• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Series Tiếng Khóc Lặng Thầm] CẦU NGUYỆN (3 Viewers)

  • Phần 6

15.
Tôi thấy Điềm Điềm được Trương Cục đưa vào phòng thẩm vấn, ông ta thẩm vấn Điềm Điềm với giọng điệu gay gắt với kẻ tình nghi:

"Tại sao cháu gi-t cả nhà Vạn Kiệt?"

"Ở nhà đó, mẹ cháu làm như trâu như ngựa, vậy mà mỗi ngày đều bị bà nội sỉ nhục, bà nội nói mẹ cháu không sinh được con cho cha dượng, vì vậy bà nội đối xử tệ bạc với mẹ, mẹ cháu một mực chịu đựng bọn họ vì cháu."

Tôi đứng trong phòng quan sát bên cạnh nghe được âm thanh của Điềm Điềm, nước mắt tuôn rơi đầy gương mặt.

Cho dù lại đến với tôi thêm một lần, tôi vẫn không chăm sóc tốt cho cô ấy.

Tiếp đó Điềm Điềm lại kể:

"Một này nọ, cháu nghe được ông bà nội lên kế hoạch, bọn họ để cho cha dượng cháu, Vạn Kiệt, chờ đợi cháu trưởng thành sẽ lấy cháu, vì bọn họ mà tiếp tục kéo dài dòng dõi. Sau đó, thừa dịp mẹ cháu không ở nhà, thì cứ bồi dưỡng tình cảm trước đã."

"Mặc dù cháu không nói lại với mẹ, nhưng mẹ đã nhìn ra thái độ bất thường của Vạn Kiệt đối với cháu, vì vậy mẹ cãi nhau muốn ly hôn với ông ta, mang cháu rời đi. Nhưng cả gia đình hắn không đồng ý."

"Sau đó, mẹ cháu buông lời khó nghe trước mặt Vạn Kiệt, nói nếu dám đụng tới cháu, mẹ cháu sẽ không bỏ qua cả nhà bọn họ."

"Ông bà nội vì muốn cầm chân cháu lại, lén lút lên kế hoạch gi-t mẹ cháu."

"Nghe được âm mưu của bọn họ,cháu quyết định gi-t hết chúng đi."

Nghe những lời của Điềm Điềm, tôi xấu hổ bỏng rát da cả mặt mình.

Tình yêu thương của con bé dành cho tôi đơn giản và sâu sắc hơn nhiều so với tình yêu của tôi dành cho nó.

Trương cục hỏi Điềm Điềm :"Vậy cháu có bị Vạn Kiệt ... làm tổn thương chưa?"

Điềm Điềm nói với ông ấy :"Không ạ, cha dượng bị thiểu năng trí tuệ mà, hắn ta không thể làm cháu tổn thương được. Mỗi lần là cháu chơi đùa với hắn ta."

"Mẹ cháu rất thông minh, và cháu cũng thế."

"Từ nhỏ cháu đã đọc những cuốn sách sinh học mà mẹ cháu mang về."

"Dần dần cháu cũng nảy sinh hứng thú đối với di truyền sinh học và quyết tâm trở thành một nhà khoa học giống như mẹ cháu."

"Mẹ cháu bởi vì sinh cháu ra mà phải buông bỏ sự nghiệp giữa chừng."

"Cháu muốn viết tiếp ước mở của mẹ cháu."

"Chỉ là cháu nhận ra mẹ cháu dần bắt đầu bình tĩnh tiếp nhận những chuyện đó, nhẫn nhục chịu đựng."

"Nhất cử nhất động của mẹ, cháu cảm giác được mẹ cũng đang ấp ủ kế hoạch nguy hiểm nào đó."

"Vì thế, cháu lén theo dõi mẹ, đến khi nhìn thấy trong phòng mẹ xuất hiện nấm Huyết Ma kia."

"Sau đó mỗi lần trước khi mẹ cháu ra tay, cháu đều đem nấm Huyết Ma đựng trong bình thuỷ tinh đổi lại thành loại nấm khác hình dáng kích thước tương tự."

"Khi mẹ chuẩn bị xong xuôi, cháu liền năn nỉ bà nội cùng đi đến quán ăn vặt chuyên bán súp nấm ở hẻm Nam, sau đó cháu cho nấm Huyết Ma vào tô súp của bà nội."

"Vì không biết bà nội sẽ tử vong vào thời điểm nào, nên cháu cố tình nhờ mẹ đưa cháu lên chùa cầu phúc, tạo thành chứng cứ ngoại phạm."

"Ông nội & cha dượng cũng tử vong theo cách trên."

"Cho nên mẹ cháu không hạ sát họ, bà ấy cho họ ăn là nấm bình thường, cháu mới là người cho họ ăn nấm độc."

Trương cục :"Vì thế cháu chuẩn bị tìm đường ch-t thay mẹ cháu?"

Điềm Điềm :"Không, cháu muốn mẹ cháu tiếp tục sông thay cho cháu, bởi vì. . . "

"Bởi vì cái gì?"

"Bởi vì cháu chỉ là bản sao."

Cái này. . . làm sao Điềm Điềm biết được?

Tôi không thể tin được muốn xông vào phòng thẩm vấn, nhưng bị nhân viên cảnh vụ chặn đường lại.

Điềm Điềm tiếp tục nói:"Cháu thấy ảnh chụp của bà ngoại, nhận ra cháu lớn lên giống bà ngoại y như đúc. Cháu lén đọc tài liệu ghi chép bí mật của mẹ nữa, và cháu tìm thấy một đoạn video."

"Trong video, cháu thấy bụng của mẹ đang to và mẹ trần thuật về lại lịch của cháu."

"Hơn nữa còn phát hiện ra bí mật - cháu là bản sao, cũng chính là mẹ của mẹ cháu."

"Hoá ra, cháu với mẹ lại là con gái của nhau, và đối phương cũng luôn đóng vai người mẹ."

Linh hồn tôi hoàn toàn bị vỡ nát bởi những lời Điềm Điềm nói trúng, nước mắt đắng chát mang một ý nghĩa khác, thêm một lần tôi rửa mặt bằng nước mắt.

Tôi bất chấp mọi thứ lao vào phòng thẩm vấn ôm chặt Điềm Điềm vào lòng.

Tôi ôm cổ con bé, khóc to :"Mẹ xin lỗi Điềm Điềm, mẹ không bảo vệ con cho thật tốt."

Điềm Điềm cũng ôm chặt lấy tôi.

Nhưng càng ôm nhau chặt, chúng ta càng thấy cách càng xa đối phương.

"Mẹ, sau này mẹ sẽ không phải chịu đựng đau khổ nữa."

"Điềm Điềm, tại sao... tại sao con lại làm như vậy? Mẹ là mẹ, mẹ nên để mẹ bảo vệ con."

"Mẹ,khẳng định trước kia con làm con gái của mẹ, mẹ càng yêu con hơn."

---

Ba tháng sau, toà án đưa ra kết quả phúc thẩm.

Điềm Điềm tự nguyện trở thành người thế tội thay tôi, bị phán tử hình.

Tôi dưới sự giúp đỡ của Lưu Diệp chỉ bị án tù treo ba năm.

Lưu Diệp đã tìm được tôi, muốn tôi một lần nữa tiến hành nghiên cứu, dùng phần nghiên cứu này đem đến lợi ích cho nhân loại.

"Hoặc là, cô đem kỹ thuật của dự án nghiên cứu kia giao lại cho tôi, dù sao cũng chính là tôi đã cứu cô."

Lưu Diệp cuối cùng cũng lộ ra bộ mặt ích kỷ của mình.

Tôi cầm lên con dao phẫu thuật, rạch thêm trên mặt anh ta một vết dao.

"Lưu Diệp, nếu không phải do anh, Điềm Điềm sẽ không phải chết!"

Lưu Diệp lúc này cũng hoàn toàn xé bỏ lớp ngụy trang :

"Con bé chỉ là một bản sao! So với kỹ thuật nhân bản con người mang đến thành tựu cho cô, con bé có thể được cô tao ra cả ngàn lần! Vạn lần!"

Tôi lập tức bị lời nói của Lưu Diệp chọc giận, vung tay lên tát cho hắn một cái, nhưng bị hắn ta nhắm mắt giơ tay đỡ được.

Ngay lúc tôi sắp tát vào mặt, cánh tay tôi bỗng dừng lại giữa không trung, tức giận trong lòng đổi thành bình tĩnh.

"Lưu Diệp, anh biết vì sao Phạm Ny chia tay anh không? Bởi vì anh viễn viễn không thể hiểu được thế nào là tình yêu, tình yêu không phải là thứ có thể được sao chép. Kỹ thuật nhân bản anh đừng mơ có được nó."

"Cô có ý gì . . ."

"Bởi vì ghi chép dữ liệu thí nghiệm tất cả đã hoàn toàn bị thiêu huỷ. Quan trọng nhất, Phạm Ny đã ch-t."

Lời nói của tôi cuối cùng cũng đánh nát ảo tưởng của Lưu Diệp.

16.

Một ngày của nhiều năm về trước, tôi được tạo ra.

Không phải được sinh ra từ cổ tử cung, mà là từ trong phòng thí nghiệm của Phạm Ny.

Để tạo ra những bước đột phá trong lĩnh vực nhân bản, Phạm Ny tự mình làm thí nghiệm lên cơ thể chính cô ấy hàng trăm ngàn lần.

Tôi chính là bằng chứng rõ ràng nhất cho những thành quả của cô ấy.

Nhưng những chuyện Phạm Ny đã làm lại vi phạm đạo đức khoa học.

Là một bản sao, viện nghiên cứu hoàn toàn không chấp nhận sự hiện diện của tôi.

Cũng thật không may, một lần sơ suất của Phạm Ny đã đưa tới việc nghi ngờ điều tra lẫn nhau trong nội bộ viện nghiên cứu.

Pham Ny đưa tôi rời khỏi phòng thí nghiệm suốt đêm.

Phạm Ny lén lút thuê một căn hộ, đó chính là ngôi nhà thứ nhất của tôi.

Từ đó tôi từ một phôi thai phát triển thành hình hài một em bé, từ em bé lại phát triển thành đứa trẻ.

Ngoại trừ tôi với cô ấy hơn kém nhau hai mươi tuổi, còn lại tất cả cơ thể đều giống y nhau.

Nhưng có lẽ chúng ta lại sống ở hai thế giới.

Cô ấy có thể nhìn thấy ánh sáng, có thể gặp thế giới bao la ngoài kia.

Tôi không làm được.

Phạm Ny không có thời gian để chăm sóc cho tôi.

Những bảo mẫu, gia sư được mời về trong nhà chính là những người thân cận nhất với tôi.

Tuy rằng tôi không có cha mẹ theo cách nghĩ của con người, nhưng tôi cũng là Phạm Ny.

Khi còn bé, cô ấy nhất định muốn được mẹ yêu thương, được cha cưng chiều.

Tôi cũng muốn.

Nhưng số mệnh ngay từ đầu đã định sẵn, đây chỉ là hy vọng xa vời mà thôi.

Trong căn hộ đó, các tế nào của tôi phát triển cực kỳ nhanh, từ đứa trẻ bi bô tập nói trưởng thành đến hình hài phụ nữ yêu kiều duyên dáng, người ta mất mười năm, tôi chỉ vỏn vẹn ba năm.

Phạm Ny lo lắng những biến đổi nhanh chóng của tôi sẽ làm bảo mẫu và gia sư của tôi dấy lên nghi ngờ, vì vậy hàng tháng phải thay bảo mẫu và gia sư mới.

Những mối quan hệ tình cảm bé nhỏ mới được hình thành với người lạ, đã vội vàng rời xa tôi.

Có lẽ mọi người sẽ nghĩ rằng tôi liên tục chất vấn Phạm Ny.

Vì cái gì không cho phép tôi gọi cô ấy là mẹ?

Tại sao tôi không thể đi ra bên ngoài, không thể nhìn xem thế giới?

Nhưng tôi không làm vậy.

Tôi như một tảng đá ngầm, từ đầu đến cuối sống trong một thế giới hoang vắng.

Không có tưởng tượng cũng không biết mình có thể tưởng tượng.

Rất nhanh tôi sẽ bằng tuổi với Phạm Ny.

Nhưng bản thân Phạm Ny càng ngày càng già hơn tôi, cô ấy ngày càng yếu đi, thậm chí đến cả đi lại cũng khó khăn.

Một ngày, cô ấy đến căn hộ, hàn huyên với tôi đôi câu như hai người bạn, sau đó liền nghiêm túc.

Phạm Ny nói :"Tôi sắp ch-t. Tôi mắc bệnh mãn tính. Tôi sẽ đem hết sự thật nói cho cô nghe."
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom