• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Một Bước Lên Tiên Full dịch (21 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 311-320

Chương 311: Anh không muốn em phải lo lắng
Bạch Diệc Phi trở về biệt thự, vừa mới đóng cửa lại liền không nhịn được mà rên lên một tiếng, trực tiếp ngã xuống đất.
"Bạch Diệc Phi!", Lý Tuyết mất hết cả hồn vía, quỳ xuống bên cạnh Bạch Diệc Phi: "Anh làm sao vậy?"
Bạch Diệc Phi che ngực, anh muốn nói cho Lý Tuyết là mình không sao, nhưng không còn cách nào. Anh đau đến mức nói không thành lời, mặc dù đã cố thử rất nhiều lần nhưng ngay cả một âm thanh bé nhỏ cũng không thể phát ra.
Cuối cùng, Bạch Diệc Phi vì quá đau nên đã rơi vào trạng thái hôn mê.
Lý Tuyết hơi bối rối, ngay sau đó hô lớn: "Bạch Diệc Phi! Bạch Diệc Phi! Anh sao thế? Anh đừng dọa em sợ nữa... huhu..."
Lúc này, tiếng chuông của biệt thự vang lên.
Lý Tuyết sửng sốt một lúc lâu, mới đứng dậy ra mở cửa, cô nhìn thấy Chu Khúc Nhi như thể túm được chiếc phao cứu mạng, cô liền kéo Chu Khúc Nhi đi vào trong.
Không cần Lý Tuyết phải nói, Chu Khúc Nhi đã nhìn thấy Bạch Diệc Phi hôn mê bất tỉnh ở trên mặt đất: "Bạch Diệc Phi? Chuyện này..."
Hai người cùng ngồi xuống xem, nhưng không phát hiện ra rốt cuộc Bạch Diệc Phi bị làm sao, Chu Khúc Nhi chỉ đành nói: "Gọi xe cấp cứu trước, đúng rồi chúng ta phải gọi cấp cứu..."
Vừa dứt lời, bên ngoài biệt thự truyền đến truyền đến âm thanh của xe cấp cứu, còn có tiếng cửa bật mở, Lý Tuyết cùng Chu Khúc Nhi đồng loạt quay đầu lại nhìn liền phát hiện cửa đã bị người ta mở ra.
Trần Hạo, Ngưu Vọng cùng một đám y tá lập tức đi vào, nhanh chóng đưa Bạch Diệc Phi lên cáng cứu thương đem ra chiếc xe cấp cứu ở bên ngoài.
Lý Tuyết ngây ngốc nhìn mọi người bận rộn không ngừng, cô theo bản năng đi cùng ra bên ngoài.
Ngưu Vọng cũng nhìn thấy Lý Tuyết, trông vẻ mặt hết hồn hết vía của cô, ông ta đi tới nói: "Em dâu, đi cùng nhé!"
Lý Tuyết không chú ý đến tiếng gọi của Ngưu Vọng, bây giờ trong đầu cô đều là hình ảnh Bạch Diệc Phi vừa mới hôn mê bất tỉnh, cô chỉ nghe thấy Ngưu Vọng nói cô đi cùng, lúc này cô mới theo y tá lên chiếc xe cấp cứu.
Trần Hạo lái xe của Bạch Diệc Phi, Chu Khúc Nhi nhanh chóng leo lên xe đi cùng, hai người theo sát phía sau xe cấp cứu, đi thẳng tới bệnh viện tư nhân.
Để giữ bí mật, xe cấp cứu trực tiếp đi vào hầm để xe của bệnh viện, rồi mới từ thang máy đi đến phòng bệnh.
Rất nhanh, Ngưu Vọng cùng y tá đều tiến vào, chỉ còn lại Lý Tuyết, Chu Khúc Nhi cùng Trần Hạo ở bên ngoài.
Chu Khúc Nhi hỏi: "Chuyện gì thế này? Đang yên đang lành sao lại..."
Trần Hạo nghe vậy thở dài một cái: "Gần đây có người nhắm vào anh ấy, trước giờ đều có muôn vàn nguy hiểm rình rập anh ấy, hẳn là cô cũng cảm nhận được chứ?"
Chu Khúc Nhi gật đầu, nhớ tới chuyện lần trước, nếu không nhờ Tần Hoa ở bên cạnh, có thể cô ta cũng khó thoát khỏi lưỡi hái tử thần.
Trần Hạo lại nói: "Hôm qua anh khó khăn lắm mới tìm được Liễu Vô Cùng, một mạch đuổi theo đánh nhau cùng bọn chúng nên mới bị thương, mãi đến sáng mới trở về".
"Sau khi trở về chưa được bao lâu liền đi tìm chị dâu, vết thương của anh ấy chưa được xử lý bị kéo dài đến tận bây giờ".
Dứt lời, trong lòng Lý Tuyết vô cùng căng thẳng.
Bạch Diệc Phi vậy mà lại lo lắng cho cô nên mới chậm trễ chữa trị, nhưng cô không biết gì, cô một chút cũng không hề phát hiện ra.
Trong lòng Lý Tuyết vô cùng lẫn lộn, hàng loạt cảm xúc cứ thế nảy sinh, cô cảm động vì sự quan tâm của anh, lại càng đau lòng và lo lắng cho anh. Trong thoáng chốc cô nhớ lại lúc cô vừa mới tỉnh dậy, Chu Khúc Nhi đã nói với cô những lời ấy.
Chu Khúc Nhi nói, Bạch Diệc Phi là chồng của cô, anh đối xử với cô rất tốt, còn mua nhà lầu xe hơi cho cô.
Cô ấy còn nói, có một lần, Bạch Diệc Phi để cho mình chạy thoát, anh đã tiến lên vật lộn cùng tên bệnh tâm thần đang cầm a-xít.
Còn vì muốn đem thuốc giải cho cô mà hy sinh bản thân uống thuốc độc để viên thuốc giải duy nhất ấy cho cô.
Chính bởi vì vậy, cô mới quên hết tất cả.
Nghĩ tới những điều này, Lý Tuyết vô thức rơi nước mắt.
"Tại sao..."
Lý Tuyết nghĩ không ra, bởi vì cô đã không thể nhớ, cho nên cô không hiểu tại sao Bạch Diệc Phi có thể làm những chuyện này vì cô, cô thậm chí còn không thể hiểu được những điều này.
Có thể trong lòng cô cũng cảm thấy rất trống rỗng, cũng rất khó chịu.
Chu Khúc Nhi cùng Trần Hạo hai mắt nhìn nhau, đều im lặng mà thở dài một cái.
Hơn hai tiếng sau, cuối cùng cũng phẫu thuật xong, Bạch Diệc Phi được chuyển tới phòng bệnh bình thường.
Ngưu Vọng đi tới, thấy Trần Hạo cùng Lý Tuyết ở phía sau, lập tức trách móc: "Mấy người làm sao vậy? Cậu ấy bị thương nghiêm trọng như vậy mà không có ai đưa cậu ấy tới bệnh viện?"
"Nếu chậm một chút nữa thôi, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng, tôi thật là..."
"Bác sĩ Ngưu, anh ấy bị thương ở đâu?", Trần Hạo hỏi, hắn biết Bạch Diệc Phi bị thương nhưng không biết vết thương đó ở chỗ nào.
Ngưu Vọng thở dài: "Gãy một cái xương sườn ở ngực, nội tạng bị thương nhẹ, còn những chỗ khác có vài nơi bị tụ máu, nhưng phẫu thuật đã thành công, nghỉ ngơi tốt sẽ trở lại bình thường".
Dứt lời, ông ta lại nói: "Tôi vừa nói chuyện hơi nóng nảy, cô cậu đừng để ý trong lòng".
"Không sao đâu, bác sĩ Ngưu cũng vì anh ấy, chúng tôi sẽ không để ý", Trần Hạo cười trả lời.


Sau đó Ngưu Vọng bị mấy y tá khác gọi đi, đám người Trần Hạo liền tiến vào phòng bệnh.
Bạch Diệc Phi đã tỉnh lại, nhìn thấy bọn họ xong, anh cũng phát hiện bản thân không thể mở miệng, chỉ cần cử động một chút thôi là lồng ngực đau đến mức choáng váng.
"Anh..."
Chu Khúc Nhi nhìn một chút, không biết phải nói gì, cũng chỉ có thể lặng lẽ nhìn.
Hốc mắt Lý Tuyết ửng đỏ, trong lòng cảm thấy vô cùng áy náy cùng tự trách bản thân, cô còn cảm nhận được sự bất lực và lo lắng của Bạch Diệc Phi.
Một lát sau, Bạch Diệc Phi nhịn đau nói: "Mấy người đi ra ngoài trước đi, tôi muốn nói chuyện riêng với Tuyết Nhi".
Trần Hạo gật đầu cùng Chu Khúc Nhi đi ra ngoài.
Lý Tuyết đứng ở đầu giường bệnh, thấp giọng nói: "Thật xin lỗi..."
"Tuyết Nhi, em không cần phải xin lỗi, không phải lỗi của em, anh là người đàn ông của em, anh có nghĩa vụ phải bảo vệ thật tốt cho em", Bạch Diệc Phi nhẹ giọng nói.
"Bây giờ có rất nhiều người nhằm vào anh, không đối phó được anh sẽ ra tay với người thân bên cạnh anh, cho nên anh mới để Trần Hạo bảo vệ em, anh chỉ hy vọng em không gặp nguy hiểm mà thôi".
"Thậm chí chuyện anh bị thương, cũng không liên quan đến em, là anh không muốn để em phải lo lắng, cho nên mới giấu kín, em không cần tự trách bản thân".
Lý Tuyết cắn môi, đáp nhẹ một tiếng.
Chương 312: Vương Hải tới
Bạch Diệc Phi cũng nói: "Tuyết Nhi, em không nhớ gì cả nên không cần đáp lại tình cảm của anh, khi nào hồi phục trí nhớ thì đáp lại anh cũng được, anh có thể chờ".
"Nếu em không hồi phục được trí nhớ thì chúng ta sẽ làm lại từ đầu, được không?"
Lý Tuyết ngẩng đầu nhìn Bạch Diệc Phi, sau khi nghe thấy lời anh nói thì vẻ hoang mang trong mắt cô từ từ tan biến, thay vào đó là sự ngạc nhiên, xúc động và ngượng ngùng.
Cô xấu hổ một lúc, cuối cùng không biết trả lời thế nào nên đành im lặng.
Hiện giờ Bạch Diệc Phi không cần Lý Tuyết phải trả lời ngay, chỉ cần cô không từ chối là được rồi.
...
Sau khi Lý Tuyết đi ra ngoài thì Chu Khúc Nhi kéo Lý Tuyết đi mua đồ ăn, vừa rồi ở nhà Trương Lôi không ăn được gì cả, mà phẫu thuật lại mất hai tiếng, mọi người cũng đói mốc meo rồi.
Trần Hạo ở cùng Bạch Diệc Phi.
"Anh, Trần Ngạo Kiều đi rồi".
Bạch Diệc Phi hơi giật mình, trong lòng thầm thở dài một tiếng.
Anh giữ Trần Ngạo Kiều lại mục đích là để nhờ gã giúp anh xây dựng thế lực riêng, anh đã định ngày mai đi gặp gã để nói chuyện này, nhưng không ngờ Trần Ngạo Kiều lại đi mất.
Anh phải tìm người khác giúp xây dựng thế lực rồi?
Nhưng rất khó tìm được người như thế, anh cần một người không liên quan gì tới mình, đồng thời người đó phải giấu mình không lộ diện, phải mạnh mẽ và tàn nhẫn.
Bạch Diệc Phi đột nhiên nhíu mày, lần này chỉ đối phó với vua Linh Nam thôi đã tốn rất nhiều sức, nếu thế anh sẽ chẳng có cửa thắng nào khi đối đầu với Bạch Khiếu.
Trần Hạo không biết Bạch Diệc Phi đang nghĩ gì, hắn ta lo lắng hỏi: "Anh à, vết thương bị đau hả? Em gọi bác sĩ nhé?"
"Không cần", Bạch Diệc Phi tỉnh táo lại: "Anh đang suy nghĩ chút chuyện thôi".
Trần Hạo gật đầu, hắn ta cũng không làm phiền nữa.
Một lúc sau Chu Khúc Nhi và Lý Tuyết mang thức ăn về.
Sau khi ăn cơm xong, Bạch Diệc Phi không muốn Lý Tuyết mệt mỏi nên đã bảo Chu Khúc Nhi đưa Lý Tuyết về biệt thự, Trần Hạo có việc nên cũng rời đi.
Buổi tối, cửa phòng bệnh của Bạch Diệc Phi vang lên tiếng gõ cửa, hóa ra là Vương Hải.
Bạch Diệc Phi hơi ngạc nhiên, đây là bệnh viện tư nhân, sao đối phương lại biết anh ở đây, hơn nữa khi đó anh đâu có biểu hiện gì khác thường, chẳng lẽ lúc gọi xe cấp cứu đã khiến bọn họ chú ý?
Có lẽ không đâu, anh đã cố gắng trở về biệt thự rồi mới ngất đi, hơn nữa anh cũng mơ hồ cảm giác được một lúc sau xe cấp cứu mới tới.
Nếu tính thời gian thì những người đó đáng lẽ đã trở về biệt thự, bọn họ không thể biết anh đã lên xe cấp cứu.
Vương Hải bước vào rồi cười: "Vết thương có vẻ nặng nhỉ".
Vương Hải nói xong thì tự nhiên ngồi xuống ghế.
Người này có vẻ trông hơi quen.
Bạch Diệc Phi nhẹ giọng đáp: "Không sao, cảm ơn đã quan tâm".
Vương Hải mỉm cười: "Thật ra hôm nay tôi tới đây không phải để hỏi thăm vết thương của anh, anh biết tôi là ai không?"
“Chủ tịch hiệp hội thương mại tỉnh Bắc Hải”, ánh mắt Bạch Diệc Phi chứa đựng sự dò xét.


Vương Hải không quan tâm: "Đúng vậy, vậy anh cũng biết tôi có quyền lực rất lớn, tôi có thể bóp nát Hầu tước dễ như trở bàn tay".
Vẻ mặt Bạch Diệc Phi nghiêm túc: "Ý của ông là gì? Ông muốn đối phó với Hầu tước?"
"Hôm nay anh không nể mặt tôi".
Lời nói của Vương Hải khiến cho tâm trạng của Bạch Diệc Phi lập tức trầm xuống, lúc đó vì tức giận quá mới không nể mặt Vương Hải, nhưng bây giờ nghĩ lại thì thấy thật sự quá hấp tấp.
Anh đúng là có chút kiêng kỵ thân phận của Vương Hải, vì thế thái độ của anh cũng nên tốt hơn một chút.
Bạch Diệc Phàm định nói gì đó thì Vương Hải đã ngắt lời: "Gần đây tổng cộng có hai năm công ty đã tố cáo Hầu Tước với tôi, yêu cầu tôi điều tra kỹ về Hầu tước".
Bạch Diệc Phi nghe thế thì chỉ cười: "Vậy ông tới đây để điều tra Hầu tước sao? Ông đến nhầm chỗ rồi? Đây là bệnh viện, không phải Hầu tước".
“Anh không lo lắng sao?”, Vương Hải hỏi.
"Nếu tôi lo lắng thì ông sẽ không điều tra Hầu tước hả?"
Vương Hải nghẹn họng, ông ta hoàn toàn không ngờ Bạch Diệc Phi sẽ trả lời như thế.
"Khụ khụ...", Vương Hải ho nhẹ một tiếng, sau đó nghiêm mặt nói: "Thật ra không phải, chỉ là tố cáo mà thôi, tôi không quan tâm lắm".
"Ý ông là...", Bạch Diệc Phi càng bối rối hơn, ông ta muốn giúp anh sao? Tại sao? Không phải vừa rồi anh đã khiến ông ta mất mặt hả?
Vương Hải lại nói: "Chỉ cần anh hứa với tôi một điều kiện, tôi có thể cam đoan Hầu Tước sẽ không xảy ra vấn đề gì, hơn nữa còn có chỗ đứng ở tỉnh Bắc Hải nữa".
Bạch Diệc Phi ngạc nhiên, hiện giờ có rất nhiều công ty đang nhắm tới Hầu Tước, lại thêm cả những người đang âm thầm đối phó với anh nữa, nhưng Vương Hải lại dám đảm bảo như thế, không cần nghĩ cũng biết tính chắc chắn của lời nói này.
Chương 313: Có muốn chơi trò chơi không
Hơn nữa ngay từ đầu Bạch Vân Bằng cũng nói rằng bài kiểm tra đầu tiên của anh chính là tỉnh Bắc Hải, nếu có Vương Hải giúp đỡ thì mọi chuyện sẽ đơn giản hơn.
"Điều kiện gì?"
Bạch Diệc Phi không tin tự dưng lại có cơ hội từ trên trời rơi xuống như vậy, thế nên anh nghĩ điều kiện của Vương Hải chắc chắn không đơn giản.
Vương Hải cười nói: "Con người tôi ấy, rất thích ăn, cũng thích nấu ăn, nghe nói trước đây anh học nấu ăn, vì thế chắc tài bếp núc của anh cũng khá tốt, cho nên..."
"Điều kiện của tôi là anh hãy làm cho tôi một món ngon, món đó phải khiến tôi hài lòng".
What the fuck?
Nấu ăn ấy hả?
Trước kia Bạch Diệc Phi cũng học nấu ăn, hồi trước nhà anh rất nghèo nên chỉ có thể tự nấu ăn, sau này đến nhà Lý Tuyết, vì để lấy lòng bọn họ nên anh đã cố gắng học hỏi thêm, cũng coi như có chút tay nghề.
Nhưng mấu chốt là làm sao Vương Hải lại biết được?
Hơn nữa ông ta chỉ dùng một món ăn ngon để đổi lấy vị trí và an toàn cho Hầu Tước, rõ ràng hai thứ này không cân xứng.
Mục đích Vương Hải làm thế là gì? Ông ta có ý xấu hay tốt?
Vương Hải bật cười: "Tôi nói rất nghiêm túc, nếu anh không tin thì cứ việc đi kiểm tra".
Bạch Diệc Phi cụp mắt xuống, ông ta dám nói như vậy thì đương nhiên cũng không ngại việc anh kiểm tra, nhưng anh vẫn sẽ cho người đi dò la xem, nếu đối phương không nói ra mục đích, hơn nữa việc này cũng có vẻ có lợi cho Hầu tước thì tại sao anh lại không đồng ý chứ?
"Được rồi, tôi đồng ý với ông".
...
Mấy ngày nay Tô Đại Lưu được Trương Vinh đưa đi quậy khắp chốn ăn chơi, hầu như ông ta đã lượn hết một lượt chốn đàn ca sáo nhị ở thành phố Thiên Bắc rồi.
Những ngày tháng thế này đã khiến Tô Đại Lưu gần như quên mất chục năm về trước mình đã làm gì.
Cuối cùng sau vài ngày ăn chơi thì Tô Đại Lưu dường như đã nhớ ra mình là chủ tịch, chủ tịch thì phải xử lý rất nhiều tài liệu của công ty.
“Anh Trương, tôi bảo này, tôi cứ thế này thì có vẻ không hay lắm? Có phải nên làm việc rồi không?”, Tô Đại Lưu thành khẩn nói.
Khóe miệng Trương Vinh giần giật, sau đó ông ta tỏ vẻ tự nhiên: "Chủ tịch lo lắng quá rồi. Nhân viên sẽ làm những chuyện đó, anh không cần lo lắng đâu, anh chỉ cần hưởng thụ là được rồi".
"Dù sao anh cũng là người trả tiền cho bọn họ. Bọn họ rảnh rỗi còn anh phải làm việc thì coi sao được!"
Tô Đại Lưu nghe vậy cũng thấy có lý: "Cũng đúng..."
Vì vậy Tô Đại Lưu lại bị Trương Vinh thuyết phục lần nữa, ông ta tiếp tục vứt quách vấn đề Hầu Tước sang một bên.
Hôm nay Tô Đại Lưu và Trương Vinh lại đến câu lạc bộ đá quý, bọn họ định tận hưởng một hôm.
Vừa bước tới sảnh lớn đã có một hàng mỹ nữ mặc sườn xám, dáng người ai nấy đều mảnh mai, trên tay bưng khay chậm rãi bước vào.
Tô Đại Lưu ứa nước bọt, ông ta nhìn chằm chằm vào cặp đùi di động của mấy cô nàng xinh xắn, mắt không rời khỏi cặp mông ngúng nguẩy hai bên.
Trương Vinh vội vàng kéo ông ta lại: "Chủ tịch, chúng ta tới quầy lễ tân trước đã..."
“Không, không cần”, Tô Đại Lưu ngắt lời Trương Vinh: “Anh về trước đi! Tôi cần lấy lại bình tĩnh trước đã”.
Có cái quần què mà tin!
Nhưng Trương Vinh cũng hiểu ý của Tô Đại Lưu, nên cũng không tiện nói nhiều: "Đúng rồi, tôi nhớ ra còn có chuyện cần giải quyết, hay là tôi về trước nhé?"
“Ừ ừ, có việc thì phải giải quyết kịp thời, cứ đi đi!”, Tô Đại Lưu bị mấy cô nàng mặc sườn xám kia hấp dẫn, ông ta không thèm để ý đến Trương Vinh mà đi thẳng qua đó.
Mấy cô nàng này đi thẳng lên tầng một, rồi đi vào một gian phòng riêng.
Tô Đại Lưu cũng không thèm quan tâm đến thiệt hơn, bởi vì mấy ngày nay hưởng thụ riết thành quen, nên ông ta cho rằng chủ tịch Hầu Tước không gì là không làm được.
"Bùm!"
Tô Đại Lưu đá tung cánh cửa như một gã xã hội đen.
Trong phòng, có một người đàn ông bán khỏa thân đang nằm trên giường, hai cô nàng mặc sườn xám ngồi bên cạnh giường xoa bóp cho người đàn ông đó.
Tô Đại Lưu nhìn thấy cảnh này thì trong lòng ngứa ngáy, nếu như ông ta cũng được mát xa kiểu này thì phê phải biết, sau khi mát xa có thể cùng mấy cô em vui chơi lăn lộn cả đêm dài, nghĩ thôi đã thấy sướng rơn người.
Lúc này mọi người trong phòng đều nhìn sang, người đàn ông kia là Lý Phàm.
Nhưng Tô Đại Lưu và Lý Phàm không hề biết nhau.
Lý Phàm liếc nhìn Tô Đại Lưu, gã ta cau mày nói: "Ông là ai? Tại sao lại xông vào phòng tôi?"
Tô Đại Lưu cũng không thèm quan tâm, ông ta trực tiếp nói ra thân phận, sau đó thì chỉ vào hai cô nàng: "Tôi là chủ tịch Hầu tước, cô, cả cô, cô nữa, đi hết cùng tôi!"
Lý Phàm nghe vậy thì bật cười: "Hóa ra là chủ tịch Hầu Tước! Tôi hâm mộ đã lâu!"
Tô Đại Lưu thấy thái độ của Lý Phàm như thế thì vô cùng kiêu ngạo, thân phận chủ tịch Hầu Tước tốt ghê, chỉ cần ông ta dùng thân phận này thì ai nấy đều phải gọi dạ bảo vâng.
Lý Phàm nằm trên giường cười nói: "Chủ tịch, ông muốn thì tôi có thể cho ông, nhưng tôi có một nơi chắc chắn còn sung sướng hơn cả chỗ này".
Nghe xong lời này thì cuối cùng Tô Đại Lưu cũng chịu rời mắt khỏi hai cô nàng mặc sườn xám: "Thật sao?"
Có nơi nào còn sung sướng hơn chỗ này hả?
Tô Đại Lưu bắt đầu tưởng tượng trong đầu, sau đó ông ta đột nhiên bật cười: "Nơi nào, đưa tôi tới đó đi!"
Lý Phàm cười tủm tỉm: "Đừng vội, tôi sẽ đưa chủ tịch đi, nhưng tôi phải nhờ chủ tịch giúp đỡ rồi, chân của tôi không tiện lắm".
Tô Đại Lưu trông có vẻ bối rối.
Sau đó ông ta nhìn thấy hai cô nàng ngồi bên giường giúp đỡ Lý Phàm, một cô nàng trong số đó đẩy xe lăn đến bên cạnh gã ta, sau đó thì đỡ Lý Phàm lên xe lăn.
"Cậu...", Tô Đại Lưu có hơi ngạc nhiên, nãy giờ ông ta chỉ mải nhìn người đẹp mà không để ý trong phòng có một chiếc xe lăn, nếu không lấy ra thì ông ta cũng không biết đâu.


Lý Phàm cúi đầu che đi u ám trong mắt: "Không sao, đi thôi!"
Tô Đại Lưu không phải là người thích hóng hớt gì, điều ông ta quan tâm nhất chính là được hưởng thụ một đêm say cùng gái đẹp, vì thế ông ta cũng chủ động bước tới đẩy xe cho Lý Phàm.
Hơn nửa giờ sau Lý Phàm đưa Tô Đại Lưu đến khách sạn Thiên Bắc.
Tô Đại Lưu sửng sốt: "Đây hả? Cậu có nhầm không?"
Nếu ông ta nhớ không lầm thì đây là khách sạn lớn nhất ở thành phố Thiên Bắc, đồng thời cũng là khách sạn sang trọng, nơi này chắc không tổ chức mấy loại như thế đâu nhỉ!
Lý Phàm cười nói: "Đừng sốt ruột, ông là chủ tịch tập đoàn Hầu Tước. Muốn cái gì cũng có, hơn nữa cũng chuẩn bị xong hết rồi. Làm việc trong khách sạn cũng thích hợp hơn".
Tô Đại Lưu nghĩ gì đó rồi nở nụ cười: "Đúng thế, đúng thế, đi thôi..."
Một lúc sau hai người đến một gian phòng riêng, Lý Phàm nói với Tô Đại Lưu: "Chờ một chút, tôi sẽ gọi người".
“Tốt, tốt, tốt”, Tô Đại Lưu gật đầu đồng ý.
Khi Lý Phàm rời đi thì Tô Đại Lưu đứng ở trong phòng đi đi lại lại, ông ta vô cùng sốt ruột, thậm chí còn cảm thấy lo lắng.
Vài phút sau có hai người đẹp mở cửa bước vào.
Tô Đại Lưu lập tức quay đầu lại, ông ta nhìn thấy cặp đùi trắng nõn cùng hai tâm hồn to và đẹp thì lập tức nuốt nước bọt: "Cái này..."
"Đúng là cực phẩm!"
Một người đẹp đi tới kéo Tô Đại Lưu ngồi lên ghế sô pha trong phòng, cô nàng nhẹ giọng nói: "Anh, anh muốn chơi trò chơi không?"
“Chơi trò chơi hả?”, Tô Đại Lưu sửng sốt một chút, sau đó ông ta gật đầu: “Được, được, chơi trò chơi”.
Chương 314: Ảnh hưởng đến thuần phong mỹ tục
Người đẹp cười khúc khích một tiếng, cô nàng lấy ra một chiếc ruy băng lụa: "Vậy chúng ta chơi trò trói tay nhé!"
"Trói tay …", Tô Đại Lưu cười một cách hèn hạ: "Các em biết chơi ghê, anh thích…"
Cuối cùng Tô Đại Lưu bị hai người đẹp trói lại sau đó còn dùng dây ruy băng bịt mắt, hai người đẹp sờ soạng người Tô Đại Lưu, khiến trong lòng ông ta cảm thấy ngứa ngáy khó chịu.
Đúng vào lúc Tô Đại Lưu bị bịt mắt thì một bức tường trong phòng riêng bị người khác kéo ra, thật ra đó không phải là tường mà chỉ là một tấm rèm.
Phía bên kia tấm rèm có một nhóm người đang dùng bữa, bao gồm Diệp Ngải, Lý Phàm, chủ tịch các doanh nghiệp và Vương Hải, chủ tịch liên minh doanh nghiệp tỉnh thành phố.
Mọi người đang ăn uống thì tấm rèm đột nhiên bị mở ra, cả đám hú hồn hú vía.
"Đây là cái gì?"
Mọi người nói xong rồi quay sang nhìn, vừa nhìn thấy cảnh tượng đối diện thì sắc mặt ai nấy đều cứng đờ.
“Chuyện này…”
"Đây là …chủ tịch mới của Hầu Tước?"
"Hình như đúng thế, sao ông ta lại…"
"Đúng là làm bại hoại thuần phong mỹ tục!"
Diệp Ngải che giấu sự vui mừng trong mắt, cô ta lập tức liếc sang Vương Hải: "Ông Vương, đây là Tô Đại Lưu, chủ tịch mới của tập đoàn Hầu Tước, thường ngày trông khá tốt, nhưng không biết đời sống riêng tư ông ta lại…"
Ánh mắt Vương Hải lóe sáng, ông ta khẽ ho một tiếng: "Không sao, có thể hiểu được, có thể hiểu được".
“Hả?”, Diệp Ngải nghi ngờ, đáng lẽ Vương Hải nhìn thấy cảnh này nên nổi trận lôi đình chứ?
Bọn họ vốn đã tố cáo Tập đoàn Hầu Tước, ông ta đến đây cũng nhằm kiểm tra tình hình thực tế, bây giờ tình cờ nhìn thấy loại hành vi này của chủ tịch tập đoàn Hầu Tước thì không phải nên tức giận, sau đó trực tiếp định tội tập đoàn Hầu Tước sao.
Nhưng bây giờ…
Dường như Vương Hải không quan tâm lắm, ông ta nâng ly nói: "Nào nào, chúng ta uống tiếp thôi".
Mọi người chưa kịp phản ứng lại, trong lòng bọn họ cũng nghĩ giống như Diệp Ngải, vì thế khi thấy phản ứng của Vương Hải thì cảm thấy có chút khó hiểu.
Không biết có chuyện gì mà lúc này tấm rèm lại được thả xuống, tạo thành vách ngăn giữa hai căn phòng.
Thấy Vương Hải thờ ơ thì Diệp Ngải không cam lòng: “ Ông Vương, chủ tịch Hầu Tước làm những việc này thật sự có hại đến thuần phong mỹ tục, cộng thêm những gì chúng tôi đã nói trước đây nữa, tập đoàn Hầu Tước thật sự không có lợi cho sự phát triển của thành phố Thiên Bắc".
"Đúng vậy, đúng vậy, nếu loại nếp sống này được hình thành thì rất nguy hại đến sự phát triển của các doanh nghiệp ở thành phố Thiên Bắc!"
"Đúng vậy, ông Vương, không thể dễ dàng cho qua chuyện này được!"
Mọi người lần lượt hùa theo lời nói của Diệp Ngải.
Vương Hải cầm ly rượu, ông ta bình tĩnh nói: "Chuyện này có gì mà căng? Thường ngày mọi người đầu tắp mặt tối, áp lực quá lớn, ra ngoài giải tỏa áp lực không phải rất bình thường sao?"
Đây là lời mà chủ tịch liên minh doanh nghiệp tỉnh thành phố nên nói sao?
Vậy theo cách nói của ông ta thì có phải mọi người đều có thể giải tỏa áp lực như thế này không? Vậy toàn bộ tụ điểm ăn chơi ở thành phố Thiên Bắc này đều biến thành tụ điểm dâm ô hả?
Mọi người câm nín nhìn Vương Hải.
Diệp Ngải cũng sửng sốt một lúc, Vương Hải làm sao vậy? Sao cô ta cảm thấy ông ta đang cố tình cho qua chuyện này? Chẳng lẽ ông ta đang giúp Hầu Tước hả?
Nếu Vương Hải cũng giúp đỡ Hầu Tước thì bọn họ càng khó hạ gục Hầu Tước hơn.
Lúc này cô ta cũng không thể không khâm phục Hầu Tước, không ngờ bọn họ lại mua chuộc được chủ tịch liên minh doanh nghiệp ở tỉnh thành phố là Vương Hải, để ông ta nhắm mắt làm ngơ.
Diệp Ngải nhìn Vương Hải rồi cười nói: "Ông Vương, nhưng như thế thì thật sự không hay cho lắm? Nếu thế thì chẳng phải sẽ khuyến khích xu hướng không lành mạnh ở thành phố Thiên Bắc sao? Với tư cách là doanh nghiệp hàng đầu trong các doanh nghiệp ở thành phố Thiên Bắc, đáng lẽ Hầu Tước nên dẫn đầu làm gương mới đúng, chuyện này…"
"Ôi chao, sao đám người trẻ tuổi các cô lại còn bảo thủ hơn cả ông già tôi thế? Ra ngoài thư giãn mà thôi, cũng đâu làm chuyện gì bấ hợp pháp đâu, mọi người thấy đúng không?"
“Được rồi, uống rượu đi”, Vương Hải nói xong lại uống một ngụm rượu.
Sắc mặt của Diệp Ngải và những chủ tịch khác đột nhiên sụp đổ, nhưng vì nể mặt Vương Hải nên cũng không dám biểu hiện quá rõ ràng, bọn họ đành phải giả vờ cười uống rượu.
Vương Hải mượn tư thế uống rượu để liếc nhìn đám người này, trong lòng thầm cười nhạo, ông ta biết rõ đám người này đang âm mưu gì, ông ta cũng đâu phải con nít ranh ba tuổi.
Nếu ông ta đã chủ động nhờ Bạch Diệc Phi giúp đỡ thì tất nhiên nói phải giữ lời, hơn nữa người trước mặt chỉ là chủ tịch trên danh nghĩa, chủ tịch chính thức chính là Bạch Diệc Phi.
Phải công nhận thằng nhóc Bạch Diệc Phi đúng là có năng lực, ít nhất có thể đủ để đối phó với đám người này.
Vương Hải bỏ qua chuyện này, ông ta ở lại một lúc sau đó nói mình có việc nên về trước.
Đợi sau khi ông ta rời đi thì chủ tịch các doanh nghiệp khác lần lượt chất vấn Diệp Ngải.
"Chủ tịch Diệp, không phải cô nói bên ông Vương đã chắc chắn rồi sao?"
"Chủ tịch Diệp, sao ông Vương lại nói thay cho Hầu Tước?"
"Chuyện này rốt cuộc là sao hả?"
"Nếu ngay cả ông Vương cũng đứng về phía Hầu Tước thì chúng ta làm gì còn phần thắng chứ?"
Diệp Ngải nghe thấy thế thì suýt chút nữa nổi giận với đám người này, cuối cùng cô ta hít sâu một hơi: "Mọi người chớ nóng vội, tôi cũng không biết tình huống cụ thể, ông Vương chắc không bị Hầu Tước mua chuộc đâu, tôi nghĩ có nguyên nhân gì mà chúng ta không biết".
"Mọi người yên tâm, chúng ta chắc chắn đánh bại được Hầu Tước, tôi sẽ cho người đi điều tra ông Vương, nếu như điều tra được gì thì tôi sẽ thông báo cho mọi người ngay".
Sau một hồi an ủi thì đám người này cuối cùng cũng an tâm, Diệp Ngải tiễn bọn họ đi.
Bây giờ trong phòng riêng chỉ còn lại Diệp Ngải và Lý Phàm, Diệp Ngải liếc nhìn căn phòng đối diện, sau đó trực tiếp đi đến vén rèm ra lặng lẽ nhìn Tô Đại Lưu.
Lần trước Tô Đại Lưu muốn cưỡng hiếp cô ta, khiến cô ta hận Tô Đại Lưu thấu xương, cô ta tạo ra vở kịch ngày hôm nay nhằm khiến Tô Đại Lưu bẽ mặt, nhân tiện cũng để Vương Hải căm ghét Hầu Tước.
Nhưng cô ta không ngờ rằng Vương Hải lại nói giúp Hầu Tước!
Lý Phàm đẩy xe lăn đến bên cạnh Diệp Ngải: "Chị Ngải, bây giờ phải làm sao?"
Diệp Ngải trừng mắt nhìn Lý Phàm, cô ta tức giận nói: "Còn làm sao nữa? Đi điều tra cho tôi!"
Nói xong Lý Phàm thì tự mình đẩy xe lăn ra ngoài.
Bởi vì lúc này có Diệp Ngải ở đây nên hai cô nàng cũng không làm gì nữa, Tô Đại Lưu không cảm giác được người vuốt ve nên hỏi: "Đâu rồi? Đi đâu rồi vậy?"


Nhưng bản thân bị trói lại nên không thể tháo ruy băng bịt mắt được, ông ta đành phải tiếp tục hét lên: "Người đẹp đi đâu rồi? Có phải muốn anh đi tìm em không?"
"Thế thì phải cởi trói cho anh trước đã chứ? Không thì anh tìm các em kiểu gì? Đúng không?"
Diệp Ngải nhìn vẻ mặt hèn hạ của Tô Đại Lưu thì vô cùng bực bội, cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Đánh cho tôi!"
Đám đẹp yếu ớt vừa rồi bỗng chốc trở nên mạnh mẽ, bọn họ đè Tô Đại Lưu xuống ghế sô pha rồi ra sức đánh mạnh.
"Ôi trời, á…", Tô Đại Lưu căn bản không biết chuyện gì xảy ra thì đã bị đánh tới tấp, đã thế lại còn bị trói, có muốn đánh trả lại cũng không được.

Năm ngày trôi qua, Bạch Diệc Phi xuất viện.
Anh về đến biệt thự thì được Lý Tuyết đích thân chăm sóc.
Bạch Diệc Phi đang ngồi trong phòng khách xem tin tức tài chính, Lý Tuyết ngồi một bên gọt táo cho anh.
Một lúc sau Lý Tuyết đưa táo đã gọt vỏ đến trước mặt Bạch Diệc Phi.
Bây giờ Bạch Diệc Phi đã có thể cử động được, anh vươn tay cầm lấy một miếng: "Bà xã anh đảm đang thật".
Câu nói này khiến cho Lý Tuyết đỏ mặt, cô xấu hổ nhìn Bạch Diệc Phi, sau đó cúi đầu trả lời: "Gần trưa rồi, em đi nấu cơm đây".
Nói xong thì Lý Tuyết đứng dậy đi vào phòng bếp.
Sau khi ăn xong thì đúng lúc Trần Hạo đến tìm Bạch Diệc Phi, hai người đi ra sân sau biệt thự.
"Anh, em điều tra rồi, ba miếng đất đó quả nhiên có vấn đề".
Chương 315: Xây dựng thế lực

"Anh, sau này sợ là chúng ta sẽ gặp phải đối thủ còn mạnh hơn thế này nhiều, nhưng mà em vẫn không hiểu, làm sao mà hắn lại chắc chắn chúng ta sẽ tham gia đấu giá mấy mảnh đất đó?”

"Hơn nữa, nửa đường còn có nhiều người gây rối như vậy, còn có gã Liễu Vô Cùng đứng sau giở trò nữa, chẳng may chúng ta không cần mấy mảnh đất đó nữa thì sao?”

"Hơn nữa mấy mảnh đất kia đều có vấn đề, vậy thì làm sao lại được duyệt?”

Một loạt các câu hỏi mà Trần Hạo đưa ra khiến cho Bạch Diệc Phi càng cảm thấy lo lắng hơn: “Xem ra, những thứ chúng ta có thể nhìn thấy quá là ít rồi”.



"Vậy chúng ta...".

"Tạm thời đừng ra tay, ngồi im quan sát đã”.

Thực ra trong lòng Bạch Diệc Phi đang có một suy đoán, nhưng mà suy đoán này lại khiến cho anh cảm thấy bất an nên cũng không muốn tiếp tục nghĩ đến nữa.

"Đúng rồi, Từ Lãng vẫn chưa có tin tức gì sao?”



“Chưa có, vẫn đang điều tra”, Trần Hạo trả lời.

Buổi tối hôm đó, trên đường Tần Hoa đến chỉ nhìn thấy mỗi hai thi thể nằm bên đường sau đó là đến đám người Bạch Hổ chứ không hề nhìn thấy bóng dáng của Từ Lãng đâu cả, cũng không biết là anh ta đã đi đâu rồi.

Bạch Diệc Phi ừ một tiếng: "Cậu cứ đi làm việc của mình trước đi! Có việc gì thì nhớ kịp thời thông báo cho anh”.

Sau khi Trần Hạo rời đi.

Bạch Diệc Phi ngồi ở vườn sau nhà nhìn những khóm hoa cúc đang nở rộ mà suy nghĩ miên man.

Những tưởng mọi thứ trước mắt đều rất bình lặng, nhưng kỳ thực ẩn chứa bên trong là những cơn sóng ngầm mãnh liệt, chỉ hơi xao nhãng một chút thôi là sẽ bị hút vào trong đó.




Hiện tại bên cạnh anh, ngoài đám người của Diệp Ngải còn có một người giấu mặt đứng phía sau thao túng, rồi còn thêm Bạch Khiếu, những người này anh bắt buộc phải giải quyết hết.

Bất giác anh lại nghĩ đến Lý Tuyết, nếu như anh và Lý Tuyết được sống cuộc sống đơn giản bình dị như mấy ngày này thì tốt biết bao, một cuộc sống không có tính toán hãm hại lẫn nhau và không có nguy hiểm.

Đáng tiếc, những điều này quá xa xỉ, anh bắt buộc phải giải quyết hết tất cả mọi việc mới có thể mang đến một cuộc sống bình yên cho Lý Tuyết.

Bạch Diệc Phi nghĩ, có lẽ việc xây dựng thế lực ngầm cần phải được xem xét thực hiện sớm.

Anh đã có ý tưởng ban đầu cho kế hoạch này rồi, mà bệnh viện tư nhân mà anh sắp xây xong kia sẽ được đặt làm căn cứ địa của anh. Anh cần phải khiến cho tất cả mọi người không thể đoán ra được, một bệnh viên tư nhân lại chính là trụ sở của thế lực ngầm này.

Chương 316: Bệnh viện

Mấy ngày sau, vết thương của Bạch Diệc Phi đã lành, anh đã có thể xuống giường đi lại nhưng vẫn chưa thể hoạt động mạnh, đi bộ vẫn phải đi chầm chậm nếu không sẽ làm rách vết thương trên ngực.

Một chiếc SUV lặng lẽ lái vào bãi đậu xe của một bệnh viện tư nhân.

Trần Hạo và Bạch Diệc Phi bước xuống xe liền nhìn thấy Long Linh Linh và Lưu Hiểu Anh đã đứng ở đó đợi từ lâu.

“Chủ tịch”, Long Linh Linh mở miệng chào, nói mới nhớ, hình như đã rất lâu rồi cô ta chưa gọi cái tên chủ tịch này.



Lưu Hiểu Anh ngược lại không quá nghiêm túc như vậy mà tươi cười hớn hở chào: “Hey, lâu quá rồi không gặp nha!”

Bạch Diệc Phi nở nụ cười: "Đã lâu không gặp, lần trước cô không từ mà biệt là do xảy ra chuyện gì sao?”

Lời vừa dứt, mọi người đều quay sang nhìn Lưu Hiểu Anh, bởi vì lúc đó Lưu Hiểu Anh nói cô ta đi tiễn dì hai của mình, kết quả là cô cũng biến mất luôn, mà mọi người không ai biết được cô đã đi đâu làm gì cho nên bây giờ ai nấy đều rất tò mò.

Lưu Hiểu Anh ngập ngừng, nụ cười trên mặt cũng biến mất, còn quay sang lườm Bạch Diệc Phi: “Liên quan gì đến anh!”



Bạch Diệc Phi bị mắng một câu tự nhiên thấy rất ngại ngùng.

“Chẳng lẽ tôi nói sai à?”, Bạch Diệc Phi tỏ vẻ vô tội nhìn sang Trần Hạo, Trần Hạo lắc đầu, anh ta cũng chẳng biết tại sao.

Lưu Hiểu Anh hừ mũi kéo tay Long Linh Linh rồi xoay người bỏ đi.

Long Linh Linh có chút bất đắc dĩ chỉ đành nói với Bạch Diệc Phi: “Chủ tịch, chúng tôi đi vào trước nhé”.

“Ừ, đi đi!”, Bạch Diệc Phi gật đầu sau đó quay ra nói với Trần Hạo: “Cậu cũng đi đi, anh tự đi loanh quanh một vòng”.

Sau đó, Bạch Diệc Phi từ từ đi vào thang máy lên sảnh chính tại lầu một.

Sảnh chính là quầy tư vấn khám bệnh, lấy số và khu vực nghỉ ngơi, cho dù là trong ngày làm việc thì số người trong bệnh viện cũng khá là ít, hầu như chỉ có vài y tá đi lại.

Bạch Diệc Phi vừa bước đến quầy tư vấn, đang định đóng giả làm một bệnh nhân bình thường đến để xin tư vấn khám bệnh. Nhưng anh còn chưa kịp mở miệng thì đã nhìn thấy một người đàn ông toàn thân đầy bụi bặm, trên quần áo còn dính một chút dầu xe đen đen xông thẳng vào đây.

Mà trong lòng ông ta là một bé trai toàn thân đầy máu, đứa bé đại khái tầm mười hai mười ba tuổi.

Người đàn ông với giọng nói có phần hoảng loạn: “Cứu nó, làm ơn cứu lấy nó, nhất định phải cứu được nó”.

“Anh đừng lo, cũng đừng vội, chúng tôi sẽ chuẩn bị mổ cấp cứu ngay bây giờ”, một y tá thấy vậy thì có vẻ như nhìn nhiều thành quen, cô ta trả lời rất chuyên nghiệp hầu như không thể nghe ra sự bối rối hay lo lắng nào trong giọng nói.

Nghe thấy vậy thì trong lòng người đàn ông bỗng thấy yên tâm hơn rất nhiều.

Rất nhanh sau đó, có y tá kéo một chiếc giường bệnh đến, trong sự giúp đỡ của các y tá khác bọn họ nhanh nhẹn đặt đứa trẻ người đầy máu đang hôn mê đặt lên giường.




Khi đến trước cửa phòng cấp cứu, có một người đàn ông trung niên tầm bốn mươi tuổi đi đến, ông ta chính là bác sĩ chuẩn bị mổ cấp cứu cho đứa bé kia.

Bác sĩ này họ Chương, là một bác sĩ giàu kinh nghiệm, bình thường cũng là một bác sĩ có tiếng trong bệnh viện.

Bác sĩ Chương vừa đi vừa đeo khẩu trang lên mặt mình vừa hỏi: “Tình trạng của bệnh nhân thế nào?”

“Tai nạn xe cộ, bác sĩ, ông nhất định phải cứu nó!”, người đàn ông lập tức trả lời, trên gương mặt ông ta đầy sự lo lắng và bất an, còn có một chút âu lo khó mà nhận ra được.

Bác sĩ Chương nói: "Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức, anh đi nộp tiền trước, chúng tôi lập tức tiến hành làm phẫu thuật!"

Nghe xong, người đàn ông kia nói: "Bác sĩ, ông cứ làm phẫu thuật trước, tôi... bây giờ tôi không mang nhiều tiền như vậy, tôi sẽ đi rút tiền ngay".

Bác sĩ nghe vậy thì cau mày: "Xin lỗi, đây là quy định của bệnh viên, phải nộp phí trước mới được làm phẫu thuật".

Chương 317: Cầu xin bác sĩ

Người đàn ông vô cùng lo lắng: “Bác sĩ, cầu xin bác sĩ hãy cứu cậu bé trước, cầu xin ông hãy cứu cậu bé trước. Tôi thật sự sẽ đi lấy tiền ngay lập tức. Bác sĩ, cầu xin ông, cầu xin ông mà!”

Bác sĩ Chương bình tĩnh đứng đó rồi nói: “Vừa rồi có phải cậu nói đây là tai nạn xe cộ, mà cậu chính là người gây ra tai nạn đúng không?”

Người đàn ông sững sờ, sau đó nhanh chóng gật đầu: “Đúng vậy”.

Bác sĩ Chương nói: “Cậu đâm người ta, mà hai người không có quan hệ ruột thịt nào, cậu bảo đi lấy tiền, chúng tôi làm sao tin tưởng cậu được chứ? Nhỡ may cậu lấy cớ trốn mất thì chúng tôi biết đòi tiền ai đây?”



“Tôi…tôi…”, người đàn ông vô cùng luống cuống, cuối cùng người đó quỳ bộp xuống đất: “Bác sĩ, tôi không chạy trốn đâu, thật đó. Xin ông mau cứu người trước đi, xin ông đó. Tôi không có tiền nhưng có thể vay tiền được. Tôi nhất định sẽ thanh toán mà!”

“Bác sĩ, cầu xin ông, ông mau cứu người trước đi!”, người đàn ông đó vừa nói vừa dập đầu.

Nhưng bác sĩ Chương với đám y tá trước mặt lại dửng dưng và thờ ơ, không ai bước tới kéo người ta đứng dậy cả. Bác sĩ Chương dửng dưng nói: “Cậu có dập đầu cũng vô dụng thôi. Nếu như cậu không trả tiền thì chúng tôi sẽ không tiến hành phẫu thuật”.

“Đây là bệnh viện tư nhân, không phải bệnh viện công. Muốn phẫu thuật ở bệnh viện tư nhân thì phải thanh toán tiền trước. Cậu cầu xin tôi cũng vô ích thôi. Nên giờ tranh thủ thời gian nghĩ cách xoay tiền đi!”



“Nếu không trong lúc cậu đứng đây cầu xin thì bé trai kia đã chết từ lâu rồi đấy!”

Người đàn ông rất lo lắng, anh ta không ngừng dập đầu cầu xin bác sĩ, xin bác sĩ mau phẫu thuật cho đứa bé kia. Nhưng đám bác sĩ Chương chỉ lẳng lặng đứng đó nhìn, không có bất cứ phản ứng gì.

Lúc này mấy người đi ngang qua đều đã vây xung quanh, bọn họ nhìn thấy cảnh này nhiều đến nỗi giờ cũng quen luôn rồi, thậm chí còn có người đến khuyên bảo: “Người anh em, bệnh viện tư nhân là như vậy đấy. Nếu như không trả tiền thì sẽ không chịu phẫu thuật đâu”.

“Đúng đấy, anh nhanh chóng đi xoay sở tiền nong đi! Không thì không cứu nổi đâu”.

“Anh có dập đầu cũng vô ích thôi!”

“Haiz, cứ cách vài ngày lại có một cảnh như này…”

Bạch Diệc Phi cũng rất tò mò nên mới đi theo đến đây, không ngờ anh lại nhìn thấy cảnh này, trong lòng lập tức bùng lên lửa giận.

Nơi này là bệnh viện, mà bác sĩ và y tá có trách nhiệm chăm sóc và cứu chữa người bị thương, khi đối diện với tình huống thế này thì chẳng phải bọn họ nên nhanh chóng làm phẫu thuật cứu người sao?

Vậy mà bọn họ làm gì thế? Cứ nhất quyết phải chờ đến khi giao tiền mới chịu tiến hành phẫu thuật. Nếu như bệnh viện nào cũng làm ăn như thế này thì còn cứu ai được nữa?

“Mấy người là bác sĩ, không phải là quân tư bản độc ác. Trách nhiệm của mấy người là cứu người chứ không phải mòi tiền!”

Bác sĩ Chương nhìn lại, ông ta không vừa lòng với lời nói của Bạch Diệc Phi: “Anh là ai? Đã không biết gì thì đừng nói linh tinh”.

Bạch Diệc Phi lạnh lùng nhìn bọn họ: “Tôi không hiểu hả? Ha ha, vậy ông nói cho tôi biết bác sĩ phải làm những gì đi? Không phải cứu người à? Đừng nói với tôi bác sĩ đến đây là để thu tiền nhé!”

“Anh!”, sắc mặt bác sĩ Chương sầm xuống: “Anh thì biết cái gì? Đúng là bác sĩ thì phải cứu người, nhưng bác sĩ cũng là người, cũng cần phải sống. Chẳng lẽ chúng tôi có thể sống sót được bằng việc cứu người hả?”

“Chúng tôi cũng cần tiền, cần nuôi gia đình. Nếu như không có tiền thì ai sẽ chữa bệnh cứu người chứ?”

“Anh có biết chuyện gì đang xảy ra không? Cậu ta là người gây ra tai nạn. Nếu cậu ta bỏ trốn thì chúng tôi phải làm sao bây giờ?”

“Anh cho rằng điều hành cả một bệnh viện lớn thế này thì không cần tiền sao? Không cần tiền trả cho bác sĩ y tá, không cần tiền mua thiết bị y tế hả?”

“Vậy nên đã không hiểu thì đừng có mà nói linh tinh!”

Lúc này những người xung quanh cũng đã bắt đầu bàn tán ầm ĩ.

“Chuyện này cũng không thể trách bác sĩ Chương được, dù sao đây cũng là bệnh viện tư nhân”.

“Đúng vậy, bác sĩ Chương làm phẫu thuật rất tốt. Chắc chắn ông ta bị ép buộc thôi”.

“Haiz, anh bạn trẻ này quá xúc động rồi”.

“…”

Bạch Diệc Phi siết chặt nắm đấm. Tiền, mở miệng ngậm miệng đều chỉ có tiền, mẹ nó chứ, đây là những gì bác sĩ nên nói sao?

Mà những người này đều là bệnh nhân hoặc là người nhà, vậy mà cũng thốt ra câu đó được, chẳng qua chỉ muốn lấy lòng bác sĩ Chương mà thôi. Nói trắng ra bọn họ cũng không thực sự đồng ý điểm này của bệnh viện.

Trong lòng Bạch Diệc Phi cảm thấy có chút khó chịu. Đây chính là bản tính của con người. Khi đối mặt với chuyện của người khác thì bọn họ sẽ không đứng ở góc độ của người đó để suy nghĩ vấn đề, thậm chí còn ích kỷ cho rằng đó là đúng.

Nhưng mà đến bây giờ bọn họ vẫn không thử nghĩ xem, nếu như đổi lại người bị thương kia là người nhà của họ thì sao? Liệu bọn họ có còn mạnh dạn đồng ý với bác sĩ Chương nữa không?

Bỏ đi, đám người như thế rất nhiều, có nói cũng không lại bọn họ, cũng không thể thay đổi được suy nghĩ của bọn họ đâu.

Bạch Diệc Phi hít sâu một hơi, anh cố gắng dằn cơn tức lại. Dù sao cứu người là quan trọng nhất: “Muốn tiền đúng không? Được thôi, mấy người cứu người đi, tôi trả tiền”.

“Cái gì?”, bác sĩ Chương giống như đang nghe chuyện cười: “Anh trả tiền sao? Anh là ai hả? Anh có tiền à? Anh cũng giống cậu ta đúng không? Hay là mấy người cùng một giuộc với nhau?”

Bạch Diệc Phi thẳng thừng lấy ra một tấm thẻ đen rồi đưa cho y tá.

Vẻ mặt bác sĩ Chương lạnh lùng: “Mau đi quẹt thẻ đi, tôi muốn xem thử thẻ anh ta có thể thanh toán được hay không.”

Bọn họ chưa từng nhìn thấy tấm thẻ như của Bạch Diệc Phi, thẻ này quẹt được ấy hả? Chuyện viển vông? Chắc vì không có tiền nên thấy sốt ruột, vì thế mới đứng ra diễn kịch cùng với đồng bọn đúng không!

Bác sĩ Chương đưa tấm thẻ đen của Bạch Diệc Phi cho một y tá đi thanh toán.

Bác sĩ Chương hừ lạnh một tiếng, ông ta đứng đó đợi kết quả.

Những người xung quanh thấy thế thì xì xào bàn tán.

“Tôi chưa từng thấy thứ đó! Đây là thẻ ngân hàng hả?”

“Không biết nữa, tôi cũng chưa nhìn thấy bao giờ, không phải lừa đảo đấy chứ?”

“Tôi cũng cảm thấy vậy, nhìn quần áo mà anh ta mặc xem, trông không người có tiền cho lắm?”

Bạch Diệc Phi đứng yên ở đó, trong lòng anh rất lo lắng, anh hy vọng cô y tá kia trở về nhanh một chút. Lúc nãy đã kéo dài mất một lúc rồi, không biết đứa bé kia thế nào rồi? Không biết còn kịp thời cứu chữa hay không?

Anh nhìn sang người đàn ông còn đang dập đầu, sau đó nhíu mày lại vươn tay ra kéo người đó dậy: “Không sao rồi, tôi đã trả tiền rồi, sẽ tiến hành phẫu thuật nhanh thôi”.

“Hả?”, người đàn ông kia ngơ ngác, giống như không nghe thấy những lời mà bọn họ vừa nói.

Bạch Diệc Phi cảm thấy có chút quái lạ, nhưng cũng không để trong lòng: “Bọn họ sẽ tiến hành phẫu thuật nhanh thôi, anh đứng lên trước đi”.

Lúc này y tá vội vàng chạy về, trên mặt cô ta tràn ngập vẻ sợ hãi.

Bác sĩ Chương thấy thế thì nhíu mày: “Đã xảy ra chuyện gì?”




“Thẻ này, thẻ…”

Y tá không nói được một câu hoàn chỉnh, còn bác sĩ Chương nghe thấy thế thì tưởng là trong thẻ không có tiền, ông ta nói với Bạch Diệc Phi: “Trong thẻ này không có tiền, anh còn giả vờ giả vịt cái gì nữa?”

“Không có tiền?”, Bạch Diệc Phi nhìn cô y tá kia.

Y tá nhanh chóng lắc đầu: “Không phải. Có, có, chỉ là tôi…tôi không cẩn thận…không cẩn thận quẹt hơi nhiều…”

Cô ta nói xong thì bác sĩ Chương kinh ngạc. Ca phẫu thuật này bình thường sẽ thu trước hai trăm ngàn, sau này sẽ tính toán lại sau. Mà y tá này nói quẹt hơi nhiều, ý là trong thẻ này không chỉ có tiền, mà còn có nhiều hơn hai trăm ngàn sao!

Bạch Diệc Phi chỉ thản nhiên hỏi lại: “Tổng cộng đã quẹt hết bao nhiêu?”

“Hai…hai triệu”, y tá nói xong thì như sắp khóc đến nơi.

Chỉ trong nháy mắt ngoài cửa phòng cấp cứu đột nhiên yên lặng đến mức nghe thấy cả tiếng kim rơi.

Lúc này bác sĩ Chương đã trợn tròn hai mắt, ông ta không tin vào tai mình, vì thế đã hỏi lại lần nữa: “Bao nhiêu?”

Chương 318: Ông bị đuổi việc

“Hai triệu…”

Bác sĩ Chương nghe thấy con số này thì suýt chút nữa ngã ngửa về sau. Mẹ nó chứ, đây là ai vậy? Không ngờ lại có hẳn hai triệu!

“Chuyện này…làm sao có thể được? Đây là thẻ ngân hàng sao?”, bác sĩ Chương không cam lòng hỏi lại.

Ông ta nói xong thì cả đám người gật đầu phụ hoa theo.



“Đúng vậy, sao tôi lại chưa thấy thẻ ngân hàng nào như thế này?”

“Tôi cũng chưa nhìn thấy bao giờ”.

“Đây không phải là thẻ ngân hàng đúng không?”

Bạch Diệc Phi không hề giải thích, anh chỉ vươn tay cầm chiếc thẻ ngân hàng về: “Không sao hết”.



Không phải chứ, đây là hai triệu đấy? Chứ không phải là hai mươi ngàn hay hai trăm ngàn đâu!

Điều này… chứng tỏ hai triệu đối với anh ta cũng chỉ như hai trăm ngàn mà thôi đúng không?

Cả đám người âm thầm phỏng đoán, bọn họ vừa nghĩ thế thì đã muốn nôn ra máu.

Sắc mặt bác sĩ Chương trắng bệch, người có thể coi hai triệu như con bò rụng lông cây me rụng lá thì chắc chắn không phải người bình thường như ông ta nghĩ, anh chắc chắn là con trai của chủ tịch nào đó, thế nên mới không quan tâm đến tiền bạc.

Nhưng bác sĩ Chương không nghĩ rằng anh sẽ là ông chủ của công ty nào đó, bởi vì tuổi tác Bạch Diệc Phi còn quá trẻ, không ai cho rằng anh là chủ tịch, huống hồ còn là chủ tịch tập đoàn Hầu Tước nữa.

Lúc này y tá run sợ nói: “Thưa anh, thành thật xin lỗi. Bệnh viện không có nhiều tiền như vậy, đợi đến khi gom đủ sẽ trả lại cho anh, nếu không chúng tôi sẽ chia nhỏ khoản tiền ra để hoàn trả”.

“Tôi đã nói rồi, không sao cả”, Bạch Diệc Phi nói: “Cô trả lại cho tôi rồi thì tôi vẫn sẽ đưa lại nó cho bệnh viện thôi”.

“Cái gì?”

Mọi người nghe xong đều không hiểu nổi, tại sao vẫn đưa lại cho bệnh viện chứ? Chẳng lẽ anh cũng muốn làm phẫu thuật hả? Nhưng nhìn qua thì có giống người bị bệnh lắm đâu?

Bác sĩ Chương nghe xong thì ánh mắt lập tức sáng lên, ông ta nhanh chóng bước lên một bước rồi nở nụ cười vặn vẹo: “Ấy ấy, anh bạn này, không biết người anh có chỗ nào không khỏe sao? Nếu như phẫu thuật thì tôi khá có kinh nghiệm đấy, tôi có thể…”

Bạch Diệc Phi nâng ngón tay lên: “Thứ hai, sở dĩ tôi nói như vậy là vì bệnh viện này mấy phút nữa sẽ thuộc về tôi thôi”.

“Cái gì?”

Cả đám người hết sức kinh hãi.

Đương nhiên sau khi khiếp sợ thì bọn họ lại nghi ngờ Bạch Diệc Phi.

“Này chàng trai, anh đúng là có tiền thật, nhưng sao anh có thể mua được bệnh viện này chứ?”

“Đúng vậy, muốn mua lại một bệnh viện thì phải tốn một khoản lớn đấy”.

“Tôi nghĩ anh ta nói dóc thôi đúng không?”

Sau khi kịp phản ứng lại thì bác sĩ Chương cảm thấy vừa rồi mình đã bị sỉ nhục, nên ông ta lập tức sầm mặt: “Thưa anh, anh có hai triệu nhưng không có nghĩa anh có thể mua lại bệnh viện của chúng tôi. Chúng tôi là bệnh viện tư nhân, không thiếu vài đồng kia của anh đâu!”

Bạch Diệc Phi không để ý đến bác sĩ Chương, anh nhìn về mấy người đang đi từ hành lang về phía bên này, bao gồm cả viện trưởng, Long Linh Linh, Lưu Hiểu Anh, Trần Hạo và Ngưu Vọng.

“Bác sĩ Ngưu, làm phiền anh tranh thủ thời gian tiến hành phẫu thuật”, Bạch Diệc Phi nói với Ngưu Vọng: “Đã chậm trễ mất một lúc rồi”.

Ngưu Vọng đi đến, ông ta cũng không biết đang xảy ra chuyện gì, ông ta nhìn về phía bác sĩ Chương và mấy người đang đứng xung quanh, sau đó đại khái cũng đoán được đã xảy ra chuyện gì: “Mọi người nhanh chóng chuẩn bị tốt rồi theo tôi vào trong”.

Bạch Diệc Phi nghe vậy thì lập tức lên tiếng: “Ngoại trừ bác sĩ Chương. Ông ta không được phép bước vào”.

“Tại sao chứ?”, sắc mặt bác sĩ Chương rất khó coi. Bị một người trẻ tuổi nói vậy mà ông ta không chửi thẳng mặt thì đã tốt lắm rồi đấy.

Ngưu Vọng thấy vậy lập tức giảng hòa: “Phẫu thuật quan trọng hơn, đừng nói linh tinh nữa”.

Ở bệnh viện này Ngưu Vọng có tiếng nói rất lớn, nên tất nhiên mọi người đều nghe lời ông ta, mấy y tá và bác sĩ khác đều đi vào phòng phẫu thuật.

Thật ra ông ta cũng muốn để cho bác sĩ Chương vào phẫu thuật. Dù sao trong phương diện này thì bác sĩ Chương làm rất tốt. Nhưng mà sau khi thấy thái độ của Bạch Diệc Phi thì ông ta đành lắc đầu từ bỏ.

Cửa phòng phẫu thuật nhanh chóng đóng lại, bác sĩ Chương bị ngăn ở bên ngoài.

Lúc này viện trưởng đi tới: “Bác sĩ Chương là bác sĩ phẫu thuật lâm sàng khá tốt ở bệnh viện chúng tôi, tôi thấy để nên để ông ấy vào trong thì tốt hơn”.

Bạch Diệc Phi lặng lẽ đảo mắt, anh cười lạnh lùng: “Một bác sĩ không có đạo đức nghề nghiệp thì không xứng làm phẫu thuật”.

Viện trưởng há to miệng: “Chuyện này cũng không thể trách bác sĩ Chương được, dù sao thì…”

“Không cần nói nữa”, Bạch Diệc Phi xua tay ngắt lời viện trưởng: “Tôi có suy nghĩ của riêng mình, ông không cần nói nữa”.

Bác sĩ Chương nghe nghe thấy thế thì không chịu được nữa: “Tại sao anh lại ăn nói với viện trưởng như thế? Anh nghĩ rằng bản thân là ai chứ?”

Viện trưởng nghe ông ta nói như vậy thì bị sợ đến mức toát mồ hôi, viện trưởng kéo bác sĩ Chương lại: “Đừng nói nữa, tự tôi có quyết định của mình”.

Bác sĩ Chương không hiểu, ông ta còn muốn nói thêm gì nữa thì Bạch Diệc Phi đã mở miệng: “Lý do là giờ tôi đã là chủ tịch của bệnh viện này, thế đã được chưa!”

Đám người Trần Hạo đi tới đứng bên cạnh Bạch Diệc Phi, Long Linh Linh nhanh chóng ra mặt: “Thật xin lỗi, qua cuộc trao đổi vừa nãy thì bắt đầu từ bây giờ, bệnh viện tư nhân này đã bị chủ tịch của chúng tôi đã mua lại. Anh ấy mới chính là chủ tịch của bệnh viện này”.

Bác sĩ Chương giống như sét đánh bên tai.

Còn những người vây xem thì kinh ngạc há hốc mồm.

Vừa rồi còn bảo người ta chém gió, giờ thì bị vả mặt rồi. Người ta thật sự mua lại bệnh viện này rồi đấy!

Bác sĩ Chương sửng sốt hồi lâu, sau đó ông ta nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Chủ tịch, chúng tôi thật sự không biết anh đến đây. Thật sự xin lỗi, là tôi có mắt không tròng. Chủ tịch anh rộng lượng, chắc chắn sẽ không so đo với sai lầm của đám làm công ăn lương như chúng tôi phải không?”

Ông ta đã cố gắng hạ thấp bản thân xuống, vừa khéo xung quanh có rất nhiều người vây xem, là một chủ tịch mới nhận chức thì tất nhiên sẽ muốn làm một tấm gương tốt trước mặt bệnh nhân và người nhà rồi. Đồng thời cũng phải thể hiện ra mình là người rất rộng lượng nữa.

Đáng tiếc bác sĩ Chương nghĩ thì hay nhưng Bạch Diệc Phi lại không nghĩ như vậy!

“Không, tôi muốn so đo đấy”, Bạch Diệc Phi lạnh lùng nói: “Ông không đề cao việc cứu người mà chỉ chăm chăm tiền nong. Điều này đã vi phạm đạo đức nghề nghiệp của một bác sĩ. Thế nên ông không xứng làm bác sĩ!”

“Tôi muốn một bác sĩ hết lòng hết dạ vì bệnh nhân, chứ không phải hạng bác sĩ bị đồng tiền làm mờ con mắt. Vì thế từ giờ trở đi ông đã bị đuổi việc!”




Thật ra những bệnh nhân và người nhà đang đứng đây mới là người cảm nhận được sâu sắc nhất. Bởi vì bọn họ biết có rất nhiều bệnh nhân vì không đóng nổi tiền viện phí mà bị kéo dài thời gian, cho tận tới khi mất mạng thì thôi.

Lúc này nghe được câu nói đó thì mọi người đã cảm thấy tin tưởng và an tâm đối với bệnh viện này. Có một chủ tịch như thế này thì bọn họ tin rằng cho dù bản thân không có tiền thì cũng có thể được cứu chữa kịp thời.

Còn bác sĩ Chương thì lại trợn tròn hai mắt.

Cách làm của ông ta trong hầu hết tình huống đều không có vấn đề gì. Hơn nữa cũng không phải chỉ có mình ông ta làm như thế, thậm chí còn có nhiều nữa là đằng khác.

Nhưng tại sao chỉ mình ông ta bị đuổi việc chứ? Chỉ vì ông ta không may gặp phải chủ tịch mới nhận chức hay sao?

“Không, anh không thể làm như vậy được!”, bác sĩ Chương lắc đầu: “Anh không phải viện trưởng, anh không biết gì cả, anh không thể tự ý quyết định như vậy được!”

Viện trưởng cũng đứng ra đỡ lời: “Chủ tịch Bạch, mặc dù bác sĩ Chương đã làm sai, nhưng cũng không nên…”

Bạch Diệc Phi lạnh lùng nhìn sang: “Ông cũng bị đuổi việc! Làm viện trưởng mà lại thuê một bác sĩ như vậy, không những thế còn mặc kệ mấy hành động này của ông ta, thế nên ông cũng phải chịu trách nhiệm!”

Chương 319: Hà Thu Hữu

Bạch Diệc Phi biết viện trưởng này cũng không phải người tốt lành gì. Lần trước khi Lý Tuyết ngất xỉu, lúc Lưu Hiểu Anh đi ra nói có thể cứu chữa được thì ông ta đã nói chuyện vô cùng khó nghe, hơn nữa điều này cũng chứng tỏ tính cách của ông ta chẳng ra gì.

Mấu chốt là nếu không có sự cho phép của viện trưởng thì sao bác sĩ Chương dám làm như vậy chứ?

Sau khi viện trưởng phản ứng lại thì vội nói: "Không được, tôi có làm gì sai đâu? Sao anh có thể đuổi việc tôi?"

Bạch Diệc Phi hừ lạnh một tiếng: "Là một viện trưởng thì ông phải là một đầu tàu. Hơn nữa nếu không có sự cho phép của ông thì sao bệnh viện lại làm việc như thế chứ?"



"Trách nhiệm của ông còn lớn hơn cả ông ta! Hơn nữa viện trưởng được các cổ đông bổ nhiệm. Vì thế với tư cách là chủ tịch, tôi có quyền bổ nhiệm một viện trưởng mới. Và cũng có quyền xử lý đối với những người làm việc sai trái".

Bạch Diệc Phi nói xong thì bước đi mà không ngoảnh đầu lại.

Long Linh Linh và Lưu Hiểu Anh thấy thế cũng nhanh chóng chạy theo.

"Những chuyện sau này sẽ do hai người xử lý. Còn chức viện trưởng sẽ giao lại cho Ngưu Vọng, anh ấy sẽ biết cách quản lý bệnh viện thế nào".



"Bắt đầu từ ngày mai phải nhanh chóng tiến hành đợt huấn luyện cho tất cả nhân viên trong bệnh viện. Tôi muốn bọn họ phải đặt bệnh nhân lên hàng đầu, phải biết rõ trách nhiệm của bác sĩ hay y tá là gì".

Bạch Diệc Phi lại nói: "Đưa người đàn ông kia tới phòng nghỉ đi. Tôi sợ người nhà thằng bé tới sẽ có những phản ứng cực đoan".

"Tình hình phẫu thuật của cậu bé kia phải báo cáo cho tôi biết, lúc người nhà cậu bé ấy tới cũng phải báo cho tôi ngay".

....

Trở lại phòng làm việc, Bạch Diệc Phi sắp xếp một số chuyện, anh đang chuẩn bị đi xem tình hình buổi phẫu thuật của cậu bé kia thì có một y tá chạy tới.

"Không xong, không xong rồi! Người... người đàn ông đó... anh ta... anh ta có hơi không bình thường..."

"Không bình thường?", Bạch Diệc Phi nghi ngờ: "Sao lại không bình thường? Hơn nữa dù có không bình thường nhưng tại sao cô lại đến tìm tôi?"

Cô y tá kia vội vàng lắc đầu: "Chuyện này, không thể nói rõ được. Bây giờ bác sĩ Ngưu vẫn còn đang làm phẫu thuật, vì thế..."

Bạch Diệc Phi ừ một tiếng, anh vừa đi vừa nói: "Thế cô đưa tôi đến xem một chút!"

...

Bên trong một phòng làm việc khác, người đàn ông khắp lấm lem bùn đất, ánh mắt cậu ta vô hồn ngồi ở đó, trong miệng vẫn đang lẩm bẩm gì đó.

"Anh sao thế?"

Người đàn ông dường như không nghe thấy lời của Bạch Diệc Phi, anh ta vẫn duy trì ánh mắt và dáng vẻ vô hồn đó.

Bạch Diệc Phi cau mày, cô y tá kia bước tới định nói gì đó. Thế nhưng người đàn ông kia đột nhiên động đậy, anh ta chợt co người lại, cuối cùng ánh mắt cũng tỉnh táo lại, nhưng anh ta rất sợ cô y tá.

"Anh ta sao thế? Anh ta đang sợ cô sao? Cô đã làm gì anh ta rồi?", Lưu Hiểu Anh vừa đuổi tới đã vội vã hỏi.

Cô y tá cảm thấy oan ức: "Tôi không làm gì hết. Tôi chỉ mới đưa anh ta đến đây rồi bảo anh ta nghỉ ngơi một lát, không được suy nghĩ quá nhiều thôi. Tôi còn nói cho anh ta biết đứa trẻ kia đang được phẫu thuật rồi, nhưng anh ta nghe xong thì lại trở nên sợ hãi, co rụt người lại..."

Bạch Diệc Phi nghe thấy thế thì cảm thấy có gì đó không đúng, anh mau chóng bảo cô y tá ra ngoài.

Chờ tới khi cô y tá đã rời khỏi đó.

Thì Bạch Diệc Phi mới đi tới trước mặt người đàn ông: "Đứa bé mà anh đưa tới không sao cả".

Khi người đàn ông nghe thấy đứa bé kia thì nhanh chóng trở nên không bình thường, lúc này anh ta còn lắc đầu nói gì đó: "Tiền... mau cứu đứa bé... tiền..."

Nghe được điều này thì ánh mắt Bạch Diệc Phi nhanh chóng trầm xuống. Anh ta bị như thế ngoại trừ nguyên nhân cá nhân ra thì còn do bị bác sĩ Chương kích thích nữa. Bác sĩ Chương đó hễ mở miệng ra là nhắc tới tiền, vì thế mới khiến anh ta lẩm bẩm tiền nong trong miệng suốt thế.

Nhưng mà chắc anh ta phải sốt ruột vì không có tiền lắm mới trở nên thế này được?

"Anh không cần lo lắng về vấn đề tiền bạc đâu. Tôi sẽ cho anh tiền, anh không bỏ tiền ra, anh nghe thấy không?", Bạch Diệc Phi cúi đầu nói.

Rốt cuộc thì người đàn ông đó cũng ngẩng đầu lên, anh ta sững sờ nhìn Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi lại nói: "Không sao rồi, đứa bé đó đang được làm phẫu thuật, sẽ không có chuyện gì đâu, anh phải tin vào năng lực của bác sĩ".

"Có thật không?", người đàn ông hỏi lại.

Bạch Diệc Phi gật đầu: "Thật, nhưng anh có thể nói cho tôi biết anh đang gặp khó khăn gì không?"

Người đàn ông thở phào nhẹ nhõm, anh ta ngồi ngây ngẩn trên ghế salon, cuối cùng mới chậm rãi lên tiếng: "Tôi tên là Hà Thu Hữu, trong nhà cũng chỉ có một mình tôi, nhưng tôi..."

Vừa nói tới đây thì anh ta lại bật khóc.

Khi anh ta khóc xong rồi thì mới nghẹn ngào nói: "Tôi bị bắt vào tù, bố tôi chết... mẹ tôi cũng bị bệnh... tôi... "

Anh ta nói năng lộn xộn, nhưng cuối cùng thì ba người Bạch Diệc Phi cũng đã hiểu được đầu đuôi.




Hóa ra đầu năm năm trước do anh ta lỡ tay khiến người khác bị thương nên đã bị tố cáo, sau đó thì bị bắt vào tù. Anh ta ngồi tù bốn năm, lúc đang ở tù thì bố anh ta không chống đỡ nổi đã qua đời.

Còn mẹ anh ta cũng ngã bệnh, sau khi Hà Thu Hữu ra tù thì không còn gì cả, anh ta đối mặt với tình cảnh như thế thì vô cùng luống cuống.

May mà cuối cùng cũng tìm được công việc lái xe tải. Hôm nay cũng là ngày đầu tiên anh ta đi làm, anh ta nghĩ bản thân phải biểu hiện thật tốt để cấp trên coi trọng.

Nhưng bất ngờ luôn tới những lúc người ta không ngờ.

Đầu tiên, anh ta đi tới con đường kia, nhưng con đường đó đang sửa chữa nên tạm thời bị ngăn lại, anh ta phải đi sang đường khác. Nhưng đi đường vòng sẽ mất thời gian nhiều hơn, anh ta sợ làm chậm trễ thời gian nên đã lái xe hơi nhanh một chút.

Quan trọng hơn chính là lúc lái xe vì sợ bị trễ giờ, sợ cấp trên trách mắng ngày đầu đi làm đã đi trễ, nên anh ta đã chuyên tâm lái xe.

Nhưng kết quả tới khúc rẽ thì có một chiếc xe đạp đột nhiên lao tới khiến anh ta sợ hết hồn, mặc dù đã vội vàng đạp phanh nhưng cũng không kịp, không thể khống chế được xe tải nữa.

"Rầm!"

Hai chiếc xe tông vào nhau, kết quả thế nào thì không cần nghĩ cũng biết.

Bạch Diệc Phi đã hiểu được đại khái. Tình trạng của anh ta đừng nói đến tiền phẫu thuật cho đứa bé này, mà ngay cả tiền thuốc men cho bản thân cũng không trả nổi ấy chứ. Bạch Diệc Phi im lặng thở dài, đột nhiên anh nhớ tới Trần Hạo.

Chương 320: Chủ động giúp đỡ

Trần Hạo và Hà Thu Hữu rất giống nhau, bọn họ đều không muốn sống nghèo khó, chật vật như vậy nhưng cuộc đời đâu cho phép.

Mà người như bọn họ thì nhiều không đếm xuể, ai ai cũng có nỗi khổ riêng, nhưng trong mắt người khác thì nghèo chính là nghèo!

Bạch Diệc Phi nghĩ nghĩ, trước khi anh trở thành chủ tịch Hầu Tước, chẳng phải cũng như vậy sao?

Đặc biệt là lúc em gái xảy ra tai nạn, anh thực sự bất lực, không có tiền làm phẫu thuật anh mới đành đi cầu xin ông cụ Lý, cho dù bị người ta xỉ nhục anh cũng cam chịu.



“Aizz…”.

Bạch Diệc Phi thở dài: “Anh đừng lo lắng, tạm thời cứ ở lại đây, chúng tôi sẽ xử lý. Nếu anh sợ mất việc thì thế này đi, hiện tại tôi là chủ tịch bệnh viện, tôi tuyển dụng anh, còn về việc để anh làm gì thì phải xem năng lực của anh”.

“Trước đó thì đợi anh bé kia làm phẫu thuật xong đã, anh cứ làm chuyện mà mình nên làm đi”.

Hà Thu Hữu lập tức gật đầu đồng ý. Anh ta còn định quỳ xuống dập đầu với Bạch Diệc Phi nhưng Bạch Diệc Phi ngăn anh ta lại.



Bạch Diệc Phi thấy anh ta không còn vấn đề gì nữa thì rời đi. Đột nhiên anh nhớ đến mẹ của anh ta nên quay đầu lại: “Đợi mọi chuyện xong xuôi rồi thì anh mang mẹ mình đến bệnh viện đi, không cần tiền”.

Nói xong, Bạch Diệc Phi rời đi.

Ba người đi được một lát thì gặp được Trần Hạo đã giải quyết xong xuôi mọi chuyện. Sắc măt hắn ta trầm trọng: “Anh, người nhà đứa bé kia đến rồi, ầm ĩ hết cả lên”.

“Đi xem xem”, Bạch Diệc Phi cau mày nói.

Vì thế bốn người đi đến đại sảnh. Từ xa đã nghe thấy tiếng của người nhà đứa bé.

“Người đâm vào đâu? Bảo nó ra đây cho ông!”

“Cháu tôi mà có mệnh hệ gì thì tôi liều mạng với các người!”

“Ra đây!”

“Gọi người phụ trách bệnh viện của các người ra đây, chuyện này chưa xong đâu!”

Hai người dẫn đầu là một người phụ nữ và một người đàn ông trung niên. Người phụ nữ là mẹ của đứa bé còn người đàn ông là cậu nó, người bố thì lại không thấy đâu.

Trần Hạo bước lên một bước: “Cô chú làm ơn nói nhỏ thôi, đây là bệnh viện, cấm không được ồn ào. Hai người cứ thế này sẽ ảnh hưởng đến các bệnh nhân khác”.

“Ai quan tâm chứ? Bệnh viện các người còn dám che giấu, mau đưa người ra đây!”

“Đúng, mau giao thủ phạm ra đây!”

Trần Hạo sầm mặt: “Chú đừng làm ồn nữa, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ”.

“Anh là ai?”, người đàn ông liếc thấy Trần Hạo ăn mặc bình thường, cũng không mặc áo blouse: “Người ngoài như anh lắm mồm cái gì? Liên quan mẹ gì đến anh?”

Bạch Diệc Phi thấy vậy thì đi đến trước mặt Trần Hạo: “Chào chú, tôi là chủ tịch bệnh viện này. Nơi này là bệnh viện, không phải là nơi để chú làm loạn, có chuyện gì thì chúng ta có thể đến phòng làm việc bàn bạc”.

Người phụ nữ nghe vậy thì đánh giá Bạch Diệc Phi một lượt: “Anh là chủ tịch bệnh viện?”

“Đến đúng lúc lắm, mau giao người đâm con tôi ra đây, chúng tôi muốn bàn chuyện bồi thường với hắn”.

“Đúng, giao ra đây!”, người đàn ông gật đầu nói.

Bạch Diệc Phi thấy bọn họ không quan tâm gì đến con mình mà chỉ để ý đến việc bồi thường thì tức giận.

“Nơi này là bệnh viện, không phải nơi các người ăn vạ, nếu các người còn tiếp tục thì tôi không ngại đưa các người đến viện tâm thần đâu!”

“Còn nữa, đứa bé đang làm phẫu thuật là con các người à? Các người xứng làm mẹ và cậu nó ư? Các người không quan tâm đến tình trạng của nó thì thôi đi lại còn ở đây làm ầm ĩ lên đòi tiền?”

“Các người còn có lương tâm không?”

Nghe vậy, cả người đàn ông và người phụ nữ đều không dám nói gì nữa, hẳn là cảm thấy rất xấu hổ.

Lúc này, Bạch Diệc Phi lại nói: “Chúng tôi đã báo cảnh sát rồi, tình huống cụ thể thế nào cảnh sát sẽ giải quyết. Hai người yên lặng mà đợi kết quả phẫu thuật đi”.

Tiếp đó, anh đưa hai người đến phòng làm việc: “Hai người tự xem đi”.

Người đàn ông và phụ nữ đều cảm thấy khó hiểu, cho đến khi trên màn hình phát ra cảnh mà camera đã ghi lại.

Trong màn hình, Hà Thu Hữu quỳ trên đất không ngừng dập đầu: “Xin mọi người… Cứu em ấy…”.

“Nhìn thấy chưa? Anh ta là người gây ra chuyện nhưng một người xa lạ cũng sẽ cầu xin bác sĩ cứu con các người. Còn các người thì lại không quan tâm nó mà chỉ biết đến tiền. Tôi thật sự nghi ngờ, các người có thực sự là người nhà đưa bé không?”, Bạch Diệc Phi lạnh lùng nhìn bọn họ.

Xem lại cảnh đó khiến hai người kia không khỏi xấu hổ, bọn họ còn không bằng một người xa lạ.

Thật ra trên đời này có không ít người như họ, biết con mình bị đâm phải thì sẽ nhận được một khoản tiền bồi thường. Đối với một gia đình bình thường mà nói, số tiền đó quả thực có ý nghĩa rất lớn.

Nhưng loại tâm lý này giống như một căn bệnh vậy. Dù sao tính mạng con người không thể dùng tiền bạc để mua được, huống hồ đó còn là con mình.

Không lâu sau cảnh sát đã đến. Bọn họ xem xét camera giám sát bên đường lúc đó thì phát hiện ra toàn bộ quá trình. Hà Thu Hữu không sai, trách nhiệm là ở đứa bé.

Cảnh sát giải thích: “Bởi vì cậu bé đi ngược chiều nên chỉ có thể tự trách cậu nhóc đấy thôi”.

Cũng có nghĩa là Hà Thu Hữu không cần chịu trách nhiệm.




Đám người nhà kia hoàn toàn ngậm miệng, không ai ầm ĩ gì nữa.

Một tiếng sau, đứa bé đã thoát khỏi trạng thái nguy hiểm, được đưa vào phòng bệnh bình thường.

Hà Thu Hữu đã bàn bạc riêng với gia đình anh bé, nhưng Bạch Diệc Phi hiểu hoàn cảnh của anh ta, cũng biết chút về gia cảnh của cậu bé kia, vì thế anh chủ động tri trả toàn bộ phí phẫu thuật.

Cũng nhờ thế mà sự việc cũng coi như đã được giải quyết xong.

Bạch Diệc Phi không muốn cho người khác biết hành tung của mình nên để Trần Hạo, Long Linh Linh và Lưu Hiểu Anh quay về.

Còn anh thì ngồi xe Ngưu Vọng. Anh có một số chuyện cần nói với ông ta.

Trên xe, Bạch Diệc Phi nhìn đèn giao thông đang đếm ngược: “Em vừa mới phân phó rồi, sau này anh là viện trưởng của bệnh viện, hơn nữa anh cũng biết lý do rồi đấy”.

Lúc đó, Ngưu Vọng đã từ chối “cành ô liu” của anh, bởi vì viện trưởng bệnh viện này có ơn với ông ta nên ông ta muốn đến báo ân.

Mà lúc đó Bạch Diệc Phi không nói gì, bây giờ anh mua thẳng bệnh viện, còn để Ngưu Vọng làm viện trưởng, kết quả vẫn như vậy.

“Cần gì phải thế?”, Ngưu Vọng thở dài.

“Em biết anh tự có quyết định của mình, nhưng em cũng có ý của riêng em. Kết quả thế này không phải rất tốt ư? Đúng rồi, anh Ngưu, còn một chuyện nữa muốn nhờ anh”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom