• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Một Bước Lên Tiên Full dịch (22 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 565-570

Chương 565: Kỳ Kỳ tìm đến

Gã cao to nói xong thì khởi động xe rời đi như bay.

Bạch Diệc Phi siết chặt tấm thiệp trong tay, cắn răng.

Thật lòng mà nói, cặp chị em này không có quan hệ gì nhiều với anh, sau khi đưa bọn họ ra thì mối liên hệ giữa ba người cũng chấm hết.

Nhưng anh không thể vì vậy mà liên lụy, coi nhẹ tính mạng của bọn họ.



Nhưng cảm giác này thực sự rất khó chịu!

Mẹ nó, anh ghét nhất là bị người khác uy hiếp!

Đột nhiên.

“Rầm” một tiếng.



Bạch Diệc Phi lập tức ngẩng đầu lên nhìn.

Lúc này anh mới phát hiện gã cao to đi chưa được bao xa thì bị một chiếc xe việt dã đột nhiên lao ra từ ngõ nhỏ đâm trúng.

Xe máy nhất thời bị văng ra, gã cao to cũng theo đó mà ngã lăn lóc.

Bạch Diệc Phi thấy vậy thì căng thẳng.

Ở đây rất ít khi có xe, khả năng xảy ra tai nạn là rất thấp.

Có thể thấy chuyện này là cố tình.

Hơn nữa, chiếc xe việt dã này trông cũng rất quen mắt.

Quả nhiên, Kỳ Kỳ bước từ chiếc xe xuống.

Cô ta bước từng bước đến trước mặt gã cao to.

Gã đã phun ra cả máu, cả người run rẩy.

Khi gã ngẩng đầu nhìn thấy Kỳ Kỳ thì trợn trừng mắt, dường như vô cùng kinh hãi.

Sau đó Kỳ Kỳ nhấc chân giẫm thẳng lên đầu gã. Gã cao to bắt đầu giãy giụa, tứ chi vung vẩy, nhưng không bao lâu sau thì bất động.

Bạch Diệc Phi thấy vậy thì nghẹn họng.

Chết rồi?

Quả thực đã chết rồi.

Bạch Diệc Phi ngu người.

Cho dù nhìn thấy Kỳ Kỳ giết người thì anh vẫn không nhịn được mà nghĩ: “Mẹ nó, ngầu chết đi được!”

Hôm nay, Kỳ Kỳ mặc bộ trang phục màu đồng bó sát, chân đi giày da, so với lần đầu gặp mặt thì trở nên sắc xảo hơn nhiều.

Nhưng khuôn mặt cô ta trông có vẻ nhỏ tuổi, nên lộ ra nét trẻ con, loại khí chất này càng khiến người ta cảm thấy ngầu lòi.

Đang lúc Bạch Diệc Phi nhìn đến ngu người thì Kỳ Kỳ ngoắc ngoắc tay với anh.

Sắc mặt anh lập tức trầm xuống, thầm nghĩ: “Đéo ngầu tý nào hết!”

Bạch Diệc Phi bất đắc dĩ ngồi lên xe, nhưng để tránh bị cô ta đạp thì anh lựa chọn ngồi ghế sau.

“Đưa tôi xem xem”, Kỳ Kỳ nói với anh.

Bạch Diệc Phi cúi đầu nhìn chính mình, phát hiện trên người chỉ có tấm thiệp nên anh đưa nó cho cô ta.

Kỳ Kỳ xem xong thì trả lại cho Bạch Diệc Phi: “Cũng được đấy, tôi khỏi phải đi làm tấm khác”.

Bạch Diệc Phi nghe vậy thì cười khổ: “Cô tìm được tôi bằng cách nào?”

Kỳ Kỳ cười nhạt: “Không cần tìm”.

“Vậy sao cô biết tôi ở đây?”, Bạch Diệc Phi lại hỏi.

Kỳ Kỳ khinh khỉnh: “Còn cần tôi nhắc anh nhớ à? Nơi này là địa bàn của liên minh doanh nghiệp”.

Bạch Diệc Phi hỏi: “Nơi này không phải còn có người nước ngoài à?”

Kỳ Kỳ bực mình: “Người nước ngoài thì không có liên minh doanh nghiệp chắc?”

Bạch Diệc Phi ngây ra.

Lúc này anh gần như đã hiểu, nơi này là địa bàn của liên minh doanh nghiệp thủ đô, với ngần này tài lực và nhân lực, liên minh đương nhiên có thể kìm hãm bốn gia tộc lớn.

Lúc đầu, anh giết chủ tịch liên minh doanh nghiệp tỉnh Bắc Hải, liên minh ở thủ đô hoàn toàn không quan tâm. Nếu bọn họ thực sự muốn giết anh thì anh có thể thoát được ư?

Kỳ Kỳ nhìn anh, trào phúng: “Mọi nơi ở thành phố Lam đều trong tầm kiểm soát của tôi, anh chạy đi đâu chả thế. Hơn nữa, không có sự cho phép của tôi, anh tưởng anh có thể chạy được chắc?”

Bạch Diệc Phi cạn lời: “Vậy tại sao cô không giam lỏng tôi luôn đi? Hơn nữa cô để tôi chạy, sao bây giờ mới đến tìm tôi?”

“Anh ở chỗ tôi không tiện”, Kỳ Kỳ miễn cưỡng trả lời.

Bạch Diệc Phi: “…”

Kỳ Kỳ liếc anh, nói: “Cầm tấm thiệp đấy, ngày mai đại diện tôi đến nhà họ Triệu đàm phán”.

“Đàm phán?”, Bạch Diệc Phi khó hiểu: “Bàn chuyện gì? Bàn với ai? Tại sao lại đại diện cô?”

Kỳ Kỳ không kiên nhẫn: “Anh lắm mồm thế làm gì? Anh nghe tôi là được”.

Nói xong, cô ta vứt cho anh một cái tai nghe bluetooth: “Cầm lấy, thiết bị mới, không cần điện thoại. Sau này anh có thể nói chuyện với tôi”.

Bạch Diệc Phi nhìn chiếc tai nghe trong tay: “Tại sao tôi phải nghe lời cô?”

“Muốn ăn đập?”, Kỳ Kỳ nhẹn nhàng nói ra ba chữ khiến Bạch Diệc Phi sợ hãi.

Anh lập tức gật đầu đồng ý: “Tôi nghe cô”.

Kỳ Kỳ bình thản gật đầu, rất hài lòng với thái độ của anh: “Được rồi, không còn chuyện gì nữa thì cút đi!”

Bạch Diệc Phi im lặng mở cửa xe, bước xuống.

Anh âm thầm cắn răng nghiến lợii: “Nhất định có một ngày không phải cô ta đánh anh mà là anh đánh cô ta!”

“Phải rồi, còn một chuyện nữa. Khu mỏ số 3 không có loại dầu thô nặng mà anh cần, anh đừng có tốn công vô ích”, Kỳ Kỳ nhớ ra chuyện này, hờ hững nói.

Bạch Diệc Phi: “…”

Anh thật sự vừa bái phục vừa cạn lời.

Tất cả những gì anh làm người ta đều biết rõ ràng, mẹ nó, thế này thì chạy kiểu gì?

Trở về quán ăn, Lâm Tử đã đưa Dương Xảo lên lầu. Bạch Diệc Phi nhớ đến chị em hai người thì không khỏi áy náy. Mọi việc anh làm đều trong tầm kiểm soát của Kỳ Kỳ, vậy thì việc đưa bọn họ ra khỏi đây là không có khả năng.

Ngay từ đầu đã không có hy vọng hoàn toàn khác với có hy vọng rồi lại tuyệt vọng.

Nhìn đống đổ nát trên đất, Bạch Diệc Phi tự giác dọn dẹp. Dù sao chuyện này cũng do anh mà ra. Triệu Thiên muốn ăn đồ do anh làm, nhưng anh lại không ở đây, từ đó mới khiến mọi chuyện thành ra thế này.

Không lâu sau, Lâm Tử cũng đi xuống.

“Chị em sao rồi?”, Bạch Diệc Phi hỏi.

Lâm Tử lạnh lùng trả lời: “Đều là vết thương ngoài da, nghỉ ngơi là khỏi”.

Bạch Diệc Phi im lặng.

Hai người vùi đầu dọn dẹp, đến tận tối mới xong.

Bạch Diệc Phi ngồi bên cạnh chiếc bàn ăn sạch sẽ, thầm nghĩ: “Anh không thể thật sự mặc cho Kỳ Kỳ sắp đặt, anh nhất định phải nghĩ ra cách thoát khỏi cô ta”.

Kỳ Kỳ đã nói ngày mai thay cô ta đàm phán với nhà họ Triệu.

Nội dung cụ thể anh không biết nhưng có một điều chắc chắn là Kỳ Kỳ sẽ không ra mặt.




Lúc đó Kỳ Kỳ cũng đã nói, cô ta lên bờ từ một bên khác chính là vì không để ai biết cô ta đến.

Nhưng tại sao lại không để người khác biết?

Bạch Diệc Phi suy nghĩ một lúc thì nghĩ đến ba khả năng.

Thứ nhất là vì có kẻ thù. Thứ 2 là vì có người cô ta không muốn gặp. Cuối cùng là vì ở đây có người uy hiếp đến cô ta, lại không muốn thấy cô ta.

Bạch Diệc Phi nghĩ xong thì khẽ gật đầu. Anh có thể lợi dụng được điểm này.

Nhưng mà trước đó anh phải tìm được “con mắt” của Kỳ Kỳ, anh không muốn cứ bị cô ta giám sát.

Cô ta có thể tùy thời nắm bắt hành tung của anh rõ ràng là vì gần đây có người của cô ta, nếu không thì cũng có camera giám sát hoặc thiết bị định vị gì đó.

Nhưng ở đây đều là những con đường hiện đại, hơn nữa trong khu vực này cũng không thấy máy quay.

Bạch Diệc Phi thấy khó hiểu. Rốt cuộc tại sao Kỳ Kỳ lại biết được mọi việc anh làm?

Khoan đã, chẳng lẽ thiết bị định vị ở trên người anh?

Không thế nào, anh thật sự không phát hiện ra gì hết, hơn nữa lúc tắm anh cũng cởi đồ kiểm tra rồi.

Chương 566: Thử

Rốt cuộc cô ta biết bằng cách nào?

Bạch Diệc Phi không tài nào hiểu nổi, cho đến tận lúc đi ngủ anh vẫn suy nghĩ vấn đề này.

Trong lúc vô thức, anh đã ngủ mất.

Bạch Diệc Phi lại nằm mơ. Anh mơ thấy Diệp Hoan cướp được tập đoàn Thủy Tinh, còn mơ thấy Liễu Chiêu Phong cướp mất Lý Tuyết.



Lý Tuyết!

Bạch Diệc Phi giật mình bật dậy, phát hiện ra trời đã sáng.

Anh thở dồn dập, nhớ lại cảnh trong mộng, lại nghĩ đến Lý Tuyết, anh thầm hạ quyết tâm: “Mình nhất định phải trở về!”

Bạch Diệc Phi lật chăn ra, đang định xuống giường thì khựng lại.



Nằm mơ!

Anh nghĩ đến gì đó rồi lập tức cởi đồ, sau đó gỡ mảnh vải che vết thương ra.

Bạch Diệc Phi nhìn vết thương đã kết vảy thì sững sờ.

Vết thương nghiêm trọng đến thế vậy mà đã liền thành sẹo rồi.

Mới có bao ngày chứ?

Đương nhiên, đây không phải là trọng điểm.

Bạch Diệc Phi cẩn thận ấn quanh vết thương, cho đến khi ấn vào chỗ nào đó thì rít nhẹ một tiếng, đau đến mức anh toát mồ hôi.

Quả đúng như vậy!

Bạch Diệc Phi nhận ra, trong chỗ bị thương của anh có một vật cưng cứng. Đó chính là “mắt” của Kỳ Kỳ.

Anh tưởng trên người mình thật sự không có gì, ai mà biết được Kỳ Kỳ lại ghim nó vào chỗ này.

Lúc này, Lâm Tử cũng đã tỉnh lại. Cậu ta nhìn thấy vết thương của Bạch Diệc Phi thì kinh ngạc.

“Anh Bạch, anh bị thương nặng vậy?”, Lâm Tử tò mò nhìn, sau đó nhớ đến cú đấm ngày hôm qua của anh: “Anh bị thương rồi mà vẫn mạnh đến thế!”

Bạch Diệc Phi cắn răng đắp băng gạc vải lại. Hiện tại anh chưa thể đánh động Kỳ Kỳ được, thế nên anh không làm gì cả.

Anh nhìn Lâm Tử, hỏi: “Em biết nhà họ Triệu ở đâu không?”

“Người ở khu 3 đều biết”, Lâm Tử trả lời.

Bạch Diệc Phi: “Em dẫn anh đến đó”.



Lâm Tử đưa Bạch Diệc Phi đi tầm nửa tiếng mới đến nơi.

Trước mặt anh là một khu kiến trúc hình tròn như một sân vân động sừng sững, mà phía sau nó là một tòa nhà lớn.

Bạch Diệc Phi chỉ đứng trước cửa, không định tiến vào.

Lúc này, trước cửa nhà họ Triệu có rất nhiều bảo vệ cầm súng đứng canh gác.

Bạch Diệc Phi nhìn xung quanh thì phát hiện ngoại trừ tòa nhà sau lưng ra thì không còn bất kỳ một kiến trúc cao tầng nào khác.

Nếu Kỳ Kỳ đã đưa anh tai nghe bluetooth thì lúc đàm phán, cô ta nhất định sẽ ra lệnh cho anh.

Hơn nữa cô ta phải nhìn thấy toàn cảnh thì mới chỉ huy được. Như vậy, hôm đó cô ta nhất định cũng đến.

Kỳ Kỳ sẽ không xuất hiện ở nhà họ Triệu, vậy thì nơi thích hợp nhất để quan sát là toàn nhà kia.

Bạch Diệc Phi nói với Lâm Tử: “Chúng ta về thôi”.

Về đến nhà, Lâm Tử hỏi Bạch Diệc Phi: “Chúng ta có trộm nữa không?”

Bạch Diệc Phi lắc đầu. Kỳ Kỳ đã nói rồi, khu ba không có dầu thô nặng mà anh cần, có trộm cũng vô ích.

Im lặng một lát, anh lại nói: “Em chăm sóc cho chị em, anh ra ngoài một lát”.

Lâm Tử gật đầu, lên tầng chăm chị.

Bạch Diệc Phi dựa theo trí nhớ mà đi đến căn biệt thự mà Kỳ Kỳ ở.

Anh gõ cửa nhưng không có người đáp lại, sau đó thử ấn chuông nhưng vẫn không thấy ai.

Anh đẩy nhẹ một cái, cánh cửa mở ra.

Thấy vậy, Bạch Diệc Phi không hề khách sáo mà đi vào.

Phòng khách không có người. Bạch Diệc Phi lại đi lên tầng, đến phòng ngủ của Kỳ Kỳ thì phát hiện cánh cửa đang được khép hờ.

Bạch Diệc Phi do dự một lát rồi mở cửa. Kỳ Kỳ vậy mà không hề phòng bị gì mà nằm ngủ trên giường.

Lúc này, trên bàn còn có một con dao găm.

Anh còn nhớ, con dao này là Kỳ Kỳ vứt cho anh làm gậy chống.

Trong lòng Bạch Diệc Phi nổi lên một suy nghĩ, nhân lúc Kỳ Kỳ đang ngủ say, không ai hay mà đâm con dao kia vào cái cổ trắng nõn của cô ta, máu cứ thế phun ra như suối…

Cơ hội tốt biết mấy!

Đáng tiếc.

Bạch Diệc Phi làm lơ con dao găm, ngồi xuống sô pha, bình tĩnh nói: “Không cần giả vờ, giữa chúng ta không có quan hệ gì đáng nói, cần gì phải thử tôi?”

“Lẽ nào còn cần có được sự tin tưởng của nhau à?”, Bạch Diệc Phi vừa nói vừa cười khinh thường.

Lúc này, Kỳ Kỳ ngồi dậy. Bởi vì cô ta đang ngủ nên chỉ mặc một chiếc váy ngủ hai dây, khi ngồi dậy, những thứ không nên nhìn đều lộ ra hết.

Bạch Diệc Phi lập tức liếc sang chỗ khác: “Tôi vẫn nên ra ngoài thì hơn!”

Kỳ Kỳ không hề để ý, vươn vai một cái, bình thản trả lời: “Sao anh biết tôi giả vờ?”

Bạch Diệc Phi trợn trắng mắt: “Cô thấy ai khi ngủ còn để dao găm lên bàn ngay cửa ra vào không?”

Có để thì cũng là để dưới gối mình!

Sơ hở rõ ràng như vậy, anh có ngu mới mắc lừa!

Kỳ Kỳ nhún vai: “Anh cũng thông minh đấy”.

Bạch Diệc Phi tặc lưỡi: “Cao thủ như cô sao có thể không nghe thấy chuông cửa được?”

Lúc anh vào đã ấn chuông rồi.

Kỳ Kỳ lười nhác mà dựa vào đầu giường: “Sao lại quay về? Ở đó không thoải mái à?”

“Cô có thuốc trị thương không? Chủ nhà đó bị thương rồi”, Bạch Diệc Phi nói.

Kỳ Kỳ nghe vậy thì im lặng nhìn anh một lát rồi mới nói: “Trong ngăn kéo, anh tự tìm đi”.

Bạch Diệc Phi đi tới, khom người mở ngăn kéo lấy bạch dược Vân Nam cùng một số băng gạc ra.

Kỳ Kỳ nghi ngờ: “Bị thương đến mức cần nhiều như vậy à?”

Bạch Diệc Phi gật đầu: “Khá nghiêm trọng”.

Kỳ Kỳ không hỏi nhiều nữa mà xuống giường rót nước uống.

Nhưng khi cô ta quay qua nhìn Bạch Diệc Phi thì phát hiện anh đang cầm một cái túi có đủ loại thuốc, kể cả thuốc dạ dày cũng có.

“Anh lấy nhiều như vậy làm gì? Bị thương đến dạ dày cơ à?”

Bạch Diệc Phi vẫn bình thản: “Cô biết đấy, Triệu Thiên đánh người ta bán sống bán chết, chỗ nào cũng bị thương, người ta uống nhiều thuốc tiêu viêm thì dạ dày chịu sao nổi!”

Kỳ Kỳ nghi hoặc: “Hôm nay anh rất kỳ lạ”.

“Kỳ lạ cái gì?”, Bạch Diệc Phi vẫn bình tĩnh: “Cô yên tâm, tôi biết tôi bị cô theo dõi gắt gao nên sẽ không làm chuyện ngu ngốc đâu. Hơn nữa, chẳng phải cô biết tôi đang làm gì à?”




Anh nói xong thì xua tay: “Không nói nữa, tôi phải mau chóng mang thuốc về, cần dùng gấp”.

Nói xong anh xách chiếc túi lên vai, định đi ra.

“Đứng lại!”

Kỳ Kỳ hét lên một tiếng, Bạch Diệc Phi lập tức dừng bước.

Cô ta đi đến, nhìn anh chăm chú một lúc lâu, sau đó mới cảnh cáo: “Đừng giở trò, anh ngoan ngoãn nghe lời cho tôi, nếu không…”

“Giết anh rất đơn giản, cũng sẽ không ai hỏi đến”.

“Còn về sư thúc, tôi có cách khiến chú ấy tin rằng tôi không giết anh”.

Bạch Diệc Phi gật đầu: “Yên tâm, tôi sẽ không giờ trò”.

Xong anh lại hỏi: “Phải rồi, người đàm phán với tôi là ai? Tôi hẳn được biết chuyện này chứ?”

“Không cần, đến lúc đó anh khác biết”, Kỳ Kỳ không nói cho anh.

Bạch Diệc Phi: “Thôi được…”.

Kỳ Kỳ nhếch mày nhìn anh: “Còn chuyện gì nữa không?”

Chương 567: Bữa tiệc

"Không còn..."

"Không còn thì cút đi!"

Bạch Diệc Phi lặng lẽ rời đi, sau khi đi anh cũng không dừng lại nhiều mà nhanh chóng đi tiếp.

Anh đoán dù sao Kỳ Kỳ cũng biết anh đang làm gì, cho nên đương nhiên cũng sẽ biết chuyện Dương Xảo bị Triệu Thiên đánh, nên sẽ không nghi ngờ anh.



Lúc quay lại nhà Dương Lâm, Bạch Diệc Phi cầm thuốc đi lên tầng rồi vào thẳng phòng Dương Xảo.

Dương Xảo chỉ bị thương ngoài da, nhưng Bạch Diệc Phi vẫn để Dương Xảo nghỉ ngơi trên giường một ngày, như vậy sẽ giúp cho vết thương mau lành.

Lúc này Dương Xảo đang ngồi trong phòng, dựa vào đầu giường.

Hai người thấy Bạch Diệc Phi đi vào thì định nói gì đó, nhưng Bạch Diệc Phi đã giơ tay ngăn lại: "Nghe tôi nói trước đã, mấy ngày tới tôi sẽ đưa hai người rời khỏi nơi này".



Nghe thấy có thể rời khỏi đảo Lam thì hai chị em không ngừng kích động.

Bạch Diệc Phi chia túi thuốc trong tay làm hai phần, một phần cho Dương Lâm: "Đây là một ít thuốc điều trị vết thương, bên trong có thuốc điều trị vết thương ngoài da, em lấy cho chị em dùng đi".

"Cám ơn anh Bạch", Dương Lâm đưa tay nhận lấy, cậu ta tò mò muốn biết anh lấy thuốc này từ đâu, nhưng cũng có chừng mực nên không hỏi nhiều.

Bạch Diệc Phi hỏi bọn họ: "Có bản đồ chỗ này không?"

"Có", Dương Lâm bỏ thuốc trong tay xuống, tìm trong ngăn kéo ra một tấm bản đồ đưa cho Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi mở bản đồ: "Bây giờ chúng ta đang ở đâu?"

Lâm Tử lập tức chỉ lên bản đồ.

Bạch Diệc Phi căn cứ vào vị trí của bọn họ trên bản đồ, sau đó tìm được chỗ Kỳ Kỳ dẫn anh đến.

Sau khi suy nghĩ một lúc thì Bạch Diệc Phi nói với hai chị em: "Không dám giấu hai người, bây giờ tôi đang bị người ta theo dõi, bởi vì tôi đang ở đây cho nên hai người cũng bị theo dõi".

"Nhưng mục tiêu của bọn theo dõi là tôi, nên sẽ không quá để ý hai người".

"Ngày mai nhà họ Triệu sẽ có một buổi tiệc, tôi sẽ đi, ngày mai sau khi tôi đi thì hai người có lẽ sẽ không bị theo dõi nữa".

"Cho nên sau khi tôi đi hai người hãy chuẩn bị năm suất ăn, rồi đến chỗ này trước chờ tôi".

"Chỗ thuốc tôi vừa đưa cho hai người cũng phải mang theo".

Dương Xảo và Dương Lâm liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó hỏi Bạch Diệc Phi: "Anh Bạch, anh muốn làm gì vậy?"

Trực giác nói cho cô ta biết chuyện Bạch Diệc Phi sắp làm rất nguy hiểm.

Bạch Diệc Phi lắc đầu: "Cô không cần phải quan tâm việc này, cứ làm theo tôi nói là được".

"Có lẽ năm ngày nữa tàu sẽ tới".

Dương Xảo lo lắng hỏi: "Anh định làm gì?"

Lâm Tử cũng gật đầu hỏi: "Sao anh biết năm ngày nữa sẽ có tàu tới? Nếu không có thì sao?"

Bạch Diệc Phi im lặng một lúc, sau đó cười khổ: "Nếu năm ngày nữa tàu vẫn chưa đến thì có nghĩa là tôi đã thất bại, lúc đó hai người hãy quay lại đây".

Dương Xảo càng lo lắng hơn: "Anh Bạch, anh định làm chuyện gì nguy hiểm sao?"

Lâm Tử cũng rất lo lắng.

Bạch Diệc Phi lắc đầu một cái: "Đừng hỏi nữa, cũng không tốt cho hai người, hai người cứ làm theo tôi nói là được, đây là cơ hội duy nhất để hai người rời đi".

Buổi tối, Bạch Diệc Phi vào nhà vệ sinh.

Anh tháo miếng băng ra, cho một ít thuốc cầm máu và thuốc kháng viêm vào một cái túi nhỏ, sau cuốn chặt túi đó với vết thương.

Bạch Diệc Phi nhìn chằm chằm vào chiếc gương trước mặt, ánh mắt kiên định: "Vợ à, chờ anh, anh sẽ trở về ngay".



Cùng lúc đó, tại trụ sở chính của liên minh doanh nghiệp thủ đô.

Trong một phòng luyện võ công rộng 500 mét vuông, một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi, cả người mặc bộ đồ võ đang ngồi thiền.

Mà đối diện ông ta là một người đàn ông mặc áo đen.

"Đạo trưởng, không, chủ tịch, cậu hai đã về, nhưng bị thương nhẹ".

Đạo trưởng nghe vậy thì mở mắt, sau đó thản nhiên nói: "Tôi biết rồi, sư muội đã cảnh cáo tôi rồi".

"Cảnh cáo?", người đàn ông mặc áo đen nghi ngờ.

Đạo trưởng còn nói: "Là sư phụ bảo sư muội cảnh cáo tôi".

Người đàn ông mặc áo đen càng nghi ngờ: "Sư phụ đó..."

Đạo trưởng trừng mắt một cái, người đàn ông mặc áo đen lập tức im miệng: ""Thật xin lỗi, tôi đã vượt quá giới hạn".

Đạo trưởng hừ lạnh một tiếng, sau đó ông ta đứng lên đi đến mép giường, nhìn cảnh thủ đô về đêm náo nhiệt bên ngoài rồi cười lạnh nói: "Ông ta đã cho phép ta làm, nhưng cuối cùng lại vẫn cảnh cáo ta, hừ!"

Người đàn ông mặc áo đen lặng lẽ đứng sau lưng đạo trưởng.

"Tôi nghĩ với tính của ông ta thì một lời cảnh cáo như vậy chưa đủ đâu", đạo trường thâm sâu nói: "Vẫn thực sự cho rằng tôi không biết gì sao?"

"Không phải ông ta muốn thò tay vào đảo Lam của tôi sao? Nhưng đáng tiếc lúc sư muội biến mất thì tôi cũng đã đoán được rồi".

Trong mắt đạo trưởng lóe lên một tia độc ác: "Chậc, thật đáng tiếc cho tài năng thiên phú của sư muội".



Buổi tối, tại bến tàu của đảo Lam, có một chiếc tàu đang đậu.

Ban ngày, sau khi Bạch Diệc Phi thức dậy thì đeo tai nghe bluetooth mà Kỳ Kỳ đưa cho, bật nút lên.

"Tôi đi đây".

Một lúc lâu sau bên kia mới truyền tới một âm thanh lười biếng: "Sớm vậy?"

Bạch Diệc Phi nói: "Cô vẫn đang ngủ sao?"

“Liên quan gì đến anh?”, giọng Kỳ Kỳ lập tức trầm xuống rất nhiều: “Nhanh lên cho tôi, tôi sẽ quan sát anh".

Bạch Diệc Phi không trả lời, mà trực tiếp đi ra khỏi nhà Dương Xảo, đến nhà họ Triệu.

Sau khi Bạch Diệc Phi đi khoảng nửa tiếng thì chị em nhà họ Dương cũng lên đường.

...

Bạch Diệc Phi đến nhà họ Triệu, anh thấy hơn hai mươi chiếc xe hạng sang đang đỗ bên ngoài thì híp mắt lại.

Xe ở đảo Lam không phải phổ biến, vậy mà lần này có hơn 20 chiếc đỗ ở đây, lại còn đều là xe hạng sang nữa, có thể tưởng tượng những người đến nhà họ Triệu hôm nay đều là đại gia cả.

Bạch Diệc Phi bình tĩnh đi tới.

Bảo vệ chặn Bạch Diệc Phi lại, Bạch Diệc Phi lấy vé mời ra.

Sau khi bảo vệ thấy vé mời thì cũng không hỏi gì mà để Bạch Diệc Phi vào.

Vào phòng khách, Bạch Diệc Phi thấy rất nhiều người đã tới, bọn họ tụ năm tụ ba một chỗ.

Bạch Diệc Phi không biết những người này, cho nên anh định tìm một góc vắng vẻ liên lạc với Kỳ Kỳ, lúc này một nhân viên phục vụ đi tới: "Xin chào, xin hỏi anh có phải là đầu bếp hôm nay tới không?"

Bạch Diệc Phi sửng sốt một chút, anh nhìn xung quanh, sau khi chắc chắn đối phương đang nói chuyện với anh thì anh hỏi lại: "Sao anh biết tôi là đầu bếp?"

Nhân viên phục vụ thản nhiên trả lời: "Bởi vì quần áo và khí chất của anh".

Bạch Diệc Phi đột nhiên tức giận, nhìn dáng vẻ anh giống đầu bếp sao? Quần áo anh cũng không phải quần áo đầu bếp? Hơn nữa làm chủ tịch hơn một năm rồi mà khí chất vẫn giống đầu bếp hả?

"Xin lỗi, tôi không phải", Bạch Diệc Phi cũng có chút tức giận.

Nhân viên phục vụ lập tức chỉ lên tầng hai.




Bạch Diệc Phi nhìn theo, anh phát hiện chỗ lan can tầng hai là Triệu Thiên đang nói chuyện với người khác, anh lập tức hiểu ra: "Có phải ý anh là cậu chủ nhà anh nói quần áo và khí chất của tôi như thế hả? Bị điên rồi à?"

Nhân viên phục vụ có tư chất rất tốt, vẫn thản nhiên như cũ: "Cậu chủ bảo anh vào nhà bếp làm thức ăn, làm tốt thì hôm nay sẽ có thưởng".

Bạch Diệc Phi tức giận nói: "Dẫn đường đi!"

Nhân viên phục vụ dẫn Bạch Diệc Phi tới nhà bếp, sau đó Bạch Diệc Phi lập tức sững người.

Đây mà là nhà bếp sao?

Đây không phải là sân bóng rổ chứ ?

Không gian vô cùng rộng, còn có rất nhiều bếp, tổng cộng phải có mười mấy đầu bếp, tất cả đều đang làm thức ăn.

Bạch Diệc Phi biết những người này chắc hẳn là những đầu bếp được mời đến từ những nhà hàng lớn.

Nhân viên phục vụ dẫn Bạch Diệc Phi tới một cái bếp: "Đây là bếp của anh".

Cái bếp này rộng gần năm mươi mét vuông, đây không nên gọi là bếp, mà gọi là nhà bếp mới phải.

Phía sau bếp có một một hàng kệ, trên kệ là các loại công cụ cùng với gia vị nguyên liệu nấu ăn.

Chương 568: Nấu ăn

Sau khi Bạch Diệc Phi đứng vững lại thì bắt đầu nhìn về phía các bếp khác, anh phát hiện mỗi đầu bếp đều mặc trang phục màu trắng, phía sau mỗi người đều có ít nhiều hai ba người giúp đỡ.

Nhưng anh lại chỉ có một mình.

Các đầu bếp khác đều chú ý tới Bạch Diệc Phi, đặc biệt là đầu bếp bên cạnh anh.

“Này, anh tới đây làm gì thế?”, người đó hỏi Bạch Diệc Phi, chủ yếu là vì Bạch Diệc Phi không mặc đồ đầu bếp.



Bạch Diệc Phi cười nhẹ thái độ rất hòa đồng: “Nấu ăn, tôi cũng là đầu bếp".

Bởi vì câu nói này nên cả gian bếp trở nên yên lặng, ngoại trừ tiếng động từ bếp ra thì chẳng còn âm thanh nào nữa.

Các đầu bếp xung quanh đều nhìn Bạch Diệc Phi.

Sau đó bất ngờ cười ầm lên.



“Ha ha...”

“Anh mà là đầu bếp ấy hả?”

"Đã không mặc trang phục đầu bếp thì chớ, đã thế trông mới 20 tuổi đầu, đầu bếp cái gì chứ?"

“Đúng vậy, sợ là đến đây chơi phải không?”

“Người anh em, anh vẫn nên ra ngoài đi! Đừng làm chậm trễ việc nấu ăn của chúng tôi”.

Vẻ mặt Bạch Diệc Phi tràn đầy khó hiểu: "Có gì hài hước mà cười chứ? Tôi là đầu bếp thì có vấn đề gì hả?"

Người đầu bếp đứng bên cạnh nghe thấy vậy bèn nói: “Người anh em, tôi không có ý gì, nhưng thứ nhất là anh không có người giúp đỡ, thứ hai là anh trông không giống đầu bếp. Đừng nói anh tới đây tự hành xác mình đấy!?”

“Anh phải biết đây là bữa tiệc của nhà họ Triệu. Anh mà làm đồ ăn không ngon thì mất mạng như chơi đó!”

Bạch Diệc Phi nghe thế thì khẽ nhíu mày, nhà họ Triệu cũng quá ngông cuồng rồi đấy? Làm đồ ăn không ngon thì sẽ mất mạng hả?

Người đầu bếp kia lại nói: "Người anh em, vì thế anh nên tranh thủ thời gian đi ngay đi! Đừng để đến lúc sắp mất mạng thì muốn khóc cũng không được đâu!"

Bạch Diệc Phi có chút mơ hồ, rốt cuộc những người này đang cười nhạo anh hả? Hay là thật sự vì muốn tốt cho anh?

Lúc này người phục vụ kia đã trở về: "Được rồi, cũng đã đông đủ. Bây giờ mọi người bắt đầu đi. Trong vòng nửa tiếng mỗi bếp phải nấu được một món".

Dứt lời thì phục vụ cũng không quan tâm nữa mà trực tiếp rời đi.

Những đầu bếp khác không còn tâm trạng hóng chuyện nữa, ai cũng chú tâm vào nấu nướng. Bởi vì làm tốt sẽ được khen thưởng phong phú, mà không tốt thì kiếp này coi như bỏ.

Bạch Diệc Phi thấy thế thì nhìn chung quanh một lần. Anh không nấu ăn luôn mà đi đến buồng vệ sinh.

Anh nói với người bên đầu dây tai nghe Bluetooth: “Này, kế tiếp tôi phải làm như thế nào?"

“Anh đang ở đâu?”

"Buồng vệ sinh".

“Đợi đó đi".

“Được".

Nhưng Bạch Diệc Phi không nghe theo lời Kỳ Kỳ nói, anh đi ra buồng vệ sinh đến sảnh tầng hai.

Ở sảnh tầng hai toàn là cửa sổ sát sàn, người ở đây còn hung dữ hơn ở tầng một.

Xem ra những người tài giỏi ở tầng hai chính là nhân vật chính của bữa tiệc.

Bạch Diệc Phi đi tới trước cửa sổ sát đất, bởi vì là cửa sổ sát đất cho nên có thể nhìn thấy được toàn cảnh tầng hai của tòa lầu cao trước mặt.

“Anh lên tầng hai làm gì?”, giọng Kỳ Kỳ vang lên trong tai anh.

Bạch Diệc Phi bình thản nói: "Lạc đường".

"Ngu xuẩn! Mau chóng đi xuống cho tôi!", Kỳ kỳ nói.

Bạch Diệc Phi bình tĩnh chuẩn bị đi xuống dưới.

Lúc này Bạch Diệc Phi nhìn thấy một người đầu trọc rời khỏi đây theo hướng ngược chiều với anh, lúc tên đầu trọc kia lướt qua sát bên người anh thì có nhìn anh một cái, sau đó đi vào buồng vệ sinh.

Bạch Diệc Phi suy nghĩ một chút rồi lập tức đi theo.

Sau khi vào trong thì tên đầu trọc kia vào khoang vệ sinh. Sau đó lấy ra giấy bút đã chuẩn bị sẵn, tiếp đó viết một hàng chữ rồi dán ở sau lưng cửa, xong xuôi mới đi ra ngoài.

Lúc này chỉ còn mười lăm phút nữa.

Bạch Diệc Phi đi tới cửa, không may đụng phải một tên da đen cao to.

Tên da đen kia nói một câu “fuck”, còn vế sau là tiếng mà Bạch Diệc Phi không hiểu.

Nhưng dựa vào nét mặt thì Bạch Diệc Phi có thể nhìn ra tên này chắc chắn đang chửi anh!

Bạch Diệc Phi xiết chặt nắm đấm muốn ra tay. Nhưng lúc này giọng nói Kỳ Kỳ truyền đến.

“Đừng xúc động!”

“Thằng đó mắng tôi!”

“Tôi bảo anh đừng xúc động!! Đừng làm hỏng kế hoạch của chúng ta!", âm thanh Kỳ kỳ lạnh lùng nghiêm nghị hơn rất nhiều.

Bạch Diệc Phi không còn cách nào: "Được, được, được. Tôi không xúc động".

Nói xong thì Bạch Diệc Phi lập tức tỏ vẻ tươi cười với tên da đen: "Chửi mày mày cũng không biết tức, ông đây đụng phải mày thì sao? Mày muốn nói ông đây không có mắt hả, con mẹ nó mày mới không có mắt".

Bạch Diệc Phi cảm thấy tên da đen này nghe không hiểu gì, nhưng thực tế thì nghe không hiểu thật.

Bởi vì tên da đen nhìn thấy Bạch Diệc Phi nở nụ cười nên thái độ lập tức tốt lên rất nhiều.

Bạch Diệc Phi tiếp tục cười: "Không có chuyện thì đi nhanh lên đi, đừng ở đây làm chật chỗ".

Bạch Diệc Phi nói xong thì né qua một bên để nhường chỗ cho tên da đen, tên da đen gật đầu cười với Bạch Diệc Phi, nói: “Ok”.

“Ô cái con mẹ mày kê”, Bạch Diệc Phi cười nói, sau đó xoay người rời đi.

Nhưng khi anh về tới phòng bếp thì lại phát hiện có rất nhiều người ở đó. Trong đó bao gồm cả Triệu Thiên.

Đúng lúc này một người đàn ông mét sáu lao tới, ngay lúc Bạch Diệc Phi chưa kịp phản ứng đã đá anh một cái.

Cú đá này vừa khéo đá ngay miệng vết thương của Bạch Diệc Phi, Bạch Diệc Phi hít sâu một hơi rồi lui về sau liên tiếp mấy bước.

Người đó đá xong thì quay về bên người Triệu Thiên.

Triệu Thiên bước tới hừ lạnh nói: "Đi đâu? Mày không ở đây làm đồ ăn, còn chạy ra ngoài làm gì?"

“Tôi...”, Bạch Diệc Phi vừa định nói đi vệ sinh, nhưng Triệu Thiên lại không nghe anh nói.

“Còn năm phút, mày tốt nhất giao ra đồ ăn khiến tao hài lòng. Nếu không mày sẽ biến mất vĩnh viễn khỏi đảo Lam!"

Dứt lời Triệu Thiên dẫn người đi ra.

Khi bọn họ đi ra thì tên đạp anh có đi qua bên cạnh anh, Bạch Diệc Phi nói: "Tao nhớ kỹ một đá này của mày".

Người nọ lơ đễnh, sau đó theo sát Triệu Thiên đi ra.

Bạch Diệc Phi bụm lấy miệng vết thương, anh đi đến trước gian bếp của mình.

Anh nhìn thời gian, chỉ có bốn phút nữa.

Chỉ còn lại có bốn phút, hầu hết đầu bếp đã làm xong rồi, sau khi bọn họ nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì đều kinh ngạc.

Cả đám vây quanh anh.

“Người anh em, anh không xong rồi!”

“Đúng vậy, đừng tưởng rằng không làm thì không sao. Nếu không làm thì sẽ bị trừng phạt rất nặng!"

“Haiz, không biết là khách sạn nào cử tới nữa. Thật sự là tự tìm đường chết mà!"

"Đáng tiếc, còn trẻ như vậy!”




Bạch Diệc Phi nhìn mọi người bàn tán xôn xao, cũng không biết có phải là thật sự đang quan tâm anh hay không, anh chỉ cảm thấy ồn ào: "Có thể im miệng không?"

"Cái gì?"

“Tôi bảo mấy người im dùm! Mấy người rất ồn”, Bạch Diệc Phi không kiên nhẫn nói.

Vừa dứt lời thì tất cả mọi người đều nổi giận.

“Thằng nhãi này bị làm sao vậy?”

“Bọn tôi có lòng tốt nhắc nhở anh, thế mà anh còn chê chúng tôi ồn ào hả?! Thật sự là không có lương tâm!"

“Tự mình tìm đường chết! Làm đồ ăn không xong thì chỉ còn nước chết thôi!"

“Người trẻ tuổi bây giờ thật sự không có đạo đức! Có lòng tốt lại bị coi là xấu tính! Tôi chống mắt lên xem!"

Những người này thật sự ồn ào.

Bạch Diệc Phi nhìn thời gian không còn nhiều lắm, anh cũng không muốn nói nhảm mà vội vàng chọn mấy nguyên liệu nấu ăn từ trong giá. Sau khi rửa đơn giản một lần thì chuẩn bị chế biến.

Anh đổ dầu, cho rau vào nồi rồi vớt ra.

Tiếng dầu vang lên, tất cả mọi người đều im lặng.

Chương 569: Món chay

Động tác của Bạch Diệc Phi vô cùng thuần thục, vừa nhìn đã biết không phải là tay mơ.

Nhưng…

Trong đĩa của anh toàn là rau.

Mọi người kinh ngạc, đồng thời cũng hiểu rằng trong ba phút còn lại muốn làm một món thịt là chuyện không thể.



Nhưng.

“Như thế sao được! Nhà họ Triệu toàn ăn thịt thôi!”

“Đúng thế, một bàn toàn rau thế này nhất định sẽ khiến họ không vui!”

“Cậu thế mà dùng dầu chiên rau, chẳng phải nên dùng nước ư?”



“Làm bừa à?”

Bạch Diệc Phi hoàn toàn không để ý đám người mà chỉ chăm chú làm việc của mình.

Anh bỏ tất cả gia vị đã lựa chọn xong xuôi vào nồi không.

Việc này khiến mọi người thấy khó hiểu. Anh định làm gì?

Chiếc nồi trống không thì cho gia vị vào làm gì?

Rất nhiều người bắt đầu cười nhạo anh.

“Toàn làm vớ vẩn!”

“Nhắm mắt làm bừa! Chịu chết!”

“Gượm đã, cậu cho lá diệp quế với quế đơn vào món chay làm gì?”

Nhìn đến đây, một đầu bếp già đăm chiêu suy nghĩ.

Tiếp theo, Bạch Diệc Phi bật bếp, ngọn lửa nhất thời bùng lên. Anh bình tĩnh rót một thìa dấm, sau đó cho bột làm đặc, cuối cùng là đổ dầu mè vào.

Tắt bếp, vậy là món canh đã xong.

Sau đó đổ canh lên món chay.

“Tách” một tiếng, mùi hương của thịt kho tàu dần tỏa ra thơm phức.

Trong vòng 4 phút đã hoàn thành một món ăn.

Mọi người ngửi mùi thì ngây ra.

Rõ ràng toàn là rau nhưng lại tỏa ra hương còn thơm hơn cả thịt kho tàu chính hiệu.

Thời gian lúc này chỉ còn thừa lại một phút!

Bạch Diệc Phi nhìn mọi người, chắp tay nói: “Mong mọi người sẽ không chê cười”.

Đám đầu bếp nhìn nhau, không biết nên nói gì.

Lúc này, vị đầu bếp già kia như nhớ ra gì đó, kinh ngạc nói: “Đây là món chay giả mặn của Bắc Cương?”

“Cái gì?”

Mọi người ngây ra như phỗng.

“Món chay giả mặn của Bắc Cương là gì?”, có người hỏi.

Bạch Diệc Phi cũng không biết tên món này là gì.

Anh nhìn đầu bếp già kia. Nếu ông ta đã nói ra thì nhất định sẽ biết.

Quả đúng là vậy.

“Món chay giả mặn của Bắc Cương là một phương pháp nấu ăn đặc biệt. Bọn họ thích đồ chay nhưng muốn nếm hương vị của thịt nên nghiên cứu vấn đề này rất kỹ. Cách làm của bọn họ có thể khiến món chay tỏa ra hương vị của thịt, hơn nữa còn thơm cả món thịt chân chính”.

“Không phải chứ?”

Mọi người kinh ngạc.

Có người lập tức phản bác: “Cho dù có thơm đến đâu thì vị của món chay cũng tuyệt đối không bằng được vị của thịt thật!”

“Đúng thế, đúng thế!”

“Tôi cũng nghĩ thế, mùi vị của thịt chân chính mới là ngon nhất”.

Đầu bếp già không giải thích thêm nữa.

Lúc này, nhân viên phục vụ tiến vào: “Các vị đầu bếp mời theo tôi”.

Thấy vậy, mọi người không nhiều lời nữa mà rời đi cùng nhân viên.

Đầu bếp già kia đi bên cạnh Bạch Diệc Phi, nói mình họ Bàng rồi hỏi: “Người anh em, có phải cậu từng đến Bắc Cương không?”

“Đây hẳn là món chay giả mặn của Bắc Cương đi?”

“Tôi đoán đúng chứ?”

Bạch Diệc Phi cười khổ: “Xin lỗi, tôi cũng không biết, thật sự không biết”.

Vài người đi bên cạnh đầu bếp già nghe thấy thì chế giễu.

“Đầu bếp Bàng, ông đừng đi cùng cậu ta thì hơn, chắc gì đã là món đó đấy?”

“Hơn nữa món của cậu ta chỉ là một đĩa chay, còn chẳng phải món ăn cao cấp gì!”

“Lát nữa nhà họ Triệu nhất định sẽ không vui, ông đừng để anh ta liên lụy đến mình”.

Mọi người đều cảm thấy món chay của Bạch Diệc Phi không thể chấp nhận được, sợ sẽ bị anh hại.

Nhân viên phục vụ đưa các đầu bếp đến đại sảnh ở tầng 2.

Lúc này, trong đại sảnh đã sắp xếp sẵn một chiếc bàn tiệc dài, có tổng cộng hơn 20 người, ai nấy đều là người quyền cao chức trọng.

Bạch Diệc Phi phát hiện ra Triệu Thiên chỉ đứng sau một người đàn ông trung niên thì kinh ngạc.

Xem ra những người đang ngồi thì càng khiến người ta phải nể trọng.

Những đầu bếp được đưa đến xếp thành hai hàng.

Lúc này, một người Đông Nam Á nói bằng tiếng Hán không sõi: “Ông chủ Triệu, người giao dịch với chúng tôi sao còn chưa đến?”

“Ông đừng vội, nếu đối phương đã nói đến thì nhất định sẽ đến. Bây giờ chúng ta cứ nếm món ngon trước đã”, Triệu Thiên cười trả lời.

Người nước ngoài kia lại nói: “Món ăn nước tôi mới gọi là mỹ vị, đồ ăn nước Hoa đã là gì”.

Lời này khiến sắc mặt những người ngồi trên bàn đều sầm xuống.

Mà người đàn ông trung niên đứng trước mặt Triệu Thiên là bố gã, Triệu Quát.

Khuôn mặt Triệu Quát chỉ đờ ra một lát rồi lại tươi cười nói: “Ông Kevin, hay là chúng ta cứ nếm thử trước rồi hãy quyết định xem có ngon hay không”.

Nói xong, mọi người đều nhấc đũa nếm thử món ngon trước mặt.

Một đám người nước ngoài đến từ các nước khác nhau lần lượt nếm thử, sau đó khuôn mặt ai nấy đều lộ vẻ hưởng thụ.

“Ừm, đồ ăn nước Hoa đúng là rất ngon!”

“Ừ, quá tuyệt vời!”

“Ngon thật đấy!”

“Ôi chúa ơi!”

Kevin thấy vậy thì nghẹn họng, thật sự không tin nổi món ăn nước Hoa lại ngon đến vậy, vì thế ông ta không nhịn được mà gắp một miếng lên ăn.




Ông ta nuốt xong thì trợn to hai mắt, lộ rõ vẻ không thể tin nổi.

“Không thể nào! Món ăn nước Hoa sao có thể ngon hơn Tam Đại Quốc được?”

Các đầu bếp nghe vậy đều tự hào ưỡn ngực.

Có người còn thì thầm với người bên cạnh.

“Chỉ có đồ ăn nước Hoa chúng ta mới xứng là sơn hào hải vị!”

“Đúng thế, đồ ăn của Đại Tam Quốc mà cũng dám xưng là mỹ vị?”

“Món ăn nước Hoa chúng ta ngon nhất thế giới!”

“Các người xem, món của tên nhãi kia không ai thèm động vào!”

Nghe vậy, mấy người nhìn sang, thấy quả thực là vậy thì vui vẻ trên nỗi đau của người khác.

“Đã bảo mà, đồ ăn của cậu ta còn không lọt nổi mắt”.

“Cũng phải, có thịt ăn thì ai lại ăn chay chứ?”

Mọi người đều nhìn sang Bạch Diệc Phi.

Anh lại không quan tâm, bình thản đứng đó.

Trên bàn, Triệu Quát rất hài lòng, cười nói: “Rất tốt, chuyện này làm tốt lắm”.

Triệu Thiên cười híp mắt, khom người nói: “Cảm ơn bố đã khen”.

Chương 570: Ông hai

Triệu Quát gật đầu rồi nhìn chỗ thức ăn bày đầy trên bàn, ánh mắt ông ta đột nhiên bị một đĩa thức ăn chay hấp dẫn, sau đó nhanh chóng nhíu mày: “Sao lại có một đĩa thức ăn chay ở đây?”

Sắc mặt Triệu Thiên lập tức thay đổi, gã nhìn về phía bàn ăn, quả nhiên nhìn thấy một đĩa thức ăn chay.

Mặt Triệu Thiên tối sầm lại, gã ngẩng đầu lên hỏi mấy người đầu bếp: “Đồ ăn chay này là do ai làm?”

Mấy đầu bếp không muốn rước họa vào thân, vậy nên đều chỉ về phía Bạch Diệc Phi.



Triệu Thiên nhìn sang, sau khi nhìn thấy rõ là ai thì hơi giật mình.

Ngày đó gã đã nếm qua đồ ăn do Bạch Diệc Phi làm, hương vị đó quả thật là hiếm có, so với những người đầu bếp này chỉ hơn chứ không kém, nếu không thì gã cũng không bảo Bạch Diệc Phi đến làm đầu bếp cho buổi tiệc của nhà họ Triệu.

Đôi mắt Triệu Thiên đảo nhanh, gã cúi đầu nói với Triệu Quát: “Bố, bố cứ nếm thử xem đi? Nếu như không ăn được thì con sẽ dẫn tên đầu bếp kia ra ngoài xử lý ngay lập tức”.

Triệu Quát nghe vậy thì hừ nhẹ một tiếng, sau đó mới cầm đũa lên gắp một ít bỏ vào miệng.



Mấy đầu bếp thấy vậy thì nhao nhao lùi lại một bước, bọn họ rất sợ ông chủ sau khi nổi giận sẽ liên lụy đến mình.

Nhưng thoáng chốc Triệu Quát trừng lớn hai mắt, trong mắt chứa đầy kinh ngạc lẫn vui mừng.

Ông ta nuốt đồ ăn trong miệng, sau đó vừa dùng tay tiếp tục gắp thức ăn, vừa nói với những người xung quanh: “Mọi người mau nếm thử món này đi, món này được lắm…quả thật là mỹ vị nhân gian!”

Triệu Quát nói như vậy khiến tất cả mọi người đều tò mò, bọn họ lần lượt lấy đũa nếm thử.

Sau khi ăn xong thì chung quanh vang lên một loạt những lời khen ngợi.

“Ồ! Ăn rất ngon!”

“Thức ăn chay mà cũng làm ngon được như vậy! Quả thật kỹ năng bếp núc của nước Hoa đã đến độ xuất thần rồi!”

“Ngon lắm! Thật sự là mỹ vị nhân gian!”

Mấy đầu bếp nhìn thấy cảnh tượng này thì trợn tròn mắt, bọn họ lại nhìn về phía Bạch Diệc Phi, giống như đang nhìn thấy quái vật. Bọn họ khó có thể tin được, chỉ có một đĩa thức ăn chay thôi mà có thể khiến mấy vị tai to mặt lớn ở đây khen không dứt miệng.

Đầu bếp Bàng bên kia thì kích động nói: “Không hổ là đồ ăn do Bắc Cương làm!”

Triệu Thiên đi đến bên cạnh Bạch Diệc Phi rồi vỗ vai anh: “Quả nhiên không khiến tao thất vọng! Sau khi bữa tiệc kết thúc tao sẽ thưởng hậu hĩnh cho mày. Nói đi, mày muốn tao thưởng gì?”

Thưởng? Trong lòng Bạch Diệc Phi hơi dao động, vừa muốn trả lời là tiền thì lại vang lên giọng nói của Kỳ Kỳ.

“Chính là lúc này, ra tay đi!”

“Ra tay sao?”, Bạch Diệc Phi nghi ngờ. Ra tay cái gì chứ? Không phải là cần đàm phán sao?

Kỳ Kỳ lập tức nói: “Tát Triệu Thiên một cái!”

Bạch Diệc Phi hơi dừng lại, anh đảo mắt nhìn bốn phía. Mấy vị tai to mặt lớn đang ở đây cả, còn có mấy tên vệ sĩ đứng khắp các ngõ ngách nữa: “Chuyện này… mày nói thật chứ?”

Triệu Thiên nghe vậy thì hơi nhướng mày: “Đương nhiên là thật, Triệu Thiên tao đây nói lời giữ lời!”

“Sao vậy? Mày không tin nhân phẩm của tao à?”

“Nói cho mày biết, ở đảo Lam này còn chưa có ai dám chất vấn tao như mày đâu!”

Bên tai Bạch Diệc Phi lại truyền đến giọng nói trầm thấp lạnh lẽo của Kỳ Kỳ, “Tôi bảo anh ra tay mà! Có nghe thấy không? Có phải anh muốn chống lại mệnh lệnh của tôi hay không!”

Nghe thế thì Bạch Diệc Phi không còn cách nào khác.

Ngay sau đó Bạch Diệc Phi ngẩng đầu nói với Triệu Thiên: “Con mẹ nó chứ, đúng là tao nghi ngờ nhân phẩm của mày đấy!”

Dứt lời Bạch Diệc Phi đưa tay tát gã một cái.

“Bốp!”

Âm thanh giòn tan vang lên khắp sảnh.

Sức lực của Bạch Diệc Phi cũng không phải là nhỏ, một cái tát này khiến cho Triệu Thiên ngã thẳng xuống đất.

Lúc này tất cả mọi người trong sảnh đều nhìn sang, sau đó ai nấy đều sững người nhìn chằm chằm Bạch Diệc Phi.

Mấy đầu bếp khác thì trợn tròn mắt.

Bên tai lại truyền đến giọng nói của Kỳ Kỳ: “Mẹ nó! Anh dùng lực mạnh như vậy làm gì?”

“Đánh kiểu nào cũng là đánh, đương nhiên phải dùng nhiều sức một tí, đỡ tốn công!”, Bạch Diệc Phi bình tĩnh nói.

Lúc này đám vệ sĩ cũng kịp phản ứng lại, trong nháy mắt cả đám bước ra từ khắp các ngõ ngách bao vây Bạch Diệc Phi.

Có người đỡ Triệu Thiên lên, Triệu Thiên sờ chỗ mặt bị đánh đã sưng lên, chỉ nhẹ nhàng đụng một cái thôi cũng khiến gã đau đến mức nhe răng trợn mắt: “Khốn kiếp! Con mẹ nó mày dám đánh tao!”

Cùng lúc này những ông lớn kia cũng đứng lên, vây quanh Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi lập tức bị dọa sợ. Mẹ nó những người này đều có súng đấy!

Triệu Thiên đi đến trước mặt Bạch Diệc Phi, hung ác trợn mắt nhìn anh: “Nói, ai phái mày đến đây?”

Nếu là người ở đảo Lam thì không một ai có gan dám đánh gã! Vậy nên người này tuyệt đối là người có thân phận!

Tai Bạch Diệc Phi nghe thấy Kỳ Kỳ nói: “Anh nói theo tôi".

Thế là Bạch Diệc Phi mở miệng, nhưng mà lại hướng về phía Triệu Quát nói: “Triệu Quát, lá gan của ông cũng lớn thật đấy, dám để hiệp hội kinh doanh buôn lậu!”

Triệu Quát nghe xong thì sắc mặt thay đổi: “Anh là ai?”

“Ông hai sai tôi đến đây”, Bạch Diệc Phi nhẹ nhàng trả lời.

Triệu Quát hơi dừng lại: “Ông hai?”

Sau đó Triệu Quát khoát khoát tay với đám vệ sĩ, đám vệ sĩ lập tức thu hồi súng lại.

Bạch Diệc Phi thấy vậy thì thở dài một hơi. Đồng thời trong lòng cũng xuất hiện nghi ngờ.

Ông hai này là ai? Là nhà họ Lâm sao?

Nhà họ Lâm không phải là ông ba sao? Nói cách khác khả năng ông hai đó không phải người nhà họ Lâm.

“Đúng vậy", Bạch Diệc Phi nói.

Triệu Thiên vẫn còn đang tức giận, gã chỉ thẳng vào Bạch Diệc Phi nói: “Bố, thằng đó đánh con, hôm nay con nhất định phải trả lại! Con nhất định phải tra tấn nó đến chết thì thôi!”

“Câm miệng ngay!”

Ngay lúc đó Triệu Quát lại giơ tay tát Triệu Thiên một cái.

Lần này chắc hai bên mặt của Triệu Thiên đều sưng lên nhỉ.

Triệu Thiên mơ hồ: “Bố, sao bố cũng đánh con?”

Triệu Quát không để ý đến Triệu Thiên, ông ta xoay người cười làm lành với Bạch Diệc Phi: “Thật xin lỗi, vừa rồi tôi có mắt không thấy Thái Sơn, mạo phạm đến người của ông hai, xin hãy thứ lỗi".

Giọng nói của Kỳ Kỳ vang lên: “Kiêu ngạo một chút, trực tiếp giao dịch”.

Bạch Diệc Phi lập tức thể hiện ra vẻ kiêu ngạo.

Anh đưa tay đẩy Triệu Quát ra, sau đó ngồi xuống vị trí người đứng đầu, hai chân bắt chéo để trên mặt bàn, giọng điệu vô cùng kiêu ngạo: “Đừng nói nhảm nữa, bắt đầu luôn đi!”

Triệu Thiên không phục, gã muốn nói gì đó: “Bố...”

“Cút! Đừng gây chuyện nữa!”, Triệu Quát trừng mắt, cảnh cáo nói.

Nói xong thì Triệu Quát lại nói với Kevin: “Kevin, có thể bắt đầu giao dịch rồi".

Kevin nghe vậy cũng đứng dậy, sau đó phủi tay.

Tiếp đó có người mang theo mấy cái rương lớn lên đặt ở trên mặt bàn. Cuối cùng thì mở ra một cái rương.

Vừa mở rương ra tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.




Đặc biệt là đám đầu bếp kia, ai nấy đều bị dọa cho run rẩy.

Mẹ nó chứ, một rương súng ống đạn dược luôn đó!

Bạch Diệc Phi cũng âm thầm nuốt nước bọt, ngay sau đó Kỳ Kỳ nói: “Đừng lo lắng, tranh thủ thời gian kiểm hàng đi!”

Bạch Diệc Phi nghe thế thì đứng dậy, sau đó kích động cầm lên một khẩu AK.

Bất kỳ người đàn ông nào cũng có niềm yêu thích đặc biệt với mấy loại súng ống này, Bạch Diệc Phi cũng không phải là ngoại lệ. Huống chi anh cũng chưa thấy đồ thật, lần này mới được sờ tận tay.

Bởi vì chơi một vài trò liên quan đến súng ống nên anh cũng coi như quen thuộc với mấy loại này.

Mở ốp bảo hiểm, kéo chốt, động tác nhìn rất thành thạo.

Kevin thấy thế thì hỏi: “Thưa anh, hàng này thế nào?”

Bạch Diệc Phi thản nhiên nói: “Khá được".

“Anh có mang tiền đến không?”, Kevin hỏi.

Bạch Diệc Phi dừng một chút, hơi mơ hồ: “Cần tiền?”

Đương nhiên câu này của anh là đang hỏi Kỳ Kỳ, không ngờ lại bị Kevin nghe được, ông ta lập tức nổi giận, cho là anh không muốn trả tiền: “Có ý gì, ông Hai muốn ăn quỵt sao?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom