• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Series Tiếng Khóc Lặng Thầm] CẦU NGUYỆN (1 Viewer)

  • Phần 3

7.
“Phạm Ny, tôi vô cùng thông cảm và rấy lấy làm tiếc với những gì đã xảy ra với cô và con gái cô. Nhưng đồng thời đây cũng có thể là động cơ giết người của cô. Vạn Kiệt liên tục x â m h ạ i con gái cô, thê nên cô đã gi-t cha mẹ của Vạn Kiệt."

Tôi bác bỏ lời Trương cục:

"Tôi đúng thật là vô số lần muốn b ă m Vạn Kiệt thành thịt nát, nhưng tôi nói cho ông biết, tôi không có làm. Hoặc có thể nói, tôi không thể làm. Một khi tôi bước chân vào tù, người duy nhất trên thế giới này có thể bảo vệ Điềm Điềm sẽ không còn ai nữa."

“Tôi cũng hy vọng sự thật đúng như lời cô nói.” Trương cục nói.

Đột nhiên, cửa phòng thẩm vấn bị mở ra.

Bác sĩ pháp y bước vào, trên tay cầm một vài tài liệu.

Ông ấy đi tới trước mặt Trương cục , ấp a ấp úng nói: “Trương cục , kết quả xét nghiệm ADN đã có, nhưng mà..."

"Có chuyện gì nói mau."

Bác sĩ pháp y sắc mặt tái nhợt, nuốt nước bọt nói:

"Tôi làm pháp y đã hơn 40 năm nay, chưa từng gặp phải chuyện kỳ quái như vậy. Anh... Anh ... Đi cùng với tôi một chuyến đi!"

8.
Hai tiếng đồng hồ trôi qua, Trương cục trở lại phòng thẩm vấn, còn mang theo Điềm Điềm cùng một người xa lạ.

Con bé được xếp ngồi cạnh tôi.

Tôi không hiểu cũng có chút không vui.

Tôi không muốn con bé thấy bộ dang đang đeo còng tay của tôi cũng như tình hình tôi bị cảnh sát thẩm vấn.

"Trương cục, nếu cảnh sát các ông xác định tôi là nghi phạm, không phải chỉ cần thẩm vấn một mình tôi sao? Tại sao ông lại đưa con gái tôi đến đây? Còn nữa, anh ta là ai?" Tôi chỉ tay vào người đàn ông ăn vận lịch sự đeo mắt kính.

"Anh ấy là một chuyên gia về hành vi tội phạm trong cục cảnh sát của chúng tôi. Anh ấy đã gọi con gái của cô đến để quan sát phản ứng trên khuôn mặt của hai người trong khi trả lời thẩm vấn." Trương cục giải thích.

Tôi nhẹ nhàng đưa tay lên xoa đầu Điềm Điềm, an ủi con bé:

"Không có chuyện gì đâu, Điềm Điềm, mẹ con mình rất nhanh sẽ được về nhà thôi."

Trương cục cầm tài liệu, ánh mắt lạnh lùng, trên mặt không chút tình cảm nào.

"Đã có kết quả ADN, ADN của cô cùng Vạn Kiệt đều bình thường, nhưng ADN con gái cô chẳng hề trùng khớp chút nào với Vạn Kiệt."

Tôi thẳng thừng phủ nhận:

"Tuyệt đối không có khả năng, dù tôi hận Vạn Kiệt, hận không thể tiễn t h ằ n g k h ố n ấy xuống đ.ị.a n.g.ụ.c, nhưng Điềm Điềm chắc chắn tuyệt đối là con của Vạn Kiệt."

Trương cục đập xấp tài liệu lên bàn , giận dữ nhìn trừng trừng tôi.

"Đừng có mà bịa chuyện. Khó trách bác sĩ pháp y lại nói ông ta chưa bao giờ gặp phải chuyện kì lạ như thế này. Quan trọng nhất, trong ADN của con gái cô, căn bản chẳng hề có bộ ADN của người đàn ông tạo ra, mà chỉ có duy nhất bộ ADN của một mình cô. Rốt cuộc cô là cái quái gì thế hả?"

9 .
Trương cục dùng đôi mắt cá chết đục ngầu nhìn chằm chằm vào Điềm Điềm, cẩn thận quan sát gương mặt con bé.

"Tôi nhìn con gái của cô lớn lên, để ý kỹ nhìn rất giống một người, đúng là giống nhau như đúc."

"Người kia... Chính là mẹ ruột của cô, cũng là bà ngoại đã mất của con bé - Cốc Ngọc Phân."

Khi Trương cục nhắc đến mẹ tôi, cơ thể tôi không khỏi run lên.

Mẹ tôi đột ngột qua đời trước khi tôi và Vạn Kiệt kết hôn, còn ra đi sớm hơn cả cha mẹ của hắn. Vào thời điểm bà ấy mất, Điềm Điềm vẫn chưa được sinh ra.

Trương cục bắt đầu tra hỏi Điềm Điềm:

"Phạm Điềm Điềm, cháu có biết hình dáng bề ngoài của bà ngoại cháu như thế nào không??"

"Cháu thật không biết." Con bé lắc đầu.

Trương cục thậm chí còn tăng thêm sự hứng thú hỏi : "Cha mẹ cháu tới giờ vẫn không cho cháu xem ảnh chụp của bà ngoại sao?”

Con bé đáp :" Không có, cha mẹ cháu cho tới giờ chưa từng nhắc tới bà ngoại. Lúc cháu hỏi bọn họ, họ không nói gì cả."

Trương cục yên lặng nhẹ gật đầu, như thể đã phát giác được thêm manh mối nào đó, liền nói với tôi:

"Phạm Ny, hiện giờ sự thật có khi còn bất ngờ hơn so với dự đoán của mọi người. Thông tin tôi đã có bao gồm:

Một, sau khi mẹ cô qua đời, cô cố ý giấu diếm con bé tất cả thông tin về bà ấy.

Hai, con gái cô Phạm Điềm Điềm cùng mẹ cô Cốc Ngọc Phân lớn lên giống nhau như cùng một khuôn.

Ba, con gái cô không hề có bất kì bộ ADN nào của người đàn ông trong cơ thể, chỉ có của một mình cô. Hơn nữa pháp y cho ra trình tự mã gen trong tài liệu, không phải con gái cô được di truyền từ cô, mà chính cô là người được di truyền từ con bé."

Tôi không nhịn được cười, vừa cười vừa nói với Trương cục:

"Trương cục, anh thật khéo đùa. Anh có ý gì? Anh muốn nói là tôi đã sinh ra mẹ tôi sao? Đừng có nói là mẹ tôi sinh tử luân hồi đầu thai chuyển kiếp làm con gái tôi đấy chứ. Cảnh sát các anh làm việc theo kiểu gió bay mây trôi* vậy à?"

Chuyên gia phân tích hành vi tôi phạm nheo mắt nhìn tôi chằm chằm, khoé miệng hơi nhếch lên.

Trương cục đứng lên đi đến cạnh tôi, nghiêng người xuống nhìn thẳng vô mắt tôi rồi nói:
"Phạm Ny, cảnh sát chúng tôi chỉ cần sự thật, còn về sự thật có bao nhiêu phầm trăm không hợp theo lẽ thông thường, chúng tôi cóc cần quan tâm. Dù sao nó cũng được bọn tội phạm tạo ra."

Trương cục mang theo con gái tôi cùng chuyên gia kia chuẩn bị rời khỏi phòng thẩm vấn.

Tôi khẩn trương lôi kéo tay Điềm Điềm: "Các người muốn dẫn con bé đi đâu?"

"Cô không có quyền được biết!"

Tôi nhìn căn phòng thẩm vấn trống rỗng, chỉ nghĩ đến tình cảnh của con gái mình: “Đừng nhốt Điềm Điềm trong phòng thẩm vấn, con bé sợ bóng tối.”

Trương cục dừng lại, niệm chút tình đồng hương mà hạ giọng nói nhỏ với tôi:
"Phạm Ny, con gái cô và mẹ cô đến cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Tôi cho cô thêm một cô hội cuối để cô thẳng thắn khai báo. Bằng không đợi tới lúc tôi đi đến chỗ pháp y, mọi thứ đều muộn rồi."

Tôi ngồi trên chiếc ghế cứng ngắc, cuối đầu lặng im.

Thấy tôi không trả lời, ông ta chỉ biết lắc đầu.

Ngay giây phút Trương cục chuẩn bị đưa con gái tôi rời đi, tôi mở miệng nói:

"Không cần đưa con bé đi. Trương cục, tôi sẽ kể lại rõ cho ông."

Trương cục nín thở trầm ngâm,chăm chú nhìn tôi.

天马行空 THIÊN MÃ HÀNH KHÔNG: ngựa thần lướt gió tung mây (ví với văn chương, thi ca, thư pháp hào phóng, không câu thúc).


10.
Tôi thừa nhận, Vạn Kiệt là do tôi gi-t.

Cha mẹ hắn cũng là do tôi sát hại.

Hết thảy mọi thứ, tất cả đều là lỗi do Vạn Kiệt, nghĩ lại mà kinh tởm những việc hắn ta vượt qua giới hạn cuối cùng của tôi trước hôn nhân.

Trước khi tôi và thằng c h ó ấy kết hôn, tôi sống cùng hắn và bố mẹ hắn.

Mẹ tôi có đến thăm tôi và ở lại một khoảng thời gian.

Tuy nhiên, Vạn Kiệt hình như có một loại tình cảm khác đối với mẹ tôi, đó không phải là tình cảm trong gia đình.

Vào hôm sinh nhật mẹ tôi, Vạn Kiệt bí mật tặng mẹ tôi một bó hoa hồng.
Khi mẹ tôi làm việc nhà một mình, hắn chạy đến bên cạnh giúp đỡ, cố tình tạo ra sự đụng chạm cơ thể.

Ban đầu, tôi không để ý mấy điều vẩn vơ đó.

Tôi cảm nhận hắn ta sẽ là người bạn đời hoàn hảo, biết quan tâm đến cảm xúc của người khác.

Bẵng đi một thời gian dài, tôi dần nhận ra có điều gì đó không ổn.

Một hôm tôi đi công tác về, Vạn Kiệt nói rằng mẹ tôi đã q u a đ ờ i do lên cơn đau tim đột ngột.

Trời ơi, trước mắt tôi sụp đổ, tôi đã khóc đến khản tiếng muốn được thấy di thể của mẹ tôi lần cuối.

Nhưng Vạn Kiệt lại nói "Anh đã hạ táng mẹ em vào buổi sáng''.

Tôi lúc ấy chỉ có thương tâm, vô cùng hối hận.

Tại sao hắn không cho tôi gặp mẹ lần cuối mà chôn vội?

Sao không có một ai ở bên cạnh bà khi bà lên cơn đau tim?

Tôi chìm trong đau khổ day dứt không sao thoát được, mỗi lần nghĩ đến bà ấy tôi lại khóc mãi.

Nhưng lúc ấy tôi đã mang thai con của Vạn Kiệt, đám cưới của tôi vẫn phải diễn ra như bình thường.

Hai năm dài dằng dặc trôi qua, tôi vô tình tìm thấy một đôi găng tay nhét vào lỗ thông hơi của máy hút mùi trong bếp.

Đó là đôi găng tay mẹ tôi yêu thích, hay đeo khi làm việc nhà.

Có vết máu khô trên đôi găng.

Đôi găng tay đáng lẽ không phải bị nhét nơi đó, hoặc, có người cố tình giấu nó đi.

Càng nghĩ về cái c h ế t của mẹ, tôi càng thấy sự tình quá nhiều điều vô lý.

Trước lúc bà mất, năm nào tôi cũng đưa bà đi khám sức khoẻ định kỳ.

Tuy tim bà ấy không khoẻ, nhưng cũng đâu thể đột ngột lên cơn đau tim dẫn đến cái c h ế t như thế chứ.

Hơn nữa, tại sao Vạn Kiệt lại vội vàng hạ táng di thể của mẹ tôi? Sao không thể đợi để tôi gặp mẹ lần cuối?

Điều này không bình thường!

Tôi gặn hỏi Vạn Kiệt :"Lúc mẹ em ngã bệnh, anh nói có đưa mẹ em đi bệnh viện cấp cứu, vậy anh đưa đi bệnh viện nào?"

Phản ứng của hắn còn bất ổn hơn, nếu là bình thường thì hắn chỉ cần trả lời một câu thôi là đủ rồi.

Nhưng hắn căng thẳng mà hỏi ngược lại tôi, bàn tay hắn mất tự nhiên vuốt ve bụng tôi.

"Vợ à, sao em lại hỏi cái này?"

"Không có gì, em chỉ muốn về sau mình phòng bị trường hợp khẩn cấp, nếu như người trong nhà có ai bị bệnh, không cần đưa người đi đâu cho xa, anh đưa mẹ em đến bệnh viện nào?"

Vạn Kiệt thở dài :

"À, anh quên rồi, lúc đó gấp quá, anh chỉ biết đó là bệnh viện liền nhanh nhanh mà đi thẳng vào, cả tên anh cũng không kịp nhìn".

Giải thích xong, hắn lại cảnh giác hỏi tôi thêm lần nữa :"Có phải em tính đi gây sự ở bệnh viện người ta đúng không?"

"Làm sao có thể? chuyện đã qua lâu rồi, người c h ế t không thể sống lại, em đi náo loạn phỏng có ích gì?"

Tôi mỉm cười, giả vờ anh tĩnh nhằm trấn an hắn ta.

Ngày hôm sau trở đi, tôi dựa theo lời Vạn Kiệt kể, đi kiểm tra khắp các bệnh viện gần nhà, điều tra một lượt.

Tôi đến tất cả các bệnh viện lớn nhỏ trong thành phố của chúng tôi, và không có bệnh viện nào có hồ sơ nhập viện của mẹ tôi.

Vạn Kiệt đang nói dối.

Hắn không cho tôi nhìn di thể của mẹ, cũng không đưa bà đi cấp cứu.

Chỉ có một khả năng xảy ra: Mẹ tôi không phải m ấ t do đau tim, mà là bị người khác g i ế t hại, và trên di thể của bà ấy có lưu lại chứng cứ phạm tội.

Tôi bắt đầu tìm kiếm chứng cứ.

Tôi lấy lại video CCTV tiểu khu ngày hôm đó, lục lọi quần áo Vạn Kiệt đã mặc và tìm kiếm dấu vân tay, máu hoặc tóc ở bất kỳ góc khuất nào.

Thật thất vọng, mọi dấu vết đã bị xoá sạch, CCTV giám sát cũng bốc hơi.

Tôi tự trách mình đã nghi ngờ quá muộn.

Tôi không cam lòng, quyết tâm đi báo án, bắt buộc cảnh sát phải điều tra lại vụ án này.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom