• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Tôi là thầy khai quang Full dịch (14 Viewers)

  • Chương 411-420

Chương 411: Nhận con nuôi

Chú Lý mở hé cửa ra, nói: "Sơn Thành, muộn như vậy rồi, có chuyện gì vậy?"

Tôi nói rất nghiêm túc: "Chú Lý, chuyện trước đây cháu vẫn chưa nói xong. Cháu nghĩ, chúng ta nên nói tiếp đi, cháu nhất định phải biết đáp án".

"Nếu chú Lý không nói, cháu sẽ ở lại nhà chú, không đi đâu cả".

Chú Lý cười nói: "Thằng bé này thật là bướng bỉnh, y như bố cháu hồi nhỏ. Thế thì vào phòng nói chuyện đi".



Tôi tưởng phải đi ra phòng khách, nhưng hình như chú Lý không muốn để Lý Giai Dao biết, nếu chúng tôi nói chuyện ở phòng khách, e là Lý Giai Dao sẽ nghe thấy.

Cả chú Lý và cô Lý đều mặc đồ ngủ ngồi trên giường, tôi ngồi bên cạnh giường.

Cô Lý nói: "Sơn Thành, chuyện trước đây cô chú đã bàn bạc với nhau rồi, hai cô chú quyết định nói cho cháu biết".

"Bây giờ cháu đã lớn rồi, cũng nên biết chuyện này".



Tôi nhìn vào mắt cô Lý thì biết được cô ấy định nói dối tôi.

Tôi nói: "Cô chú đừng nói dối để đánh lừa cháu, cháu muốn biết câu trả lời thực sự. Cháu nghĩ bố mẹ cháu chắc chắn không chết vì tai nạn giao thông".

"Dù cô chú có muốn lừa thì cũng không lừa nổi cháu đâu. Địa điểm và thời gian cụ thể xảy ra tai nạn mà cô chú nói với cháu, cháu sẽ đi tới đồn cảnh sát để kiểm chứng, nếu ở đó không có thì lời nói dối của cô chú sẽ bị bại lộ".

Trước đây họ đã bàn bạc với nhau để lừa gạt cháu, nhưng đã bị cháu dập tắt ý đồ đó.

Hơn nữa, từ ánh mắt của cô Lý cháu biết được rằng bố mẹ cháu bị người ta giết chết!

Khi tôi hỏi câu hỏi này, hai người họ tự nhiên sẽ nghĩ về sự việc đó, như vậy tôi sẽ biết được thêm những thông tin từ ánh mắt của cô Lý.

Tôi cảm thấy vô cùng kinh hãi! Bố mẹ tôi thực sự bị người khác giết chết!

Hai người họ nhìn nhau, chú Lý nói: "Sơn Thành, thật ra cô chú không nói cho cháu biết cũng vì tốt cho cháu thôi".

Tôi kiềm chế cảm xúc của mình, tiếp tục nói thẳng: "Cháu biết bố mẹ cháu bị người ta giết chết, cô chú hãy nói cho cháu nghe năm đó đã xảy ra chuyện gì? Tại sao bố mẹ cháu lại bị giết?"

Hai người nghe thấy vậy, sắc mặt rất đáng sợ, khóe miệng cô Lý run lên bần bật: "Cháu... Làm sao cháu biết bố mẹ cháu bị người ta giết chết?"

Tôi nói: "Cháu đã biết rồi, cháu muốn biết chi tiết của toàn bộ sự việc, bây giờ, cô chú hãy nói cho cháu nghe ngay lập tức".

Trông cả hai vợ chồng họ đều rất khó xử, nhưng vì tôi đã biết chuyện nên họ định nói cho tôi biết.

Chú Lý suy nghĩ một chút rồi nói: "Đó là một câu chuyện dài, bắt đầu từ mười tám năm về trước".

"Cô chú và bố mẹ của cháu quen nhau tại Bệnh viện Y học Cổ truyền ở thành phố, cũng chính là bệnh viện nơi Lý Giai Dao hiện đang làm việc".

"Khi đó, cô chú đã kết hôn được bốn năm, bị hiếm muộn, không có con, cô chú đã đi làm xét nghiệm, bốc thuốc và khám rất nhiều bác sĩ. Bệnh nhân cùng khám với cô chú đương nhiên sẽ có tình trạng bệnh giống cô chú".

"Khi đó bố mẹ cháu đã kết hôn một năm nhưng không thể thụ thai. Trong lúc khám bệnh, chúng ta đã gặp nhau, quen nhau và trở thành bạn tốt".

"Nhưng vẫn chưa có kết quả. Sau nửa năm, bố cháu bất ngờ gọi điện cho chú nói rằng ông đã nhận nuôi hai đứa trẻ một trai một gái, bé trai mới được ba tháng tuổi, vẫn còn đang được quấn tã, còn bé gái thì đã ba tuổi rưỡi rồi".

"Bố cháu hỏi chú có muốn nuôi con không".

Nhận hai đứa con nuôi ư?

"Vào thời điểm đó, để nhận nuôi một đứa trẻ thì không cần làm thủ tục gì phức tạp, nhưng lại cần có tiền. Lúc đó bố cháu rất nghèo, thậm chí còn nghèo hơn chú. Vào thời đại đó, để nuôi được một đứa trẻ cần vài nghìn nhân dân tệ, cô chú có muốn nhận nuôi thì cũng không có tiền để nuôi được".

"Những người không thể có con đều cố gắng hết sức để nhận một đứa trẻ về nuôi".

"Bố cháu nói là không cần tiền vẫn có thể nhận nuôi được. Đó là đứa trẻ do một người bạn tin tưởng gửi gắm, lai lịch của đứa trẻ rất trong sạch, không phải là lừa buôn bán trẻ con".

"Vì vậy, bố cháu đã nhận bé trai, bé trai đó là cháu, còn chú nhận nuôi bé gái, đó là Lý Giai Dao".

Nghe đến đây, tôi đã hiểu, tôi và Lý Giai Dao là được nhận nuôi.

Chú Lý nói tiếp: "Thời điểm bố mẹ cháu gặp tai nạn là vào một đêm của bảy năm sau đó, lúc đó đã là hai giờ sáng, bố mẹ cháu lái xe tải đưa cháu đến nhà cô chú, lúc đó cháu vẫn đang ngủ rất say, bố mẹ cháu nhờ chú chăm sóc cháu vài ngày và chú đã đồng ý.

"Sau đó bố mẹ cháu nói có chuyện gấp nên vội đi luôn, không ở lại lâu được. Lúc đó, bố mẹ cháu trông khá hốt hoảng".

"Ba ngày sau, vào buổi tối, một lão đạo sĩ đến nhà chú nói với chú rằng bố mẹ của cháu đã chết họ đã bị người ta giết chết, thi thể cũng không còn nữa".

"Lão đạo sĩ tự xưng là sư phụ của bố cháu. Ông ấy nói nhất định phải giấu kỹ cháu đi, ít nhất phải giấu kỹ trong hai tháng, nếu không họa lớn sẽ ập đến".

"Nói xong, lão đạo sĩ liền biến mất ở trước mắt chú, như là... Tan biến vào hư không, lúc đó chú sợ hãi đến nỗi hồn bay phách tán".

Lão đạo sĩ là sư phụ của bố tôi ư?

Chú Lý nói tiếp: "Sau đó, cháu ở lại nhà chú hai tháng, trong khoản thời gian đó cháu không đi học. Hai tháng sau, chú đưa cháu về thôn nói với dân làng là bố mẹ cháu chết trong một vụ tai nạn xe cộ, thi thể cũng không còn".

"Sau khi bố cháu được chôn cất xong, chú đã để lại một khoản tiền cho trưởng thôn để ông ấy lo liệu cho cháu, sau đó liền rời đi”.

Tôi nhớ năm tôi bảy tuổi, tôi sống ở nhà của Lý Giai Dao hai tháng mà không đi học, tôi không biết chuyện gì đang xảy ra. Chú Lý và cô Lý nói với tôi rằng bố mẹ tôi đã đi khỏi thị trấn và để tôi chơi ở nhà họ chơi, tạm thời không cần phải đi học.

Thì ra lúc đó bố mẹ tôi đã xảy ra chuyện.

Chân tướng sự việc giờ đã được giải thích rõ ràng.

Cô Lý nói: "Những năm gần đây, không phải cô chú không muốn giúp cháu, chỉ vì cô chú quá sợ hãi. Bố mẹ cháu chết không rõ ràng, hơn nữa, lão đạo sĩ kia nói rằng nếu ai đó tìm thấy cháu thì sẽ xảy ra án mạng, vì vậy cô chú mới gửi cháu về thôn".

"Cô chú đã đổi tên cho cháu, trước đây cháu tên là Trương Lượng, cô chú đã đổi tên của cháu thành Trương Sơn Thành".

Lão đạo sĩ kia là ai? Làm thế nào mà bố tôi nhận nuôi Lý Giai Dao và tôi?

Tôi hỏi: "Cô, chú, vậy... Ai là người đã gửi nuôi Lý Giai Dao và tôi? Bố mẹ đã nhận nuôi chúng tôi bằng cách nào?"




Chú Lý lắc đầu, nói: "Chuyện này chú cũng hỏi bố mẹ cháu mấy lần, nhưng họ không nói vì để cô chú yên tâm và hai đứa bé tuyệt đối không có vấn đề gì".

"Khi đó, cô chú không có con, bố cháu không nói lai lịch của hai đứa trẻ nên chú nghĩ là do hai đứa trẻ này bị lừa bán đi, vậy nên cô chú cũng nhận hai đứa trẻ ở lại nuôi. Sau này nghĩ lại mới thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy".

“Kể từ sau chuyện đó, ngày nào cô chú cũng cầu trời khấn Phật, cầu cho gia đình được bình an, cầu cho cháu được an toàn.

"Thỉnh thoảng, cô chú cũng hỏi thăm tin tức về cháu, biết cháu sống yên ổn ở trong thôn là cô chú thấy an tâm rồi".

Tôi tiếp tục hỏi: "Lão đạo sĩ kia không xuất hiện thêm bất cứ lần nào nữa ạ?"

Chú Lý nói: "Chưa từng, lão đạo sĩ đó tự xưng là sư phụ của bố cháu".

"Bố cháu từng tặng chú ba bức tranh. Chú nhớ bố cháu nói rằng là sư phụ của ông ấy đã dạy ông ấy vẽ ba bức tranh đó".

Chẳng lẽ việc tôi và Lý Giai Dao được nhận làm con nuôi có liên quan đến sư phụ của bố tôi sao?

Cô Lý đau khổ nói: "Sơn Thành, cô chú mang ơn bố mẹ cháu, đó là một ơn huệ rất lớn".

"Mấy năm trước cháu đến tìm cô chú, lúc đó gia đình cô chú chỉ quanh quẩn nợ bên ngoài rất nhiều tiền, lúc cháu đến cô và chú còn cãi nhau tưởng ly hôn".

"Lúc đó, tâm trạng cô thực sự rất tệ, vừa cãi nhau với chú xong, chú thì thất nghiệp không có việc làm, không tìm được việc làm thích hợp. Nhưng cháu lại tới nhà nhờ cô tìm việc làm cho cháu, cô nghe thấy vậy thì tâm trạng càng tệ hơn, vậy nên mới bảo cháu đi".

Từ ánh mắt của cô Lý, tôi có thể biết được những gì cô Lý nói hoàn toàn là sự thật.

Chương 412: Ngọc bội Cửu Dương

“Sau đó...”, cô Lý nói: “Cô chuẩn bị rời khỏi căn nhà này, không muốn ở cùng với chú Lý của cháu nữa. Lúc đang chuyển nhà, cô tìm được ba bức tranh được bọc lại một cách đẹp đẽ ở dưới đáy rương”.

“Lúc đó nhà quá nghèo, cô định bán chúng đi, có thể bán bao nhiêu thì được bấy nhiêu, nhưng không ngờ... Cô đem chúng đến một phòng triển lãm tranh trong thành phố, ông chủ ở đó mua với giá ba mươi tệ. Khi cô chuẩn bị bán thì một người khách nhìn thấy bức tranh, nói rằng ông chủ đang lừa cô”.

“Ông ta bằng lòng mua nó với giá ba trăm nghìn tệ”.

Ba trăm nghìn tệ? Một bức tranh của bố tôi trị giá ba trăm nghìn tệ?



Cô Lý có vẻ kích động, nói: “Đương nhiên cô cho rằng mình nghe lầm, ông chủ ở phòng triển lãm tranh cũng vô cùng kinh ngạc. Người kia lại nói ông ta muốn mua hết ba bức tranh này, ra giá chín trăm nghìn tệ, đưa tiền tại chỗ cho cô”.

“Cô lập tức đồng ý, nhưng mà lúc nhận tiền, cô lại cảm thấy không đúng. Người này trả tiền hào phóng như vậy, phải chăng giá trị của bức tranh còn cao hơn nữa?”

“Vốn dĩ cô không muốn bán nữa, nhưng người nọ không chịu, ông ta nói đã bàn bạc xong rồi, bấy giờ ông ta tức giận, nói không bán thì sẽ làm mạnh tay. Cô là một người phụ nữ, cô cũng sợ, chỉ đành bán hai bức giữ lại một bức”.

“Bức cuối cùng được treo trong phòng khách nhà cô, là tranh do bố cháu vẽ”.



Chú Lý cũng lên tiếng: “Có số tiền đó, cô chú đem đi trả nợ, sau đó cuộc sống cũng dần dần khá lên, mở công ty, mua nhà mua xe”.

“Sơn Thành, đây đều là nhờ phúc của bố cháu”.

Cô Lý nói: “Bây giờ nhớ lại, khi xưa bố cháu tặng tranh cho cô chú, sắc mặt cũng có chút khó coi, còn nói rất nhiều lời sâu xa, không lâu sau đó thì bố mẹ cháu xảy ra chuyện”.

“Có lẽ... bố cháu biết ông ấy sắp gặp chuyện nên đã tặng ba bức tranh quý giá cho cô chú”.

Rốt cuộc bố tôi là người như thế nào? Rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì?

Chú Lý và cô Lý có tiền rồi lại quên mất tôi, đó là tranh của bố tôi kia mà!

Dường như cô Lý đoán được tôi đang nghĩ gì, bà ấy nói: “Mấy năm trước, khi cô chú có tiền rồi, nhớ đến cháu đang sống trong thôn, cô chú đã gửi tiền cho trưởng thôn của các cháu hai lần, tổng cộng hai trăm nghìn tệ. Năm mươi nghìn tệ là cám ơn trưởng thôn đã chăm sóc cháu bao nhiêu năm qua, một trăm năm mươi nghìn tệ còn lại là gửi cho cháu”.

Trưởng thôn!

Má nó! Tôi không nhận được một đồng nào cả, trưởng thôn lấy hết số tiền đó rồi.

Tôi hỏi: “Vậy... vì sao cô chú không đưa tiền trực tiếp cho cháu?”

Chú Lý nói với vẻ áy náy: “Chú có lỗi với bố mẹ cháu, có lỗi với cháu. Vợ chồng cô chú đã để cháu chịu khổ nhiều năm như vậy, còn mặt mũi nào mà gặp cháu chứ?”

“Đúng vậy”, cô Lý cũng thở dài: “Lúc trước cô đã đuổi cháu đi, đuổi cháu ra khỏi nhà, sao cô còn mặt mũi gặp cháu? Chỉ cần cháu sống tốt là được rồi”.

“Bây giờ thấy cháu theo nghề y, còn làm phó viện trưởng, cô chú cũng rất vui lòng”.

Tôi không kể ra chuyện không nhận được tiền, bởi vì không cần thiết nữa.

Ông trưởng thôn đáng chết, lại dám lấy tiền của tôi!

Bây giờ ông trưởng thôn đã chết, ông trưởng thôn cũ cũng đã mất, Trần Thái Linh và mẹ cô ta ôm hết tiền chạy trốn rồi.

Hóa ra từ đầu tới cuối, chú Lý và cô Lý chưa bao giờ quên tôi. Lúc còn nhỏ, bố mẹ tôi xảy ra chuyện, qua đời một cách không rõ ràng, cô chú vô cùng sợ hãi nên đã đổi tên cho tôi, gửi tôi về thôn.

Dù vậy chi phí cho tôi đi học, ăn cơm mọi nhà, chú Lý và cô Lý đều bỏ tiền nhờ trưởng thôn chăm sóc cho tôi, họ bán được tranh của bố tôi cũng đã gửi về hai trăm nghìn tệ.

Bọn họ vẫn luôn dùng hết tâm tư, âm thầm chăm sóc tôi, chỉ là tôi không biết mà thôi.

Chú Lý lại nói: “Sơn Thành, không phải chú không nói với cháu, mà là nhiều năm trôi qua vậy rồi, nói cho cháu cũng chỉ khiến cháu đau lòng. Hơn nữa, chuyện của bố mẹ cháu… có thể rất phức tạp, chú sợ cháu điều tra sâu thêm thì sẽ rước họa vào thân”.

Cô Lý nói: “Lúc lão đạo sĩ đó rời đi đã dặn dò cô chú rằng phải cho đứa trẻ một cuộc sống thật tốt, không được nói cho đứa trẻ biết về những chuyện đã xảy ra và thân thế của nó”.

“Ừ, đúng vậy”, chú Lý nói: “Lão đạo sĩ đó quả thực đã dặn như vậy”.

Lẽ nào lão đạo sĩ đó cũng sợ tôi tra ra được thân thế của tôi?

Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Ngươi có thiên phú dị bẩm, thân thế chắc chắn không đơn giản, nói cách khác, có thể là bị kẻ thù truy sát nên mới ẩn trốn trong thôn làng hẻo lánh”.

“Cuối cùng ngươi tránh được một kiếp nạn, nhưng bố mẹ nuôi của ngươi lại gặp bất trắc”.

Tiên nữ Thanh Thủy phân tích rất có lý.

Nói đến đây, sự việc cũng đã kết thúc, vợ chồng chú Lý cũng không biết bố mẹ tôi bị ai giết.

Chỉ có lão đạo sĩ đó biết, nhưng đã nhiều năm trôi qua, vợ chồng chú Lý cũng không còn nhớ hình dáng của lão đạo sĩ đó, chỉ nhớ ông ấy mặc áo bào trắng, tóc hoa râm rất dài, trên mặt có rất nhiều nếp nhăn.

“Đúng rồi”, cô Lý đột nhiên nhớ ra gì đó, lên tiếng: “Còn một thứ cô chưa đưa cho cháu”.

Cô Lý xuống giường, sau đó lấy một bọc vải trong tủ quần áo ra, tìm trong đó một cái hộp nhỏ màu đỏ, mở ra thì thấy bên trong đựng một miếng ngọc bội buộc dây đỏ.

“Sơn Thành”, cô Lý đưa ngọc bội cho tôi, nói: “Sơn Thành, năm đó khi bố cháu nhận nuôi cháu và Dao Dao, trên người hai đứa đều đeo một mảnh ngọc bội. Lúc đó cô sợ hai đứa làm mất nên đã lấy cất giữ đến bây giờ”.

Ngọc bội này to hơn đồng một tệ một chút, có hình bán nguyệt, làm bằng bạch ngọc, giống như được chia làm hai mảnh từ một chiếc ngọc bội hoàn chỉnh vậy.

Trông nó có vẻ bình thường, độ sáng kém, giống như vật phẩm ở cửa hàng hai tệ vậy.

Tôi nhận lấy ngọc bội, khoảnh khắc tay tôi tiếp xúc với ngọc bội, tôi cảm thấy như có những luồng sức mạnh thần bí, kì diệu đang chạy quanh bên trong nó.

Tiên nữ Thanh Thủy kinh ngạc kêu lên: “Ngọc bội Cửu Dương!”

Tiên nữ Thanh Thủy làm tôi giật mình, tôi chưa bao giờ thấy cô ấy kinh ngạc đến vậy.

Tôi hỏi: “Ngọc bội Cửu Dương là gì? Cô biết ngọc bội này sao?”

Tiên nữ Thanh Thủy kìm nén cảm xúc của mình, nói: “Biết, tất nhiên là biết… Không có gì, bây giờ ngươi đừng hỏi nữa, với tu vi hiện tại của ngươi không nên biết tới lai lịch của ngọc bội Cửu Dương, đợi sau này sẽ nói cho ngươi”.

“Ngươi chỉ cần nhớ đây là báu vật quý giá nhất trên đời”.




Báu vật quý giá nhất trên đời?

Tôi nhớ tiên nữ Thanh Thủy từng nói, đá ngũ hành trong cơ thể của Mạc Vũ cũng là báu vật quý giá nhất trên đời.

Báu vật quý giá nhất trên đời sao lại để tôi gặp được cả thế này.

Tôi vô cùng tò mò hỏi: “Vậy ngọc bội Cửu Dương so với đá ngũ hành trong cơ thể Mạc Vũ thì sao?”

Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Hai thứ không thể so sánh được, một vạn viên đá ngũ hành trong cơ thể Mạc Vũ cũng không cách nào sánh bằng ngọc bội này”.

“Đương nhiên, pháp khí càng mạnh sẽ cần sức mạnh càng lớn để điều khiển, bây giờ ngọc bội này ở trên người ngươi cũng chẳng khác gì ngọc bội bình thường”.

Mạnh hơn đá ngũ hành của Mạc Vũ gấp vạn lần? Ôi Chúa tôi!

Tôi kinh ngạc không thôi.

Đây đúng là báu vật quý giá nhất trên đời!

Bây giờ tôi chưa có năng lực sử dụng, nhưng sau này chắc chắn sẽ có.

Rốt cuộc là ai đã để lại một pháp khí mạnh như vậy cho tôi?

Hay có thể nói là pháp khí này có liên quan đến thân thế của tôi?

Chương 413: Hàng phế thải nước ngoài

Tiên nữ Thanh Thủy tiếp tục nói: "Ngươi hỏi họ xem có phải còn một nửa mảnh ngọc bội màu đen hay không”.

"Màu đen, vẫn còn một nửa mảnh? Ý cô là sao?", tôi hỏi tiên nữ Thanh Thủy.

Tiên nữ Thanh Thủy giải thích: "Có Cửu Dương ắt phải có Cửu Âm, hai mảnh kết hợp với nhau tạo thành ngọc bội Cửu Dương Cửu Âm, đó là ngọc bội có hình tròn hoàn chỉnh. Nếu như có cả hai mảnh thì càng tốt, càng hoàn hảo”.

Do vậy, tôi hỏi hai người: "Cô chú ơi, mảnh ngọc bội này trông như chỉ có một nửa, không phải ngọc bội hoàn chỉnh, có phải vẫn còn thiếu một nửa không?"



"Ừ", cô Lý nói: "Vẫn còn một nửa nữa, đó là nửa mảnh ngọc bội màu đen đeo trên người Dao Dao. Bảy tám năm trước, nhà cô chú thiếu tiền nên đã bán đi rồi”.

Tiên nữ Thanh Thủy thét lên: "Sao lại bán đi? Một món đồ như vậy sao có thể bán chứ? Ôi trời đất ơi, điên rồi à!! Nhất định phải tìm lại nó!"

"Phải tìm lại bằng mọi giá!"

Tôi cảm thấy tiên nữ Thanh Thủy như đã phát điên vậy, có thể thấy món bảo vật này quý giá đến mức nào.



Tôi cũng vô cùng ngạc nhiên, kìm nén cảm xúc của mình mà nói: "Cô Lý, hồi ấy cô đã bán ngọc bội cho ai vậy?"

Cô Lý nghĩ ngợi một lát rồi đáp: "Hồi ấy chú Lý của cháu đi làm thuê ở bên ngoài, một mình cô ở nhà. Trong nhà trồng ngô nhưng không có tiền mua phân bón nên cô đã bán ngọc bội cho một tiệm đá quý trong thị trấn, họ mua với giá mười lăm tệ”.

"Đương nhiên cô chỉ bán ngọc bội của Dao Dao thôi chứ không bán của cháu, cô luôn giữ lại cho cháu”.

"Mười lăm tệ?", tiên nữ Thanh Thủy chấn động dữ dội: "Đúng là điên rồi, một trăm năm mươi tỷ còn không mua nổi, vậy mà lại bán đi với cái giá mười lăm tệ!"

"Bà cô này điên thật rồi, tôi muốn giết bà ta, tôi phải... tôi phải băm vằm bà ta thành nghìn mảnh!"

Chỉ vì một túi phân bón, chỉ vì trồng cây mà bán cả ngọc bội đi!

Tôi đáp: "Thôi được rồi, tiên nữ, tôi sẽ nghĩ cách tìm lại nó”.

Tôi nghĩ một lát rồi nói: "Cô Lý, miếng ngọc bội này có thể liên quan tới thân thế của cháu và Dao Dao, cô nói cho cháu vị trí của tiệm đá quý đó đi, ngày mai cháu sẽ tới đó mua lại”.

Cô Lý nói: "Sơn Thành, hiện giờ gia đình cô chú sống rất tốt, cháu cũng đang sống rất tốt, cháu không nên điều tra về thân thế của mình thì hơn. Cháu cũng đừng điều tra thân thế Dao Dao nữa”.

"Giờ nhớ lại ánh mắt đáng sợ của lão đạo sĩ đó, trong lòng cô rất lo lắng”.

"Có một số chuyện, cô sợ nếu cháu tiếp tục điều tra thì những điều không hay sẽ xảy ra”.

Chú Lý cũng nói: "Sơn Thành, cháu cứ cất giữ cẩn thận miếng ngọc bội này là được, những thứ khác đừng tìm hiểu làm gì. Những gì cô chú biết, cô chú đã nói hết cho cháu rồi”.

Tôi hiểu sự lo lắng của hai người họ. Chuyện năm đó rất phức tạp, hai người họ là bạn tốt của bố tôi, nhưng có một số chuyện họ không thể điều tra, và cũng không dám đi điều tra.

Tôi cười nói: "Xem ra hai mảnh ngọc bội này, một đen một trắng, đúng là một cặp. Cháu sẽ không điều tra thêm về chuyện này nữa, cháu chỉ muốn chuộc lại mảnh ngọc bội kia để tặng cho Dao Dao”.

Cô Lý thở dài: "Thị trấn chỉ có một tiệm đá quý, khi đó cô đã bán ngọc bội cho họ. Đến khi cô có đủ tiền rồi, ba năm trước cô muốn chuộc ngọc bội về, nhưng chủ tiệm đá quý nói với cô rằng họ đã bán ngọc bội cho người khác từ lâu rồi”.

"Còn việc đã bán cho ai thì ông chủ cũng quên rồi. Ông ấy nói miếng ngọc bội được đặt trên quầy, có một người thấy thích liền mua nó rồi”.

Như vậy thì chẳng khác nào mò kim đáy bể.

Đã là chuyện xảy ra từ mấy năm trước, cho dù có camera giám sát thì cũng đã xóa băng ghi hình từ lâu.

Một đồ vật bé nhỏ bình thường như vậy không cần in hóa đơn, cũng không cần lấy số điện thoại người mua hàng.

Nhưng tôi vẫn phải tìm, nhất định phải tìm.

Chúng tôi lại nói chuyện thêm một lúc nhưng cũng không có thông tin gì khác.

Đột nhiên tôi nhớ đến một chuyện, liền hỏi: "Đúng rồi, năm ấy cháu bảy tuổi, ngoài việc bố mẹ cháu xảy ra chuyện, nhà Triệu Linh Nhi ở thôn bên cạnh thôn chúng ta cũng xảy ra một vài chuyện, bố mẹ cô ấy cũng mất tích. Cô chú có biết việc này không?"

Bố mẹ Triệu Linh Nhi cũng mất tích vào năm đó.

Chú Lý và cô Lý tỏ ý không biết gì.

Sau đó, tôi lại nhắc đến chuyện của Lý Giai Dao và Vương Hải Ba, hai người họ nói mối quan hệ giữa họ và cậu của Vương Hải Ba khá tốt, nhưng chẳng qua chỉ là quan hệ làm ăn. Vương Hải Ba thích Lý Giai Dao nên hai người đó mới yêu nhau, mà Lý Giai Dao cũng thích Vương Hải Ba.

Dục vọng của Lý Giai Dao rất mạnh, chị đã hẹn hò với vài người bạn trai, lúc đầu chị ấy thích Vương Hải Ba, điều này có thể hiểu được, hơn nữa đó còn là người được bố mẹ và bạn bè của bố mẹ giới thiệu.

Tôi hỏi: "Rốt cuộc cô chú kinh doanh cái gì?"

Chú Lý nói: "Cô chú kinh doanh quần áo. Dù sao trước kia cô chú cũng chưa từng kinh doanh gì, mới lập nghiệp không lâu, quen biết chưa nhiều, mạng lưới quan hệ còn hẹp, nên mới muốn làm quen một vài nhân vật lớn, tốt nhất là có thể kiếm thêm chút vốn đầu tư”.

Tôi nói: "Cậu của Vương Hải Ba trước kia là dân xã hội đen, không hề đơn giản đúng không? Nếu như cô chú chỉ kinh doanh quần áo đơn thuần thì cần gì phải làm quen với những người như này?"

Vợ chồng hai người họ không ngờ tôi lại biết nhiều đến vậy.

Tôi cảm thấy việc làm ăn của họ chắc chắn có vấn đề, nếu không sao Lý Giai Dao lại không biết? Hơn nữa lúc trước khi nói chuyện trong phòng khách, tôi hỏi chú Lý kinh doanh gì, chú Lý không trả lời tôi.

Cô Lý suy nghĩ một lát rồi nói: "Không giấu gì cháu, Sơn Thành, cô chú mở một xưởng gia công quần áo, nhưng sự cạnh tranh trong ngành thời trang rất khốc liệt, công việc làm ăn càng ngày càng khó khăn. Vì vậy, cô chú mới lập một công ty thương mại, thu mua số lượng lớn quần áo cũ từ nước ngoài về chỉnh sửa, gia công, làm mới và bán ra một số kênh tiêu thụ”.

Tôi ngẩn người, thốt lên: "Buôn bán hàng phế thải nước ngoài?"

Sắc mặt của hai người hơi khó coi, gương mặt chú Lý ửng đỏ: "Cô chú cũng không còn cách nào khác, kinh doanh không dễ dàng gì, cạnh tranh lại rất dữ dội, ngành nghề này có lợi nhuận cao, cô chú cũng không buôn bán hàng giả nên không sao đâu”.

Những quần áo cũ mà người nước ngoài không thèm mặc nữa được đóng gói tại các bãi phế thải rồi bán vào trong nước theo cân, sau đó được các xưởng trong nước sửa chữa, làm mới, điều này sẽ đem lại lợi nhuận kếch sù!

Một bộ quần áo cũ chỉ đáng giá mấy tệ, sau khi gia công xử lý, đóng gói sang trọng có thể bán lấy vài trăm tệ, thậm chí còn cao hơn!

Nét mặt của tôi trở nên lạnh lùng: "Lập tức dừng việc làm ăn của cô chú lại!"

"Những hàng thừa nước ngoài mà cô chú đã thu mua, sau khi xử lý hãy đem lên miền núi tặng cho người nghèo, tặng cho những người cần nó!"

"Chúng ta tuy nghèo nhưng cũng không thể làm việc trái với lương tâm!"




Nếu như tôi không bắt gặp thì tôi chẳng thèm quan tâm, nhưng nếu đã bắt gặp rồi thì tôi nhất định phải can thiệp, nhỡ đâu xảy ra chuyện, bị tóm được thì sẽ gặp phiền phức lớn.

Tôi dùng giọng điệu ra lệnh.

Gương mặt hai người nhăn nhó, chú Lý nói: "Sơn Thành, cho dù cô chú không làm thì người khác cũng làm, cô chú đã kinh doanh hơn nửa năm rồi, vừa khơi thông kênh tiêu thụ, việc làm ăn sau này sẽ càng ngày càng thuận lợi”.

"Cháu yên tâm, công tác kiểm tra giám sát trong ngành này rất lỏng lẻo, cô chú cũng quen biết không ít người, chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu”.

"Cô chú làm như vậy là gạt người! Lừa bịp khách hàng!", tôi tức giận nhưng không thể bùng phát: "Chúng ta tuyệt đối không được làm ra những sản phẩm giả mạo kém chất lượng!"

Cô Lý bỗng nhiên rơm rớm nước mắt, hai mắt đỏ au: "Sơn Thành, cô chú cũng không muốn làm việc trái lương tâm, trước kia cô chú cũng là người nghèo, nghèo đến phát sợ".

"Ban đầu, sau khi cô chú có tiền mở xưởng gia công, việc kinh doanh của cô chú chẳng ra gì, rất tầm thường. Chưa tới nửa năm đã xảy ra chuyện, sức ép của ngành hàng, các bên tới kiểm tra, cô chú không có người quen, không có quan hệ, đi đến đâu cũng gặp trắc trở”.

"Xưởng gia công sắp phải đóng cửa ngay trước mắt, cô chú đối mặt với nguy cơ phá sản”.

"Bất đắc dĩ lắm cô chú mới phải làm cái nghề này”.

"Cô chú... cũng bị chèn ép, không biết phải làm sao”.

Chương 414: Bữa tiệc

Những gì cô Lý nói đều là sự thật, nhớ tới chuyện xảy ra trước kia, cô Lý lại rơi nước mắt.

Một người nghèo đột nhiên có tiền, muốn làm ăn rất khó, không có người quen, không có kênh phân phối, không có mạng lưới quan hệ, phải đối diện với sự chèn ép, áp bức của người cùng nghề, rất đáng sợ.

Tôi cũng thở dài bất đắc dĩ, bọn họ không làm nghề này thì sẽ phá sản, sẽ mất hết tất cả, thậm chí là nợ nần chồng chất.

Tôi suy nghĩ rồi nói: “Cô chú, cháu giới thiệu một người bạn, người đó có thể giúp cô chú, còn cháu… cháu xin góp mười triệu tiền vốn”.



“Cô chú có thể làm ngành thời trang chân chính, có vấn đề gì cứ gọi cho bạn cháu là được”.

“Cái gì, mười… mười triệu tệ?”, chú Lý lắp bắp, cô Lý thì nhìn tôi không dám tin.

Tôi cầm điện thoại lên, nói: “Chú Lý, cho cháu tài khoản ngân hàng của chú, bây giờ cháu chuyển tiền cho chú luôn”.

Vợ chồng chú Lý ngây ngẩn cả người, giống như đang nằm mơ vậy.



Cô Lý không dám tin mà hỏi: “Sơn Thành, cháu đừng vội, rốt cuộc… cháu đang làm gì thế? Sao cháu có nhiều tiền như vậy?”

Tôi cười đáp: “Thưa cô chú, ở trong lòng cháu, cô chú và chị Dao Dao là người thân của cháu, tiền của cháu cũng là tiền của cô chú”.

“Cháu đã mở một nhà hàng trong thành phố, còn đầu tư một vài dự án ở chỗ bạn cháu”.

“Tóm lại, bây giờ cháu đã không còn là Trương Sơn Thành của trước kia nữa, tiền của cháu đều rất sạch sẽ, cô chú cứ dùng đi”.

Hai người nhìn nụ cười đầy tự tin của tôi, không nghi ngờ lời tôi nói.

Hai người họ nghe thấy những lời nói ấm lòng của tôi cũng vô cùng cảm động.

Chú Lý từ chối: “Sơn Thành, cô chú có khó khăn hơn nữa cũng không thể dùng tiền của cháu được, sao cô chú có thể dùng tiền của cháu chứ?”

Tôi nói: “Ai nói chỉ cho cô chú dùng như vậy chứ? Cháu đang góp vốn cho cô chú, cô chú dùng tiền của cháu làm gì đều phải có bảng báo cáo chi tiết, tới lúc có lợi nhuận rồi thì chia phần trăm theo vốn đầu tư”.

Chú Lý hít sâu một hơi, nói: “Sơn Thành, trong làm ăn có những chuyện không phải có tiền là giải quyết được. Cho dù cháu có cho chú mười triệu tệ tiền vốn, cô chú muốn làm ăn chính đáng mỗi bước đều khó khăn. Cháu phải biết rằng, bây giờ có rất nhiều người làm kinh doanh, đủ mọi ngành nghề, rất là khó”.

“Cháu cho cô chú nhiều tiền như vậy, không sợ cô chú làm ăn thua lỗ sao?”

Tôi đáp: “Không phải cháu vừa nói là sẽ giới thiệu một người bạn cho chú sao?”

“Cô chú có biết Âu Dương Bác không?”

Tôi vừa dứt lời, hai người họ lập tức thay đổi sắc mặt, chú Lý nói: “Sơn Thành, cháu đang nói đến người giàu nhất thành phố chúng ta, chủ tịch Âu Dương Bác của tập đoàn Long Đằng sao?”

“Vâng”, tôi trả lời bâng quơ: “Âu Dương Bác là bạn tốt của cháu, để cháu gọi một cuộc cho chú ấy, chú ấy sẽ giúp cô chú”.

Hai người còn chưa hoàn hồn, tôi đã nhấn số gọi.

Đầu bên kia điện thoại có hơi ồn ào, xem ra Âu Dương Bác đang ăn cơm.

Tôi hỏi: “Chú Âu Dương, gần đây chú có bận gì không?”

Âu Dương Bác nói: “Mấy nay nghỉ lễ, tôi đang ăn cơm cùng bạn bè. Ngày nào cũng uống là tội lớn đấy, phiền quá không biết, tôi vẫn phải đích thân tham gia, haizz”.

Âu Dương Bác rất bất đắc dĩ.

Quen biết nhiều người, quan hệ rộng, bạn bè nhiều thì sẽ như vậy. Vợ chồng cô Lý cũng là dân làm ăn, ngày lễ chỉ hai vợ chồng đi chơi.

Tôi nói: “Tất cả cũng vì cuộc sống, chú nhớ chú ý sức khỏe, uống ít thôi”.

Âu Dương Bác cười đáp: “Sơn Thành, nếu không có chuyện gì thì qua đây chơi với tôi, tôi giới thiệu vài người bạn cho cậu làm quen”.

Tôi đang định từ chối, ngày mai tôi còn phải điều tra chuyện ngọc bội, nhưng Âu Dương Bác lại nói: “Đừng từ chối tôi, mỗi lần gọi cậu đi ăn cơm là cậu lại có rất nhiều việc, lần này nhất định phải đến”.

Tôi tìm một lý do: “Tôi đang ở nơi cách thành phố hai tiếng đi xe, có hơi xa, đợi tôi về thành phố rồi tôi sẽ mời các chú”.

“Hai tiếng chứ đâu phải hai mươi tiếng, lằng nhằng cái gì chứ? Rốt cuộc cậu có đến hay không? Cậu không đến là tôi giận đấy, mấy người bạn của tôi cũng muốn làm quen với cậu”, Âu Dương Bác giả vờ như rất tức giận.

“Được”, tôi chỉ đành đồng ý, ăn cơm cũng không có gì lâu, tôi nói: “Chỗ tôi cũng có vài người bạn cần chú quan tâm một chút”.

Âu Dương Bác nghe tôi đồng ý qua đó, lập tức phấn khởi hẳn lên: “Hôm nay cậu đến rồi thì không được phép chạy, cậu mà chạy là không xong với tôi đâu”.

Lần trước anh Đao mời khách, tôi uống một hồi rồi rời đi.

“Được, được, được, hôm nay tôi không chạy”, tôi cười đáp: “Cho tôi địa chỉ”.

Sau khi cúp điện thoại, Âu Dương Bác gửi địa chỉ cho tôi.

Chú Lý và cô Lý đều kinh ngạc, chú Lý không dám tin nói: “Sơn Thành, người mà cháu gọi điện thoại… đó là… Âu Dương Bác sao?”

“Vâng”, tôi nói: “Cô chú thay quần áo bây giờ luôn đi, đi uống rượu cùng cháu. Cháu sẽ giới thiệu cô chú cho Âu Dương Bác, tới lúc đó cô chú phải biểu hiện thật tốt. Chỉ cần Âu Dương Bác giúp đỡ cô chú, cô chú cứ kinh doanh tùy ý, ở thành phố không ai dám đụng tới cô chú”.

Ban đầu, tôi định gọi điện thoại cho Âu Dương Bác, xong sẽ đưa danh thiếp cho chú Lý, nhưng như vậy thì cảm giác không hợp tình cho lắm. Tôi nhờ Âu Dương Bác giúp đỡ mà bản thân tôi không ra mặt thì có hơi tự đại.

Bây giờ Âu Dương Bác đã muốn mời tôi đi uống rượu thì bây giờ tôi sẽ qua đó, giới thiệu chú Lý với Âu Dương Bác, giải quyết chuyện này, chú Lý cũng yên tâm hơn.

Dù sao tôi cũng đang rảnh.

“Bây giờ sao?”, chú Lý hơi do dự: “Sơn Thành, nơi các nhân vật lớn tụ họp, chú đi có thích hợp không?”

“Vô cùng thích hợp, chú đừng nghĩ nhiều”, với quan hệ giữa tôi và Âu Dương Bác thì khi nào đi cũng thích hợp.

Chú Lý nghĩ ngợi rồi nói: “Được, hôm nay chú sẽ đi theo Sơn Thành để trải nghiệm”.

Cô Lý nói: “Cô… Mấy chú cháu đi uống rượu, cô không đi thì hơn nhỉ?”

Tôi nói: “Cô Lý, chúng ta cùng đi đi, uống rượu không phải việc chính, mà là bàn công việc. Những nhân vật lớn này căn bản đều bàn công việc trên bàn rượu”.

Chuyện làm ăn là cô Lý và chú Lý cùng nhau quản lý, cô Lý cũng là một người phụ nữ mạnh mẽ, đến lúc làm quen với một vài ông lớn rồi.

Hai người đi thay đồ, tôi ra ngoài đợi. Lý Giai Dao nghe thấy tiếng động bên phía chúng tôi thì ra khỏi phòng, biết chúng tôi chuẩn bị đi uống rượu cũng hô hào đòi đi.

Vậy là sau khi mọi người thu dọn xong, chúng tôi cùng lên đường.

Lý Giai Dao luôn để mặt mộc, không cần trang điểm, bây giờ tốn mười mấy phút để trang điểm nhẹ, ăn mặc vô cùng xinh đẹp.

Từ đây đến thành phố khá xa, chú Lý lái xe rất nhanh, nửa tiếng đồng hồ sau chúng tôi đã đến thành phố, tới một nhà hàng cao cấp.

Trong phòng riêng có tám người, tôi chỉ quen Âu Dương Bác và anh Đao, những người khác tôi đều không quen.

Âu Dương Bác thấy tôi tới thì lập tức đứng lên, giới thiệu cho mọi người, mấy người khác biết thân phận của tôi cũng đồng loạt đứng dậy chào đón.

Những người này đều biết nhìn mặt đoán ý, vô cùng lợi hại.

Chương 415: Mua nhẫn

Trông tôi rất bình thường, nhưng Âu Dương Bác lại đứng dậy chào tôi một cách đầy tôn trọng, anh Đao cũng đứng dậy đưa tôi vào chỗ ngồi, bọn họ liền biết rằng thân phận của tôi không bình thường.

Bốn người chúng tôi ngồi vào chỗ, tôi giới thiệu với mọi người trước, Âu Dương Bác cũng bắt đầu giới thiệu, những người này đều là ông chủ của các công ty lớn!

Mà ở đây có bốn người là cùng góp vốn cho phần mềm đặt xe đưa đón, cũng chính nhờ quan hệ của tôi, chủ tịch Đàm mới đầu tư hai mươi tỷ tệ, tôi là ân nhân của những người này.

Khi chú Lý giới thiệu công ty của mình, ông ấy không tự tin chút nào, giọng nói có chút gượng gạo, dù sao những người ngồi ở đây đều là những ông lớn, rất có khí thế, khiến chú Lý cảm thấy áp lực, thở không ra hơi.



Nhưng có tôi ở đây mà, tôi trực tiếp mở lời, công ty của chú Lý cần góp vốn đầu tư, bản thân tôi sẽ đầu tư mười triệu tệ. Âu Dương Bác nghe thấy tôi đầu tư nhiều như thế nên cũng theo tôi, đầu tư mười triệu tệ, những người khác nói rằng họ cũng sẽ đầu tư mười triệu tệ.

Tất cả đều nâng ly chúc mừng chú Lý, bọn họ vô cùng kính trọng và lịch sự với chú Lý.

Chú Lý và cô Lý kinh hãi, chỉ riêng những người ở đây, họ đã thu được vốn đầu tư một trăm triệu tệ, hai người vô cùng bối rối, trên trán đổ mồ hôi lạnh.

Lý Giai Dao cũng bị doạ sợ không nhẹ, nhưng lần trước ở KTV, Lý Giai Dao đã gặp anh Đao, chị ấy cũng biết được tôi lợi hại như thế nào.



Vợ chồng chú Lý nhanh chóng phát hiện ra chủ nhân của bữa ăn này là Âu Dương Bác, sau khi tôi đến, họ đều vô cùng tôn trọng tôi, tôi lập tức trở thành chủ nhân.

Mọi người trao đổi danh thiếp với chú Lý, rồi trò chuyện với nhau, dần dần chú Lý cũng tự tin hơn.

Thực ra những ông lớn này ngoại trừ việc giàu có cũng không khác người thường là mấy, nốc nhiều rượu vào thì vẫn nói đông nói tây, đi đứng nghiêng ngả thôi.

Ăn hơn hai tiếng đồng hồ, đến gần một giờ sáng, bữa ăn mới kết thúc.

Lúc tôi rời đi, Âu Dương Bác nói vào tai tôi, tám ngày sau là sinh nhật của Âu Dương Tiểu Nhiễm, tới lúc đó, tôi nhất định phải tới tham dự.

Âu Dương Bác đã nhắc tôi rất nhiều lần ngày sinh nhật của Âu Dương Tiểu Nhiễm, mỗi lần gặp Âu Dương Bác, ông ấy đều sẽ nhắc đến chuyện này trước khi rời đi.

Sau khi Âu Dương Bác và những người khác rời đi, vợ chồng chú Lý cảm kích tôi vô cùng, trong lòng vừa vui mừng vừa phấn khởi.

Tất nhiên, họ không cần phải buôn bán rác ngoại lai nữa, sau khi xử lý xong đống đồ trong nhà kho, họ sẽ gửi tặng miễn phí cho những vùng núi nghèo khó.

Mọi chuyện được giải quyết.

Tôi tạm biệt Lý Giai Dao và vợ chồng chú Lý, họ rất muốn giữ tôi ở lại nhà họ, nhưng tôi nói rằng ngày mai vẫn còn nhiều việc phải giải quyết nên tôi phải rời đi.

Ngay sau khi gia đình ba người của chú Lý rời đi, Lý Giai Dao đã gửi cho tôi một tin nhắn Zalo, vô cùng tức giận, đã nói là sẽ ở bên chị ấy mà chả ở nhà chị ấy thêm mấy ngày gì cả.

Lý Giai Dao vẫn luôn lo lắng về chuyện xảy ra hồi đó, bố mẹ chị ấy và tôi bất bình với nhau, bây giờ quan hệ giữa chúng tôi lại tốt như vậy, chị ấy liền muốn giữ tôi lại.

Thực ra tôi đã hứa với Lý Giai Dao sẽ ở cùng chị ấy hai ngày, đã hết hai ngày rồi.

Tôi sẽ điều tra chuyện ngọc bội vào ngày mai. Thực ra, tôi cũng thuận đường với bọn họ, nhưng không thể đi cùng nhau được. Nếu ở nhà chị ấy, có lẽ ngày mai tôi không thể đi được.

Vì vậy, tôi tìm một khách sạn để nghỉ ngơi.

Sáng sớm hôm sau, tôi bắt taxi đến thị trấn nơi Lý Giai Dao từng ở, thị trấn Vạn Thuỷ.

Người dân trong thị trấn này tin rằng nơi đây thịnh vượng hơn nhiều so với thị trấn của chúng tôi, với hệ thống chỉ đường trên mạng, chỉ vài phút sau, tôi tìm thấy tiệm đá quý Vạn Quang.

Tên cửa tiệm vô cùng khí thế, nhưng thực chất lại là một tiệm đá quý rất bình thường.

Tiệm có ba người bán hàng, hai dãy quầy, ngoài đá quý ra, còn có vàng bạc châu báu.

Hai nhân viên bán hàng khá lớn tuổi, khoảng ba mươi tuổi và một người trẻ hơn, trông tầm tuổi tôi, khoảng mười bảy, mười tám tuổi.

Sau khi tôi bước vào tiệm, chỉ có cô gái này tiếp đón tôi, hai người còn lại nhìn tôi một cái rồi lại chơi điện thoại, họ cho rằng tôi chỉ xem chơi chơi thôi, không phải vào đây để mua đồ.

Xét cho cùng tôi quá trẻ.

Tôi hỏi cô gái, muốn tìm gặp trực tiếp chủ của họ.

Cô gái mỉm cười, dễ thương vô cùng, nói: "Bà chủ của chúng tôi không có ở đây, thỉnh thoảng ghé tiệm vào ngày chủ nhật".

Tôi hỏi: "Cô có số điện thoại không? Tôi có việc gấp cần nói chuyện với bà chủ của cô, tôi muốn bàn một cuộc làm ăn lớn".

Cô gái vẻ mặt đầy nghi hoặc, thấy tôi còn rất trẻ, tôi tìm bà chủ của họ để làm gì?

Cô gái nói: "Xin lỗi, số điện thoại của bà chủ chúng tôi không thể tùy tiện cho người khác được".

Ở đây không có người phụ trách, chỉ có ba nhân viên bán hàng, mỗi người có nhiệm vụ riêng của mình.

Tôi nhìn trang sức vàng bạc trước mặt cô gái, mỉm cười rồi nói: "Tôi mua một chiếc nhẫn rồi cô nói cho tôi số điện thoại của bà chủ cô, được chứ?"

Cô gái nói: "Thật không?"

Đương nhiên là cửa tiệm nào cũng có tiền hoa hồng bán hàng, nhẫn trên quầy đều hơn một nghìn tệ.

“Ừ”, tôi quyết định trêu chọc cô gái trước mặt, cười: “Cô thử cái này cho tôi xem nhé?”

Cô gái không tin tôi, mỉm cười: "Anh tìm bà chủ của chúng tôi có việc gì thế? Khi nào bà chủ của chúng tôi đến, tôi có thể giúp anh chuyển lời".

Tôi nói rất nghiêm túc: "Cách đây vài năm, một người bạn của tôi đã bán một món đồ ở đây. Đối với tôi mà nói, nó mang ý nghĩa kỷ niệm. Tôi muốn mua lại nên muốn tìm bà chủ của các cô".

"Tôi sẽ mua một chiếc nhẫn. Cô nói cho tôi biết số điện thoại của bà chủ các cô".

Cô gái nhỏ dường như không nghi ngờ lời tôi nói, cô ấy nói nhỏ: "Anh không cần mua gì cả. Vừa nhìn là biết anh là sinh viên, căn bản không có tiền".

"Anh chờ tôi ở bên ngoài, lát nữa tôi sẽ lén cho anh số điện thoại của bà chủ chúng tôi".

Đúng là một cô gái ngây thơ, cô ấy sợ nếu cho tôi biết số điện thoại của bà chủ, bị người khác thấy sẽ không hay, không thể tùy tiện đưa số điện thoại của bà chủ được.

Tôi cười, nói: "Cô giúp tôi chọn một chiếc nhẫn đi, tôi mua thật mà, tôi có tiền".

Cô gái nói: "Nhẫn này... nhẫn này là cho con gái đeo, anh muốn tặng bạn gái sao?"

“Ừ”, tôi mỉm cười: “Bạn gái tôi cũng có bàn tay giống cô. Cô thử giúp tôi đi, xem có đẹp không”.

Cô gái thấy tôi rất nghiêm túc, không giống như đang nói đùa, đành giúp tôi lựa chọn cẩn thận một vài chiếc, cuối cùng chọn được món đồ mà cô ấy hài lòng nhất, giá là ba nghìn tám trăm tệ.




Nhưng cô gái lại nói: "Giá cao quá, anh nên đổi sang loại khác. Ở đây có loại hơn tám trăm tệ thôi, cũng ổn".

Thú vị thật đấy. Lúc bán hàng, không phải nhân viên sẽ giới thiệu những mặt hàng đẹp và đắt tiền cho khách hàng sao?

“Lấy cái này đi”, tôi bật cười: “Tôi lấy điện thoại quét mã thanh toán bên cạnh nhé”.

Sau khi thanh toán xong, cô gái há hốc mồm ngạc nhiên, hai nhân viên bán hàng khác cũng rất kinh ngạc, không ngờ tôi thực sự mua một chiếc nhẫn.

Cô gái mỉm cười đầy vui mừng, khi xuất hóa đơn, cô ấy ghi số điện thoại và tên của bà chủ lên đó.

Đó là một người phụ nữ tên Trịnh Lệ Quyên.

“Được rồi, cô gái, chiếc nhẫn này tôi tặng cô, tạm biệt”, nói xong, tôi trực tiếp cầm lấy hóa đơn, bước ra khỏi cửa tiệm.

Cô gái đứng sững người!

Cô gái đuổi theo tôi ra ngoài: "Nhẫn của anh này, anh quên cầm theo rồi".

Tôi mỉm cười, nói: “Cô gái, tôi tặng cô đấy”.

“Không phải anh mua cho bạn gái sao?”, cô gái vô cùng kinh ngạc, không biết đang xảy ra chuyện gì.

Tôi cười, nói: "Đúng thế, tặng cho bạn gái của tôi, cô nhận lấy đi".

“Tôi không nhận, tôi không nhận, tôi không phải bạn gái anh, chiếc nhẫn này quá đắt”, cô gái nhất quyết không nhận, cô ấy đỏ mặt, nhét vội chiếc nhẫn vào túi tôi.

Chương 416: Bà chủ Trịnh

Tôi vẫn cầm lấy chiếc nhẫn nhét vào tay cô gái, cô gái rất ngượng ngùng, tỏ vẻ bối rối: "Anh, rốt cuộc anh định làm gì? Tôi đã nói không nhận rồi mà, tôi sẽ không lấy nhẫn của anh đâu".

Tất nhiên sức của cô gái không bằng tôi. Tôi cố nhét chiếc nhẫn vào tay cô gái, mỉm cười: "Cô cứ giữ nó làm kỷ niệm. Sau này chăm chỉ cố gắng, chăm sóc em trai thật tốt. Tôi sẽ để ý tới cô".

“Tạm biệt”.

Tôi nói xong liền bỏ chạy, tôi chạy rất nhanh, cô gái không kịp đuổi theo, cô ấy hét lên với tôi: "Sao anh biết tôi có em trai? Anh tên gì vậy..."



“Trương Sơn Thành!”, tôi trả lời cô ấy rồi bước lên một chiếc taxi, rời đi.

Cô gái này xuất thân từ gia đình nghèo khó, bỏ học đi làm sau khi tốt nghiệp cấp hai, cô ấy rất tốt bụng, từ đôi mắt của cô ấy, tôi nhận được rất nhiều thông tin, một người càng đơn thuần thì kỹ năng của tôi càng nắm được nhiều thông tin.

Do đó, việc đưa nhẫn cho cô ấy coi như giúp đỡ cô ấy vậy.

Người lái xe taxi hỏi tôi: "Anh đi đâu đây?"



Tôi nói: "Anh cứ lái đi đã".

Sắc mặt của người lái xe trông kỳ lạ, cũng không hỏi nhiều.

Tôi lập tức gọi cho Trịnh Lệ Quyên, đầu dây bên kia rất ồn ào, như thể đang chơi mạt chược.

Tôi nói: "Xin chào, bà chủ Trịnh".

Đối phương hỏi tôi: “Ai đây?”

Tôi đi thẳng vào vấn đề: "Tôi muốn hợp tác một cuộc làm ăn lớn với bà, nếu tiện, tôi muốn nói chuyện trực tiếp với bà".

"Ồ? Bây giờ tôi đang chơi mạt chược, cậu có chuyện gì nói luôn bây giờ đi, tôi rất bận. Năm sách!", Trịnh Lệ Quyên đang bận chơi mạt chược, tùy tiện đáp lại tôi.

Tôi nói: "Bà chủ Trịnh, chỗ tôi có một viên ngọc rất có giá trị. Tôi đang ở thị trấn, muốn bán nó cho bà".

"Giá chắc chắn hơn một trăm nghìn tệ".

Tôi không trực tiếp nói tôi tìm bà ta do có chuyện, chuyện miếng ngọc bội được bán ba năm trước nhất định không đơn giản như vậy, nếu trực tiếp nhắc tới, tôi sợ bà ta sẽ cúp máy, sau đó không quan tâm đến tôi nữa.

Những người làm ngọc chắn chắn sẽ biết đó là ngọc tốt, mười lăm tệ, rõ là bà ta lừa cô Lý mà.

"Một trăm nghìn tệ?", đối phương có chút không giữ được bình tĩnh: "Có phải cậu đang gạt tôi không đấy? Cậu có miếng ngọc bội tốt như thế sẽ bán cho tiệm của tôi ư? Cậu là ai, chúng ta biết nhau không?"

"Nếu không có việc gì nữa thì tôi cúp máy đây, đang bận lắm".

Tôi nói: "Bà chủ Trịnh, đừng vội cúp máy. Tôi thực sự có miếng ngọc tốt, chắc chắn có giá trị. Tôi nghe bạn bè nói giá bên bà cao nên tôi mới đến tìm bà”.

"Số này của tôi cũng chính là số Zalo. Cậu kết bạn với tôi trên Zalo, rồi gửi ảnh cho tôi trước", Trịnh Lệ Quyên nói xong liền cúp điện thoại.

Sau khi thêm Zalo, tôi lấy miếng ngọc bội ra, chụp ảnh rồi gửi cho bà ta.

Sau một, hai phút, đối phương gọi cho tôi, nói: "Tôi đã xem hình ảnh, nhưng chỉ nhìn thấy bề mặt ngọc bội, hơn nữa ánh sáng rất không ổn. Tôi sẽ đến gặp cậu và xem trực tiếp".

“Được thôi”, tôi nhìn xung quanh, vừa hay thấy một khách sạn ngay đó, tôi liền bảo taxi dừng lại.

Tôi nói: "Tôi đang ở khách sạn Hồng Dương trong thị trấn của bà, lát nữa tôi sẽ gửi cho bà số phòng".

Sau khi cúp điện thoại, tôi thuê tạm một phòng, sau đó đến phòng ba linh ba, gửi số phòng cho Trịnh Lệ Quyên.

Sau khi tôi đợi được mười bảy, mười tám phút, bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Ở cửa có một người phụ nữ trung niên hơi mập, trang điểm đậm, trông rất có tinh thần, theo sau là hai thanh niên khoảng ba mươi tuổi.

Trịnh Lệ Quyên làm việc rất cẩn thận, khi giao dịch với người lạ, bà ta sẽ dẫn theo hai người.

Cả ba người đều giật mình khi nhìn thấy một thanh niên mười bảy, mười tám tuổi trước mặt.

Trịnh Lệ Quyên nhíu mày lộ vẻ nghi hoặc, nói: "Là cậu tìm tôi bán ngọc?"

“Đúng thế”, tôi mỉm cười: “Bà chủ Trịnh, mời vào”.

Sắc mặt của ba người bọn họ có chút không đúng, không ngờ người bán ngọc cho bọn họ còn trẻ như vậy.

Tôi ngồi ở trên ghế sofa, Trịnh Lệ Quyên nói thẳng: "Ngọc của cậu đâu?"

“Đương nhiên ngọc ở trong tay tôi rồi”, vừa nói, tôi vừa lấy ngọc trong tay đặt ở trên bàn.

Trịnh Lệ Quyên cầm lấy rồi kiểm tra cẩn thận, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng ánh mắt càng ngày càng sáng, trong lòng càng ngày càng hưng phấn.

Sau đó, bà ta lấy từ trong túi ra chiếc kính lúp và các dụng cụ giám định ngọc chuyên nghiệp để kiểm tra cẩn thận hơn nữa.

Một lúc sau, Trịnh Lệ Quyên dừng kiểm tra, bà ta nói: "Viên ngọc này bề mặt thô ráp, độ bóng kém, chất lượng trung bình. Một trăm nghìn tệ mà cậu vừa nói, không đáng giá nhiều thế đâu".

"Ngọc là ngọc thật, ngọc Nam Điền Tân Cương, nhưng giá cả cùng lắm là ba nghìn tệ".

Ba nghìn tệ? Định lừa tôi đấy à?

Tôi quyết định đùa với bà ta, xem bà ta có thể trả được bao nhiêu tiền. Ba năm trước bà ta chỉ đưa cho cô Lý mười lăm tệ, chắc là thấy cô Lý nhà nghèo, cũng có thể là do cô Lý nhắc đến chuyện mua phân bón, cũng không biết ngọc rất quý giá mà quyết định bán với giá mười lăm tệ.

Nếu bà ta đã lừa cô Lý, tôi nhất định phải moi được tiền bà ta!

Tôi điềm nhiên nói: “Tôi cũng nhờ một người bạn thẩm định, nói rằng miếng ngọc này có thể bán với giá tối thiểu là một trăm nghìn tệ và tối đa là hơn năm triệu tệ”.

"Bà chủ Trịnh, ba nghìn tệ mà bà nói có ít quá không?"

Một thanh niên bên cạnh nói: "Năm triệu tệ? Sao mày không nói năm mươi triệu tệ luôn đi? Chỉ là một miếng ngọc, mày nghĩ nó là kim cương sao? Giá mà bà chủ Trịnh trả đã rất cao rồi".

Tôi bật cười, nói: "Tôi làm ăn chân chính, nếu các người không làm ăn như vậy thì quên đi, tôi sẽ tìm người mua khác".

“Chờ một chút, tôi nâng giá”, Trịnh Lệ Quyên thấy tôi muốn rời đi, lập tức nói: “Mười nghìn tệ, mười nghìn tệ thì sao?”

Tôi lạnh lùng nói: "Chả ra làm sao".

“Ba mươi nghìn tệ!”, Trịnh Lệ Quyên tiếp tục tăng giá, nói: “Tôi trả ba mươi nghìn tệ”.

Tôi nhếch miệng cười: "Dưới một triệu tệ thì thôi khỏi bàn. Bà chủ Trịnh, tôi tin rằng bà biết giá trị của miếng ngọc này, phải không?"

"Đừng tưởng rằng tôi còn trẻ mà bắt nạt tôi".

Hai người thanh niên không giữ nổi bình tĩnh, thanh niên bên trái nói: "Làm sao có thể? Làm sao lên tới một triệu tệ được? Mày thèm tiền đến phát điên rồi à?"




Thanh niên bên phải nói: "Lúc mới gọi điện nói một trăm nghìn tệ, bây giờ lại nói một triệu tệ? Mày chơi chúng tao đấy à?"

Trịnh Lệ Quyên thấy thái độ của tôi cứng rắn, bà ta biết mình đã gặp chuyên gia, cũng biết tôi không hề đơn giản, liền nói: "Xem ra cậu cũng là người biết xem hàng, thế thì tôi sẽ không vòng vo nữa... Sáu trăm nghìn tệ, lần này là giá cao nhất rồi".

Khi hai thanh niên nghe thấy giá, kinh ngạc há hốc mồm.

Trực tiếp tăng giá từ ba mươi nghìn tệ lên sáu trăm nghìn tệ, tăng gấp hai mươi lần!

Sáu trăm nghìn tệ, mà ba năm trước bán với giá mười lăm tệ!

Tất nhiên, tôi tin rằng nếu tôi nói một triệu tệ, Trịnh Lệ Quyên cũng sẽ mua.

Tôi vẫn bình tĩnh, cầm lấy miếng ngọc trong tay, lật qua lật lại xem rồi nở nụ cười: "Bà chủ Trịnh, bà thấy miếng ngọc này có quen không?"

Trịnh Lệ Quyên nói: "Tôi đang kinh doanh đá quý. Ngọc có cấu trúc và hình dáng tương tự miếng ngọc này rất nhiều, tôi đã thấy hàng nghìn miếng. Cậu hỏi những thứ này để làm gì?"

Bây giờ là lúc để nói về chuyện ba năm trước. Tôi nói: "Ba năm trước, tôi có một người bạn bán cho bà một miếng ngọc bội. Đó là một miếng ngọc bội đen hình bán nguyệt. Nó được bán với giá mười lăm tệ. Bà chủ Trịnh, bà vẫn còn nhớ chứ?"

Vừa dứt lời, sắc mặt của Trịnh Lệ Quyên lập tức thay đổi, "Ý cậu là gì? Ba năm trước, mười lăm tệ?"

"Ba năm trước, tôi mua vào rất nhiều ngọc. Ngọc tôi mua vào đều có giá mười mấy tệ, cũng bán được rất nhiều".

Chương 417: Tung tích của ngọc bội Cửu Dương

Tôi cất miếng ngọc bội đi và nói: "Bà chủ Trịnh, đừng giả ngu trước mặt tôi. Bây giờ hãy nói cho tôi biết, miếng ngọc ba năm trước ở đâu? Nó ở đâu?"

Đôi mắt của Trịnh Lệ Quyên đã phản bội bà ta.

Trịnh Lệ Quyên lạnh lùng nói: "Tôi không biết cậu đang nói cái gì. Nếu cậu muốn bán ngọc thì chúng ta thương lượng giá cả, không bán thì thôi đi! Đừng ở đây ăn nói linh tinh".

“Vậy sao?”, tôi đã nắm được một số thông tin từ trong mắt Trịnh Lệ Quyên, tôi nói: “Ba năm trước, bà đã bỏ ra mười lăm tệ mua một nửa miếng ngọc bích màu đen từ một người phụ nữ, nó là một đôi với miếng ngọc này”.



"Bà đã bán miếng ngọc đó...", tôi vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào mắt Trịnh Lệ Quyên. Tôi nói tới cái gì, bà ta sẽ tự nhiên sẽ nghĩ tới những lời tôi nói. Tôi đã biết được bà ta bán được bao nhiêu tiền rồi: "Bà đã bán nó với giá ba triệu bảy trăm tệ".

“Cậu đang nói nhảm cái gì vậy?”, Trịnh Lệ Quyên lạnh lùng nói: “Làm gì có chuyện đó!"

Bầu không khí có gì đó hơi kỳ lạ, ánh mắt Trịnh Lệ Quyên hiện lên vẻ hoảng sợ.

Tôi lạnh lùng nói: "Bà chủ Trịnh, tôi không đến đây để gây rối. Nói cho tôi biết, bà đã bán miếng ngọc đen đó cho ai?"



"Tôi không biết gì cả! Chúng ta đi!", Trịnh Lệ Quyên đã biết tôi đến đây là để kiếm chuyện, bà ta lập tức đứng dậy, cùng hai thanh niên rời đi.

Tôi chặn ở cửa và nói: "Sự việc còn chưa rõ ràng thì các người đừng hòng rời đi!"

Thanh niên bên trái tức giận nói: "Nhóc con, mày muốn chết sao? Bọn tao không bàn chuyện làm ăn nữa mà mày còn không tránh ra!"

Tôi thản nhiên nói: "Bàn chuyện làm ăn hay không không quan trọng. Tôi chỉ muốn bà chủ Trịnh nói rõ ba năm trước đã xảy ra chuyện gì, không nói rõ ràng thì hôm nay không ai được rời khỏi đây!"

“Thằng nhóc con, to gan gớm nhỉ?”, thanh niên bên phải nắm chặt tay, hung ác nói: “Mày muốn chết phải không?"

Tôi nói: "Tôi đến đây để nói chuyện, không phải để đánh nhau, bà chủ Trịnh, ba năm trước, bà đã lừa bạn tôi, mua miếng ngọc của bạn tôi với giá mười lăm tệ và bán nó với giá ba triệu bảy trăm tệ".

"Bà cho rằng bà làm việc này thần không hay quỷ không biết hay sao?"

Trịnh Lệ Quyên tức giận nói: "Tôi không biết cậu đang nói cái gì!"

"Hai cậu, mau kéo cậu ta ra!"

Hai thanh niên nắm lấy tay tôi và kéo tôi qua một bên để Trịnh Lệ Quyên ra ngoài.

Tôi dùng hai tay nắm lấy cổ tay của hai thanh niên rồi vặn mạnh.

"A!"

Cả hai cùng một lúc hét lên đau đớn, cánh tay đã bị tôi vặn đến cực hạn, sắp gãy.

"Hai người ngoan ngoãn đứng qua một bên đợi cho tôi".

Vừa nói tôi vừa đẩy mạnh, hai thanh niên ngã xuống đất, ôm lấy cánh tay, cắn chặt răng vì đau đớn.

Sau khi đứng dậy, họ lao thẳng vào tôi.

"Nhãi con, tao giết chết mày!"

"Mày dám đánh lén bọn tao á?"

Hai thanh niên một trái một phải xông về phía tôi, tôi vẫn đứng ở cửa, không hề có ý định tránh né.

Ngay khi nắm đấm của cả hai sắp nện vào người tôi.

Tôi đưa chân ra đá vào bụng hai thanh niên đó.

Bụp bụp!

Tôi đá hai cú liên tiếp, tốc độ cực nhanh, hai người bay lên rồi rơi xuống mặt đất cách tôi bốn, năm mét.

Cả hai ôm bụng lăn lộn dưới đất, kêu gào thảm thiết, mồ hôi nhễ nhại vì đau đớn.

Sắc mặt Trịnh Lệ Quyên thay đổi đột ngột, tràn đầy vẻ kinh hãi, nhìn tôi như thể nhìn một con quái vật.

Tôi chỉ ra tay tùy hứng đã khống chế được hai thanh niên, đẩy nhẹ một cái mà hai người họ đã ngã ra xa ba mét rồi. Sau đó hai người lại vồ tới, hai chân tôi tung ra hai cú đá liên tiếp khiến hai thanh niên bị văng ra xa năm mét!

Sức mạnh này nằm ngoài tầm hiểu biết của họ!

Tôi cũng không ra tay quá tàn nhẫn, đối với những tên tép riu này thì cũng không cần phải quá mạnh tay, nếu không, hai người này đã bị đánh cho tàn tật lâu rồi.

Khóe miệng Trịnh Lệ Quyên co giật, thấy tôi mạnh như vậy, cũng ý thức được chắc chắn tôi có lai lịch không đơn giản.

Tôi cười nhạt: "Bà chủ Trịnh, mời qua bên này, chúng ta cần phải ngồi xuống nói chuyện cho rõ ràng".

Trịnh Lệ Quyên chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi trên sofa, nhìn thấy hai người sau ghế sofa la hét thảm thiết, hai tay liền run rẩy, vẻ mặt hoảng loạn, bà ta châm thuốc, dường như cố ý che giấu sự hoảng sợ trong lòng.

Tôi nhìn chằm chằm vào Trịnh Lệ Quyên và nói: "Bà mau nói thật đi, ngọc bội đang ở đâu?"

"Kể lại toàn bộ quá trình lừa bịp người khác của bà cho tôi nghe!"

"Nếu bà còn dám lừa dối tôi một lần nữa, tôi bảo đảm sẽ cho bà nằm viện nửa năm!"

Trịnh Lệ Quyên kinh hãi, thở hổn hển: "Tôi nói, tôi nói... Tôi sẽ nói cho cậu mọi chuyện".

Nói chung lá gan của phụ nữ thường rất nhỏ, Trịnh Lệ Quyên đã bị tôi dọa cho sợ hãi, lời nói cũng không còn trôi chảy nữa.

Dù sao bà ta cũng chỉ là bà chủ của một tiệm đá quý ở một thị trấn nhỏ, cũng chưa từng đối mặt với khó khăn gì lớn, đây là lần đầu tiên bà ta gặp phải chuyện như vậy.

Trịnh Lệ Quyên suy nghĩ một chút, rít một hơi thuốc, nói: "Ba năm trước, tiệm đá quý của tôi rất nhỏ, chỉ có một mình tôi làm. Một hôm, một, người phụ nữ trung niên cầm một mặt dây chuyền bằng ngọc đến tiệm của tôi muốn bán".

"Tôi mới xem qua. Mặt dây chuyền bằng ngọc trông không khác gì những mặt dây chuyền bằng ngọc bình thường khác, tôi nói mười tệ, người phụ nữ nói mười tệ không đủ mua phân bón, ít nhất cũng phải mười lăm tệ".

"Tôi cũng là nông dân, cũng hiểu việc kiếm sống không dễ dàng gì, vì vậy tôi đã cho bà ấy thêm năm tệ".

"Sau đó, tôi chuẩn bị dán nhãn cho mặt dây chuyền đó, rửa sạch xong thì gói lại, đề giá năm mươi tệ".

"Thế nhưng tôi không cẩn thận, vô tình đánh rơi mặt dây chuyền xuống đất. Điều tôi tò mò là sau khi ngọc bội rơi trên mặt đất vẫn còn nguyên vẹn. Tôi nghĩ nó được làm từ nhựa hoặc nhựa cây, là đồ giả".

“Nhưng khi tôi nhặt nó lên, kiểm tra và phát hiện đó là ngọc thật, lúc đó tôi đã rất ngạc nhiên”.

"Bất kỳ viên ngọc bích nào rơi từ độ cao một mét ba tư xuống nền lát gạch, chắc chắn sẽ bị vỡ, dù nếu may mắn không vỡ thì cũng sẽ bị sứt mẻ, không được toàn vẹn nữa".




"Nhưng ngọc bội đó... không hề bị vỡ hay sứt mẻ chút nào. Tôi đã kiểm tra nó bằng kính lúp và một dụng cụ khác, thấy nó vẫn còn nguyên vẹn, không chút hư hại".

Nói đến đây, Trịnh Lệ Quyên dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Tôi biết đó là một miếng ngọc tốt, nhưng tôi không thể ước tính giá trị thực của nó, vì vậy tôi đã gọi thầy của mình tới".

"Sau khi thầy tôi đến và kiểm tra, ông ấy nói rằng miếng ngọc đó trị giá hơn một triệu tệ".

"Lúc đó, tôi và thầy đều đang thiếu tiền, nhưng miếng ngọc này được một người phụ nữ ở nông thôn bán cho tôi, vậy nên chúng tôi không dám công khai bán hay bán đấu giá. Chúng tôi sợ người phụ nữ đó biết được sẽ đòi lại miếng ngọc".

"Thầy tôi quen biết rất nhiều người, bằng cách nào đó ông ấy đã gặp được một người bạn, mọi người gọi người đó là ông chủ Trang".

"Ông chủ Trang này là người có thân phận bí ẩn. Tôi nghe nói ông ta là một người bán đồ cổ. Sau khi kiểm tra miếng ngọc, ông ta sẵn sàng trả hai triệu tệ. Sau khi chúng tôi mặc cả, miếng ngọc đã được bán với giá ba triệu bảy trăm tệ".

"Sau khi lấy được tiền, thầy tôi lấy một triệu tệ, tôi lấy hai triệu bảy trăm tệ".

"Tôi mang tiền đi mua một ngôi nhà, mở rộng cửa hàng, trang trí lại cho sang trọng hơn và kinh doanh đá quý cho đến giờ".

Trịnh Lệ Quyên kể lại chi tiết ngọn nguồn câu chuyện cho tôi nghe.

Và những gì bà ta nói là sự thật, không gian dối nửa lờii, trong khi bà ta kể, tôi không rời mắt khỏi đôi mắt của bà ta chút nào.

Chương 418: Làm việc thiện tích đức

Tôi vô cùng hài lòng gật đầu, nói: “Hẳn bà biết mục đích tôi tìm bà là vì mảnh ngọc bội đen”.

“Hãy nói cho tôi biết lai lịch của ông chủ Trang”.

Trịnh Lệ Quyên đáp: “Tôi chỉ biết ông chủ Trang mở một công ty ở thành phố, không biết ông chủ Trang tên gì, cụ thể công ty ở đâu. Người này vô cùng bí ẩn, khi trước ông ta giao dịch với chúng tôi bằng tiền mặt, một tay giao tiền, một tay giao hàng”.

“Giao dịch xong thì chúng tôi rời đi, sư phụ tôi cũng không biết lai lịch của ông chủ Trang, cũng là nhờ bạn bè giới thiệu cho”.



Tôi nói: “Bây giờ gọi sư phụ của bà tới đây”.

“Sư phụ tôi...”, Trịnh Lệ Quyên nói: “Sư phụ tôi đã mất vì bệnh hai năm trước”.

Tôi hỏi: “Vậy ông chủ Trang có dáng vẻ thế nào, bà miêu tả cho tôi xem”.

Trịnh Lệ Quyên tả sơ qua cho tôi nghe, mặc dù bà ta không miêu tả rõ ràng lắm, nhưng trong ánh mắt bà ta hình thành một bóng hình rất rõ ràng.



Tôi đột nhiên nhớ tới một người, đó là ông chủ Trang đã bán linh thạch cho tôi, Mộc Dịch và Mạc Vũ trước kia.

Thông tin tôi nhận được rất giống với ông chủ Trang đó.

Để xác nhận thêm lần nữa, tôi gọi điện cho giáo sư Vương. Quan hệ giữa giáo sư Vương và ông chủ Trang rất tốt, lần trước giám định linh thạch, ông chủ Trang đã gọi giáo sư Vương.

Tôi hỏi ông ta có hình của ông chủ Trang không.

Giáo sư Vương nghe vậy cảm thấy rất kì lạ, nhưng cũng không hỏi nhiều. Chúng tôi kết bạn Zalo, chốc lát sau, giáo sư Vương đã gửi một bức ảnh chụp chung của ông ta với ông chủ Trang. Đây là hình chụp khi hai người đi du lịch vào mấy năm trước.

Tôi đặt điện thoại lên bàn, hỏi: “Bà nhìn xem có phải người này không?”

Lúc Trịnh Lệ Quyên nhìn thấy người trong bức ảnh, đồng tử bà ta co lại, ra sức gật đầu: “Đúng, chính là ông ta, chính là người này”.

Điều tra lâu như vậy, hóa ra là người tôi quen, vậy thì dễ rồi.

Thế giới này thật là nhỏ.

Tôi nói: “Không có chuyện của bà nữa, bà lừa gạt bạn tôi lấy hơn ba triệu tệ, tôi tính thế này vậy...”

“Tôi không lấy tiền bà, cửa tiệm của bà có một cô gái mới tới, tôi quen cô ấy. Mẹ cô ấy bị bệnh máu trắng, em trai đang còn đi học, bố cô ấy thì làm thuê ở bên ngoài, hoàn cảnh gia đình không khá mấy”.

“Bà chịu trách nhiệm chăm sóc cô gái ấy, chữa bệnh cho mẹ cô ấy, cho em trai cô ấy học đến lúc tốt nghiệp đại học và tìm cho bố cô ấy một công việc tốt”.

“Hiểu chưa?”

Trịnh Lệ Quyên vô cùng kinh ngạc, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Bây giờ bệnh máu trắng đã có nhà nước trợ cấp, chỉ cần có tủy thích hợp, tốn hai trăm, ba trăm nghìn tệ là chữa khỏi, còn học hết đại học cũng không tốn bao nhiêu tiền.

Trịnh Lệ Quyên nói: “Cậu... cậu quen Tiêu Nhã?”

Hóa ra cô gái đó tên Tiêu Nhã, một cái tên hay.

“Phải”, tôi nói: “Nhớ kĩ, hãy nói là Trương Sơn Thành giúp đỡ, bà nhất định phải làm tốt chuyện này, nếu không làm tốt, khà khà... hậu quả bà tự hiểu!”

Trịnh Lệ Quyên liên tục đồng ý.

Tôi giúp Tiêu Nhã cũng xem như làm chuyện tốt. Thật ra tôi lấy tiền của Trịnh Lệ Quyên giao trực tiếp cho Tiêu Nhã có vẻ không thích hợp, chi bằng tìm người để tâm chăm sóc cho cô ấy.

Sau này tôi sẽ dành thời gian âm thầm đến xem xem, nếu Trịnh Lệ Quyên không làm theo lời tôi nói, tôi sẽ bắt bà ta trả lại ba triệu bảy trăm nghìn tệ đó.

Sự việc đã giải quyết xong, tôi đang định rời đi thì đột nhiên nhớ tới trong điện thoại của Trịnh Lệ Quyên còn một bức ảnh tôi gửi qua. Tôi bắt bà ta xóa bức ảnh đó đi trước mặt tôi, đảm bảo trong điện thoại không có ứng dụng sao lưu ảnh nào khác, tôi mới rời đi.

Ngọc bội Cửu Dương là báu vật quý giá, lỡ như truyền ra ngoài, bị những cao thủ khác thấy được thì phải làm sao.

Sau đó, tôi ngồi xe đi thẳng đến thành phố tìm ông chủ Trang.

Tiên nữ Thanh Thủy cười nói: “Sơn Thành, ngươi thật là lương thiện. Con người Trịnh Lệ Quyên vốn chẳng tốt đẹp gì, đời tư bê bối, mấy năm nay giàu lên được, cách hành xử của bà vô cùng đáng ghét, ngươi nên trừng trị bà ta một trận”.

“Còn nữa, tại sao lại giúp cô gái kia? Đó chỉ là một cô gái bình thường, không giúp ích được gì cho ngươi”.

Tôi nói: “Trịnh Lệ Quyên bản tính không xấu, lại không phải thành phần quá gian ác, nên tha được thì tha. Còn cô gái kia có thể là vì cô ấy đơn thuần, thiện lương, tôi nổi lòng từ bi thôi, dù sao cũng đã gặp được thì giúp một phen”.

“Với tôi mà nói chỉ là thuận miệng vài câu, nhưng với cô gái kia mà nói, nó sẽ thay đổi số mệnh của cả gia đình cô ấy. Tôi đã có năng lực này, vì sao lại không giúp đỡ?”

Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Có lúc ta thật sự không hiểu nổi ngươi, nhưng làm nhiều việc thiện tức là tích âm đức, là chuyện tốt, có lợi cho ngươi sau này”.

Tôi và tiên nữ Thanh Thủy trò chuyện dọc đường đi, mười một giờ rưỡi trưa, tôi đến trước cửa phòng làm việc của ông chủ Trang. Tiên nữ Thanh Thủy nói ông chủ Trang ở bên trong, đang bàn chuyện với một người khách.

Công việc làm ăn của ông chủ Trang mười ngày nửa tháng, thậm chí là mấy tháng, một năm không khai trương, nhưng một lần khai trương đủ cho ông ta tiêu mấy năm. Thế nên, ông chủ Trang có rất nhiều thời gian rảnh, bình thường hay ở trong phòng làm việc.

Tôi khẽ gõ cửa.

Trong phòng vang lên giọng nói trầm thấp: “Mời vào”.

Khi tôi vào trong, ông chủ Trang nhìn thấy là tôi thì lập tức rời khỏi ghế sofa, nhiệt tình chào đón: “Tổng giám đốc Trương, ngọn gió nào đưa cậu đến đây thế này”.

Tôi cười nói: “Rảnh rỗi đến tìm ông nói chuyện”.

“Mau mau, mời ngồi, mời ngồi”, ông chủ Trang vô cùng nhiệt tình.

Lần trước tôi có mâu thuẫn với chủ tịch Đàm, ông chủ Trang cũng có ở đó. Ông ta biết tôi là người có thể áp chế chủ tịch Đàm, tôi là một ông lớn thật sự, thêm vào đó, tôi còn có quan hệ rất tốt với người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí, đương nhiên ông ta không dám sơ suất.




Tôi ngồi xuống, ông chủ Trang rót trà cho tôi, ngồi đối diện tôi là một người phụ nữ trung niên mặc Âu phục màu trắng. Bà ta mỉm cười với tôi, gật đầu tỏ ý chào hỏi.

Tôi cũng khẽ gật đầu đáp lại. Tôi kinh ngạc phát hiện mình không đọc được bất kì thông tin gì từ trong mắt người phụ nữ kia.

“Người dị năng”, tiên nữ Thanh Thủy nói: “Người phụ nữ này là người dị năng cấp hai”.

Tiên nữ Thanh Thủy vừa nói vậy, tôi chợt ngộ ra, thảo nào tôi không nắm bắt được thông tin qua ánh mắt của bà ta.

Lúc này tôi mới quan sát kĩ người phụ nữ ở trước mắt, trông có vẻ rất bình thường, trang điểm nhạt, tóc ngắn, vóc người hơi béo, ăn mặc rất có tinh thần.

Người phụ nữ thoạt nhìn không có gì nổi bật này lại là người dị năng cấp hai.

Ông chủ Trang rót nước cho tôi, giới thiệu: “Đây là tổng giám đốc Trang, còn đây là giám đốc Hàn, mọi người đều là bạn bè, có thể làm quen với nhau, thêm một người bạn là thêm một con đường mà”.

Hai người chúng tôi chào hỏi nhau, sau đó không ai mở miệng, không biết nói gì thêm nữa.

Hiển nhiên giám đốc Hàn tìm ông chủ Trang có việc, không muốn người ngoài biết. Tôi cũng vậy, có việc tìm ông chủ Trang, không muốn để cho người thứ ba biết.

Tôi hỏi ông chủ Trang: “Đúng rồi, gần đây sức khỏe của bố ông thế nào rồi?”

Ông chủ Trang đáp: “Lần trước nhờ có Mạc Vũ cứu giúp, bây giờ bệnh của bố tôi đã khỏi hẳn rồi”.

Chương 419: Linh thạch cấp hai

"Vậy thì tốt", tôi nói: "Sau này có chuyện gì, tôi là bác sĩ, nếu cần giúp đỡ những chuyện liên quan đến y học, nhìn chung tôi đều giải quyết được”.

"Giám đốc Trương thật khách sáo, nếu giám đốc Trương đã ngỏ lời thì sau này có chuyện gì chắc chắn tôi sẽ nhờ đến sự giúp đỡ của giám đốc Trương".

Cô gái trước mặt không nói một câu nào.

Ông chủ Trang cười nói: "Mọi người không cần dè dặt như vậy, giám đốc Hàn, tôi làm gì giám đốc Trương cũng biết hết. Giám đốc Trương có bạn bè ở Cục điều tra hiện tượng huyền bí, lần trước cậu ấy đã giúp đỡ tôi, cũng từng mua đồ ở chỗ tôi rồi”.



"Ồ?", lúc này giám đốc Hàn mới cẩn thận quan sát tôi: "Giám đốc Trương, thật là thất lễ quá, cậu còn trẻ như vậy, quả thực là một thiếu niên anh hùng”.

Tôi cũng cười xòa, nói: "Năng lực của giám đốc Hàn mạnh mẽ khôn lường, tôi nên học hỏi giám đốc Hàn nhiều hơn mới phải”.

Chúng tôi thoải mái trò chuyện thêm vài câu, giám đốc Hàn nói: "Ông chủ Trang, nếu ông đang có khách thì hôm khác chúng ta nói chuyện tiếp”.

Giám đốc Hàn định rời đi, bà ta nhận ra tôi có việc cần nhờ ông chủ Trang.



Ông chủ Trang ngăn giám đốc Hàn lại, cười nói: "Giám đốc Hàn, bà cứ ngồi xuống trước đã, chuyện của chúng ta có thể thảo luận với giám đốc Trương, có lẽ giám đốc Trương sẽ có cách”.

"Sao?", giám đốc Hàn nói: "Ông chủ Trang, ông không có cách nhưng giám đốc Trương sẽ có cách?"

Rốt cuộc có chuyện gì vậy?

Ông chủ Trang nói: "Giám đốc Trương, cậu tới rất đúng lúc, lần này giám đốc Hàn tới vì cần mua một ít linh dược của tôi, nhưng ở chỗ tôi tạm thời không có mặt hàng nào tốt”.

"Trước đây khi bố tôi bệnh nặng, tôi đã mua rất nhiều linh dược, nhưng thứ mà giám đốc Hàn muốn... rất quý giá”.

"Lần trước cậu đã lấy một ít linh dược từ chỗ sư phụ của cậu, vậy không biết sư phụ cậu có loại linh dược quý giá nào khác không? Ví dụ như... Tuyết Liên?"

Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Hỏi xem bà ta cần Tuyết Liên làm gì?"

Tôi hỏi: "Giám đốc Hàn, không biết bà cần Tuyết Liên làm gì? Nếu có ai bị bệnh thì tôi có thể tới xem giúp, tôi tin rằng y thuật của mình không hề kém”.

Giám đốc Hàn nói: "Cảm ơn ý tốt của giám đốc Trương, tôi cần linh dược không phải để chữa bệnh, mà vì một người bạn của tôi cần luyện thuốc, tôi thu thập linh dược giúp bạn tôi”.

Tôi hỏi: "Bà cần linh dược cấp mấy?"

Giám đốc Hàn cười nói: "Cậu quả nhiên là người trong nghề, linh dược cấp hai là được, tất nhiên nếu có cấp ba thì tốt không gì bằng”.

Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Tuyết Liên hơi đắng, dược tính ôn hòa, có tác dụng bổ thận tráng dương, loại bỏ bệnh tật, lưu thông khí huyết”.

"Linh dược không giống Tuyết Liên thông thường, chủ yếu giúp đả thông kinh mạch, hỗ trợ kinh mạch, tăng cường tuần hoàn máu, khi kết hợp với các loại dược liệu khác sẽ luyện thành đan dược, hiệu quả tăng thêm gấp bội”.

"Người bạn này của giám đốc Hàn đang điều chế đan dược để tăng cường công lực, hoặc đang mắc kẹt trong lúc tu luyện nên cần đan dược để đột phá ra”.

"Đồng ý với bà ta đi, ta tìm thuốc cho ngươi, nếu không tìm được cấp ba thì luyện cấp hai, tuyệt đối không có vấn đề gì”.

Tôi cười tỉnh bơ: "Sư phụ của tôi có linh dược, có Tuyết Liên cấp hai, nhưng... loại thuốc này vô cùng quý giá, tôi cần một chút thời gian để thuyết phục sư phụ”.

Tôi không thể trực tiếp đồng ý đưa thuốc cho bà ta, tôi đâu có ngốc.

Ông chủ Trang và giám đốc Hàn nghe vậy thì hai mắt sáng rực, giám đốc Hàn nói: "Tôi chỉ cần một cây mà thôi, tính theo giá trên thị trường, tôi sẽ trả cậu ba mươi triệu”.

Giá cả cao như vậy sao!

Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Không cần lấy tiền mà hãy lấy linh thạch. Bây giờ ta cần khôi phục năng lượng, cần có một lượng lớn linh thạch. Linh thạch bình thường không có công dụng lớn đối với ta, ta cần linh thạch cấp ba trở lên”.

Tôi không hiểu: "Tiên nữ, nếu cô cần linh thạch thì sao không nói sớm, ông chủ Trang là người mua linh thạch, không phải lần trước đã lấy được rất nhiều linh thạch sao?"

Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Những loại linh thạch cấp thấp này có tác dụng gì với ta? Ông chủ Trang chỉ là dân buôn bán nhỏ lẻ thôi, đào đâu ra linh thạch cấp ba? Đối với những người này mà nói, linh thạch cấp ba cực kỳ quý giá”.

"Bọn họ có thể không lấy được”.

"Ngươi nhớ cho kĩ, người có tu vi thế nào, người có cảnh giới ra sao mới tiếp xúc được với linh thạch cấp độ tương ứng như vậy. Cho dù là tu luyện hay là bất cứ thứ gì khác, đều phải từng bước phát triển theo thứ tự”.

"Đây chính là người chơi theo loại, vật họp theo bầy".

Tôi như hiểu như không.

Tôi nói: "Giám đốc Hàn, như vậy đi, gần đây sư phụ tôi cần một ít linh thạch, nếu bà... có linh thạch cấp ba, tôi có thể thương lượng với sư phụ, có lẽ sư phụ tôi sẽ đồng ý trao đổi”.

Giám đốc Hàn và ông chủ Trang nghe vậy thì đều biến sắc, ông chủ Trang nói: "Mặc dù linh thạch dễ kiếm hơn linh dược nhiều, nhưng linh thạch cấp ba cũng vô cùng hiếm có, cực kỳ quý giá”.

"Những vật cùng cấp thì có thể trao đổi ngang giá, linh dược cấp hai chỉ có thể đổi lấy linh thạch cấp hai. Đương nhiên, linh dược cần bảo quản cẩn thận, còn có tác dụng bồi bổ, rất phức tạp, vậy thông thường một viên linh dược cấp hai có thể đổi lấy nhiều nhất là bốn viên linh thạch cấp hai”.

"Mọi người đều là bạn bè thân thiết, tôi nói thật, giám đốc Hàn vì không có đủ đồ nên mới nhờ đến sự giúp đỡ của tôi, nếu không, nếu bà ấy có linh thạch cấp ba, muốn có Tuyết Liên cấp hai trên thị trường thì rất dễ trao đổi, thậm chí có thể đổi mười mấy cây Tuyết Liên”.

"Linh thạch cấp ba quả thực rất hiếm”.

Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Trong giới tu luyện, các vật phẩm đều trao đổi ngang giá, ngoài ra, trong giới tu luyện linh thạch tương đương với tiền tệ, vì linh thạch là đồ vật thông dụng của những người tu luyện, mọi người đều có thể hút linh khí bên trong nó để tu luyện”.

"Tiền bạc của thế giới người thường không có nhiều sức cám dỗ đối với người tu luyện. Những thứ mà người tu luyện sở hữu, chọn đại một cái cũng có thể bán với mức giá trên trời ở thế giới thường”.

Thì ra là như vậy, chẳng trách những người tu luyện không thiếu tiền.

Nhưng những vật ở thế giới tu luyện không thể mua bán ở thế giới người thường, nếu bị người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí để mắt tới thì sẽ gặp phiền phức rất lớn, không lấy được hàng, vào tù!

Tiên nữ Thanh Thủy tiếp tục nói: "Vậy hãy hỏi bọn họ nếu lấy linh thạch cấp hai thì họ có bao nhiêu, muốn bao nhiêu”.




Tôi giả bộ khó xử, nói: "Giám đốc Hàn, ông chủ Trang, xin hỏi hai người có bao nhiêu linh thạch cấp hai?"

Ông chủ Trang nói với vẻ bất đắc dĩ: "Tôi chẳng qua chỉ là người buôn bán nhỏ lẻ, kinh doanh đan xen giữa giới tu luyện và thế giới thường, tôi không phải người trong giới tu luyện, chỉ là quen biết khá nhiều người trong giới tu luyện mà thôi”.

"Giám đốc Hàn không có cách nào khác mới tìm đến tôi thử vận may một chút, trước đây tôi và giám đốc Hàn là bạn học tiểu học, có quan hệ rất tốt với nhau”.

"Chỗ tôi đến linh thạch cấp một cũng không có chứ đừng nói đến cấp hai. Lần trước các cậu tới mua linh thạch, tôi lấy ra một cái rương nhưng các cậu không để vào mắt, đó đều là linh thạch không có phẩm cấp gì”.

Giám đốc Hàn nghĩ ngợi một chút rồi nói: "Giám đốc Trương, nếu cậu cần linh thạch cấp hai thì tôi có thể giúp cậu lấy được nó. Tôi và bạn tôi có khoảng ba mươi viên linh thạch cấp hai, chúng tôi giữ lại cho bản thân dùng”.

"Chúng tôi có thể cho các cậu hai mươi viên, nhưng chúng tôi cần ba cây Tuyết Liên, không biết ý của giám đốc Trương như thế nào”.

Tiên nữ Thanh Thủy bảo tôi đồng ý, tôi đáp: "Không phải cô bảo cấp hai không có tác dụng sao?"

Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Không có tác dụng đối với ta nhưng có tác dụng đối với ngươi. Bây giờ thể chất, năng lực của ngươi đã đạt đến trình độ của người tu luyện cấp hai, đã đến lúc dạy ngươi một ít công pháp đơn giản rồi”.

Thì ra là vậy, bây giờ tôi đã đạt cấp hai rồi?

Chương 420: Giúp đỡ

Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Từ cấp ba trở xuống chủ yếu là để luyện thể chất, vốn dĩ ngươi còn cách cấp hai rất xa, sau khi ngươi ngủ với Triệu Linh Nhi rồi lại ngủ với Lý Giai Dao mấy lần, đã hấp thu rất nhiều âm khí, cho nên thể chất đã đạt đến cấp hai”.

Thể chất của Lý Giai Dao là mạnh nhất, thể chất của Triệu Linh Nhi cũng rất mạnh, tiên nữ Thanh Thủy không biết đó là loại thể chất gì, gần đây tôi đã ngủ với Triệu Linh Nhi một lần, và đã ngủ với Lý Giai Dao bảy tám lần một ngày!

Đợi chờ lâu như vậy, cuối cùng tôi cũng có thể học công pháp rồi!

Tôi vẫn giả vờ tỏ vẻ khó xử, ông chủ Trang nói: "Cậu Trương, mọi người đều là bạn, bên giám đốc Hàn thật sự cần dùng gấp, cái giá đưa ra cho cậu đã cao hơn ngoài thị trường rất nhiều rồi, coi như là cậu giúp tôi đi".



Tôi suy nghĩ một chút rồi nói: "Được rồi, để làm quen và cũng nể mặt của ông chủ Trang đây, tôi có thể giúp đỡ lần này".

"Tuy nhiên, tôi muốn biết thân phận của giám đốc Trương, nếu không, tôi sẽ không có cách nào giải thích với sư phụ khi trở về. Sư phụ hỏi tôi là ai đã đưa thuốc cho tôi, nếu tôi không trả lời được, đương nhiên sư phụ sẽ không đồng ý".

Trong ngành kinh doanh này, ông chủ Trang thường không hỏi han chi tiết về đối tác, đây là quy định của giới Âm Dương, sau khi bán được hàng thì không liên quan gì đến ông ta.

Giám đốc Hàn cười và nói: "Tôi tên là Hàn Mai, không thuộc môn phái nào, cũng không có thế lực. Tôi làm giáo viên trong một học viện quý tộc ở thành phố Hạ Hải".



"Tóm lại, tôi tuyệt đối không phải là người xấu".

Nói xong, Hàn Hải lấy danh thiếp ra đưa cho tôi bằng cả hai tay.

Tôi cảm thấy như đang mở, ông ta thật sự là giáo viên!

Một người có dị năng cấp hai lại là một giáo viên!

Tôi khó hiểu hỏi: "Thành phố Hạ Hải là một trong những thành phố phồn hoa nhất Hoa Hạ, Ngọa hổ tàng long, sao anh lại tới đây mua đồ?"

Hàn Mai cười và nói: "Tôi chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường. Tôi không tiếp xúc quá nhiều với những người trong giới tu luyện, hơn nữa giá cả ở chợ đen quá cao, tôi không thể mua được linh dược cấp hai".

"Vì vậy, nó chỉ có tìm kiếm nó thông qua các phương pháp khác".

Tiên nữ Thanh Thủy đã từng nói, trên thế giới này có rất nhiều người có năng lực xuất chúng, họ thà sống ở thế giới người thường còn hơn là tiếp xúc với thế giới tu luyện.

Bởi vì thế giới tu luyện đầy rẫy những chém giết và tiềm ẩn rất nhiều nguy hiểm, trong thế giới tu luyện, những người tu luyện từ cấp ba trở xuống chỉ là tép riu, có thể gặp phải nguy hiểm hoặc bị người khác bóp chết bất cứ lúc nào, vậy nên không thể an toàn bằng ở trong thế giới người thường, hô phong hoán vũ".

Hoặc là yên ổn sống một cuộc sống bình thường.

Sau khi xác nhận thân phận của Hàn Mai, tôi đồng ý.

Giám đốc Hàn cảm ơn rồi bắt tay tôi đầy phấn khích, sau đó chúng tôi trao đổi số điện thoại cho nhau, khi tôi nhận được đồ sẽ thông báo cho giám đốc Hàn.

Sau khi giám đốc Hàn đi, tôi đi thẳng vào vấn đề, hỏi về chuyện mặt dây chuyền ngọc bích: "Giám đốc Trang, ba năm trước, một chủ cửa hàng ngọc bích tên là Trịnh Lệ Quyên có bán cho ông một mặt dây chuyền ngọc bích hình bán nguyệt màu đen với giá ba triệu bảy trăm tệ phải không?"

Ông chủ Trang nghe vậy, con ngươi chợt co rút lại, nhưng ông ta che dấu rất tốt, rất nhanh chóng đã khôi phục được sự bình tĩnh, nói: "Cậu Trương, mấy năm nay tôi đã bán đi một số thứ, tôi cũng đã quên mất mình bán bao nhiêu thứ rồi. Cậu hỏi cái này làm gì?"

Tôi bình tĩnh cười nói: "Ông chủ Trang, chúng ta đều là người hiểu chuyện, nếu tôi đã tìm được chỗ này của ông thì chắc chắn tôi đã biết được điều gì đó. Tôi biết ông chủ Trang bận kinh doanh, bán ra rất nhiều thứ, nhưng chắc không đến nỗi quên mất chuyện này chứ?"

"Ông có muốn tôi gọi bà chủ Trịnh tới đây, chúng ta nói chuyện cụ thể hơn không?"

Sắc mặt của ông chủ Trang trông không được tự nhiên: "Cậu Trương, tại sao cậu lại điều tra chuyện này?"

“Tôi đang tìm mặt dây chuyền ngọc bích đó", tôi nói: “Mặt dây chuyền ngọc bích đó rất quan trọng đối với tôi. Tôi phải tìm được nó, ông chủ Trang, nói cho tôi biết, mặt dây chuyền ngọc bích đó đâu?”

Ông chủ Trang suy nghĩ một chút rồi nói: "Cậu Trương, mặt dây chuyền ngọc bích đó chỉ là một pháp khí hộ thân bình thường thôi. Nó đã được bán lâu rồi. Giám đốc Trương không thiếu tiền, nếu cậu cần pháp khí, tôi có thể giới thiệu một số bạn bè của tôi cho cậu để cậu mua được một pháp khí khác tương tự".

Ông chủ Trang không muốn nói với tôi, dường như có điều gì đó không thể nói ra.

Tôi nói: "Ông chủ Trang, mặt dây chuyền ngọc bích đó có ý nghĩa rất quan trọng đối với tôi, còn những pháp khí khác tôi không có hứng thú. Tôi nghĩ tốt hơn là ông nên nói cho tôi biết sự thật, ông đã bán mặt dây chuyền ngọc bích cho ai, ông chỉ cần cho tôi biết người mua là ai là được".

Vẻ mặt ông chủ Trương trở nên lạnh lùng: "Giám đốc Trương, sao cậu lại cố chấp như vậy? Tôi đã nói đã bán nó rồi, chuyện này đã kết thúc ba năm trước rồi, cậu đừng hỏi thêm nữa, cứ điều tra như vậy sẽ chẳng có lợi lộc gì cho cậu đâu".

“Ông thật sự không muốn nói sao?”, giọng nói của tôi trở nên lạnh lùng: “Mọi người đều là bạn bè, tôi ở đây nói chuyện đàng hoàng với ông, giám đốc Hàn là bạn của ông, tôi cũng giúp bà ta lấy thuốc".

"Ông chủ Trang, tôi coi ông như một người bạn, nhưng ông lại coi tôi như người ngoài".

Sắc mặt ông chủ Trang trông rất khó xử: "Giám đốc Trương, tôi không nói với cậu chuyện này vì nó rất phức tạp và dính dáng đến rất nhiều thứ. Hơn nữa, người mua đã chết rồi, năm đó Cục điều tra công năng đặc dị cũng đã điều tra vấn đề này, nhưng cũng không có kết quả gì. Tôi cũng không muốn cậu điều tra chuyện này, tránh gặp phải rắc rối".

"Vậy nên ông mới không nói cho tôi biết sao?"

Cục điều tra công năng đặc dị cũng đã nhúng tay vào rồi sao? Người mua đã chết rồi ư?

Tôi nói tiếp: "Ông chủ Trang, đừng quên rằng bạn tôi đã chữa khỏi bệnh cho bố ông. Không có nhân sâm của tôi, bố ông cũng không thể khỏi bệnh được. Đã đến lúc ông phải báo ơn rồi".

Sắc mặt ông chủ Trang u ám, ông ta bắt đầu chìm vào suy tư.




Tôi tiếp tục nói bằng giọng lạnh lùng: "Nếu như ông không nói, tôi cũng không ngại nhờ người từ Cục điều tra công năng đặc dị đích thân đến hỏi ông. Đến lúc đó, có thể ông sẽ phải tới Cục điều tra uống trà đó, không đơn giản đâu".

Tôi chỉ có thể lấy Cục điều tra công năng đặc dị ra để đe dọa ông ta. Ông ta không biết mối quan hệ giữa tôi và Mộc Dịch là như thế nào. Lúc đầu, tôi và Mộc Dịch cùng nhau mua linh thạch, còn có mâu thuẫn với giám đốc Đàm. Mộc Địch đã lấy thân phận là người của Cục điều tra công năng đặc dị để áp chế giám đốc Đàm, bảo vệ tôi ở khắp mọi nơi.

Qua những chuyện này, chắc chắn ông chủ Trang đã cho rằng tôi có quan hệ rất tốt với những người trong Cục điều tra công năng đặc dị, đương nhiên đó chỉ là cáo mượn oai hùm thôi.

Nếu ông chủ Trang thật sự không nói gì, tôi chỉ có thể dùng vũ lực để ép ông ta nói, nhưng chưa đến bước đường cùng thì tôi sẽ không sử dụng vũ lực.

Một nửa người trong giới tu luyện là người của ông chủ Trang, ông ta bán linh thạch và những thứ khác, nhất định ông ta phải biết nhiều người trong giới tu luyện, vậy nên tôi cũng không dám đối đầu trực tiếp với ông ta, tôi sợ ông ta sẽ nhờ người trong giới tu luyện đối phó với tôi.

Nhưng những người ở chợ đen như ông chủ Trang lại sợ nhất người của Cục điều tra công năng đặc dị.

Tôi chỉ hỏi thăm về việc này, hỏi người mua là ai mà thôi, không hề làm khó ông ta.

Nghe nhắc đến Cục điều tra công năng đặc dị, sắc mặt của ông chủ Trang trông rất mất tự nhiên, khi nhìn thấy ánh mắt sắc bén của tôi thì ông ta đành phải thỏa hiệp.
 
Last edited:

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom