• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Người thừa kế hào môn Full dịch (28 Viewers)

  • Chương 2908-2912

"Sao cô lại xuất hiện ở nơi này? Chuyện gì xảy ra vậy? Không phải cô đã bị chôn vùi ở nơi đó cùng với đảm anh em kia rồi sao?"

Đàm Lãng Phong cũng không nhìn kỹ xem rốt cuộc ai còn sống, cho nên căn bản ông ta không rõ bây giờ đối phương là sống hay chết nữa.

Nghe thấy lời này, Bồ Phong Hoa không nhịn được mà thở dài một hơi, đáy mắt cô ta hiện lên một tia bất đắc dĩ.

"Cơ duyên trùng hợp, tôi thành công tránh thoát được một kiếp này. Nhưng những người nhà khác của tôi lại không có may mắn như vậy, bây giờ bọn họ đã.."

Vừa nghĩ đến cha mẹ của mình chết trên tay của tên kia như vậy, nội tâm của Bồ Phong Hoa vô cùng đau khổ.

Sau khi nhìn thấy bộ dạng của đối phương, trên mặt Đàm Lãng Phong cũng hiện lên một tia rối rắm. "Chắc là cô rất muốn đối phó với Trần Bình nhỉ? Chỗ tôi có một phương pháp”

Nếu đối phương đã có ý kiến với Trần Bình lớn như vậy, vậy tất nhiên ông ta muốn lợi dụng cơ hội này để Bồ Phong Hoa đi lừa Trần Bình lại đây.

"Bộ dạng của cô xinh đẹp như vậy, chắc chắn là có thể đối phó được với Trần Bình thôi, hơn nữa tôi tin rằng trên thế giới không có người đàn ông nào là không thích bộ dạng này của phụ nữ"

"Từ xưa tới nay anh hùng khó qua ải mỹ nhân, cái tên Trần Bình kia lại càng như thế nữa."

Trong mắt ông ta, căn bản không có người đàn ông nào không thích kiểu này, cho nên nếu có thể để cho Bồ Phong Hoa tranh thủ đi lừa Trần Bình, nói không chừng thật sự có thể có cơ hội biến việc này trở nên không giống bình thường.

Sau khi nghe thấy những lời này, trên mặt Bồ Phong Hoa cũng hiện lên một tia chờ mong. Thật ra sao Bồ Phong Hoa lại không muốn đi lừa Trần Bình cơ chứ, cho dù là không làm kẻ địch của Trần Bình thì cũng chả sao cả.

Dù sao Trần Bình có thực lực rất mạnh mẽ, nếu cô ta có thể đi theo Trần Bình, tất nhiên là một chuyện cực kỳ tốt rồi.

"Ông yên tâm đi, chỉ cần cho tôi cơ hội chắc chắn tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ này thôi, tuyệt đối sẽ không khiến cho ông thất vọng đâu"

Nói xong lời này, Bồ Phong Hoa liếc mắt một cái đã nhìn thấy Trần Bình trong đám người, trên mặt Bồ Phong Hoa hiện lên một tia chờ mong, cô ta rất khát khao với cái người Trần Bình kia.

Trần Bình không biết lúc này anh đã bị người ta theo dõi, trên mặt anh hiện lên một tia nghi hoặc, anh luôn cảm thấy có người nào đó đang len lén nhìn mình.

Bởi vì trọng điểm của nó cũng không hề đặt trên người Đàm Lãng Phong, cho nên tất nhiên không rõ rốt cuộc đối phương đã xảy ra chuyện gì.

Lúc này, Sư Chẩn Thiên không ngừng nói thầm bên cạnh Trần Bình, anh ta đã thông qua thực lực của mình mà phân tích ra những tình huống này.

"Lão Đại, căn cứ theo phân tích của tôi, đám tông môn này căn bản không so được với chúng ta, hơn. nữa nhìn bộ dạng là biết ngay quả thật bọn họ vô cùng kém cỏi, hoàn toàn không có một chút nội tình gì cả, các đệ tử trong đó càng không bì được với chúng ta."

Sự phân tích của Sư Chấn Thiên rất có lý, ở trong mắt những người khác, tông môn này của đám người Trần Bình hình như chả có chỗ nào lợi hại cả, mà trên thực tế chỉ có trong lòng anh là biết rõ rốt cuộc bên. trong tông môn này của mình lợi hại đến cỡ nào.

Ví dụ như kiểu tông môn như Luyện Đan tông trên thực tế bọn họ cũng chỉ hiểu luyện đan thôi, đối với

những thứ khác bọn họ hoàn toàn chính là dốt đặc cán mai.

Mà kiểu tông môn như Luyện Đan tông này thì lại chỉ hiểu việc luyện chế các loại vũ khí, cho nên bọn họ hoàn toàn không thể được xưng là mạnh mẽ.

Trần Bình nghe thấy lời này, anh không nhịn được mà lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, quả thật anh không nghĩ thứ mà đám tông môn này biết lại chỉ có một thứ duy nhất như thế.

Một tông môn đủ tư cách lớn mạnh, theo lý thuyết thì hẳn phải biết rất nhiều thứ mới đúng, mà đối phương lại chỉ biết một loại duy nhất này, nói ra hơi mất mặt.

"Đúng vậy. Tôi nói đám tông môn này chính là phế vật, bọn họ căn bản không có bất kỳ nhu cầu gì để so đấu với chúng ta cả. Mỗi một tên đệ tử của chúng ta đều là sự tồn tại toàn năng."

Cổ Nhạc Nhạc cũng không ngừng mắng chửi ở bên cạnh, anh ta cứ luôn cảm thấy nói chuyện này ra cảm thấy rất buồn cười.

"Xin chào, anh là tông chủ của Diệt Thiền tông sao?"

Ngay đúng lúc này, một giọng nói dò xét đột nhiên vang lên bên tai Trần Bình, điều này làm cho Trần Bình cảm thấy cực kỳ không thoải mái.

Tất nhiên Trần Bình biết có người đang dần dần đến gần mình, nhưng anh căn bản không muốn để ý tới. "Có chuyện thì nói, có rắm mau thả, đừng có lãng phí thời gian với tôi ở đây." Trần Bình cực kỳ nghiêm túc lên tiếng nói, anh không muốn để ý tới tên phế vật này.

Anh liếc mắt một cái là đã có thể nhìn ra được người phụ nữ này tuyệt đối là mang kế hoạch nham hiểm trong lòng, một khi đã như vậy, vậy thì anh còn nói nhiều lời vô nghĩa làm gì chứ.

Bồ Phong Hoa không ngờ Trần Bình lại lạnh lùng như thế, điều này làm cho cô ta cảm thấy rất khó chịu. "Thật ra người ta cũng chỉ tò mò mà thôi, không có ý gì khác."

Bồ Phong Hoa thật cẩn thận đi tới trước mặt Trần Bình, cô ta lên tiếng với vẻ vô cùng khẩn trương, hơi rối rắm nhìn Trần Bình.

Nhìn thấy bộ dạng này của đối phương, Trần Bình không nhịn được cười. "Tôi biết cô là người của Luyện Đan tông, không cần cố gắng giả vờ giả vịt với tôi ở đây." "Cô có thể sống sót cũng khiến tôi cảm thấy khá là kinh ngạc đó."

Trần Bình lên tiếng nói, rất rõ ràng anh căn bản là khinh thường đối phương, ở trong mắt anh người phụ nữ này hoàn toàn chính là một đứa con ghẻ.

"Thứ cô nên quan tâm nhất bây giờ hẳn là thi thể của cha cô đang ở nơi nào, mà không phải chạy đến đây thăm dò tôi. Điều này đối với cô mà nói cũng không có lợi ích gì đâu."

Trần Bình cứ tự mình nói như vậy, lời nói tràn ngập vẻ lạnh lùng.

Lời này của Trần Bình vừa nói ra, cả người Bồ Phong Hoa đều trợn tròn cả mắt, cô ta không nghĩ tới vậy mà Trần Bình lại sẽ nói ra loại lời nói này, cô ta càng không nghĩ tới Trần Bình lại nhắc tới người cha ma quỷ của mình.

"Chuyện đó là do anh làm đúng không?"

"Là anh đã dụ chúng tôi đến nơi đó, hơn nữa còn liên hợp với người của Ma Đạo ở nơi đó xuống tay với chúng tôi?"

Bồ Phong Hoa lên tiếng chất vấn Trần Bình, vừa nghĩ đến cha mình đã chết thảm như vậy, nội tâm cô ta đã cực kỳ phẫn nộ.

Vốn dĩ cô ta cũng được coi như là sự tồn tại tựa như thiên chi kiêu nữ ở tông môn, dựa vào thân phận. của Luyện Đan tông, có nói thế nào thì cũng có thể hồ đồ mà gả cho một tên thiên chi kiêu tử của một tông môn tốt.

Nhưng bây giờ tông môn của bọn họ thoáng cái đã ngã xuống đáy cốc rồi.

Những tông môn loại lớn đó đương nhiên sẽ không nguyện ý tiếp tục kết thông gia với bọn họ nữa, cho nên muốn gả cho một tên thiên chi kiêu tử, trên cơ bản là chuyện không có khả năng.

Nghĩ tới đây, nội tâm cô ta vô cùng tức giận, cô ta hận không thể lập tức giết chết Trần Bình đi.

Nhưng cuối cùng cô ta vẫn mạnh mẽ kiềm chế loại thống khổ này xuống.

Bồ Phong Hoa sắp xếp lại cảm xúc của mình một chút, trên mặt cô ta lộ ra nụ cười sáng lạn, dường như cô ta căn bản không thèm để ý đến tất cả những lời mà Trần Bình đã nói.

Giống như người vừa mới nổi giận kia không phải là cô ta vậy.

"Bọn họ có kết cục như vậy không phải cũng đáng sao? Ai bảo quá mức tham lam làm gì".

"Chắc chắn chuyện này đã mang lại phiền phức rất lớn cho anh, tôi cũng cảm thấy cực kỳ áy náy với chuyện này, cho nên tôi muốn tìm một cơ hội để xin lỗi anh. Không biết anh có nguyện ý chấp nhận hay không?"
Ý đồ của Bồ Phong Hoa là lừa Trần Bình, dù sao cho dù có thế nào, cô ta cũng định phải lấy được hai chữ "đồng ý” từ trong miệng Trần Bình.

Một khi cô ta có thể tới gần Trần Bình, vậy thì tiếp theo đã có thể dễ dàng hơn rồi.

Sau khi nghe thấy lời nói của đối phương, Trần Bình yên lặng cười, anh quay đầu nhìn thoáng qua Cổ Nhạc Nhạc và Sư Chấn Thiên, trên mặt anh lóe lên một tia bất đắc dĩ.

"Lão Đại, anh cứ dứt khoát thu nhận người phụ nữ này lại đi, tôi tin chắc chắn sẽ có trợ giúp rất lớn đối với anh đó."

Sư Chấn Thiên ở bên cạnh không nhịn được mà trêu chọc Trần Bình hai câu, cảm giác giống như thật lòng muốn giúp Trần Bình thu nhận người này vậy.

Nghe thấy lời nói này, Cổ Nhạc Nhạc ở bên cạnh cũng lập tức gật đầu, dù sao thì bọn họ cũng luôn là người xem náo nhiệt không chê chuyện lớn.

"Đúng vậy đó, anh xem bộ dạng của cô gái này xinh đẹp như vậy, nếu không thì để làm một đứa đầy tớ ở trong nhà đi."

Đương nhiên bọn họ đều biết người phụ nữ này có ý gì, cho nên tất cả mọi người không nhịn được mà trêu chọc đối phương, muốn giành lấy người phụ nữ này tới tay.

Mục đích bọn họ làm như vậy rất đơn giản, chính là vì đơn thuần muốn sỉ nhục đối phương mà thôi.

Bồ Phong Hoa còn tưởng rằng đám người này thật sự đã bị cô ta lừa rồi, cho nên lúc này trên mặt cô ta lộ ra vẻ mặt hưng phấn, cô ta không ngừng gật đầu ở bên cạnh.

"Đúng vậy đó, anh xem trong lòng của tôi cũng đã muốn xin lỗi anh như vậy rồi, anh cứ dứt khoát tha thứ cho tôi đi"

Tuy nói cái cớ này của Bồ Phong Hoa quả thật hơi khiến người ta bất đắc dĩ, nhưng nhìn thấy đối phương thật lòng muốn làm việc cho mình như vậy, cuối cùng Trần Bình cũng gật đầu.

"Nếu đã như vậy, vậy tiếp theo đây cô cứ đi theo tôi đi, nhưng cô cần phải làm cho rõ, không phải chuyện gì cô cũng có thể hỏi được đâu"

"Cô cứ làm từ chuyện bưng trà rót nước đơn giản nhất trước đi, cô có vấn đề gì không?"

Trần Bình rất khinh thường mà lên tiếng nói, xem ra dường như anh muốn biến đối phương thành một tay sai phế vật rồi.

Nghe anh nói như thế cô ta lập tức gật đầu.

"Yên tâm đi lão đại, tôi nhất định sẽ hiểu kính anh thật tốt."

Bồ Phong Hoa lập tức nhập gia tùy tục, gọi Trần Bình là lão đại theo hai người kia.

Nhìn thấy một màn này, hai người Cổ Nhạc Nhạc và Sư Chấn Thiên đều không nhịn được mà che miệng lại bật cười ở bên cạnh. Bọn họ không nghĩ người này lại ngu ngốc như thế, chỉ mới vậy mà đã thành công bị lừa rồi.

"Xong đời rồi, tiếp theo chắc chắn là lão đại muốn xử lý chúng ta. Đi nhanh đi, đừng chọc phải phiền phức nữa."

"Cứ như vậy đi, chúng ta nhanh chóng đi xem em gái một chút đi, đừng ở lại đây làm ảnh hưởng đến tâm tình của lão đại nữa, bằng không đến lúc đó lão đại lại giết luôn chúng ta thì phải làm sao?"

Hai người hi hi ha ha trực tiếp bỏ chạy ra ngoài, lúc này trên mặt Trần Bình cũng lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ. "Cái đám nhóc này thật đúng là thô tục.

Trần Bình bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Bồ Phong Hoa đang đứng bên cạnh, anh không nhịn được mà phất phất tay về phía đối phương.

"Đi làm cho tôi một chút trái cây tươi ngon đi. Còn nữa, nhất định phải gọt vỏ trái cây ra mới được, nếu không tôi tuyệt đối sẽ không ăn đâu. Các loại khác đều phải làm đến mức cực kỳ quy chuẩn mới được. Nếu không lúc nào tôi cũng có thể đuổi cô ra ngoài"

Trần Bình cố ý nói những lời khiến cho người khác cảm thấy ghê tởm, sau khi nghe thấy những lời này, trên mặt Bồ Phong Hoa không chỉ không có vẻ mặt buồn bực gì, ngược lại lại rất dịu dàng mà gật đầu.

Lúc này Bồ Phong Hoa chỉ muốn xử lý Trần Bình một trận cho thật tốt, đối với Bồ Phong Hoa mà nói, tất cả những thứ này chẳng qua cũng chỉ là chịu nhục mà thôi.

Thật vất vả mới giải quyết được người này, Trần Bình cảm thấy cực kỳ thoải mái, trên mặt anh lộ ra vẻ mặt thích ý. Nếu tiếp theo thật sự có một tên đầy tớ để có thể tùy ý sai bảo như thế, vậy thì cảm thấy cũng coi như không tồi.

Nghĩ tới đây, Trần Bình tự mình ngồi ở một bên tiếp tục xem trận đấu. Trận đấu này căn bản không hề hồi hộp chút nào, bọn họ nhất định thắng chắc rồi.

Bây giờ trận đấu đã tiến hành được hơn một nửa rồi, trong lòng Trần Bình rất rõ ràng, bọn họ đã sắp giành được thắng lợi rồi.

Lúc này, Bồ Phong Hoa đang lén lút đi tới bên cạnh Đàm Lãng Phong, cô ta thấp giọng báo cáo lại tình hình.

"Tôi đã thành công giành được sự tin tưởng của Trần Bình, bây giờ đã trở thành người bên cạnh Trần Bình rồi, cho nên tiếp theo ông cũng không có gì phải lo lắng nữa cả."

Trong mắt Bồ Phong Hoa mình và đối phương đã trở thành người một nhà rồi, nếu đã như vậy, vậy thì chắc chắn bọn họ sẽ phải hợp tác với nhau để đối phó Trần Bình.

Đàm Lãng Phong không nghĩ đến vậy mà đối phương lại thành công như thế, dễ dàng thâm nhập vào nội bộ của Trần Bình.

"Xem ra cái tên Trần Bình kia cũng không phải là loại tốt đẹp gì cả, đều nói anh hùng cũng khó qua ải mỹ nhân, trên thế giới thật đúng là như thế. Người này căn bản không có cách nào đối phó với người đẹp được."

Trên mặt Đàm Lãng Phong hiện lên một tia hưng phấn, thậm chí ông ta còn đang tự hỏi, tiếp theo ông ta phải đối phó với Trần Bình như thế nào đây.

Trong trong phạm vi nhận thức của ông ta, Bồ Phong Hoa đã là một người đẹp cực phẩm rồi, cho nên người phụ nữ này hoàn toàn có thể hấp dẫn được Trần Bình.

Lúc này Trần Bình vừa vặn cũng không để cho Sư Chấn Thiên đưa mấy người phụ nữ ở trong biệt thự đến đây, cho nên người kia không biết mình chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi.

Bồ Phong Hoa ỷ vào mình ít nhiều gì cũng có chút nhan sắc là có thể làm xằng làm bậy, cô ta cố ý chạy đến trước mặt các thiên chi kiêu tử của hàng loạt tông môn không ngừng lắc lư, muốn làm cho đám người này chú ý tới mình.

Tuy bây giờ đan điền của Bồ Phong Hoa đã hơi vỡ tan rồi, nhưng cô ta vẫn xinh đẹp như trước, hơn nữa với thân phận thánh nữ này của cô ta, tất nhiên là cực kỳ hấp dẫn người khác.

"Các anh em đồng môn, tuy tôi rất muốn đến làm khách trong tông môn của mọi người, nhưng tôi đã bị tên tông chủ của Diệt Thiên tông kia cưỡng ép thu nhận làm người hầu rồi, cho nên bây giờ tôi cũng không có cách nào khác."

"Các người cũng biết tông môn của bọn tôi đã trải qua một trận biến cố, cho nên tất nhiên thân phận và địa vị của tôi đã không thể so sánh được."

Bồ Phong Hoa đang không ngừng kể ra những đau khổ mà mình đã trải qua, tựa như Trần Bình là một tên đại ác ma không hơn không kém vậy.

Sau khi nghe thấy những lời này, có không ít người không khỏi đau lòng, bọn họ ở bên cạnh không ngừng thề rằng nhất định sẽ báo thù giúp Bồ Phong Hoa.

Bồ Phong Hoa nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, cô ta không nhịn được mà lộ ra ánh mắt hưng phấn.

"Mọi người ngàn vạn lần đừng vì tôi mà đi đối phó với cái người Trần Bình kia. Mọi người mau nhìn xem đám đệ tử dưới tay anh ta lợi hại đến cỡ nào chứ. Mỗi người đều có thực lực bất phàm, hơn nữa anh ta còn

khoe khoang với tôi rằng nhất định sẽ treo các người lên đánh. Tôi cũng không nghe nổi nữa rồi."

Bồ Phong Hoa có khả năng lừa gạt tinh vi, cô ta dễ dàng khơi mào lên mâu thuẫn giữa bọn họ và Trần Bình. Trên thực tế vốn dĩ đám người này còn có chút bất mãn với Trần Bình, bây giờ có việc này lên men, tất nhiên bọn họ không giống như trước nữa, bọn họ đã hoàn toàn ghi hận lên cái tên Trần Bình đã cướp mất nữ thần của bọn họ.
Cảm nhận được vẻ cực kỳ bất mãn của đám người này, Trần Bình cười trừ.

Ngôn ngữ công kích của đám người này căn bản không có tác dụng gì với Trần Bình cả, thậm chí Trần Bình chỉ cảm thấy bọn họ đang quá ồn ào.

Lúc này người thần bí đang định ám toán Trần Bình kia thì đang trốn ở trong một góc, âm thầm quan sát Trần Bình.

Dường như hắn ta có thù hận lâu năm với Trần Bình vậy, trong mắt hắn ta tràn ngập sát ý.

"Nếu không phải có được tấm áo choàng lợi hại này, có lẽ thân phận của mình cũng đã bị Trần Bình phát hiện ra rồi, thực lực của tên này đúng là không thể khinh thường được."

Người thần bí không nhịn được mà về về góc áo của mình, bộ quần áo này là hắn ta giành được do cơ duyên trùng hợp, có thể che chắn rất nhiều sự dò xét của cường giả.

Vốn lúc trước hắn ta còn ôm thái độ thử một lần, muốn lắc lư một cái ở trước mặt Trần Bình, nhưng hắn ta phát hiện mình đã đến đây một đoạn thời gian dài như vậy rồi, thế mà Trần Bình lại không hề có một chút phản ứng nào, rất rõ ràng đối phương căn bản không nhận ra hắn ta.

Bộ áo khoác này tuyệt đối là một thần khí.

"Cậu cho rằng tới được đại lục này là có tác dụng rồi sao? Chẳng lẽ đại lục Cổ Chước không chứa chấp nổi tồn đại phật như cậu sao?"

Nếu Trần Bình mà nhìn thấy khuôn mặt xấu xí này của đối phương, anh nhất định sẽ nhận ra được thân phận của người đàn ông này.

Người này chính là Lưu Trí Hoa. Nhưng không ai ngờ Lưu Trí Hoa cũng đi theo đến nơi này. Thật ra sau khi Trần Bình mở cổng ra, Lưu Trí Hoa đúng lúc trực tiếp bị hút tới địa phương thần bí này.

Lưu Trí Hoa có nằm mơ cũng không nghĩ đến mình cũng có thể đi vào một mảnh đại lục tâm tâm niệm. niệm này, lúc này tâm tình của hắn ta cực kỳ tuyệt vời.

Vốn hắn ta muốn nhân cơ hội này mà phát triển thật tốt, nhưng không nghĩ đến ở bên trong mảnh đại lục này thế mà lại nhìn thấy bóng dáng của Trần Bình.

Kẻ thù gặp mặt hết sức đỏ mắt, sự xuất hiện của Trần Bình làm cho Lưu Trí Hoa hết sức phẫn nộ một lần nữa.

Hắn ta thề rằng hắn ta nhất định sẽ tạo ra một mảnh thiên địa ở nơi này, thậm chí hắn ta còn muốn để cho Trần Bình biết sự lợi hại của hắn ta.

"Đợi tôi liên hợp với tất cả đảm tông môn này lại, rồi lại cùng đến lăng mộ cổ kia tìm kiếm một trận, đến lúc đó chắc chắn có thể xử lý được tên nhóc Trần Bình cậu."

Nghĩ đến đây hắn ta tràn đầy tin tưởng.

Lúc vừa mới tới nơi đây, hắn ta đúng lúc rơi xuống bên trong lăng mộ, khi hắn ta tỉnh lại, vừa vặn trong tay đã túm lấy bộ áo khoác này rồi.

Lúc này hắn ta cũng biết mình đối mặt với địa phương xa lạ như vậy căn bản là không làm gì được, hắn ta chỉ có thể nắm chặt thời gian mà chạy thoát thôi.

Sau khi hắn ta chạy thoát thì mới phát hiện hóa ra bộ áo choàng này vậy mà lại lợi hại như thế.

Thậm chí nó còn có thể che chắn được rất nhiều sự dò xét của đại nhân, chính bởi vì dựa vào bộ áo choàng này mà hắn ta đã thành công tránh thoát được sự thăm dò của không ít người.

Không nghĩ tới lúc này thế mà lại có thể tránh được đôi mắt của Trần Bình, đây quả thực chính là quá mức khoa trương.

"Mình nhất định phải đến địa phương thần bí kia một lần nữa để tìm kiếm một trận".

Lúc này hắn ta đã thành công lợi dụng phương pháp cố ý lừa bịp của mình để hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người, đám người của mấy tông môn này người nào cũng đều cảm thấy cực kỳ hứng thú với Lưu Trí Ноа.

Nếu đối phương có thể ẩn nấp thân hình hoàn mỹ như thế, vậy thì cũng đủ để chứng minh rằng hắn ta tuyệt đối sẽ không quá kém cỏi.

Hơn nữa chắc chắn thực lực của hắn ta cũng cực kỳ cường đại mới đúng.

Tuy không phải mỗi người đều cảm thấy có thù địch với Trần Bình, nhưng trong lòng của bọn họ đúng là vẫn còn có chút kiêng kị đối với cái tên Trần Bình kia.

"Thực lực của người này còn lợi hại hơn nhiều so với trong tưởng tượng các người, nếu các người không giải quyết được anh ta, có lẽ kế tiếp sẽ gặp phải rất nhiều phiền phức."

"Anh nhìn xem cái được gọi là Diệt Thiên Tông của anh ta đã trở thành một nguy hiểm lớn rồi, nếu để cho đám đệ tử này của anh ta tiếp tục phát triển nữa, chẳng phải là lúc nào cũng có thể lật đổ chúng ta sao?" Lưu Trí Hoa chậm rãi nói.

Dựa vào cái lưỡi không tới ba tấc của hắn ta, hắn ta đã thành công lừa được hết tất cả mọi người.

Lúc này Trần Bình không biết tất cả những thứ này đã triển khai xung quanh mình rồi.

Anh chỉ biết là đám đệ tử kia của anh đã thành công giành lấy được danh hiệu đệ nhất.

Phần thưởng cho trận đấu lớn này cũng không nhiều, chỉ có một ngọn núi Phong Minh thôi.

Ngay cả bên chủ sự cũng không nghĩ đến, vậy mà tông môn này không hiểu thế nào lại giành được thắng lợi.

"Hay cho một Diệt Thiên tông, xem ra khẩu khí của các người cũng không nhỏ đâu. Nếu các người đã sở hữu thực lực cường đại như vậy rồi, vậy thì ngọn núi Phong Minh này sẽ thuộc về các người vĩnh viễn."

"Hy vọng các người có thể giữ được ngọn núi này, đừng để bị người khác cướp đi mấy."

Lão giả dẫn đầu bên phía chủ sự có chút đăm chiêu lên tiếng nói.

Ông ta thề là mình chưa từng nhìn thấy Trần Bình nữa.

Căn cứ vào sự dao động của thực lực trên người đối phương, ông ta cũng có thể phán đoán ra được là người của chính đạo.

Đối với tông môn yên lặng mà phát triển lên này, ông ta chỉ cảm thấy vô cùng khủng bố. Giờ phút này, Bồ Phong Hoa lại cung kính đứng trước mặt Đàm Lãng Phong nghe đối phương chỉ dạy. "Nếu như có cơ hội, cô đi bái cậu ta làm thầy đi, học hết toàn bộ mấy thứ trên tay cậu ta."

"Quả thật đám đệ tử dưới tay cậu ta này không thể khinh thường được, thậm chí tôi còn có thể phán đoán ra được công pháp mà người tu hành cho đệ tử cũng tuyệt đối không kém. Nếu có thể đưa cho người của Luyện Đan tông chúng ta sử dụng, cho dù chỉ có một bộ phận đệ tử như vậy thôi thì cũng có thể phát huy ra hiệu quả rất lớn"

Trên mặt Đàm Lãng Phong mang theo vẻ hưng phấn, vừa nghĩ đến tiếp theo có thể chiếm hết toàn bộ những thứ của Trần Bình về làm của riêng, ông ta đã hận không thể cất giọng ca vàng một trận.

"Cái gì? Thế mà ông lại muốn tôi đi bái tên kia làm thầy, vậy chẳng phải là cung cấp với.”

Trên mặt Bồ Phong Hoa lộ ra một tia kinh ngạc, tuy Bồ Phong Hoa cũng không hề kháng cự làm như vậy, nhưng tốt xấu gì thì đối phương cũng là tông chủ của mình, có nói thế nào thì Bồ Phong Hoa cũng phải giả bộ một hồi chứ.

Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Bồ Phong Hoa, Đàm Lãng Phong gật đầu.

"Đúng vậy, cô phải đi bái cậu ta làm thầy. Nghe nói cậu ta đã cung cấp cho đệ tử các loại tài nguyên cực kỳ phong phú, hơn nữa còn đối xử với đệ tử rất tốt, thậm chí ngay cả chúng ta cũng không so được với tiêu chuẩn luyện đan của đám đệ tử này của bọn họ."

Tuy rất không muốn thừa nhận, nhưng đây cũng là sự thật.

Quả thật trong lòng Đàm Lãng Phong cực kỳ không thoải mái, nhưng cuối cùng ông ta vẫn chỉ có thể thỏa hiệp.

Trong lòng của Bồ Phong Hoa cũng đập bịch bịch, tuy cô ta tới chậm một chút, nhưng chung quy thì cũng đã xem trận đấu này hơn phân nửa rồi.

Đám đệ tử mặc đồng phục kia, biểu hiện của mỗi người đều cực kỳ kinh diễm, thậm chí có một loại cảm giác có thể một mình đứng ra gánh vác vậy.

Nếu đặt ở trong tông môn loại nhỏ khác có thể sẽ giành nhau để mời đám đệ tử này về làm trưởng lão rồi.

Mà tông môn lớn như bọn họ, tất nhiên là phải để ý tới mặt mũi một chút, tuy rất muốn thu nhận hết toàn bộ đám đệ tử này vào trong túi, nhưng bọn họ vẫn không làm được loại chuyện cưỡng ép đệ tử này.

"Nhớ sứ mệnh và nhiệm vụ của cô đó. Cô đã có cơ hội tiếp xúc với Trần Bình rồi, vậy thì dùng hết tất cả thủ đoạn của cô đi, tốt nhất là khiến cho Trần Bình hàng đêm đều lưu luyến nơi khuê phòng của cô ấy."

"Chỉ có như vậy thì chúng ta mới có thể hủy diệt được cậu ta."
Đàm Lãng Phong tự cho rằng kế hoạch của mình hết sức thành công, mà trên thực tế ở trong mắt của đám người Trần Bình thì người này còn khôi hài hơn cả so với vở hài kịch.

Ngay khi trận đấu này kết thúc, lão giả bên phía chủ sự cũng lộ ra một nụ cười sáng lạn.

"Các vị tông chủ, có lẽ bây giờ các vị vẫn còn chưa biết một tin tức xấu cực kỳ quan trọng nhỉ? Tháp Lưu Ly sắp mở ra rồi, người có thể xông qua được cánh cửa này tất nhiên sẽ có vô số phần thưởng"

Lời này vừa nói ra, toàn trường đều hoảng sợ, bọn họ đều không hề nghĩ đến thể mà Tháp Lưu Ly lại mở ra một lần nữa sau nghìn năm qua.

"Đây thật sự là quá tốt, thế mà Tháp Lưu Ly lại mở ra. Không biết lần này có ai có thể qua cửa hoàn toàn được hay không đây".

"Trải qua sự chuẩn bị suốt nghìn năm, tôi tin tưởng sẽ không có ai có thể thành công trèo lên đỉnh đầu"

"Cái này cũng không dễ nói đầu, Nghìn năm trước cũng chính là lúc mở ra lần trước, nhiều thiếu niên anh hùng như vậy mà cuối cùng chỉ vượt qua được cửa ải thứ năm thôi."

Tất cả mọi người đều cẩn thận dè dặt mà bàn luận về chuyện của Tháp Lưu Ly.

Đám người Trần Bình căn bản không rõ lắm về Tháp Lưu Ly này, cho nên anh cũng không nhịn được mà tò mò nghe người xung quanh bàn luận.

"Lần này Tháp Lưu Ly mở ra sẽ có rất nhiều anh biệt trẻ tuổi ra đời hơn nữa, đây là lúc để khảo nghiệm thực lực cá nhân." Lão giả rất vui mừng mở miệng nói.

Ông ta chỉ là một tán tu, cho nên ông ta cũng không cảm thấy hứng thú đối với những trận chiến đấu giữa các loại tông môn.

Nhưng đối với sự tồn tại giống như Tháp Lưu Ly, ông ta mà không có hứng thú là tuyệt đối không có khả năng.

"Hả?"

"Tiếp theo tất nhiên lão phu cũng sẽ đi thử một hồi, không biết mọi người có ai có thể sở hữu thực lực như vậy không"

Nói xong lời này ông ta không nhịn được mà cười cười, trực tiếp xoay người rời khỏi nơi này.

Tiếp theo Tháp Lưu Ly sắp được mở ra, ông ta phải đi chuẩn bị thật tốt mới được.

Tháp Lưu Ly này hết sức thần kỳ, bất luận là kẻ nào cũng đều có thể đi được, nhưng sau khi tiến vào trong quá trình, thực lực của bọn họ sẽ bị áp đến cảnh giới thấp nhất.

Dùng loại cảnh giới này đi đối mặt với đủ loại nguy cơ.

Nếu như có thể thành công mà tiến vào tầng cao nhất của Tháp Lưu Ly, cũng chính là tầng thứ chín vậy thì tiếp theo bọn họ đã có thể sở hữu được không ít đồ tốt.

Nghe nói những người đã thành công tiến vào tầng thứ năm lúc trước, sau khi ra ngoài, người nào người nấy cũng đều là sự tồn tại như anh liệt vậy.

Thực lực của mỗi người đều tuyệt đối không thể khinh thường được, hơn nữa hình như còn chiếm được rất nhiều cơ duyên không tồi ở bên trong.

Nói tóm lại, đám người này không có một ai là kém cỏi cả, mỗi người đều đã phát huy ra năng lực cường đại của mình.

Bởi vì toàn bộ thực lực đều bị hạn chế tới cảnh giới giống nhau, cho nên tố chất thân thể cũng cực kỳ quan trọng, giống như lão giả tán tu lúc trước kia vậy, rất rõ ràng ông ta sẽ không giành được bất kỳ ưu thế nào.

Nhiều nhất thì ông ta chỉ có kinh nghiệm chiến đấu tương đối phong phú hơn một chút, dưới tình huống

thực lực ngang nhau, thật ra ông ta cũng không nhất định là có thể xử lý đám nhóc kia được.

Người trẻ tuổi cực kỳ liều mạng, bọn họ sẽ không quan tâm nhiều thứ lung tung như vậy, tất cả mọi người đều liều mạng mà xông về phía trước.

"Tháp Lưu Ly này sẽ chết người, chúng tôi cũng phải đi nhanh chóng chuẩn bị cho tốt. Các vị tông chủ cáo từ"

"Tông môn chúng tôi cũng vậy. Lần này chúng tôi sẽ phát ra rất nhiều đệ tử tinh anh đến khiêu chiến, hy vọng mọi người có thể hỗ trợ giúp đỡ trong Tháp Lưu Ly"

Tất cả các tông chủ của tông môn đều đang không ngừng trò chuyện với nhau, mỗi một người bọn họ đều hy vọng đệ tử nhà mình có thể có được biểu hiện không tầm thường.

Cho tới nay Tháp Lưu Ly đều là tồn tại trong truyền thuyết, nghe nói là nghìn năm mới mở một lần, là nơi có giá trị cao nhất trên mảnh đại lục này, hơn nữa cũng là nơi mạnh mẽ nhất.

ở bên trong Tháp Lưu Ly có những con mãnh thú cực kỳ cường đại, những con mãnh thú này không phải là thực lực cường đại mà là nó sở hữu năng lực cực kỳ cường đại.

Trong đó có giam giữ một con mãnh thú ngủ say, thứ bọn chúng am hiểu nhất là tạo ra ảo cảnh đủ loại kiểu dáng cho người ta.

Loại mãnh thú này thích nhất là ngủ một ngày một đêm, trên cơ bản thì thời gian nghìn năm, hơn phân nửa là bọn chúng đều đang ngủ say rồi.

Đối mặt với loại mãnh thú này, muốn giết chết bọn họ cũng là chuyện vô cùng dễ dàng, mà chỗ khủng bố nhất là bọn chúng có thể tùy thời tạo ra các loại ảo giác cho người ta.

Cho dù giờ phút này bọn chúng đang chìm đắm trong giấc ngủ say thì bọn chúng cũng có thể mang đến đủ kiểu ảo giác cho người đi qua nơi này, khiến cho bọn họ chết trong ảo giác.

Nghe nói mảnh đại lục này chỉ có tổng cộng năm con mãnh thú, mà các loại cường giả liên hợp lại bên trong đại lục dưới tình huống hy sinh vô số người, cuối cùng mới bắt được một con mãnh thú.

Mà con mãnh thú này đã bị người ta giam giữ ở bên trong Tháp Lưu Ly.

Cho nên Tháp Lưu Ly là một địa phương tràn ngập cơ duyên, chẳng qua là ở trong đó cũng tràn ngập đủ loại nguy hiểm.

"Tháp Lưu Ly này thật ra cũng là thứ đồ tốt, chúng ta có thể đi tham dự một phen."

Hai người Sự Chấn Thiên và Cổ Nhạc Nhạc cũng có một chút muốn thử xem sao đối với tòa Tháp Lưu Ly này.

Đối với mấy thứ đồ chơi kỳ lạ chưa từng gặp qua này, bọn họ đều cảm thấy cực kỳ hứng thú.

Trần Bình gật đầu, rất nhanh anh đã mang theo một đám đệ tử nhóm đi về phía núi Phong Minh.

Sau này ngọn núi này đã hoàn toàn thuộc về anh rồi, cho nên anh muốn nhanh chóng xây dựng tổng môn ở đây.

Một đám người cực kỳ hưng phấn mà nhìn núi Phong Minh khổng lồ, trên mặt bọn họ cũng lộ ra vẻ cực kỳ hưng phấn.

Trong lòng bọn họ rất rõ trên đỉnh của ngọn núi này là đại biểu cho vốn liếng trong ngày tháng sau này của bọn họ.

"Thật tốt quá, cuối cùng thì chúng ta cũng có tông môn rồi."

"Từ nay về sau có đi đến đâu, chúng ta cũng có thể cực kỳ kiêu ngạo mà tuyên bố mình là người của Diệt Thiên Tông."

"Tiếp theo đám người kia còn muốn coi thường tông môn của chúng ta, vậy thì trên cơ bản là không có khả năng nữa rồi."

Giờ phút này một đám đệ tử đều vô cùng hưng phấn, mỗi một người bọn họ đã quyết định phải xây dựng tông môn này cùng nhau rồi.

Dưới sự chỉ huy của Trần Bình, mọi người lục tục xây dựng phòng ốc ở xung quanh, là người tu hành, bất luận bọn họ có làm cái gì thì tốc độ cũng đều rất nhanh.
Thí luyện ở Tháp Lưu Ly không bằng với không gian hư ảo khác, nếu thật sự muốn cưỡng ép mà xông vào, đột phá giới hạn của mình, vậy thì rất có thể sẽ chết.

Nhưng vừa nghĩ đến sau khi qua cửa thành công là sẽ có thể giành được cơ duyên, không ít người cảm thấy dường như tất cả mọi thứ cũng không có quan trọng như vậy nữa.

Ban đầu bọn họ chỉ biết tạo ra hàng loạt tổn thương cho thân thể, càng đi lên cao lại phát hiện linh hồn của bản thân cũng sẽ bị trói buộc.

Sau khi tới mà không thể rời khỏi trận chiến đấu này đúng lúc, vậy thì linh hồn của bọn họ sẽ bị sự tổn hại trước nay chưa từng có, thậm chí đến cuối cùng cũng không thể phục hồi lại như cũ được nữa.

Cho dù là luyện đan sự lợi hại nhất trên khắp cả đại lục chạy đến cứu viện thì chắc chắn cũng không có một chút tác dụng nào cả.

Hiểu được chọn lọc là một khảo nghiệm cực lớn của một môn.

Đại đa số người đến tham gia thí luyện đều là đệ tử tinh anh trẻ tuổi đầy hứa hẹn, không ai trong bọn họ mà không phải là bảo bối trong tông môn, một khi xuất hiện biến cố gì đó sẽ là đả kích cực kỳ lớn đối với tông môn.

Ví như Luyện Đan tông bây giờ đã bị vây trong trạng thái sụp đổ cực độ rồi.

Đệ tử của bọn họ chết vô số, bây giờ đã hết sức đáng thương rồi, vừa khéo lúc này kiểu nơi rèn luyện như Tháp Lưu Ly này lại mở ra một lần nữa, cho dù bọn họ có muốn chọn lựa đệ tử tinh anh đi vào trong đó thí luyện, cũng không có cách gì cả.

Lúc này, Đàm Lãng Phong đã hận Trần Bình đến tận xương tủy rồi, ông ta đang bắt đầu thảo luận việc bọn họ phải đối phó với Trần Bình như thế nào với Lưu Trí Hoa dưới căn cứ riêng của hai người.

Là một người ngoại lai, Lưu Trí Hoa cũng cảm thấy cực kỳ có hứng thú đối với loại tồn tại như Tháp Lưu Ly này.

Chủ tụ của hắn ta không phải là thực lực của tự thân, mà là các loại bàng môn tà đạo.

Dựa vào đám bàng môn tà đạo này, hắn ta cũng có thể thành công gia tăng thực lực của mình lên, hơn nữa lại có thể trở nên cực kỳ mạnh mẽ.

Chẳng qua chung quy lại thì mấy thứ này hơi không thể phơi bày ra ngoài được, nội tâm của hắn ta rất rõ mình dọa người đến cỡ nào.

Cho nên hắn ta đều một lòng theo đuổi một vài thứ gọi là chính đạo. Muốn giành được một vài công pháp cực kỳ cường đại, có thể đưa hắn ta trở về lại chính đạo.

Tuy lúc ở đại lục Cổ Chước, hắn ta không có xung đột chính diện gì với Trần Bình cả, nhưng hắn ta cũng biết rõ trên thế giới có một sự tồn tại như vậy.

Cho nên thật ra nội tâm của hắn ta vẫn rất hâm mộ và ghen tị với Trần Bình.

Hắn ta đã từng thử đi tìm Trần Bình bái sư học nghệ, nhưng còn chưa kịp gặp anh thì hắn ta đã bị mấy tên đàn em của Trần Bình kia đuổi đi rồi.

Nói cái gì mà với thân phận của hắn ta căn bản cũng không có tư cách gặp mặt Trần Bình.

Cho nên hắn ta vẫn luôn ghi thù chuyện này, thậm chí hắn ta cũng đã có ý định giết chết Trần Bình luôn rồi.

Lần này hắn ta đi tới mảnh đại lục này, tuy chỉ do cơ duyên vừa khéo thôi, nhưng hắn ta hiểu rất rõ đây là một cơ duyên cực lớn của hắn ta.

Nói không chừng có thể nhờ vào cô cơ duyên này mà hắn ta thành công giải quyết được Trần Bình.

Đến lúc đó hắn ta có thể thay thế Trần Bình trở thành thiên kiêu của cả một thế hệ rồi.

Nghĩ tới đây, trên mặt hắn ta mang theo nụ cười sáng lạn.

"Trần Bình, kế tiếp tôi nhất định phải vượt qua anh, hơn nữa còn giày vò một trận, khiến cho anh trở thành nô lệ của tôi"

Nghĩ tới đây, trên mặt hắn ta mang theo vẻ cực kỳ đắc ý, hắn ta cứ len lút như vậy mà đi đến Hoàng Thành.

Trong lòng hắn ta biết cực kỳ rõ, lần này hắn ta bắt buộc phải đi vào trong Tháp Lưu Ly.

Lúc này có vô số người đang chạy tới Hoàng Thành, tất cả bọn họ đều đến vì cái gọi là cơ duyên.

Mà tông chủ của các tông môn lớn này cũng không tự mình ra mặt, bọn họ chỉ phái đệ tử có thực lực cường đại của nhà mình ra thôi.

"Tiếp theo các người nhất định phải xử lý chuyện này, bất luận có thế nào đi nữa thì cũng phải đột phá bản thân"

"Một khi có thể thành công tiến vào tầng thứ năm trở lên, vậy thì tiếp theo cũng sẽ lên như diều gặp gió, tông môn của chúng ta cũng sẽ trở nên cực kỳ lợi hại."

"Cho dù có thế nào thì cũng nhất định phải bày thực lực của bản thân mình ra, tuyệt đối không thể để mất mặt"

Đoạn đối thoại giống nhau vang lên bên trong các tông môn lớn khác biệt.

Bây giờ thời gian đã qua nghìn năm rồi, những đệ tử xuất sắc này đã thay đổi một đoàn mới rồi, đây cũng là thời điểm tốt nhất để các tông môn lớn phơi bày thực lực. . TruyenHD

Đúng lúc này, Lưu Trí Hoa nhân cơ hội cầm được một lượng tài nguyên lớn trong tay của Luyện Đan Tông.

Tuy đồ bên trong của bọn họ đã bị người ta cướp sạch rồi, nhưng bản thân tông chủ của Luyện Đan Tông vẫn có rất nhiều bảo bối.

Sau khi Lưu Trí Hoa giành được một đống bảo bối lớn thì hắn ta cực kỳ đắc ý.

"Tên kia đúng là một tên ngốc ngu xuẩn, đã vậy còn quá dễ dàng tin tưởng vào mình. Nhưng nếu đối phương đã cho mình nhiều sự tin tưởng như vậy, tất nhiên mình cũng không thể lừa gạt ông ta được"

Lưu Trí Hoa đứng bên cạnh Tháp Lưu Ly, hắn ta rất kích động nhìn xung quanh nơi này.

Vì có thể tiện cho việc tùy thời quan sát trên đỉnh Tháp Lưu Ly, thậm chí hắn ta không tiếc nằm gai nếm mật, vì tất cả những thứ này, thậm chí hắn ta đã tiêu phí không ít tiền.

"Đều tránh ra hết cho bọn tôi, xung quanh Tháp Lưu Ly cũng phải được dọn dẹp" "Bây giờ xung quanh đây sắp bắt đầu giới nghiêm rồi, các người đừng đứng góp vui ở đây nữa."

Rất nhanh nhóm quân hộ vệ đã trực tiếp xông lên, trong lòng bọn họ cực kỳ rõ ràng, tiếp theo chính là thời khắc dọn dẹp hiện trường.

Vốn dĩ Tháp Lưu Ly chính là tài vật của công chúng, nhưng bởi vì nghìn năm mới mở ra một lần, cho nên bên phía hoàng gia đã biến Tháp Lưu Ly thành đồ của mình luôn rồi.

Bọn họ có thể dựa vào Tháp Lưu Ly này mà kiếm được không ít tiền, tất nhiên tất cả những thứ này đã được người khác ngầm đồng ý.

Lưu Trí Hoa không nghĩ tới mình đợi ở nơi này, thế mà không hiểu thế nào lại bị người ta đuổi đi, điều này làm cho trên mặt hắn ta có chút không nhịn được.

"Chuyện gì vậy chứ? Tôi tốn tiền để được ở đây đó, các người đừng hòng đuổi tôi đi."

Nhìn thấy mấy tên này đến tìm gây phiền phức, Lưu Trí Hoa không nhịn được mà lớn tiếng kinh hộ.

Đám quân hộ vệ của Hoàng Thành này cũng không để ý tới nhiều như vậy, bọn họ nhận được nhiệm vụ phải đuổi đối phương đi, cho nên bất luận đối phương có thân phận gì đi nữa, hay là có cho bao nhiêu tiền, hôm nay đều phải rời khỏi đây.

"Ít nói lời vô nghĩa như vậy ở đây đi. Bây giờ là Hoàng Gia làm việc, làm gì rãnh rỗi đứng nghe anh thừa lời ở đây chứ."

"Nếu anh không muốn mất đi tư cách tiến vào Tháp Lưu Ly, vậy anh cũng đừng gây chuyện ở đây nữa"

Quận hộ vệ lên tiếng uy hϊế͙p͙ đối phương một câu, trên mặt anh ta mang theo vẻ rất coi thường, người bình thường sau khi nghe thấy lời này thì đều cảm thấy cực kỳ sợ hãi.

Lưu Trí Hoa nghe thấy lời này cũng không nhịn được mà nhíu mày. Hắn ta không nghĩ tới, thế mà đối phương lại dùng việc này để uy hϊế͙p͙ hắn ta.

"Cậu... cậu đây là định uy hϊế͙p͙ đe dọa tối đó hả?".

Nhìn thấy bộ dạng cực kỳ kiêu ngạo của đám người này, Lưu Trí Hoa không nhịn được mà nhíu mày.

Nếu đám người này thật sự đuổi hắn ta đi, hắn ta cũng không có nhà để về nữa rồi. Dù sao mấy nhà trọ ở xung quanh đã đầy khách hết rồi, bây giờ cho dù hắn ta có đi tìm kiếm thế nào đi nữa thì cũng đã không còn chỗ đặt chân.

"Vậy thì sao chứ?"

Trên mặt quận hộ vệ của Hoàng Thành mang theo nụ cười cực kỳ khinh thường, anh ta lạnh. lùng nhìn chằm chằm Lưu Trí Hoa.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom