• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Một Bước Lên Tiên Full dịch (22 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 581-584

Chương 581: Tôi muốn abcxyz với anh

Bạch Diệc Phi lẳng lặng nhìn Kỳ Kỳ trên mặt đất, trầm giọng nói: "Nếu như tôi giết cô thì tôi chẳng khác gì cô và đám người đó?"

Bạch Diệc Phi ngồi xuống, sờ lên trán của Kỳ Kỳ một cái, nóng đến mức phỏng cả tay.

Bạch Diệc Phi cảm nhận được một luồng khí nóng mãnh liệt, chắc hẳn ngọn lửa bên ngoài cửa hang vẫn còn đang cháy nên anh có phần lo lắng.

Nhưng xem ra bây giờ ngọn lửa ấy đã ngừng cháy rồi.



Bạch Diệc Phi yên tâm hơn một chút, sau đó anh lấy ra hai viên thuốc chống viêm từ trong cái túi nhỏ, tự mình uống một viên rồi đưa viên còn lại cho Kỳ Kỳ.

Nhưng vết bỏng của Kỳ Kỳ cực kỳ nghiêm trọng nên cô ta mím chặt môi trong vô thức nên anh không sao cho cô ta uống thuốc được.

Cuối cùng, Bạch Diệc Phi không còn cách nào khác: "Cô đừng có trách tôi".

Dứt lời, bàn tay của Bạch Diệc Phi chạm vào bên trong bắp đùi mềm mại của Kỳ Kỳ, dùng sức nhéo một cái thật mạnh.



"A!"

Kỳ Kỳ đau đớn hét lên một tiếng, Bạch Diệc Phi nhân cơ hội đó liền nhét viên thuốc vào trong miệng cô ta.

Cảm giác khó chịu ở cổ họng cộng với cơn đau ở đùi khiến cho cô ta nuốt xuống trong vô thức.

Ai cũng biết thịt ở trong bắp đùi là mềm mại nhất, chắc chắn sẽ đau gấp đôi so với bình thường.

Bạch Diệc Phi thấy Kỳ Kỳ đã uống thuốc thì thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này Kỳ Kỳ đã tỉnh dậy bởi cơn đau, nhưng vì vết thương rất nặng nên cô ta chỉ có thể nhắm hờ mắt nhìn Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi lập tức giải thích: "Tôi giúp cô uống thuốc nhưng cô không chịu mở miệng nên tôi cũng không còn cách nào".

"Tôi... nhớ rồi", Kỳ Kỳ nói một cách ngắt quãng.

Bạch Diệc Phi bực bội nhổ một bãi nước bọt: "Chết tiệt, biết thế tôi không thèm cứu cô!"

Nói xong, anh không thèm để ý tới Kỳ Kỳ nữa mà đi qua một bên rồi bắt đầu quan sát.

Anh phát hiện rằng ở đây có rất nhiều đèn tường luôn được bật sáng, anh nghĩ ở đây chắc chắn sẽ có điện, nếu không có điện thì làm sao bóng đèn phát sáng được?

Nhưng ở đây không hề nghe thấy âm thanh của máy phát điện, hơn nữa cho dù có máy phát điện thì chưa chắc đã hoạt động liên tục được? Trên đời này cũng không có động cơ vĩnh viễn.

Cho nên Bạch Diệc Phi nghĩ, nếu không phải là loại máy phát điện, vậy thì chỉ có thể là năng lượng mặt trời.

Nếu sử dụng năng lượng mặt trời thì ở đây chắc chắn sẽ có mặt trời, nói cách khác, nơi này nhất định có cửa thoát ra ngoài khác.

Nghĩ tới đây, Bạch Diệc Phi cực kỳ phấn khởi, liền đứng lên tìm kiếm khắp mọi nơi.

Nhưng, anh tìm hết xung quanh một vòng mà vẫn không phát hiện ra cái gì.

"Ầm!"

Đột nhiên trong hang động truyền đến một tiếng nổ lớn, đúng lúc đó, trong hang động cũng bắt đầu rung chuyển.

Bạch Diệc Phi lắc lư từ bên này sang bên kia, ngay sau đó liền chạy về phía cửa hang mà bọn họ vừa mới vào.

Kỳ Kỳ cũng chống lên vách tường để đứng lên, cô ta yếu ớt lên tiếng: "Bọn họ... Nổ hang động rồi".

Bạch Diệc Phi không thèm quan tâm, đây không phải là một câu nói rất thừa thãi sao? Tiếng động rõ ràng như thế mà?

Vừa nãy cũng nói rồi, vách hang bị lửa thiêu đốt nên nhiệt độ rất cao, để lâu nhiệt độ ấy cũng không giảm xuống, bọn chúng không đi xuống được cho nên mới chọn cách nổ hang động.

Cho dù Bạch Diệc Phi không bị ngọn lửa nướng cháy thành than hoặc bị hun thành thịt xông khói thì anh cũng bị mắc kẹt lại bên trong vì cửa hang đã bị chặn.

Kỳ Kỳ không thể tiếp tục chống đỡ nên tuyệt vọng ngồi trên mặt đất, cửa hang bị đóng kín còn bọn họ bị thương nặng, trên người lại chẳng có cái gì có thể liên lạc với bên ngoài, còn cơ hội sống sót gì cơ chứ.

Trái lại, Bạch Diệc Phi thở phào nhẹ nhõm, anh biết có cửa ra cho nên không hề lo lắng, hiện tại cửa hang này đã bị đóng nên đám người kia không thể xuống dưới được, bọn chúng sẽ không biết nơi này có nhiều vàng như vậy.

Đối diện với lòng tham và dục vọng, con người sẽ trở nên điên cuồng.

Nếu bị đám người kia phát hiện nơi này chứa rất nhiều vàng thì hậu quả thật khó mà tưởng tượng nổi.

Một lát sau, hang động đã ngừng rung lắc, chắc hẳn trận nổ kia đã kết thúc rồi.

Bạch Diệc Phi xoay người nhìn về phía Kỳ Kỳ mà không lên tiếng.

Muốn đi ra ngoài thì cũng có thể nhưng vấn đề là cửa ra ở đâu?

Nửa tiếng trôi qua, Bạch Diệc Phi vẫn không tìm thấy lối ra mà trán của Kỳ Kỳ bắt đầu đổ mồ hôi, xem ra thuốc đã phát huy tác dụng rồi.

Dù sao thì bây giờ cũng chưa tìm thấy lối ra nên anh ngồi xuống suy tư một lúc rồi nói với Kỳ Kỳ: "Chúng ta không thoát ra ngoài được, sắp phải đổi mặt với cái chết, cô muốn nói điều gì không? Hoặc là cô có điều gì muốn làm không?"

Kỳ Kỳ nhìn chằm chằm Bạch Diệc Phi, một lúc lâu sao mới trả lời: "Tôi mới mười chín tuổi".

"Thì sao?", Bạch Diệc Phi hỏi.

"Tôi còn chưa được nếm qua hương vị ngọt ngào của tình yêu", Kỳ Kỳ lại nói: "Tôi muốn abcxyz với anh".

Bạch Diệc Phi: "..."

Bạch Diệc Phi là một người đàn ông, có một người người con gái thẳng thắn đề nghị với anh như vậy, trong lòng anh không khỏi đập loạn nhịp nhưng anh rất nhanh đã lấy lại sự bình tĩnh.

"Khắp người chúng ta đều có vết thương, còn chưa bắt đầu đã không ngừng chảy máu rồi, đổi nguyện vọng khác đi".

Kỳ Kỳ mím môi: "Tôi muốn ăn, tôi muốn ăn thịt".

Bạch Diệc Phi liếc cô ta một cái đầy khinh bỉ: "Thịt tôi cũng muốn ăn, thế cô tới ăn tôi hay là để tôi tới ăn cô đây?"

Kỳ Kỳ lại nói: "Tôi muốn uống nước".

"Có nước miếng thôi, muốn không?", Bạch Diệc Phi hờ hững trả lời.

Kỳ Kỳ: "..."

Vào giờ phút này Kỳ Kỳ thật sự tuyệt vọng cho nên mới có thể vô tư nói ra những lời đó ở trong tình huống như vậy, đằng nào cũng phải chết thì cóc cần quan tâm đến liêm sỉ gì nữa?

Bạch Diệc Phi thì không như thế, anh đã biết có cửa ra cho nên cực kỳ bình tĩnh, anh muốn nhân cơ hội này lợi dụng tâm trạng của Kỳ Kỳ để khiến cô ta nói ra nỗi lòng của mình.

Vì thế Bạch Diệc Phi mở miệng nói: "Đằng nào cũng phải chết, nơi này chỉ có đôi ta, có chuyện gì giấu ở trong lòng cũng khó chịu, không bằng nói ra?"

Kỳ Kỳ ngước mắt lên nhìn anh, Bạch Diệc Phi cũng gật đầu với cô ta.

Cuối cùng, Kỳ Kỳ thở dài rồi nói: "Nói cũng phải".

Trong lòng Bạch Diệc Phi vui như tết nhưng trên mặt lại không thể hiện ra.

Nhưng Kỳ Kỳ không lập tức nói ngay mà nói với Bạch Diệc Phi: "Tôi lạnh quá, tôi có thể tựa vào trong ngực anh để nói không?"

Bạch Diệc Phi thật sự có rất nhiều chuyện muốn thông qua Kỳ Kỳ để biết về liên minh doanh nghiệp, sư phụ của cô ta...

Cho nên Bạch Diệc Phi không từ chối lời đề nghị của Kỳ Kỳ.

"Có thể".

Dứt lời, Bạch Diệc Phi đứng dậy đi qua đó rồi ngồi xuống, để cho Kỳ Kỳ dựa vào người mình.

Kỳ Kỳ bắt đầu chậm rãi nói.




"Năm tôi mười ba tuổi, tôi đã lén xuống dưới núi chơi, sau khi trở về thì bị sư phụ "tẩn" cho một trận, về sau sư phụ bị tiêu chảy lại tưởng là tôi cho ông ấy uống thuốc xổ nhưng thật ra không phải, là tôi cố ý đem thức ăn hỏng cho ông ấy ăn đó mà".

"Còn có, tôi cho rằng chiếc áo len tôi mặc mùa đông là do sư phụ mua về nhưng sau này tôi mới biết rằng chiếc áo đó do chính sư phụ tự tay đan cho tôi..."

"Phải rồi, còn có..."

Bạch Diệc Phi nghe xong cũng cảm thấy "váng đầu": "Khoan khoan, chờ đã, chúng ta sắp chết rồi, cô lại nói cái này ư?"

Kỳ Kỳ dừng lại rồi đột nhiên nở một nụ cười cực kỳ đen tối: "Được thôi, thật ra tôi là đàn ông đấy".

"Ờ, thế thật ra tôi là phụ nữ", Bạch Diệc Phi lạnh nhạt đáp.

Kỳ Kỳ: "..."

Rõ ràng lời nói của hai người đều không hề đáng tin.

Kỳ Kỳ lại nói: "Tôi nói nhiều như vậy rồi, đến lượt anh đấy".




Bạch Diệc Phi dừng lại một chút rồi nói: "Tôi yêu vợ của tôi".

Kỳ Kỳ ngồi bật dậy, trợn mắt nhìn Bạch Diệc Phi: "Vậy anh còn nhìn hết trơn cơ thể của tôi?"

"Tôi...", Bạch Diệc Phi trong tiềm thức muốn nói cái gì đó, lập tức anh hiểu ra: "Ờ, cho nên cô biết rồi, biết rồi thì làm sao? Ông đây xử lý vết thương mới thay quần áo giúp cô, cũng chẳng phải làm chuyện cầm thú gì".

"Nhưng tôi đã bị anh nhìn thấy không sót miếng nào rồi đấy!", Kỳ Kỳ lạnh lùng nhìn anh.

Bạch Diệc Phi đỏ mặt: "Nhìn hết thì đã sao, tôi cũng chẳng thể "sơ múi" được gì? Hơn nữa cô gầy như cọng giá thế kia thì có gì để nhìn chứ!"

Dứt lời, Bạch Diệc Phi bị Kỳ Kỳ đẩy ra: "Anh cút ngay cho tôi!"

May mà có bức tường phía sau để dựa vào nhưng cú đẩy này lại làm cho cơ thể cô ta càng trở nên yếu ớt, cô ta lảo đảo như sắp ngã, Bạch Diệc Phi vội vàng dùng tay đỡ lấy bả vai của cô ta.



Chương 582: Lập kế moi tin

Kỳ Kỳ thấy vậy thì cười lạnh: “Tôi không phải kẻ ngốc, anh cố ý làm tôi tuyệt vọng mục đích là muốn lừa tôi nói lỡ miệng đúng không?”

"Hẳn là anh đã biết tôi cài máy theo dõi trên vết thương của anh từ lâu rồi, lần trước trong vụ nổ bom ở toà nhà cao tầng anh đã nhân cơ hội tháo nó ra vứt trong toilet rồi đúng không?”

Lời vừa dứt, Bạch Diệc Phi giật mình, vẻ mặt anh trở nên nghiêm trọng.

Kỳ Kỳ tiếp tục cười lạnh: "Tôi đã được nghe về sức sống mãnh liệt của anh, một người giống như anh mà bây giờ lại đột nhiên tỏ ra dửng dưng như vậy thì chắc chắn là anh đã biết sẽ có lối ra đúng không?”



Bạch Diệc Phi nghe vậy khẽ lắc đầu thở dài: “Cô quả thực rất thông minh nhưng mà lại quá đa nghi”.

“Đúng, tôi thừa nhận, tôi quả thực đã tháo máy theo dõi, tôi chẳng qua là không thích trong người mình bị nhét đồ thôi, quá trình tháo ra không hề đau đớn chút nào, thật đó!”

Ánh mắt Kỳ Kỳ lạnh lùng nhìn Bạch Diệc Phi: “Anh cho rằng tôi sẽ tin lời anh nói sao?”

Bạch Diệc Phi im lặng không nói.



Đúng vậy, làm gì có chuyện không đau chứ?

Đó là một quá trình mà anh phải moi sống từ trong da thịt của mình ra mà không hề sử dụng chút thuốc tê nào, làm gì có chuyện không đau?

Bạch Diệc Phi và Kỳ Kỳ im lặng nhìn nhau, Bạch Diệc Phi thấy được vẻ hờ hững cùng với sự nhanh trí mà anh ghét nhất trong ánh mắt của Kỳ Kỳ.

Một lúc lâu sau, Bạch Diệc Phi đột nhiên đem Kỳ Kỳ ấn lên tường, vươn tay kéo quần áo của cô ta ra.

Kỳ Kỳ giật mình ngẩn ra, liền ngay sau đó thì giãy dụa rống lên: “Bạch Diệc Phi, anh làm cái gì đó?”

“Làm cô!”, Bạch Diệc Phi tiếp tục ấn giữ Kỳ Kỳ thật chặt, một tay anh xé bỏ áo của cô ta, rất nhanh áo khoác bên ngoài của cô ta đã bị ném ra ngoài, Bạch Diệc Phi tiếp tục cởi áo bên trong.

Ánh mắt Kỳ Kỳ mang theo sự tàn nhẫn cùng sắc bén nhìn chằm chằm Bạch Diệc Phi, trong lòng lại thầm kinh hãi, cô ta một lần nữa lại bị sự tuyệt vọng xâm chiếm tâm hồn.

"Không, đừng...", Kỳ Kỳ vùng vẫy, cố gắng đẩy Bạch Diệc Phi ra.

Nhưng mà dù sao thì Bạch Diệc Phi cũng là một người đàn ông, Kỳ Kỳ bị thương cũng nặng hơn Bạch Diệc Phi cho nên cô ta hầu như không có sức kháng cự lại, Bạch Diệc Phi đã kéo được áo của cô ta lên.

“Đừng!”, Kỳ Kỳ tuyệt vọng gào thét, hai dòng nước mắt lăn dài trên má.

Lúc này rốt cuộc thì Bạch Diệc Phi cũng dừng tay lại, tiện tay kéo áo của cô ta xuống, nhặt lấy chiếc áo khoác trên mặt đất vứt lên người cô ta.

Bạch Diệc Phi ngồi dựa ở một bên không thèm để ý đến Kỳ Kỳ nữa.

Kỳ Kỳ ngẩn ngơ ngồi yên không động đậy tại chỗ thật lâu, một lúc sau đó mới mở miệng hỏi: “Anh biết có lối ra, đúng không? Anh biết đúng không?”

Bạch Diệc Phi không trả lời.

Giờ phút này Kỳ Kỳ thực sự suy sụp.

Trước đó cô ta đã cố tình tìm hiểu thật kỹ về con người của Bạch Diệc Phi, cho nên cô ta biết Bạch Diệc Phi là người thế nào, cho nên vừa rồi cô ta mới cố ý dụ dỗ Bạch Diệc Phi.

Nhưng Bạch Diệc Phi lại không làm vậy, như thế có thể chứng minh rằng anh ta biết có lối ra, cũng biết cách rời khỏi đây, nhưng bây giờ… tất cả giả thiết trên đều không thành lập.

Từ ánh mắt và động tác vừa rồi của Bạch Diệc Phi đều chứng minh, anh thực sự không biết phải rời khỏi đây bằng cách nào.

“Anh nói cho tôi biết đi!”, Kỳ Kỳ rống lên một câu, trong giọng nói còn kèm theo cả tiếng khóc.

Bạch Diệc Phi bất đắc dĩ thở dài: “Không phải là cô đều nhìn thấy hết rồi à?”

Sau đó anh lại thờ ơ nói tiếp: “Vì cô đang bị thương nặng nên tôi tha cho cô, bây giờ, tôi muốn ngủ rồi, đừng có làm phiền tôi”.

Cả một ngày hôm nay chạy trốn đã tiêu hao gần hết thể lực của anh, bây giờ anh cảm thấy rất mệt, lại thêm ở đây chỉ có mỗi Kỳ Kỳ, không có người nào khác, cũng không đến nỗi quá lo lắng, cho nên anh rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Khi Kỳ Kỳ nhìn thấy Bạch Diệc Phi thực sự chìm vào giấc ngủ thì mọi ánh sáng trong mắt cô ta đều tắt ngóm.

Bạch Diệc Phi không biết mình đã ngủ được bao lâu, anh tỉnh dậy do bụng đói cồn cào.

Nhấc người ngồi dậy bèn nhìn thấy Kỳ Kỳ đang ngồi ngơ ngẩn, cả cơ thể như đang lan toả sự tuyệt vọng.

Kỳ Kỳ thấy Bạch Diệc Phi đã tỉnh bèn hỏi: “Thực sự không có cách nào rời khỏi đây sao?”

Bạch Diệc Phi nhìn Kỳ Kỳ, hờ hững nói: “Cô hẳn là đã đi xem xét xung quanh đây rồi chứ? Có tìm thấy lối ra không?”

Lời này vừa dứt Kỳ Kỳ liền yên lặng, đúng vậy, cô ta nhân lúc Bạch Diệc Phi ngủ đã đi kiểm tra xung quanh cũng quả thực không tìm được lối ra.

Lại một khoảng yên lặng thật lâu.

Kỳ Kỳ đột nhiên nói: "Anh muốn hỏi cái gì?”

Trong lòng Bạch Diệc Phi bỗng vui vẻ nhưng lại không dám biểu hiện ra bên ngoài chỉ hờ hững nói: “Cái gì cũng được à? Sao cũng được, ừm, vậy cái gần đây nhất đi, tại sao lại bắt tôi tới đây?”

Kỳ Kỳ liếc Bạch Diệc Phi một cái sau đó rời mắt đi nhưng cũng không biết nên chuyển tầm mắt của mình về đâu mới được.

“Sư huynh tìm người giết anh nhưng anh lại bị sư thúc cứu được, sư thúc rất tức giận đi tìm sư phụ, sư phụ không muốn khiến sư thúc giận cho nên mới bảo tôi đến cảnh cáo sư huynh”.

“Sư huynh có một đối tác làm ăn ở trên đảo Lam, tôi đến đây để giết tên đối tác kia, như vậy sẽ hoàn thành được nhiệm vụ cảnh cáo sư huynh”.

“Đưa anh theo là bởi vì để bảo vệ anh”.

"Sư huynh làm việc vốn luôn suy nghĩ kỹ càng rồi mới bắt tay vào thực hiện, khi anh ấy suy nghĩ một việc gì đó sẽ suy nghĩ rất lâu do vậy mà phản ứng của anh ấy luôn chậm hơn một nhịp so với người khác, tôi giết đối tác làm ăn của anh ấy, sau khi anh ấy biết được thì chắc chắn sẽ trả thù”.

“Mà đối tượng bị trả thù chắc chắn chính là anh, mang anh theo bên người có thể bảo vệ cho anh được an toàn, sư huynh không dám giết tôi”.

"Không đúng, là bây giờ không dám giết”.

Bạch Diệc Phi nghe xong thì yên lặng không nói, đây là một phần mà trước đây Kỳ Kỳ từng nói với với anh, anh vẫn còn nhớ buổi tối sau khi bọn họ lên đảo ngủ ở trong núi.

Kỳ Kỳ từng nói, cô ta đến để cảnh cáo sư huynh của cô ta, mà sư huynh của cô ta chính là chủ tịch của Hiệp hội liên minh doanh nghiệp thủ đô, Hứa Đạo Trưởng.

Cho tới tận bây giờ, Bạch Diệc Phi vẫn rất tò mò, Hứa Đạo Trưởng của Hiệp hội liên minh doanh nghiệp thủ đô vì sao lại muốn giết anh?

Cho nên, lúc này anh mở miệng hỏi: “Tại sao gã lại muốn giết tôi?”

Kỳ Kỳ trả lời nhàn nhạt: “Bởi vì anh là người bị trọn”.

“Người bị trọn?”, Bạch Diệc Phi không hiểu, nghi ngờ hỏi.

Kỳ Kỳ khẽ lắc đầu nói: "Cụ thể ra sao tôi cũng không rõ, tôi chỉ biết sư phụ và sư thúc đang đánh một ván cờ, bọn họ mỗi người phải chọn một người, anh chính là người bị sư thúc chọn. Nhưng cụ thể ván cờ này đánh thế nào, vì sao lại phải đánh, cùng với giá trị cược là cái gì thì tôi hoàn toàn không biết”.

Bạch Diệc Phi hỏi: "Vậy thì sư phụ cô là ai? Cũng là người của Hiệp hội liên minh doanh nghiệp à?”

“Hiệp hội?”, trong ánh mắt của Kỳ Kỳ lộ ra vẻ khinh thường: “Trong mắt của sư phụ, Hiệp hội liên minh doanh nghiệp chẳng qua chỉ là một con cờ trong cả bàn cờ mà thôi!”

Bạch Diệc Phi nghe đến đây thì vô cùng kinh hãi.

Ngay cả sự tồn tại của Hiệp hội liên minh doanh nghiệp cũng chỉ là một con cờ thì không cần nghĩ cũng biết, thực lực phía sau lớn mạnh đến mức nào?

Bạch Diệc Phi không kiềm được hỏi: “Rốt cuộc thì thân phận của sư phụ cô là gì?”

Kỳ Kỳ không nói tiếp nữa, chỉ nói: “Tôi mệt rồi, muốn đi ngủ”.

Bạch Diệc Phi hơi khựng lại, ánh mắt tối dần.

Kỳ Kỳ không nói, Bạch Diệc Phi cũng không hỏi nữa, anh đã biết được một chút những thứ mà trước kia anh chưa hiểu, nhưng sau khi biết được lại càng cảm thấy mờ mịt.

Những điều này đối với anh mà nói quá mức đáng sợ, quá mức khó tin.

Thân phận của Tử Y sợ là cũng không đơn giản như những gì mà anh nghĩ.

Nhưng nói cho cùng bản thân anh cũng chỉ là một con cờ mặc cho người ta sắp đặt.

Bạch Diệc Phi cười khổ một tiếng, dường như từ sau khi anh bắt đầu bị lôi kéo vào những chuyện này, anh không phải là con cờ của người này thì cũng là con cờ của người khác, quả là bi ai!

Kỳ thực anh vẫn còn muốn biết rất nhiều thứ nữa, ví như tứ đại gia tộc, nhưng mà anh lại sợ hãi sau khi biết được sự thật sẽ khiến mình sụp đổ.

Lại nhìn sang Kỳ Kỳ đang nhắm chặt mắt thở dài một cái, đủ rồi, anh cũng không nên dồn ép Kỳ Kỳ quá.

Bạch Diệc Phi từ từ đứng dậy, nhẹ giọng nói: “Đứng dậy đi, chúng ta ra ngoài”.




Kỳ Kỳ đột nhiên mở trừng mắt, sau khi nhìn thấy ánh sáng trong mắt của Bạch Diệc Phi xong thì đột nhiên hiểu ra, lập tức ngồi bật dậy lườm Bạch Diệc Phi: “Anh lừa tôi!”

Bạch Diệc Phi nhún vai: "Cũng không thể nói là lừa, tôi đã cứu cô không chỉ một lần, theo lý thuyết mà nói thì cô không nên giấu diếm tôi điều gì mới đúng”.

"Hơn nữa, rời khỏi đây bằng cách nào, tôi cũng mới vừa nghĩ ra thôi, cho nên cũng không tính là lừa”.

Nói xong, Bạch Diệc Phi không thèm quan tâm đến sự phẫn nộ của Kỳ Kỳ mà đi về phía thanh sắt bị anh vứt trên đất lúc nãy.

Bạch Diệc Phi cầm lấy thanh sắt, đi đến một chỗ bên dưới đèn tường sau đó đập vỡ chiếc đèn ở chỗ cao nhất.

"Choang!"

Đèn tường vỡ tan tành, Bạch Diệc Phi kéo dây điện bên trong ra.

Sau đó Bạch Diệc Phi lần theo dây điện cạy cả đèn tường lẫn ở điện trong tường ra.

Kỳ Kỳ nhìn thấy cảnh này thì ánh mắt bỗng loé lên, cô ta biết Bạch Diệc Phi muốn làm cái gì.

Đèn muốn sáng thì chắc chắn phải có dây điện, mà có dây điện thì ắt phải có chỗ phát điện.

Chương 583: Người của mình đến cứu

Bạch Diệc Phi rất bực mình.

Kỳ Kỳ có đầy đủ lý do để giết anh, nhưng đến cuối cùng, khi mà Kỳ Kỳ thực sự ra tay với anh thì anh vẫn cảm thấy rất tức giận.

Nếu như không phải vì cứu Kỳ Kỳ thì anh làm gì đến mức như bây giờ, có khi anh đã chạy trốn từ lâu rồi, nói không chừng là anh đã gặp được chị em nhà họ Dương rồi ấy chứ.

Thế này tính là gì? Có lòng tốt cứu người ngược lại còn bị đối phương giết?



Bạch Diệc Phi ngồi dựa vào thân cây, khuôn mặt anh nhăn nhó trông có vẻ rất đau đớn, mà hô hấp cũng trở nên nặng nề.

Đầu nhọn của thanh gỗ đang cắm trên đầu vai anh, anh không dám tự tiện nhổ nó ra, bởi vì thuốc trị thương mà anh mang theo đã dùng sắp hết rồi, nếu như sau khi rút ra mà chẳng may thanh gỗ kia lại cắm đúng vào động mạch của anh thì anh chỉ có nước chết vì mất máu.

Cộng thêm những chỗ bị thương khác còn chưa kịp khỏi thì anh càng không dám có hành động thiếu suy nghĩ.

Kỳ Kỳ cũng bị thương nặng, bị Bạch Diệc Phi đạp cho một cái thì cũng chẳng còn chút sức lực nào nữa.



Hai người đều bị mất sức, mỗi người ngồi dựa vào một thân cây nhìn nhau chằm chằm.

Bạch Diệc Phi cười lạnh nói: “Giờ thì hay rồi, con mẹ nó chạy được ra ngoài thì cũng vẫn phải chết!”

“Nếu sớm biết thì tôi đã không nên cứu cô”.

Kỳ Kỳ lại hơi run run nói: “Bí mật ở đây không thể bị người bên ngoài biết đến, chỉ cần anh chết đi rồi thì tôi có chết hay không cũng chẳng sao”.

Hô hấp Bạch Diệc Phi càng nặng nề hơn, lại nhìn xuống thanh gỗ đang cắm trên người mình, đột nhiên giật mình, có lẽ Kỳ Kỳ biết bản thân không thể giết được anh cho nên ngay từ đầu đã lập sẵn kế hoạch.

Bởi vì kết quả bây giờ và việc trực tiếp ra tay giết anh cũng không khác nhau mấy.

Trong lòng Bạch Diệc Phi thầm nói: Thực sự là một người phụ nữ giảo hoạt! Hôm nay xác suất để sống được thoát ra ngoài rất thấp, nhưng nếu như có thể sống sót rời đi thì người phụ nữ này chắc chắn phải chết!

Lúc này, đột nhiên có người hét lên.

“Bên kia có người!”

Nghe thấy giọng nói này thì sắc mặt của Bạch Diệc Phi và Kỳ Kỳ tức khắc thay đổi.

Không lâu sau có một đám người từ phía xa chạy đến, trong tay còn cầm theo dao rựa và gậy gộc.

Tổng cộng có bốn năm chục người nhanh chóng vây bọn họ lại.

Sau đó, đám người này tách ra một lối đi nhỏ, từ lối đi đó xuất hiện thêm vài người.

Người đi đầu chính là Triệu Thiên, còn có một người khác chính là tên Đầu trọc trước đây từng đánh nhau với Bạch Diệc Phi, người còn lại là một người đàn ông tóc vàng mặt lạnh.

Triệu Thiên nhìn thấy Bạch Diệc Phi và Kỳ Kỳ nửa chết nửa sống xong thì tâm tình rất vui vẻ, cười ngoác miệng nói: “Ha ha… các người chạy nữa đi! Bị thương đến mức như vậy rồi còn con mẹ nó muốn chạy đi đâu?”

“Các người đúng là phúc lớn mạng lớn, lửa thiêu, nổ hầm mà các người vẫn thoát ra được, đúng là giỏi trốn lắm!”

Nói xong, Triệu Thiên đi đến phía trước mặt Bạch Diệc Phi, đạp một chân lên người anh, miệng thì nói: “Con mẹ mày chạy nữa đi? Mày không phải là giỏi đánh đấm lắm à?”

“Con mẹ mày còn muốn giết tao nữa mà? Bây giờ thì giết thử cho tao xem nào?”

“Hự…”.

Bạch Diệc Phi bị Triệu Thiên đạp cho một đạp thì đau đớn vô cùng, rên lên một tiếng sau đó thì cả người bắt đầu run rẩy.

Triệu Thiên càng nói càng tức: “Ông đây từ bé đến lớn còn chưa từng bị đứa nào đánh, con mẹ mày lại dám đánh tao! Xem tao có đánh chết mày không!”

Nói xong, Triệu Thiên nhấc chân đạp liên tiếp lên người Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi đã bị đạp đến mức ngã lăn ra đất, vết thương trên người đau đớn vô cùng khiến anh toát mồ hôi ướt hết cả người, ý thức của anh cũng dần dần trở nên mơ hồ.

Nhưng mà Bạch Diệc Phi vẫn chưa hoàn toàn mất đi ý thức, anh vẫn mở miệng nói: “Mẹ kiếp! Tốt nhất mày đừng rơi vào tay ông, nếu không ông nhất định sẽ đánh chết mày!”

Triệu Thiên nghe vậy thì lại đạp cho anh một trận: “Đánh chết tao? Mẹ kiếp mày nằm mơ đấy à? Tao mới là ông trời ở trên cái đảo này, chỉ cần mày vẫn còn ở trên đảo này một ngày thì mày phải nghe lời tao!”

Bạch Diệc Phi không nói thêm gì nữa, bởi vì ý thức của anh đã mơ hồ đến mức không thể kiểm soát được nữa rồi.

Sau khi đạp mệt, Triệu Thiên mới tha cho Bạch Diệc Phi, đi đến bên cạnh Kỳ Kỳ, ngồi xổm xuống, dùng tay siết chặt lấy cằm cô ta cười nham hiểm nói: “Con ghẹ này không tệ, trước giờ tao còn chưa từng được chơi loại này, đưa về cho tao”.

Nhưng mà Đầu trọc lại không đồng ý để Triệu Thiên làm vậy.

Ý thức của Bạch Diệc Phi mơ hồ nhưng mà vẫn cảm giác được dường như Triệu Thiên và Đầu trọc không cùng chung quan điểm.

Đầu trọc nói: “Người phụ nữ này buộc phải chết, tên đàn ông kia chết hay không cũng không sao”.

Triệu Thiên nói: “Không được, tôi bị đám chó này hành hạ cho nên không thể để chúng chết dễ dàng như thế được, người phụ nữ này phải để tôi chơi trước đã sau đó lại giết cũng được”.

“Không được! Để lâu ắt có biến!”, Đầu trọc vẫn không đồng ý.

Hai người đều kiên trì ý kiến của mình nhưng bất kể ra sao thì Bạch Diệc Phi và Kỳ Kỳ cũng đều chạy không thoát, chỉ có thể mặc cho đám người này xử lý.

Một khi đợi bọn họ thống nhất ý kiến thì Bạch Diệc Phi và Kỳ Kỳ chỉ còn nước chịu đựng sự hành hạ vô tận đến chết mà thôi.

Tiếp đó, biến cố đã xảy ra.

“Phụt…”.

Cảm nhận được những giây phút cuối cùng của cuộc đời, cả cơ thể run lên một cái rồi ngã vật ra đất.

Tiếp đó, một cái bóng màu đen xuyên qua đám người, sau đó bóng đao sáng loáng bóng người thoăn thoắt như con thoi.

Chẳng bao lâu sau lại có thêm nhiều bóng đen từ trong rừng xông ra, trong một lúc ánh đao lấp lánh máu văng tung toé.

Trong nhất thời, mọi thứ đều trở nên hỗn loạn.

Đám người mà Triệu Thiên mang theo cũng chỉ là những vệ sỹ thông thường, bản lĩnh tầm tầm, mà nhóm người mặc áo đen vừa xuất hiện này lại toàn là cao thủ.

Do vậy, chẳng bao lâu sau đám người của Triệu Thiên đã bị nhóm người mặc áo đen giết hết hơn một nửa, chỉ còn lại khoảng gần hai mươi người.

Đám người còn lại thấy tình thế thay đổi như vậy đều bị doạ cho sợ hết hồn, cả đám chẳng ai dám xông lên nữa.

Triệu Thiên lại càng sợ mất mật.

Lúc này, Đầu trọc và Tóc vàng lập tức rút một khẩu súng ra ngắm chuẩn vào nhóm người mặc áo đen đột nhiên xuất hiện kia.

Nhóm người mặc áo đen thấy vậy thì đều dừng tay lại, hai bên giữ nguyên trạng thái giằng co.

Bạch Diệc Phi nằm trên mặt đất, dồn hết chút ý thức còn sót lại để nhìn rõ nhóm người áo đen này.

Vào giờ khắc này anh biết bản thân mình được cứu rồi, cho nên mới yên tâm mà ngất xỉu.

Đúng vậy, nhóm người áo đen mới xuất hiện chính là đội ngũ mà Trần Ngạo Kiều xây dựng nên, là thế lực của anh, Cuồng Sa.

Hai bên giằng co một lúc, bỗng phía sau lưng nhóm người áo đen lại xuất hiện thêm vài người nữa.

Vì lúc này ai cũng không dám động đậy cho nên hiện trường vô cùng yên tĩnh, không khí cũng rất căng thẳng.

Nhưng sau khi Lưu Hiểu Anh xuất hiện, nhìn thấy Bạch Diệc Phi toàn thân đầy máu nằm hôn mê bất tỉnh trên đất liền không để ý đến mọi thứ mà kêu lên một tiếng sau đó xông đến bên cạnh Bạch Diệc Phi đỡ anh dậy.

“Sao lại bị thương nặng thế này?”

Lý Tuyết cũng ở trong nhóm người, cô cũng muốn chạy lên phía trước nhưng lại chậm hơn một bước, Lưu Hiểu Anh đã ôm chặt lấy Bạch Diệc Phi, cô thấy vậy thì bước chân khựng lại, không còn bước tiếp nữa.

Đám người Bạch Hổ, Từ Lãng, Chung Liên, Trần Ngạo Kiều, Trương Hoa Bân đều có mặt.

Ngoại trừ bọn họ còn có một số gương mặt chưa từng xuất hiện trước đây.




Mọi người thấy Lưu Hiểu Anh ôm Bạch Diệc Phi, Lý Tuyết khựng lại không bước tiếp nữa và vẻ mặt trở nên u ám, mọi người đều im lặng không dám mở miệng nói gì.

Sau đó, cũng may Lưu Hiểu Anh là bác sĩ nên mọi người đột nhiên đều hiểu ra vấn đề.

Lưu Hiểu Anh cũng ý thức được bản thân mình có chút thất lễ nên sau khi phản ứng lại thì đem Bạch Diệc Phi đặt nằm thẳng trên đất, vội vàng lấy thuốc trị thương từ trong ba lô của mình ra để sơ cứu cho Bạch Diệc Phi.

Triệu Thiên bị tình huống lúc này doạ cho sợ hết hồn nên trốn ra phía sau Đầu trọc và Tóc vàng, nhưng mà vẫn miệng hùm gan sứa hỏi: “Các người là ai? Thuộc khu vực nào? Báo tên ra đây!”

Nói xong, Lý Tuyết bước lên trước, đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng Triệu Thiên: “Là anh làm chồng tôi bị thương?”

Hôm nay Lý Tuyết mặc một chiếc áo đơn màu trắng, quần dài hơi bó, tóc buộc đuôi gà. Khuôn mặt cô vốn mang nét thanh thuần sạch sẽ, nay lại nhiều thêm một phần khí thế nên trông có vẻ già dặn hơn rất nhiều.

Triệu Thiên nhìn mà ngây ngẩn cả người, đây là người phụ nữ đẹp nhất mà gã từng gặp từ trước đến giờ.

Lý Tuyết hơi chau mày, nhìn chằm chằm Triệu Thiên lại lạnh giọng hỏi thêm lần nữa: “Là anh làm chồng tôi bị thương?”




Nghe thấy câu này, Lưu Hiểu Anh đang ở một bên trị thương cho Bạch Diệc Phi hơi khựng lại, nhưng ngay sau đó lại tiếp tục động tác của mình.

Mà Kỳ Kỳ ở một bên, bây giờ mới hiểu ra, hoá ra nhóm người này là người của Bạch Diệc Phi.

Tâm trạng của cô ta trở nên phức tạp.

Kỳ Kỳ nghĩ, nếu cô ta rơi vào tay Bạch Diệc Phi thì chắc chắn sẽ tốt hơn là rơi vào trong tay đám người kia, cho nên Kỳ Kỳ mới mở miệng nhắc nhở Lý Tuyết: “Cẩn thận tên Đầu trọc và tên Tóc vàng, trong số các người không có ai là đối thủ của bọn họ đâu”.

Kỳ Kỳ không nói sai, bởi vì sau khi nhóm người Bạch Hổ đến đây thì vẫn luôn nhìn chằm chằm hai người này, bọn họ cảm giác được sự nguy hiểm.

Mà Lý Tuyết lại chẳng thèm quan tâm, tiếp tục hỏi Triệu Thiên: “Là các người làm chồng tôi bị thương?”

Triệu Thiên đột nhiên phản ứng lại, lời nhắc nhở của Kỳ Kỳ cũng đã nhắc nhở gã, bên cạnh gã còn có hai cao thủ nữa có thể sử dụng được, hơn nữa họ còn có thêm mấy khẩu súng, gã không nên sợ, người nên sợ phải là đám người đối diện.

Chương 584: Lý Tuyết trả thù

Cho nên Triệu Thiên mới bước ra ngoài, cười nham hiểm nói: “Người đẹp này, người đàn ông của em sắp chết rồi, em đừng có lãng phí thời gian với hắn ta nữa, đi theo anh đi!”

“Anh đây là người thừa kế của nhà họ Triệu thuộc khu số ba, em đi theo anh, thì ở khu ba em thích làm gì cũng được, thế nào?”

Triệu Thiên vốn rất thích chơi đùa phụ nữ, nhìn thấy Lý Tuyết xinh đẹp thế này đương nhiên sẽ không kiềm được thói hám gái, vì thế nhất thời cũng quên luôn cả sợ hãi, chỉ vào Bạch Diệc Phi khinh thường nói: “Một tên đầu bếp mà thôi, có gì đáng để quan tâm đâu? Chết thì chết, chỉ cần em đi theo anh thì anh đảm bảo cho em một cuộc sống vinh hoa phú quý, thế nào? Em suy nghĩ một chút đi”.

Lời nói dứt, Lý Tuyết lại lạnh lùng đáp: “Vậy tức là, chính các người làm chồng tôi bị thương”.



“Đúng, chính là anh đánh đó!”, Triệu Thiên ưỡn ngực, muốn sỹ diện trước mặt người đẹp.

Nhưng mà, thần sắc của Lý Tuyết lại càng lạnh nhạt: “Kẻ làm chồng tôi bị thương, phải chết!”

“Cái gì?”

Triệu Thiên ngây ra: “Em nói cái gì? Em đang đùa anh đó à? Anh bên này còn có…”.



Lý Tuyết không để cho Triệu Thiên nói hết bèn đưa ra mệnh lệnh luôn: “Giết!”

Lời nói vừa dứt, một tràng tiếng súng tiểu liên vang lên đinh tai nhức óc.

“Tạch tạch tạch…”.

Trong một lúc, hơn hai mươi người còn lại của bên Triệu Thiên đã gục mất hơn nửa, hơn nữa còn đang tiếp tục ngã xuống.

Tóc vàng cầm súng ngắm thẳng vào Lý Tuyết, đang định bóp cò thì đột nhiên khựng lại, cả cơ thể run lên vài cái sau đó xuất hiện mấy lỗ máu trên người.

Đầu trọc thấy vậy thì lập tức túm lấy cổ áo của Triệu Thiên, nhấc cả người gã lên, sau khi nhảy ra phía sau gốc cây liền vác Triệu Thiên lên chạy mất.

Chỉ trong vòng một phút mà đám người phía đối diện đã gục ngã hết.

Một màn này khiến cho Kỳ Kỳ sợ ngây cả người.

Theo như thông tin điều tra, Lý Tuyết hẳn nên là một người phụ nữ dịu dàng, nhưng sao bây giờ lại mạnh mẽ thế này?

Kỳ Kỳ nhìn chằm chằm Lý Tuyết đứng trước mặt mình, đột nhiên nảy sinh một ý nghĩ, đây không phải là Lý Tuyết mà là Bạch Diệc Phi.

Đúng vậy, khí thế hiện tại của hai người họ rất giống nhau, đều mang một loại cảm giác điên cuồng và cố chấp.

Bên trong khu rừng lại xuất hiện thêm vài người áo đen nữa, trong tay bọn họ đang cầm súng tiểu liên, nhìn là biết lúc nãy chính là bọn họ nổ súng.

Bọn họ đi đến phía trước mặt Lý Tuyết, hơi hơi cúi đầu chào.

Lý Tuyết hờ hững gật đầu: “Vất vả rồi, bây giờ không có chuyện gì nữa, các anh có thể quay về”.

Mấy người quay ra nhìn lẫn nhau, sau đó một trong số đó nói: “Ông chủ nói, sau này chúng tôi đi theo sau bảo vệ cho cô, không cần phải quay về nữa”.

Lý Tuyết nghe vậy cũng không nói thêm gì nữa.

Cô bước lên vài bước đến bên cạnh Bạch Diệc Phi, nhìn thấy anh vẫn đang hôn mê bất tỉnh, cả người toàn máu là máu thì trái tim thắt lại đau đớn từng hồi.

Trước đó, cô là một người phụ nữ chỉ cần nhìn thấy người chết là đã cực kỳ sợ hãi, còn bây giờ lại vô cùng bình tĩnh chỉ huy nhóm người của mình giết chết bao nhiêu người bên phía đối phương.

Cô đã thay đổi rồi.

Lưu Hiểu Anh nhìn thấy Lý Tuyết như vậy thì đột nhiên có chút sợ hãi.

Mọi người đều vây quanh lại xung quanh quan sát Bạch Diệc Phi.

Lý Tuyết thấy vậy hờ hững nói: “Tôi nói rồi, kẻ làm chồng tôi bị thương, phải chết!”

“Hai người ban nãy mới chạy thoát, làm phiền mọi người đi xử lý”.

Lời vừa dứt, nhóm người Bạch Hổ hơi ngẩn ra, sau đó liền nghiêm túc gật đầu.

Giờ phút này, những người dưới quyền của Bạch Diệc Phi không có ai dám nghi ngờ Lý Tuyết, bọn họ đều nghe theo mệnh lệnh, đuổi theo hướng tên Đầu trọc bỏ chạy.

Lưu Hiểu Anh cuối cùng cũng băng bó xong cho Bạch Diệc Phi, sau đó lại đút cho anh uống chút nước.

Bạch Diệc Phi tỉnh lại.

Anh vừa mở mắt ra liền nhìn thấy Lý Tuyết.

Bạch Diệc Phi lúc này, sau khi đã trải qua bao nhiêu chuyện nhưng không hề để lộ chút cảm xúc nào, cuối cùng hai mắt cũng đỏ lên.

Những gì mà anh đã phải trải qua trong mấy ngày này dài như cả mấy thế kỷ. Anh lại được nhìn thấy vợ của mình lần nữa, rốt cuộc Bạch Diệc Phi đã có thể cảm thấy sự ấm áp, cuối cùng thì con người anh cũng đã có được chút độ ấm.

Bạch Diệc Phi khó khăn vươn tay ra để sờ lên khuôn mặt của Lý Tuyết.

Ngay vào lúc tay anh chạm đến khuôn mặt cô, trái tim Bạch Diệc Phi liền cảm thấy cực kỳ yên tâm.

Lý Tuyết thấy vậy liền thuận theo để mặc cho anh vuốt ve mặt mình, sự mạnh mẽ của cô đã sụp đổ ngay tức khắc, cô lại trở về là một người vợ yếu đuối nép vào chồng mình, cho dù lúc này tay của Bạch Diệc Phi đầy những máu.

Mắt Lý Tuyết cũng đỏ lên.

Bạch Diệc Phi vốn chỉ muốn vuốt ve khuôn mặt của vợ mình và hưởng thụ cảm giác an tâm tuyệt đối, nhưng mà vuốt một hồi liền phát hiện máu trên tay mình đã bôi đầy lên mặt của Lý Tuyết, bỗng nhiên anh cảm thấy có chút xấu hổ.

Cho nên muốn vươn tay ra để lau cho cô, kết quả càng lau thì vết máu trên mặt cô lại càng nhiều hơn, bất đắc dĩ chỉ đành phải rút tay về.

Nhưng trước khi anh kịp rút tay về thì Lý Tuyết đã giữ tay anh lại, hai bàn tay nhỏ bé nắm thật chặt bàn tay của Bạch Diệc Phi: “Em đến đón anh về nhà”.

Bạch Diệc Phi mỉm cười nhẹ giọng nói: “Đón ai về nhà?”

Lý Tuyết nghẹn ngào nói: "Chồng của em".

Bạch Diệc Phi cười, một nụ cười vô cùng vui vẻ.

Phụ nữ có thể yếu đuối nhưng cũng có thể mạnh mẽ, điều này còn phải xem cô ấy đang ở trong hoàn cảnh nào, đã phải trải qua những gì.

Trước đó Trương Hoa Bân đã nhìn thấy định vị của Bạch Diệc Phi gửi lên diễn đàn, lại thêm Lý Tuyết nhận được một cuộc điện thoại lạ, liên kết hai điểm này lại với nhau thì bọn họ đã đoán được Bạch Diệc Phi hẳn là đang ở đây.

Trước khi đến đây, Bạch Vân Bằng bất ngờ tìm được Lý Tuyết đồng thời cho cô mượn bốn tay súng của mình.

“Con có nghĩ con trai của bố là một người chỉ quan tâm đến danh lợi hay không?”, Bạch Vân Bằng hỏi Lý Tuyết.

Lý Tuyết trả lời không chút do dự: "Không ạ”.

Bạch Vân Bằng gật đầu: "Đúng vậy, những thứ này nó còn chẳng thèm để ý, làm sao mà có thể vì danh phận người thừa kế này mà bỏ rơi không quan tâm đến con đây?”

Trước đây Lý Tuyết chưa từng nghĩ sẽ làm như vậy, nhưng khi nhìn thấy Bạch Diệc Phi đến tìm mình, cộng thêm sự đả kích của Lưu Hiểu Anh tối hôm trước khiến cô đưa ra một quyết định mà cô cho rằng nó sẽ tốt cho Bạch Diệc Phi.

Sau khi Bạch Vân Bằng biết chuyện, tâm trạng ông cũng rất phức tạp, nhưng lời nói ra lại là: “Con à, con cho rằng mình muốn tốt cho nó nhưng trên thực tế quyết định của con đã đẩy nó vào vực thẳm”.

"Cho nên, con vẫn muốn tiếp tục đưa ra lựa chọn như vậy nữa hay sao?”

...

Trần Hạo và mấy người khác cùng nhau làm một chiếc cáng đơn giản, đặt Bạch Diệc Phi nằm lên sau đó khiêng đi.

Trước khi Lưu Hiểu Anh rời đi, trông thấy Lý Tuyết dường như không hề có ý định đi theo nên quay ra hỏi: "Cô không đi à?"

Lý Tuyết lắc đầu cười với Lưu Hiểu Anh rồi nói một cách nghiêm túc: "Hiểu Anh, suy nghĩ của tôi trước đây sai rồi, bây giờ tôi sẽ không như vậy nữa”.

Lưu Hiểu Anh chẳng nói gì chỉ đợi để nghe cô nói tiếp.

"Tôi sẽ không bao giờ có suy nghĩ như vậy nữa, tôi sẽ giữ anh ấy bên mình thật chặt”.






Lưu Hiểu Anh vừa nghe đã hiểu, cười nói: "Lẽ ra cô nên nghĩ như vậy từ lâu rồi!”

Trước đó khi Lưu Hiểu Anh nghe nói Lý Tuyết muốn ly hôn với Bạch Diệc Phi thì cả người đều ngây ra, cô ta nghĩ liệu có phải là bởi vì Lý Tuyết không thể sinh con cho nên mới muốn ly hôn với Bạch Diệc Phi không, nếu mà như vậy, có phải là cô ta sẽ có cơ hội không?

Nhưng mà cô ta nhìn thấy được tình cảm của Lý Tuyết và Bạch Diệc Phi, Bạch Diệc Phi chắc chắn sẽ không đồng ý, mà cô ta bất kể ra sao cũng sẽ không có cơ hội chen vào giữa hai người.

Bây giờ nghe thấy Lý Tuyết nói như vậy thì cô ta cũng cảm thấy thoải mái hơn rồi.

Lý Tuyết nói với Lưu Hiểu Anh: “Mọi người đi trước đi, tôi muốn trả thù cho chồng của tôi”.

Đầu trọc và Triệu Thiên chạy rồi, nhóm người Bạch Hổ cũng đã đuổi theo nhưng mà Lý Tuyết muốn tận mắt trông thấy bọn chúng bị giết.

Đám người kia hành hạ Bạch Diệc Phi thành ra như vậy, nếu như cô muộn thêm một chút nữa có lẽ sẽ không thể cứu được anh nữa rồi, Lý Tuyết nghĩ lại mà sợ, cho nên quyết tâm báo thù cho Bạch Diệc Phi càng thêm mãnh liệt.

Lưu Hiểu Anh khẽ gật đầu: "Vậy cô nhớ cẩn thận, tôi đi trước đây, cô yên tâm, cứ giao chồng của cô cho tôi, tuyệt đối sẽ trị khỏi cho anh ấy”.




Nói xong, Lưu Hiểu Anh xoay người đuổi theo nhóm người Bạch Diệc Phi.

Sau khi xoay người, khuôn mặt tươi cười của Lưu Hiểu Anh lập tức sụp đổ, mặc dù cô ta cũng đã nghĩ thông suốt, cũng đã nhẹ lòng hơn rồi nhưng cũng không kiềm được mà thấy rất buồn.



Bạch Diệc Phi được khiêng đến chỗ bãi biển, ở đó đã có thuyền của bọn họ chờ sẵn.

Ngay lúc sắp đến gần bãi biển thì Bạch Diệc Phi đột nhiên nhớ đến Kỳ Kỳ, hỏi Trương Hoa Bân: “Kỳ Kỳ đâu? Cái cô gái bị thương ấy?”

“Trần Hạo đang cõng cô ta”, Trương Hoa Bân trả lời.

Bạch Diệc Phi thở phào một hơi nói: “Người này không thể giết nhưng cũng không được thả cô ta đi!”

“Yên tâm”, Trương Hoa Bân gật đầu, tỏ ý anh đã hiểu rồi.

Lúc ở trong hang động, Bạch Diệc Phi đã lừa Kỳ Kỳ để cô ta cảm thấy tuyệt vọng, từ đó sẽ tiết lộ một số bí mật.

Nhưng vào lúc mà Kỳ Kỳ đâm thanh gỗ vào vai anh thì Bạch Diệc Phi đã biết, anh sai rồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom