có thể xảy ra chuyện như vậy chứ?”

“Có lẽ là mọi người hiểu lầm nhau thôi”.

Chương 463: Trích xuất camera giám sát

Từ ánh mắt của thị trưởng Trương tôi có thể nhìn ra bà ta muốn chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, bà ta muốn ra mặt giải quyết.

Thị trưởng Trương cũng là người từng trải, mọi người ở đây đều là ông lớn, người của Lư Thần Dương và Đàm Quý Dương đều đứng cả lên rồi, nhìn qua là có thể biết hai ông lớn đang cãi nhau, không ai chịu nhường ai.

Tôi bước lên trước vài bước, nói: “Tôi tán thành với cách ban nãy của anh Đao, chuyện đã xảy ra rồi thì phải giải quyết, chúng ta nói ra hết mọi chuyện từ đầu đến cuối, để mọi người bàn luận, cũng là để thị trưởng Trương làm chủ”.

Tôi không sợ làm căng mọi chuyện, nhưng nếu cứ tiếp tục đối đầu với Lư Thần Dương, thì chỉ càng thêm đắc tội với Lư Thần Dương, mục đích của tôi chỉ là giải quyết Lý Quốc Thắng, chứ không phải là Lư Thần Dương, vậy nên tôi mới đồng ý với cách của anh Đao



Ánh mắt của thị trưởng Trương quét về phía tôi, vẻ mặt ngạc nhiên, bà ta đã nghe nói về tôi.

Thị trưởng Trương cười nói: “Cậu Trương nói đúng, dù có xảy ra chuyện gì, chỉ cần mọi người chịu nói ra, rồi giải quyết mọi chuyện là được rồi”.

Đàm Quý Dương cười nói: “Nếu thị trưởng Trương đã mở lời rồi thì tôi cũng phải nể mặt thị trưởng Trương, tôi cũng không muốn xảy ra hiểu lầm gì với chủ tịch Lư để rồi sứt mẻ tình cảm”.

Thị trưởng Trương cười nói: “Đều là chuyện của người trẻ thôi, hồi còn trẻ, ai mà chưa từng đánh nhau chứ? Mọi người đừng để tâm, là ai không đúng, mọi người dạy dỗ, quản thúc lại là được”.



Âu Dương Bác cũng nói: “Nếu đã như vậy, chủ tịch Lư, ý anh thế nào?”

Lư Thần Dương thấy mọi người đều muốn nói hết mọi chuyện, hóa giải hiểu lầm, bây giờ thị trưởng Trương cũng ra mặt rồi, ông ta đành lên tiếng: “Thôi được, chuyện ngày hôm nay, chúng ta nói cho rõ hết, ai đúng ai sai sẽ biết ngay, đến lúc đó chúng ta sẽ đưa ra quyết định”.

Nói đến đây, sắc mặt của Lý Quốc Thắng có chút khó coi, ánh mắt của Lư Phi Phi cũng bắt đầu thất thần.

Lư Phi Phi bước lên, nói: “Tôi nói trước, tôi chỉ nói ngắn gọn thôi”.

“Lần trước trong cuộc họp lớp của Lý Quốc Thắng, Trương Sơn Thành sắp xếp người đến đối phó với chúng tôi, lừa gạt tiền của Lý Quốc Thắng, còn gọi người đến đánh Lý Quốc Thắng!”

“Hôm nay, hai người gặp lại nhau, cãi nhau, Trương Sơn Thành lại ra tay đánh người”.

“Lý Quốc Thắng không ghi thù cũ, đã xin lỗi Trương Sơn Thành rồi, nhưng Trương Sơn Thành vẫn ra sức bắt bẻ, còn nói muốn đối phó với bố tôi, đối phó với công ty của chúng tôi!”

“Ban nãy khi xảy ra chuyện, mọi người nhìn thấy đó, nghe thấy đó!”

“Cụ thể sự việc là như vậy!”

Lý Quốc Thắng cũng nói: “Đúng vậy, Trương Sơn Thành vẫn luôn muốn đối phó với tôi, nguồn cơn sự việc là vì Trương Sơn Thành thích một người phụ nữ, mà người phụ nữ đó là bạn học của tôi, khi trước đã từng có quan hệ yêu đương với tôi, sau đó tôi phát hiện tôi với cô ta không phù hợp nên đã chia tay rồi”.

“Chính vì chuyện này, Trương Sơn Thành ghi nhớ trong lòng, vẫn luôn muốn đối phó với tôi”.

“Tôi vẫn không ngờ nổi hôm nay Trương Sơn Thành sẽ ra tay”.

Lời của hai người đó, người hát kẻ phụ họa, đổ mọi trách nhiệm lên người tôi.

Tôi không thay đổi sắc mặt: “Cô Lư, Lý Quốc Thắng, hai người phải có trách nhiệm với lời mình nói đó”.

Lý Quốc Thắng thái độ cứng rắn: “Trương Sơn Thành, cậu dám không thừa nhận sao?”

Âu Dương Bác mở lời: “Trương Sơn Thành mà tôi biết luôn chính trực, đối tốt với mọi người, tuyệt đối không phải loại người thích gây chuyên với người khác như vậy”.

“Hơn nữa, Trương Sơn Thành có tài sản bạc triệu, số tài sản lớn hơn tôi rất nhiều, sao có thể lừa tiền của hai người?”

“Không thấy buồn cười sao?”

Đàm Quý Dương cười nói: “Trước đây tôi từng nợ Trương Sơn Thành hai chục tỷ tệ, mọi người nói xem Trương Sơn Thành liệu có đi lừa tiền của hai người không?”

“Lý Quốc Thắng, Trương Sơn Thành sẽ ghen ghét với cậu chỉ vì một người phụ nữ sao?”

Hai mươi tỷ tệ này, là tiền làm hư hại nhân sâm của tôi, đã đầu tư cho Âu Dương Bác rồi.

Đàm Văn nói: “Lý Quốc Thắng, tôi đã từng nhìn thấy thực lực của Trương Sơn Thành, nếu cậu ta thật sự muốn làm khó anh thì e rằng giờ anh đã nằm ở bệnh viện không xuống nổi giường nữa rồi”.

Anh Đao cũng ra mặt: “Chỉ cần một câu nói của Trương Sơn Thành, Tiểu Đao tôi có thể dốc toàn lực, Lý Quốc Thắng, không phải cậu tự xem trọng mình quá rồi đó chứ?”

Lời nói của Lư Phi Phi và Lý Quốc Thắng đã khơi dậy sự bất mãn của người bên phía tôi, mọi người đều nói giúp cho tôi.

Đặc biệt là Âu Dương Bác nói tôi có rất nhiều tiền, nhiều tiền hơn cả ông ấy, còn cả Đàm Quý Dương nói ông ta nợ tôi hai mươi tỷ tệ, những ông lớn có mặt ở đây đều kinh ngạc.

Chỉ trong phút chốc, ánh mắt họ nhìn tôi đều thay đổi, biết rằng tôi cũng là một ông lớn, thậm chí còn là một ông lớn, mạnh hơn cả Âu Dương Bác!

Bọn họ cũng hiểu rằng, tại sao tôi dám đánh người trong tiệc sinh nhật của con gái Âu Dương Bác, còn không để Lư Thần Dương vào mắt, bởi vì tôi có năng lực đối đầu lại với họ!

Sắc mặt của Lư Phi Phi và Lý Quốc Thắng cũng rất đáng sợ, họ không ngờ rằng thân phận đằng sau của tôi lại mạnh đến vậy!

Chỉ cần tôi xảy ra chuyện, những ông lớn trong thành phố sẽ đều đứng về phía tôi!

Sắc mặt Lư Thần Dương lại vô cùng bình tĩnh: “Nếu các vị đã nghi ngờ lời nói của con gái tôi và Lý Quốc Thắng, vậy thì Trương Sơn Thành, cậu nói đi, tại sao tối hôm nay cậu lại ra tay? Lần trước tại sao lại bố trí đối phó với con gái tôi và Lý Quốc Thắng?”

Mọi người đều đang đợi tôi giải thích và trả lời, tôi không thay đổi sắc mặt, nói với Âu Dương Bác: “Chú Âu Dương, nhà chú có camera giám sát không?”

Mọi người đều không hiểu, tôi hỏi cái này để làm gì.

Âu Dương Bác nói: “Có, chính sách bảo vệ của nhà tôi là tốt nhất thành phố, hình ảnh và âm thanh của camera giám sát đều rất rõ ràng và sắc nét”.

Ánh mắt của tôi quét qua bốn phía, nói với tất cả mọi người: “Tôi không muốn giải thích gì cả, nếu mọi người đã muốn biết chân tướng mọi chuyện, vậy thì hãy xem camera giám sát của nhà hàng Kiến Quốc và nhà hàng STA”.

“Camera giám sát của nhà hàng STA cũng là camera chất lượng cao, nhà hàng Kiến Quốc là nhà hàng cao cấp nên camera giám sát cũng rất tốt”.




“Mọi người xem camera giám sát là được rồi, tôi không giải thích gì thêm”.

Lần này Lư Phi Phi và Lý Quốc Thắng không giữ được bình tĩnh nữa.

Nếu phải trích xuất camera giám sát, hai người bọn họ đến đâu cũng sỉ nhục người khác, gây chuyện, đánh Đàm Văn, ăn cơm không chịu trả tiền, còn cả chuyện ban nãy sỉ nhục người phụ nữ của tôi, tất cả mọi chuyện đều sẽ bại lộ.

Lư Phi Phi vội vã nói: “Xem camera giám sát gì chứ, có gì thì cứ nói rõ hết ở đây là được rồi!”

Lý Quốc Thắng cũng nói: “Trương Sơn Thành, không cần phải vì một người phụ nữ mà làm mọi chuyện căng thẳng đến vậy, trước đây tôi đã xin lỗi cậu rồi, làm người thì nể mặt nhau một chút, mọi người đều là bạn của Tiểu Nhiễm, tôi cũng sẽ không tính toán với cậu”.

“Ha ha...”, tôi cười nói: “Hai người lo lắng điều gì? Hay sợ hãi điều gì?”

“Nếu đã muốn làm rõ mọi chuyện, nói gì cũng chỉ là lời nói thôi, cũng như hai người nói tôi gài bẫy cậu, nói tôi đánh cậu, đều là lỗi của tôi, vậy thì, sau khi xem camera giám sát, mọi người mới biết được rốt cuộc ai là người sai”.

“Tôi cũng không muốn tranh cãi với hai người”.

Lư Phi Phi có chút gấp gáp: “Trương Sơn Thành, camera giám sát cũng không nói lên được tất cả mọi thứ, tối hôm mà Lý Quốc Thắng bị đánh, là cậu đã gài bẫy! Là cậu đã lừa gạt Quốc Thắng!”

Chương 464: Tranh cãi kịch liệt

Tôi lạnh nhạt nói: “Lư Phi Phi, có phải tôi gài bẫy hay không, có phải tôi lừa gạt hay không, thì để mọi người xem camera giám sát không phải sẽ rõ sao?”

“Cô sợ mọi người xem được sao? Hay là hai người chột dạ rồi?”

Lư Phi Phi có chút không chống cự nổi nữa rồi: “Tôi có gì phải chột dạ chứ, xem thì xem camera giám sát đi, sai sợ ai chứ!”

“Tại sao phải xem camera giám sát ở nhà hàng Kiến Quốc và nhà hàng STA chứ?”



“Chuyện tối ngày hôm nay, xảy ra ở chỗ này, xem camera giám sát của nhà chú Âu Dương là được rồi”.

Tôi nói: “Nếu đã muốn để mọi người biết đầu đuôi mọi chuyện, vậy đương nhiên là phải bắt đầu từ đầu rồi, nhất định phải để mọi người xem camera giám sát, hai người mở miệng ra là nói tôi sai, vậy tại sao lại muốn ngăn cản không cho tôi phát camera giám sát chứ?”

Lúc này đột nhiên Long Phi Phi nói: “Đúng vậy, nếu muốn giải quyết sự việc thì phải công khai minh bạch mọi chuyện, có một số chuyện cũng không thể nói rõ ràng được, nhất là chuyện xảy ra mâu thuẫn, ai cũng nói mình đúng”.

“Camera giám sát mới là chứng cứ tốt nhất mà không thể làm giả được, đến lúc đó, ai nói dối thì sẽ rõ hết thôi”.



Long Phi Phi là cảnh sát, rất có kinh nghiệm giải quyết những chuyện như thế này.

Âu Dương Bác nói: “Nếu đã như vậy thì chúng ta hãy xem camera giám sát”.

Đàm Diệu cười nói: “Tôi cũng đề nghị xem camera giám sát”.

Lư Thần Dương nhíu chặt mày, vốn dĩ ông ta rất có lòng tin, ông ta tin con gái mình và Lý Quốc Thắng không có vấn đề gì, mọi chuỵệnđều là lỗi của tôi.

Nhưng khi tôi nói ra rằng muốn xem camera giám sát, biểu hiện của Lư Phi Phi và Lý Quốc Thắng là đang muốn thoái thác, rõ ràng là có vấn đề.

Lư Thần Dương không bình tĩnh được nữa, nhưng mọi người đều yêu cầu xem camera giám sát, Lư Thần Dương cũng không có cách nào từ chối, chỉ có thể đồng ý.

Tôi nói: “Xin mọi người hãy đợi một lát, camera giám sát sẽ rất nhanh được trích xuất ra thôi”.

Tôi đã sớm nhắn tin cho Lý Cương, cầm đoạn băng ở nhà hàng Kiến Quốc và nhà hành STA đến, Lý Cương làm việc rất nhanh chóng, đã đang trên đường đi đến rồi.

Camera giám sát nhà Âu Dương Bác được trích xuất ra đầu tiên.

Quản gia cầm máy tính bảng ra, điều khiến đến đoạn thời gian chúng tôi cãi nhau.

Nhưng mà tôi không để mọi người xem ngay, tôi phải tìm thấy đoạn băng trước đó nữa, sau đó xem theo thứ tự, tôi phải khiến hai người Lý Quốc Thắng và Lư Phi Phi lộ bộ mặt thật trước mặt mọi người.

Lý Quốc Thắng và Lư Phi Phi có chút gấp gáp, bây giờ hai người bọn họ cũng không giám nói gì, chuyện xem lại camera giám sát, các ông lớn đều đã đồng ý rồi.

Mọi người đang uống rượu, nói chuyện, không khí đã dần ôn hòa trở lại, mọi người đều biết, đây là sự bình yên trước khi mưa to gió lớn ập đến.

Lư Thần Dương gọi Lư Phi Phi và Lý Quốc Thắng đến một nơi yên tĩnh, thuận phong nhĩ của tôi có thể nghe được, Lư Thần Dương đang nghe ngóng về mẫu thuẫn với tôi.

Lý Quốc Thắng cũng không dám giấu giếm, nói ra hết mọi chuyện, nhưng Lý Quốc Thắng và Lư Phi Phi đều khăng khăng là mọi chuyện đều là do tôi bày mưu hãm hại.

Lư Thần Dương nói Lư Phi Phi và Lý Quốc Thắng hãy yên tâm, có ông ta ở đó, tối nay sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.

Mười phút sau, hai đoạn băng từ camera giám sát của hai nhà hàng đã đến.

Quản gia cầm USB, cắm vào máy tính, bắt đầu phát đoạn băng của camera giám sát, bắt đầu từ nhà hàng Kiến Quốc.

Mọi người đều vây quanh lại để xem.

Đầu tiên là ở phòng mà các học sinh xảy ra cãi vã với giám đốc, đáng lẽ mọi chuyện đã ổn thỏa rồi, nhà hàng còn trả lại cả tiền đặt cọc, các học sinh cũng rời đi rồi.

Lúc này, Lý Quốc Thắng và Lư Phi Phi xuất hiện, Lý Quốc Thắng bắt đầu hỏi ép giám đốc, bắt ông chủ của họ và người đặt phòng phải giải thích rõ mọi chuyện.

Trong lúc tranh chấp, Lý Quốc Thắng đã đánh giám đốc, giám đốc gọi bảo vệ đến, nhưng Lư Phi Phi lại ra mặt, vô cùng hống hách, không có bảo vệ nào dám ra tay.

Lúc đó, lời nói của Lư Phi Phi và Lý Quốc Thắng đều là sỉ nhục, nhiều lần dọa dẫm người khác, không để ai vào trong mắt, bộ mặt xấu xa phơi bày hết trước tất cả mọi người.

Sắc mặt hai người có chút khó coi, sắc mặt của mọi người cũng rất phức tạp, Lý Quốc Thắng vội vã giải thích: “Lúc đó chúng tôi đã đặt nhà hàng để họp lớp, nhưng giám đốc nhà hàng nói phòng đó đã có người đặt rồi, bảo chúng tôi hãy rời đi, lúc đó tôi tức giận quá, đây rõ ràng là nhà hàng đang bắt nạt khách, vậy nên tâm trạng có chút kích động”.

Lời giải thích của Lý Quốc Thắng không hề có sức thuyết phục, cậu ta sỉ nhục người khác hết lần này đến lần khác, chuyện này không liên quan gì đến việc nhà hàng bắt nạt khách hàng.

Sau đó, Đàm Văn đã xuất hiện để xin lỗi, cũng nói rõ tình trạng đặt bàn, là hắn ta đặt bàn suông bằng mồm với ông chủ, mà ông chủ lại quên mất chuyện này, vậy nên nhân viên phục vụ mới đặt phòng bao riêng này cho các bạn học sinh, đây chỉ là hiểu lầm.

Lý Quốc Thắng và Lư Phi Phi không hề hài lòng với lời xin lỗi của Đàm Văn, sau khi Đàm Văn nói ra thân phận của mình thì bị Lư Phi Phi sỉ nhục.

Sau đó Lý Quốc Thắng cũng ép Đàm Văn quỳ xuống xin lỗi, hai người mâu thuẫn rồi đánh nhau.

Đàm Văn bị đánh, tôi ra mặt để ngăn lại, Lý Quốc Thắng và Lư Phi Phi lại sỉ nhục tôi và Lưu Thiến, nhưng tôi vẫn không hề ra tay, thầy giáo ra mặt để can ngăn, Lý Quốc Thắng mới tha cho Đàm Văn.

Xem đến đây, sắc mặt của Đàm Diệu và Đàm Văn tức đến tím tái.

Chuyện này Lư Phi Phi và Lý Quốc Thắng thực sự quá quắt.

Sắc mặt Đàm Diệu lạnh lùng: “Chủ tịch Lư, con gái và con rể của anh đúng thật là lợi hại quá, sỉ nhục tôi, còn đánh con trai tôi, đúng là dạy dỗ rất tốt”.

Lư Thần Dương tức tím mặt, không nói gì.

Sau đó ông chủ nhà hàng xuất hiện, dù cho Lư Phi Phi có thân phận gì, cũng không chịu tiếp đãi họ.

Lư Phi Phi và Lý Quốc Thắng không đặt được bàn, những nhà hàng khác cũng đã không còn chỗ, vậy là tôi đã đặt bàn cho họ, đưa bọn họ sang nhà hàng STA.

Sau đó, Lý Quốc Thắng gọi món, nói muốn rượu và đồ ăn tốt nhất, nhân viên phục vụ vẫn luôn dành sự phục vụ tốt nhất cho bọn họ.

Sau khi mọi người ăn cơm xong trong không khí vui vẻ, nhìn thấy giá món ăn và rượu quá cao, Lý Quốc Thắng không chịu trả tiền, xung đột với giám đốc nhà hàng, Lý Quốc Thắng ra tay đánh giám đốc trước, đánh Lý Cương ngã trên mặt đất.

Giám đốc tức giận gọi bảo vệ, Lý Quốc Thắng lại xúi giục các học sinh đánh nhau với bảo vệ.

Sau đó Lý Quốc Thắng bị khống chế, Lư Phi Phi lấy ra một phần tiền, cắt đứt quan hệ với Lý Quốc Thắng, Lý Quốc Thắng bị người của nhà hàng vây lại, tôi ra mặt cho Lý Quốc Thắng, cho cậu ta mượn một triệu tám trăm tệ.

Tôi gọi điện thoại cho Hướng Vấn Thiên, bảo Lý Quốc Thắng viết giấy nợ, lãi trả theo tháng.

Sau đó là đoạn băng thứ ba, ban nãy, từ sau khi Lý Quốc Thắng đến, cậu ta luôn nhắm vào tôi và Đàm Văn, sau đó sỉ nhục bạn gái của tôi là Lưu Thiến, tôi nhịn hết lần này đến lần khác, đến khi không thể nhịn nổi nữa mới ra tay đánh người.




Tôi đẩy Lư Phi Phi cũng là vì cô ta nói tôi là đồ thấp kém.

Mọi người đều đã xem hết các đoạn băng, vẻ mặt Lư Thần Dương vô cùng tức giận, nhìn về phía con gái và Lý Quốc Thắng, rõ ràng những gì mà hai người nói khác xa so với camera giám sát ghi lại.

Không khí bỗng trở nên rất kỳ quái, sắc mặt gấp gáp của Âu Dương Bác và Đàm Diệu cũng ôn hòa trở lại.

Bây giờ đã đến lúc tôi biểu diễn rồi.

Tôi nói: “Mọi người đã xem hết các đoạn băng từ camera giám sát rồi”.

“Ở nhà hàng Kiến Quốc, trong cuộc họp lớp, vốn dĩ mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa rồi, tôi đã tìm cho mọi người một nhà hàng khác, nhưng Lý Quốc Thắng và Lư Phi Phi cứ muốn làm lớn chuyện, còn không ngừng sỉ nhục tôi và Lưu Thiến, tôi cũng không muốn làm lớn chuyện”.

“Lý Quốc Thắng không coi ai ra gì, còn đánh Đàm Văn”.

“Ở nhà hàng STA, cậu ta đã ăn uống cơm chùa, không chịu thanh toán, lại còn tức giận đánh giám đốc nhà hàng, sau đó tôi cũng không còn cách nào đành phải cho Lý Quốc Thắng mượn tiền”.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom