• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Tôi là thầy khai quang Full dịch (8 Viewers)

  • Chương 421-429

Chương 421: Khí đen

Ông chủ Trang chìm vào suy tư, nhấp một ngụm trà, sau đó chậm rãi nói: "Năm đó sau khi tôi mua miếng ngọc bội, phát hiện nó chính là pháp khí trong giới tu luyện, không phải ngọc bội bình thường, tôi đã liên hệ với người mua trong giới tu luyện và bán được với giá hai mươi triệu tệ".

"Nửa tháng sau, một vài người của Cục điều tra công năng đặc dị tới tìm tôi để điều tra. Người đó có cấp bậc cao trong Cục điều tra công năng đặc dị, lúc đó tôi mới biết người đã mua miếng ngọc kia, cả nhà người đó có mười sáu người và người của công ty họ có tám người đều đã bị giết sạch..."

"Sau khi người đó xảy ra chuyện được năm ngày thì người của Cục điều tra công năng đặc dị tìm đến tôi, bởi vì trong quá trình điều tra họ đã tìm ra tôi, trên nhật ký cuộc gọi của người mua hiển thị người đó đã gọi cho tôi nửa tháng trước".

"Tôi nói với người của Cục điều tra công năng đặc dị rằng tôi có giao dịch kinh doanh với người đó, và tôi thường bán một số thứ cho ông ta. Sau đó người của Cục điều tra đã lấy ra một bức ảnh chụp miếng ngọc bội đó".



"Tôi đã vô cùng sợ hãi. Khi mua ngọc bội đó, tôi chỉ nghĩ đó là một miếng ngọc cực kỳ tốt, sau này tôi mới biết nó là một loại pháp khí, nhưng cũng chỉ là một pháp khí bình thường nên mới được bán với giá hai mươi triệu tệ. Tôi không ngờ chuyện này lại kinh động đến lãnh đạo của Cục điều tra công năng đặc dị!"

"Tôi thực sự không ngờ miếng ngọc bội đó lại gây ra chuyện lớn như vậy. Lúc đó tôi đã nhất quyết phủ nhận, nói rằng tôi chưa từng nhìn thấy miếng ngọc bội này. Tôi không dám nhúng tay vào những chuyện này, tôi sợ sẽ xảy ra án mạng".

Nói đến đây, sắc mặt ông chủ Trang trông cực kỳ đáng sợ.

Tôi hỏi: "Bên Cục điều tra công năng đặc dị điều tra thế nào rồi? Tra được tung tích của miếng ngọc chưa?"



Ông chủ Trang nói: "Cục điều tra công năng đặc dị bí mật điều tra, nên đương nhiên tôi không thể biết được họ điều tra thế nào. Vì chuyện đó mà người của Cục điều tra công năng đặc dị đã bí mật theo dõi tôi trong nửa tháng. Họ thấy tôi không có vấn đề gì bất thường mới thôi không điều tra tôi nữa".

"Khi đó, gia đình người mua đã bị giết sạch, không còn ai sống sót. Chỉ cần tôi không thừa nhận, Cục điều tra công năng đặc dị sẽ không có kỳ chứng cứ nào chứng minh tôi là người đã bán miếng ngọc kia".

"Nếu biết trước miếng ngọc đó gây ra chuyện lớn như vậy, tôi sẽ không bao giờ dám mua nó".

"Về sau tôi còn sợ có người gây rắc rối cho mình nên đã ra nước ngoài ở nửa năm mới quay về, sau khi tôi về nước, nếu như cậu không nhắc lại thì tôi thật sự không muốn kể cho bất cứ ai về chuyện này cả".

Một miếng ngọc bội lại có thể gây ra thảm án diệt môn!

Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Hẳn là sức mạnh của ngọc bội Cửu Âm đã phát ra ngoài. Trên đời này không có mấy người có thể nhận ra ngọc bội Cửu Âm. Chỉ cần truyền sức mạnh vào trong ngọc bội Cửu Âm thì chắc chắn có thể điều tra ra được, ngọc bội Cửu Âm là pháp khí có sức mạnh cực kỳ mạnh mẽ".

"Một số kẻ mạnh đã biết đến sức mạnh của ngọc bội Cửu Âm, vậy nên, cả gia đình của người mua đã bị kẻ sát nhân giết để diệt khẩu. Như vậy, khi cướp miếng ngọc đi sẽ không ai có thể điều tra ra người đó".

"Ngọc bội Cửu Âm quá quan trọng, Sơn Thành, chúng ta phải tìm được nó bằng mọi giá".

"Dù hiện tại chưa tìm thấy thì cũng đừng bỏ cuộc, chờ khi nào thực lực vững vàng thì tiếp tục tìm".

Tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức để tìm ra nó. Miếng ngọc bội này có liên quan đến cuộc đời của tôi và Lý Giai Dao.

Tôi hơi khó hiểu, ngày xưa lão đạo sĩ đó đã để tôi và Lý Giai Dao sống một cuộc sống bình thường, vậy tại sao chúng tôi phải giữ một bảo vật nguy hiểm như vậy bên mình?

Tôi nói: "Ông chủ Trang, cảm ơn ông đã thành thật kể mọi chuyện cho tôi nghe. Tôi sẽ điều tra những điều ông đã nói, tốt nhất là mọi lời ông nói đều là sự thật."

Ông chủ Trang nói: "Tổng giám đốc Trương, tôi hoàn toàn không che giấu chuyện gì. Nếu cậu có quen người của Cục điều tra công năng đặc dị, cậu có thể đến Cục điều tra công năng đặc dị tra được hồ sơ vụ án năm đó".

Chỗ ông chủ Trang đã không còn manh mối nào khác, vì vậy tôi chỉ có thể tìm tới người của Cục điều tra công năng đặc dị để điều tra.

Không phải ai cũng có thể tùy tiện tiếp cận được với người của Cục điều tra công năng đặc dị. Tôi có thể nhờ Mộc Dịch giúp đỡ. Những người trong Cục điều tra công năng đặc dị và Cục điều tra hiện tượng huyền bí đều làm việc cho chính phủ, đây là hai bộ phận khác nhau, tôi nghĩ Mộc Dịch có thể giúp tôi.

Rất tiếc là tôi không liên lạc được với Mộc Dịch, nên tôi chỉ có thể đợi đến khi gọi được cho Mộc Dịch hoặc Lâm Ngọc Lam thì nhờ họ giúp đỡ.

Đối với vụ án này,, Cục cảnh sát bình thường chắc chắn không có manh mối gì đáng giá.

Sau khi có thông tin chi tiết của người mua năm đó, tôi chào tạm biệt ông chủ Trang rồi đến hiệu thuốc mua Tuyết Liên, một vị thuốc Đông y.

Nói chung các hiệu thuốc lớn đều có rất nhiều Tuyết Liên, tiên nữ Thanh Thủy có thể dùng năng lực của chính mình chế tạo Tuyết Liên thành linh dược, giống như trước đây khi chế tạo nhân sâm vậy.

Tất nhiên, nhân sâm không phải là linh dược thực sự, mà chỉ thuộc kiểu bán linh dược, còn việc chế tạo linh dược hơi rắc rối.

Tôi nhanh chóng mua được ba viên Tuyết Liên ở một hiệu thuốc lớn, đóng gói đẹp mắt, tổng hết hơn tám trăm tệ.

Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Chuyển hóa nó thành linh dược không phải đơn giản. Hơn nữa, lần này chúng ta phải đối mặt với người tu luyện, tiên dược dùng để luyện thuốc, phải kết hợp với các loại linh dược khác. Vì vậy, chúng ta phải làm thật một trăm phần trăm".

"Nếu không, Tuyết Liên chúng ta có vấn đề thì việc luyện thuốc sẽ thất bại, Hàn Mai nhất định sẽ nghi ngờ thuốc của chúng ta có vấn đề".

"Bây giờ chúng ta quay về tìm Triệu Vũ. Chúng ta sẽ dùng linh khí trong cơ thể Triệu Vũ để luyện".

Tôi khó hiểu, hỏi: "Linh khí của cô không được sao?"

Tiên Thanh Thủy suy nghĩ một chút, nói: "Linh khí của ta có yêu khí quá nặng, đương nhiên không sợ những người tu luyện khác phát hiện ra, chỉ sợ thuộc tính và thành phần của linh dược sau khi chế tạo sẽ có vấn đề. Linh khí trong cơ thể Triệu Vũ được sinh ra một cách tự nhiên, cực kỳ tinh khiết, rất tốt cho việc biến đổi linh khí".

Thế là tôi gọi điện cho Triệu Linh Nhi, Triệu Linh Nhi đang trực, Trương Lệ và Triệu Vũ ở nhà mới, Trần Kế Tần đưa Lý Tuyết Diễm đi chơi, mấy ngày nay chưa về.

Tôi đi vào một quán ăn gọi một tô mì để ăn.

Sau khi ăn xong, tôi định bắt taxi trở lại thị trấn.

Tôi đang đứng ở bên đường, tiên nữ Thanh Thủy đột nhiên nói: "Nhìn xem tòa nhà bên kia đường lớn kìa".

Tòa nhà?

Tôi nhìn theo hướng mà tiên nữ Thanh Thủy đã nói, cách đó vài trăm mét, bên phải đường có một tòa nhà cao ba mươi tầng, đó chính là công ty của Âu Dương Bác, tập đoàn Long Đằng, cả tòa nhà đều thuộc sở hữu của Âu Dương Bác.

Tôi đến thành phố này rất nhiều lần rồi nhưng chưa tới chỗ Âu Dương Bác làm việc lần nào, bình thường nếu tôi cần tìm Âu Dương Bác cũng không cần đến công ty của ông ấy.

Tôi thắc mắc: "Tiên nữ, cô bảo tôi nhìn cái gì? Tòa nhà này là tòa nhà lớn nhất thành phố, cực kỳ sang trọng. Nếu cô có hứng thú, tôi sẽ vào trong đó đi dạo vài vòng".




“Ngươi nhìn qua đó ngay bây giờ, nhìn lên đỉnh của tòa nhà", tiên nữ Thanh Thủy nói, một luồng sức mạnh theo kinh mạch truyền lên mắt tôi.

Tôi lại nhìn về phía tòa nhà, trên đỉnh tòa nhà có một tầng khí đen mờ mịt bao quanh, như thể một đám mây đen mù mịt bao phủ lấy tòa nhà.

Nhưng thời tiết hôm nay đang nắng, sao lại có mây đen được?

Những luồng khí đen đó là gì?

Trong lòng tôi nổi lên một dự cảm không tốt, những khí đen kia chắc chắn là thứ gì đó không sạch sẽ!

Tiên nữ Thanh Thủy nghiêm nghị nói: "Hiện tại ta cũng không biết đó là cái gì. Khoảng cách quá xa, không thể cảm nhận được, nhưng tóm lại đó là khí tức của thứ tà ác”.

Khí tức của thứ tà ác? Tôi vô cùng kinh ngạc, hỏi: "Tại sao lại có những thứ đó chứ?"

Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Giải quyết việc của chúng ta trước đi, giải quyết xong, ngày mai chúng ta hãy lên đỉnh tòa nhà đó xem sao. Đến lúc đó chúng ta sẽ biết nó là cái gì, ta nghĩ những khí đen này có lẽ đã tồn tại ở đó một thời gian rồi".

Người bình thường không thể nhìn thấy những khí đen đó, vừa rồi tôi cũng không nhìn thấy chúng, chỉ sau khi sử dụng sức mạnh của tiên nữ Thanh Thủy mới có thể nhìn thấy được.

Tôi hơi lo lắng, hỏi: “Người của công ty Long Đằng sẽ không gặp phải nguy hiểm gì chứ?"


Chương 442: Giới thiệu người yêu

Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Yên tâm, tạm thời sẽ không có gì đâu. Nếu xảy ra chuyện gì, Âu Dương Bác đã sớm nói cho chúng ta, trước tiên cứ làm việc của chúng ta đã, ngày mai chúng ta lại đi điều tra”.

Tôi hơi yên tâm, sau đó đón xe đi tới thị trấn của chúng tôi.

Trên đường đi, tôi nhận được điện thoại của Lưu Thiến. Tôi vô cùng bất ngờ, Lưu Thiến rất ít khi chủ động gọi cho tôi.

Lưu Thiến đang ở nhà chăm sóc bà nội, nói rằng bà nội nhớ tôi, nếu tiện thì đến nhà cô ấy một chuyến.



Tôi đột nhiên nhớ ra bệnh của bà cụ Lưu vẫn còn hai liệu trình nữa. Nếu bà cụ Lưu nhớ tôi, vừa khéo tôi đang định về thị trấn, vậy thì đến lúc đi thăm bà rồi.

Thế là tôi chuẩn bị đến nhà Lưu Thiến một chuyến.

Sau khi đến thị trấn, tôi mua thực phẩm chức năng và hoa quả cho bà, lúc đến nhà Lưu Thiến thì đã là hai giờ rưỡi chiều.

Lưu Thiến và bà cụ đang ngồi xem TV ở phòng khách, bí thư Lưu, viện trưởng Lưu và vợ ông ấy đều ở nhà. Người trẻ tuổi đều ra ngoài chơi cả rồi, hai anh em họ ở nhà chăm sóc mẹ.



Bình thường bọn họ đều rất bận, cũng chỉ có ngày lễ là có nhiều thời gian ở bên mẹ. Hai người con đều rất hiếu thảo.

Tinh thần của bà cụ Lưu rất tốt, mặt hồng hào, bà nhìn thấy tôi đến thăm thì vô cùng vui vẻ.

Mọi người ngồi ở phòng khách nói chuyện, Lưu Thiến cũng rất vui vẻ. Mấy ngày qua cô ấy luôn ở bên bà nội, không đi đâu cả.

Chuyện trong lòng Lưu Thiến chắc chắn vẫn chưa qua đi, không có tâm tư ra ngoài chơi. Bà nội là người thân thiết nhất của cô ấy, cho nên mấy ngày này vẫn luôn ở bên chăm sóc bà.

Bây giờ bí thư Lưu đã trở thành nhân vật đứng đầu ở thị trấn chúng tôi, quản lý rất tốt mọi việc trong thị trấn, người của nhà họ Dương không làm khó nhà họ Lưu nữa.

Mảnh đất xây nhà máy mà chị Văn Nhã cần ban đầu bị nhà họ Dương cản trở bằng đủ mọi cách, nhưng khi bí thư Lưu ra mặt đã giải quyết một cách nhẹ nhàng.

Công việc của viện trưởng Lưu sáng chín giờ đi chiều năm giờ về, vô cùng tẻ nhạt. Gần đây ông ấy vô cùng si mê châm cứu, nói tôi có thời gian thì dạy ông ấy mấy bài.

Thật ra, cho dù tôi có dạy mà không có sức mạnh cũng vô dụng. Phương pháp châm cứu của tôi là phối hợp với linh khí của tiên nữ Thanh Thủy để chữa trị.

Bây giờ nhà họ Lưu đã bình yên, người nhà họ Dương cũng yên tĩnh, không gây chuyện ở thị trấn nữa, thậm chí còn muốn hòa hảo lại với người nhà họ Lưu.

Người nhà họ Dương càng lúc càng biết được độ mạnh của tôi, đương nhiên không dám gây rắc rối cho nhà họ Lưu nữa, cũng không dám gây ra chuyện gì nữa.

Đây chính là kết quả mà tôi mong muốn, mọi điều bình an, không có chuyện gì xảy ra.

Trò chuyện một hồi, bà cụ Lưu nói: “Bà nói này Sơn Thành, bây giờ đã nghỉ lễ rồi, không biết cháu bận gì mà không dẫn Thiến Thiến đi chơi? Để Thiến Thiến ở nhà với bà già này làm gì?”

“Người trẻ tuổi nên tụ tập với nhau nhiều nhiều, dành chút thời gian ở bên nhau”.

Mỗi lần gặp bà cụ Lưu, bà cụ sẽ cố ý tác hợp cho tôi và Lưu Thiến. Chúng tôi vẫn luôn giấu bà cụ, đợi bà cụ hoàn toàn hồi phục rồi mới nói cho bà được.

Bí thư Lưu cười nói: “Mẹ à, chuyện của con trẻ chúng sẽ tự biết cách giải quyết, mẹ đừng lo nữa”.

“Mẹ có thể không lo được sao?”, bà cụ Lưu nói: “Mẹ còn mong được bồng chắt, con của thằng hai cũng không còn nhỏ nữa, cũng nên bàn chuyện dâu con rồi”.

“Các con không sốt ruột, nhưng mẹ sốt ruột”.

Người già trong nhà đều như vậy, khi con cái thành gia lập nghiệp rồi sẽ lo lắng tới cháu. Trong mắt người già, cho dù con cháu có bao nhiêu tuổi thì cũng vẫn là trẻ con.

Mọi người nói chuyện rất lâu, sau đó tôi chữa bệnh cho bà cụ, Lưu Thiến ở cạnh giúp đỡ.

Sau nửa tiếng đồng hồ, tôi điều trị xong cho bà cụ, bà cụ đã ngủ say, chỉ cần điều trị thêm một lần nữa là bà cụ sẽ khỏi hoàn toàn.

“Sơn Thành, anh xem bên cạnh anh có bạn bè nào có thể giới thiệu cho tôi làm người yêu không”, Lưu Thiến đột nhiên thốt lên một câu.

Tôi tưởng mình nghe lầm, hỏi lại: “Cô nói tôi giới thiệu người yêu cho cô?”

“Ừ”, Lưu Thiến nói: “Thực sự bên cạnh tôi cũng chẳng có bạn bè nào tốt. Đêm hôm đó xảy ra nhiều chuyện như vậy, tôi và các bạn học cũng không tiện liên lạc nữa, quan hệ với nhiều người không được tốt như trước nữa rồi”.

Chuyện đêm hôm đó gây ồn ào quá lớn, đứng trước lợi ích của bản thân, quan hệ giữa bạn học chẳng là cái gì cả. Mà Lý Quốc Thắng xảy ra chuyện, thầy giáo và bạn học đêm đó về chắc chắn cũng không ngủ ngon.

E rằng các bạn học sẽ không tổ chức thêm buổi họp lớp nào nữa.

“Bố tôi suốt ngày giục tôi, bà cũng giục tôi, chú hai cũng giục tôi, phiền chết tôi được. Áp lực của tôi rất lớn”.

“Tôi muốn... tìm một người tốt, có thể nương nhờ suốt đời. Tôi gả đi được thì người trong nhà cũng yên tâm”.

Tôi nhìn ra được từ trong ánh mắt của Lưu Thiến, cô ấy đang nói thật.

Người trong nhà ép cô ấy rất căng, từ khi chuyện với Dương Đông kết thúc, người trong nhà cũng hỏi quan hệ giữa tôi và Lưu Thiến, nhưng họ dần dần biết được tôi và Lâm Ngọc Lam là một đôi.

Lưu Thiến lớn hơn tôi bốn tuổi. Ở nông thôn chúng tôi, con gái lớn tuổi như vậy trừ những người đi học, những người khác đều đã lấy chồng.

Sau khi tình cảm năm năm giữa Lưu Thiến và Lý Quốc Thắng rạn nứt, bây giờ Lưu Thiến vô cùng mệt mỏi, nói cách khác cô ấy không còn tin vào tình yêu, vô cùng mê man về tình yêu. Thế nên, cô ấy muốn tìm một người không quá tệ, yên ổn sống nửa đời còn lại.

Có lẽ trong hiện thực có rất nhiều cô gái sau khi bị tình yêu làm tổn thương thì không ôm nhiều hi vọng với tình yêu nữa, đành tìm một người đàn ông thành thật để gả đi.

Nhưng tôi còn đọc được một vài tin tức khác trong mắt Lưu Thiến, Lưu Thiến đang thăm dò tôi, thăm dò tình cảm của tôi với cô ấy.

Tâm tư con gái thật phức tạp.

“Hay là cô gả cho tôi đi”, tôi biết suy nghĩ của cô ấy, nếu cô đã muốn thăm dò tôi thì tôi sẽ trả lời theo ý cô, tôi cười nói: “Bên cạnh có một người đàn ông ưu tú thế này, cô để đó không cần, lại bảo tôi giới thiệu người khác?”

“Lẽ nào cô chưa nghe câu ‘phù sa không chảy ruộng ngoài’ sao?”




Lưu Thiến liếc nhìn tôi: “Cũng có câu nói ‘thỏ không ăn cỏ gần hang’ mà”.

“Tôi không phải cỏ, tôi là báu vật”, tôi cười đáp: “‘Gần chùa được ăn oản’, cô vẫn nên cân nhắc về tôi đi”.

Tôi nửa đùa nửa thật.

Lưu Thiến mang vẻ mặt bất đắc dĩ. Ánh mắt cô ấy nhìn tôi rất phức tạp, trong lòng lại nhớ tới buổi tiệc mừng thọ bà lần trước, tôi dắt tay cô ấy, tuyên bố với tất cả mọi người rằng cô ấy là người phụ nữ của tôi.

Từng hình ảnh lướt qua trong mắt cô ấy, chẳng mấy chốc lại chuyển đến hình ảnh ở Đại hội toàn thôn tôi, tôi nắm tay Lâm Ngọc Lam tuyên bố với mọi người tôi sắp đính hôn với Lâm Ngọc Lam.

Vào thời khắc đó, trong lòng Lưu Thiến chắc chắn đã dao động, phụ nữ rất nhạy cảm. Tuy trước đây cô ấy và Lý Quốc Thắng luôn ở bên nhau, nhưng ngoại trừ Lý Quốc Thắng, trong thế giới của cô ấy, trong số những người bạn khác giới, người mà cô ấy có tình cảm sâu nặng nhất có lẽ chính là tôi.

Mấy năm qua, cô ấy rất ít khi mở lòng với người khác. Mặc dù quen biết tôi không lâu, nhưng cảm giác của cô ấy với tôi không giống như với những người khác. Hơn nữa, từ khi tôi giúp nhà họ Lưu giải quyết mọi nguy cơ, tôi đã có vị trí quan trọng hơn trong mắt người nhà họ Lưu và Lưu Thiến.

Vừa là bạn tốt, vừa là ân nhân.

Một người sẽ không giúp đỡ người khác vô duyên vô cớ, huống hồ là trả giá rất lớn, giúp người khác hết mình.

Chương 423: Tức bay màu

Trước đây, tôi đã hơn một lần bày tỏ tình cảm với Lưu Thiến, để cô ấy trở thành người phụ nữ của tôi, nhưng Lưu Thiến… lại từ chối.

Ngay sau đó, ánh mắt Lưu Thiến chợt lóe lên hình ảnh từng người phụ nữ một, Lâm Ngọc Lam, Trương Lệ, Triệu Linh Nhi, thậm chí cả Lãnh Nguyệt, Lý Tuyết Diễm, sau đó tâm trạng còn có chút thất thường, nảy sinh ra cảm xúc chán ghét.

Lưu Thiến đã suy nghĩ về rất nhiều chuyện, nhưng thực tế chỉ mất hai, ba giây, cô ấy trả lời câu hỏi của tôi: “Được thôi, tôi có thể gả cho anh, miễn là anh cắt đứt quan hệ với tất cả những phụ nữ xung quanh anh và đừng bao giờ nói chuyện với họ nữa, chúng ta có thể kết hôn".



"Dù sao, bà nội, bố và chú hai của tôi, cả nhà tôi đều rất thích anh, đều muốn tôi gả cho anh, tôi vừa hay thuận theo ý bọn họ".

Bảo tôi cắt đứt hết quan hệ với người khác, làm sao được? Tôi sao có thể phụ lòng bọn họ chứ?

"Sao? Không nói gì nữa?", Lưu Thiến liếc mắt nhìn tôi một cái: "Tôi nói vậy thôi, anh đừng coi là thật, sao anh nỡ từ bỏ các cô người yêu đó chứ?"

Tôi có thể nhìn ra, mặc dù Lưu Thiến nói rất tự nhiên, giống như đang đùa vậy, nhưng tôi thấy được sự thất vọng từ đôi mắt của cô ấy.



Sau đó, Lưu Thiến rời khỏi phòng.

Tiên nữ Thanh Thuỷ nói: "Từ từ thôi, Lưu Thiến có tình cảm với ngươi".

"Đến thời điểm thích hợp, gạo nấu thành cơm, sau đó từ từ thuyết phục, những người phụ nữ khác có thể chấp nhận ngươi, Trương Lệ đã từng không thể chấp nhận được như Lưu Thiến. Sau một thời gian dài, cộng với sự thuyết phục của những người phụ nữ khác, ta đoán sẽ không có vấn đề gì".

Chỉ đành vậy.

Tôi cùng Lưu Thiến và viện trưởng Lưu ngồi nói chuyện rất lâu trong phòng khách, sau khi ăn bữa tối ở nhà họ Lưu, chúng tôi mới rời đi.

Khi tôi đi, bà cụ nhất định bắt tôi đưa Lưu Thiến đi chơi, bà cụ cầm lấy tay Lưu Thiến rồi nhét vào tay tôi, bảo chúng tôi buổi tối không cần quay về đây.

Bí thư Lưu rất ngại, viện trưởng Lưu cũng ngạc nhiên vô cùng, tư tưởng của bà cụ quả thực rất thoáng.

"Sơn Thành, Thiến Thiến mấy ngày nay ở bên bà, lúc nào cũng dỗ bà vui, nhưng bà có thể thấy mấy ngày nay con bé không vui chút nào".

"Chắc chắn là do cháu không đưa con bé đi chơi nên mới giận cháu".

"Kỳ nghỉ lễ vẫn còn vài ngày nữa, Sơn Thành, dù bận thế nào cháu cũng ở lại chơi với Thiến Thiến mấy ngày này nhé".

Bà cụ rất lợi hại, thế mà cũng có thể nhìn ra Lưu Thiến không hề vui vẻ.

Vì vậy, hai chúng tôi chỉ có thể cùng nhau rời đi, bà cụ cùng hai người con trai đứng ở ngoài nhà, nhìn tôi lên xe của Lưu Thiến rồi mới vào.

Lưu Thiến khởi động xe, xe di chuyển chậm rãi, cô ấy hỏi tôi: "Đi đâu?"

Tôi thực sự không có thời gian để đưa Lưu Thiến đi chơi, nhưng tôi quyết định sẽ đưa cô ấy đến nhà mới, Lưu Thiến có thể làm quen với Trương Lệ và Triệu Linh Nhi.

Tôi nói: "Tôi đã mua một căn nhà trong thị trấn này, tôi đưa cô đi xem".

“Thế á?”, Lưu Thiến có chút kinh ngạc nói: “Anh mua nhà? Mua nhà là chuyện lớn mà tôi không biết gì cả”.

"Mà anh là trưởng thôn, ngày nào cũng bận bịu ở thôn, mua nhà trong thị trấn cho ai ở chứ?"

"Cho cô người yêu nào của anh thế?"

Lưu Thiến vô cùng lợi hại, cô ấy đã đoán được tôi mua nhà cho phụ nữ.

Nếu đã vậy, tôi không cần phải giấu diếm nữa. Tôi nói: “Tôi mua nhà để cho Trương Lệ, Triệu Linh Nhi và Lý Tuyết Diễm ở. Ba người họ đang sống cùng nhau, có người đồng hành, việc đi làm và đi học đều rất thuận tiện. Cô cũng quen cả ba người họ đấy".

Lưu Thiến vẻ mặt lạnh lùng, nói: "Cô cảnh sát đó trước đây đã từng xuất hiện trong Đại hội dân thôn. Cô cảnh sát đó rất xinh đẹp, nghe nói cô ấy làm việc cũng rất nghiêm túc. Tôi đã gặp Triệu Linh Nhi mấy lần rồi. Lần nào đến bệnh viện cũng gặp chú hai của cô ấy, suýt nữa thì đụng mặt nhau, làm việc ổn mà cũng rất xinh".

"Còn Lý Tuyết Diễm, chính là cô gái nhỏ trông như học sinh đứng ở cửa khi tôi đưa anh về nhà trước đây, đúng chứ?"

Lưu Thiến nói rất chi tiết, khi tôi chạm vào ánh nhìn của cô ấy, tôi biết cô ấy thậm chí đã điều tra những người phụ nữ này, ngay cả Lãnh Nguyệt cũng bị điều tra!

Nhưng Lưu Thiến chỉ dò hỏi một cách qua loa, không đi điều tra chi tiết.

Tôi gật đầu: "Bây giờ cô bé Lý Tuyết Diễm đó đang đi học ở thị trấn của chúng ta".

"Ha ha...", Lưu Thiến lạnh lùng cười: "Lý Tuyết Diễm từng là học sinh của trường Nhất Trung của huyện. Sau khi quen biết anh, cô bé ấy đến thị trấn của chúng ta để đi học. Thú vị thật đấy. Ngay cả cô gái nhỏ mới mười bảy, mười tám tuổi anh cũng không bỏ qua!"

Lời nói của Lưu Thiến quá trực tiếp, tôi cảm thấy vô cùng ngượng.

Cô ấy đã đoán được mối quan hệ giữa tôi và những người phụ nữ này. Giác quan thứ sáu của phụ nữ rất đáng sợ. Tôi mua nhà cho những người phụ nữ này lại càng chứng tỏ tôi dây dưa mập mờ với những người phụ nữ này. Nếu không, sao tôi lại mua nhà cho họ chứ?

“Lưu Thiến, cô hiểu lầm rồi”, tôi vội vàng giải thích: “Tôi và Lý Tuyết Diễm rất trong sáng, nhưng hoàn cảnh của gia đình Lý Tuyết Diễm rất đặc biệt. Ban đầu, Lý Tuyết Diễm cũng là nhân chứng quan trọng trong vụ giết hại Viên Chính Dương. Tôi sợ có chuyện nên luôn bảo vệ Lý Tuyết Diễm”.

“Trong sạch?”, Lưu Thiến nói: “Anh cho rằng tôi sẽ tin anh sao? Đừng nói anh cùng những người phụ nữ này trong sạch, anh cho rằng tôi sẽ tin sao?”

"Lâm Ngọc Lam, Triệu Linh Nhi, Trương Lệ, Lãnh Nguyệt, Lý Tuyết Diễm... Đây là một vài người phụ nữ tôi biết, còn bao nhiêu người tôi không biết nữa đây?"

"Trương Sơn Thành, anh là người đàn ông đào hoa nhất mà tôi từng gặp. Mười tám tuổi, anh đã đào hoa như vậy. Sau này, anh còn hơn thế nữa!"

"Tôi cũng thực sự ngưỡng mộ anh vì anh có thể khiến rất nhiều phụ nữ chung sống cùng nhau, sau đó biến căn nhà đó thành nơi thoả mãn sinh lý của anh!"

“Anh đừng nghĩ rằng tất cả phụ nữ sẽ bị tiền của anh chinh phục! Anh làm thế này, sớm muộn gì anh cũng sẽ hối hận!"

"Đến khi anh không có tiền nữa, đến khi một ngày nào đó anh thật sự xảy ra chuyện, tôi xem người phụ nữ nào sẽ ở bên anh!"

Lưu Thiến càng nói càng tức giận, cô ấy không hề nể mặt tôi, không hề để tâm tới cảm nhận của tôi.

Nhưng tôi cũng không tức giận, không hề, Lưu Thiến hoàn toàn đang tự tức giận với chính mình.

Vì quan tâm nên mới tức giận, nếu không, chỉ là một người bạn bình thường, cô ấy quan tâm cuộc sống riêng tư của tôi làm gì chứ?

Cô ấy nghĩ rằng những người phụ nữ này theo tôi chỉ vì tiền của tôi, nếu không, còn vì gì nữa?

Lưu Thiến không biết tôi mạnh đến mức nào, cũng không biết rằng tôi có trách nhiệm với tất cả bọn họ.

Tôi không giải thích, càng giải thích thì càng rắc rối, càng lau càng đen.




"Ha ha, tôi đúng là toàn lo chuyện thiên hạ. Tôi và anh chỉ là bạn bè mà thôi", vẻ mặt Lưu Thiến trông thực sự cô đơn: "Tôi sẽ không quan tâm đến chuyện của anh nữa, tôi sẽ không hỏi thêm, mà tôi cũng chẳng muốn biết".

"Dù sao, tôi cũng đã coi anh như một người bạn thực sự, nên mới nói với anh nhiều như vậy, quay đầu càng sớm càng tốt!"

"Nếu tôi có nặng lời quá, anh đừng có để tâm".

Từ đây đến thị trấn là mười mấy phút đi xe. Có lẽ Lưu Thiến đang có tâm trạng không tốt nên lái xe rất nhanh, bảy, tám phút đã tới nơi rồi. Đến khi cô ấy lảm nhảm xong, chúng tôi đã có mặt trên con đường trong thị trấn”.

Tôi nói: "Tới tiểu khu đang mở rộng của nhà họ Dương đi”.

Lưu Thiến nói: "Tôi không muốn đến đó, anh muốn đi thì đi một mình. Tôi sẽ đưa anh đến cổng tiểu khu".

“Thật sự không đi sao?”, tôi nhìn vào ánh mắt của Lưu Thiến, cô ấy đang nghĩ, nhất định phải đi xem những người phụ nữ đó sống cùng nhau rốt cuộc là đang làm gì.

Tại sao một người đàn ông có thể để nhiều người phụ nữ ở với nhau, những người phụ nữ đó không ghen sao? Đúng là ngốc!

Chương 424: Người phụ nữ rắc rối

“Không đi”, vẻ mặt Lưu Thiến đầy lạnh lùng, nói: “Anh với những người phụ nữ của anh cứ sống vui vẻ đi, tôi đi làm gì?”

"Tôi đi để cổ vũ, trợ giúp cho mấy người à?"

Câu nói của Lưu Thiến khiến tôi dở khóc dở cười.

Tôi đang định trêu Lưu Thiến thì đột nhiên, chiếc xe phía sau bấm còi vài lần, nhanh chóng vượt qua xe chúng tôi, dừng lại và chặn đầu xe của chúng tôi.



"Có biết lái xe không thế!", Lưu Thiến hét lên: "Là tên khốn nào, đang ở ngoài đường đấy!"

Nhìn biển số xe phía trước, là xe của Trần Kế Tần, tên này đã trở lại rồi.

Trần Kế Tần mở cửa kính xe, thò đầu ra ngoài, hét lên với chúng tôi: "Đại ca, tôi tưởng mấy ngày nay anh đi chơi ở đâu, hoá ra là đi cùng với Lưu Thiến".

"Ăn chưa? Nếu chưa ăn thì mọi người cùng nhau về nhà ăn cho vui".



Lý Tuyết Diễm cũng thò đầu ra, nói: "Chị Trương Lệ và chị Linh Nhi còn không biết là chúng ta đã về. Anh Tần và em đi mua ít thức ăn. Hai người về trước đi, buổi tối chúng ta ăn bữa cơm".

Tôi hét to: "Cùng đi mua thức ăn đi".

“Được thôi!”, Trần Kế Tần lái xe đi thẳng tới trước.

Lưu Thiến quay đầu lại nhìn tôi, khó hiểu nói: "Trần Kế Tần... Tại sao anh ta lại ở cùng với cô bé học sinh này?"

Tôi nói: "Ý cô là gì? Rõ như ban ngày cần gì phải hỏi?"

Lưu Thiến xụ mặt, nói: "Trần Kế Tần bao nhiêu tuổi rồi? Anh ta già như thế mà còn yêu học sinh cấp ba sao, thế thì ra thể thống gì?"

Tôi nói: "Lớn hơn năm, sáu tuổi là già lắm sao? Còn nữa, cô đừng nghĩ bậy bạ như thế, Trần Kế Tần chắc chắn không phải loại người như vậy, mà Lý Tuyết Diễm cũng không phải loại con gái tuỳ tiện như vậy".

"Đi, theo kịp xe của họ".

Lưu Thiến đi theo xe của Trần Kế Tần, ở gần tiểu khu có một siêu thị mini.

Bốn người chúng tôi cùng nhau đi siêu thị, lúc này, Lưu Thiến không đề cập đến chuyện không tới nhà tôi.

Lý Tuyết Diễm và Trần Kế Tần vừa nói vừa cười đùa, tôi phát hiện ra Lý Tuyết Diễm trông vô cùng vui vẻ, tươi tắn, còn Trần Kế Tần quay hết bên này đến bên nọ, thậm chí đỏ mặt!

Trần Kế Tần từng là một kẻ lưu manh, một tên giang hồ chính hiệu, mà bây giờ, khi gặp được người mình thực sự thích, anh ta trở nên như thế này, giống như một cô gái nhỏ vậy.

Tôi đã thay đổi Trần Kế Tần từ một tên giang hồ trở thành một người đi theo chính nghĩa, dường như Lý Tuyết Diễm cũng đã thay đổi Trần Kế Tần rất nhiều. Sau này trong lòng Trần Kế Tần, e rằng sẽ chỉ có một mình Lý Tuyết Diễm.

“Vật họp theo loài, người phân theo nhóm”, những gì tôi mang đến cho Trần Kế Tần là chính nghĩa và tấm lòng lương thiện, trong khi những gì Lý Tuyết Diễm mang lại cho Trần Kế Tần là sự ấm áp và giản dị.

Lưu Thiến rất ngạc nhiên khi nhìn thấy hai người họ nói chuyện cười đùa, nhìn thấy bộ dạng ngọt ngào và hạnh phúc của họ.

Tôi mua rất nhiều trái cây và đồ ăn vặt, Trần Kế Tần và Lý Tuyết Diễm mua rất nhiều món ăn, bốn người chúng tôi cùng nhau về nhà mới, khi đến nơi đã là bảy giờ rưỡi.

Lưu Thiến và tôi đã ăn tối rồi, nhưng có vẻ như chúng tôi phải ăn thêm một bữa với mọi người.

Triệu Vũ đang xem TV trong phòng khách, Trương Lệ đang mặc đồ ngủ phơi quần áo ngoài ban công, Triệu Linh Nhi thế mà đang học bài!

Đúng vậy, cô ấy đang đọc sách giáo khoa cũ của Lý Tuyết Diễm, là sách giáo khoa lớp mười, bao gồm tiếng Trung, toán và tiếng Anh.

Tôi nhớ khi chuyển nhà hộ Triệu Linh Nhi, cô ấy có rất nhiều sách, tất cả đều là sách về đạo lý nhân sinh, cách đối nhân xử thế.

Tôi không ngờ rằng Triệu Linh Nhi lại ham học như vậy.

Triệu Linh Nhi là người hiểu chuyện nhất trong số mấy người phụ nữ, dường như cô ấy không thể rời xa việc học và đọc sách.

Trương Lệ nhìn thấy tôi và Lưu Thiến cùng nhau đi vào, vẻ mặt có chút kỳ quái, Triệu Vũ vui vẻ chào hỏi, Triệu Linh Nhi cũng gập sách lại.

Triệu Vũ nhìn thấy trái cây và đồ ăn vặt trong tay tôi, vội vàng giật lấy, ngồi trên ghế sofa, cậu ta không kìm được mà bóc đồ ăn vặt yêu thích của mình.

Mọi người nói chuyện rôm rả, tôi giới thiệu Lưu Thiến với họ, mọi người nói họ biết nhau lâu rồi.

“Lưu Thiến, cô ngồi với Sơn Thành, còn Tuyết Diễm, Linh Nhi và tôi sẽ đi nấu ăn”, Trương Lệ kéo Lý Tuyết Diễm vào bếp.

Nhưng Triệu Linh Nhi không đi vào, mà ngồi bên cạnh Lưu Thiến, mỉm cười, nói: "Chị Lưu Thiến, anh Sơn Thành thường nhắc đến chị ở trước mặt em".

"Em rất thích chị Lưu Thiến, sao chúng ta không vào bếp giúp bọn họ, tiện trò chuyện vui vẻ?"

Đúng là một cô gái lợi hại.

Vừa rồi Trương Lệ cố tình gọi Lý Tuyết Diễm và Triệu Linh Nhi đi nấu ăn, để Lưu Thiến ngồi đây xem TV. Giọng điệu của cô ấy có chút ra lệnh, nặng nề, thể hiện rõ ràng việc là tôi là chủ, còn cô chỉ là khách. Lúc Trương Lệ nhìn thấy Lưu Thiến, tuy không biểu hiện gì ra mặt nhưng trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu.

Thực ra đây là lần đầu tiên Lưu Thiến đến đây, cô ấy ngồi đây với tôi, còn những người khác đi nấu ăn cũng không có gì không thỏa đáng, nhưng thái độ của Trương Lệ quá rõ ràng, tôi nhìn ra được. Triệu Linh Nhi rất thông minh nên đương nhiên cô ấy có thể nhìn ra thái độ của Trương Lệ.

Vì vậy, Triệu Linh Nhi lập tức nắm lấy tay Lưu Thiến nói vài câu, giải quyết hết những ngượng ngùng, cô ấy đối xử rất chân thành với Lưu Thiến, còn nói tôi thường xuyên nhắc tới Lưu Thiến trước mặt cô ấy, nhưng thật ra tôi chưa từng làm vậy.

Trước mặt phụ nữ lại nhắc tới một người phụ nữ khác có khác nào tìm đường chết.

Triệu Linh Nhi xinh đẹp lại hiểu chuyện, mọi người đều bị mê hoặc bởi nụ cười của Triệu Linh Nhi.

Lưu Thiến cũng cười: "Vậy được, không phải chị khoe khoang gì đâu nhưng tài nghệ nấu nướng của chị không hề tồi. Mọi người cùng nấu nhé".

Thế là hai cô gái cùng vào bếp.

Tôi tin rằng có Triệu Linh Nhi trong bếp, họ sẽ không bao giờ cãi vã, hơn nữa Lưu Thiến còn trưởng thành hơn Trương Lệ rất nhiều, chắc chắn sẽ không gây sự ở đây.

Mỗi cô gái có một tính cách khác nhau, chỉ cần nắm bắt được nhu cầu, tính cách của họ, đọc được suy nghĩ của họ thì chắc chắn có thể nắm chắc trái tim của họ.

Tôi bắt đầu trò chuyện với Trần Kế Tần, Trần Kế Tần đã đưa Lý Tuyết Diễm đến một thành phố khác chơi trong những ngày qua. Lý Tuyết Diễm nói rằng cô ấy rất thích phong cảnh núi non và hồ nước ở đó, vẫn luôn muốn đi nhưng không có cơ hội. Lần này, Trần Kế Tần đã thực hiện ước mơ của Lý Tuyết Diễm.

Tôi hỏi: "Hai người ở bên nhau rồi chứ?"

"Chưa", Trần Kế Tần nói: "Đại ca, tôi không phải loại người như vậy. Lý Tuyết Diễm bây giờ đang học lớp mười hai, việc học hành rất căng, cô ấy đi học mới là việc quan trọng nhất. Lúc này, tôi không thể để cô ấy phân tâm".




"Tôi cũng biết Lý Tuyết Diễm thích tôi, cô ấy nói, thoạt nhìn tôi là người thật thà, còn đại ca, cô ấy thấy anh là một cậu ấm ăn chơi, đào hoa, có quá nhiều phụ nữ vây quanh".

Tôi cạn lời, tôi là một cậu ấm đào hoa sao? Còn Trần Kế Tần là một người thật thà?

Trời ơi, Lý Tuyết Diễm bị mù à? Trần Kế Tần từng là một tên giang hồ chính hiệu đấy.

Nhưng... đúng là bây giờ anh ta sống rất thật thà.

"Lý Tuyết Diễm ở bên cạnh tôi, cô ấy một mực tin tưởng tôi, không hề giấu giếm suy nghĩ trong lòng. Cô ấy muốn hẹn hò với tôi, nhưng tôi không đồng ý. Tôi nói rằng sẽ đợi đến khi cô ấy được nhận vào trường đại học thì tôi mới đồng ý, còn nếu không đỗ được một trường đại học danh tiếng, tôi sẽ không đồng ý".

Trần Kế Tần làm thế này rất ổn, cho dù bây giờ hai người họ thực sự ở bên nhau, tôi tin rằng Trần Kế Tần sẽ không làm Lý Tuyết Diễm thất vọng.

Sau hơn bốn mươi phút, bọn họ bắt đầu dọn món ăn, trước tiên lên năm món, Lý Tuyết Diễm và Triệu Linh Nhi bảo chúng tôi ăn trước đi, còn vài món nữa cần làm. Hai cô gái rất hiểu chuyện nên chúng tôi bắt đầu ăn trước.

Ngay khi vừa động đũa, Trương Lệ đã gắp thức ăn cho tôi: "Anh Sơn Thành, anh ăn thêm đi. Món này em tự tay làm đấy".

Chương 425: Chế tạo linh dược

Trương Lệ chưa bao giờ gọi tôi là anh Sơn Thành, bởi vì cô ấy lớn hơn tôi vài tuổi, nhưng bây giờ, cô ấy không những gọi tên tôi rất to mà còn nói với giọng yểu điệu, khiến người khác phải cảm thấy tê dại.

Rõ ràng Trương Lệ đang cố tình ra uy với Lưu Thiến.

“Đúng thế, đại ca, anh ăn nhiều một chút”, Trần Kế Tần thấy bầu không khí có chút không ổn nên gắp thức ăn cho tôi để giải quyết nguy cơ cãi nhau.

Trương Lệ liếc nhìn Trần Kế Tần, nhưng Lưu Thiến lại vô cùng tự nhiên, nói: "Sơn Thành, món tôi nấu cũng rất ngon, anh thử xem".



“Món của em vẫn ngon hơn, Sơn Thành, anh ăn nhiều vào”, Trương Lệ gắp cho tôi một cái đùi gà.

“Ăn món tôi làm nhiều một chút sẽ ổn hơn”, Lưu Thiến tiếp tục gắp cho tôi.

Cứ gắp liên tục như thế, bát cơm của tôi đã đầy tràn...

Tôi vừa ăn ở nhà Lưu Thiến xong mà, tôi có ăn nổi đống này không?



Không phải bình thường Lưu Thiến rất chững chạc sao? Tại sao bây giờ cô ấy cũng bắt đầu giống Trương Lệ rồi?

“Cả hai người không cần gắp cho tôi đâu”, tôi nhìn chằm chằm vào hai món ăn, nói: “Tôi sẽ ăn hết những món hai người làm”.

Hai người phụ nữ lúc này mới dừng lại, tôi vừa mới ăn mấy miếng, Trương Lệ lại mỉm cười đầy quyến rũ, nói: "Anh Sơn Thành, món em làm ngon hơn, hay là món kia ngon hơn?"

Đây không phải đang gây khó dễ cho tôi sao?

Lưu Thiến cũng nói: "Sơn Thành, anh nói xem tôi nấu có ngon không, hay là món khác ngon hơn?"

Tôi cảm thấy thật sự khó xử, tôi trả lời kiểu gì đây? Cho dù trả lời thế nào, cũng sẽ đắc tội người còn lại.

Hai cô gái bắt đầu đối đầu nhau rồi.

Trần Kế Tần cũng không quan tâm, ngồi một bên nhịn cười, anh ta đang xem kịch.

Triệu Vũ nhìn chằm chằm hai cô gái, nói: "Hai chị ơi, món các chị làm đều rất ngon".

“Đúng, đúng, đúng”, tôi vội vàng nói: “Hai ngươi nấu đều cực kỳ ngon”.

Sắc mặt của hai người phụ nữ đều trở nên lạnh lùng, lộ vẻ tức giận.

Đúng lúc này, Triệu Linh Nhi bê một bát canh nóng hổi, to đùng tới bàn ăn: "Món canh sen yêu thích của mọi người đây".

Triệu Linh Nhi cũng ngồi vào chỗ, múc canh cho mỗi người chúng tôi, sau đó bắt đầu ăn các món ăn. Cô ấy vừa khen món ăn Lưu Thiến làm rất ngon, vừa khen món của Trương Lệ ăn rất tuyệt vời, chỉ có món cô ấy tự mình làm là không nhắc tới có ngon hay không.

Ngay sau khi Triệu Linh Nhi đến, tôi cảm thấy yên tâm hẳn, vì bất kể Trương Lệ và Lưu Thiến có bới móc nhau như thế nào, Triệu Linh Nhi đều có thể giải quyết êm đẹp.

Triệu Linh Nhi nói: "Sau này, đại gia đình của chúng ta sẽ còn náo nhiệt hơn nữa khi chị Lưu Thiến chuyển tới đây. Chị Lưu Thiến sẽ mở một cửa hàng điện thoại di động trong thị trấn, ngày nào chị cũng có thể đến ăn ở đây. Chị Lưu Thiến xinh đẹp như vậy, nấu ăn cũng rất ngon, anh Sơn Thành thực sự rất may mắn đấy".

Trương Lệ nói: "Trương Sơn Thành có thể không may mắn sao? Có một cô em gái Triệu Linh Nhi ăn nói khôn khéo như này mới gọi là thực sự may mắn, nhưng tôi lo lắng là vận may này càng ngày càng nhiều, nhiều đến mức... cả cái nhà này cũng không chứa nổi".

Trương Lệ cứ cảm thấy không thoải mái trong lòng, từ khi Lưu Thiến đến, cô ấy liền có cảm giác này.

Tôi cũng hiểu là cô ấy đang ghen, rất ghen là đằng khác, cô ấy có thể chấp nhận Triệu Linh Nhi và Lâm Ngọc Lam, nhưng nhất thời không thể chấp nhận Lưu Thiến.

Bởi vì tôi và Lâm Ngọc Lam ở bên nhau sớm nhất, còn Triệu Linh Nhi đã chăm sóc Trương Lệ hồi còn ở bệnh viện lâu như vậy, Triệu Linh Nhi không tranh giành bất cứ thứ gì với Trương Lệ.

Lưu Thiến thì khác, vừa rồi Trương Lệ cố ý gắp thức ăn cho tôi, gây khó dễ cho Lưu Thiến, Lưu Thiến lập tức tiến lên, không chịu nhường nhịn.

Triệu Linh Nhi cười, nói: "Chị Trương Lệ, anh Sơn Thành thương chị nhất mà. Nhà mua đều do chị đứng tên, còn mua xe cho chị nữa".

"Sau này, mọi người đều là chị em một nhà cả. Tranh giành nhau làm gì chứ? Của chị cũng là của tôi, và của tôi cũng là của chị. Đều là người một nhà mà".

"Chúng ta sinh ra đã khổ, ở bên nhau cũng là do duyên phận, nhất định phải trân trọng mối duyên phận này".

Triệu Linh Nhi ăn nói vô cùng khéo léo, cô ấy đã nói rất nhiều, có lẽ một số lời nói của cô ấy đã chạm đến trái tim của Trương Lệ.

Trương Lệ và tôi đều là trẻ mồ côi, chúng tôi thường không có bạn bè. Bây giờ chúng tôi ở bên nhau, Trương Lệ đã coi Triệu Linh Nhi và tôi như người thân ruột thịt.

Có Triệu Linh Nhi ở đây, bầu không khí dần trở nên sôi động hơn. Trương Lệ cũng không gây khó dễ cho Lưu Thiến nữa mà chủ động bắt chuyện với cô ấy, hỏi chúng tôi đã quen nhau bao lâu, cũng hỏi nhiều chuyện khác nữa.

Tôi cũng đã kể một số chuyện lúc trước của nhà họ Lưu và nhà họ Dương cho mọi người nghe, Trương Lệ cũng biết một ít.

Điều kỳ lạ là Lưu Thiến chưa bao giờ phủ nhận chuyện cô ấy không phải là bạn gái của tôi, từ đầu đến cuối cô ấy không hề phủ nhận, nếu không phủ nhận thì chính là mặc nhận rồi.

Hay nói cách khác, cô ấy đang dần thấu hiểu và thông cảm cho mối quan hệ giữa tôi và những người phụ nữ này.

Sau bữa ăn, Lưu Thiến quan sát căn nhà, mấy cô gái rửa bát, Lý Tuyết Diễm lấy ra rất nhiều quà từ trong túi xách của cô ấy, tất cả đều tặng cho chúng tôi, mỗi người một chiếc, những món đồ nhỏ rất dễ thương, cô ấy mua khi đi dạo phố trên núi.

Tất cả đều trị giá có mười mấy tệ, nhưng chúng tôi đều rất thích.

Không có quà của Lưu Thiến nên Lý Tuyết Diễm đã tặng lại cái của mình cho Lưu Thiến, khiến Lưu Thiến rất cảm động.

Sau một hồi nói chuyện, đã đến lúc Lưu Thiến phải về, cô ấy không định qua đêm ở đây, hơn nữa ở đây không có đủ chỗ cho nhiều người thế này.

Tôi nói: "Lưu Thiến, tối nay tôi còn một việc phải làm. Đợi tôi giải quyết xong, tôi sẽ chở cô về".

Mọi người đều rất tò mò, họ vây quanh và hỏi tôi phải làm gì.

Tôi cười bí hiểm: "Đã đến lúc cho mọi người thấy sức mạnh thực sự của tôi".

Tiên nữ Thanh Thuỷ nói với tôi rằng đã đến lúc để những người phụ nữ của tôi biết việc tôi dùng sức mạnh để chế tạo linh dược từ linh khí.

Bởi vì sau này những người phụ nữ của tôi sẽ theo tôi bước vào giới tu luyện, sau khi cơ thể của họ bị tôi chuyển hóa, họ bắt buộc phải tu luyện.

Lâm Ngọc Lam là người đầu tiên bước vào giới tu luyện và gia nhập Cục điều tra hiện tượng huyền bí sớm hơn tôi.

Hôm nay, sau khi để họ nhìn thấy thực lực của mình, tôi có thể cho họ bắt đầu học một số kiến thức lý thuyết về tu luyện.

Tôi bảo Trần Kế Tần và Lý Tuyết Diễm tránh đi, Trần Kế Tần đã từng thấy tôi chế tạo nhân sâm, chủ yếu là Lý Tuyết Diễm. Dù sao thì cô ấy vẫn còn đang đi học, nếu để cô ấy biết sẽ rất không tốt.

Tôi lấy ra ba bông Tuyết Liên đã mua và đặt chúng lên bàn trà.




Tôi bảo Triệu Linh Nhi mở giấy gói ra, những người phụ nữ trông thấy thứ bên trong, sắc mặt lập tức trở nên rất kỳ lạ, họ đều không biết tôi muốn làm gì.

"Triệu Vũ, em qua đây".

Tôi kéo Triệu Vũ ngồi xuống bên cạnh, rồi đột ngột dùng tay phải đánh mạnh vào phía sau đầu cậu ta, Triệu Vũ lập tức hôn mê.

Tất cả mọi người đều sửng sốt, sắc mặt Triệu Linh Nhi hơi thay đổi, cô ấy đã hiểu ra điều gì đó: "Anh Sơn Thành, anh muốn sử dụng sức mạnh từ bên trong cơ thể của Tiểu Vũ?"

“Đúng thế”, tôi gật đầu: “Tiểu Vũ rất hiếu động, anh sợ giữa chừng có chuyện gì xảy ra, nên để cậu ấy ở trạng thái hôn mê”.

Tôi ra tay rất có chừng mực, đánh trúng huyệt đạo của Triệu Vũ, cậu ta sẽ không xảy ra chuyện gì.

Vì vậy tôi để Triệu Vũ nằm thẳng trên sofa, tôi nắm lấy tay phải của Triệu Vũ, nhẹ nhàng đặt lên một bông Tuyết Liên.

Sau đó, tôi tìm một tư thế thoải mái và ngồi xuống, nói: "Những việc tôi sắp làm tiếp theo rất quan trọng và rất kỳ lạ. Mọi người không được phát ra tiếng động, làm phiền tôi mà chỉ có thể quan sát, hiểu không?"

Lưu Thiến khó hiểu hỏi: "Anh định làm gì? Bí ẩn như vậy, anh có thể trực tiếp nói cho chúng tôi biết được không?"

Chương 426: Tuyết Liên sống lại

Trương Lệ liếc nhìn tôi, nói: “Cố ra vẻ bí ẩn, để em xem xem anh định làm gì”.

Triệu Linh Nhi cười nói: “Anh Sơn Thành muốn dùng một loại sức mạnh bí ẩn biến Tuyết Liên thành vị thuốc lợi hại hơn nữa. Chị Lưu Thiến, lúc trước trong buổi tiệc mừng thọ bà nội chị, nhân sâm nghìn năm ở núi Trường Bạch được chế tạo bởi sức mạnh của anh Sơn Thành đấy”.

“Anh ấy biến một củ nhân sâm bình thường thành nhân sâm nghìn năm núi Trường Bạch”.

Chuyện này Triệu Linh Nhi cũng được biết.



“Chế tạo?”, Lưu Thiến kinh ngạc không thôi: “Nhân sâm đó không phải của sư phụ Sơn Thành sao? Là Sơn Thành chế tạo? Rốt cuộc làm sao mà chế tạo được?”

“Chuyện này... không thể nào đâu?”

Trương Lệ cũng tỏ vẻ không hiểu: “Trương Sơn Thành, rốt cuộc anh đã giấu em bao nhiêu chuyện? Vì sao em gái Linh Nhi biết chuyện này mà em lại không biết?”

Tôi cười hì hì: “Mọi người đừng lên tiếng, cũng đừng nóng vội, lát nữa anh sẽ từ từ giải thích cho các em nghe”.



Tôi đặt tay phải lên mạch tay trái của Triệu Vũ, mấy cô gái ngồi ở bên cạnh tôi, vây xung quanh tôi, quan sát thật kĩ.

Từng luồng sức mạnh vô hình đi vào mạch môn của Triệu Vũ, vận chuyển trong cơ thể cậu ta, bắt đầu dẫn dắt linh khí trong cơ thể cậu ta đi ra một cách chậm rãi.

Linh khí trong cơ thể Triệu Vũ có màu xanh lam nhạt, là linh khí chưa được luyện hóa, còn linh khí đã luyện hóa sẽ vô hình.

Linh khí thuần khiết bắt đầu chảy chầm chậm từ tay phải của Triệu Vũ dần dần lan ra khắp bề mặt Tuyết Liên.

Cảnh này khiến Trương Lệ và Lưu Thiến há to miệng, cực kì kinh ngạc, hoàn toàn không hiểu sức mạnh này là gì.

Triệu Linh Nhi ở cạnh nắm lấy tay hai người, lắc đầu, ý bảo hai người đừng nói chuyện, đừng quấy rầy.

Linh khí vô cùng mạnh, Tuyết Liên lại yếu ớt, cho nên trong quá trình tôi luyện không được xảy ra nửa điểm sơ sót.

Đương nhiên, tất cả đều là tiên nữ Thanh Thủy đang chế tạo linh dược, tôi chỉ cần giữ vững tư thế của tôi là được.

Tôi cũng không được nói chuyện, không được quấy rầy tiên nữ Thanh Thủy.

Linh khí bắt đầu xâm nhập vào Tuyết Liên, bắt đầu tôi luyện Tuyết Liên chậm rãi từng chút một, thay đổi thuộc tính của nó. Cánh hoa Tuyết Liên bị phơi khô đã có hơi nước trở lại, giống như sống dậy, dần dần nở bung...

Trong phòng lập tức lan ra mùi hương khiến người ta cảm thấy thoải mái, mỗi người giống như tắm trong ánh nắng ấm áp.

Linh khí là hơi thở đất trời, là hơi thở sinh ra từ vạn vật trên thế giới, từ tinh hoa nhật nguyệt, không chỗ nào không có.

Linh khí là sức mạnh mà mỗi người tu luyện cần dùng. Bất cứ người tu luyện mạnh mẽ nào, dù là người tu luyện có bản lĩnh cao đến tận trời cũng phải tu luyện linh khí đầu tiên.

Tu luyện linh khí, tôi luyện cơ thể cũng giống như xây nhà, nó là nền tảng, móng tốt hay xấu sẽ ảnh hưởng tới tuổi thọ và chất lượng của căn nhà. Nếu móng không tốt, bên trên có xây tốt thế nào đi nữa, cuối cùng căn nhà cũng sẽ bị sụp đổ.

Người tu luyện không có nền tảng tốt, về sau sẽ không thể đột phá, không thể trở nên mạnh hơn.

Nhưng bình thường trong không gian chúng ta ở, trong thế giới mà người bình thường sống, linh khí quá mỏng, chúng ta không cảm nhận được, người tu luyện cũng không thể thu nạp.

Chỉ có những nơi đất thánh cửa Phật, Đạo gia, hoặc là nơi ở của người tu luyện, dùng trận pháp, báu vật ngưng tụ linh khí mới có thể khiến linh khí hội tụ cho người tu luyện sử dụng.

Linh thạch cũng ít vô cùng, linh thạch tự nhiên lại càng hiếm hoi, nó chỉ xuất hiện ở những nơi núi sâu, mộ cổ, biển rộng, những nơi cực nóng cực lạnh, các khu vực mà con người khó có thể đặt chân tới.

Linh thạch trên thị trường bình thường đều là linh thạch nhân tạo, mà linh thạch nhân tạo trên cơ bản đều do Chính phủ quốc gia chế tạo, có kí hiệu của Chính phủ quốc gia, làm tiền tệ thông dụng của giới tu luyện.

Mỗi quốc gia đều có một số mỏ linh khí bí ẩn, đúng như tên gọi, đó là quặng linh khí thiên nhiên, cũng chỉ có lực lượng của Chính phủ quốc gia mới có quyền khai thác mỏ linh khí, những người tu luyện và thế lực tu luyện khác không được tự tiện khai thác.

Thật ra, mỏ linh khí rất hiếm, cần trang bị nhiều kĩ thuật khoa học để khai thác, thế lực tu luyện bình thường sẽ không có những tài nguyên đó. Cho dù có tài nguyên thì cũng không có kĩ thuật luyện quặng, tinh luyện linh thạch số lượng lớn, bởi vì nhân lực và vật lực đầu tư vào những thứ này là quá lớn.

Nếu thế lực khác đi khai thác mỏ, tinh luyện quặng thì được không bù nổi mất, mua bán lỗ vốn cũng không có ai đi làm.

Thế nên, từ xưa đến nay, tài nguyên tu luyện mạnh nhất nằm trong tay Chính phủ quốc gia, do đó giới tu luyện luôn nằm trong sự quản lý của Chính phủ. Thế lực nào chống đối Chính phủ sẽ bị cắt tài nguyên tu luyện hoàn toàn và bị xóa bỏ.

Bất cứ người tu luyện nào cũng sợ Cục điều tra hiện tượng huyền bí và Cục điều tra công năng đặc dị, bởi vì lực lượng của quốc gia chưa bao giờ thiếu tài nguyên tu luyện. Hơn nữa, mỗi năm sẽ có một bộ phận đặc công chuyên tìm kiếm những đứa trẻ có thể chất tốt ở thế giới người bình thường đưa về, sau đó bí mật bồi dưỡng chúng trở thành người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí và Cục điều tra công năng đặc dị.

Pháp sư, người dị năng của giới tu luyện đa số đều có hồ sơ trong cơ quan chính phủ, ngay cả một số yêu ma sống ở thế giới con người cũng có hồ sơ.

Mỗi quốc gia đều kiểm soát giới tu luyện rất chặt chẽ, đề phòng người tu luyện gây chuyện, khiến cho công chúng hoang mang.

Sự tồn tại của giới tu luyện nhất định không được để lộ ở thế giới của người bình thường, nếu không, chắc chắn sẽ dẫn đến chiến tranh, một cuộc chiến không thể ngăn chặn.

Linh khí không ngừng tôi luyện Tuyết Liên, mấy người phụ nữ càng lúc càng tỏ ra kinh ngạc, không dám tin trên đời có chuyện kì lạ như vậy.

Dưới sự bao bọc, nuôi dưỡng, tôi luyện của linh khí, Tuyết Liên dần dần thành hình căng chắc, dường như đã xuất hiện sự sống.

Bốn mươi mấy phút sau, bông Tuyết Liên đầu tiên đã được chế tạo xong, tôi cũng dừng tay nghỉ ngơi.

Tuyết Liên đặt trên bàn, linh khí rút vào trong, trắng nõn óng ánh, dịu dàng muôn vẻ, giống như ngọc mài. Nhị hoa như đài sen, thân hoa màu đỏ tím, cánh hoa mỏng như lụa, tinh khiết trong trẻo.

Tuyết Liên là loài hoa kì lạ trên núi tuyết cao giá rét, sinh trưởng và nở rộ trong hoàn cảnh băng tuyết, gió mạnh, giống như linh hồn ở Diêu Trì nơi chân trời.

“Đẹp quá...”, Trương Lệ hai mắt phát sáng, muốn nâng niu Tuyết Liên trong tay, ôm vào lòng, muốn trồng nó vào trong chậu để mà ngắm nhìn mỗi ngày, thậm chí là muốn ôm nó ngủ.




Triệu Linh Nhi vội vàng ngăn cản: “Chị Trương Lệ, đừng động vào, động vào sẽ có chuyện đấy”.

Thật ra cũng không nghiêm trọng như Triệu Linh Nhi nói, chỉ là không được làm hư hại mà thôi.

Lưu Thiến đầy kinh ngạc: “Sơn Thành, rốt cuộc sao anh làm được vậy? Anh làm bông Tuyết Liên khô héo nở rộ xinh đẹp đến vậy, đúng là kỳ tích mà”.

Trương Lệ nói: “Đầu tóc em hơi chẻ ngọn, xơ xác, có phải anh... anh có thể dùng sức mạnh giúp tóc em có sức sống hơn không?”

Mấy cô gái đã ở đây xem bốn mươi mấy phút, cảm giác kinh ngạc đã lui đi từ lâu.

Bọn họ đã chấp nhận sức mạnh của tôi, nhưng vẫn lấy làm lạ.

Tóc chẻ ngọn?

Tôi cười hì hì: “Đương nhiên có thể, nhưng chuyện này cần các em học được sức mạnh của anh”.

“Ba người có muốn học không? Anh có thể dạy các em”.

Ba cô gái nghe vậy thì nhao nhao lên, mắt phát sáng.

“Thật sao?”

“Anh đang lừa chúng em phải không?”

“Sơn Thành, chúng em có thể học được thật sao?”

“Học cái này có ích lợi gì?”



Chương 427: Tâm pháp tu luyện

Tôi cười nói: “Học tập những thứ này có thể giúp mọi người trở nên mạnh mẽ, trở nên xinh đẹp, càng ngày càng có vóc dáng hoàn hảo, thậm chí khi tuổi tăng lên cũng sẽ không bị lão hóa...”

Những lời đằng sau đã hoàn toàn khơi lên lòng hiếu kì của ba cô gái, ba cô gái vô cùng phấn khởi, bày tỏ muốn học.

Mỗi cô gái đều hi vọng mình càng ngày càng xinh đẹp, vóc dáng hoàn hảo.

Tôi nhân cơ hội nói: “Linh Nhi, Trương Lệ, gần đây hai em có cảm thấy da dẻ mình trở nên tốt hơn, người có tinh thần hơn, thể chất tốt, làm việc gì cũng rất năng nổ, chẳng hạn... sức lực cũng mạnh hơn”.



Trương Lệ nghĩ ngợi rồi nói: “Đúng thật, từ khi em khỏi bệnh, cả người có tinh thần hơn trước kia. Ai cũng nói bị thương gân cốt phải dưỡng ba tháng, nhưng em mới có một tháng đã khỏe lại. Bác sĩ bảo em luyện tập phục hồi chức năng, em cảm thấy cũng chẳng cần thiết”.

“Trước kia chất tóc của em rất kém, bác sĩ kê thuốc bổ sắt và các loại vitamin cho em đều không có tác dụng, nhưng từ khi em khỏi bệnh, chất tóc của em đã tốt hơn trước kia rất nhiều”.

Thật ra đó không phải vì bệnh nặng mới khỏi, mà là vì lên giường với tôi.

Triệu Linh Nhi cũng nói: “Cơ thể em cũng thay đổi rất lớn, từ khi quen biết anh Sơn Thành đến nay, chiều cao của em tăng thêm hai xăng-ti-mét, sức lực mạnh hơn trước kia rất nhiều, ngày nào cũng ngủ ngon, da dẻ nhẵn mịn hơn trước. Em có thể cảm nhận được những điều này rất rõ ràng”.



Lần trước Lâm Ngọc Lam lên giường với tôi, cơ thể cô ấy được cải tạo, người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí đã để mắt tới thể chất của Lâm Ngọc Lam.

Cơ thể của Triệu Linh Nhi và Trương Lệ tất nhiên cũng được tôi cải tạo.

Đã đến lúc nói cho các cô ấy biết chân tướng, tôi cười nói: “Sự thay đổi thể chất của các em, chức năng của các cơ quan trong cơ thể tốt hơn trước rất nhiều, đó là bởi vì... anh đã cải tạo cơ thể của các em”.

“Cũng giống như... anh đã cải tạo Tuyết Liên ở trước mặt vậy”.

“Anh đã cải tạo cơ thể của chúng em?”, Trương Lệ kéo cánh tay tôi, hỏi: “Anh cải tạo từ khi nào? Sao em không biết?”

“Anh mau nói đi, đừng ra vẻ thần bí, đáng ghét lắm”.

Triệu Linh Nhi cũng mơ hồ không hiểu: “Anh Sơn Thành, anh nói rõ ra một chút”.

Hôm nay tôi định nói cho các cô ấy nghe tất cả, tôi cất giọng vô cùng nghiêm túc: “Bởi vì... anh tu luyện một loại công pháp kì diệu, lên giường với các em... là có thể cải tạo thể chất của các em”.

Những lời này vừa dứt, Triệu Linh Nhi và Trương Lệ đều đỏ mặt, vô cùng xấu hổ, bởi vì Lưu Thiến cũng ở đây.

“Nói bậy bạ”.

“Trương Sơn Thành, anh không biết xấu hổ”.

Trương Lệ vung tay đấm vào người tôi.

Tôi nói vô cùng nghiêm túc: “Anh nói thật, các em nghe anh từ từ giải thích”.

Hai cô gái thấy tôi vô cùng nghiêm túc cũng nghĩ kĩ lại, quả thực ngoại trừ lên giường với tôi thì không xảy ra chuyện gì nữa.

Sau đó, tôi giải thích rõ việc lên giường, âm dương giao hợp, chuyện song tu cho họ nghe.

Sau khi nói rõ mọi việc, bầu không khí lúng túng dần dần tan đi, Trương Lệ hỏi tôi: “Sơn Thành, ý anh là ngủ với anh càng nhiều, chúng em sẽ càng trở nên lợi hại, cuối cùng có thể tu luyện được linh khí mà anh mới nói, sở hữu sức mạnh vượt qua nhân loại?”

“Đúng”, tôi vô cùng khẳng định. “Chính xác là vậy, chỉ cần cơ thể của các em có thể chịu đựng được linh khí, có thể tu luyện linh khí, anh sẽ dạy các em công pháp, giúp các em có được siêu năng lực”.

Trương Lệ nhớ ra điều gì, nói: “Cuối cùng tôi cũng hiểu rồi, lúc trước tôi điều tra vụ án đã điều tra lai lịch của Trương Sơn Thành, một người bình thường, ăn nhờ ở đậu mà lớn, không có năng lực gì”.

“Thế mà đột nhiên thay đổi nhanh chóng, trở nên lợi hại như vậy, hóa ra đã học siêu năng lực”.

“Tôi nhất định phải học siêu năng lực, đến lúc đó, tôi sẽ trở thành một thám tử nổi tiếng và rồi tôi có thể phá được các vụ án lớn”.

Triệu Linh Nhi cười dịu dàng: “Em cũng hiểu rồi, từ khi em quen biết anh Sơn Thành, trên người anh Sơn Thành đã có sức hấp dẫn khiến em si mê, em nghĩ đó là sức mạnh mà anh Sơn Thành tu luyện”.

“Anh Sơn Thành, em muốn mạnh hơn, trở thành người mạnh như anh, có một ngày em sẽ chữa khỏi bệnh cho em trai em”.

Hai người không hề nghi ngờ lời tôi nói, còn Lưu Thiến lại xấu hổ hỏi: “Đàn ông ngủ với phụ nữ cũng có thể trở nên mạnh hơn?”

“Cái này... Trên đời sao lại có chuyện... thần kì như vậy?”

Triệu Linh Nhi nắm lấy tay Lưu Thiến, nói: “Năng lực của anh Sơn Thành rất mạnh, chỉ mấy chục phút đã làm Tuyết Liên khô héo sống lại, anh Sơn Thành chắc chắn sẽ không lừa chúng ta”.

Trương Lệ khó hiểu hỏi: “Lưu Thiến, cô chưa cùng Sơn Thành... Hai người chưa xảy ra quan hệ sao?”

Lưu Thiến đỏ mặt, nói: “Đương nhiên là chưa, tôi cũng không nói tôi là người phụ nữ của anh ấy, tôi còn chưa đồng ý cho anh ấy theo đuổi”.

Trương Lệ và Triệu Linh Nhi vẫn cho rằng tôi và Lưu Thiến đã có quan hệ từ lâu, không ngờ là chưa có gì xảy ra.

Triệu Linh Nhi kéo tay Lưu Thiến, nói: “Vậy chị hãy đồng ý đi, đến lúc đó, chúng ta lại có thêm một người chị em, chúng ta cùng nhau mạnh lên, cùng tu luyện, cùng trở thành siêu nhân”.

Lưu Thiến lại đỏ mặt, không từ chối cũng không đồng ý. Cô ấy không thể ngờ được giữa những người phụ nữ của tôi lại xử lý các mối quan hệ tốt như vậy.

Càng không ngờ được những người phụ nữ của tôi lại kéo cô ấy tham gia cùng.

Tôi nói: “Các em đừng vội mừng, phải nhớ kĩ năng lực càng lớn thì trách nhiệm càng nặng, đồng thời các loại nguy hiểm cũng sẽ đi theo chúng ta”.

“Những gì anh nói cho các em tuyệt đối đừng kể với ai khác, nửa chữ cũng không được tiết lộ ra ngoài. Cho dù các em đã có được siêu năng lực cũng không được tùy tiện sử dụng, không được khiến công chúng hoảng loạn”.

“Các em phải nhớ, trên đời này có rất nhiều người giống chúng ta, chúng ta nhất định phải cẩn thận, hiểu chưa?”

Trương Lệ gật đầu: “Hiểu rồi, hiểu rồi, giống như trên TV ấy, nếu quốc gia phát hiện chúng ta có siêu năng lực thì sẽ bắt chúng ta về, phẫu thuật nghiên cứu...”




Tôi dở khóc dở cười, nói: “Có thể coi là vậy. Được rồi, hôm nay đến đây thôi, anh dạy các em một vài khẩu quyết tâm pháp, các em rảnh rỗi thì học thuộc nó, đợi khi nào các em chịu được linh khí thì có thể tu luyện”.

Tiên nữ Thanh Thủy biết rất nhiều công pháp, công pháp mà cô ấy bảo tôi viết ra là công pháp tu luyện thông dụng của mỗi một người tu luyện, đó là công pháp ngưng tụ linh khí vận hành trong cơ thể.

Trước tiên cho các cô gái nắm được những điều này, không lâu sau bọn họ sẽ có thể tu luyện.

Trương Lệ cầm lấy công pháp do tôi viết, coi như châu báu, vô cùng kích động.

Sau khi tôi nói rõ ràng mọi việc, thẳng thắn với những người phụ nữ của tôi, chúng tôi cũng không còn khúc mắc gì nữa.

Tiếp đó, tôi dành hơn một tiếng đồng hồ để cải tạo hai bông Tuyết Liên còn lại thành linh dược.

Khi mọi thứ kết thúc thì đã là nửa đêm, Lưu Thiến phải ra về.

Tôi tiễn Lưu Thiến xuống lầu, Lưu Thiến chuẩn bị lên xe thì quay lại nói: “Trương Sơn Thành, đi theo tôi, tôi có lời muốn nói với anh”.

Thế là tôi cũng lên xe, Lưu Thiến lái xe rời khỏi tiểu khu, tiến thẳng về phía trước, rẽ qua vài khúc cua đi tới con đường đê.



Chương 428: Sự cám dỗ không thể chống cự

Ánh mắt Lưu Thiến luôn rất phức tạp, cô ấy đang nghĩ về chuyện xảy ra tối nay.

Lưu Thiến dừng xe ở bên đường, chốc lát sau, cô ấy nói: “Tôi xin lỗi anh vì những lời đã nói trước đây”.

“Xin lỗi?”, tôi không hiểu.

Lưu Thiến nói: “Những người phụ nữ của anh ở bên anh không phải vì tiền. Quần áo của họ, mỹ phẩm, điện thoại họ dùng đều là hàng giá rẻ, giống như chiếc vòng tay mà Lý Tuyết Diễm tặng tôi cũng chỉ có mười mấy tệ, họ đều rất tiết kiệm”.



“Hơn nữa, tôi nhìn ra được anh rất tốt với họ, họ cũng không tệ với anh. Tôi thật sự không hiểu, vì sao họ lại đồng ý đi theo anh, vì sao mấy cô gái đó có thể chung sống hòa bình?”

“Có lẽ… là nhờ bản lĩnh của anh”.

Tôi và Trương Lệ ở bên nhau là vì đã lên giường trước, hai chúng tôi lại còn là trẻ mồ côi, rất nhiều chuyện đồng cảm với nhau. Trương Lệ ở bên ngoài không có ai dựa vào, mà tôi là chỗ dựa duy nhất của cô ấy.

Triệu Linh Nhi đi theo tôi là vì cơ thể của cô ấy và em trai, tôi cũng là chỗ dựa của hai chị em cô ấy.



Lưu Thiến nói tiếp: “Tối nay, anh dẫn tôi tới nhà anh là muốn nói với tôi những điều này. Nhưng tôi nói rõ cho anh biết, tôi không giống với những người phụ nữ khác, luôn vây xung quanh anh”.

“Nói khó nghe một chút, cho dù tôi đồng ý thì bà tôi, người nhà tôi có đồng ý không?”

“Họ không thể nào chấp nhận những chuyện này đâu”.

“Mọi người đều ở trong thị trấn, dù có muốn giấu cũng không giấu được”.

Lưu Thiến nói đúng. Trương Lệ và Triệu Linh Nhi đều là trẻ mồ côi, không có bố mẹ. Khi đến với tôi, bản thân họ có thể tự quyết định, không cần suy xét đến ai khác, không bị người nhà phản đối.

Còn Lưu Thiến thì khác, cô ấy có bà, có bố mẹ, chú hai, có người nhà, người trong nhà họ tuyệt đối sẽ không chấp nhận một người đàn ông có nhiều vợ.

Cho nên, chúng tôi muốn ở bên nhau là rất khó.

Hơn nữa, Lưu Thiến đã lớn tuổi, người trong nhà thúc ép chuyện hôn nhân rất căng, còn những cô gái khác lại không có ai thúc ép.

Nếu chọn lén lút ở cùng tôi, giấy không gói được lửa, người nhà cô ấy sớm muộn gì cũng sẽ biết.

Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Cưới cô ấy về! Dù sao sau này ngươi cũng phải kết hôn với mỗi người họ, thứ tự trước sau chắc chắn không giống nhau, cứ ở cùng Lưu Thiến trước, sau đó đi bước nào tính bước ấy”.

“Đương nhiên, nếu ngươi không thích, ngươi cũng không thiếu một người như cô ta, không sao”.

“Thêm nữa, cho dù ngươi và Lưu Thiến ở bên nhau cũng chưa chắc sẽ kết hôn trong vòng một, hai năm. Trong hai năm này, ta đảm bảo sức mạnh của ngươi sẽ nâng cao, đến lúc đó, người phụ nữ của ngươi sẽ trở thành người tu luyện, các ngươi sẽ đi cùng một con đường, người nhà cô ta cũng không thể xen vào được nữa”.

Tôi có rất nhiều phụ nữ, nhưng tôi vẫn rất thích Lưu Thiến, thậm chí là không thể chờ đợi được ôm cô ấy vào lòng.

Con người đều như vậy, những người không có được thì lại càng muốn có.

“Tôi hứa với cô, tôi sẽ ở bên cô”, tôi nói: “Lưu Thiến, hai chúng ta ở bên nhau, chúng ta sẽ kết hôn, chuyện này tôi đảm bảo với cô”.

“Kết hôn?”, ánh mắt Lưu Thiến có chút cô đơn: “Vậy còn những người phụ nữ khác thì sao? Anh kết hôn với tôi, sau đó tiếp tục ở cùng những người phụ nữ khác?”

“Phải”, chuyện này tôi khẳng định, tôi sẽ không bỏ rơi những người phụ nữ khác: “Tôi sẽ kết hôn với cô, sau này cũng sẽ kết hôn với những người phụ nữ khác”.

“Anh đúng là tên khốn vô sỉ, lăng nhăng sở khanh, vì sao tôi lại… tôi lại thích tên khốn như anh chứ…”, Lưu Thiến vô cùng tức giận, mắt đỏ lên, dường như sắp khóc.

Tôi nắm tay Lưu Thiến, nói một cách nghiêm túc: “Tôi không muốn lừa dối cô, Lưu Thiến, tôi… tôi rất thích cô, thích từ rất lâu rồi”.

“Lần trước trong buổi tiệc mừng thọ bà, tôi nắm tay cô tuyên bố với tất cả mọi người, cô là người phụ nữ của tôi, tôi đã muốn cưới cô…”

Lưu Thiến rút tay về, nói: “Anh tưởng là tôi không có cảm giác với anh sao? Anh tốt với tôi như vậy, tốt với nhà họ Lưu chúng tôi như vậy. Anh vì nhà họ Lưu mà trả giá rất nhiều, xét cho cùng, anh không phải vì thích tôi, anh vì quan hệ với chú hai tôi mới giúp chúng tôi”.

“Bởi sự xuất hiện của anh nên tình cảm của tôi với Lý Quốc Thắng cũng dao động, nhưng dù gì chúng tôi cũng đã ở với nhau mấy năm, tôi vẫn tin tưởng cậu ta, tôi không thể phụ lòng cậu ta được”.

“Từ khi tôi biết Lý Quốc Thắng lừa dối tôi, tình cảm của chúng tôi rạn nứt, người duy nhất tôi chọn chính là anh. Tôi muốn ở bên anh, muốn báo đáp anh, muốn…”

“Nhưng tối hôm đó, anh lại có hẹn với người phụ nữ khác…”

“Tên khốn nhà anh, vì sao anh lại dụ dỗ nhiều phụ nữ như vậy…”

Tôi nắm tay Lưu Thiến, ôm cô ấy, không gian trong buồng lái thật quá nhỏ.

“Xin lỗi”, chuyện tối hôm đó tôi cũng rất bất đắc dĩ, vốn chỉ là đi tham gia buổi họp lớp, ai ngờ lại xảy ra nhiều chuyện đến thế.

Tôi hít sâu một hơi, nói: “Tôi vì trở nên mạnh hơn, vì tu luyện mà làm rất nhiều chuyện”.

“Nhưng chuyện đã xảy ra rồi, không thể vãn hồi, tôi không thể phụ lòng bất cứ người phụ nữ nào”.

“Chỉ có quan hệ với những người phụ nữ khác nhau, tôi mới có thể trở nên mạnh hơn”.

“Đừng có viện cớ cho những chuyện này, tôi không nghe…”, Lưu Thiến vô cùng tức giận.

Nhìn thấy trong mắt Lưu Thiến ngấn nước, tôi vội vàng hôn vào môi Lưu Thiến.

Nghe nói lúc phụ nữ cảm thấy buồn, rối rắm trong tình cảm, hôn cô ấy là phương thuốc tốt nhất.

Lưu Thiến chỉ phản kháng đơn giản, sau đó nửa đẩy nửa tiến tới, cùng tôi trao nhau nụ hôn cháy bỏng.

Tôi điên cuồng quấn quýt trong miệng Lưu Thiến, tay phải cũng bắt đầu sờ lên đôi gò bồng của cô ấy.

“Á…”, miệng tôi bỗng đau rát, tôi vội vàng rụt tay lại, nói: “Lưu Thiến, sao cô lại cắn tôi…”

“Đáng đời anh!”, Lưu Thiến lườm tôi, nói: “Ai bảo anh dê xồm!”

Tôi cạn lời, đây là phản ứng tự nhiên thôi mà.

Tôi ép người về phía Lưu Thiến, tiếp tục hôn cô ấy, tối nay phải nhân cơ hội “yêu” cô ấy.

Tuy Lưu Thiến rất tức giận, nhưng tôi có thể nắm bắt được tình cảm của cô ấy đối với tôi. Cô ấy đối mặt với những người phụ nữ bên cạnh tôi và áp lực từ gia đình không biết nên làm thế nào, tâm tư rối bời, vô cùng xoắn xuýt.




Thế nên, tôi sẽ không để cô ấy xoắn xuýt và khó chịu thêm nữa.

“Buông tôi ra, đừng…”, Lưu Thiến tóm lấy tay tôi, nhưng sức lực không mạnh bằng tôi. Tôi hôn môi cô ấy lần nữa.

Lưu Thiến giãy giụa, không ngừng né đầu đi: “Sơn Thành, đừng như vậy, tôi vẫn chưa nghĩ xong có nên ở bên cạnh anh hay không”.

“Đừng như vậy…”

Tôi hoàn toàn mặc kệ Lưu Thiến, hôn như mưa lên tai, lên cổ, lên ngực cô ấy.

Tay tôi cũng bắt đầu vén áo Lưu Thiến lên, sờ vào phần bụng dưới phẳng lì của cô ấy, nhanh chóng mò lên đôi gò bồng đầy đặn…

“Sơn Thành, đừng… Đừng như vậy được không…”. Tuy ngoài miệng Lưu Thiến cầu xin, nhưng cơ thể lại bắt đầu nửa muốn nửa thôi.

Thuật hút âm khí mà tôi tu luyện vốn đã có sức hấp dẫn cực lớn với phụ nữ. Chỉ cần bị tôi trêu chọc, hormone trong cơ thể phụ nữ sẽ tăng lên, sẽ đắm chìm nhanh chóng.

Nhất là những người đã từng có kinh nghiệm, từng hưởng thụ sự tuyệt vời của chuyện ấy sẽ càng không thể chống đỡ được sự cám dỗ của tôi.

Chương 429: Giết người diệt khẩu

Quả nhiên Lưu Thiến không thể chịu được sự khiêu khích của tôi, bắt đầu đáp trả tôi một cách nhiệt tình, cô ấy ôm chặt lấy tôi và bắt đầu chủ động hôn tôi.

Tôi vừa hôn Lưu Thiến vừa hạ ghế xuống, sau đó bắt đầu cởi bỏ quần áo trên người mình.

Sự ham muốn của Lưu Thiến hoàn toàn bị tôi khơi gợi, mặt cô ấy đỏ bừng, hai mắt mơ màng, phía dưới của cô ấy đã ướt đẫm, trong mắt chỉ có một thông tin duy nhất, cô ấy muốn tôi.

Không gian trong xe rất chật chội, sau khi cởi sạch quần áo, tôi chỉ có thể để Lưu Thiến nằm trên ghế, tôi nhấc hai chân Lưu Thiến lên, xông thẳng vào trong...



Đây là đường bờ đê, nửa đêm canh ba nên không có xe qua lại, dù có cũng không thể nhìn thấy người bên trong xe đang làm gì.

"Sơn Thành, tôi muốn, nhanh lên...", Lưu Thiến không ngừng cầu xin và rên rỉ thành tiếng dưới sự kích thích của tôi.

Vừa rồi cô ấy còn nói không muốn, bây giờ lại không ngừng cầu xin tôi, từng luồng sức mạnh chảy vào cơ thể tôi qua nơi chúng tôi giao hợp.

Ngủ với một người phụ nữ mới có thể tạo ra rất âm khí.



Lưu Thiến đã không còn trong trắng nữa, mặc dù không gian trong xe rất chật chội nhưng cô ấy vẫn có thể tìm được tư thế thích hợp để thỏa mãn nhu cầu của mình và đón lấy sự tấn công của tôi.

Trận này kéo dài hơn một giờ, Lưu Thiến lên đỉnh bốn lần, cuối cùng tôi cũng thỏa mãn.

Tôi mệt nhoài nằm lên người Lưu Thiến, miệng thở hồng hộc.

Lưu Thiến chưa bao giờ được nhiều lần lên đỉnh như vậy, chưa bao giờ được thoải mái như vậy, cô ấy dừng như bị liệt, toàn thân cô ấy vẫn chìm trong cảm giác tuyệt vời đó.

Một lúc sau, Lưu Thiên dần trở nên tỉnh táo lại, cô ấy hơi luống cuống, nói: "Trương Sơn Thành, anh ... đồ khốn nạn!"

Lưu Thiến đẩy tôi ra, lấy quần áo bên cạnh che trước ngực, hai chân khép lại, cơ thể nghiêng sang một bên, sắc mặt ửng hồng, nói: "Anh ... anh ... tôi vẫn chưa quyết định đến với anh, vậy mà anh lại..."

Tôi tỏ vẻ vô tội, cười nói: "Lưu Thiến, chuyện này là chuyện của hai người, chỉ cần cô thích tôi, trong lòng cô có tôi thì chúng ta mới phát sinh quan hệ".

"Không thể nào...", Lưu Thiến tức giận, nói: "Vốn dĩ tôi không hề muốn phát sinh quan hệ với anh, nếu không sẽ không cắn anh, nhưng anh lại... tôi không biết, anh xuống xe cho tôi!"

"Cút! Tôi phải mặc quần áo!"

Lưu Thiến bị tôi khiêu khích nên đã phát sinh quan hệ với tôi, giờ thì gạo đã thành cơm rồi.

Tôi cười và nói: "Cái gì nên nhìn tôi cũng nhìn thấy hết rồi, việc gì nên làm tôi cũng đã làm rồi, cô mặc quần áo vào đi, tôi không nhìn đâu".

“Anh cút khỏi xe cho tôi!", Lưu Thiến đạp tôi một cái.

Tôi đành phải mặc quần áo vào trước, mặc xong tôi mở cửa bước xuống xe.

Lưu Thiến ở trong xe mặc quần áo, tôi đợi ở bên ngoài, nhớ lại lúc nãy Lưu Thiến thở gấp và rên rỉ dưới thân tôi, vẻ mặt mãn nguyện của cô ấy cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi...

Đột nhiên, tôi nghe thấy Lưu Thiến khởi động xe.

Ngay sau đó, chiếc xe bên cạnh lao vút qua ngay trước mặt tôi.

Tôi bừng tỉnh, nụ cười chợt tắt trên khuôn mặt tôi.

Chuyện gì thế này?

Để tôi ở lại đây một mình sao?

Không đến mức vậy chứ?

Tôi không nói nên lời, bên ngoài lạnh như vậy mà cô nhẫn tâm bỏ tôi lại sao?

Vậy có phải là ngủ với tôi xong rồi đá tôi luôn không?

Tôi gọi cho Lưu Thiến, nhưng Lưu Thiến không trả lời.

Chắc hẳn tâm trạng của Lưu Thiến đang rất bối rối, tối nay cô ấy gọi tôi ra ngoài vì muốn nói chuyện với tôi, nhưng ... lại phát sinh chuyện như vậy.

Dù sao tôi cũng đã đi đến bước này rồi, có được cơ thể của cô ấy, bước tiếp theo là chiếm lấy trái tim của cô ấy.

Thật ra chỗ này cách nhà không xa lắm, chạy bộ khoảng mười phút là về đến nhà.

Tôi không chạy mà đi dọc theo bờ đê, gió đêm rất lạnh, nhưng thể chất của tôi rất tốt, có thể chống lại cái lạnh, gió thổi vào người tôi cũng không mảy may gì.

Cô gái Lưu Thiến này không dễ chinh phục chút nào, cô ấy không dễ mềm lòng như những cô gái khác.

Tuy nhiên, trong cuộc trò chuyện tối nay, tôi đã biết cô ấy cũng thích tôi, nhưng tạm thời không thể chấp nhận được những người phụ nữ khác xung quanh tôi, cũng như áp lực rất lớn mà những người thân trong gia đình đã mang cho cô ấy.

Tất cả nhưng điều này đều cần có thời gian.

Ôi chao... có nhiều phụ nữ vây quanh thật là phiền phức.

Sau khi tôi về đến nhà, mọi người đã ngủ hết rồi, tôi ngủ trên ghế sofa.

Sáng sớm hôm sau, sau khi mấy cô gái thức dậy, họ rất ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi trên ghế sofa, họ nghĩ rằng hôm qua tôi ra ngoài gặp Lưu Thiến không về.

Ăn xong, tôi gọi cho Hàn Mai để hẹn gặp bà ta, hôm nay có thể giao dịch.

Hàn Mai nói: "Tổng giám đốc Trương, tối hôm qua ông chủ Trang xảy ra chuyện rồi, cậu có biết không?"

“Xảy ra chuyện rồi sao?”, tôi hỏi: “Ông ấy làm sao thế?”.

Hàn Mai nói: "Tôi vừa ra khỏi đồn cảnh sát. Ngày hôm qua, tôi gọi điện cho ông chủ Trang vì muốn mời ông ấy ăn bữa cơm, nhưng người nghe điện thoại lại là cảnh sát!"

"Họ nói, cách đây hơn nửa tiếng, ông chủ Trang xảy ra chuyện, chết tại nhà, vợ con đều bị sát hại, tất cả đều bị dao găm đâm xuyên tim, một nhát dao là thiệt mạng. Hiện trường không có dấu vân tay, camera của khu chung cư cũng đã bị hỏng, không có bất kỳ manh mối có giá trị nào khác".

"Hôm nay tôi đến đồn cảnh sát để tìm hiểu tình hình và khai báo".

Tôi vô cùng ngạc nhiên, làm sao mà ông chủ Trang lại chết được?

Một gia đình ba người đều bị giết chết!

Mẹ nó, là kẻ nào mà mất nhân tính như vậy?

Sau khi cúp điện thoại, tôi cảm thấy rất khó chịu, chẳng lẽ... liên quan đến việc tôi điều tra ngọc bội Cửu Âm chăng?

Có lẽ là không, tôi chỉ tới hỏi chuyện ông chủ Trang chứ không hề làm gì khác.

Tôi lấy Tuyết Liên ra chuẩn bị đi gặp Hàn Mai giao dịch.

Trần Kế Tần và Lý Tuyết Diễm hôm nay vẫn muốn đi chơi, hai người họ vừa đi khỏi, Trương Lệ mặc đồ ngủ ngồi bên cạnh tôi, kéo cánh tay tôi, nũng nịu: “Sơn Thành, tối hôm qua em đã đọc đi đọc lại nhiều lần "khẩu quyết tâm pháp" mà anh đưa cho em, em thật sự rất muốn bản thân mình trở nên mạnh mẽ hơn".

"Mấy ngày nay anh đừng đi đâu nữa, ở nhà với em, được không?"

Triệu Linh Nhi cũng đi từ trong phòng ra, ngồi xuống phía bên phải tôi, ôm cánh tay tôi, nói: "Anh Sơn Thành, mấy ngày nay em không phải trực ban, em cũng cần anh. Mấy ngày nay anh đừng đi đâu nữa, ở nhà với em và Trương Lệ đi".

"Chúng em có thể chăm sóc cho anh".




Nhìn thấy ánh mắt rực lửa của hai người phụ nữ, dục vọng trong lòng tôi lại bùng nổ, vào sáng sớm thì ham muốn sẽ mạnh như vậy sao?

Hai người phụ nữ phục vụ tôi, chỉ nghĩ đến đó tôi đã cảm thấy vô cùng kích động.

Nhưng bây giờ tôi có việc phải làm, hơn nữa Triệu Vũ cũng đang ở nhà.

Tôi còn chưa trả lời, Triệu Linh Nhi hôn tôi, Trương Lệ cũng bắt đầu ôm lấy tôi, tay luồn vào mò mẫm trong quần áo của tôi.

Hai con yêu tinh này đang dụ tôi phạm tội sao?

Hai người phụ nữ tấn công cùng một lúc, trời ơi, cảm giác này không thể diễn tả được, thật là kích thích!

Dục vọng trong lòng tôi suýt chút nữa bùng phát, thằng nhỏ của tôi đã ngóc đầu trỗi dậy, muốn xử lý hai người phụ nữ này ngay tại chỗ.

Ngay khi tôi bị khiêu khích đến mức không thể tự kiềm chế bản thân, hai người phụ nữ đột nhiên rời khỏi cơ thể tôi và đi qua một bên.

"Anh tự chơi một mình đi".

"Đúng vậy, hôm nay hai đứa em ra ngoài chơi, không cho anh đi cùng".

Hai người phụ nữ vừa nói xong thì đi vào phòng thay quần áo, không hề quan tâm tới tôi nữa.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom