• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Một Bước Lên Tiên Full dịch (29 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 561-564

Chương 561: Quán ăn

"Vì nhà em trốn trong kho hàng lén lút lên đảo, nhưng sau khi lên đảo mới biết mọi chuyện không giống như đã nghĩ".

"Nhà em hối hận cũng đã muộn, sau đó bố em chết, mẹ em cũng chết theo, còn lại mỗi mình em và chị em".

"Bây giờ ước muốn lớn nhất của bọn em chính là góp đủ tiền, sau đó rời khỏi nơi này".

Sau khi Bạch Diệc Phi nghe xong thì cũng đã hiểu đại khái về Lâm Tử.



Cho dù trước đây có thân phận gì, nhưng một khi tới nơi này thì đều vô dụng cả, có tiền mới có địa vị, còn mạng người ở đây chính là thứ không đáng giá nhất.

Nơi này do liên minh doanh nghiệp thủ đô cai trị, bọn họ giống như là vua thời xưa vậy, mọi chuyện đều do bọn họ định đoạt.

Lâm Tử nhìn Bạch Diệc Phi một lát rồi hỏi: "Anh cũng bị lừa tới đây sao? Anh muốn làm giàu hả?"

Bạch Diệc Phi thở dài nói: "Anh không biết tại sao lại ở đây, em tin không?"



Anh nói xong thì vẻ mặt Lâm Tử tràn đầy nghi hoặc.

Đúng lúc ấy Bạch Diệc Phi đột nhiên lóe ra một suy nghĩ, anh hỏi Lâm Tử: "Em biết ở đâu có dầu không?"

"Anh muốn làm gì?", Lâm Tử cảnh giác nhìn anh.

Bạch Diệc Phi lập tức nói: "Anh biết một chỗ có thuyền, nhưng phải có dầu mới có thể đi được, nếu có thể lấy được dầu thì sẽ dẫn chị em em đi cùng".

Lâm Tử sợ hãi nói: "Nhưng dầu là thứ đắt nhất trên đảo này, đừng nói là bọn em, ngay cả những người có tiền cũng không có ấy chứ".

"Tất cả đều do liên minh doanh nghiệp thủ đô kiểm soát, sợ rằng không dễ kiếm được".

"À đúng rồi, em nhớ ra rồi, mỗi khu vực khai thác mỏ đều có một kho máy móc, ở đó chắc có dầu, nhưng chỗ đó được trông chừng 24 giờ, khó lấy được lắm".

Lúc Bạch Diệc Phi cùng Kỳ Kỳ lên đảo thì chiếc du thuyền kia cũng bị lái lên bờ, bọn họ đi rất lâu mới tới được thành phố này, vậy chắc hẳn nó thuộc về khu vực không khai thác, nên sẽ không có người lấy mất.

Nếu Kỳ Kỳ muốn đi thì có lẽ cô ta cũng sẽ không qua bên đó, dù sao cũng không thuận tiện, hơn nữa đường lại xa, chưa kể thuyền còn ở trên bờ nữa.

Còn nếu cô ta không đi thì càng tốt, thuyền kia chắc chắn vẫn ở đó.

Bạch Diệc Phi nhớ lại lúc Kỳ Kỳ chơi điện thoại trên đường, có lẽ không phải chơi trò chơi, mà cô ta đang liên lạc với người trên đảo, để bọn họ chuẩn bị xe cho cô ta, nếu không sẽ không có xe chờ sẵn ở đó.

Ở đây xe lại là thứ tương đối hiếm, nói như vậy thân phận của Kỳ Kỳ ở chỗ này không hề thấp.

Cho nên nếu cô ta thật sự muốn đi thì chắc chắn sẽ dùng xe ra ngoài.

Lâm Tử suy nghĩ một lúc rồi nói: "Em thấy anh cũng không có chỗ ở, hay anh đến nhà em ở đi?"

Bạch Diệc Phi gật đầu: "Cảm ơn".

Lâm Tử cười nói: "Không cần khách sáo, đi thôi".

Nhà Lâm Tử được làm bằng thép.

Tầng một là quán cơm, chỉ có hai mươi mét vuông, bên trong có một căn bếp rất nhỏ, chỗ còn lại để năm sáu bàn ăn.

Vừa đi vào thì chị của Lâm Tử đã cầm muỗng đuổi đánh Lâm Tử: "Thằng nhóc này, lại chạy đi đánh nhau hả?"

"Hàng ngày không chăm chỉ học hành, chỉ biết đánh nhau! Đánh nhau có thể kiếm ra cơm ăn hả? Đánh nhau có thể rời khỏi đảo sao?"

"Xem chị có đánh chết được em không, xem chị hay mấy người đó đánh đau hơn này!"

Bạch Diệc Phi đứng tại chỗ, Lâm Tử nói chị cậu ta lớn hơn cậu ta ba tuổi, nói cách khác thì chị cậu ta cũng mới hai mươi mốt tuổi, tính ra vẫn còn rất trẻ, ở bên ngoài tầm tuổi này chắc đang học đại học.

Mà cô ta đến đây lúc mười ba tuổi, một mình nuôi em trai, năm tháng thanh xuân đẹp đẽ nhất đều chôn vùi ở đây.

Anh nhớ trên đường Lâm Tử có nói: "Chị em lúc đầu đi rửa bát cho người ta, kiếm chút tiền cho hai bọn em sống qua ngày, sau đó nhà chủ kia bị đánh chết, chị em nhận lại quán cơm này".

"Nhưng em cũng nói với anh trước, chị em vừa mới bắt đầu nấu nên rất khó ăn, khách ăn xong đều chửi, nên chị em cũng không dám thu tiền".

"Anh có tin một năm rồi bọn em chưa ăn thịt không!"

"Chị em luôn xin lỗi em, vì chị ấy không thể cho em ăn ngon, nên em phát triển không tốt, mà em thấy chị ấy cũng đâu có phát triển cơ thể được bao nhiêu đâu".

Bạch Diệc Phi nghe Lâm Tử nói, mặc dù cậu ta nói rất dễ dàng, nhưng anh có thể cảm nhận được cuộc sống như vậy rất khó khăn.



"Chị, chị đừng đánh nữa được không? Ở đây còn có khách này?", Lâm Tử vừa chạy vừa cười ha hả vừa nói.

Chị cậu ta ngừng động tác, lúc này mới để ý tới Bạch Diệc Phi đang đứng bên cạnh, vì vậy cầm muỗng chỉ vào Lâm Tử nói: "Lúc về sẽ tính sổ với em!"

Cô ta thu cái muỗng lại, sau đó nở nụ cười chuyên nghiệp: "Xin hỏi anh muốn ăn gì?"

Lâm Tử nói là khách thì cô ta tưởng là khách đến ăn cơm.

Cô ta vừa nói thì Bạch Diệc Phi cũng cảm thấy đói, hôm qua từ lúc Kỳ Kỳ cho anh một mẩu bánh mì, uống một chút nước dừa, thì cho đến bây giờ anh chưa có gì bỏ bụng cả.

"Cho một bát mì xào đi!", Bạch Diệc Phi nói.

Chị cậu ta cười một tiếng: "Được thôi, anh chờ một chút".

Nói xong thì cô ta đi ngay vào bếp.

Bạch Diệc Phi để ý mặt chị cậu ta có vài vết nhăn, đúng ra tuổi trẻ là tuổi xinh đẹp nhất, nhưng nhìn qua thì cô ta già hơn so với tuổi rất nhiều.

Bạch Diệc Phi ngồi xuống một cái bàn, Lâm Tử ngồi đối diện anh: "May là có anh, nếu không hôm nay suýt nữa em đã bị đánh một trận rồi".

Trên đường đi Bạch Diệc Phi và Lâm Tử đã nói tên cho nhau.

Lâm Tử tên Dương Lâm, chị cậu ta tên Dương Xảo.

Bạch Diệc Phi đang muốn nói gì đó thì bên ngoài truyền đến tiếng chửi mắng.

"Con mẹ nó đây là đâu? Sao bẩn vậy!"

"Cậu chủ, cậu nhẫn nhịn một chút, ở đây miễn cưỡng cũng coi như có một quán cơm".

"Không hiểu ông già nghĩ gì mà để tao quản lý một khu bẩn thỉu hôi hám như vậy!”

Tiếng nói vừa dứt thì một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest nhạt màu bước vào, theo sau lưng gã là một người đàn ông to lớn.

Người đàn ông to lớn vừa bước vào đã nói với nhà bếp: "Ông chủ đâu? Mau ra đây!"

Lâm Tử thấy người này thì vội vàng kéo Bạch Diệc Phi ngồi tận vào bàn bên trong cùng, sau đó nhỏ giọng nói với Bạch Diệc Phi: "Ở khu số ba thì nhất định không thể chọc vào người này".

"Hả?", vẻ mặt Bạch Diệc Phi tràn đầy khó hiểu.

Dương Lâm tiếp tục nói: "Khu số ba thuộc sự điều khiển của nhà họ Triệu, người này là cậu cả nhà họ Triệu, Triệu Thiên".

"Tên Triệu Thiên tính cách quái đản, không vừa mắt người nào thì giết thẳng tay, không có ai quan tâm việc này nên người ở đây rất sợ gã".

Vừa nói xong thì Dương Xảo từ phòng bếp đi ra, cô ta nhìn thấy Triệu Thiên thì lập tức tươi cười: "Anh Triệu, xin hỏi anh muốn ăn gì?"

Triệu Thiên ngồi trước bàn ăn không đáp, chỉ có người đàn ông to lớn kia kêu to: "Đem thức ăn ngon nhất của mấy người lên đi, phục vụ cậu chủ của bọn tao thật tốt thì cậu chủ sẽ có thưởng, nếu phục vụ không tốt, vậy quán cơm này cứ chờ bị phá bỏ đi! "

"Dạ dạ dạ, nhất định rồi nhất định rồi", Dương Xảo liên tục gật đầu.

Dương Xảo vội vàng đưa mì cho Bạch Diệc Phi, rồi lại đi vào bếp.

Bạch Diệc Phi nhìn món mì xào trước mặt, anh ngửi thấy mùi thơm nên ngón trỏ đột nhiên chuyển động, cũng không quan tâm Triệu Thiên mà đã vội cầm đũa lên ăn "xì xụp xì xụp".

Đã lâu chưa được ăn cơm nên Bạch Diệc Phi cũng không để ý tới cách ăn uống nhã nhặn lịch sử gì nữa, trông anh như bị bỏ đói tám đời vậy.

Triệu Thiên thấy vậy thì vẻ mặt đầy ghét bỏ, gã châm chọc nói: "Đúng là dân nghèo, ăn một bữa cơm cũng thô lỗ như vậy, con mẹ nó cứ như chưa từng ăn cơm vậy!"

Người đàn ông to lớn lập tức lên tiếng đáp lại: "Không phải đâu, nơi này là khu ổ chuột, toàn là dân nghèo, vừa hôi hám vừa bẩn thỉu".

Nói xong thì người đàn ông to lớn lập tức hét lên với Bạch Diệc Phi: "Này! Tên ăn mì kia, con mẹ nó ăn đừng phát ra tiếng! Có nghe thấy không?"




Bạch Diệc Phi cau mày, anh vừa định quay đầu nói thì đã bị Dương Lâm đè tay xuống, sau đó cậu ta ngẩng đầu cười xòa: "Thật xin lỗi, tôi sẽ bảo anh ấy chú ý một chút".

Sau đó Dương Lâm lại nói nhỏ với Bạch Diệc Phi: "Anh nhất định phải nhịn! Đừng đối đầu với bọn họ, nếu không mất mạng đó".

Bạch Diệc Phi gật đầu một cái, anh cũng không phải người muốn khoe khoang sức mạnh, hơn nữa anh không muốn liên lụy tới hai chị em bọn họ.

Bạch Diệc Phi tiếp tục yên lặng ăn mì, nhưng anh lại phát hiện ra một vấn đề.

Vừa rồi anh quá đói nên ăn cái gì cũng thấy ngon, nhưng bây giờ đã có chút đồ trong bụng, khi anh ăn tiếp thì phát hiện thấy mùi vị có vẻ không đúng.

Anh cũng từng tự nấu cơm, tay nghề không tệ lắm, đương nhiên biết bát mì này không ngon rồi.

Với tay nghề của Dương Xảo chỉ sợ đồ làm ra không thỏa mãn được khẩu vị của Triệu Thiên.

Đúng như dự đoán, sau khi Dương Xảo bê một đĩa thịt xào ra ngoài thì lại quay về tiếp tục bê món tiếp theo.

Lúc này Triệu Thiên nếm thử một miếng, sau đó gã mắng lớn: "Cái mẹ gì mà khó ăn thế này?"

Vừa nói xong thì Triệu Thiên lập tức vứt cái đĩa đi: "Con mẹ nó làm gì vậy? Mẹ kiếp đồ cho heo ăn hả?"

Chương 562: Tài nấu nướng của Bạch Diệc Phi

Gã cao to thấy vậy liền đập bàn: “Chủ quán đâu, cút ra đây cho tao!”

Nghe thấy tiếng rống, Dương Xảo từ trong bếp run rẩy đi ra, nhìn đống đồ ăn trên đất, cẩn thận hỏi: "Anh Triệu, có chuyện gì vậy?"

“Làm sao?”, gã cao to đập bàn: “Con mẹ mày nấu cái gì đấy? Khó ăn như thế này mà cũng dám mang lên cho cậu chủ tao ăn à?”

Triệu Thiên lạnh lùng hừ một tiếng: "Món đặc biệt của nhà hàng này nấu như cám lợn, thế mà cô cũng dám mang ra cho khách ăn à?”



Dương Xảo toát hết cả mồ hôi lạnh, vội vàng cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, giờ tôi đi nấu lại một đĩa khác cho anh ngay”.

Triệu Thiên khoanh hai tay trước ngực lạnh giọng nói: “Không vội, đồ cô nấu khó ăn như vậy, cô cũng không tự nếm thử à?”

"Tôi ...", Dương Xảo ngẩn ra.

Triệu Thiên nói tiếp: "Nào, ăn hết đống thịt trên đất đi, nếm thử món ăn mình nấu xem sao”.



Sắc mặt Dương Xảo tái nhợt.

Dương Lâm nghe vậy liền siết chặt nắm đấm.

Từ bé đến lớn, cậu ta chứng kiến chị gái vì để nuôi lớn mình mà đã vô số lần khom lưng quỳ gối chịu nhục trước người khác.

Nhưng sự sỉ nhục trần trụi như thế này là lần đầu tiên cậu ta chứng kiến.

Cậu ta muốn xông lên chửi bới, thậm chí muốn đập cho đám người này một trận.

Tuy nhiên, cậu ta không thể.

Cậu ta không dám đắc tội với Triệu Thiên, một khi đắc tội với gã thì chắc chắn cậu ta và chị gái mình đều sẽ chẳng được sống yên, thậm chí còn có thể bị Triệu Thiên giết chết.

Dương Lâm nghiến răng nghiến lợi, hai mắt dán chặt nhìn vào đĩa thịt rơi trên đất.

Suy nghĩ của Dương Lâm cũng giống như của Dương Xảo, ở trước mặt cậu chủ họ Triệu này, bọn họ tuyệt đối không thể làm mất lòng gã, cô ta đưa mắt ra hiệu cho Dương Lâm sau đó từ từ ngồi xổm xuống.

"Tôi ăn, giờ tôi ăn ngay đây".

Dứt lời, cô ta nhặt miếng thịt trên đất lên nhét vào miệng.

Triệu Thiên và gã cao to đều vô cùng hài lòng.

Lại nhìn xuống tư thế ngồi xổm của Dương Xảo, gã liền sờ cằm nói: "Dáng người cũng được đấy, chẳng qua là mặt hơi xấu chút thôi”.

Gã cao to thấy vậy liền nói: “Buổi tối tắt đèn đi rồi thì cũng chả nhìn thấy gì, chắc chắn sẽ rất sung sướng”.

“Cũng đúng”, Triệu Thiên và gã cao to bật cười ha hả.

Trước mặt một người phụ nữ mà nói những lời như vậy khác nào sỉ nhục.

Dương Lâm hít sâu một hơi, cậu ta không chịu được nữa.

Vì vậy cậu ta xông đến, cũng ngồi xổm xuống: “Chị, để em ăn!”

Vừa nói, tay Dương lâm vừa bốc một nắm thịt trên đất nhét đầy vào miệng mình, đến nỗi miệng mồm đều dính đầy những mỡ.

Bạch Diệc Phi thấy vậy, không hề cảm thấy ngon miệng, ngược lại, anh cảm thấy thứ mà cậu ta đang nhét vào mồm chính là những bất lực và phẫn nộ của bọn họ.

Dương Xảo nhìn thấy Dương Lâm như vậy thì sửng sốt, hai mắt bỗng đỏ hoe.

Bình thường Dương Xảo luôn hy vọng cậu ta có thể tranh đồ ăn như vậy với mình, nhưng bây giờ, cô ta không hề muốn như vậy.

"Để đó đi, để chị".

Triệu Thiên và gã cao to cũng ngẩn ra, tiếp đến liền cảm thấy thú vị.

"Ôi chà, cậu chủ nhìn này, có giống hai con chó đang tranh ăn không?”

“Cũng giống ra phết!”, Triệu Thiên gật đầu.

Bọn họ vừa nói vừa cười, tìm niềm vui trên sự đau khổ của người khác.

Bạch Diệc Phi không thể nhịn được nữa.

Hơn nữa, anh đã ăn mỳ của bọn họ mà còn chưa có trả tiền.

Cho nên Bạch Diệc Phi mở miệng nói: "Anh Triệu đúng không?"

“Con mẹ nó, mày là ai hả”, gã cao to trợn mắt nhìn vào Bạch Diệc Phi giống như đang nhìn một đống rác.

Gương mặt Bạch Diệc Phi chẳng có chút cảm xúc bước đến trước mặt hai chị em bọn họ, nói: “Anh Triệu, anh chẳng qua là muốn ăn bữa cơm, không nhất thiết phải làm khó bà chủ quán đây chứ, phải không?”

Triệu Thiên cảm thấy hứng thú nhìn Bạch Diệc Phi: "Thế thì sao?"

Bạch Diệc Phi hờ hững nói: "Tôi có thể nấu được món ăn sẽ làm vừa lòng anh Triệu đây”.

Triệu Thiên nghe vậy mắt liền sáng lên, càng thêm hứng thú: "Ồ? Vậy được! Mau đi nấu đi!”

“Tôi cần hai người giúp đỡ”, Bạch Diệc Phi lại nói.

Triệu Thiên chẳng để tâm xua tay: “Đi đi đi, đừng có lề mề nữa”.

Có món ngon để ăn, Triệu Thiên cũng lười so đo với cặp chị em này.

Bạch Diệc Phi lập tức kéo cặp chị em Dương Xảo đi xuống bếp.

Vừa bước vào bếp, sắc mặt Dương Xảo trắng bệch ngồi xuống ghế dựa: “Xong rồi xong rồi… hết thật rồi…”.

“Chị, Triệu Thiên chắc chắn sẽ không tha cho chúng ta”, Dương Lâm cũng lo lắng không thôi, cuối cùng cắn răng nói: “Chị, hay là… chúng ta trốn đi? Triệu Thiên đã từng ăn ở nhiều nhà hàng cao cấp rồi, khẩu vị chắc chắn rất kén chọn, món ăn chị làm ra không hợp với yêu cầu của gã”.

Dương Xảo nghe vậy thì như bừng tỉnh gật đầu: “Đúng, mau trốn thôi! Lâm Tử, em mau lên, từ cửa sau trốn đi, để chị đi kéo dài thời gian”.

Dương Lâm không chịu: "Chị, nếu trốn thì cùng nhau trốn!"

"Lâm Tử!", Dương Xảo cũng sốt ruột: "Em nghe lời chị! Em chính là người đàn ông duy nhất của nhà họ Dương chúng ta, em phải trốn đi, nhớ đừng…”.

Lời nói dứt, đột nhiên nghe thấy tiếng “Xèo”, bọn họ quay đầu qua nhìn, đã thấy Bạch Diệc Phi đang nấu ăn.

Hai chị em ngơ ngác nhìn Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi rất thành thạo đun nóng dầu ăn, lại lấy một miếng gừng, “cạch cạch” mấy tiếng đã thái miếng gừng thành sợi, sau đó bốc lên thả vào trong chảo.

Dương Lâm nhìn động tác thành thạo của anh mà không khỏi ngạc nhiên, chạy tới nhìn anh: "Bạch Diệc Phi, anh biết nấu ăn à?"

Dương Xảo nhìn anh bất đắc dĩ nói: “Anh này, hay là anh bỏ cuộc đi, Triệu Thiên đã từng ăn ở rất nhiều nhà hàng lớn, chỗ của chúng ta không thể nấu ra được khẩu vị như vậy đâu”.

"Hơn nữa, Triệu Thiên rõ ràng là cố ý đến đây gây sự, bất kể là anh nấu có ngon hay không thì gã đều sẽ không khen ngon đâu, trừ khi thực sự nấu được giống như ở nhà hàng cao cấp…”.

Nhưng điều đó là không thể.

Bạch Diệc Phi ngược lại không hề tỏ ra lo lắng, cười nói: "Vậy nếu như món ăn tôi làm còn ngon hơn những món ăn mà trước đây họ được ăn thì sao?”

"Cái này...", Dương Xảo và Dương Lâm nhìn nhau một cái, hiển nhiên là bọn họ không tin.

Dương Xảo thở dài lắc đầu: "Thôi bỏ đi, những đầu bếp ở nhà hàng cao cấp kia đều có kinh nghiệm mười mấy năm, anh còn trẻ như vậy, làm sao mà so được với nhóm đầu bếp giàu kinh nghiệm đó”.

Bạch Diệc Phi chẳng để tâm: "Có vài thứ, không thể dùng tuổi tác để làm thước đo được”.




"Bởi vì, trên thế giới này còn có một thứ, gọi là tài năng thiên bẩm".

Nói xong, Bạch Diệc Phi bỏ thịt thái con chì vào nồi, “Xèo” một tiếng, sau đó dùng muôi nấu đảo đều, cuối cùng lấy muôi nấu múc thêm chút gia vị nêm nếm rồi mới cho thêm rau củ vào tiếp tục xào.

Dương Lâm và Dương Xảo nhìn thấy mà ngây ngẩn cả người.

Bạch Diệc Phi vẫn còn nhớ lần đầu tiên mà Từ Lãng và Bạch Hổ thử sức với nhau, Từ Lãng đã thua Bạch Hổ.

Từ Lãng là người luyện võ đã hơn mười năm, mà Bạch Hổ mới chỉ tập võ có năm sáu năm.

Lúc đó Bạch Hổ cũng nói như vậy: “Trên đời còn có một thứ, gọi là tài năng thiên bẩm”.

Đối mặt với tài năng thiên bẩm, thì không thể dùng thời gian để đi đo lường sự mạnh yếu.

Cuối cùng, Bạch Diệc Phi rắc thêm một chút bột gia vị thì là Ai Cập, mùi thơm của loại gia vị này kết hợp với mùi dầu toả ra một loại hương vị cực kỳ hấp dẫn vị giác.

Dương Lâm và Dương Xảo ngửi thấy mùi này, hai mắt trợn tròn cả lên.

Lúc này, gã cao to bước vào trong bếp: “Làm gì mà vẫn còn chưa xong? Cậu chủ đang sốt ruột rồi, mày…”.




Mới nói được một nửa, hít phải mùi thơm nức mũi kia khiến gã cao to lập tức im bặt.

Bạch Diệc Phi lắc nhẹ cái muôi nấu, đổ món thịt nạc rắc bột thì là được bày lên đĩa.

Gã đàn ông to con lập tức bê đĩa đồ ăn đi ra.

Bạch Diệc Phi lúc này mới cười nói với Dương Xảo: “Thực ngại quá, trên người tôi không có tiền, món ăn này coi như là tiền cơm hôm nay của tôi đi!”

Dương Xảo mỉm cười, bây giờ vẫn còn quá sớm để nói như vậy.

Dương Lâm nhìn ra được sự căng thẳng và hồi hộp của Dương Xảo, cậu ta cũng như vậy, miệng thì nói: “Hy vọng vậy đi…”.

Vẻ mặt Bạch Diệc Phi dửng dưng.

Đảo Lam mặc dù có nguồn tài nguyên khoáng sản phong phú, nhưng những nguyên liệu nấu ăn thì không thể bằng được bên ngoài, cho nên anh mới có tự tin như vậy, chắc chắn món ăn của anh nấu sẽ ngon hơn nhóm đầu bếp ở mấy nhà hàng cao cấp trên đảo này.

Quả nhiên như vậy, gã cao to lại bước vào trong bếp, thái độ đã bớt đi vẻ kiêu căng lúc nãy: “Cậu chủ của chúng tôi nói món ăn không tệ, bảo cậu làm thêm một món ăn nữa lên”.

Chương 563: Lời cầu xin của Dương Xảo

Nói xong, gã cao to lại liếc nhìn Bạch Diệc Phi, tấm tắc khen ngợi: "Không tệ!"

Sau đó gã quay người rời khỏi nhà bếp.

Chị em nhà Dương Xảo nghe xong liền mừng rỡ không thôi.

Dương Lâm lại ôm lấy cánh tay của Bạch Diệc Phi: "Đại ca, sau này anh sẽ là anh hai của em!"



"Anh thật sự rất lợi hại! Không ngờ anh cũng biết nấu ăn, lại còn nấu ăn ngon như vậy!"

Dương Xảo cũng nhìn Bạch Diệc Phi với khuôn mặt tràn đầy vẻ ngưỡng mộ, đây chính là sự ngưỡng mộ của cô đối với tài nấu nướng của Bạch Diệc Phi.

Kích động một hồi, Bạch Diệc Phi lại cầm cái muôi lên để tiếp tục xào rau.

"Làm phiền anh rồi", Dương Xảo cảm động nói.



Món ăn của Bạch Diệc Phi khiến cho Triệu Thiên rất hài lòng, gã cũng là một người biết giữ lời hứa vì vậy trước lúc rời đi gã còn để lại một thỏi vàng.

Đôi mắt của Dương Lâm sáng rực lên không nhịn được mà giơ tay ra sờ nắn nhưng lại bị Dương Xảo đánh một cái vào tay rồi gạt ra, cô ta lại cầm thỏi vàng đó đưa cho Bạch Diệc Phi: "Cái này là của anh".

Bạch Diệc Phi không nhận lấy mà nhẹ nhàng trả lời: "Tôi tạm thời không có chỗ ở nên phải ở đây, cô cứ coi như tôi dùng thỏi vàng này để đóng tiền trọ đi!"

Dương Lâm vô cùng mừng rỡ, cậu còn mơ mộng nói: "Nếu ngày nào chúng ta cũng kiếm được một thỏi vàng như vậy thì chúng ta sẽ có thể nhanh chóng rời khỏi hòn đảo này phải không?"

"Em mơ mộng quá ha!", Dương Xảo tức giận trừng mắt với cậu một cái, lại quát: "Đi, trong nhà hết thịt rồi, đi mua ít thịt về đây".

Dương Xảo lại quay sang nói với Bạch Diệc Phi: "Thỏi vàng này anh cứ cầm đi, nếu không có anh thì chúng tôi... Dù sao thì chúng tôi cũng không thể lấy thỏi vàng này được".

Cô ta nói xong liền nhét thỏi vàng vào tay của Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi đẩy thỏi vàng trở về: "Cô xem tôi làm sao có thể ăn không ở không ở nhà cô được? Hơn nữa tôi cũng không thiếu tiền, tôi chỉ là đi vội quá nên quên mang theo mà thôi".

Hai người đùn đẩy một hồi lâu thì Dương Xảo mới miễn cưỡng cất thỏi vàng đi.

"Anh Bạch, làm sao mà anh lại quen Lâm Tử nhà tôi thế?", Dương Xảo tò mò hỏi, ban đầu cô ta còn tưởng anh là khách tới đây để ăn cơm nữa kìa.

Dĩ nhiên anh không thể nói là do đánh lộn mới quen được, nếu không thì Dương Lâm khó tránh khỏi bị đánh no đòn, vì thế anh nhẹ nhàng trả lời: "Chúng tôi tình cờ gặp nhau trên đường".

Lâm Tử xách túi thịt trở về thì nhìn thấy hai người đang chuyện trò với nhau liền hỏi một câu: "Hai người nói chuyện gì thế?"

Dương Xảo đáp: "Còn không phải là đang hỏi hai người quen biết nhau như thế nào hay sao?"

Lâm Tử khựng lại, sau đó cười khà khà nói: "Em gặp anh ấy sau khi đi uống rượu ở bar đấy".

Bạch Diệc Phi: "...".

Bây giờ Bạch Diệc Phi mới thấm thía được câu nói: Không sợ kẻ địch mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu, anh đúng là tự đào hố chôn mình mà.

Dương Xảo lập tức phát hiện ra có điều gì đó không đúng, đáp án của hai người hoàn toàn khác nhau, nhìn một cái là biết ngay có vấn đề, vì thế Dương Xảo cầm lấy cái muôi lên chuẩn bị dạy dỗ thằng em giời đánh của mình.

Dương Lâm vốn không biết nói dối, Dương Xảo chỉ cần tra hỏi một hồi là đem chuyện mình đi đánh nhau với người ta ra khai sạch, sau đó cậu ăn đòn không trượt phát nào.

Tầng một là cửa hàng, tầng hai chính là nơi bọn họ ở mà căn nhà chỉ có hai phòng cho nên Bạch Diệc Phi và Dương Lâm đành phải ở cùng nhau.

Dương Lâm nằm trên giường kêu oai oái.

Bạch Diệc Phi còn cười cợt: "Chị của em chỉ muốn tốt cho em thôi".

Dương Lâm cắt ngang một tiếng: "Em biết rồi, em nói cho anh biết, chẳng qua là em nể mặt chị em thôi, nếu đứa khác mà dám đánh em, em sẽ tẩn cho nó không còn răng mà ăn cháo".

Bạch Diệc Phi nhẹ nhàng nói: "Thật ra chị em đối xử với em rất tốt, em nên biết ơn chị ấy".

"Cô ấy không muốn em ra ngoài đánh nhau với người ta".

"Nếu như em đánh nhau với người ta mà gặp nguy hiểm thì chị em sẽ chỉ có một thân một mình thôi".

Dương Lâm ngẩn người sau đó vùi đầu vào ga trải giường: "Đúng thế, chị em một thân một mình sẽ bị người ta bắt nạt mà em lại không thể bên cạnh bảo vệ chị ấy được".

Trong căn phòng không có cửa sổ, ở lâu không tránh khỏi cảm giác ngột ngạt.

Buổi chiều rảnh rỗi không có việc gì làm, Bạch Diệc Phi liền muốn ra ngoài đi dạo một chút.

Lúc ra khỏi cửa anh nhìn thấy Dương Lâm nhưng không gọi cậu ấy, vừa mới đi ra ngoài anh đã nghe thấy tiếng nước chảy "rào rào", Bạch Diệc Phi cũng không để tâm lắm mà tiếp tục xuống tầng hóng gió.

Lúc anh quay trở về vừa vặn đi ngang qua nhà tắm.

Nhà tắm nằm ở giữa hai phòng ngủ.

Bạch Diệc Phi đi ngang qua nhà tắm thì đúng lúc cánh cửa nhà tắm mở ra.

Dương Xảo quấn một chiếc khăn tắm màu trắng rồi đi ra, sau đó ánh mắt hai người ngây ngẩn chạm vào nhau.

Những nếp nhăn và vết rỗ trên khuôn mặt của Dương Xảo đều biến mất mà thay vào đó là một gương mặt với làn da trắng nõn như trứng gà bóc trông vô cùng xinh đẹp.

Dương Xảo bị dọa sợ hết hồn, cúi đầu mau chóng rời đi.

Bạch Diệc Phi không cần nghĩ nhiều đã hiểu rõ nguyên nhân.

Cô gái có dáng vẻ xinh đẹp như vậy lại không có chỗ dựa, ở trên hòn đảo "ăn thịt người không nhả xương" sợ là khó mà sống được cho nên mới giả vờ làm cho bản thân xấu xí một chút.

Suy nghĩ một hồi, Bạch Diệc Phi bất giác thở dài, Dương Xảo quả thực đã sống không hề dễ dàng.

Trở về phòng không bao lâu, Dương Xảo gõ cửa: "Anh Bạch, anh có rảnh không, chúng ta nói chuyện một lúc đi".

Bạch Diệc Phi từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Dương Xảo đã khôi phục lại dáng vẻ xấu xí ban đầu, anh cũng không nói gì mà cùng cô ta đi xuống dưới tầng.

Hai người ngồi ở bàn ăn.

Bạch Diệc Phi mở lời trước: "Cô đừng trách Lâm Tử, thật ra nó cũng muốn kiếm chút tiền nên mới đi đánh nhau với người ta, nó nói ước mơ lớn nhất của nó là kiếm đủ tiền để có thể mang cô rời khỏi nơi này".

Dương Xảo gật đầu, cô ta không phải không nghĩ như vậy, chỉ là: "Anh Bạch, chuyện vừa nãy, anh có thể giữ bí mật cho tôi được không?"

Bạch Diệc Phi sững lại, ngay sau đó liền hiểu ra, anh gật đầu nói: "Được".

Sau đó, Dương Xảo và Bạch Diệc Phi bắt đầu tán dóc, nhờ Dương Xảo mà anh đã hiểu hơn về thông tin của Đảo Lam.

Hóa ra Đảo Lam không phải do một mình Hiệp hội liên minh doanh nghiệp thủ đô khai thác mà có cả tám nước nữa cùng khai thác, Hiệp hội liên minh doanh nghiệp thủ đô chỉ chiếm 1/8 trong đó mà thôi.

Tám nước đều có đất tập trung ở trên Đảo Lam, nói đơn giản là đều có một thành phố, nơi này gọi là thành phố Lam, chính là do Hiệp hội liên minh doanh nghiệp thủ đô nước Hoa nắm trong tay.

Mà thành phố Lam có tổng cộng sáu mỏ vàng, cho nên phân thành sáu khu, vị trí hiện tại của bọn họ là ở khu số ba.

Bạch Diệc Phi hiểu những người này không muốn phát triển ở đây, mà bọn họ muốn trở về thành phố Thiên Bắc.




Anh muốn đi trộm dầu.

Bạch Diệc Phi hỏi Dương Xảo: "Nơi này có xe gì có thể ngồi không? Xe buýt chẳng hạn?"

Dương Xảo lắc đầu: "Không, chỉ tầng lớp thượng lưu mới có tư cách có xe".

Bởi vì tiền mua một chiếc xe cực kỳ "chát", bọn họ lại chỉ đủ tiền mua hai vé tàu, tầng lớp hạ lưu như bọn họ chỉ muốn trở về, tiền tích góp được đều dùng để mua vé tàu thì lấy đâu ra tiền mua xe?

Bạch Diệc Phi nghe những lời này xong thì vô cùng khiếp sợ.

Chỉ có tầng lớp thượng lưu mới có tiền mua xe, hơn nữa đều trả tiền một lần, những người thuộc tầng lớp hạ lưu kia có số tiền này không bằng đi mua vé tàu về nhà còn tốt hơn.

Bạch Diệc Phi không khỏi kinh ngạc, ở chỗ này cứ có tiền thì muốn làm gì cũng được, kể cả tội ác.

Không, ở chỗ này, nó không được coi là tội ác.

Đó chính là sự thỏa mãn dục vọng.

Thử hỏi, nếu như có tiền, muốn làm cái gì thì làm, thậm chí ngay người cũng có thể giết, vậy những người này còn muốn rời đi sao?

Dương Xảo đột nhiên hỏi Bạch Diệc Phi: "Anh muốn rời khỏi đây sao?"

Bạch Diệc Phi dừng lại một lát sau đó thành thật gật đầu: "Phải".




Anh nhất định phải rời khỏi nơi này, bên ngoài còn có những người anh em xương máu, người thân cùng với người vợ đang đợi anh trở về.

Cho nên, anh nhất định phải rời khỏi đây.

Dương Xảo cười nói: "Nhìn một cái cũng biết anh không phải người ở đây".

"Dễ nhận ra lắm à?", Bạch Diệc Phi ngạc nhiên hỏi.

Dương Xảo mỉm cười đáp: "Bởi vì trong mắt anh không có dục vọng".

Mỗi người ở trên hòn đảo này đều có dục vọng.

Khát vọng của những người thuộc tầng lớp thượng lưu thì không cần phải nói nhiều, còn những người thuộc tầng lớp hạ lưu, bọn họ chỉ mong có thể góp đủ tiền để rời khỏi nơi này, mong muốn của bọn họ thậm chí còn mãnh liệt hơn cả những người thuộc tầng lớp thượng lưu.

Dương Xảo dừng lại một chút rồi cắn môi nói: "Nếu như anh có thể rời đi, tôi có thề cầu xin anh một việc không".

"Việc gì thế?"

"Nếu như anh có thể rời đi, anh có thể...", Dương Xảo cắn môi: "Có thể đem theo Lâm Tử không? Nếu như anh chấp nhận, anh muốn tôi làm gì cũng được".

Chương 563: Lời cầu xin của Dương Xảo

Nói xong, gã cao to lại liếc nhìn Bạch Diệc Phi, tấm tắc khen ngợi: "Không tệ!"

Sau đó gã quay người rời khỏi nhà bếp.

Chị em nhà Dương Xảo nghe xong liền mừng rỡ không thôi.

Dương Lâm lại ôm lấy cánh tay của Bạch Diệc Phi: "Đại ca, sau này anh sẽ là anh hai của em!"



"Anh thật sự rất lợi hại! Không ngờ anh cũng biết nấu ăn, lại còn nấu ăn ngon như vậy!"

Dương Xảo cũng nhìn Bạch Diệc Phi với khuôn mặt tràn đầy vẻ ngưỡng mộ, đây chính là sự ngưỡng mộ của cô đối với tài nấu nướng của Bạch Diệc Phi.

Kích động một hồi, Bạch Diệc Phi lại cầm cái muôi lên để tiếp tục xào rau.

"Làm phiền anh rồi", Dương Xảo cảm động nói.



Món ăn của Bạch Diệc Phi khiến cho Triệu Thiên rất hài lòng, gã cũng là một người biết giữ lời hứa vì vậy trước lúc rời đi gã còn để lại một thỏi vàng.

Đôi mắt của Dương Lâm sáng rực lên không nhịn được mà giơ tay ra sờ nắn nhưng lại bị Dương Xảo đánh một cái vào tay rồi gạt ra, cô ta lại cầm thỏi vàng đó đưa cho Bạch Diệc Phi: "Cái này là của anh".

Bạch Diệc Phi không nhận lấy mà nhẹ nhàng trả lời: "Tôi tạm thời không có chỗ ở nên phải ở đây, cô cứ coi như tôi dùng thỏi vàng này để đóng tiền trọ đi!"

Dương Lâm vô cùng mừng rỡ, cậu còn mơ mộng nói: "Nếu ngày nào chúng ta cũng kiếm được một thỏi vàng như vậy thì chúng ta sẽ có thể nhanh chóng rời khỏi hòn đảo này phải không?"

"Em mơ mộng quá ha!", Dương Xảo tức giận trừng mắt với cậu một cái, lại quát: "Đi, trong nhà hết thịt rồi, đi mua ít thịt về đây".

Dương Xảo lại quay sang nói với Bạch Diệc Phi: "Thỏi vàng này anh cứ cầm đi, nếu không có anh thì chúng tôi... Dù sao thì chúng tôi cũng không thể lấy thỏi vàng này được".

Cô ta nói xong liền nhét thỏi vàng vào tay của Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi đẩy thỏi vàng trở về: "Cô xem tôi làm sao có thể ăn không ở không ở nhà cô được? Hơn nữa tôi cũng không thiếu tiền, tôi chỉ là đi vội quá nên quên mang theo mà thôi".

Hai người đùn đẩy một hồi lâu thì Dương Xảo mới miễn cưỡng cất thỏi vàng đi.

"Anh Bạch, làm sao mà anh lại quen Lâm Tử nhà tôi thế?", Dương Xảo tò mò hỏi, ban đầu cô ta còn tưởng anh là khách tới đây để ăn cơm nữa kìa.

Dĩ nhiên anh không thể nói là do đánh lộn mới quen được, nếu không thì Dương Lâm khó tránh khỏi bị đánh no đòn, vì thế anh nhẹ nhàng trả lời: "Chúng tôi tình cờ gặp nhau trên đường".

Lâm Tử xách túi thịt trở về thì nhìn thấy hai người đang chuyện trò với nhau liền hỏi một câu: "Hai người nói chuyện gì thế?"

Dương Xảo đáp: "Còn không phải là đang hỏi hai người quen biết nhau như thế nào hay sao?"

Lâm Tử khựng lại, sau đó cười khà khà nói: "Em gặp anh ấy sau khi đi uống rượu ở bar đấy".

Bạch Diệc Phi: "...".

Bây giờ Bạch Diệc Phi mới thấm thía được câu nói: Không sợ kẻ địch mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu, anh đúng là tự đào hố chôn mình mà.

Dương Xảo lập tức phát hiện ra có điều gì đó không đúng, đáp án của hai người hoàn toàn khác nhau, nhìn một cái là biết ngay có vấn đề, vì thế Dương Xảo cầm lấy cái muôi lên chuẩn bị dạy dỗ thằng em giời đánh của mình.

Dương Lâm vốn không biết nói dối, Dương Xảo chỉ cần tra hỏi một hồi là đem chuyện mình đi đánh nhau với người ta ra khai sạch, sau đó cậu ăn đòn không trượt phát nào.

Tầng một là cửa hàng, tầng hai chính là nơi bọn họ ở mà căn nhà chỉ có hai phòng cho nên Bạch Diệc Phi và Dương Lâm đành phải ở cùng nhau.

Dương Lâm nằm trên giường kêu oai oái.

Bạch Diệc Phi còn cười cợt: "Chị của em chỉ muốn tốt cho em thôi".

Dương Lâm cắt ngang một tiếng: "Em biết rồi, em nói cho anh biết, chẳng qua là em nể mặt chị em thôi, nếu đứa khác mà dám đánh em, em sẽ tẩn cho nó không còn răng mà ăn cháo".

Bạch Diệc Phi nhẹ nhàng nói: "Thật ra chị em đối xử với em rất tốt, em nên biết ơn chị ấy".

"Cô ấy không muốn em ra ngoài đánh nhau với người ta".

"Nếu như em đánh nhau với người ta mà gặp nguy hiểm thì chị em sẽ chỉ có một thân một mình thôi".

Dương Lâm ngẩn người sau đó vùi đầu vào ga trải giường: "Đúng thế, chị em một thân một mình sẽ bị người ta bắt nạt mà em lại không thể bên cạnh bảo vệ chị ấy được".

Trong căn phòng không có cửa sổ, ở lâu không tránh khỏi cảm giác ngột ngạt.

Buổi chiều rảnh rỗi không có việc gì làm, Bạch Diệc Phi liền muốn ra ngoài đi dạo một chút.

Lúc ra khỏi cửa anh nhìn thấy Dương Lâm nhưng không gọi cậu ấy, vừa mới đi ra ngoài anh đã nghe thấy tiếng nước chảy "rào rào", Bạch Diệc Phi cũng không để tâm lắm mà tiếp tục xuống tầng hóng gió.

Lúc anh quay trở về vừa vặn đi ngang qua nhà tắm.

Nhà tắm nằm ở giữa hai phòng ngủ.

Bạch Diệc Phi đi ngang qua nhà tắm thì đúng lúc cánh cửa nhà tắm mở ra.

Dương Xảo quấn một chiếc khăn tắm màu trắng rồi đi ra, sau đó ánh mắt hai người ngây ngẩn chạm vào nhau.

Những nếp nhăn và vết rỗ trên khuôn mặt của Dương Xảo đều biến mất mà thay vào đó là một gương mặt với làn da trắng nõn như trứng gà bóc trông vô cùng xinh đẹp.

Dương Xảo bị dọa sợ hết hồn, cúi đầu mau chóng rời đi.

Bạch Diệc Phi không cần nghĩ nhiều đã hiểu rõ nguyên nhân.

Cô gái có dáng vẻ xinh đẹp như vậy lại không có chỗ dựa, ở trên hòn đảo "ăn thịt người không nhả xương" sợ là khó mà sống được cho nên mới giả vờ làm cho bản thân xấu xí một chút.

Suy nghĩ một hồi, Bạch Diệc Phi bất giác thở dài, Dương Xảo quả thực đã sống không hề dễ dàng.

Trở về phòng không bao lâu, Dương Xảo gõ cửa: "Anh Bạch, anh có rảnh không, chúng ta nói chuyện một lúc đi".

Bạch Diệc Phi từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Dương Xảo đã khôi phục lại dáng vẻ xấu xí ban đầu, anh cũng không nói gì mà cùng cô ta đi xuống dưới tầng.

Hai người ngồi ở bàn ăn.

Bạch Diệc Phi mở lời trước: "Cô đừng trách Lâm Tử, thật ra nó cũng muốn kiếm chút tiền nên mới đi đánh nhau với người ta, nó nói ước mơ lớn nhất của nó là kiếm đủ tiền để có thể mang cô rời khỏi nơi này".

Dương Xảo gật đầu, cô ta không phải không nghĩ như vậy, chỉ là: "Anh Bạch, chuyện vừa nãy, anh có thể giữ bí mật cho tôi được không?"

Bạch Diệc Phi sững lại, ngay sau đó liền hiểu ra, anh gật đầu nói: "Được".

Sau đó, Dương Xảo và Bạch Diệc Phi bắt đầu tán dóc, nhờ Dương Xảo mà anh đã hiểu hơn về thông tin của Đảo Lam.

Hóa ra Đảo Lam không phải do một mình Hiệp hội liên minh doanh nghiệp thủ đô khai thác mà có cả tám nước nữa cùng khai thác, Hiệp hội liên minh doanh nghiệp thủ đô chỉ chiếm 1/8 trong đó mà thôi.

Tám nước đều có đất tập trung ở trên Đảo Lam, nói đơn giản là đều có một thành phố, nơi này gọi là thành phố Lam, chính là do Hiệp hội liên minh doanh nghiệp thủ đô nước Hoa nắm trong tay.

Mà thành phố Lam có tổng cộng sáu mỏ vàng, cho nên phân thành sáu khu, vị trí hiện tại của bọn họ là ở khu số ba.

Bạch Diệc Phi hiểu những người này không muốn phát triển ở đây, mà bọn họ muốn trở về thành phố Thiên Bắc.




Anh muốn đi trộm dầu.

Bạch Diệc Phi hỏi Dương Xảo: "Nơi này có xe gì có thể ngồi không? Xe buýt chẳng hạn?"

Dương Xảo lắc đầu: "Không, chỉ tầng lớp thượng lưu mới có tư cách có xe".

Bởi vì tiền mua một chiếc xe cực kỳ "chát", bọn họ lại chỉ đủ tiền mua hai vé tàu, tầng lớp hạ lưu như bọn họ chỉ muốn trở về, tiền tích góp được đều dùng để mua vé tàu thì lấy đâu ra tiền mua xe?

Bạch Diệc Phi nghe những lời này xong thì vô cùng khiếp sợ.

Chỉ có tầng lớp thượng lưu mới có tiền mua xe, hơn nữa đều trả tiền một lần, những người thuộc tầng lớp hạ lưu kia có số tiền này không bằng đi mua vé tàu về nhà còn tốt hơn.

Bạch Diệc Phi không khỏi kinh ngạc, ở chỗ này cứ có tiền thì muốn làm gì cũng được, kể cả tội ác.

Không, ở chỗ này, nó không được coi là tội ác.

Đó chính là sự thỏa mãn dục vọng.

Thử hỏi, nếu như có tiền, muốn làm cái gì thì làm, thậm chí ngay người cũng có thể giết, vậy những người này còn muốn rời đi sao?

Dương Xảo đột nhiên hỏi Bạch Diệc Phi: "Anh muốn rời khỏi đây sao?"

Bạch Diệc Phi dừng lại một lát sau đó thành thật gật đầu: "Phải".




Anh nhất định phải rời khỏi nơi này, bên ngoài còn có những người anh em xương máu, người thân cùng với người vợ đang đợi anh trở về.

Cho nên, anh nhất định phải rời khỏi đây.

Dương Xảo cười nói: "Nhìn một cái cũng biết anh không phải người ở đây".

"Dễ nhận ra lắm à?", Bạch Diệc Phi ngạc nhiên hỏi.

Dương Xảo mỉm cười đáp: "Bởi vì trong mắt anh không có dục vọng".

Mỗi người ở trên hòn đảo này đều có dục vọng.

Khát vọng của những người thuộc tầng lớp thượng lưu thì không cần phải nói nhiều, còn những người thuộc tầng lớp hạ lưu, bọn họ chỉ mong có thể góp đủ tiền để rời khỏi nơi này, mong muốn của bọn họ thậm chí còn mãnh liệt hơn cả những người thuộc tầng lớp thượng lưu.

Dương Xảo dừng lại một chút rồi cắn môi nói: "Nếu như anh có thể rời đi, tôi có thề cầu xin anh một việc không".

"Việc gì thế?"

"Nếu như anh có thể rời đi, anh có thể...", Dương Xảo cắn môi: "Có thể đem theo Lâm Tử không? Nếu như anh chấp nhận, anh muốn tôi làm gì cũng được".

Chương 564: Đập quán

Bạch Diệc Phi lạnh lùng lắc đầu.

Ánh sáng trong đôi mắt Dương Xảo tắt dần.

Nhưng ngay sau đó, Bạch Diệc Phi nói: “Nếu có cơ hội, tôi sẽ đưa các cô đi cùng”.

Nghe vậy, đôi mắt Dương Xảo lại sáng lên, vô cùng kích động.



Vì để bày tỏ lòng cảm ơn, Dương Xảo quỳ xuống: “Nếu anh thật sự có thể đưa chị em chúng tôi đi, tôi tình nguyện vì anh làm bất cứ chuyện gì”.

Bạch Diệc Phi lập tức ngăn cản cô ta: “Cô không cần làm gì cho tôi cả, tôi chỉ cố gắng hết sức để giúp các cô thôi. Hơn nữa, chúng ta là bạn bè, đừng khách sáo như vậy”.

“Với cả, tôi không chắc sẽ đưa được chị em cô ra ngoài. Tôi sẽ cố gắng nhưng nếu không được thì tôi sẽ đi trước, sau đó sẽ đến đón các cô”.

Chỉ cần Bạch Diệc Phi trở về Thiên Bắc, anh tin rằng đón bọn họ đi không phải chuyện khó.



Nhưng chị em hai người sống ở đây lâu vậy rồi, cho rằng nơi này là địa ngục, ngoài kia là thiên đường mà không biết rằng bên ngoài chỉ là một địa ngục khác mà thôi.

Điểm khác nhau duy nhất là một cái nhìn thấy được, còn một cái thì không.

Buổi tối, Bạch Diệc Phi không mơ giấc mơ kia nữa. Điều này khiến anh càng chắc chắn với suy đoán của mình. Chỉ là khi anh tỉnh lại, vết thương không khỏi nhanh như trước nữa.

Anh cảm thấy rất kỳ lạ. Lẽ nào thuốc ngủ còn có tác dụng trị thương?

Ăn sáng xong, Bạch Diệc Phi bảo Lâm Tử đưa mình đến khu khai thác mỏ số 3, xem nhà kho ở đâu, tiện cho việc trộm dầu.

“Những công nhân tầng lớp thấp đều sẽ chọn đào mỏ. Mỏ đào được sẽ giao cho nhà xưởng, sau đó nhà xưởng căn cứ theo hàm lượng vàng so với số lượng mà trả công”.

Lâm Tử vừa đi vừa nói với Bạch Diệc Phi: “May mà chị em có tiệm cơm, không cần phải đi đào mỏ”.

Lâm Tử lại nói: “Khu mỏ rất rộng, rộng đến mức anh không thể tưởng tượng nổi đâu”.

Bạch Diệc Phi đã chuẩn bị tinh thần trước nhưng khi nhìn đến mới biết quả thực rộng đến không thể tưởng tượng nổi.

Khu mỏ nằm ngay bên rìa thành phố, nơi này tạo cảm giác như bị lõm vào trong, xung quanh toàn là núi, cửa vào được xây rất cao, bên ngoài có bảo vệ cầm súng canh gác.

Vào thì dễ, ai cũng có thể vào được nhưng ra thì khác. Khi đi ra thì nhất định phải kiểm tra toàn thân kỹ càng.

Sau khi hai người cùng đi vào thì nhìn thấy rất nhiều hang mỏ.

Nhìn qua không khác nào tổ ong.

“Đây là khu mỏ số 3, ở thành phố Lam chỉ xếp thứ 3”, Lâm Tử nói.

Bạch Diệc Phi kinh ngạc. Khu mỏ lớn thế này mà chỉ xếp số 3, vậy thì khu số một sẽ to đến mức nào? Có khi nào gấp hai lần khu 3?

Đương nhiên đây chỉ là suy đoán của anh, e rằng phải tận mắt nhìn thấy mới biết được.

Bọn họ đi loanh quanh trong khu mỏ nhưng không hề nhìn thấy người giám sát, người đào mỏ ở đây đều dựa vào tự giác.

Bởi vì không đào mỏ thì không có tiền.

Vì thế có thể thấy được rất nhiều người tụ tập nói chuyện với nhau.

“Thật ra bọn họ đào vàng ở đây một tháng, khi trở về có thể trở thành tầng lớp trung lưu, nói không chừng còn cao hơn. Đáng tiếc là không thể về được”.

Muốn về thì cần tới 100 cân vàng, từng đấy mới đủ mua một tấm vé tàu.

Mà ở đại lục, 100 cân vàng thì không chỉ là tầng lớp trung lưu.

Cuộc sống ở đây rất lạc hậu, ngay cả thiết bị truyền tin cũng không có.

Nếu có thì không biết chừng sẽ nghĩ cách rời khỏi nơi này.

Đương nhiên cũng phải kể đến một số người có tham vọng, thậm chí là liên minh doanh nghiệp cố ý thu lại thiết bị của bọn họ, khiến bọn họ không thể liên lạc với bên ngoài.

Sau khi đi một vòng, Bạch Diệc Phi phát hiện nơi này có ba nhà kho, mà bên ngoài mỗi kho đều có rất nhiều người cầm súng canh giữ.

Hơn nữa, cho dù có thự sự trộm được dầu thì lối ra cũng có người canh giữ 24/24, vận chuyển ra ngoài cũng là cả một vấn đề.

Tay chân Bạch Diệc Phi coi như nhanh nhẹn nhưng gặp súng thì cũng tắt điện.

Cuối cùng, anh chỉ đành thầm nhớ vị trí của các kho, số lượng xe tải, sau đó mới cùng Lâm Tử đi ra.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, về đến nơi thì thấy tiệm cơm đã trở thành một mớ đổ nát.

Ngoài ra, bàn ăn, đồ điện, cửa sổ đều đã bị đập tan tành.

Lâm Tử thấy vậy thì lập tức chạy vào trong: “Chị!”

Dương Xảo nằm trên đất, khuôn mặt nhuốm máu, một bên mặt xưng phù, cánh tay trắng nõn dường như bị thứ gì đó đập vào, tím đỏ một mảng.

Lâm Tử ôm Dương Xảo dậy, run rẩy hỏi: “Chị, xảy ra chuyện gì vậy?”

Dương Xảo lắc đầu, giọng nói thều thào: “Không có chuyện gì…”

“Chị đã thành thế này rồi, sao lại không có chuyện gì được?”, mắt Lâm Tử đỏ lên.

Bạch Diệc Phi ngây ra tại chỗ.

Sao lại thành ra thế này?

Dương Xảo vẫn nói: “Thực sự không có chuyện gì”.

Lâm Tử nôn nóng: “Chị, chị bị đánh thê thảm thế này mà còn nói không sao? Chị nói cho em biết, em quen với anh béo, em bảo anh ấy đi dạy dỗ đám khốn kiếp đó!”

Dương Xảo khẽ lắc đầu: “Anh béo dám đến nhà họ Triệu ư?”

“Cái gì?”, Lâm Tử và Bạch Diệc Phi đều kinh ngạc.

Hôm qua Triệu Thiên vẫn bình thường cơ mà, sao hôm nay lại đến, đã thế còn đập tiệm, đánh người?

Hóa ra hôm qua, sau khi Triệu Thiên ăn cơm do Bạch Diệc Phi làm xong, khi về ăn những món khác thì thấy nhạt nhẽo nên hôm nay lại đến.

Nhưng Bạch Diệc Phi không ở đây, Dương Xảo lại không dám để gã đợi lâu nên đành tự nấu theo cách của anh.

Thức ăn làm ra đương nhiên không giống của Bạch Diệc Phi, Triệu Thiên ăn xong thì lật bàn.

Sau đó gã nổi giận đùng đùng ra lệnh cho đám đàn em đập tiệm, còn đánh Dương Xảo một trận.

Bạch Diệc Phi khom người kiểm tra vết thương. Anh đã nhìn Lưu Hiểu Anh chữa thương cho người khác nhiều rồi nên cũng biết chút ít.

Lâm Tử ngây người.

Nhà họ Triệu?

Ở khu 3 nay, ai dám gây sự với bọn họ? Muốn chết chắc?

Bạch Diệc Phi lại cảm thấy khó hiểu: “Chỉ vì thế mà đập tiệm, còn đánh cả cô?”

Nơi này quả thật không có luật pháp, chẳng khác gì xã hội phong kiến thời trước, người có tiền có địa vị chỉ cần không vui thì tùy tiện đánh người, thậm chí còn lấy mạng người khác.

Lâm Tử nắm chặt tay, quai hàm căng chặt.

Cậu muốn báo thù cho chị mình nhưng lại không thể.

Đây mới là chuyện khiến người ta tức giận cùng khó chịu nhất.

Đúng vào lúc này, bên ngoài có tiếng xe máy vang lên.

Ở thành phố Lam này, không phải ai cũng có xe máy.

Nghe thấy tiếng này, sắc mặt Bạch Diệc Phi và Lâm Tử đều sây sẩm, bởi vì bọn họ biết người nhà họ Triệu đã đến rồi.

Quả nhiên, khi Bạch Diệc Phi đi ra thì nhìn thấy gã cao to đi cùng Triệu Thiên hôm đó.

Gã quay đuôi xe một cái, dừng lại cách chỗ Bạch Diệc Phi không xa.

Trong tiệm, cả Lâm Tử và Dương Xảo đều lo lắng nhìn anh.

Gã cao to sau khi dừng lại thì nhìn thấy Bạch Diệc Phi: “Về rồi đấy à!”

Ánh mắt Bạch Diệc Phi trầm xuống. Mặc dù anh không muốn gây phiền phức nhưng anh cũng không sợ.




Anh không thể đứng im nhìn hai chị em này bị bắt nạt.

Bạch Diệc Phi lạnh lùng hỏi: “Tìm tôi?”

Gã cao to không nói chuyện mà ném cho anh một tấm thẻ.

Gã không phải chỉ là một tên đô con thông thường, với cái cách mà gã ném tấm thẻ, nếu người bình thường bắt lấy thì rất có thể sẽ bị rạch một nhát lên mặt.

Nhưng Bạch Diệc Phi vẫn bình thản đón nó.

Gã cao to thấy vậy thì kinh ngạc, sau đó bật cười: “Ngày mai nhà họ Triệu mở tiệc, cậu chủ mời mày đến”.

Bạch Diệc Phi nghe thấy giọng điệu như đang ra lệnh của gã thì cười lạnh: “Không đi”.

“Mày dám từ chối?”, gã cao to thật sự không nghĩ đến chuyện này: “Người mày từ chối là cậu chủ nhà họ Triệu đấy. Nếu mày không đi thì ngày mai cái quán này cùng hai chị em kia sẽ biến mất khỏi thế giới này”.

Nói xong, gã hừ lạnh: “Lời từ chối vừa rồi coi như tao không nghe thấy, mày ngoan ngoãn đến cho tao”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom