• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Người thừa kế hào môn Full dịch (21 Viewers)

  • Chương 2924-2926

Mà đệ tử này luôn cực kỳ khiêm tốn, cậu ta chưa từng tuyên bố thân phận của mình ra bên ngoài, thể nên sàn đấu sinh tử cho rằng cậu ta chỉ là một tên nhóc có thực lực thực bình thường theo bản năng mà thôi.

Nếu không có thể lực, còn muốn kiếm tiền ở trong này, vậy tương đương với chỉ có một con đường chết.

"Nhưng bởi vì trước đó ông ta đã nghĩ cách dùng mưu kế để hại đệ tử của tôi, thế nên đối phương rơi vào kết cục chết nơi sa trường này, mà người nhà của cậu ta bởi vì không được trị liệu kịp thời nên cũng đã bỏ mạng"

"Lúc trước tôi còn không hề biết việc này, chờ sau này lúc biết rồi thì đã không còn kịp nữa." Trên mặt Trần Phong Mặc lộ ra một tia bất đắc dĩ.

Xem ra quả thật là ông ta cảm thấy có chút tiếc nuối.

"Thật không nghĩ tới thế thủ đoạn của tên này lại ghê tởm như vậy, bây giờ xem ra Cổ Nhạc Nhạc coi như là đã thay trời hành đạo rồi"

Trần Bình không nhịn được mà gật đầu với vẻ hài lòng. Cổ Nhạc Nhạc coi như đã làm được một chuyện giống người rồi.

Trần Phong Mặc ở một bên nhìn Trần Bình với vẻ cực kỳ khiếp sợ, không nghĩ tới thế mà chuyện lại phát triển thành bộ dạng này.

Vậy mà Trần Bình lại không có một chút cảm xúc sợ hãi nào với người kia cả.

"Thế mà cậu lại không lo lắng ông ta sẽ trả thù Cổ Nhạc Nhạc sao?"

Trần Phong Mặc nhìn thoáng qua Cổ Nhạc Nhạc đang hết sức phấn khởi ở bên cạnh, ông ta luôn cảm thấy chuyện này quá không thích hợp.

Trần Bình gật đầu một cách bình tĩnh: "Cái này thì có gì đáng sợ đâu chứ, chẳng qua chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi."

Ngay lúc này, Cổ Nhạc Nhạc cũng giựt giây Trần Bình nhanh chóng lên đó thử một chút. Sau khi nghe thấy những lời này, Trần Bình gật đầu.

Nếu tất cả mọi người đều muốn thử một phen, vậy tất nhiên anh cũng không có khả năng sẽ bỏ qua cơ hội này rồi.

"Bây giờ tôi sẽ qua đó báo danh"

Trần Bình đi qua đăng ký thông tin của mình rất nhanh, trên mặt anh mang theo vẻ cực kỳ hưng phấn, anh cũng có chút tò mò đối với người kết hợp với mình.




Anh muốn biết rốt cuộc anh sẽ được ghép với đối thủ như thế nào. Thông tin về thực lực của Trần Bình rất nhanh đã hiện lên trên tấm bia đá.

Sau khi nhìn thấy thực lực của bản thân, Trần Bình không nhịn được mà gật đầu đầy hài lòng.

Không thể không nói, hệ thống phân xét này cũng có chút vấn đề, thế mà lại định nghĩa thực lực của anh. kém cỏi như vậy.

"Nếu muốn định nghĩa thực lực của mình thành cảnh giới này, vậy mình thật sự cũng không có cách nào khác. Tiếp theo tốt nhất sắp xếp cho mình một vài tên thực lực cấp thấp."

Trần Bình lắc đầu với vẻ bất đắc dĩ, anh chả lo lắng bất kỳ chuyện gì cả.

Rất nhanh Trần Bình đã được ghép đối thủ, đám đối thủ này xuất hiện từng người từng người một ở trước mặt Trần Bình.

Mà giờ phút này, không ít người đều bắt đầu chờ mong trận chiến đấu này của Trần Bình.

"Ai ôi, không nghĩ tới lại là một gương mặt mới cả gan làm loạn. Nhìn không ra lá gan của cậu ta đúng là thật lớn"

"Cũng có thể người kia chính là ngựa ô trong truyền thuyết, cho nên cậu ta mới dám kiêu ngạo như thế. Nếu không sao cậu ta lại dám cuồng vọng như vậy cơ chứ?"

"Có một con hắc mã thôi cũng đã rất giỏi rồi, anh còn muốn bao nhiêu? Người kia chỉ là thực lực có chút mạnh mẽ mà thôi, dường như cũng không có chỗ nào lợi hại cả."

Tuy tất cả mọi người đều cảm thấy cực kỳ khiếp sợ đối với hành động của Cổ Nhạc Nhạc, nhưng trong lòng bọn họ cũng biết rất rõ, người này căn bản không sống được bao lâu.

Dám đắc tội với người phía sau của sàn đấu sinh tử, vậy thì hoàn toàn là đang nằm mơ rồi. "Nhanh lên đi, mọi người đến mua lớn mua nhỏ, tôi đoán chắc chắn cái tên mới tới kia sẽ bại trận"

Rất nhanh ván cược lại một lần nữa được mở ra.

Đáy mắt của Trần Bình hiện lên một tia chờ mong, trong lòng anh biết rất rõ, tiếp theo chính là thời khắc anh kiếm lớn một trận.

Đám người Cổ Nhạc Nhạc rất nhanh đã đầu tư tiền vào, đương nhiên bọn họ biết lão đại nhà mình tuyệt đối không có khả năng sẽ thua trận đấu này, cho nên lúc này tất cả mọi người đều ôm suy nghĩ muốn kiếm một khoản lớn mà chuẩn bị ra tay.

Rất nhiều người đều lựa chọn đặt phiếu vào đối thủ, trong lòng bọn họ cũng biết vô cùng rõ rằng sự tồn tại nhà Trần Bình không có khả năng giành được thắng lợi.

Lúc này, một cậu thiếu niên mặc một bộ quần áo bó sát người, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm gì đi rất nhanh về phía Trần Bình, cậu ta tựa như một con mãnh thú, cực kỳ hung ác.




Trần Bình đứng trên võ đài, anh yên lặng nhìn xung quanh, trong lòng anh không có cảm xúc khẩn trương nào cả, ngược lại còn có một cảm giác hưng phấn.

Trần Bình có sự tự tin vừa đủ, anh tin rằng mình có thể xưng hùng xưng bả.

Thoạt nhìn cậu thiếu niên mặc đồ đen này không lớn hơn Cổ Nhạc Nhạc bao nhiêu, hơn nữa cũng không hề cao, luôn có một loại cảm giác không đủ dinh dưỡng, nhưng trên người cậu ta lại tràn ngập một cỗ sát khí nồng đậm.

Cỗ sát khí này làm cho Trần Bình cảm thấy rất quen thuộc, chỉ có sau khi giết chết người đủ nhiều mới có thể có được hơi thở như vậy.

Sau khi cậu thiếu niên này nhìn về phía Trần Bình thì trong đáy mắt hiện lên một tia khinh thường. Cậu ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến, thế mà đối phương lại “lớn tuổi” như thế.

"Nể mặt anh là một người mới, tôi sẽ không giết chết anh. Nhưng anh phải lựa chọn để lại cái gì đó. Nói đi, anh muốn để lại một cánh tay hay một chân đây?"

Cậu ta nói với vẻ rất kiêu ngạo, giọng điệu có chút chậm rãi, nhìn bộ dạng dường như thật sự rất khinh thường Trần Bình.

Người này được gọi là Lý Bá Ngôn, từ nhỏ cậu ta chính là một cô nhi, sau này bị bán cho một gia tộc lớn làm đầy tớ, mãi đến khi lớn lên vận khí của cậu ta mới tốt hơn, cũng chạy thoát khỏi gia tộc này, thậm chí còn nhặt được một quyển công pháp, từ đó về sau cậu ta bước lên con đường của người tu hành.

Bởi vì từ nhỏ cậu ta đã gặp phải đủ loại ngược đãi rồi, cho nên cậu ta cực kỳ khó chịu đối với người nhà kia.

Sau khi trở thành người tu hành cường đại, cậu ta lựa chọn để trả thù, trực tiếp đi vào nhà này rồi giết sạch sẽ hết bọn họ, từ trên xuống dưới không còn một ai sống sót, thậm chí ngay cả mấy đứa bé cũng không thể may mắn thoát khỏi được.

Bởi vì người như cậu ta luôn cực kỳ hung ác và tàn nhẫn, cậu ta tuyệt đối sẽ không để lại bất kỳ hậu hoạn gì cho bản thân.

Những người đã từng ức hiếp Lý Bá Ngôn, mỗi một người đều bị giết chết cực kỳ thảm, hơn nữa hoàn toàn đều là bị đối phương ngược đãi cho đến chết, giống như bộ dạng của Lý Bá Ngôn lúc nhỏ bị người ta đánh vậy.

Sau đó Lý Bá Ngôn gia nhập vào một tổ chức sát thủ, thông qua khóa huấn luyện chuyên nghiệp mà trên mặt cậu ta cũng dần dần mất đi sự ngây thơ chất phác của thiếu niên, thậm chí còn có thể trở nên cực kỳ hung ác.

Lý Bá Ngôn đã chém giết ở sàn đấu sinh tử một khoảng thời gian rất dài rồi, cậu ta điên cuồng tăng xếp hạng của bản thân mình lên, hy vọng có thể được các tông môn lớn chú ý đến, đến lúc đó cậu ta có thể một lần thành danh, thậm chí còn có thể gia nhập vào trong các tông môn lớn.

Tán tu không đủ tiền đồ và tài nguyên chỉ có gia nhập vào các tông môn lớn thì mới có thể giành được một vài cơ duyên thích hợp với mình.

Lần này cậu ta nghe nói bên trong sàn đấu sinh tử có không ít người có thực lực cực kỳ cường đại đến. Nếu đã như vậy, vậy thì cậu ta chắc chắn phải thể hiện thực lực cá nhân của mình ra cho thật tốt mới được, ít nhất cũng phải làm cho đối phương chú ý đến cậu ta.
Một khi bị họ nhìn trúng, vậy thì tuyệt vời rồi.

Cho nên lần này cậu ta không chỉ muốn đánh bại Trần Bình, thậm chí cậu ta còn muốn đánh thắng cực kỳ quang minh lỗi lạc.

Điều quan trọng hơn là cậu ta phải thể hiện thực lực mạnh mẽ của bản thân ra, để cho đám người này đều biết cậu ta là một người cực kỳ thích hợp để nhận về làm đồ đệ.

Nghĩ đến đây, ánh mắt nhìn về phía Trần Bình của cậu ta cũng trở nên tràn đầy ý chí chiến đấu. "Không nhiều lời với anh nữa, nếu anh đã không muốn chọn, vậy để tôi tới chọn thay anh vậy."

Lý Bá Ngôn thấy Trần Bình nửa ngày cũng không muốn trả lời lại mình, cậu ta lập tức vung trường kiếm lên đâm về phía Trần Bình.

Lúc này chỗ mà đối phương vừa mới đứng thoáng cái đã xuất hiện thêm vô số bóng đen nhanh chóng xông về phía Trần Bình.

Cảm nhận được thực lực cường đại này của đối phương, Trần Bình cảm thấy có chút kinh ngạc.

Không nghĩ tới cậu ta lại uy mãnh như thế, hơn nữa vừa lên đã chọn dùng chiêu thức uy mãnh như vậy rôi.

Thật ra bình thường Lý Bá Ngôn cũng không trực tiếp chọn dùng sát chiêu mạnh nhất của mình như vậy, mà cậu ta thích dùng các loại chiêu thức tra tấn đối phương một cách chậm rãi.

Nhưng lần này vì để bày ra thực lực của mình, cậu ta đã chuẩn bị đầy đủ hết cả rồi, cậu ta phải đánh bại đối phương trong một chiều.

Tất nhiên Trần Bình cũng cảm nhận được thực lực cường đại mà đối phương thể hiện ra, anh không nhịn được khẽ cười. Rất rõ ràng, người trước mắt này tuyệt đối không thể khinh thường được.

Trong khoảng thời gian này Lý Bá Ngôn đã trải qua đủ kiểu tra tấn, tâm hồn cậu ta đã vặn vẹo từ lâu rồi, thế nên giờ phút này điều duy nhất mà cậu ta muốn làm chính là nhanh chóng tiến vào tông môn, được bồi dưỡng thành một thế hệ cường giả, từ nay về sau sẽ không bao giờ bị người khác ức hiếp nữa.

Đợi đến lúc đó, cậu ta muốn giết ai thì đó chẳng qua chỉ là chuyện một câu nói thôi, cho dù có chém giết sạch sẽ hết toàn bộ những người mà cậu ta ghét, cũng tuyệt đối không còn ai dám đến trêu chọc cậu ta nữa, không có ai còn dám nói thêm một câu vô nghĩa nào nữa.

Khi đó cậu ta muốn cái gì thì sẽ có thể càn rỡ mà giành được thứ đó.

Thật ra ban đầu Trần Bình cũng không có hứng thú gì với Lý Bá Ngôn cả, anh chỉ đơn thuần muốn chiến đầu một trận mà thôi, nhưng sau khi hiểu được một số chuyện của đối phương thì Trần Bình không nhịn được mà lộ ra nụ cười sáng lạn.




"Cậu nhóc cậu cũng khá thú vị. Nếu đã như vậy thì tôi cũng phải nghiêm túc đối đãi với cậu rồi".

Thật ra đối phương vẫn không được xem như là quá mức trầm ổn, căn bản là không hiểu hết hoàn toàn sự huyền bí của những công pháp này.

Trong mấy năm nay cậu ta vẫn luôn một mực theo đuổi đủ loại đủ kiểu tốc độ, cậu ta cho rằng chỉ cần tốc độ không ngừng tăng nhanh, vậy thì võ công trong thiên hạ sẽ không bị phá vỡ, tất cả mọi người đều sẽ không thể hiểu thấu đáo được sát chiêu của mình.

Dựa theo tình hình trước mắt mà nói thì quả thật là như thế. Bởi vì thực lực của đối thủ được ghép với cậu ta cũng không tính là quá mức cường đại, nếu để cậu ta gặp phải người giống như Trần Bình vậy thì cậu ta đã nhìn thấu hết tất cả các thủ từ lâu rồi, từ đó cậu ta sẽ phát hiện rốt cuộc chênh lệch thực lực quan trọng đến mức nào.

Nhìn thấy đối phương từ từ bức ép về phía mình, Trần Bình không nhịn được mà lộ ra một nụ cười, anh không lùi mà trực tiếp tiến về phía đối phương.

Dường như Trần Bình đang so tài với tên nhóc này xem tốc độ của ai nhanh hơn vậy.

Hai người quay quanh trong sàn đấu, rồi lại nhanh chóng chạy trở lại, cảm giác như một trận đọ sức về tốc độ, chứ không phải là một trận quyết đấu sinh tử.

Đám quần chúng ở xung quanh đều không nhịn được mà để lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, trong bọn họ có người đạo hạnh rất mỏng, căn bản là không nhìn ra được đây là tình huống gì.

Hơn nữa rất nhiều người đều cực kỳ hiểu rõ Lý Bá Ngôn, loại người nóng lòng muốn biểu hiện thủ đoạn thâm độc như Lý Bá Ngôn này, sao lại có thể đột nhiên bắt đầu so tốc độ với người ta rồi?

Nghĩ tới đây, tất cả mọi người đều có chút nghi hoặc nhìn chằm chằm lên đài, bọn họ cảm thấy cực kỳ hứng thú đối với trận đấu lần này.

"Cậu nhóc vừa với thu hoạch được này cũng khá là lợi hại đó, người như cậu ta tuyệt đối không đơn giản. Mấy người phía dưới đều chú ý một chút."

Lúc này, có một ông cụ thần bí đang xem cuộc chiến trên đài lên tiếng với vẻ rất hài lòng. Ông ta chỉ về phía phương hướng của Trần Bình, đáy mắt ông ta hiện lên một tia chờ mong, tựa như cảm thấy vô cùng hứng thú với cậu nhóc tên Trần Bình này vậy.

Bên trong căn phòng này có vô số lão giả, trên mặt bọn họ đều mang theo vẻ chờ mong, tựa như bọn họ cảm thấy rất hiếu kỳ với thân phận của Trần Bình.

"Quả thật tên nhóc này là người mạnh nhất mà tôi biết trong bao nhiêu năm nay, tốc độ của cậu ta tuyệt đối không thể khinh thường được. Hơn nữa thậm chí còn có một loại cảm giác có thể hạ gục Lý Bá Ngôn luôn.".

"Đúng vậy. Tôi cảm thấy người này vẫn đang giấu thực lực, nếu không có chút thực lực, căn bản không có khả năng chơi chiêu này."




"Các người đã hoàn toàn bị tên nhóc này lừa rồi. Theo tôi thấy thằng nhóc này chắc chắn không lợi hại như chúng ta tưởng tượng, nếu không cậu ta lãng phí thời gian ở đây làm cái gì chứ, trực tiếp giết chết Lý Bá Ngôn không phải là càng tiết kiệm thời gian hơn sao?"

Mọi người bàn luận xôn xao, bọn họ đều đang không ngừng nói chuyện với nhau. Cái nhìn của bọn họ đối với Trần Bình, có người cảm thấy Trần Bình rất không tệ, có thể cân nhắc một chút, mà có người lại cảm thấy Trần Bình chỉ là một tên phế vật mà thôi.

Giờ phút này hai người vốn nên đánh nhau thì lại giống như đang nổi điên nhanh chóng chạy loạn khắp nơi, hoàn toàn không có bất kỳ ý chiến đấu gì cả, ngược lại tựa như là đang so bì xem tốc độ của ai nhanh hơn.

Lý Bá Ngôn nhìn thấy Trần Bình lúc nào cũng có thể theo cùng, cậu ta lập tức cực kỳ tức giận. Rõ ràng là cậu ta đã triệu hồi phân thân ra rồi, thế mà Trần Bình vẫn có thể nhìn rõ chỉ trong cái liếc mắt, đây quả thật là quá mức khủng bố.

"Thật đúng là đáng chết. Tên này sao lại khó chơi như vậy?"

Lý Bá Ngôn vốn đang muốn tùy tay giải quyết Trần Bình, bây giờ trong lòng cậu ta lại vô cùng hoảng sợ, hoàn toàn giống như chó điên mà cắn lung tung về phía Trần Bình.

"Nếu cậu đã bị tôi ép điện hoàn toàn rồi, vậy thì tôi cũng sẽ không lãng phí thời gian với cậu nữa. Thằng nhóc cậu vẫn cần phải luyện tập một đoạn thời gian nữa, nếu không với bản lĩnh này của cậu chắc chắn sẽ chết trên chiến trường"

Nói xong lời này, Trần Bình không nhanh không chậm nâng tay lên, đánh thẳng một quyền lên trên mặt đối phương.

Tốc độ của Lý Bá Ngôn nhanh đến kinh người, không nghĩ tới Trần Bình lại đột nhiên dừng lại công kích mình, cho nên cậu ta không phản ứng kịp trong khoảng thời gian ngắn, trực tiếp bị đánh trúng ngã xuống đất.

Giờ phút này Lý Bá Ngôn chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, ngay sau đó một cảm giác nhục nhã mạnh mẽ truyền đến từ trong lòng.

Một khắc tiếp theo cậu ta đã không biết cái gì nữa rồi, chỉ biết mình thật sự quá mất mặt, cậu ta không có cách nào tiếp tục ở lại đây được nữa rồi.

"Thân pháp của thằng nhóc cậu cũng không tồi, vừa thấy là biết vận khí khá tốt mà lấy được thân pháp cũng coi như là lợi hại"

Trần Bình không nhịn được cười tủm tỉm rồi gật đầu.

Xem như cho đối phương một cái khẳng định, nếu đối phương không gặp phải người mạnh như anh, chắc vẫn sẽ có hy vọng giành thắng lợi.

"Trời ạ, đây rốt cuộc là tình huống gì thế? Thế mà chúng ta lại thua tiền rồi? Đây không phải là đang nói giỡn với tôi đó chứ?"
"May là lần này tôi thông minh, chỉ đổ vào một chút tiền thôi chứ không đặt hết toàn bộ vào, cũng không thua quá nhiều."

"Anh thì tốt rồi, tôi trực tiếp đổ vào đó rất nhiều tiền, thậm chí còn quăng hết cả vốn ban đầu của mình vào trong đó luôn, kết quả lại rơi vào kết cục như vậy. Anh nói xem tôi có xui xẻo không?"

Tất cả mọi người bàn luận anh một câu tôi một câu, thậm chí bọn họ còn suy nghĩ xem tiếp theo có muốn chọn một vài phương pháp khác để tham gia ván cược này hay không.

Thậm chí bọn họ đều cho rằng sàn đấu sinh tử này đặc biệt thiết kế một cánh bạc cho bọn họ, chính là để có thể lựa chút tiền.

"Sao lại có thể là bọn họ đặc biệt thiết kế một ván cược chứ? Đám người bọn họ không có gan lớn như vậy đâu"

"Tiếp theo chắc chắn Trần Bình sẽ gặp phải đủ loại đủ kiểu kẻ địch, cho dù có thế nào, chắc chắn cái tên Trần Bình kia sẽ thất bại thôi. Cho nên chúng ta tuyệt đối không cần phải lo lắng chuyện gì cả".

Trong lòng bọn họ đều cực kỳ rõ ràng, tiếp theo hẳn là phải làm thế nào mới tốt, dù sao thì mặc kệ có nói thế nào, chỉ cần tiếp tục chú ý vào là được.

Rất nhiều người khen chê không đồng nhất về Trần Bình, trong bọn họ, càng nhiều người cảm thấy chỉ là Trần Bình may mắn hơn mà thôi.

"Tên nhóc, cậu có thể đánh bại được Lý Bả Ngôn quả thật là vô cùng lợi hại, nhưng nếu cậu muốn tiếp tục chiến đấu thì có thể sẽ gặp phải kẻ địch càng lúc càng mạnh hơn."

"Cậu có muốn nghỉ ngơi một khoảng thời gian rồi lại tiếp tục không?"

Người chủ trì đang vô cùng khẩn trương mở miệng, ông ta luôn cảm thấy thực lực của Trần Bình rất không tồi.

Trần Bình khoát tay áo, anh không có ý muốn nghỉ ngơi gì cả, trong mắt anh, vừa rồi chẳng qua chỉ là việc nhỏ mà thôi.

"Tôi không cần nghỉ, trực tiếp sắp xếp người chiến đấu tiếp theo đi".

Lời nói cực kỳ kiêu ngạo của Trần Bình khiến cho nhiều người tức giận, trên mặt bọn họ đều mang theo vẻ khinh thường, bọn họ muốn xem thử xem tiếp theo Trần Bình sẽ làm thế nào.

Không tới mấy phút đã có một người đàn ông rung chuông xuất hiện trước mặt Trần Bình, thoạt nhìn người này cao lớn như một con gấu vậy.

"Thằng nhóc thối, cậu thật sự có chút bản lĩnh sao? Những trận đấu này cậu lại gặp phải tôi rồi" "Tôi sẽ cho cậu biết cái gì gọi là thực lực chân chính" Anh ta cực kỳ kiêu ngạo mở miệng nói, trên mặt anh ta mang theo vẻ cực kỳ đắc ý.




Nhìn thấy đối phương cả người đầy các bắp thịt khó coi, Trần Bình chỉ cảm thấy quá mức ghê tởm, anh không nhịn được mà lắc đầu, trên mặt anh hiện lên một tia bất đắc dĩ.

"Bớt sàm ngôn đi, anh muốn đấu thế nào đây?"

Trần Bình tò mò lên tiếng, trên mặt anh cũng mang theo vẻ chờ mong, anh muốn biết rốt cuộc đối phương định đầu một trận thế nào với mình.

"Nếu cậu đã tự tin như vậy rồi, vậy chúng ta chứ đấu quyền là được rồi."

Nói xong lời này, anh ta trực tiếp giơ nắm tay lên đánh về phía Trần Bình, trên mặt anh ta mang theo vẻ cực kỳ hưng phấn.

Anh ta tương đối tự tin với nắm tay của mình, hơn nữa trong lòng anh ta rất rõ ràng, trên cơ bản không ai có thể chịu được một quyền của anh ta.

Trần Bình gật đầu, tất nhiên anh không từ chối anh ta.

Nhìn thấy đối phương đánh một quyền về phía mình, ngay sau đó anh cũng giơ tay lên xông về phía đối phương.

Rất nhanh hai nắm tay đã va chạm vào nhau, ngay sau đó một bóng đen rất nhanh bay ra ngoài, trong nháy mắt đã ngã lăn quay trên sân đấu.

Lúc mọi người nhìn rõ ràng người bị đánh ngã này là ai thì tất cả quần chúng ở đây đều không nhịn được mà lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.

Bởi vì người bay ra ngoài không phải Trần Bình mà là tên có thực lực quá mức mạnh mẽ.

"Đây là chuyện gì vậy? Phải biết rằng anh ta chính là cao thủ thần lực trời sinh, thế mà lại có thể bị người ta trực tiếp đánh thành bộ dạng này"

"Cuối cùng tôi cũng cảm thấy tất cả những thứ này đều như ảo giác vậy, khiến cho tôi có chút không thể tin được."

Tất cả mọi người đàm luận anh một câu tôi một câu, bọn họ đều cảm thấy vô cùng kinh hoàng.

Nhìn thấy Trần Bình giành được thắng lợi một trận rồi lại một trận, trên mặt của một đám ông cụ trong phòng lộ ra vẻ mặt cực kỳ hoảng sợ, bọn họ luôn cảm thấy chuyện này có chút không thể tin được.

"Sao lại có thể như vậy? Sao đối phương lại có thể có thực lực như vậy được? Đây thật sự là quá mạnh rồi."




"Tiếp theo sắp xếp người càng lợi hại hơn nữa, tuyệt đối không cho phép cậu ta giành thắng lợi một lần nữa. Nếu cứ liên tiếp giành chiến thắng như vậy thì sẽ có ảnh hưởng rất lớn đến chúng ta."

Mấy ông lão rất nhanh đã phân tích ra chuyện nên làm tiếp theo, đó chính là bất kể có thế nào đi nữa cũng phải ngăn Trần Bình lại.

Trong sàn đấu sinh tử giờ phút này, hai tay Trần Bình bắt chéo sau lưng, anh cứ yên lặng như vậy nhìn người ở xung quanh.

Người xung quanh cũng không dám nói một lời nào, bọn họ chỉ dám yên lặng nhìn chằm chằm vào Trần Bình, nội tâm của bọn họ có chút kích động.

Giờ phút này ở phía trên bục cách đó mười mấy mét, một tên vô cùng kiêu ngạo đang không ngừng khóc rống lên, anh ta đã hoàn toàn sụp đổ rồi.

Lúc này, anh ta coi như là thân mang trọng thương, hơn nữa xương cốt cả người anh ta đều đã nát vụn hết cả rồi, trên các đốt ngón tay còn có thể nhìn ra không ít xương trắng lộ ra nữa.

Trong lòng anh ta vô cùng hoảng sợ, thật sự không hiểu vì sao đối phương lại có thể có thực lực cường đại như vậy được, thế mà lại có thể đánh anh ta thành bộ dạng này chỉ trong một quyền.

Cho dù mấy đối thủ anh ta từng gặp có thực lực mạnh nhất cũng chưa từng khoa trương như vậy.

Mấy ông cụ ở trong phòng đang bàn luận không ngừng về việc này, bọn họ rất rõ ràng tiếp theo có thể sẽ xảy ra một vài chuyện rất quan trọng.

"Tuyệt đối không thể để cho đối phương tiếp tục chiến thắng trận chiến tiếp theo nữa."

"Tôi tin tiếp theo chắc chắn mọi người đều sẽ đặt hết phiếu cho Trần Bình, kế tiếp bên phía sàn đấu sinh tử sẽ trách tội chúng ta. Chúng ta phải sắp xếp một người có thực lực mạnh nhất cho cậu ta, trực tiếp hạ gục cậu ta luôn mới được."

Đám ông cụ này là thành phần cực kỳ quan trọng của sàn đấu sinh tử, trong lòng bọn họ rất rõ ràng, nếu tiếp theo không có cách nào giải quyết tốt chuyện này, người của sàn đấu sinh tử sẽ trách tội xuống, vậy thì xong đời rồi.

Sau đó bọn họ trực tiếp sắp xếp Đàm Đa Đa xuất trận, thậm chí bọn họ còn quyết định trả cho đối phương một khoản tiền phí lên sân trước, mục đích chính là để áp chế Trần Bình,

Bây giờ rất rõ ràng Trần Bình vẫn tiếp tục chiến đấu, mà đám người này cũng đã tiếp tục đặt tiền rồi. Mỗi một người bọn họ đều đặt hết toàn bộ hy vọng của mình lên trên người Trần Bình.

Dù sao thì
1626347152389.png
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom