• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Người thừa kế hào môn Full dịch (16 Viewers)

  • Chương 2916-2919

Nhìn thấy người của Diệt Thiên Tông đến đây báo danh thì đám quân hộ vệ lập tức đi lên ngăn tất cả.

“Các người đừng hòng tham gia cuộc thi đấu này. Các người đã bị kéo vào trong danh sách đen rồi, tuyệt đối không thể nào tham gia vào cuộc thi đấu này”

“Nếu như các người muốn giành được tư cách thì có lẽ cũng có thể thử một chút. Đợi đến nghìn năm sau rồi tham gia cuộc thi đấu này một lần nữa, nói không chừng thật sự có thể có cơ hội đó?”.

Nói đến đây, trên mặt của đám quận hộ vệ này mang theo nụ cười trào phúng, rất rõ ràng là vô cùng xem thường Trần Bình.

Trần Bình nghe thấy những lời này không nhịn được mà nở nụ cười lạnh. Không ngờ đám người này lại trả đũa nhanh như vậy.

“Tòa tháp Lưu Ly này không thuộc sở hữu của Hoàng gia, cũng không thuộc sở hữu cá nhân của các người, vậy sao phải tự tìm phiền phức ở chỗ này thế?”

Trần Bình cứ như vậy liếc mắt ra hiệu nhìn người dưới trướng của mình một cái, bọn họ nhanh chóng tùy tiện đi đến đẩy quan hệ vệ ra, không nói hai lời mà tiến vào trong tháp Lưu Ly.

Dù sao rõ ràng đối phương sẽ không để cho bọn họ đi vào, vậy thì không bằng trực tiếp sử dụng thủ đoạn cứng rắn.

Nhìn thấy màn này thì tất cả mọi người hơi kinh ngạc, bọn họ vô cùng hoảng sợ mà nhìn Trần Bình. Không ngờ vậy mà người của môn phái này lại ngang ngược đến như vậy, điều này cũng khó tránh khỏi liên quan đến Tông chủ ngang ngược của họ.

Trần Bình ở bên cạnh hài lòng khẽ gật đầu, cũng không có chút ý định muốn ngăn cản, thậm chí anh còn có ý nghĩ muốn vỗ tay cho đối phương.

“Không sai không sai, quả nhiên các đệ tử có phong cách của tôi, thể hiện vô cùng tốt. Tiếp sau đây mọi người phải nắm bắt thời gian nhanh chóng chiếm lấy toàn bộ tất cả xếp hạng”

Mặc dù bọn họ tiến vào muộn nhưng chuyện này cũng không phải dựa trên thời gian tiến vào để xếp hạng mà là thông qua tốc độ qua cửa của bọn họ.

Mặc dù đám quân hộ vệ muốn phản kháng lại nhưng bọn họ vốn không đánh lại đệ tử dưới tay Trần Bình nên chỉ có thể yên lặng ở một bên hung dữ nhìn chằm chằm vào Trần Bình.

Trên mặt của Trần Bình là nụ cười xán lạn, anh cứ yên lặng như vậy nhìn đám người này.

Rất rõ ràng vào giờ phút này thủ lĩnh của quân hộ vệ không có ở đây, nếu không thì tuyệt đối không thể thiếu một trận tranh đấu.

Chỉ có điều dù cho anh ta có ở đây thì cũng không thể làm được chuyện gì. Từ trước đến giờ chưa từng có chuyện gì Trần Bình muốn làm mà không thể nào làm được.




Các đệ tử của Trần Bình vừa tiến vào trong đã khiến cho mọi thứ trở nên có chút khác biệt, bọn họ hoàn toàn giống như đi cống hiến vậy, nhanh chóng bày ra hết thực lực của mình.

Thực lực của ai trong số họ cũng đều vượt trội, vừa mới tiến vào không bao lâu đã qua được mấy cửa phía trước, hơn nữa hoàn toàn là qua cửa nhanh chóng bằng tốc độ sét đánh không kịp che tại.

Những người khác có nằm mơ cũng không ngờ tới vậy mà thực lực của đối phương lại mạnh đến thế, giờ phút này tất cả mọi người đã hoàn toàn ngây người.

"Ôi trời, đây chính là thực lực thật sự của người trong Diệt Thiên Tông sao? Họ thật sự quá mạnh, cảm giác như thực lực của mỗi người đều không thể khinh thường được”.

“Như vậy nào chỉ là không thể khinh thường chứ, thực lực này của họ quả thật là đã lớn mạnh đến

một mức độ không thể tưởng tượng nổi luôn đó hiểu không? Tôi chưa từng và không ngờ có người mạnh đến vậy?

"Anh nhìn xem bọn họ đã thành công chiếm giữ vị trí đầu bảng, hơn nữa nhìn dáng vẻ này dường như đã chuẩn bị xong hết rồi, chắc định giành lấy hạng nhất.”

Nhìn thấy đám người này lục tục tiến vào bên trong Trần Bình cũng liếc mắt ra hiệu cho mọi người một cái, bảo bọn họ tranh thủ thời gian hành động.

Mấy người Sự Chấn Thiên cũng gạt đám quận hộ vệ kia ra nhanh chóng tiến vào trong chiến đấu, tốc độ qua cửa của bọn họ còn nhanh hơn nhóm đệ tử kia nhiều.

“Trời ạ, rốt cuộc đám người Diệt Thiên Tông này có thực lực như thế nào vậy? Sao trong đám người họ người này còn lợi hại hơn người kia thế?”

Tất cả mọi người vô cùng hoảng sợ, bây giờ bọn họ hận không thể lập tức đi làm rõ xem rốt cuộc đám người này có cấu tạo như thế nào, thực lực của những người này thật sự mạnh đến khiến cho người ta giận sôi.

Hơn nữa vào giờ phút này người của những môn phái khác cũng lộ ra vẻ mặt cực kỳ khó coi, không ngờ vậy mà thằng nhóc này lại có thực lực đến thế.

“Xong đời rồi, nếu như tên này đã trở nên lợi hại như vậy thì chúng ta phải làm sao đây? Bây giờ chúng ta đã hoàn toàn không có cách nào có thể đánh thắng được cậu ta, hơn nữa đệ tử của cậu ta cũng rất lợi hại, hoàn toàn không phải là người mà chúng ta có thể thu thập được”

Tông chủ của mấy môn phái khác tụ lại cùng một chỗ, bắt đầu thảo luận chuyện này, trong lòng của bọn họ đều rất rõ ràng, thoáng một cái tất cả mọi người đã đụng phải một kẻ khó xơi rồi.

Người buồn bực nhất đương nhiên là Tông chủ của Luyện Đan Tông, trên mặt ông ta mang theo vẻ cực kỳ khiếp sợ, không biết là mình nên làm như thế nào mới tốt.

“Mẹ nó, sao thực lực của người này có thể mạnh đến như vậy? Chẳng lẽ cậu ta thật sự là người được trời chọn gì sao? Không thể nào, cậu ta tuyệt đối không thể nào có được loại thực lực này.”

Trên mặt Tiểu Bạch mang theo vẻ vô cùng khó mà tin được, anh ta luôn cảm thấy tất cả những chuyện này đều giống như nằm mơ. Dựa theo tình huống bình thường mà nói thì trên thế giới không thể lại xuất hiện thêm một môn phái có tiềm năng như thế được.




Tài nguyên tu hành của bọn họ từ đâu mà có? Vì sao bọn họ có thể sống khiêm tốn một khoảng thời gian dài như vậy chứ?

Chẳng lẽ thật sự giống như người thần bí kia nói sao?

Đối phương vốn không phải là người của thế giới này mà là người đến từ một khu vực thần bí khác.

Nghĩ đến đây anh ta không nhịn được muốn đi tìm người thần bí kia để hỏi cho rõ ràng rốt cuộc chuyện này là như thế nào.

Lúc này Đàm Lãng Phong rất vất vả mới đến được cửa ải thứ năm, ông ta cảm thấy mình đã có chút không ổn, ông ta hao phí không ít lệ khí ở cửa ải thứ tư rồi, bây giờ hoàn toàn không còn sức mà vượt thêm một cửa ải nữa.

“Được rồi được rồi, mình không thể tiếp tục ở lại chỗ này nữa, nếu không thì tiếp sau đây hẳn là chắc chắn phải chết”

Vừa nghĩ đến ở cửa ải thứ năm mình chỉ có thể bị ép rời đi, trong lòng của ông ta cảm thấy có chút tiếc nuối.

Nhưng nói một cách tương đối thì xem như ông ta đã đột phá được bản thân.

“Cho dù có rút lui khỏi cửa ải thứ năm thì cũng có thể nhận được rất nhiều phần thưởng”

Trên mặt ông ta mang theo vẻ mong đợi, hi vọng sau khi mình rời khỏi cũng có thể nhận được nhiều phần thưởng hơn.

Giờ phút này tên của Đàm Lãng Phong hoàn toàn ngừng lại ở trên tháp Lưu Ly, tất cả mọi người đều không ngờ vậy mà đối phương lại lựa chọn rút lui ở cửa ải thứ năm.

Vốn dĩ bọn họ đều xem Đàm Lãng Phong là một sự tồn tại có thực lực rất lớn mạnh nhưng bây giờ xem ra tất cả mọi chuyện không giống như trong tưởng tượng của mình.

“Xem ra cái người tên Đàm Lãng Phong này cũng không có gì đặc biệt. Có thể là trước đó sổ đỏ thôi, cho nên mới có thể miễn cưỡng qua cửa, bây giờ vận may đã hoàn toàn tiêu hao hết.”

“Đúng vậy. Nhưng tiếp sau đây chúng ta vẫn có thể suy tính làm quen với người này một chút, nói không chừng anh ta có bí mật khó nói nào đó nữa đấy?”

Tất cả mọi người đều chú ý đến thân phận tán tụ của Đàm Lãng Phong, nếu như đối phương đã là một tán tu thì nói không chừng tiếp theo có thể thu vào trong túi.

Hơn nữa người tán tụ này dễ đối phó hơn các đệ tử vô cùng kiêu ngạo kia nhiều, chỉ cần cho họ đủ tài nguyên và phúc lợi thì tất nhiên bọn họ sẽ yên tâm làm việc cho mình.
Đàm Lãng Phong đã bị rất nhiều người chú ý tới, bởi vì ông ta là người đầu tiên đi ra từ cửa ải thứ tư, cho nên tin rằng ông ta hiểu rất rõ tình hình của cửa thứ tư.

Rất nhanh, Đàm Lãng Phong đã cúi đầu ủ rũ đi ra, ông ta đang không ngừng phân tích phần thưởng của tháp Lưu Ly, luôn cảm thấy thứ này có chút lỗ.

“Dù sao tôi cũng là người đầu tiên đến được cửa thứ tư, sao lại chỉ cho tôi chút phần thưởng này chứ? Quả thực là quá lỗ rồi” Ông ta lẩm bẩm, dường như rất không hài lòng với chuyện này.

Lúc này ông ta vừa ra khỏi cửa liền phát hiện ra mình đã bị vô số người vây quanh, hơn nữa, trên mặt của đám người này đều mang theo vẻ tò mò.

“Người anh em, có phải ông nên nói cho chúng ta biết tình hình của nơi này không?” “Đúng vậy, ông ở bên trong đã xảy ra những chuyện gì? Mau nói ra hết đi”. Mọi người đều rất chờ mong nhìn ông ta, muốn ông ta kể ra hết tất cả mọi chuyện.

“Ha ha, bên trong không có thứ gì cả, hơn nữa còn vô cùng đáng sợ. Tôi nói cho mọi người biết, bên. trong đó nơi nào cũng có nguy hiểm”

Thấy đám người này muốn mọi toàn bộ thông tin từ mình, trên mặt ông ta không khỏi lộ ra thần sắc khinh thường.

Sau khi nghe thấy lời này, sắc mặt mọi người đều trở nên khó coi.

Mặc dù không biết đối phương nói thật hay nói dối, nhưng bọn họ luôn cảm thấy rất khó hình dung chuyện này.

“Nếu như không

rồi.

Nghĩ đến đây, tất cả mọi người đều không thèm để ý đến Đàm Lãng Phong nữa mà là quay người quan sát tình hình ở bên kia.

Lúc này, Đàm Lãng Phong cũng rất ngạc nhiên, mọi chuyện lại phát triển thành thế này, sắc mặt ông ta trở nên rất khó coi.

“Người của Diệt Thiên Tông có thể thuận lợi tiến vào trong, rốt cuộc là tình huống gì đây?”

Ông ta hận không thể nhanh chóng làm rõ ra được chuyện này.




Vừa quay đầu, ông ta liền nhìn thấy thủ lĩnh của quân hộ vệ Hoàng thành vội vã chạy tới. “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Sao các cậu lại bị một tên nhóc tầm thường đánh bại?”

“Diệt Thiên Tông này rốt cục có lại lịch gì? Dám tìm đường chết trong Hoàng thành của chúng ta.”

Vẻ mặt của thủ lĩnh cực kỳ tức giận, không ngờ người của Diệt Thiên Tông đánh bại được hết thuộc hạ của anh ta.

Anh ta vốn đã hạ lệnh xuống tuyệt đối không cho phép người của Diệt Thiên Tổng tiến vào trong, nhưng không ngờ đối phương lại mạnh mẽ xông vào.

Hơn nữa, vì để có thể tiến vào bên trong, bọn chúng còn đánh cho những quan hệ vệ dưới tay mình không ra hình người.

Nghĩ tới đây, trên mặt anh ta lộ ra thần sắc bực bội.

“Mẹ nó. Rốt cục là có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ đám người kia coi trời bằng vung sao?”

Trước khi đến đây, anh ta đã báo cáo chuyện này lên cho Hoàng đế, cho nên kế tiếp liền đợi Hoàng để tiến hành xử lý Trần Bình thôi.

Mặc dù đối phương là một Tông môn vô cùng lớn mạnh, nhưng đối với loại chuyện làm nhục Hoàng tộc như thế này, bọn họ sẽ không dễ dàng tha thứ.

Anh ta biết bản thân mình không cách nào có thể trừng trị được Trần Bình, nên giờ phút này, chuyện duy nhất có thể làm được chính là lợi dụng lực lượng của Hoàng gia để ra tay với Trần Bình,

“Thủ lĩnh, cuối cùng anh cũng đến rồi, anh không biết tên kia giảo hoạt cỡ nào đâu. Tôi đã nói với anh ta là không được phép tiến vào, nhưng không ngờ anh ta lại phách lối như thế?

Đàm Lãng Phong trông thấy dáng vẻ của đối phương nổi giận đùng đùng như vậy, không nhịn được lộ ra một nụ cười sáng lạn, ông ta trực tiếp đi lên đằng trước, mở miệng lấy lòng.

Những người khác tất nhiên cũng nghe thấy lời nói này, bọn họ có chút khinh bỉ nhìn đối phương một cái, đương nhiên không có mở miệng lật tẩy.

Dù sao, giữa bọn họ và Đàm Lãng Phong cũng không quen thuộc gì nhau, thêm nữa là không rõ Đàm Lãng Phong có phải là người có lại lịch gì hay không, cho nên thà rằng không nói chuyện cũng không muốn đi đắc tội với đối phương.

Sau khi thủ lĩnh nghe thấy lời này, trong lòng càng thêm giận dữ.




“Thật quá đáng, chúng ta phải trừng trị tên nhóc này.”

Nói xong câu này, anh ta liền tìm đến một đồng người đến đợi ở ngoài cửa ra vào, trực tiếp bao vây chặt chẽ ở ngoài cửa tháp Lưu Ly.

“Hoàng Thượng đã ra lệnh rồi, nếu ai giúp chúng ta hạ được người của Diệt Thiên Tông, chúng tôi sẽ vô cùng cảm kích đối phương, hơn nữa còn cung cấp rất nhiều tài nguyên”

Nghe thấy lời này, trên mặt tất cả mọi người đều mang theo vẻ hưng phấn, không ngờ còn có chuyện tốt này.

“Qúa tốt rồi, nếu đã cho chúng ta tài nguyên như vậy, chúng ta tất nhiên không thể bỏ lỡ cơ hội tốt để dành được tài nguyên này rồi”

Đàm Lãng Phong ở bên cạnh cũng nói không ngừng, ông ta trực tiếp lừa dối mọi người tham gia vào cuộc chiến này.

Sau khi nghe được lời này, vài Tông môn lớn khác cũng có chút kích động, bọn họ không sợ Trần Bình chút nào cả.

Sự tồn tại của Diệt Thiên Tông này hoàn toàn không hợp lý, bọn họ cũng không cho phép một Tông môn như vậy cướp mất danh tiếng của bọn họ.

“Không sai. Chúng ta nên giải quyết cái Tông môn này. Nếu như không trừng trị cậu ta, có lẽ qua một thời gian nữa, chúng ta đều sẽ bị bắt nạt mất.”

“Đúng vậy. Diệt Thiên Tông này dám lấy cái tên kiêu ngạo như vậy, quả thật là nực cười”

“Theo tôi, bây giờ chúng ta nên trực tiếp đuổi bọn chúng đi, để bọn chúng rời khỏi nơi này.”

Lời này vừa nói ra, đông đảo Tông môn liên tục hùa theo.

Đàm Lãng Phong không ngờ Diệt Thiên Tông lại thu hút nhiều sự phẫn nộ đến vậy, trên mặt ông ta lộ ra vẻ hưng phấn.

Xem ra kế hoạch của mình không cần phải thực hiện nữa rồi.

Cái tên Trần
Nghĩ đến đây, trên mặt mỗi người đều mang theo vẻ cực kỳ rối rắm, bọn họ vừa muốn biết sau khi thông qua sẽ xảy ra chuyện gì, vừa muốn biết đến cuối cùng, Diệt Thiên Tông sẽ thế nào.

“Tông môn này nhìn thì có vẻ chẳng ra làm sao, không ngờ thực lực lại mạnh như thế! Tông chủ của một Tông môn lớn trốn ở một góc lặng lẽ mở miệng nói.

Ông ta không tham dự chuyện bao vây Trần Bình, ngược lại là giữ im lặng, ở một bên xem náo nhiệt.

Trong lòng ông ta rất rõ, người như Trần Bình tuyệt đối không thể khinh thường, hơn nữa đối phương cũng không làm ra chuyện gì thương thiên hại lý cả.



Tông môn lớn mạnh sẽ luôn tồn tại.

Một khi biến thành cường giả liền trở thành mục tiêu bị công kích, vậy thì thật sự là tiêu rồi.

Toàn bộ bầu không khí của giới tu hành sẽ hoàn toàn bị thay đổi.

Ông ta không thích loại tình huống này nên ông ta quyết định đứng về bên phía Trần Bình, giúp đỡ Trần Bình qua được cửa này.

Ông ta am hiểu nhất là đoản mệnh và nhìn tướng mạo, ông ta luôn cảm thấy con người của Trần Bình không tầm thường, hơn nữa còn có khí thế Vương giả.

Nếu như ông ta đoán không sai, thực lực của đối phương tuyệt đối không thể coi thường, hơn nữa lúc nào cũng có thể nghiền đám phế vật này ra bã.

Ông ta không cảm thấy đối lập với Trần Bình là một chuyện tốt.

“Đúng rồi. Ông Mặc, ông có muốn cùng chúng tôi đối phó Trần Bình không?”

Lúc này cũng có người đưa ra lời mời với ông ta, muốn kêu gọi ông ta cùng nhau đi trừng trị Trần Bình.

Nghe thấy lời này, Tông chủ được gọi là ông Trần kia không khỏi lắc đầu: “Cả đời Trần Phong Mặc tôi chưa bao giờ chủ động đi nhằm vào bất cứ người nào, tôi không muốn tham gia kế hoạch đối phó Trần Bình lần này.”

Ông ta cười híp mắt nói, trực tiếp từ chối yêu cầu của mọi người. Sau khi nghe xong lời nói của ông ta, trên mặt những người khác cũng lộ ra thần sắc rồi rắm.

“Ông xác định muốn làm như vậy sao? Ông mà làm như vậy, hoàn toàn là đang đối địch với chúng tôi đấy”




“Đúng thế, ông làm ra dáng vẻ thanh cao như thế, không phải là đang cố ý hạ thấp chúng tôi sao? Ha ha, ông thật là thú vị”

Nói xong những lời này, cách nhìn của mọi người đối với Trần Phong Mặc đều có chút không giống nhau.

Bọn họ luôn cảm thấy con người của Trần Phong Mặc thật sự là có chút thanh cao quá mức, hơn nữa còn có chút ra vẻ, làm quá mọi chuyện lên.

Trần Phong Mặc lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ, quả nhiên thế giới này chính là như vậy, nếu như bạn không đứng cùng một phía với bọn họ, vậy thì liền phiền phức rồi.

Thế nhưng bản thân ông ta chính là không muốn làm bạn với đám người này. “Nếu các người cảm thấy có thể đối phó được Trần Bình, tất nhiên là tôi không có ý kiến gì”. “Nhưng các người đừng quên, đối phương có thể nhẹ nhàng vượt qua đến cửa thứ bảy, thậm chí còn có thể tiếp tục xông lên cửa trên. Các người thật sự cảm thấy vòng vây của các người có tác dụng sao?”

Giờ phút này, bên ngoài đang vô cùng ồn ào, mà Trần Bình sớm đã chuẩn bị xông lên cửa thứ tám rồi. Linh thức của anh quá mạnh mẽ, con mãnh thú này không có cách nào chặn được anh.

Trần Bình giống như đang đi dạo trong sân sau nhà mình, không ngừng tìm kiếm trong sân này, ngược lại còn lấy hết tất cả bảo bối tốt đi.

Lúc này anh mới nhận ra, hóa ra phần thưởng khi thông qua không quan trọng, điều quan trọng thật sự chính là bảo vật được giấu khắp nơi trong mỗi cửa.

Giờ phút này, trong tay Trần Bình đã nắm giữ vô số dược liệu và đạn dược, thậm chí còn có cả các loại thần binh lợi khí, tất cả đều được anh tìm thấy trong mỗi cửa ải của tháp Lưu Ly.

Mà phần thưởng sau khi anh thông qua hết các tầng, chỉ là một chút thảo dược phổ thông, thậm chí bên ngoài cũng có thể mua được.

Mặc dù số lượng rất khả quan, nhưng anh lấy mấy thứ thảo dược phổ thông này thì có tác dụng gì cơ chứ?

Trần Bình đang lo lắng đám thuộc hạ kia của mình có thể phát hiện ra được bí mật này không?

Anh qua một tầng rồi lại một tầng, rất nhanh đã thu toàn bộ đồ vật ở trong này vào túi, đến cuối cùng còn rất nhẹ nhàng thoải mái lên đến tầng thứ chín,

Anh hoàn toàn không biết rằng, khi anh tiến vào tầng chín đã làm cho thế giới bên ngoài rung động như thế nào.

Rất nhiều Tông môn lớn đều có chút rầu rĩ, bọn họ căn bản không dám tiếp tục đi đối phó Trần Bình nữa.

Lúc này, những người muốn đối phó với Trần Bình càng thêm kiên định với ý nghĩ của mình.

“Mẹ nó, bất kể thế nào cũng không thể để người này lớn mạnh thêm nữa. Cậu ta quá khủng bố rồi. Chúng ta cần nhân lúc cậu ta còn trẻ mà giết cậu ta đi, trả bất cứ giá nào cũng được.”

“Đúng vậy, chúng ta phải đối xử với cậu ta như người của Ma đạo, như vậy mới có thể kịp thời diệt cậu ta từ trong trứng nước”.




Lúc này, biểu cảm của Trần Phong Mặc cũng trở nên vô cùng sáng lạn, ông ta không ngờ Trần Bình thật sự có thể thông quan rồi.

Nếu như cậu ta có thể sống sót ở tầng thứ chín, có lẽ cả giới tu hành đều chấn động theo.

Sắc mặt của thủ lĩnh quân hộ vệ Hoàng thành cũng trở nên cực kỳ khó coi, anh ta không ngờ Trần Bình lại có thực lực đến bậc này.

Thậm chí anh ta còn đang sợ rằng, kế tiếp Hoàng đế sẽ thay đổi suy nghĩ, lựa chọn đi lấy lòng Trần Bình.

Nếu như thật sự như thế, thì kế hoạch của anh ta coi như bị phá sản rồi.

Quan trọng là nếu Trần Bình ở trước mặt Hoàng để vạch tội mình, vậy thì tiêu rồi, anh ta không muốn. biến mọi chuyện trở nên tồi tệ như vậy.

“Chuyện này nên làm như thế nào đây?” Anh ta khó xử mở miệng, có chút khẩn trương nhìn Đàm Lãng Phong. Trên mặt Đàm Lãng Phong lóe lên một chút rối rắm, ông ta quả thực không biết nên làm gì bây giờ. Thực lực của Trần Bình đã vượt ngoài dự đoán của ông ta.

Trông thấy thần sắc trông chờ của thủ lĩnh, ông ta không nhịn được bắt đầu khoác loác: “Ai nói người tại tầng thứ chín chắc chắn là Trần Bình chứ, nói không chừng là đệ tử tinh anh nào đó thì sao. Đến lúc đó các ông dùng mọi thủ đoạn để hấp dẫn người đó qua là được”.

“Hơn nữa, chẳng lẽ trong Tông môn không cho phép cùng tên cùng họ sao? Người này rất có thể tên là Trần Bình, nhưng không phải là Trần Bình mà chúng ta đang nói tới”

Lời ông ta nói quá mức gượng ép, ngay cả người xung quanh đều không tin tưởng.

Thủ lĩnh nghe xong cũng không khỏi nhíu mày, lời của Đàm Lãng Phong nói quả thực rất khó tiếp nhận.

"Ông đừng ở đây phí thời gian nữa, mau xem tình hình của bọn họ đi.”

Trần Phong Mặc nhịn không được nhắc nhở một câu, tên nhóc này thật là mất mặt.

Mọi người đều không muốn nói chuyện với đối phương, bọn họ đều cảm thấy đầu của người này có vấn đề.

“Mẹ nó, ông không biết xấu hổ sao? Nói ra được những lời như vậy, chẳng lẽ có người dám cùng tên cùng họ với Tông chủ sao?”

“Hơn nữa, ông nhìn xem những người trên danh sách đều là Tông môn nào. Mỗi người bọn họ đều là cường giả của Diệt Thiên Tông”

“Người này tên là Sư Chấn Thiên, còn có Cổ Nhạc Nhạc, không phải đều là người bên cạnh của Trần Bình sao?”
Nghe thấy câu nói này, vẻ mặt của Đàm Lãng Phong trở nên vô cùng khó coi.

Thật ra làm sao ông ta lại không biết đạo lý này chứ, nhưng lúc này ông ta không biết mình nên nói cái gì mới có thể làm dịu bầu không khí này lại.

Thật ra, mỗi cửa ải đều có giới hạn thời gian về cấp độ, một khi bọn họ ở trong một cửa ải nào đó quá lâu, bọn họ sẽ bị loại ngay lập tức.

Chỉ cần bọn họ không bị mãnh thú bên trong đó giết chết, vậy thì chắc chắn bọn họ sẽ không chết.

Lần lượt có một số đệ tử đã bị khai trừ, một số người lại lựa chọn tự mình từ bỏ, mà cũng có một số người bị buộc phải chạy ra, không thể nào tiếp tục tiến hành kiểm tra cửa ải tiếp theo.

Đàm Lãng Phong nhìn thấy Trần Bình vượt qua hết cửa ải này đến cửa ải khác, thậm chí lúc này anh. còn có ý định chinh phục hoàn toàn tháp Lưu Ly, trong lòng của ông ta cực kỳ khó chịu.

Theo ông ta thấy, chẳng qua Trần Bình chỉ là một tên nhóc trẻ tuổi quá đáng mà thôi, có thể có thực lực mạnh đến mức nào chứ?

Thậm chí còn có thể nhảy nhót ở bên trong tháp Lưu Ly một khoảng thời gian dài như vậy.

Mà vào lúc này cũng có một ánh mắt u ám đang nhìn chằm chằm vào bảng xếp hạng trên tháp Lưu Ly.

Anh ta tên là Vân Thiên Lan, là đệ tử mạnh nhất của Vân Âm Tông, thế nhưng lần này anh ta chỉ thành công vượt qua được cửa ải thứ sáu mà thôi. Vốn dĩ anh ta còn muốn ép buộc vượt qua thêm một cửa ải nữa, nhưng suýt chút nữa đã bị đám yêu thú hung hãn kia xé thành trăm mảnh.

Chính vì chuyện này, anh ta cảm thấy vô cùng bất mãn với việc Trần Bình có thể liên tục xông lên đến cửa ải thứ chín.

“Không phải chỉ là một tên nhóc có chút may mắn thôi sao, cần gì phải hênh hoang đến như vậy. Tôi tin chắc rằng sau này anh sẽ không thể trải qua những ngày tháng tốt đẹp”

Vân Thiên Lan nói một cách hung ác, một tia oán hận lóe lên trong mắt anh ta, anh ta hận không thể hủy hoại hoàn toàn thanh danh của Trần Bình.

Có một số người chính là như vậy, vừa nghĩ đến việc ai đó sẽ cướp đi danh tiếng của mình, anh ta lại hận không thể lập tức hung hăng chèn ép đối phương một phen.

Giống như Trần Bình nên thành thật chấp nhận sự chèn ép của anh ta, bị anh ta coi thường là chuyện bình thường mới phải.

Thế nhưng nếu như Trần Bình dám chống lại quyền uy của anh ta, vậy thì đó chính là không biết điều.

"Sư huynh cứ yên tâm đi, tên nhóc này đã khiến cho mọi người nổi giận rồi, sau này mọi người chắc chắn sẽ không buông tha cho bọn họ”.

"Thứ gọi là Diệt Thiên Tông chẳng qua cũng chỉ là một tông môn tôm tép nhãi nhép mà thôi, căn bản không cần phải quan tâm nhiều như vậy”




Các đệ tử của Vân Âm Tông đang điên cuồng an ủi Vân Thiên Lan, đương nhiên bọn họ biết tính cách của Vân Thiên Lan, cho nên hoàn toàn không dám nói thêm cái gì hết.

Sau khi nghe được nhiều lời của sư đệ, sư muội như vậy, ngược lại tâm trạng của Vân Thiên Lan đã tốt lên rất nhiều, anh ta lặng lẽ nhìn cảnh tượng này, chờ đợi Trần Bình đi ra khỏi tháp Lưu Ly.

“Chúng ta cần phải bàn bạc rõ ràng về chuyện này một chút, người này không phải là loại dễ đối phó đầu, nếu như để cho bên phía hoàng để biết được tình huống của cậu ta, chắc chắn sẽ không thể ra tay với cậu ta lần nữa.”

Thủ lĩnh của đội quân hộ vệ trực tiếp kéo Đàm Lãng Phong sang một bên, bắt đầu thảo luận xem nên đối phó với Trần Bình như thế nào.

Đối với loại người được gọi là thiên tài này, anh ta hoàn toàn không để trong lòng, anh ta chỉ để ý đến việc liệu đối phương có ảnh hưởng đến tương lai của anh ta hay không mà thôi.

Tin rằng chuyện này sẽ sớm truyền đến bên chỗ của hoàng đế, nếu như không giải quyết đối phương sớm, vậy thì coi như xong.

“Một khi tên nhóc này được hoàng đế coi trọng, vậy thì sau đó coi như xong”

Trong lòng Đàm Lãng Phong cũng thoáng qua một tia hoảng sợ, ông ta không ngờ mọi chuyện lại thành ra như thế này.

Chẳng mấy chốc đã có mấy người lần lượt đi ra khỏi tháp Lưu Ly, mà nhóm người này chính là đệ tử của Diệt Thiên Tông.

Muốn đột phá tầng thứ chín ít nhiều gì cũng có phần khó khăn, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc bọn họ trực tiếp xông lên đến tầng thứ tám.

“Thực ra tôi vẫn có thể chơi ở trong đó thêm một lúc, nhưng tôi cảm thấy cho dù tiếp tục đợi ở chỗ đó thì cũng không có ích lợi gì, dù sao tầng cuối cùng cũng hơi khó, tôi là một người tương đối quý trọng mạng sống”.

“Đúng vậy, sở dĩ lý do tôi lãng phí nhiều thời gian ở bên trong như vậy là vì tôi đã khám phá ra bí mật của tòa tháp Lưu Ly này”.

Mọi người thảo luận anh một câu, tôi một câu, giống như mấy học sinh so sánh đáp án với nhau sau khi thi xong.

Nghe được cuộc nói chuyện của đám đệ tử này, những người xung quanh lập tức dựng thẳng lỗ tại tò mò lên, bọn họ cũng muốn biết từ tầng thứ năm trở đi có tình huống như thế nào.

Nghe được có người hiếu kỳ hỏi thăm mình, vẻ khinh thường thoáng qua trên khuôn mặt của đám đệ tử này.

"Bây giờ các người muốn biết bí mật liên quan đến tháp Lưu Ly sao? Ha ha, muốn tay không bắt sói sao? Chuyện này không phải đang nằm mơ sao?”

Mọi người nói chuyện với vẻ hơi khinh thường, bọn họ cũng biết nhóm người này không có ý tốt gì.




Ngoại trừ một số đệ tử vừa nhận được lợi ích lựa chọn rời đi tại cửa ải thứ tám, những đệ tử khác vẫn tiếp tục đột phá xông qua cửa ải.

Vào lúc này, Trần Bình đã đến được tầng thứ chín, cửa ải cuối cùng, trước mắt anh xuất hiện vô số sương mù chỉ trong nháy mắt, vậy mà làn sương mù này còn bao trùm toàn bộ khu vực.

Một tia thận trọng lóe lên trong ánh mắt của Trần Bình khi anh nhìn thấy làn khói này đang cố gắng khiến cho bản thân bị ảo giác.

Anh có thể đoán ra được làn sương mù này sẽ biến thành một con quái thú cực kỳ hung ác.

Ngay sau đó sương mù ngưng tụ, bóng dáng của mãnh thú trực tiếp xuất hiện trước mặt Trần Bình, nhưng không phải như những gì Trần Bình tưởng tượng là chỉ có một con mãnh thú.

Cứ như vậy hai con mãnh thú xuất hiện, đứng ngay trước mặt Trần Bình, nhìn chằm chằm vào anh với vẻ cực kỳ hung dữ.

Hai con mãnh thú này đều có thân hình sự tử cực kỳ to lớn, bọn chúng có bộ lông màu vàng kim, trong mắt mang theo vài tia máu, nhìn cực kỳ đáng sợ.

“Nếu như Sư Chấn Thiên lớn lên giống dáng vẻ này của chúng mày, có lẽ cậu ta đã bị tạo giết từ lâu rồi” Trần Bình không nhịn được chế nhạo một câu.

Đều là sư tử giống như nhau, thế nhưng dáng vẻ của hai con này lại có chút khó mà diễn tả được bằng lời.

Hai con sư tử lao về phía Trần Bình một cách điên cuồng như thể bọn chúng vừa nhìn thấy con mồi ngon lành nào đó.

Trần Bình không chút sợ hãi, vung trường kiếm lao tới.

Người như anh chưa bao giờ biết cái gì là rút lui và né tránh, anh chỉ biết khi đối mặt với kẻ thù thì phải nhanh chóng khiến cho họ biết được sự lợi hại của mình.

Ngay sau đó đã xảy ra một cuộc hỗn chiến giữa Trần Bình với hai con sư tử này, anh cưỡng ép áp chế thực lực của mình, chiến đấu chống lại hai con sư tử này.

Vốn dĩ khi ở trong tháp Lưu Ly, thực lực của anh đã bị áp chế đến mức thấp nhất, hiện tại anh vẫn đang cố gắng áp chế thực lực về mặt thể lực của mình, dường như muốn dùng cứng đối cứng để đối chọi với hai con sư tử này.

Ngược lại biểu hiện của Trần Bình cực kỳ xuất sắc, anh có thể dễ dàng giết chết hai con sư tử này.

Không bao lâu sau hai con sư tử biển thành một luồng sáng như máu biến mất ngay trước mặt Trần Bình, Trần Bình không lựa chọn trực tiếp rời khỏi tháp Lưu Ly mà là lắc lư ở trong đó cực kỳ thoải mái. Truyện Quân Sự

Anh vẫn còn chưa lục soát tầng thứ chín này, làm sao có thể tùy ý rời đi được.

Trần Bình đã dành ra ít nhất mười phút để liên tục tìm kiếm bên trong, sau đó nhanh chóng nhìn thấy thứ mà anh muốn.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom