• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Một Bước Lên Tiên Full dịch (23 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 291-300

Chương 291: Ai giết ai
Nhớ lại lần trước đi đưa ngọc bội, Bạch Diệc Phi rõ ràng đang giả vờ, Bạch Diệc Phi còn cố ý coi mình như ngựa cưỡi, lúc đó hắn ta còn tưởng rằng Bạch Diệc Phi ngốc thật.
Liễu Vô Cùng hận Bạch Diệc Phi đến nỗi khiến hắn ta mất đi bình tĩnh, vì vậy đã sắp xếp Long Linh Linh phối hợp với hắn ta để bắt Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi bị Liễu Vô Cùng giẫm một cái mà kêu lên một tiếng. Thoạt nhìn thì rất khó chịu nhưng trên thực tế lại không phải đau lắm.
Phải nói thế nào nhỉ? Có lẽ vì Bạch Diệc Phi bị Bạch Hổ ‘đánh’ cho thành quen rồi nên lực này của Liễu Vô Cùng giẫm lên người anh khiến anh cảm thấy vẫn còn hơi nhẹ, vì thế mới cảm thấy không đau lắm.
Bạch Diệc Phi vẫn còn tâm trạng nghĩ thầm ‘Bị đánh cũng có cái lợi đấy chứ, cảm giác cũng hay?’
Liễu Vô Cùng không biết Bạch Diệc Phi đang nghĩ gì, liền nói: “Bạch Diệc Phi! Mày đã làm đến nỗi nhà họ Liễu của tao không còn nữa, còn khiến họ phải vào tù, cuối cùng mày suýt làm tao chết trong hẻm sâu. Mày có biết tao đã phải sống như nào không? Hả?”
“Lúc nào tao cũng muốn cầm dao đâm cho mày một nhát chết luôn”.
Bạch Diệc Phi ngẩng đầu lên, thản nhiên nói: “Vậy thì thử đi”.
Liễu Vô Cùng dừng lại một chút sau đó tăng thêm lực chân, hung dữ nói: “Mày tưởng là tao không dám sao?”, nói xong Liễu Vô Cùng trực tiếp giơ tay ra rồi cầm lấy dao gọt hoa quả ở trên bàn.
Long Linh Linh thấy thế thì vô cùng kinh ngạc, ra tay ngăn Liễu Vô Cùng lại: “Anh Liễu, chẳng phải anh vẫn còn gì muốn hỏi sao?”
Bị chặn ngang như vậy nên Liễu Vô Cùng dường như tìm lại được lý trí của mình nhưng hắn ta vẫn chưa đặt dao gọt hoa quả xuống mà nắm chặt.
“Bạch Diệc Phi! Mày có biết Hồ Thiên Cẩm là ai không?”
Bạch Diệc Phi bĩu môi một cái, nói: “Không biết”.
“Mày không biết? Không biết người ta muốn giết mày? Còn muốn mày phải nếm thử cảm giác những người bên cạnh đều rời xa mày? Mày nói cái quái gì vậy?”
“Không biết”.
Liễu Vô Cùng thấy thế thì ánh mắt đảo một cái, nhìn dáng vẻ của Bạch Diệc Phi đúng kiểu không biết thật. Vậy thì hắn ta không biết là Hồ Thiên Cẩm có thể lấy con côn trùng trong người hắn ta ra không?
Hắn ta cứ tưởng rằng Bạch Diệc Phi có thù với Hồ Thiên Cẩm nên có lẽ sẽ biết ông ta. Như vậy có lẽ hắn ta sẽ nắm được điểm yếu của ông ta và bắt ông ta lấy con côn trùng ra giúp.
Mấy ngày nay hắn ta cố gắng hết sức làm việc cho bọn họ cũng chỉ vì muốn lấy con côn trùng đó ra. Có ai muốn trong người mình có mấy con ghê tởm này đâu?
Về lý mà nói, hắn ta bắt được Bạch Diệc Phi thì nên giao trực tiếp cho Hồ Thiên Cẩm mới đúng. Nhưng hắn ta không làm thế mà đã đưa Bạch Diệc Phi về. Thứ nhất là hắn ta muốn biết được yếu điểm của Hồ Thiên Cẩm, thứ hai là hắn ta muốn tự mình giải quyết Bạch Diệc Phi để rửa hận.
Bạch Diệc Phi không biết chuyện trong người Liễu Vô Cùng có côn trùng nhưng anh biết Liễu Vô Cùng rất hận mình nên không có phản ứng gì.
Liễu Vô Cùng lại giẫm Bạch Diệc Phi một cái, nói: “Mày đi thủ đô làm gì?”
Bạch Diệc Phi nhìn Liễu Vô Cùng một cách kỳ dị, nói: “Tại sao phải nói với mày?”
Liễu Vô Cùng nghe thấy thế thì ngồi xổm rồi vỗ lên mặt Bạch Diệc Phi, nói: “Mày nghĩ là hiện giờ mày vẫn còn tư cách đối đầu với tao à? Tao hỏi gì mày đáp đó, nếu không thì…”.
Nói xong, Liễu Vô Cùng nhìn Long Linh Linh ở phía sau, nói: “Nếu không thì tao sẽ làm nhục Long Linh Linh trước mặt mày vậy”.
“Mày dám”, Bạch Diệc Phi phẫn nộ quát lên. Mặc dù Long Linh Linh làm ra chuyện như này nhưng Bạch Diệc Phi tin là đó không phải ý của cô ta. Anh vẫn còn chút quan tâm đến cô ta.
Liễu Vô Cùng ôm miệng cười, nói: “Mày xem tao có dám không?”, nói xong Liễu Vô Cùng đứng dậy đi đến bên cạnh Long Linh Linh. Sau đó hắn ta ngồi xuống, một tay nắm chặt lấy eo thon của cô ta, một tay sờ soạng lên đùi, nói: “Tôi muốn ‘vui vẻ’ với cô từ lâu rồi, hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội”.
Long Linh Linh run rẩy co rúm người lại rồi đẩy Liễu Vô Cùng ra.
Điều này khiến Liễu Vô Cùng không được vui cho lắm: “Cô không nghe lời tôi? Cô quên là trong người mình có gì rồi sao?”
Long Linh Linh toàn thân run rẩy, không muốn mình bị làm nhục nhưng cũng không muốn bị côn trùng cắn chết.
Bạch Diệc Phi phẫn nộ nhìn Liễu Vô Cùng, sau khi nghe thấy cuộc đối thoại này thì hiểu được mọi chuyện trong đó, nói: “Liễu Vô Cùng! Nếu mày dám động vào cô ấy thì tao sẽ giết mày”.
Liễu Vô Cùng khinh bỉ nhìn anh, nói: “Mày giết được tao ư?”
“Mày lấy gì để giết tao? Bằng ý niệm sao? Ha ha…”, Liễu Vô Cùng vô tình cười đầy vẻ chế giễu. Bạch Diệc Phi bị trói, lúc này đã không còn lực phản kháng rồi, thế nên hắn ta không lo mình sẽ bị làm gì.
Nhưng trong lúc này, Long Linh Linh vẫn đang run rẩy đột nhiên giật con dao gọt hoa quả rồi đâm về phía Liễu Vô Cùng.
“A…”, Long Linh Linh đâm trúng vào chân của hắn ta. Hắn ta đau đớn kêu lên, căn bản chưa kịp phản ứng lại là có chuyện gì.
Còn Long Linh Linh sau khi đâm trúng chân hắn ta thì lập tức đứng dậy, lùi ra xa mấy bước, tay vẫn còn cầm dao nhuốm máu, trong ánh mắt đều là sự hoảng loạn và sợ hãi.
Lúc này, Bạch Diệc Phi nói với Long Linh Linh: “Mau cởi trói cho tôi”.
Long Linh Linh không do dự gì mà đi đến bên cạnh Bạch Diệc Phi, dùng dao gọt hoa quả cắt đứt sợi dây thừng cho anh.
Bạch Diệc Phi được tự do rồi, đứng dậy vận động gân cốt. Còn Liễu Vô Cùng ôm chân của mình, đau đến nỗi toát hết mồ hôi lạnh rồi lại nhìn Bạch Diệc Phi và Long Linh Linh, lập tức trừng hai mắt lên: “Cô… Tại sao cô lại…”.
Hắn ta muốn hỏi, rõ ràng Long Linh Linh đã ăn phải con côn trùng đó, chỉ cần không nghe lời thì sẽ bị côn trùng cắn từ tim trở đi, sau đó sẽ đau mà chết. Nhưng sao lúc này Long Linh Linh hoàn toàn không phản ứng gì.
Bạch Diệc Phi nhìn thấy phản ứng của Liễu Vô Cùng, sau đó cười lạnh một tiếng nói: “Mày tưởng là tao không biết gì sao?”
Thật ra sau khi quay về anh đã bí mật liên hệ với Long Linh Linh rồi. Còn trước đó, Long Linh Linh cũng hoàn toàn bất lực, cô ta thật sự đã ăn phải con côn trùng đó. Sau khi Liễu Vô Cùng bỏ đi thì cô ta thật sự tuyệt vọng vô cùng.


Cũng may là lúc này Lưu Hiểu Anh quay về. Cô ta nói với Long Linh Linh là mình cũng không có cách nào nhưng cô Hai của cô ta thì có. Vì vậy cô ta đã dẫn Long Linh Linh đến gặp cô Hai của mình. Cô Hai vẫn còn phải nghiên cứu nên tạm thời khống chế con côn trùng đó.
Thế nên Long Linh Linh mới gọi điện cho Liễu Vô Cùng, thật ra là đã phối hợp với Bạch Diệc Phi rồi, cái chính là để Liễu Vô Cùng chủ động xuất hiện.
Liễu Vô Cùng nghe thấy lời Bạch Diệc Phi nói thì trừng mắt nhìn về phía Long Linh Linh hỏi: “Cô lừa tôi?”
“Không, không thể nào”, Liễu Vô Cùng lắc đầu. Hắn ta biết được sự lợi hại của con côn trùng này. Hắn ta cũng ăn phải nó nên không thể nói là không bị sao được.
Bạch Diệc Phi không nghĩ thêm nữa mà đi đến trước mặt Liễu Vô Cùng, cầm dao gọt hoa quả lên nói: “Lời mà tao nói thì tao sẽ làm”.
“Mày vẫn chưa làm gì nên tao sẽ không giết mày nhưng tay của mày động vào người cô ấy nên dùng tay của mày để trả lại đi”, Bạch Diệc Phi nói xong thì nắm chặt lấy tay của Liễu Vô Cùng.
Liễu Vô Cùng hoảng sợ vô cùng, cố chịu chân đau, đứng phắt dậy định bỏ chạy. Nhưng tiếc rằng, đừng nói là Liễu Vô Cùng lúc bình thường mà bây giờ Liễu Vô Cùng bị thương ở chân thì làm sao có thể thoát được khỏi tay Bạch Diệc Phi?
Bạch Diệc Phi nhấc chân lên đá Liễu Vô Cùng rồi học kiểu của hắn ta, giẫm một chân lên ngực hắn ta, nói: “Định chạy à? Tao cho phép chưa?”
Sau đó, không nhiều lời, Bạch Diệc Phi nhắm chuẩn cánh tay Liễu Vô Cùng rồi đâm xuống.
“A…”, Liễu Vô Cùng hoàn toàn không thể ngờ Bạch Diệc Phi lại độc ác như vậy. Hắn ta tưởng rằng Bạch Diệc Phi sẽ chém đứt tay của mình, kết quả là Bạch Diệc Phi đâm vào sâu trong tay hắn ta. Nỗi đau đó khó mà dùng lời để diễn tả nổi.
Sắc mặt Bạch Diệc Phi không đổi, nói: “Tao đã cảnh cáo mày rồi nhưng mày không nghe”.
“Không kẻ nào được phép động vào những người bên cạnh tao, kẻ nào dám thì sẽ phải chết, tao sẽ không tha cho ai hết”.
Liễu Vô Cùng đau đớn toát hết mồ hôi lạnh, mặt mũi co quắp hết cả, đâu còn nghe ra lời nói của Bạch Diệc Phi. Hắn ta chỉ nhớ mắng Bạch Diệc Phi một câu: “Bạch Diệc Phi, đồ chó chết, bố mày phải đánh chết mày”.
Bạch Diệc Phi cười lạnh nói: “Vậy hôm nay thử xem ai giết ai?”, nói xong anh gọi điện cho Bạch Hổ hỏi: “Đến đâu rồi?”
Chương 292: Hôm nay các người phải chết
“Ở cửa phòng dưới tầng hầm”.
Bạch Diệc Phi nghe thấy vậy thì ừm một tiếng rồi nói: “Đợi tôi”.
Liễu Vô Cùng nhìn thấy Bạch Diệc Phi gọi điện thoại thì lập tức sợ hãi, nói: “Bạch Diệc Phi! Giết người thì mày sẽ phải ngồi tù đấy”.
Bạch Diệc Phi cúp điện thoại rồi cười lạnh, nói: “Mày có biết Tôn Vĩ chết như nào không?”
Trước đây khi Liễu Vô Cùng mải tháo chạy nên hoàn toàn không biết được chân tướng. Nhưng sau khi gặp Hồ Thiên Cẩm thì hắn ta điều tra ra được một số việc làm của Bạch Diệc Phi trong thời gian gần đây.
Nhưng tất cả những gì hắn ta biết cũng chỉ từ một phía thôi. Tôn Vĩ chết ngạt trong phòng, hắn ta cũng từng nghi ngờ Bạch Diệc Phi, bởi vì Bạch Diệc Phi là người có động cơ nhất nhưng Bạch Diệc Phi không giống với người có thể giết người được nên hắn ta không tin.
Nhưng hiện giờ câu nói này của Bạch Diệc Phi như cảnh cáo hắn ta… Tôn Vĩ chính là do Bạch Diệc Phi giết?
Liễu Vô Cùng nghĩ đến đây thì hoảng sợ trừng mắt, ngập ngừng nói: “Mày… Mày… Giết người…?”
Nhưng điều khiến hắn ta kinh hãi nhất là Bạch Diệc Phi giết người nhưng lại không phải chịu chế tài của pháp luật.
Bạch Diệc Phi đặt con dao gọt hoa quả lên trên cổ của Liễu Vô Cùng, khẽ giọng hỏi: “Sợ rồi hả?”
Liễu Vô Cùng không nói gì nhưng sự hoảng sợ trong ánh mắt đã thể hiện rõ rệt. Không có ai không sợ chết cả.
“Mày không phải sợ đâu, vì hiện giờ tao không có thời gian xử lý mày”, Bạch Diệc Phi thản nhiên nói một câu sau đó thu con dao gọt hoa quả lại.
Liễu Vô Cùng ngây người ra rồi lập tức hỏi: “Mày định làm gì?”
“Không liên quan đến mày”, nói xong Bạch Diệc Phi xoay người nói với Long Linh Linh: “Đi thôi”.
Long Linh Linh gật đầu rồi đi theo Bạch Diệc Phi.
Lúc này Liễu Vô Cùng vẫn còn hoảng sợ, Bạch Diệc Phi ban nãy khủng khiếp quá đi. Hắn ta thật sự cảm nhận được cái chết nó đáng sợ đến nỗi nào.
Liễu Vô Cùng ngồi sụp xuống ghế sofa hồi lâu, một lát sau mới tìm lại được chút sức lực nhưng chân bị Long Linh Linh đâm một dao giờ vẫn còn chảy máu. Hắn ta định rời khỏi đây nhưng không đứng vững.
Liễu Vô Cùng cố chịu đau rồi lết từng bước đến bên cạnh tường ti vi của phòng khách, mở ngăn kéo và tìm hòm thuốc. Hắn ta băng bó sơ qua rồi mở cửa rời đi.
Chạy đã! ‘Giữ được núi xanh thì lo gì không có củi đốt’.
Hiện giờ Bạch Diệc Phi không xử lý hắn ta, vậy thì đợi hắn ta có thời gian rảnh thì sẽ đến xử lý Bạch Diệc Phi vậy. Hiện giờ hắn ta có một mình nên không đấu lại với Bạch Diệc Phi được.
Còn về Hồ Thiên Cẩm và Hồng Hâm, Bạch Diệc Phi tất nhiên sẽ đợi ông ta ở vị trí đó, tất nhiên biết được tầng hầm nên anh tất nhiên sẽ không ngu mà đến đó tìm họ.

Sau khi Bạch Diệc Phi dẫn Long Linh Linh rời đi thì anh liền nói với cô ta: “Thời gian này cô vất vả rồi, lại còn chịu thiệt thòi nữa, cho cô nghỉ phép đấy. Giờ thì quay về nghỉ ngơi cho khỏe đi”.
Long Linh Linh tủi thân nhưng không dám khóc thành tiếng, mặc dù nước mắt trong khóe mắt đang muốn tuôn trào rồi.
Mấy ngày nay quả thực cô đã vất vả rồi, cũng chịu nhiều thiệt thòi. Lúc cô bất lực nhất thì bên cạnh không có một ai, nếu như không phải Lưu Hiểu Anh đột nhiên xuất hiện thì cô cũng không biết hôm nay mình sẽ có kết cục như nào.
Để Liễu Vô Cùng không phát hiện ra, cô ta vẫn luôn phải giả vờ thuận theo ý hắn ta, cái gì cũng nghe theo, mục đích là phối hợp tốt với Bạch Diệc Phi.
Ban nãy, cô ta tự tay đâm dao vào chân của Liễu Vô Cùng, cảm giác đó đến giờ cô ta vẫn thấy sợ.
Lúc này trong lòng Bạch Diệc Phi nghĩ về đám người Hồ Thiên Cẩm nên không để ý đến cảm xúc của Long Linh Linh, anh quay lưng lại với cô ta, nói: “Tôi còn có việc đi trước đây, cô nhớ chú ý an toàn nhé”, nói xong anh đi về phía đường lớn bắt một chiếc xe rồi đi.
Long Linh Linh nhìn chiếc xe đó khuất dần, cuối cùng không kìm được mà bật khóc thành tiếng. Tiếc rằng không có ai nhìn thấy.

Bạch Diệc Phi đến cửa tầng hầm thì Bạch Hổ và Từ Lãng đã đứng đợi ở đó.
“Mở cửa!”, sau khi Bạch Diệc Phi lên tiếng thì Bạch Hổ lên trước một bước, một chân đá vào cửa đó.
“Rầm”, cửa mở ra, Bạch Diệc Phi dẫn đầu đi vào trước.
Ở dưới tầng hầm tối tăm ẩm thấp, nếu như không bật đèn thì gần như không có ánh sáng và không nhìn thấy gì cả.
Từ Lãng tìm thử công tắc trên tường rồi bật đèn lên. Nhưng ở dưới tầng hầm trống vắng không một bóng người.
Bạch Diệc Phi chau mày, còn Bạch Hổ và Từ Lãng liếc mắt nhìn nhau rồi đi về hai phòng ở phía trước. Không bao lâu sau, Bạch Hổ và Từ Lãng quay lại nói: “Không có ai cả”.


Bạch Diệc Phi nhìn xung quanh một cái phát hiện quả nhiên không có dấu vết của con người từng sống ở đây. Rõ ràng sau khi Liễu Vô Cùng đưa anh đi thì người ở đây cũng đi luôn.
“Lục soát xem có gì ở đây”, Bạch Diệc Phi thản nhiên nói.
Bạch Hổ và Từ Lãng đi về trước lục soát thật kỹ. Sau đó, Bạch Hổ nói: “Ở đây có đặt một thứ giống như cái lọ, trước đó không lâu mới bị chuyển đi”.
Từ Lãng cũng nói: “Phòng của tôi cũng vậy”.
Bạch Diệc Phi nghĩ không ra, ở đây lại có lọ ư? Bọn họ dùng những thứ này làm gì?
Ba người chuẩn bị đi ra khỏi tầng hầm. Nhưng vừa mới đến cửa thì Bạch Hổ và Từ Lãng đột nhiên kéo Bạch Diệc Phi lại và đẩy anh về phía sau, còn hai người này ra tay cùng lúc.
Ở cửa, Bạch Hổ và Từ Lãng đồng thời chặn đòn công kích của một người lao đến.
Đây là một người cao tầm hai mét, vai u thịt bắp, tính toán sơ sơ thì cũng phải tầm 100kg, cũng tai to mặt lớn, nhìn trông rất ớn.
Bạch Diệc Phi ngẩng đầu lên nhìn rồi lập tức hiểu ra.
Đám người này đi trước nhưng biết anh sẽ đến đây nên cố ý phục ở chỗ cửa để cho đám Bạch Diệc Phi trở tay không kịp.
Cũng may Bạch Hổ và Từ Lãng phản ứng nhanh, nếu không thì cú đấm bằng cái bát to sẽ đập xuống người mình rồi.
Phía sau người đó còn có ba người nữa, dáng người cũng tầm người kia. Bốn tên cùng bao vây họ lại.
“Ông Hồ nói là muốn các người phải chết”.
Bạch Diệc Phi nhìn cách ăn mặc của những người này không giống với thời hiện đại, có gì đó giống với các bộ lạc nhưng không giống hoàn toàn, trên tay còn có tô-tem.
Nhìn thấy tô-tem đó, ánh mắt Bạch Diệc Phi trầm xuống. Bởi vì anh nhớ đến chuyện điều tra được hôm qua.
Bạch Diệc Phi lạnh lùng nói: “Không để lại bất cứ kẻ nào”.
Chương 293: Chỉ cần anh nghe lời là được
Bạch Hổ mặt không biểu cảm nhưng Từ Lãng lại có chút hứng thú.
Là một sát thủ, gã như kiểu khát máu. Nhưng từ khi rửa tay gác kiếm đi theo Bạch Diệc Phi làm vệ sĩ thì gã không giết người nữa. Đôi khi gã vẫn cảm thấy chưa thích ứng lắm với thân phận này.
Nhưng lúc này nghe thấy Bạch Diệc Phi nói không để lại bất cứ kẻ nào thì có nghĩa là giết hết, vì thế mà gã rất phấn khích.
“Đã lâu không giết người rồi”, Từ Lãng liếm môi nói.
Bạch Hổ thản nhiên nói: “Tôi cũng thế”.
Bốn tên kia sau khi nghe thấy vậy thì cảm thấy hai người này đúng là không biết lượng sức mình: “Hừm! Chúng mày sẽ bị bọn tao giết hết thôi”, nói xong hai bên cùng ra tay.
Bạch Hổ và Từ Lãng, mỗi người đấu hai tên. Bốn tên đó nhìn thấy Bạch Hổ và Từ Lãng xông lại thì không sợ chút nào, dù sao thì sức vóc của mình hơn họ mà. Nhưng thực tế lại khác với tưởng tượng của chúng…
Chỉ thấy một tên trong đó giơ nắm đấm lên đánh Bạch Hổ nhưng ánh mắt Bạch Hổ không biến đổi. Anh ta bay người lên trước, chân sau giẫm mạnh liền đá một tên ngã sấp mặt xuống đất.
Tên đó với khuôn mặt béo múp lúc này vẫn còn run rẩy, nuốt nước bọt ừng ực, cộng với trọng lượng cơ thể nên khi ngã xuống đất thì phát ra âm thanh rung cả đất.
Một tên khác đánh nhau với Bạch Hổ, vẫn chưa phản ứng lại thì Bạch Hổ đã lên trước nắm chặt nắm đấm, một tay đập trúng tim của tên đó. Hắn ta lập tức trợn trừng hai mắt, nhìn Bạch Hổ với vẻ không tin.
Bạch Hổ vẫn mặt không biểu cảm, còn tên kia như đứng trước vực thẳm của cái chết. Đến lúc chết mà hắn ta vẫn không biết mình đang gây sự với nhân vật như nào?
Ở phía bên kia, Từ Lãng lấy ra dao của mình rồi bay người lên, tốc độ nhanh khủng khiếp. Tên đối diện vẫn chưa nhìn kỹ động tác của gã thì đã cảm thấy trước mặt mơ hồ, trên cổ mình dường như có cảm giác mát mát. Cuối cùng, hắn ta mới phản ứng lại, thì ra mình bị cứa cổ rồi. Sau đó hắn ta không nói được lời nào thì đã nằm sụp trên đất.
Từ Lãng khinh bỉ, nói: “Đồ rác rưởi”.
Một tên khác thấy thế thì lập tức dừng động tác trong tay mình, sau đó nhanh chóng lùi về sau.
Từ Lãng không cho tên đó cơ hội, gã xoay người một cái, một tay nắm chặt cánh tay tên đó rồi chém dao về phía hắn ta. Chỉ nghe thấy tiếng ‘phụp’, tên đó trừng mắt rồi cúi đầu nhìn tim của mình.
Từ Lãng hừ lạnh một tiếng, dùng sức rút dao dính máu của mình ra.
“Yếu quá đi”, Từ Lãng vừa dứt lời thì tên đó cũng ngã xuống đất, không còn hơi thở.
Bốn tên thì đã chết ba, lúc này chỉ còn một tên ở chỗ Bạch Hổ thôi.
Tên đó nhìn thấy đồng bọn của mình đều bị giết không quá một chiêu nên sợ đến mức run rẩy.
“Đại ca tha mạng, tha mạng… Chúng tôi cũng bị ép thôi, bị ép thôi…”.
Lúc này, Bạch Diệc Phi với vẻ mặt lạnh lùng đi lên trước nói: “Bị ép ư?”
“Vậy các người ăn thịt người cũng là bị ép sao?”
Bạch Diệc Phi vô cùng phẫn nộ. Hôm qua anh đã nhìn thấy tập tài liệu đó, là Từ Lãng điều tra được. Đám người này là người của bộ lạc Hùng Tộc. Để sinh tồn bọn chúng toàn đi ăn thịt người. Mà toàn là ăn người còn sống.
Thử hỏi, Bạch Diệc Phi có thể không tức giận không?
Mấy năm nay, không biết bao nhiêu người bị bọn chúng ăn thịt, đúng là bọn người điên, không thể tha được. Vì vậy đám người này nhất định phải chết.
Bạch Diệc Phi lạnh lùng nói: “Các người phải trả giá cho việc mình làm rồi đấy”.
“Giết hết”, lúc này Bạch Hổ không nói nhiều mà nhấc chân lên, giẫm lên đầu của tên đó, lập tức hắn ta không có phản ứng gì được nữa.
Bạch Diệc Phi biết, Bạch Hổ đã đạp vỡ sọ hắn ta rồi nên hắn ta cũng không sống nổi nữa.

Trần Hạo ngồi ở trong căn nhà mà mình dành dụm tiền để mua, tay cầm điện thoại, không dám gọi điện và cũng không dám nhắn tin.
Hắn ta thấy sợ, sợ đám người kia tìm mình, vì hắn ta cũng ăn phải con côn trùng đó.
Lần đó, hắn ta thà chết chứ không phản bội Bạch Diệc Phi. Nhưng lần này có Liễu Vô Cùng, không ngờ đám bỉ ổi này lại bắt mẹ của hắn ta. Vậy thì hắn ta còn cách nào khác đâu, đành phải ăn con côn trùng đó và làm chuyện có lỗi với Bạch Diệc Phi thôi.
Nhưng hắn ta lại cho Bạch Diệc Phi một tín hiệu.
Bạch Diệc Phi nói là lúc quay về phải giấu mình, vì vậy hắn ta cố ý thông báo cho bọn họ bày trận hoàn tránh để đón Bạch Diệc Phi, Bạch Diệc Phi nhất định sẽ cảm thấy có gì không ổn.
Quả nhiên, suy nghĩ của hắn ta đã đúng. Chỉ có điều, hắn ta không thể nói quá nhiều với Bạch Diệc Phi.
Hiện giờ, người bên đó chắc chắn cảm thấy có gì đó không ổn rồi. Bọn chúng chắc biết là hắn ta đã giở trò gì đó, nên sẽ không tha cho mình đâu.
Trần Hạo nuốt nước bọt, hắn ta chết không sao, chỉ cần mẹ được yên ổn là được.
Cuối cùng Trần Hạo mở điện thoại ra định nhắn tin cho Bạch Diệc Phi nhờ anh chăm sóc cho mẹ mình. Nhưng lúc vừa mở điện thoại ra thì cửa phòng đột nhiên bị đạp ra.
Trần Hạo ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy người đến thì hắn ta sợ đến nỗi trợn trừng hai mắt.

Liễu Vô Cùng thoát ra được rồi nhưng không biết mình nên chạy đi đâu, đành phải nấp ở trong ngõ không có người.


Khó khăn lắm mới đến được con ngõ đó, Liễu Vô Cùng dừng lại nghỉ ngơi, thở hổn hển. Chân đau giờ còn tê rát nhưng chỉ cần dừng lại thì hắn ta liền cảm thấy đau trong xương. Điều này khiến hắn ta càng thêm hận Bạch Diệc Phi, hận nỗi không thể giết chết Bạch Diệc Phi ngay lập tức.
Liễu Vô Cùng dựa sát vào tường, nghĩ xem có thể tìm cơ hội rời khỏi thành phố Thiên Bắc trong tối nay không.
Lúc này, có người đi vào con ngõ nhỏ này, Liễu Vô Cùng lập tức cảnh giác. Không bao lâu, ở góc đó xuất hiện một người phụ nữ tầm ba mươi tuổi.
“Là cô”, Liễu Vô Cùng nhìn Hồng Hâm, hỏi.
Hồng Hâm cười nụ cười ma mị, nói: “Là tôi, tôi đến đưa anh về đây”.
Liễu Vô Cùng nghe thấy thế thì trong lòng hoang mang nhưng vẻ mặt vẫn điềm tĩnh, hỏi: “Quay về, về đâu?”
Hồng Hâm từ từ bước lại nói: “Tất nhiên là nhà của chúng ta rồi”.
“Anh nhìn anh hiện giờ xem, không đi vững được đúng không? Đúng thật là, sao không chăm sóc tốt bản thân thế?”
Liễu Vô Cùng rất ghét Hồng Hâm nhưng không dám thể hiện ra, đành phải nói tránh đi: “Giờ tôi không về được”.
“Tại sao?”, Hồng Hâm hỏi.
Không đợi Liễu Vô Cùng đáp lời, cô ả đã nói thay: “Vì Bạch Diệc Phi muốn giết anh?”
Liễu Vô Cùng ngây người ra, nhìn cô ta mà không nói gì.
Hồng Hâm cười, nói: “Anh yên tâm, chúng tôi sẽ bảo vệ anh”.
Liễu Vô Cùng không tin, đám người này thật sự không thể coi thường được: “Bạch Diệc Phi cũng đang tìm các cô đấy”.
“Tôi biết, chúng tôi cũng đi trước rồi còn gì, vì thế mà hắn đến cũng không thấy ai”.
Liễu Vô Cùng nghe đến đây thì có chút do dự. Đối với hắn ta mà nói, tạm thời đi theo Hồng Hâm thì có thể giữ được tính mạng mình. Nhưng lão già Hồ Thiên Cẩm thì hơi điên chút nên hắn ta không dám động đến.
Ngẫm nghĩ hồi lâu, Liễu Vô Cùng nói: “Có thể lấy giúp con côn trùng trong người tôi không? Hiện giờ chân tôi cũng bị thương, cảm giác rất khó chịu”.
Hồng Hâm nghe vậy thì thở dài rồi nhìn Liễu Vô Cùng, sau đó cười nói: “Vậy thì làm khó tôi rồi chỉ có thầy tôi mới làm được thôi, hơn nữa còn không gây tác dụng phụ cho anh nữa”.
“Chỉ cần anh… Nghe lời là được”.
Chương 294: Cái kết của Liễu Vô Cùng
Trên lưng Liễu Vô Cùng đổ mồ một lớp hôi lạnh, khi Hồng Hâm nói chuyện, ánh mắt ả ta toát lên vẻ âm hiểm khiến Liễu Vô Cùng cho rằng Hồng Hâm muốn giết hắn ngay bây giờ.
Nghĩ đến cái chết, Liễu Vô Cùng cực kỳ khủng hoảng, trong cái khó ló cái khôn, gã liền nghĩ ra: “Tôi biết Bạch Diệc Phi còn có một điểm yếu!”
Hồng Hâm đột ngột ngừng lại, cảm thấy có chút hứng thú hỏi: “Ồ, nói nghe xem nào?”
Liễu Vô Cùng nói: "Tôi đang bị thương rồi, cô đưa tôi rời khỏi chỗ này trước, ở đây không tiện để nói chuyện”.
Hồng Hâm đưa Liễu Vô Cùng đi đến một chiếc xe van kín mít đỗ ở ven đường: "Lên đi”.
Liễu Vô Cùng sau khi nhìn thấy chiếc xe này, trong một khoảnh khắc hắn thấy hơi do dự, nhưng lại nghĩ đến Bạch Diệc Phi sẽ đến tìm hắn cho nên hắn cũng không để ý nhiều nữa mà leo thẳng lên xe.
Tuy nhiên, sau khi bước lên xe thì Liễu Vô Cùng bèn thấy cực kỳ hối hận.
Trên xe không chỉ có Hồ Thiên Cẩm, mà còn có La Cuồng, Bông hoa của Linh Nam, đệ nhất đao vương của Linh Nam cùng với hai người khác mà hắn không quen.
Sau khi lên xe thì có người nổ máy lái xe đi.
Hồng Hâm lập tức nói với Hồ Thiên Cẩm: "Thầy, hắn nói hắn biết Bạch Diệc Phi còn có một điểm yếu khác nữa!”
Hồ Thiên Cẩm lập tức nhìn về phía Liễu Vô Cùng, đôi mắt chảy sệ nhìn chằm chằm vào hắn, giọng nói già nua cùng âm thanh có chút khàn khàn: “Điểm yếu gì?”
Liễu Vô Cùng suy nghĩ một lúc rồi nói: "Bạch Diệc Phi còn có một em gái, chỉ cần tìm được em gái của hắnta thì chắc chắn Bạch Diệc Phi sẽ phải chịu chết”.
Ánh mắt của Hồ Thiên Cẩm loé lên: "Được lắm!"
Liễu Vô Cùng thấy vậy thì trong lòng thầm cảm thấy may mắn, trước đó khi hắn điều tra về Bạch Diệc Phi đã mở rộng phạm vi thêm một chút, khi hắn tra ra được Bạch Diệc Phi còn có một em gái thì lúc đó cũng không cảm thấy có ích lợi gì cho nên vẫn không hề nhắc tới việc này, không ngờ đến cuối cùng đây lại là tin tức đáng giá có thể cứu được mạng của hắn.
Tuy nhiên, Liễu Vô Cùng đã vui mừng quá sớm.
Nghe xong, Hồng Hâm lên tiếng hỏi: “Vậy em gái của anh ta đang ở đâu?”
Liễu Vô Cùng hơi ngừng lại: "Hắn ta bảo vệ cô em gái này rất cẩn thận, tôi biết được đại khái vị trí nhưng không biết được vị trí cụ thể”.
"Nói cách khác tức là chúng tôi phải tự đi tìm đúng không?”
Liễu Vô Cùng gật đầu: “Tôi có thể dẫn đường”.
Lời vừa dứt, Hồ Thiên Cẩm thuận miệng nói: "Cậu nói đại khái vị trí trước, người của chúng tôi đông, có thể chia thành nhiều tốp để đi tìm sẽ nhanh hơn”.
Liễu Vô Cùng nghe xong cảm thấy cũng đúng, nên không nghi ngờ gì mà nói ra vị trí đại khái cho ông ta.
Hồ Thiên Cẩm nghe xong, trên khuôn mặt ông ta lộ ra vẻ nham hiểm cười nói: “Tìm được cậu đúng là có ích, chẳng qua là không nghe lời cho lắm mà thôi”.
Ban đầu Liễu Vô Cùng còn chưa kịp đoán ra, sau khi nghe đến câu này thì trong lòng bỗng giật thót, hắn có một dự cảm không lành.
"Ông Hồ, vị trí mà tôi vừa nói chỉ là vị trí đại khái thôi, chứ tôi vẫn còn một suy đoán nữa, có thể tôi sẽ dẫn các ông đi tìm được vị trí chính xác nhanh hơn và tiện hơn”, Liễu Vô Cùng bất giác mở miệng nói.
Hắn đã cảm giác được, hắn đã đoán được là sau khi bọn họ có được thông tin mà bọn họ cần thì sẽ không muốn giữ lại hắn ta nữa, như vậy thứ đang chờ đợi hắn chỉ có cái chết mà thôi.
Vì vậy, hắn lập tức nói ra mình biết một địa điểm cụ thể chẳng qua là để tranh thủ thời gian sau đó tìm cơ hội trốn thoát mà thôi.
Thật đáng tiếc, bọn người Hồ Thiên Cẩm là ai chứ? Làm sao mà không đoán ra được Liễu Vô Cùng đang nghĩ cái gì?
Hồng Hâm cười đong đưa, đúng lúc định ra tay thì Hồ Thiên Cẩm đột nhiên ngăn lại: “Đợi đã, có thể gã vẫn còn giá trị lợi dụng cuối cùng, Bạch Diệc Phi chắc chắn sẽ không ngồi yên đợi đâu”.
Lời vừa dứt thì Hồng Hâm đã hiểu được ý của ông ta: “Đúng là thầy vẫn suy nghĩ chu đáo nhất, tận dụng hết mọi khả năng của vấn đề”.
Lần này Liễu Vô Cùng đã hết giả bộ được nữa rồi: “Ông Hồ, tôi còn rất nhiều giá trị lợi dụng, thật đó!”
"Tôi còn biết bí mật của Bạch Diệc Phi, hơn nữa tôi cũng biết chế tạo độc, tôi biết một số loại độc mới mà các ông chưa từng gặp qua, tôi… tôi… tôi còn có thể ra mặt cho các ông, tôi sẽ là người đứng lên làm đại diện cho các ông”.
Liễu Vô Cùng cố gắng hết sức để nặn ra những giá trị có ích của hắn với hy vọng là bọn họ thấy được hắn ta vẫn có thể lợi dụng được mà tha cho hắn một mạng.
Hồ Thiên Cẩm nheo lại đôi mắt chảy sệ nói: “Cậu nói những thứ này hình như không có tác dụng gì với tôi cả”.
Liễu Vô Cùng ngẩn ra.
Bí mật của Bạch Diệc Phi cũng vô dụng sao?
Hắn có thể nghiên cứu ra loại độc dược mới cũng là vô ích sao?
Đối phương không phải là muốn giết người hay sao? Hắn đứng ra thay mặt cho bọn họ cũng không được sao?
Hồng Hâm nhận thấy được sự nghi ngờ của hắn nên mới tốt bụng giải thích: “Chúng tôi đã biết vị trí của em gái Bạch Diệc Phi rồi, chỉ cần tóm được em gái hắn thì chẳng lẽ còn sợ không bắt được Bạch Diệc Phi hay sao? Không giết được hắn hay sao?”
"Về phần thuốc độc mà anh nói tới, ha… anh không biết người giỏi chế tạo độc nhất chính là thầy của tôi à? Những loại độc kia của anh, anh cho rằng nó rất ghê gớm hay sao? Đưa nó đến trước mặt thầy tôi thì nó chẳng là cái gì cả”.
"Điểm cuối cùng, chúng tôi làm gì thì cũng không cần một người vô dụng đứng ra đại diện cho chúng tôi, như vậy chỉ làm hỏng hình tượng của chúng tôi mà thôi”.
"Ông Hồ, ông Hồ, tôi vẫn luôn rất nghe lời mà, việc gì tôi cũng có thể làm, bưng trà rót nước cũng được, cầu xin ông tha cho tôi con đường sống…”, Liễu Vô Cùng thiếu nước là quỳ xuống để xin ông ta nữa thôi.
Hồ Thiên Cẩm hừ mũi: "Cậu yên tâm, bây giờ thì cậu vẫn được an toàn”.
Liễu Vô Cùng nghe vậy nhưng cũng không thấy nhẹ nhõm hơn mà ngược lại càng cảm thấy sợ hãi và khủng hoảng. Bây giờ vẫn an toàn, vậy tức là sau đó hắn chắc chắn sẽ bị bọn họ giết!
Những người khác cũng không thèm nhìn Liễu Vô Cùng mà chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi, bởi vì trong suy nghĩ của bọn họ, Liễu Vô Cùng chắc chắn là sẽ phải chết.
Liễu Vô Cùng ngồi phịch xuống ghế, cảm nhận sâu sắc sự tuyệt vọng đang thấm vào từng tế bào.
Cảm giác tuyệt vọng khi biết mình chắc chắn sẽ bị giết chết nhưng lại không thể làm được gì, chỉ có thể ngồi chờ cái chết đến.
...
Bạch Diệc Phi và Bạch Hổ, Từ Lãng cũng đang ở trên xe, công nghệ theo dõi hiện đại của Bạch Hổ giúp bọn họ tìm được vị trí của Hồ Thiên Cẩm rất nhanh, trên màn hình cầm tay của Bạch Hổ hiện lên một dấu chấm màu đỏ nhấp nháy.
"Chúng cách chúng ta khoảng 5km, đang hướng về phía…”, Bạch Hổ nói đến đây thì đột nhiên ngừng lại, trong lòng thầm than một tiếng hỏng bét.
“Đi đâu vậy?”, Bạch Diệc Phi hỏi.
Vẻ mặt Bạch Hổ vô cùng nghiêm trọng sau đó đưa luôn màn hình cho Bạch Diệc Phi xem.
Sau khi nhìn thấy thì sắc mặt Bạch Diệc Phi cũng sa sầm lại: “Mau lên, đuổi theo bọn họ!”
Đây là hướng đi đến nơi mà anh từng sống, cũng là nơi mà em gái của anh đang ở bây giờ!
Bọn chúng muốn đi tìm em gái của anh.


Bạch Hổ cũng biết điều này, do vậy không nói gì thêm mà đạp mạnh chân ga tăng nhanh tốc độ đuổi theo bọn họ.
Từ Lãng thấy vậy liền nhíu mày: "Đừng lo lắng, bọn họ cũng không nhanh được như vậy đâu”.
Bạch Diệc Phi gật đầu, lúc đó anh đã biết, sau khi mình tiếp nhận vị trí chủ tịch tập đoàn Hầu Tước thì chắc chắn sẽ xảy ra rất nhiều sự cố, cho nên trước khi em gái anh xuất viện thì anh đã sắp xếp ổn thoả rồi.
Vẫn ở làng đấy nhưng địa chỉ đã thay đổi.
Nửa giờ sau, Bạch Hổ đã đuổi kịp chiếc xe van.
Tuy nhiên, chiếc xe van dường như nhận ra xe của bọn họ đi phía sau, bọn chúng không những không tăng tốc độ mà còn lái xe chậm lại sau đó đỗ hẳn lại ở ven đường.
Ở đây đã thuộc ngoại ô của thành phố Thiên Bắc rồi cho nên trên đường hầu như không có xe chạy qua.
Bạch Hổ thấy bọn chúng dừng lại thì cũng dừng xe theo.
Không bao lâu sau, có một người từ trên xe bước xuống, là Liễu Vô Cùng.
Sau khi Liễu Vô Cùng bị đẩy ra khỏi xe, nhìn thấy xe của Bạch Diệc Phi thì lập tức hét lớn: "Bạch Diệc Phi, cứu tôi với!"
Hắn ta đã hết cách rồi cho nên mới cầu cứu Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi cũng sẽ giết hắn nhưng mà so với đám người Hồ Thiên Cẩm thì hắn ta thà chết trong tay của Bạch Diệc Phi còn hơn, nói không chừng thái độ nhận lỗi của hắn thành khẩn một chút thì Bạch Diệc Phi sẽ tha cho hắn được sống?
Chính vì vậy, sau khi Liễu Vô Cùng nhìn thấy xe của Bạch Diệc Phi, hắn đã không ngần ngại mà cầu cứu anh.
Tuy nhiên, tiếng kêu cứu này của hắn đã đưa cái chết đến với hắn nhanh hơn.
"Phập!"
Tiếng dao đâm vào người vang lên.
Miệng của Liễu Vô Cùng vẫn đang mở to, nhưng mắt hắn thì lại trợn trừng lên, không thể tin được quay đầu lại nhìn.
Hồng Hâm đang giữ chặt con dao đã lún sâu vào lưng của gã, trên gương mặt cô ả còn mang theo chút vui vẻ.
"Quả nhiên không phải là người biết nghe lời!”
Lời vừa dứt, Hồng Hâm đột ngột rút mạnh dao ra khỏi người Liễu Vô Cùng.
Chương 295: Hàm rắn 1

Khi dao đâm vào người thì không có cảm giác gì nhưng lúc rút ra thì cảm giác đau đớn sẽ nhân lên gấp đôi.

Liễu Vô Cùng ngửa người ra sau, tiếp đó hắn không thể chịu đựng được nữa mà quỳ trên mặt đất, sự đau đớn hiện rõ lên trên khuôn mặt của hắn.

Lúc này, ba người Bạch Diệc Phi cũng đã bước xuống xe.

Sau khi Bạch Diệc Phi nhìn thấy Liễu Vô Cùng như vậy thì anh cũng không có thái độ gì, anh vốn cũng muốn giết Liễu Vô Cùng nhưng mà hắn lại tự chạy trốn mất, sau đó còn rơi vào tay của bọn người kia, để đến bây giờ bị người ta đâm dao sau lưng, cũng coi như đáng đời hắn.



Liễu Vô Cùng lúc này đã không còn ôm hy vọng được sống nữa rồi, hắn quỳ trên mặt đất, hai mắt trống rỗng.

Bạch Diệc Phi lạnh lùng nhìn Hồng Hâm: "Chúng mày đều đáng chết hết!”

Hồng Hâm mỉm cười: "Không không không, người đáng chết là mày mới đúng”.

“Nhưng mà, trước khi mày chết thì vẫn nên cảm nhận thử cái cảm giác mất đi người thân nhất là thế nào. Như vậy thì chúng tao mới cảm thấy thoải mái một chút!”, Hồng Hâm càng nói, biểu cảm trên khuôn mặt của ả ta càng trở nên vặn vẹo đáng sợ.



Ả vẫn nhớ, lúc đó ả đã cầu xin Bạch Diệc Phi đừng giết sư đệ của ả như thế nào, nhưng mà Bạch Diệc Phi lại không hề ngừng lại, anh ta đã thực sự giết chết sư đệ của ả!

Bạch Diệc Phi hiểu rõ mục đích của bọn chúng: “Nếu như chúng mày dám động vào người của tao, thì cho dù có chết, tao cũng sẽ lôi chúng mày chết cùng!”

“Xì!”, Hồng Hâm chẳng hề để tâm đến lời đe doạ của Bạch Diệc Phi: “Vậy thì phải xem là mày có bản lĩnh này hay không đã!”

Nói xong, có một người nữa bước xuống từ trên chiếc xe van, mà người này Bạch Hổ và Từ Lãng trước đây đã từng gặp mặt, Đệ nhất đao vương Linh Nam.

Sau khi Đao vương xuống xe thì chiếc xe van kia đột ngột nổ máy phóng đi.

Sắc mặt Bạch Diệc Phi đột ngột thay đổi: “Không hay rồi!”

Bạch Hổ và Từ Lãng quay ra nhìn nhau một cái, Từ Lãng bèn nói: “Ở đây giao cho tôi, các anh đi trước đuổi theo bọn họ đi”.

Bạch Diệc Phi nhìn sang Từ Lãng nói: "Anh hãy cẩn thận".

Nói xong, Bạch Hổ và Bạch Diệc Phi cùng nhau chui vào xe rồi lái đi.

Lúc này, Liễu Vô Cùng đột nhiên mở miệng nói: "Mày… chúng mày cũng sắp… chết rồi… ha ha…”.

Hồng Hâm khinh thường nói: "Một đánh hai, người phải chết là ai, không phải rất rõ ràng hay sao”.

Vẻ mặt của Liễu Vô Cùng đột nhiên vặn vẹo, hôm nay hắn ta chắc chắn không thể sống được rồi, cho nên nhìn thấy Từ Lãng ở lại thì hắn thực sự hy vọng Từ Lãng có thể giết chết ả đàn bà này luôn.

Nhưng Hồng Hâm nói không sai, dù Từ Lãng mạnh đến đâu thì làm sao mà đánh lại được hai người một lúc?

Hơn nữa, hai người này không hề yếu.

Từ Lãng không nói lời thừa thãi bèn lấy thanh đao ra xông lên.

...

Bạch Diệc Phi và Bạch Hổ tiếp tục đuổi theo chiếc xe van, chiếc xe đó lái thêm khoảng 10km nữa thì dừng lại lần nữa.

Sau đó một nam một nữ bước ra khỏi xe.

Cả hai người này ăn mặc rất kỳ quặc, người phụ nữ thì diêm dúa loè loẹt, trang điểm rất đậm. Còn người đàn ông thì vừa lùn vừa xấu, tuổi tác lại lớn, nhìn vào đã khiến người ta buồn nôn.

“Chồng ơi, lâu lắm rồi chúng ta không gặp được đối thủ rồi nhỉ!”, người phụ nữ cười cười.

Người đàn ông cũng cười khoe ra hàm răng ố vàng: "Vợ à, hôm nay em cứ việc đánh cho đã tay, lúc về chồng sẽ thưởng cho vợ!”

Nói dứt lời thì bàn tay ông ta đặt trên eo người phụ nữ nhéo vài cái, khiến cho ả ta õng ẹo kêu lên một tiếng.

Bạch Diệc Phi và Bạch Hổ thấy vậy buộc phải xuống xe, sau khi nhìn thấy cảnh hai người kia thì anh không khỏi nhíu mày lại. Trong tài liệu của anh có ghi, người phụ nữ là Bông hoa của Linh Nam, còn người đàn ông tên La Cuồng, cũng là một cao thủ.

“Hồ Thiên Cẩm ở đâu?”, Bạch Diệc Phi hỏi.

La Cuồng cười ha ha: "Không nói cho mày biết đấy! Đợi chút nữa mày xuống âm tào địa phủ mà đi hỏi Diêm vương ấy! Ha ha…”.

Bạch Diệc Phi thấy vậy lạnh lùng nói: "Lên!"

Vẻ mặt Bạch Hổ nghiêm trọng gật đầu, bởi vì anh ta cảm thấy được hai người kia rất mạnh, một mình anh ta đối phó với bọn họ có lẽ sẽ vất vả một chút.

Bạch Diệc Phi cũng chú ý tới vẻ mặt nghiêm trọng của Bạch Hổ vì vậy trong lòng cũng bắt đầu thấy lo lắng.

Trong suy nghĩ của anh thì Bạch Hổ rất mạnh, ở thành phố Thiên Bắc có lẽ không có ai đánh lại được anh ta, nhưng mà anh đã sơ xuất rồi, đám người này không phải là người của thành phố Thiên Bắc mà là người Linh Nam.

Linh Nam là một thành phố có từ lâu đời, người ở đó ít nhiều đều có một tuyệt kỹ đặc biệt, thân thủ bất phàm.

Lúc này, chiếc xe đang đậu lại bắt đầu phóng đi.

Bạch Diệc Phi thấy vậy liền đoán được bọn chúng muốn làm gì.

Họ chúng muốn phân tán sức mạnh của anh, đến cuối cùng thì sẽ chỉ còn một mình anh đối mặt với chúng, như vậy thì chúng sẽ giết anh một cách dễ dàng như giết một con kiến, rồi sau đó bọn chúng sẽ giết cả những người bên cạnh của anh.

Bạch Diệc Phi nhìn Bạch Hổ, thấy anh ta hơi rơi vào thế yếu hơn, nhưng trong lòng anh vẫn rất lo lắng cho em gái của mình. Lại nghĩ đến mục đích của bọn chúng, sau cùng anh cắn răng ra quyết định, anh nói với Bạch Hổ: “Anh hãy cẩn thận”.

Sau đó, Bạch Diệc Phi lên xe một mình đuổi theo chiếc xe van kia.

Biết rõ bọn họ cố ý làm như vậy, Bạch Diệc Phi vẫn phải đuổi theo, anh không có lựa chọn nào khác, bởi ở đó có em gái của anh.

Ngôi làng nơi em gái của Bạch Diệc Phi ở cách thành phố Thiên Bắc khoảng 40km, khi bọn họ xuất phát thì vẫn là buổi chiều, nhưng khi đến nơi thì trời đã tối rồi.

Bạch Diệc Phi nhìn thấy chiếc xe van đang đỗ ở cổng làng.

Bạch Diệc Phi đạp phanh dừng xe lại.

Không có đèn trong xe, cũng không rõ trong xe có người hay không.

Một lúc lâu, Bạch Diệc Phi không nhịn được mà bước xuống xe.

Bạch Diệc Phi đứng ở cạnh xe nói: “Tôi biết các người đang ở trong xe, xuống đây đi!”

Lời vừa dứt, trên xe có ba người bước xuống, ngoài Hồ Thiên Cẩm ra còn có hai người nữa mà Bạch Diệc Phi không biết là ai, một người có đôi mắt giống như mắt rắn, nhìn vào khiến cho người ta có cảm giác vô cùng lạnh lẽo.

Ngoài ra còn có một người đàn ông to cao, trên tay còn cầm một cái búa to.

“Chúng mày muốn làm gì thì đến tìm tao”, Bạch Diệc Phi lớn tiếng quát.

Hồ Thiên Cẩm híp mắt lại: "Vậy tôi hỏi cậu, hai học trò của tôi có phải do cậu giết hay không?”

Bạch Diệc Phi im lặng một lát: "Tôi không có động tay”.

Đây là sự thật, người đầu tiên là bị anh nhốt ở trong thùng xe, mà người đàn ông đeo kính thứ hai là do Bạch Hổ giải quyết.

Chẳng qua, người ra lệnh là anh cho nên chỉ tính là anh gián tiếp giết bọn họ mà thôi.

Hồ Thiên Cẩm nghe vậy thì bất chợt nổi điên: “Tao nhổ vào! Con mẹ nó, mày không động tay thì không phải là mày giết à?”

Bạch Diệc Phi cảm thấy bất lực: "Nếu nói như vậy, thì đúng là tôi giết”.

Hồ Thiên Cẩm nghe xong lại càng phát điên: "Thế thì chẳng còn gì để nói nữa, tao cũng muốn giết người bên cạnh của mày, đến cuối cùng mới giết mày!”

“Hàm rắn, giết nó cho ta!”, Hồ Thiên Cẩm nói với người đàn ông mắt rắn.




Trong tài liệu mà bọn chúng thu được, Bạch Diệc Phi là người không biết võ, như vậy thì giết Bạch Diệc Phi chỉ cần một người là đủ.

Bạch Diệc Phi vừa nghe lời này thì lập tức nghĩ đến việc bọn họ muốn làm gì, bèn muốn đi ngăn cản: “Muốn giết thì chúng mày giết tao đi! Giết một phụ nữ yếu đuối thì có bản lĩnh gì!”

Hồ Thiên Cẩm cười bằng âm mũi: "Chúng tao cứ muốn đi đấy! Hôm nay, tất cả chúng mày đều phải chết!”

Nói xong, hai người đó bước lên xe van.

Bạch Diệc Phi thấy vậy, chẳng màng tới bản thân chạy lên trước đầu xe chặn xe lại.

Tuy nhiên, Hàm rắn đã bước lên trước kéo Bạch Diệc Phi ra, cũng đồng thời nhấc chân lên đạp vào bụng Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi bị Hàm rắn kéo mạnh thì đứng không vững, tiếp sau đó cảm nhận được sự công kích nên Bạch Diệc Phi vội giơ chân lên chặn theo phản xạ.

Nhưng mà anh đã đánh giá thấp sức mạnh của Hàm rắn.

Bạch Diệc Phi giơ chân ra đỡ không những không thể chặn lại thế tấn công mà còn bị Hàm rắn đạp cho bay ra ngoài.

"A!"

Bạch Diệc Phi hét lên thảm thiết, sức lực của Hàm rắn rất mạnh, hình như xương bàn chân của anh đã bị gãy rồi, đau đến mức muốn ngất xỉu.

Lúc này, Bạch Diệc Phi mới ý thức được đám người này rất mạnh.

Cho dù là Bạch Hổ đến đây thì cũng chưa chắc có thể rút lui yên ổn, huống hồ là anh?

Chương 296: Thoát chết

Hàm Rắn nhìn Bạch Diệc Phi ngã ra đất thì khinh thường cười lạnh: “Đối đầu với thầy Hồ thì chỉ có một con đường chết”.

Bạch Diệc Phi nằm trên đất ôm lấy đầu gối mình, biểu tình mờ mịt.

Hàm Rắn đạp lên chân anh rồi giẫm mạnh xuống: “Mày yên nghỉ đi!”

Chân đau nhức đến mức khiến Bạch Diệc Phi muốn ngất đi.



Hàm Rắn khinh thường nhìn anh. Thầy Hồ vậy mà lại phái gã đến giết một tên không biết võ, đúng là dùng dao mổ trâu để giết gà. Với gã mà nói, giết Bạch Diệc Phi dễ như giết một con kiến.

Mà lúc này, cơn đau nhức khiến Bạch Diệc Phi gần như nghẹt thở, cảm giác cái chết đang dần đến gần.

Trong đầu anh dần hiện lên những ký ức khi sống cùng em gái.

Còn nhớ, khi còn nhỏ, nhà anh rất nghèo, đến Tết mới được ăn há cảo. Lúc đó anh cảm thấy há cảo là món ngon nhất trên đời.



Khó khăn lắm mới được ăn một lần nên Bạch Diệc Phi sẽ giữ lại cho em gái vài cái.

Em gái nói: “Em không thích ăn há cảo”.

Lúc đầu Bạch Diệc Phi tin thật nhưng sau này anh mới biết được, em gái thương anh, biết anh thích ăn há cảo nên nói vậy để nhường anh ăn nhiều hơn.

Em gái của anh còn nhỏ nhưng lại vô cùng hiểu chuyện, điều này khiến người làm anh như anh cảm động khôn cùng.

Tất cả bé gái trên đời này đều nên được đối xử như công chúa, nhưng hoàn cảnh gia đình không tốt khiến em gái phải chịu khổ quá nhiều.

Anh không thể để cô phải mất mạng vì mình.

Mắt Bạch Diệc Phi dần đỏ lên. Trong đôi mắt anh ẩn chứa sự không cam lòng và khát vọng sống vô cùng mãnh liệt. Bây giờ anh không thể chết được, ít nhất không thể chết trước khi em gái anh được an toàn.

Hàm Rắn không để ý đến anh. Gã đã lấy ra một con dao găm, chuẩn bị kết thúc tính mạng của anh.

“Đi chết đi!”

Con dao găm hướng thẳng về phía tim anh.

Lúc này, Bạch Diệc Phi đột nhiên vươn tay tóm lấy cổ tay Hàm Rắn.

Gã khựng lại nhưng vẫn không coi anh ra gì, chỉ là con kiến mà thôi, cần gì phải quan tâm?

“Định phản kháng? Không biết tự lượng sức!”

Nói xong, gã càng thêm ra sức đâm vào ngực anh.

Nhưng tay Hàm Rắn không thể hạ xuống thêm một mi – ni - mét nào.

Bạch Diệc Phi nắm chặt cổ tay gã, không cho gã đâm xuống.

Ngay lúc gã định dùng toàn bộ sức lực của mình thì lại phát hiện, tay gã không những không hạ xuống được mà còn đang dần dần bị đẩy lên.

Bạch Diệc Phi cũng theo tay của gã mà chậm rãi đứng dậy.

Ngay lúc anh đứng lên được thì lập tức đẩy Hàm Rắn một phát thật mạnh.

Gã lảo đảo lùi vài bước mới đứng vững được.

Bạch Diệc Phi đứng đối diện, trừng trừng nhìn gã: “Không ai được phép động vào em gái tao”.

Hàm Rắn ngây ra một chút rồi lập tức trở lại như bình thường, lạnh lùng nói: “Chỉ là một con kiến mà thôi, trước khi nói thì nên xem lại năng lực bản thân đến đâu”.

“Tối nay, mày sẽ không có cơ hội gặp lại em gái mày lần cuối đâu! Bởi vì mày sẽ xuống gặp Diêm Vương trước em gái mày!”

Bạch Diệc Phi cười lạnh lùng: “Tao đã nói rồi, không ai có thể đụng vào em gái tao, kể cả tao có chết cũng không được!”

“Em ấy là mạng của tao, chúng mày không đứa nào có thể lấy đi được!”

Khi nói, đôi mắt Bạch Diệc Phi đầy tia máu cùng sự kiên quyết khiến Hàm Rắn cảm thấy hơi lo lắng, nhưng gã cũng không quá quan tâm. Gã rất tự tin vào thực lực của mình.

“Nói mồm thì được tích sự gì? Cuối cùng vẫn phải chết, chẳng qua là được chết muộn hơn vài giây mà thôi!”, Hàm Rắn khinh thường nói.

Bạch Diệc Phi không lên tiếng mà xông thẳng qua.

Tiếng cười của Hàm Rắn ngưng lại, ánh mắt trầm xuống, vươn hai tay ngăn cản anh.

Lúc này, Bạch Diệc Phi chỉ còn nghĩ đến việc giết Hàm Rắn rồi tìm em gái mình.

Vì thế, sau khi anh xông đến thì trong đầu chỉ còn lại hai vị trí trí mạng là cổ và tim mà Bạch Hổ đã dạy anh.

Anh không có vũ khí, muốn giết đối phương thì chỉ có hai cách, một là bóp chết gã, hai là đánh liên tục vào phần tim gã.

Cách sau quá khó, anh không thể làm nổi, Hàm Rắn cũng sẽ không cho anh cơ hội.

Vì vậy, chỉ còn lại cổ.

Hàm Rắn cuối cùng cũng nghiêm túc hơn. Gã cảm thấy sự bất thường của Bạch Diệc Phi. Dù sao con người lúc sắp chết sẽ bùng phát sức mạnh khó mà tưởng tưởng được, vì thế gã phải càng thêm cẩn thận.

Nhưng dù sao thì Bạch Diệc Phi cũng chỉ là một tên nhãi không biết võ, không đáng để gã phải dùng toàn lực ứng phó.

Hàm Rắn bắt lấy anh, định dùng một tay khác đâm vào tim anh.

Bạch Diệc Phi nhìn con dao găm, ánh mắt sáng lên. Anh lập tức cong lưng, ôm lấy Hàm Rắn, ấn gã xuống đất.

Gã không ngờ được anh lại đột nhiên lao tới, hơn nữa một tay còn đang túm lấy anh nên không đứng vững, bị anh ấn xuống đất.

Bạch Diệc Phi nhân cơ hội mà tóm lấy cổ tay Hàm Rắn, sau đó làm theo cách ấn huyệt mà Bạch Hổ đã dạy, tay Hàm Rắn lập tức tê rần, con dao găm cũng vì thế mà rơi xuống đất.

Lúc đối phó với kẻ thù, làm rơi vũ khí là cấm kỵ. Hàm Rắn lập tức trở nên hoảng hốt.

Hàm Rắn quá mạnh nên Bạch Diệc Phi chưa từng nghĩ đến việc dùng dao găm để giết gã. Cũng vì thế ngay khi tóm được con dao thì anh cũng lập tức vứt nó đi.

Nơi này là nền đất, tiếng rơi không quá lớn, trời lại tối nên hoàn toàn không biết con dao văng đến nơi nào.

Sau khi vứt nó đi, Bạch Diệc Phi ngồi lên người Hàm Rắn, ép chặt hai chân gã, rồi anh dùng toàn bộ sức lực bóp cổ gã.

Hai tay Hàm Rắn nắm chặt lấy tay anh, cố gắng khiến anh buông tay nhưng Bạch Diệc Phi đã quyết tâm giết gã, cho dù có có làm gì cũng không thể ngăn cản được anh.

Hoặc là nói, lúc này anh đã điên rồi, không thấy Hàm Rắn tắc thở nằm trên đất thì anh tuyệt đối không buông lỏng tay.

Hàm Rắn cảm thấy ngạt thở thì hoảng sợ.

“Mẹ mày… buông tay… cho tao!”

Gã hoàn toàn không lay chuyển được tay Bạch Diệc Phi, gã vừa nói vừa dùng hai tay đập mạnh lên người anh.




Nhưng Bạch Diệc Phi vẫn không ngừng lại. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy hai tay anh nổi đẩy gân xanh, từ đó có thể biết được trạng thái hiện tại của anh ra sao.

Hàm Rắn thấy không có tác dụng thì lập tức muốn bóp cổ Bạch Diệc Phi. Gã mạnh hơn anh nhiều nên gã tin rằng, trước khi anh bóp chết gã thì gã sẽ bóp chết anh trước.

Nhưng Bạch Diệc Phi dường như đã đoán trước được điều này. Vì thế lúc anh bóp chặt lấy Hàm Rắn thì luôn ngồi thẳng lưng, hai tay cũng duỗi thẳng, từ độ cao này, gã có vươn tay ra cũng không chạm được đến cổ anh.

Bạch Diệc Phi cứ thế bóp chặt cổ gã trong mấy giấy. Cảm giác ngạt thở càng ngày càng mãnh liệt, chân gã cũng bắt đầu dãy dụa, hai tay không ngừng vỗ lên tay anh.

Nhưng hoàn toàn vô dụng.

Bạch Diệc Phi không hề buông tay.

Hàm Rắn sắp không nói chuyện được nữa: “Mày…”.

“Mày…”.

Hai tay Hàm Rắn dần mất đi sức lực, hai chân dãy dụa cũng dần yếu đi, cuối cùng dừng hẳn, không động đậy được nữa.

Bạch Diệc Phi không buông tay, anh vẫn bóp chặt lấy cổ gã.

Thật lâu sau, một trận gió thổi qua, Bạch Diệc Phi mới hoàn hồn.

Lúc này anh mới chú ý đến Hàm Rắn đã bất động rất lâu. Gã chết rồi.

Bạch Diệc Phi từ từ buông tay, thở dốc.

Chương 297: Xuất hiện kịp thời

Hàm Rắn không thể ngờ được, một cao thủ như gã lại bị một kẻ không có tý thực lực gì như Bạch Diệc Phi bóp chết, hơn nữa còn không thể phản kháng.

Bạch Diệc Phi ngồi không được bao lâu thì đứng dậy, mau chóng lái xe đi về phía thôn.



Từ Lãng lúc này đang phải đối phó với hai người nên có hơi gặp khó khăn, Hồng Hâm lại giỏi dùng độc, hại anh ăn một đao của tên Đao Vương.



Đương nhiên, tên Đao Vương cũng không khá hơn bao nhiêu. Từ Lãng bắt được cơ hội cho gã một nhát.

Còn Hồng Hâm ngoại trừ thở dốc ra thì không bị thương gì.

Sau một hồi ẩu đả, hai bên đều ngầm hiểu mà dừng lại.

Hồng Hâm thở dốc, đắc ý cười: “Mày đừng giãy chết nữa, mày cho rằng một mình mày có thể đánh lại hai người bọn tao à?”



Đao Vương gật đầu: “Hơn nữa đống quyền cước của mày không xứng với danh xưng đệ nhất sát thủ của thủ đô!”

Câu này rõ ràng là nhạo báng.

Từ Lãng nghe xong mặt không cảm xúc nhưng trong lòng đã bắt đầu nghĩ đến việc giết người rồi. Sở trường của sát thủ là giết người, cho dù trong bất kỳ tình huống nào thì cũng phải giữ bình tĩnh để giải quyết mục tiêu.

“Xứng hay không đợi tao giết chúng mày thì sẽ rõ!”

Hồng Hâm coi thường, còn khiêu khích: “Có giỏi thì mày làm đi!”

Đao Vương khinh bỉ: “Mày ngoan ngoãn chịu chết đi!”

Từ Lãng cũng không phí lời mà cầm một con mã tấu xông lên.

Đao Vương và Hồng Hâm thấy vậy thì cũng đồng loạt ra tay. Trong nháy mắt, ba người lại quần ẩu.

Dù sao cũng là một đấu hai, Từ Lãng quả thực lực bất tòng tâm.

Một lúc sau, gã đã bị thêm không ít vết thương nhưng không ảnh hưởng đến hành động.

Là một sát thủ, cho dù có bị trúng đạn thì cũng phải bỏ qua đau đớn mà đuổi giết mục tiêu.

Hồng Hâm và Đao Vương lúc này cũng đã buông lỏng hơn. Trong mắt chúng, Từ Lãng đã là người chết, bọn chúng chỉ đang chơi đùa với gã một chút mà thôi.

Nhưng bọn chúng không biết rằng, đối mặt với một sát thủ thì nhất định phải thật cảnh giác, như vậy mới không để lộ bất kỳ sơ hở nào cho đối phương.



Bạch Hổ lúc này đang phải đối mặt với vợ chồng La Cuồng, bọn chúng cũng là cao thủ. Nếu một đánh một thì cõ lẽ anh ta còn đánh được ngang tay, nhưng một mình anh phải chấp hai người thì sẽ hơi quá sức.

Quả là vậy, Bạch Hổ đã đánh với bọn chúng rất lâu rồi, phần lớn đều là anh ta rơi vào thế bị động chịu đòn.

May mà cơ thể anh ta cứng cáp, cũng thường xuyên ăn đánh nên lúc này mới chịu được.

Vợ chồng La Cuồng đánh anh ta nhiều như vậy mà anh ta vẫn không kêu lên một tiếng, đã thế lại vẫn còn sức mà đánh với chúng. Điều này khiến chúng rất ức chế.

“Đợi đã!”

Bông hoa của Linh Nam đột nhiên hét lên.

Bạch Hổ và La Cuồng nghe vậy thì đều dừng tay mà nhìn sang.

Bông hoa Linh Nam nói: “Mày làm bằng gì vậy hả? Ăn đòn nhiều thế mà không đau à? Còn không kêu lấy một tiếng”.

La Cuồng gật đầu: “Mình à, tôi cũng thấy kỳ lạ!”

“Chồng à, người ta mệt rồi, hay là cứ giết nó luôn đi?”, Bông Hoa làm nũng với La Cuồng.

Bạch Hổ thấy vậy thì khóe miệng co giật. Bông Hoa Linh Nam còn coi như xinh đẹp nhưng ngoại hình của La Cuồng thực sự khiến người ta cạn lời, vừa thấp lại vừa xấu, cũng không biết ả ta nghĩ sao mà lại lấy một người đàn ông như vậy, đã thế còn làm nũng.

La Cuồng cười ngô nghê: “Nếu mình mệt rồi thì nghỉ đi, tôi sẽ mau chóng giải quyết tên này”.

“Chồng thật tốt!”, bông hoa cười thẹn thùng, còn liếc mắt đưa tình với La Cuồng.

La Cuồng nhất thời vui vẻ: “Vợ, hay là lát nữa chúng ta…”.

“Đáng ghét…”, Bông hoa điệu bộ kêu lên một tiếng, dừng một lát lại nói: “Mình còn không mau lên!”

“Được, được, được!”, La Cuồng lập tức cười gật đầu, biểu tình cũng trở nên dâm đãng.

Bạch Hổ thấy thế thì nổi hết cả da gà. Để tránh bản thân lại chịu tội, anh cũng không nói nhiều mà xông lên.

La Cuồng và Bông hoa Linh Nam quả thực rất mạnh, cho dù anh chủ động ra tay thì một lát sau cũng bị hai người chúng đè ép. Huống hồ người ta còn là cặp vợ chồng vô cùng ăn ý.

Bạch Hổ lùi lại từng bước, không biết đã bị đánh trúng bao nhiêu cái, dù vậy anh vẫn không để ý.

Vợ chồng La Cuồng cuối cùng cũng chơi chán, định ra tay kết liễu anh ta.

Anh ta cũng cảm giác được ánh mắt chúng thay đổi, trong lòng trở nên nặng nề, cười khổ một tiếng, xem ra hôm nay anh ta phải nằm lại đây rồi.

Không biết La Cuồng kiếm đâu ra một thanh mã tấu, đâm thẳng về phía tim của Bạch Hổ.

Lúc này, Bông hoa Lĩnh Nam đang phân tán sự chú ý của anh ta, khiến anh ta không cách nào ứng phó được với La Cuồng, như vậy anh ta nhất định sẽ phải chết.

Nhưng lúc này, một luồng sáng mạnh mẽ chiếu thẳng vào mắt La Cuồng.

Hắn ta nhất thời nhắm mắt lại.

Bạch Hổ nhân cơ hội trốn thoát, lui đến vị trí an toàn.

Đối phương lái chiếc jeep đến, tốc độ không phải rất nhanh, cuối cùng dừng lại bên người anh.

Bởi vì ánh sáng mạnh nên La Cuồng và Bông Hoa Linh Nam vụt mất cơ hội giết Bạch Hổ. Lúc này, bọn chúng nhìn về phía chiếc xe, biểu cảm giận giữ.

Ngay sau đó, một người bước xuống xe.

Tần Hoa.

Bạch Hổ hơi bất ngờ. Sao Tần Hoa lại ở đây? Lại còn kịp thời như vậy. Lẽ nào Bạch Diệc Phi thông báo cho anh ta?

Quả thực đúng là vậy.

Lúc Bạch Diệc Phi một mình đuổi theo Hồ Thiên Cẩm thì bên cạnh anh đã không còn ai nữa, nhưng ông ta thì vẫn còn. Hết cách, anh chỉ đành gọi điện cho Tần Hoa.

Tần Hoa đại diện cho phía cảnh sát, có lẽ có thể dọa đám Hồ Thiên Cẩm một chút, cũng có thể giúp đỡ Bạch Hổ và Từ Lãng.

“Thằng nhóc từ đâu chui ra vậy, muốn chết à?”, La Cuồng tức giận nói.

Bông Hoa Linh Nam thì cười lạnh, khoác tay La Cuồng nói: “Người trẻ tuổi bây giờ đúng là không biết lượng sức, cứ thích đi tìm đường chết”.

Tần Hoa nhìn bọn họ, lạnh lùng nói: “Thật ngại quá, tôi là cảnh sát, các người đánh nhau ở đây thì mời theo tôi về đồn”.

“Hả?”

Cảnh sát?

Cái mẹ gì vậy?

Tần Hoa đã lấy còng tay ra, nghiêm túc nói: “Xin hai vị phối hợp”.

La Cuồng ngẩn ra một lát rồi lại gào lên: “Cảnh sát cái gì? Mày đùa tao à?”

Nửa đêm nửa hôm, lại là nơi vắng vẻ không người, sao cảnh sát lại đột nhiên chui ra được? Hơn nữa, có mỗi một mình anh ta đến lại còn mặc thường phục thì ai mà tin cho được?




Tần Hoa bất đắc dĩ mà lấy giấy tờ ra, vừa hay anh ta không tắt đèn xe nên có thể nhìn rõ chữ ghi tên tấm thẻ.

“Nhìn rõ chưa, tôi thật sự là cảnh sát”.

La Cuồng không tin mà ngó nhìn, sau đó sợ đến nhảy dựng, mẹ nó, cảnh sát thật kìa!

“Chồng ơi…”, Bông hoa Linh Nam thấy phản ứng của La Cuồng thì lập tức biết được thân phận của Tần Hoa, ả ta có hơi lo lắng.

La Cuồng đảo mắt, suy nghĩ trong chớp nhoáng, sau đó không cảm xúc mà lùi sang bên cạnh vợ mình, nói: “Cảnh sát cũng giết! Sẽ không ai biết được!”

Bông hoa nghe vậy thì gật đầu. Bọn chúng đã giết rất nhiều người, thêm một tên cảnh sát thì cũng thế.

“Lên!”

Hai người nhìn nhau, trực tiếp ra tay.

Bạch Hổ thấy vậy thì lập tức tiến lên. Tần Hoa chỉ là một cảnh sát, đối đầu với hai người này đến mình còn không thoát được huống chi là anh ta?

Nhưng một cảnh tượng khiến Bạch Hổ ngạc nhiên đến rớt cằm xuất hiện.

Tần Hoa vốn đứng sau lưng anh trong chớp mắt đã tiến đến trước mặt La Cuồng. Hắn ta vừa nâng tay đã bị Tần Hoa nắm chặt, mà một tay khác của anh ta khoát lên lưng hắn ta.

Cuối cùng, Tần Hoa dùng sức, ném hắn ta đi như ném một viên đá.

Chương 298: Bản lĩnh của Tần Hoa

"Rầm!"

La Cuồng bị ném ra xa bảy, tám mét.

Bạch Hổ đột nhiên giật mình kêu lên.

Lúc nãy, tốc độ và sức mạnh của Tần Hoa gần như không phải là của một cảnh sát nên có!



Rõ ràng Tần Hoa không phải chỉ là một cao thủ bình thường, nhưng mà anh ta chưa bao giờ để lộ ra bản lĩnh thực của mình, tại sao vậy?

Hẳn là Bạch Diệc Phi cũng chưa biết điều này đúng không?

La Cuồng suýt chút nữa phun một ngụm máu ra ngoài, hắn ta phải nằm trên đất một lúc mới lấy lại được sức để bò dậy.

Còn Bông hoa của Linh Nam thì vẫn đang đờ đẫn.



Vừa mới gặp mặt đối phương mà La Cuồng đã bị ném ra ngoài như vậy, cảnh tượng này thực sự là quá mức kinh hãi.

Phải đến khi La Cuồng đứng dậy hét lên một câu: “Đi!”, thì cô ả mới phục hồi lại tinh thần.

Người trước mặt này bọn họ vốn nghĩ chỉ là một cảnh sát tầm thường, hoá ra hắn lại là một cao thủ giấu tài.

Nếu giờ mà bọn họ không rời đi thì chỉ có nước chết mà thôi.

Hành động chạy trốn của La Cuồng và Bông hoa rất nhanh, nhưng mà Tần Hoa lại không cho bọn họ có được cơ hội này.

Tốc độ của Tần Hoa còn nhanh hơn bọn chúng, nhanh đến mức Bạch Hổ còn chưa kịp nhìn thấy rõ ràng anh ta đến bên cạnh La Cường và Bông hoa bằng cách nào.

Sau đó, hai tay Tần Hoa mỗi tay tóm lấy một người kéo mạnh về phía sau, vì vậy hai người đều bị kéo trở về, không những thế bọn họ còn không thể phản kháng.

Theo lý mà nói, tư thế này thực ra rất dễ để phản kháng lại, nhưng mà không hiểu sao bọn họ lại không thể làm thế, chỉ đành để Tần Hoa lôi về phía sau.

Sau khi Tần Hoa kéo hai người lại, thì nhanh chóng lôi ra còng số 8 khoá chặt tay bọn họ lại với nhau, sau đó đi về phía chiếc xe Jeep của mình rồi đẩy bọn họ vào trong xe: “Lên xe cho tôi!”

Mọi thứ xảy ra quá nhanh, cả hai người còn chưa kịp hoàn hồn thì đã bị bắt rồi, lại còn bị còng số 8 khoá lại.

Bạch Hổ lúc này mới hoàn hồn, do dự mất một lúc mới nói: “Cảm ơn”.

Không thể không thừa nhận, nếu Tần Hoa không kịp thời xuất hiện thì nói không chừng Bạch Hổ đã chết ngắc rồi, dù gì thì anh ta cũng đã cứu mình một mạng.

Tần Hoa trịnh trọng nói: "Đây là nhiệm vụ mà một cảnh sát như tôi nên làm".

Nếu không phải là anh ta mặc quần áo bình thường, một mình đi tới đây, nếu như anh ta không phải là bạn của Bạch Diệc Phi thì lời mà Tần Hoa nói có thể Bạch Hổ sẽ tin.

La Cuồng và Bông hoa của Linh Nam bị đẩy đến trước cửa xe: “Lên đi!”

Bọn chúng nhìn sang Tần Hoa, sau đó lại quay ra nhìn nhau, bọn họ chắc chắn sẽ không nghe lời mà đi theo Tần Hoa, nếu chẳng may phải vào đồn cảnh sát thì chết chắc!

Đáng tiếc, thời gian làm cảnh sát của Tần Hoa lâu như vậy, khi đối diện với phạm nhân, điều mà anh nắm chắc nhất là quan sát thần sắc của bọn họ, cho nên vừa rồi khi hai người kia liếc mắt nhìn nhau thì Tần Hoa cũng không hề bỏ sót.

Vì vậy, trước khi La Cuồng kịp ra tay thì Tần Hoa đã nhanh hơn ra tay trước với hắn ta.

Với một tốc độ nhanh đến mức thần kỳ, Tần Hoa ấn vào huyệt nào đó trên người của La Cuồng, ngay lập tức La Cuồng ngã lăn ra đất, không còn sức để đứng dậy nữa.

Bông hoa hét lên: “Chồng ơi…”.

Tiếp đó, tay của Tần Hoa lại ấn vào một huyệt nào đó trên người Bông hoa, ả ta cũng giống như chồng mình ngã lăn ra đất không dậy nổi.

Trong lòng Bạch Hổ các loại cảm xúc đan xen phức tạp.

Bản thân thì bị hai kẻ kia liên thủ đánh cho tơi tả, mà Tần Hoa chỉ cần vài chiêu đã giải quyết luôn cả đôi, cảm giác này thực sự là đắng lòng.

Tần Hoa đưa hai người kia lên xe sau đó quay ra nói với Bạch Hổ: "Lên xe".

Sau khi xe phóng đi, Bạch Hổ đột nhiên hỏi: “Trên đường đi anh không gặp được người nào khác sao?”

Tần Hoa đáp: "Tôi gặp hai người chết, một nam một nữ".

Sau đó anh ta lại bổ sung thêm một câu: “Không phải là anh ấy”.

Bạch Hổ đã hiểu, người chết chính là Hồng Hâm và đao vương, nhưng mà không thấy Từ Lãng, tại sao vậy?

...

Ánh trăng vốn mờ mờ, bỗng có một đám mây trôi qua che mất làm cho bầu trời đột nhiên tối sầm lại.

Bạch Diệc Phi lo lắng lái xe vào làng, trên còn đường làng nho nhỏ anh rẽ ngang rẽ dọc một hồi cuối cùng cũng đến được địa chỉ nhà của em gái mình.

Một sân xi măng nhỏ, đó là một căn nhà kiểu xưa, trông cũng không có gì khác biệt so với những ngôi nhà bên cạnh.

Trời đã về khuya, đèn trong sân đều đã tắt hết, chứng tỏ em gái của anh đã đi ngủ rồi.

Bạch Diệc Phi nhìn xung quanh nhưng không thấy chiếc xe van kia, bọn chúng hẳn là vẫn chưa tìm được đến đây.

Thay vì bước xuống xe, anh quyết định ngồi lại trên xe, xuyên qua lớp cửa kính nhìn vào cái sân nhỏ quen thuộc đầy ắp những ký ức. Anh nhớ những ngày anh và em gái sống cùng với nhau, cuộc sống mặc dù khốn khó nhưng mà bọn họ lại sống rất vui vẻ.

Một lúc lâu sau, Bạch Diệc Phi thu lại tầm mắt, lái xe đi ra ngoài.

Anh không thể ở lại đây quá lâu, khu làng này cũng chỉ có bấy nhiêu, nếu anh cứ ở mãi đây thì sẽ thu hút đám người kia đến đây.

Bạch Diệc Phi vừa lái xe đi được một đoạn thì phía trước mặt có một chiếc xe van từ hướng ngược chiều đi đến.

"Không hay rồi!"

Bạch Diệc Phi chửi thầm, bọn chúng thực sự đã tìm được đến đây rồi.

Giờ khắc này, anh cảm thấy vô cùng may mắn bởi vì anh đã lái xe rời đi sớm hơn, nếu không thì.

Nghĩ đến hậu quả có thể xảy ra, sau lưng Bạch Diệc Phi đổ một lớp mồ hôi lạnh.

Khi người trong xe van nhìn thấy chiếc xe phía đối diện thì cũng đã nhận ra là xe của Bạch Diệc Phi bèn dừng lại.

Vốn dĩ đường trong làng cũng rất hẹp nên sau khi xe van dừng lại thì xe của anh cũng buộc phải dừng lại theo.

Hồ Thiên Cẩm và một người còn lại cùng bước xuống xe, bọn họ cho rằng Bạch Diệc Phi đã bị Hàm rắn giết chết rồi cho nên bây giờ người đang lái xe của Bạch Diệc Phi là Hàm rắn.

Tiếp đó, khi hai người nhìn thấy Bạch Diệc Phi bước xuống xe thì đều rất kinh ngạc.

Bạch Diệc Phi chưa chết?

Sao lại có thể như thế?

Hàm rắn có bản lĩnh thế nào bọn họ hiểu hơn ai hết, không thể nào hắn lại không giết được một tên Bạch Diệc Phi không biết chút võ nào cả?

Trừ phi, Bạch Diệc Phi vốn dĩ luôn che dấu bản lĩnh của mình!

Trên thực tế, Bạch Diệc Phi không hề che dấu bản lĩnh của mình mà là do Hàm rắn quá mức khinh địch, hắn đã đánh giá quá thấp quyết tâm bảo vệ em gái của một người anh trai, cũng đã đánh giá quá thấp sức bật của một người khi phải đối mặt với cái chết.

Hồ Thiên Cẩm hoàn hồn sau cơn kinh hãi, sắc mặt cũng khôi phục lại bình thường, chỉ có giọng điệu của ông ta nghe có vẻ không được tốt: “Có thể thoát được khỏi tay của Hàm rắn, coi ra mày cũng có chút bản lĩnh, nhưng mà… cũng chỉ có chút chút đó mà thôi”.

Bạch Diệc Phi lạnh lùng nhìn bọn chúng: "Hàm rắn chết rồi”.

“Mày nói gì?”, Hồ Thiên Cẩm không thể tin nổi mà trợn trừng mắt lên.




“Tôi nói là, Hàm rắn đã chết rồi”, Bạch Diệc Phi nói lại lần nữa, giọng nói của anh hờ hững giống như người vừa mới giết Hàm rắn không phải là anh vậy.

Hồ Thiên Cẩm và người phía sau ông ta đều cảm thấy kinh hoàng.

Hàm rắn thực sự đã chết?

“Mày giết sao?”, Hồ Thiên Cẩm hỏi.

Bạch Diệc Phi gật đầu: "Đúng".

Ánh mắt Hồ Thiên Cẩm nghi hoặc, nhưng phần nhiều trong đó là cảm xúc phẫn nộ: “Bạch Diệc Phi! Tao phải giết mày!”

Bạch Diệc Phi hờ hững nhún vai: "Thế thì làm đi!"

Chỉ cần không động đến em gái của anh thì có giết anh cũng chả sao.

"Đầu bò, giết hắn cho ta!”

Hai mắt Bạch Diệc Phi tối lại, giết được Hàm rắn là do anh may mắn, nhưng lần này thì làm gì còn may mắn được như thế nữa.

Mắt thấy Đầu bò đang định lao đến, Bạch Diệc Phi đột nhiên mở miệng nói: “Ông Hồ, chúng ta đàm phán một chút được không?”

Hồ Thiên Cẩm lạnh lùng hừ một cái: "Tao không có gì để nói với mày, hơn nữa, mày không có tư cách để đàm phán với tao, chỉ có một kết quả duy nhất mà thôi, đó chính là mày sẽ chết!”

Bạch Diệc Phi hờ hững nói: "Ông Hồ, tôi sẽ để ông giết tôi, tôi sẽ không phản kháng, nhưng mà đừng giết tôi ở đây, tôi muốn chết trong biệt thự ở cảng Lam Ba.

Lời vừa dứt, Hồ Thiên Cẩm dại ra: “Biệt thự cảng Lam Ba?”

Chương 299: Gặp em gái
"Biệt thự Cảng Lam Ba, tôi nghĩ ông cũng biết trước đây tôi luôn sống ở nông thôn, chưa từng hưởng thủ một cuộc sống tốt đẹp, cách đây không lâu mới trở thành chủ tịch Hầu Tước, tôi chưa được hưởng thụ đủ cho nên muốn chết ở biệt thự cảng Lam Ba".
Nghe thấy câu này thì Hồ Thiên Cẩm sửng sốt một lát, sau đó ông ta chế nhạo nói: "Mày còn để ý đến những vinh hoa phú quý đó sao? Có chết cũng muốn chết một cách vẻ vang hả?"
Bạch Diệc Phi gật đầu.
Anh cố gắng thể hiện bản thân là một người rất vật chất, có lẽ Hồ Thiên Cẩm sẽ tin rồi đưa anh đến biệt thự cảng Làm Ba.
Như thế thì em gái anh cũng sẽ an toàn.
"Ha ha…", Hồ Thiên Cẩm cười: "Có câu nói gừng càng già càng cay, chiêu trò lừa bịp của mày có thể lừa được người khác nhưng không lừa được tao đâu".
Dù sao cũng là người lớn tuổi rồi, chẳng lẽ còn sẽ tin những lời này sao?
Bạch Diệc Phi khẽ nhíu mày.
Hồ Thiên Cẩm nói tiếp: "Mày chỉ muốn tao tha cho em gái mày đúng không, thật đáng tiếc, hai chúng mày đều phải chết!"
"Mày đã giết hai đồ đệ của tao, tao giết em gái mày và mày, chuyện này rất công bằng".
Bạch Diệc Phi nghe thấy vậy thì hỏi: "Làm sao ông mới tha cho em gái tôi? Nó vô tội".
Hồ Thiên Cẩm cười hai tiếng, giống như ông ta vừa nghe được trò đùa nào đó vậy: "Vô tội? Hai đồ đệ của tao không vô tội sao? Không phải chúng nó bị mày giết chết hả?"
Bạch Diệc Phi cau mày, nói thật thì anh không hề cảm thấy hai đồ đệ của ông ta vô tội, một người bỏ thuốc anh, một người muốn động vào người phụ nữ bên cạnh anh, thế thì vô tội cái gì chứ?
Anh không đáp mà chỉ lặng lẽ đứng đó.
Hồ Thiên Cẩm đã hết kiên nhẫn: "Đầu bò, giết nó!"
Đầu bò đã sẵn sàng từ lâu, gã nghe thấy lời Hồ Thiên Cẩm thì lập tức xông về hướng Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi đột nhiên ngẩng đầu, nhưng đáng tiếc đã muộn rồi.
"Bùm!"
Bạch Diệc Phi bị cơ thể cao to khỏe mạnh của đầu bò đánh bay ra xa, sau đó va thẳng vào xe của anh rồi mới dừng lại trên mặt đất.
Một cơn đau thấu tim ập đến khiến Bạch Diệc Phi thậm chí không còn sức để hét lên, anh có thể cảm giác được xương trong lồng ngực mình đã gãy hết, khóe miệng anh cũng rỉ máu.
Một lần nữa anh cảm thấy cái chết đang cận kề mình.
“Không chịu nổi một đòn”, giọng nói thô ráp của đầu bò vang lên từ trên đỉnh đầu, trong mắt gã còn mang theo vẻ khó tin, không ngờ Hàm rắn lại bị Bạch Diệc Phi giết chết.
Bạch Diệc Phi không trả lời, dù cho anh muốn nói cũng không có sức, lúc này anh chỉ cảm thấy mình thật sự quá yếu!
Nếu lần này có thể may mắn sống sót, anh thề rằng mình nhất định phải trở thành một người mạnh mẽ!
Nhưng cơ hội sống sót rất nhỏ.
Đầu bò chỉ cần phẩy tay một cái đã có thể giết anh.
Đúng như những gì Bạch Diệc Phi suy nghĩ, Đầu bò nắm chặt tay chuẩn bị đánh anh một đòn chí mạng.
Lúc này Hồ Thiên Cẩm đột nhiên ngăn cản: "Chờ đã".
Đầu bò kịp thời dừng tay lại, ngón tay cách tim Bạch Diệc Phi chỉ vài cm, Bạch Diệc Phi cũng đã tuyệt vọng nhắm mắt lại rồi.
“Ông Hồ?”, đầu bò hơi nghi ngờ.
Hồ Thiên Cẩm bước tới, chân ông ta giẫm lên ngực Bạch Diệc Phi, Bạch Diệc Phi rên lên một tiếng, anh nghe thấy Hồ Thiên Cẩm nói: "Vừa rồi mày đến từ bên kia, chứng tỏ em gái mày đang ở hướng đó đúng không?"
"Hay là mày đưa bọn tao đến đó đi?"
"Đừng mơ!"
Làm sao Bạch Diệc Phi có thể dẫn những người này đi tìm em gái mình chứ?
Hồ Thiên Cẩm cũng không vội: "Mày không quyết định được việc này".
Hồ Thiên Cẩm nói xong thì rút chân lại, ông ta nháy mắt với đầu bò.
Đầu bò hiểu ra, gã đi tới trước xe mở cửa xe ra.
Một lúc sau Bạch Diệc Phi đứng lên khỏi mặt đất.
Anh không có cảm giác gì đối với đau đớn trên người, hai mắt anh cũng không có thần thái, anh đi từng bước về phía cửa xe đã mở.
Cuối cùng khi đến trước cửa xe thì Đầu bò làm tư thế mời, Bạch Diệc Phi nghe lời ngồi lên xe, tiếp theo liền là tiếng Đầu bò đóng cửa lại.
Đầu bò ngồi ở vị trí ghế lái phụ, còn Hồ Thiên Cẩm thì ngồi ở ghế sau.
“Dẫn tao đi tìm em gái mày”, giọng của Hồ Thiên Cẩm truyền đến.
Bạch Diệc Phi khởi động xe, anh lái xe chậm rãi đi về phía nơi mình vừa đi.

Nhưng được vài phút thì xe của Bạch Diệc Phi đã dừng lại ở ngoài sân vườn, nơi anh đã đậu trước đó, giọng nói anh lạnh tanh: "Đến rồi".
Thấy vậy thì Hồ Thiên Cẩm lập tức xuống xe, đầu bò theo sau.
Sau khi hai người xuống xe thì Bạch Diệc Phi cũng xuống xe, nhưng sau khi xuống xe anh đã đứng ngây ra ở đó cho đến khi cửa của sân mở ra, một bóng người làm anh nhớ nhung xuất hiện.
"Em gái?"
“Anh hai?”, một cô gái dáng vẻ thuần khiết xen lẫn trưởng thành kinh ngạc nhìn Bạch Diệc Phi: “Anh hai, sao anh lại ở đây? Sao trở về mà không bảo em một tiếng”.
Bạch Diệc Phi chết lặng, anh có chút xuất thần.
Ngày xưa anh đã từng hy vọng có thể nhìn thấy được em gái mình trưởng thành biết bao, bây giờ cuối cùng anh đã nhìn thấy được rồi.
Em gái anh đã thật sự trưởng thành rồi.
Trong lúc xuất thần thì Bạch Diệc Phi còn cảm thấy vui vẻ yên tâm.
Bạch Diệc Phi mỉm cười: "Anh chỉ trở về xem một chút".
Em gái trách Bạch Diệc Phi trở về mà không nói một tiếng với cô ấy, nhưng dù thế nào cũng là anh trai cô ấy, nên cô ấy vui vẻ bước tới nắm lấy tay Bạch Diệc Phi: "Anh hai, lâu rồi anh không về rồi, mau vào trong ngồi đi".
Bạch Diệc Phi để mặc cho em gái kéo mình vào trong.
Phía sau là Hồ Thiên Cẩm và Đầu bò.
Không biết vì sao, nhưng hình như cô em gái có vẻ vui mừng khi nhìn thấy anh trai mình nên đã không để ý đến hai người phía sau.
Bước vào trong sân, em gái hỏi: “Anh hai, sao anh đến đây muộn thế, xảy ra chuyện gì hả?
Bạch Diệc Phi lắc đầu: "Không sao, anh chỉ tới thăm em thôi".


Em gái cười hi hi: "Anh nhớ em rồi phải không?"
“Đương nhiên rồi”, Bạch Diệc Phi cười một cách dịu dàng, anh thật sự rất nhớ em gái mình, anh cũng rất yên tâm khi thấy hiện giờ cô ấy sống rất tốt và vui vẻ.
"Nếu đã vậy thì anh đừng đi nữa được không? Ở lại với em được không?", em gái nhìn anh bằng đôi mắt sáng long lanh.
Bạch Diệc Phi nhìn thấy sự mong đợi từ đôi mắt đó, anh không nhẫn tâm nói không, nhưng …
"Nếu như… em thật sự là em gái anh… thì tốt biết mấy… "
“Anh hai, anh đang nói cái gì vậy?”, có vẻ cô ấy không hiểu lời anh nói.
Bạch Diệc Phi cười tự giễu cười: "Em gái, nhìn thấy em thật tốt".
Em gái không hiểu, cô chớp mắt nhìn Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi nhắm mắt lại, sau đó mặc kệ em gái bên cạnh mình, anh lấy ra một viên thuốc từ miệng túi nhanh chóng đút vào trong miệng.
Hồ Thiên Cẩm và đầu bò phía sau còn chưa kịp phản ứng lại thì Bạch Diệc Phi đã uống viên thuốc đó rồi.
“Ông Hồ?”, đầu bò cau mày gọi một tiếng.
Hồ Thiên Cẩm cũng nhăn mặt, hơn nữa còn nhíu mày rất chặt: "Thứ Bạch Diệc Phi đang uống là thuốc giải".
“Cái gì?”, Đầu bò không thể tin được nhìn Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi lúc này đã mở mắt ra.
Cô em gái bên cạnh anh đã biến mất từ lâu.
Mọi thứ vừa rồi chỉ là ảo ảnh.
Hồ Thiên Cẩm đã hạ một loại thuốc ảo giác cho Bạch Diệc Phi, để anh ngoan ngoãn nghe lời.
Chương 300: Chung Liên tới
Sau khi vào sân thì Hồ Thiên Cẩm đã tăng thêm liều lượng thuốc để Bạch Diệc Phi sinh ra ảo giác. Ảo giác là những gì Bạch Diệc Phi nghĩ trong lòng, những gì anh mong muốn, vì vậy Bạch Diệc Phi đã thấy em gái mình.
Lúc này người Bạch Diệc Phi lo lắng nhất chính là em gái, trong lòng anh hy vọng em gái trưởng thành. Cho nên thứ anh nhìn thấy là em gái sau khi đã lớn lên.
Lúc đầu Bạch Diệc Phi thật sự bị trúng ảo giác cho nên không kiểm soát được suy nghĩ, tận đến khi nhìn thấy hy vọng trong mắt em gái mình thì anh mới hoảng hốt và tỉnh táo hơn chút.
Em gái anh bây giờ không giống như thế này, đây chỉ là những gì anh tưởng tượng ra mà thôi.
Vì vậy anh mới lập tức phản ứng, nhanh chóng lấy thuốc mà Lưu Hiểu Anh đưa. Đó là một loại thuốc giải mà dì hai cô ấy chế tạo ra, nó có thể phá giải thuốc của Hồ Thiên Cẩm.
Lưu Hiểu Anh nói dì hai cô ấy và Hồ Thiên Cẩm từng quen biết nên dì ấy có biết vài điều về Hồ Thiên Cẩm, cũng biết Hồ Thiên Cẩm giỏi chế thuốc độc, dì hai đã đưa viên thuốc giải này cho anh.
Bạch Diệc Phi cảm thấy may mắn vì mình đã mang thuốc theo, ít nhất thì vào lúc này anh vẫn còn tỉnh táo.
Nhưng mà vậy thì sao chứ?
Anh không đánh lại được Đầu bò, huống chi còn có Hồ Thiên Cẩm nữa.
Bạch Diệc Phi cố gắng bình tĩnh nhìn hai người: "Tha cho em gái tôi, hai người muốn gì cũng được".
"Không đời nào!", Hồ Thiên Cẩm kiên định, sự kinh ngạc trong mắt ông ta còn chưa kịp tản đi, không ngờ lại có người có thể giải được thuốc độc của ông ta, ông ta có chút khiếp sợ: "Chúng mày phải chết thì mới có thể an ủi được linh hồn hai đồ đệ trên trời của tao!"
"Đầu bò, giết nó!", Hồ Thiên Cẩm ra lệnh.
Đầu bò tiến lên một bước, nhưng gã lại đột nhiên dừng lại, bởi vì cách đó không xa truyền tới tiếng xe gắn máy.
Âm thanh này đã thu hút tầm mắt ba người.
Mấy giây sau, một chiếc xe gắn máy siêu ngầu xuất hiện trong tầm mắt ba người, một em gái mập mạp đang lái xe, cô ta lạnh lùng phi thẳng đến chỗ bọn họ.
"Mau tránh ra!", cô gái mập mạp hét lên.
Bạch Diệc Phi nghe thấy thế thì tránh ra theo bản năng.
Lúc này cô gái mập mạp lái xe máy phi thẳng đến chỗ Đầu bò.
Tốc độ phản ứng của Đầu bò cũng không hề chậm, lúc xe máy lao tới thì đã lập tức tránh được, xe máy chỉ có thể lướt qua người gã.
Nhưng xe gắn máy cũng không dừng lại, mà cua một vòng lớn rồi phi đến chỗ Hồ Thiên Cẩm.
Hồ Thiên Cẩm hoảng sợ trừng mắt nhìn, ông ta lập tức lui về phía sau.
Đầu bò thấy tình huống nguy hiểm thì nhanh như chớp bước lên bắt lấy đuôi xe giật mạnh về phía sau, không để cho xe máy lao tới nữa.
Cùng lúc đó, bởi vì lực đằng sau quá mạnh nên xe máy đã bị bay ra ngoài.
Cô gái mập mạp nhảy lên một cái, vững vàng tiếp đất.
Cảnh tượng này khiến Bạch Diệc Phi kinh ngạc đến trợn mắt há hốc mồm.
Thứ nhất, một cô gái mập mạp lái xe gắn máy đã khiến người ta rất giật mình rồi. Thứ hai, kỹ năng lái xe của cô ta rất tốt. Cuối cùng, tại sao khi cơ thể hơn chín mươi cân kia tiếp đất lại nhẹ nhàng đến thế, cứ như lông chim rơi xuống đất vậy.
Lần đầu tiên trong đời Bạch Diệc Phi cảm thấy nghi ngờ cuộc sống.
Gần một trăm cân đấy! Tại sao lại có thể tiếp đất nhẹ nhàng như lông chim vậy?
Có phải anh đang hiểu sai điều gì về cân nặng không?
Hồ Thiên Cẩm và Đầu bò đều vô cùng căng thẳng, bởi vì bọn họ có thể cảm giác được đối phương cũng là một cao thủ.
Sau khi tiếp đất thì cô gái mập mạp đứng bên Bạch Diệc Phi: "Cậu chủ, Chung Liên tới chậm".
Khi Bạch Diệc Phi nghe thấy lời này thì sắc mặt anh tức trầm xuống.
Đã rất rõ ràng, đây là người của Bạch Vân Bằng.
Trong lòng anh vẫn tức giận bởi sự thiên vị của Bạch Vân Bằng, cho nên người của Bạch Vân Bằng anh cũng không thích.
Bạch Diệc Phi không trả lời mà nhìn Chung Liên hai lần.
Tại sao người này lại thấy quen vậy?
Quen là đúng, bởi vì anh từng gặp cô gái mập mạp này trên đường sắt cao tốc, chính là cô gái mập mạp ngồi bên cạnh Tô Đại Lưu, nhưng mà cô ta vẫn luôn ngủ say nên lúc Bạch Diệc Phi nhìn Tô Đại Lưu cũng chỉ liếc mắt một cái, cho nên anh mới không nhớ.
Hồ Thiên Cẩm nhìn Chung Liên, sau khi xác nhận chỉ có một mình cô ta tới thì lập tức thả lỏng: "Giải quyết cô ta trước cho ta".
Hồ Thiên Cẩm vừa dứt lời thì Đầu bò và Chung Liên đã đồng thời ra tay.
Bạch Diệc Phi nhàn rỗi được một lúc, anh hít một hơi, giờ anh mới cảm thấy sự đau đớn khó có thể diễn tả bằng lời ở trong lồng ngực. Bạch Diệc Phi ôm ngực mình, anh không dám ấn xuống mà chỉ nhẹ nhàng sờ một cái.
"Gãy rồi..."
Hồ Thiên Cẩm thấy vậy thì cười khểnh một tiếng, ông ta tiến lên mấy bước: "Bạch Diệc Phi, bên cạnh mày đúng là có không ít người, nhưng mà..."
"Đều phải chết!"
Bạch Diệc Phi nhướng mày cười: "Ông nhất định sẽ chết ở trước mặt tôi".
Sắc mặt Hồ Thiên Cẩm đột nhiên trầm xuống, khuôn mặt già nua kia càng trở nên u ám: "Hừ! Ông mày sẽ sống lâu trăm tuổi!"
Khi người ta đã già thì ghét nhất bị người khác nhắc tới cái chết, hiển nhiên là Bạch Diệc Phi đã chọc giận Hồ Thiên Cẩm.
Bạch Diệc Phi không hề sợ hãi, ngược lại trong mắt anh tỏa ra ánh sáng chói mắt.
Dù sao cũng phải chết, kéo thêm một kẻ chết cùng cho đỡ thiệt thòi vậy!
Bạch Diệc Phi khom người, anh nhặt một hòn đá bên chân lên rồi ước lượng một chút: "Trúng viên đá này thì không muốn chết cũng phải chết!"
Thấy vậy thì Hồ Thiên Cẩm lùi về phía sau một bước.


"Sợ sao? Muộn rồi!"
Bạch Diệc Phi nói xong thì cầm viên đá đi tới đập Hồ Thiên Cẩm.
Chắc chắn Hồ Thiên Cẩm sẽ không đứng yên đó cho người ta đập, ông ta xoay người bỏ chạy.
Chỉ mấy giây sau Bạch Diệc Phi và Hồ Thiên Cẩm đều lần lượt ra khỏi sân.
Nhưng khi Bạch Diệc Phi đã sắp đuổi kịp Hồ Thiên Cẩm thì đột nhiên dừng lại, sau đó anh vội vàng xoay người chạy về, trong miệng còn mắng một câu: "Chết tiệt!"
Bạch Diệc Phi thấy Hồ Thiên Cẩm là một lão già, cảm thấy ông ta dễ ức hiếp nên mới đuổi theo.
Nhưng khi ra khỏi sân thì Bạch Diệc Phi mới giật mình một cái. Hồ Thiên Cẩm giỏi chế thuốc độc, mặc dù anh đã uống thuốc giải nên không sợ, nhưng người có thể dạy ra những học trò lợi hại như vậy thì tuyệt đối là không đơn giản.
Cho nên Bạch Diệc Phi biết mình bị lừa, Hồ Thiên Cẩm cố ý dẫn anh ra khỏi sân, khiến anh cách xa phạm vi bảo vệ của Chung Liên, sau đó cho anh một đòn trí mạng.
Đáng tiếc khi Bạch Diệc Phi quay đầu muốn trở về thì Hồ Thiên Cẩm cũng quay đầu lại: "Muộn rồi!"
Hồ Thiên Cẩm trả lại nguyên văn lời này cho Bạch Diệc Phi.
Ông ta sải bước đi tới phía trước, rồi dùng tốc độ cực nhanh đi đến sau lưng Bạch Diệc Phi, sau đó nhắm ngay một chưởng vào lưng anh.
Bạch Diệc Phi "phụt" một tiếng, anh phun ra một ngụm máu rồi ngã xuống đất.
"Thiếu gia!"
Chung Liên cũng phát hiện tình huống bên này, cô ta muốn đi qua nhưng lại bị Đầu bò ngăn lại, cô ta căn bản không làm gì được.
Cô ta rất lo lắng: "Hồ Thiên Cẩm! Ông không thể giết cậu ấy! Cậu ấy là con trai của Bạch Vân Bằng, nếu ông giết cậu ấy thì Bạch Vân Bằng sẽ không tha cho ông!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom