• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Series Tiếng Khóc Lặng Thầm] CẦU NGUYỆN (4 Viewers)

  • Phần 2

3.
Đồng hồ điểm 8 giờ, nhưng lúc này tôi đã quên hết hôm nay có khả năng gặp điều nguy hiểm.

Tôi đang nấu cơm, trong đầu vẫn luôn tái hiện lại hình ảnh Điềm Điềm đi ra từ phòng của chồng tôi, quần áo xộc xệch không chỉnh tề.

Các trường hợp xấu nhất hiện lên trong não.

Khi tôi lề mề đem cơm tối lên, phát hiện chồng tôi nằm sõng xoài trên ghế sô-pha, mặt mày tím tái, môi xanh trắng.

Đầu óc tôi trống rỗng, cảm giác kinh hoảng đang dần biến mất thì trong nháy mắt dâng lên tràn ngập toàn thân tôi.

Tôi liều mạng vọt tới trước mặt chồng, kiểm tra mạch đập & nhịp tim, hô hấp.

Trời ơi! Tất cả đều không còn tín hiệu duy trì sự sống, không có bất cứ phản ứng nào.

Tôi xụi lơ người ngồi bệt xuống nền nhà, cảm giác tuyệt vọng, bi thương cùng sực bất lực đem tôi tan thành trăm nghìn mảnh vụn rồi.

Tôi khóc đến lả người bên cạnh t h i t h ể chồng.

Không biết bao lâu sau đó, tôi mới dùng đôi mắt sưng húp nhìn lên.

Ngẩng đầu trong tích tắc, ánh mắt tôi dừng lại trên gương mặt Điềm Điềm, trên gương mặt con bé chỉ treo một nụ cười mỉm.

Cảm giác toàn thân ớn lạnh sởn gai ốc nổi lên, tôi run rẩy chỉ tay vào con gái:
"Là con giết anh ấy có phải không?"

4.
Ngay sau đó, tôi và con gái bị cục trưởng Trương, người sống cùng tòa nhà, đưa đến đồn cảnh sát địa phương.

Trong căn phòng thẩm vấn chật hẹp ảm đạm, Trương cục ngồi đối diện với tôi.

Ông ta nghiêm trọng nói: "Ba năm liên tiếp, gia đình cô đã có ba người c h ế t, chồng cô Vạn Kiệt và cha mẹ của anh ta. Loại tình huống g i ế t n g ư ờ i này rõ ràng không được bình thường."

Tim tôi lỡ một nhịp, và tôi bất giác nghĩ đến con gái Điềm Điềm của mình và nụ cười mà con bé cười khi đứng cạnh bên t h i t h ể của Vạn Kiệt.

"Tôi không biết, chồng tôi chưa bao giờ dây dưa gây thù ghét với ai."

Trương cục trưởng hỏi lại tôi với ánh mắt sắc bén: "Phạm Ny, mối quan hệ giữa hai vợ chồng cô có hạnh phúc không?"

Tôi phát cáu lên vì ẩn ý trong lời nói sưng xỉa của Trương cục.

"Ý của ông là gì ? Trương cục, ông hoài nghi tôi g i ế t bọn họ sao?"

"Không, tôi không hoài nghi mà là khẳng định chính là cô đã g i ế t họ. Mặc dù chứng cứ vẫn đang được thu thập nhưng tôi là người ở cùng một tòa nhà với gia đình cô, tôi biết chút ít tình huống về cô, hơn nữa tôi có động cơ g i ế t người của cô."

Trương cục đốt một điếu thuốc lá tiếp tục nói, "Những vết trầy xước trên cơ thể con gái cô là do Vạn Kiệt để lại, phải không?"

Điều này, tôi không phủ nhận.

5.
Khi Điềm Điềm bắt đầu dần lớn lên trở thành thiếu nữ, thỉnh thoảng tôi để ý rằng Điềm Điềm có một số vết sẹo trên cánh tay và vai của con bé.

Tôi hỏi Điềm Điềm, nhưng Điềm Điềm chỉ chạm khẽ vào gương mặt tôi và trả lời: "Con không đau."

Thứ gì đã gây ra tổn thương Điềm Điềm, mà con bé vẫn cố tình che giấu nó?

Lúc đầu, tôi nghĩ Điềm Điềm đã gặp phải b/ạ/o l/ự/c h/ọ/c đ/ư/ờ/n/g.

Vì vậy, tôi đã âm thầm liên lạc với một số bạn học thân thiết trong lớp của Điềm Điềm, hy vọng có được một số thông tin từ bạn bè con bé.

Nhưng các bạn cùng lớp của con bé đều nói với tôi, Điềm Điềm rất hòa đồng với các bạn và không một ai bắt nạt con bé.

Không có b/ạ/o l/ự/c h/ọ/c đ/ư/ờ/n/g? Vậy vết thương đến từ đâu?

Tôi đã dùng hàng ngàn biện pháp để Điềm Điềm tâm sự cho tôi nghe.

Nhưng Điềm Điềm luôn chỉ đáp lại tôi: "Con không đau."

Cho đến một ngày nọ khi tôi đi làm về.

Sau khi tôi về đến nhà, lãnh đạo đột nhiên gửi tin nhắn WeChat yêu cầu tôi quay lại tăng ca.

Tôi nhớ rõ ràng trước khi đi, trên mặt Điềm Điềm chỉ có một vết xước nhỏ.

Khi tôi quay về, lại xuất hiện hai vết thương nhỏ khác trên mặt Điềm Điềm.

Có chuyện xảy ra rồi đây, trong suốt bốn tiếng đồng hồ tôi đi vắng thì chỉ có Điềm Điềm ở nhà với Vạn Kiệt.

Tôi tức giận đùng đùng đi đến phòng của Vạn Kiệt.

Anh ấy trông có vẻ căng thẳng.

Ngay sau đó, đập vào mắt là cảnh tượng khiến tôi vô cùng buồn nôn và suy sụp hiện ra: áo ngoài của Điềm Điềm lộn xộn tứ tung với y phục của Vạn Kiệt, nằm vương vãi trên sàn nhà.

6.
Vạn Kiệt đến chết cũng không thừa nhận tên khốn ấy đã x a m h a i t i n h d u c Điềm Điềm.

Tôi vừa khóc nấc lên vừa n g u y ề n r ủ a hắn.

Nếu hắn ta còn là một con người, sẽ không phát sinh chuyện đáng ghê tởm như thế này.

Tôi không cách nào tưởng tưởng được Điềm Điềm đã phải chịu bao nhiêu nhục nhã đau khổ, cũng hiểu vì sao con bé mãi không thể tìm cách nào nói chuyện ấy với tôi được.

Những ngày tiếp theo, tôi tìm mọi cách an ủi con bé.
Nhưng con bé vẫn bình thản tựa như chuyện xảy ra không phải ở trên người mình.

Mà tôi, lại tràn đầy cảm giác tội lỗi.

Vì thế trong hai năm trôi qua, tôi dẫn theo Điềm Điềm đi chùa cầu phúc, là để khẩn cầu trời cao tha thứ cho tội lỗi của tôi.

Nhưng ngay sau đấy,những việc được tính toán kỹ lưỡng lại phát sinh từng chút một vô cùng kinh hãi.

Lúc Điềm Điềm cầu nguyện, con bé lần lượt bỏ qua bà nội và ông nội của mình.

Kể từ đó, tôi nhiều lần phát hiện Vạn Kiệt thừa dịp lúc tôi không có ở nhà, kéo Điềm Điềm vô phòng ngủ của chúng tôi, đến khi tôi tìm được bằng chứng xác thực thằng k h ố n ấy đã x a m h a i con bé ngay từ khi mới bắt đầu.

Thậm chí thứ s.ú.c v.ậ.t ấy thừa cơ làm chuyện mất hết nhân tính với con gái của mình ngày càng trầm trọng hơn.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom