• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Một Bước Lên Tiên Full dịch (26 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 281-290

Chương 281: Thiên vị

Lúc Bạch Diệc Phi tỉnh lại thì phát hiện ra mình đang mặc quần áo bệnh nhân ở trong bệnh viện. Mà Lý Tuyết thì ngồi bên giường, còn Bạch Vân Bằng thì đứng bên cửa sổ.

Bạch Diệc Phi nhìn Lý Tuyết, nhếch nhếch miệng: “A…”.

Lý Tuyết mau chóng nói: “Anh đừng động đậy, cẩn thận, anh cần gì? Anh chỉ đi, em lấy cho”.

Bạch Diệc Phi nghe vậy thì kích động, anh thậm chí còn nghi ngờ người trước mắt này có phải là Lý Tuyết hay không.



Kể từ khi mất ký ức, thái độ của Lý Tuyết với anh rất lạnh nhạt, dè dặt, sợ hãi, tò mò, chỉ duy nhất là không có nhiệt tình. Thái độ của cô lúc này khiến anh cảm thấy vừa mừng vừa lo.

Bạch Diệc Phi khẽ ho một tiếng: “Anh muốn uống nước”.

Lúc này, Bạch Vân Bằng đi đến, nói với Lý Tuyết: “Để bố, con đi gọi bác sĩ đi”.

Lý Tuyết hơi ngây ra, sau đó gật đầu đồng ý, đi ra ngoài gọi bác sĩ.



Bạch Diệc Phi nhìn Bạch Vân Bằng, anh biết ông cố tình để Lý Tuyết rời đi thì lạnh lùng nói: “Có gì thì nói đi!”

Bạch Vân Bằng quay người rót cho anh cốc nước nhưng anh không uống.

“Uống nước đi rồi nói”.

Bạch Diệc Phi nghĩ nghĩ rồi vẫn nhận lấy cốc nước từ tay ông uống vài ngụm, uống xong cũng thấy dễ chịu hơn nhiều.

Bạch Vân Bằng đặt cốc nước xuống, ngồi bên giường, từ từ nói: “Lý Tuyết là một người vợ tốt”.

Bạch Diệc Phi nhìn ông, không lên tiếng.

Ông lại nói tiếp: “Bố không trách con làm việc quá cảm tính, là người đàn ông thì nên bảo vệ người phụ nữ của mình, đây là chuyện bình thường”.

“Con dưỡng bệnh cho tốt, khỏe rồi mới có thể làm chuyện của mình”.

Không biết có phải Bạch Vân Bằng cố tình nói câu này hay không, nhưng dù sao thì vào tai Bạch Diệc Phi cũng thành ông đang cảnh cáo anh.

Bạch Diệc Phi híp mắt: “Bạch Khiếu thì sao?”

Bạch Vân Bằng hơi khựng lại: “Hỏi nó làm gì?”

“Chẳng phải chuyện này do cậu ta làm à?”, Bạch Diệc Phi hỏi ngược lại.

Bạch Vân Bằng mím môi: “Anh em đùa giỡn với nhau, không cần coi là thật”.

Đùa giỡn?

Muốn giết anh ruột của mình là đùa giỡn?

Trò đùa này con mẹ nó đúng là hài hước thật đấy!

Bạch Diệc Phi không ngu, thái độ của Bạch Vân Bằng rất rõ ràng. Ông biết Bạch Khiếu cố ý nhưng vẫn muốn bao che cho hắn nên lấy cái cớ “đùa giỡn” ra để qua quít với anh.

Bạch Diệc Phi không cam tâm!

Dựa vào đâu?

Chẳng phải đều là con ruột ư?

Tại sao lại thiên vị như vậy?

Đã thiên vị sao còn sinh thêm một đứa?

Anh mới là đứa ra đời trước!

Mà cũng đúng, đứa được chiều luôn là đứa nhỏ hơn.

Không nói Bạch Vân Bằng, cho dù là trong gia đình bình thường thì cả nhà đều sẽ thiên vị đứa bé, mà đứa lớn sẽ phải gánh vác nhiều hơn.

Bạch Diệc Phi không cam tâm cũng vậy, bởi vì bây giờ anh vẫn còn quá nhỏ yếu.

Anh muốn trở nên mạnh mẽ hơn!

Chỉ khí trở nên mạnh mẽ mới có thể nắm giữ được cuộc đời mình!

“Ông nói đúng”, Bạch Diệc Phi lạnh lùng trả lời.

Bạch Vân Bằng nhìn anh: “Bố biết trong lòng con không cam tâm, đây cũng là một bài kiểm tra cho con”.

Bạch Diệc Phi cúi đầu cười lạnh, kiểm tra?

Một cái cớ đường đường chính chính!




Bạch Vân Bằng đứng dậy: “Nghỉ ngơi cho khỏe, bố về trước”.

Bạch Diệc Phi ừ một tiếng, nhắm mắt lại.

Anh không muốn nhìn thấy Bạch Vân Bằng, anh sợ rằng nhìn ông lâu hơn sẽ khiến anh bùng nổ.

Mẹ nó, đều là con ông nhưng phân biệt đối xử lại rõ ràng đến vậy sao?

Chuyện hôm nay suýt chút nữa đã khiến anh tàn tật, Lý Tuyết còn có nguy cơ bị làm nhục, kết quả chỉ cần hai chữ “đùa giỡn” đã xong chuyện.

Bạch Vân Bằng chưa đi được bao lâu thì Lý Tuyết đã đưa bác sĩ về.

Bác sĩ nói không việc gì, chỉ cần chú ý nghỉ ngơi, khi nào vết thương khỏi thì có thể xuất viện.

Sau khi bác sĩ đi thì Bạch Diệc Phi mới mở mắt nhìn Lý Tuyết.

Lý Tuyết căng thẳng, né tránh ánh mắt anh: “Anh… Anh có khó chịu chỗ nào không?”

Bạch Diệc Phi khẽ lắc đầu, còn cười với cô, chỉ là khóe miệng vừa nhếch lên đã khiến anh bị đau.

Lúc này trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người, Lý Tuyết hơi ngượng ngùng, cũng không biết phải nói gì.

Chương 282: Trên tàu cao tốc

May mà, Bạch Diệc Phi cũng không hy vọng Lý Tuyết chấp nhận mình nhanh như vậy, ít nhất sau khi cùng nhau trải qua chuyện này, suy nghĩ của Lý Tuyết về Bạch Diệc Phi đã thay đổi rất nhiều.

Về việc nằm viện, Bạch Diệc Phi dặn Lý Tuyết không cần nói với bố mẹ, còn nói dối là bọn họ có việc gấp nên đã về thành phố Thiên Bắc trước rồi.

Lưu Tử Vân chỉ trách cứ vài câu sau rồi không nói thêm gì nữa, cũng không nghi ngờ bọn họ nói dối.

Lý Tuyết ở lại bệnh viện chăm sóc Bạch Diệc Phi ba ngày.



Ba ngày này, Bạch Diệc Phi cảm thấy như mình đang được sống trong bể mật, mỗi ngày trôi qua đều vô cùng ngọt ngào. Mặc dù Lý Tuyết vẫn còn một chút căng thẳng và không được thoải mái, nhưng mà ít nhất thì cảm giác của cô với anh cũng đã không còn xa lạ như trước kia nữa, không những vậy còn luôn chăm sóc cho anh, tốt với anh đến mức anh không còn mong gì hơn nữa.

Cứ như vậy đến ngày thứ ba, Bạch Diệc Phi nhận được điện thoại của Bạch Hổ.

"Xảy ra chuyện rồi”.

Khuôn mặt tươi rói hồng hào của Bạch Diệc Phi do mấy ngày nay được Lý Tuyết chăm sóc bỗng chốc sa sầm lại.



Sau đó, Bạch Hổ kể lại ngắn gọn rằng Long Linh Linh, Trần Hạo và Chu Khúc Nhi, ba người họ lần lượt gặp nguy hiểm.

Trong khoảng thời gian này, Long Linh Linh và Trần Hạo đều đã từng gọi điện thoại cho Bạch Diệc Phi, nhưng điện thoại di động của Bạch Diệc Phi vẫn luôn tắt máy.

Bạch Diệc Phi nghe vậy thì trong lòng hẫng một nhịp, ba ngày trước khi đánh nhau với đám người nọ, điện thoại của anh không may bị rơi ra ngoài, giờ không tìm thấy nữa, mà điện thoại của Tuyết Nhi lúc lấy ra để gọi báo cảnh sát, trong lúc giằng co cũng bị rơi vỡ rồi.

Hôm đó Lý Tuyết vì cần gọi điện báo bình an cho Lưu Tử Vân nên đã mua luôn cái mới nhưng mà Bạch Diệc Phi vì không có việc gì cần dùng đến điện thoại nên cũng quên luôn.

Bạch Diệc Phi mở loa ngoài của điện thoại nên Lý Tuyết cũng nghe thấy câu chuyện của Bạch Hổ, đợi sau khi Bạch Diệc Phi cúp điện thoại thì Lý Tuyết mới dè dặt hỏi: “Phải về rồi sao?”

“Ừ”, Bạch Diệc Phi gật đầu: “Phiền em… giúp anh làm thủ tục xuất viện nhé”.

...

Bạch Hổ và Từ Lãng đã lái xe đến nơi và đợi sẵn ở cổng bệnh viện rồi, đợi Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết ra đến bên ngoài, Bạch Diệc Phi mới quay qua nói với Lý Tuyết: “Tuyết Nhi, vừa hay chúng ta cũng nói dối phải về, vậy em cùng anh về luôn nhé!”

Lý Tuyết hơi do dự: "Em cứ về như vậy được không? Còn bố mẹ…”.

"Không sao đâu, bố mẹ vẫn nghĩ em đã về nhà cùng với anh rồi mà, hơn nữa để em ở lại đây anh cũng không yên tâm”.

Bạch Diệc Phi đến thủ đô chưa được bao lâu thì Bạch Khiếu đã cho người đến dạy dỗ anh, như vậy đủ để chứng minh tai mắt của Bạch Khiếu có ở khắp nơi, anh không thể để Lý Tuyết luôn phải đối mặt với nguy hiểm được, cho nên anh buộc phải đưa Lý Tuyết theo bên cạnh mình mới có thể yên tâm.

Lý Tuyết nghĩ lại tình huống của ngày hôm trước liền cảm thấy sợ hãi: “Vậy bố mẹ có khi nào cũng sẽ gặp nguy hiểm không?”

“Không đâu, mục tiêu của bọn họ là anh”, Bạch Diệc Phi nói: “Mà em, lại chính là điểm yếu duy nhất của anh”.

Cuối cùng Lý Tuyết cũng gật đầu đồng ý: “Được, em đi về với anh”.



Để không gây sự chú ý của đám người đó nên Bạch Diệc Phi quyết định để Bạch Hổ và Từ Lãng lái xe, còn anh và Lý Tuyết thì giống như đôi vợ chồng bình thường khác, ngồi tàu cao tốc quay về.

Bạch Hổ và Từ Lãng cũng không phản đối, bọn họ đưa hai người đến ga tàu xong thì lập tức lái xe đi luôn.

Hai người Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết đi mua vé sau đó cũng lên tàu.

Hai người họ cũng khá may mắn, mua được hai vé ngồi cạnh nhau.

Bạch Diệc Phi để Lý Tuyết ngồi vào ghế bên trong, còn mình thì ngồi ghế bên ngoài chỗ gần lối đi.

Mà ở bên phía đối diện là một ông chú đầu hói béo tốt, người này thuộc kiểu người mà khiến người ta vừa nhìn đã thấy muốn ói.

Tuy nhiên, tất cả đồ dùng lẫn quần áo mặc trên người đều là hàng hiệu, trên cổ tay còn đeo một cái đồng hồ to đùng bằng vàng sáng lấp lánh, trên tay còn lại thì đeo một chiếc nhẫn to cũng bằng vàng, sặc mùi nhà giàu mới nổi.

Bạch Diệc Phi không để ý tới ông ta, chỉ nhìn thoáng qua rồi thôi, sau đó đứng dậy đi toilet.

Mà ông chú béo tốt kia sau khi thấy Bạch Diệc Phi rời đi thì đột nhiên lộ ra nụ cười dung tục sau đó ngồi sang bên ghế của Bạch Diệc Phi.

Lý Tuyết tự nhiên thấy bên cạnh có một người xa lạ ngồi xuống thì hơi sợ nên cô ngồi nhích vào phía bên trong, còn ánh mắt thì nhìn trừng trừng vào ông chú béo tốt.

Ông chú béo tốt cố gắng nặn ra một nụ cười dung tục mà ông ta cho rằng là chân thành nhất: "Thật là trùng hợp! Cô bé, em cũng đi thành phố Thiên Bắc à!”

Lý Tuyết không trả lời, nhưng trong ánh mắt thì mang theo chút bất an và cũng có một chút hiếu kỳ.

Thấy vậy, ông chú béo tốt lại nói: “Cô bé đừng sợ, anh chỉ là cảm thấy nhìn em rất quen mắt, trước đây mình từng gặp nhau rồi đúng không?”

Lý Tuyết lắc đầu: “Tôi không biết”.

Nếu là trước đây thì chắc chắn Lý Tuyết sẽ hiểu được tình huống hiện tại là ông chú này có ý định bắt chuyện với cô, nhưng mà cô của bây giờ thì làm sao mà đoán ra được, cô thực sự không biết, bởi vì cô đã mất trí nhớ rồi!

Ông chú nghe thấy vậy thì cả người hưng phấn cả lên.

“Haha… Vậy thì chắc chắn là chúng ta đã từng gặp nhau rồi, anh tên là Tô Đại Lưu, em tên là gì vậy?”, Tô Đại Lưu vừa cười vừa hỏi.

Lý Tuyết đang lưỡng lự có nên nói cho ông ta tên của mình không.

Lúc này, một cô gái ngồi ở hàng ghế phía trước của Lý Tuyết không nhịn được nữa mới quay đầu lại nói với ông chú kia: “Tôi nói chú này, cái kiểu bắt chuyện làm quen của chú nó lỗi thời quá rồi, chú không thấy ngại à?”

Lý Tuyết tò mò nhìn chằm chằm cô gái trẻ trước mặt, cô ấy nhìn có vẻ là một cô gái rất có cá tính, ừm, nói thế nào nhỉ? Về cách ăn mặc trông có vẻ cá tính, sau đó thì đến mái tóc cũng rất cá tính, tóm lại là trông cực kỳ có cá tính.

Tô Đại Lưu cười một cái, hết cách nên đành phải trở về ghế ngồi của mình.

Ông ta vừa ngồi xuống ghế của mình thì Bạch Diệc Phi đã quay lại.




Lý Tuyết không nói với Bạch Diệc Phi chuyện vừa mới xảy ra, mà cô gái trẻ kia thì đã xoay người lên phía trước rồi, cô ta cũng không biết mối quan hệ giữa Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết.

Tô Đại Lưu nhìn Bạch Diệc Phi một cái, quần áo mặc trên người là đồ bình thường, trên tay cũng chẳng có lấy một cái đồng hồ để đeo, nhìn qua chỉ thấy anh là một kẻ nghèo rớt, ừm, hẳn là cũng dễ bị bắt nạt nữa.

Vì vậy Tô Đại Lưu băng qua lối đi sang bên chỗ Bạch Diệc Phi ngồi, vỗ vào vai anh: “Cậu trai trẻ, đổi chỗ đi”.

Mặt Bạch Diệc Phi đầy dấu chấm hỏi.

Đổi chỗ với anh?

Chỗ này cũng không phải ghế sát cửa sổ, có gì khác biệt à?

Tô Đại Lưu nhìn Bạch Diệc Phi đang không hiểu gì nên giúp anh giải thích: “Cái cô bên cạnh cậu, quen với tôi, tôi đổi chỗ với cậu”.

Lý Tuyết biết Bạch Diệc Phi đang nói chuyện với người đó nhưng cũng không để ý đến bọn họ đang nói chuyện gì. Bởi vì lúc nãy Tô Đại Lưu bị đã bị phát hiện một lần nên bây giờ ông ta cũng không dám mở miệng nói lớn tiếng, mà âm thanh ông ta nói ra cũng chỉ đủ cho hai người là ông ta và Bạch Diệc Phi nghe thấy mà thôi.

Tô Đại Lưu thấy nói mãi mà Bạch Diệc Phi vẫn không hiểu ra vấn đề nên nghiến răng nói: “Sao con người cậu không hiểu lý lẽ gì hết vậy, tôi với người nọ có quen biết nhau, nhờ cậu một chút thì có làm sao?”

Lúc này, Bạch Diệc Phi mới phản ứng lại và hiểu ra vấn đề, lúc nãy anh còn đang nghĩ Tuyết Nhi quen người này lúc nào, bây giờ khi nhìn thấy biểu cảm nôn nóng này của ông ta, con mẹ nó, hoá ra lão già này muốn bắt chuyện với vợ của anh!

Chương 283: Quen biết chủ tịch Hầu Tước

Chuyện này có thể nhịn được sao?

Bạch Diệc Phi nhướng mày, vẻ mặt anh vô cùng nghiêm túc: "Tại sao tôi lại không biết vợ tôi quen anh hả?"

Tô Đại Lưu lập tức ngẩn ra.

Lúc hai người này vừa mới đến thì đã ngồi cách nhau một khoảng, trong suốt đường đi cũng không nói một lời, trong tiềm thức ông ta tưởng rằng họ không quen biết nhau.



Kết quả lại là vợ chồng!

Sau một hồi bối rối thì Tô Đại Lưu đột nhiên đảo mắt, ông ta cảm thấy không đúng, cái tên khố rách áo ôm này sao có thể lấy được một cô vợ xinh đẹp thế chứ, xạo chó nó quen?

Chắc cái thằng này cũng nghĩ như ông ta, thế nên mới cố tình đổi chỗ, dù sao ai chả muốn ngồi cạnh một người đẹp như Lý Tuyết chứ!

Sau khi Tô Đại Lưu hiểu ra thì ông ta lập tức khoe chiếc đồng hồ vàng trên cổ tay: "Tôi nói này, một thằng không xu dính túi như cậu đừng có chõ miệng vào đây?"



"Một thằng khố rách áo ôm như cậu mà cũng đòi lấy được cô vợ xinh đẹp thế này á, đang tấu hài hả? Nếu là vợ thì cũng phải là vợ của tôi!"

Bạch Diệc Phi đen mặt.

Vợ anh cái quần què! Đó là vợ ông mày đấy!

“Chú à, những gì tôi vừa nói đều là thật đấy”, Bạch Diệc Phi gọi thẳng ông ta là chú, cố ý nói cho ông ta biết tuổi tác bản thân thế nào rồi.

Nếu bị một cô gái xinh đẹp gọi là chú thì Tô Đại Lưu chấp nhận, nhưng ông ta cảm thấy không hài lòng khi bị Bạch Diệc Phi gọi như thế.

"Cậu gọi tôi là gì? Có biết nói chuyện không ạ? Đúng là dân quê lên tỉnh?", Tô Đại Lưu vênh mặt nói: “Gọi tôi là anh biết không?”

"Xin lỗi, tôi không có anh trai".

Bạch Diệc Phi không muốn nói thêm với ông ta nên xoay người ngồi xuống, tàu cao tốc đã từ từ đi về phía thành phố Thiên Bắc.

Lúc này Tô Đại Lưu càng tức giận hơn, thằng không xu dính túi mà cũng muốn cưa gái đẹp ấy hả, đừng có mơ! Nhất định phải cho Bạch Diệc Phi biết phải ví giày gái mới theo.

Thế nên Tô Đại Lưu lấy điện thoại ra và giả vờ gọi: "Này, tôi đang ở trên đường sắt cao tốc. Anh thông báo cho thư ký của chủ tịch Hầu Tước là tôi sẽ đến sớm, bảo anh ta đến đón tôi. Nếu anh ta chậm trễ thì tôi sẽ dừng dự án ngay".

Tô Đại Lưu cố ý nên đã nói rất lớn, mọi người ở các hàng khác đều nghe thấy.

Bạch Diệc Phi kinh ngạc quay đầu lại nhìn chằm chằm Tô Đại Lưu.

Tô Đại Lưu chú ý tới ánh mắt của Bạch Diệc Phi, ông ta rất tự đắc, sau đó tiếp tục giả bộ: "Thôi, để chủ tịch Hầu tước chờ đi, có lẽ phải hơn hai giờ nữa mới tới!"

Mọi người không biết chuyện thì đều kinh ngạc, người này là ai vậy, ngay cả chủ tịch Hầu Tước cũng phải chờ ông ta nữa?

Tất cả mọi người trên tàu đều tới thành phố Thiên Bắc, đương nhiên bọn họ cũng biết đến tập đoàn Hầu Tước, doanh nghiệp hàng đầu ở thành phố Thiên Bắc.

Bạch Diệc Phi khẽ nhướng mày, trong mắt tràn đầy hứng thú.

Lý Tuyết cũng tò mò nhìn Tô Đại Lưu, trong lòng thầm nghĩ, không phải Hầu Tước là của Bạch Diệc Phi sao?

Trước Chu Khúc Nhi và Lưu Hiểu Anh cũng đã nói cho cô biết Hầu Tước là của Bạch Diệc Phi.

Nhưng Lý Tuyết đã mất trí nhớ, cô cũng chỉ biết thế thôi, chứ không hiểu Hầu Tước đại diện cho cái gì.

Tô Đại Lưu kết thúc cuộc điện thoại, ông ta liếc nhìn Bạch Diệc Phi với ánh mắt khiêu khích, sau đó thì nói với Lý Tuyết: "Cô gái, lần này tôi đến thành phố Thiên Bắc bàn chuyện hợp tác với Hầu Tước. Sau này nếu có khó khăn gì thì cô có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào".

Lý Tuyết ngẩn ra, sau đó cô nhìn Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi nghe xong thì cười khằng khặc.

Tô Đại Lưu thấy thế thì đen cả mặt: "Cậu cười cái gì? Có chuyện gì buồn cười hả! Một thằng khố rách áo ôm như cậu mà cũng dám cười tôi? Có tin tôi bảo chủ tịch Hầu Tước khiến cậu không sống nổi ở thành phố Thiên Bắc không!"

Bạch Diệc Phi quay đầu lạnh lùng nói: "Tôi không tin, trước khi chém gió thì phải để ý tình huống trước đã. Chú ở trước mặt chủ tịch Hầu Tước gọi điện thoại cho người khác nói có hợp tác với Hầu Tước, chú tấu hài à?"

Tô Đại Lưu không hiểu: "Ý của cậu là?"

Bạch Diệc Phi lắc đầu chỉ vào chính mình: "Tôi là chủ tịch Hầu Tước".

Tô Đại Lưu lập tức bật cười: "Ha ha ...cái đệt, cậu là chủ tịch Hầu Tước ấy hả? Ha ha...nếu cậu là chủ tịch Hầu Tước thì tôi sẽ là cha của chủ tịch đấy!"

Vì lý do này mà những người ở hàng trước và sau đều cúi đầu nhìn Tô Đại Lưu và Bạch Diệc Phi một cách tò mò.

Tô Đại Lưu thấy thế thì cười đắc thắng: "Nhóc con, không nói tiếp được nữa rồi đúng không? Muốn chém gió thì tìm một người đáng tin cậy hơn đi! Cậu phải biết tôi thật sự biết chủ tịch Hầu Tước đấy?"

Lúc này Lý Tuyết mới ló đầu ra kinh ngạc nói: "Ông thật sự biết chủ tịch Hầu Tước?"

Tô Đại Lưu ngẩng đầu tự đắc nói: "Không thì sao? Lần này tôi đến thành phố Thiên Bắc để bàn chuyện hợp tác với anh ta, một dự án trị giá mấy chục tỷ".

Mọi người xung quanh hít một hơi.

Đây thực sự là một ông lớn đấy.

Bạch Diệc Phi không nói nên lời, tại sao anh lại không biết mình sẽ hợp tác với ông ta chứ?

Lại còn là dự án mấy chục tỷ nữa?

Tô Đại Lưu thấy Bạch Diệc Phi không nói gì thì lại nói tiếp: "Cậu chưa bao giờ nghe thấy nhiều tiền như vậy đúng không? Ha ha..."




"Tôi cho cậu một trăm ngàn, cậu đổi chỗ cho tôi thế nào?"

"Theo mức sống của cậu thì bằng đó đã đủ cho cậu sống vài năm rồi".

Mọi người xung quanh nghe thấy thế thì đều ghen tị.

Chỉ cần đổi chỗ thì có thể nhận được một trăm ngàn, đúng là hời to!

Nhưng Bạch Diệc Phi đã từ chối.

"Tôi không đổi".

Vẻ tự hào trên mặt Tô Đại Lưu cứng lại: "Cậu nói gì?"

"Cậu ngốc hả?"

"Một trăm ngàn để đổi chỗ, cậu không đổi sao?"

Bạch Diệc Phi nhẹ giọng nói: "Một triệu cũng không đổi!"

Mọi người hít sâu một hơi, thanh niên này được đó!

Tô Đại Lưu chưa từng thấy thằng ngốc không ham tiền nào, ông ta đột nhiên không biết nói gì.

Thế nên Tô Đại Lưu quay sang Lý Tuyết nói: "Cô gái, cô có muốn đổi chỗ ngồi với người bên cạnh tôi không?"

Người bên cạnh Tô Đại Lưu là một cô gái mập mạp đang ngủ say, lúc này bị nhắc đến tên nhưng vẫn không đáp lại, cô ta đang đắm chìm trong giấc mơ của mình.

Lý Tuyết lắc đầu: "Không cần".

Tô Đại Lưu có chút xấu hổ, nhưng ông ta vẫn cười nói: "Cô gái, tên bên cạnh cô không phải người tốt, cậu ta sẽ bắt nạt cô đấy, ngồi cạnh tôi thì tôi có thể bảo vệ cô!"

Bạch Diệc Phi không nghe tiếp được nữa: "Chú à, chú bằng này tuổi đầu rồi mà cũng mặt dày làm chuyện này nhỉ? Chú sợ người khác không biết là chú muốn tà lưa với gái đã có chồng hả?"

Chương 284: Hoa nhài cắm bãi cứt trâu

Tô Đại Lưu nhất thời không nói nên lời, gương mặt ông ta bỏng rát. Nhưng trong lòng lại không cam tâm, ông ta nói với Lý Tuyết: “Cô nghe cậu ta nói rồi chứ, cậu ta nói cô là đã có chồng, cậu ta đang định chiếm hời của cô đó!”

Bạch Diệc Phi nghe thế thì cười lạnh một tiếng, anh nhìn về phía Lý Tuyết.

Lý Tuyết hết nhìn Tô Đại Lưu rồi lại nhìn sang Bạch Diệc Phi, gương mặt cô đỏ ửng, cô cúi đầu nói: “Anh ấy… anh ấy thật sự là…là…chồng …tôi…”

Cái gì?



Không chỉ Tô Đại Lưu mà cả những người xung quanh nghe thấy đều trợn tròn mắt.

Tô Đại Lưu càng ngạc nhiên hơn, ông ta không thể tin nổi.

Một thằng khố rách áo ôm lại lấy được cô vợ xinh đẹp như thế này, đây thực sự là bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu mà!

Khóe miệng Bạch Diệc Phi khẽ nhếch lên, tâm trạng anh rất tốt, anh nói với Tô Đại Lưu: “Bây giờ chú có thể im miệng rồi chứ?”



Tô Đại Lưu nghe thấy nhưng vẫn không thèm để ý đến Bạch Diệc Phi, ông ta thẳng thừng quay đầu lại tựa lưng lên ghế nhắm mắt giả vờ ngủ.

Tình huống này thật sự quá lúng túng. Mới bắt đầu ông ta đã đòi làm quen với Lý Tuyết ngay trước mặt chồng người người ta, như thế đã vô cùng lúng túng rồi. Sau đó Bạch Diệc Phi nói hai người họ là vợ chồng nhưng ông ta không tin, đã thế còn chủ động nói đủ thứ khiêu khích chế giễu, kết quả thì mẹ nó chứ, người ta thật sự là vợ chồng.

Những người xung quanh hóng chuyện vừa xảy ra cố gắng nín cười.

Bạch Diệc Phi thấy ông ta cuối cùng cũng chịu ngậm miệng lại thì mới xoay người lại nói với Lý Tuyết: “Tuyết Nhi, sau này gặp phải mấy loại người như thế này thì cứ lơ đi là được”.

Lý Tuyết gật đầu đồng ý.

Tàu đi được gần nửa đường thì Bạch Diệc Phi lại đi vào nhà vệ sinh. Mà lần vào nhà vệ sinh này phải nói là buổi gặp gỡ vô cùng bất ngờ.

Bạch Diệc Phi vừa đi vào nhà vệ sinh, anh chuẩn bị đóng cửa lại thì cửa đột nhiên bị đẩy ra, sau đó một người đàn ông mặc áo sơ mi dài tay màu đen đang tiến vào, hình như người đó mới ngoài ba mươi tuổi. Anh vẫn chưa kịp phản ứng thì người đó đã nhanh chóng khóa cửa nhà vệ sinh lại.

Sau khi đi vào thì người đàn ông kia dựa lưng vào bên tường, một tay che bụng. Mà từ giữa các kẽ ngón tay có thể nhìn thấy vết máu lờ mờ.

Bạch Diệc Phi lập tức giật mình, anh vô cùng cảnh giác nhìn người đó.

Nhưng người đàn ông này không hề nhìn Bạch Diệc Phi, chỉ cúi đầu lạnh lùng nói: “Đừng lên tiếng, nếu không tôi sẽ giết chết cậu!”

Bạch Diệc Phi không lên tiếng, anh không phải kẻ ngu, nếu anh nói thêm câu nào nữa thì chắc chắn sẽ đi đời nhà ma?

Người đàn ông đó không nghe thấy Bạch Diệc Phi nói gì thì biết anh không dám lên tiếng, gã cởi quần áo của mình ra rồi dùng răng giữ lấy, sau đó lấy một con dao găm ra bắt đầu xử lý vết thương.

Bạch Diệc Phi cứ thế đứng một bên nhìn.

Mẹ nó chứ!

Không ngờ tên này lại dám chọc thẳng dao vào!

Mẹ nó chứ!

Tên này tự mình dùng dao lấy đạn ra!

Đừng nói là dùng dao khoét thịt của mình, ngay cả việc dùng dao rạch một vết trên tay thôi thì Bạch Diệc Phi đã thấy vô cùng đau đớn rồi, vậy mà tên này dám lấy dao khoét thịt.

Tên này cũng đủ cứng ghê.

Có câu nói ác độc với người khác thì chưa phải là ác độc, mà ác độc với chính mình mới thật sự là ác độc!

Trên trán người đàn ông chảy đầy mồ hôi, nhưng cả quá trình đều không kêu một tiếng nào, động tác trên tay cũng không dừng lại lấy một giây. Mấy phút sau một viên đạn đã được lấy ra.

Bạch Diệc Phi nuốt một ngụm nước bọt.

Những thứ như súng đạn lại xuất hiện ở đây, không biết người này đã làm gì trong tàu cao tốc này, rồi sau đó bị người ta cầm súng đuổi bắt, nên bây giờ mới phải trốn vào nhà vệ sinh.

Chờ một chút, những người cầm súng đuổi theo kia sẽ không đến tìm anh ta nữa chứ?

Nếu thế thì không phải anh cũng sẽ gặp nguy hiểm sao?

Thời gian cứ thế trôi qua, người đàn ông kia sau khi lấy đạn ra thì tựa người lên bức tường đằng sau thở dốc.

Bởi vì vết thương trên bụng bị rạch ra nên máu chảy không ngừng.

Bạch Diệc Phi nhìn thấy cảnh này cũng không đành lòng, anh nghĩ đến việc mình từng bị đánh nên đã mang theo thuốc cầm máu, vì thế anh mở miệng nói: “Anh à, tôi có thuốc cầm máu, anh có cần không?”

Gã đó nghe thấy thế thì trừng mắt nhìn Bạch Diệc Phi, cố gắng nhìn ra được gì đó từ trong mắt anh.

Không trách người đó cảnh giác như thế được. Bản thân đang bị thương, đến nhà vệ sinh thì gặp ngay phải anh, mà anh lại vừa khéo có thuốc cầm máu. Thật sự quá trùng hợp rồi!

Bạch Diệc Phi cũng hiểu rõ ý tứ của người đó, anh lập tức giơ hai tay lên nói: “Hai ngày trước tôi vừa bị đánh nên mới mang theo thuốc”.

Người đó nhìn Bạch Diệc Phi một chút: “Cho tôi xem chỗ cậu bị đánh”.

Bạch Diệc Phi không còn cách nào khác, nếu như không chịu cho người ta nhìn thì có vẻ không nói chuyện hẳn hoi được đâu.

Anh cởi áo ra rồi chỉ vào chỗ bầm tím trên người: “Nhìn thấy chưa?”

Người đàn ông nhìn trên người Bạch Diệc Phi không có chỗ nào lành lặn cả thì chịu tin tưởng anh, gã dùng giọng điệu ra lệnh với Bạch Diệc Phi: “Mau đem thuốc cho tôi!”

Bạch Diệc Phi mặc lại quần áo hẳn hoi rồi mới lấy thuốc trong túi quần ra đưa cho gã.

Người đó nhận lấy thuốc rồi mở ra, gã không suy nghĩ nhiều mà đổ thẳng lên miệng vết thương, Bạch Diệc Phi nhìn thôi cũng thấy đau, đúng là không tự bỏ tiền ra mua thì không biết tiếc.

Sau khi trải qua một trận giày vò thì máu từ vết thương gã cuối cùng cũng ngừng lại. May mà trong này có sẵn bồn rửa tay, gã rửa ráy sạch sẽ vết máu trên người xong thì mới nói với Bạch Diệc Phi: “Cảm ơn”.

Suốt cả quá trình Bạch Diệc Phi không hề nói gì, anh chỉ đứng quan sát gã. Nói chính xác hơn là đang suy nghĩ một số vấn đề.

Từ sau chuyện lần này thì Bạch Diệc Phi cũng ý thức được bản thân mình phải mạnh lên. Ngoài ra thì cũng không thể thiếu quyền thế và tiền bạc được. Anh nhất định phải có thế lực của riêng mình mới được.

Tập đoàn Hầu Tước dù sao cũng là của Bạch Vân Đằng, anh phải thành lập được thế lực của mình, như vậy mới có thể tạo thêm một lớp bảo vệ nữa.

Mà thế lực kiểu như thế không thể để cho bọn họ phát hiện ra, vậy nên anh nhất định phải nhờ một người mà tất cả mọi người không biết thay anh xây dựng thế lực này.

Người anh em hung ác trước mặt này chính là lựa chọn tốt nhất.

Mặc dù Bạch Diệc Phi không hiểu rõ đối phương cho lắm, nhưng mà từ tình huống trước mắt có thể thấy đối phương rất mạnh. Có thể tự ra tay với chính mình, còn có thể cầm theo dao hành động bên trong tàu cao tốc, hai thứ này đã nói rõ tất cả.




“Không cần khách khí, anh còn cần giúp đỡ gì không?”, Bạch Diệc Phi hỏi: “Ví dụ như giúp anh tìm bác sĩ chẳng hạn?”

Người này cảnh giác nhìn anh: “Cậu muốn làm gì?”

Không có người nào lại vô duyên vô cớ đi giúp người khác cả, còn là người bị trúng đạn nữa.

Bạch Diệc Phi nhún vai: “Tôi chỉ muốn giúp anh một chút thôi”.

“Tôi không tin”, gã trả lời.

Khóe miệng Bạch Diệc Phi khẽ co rút: “Được thôi, vậy tôi đi ra đây, anh cứ ở đây đi!”

Nói xong thì Bạch Diệc Phi quay người, muốn mở cửa ra ngoài.

“Từ từ đã”.

Người đó gọi Bạch Diệc Phi lại: “Mau nói điều kiện của cậu đi”.

Bạch Diệc Phi quay lại: “Thật sự là không có điều kiện gì cả, cứ coi như làm việc tốt đi”.

Gã nghe thấy thế thì suy tư rất lâu, sau đó mới mở miệng: “Đưa tôi ra khỏi trạm tàu cao tốc này, sau đó tìm một vị bác sĩ đáng tin cậy cho tôi”.

“Được thôi”, Bạch Diệc Phi gật đầu đồng ý.

Lúc này bên ngoài vang lên tiếng đập cửa: “Có người bên trong không? Ở trong đấy hơn mười phút rồi đấy”.

Bạch Diệc Phi nhìn gã hung ác này, sau đó anh mở cửa: “Gấp gì chứ, không phải đang đi rồi đây sao?”

Bạch Diệc Phi bước bước ra ngoài trước, gã kia cũng nối gót ra ngoài theo.

Người gõ cửa chính là một người trẻ tuổi, người đó nhìn thấy cảnh này thì chớp mắt một cái, sau đó dường như nghĩ đến gì đó, ánh mắt nhìn Bạch Diệc Phi và gã kia cũng có vẻ mờ ám.

Chương 285: Có bẫy

Người đàn ông bị thương kia cảm thấy không hề gì, mà Bạch Diệc Phi thì lại cạn lời, anh không hiểu tư tưởng của đám người bây giờ sao mà lại thiếu trong sáng như vậy?

Hai người trở lại chỗ ngồi, Bạch Diệc Phi nhường ghế ngồi của mình cho người đàn ông đó, sau đó quay sang giải thích với Lý Tuyết: “Gặp được một người anh em đồng hương nên qua đây nói chuyện một chút”.

Lý Tuyết gật đầu hơi tò mò nhìn sang người được gọi là người đàn ông đó.

Đó là một người đàn ông tầm 30 tuổi, dưới cằm để râu lởm chởm còn ánh mắt thì hung ác, cô cứ có cảm giác người này không phải là người tốt.



Lý Tuyết thu mình lại sát phía cửa sổ.

Bạch Diệc Phi đã để ý thấy hành động này nên vỗ vỗ vào vai gã: “Người anh em, anh đừng hung dữ như vậy, anh làm vợ tôi sợ đấy”.

Người đàn ông đó ngước mắt ngạc nhiên nhìn Bạch Diệc Phi, trong ánh mắt ấy tràn ngập sự kinh ngạc, không thể tin nổi Bạch Diệc Phi lại có một người vợ như Lý Tuyết.

Bạch Diệc Phi chọn cách phớt lờ, lấy điện thoại di động mới mua ra gọi cho Trần Hạo.



"Tôi đã về rồi đây, cậu tìm một chiếc xe hàng đừng bắt mắt quá đến để đón tôi”.

"Vâng, ông chủ."

Sau khi cúp điện thoại, Bạch Diệc Phi nhíu mày, có chuyện gì vậy?

Trần Hạo lại gọi anh là ông chủ, lại còn có vẻ nghiêm túc như thế, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi?

Hẳn là không có vấn đề gì, anh hiểu rõ Trần Hạo nhất, nếu xảy ra chuyện gì chắc chắn cậu ta sẽ nói cho anh.

Lần này trở về, tạm thời anh chưa thể lộ diện, nếu chẳng may lộ ra thì đám người vẫn luôn rình rập kia chắc chắn sẽ rục rịch ra tay, nhất là cái tên vua của Linh Nam. Bây giờ, bởi vì tạm thời chưa nắm được nội tình của đối phương cho nên anh không thể làm lộ thông tin của mình.

Nửa giờ sau, tàu cao tốc vào ga.

Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết dẫn theo người đàn ông đó xuống tàu.

Lúc này, Tô Đại Lưu cũng bước xuống theo, khi ông ta nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì hừ mũi hai tiếng.

Vừa rồi khi ở trên tàu cao tốc, ông ta bị Bạch Diệc Phi làm cho cực kỳ mất mặt cho nên trong lòng ông ta vẫn ghi thù với anh, lại nhìn sang Lý Tuyết ở bên cạnh anh thì càng thấy không cam tâm. Một cô gái xinh đẹp thế này sao lại nghĩ quẩn mà gả cho Bạch Diệc Phi chứ?

Ông ta dùng ánh mắt không phục mà liếc Lý Tuyết một cái, sau đó hoà vào trong trong đám đông đi ra ngoài cửa ga.

Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết cũng đi ra ngoài.

Vừa ra đến nơi, Bạch Diệc Phi liền nhìn thấy một hàng xe sang trọng đỗ ở ven đường, chiếc xe đỗ ở chính giữa là loại xe Bentley kéo dài, đứng ở hai bên xe chính là Long Linh Linh và Trương Vinh, mà đứng dọc theo hàng xe chính là các cổ đông của Hầu Tước.

Nhìn thấy cảnh này, mặt Bạch Diệc Phi không khỏi đen thui.

Anh nhớ là anh chỉ bảo Trần Hạo lái một chiếc xe tải đến đón anh, bởi vì mọi người không ai biết việc anh đã đi thủ đô, cho nên khi anh trở về cũng nên kín tiếng một chút. Ai mà ngờ được tên nhóc kia lại sắp xếp một màn phô trương như thế này?

Lúc này, di động của Bạch Diệc Phi vang lên, là Bạch Hổ.

"Đừng ra ngoài, có bẫy”.

Bạch Diệc Phi đáp: "Tôi đã ra ngoài rồi”.

Bạch Hổ: "...Trên đường về chúng tôi gặp chút phiền phức”.

Bạch Hổ và Từ Lãng lái xe nên sẽ về đến nơi muộn hơn so với bọn họ một chút, hơn nữa dọc đường đi lại gặp phải một số chuyện phiền phức cho nên lúc bọn họ vừa mới đến ga tàu cao tốc thì đã nhìn thấy cảnh này, lập tức cảnh giác và phát hiện có vấn đề nên mới gọi điện cho Bạch Diệc Phi.

Kết quả là vẫn quá muộn.

Ở bên kia, Long Linh Linh và Trương Vinh đã nhìn thấy Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết rồi.

Cả hai mỉm cười bước nhanh đến chỗ bọn họ.

"Chủ tịch".

Bạch Diệc Phi sa sầm mặt ừ một tiếng, chỉ đành kéo theo Lý Tuyết đi về phía xe.

Bây giờ tình hình đã như vậy rồi thì anh chỉ đành phải coi như không có chuyện gì mà đi theo bọn họ, sau đó sẽ xem tình hình mà tìm ra vấn đề.

Người đàn ông đó thấy vậy hơi nhướng mày, hiển nhiên là rất bất ngờ với thân phận của Bạch Diệc Phi

Cả ba người cùng nhau đi đến bên cạnh chiếc xe Bentley, Trương Vinh lập tức tỏ vẻ nịnh nọt chạy đến mở cửa xe để Bạch Diệc lên xe.

Bạch Diệc Phi để Lý Tuyết lên xe trước sau đó mới cùng người đàn ông đó ngồi vào xe.

Trương Vinh đóng cửa xe lại, đang chuẩn bị gọi những cổ đông khác lên xe theo thì lại nhìn thấy Tô Đại Lưu đang bước ra từ trong ga tàu cao tốc.

Tô Đại Lưu cũng nhìn thấy Trương Vinh.

“Anh Trương, anh tới đón tôi à!”, Tô Đại Lưu ngạc nhiên không thôi, sau lại nhìn thấy nhiều xe sang như vậy thì mắt ông ta hoa cả lên: “Anh Trương, anh đúng là tử tế quá nha! Phô trương vậy để đón tôi sao?”

Trương Vinh cười hơi mất tự nhiên: "Anh Tô, anh đến rồi à!”

Tô Đại Lưu gật đầu cười ha ha: “Đều là bạn học với nhau, anh coi anh kìa, anh làm thế này làm tôi thấy ngại quá!”, “Được rồi, tâm ý của anh tôi hiểu rồi, đi, chúng ta đi uống với nhau một ly!”

Nói xong, Tô Đại Lưu bèn khoác vai Trương Vinh định bước lên xe.

Trương Vinh vội vàng kéo tay Tô Đại Lưu lại: “Anh Tô à, hay là anh ngồi lên chiếc xe phía trên kia?”

“Hả?”, Tô Đại Lưu ngẩn ra không hiểu: “Xe này không phải đến đón tôi sao?”

Trương Vinh rất muốn gật đầu, nhưng dù sao cũng là bạn học với nhau, nếu nói như thế thì có vẻ làm người ta mất mặt quá, chỉ đành cười khan hai tiếng.

Tô Đại Lưu không để ý tới ông ta, chỉ thấy ông ta cười cười bèn nói: “Được rồi, tôi biết anh ngại, không sao, tôi hiểu mà!”

Nói xong, ông ta cũng chẳng để ý đến Trương Vinh nữa, cứ thế mở cửa bước lên xe.

Long Linh Linh đứng bên cạnh không kịp ngăn lại thì Tô Đại Lưu đã ngồi vào trong xe rồi.

Gương mặt của Trương Vinh bỗng chốc cứng ngắc, sau đó cũng bước theo lên xe.

Trong xe, Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết ngồi ở một bên, người đàn ông đó ngồi một mình ở một góc khuất.

Bạch Diệc Phi sau khi lên xe, đang suy nghĩ chuyện của Trần Hạo, mới lúc nãy anh đã nhìn sang Long Linh Linh nhưng lại phát hiện cô ta chỉ cúi gằm đầu không dám trao đổi ánh mắt với anh.

Chắc chắn chuyện này có vấn đề!

Đúng lúc này Tô Đại Lưu bước lên xe.

Mọi người đều giật mình quay ra nhìn nhau, sau đó không khỏi ngẩn ra.

Chuyện gì thế này?

Tô Đại Lưu sau khi ngồi vào xe thì đánh giá Bạch Diệc Phi một lượt: “Tôi nói, cậu lên xe kiểu gì vậy?”

“Xe này cậu nghĩ là mình cũng lên được hay sao? Cả cậu nữa, cậu lại là ai?”

Tô Đại Lưu không nói đến Lý Tuyết, vì có thể ngồi cùng Lý Tuyết trên một chiếc xe thì ông ta lại chẳng thích quá.

Bạch Diệc Phi nhìn ông ta, hờ hững đáp: “Câu này tôi cũng muốn hỏi ông”.

Tô Đại Lưu chẹp một cái, rồi ra vẻ ta đây nói: "Không phải tôi khoe khoang với cậu nhé, là chủ tịch của Hầu Tước đặc biệt tới đây đón tôi đó, các cậu có thân phận địa vị gì? Lên xe kiểu gì vậy?”

Đến lúc này mà ông ta cũng vẫn chưa ý thức được ra rằng, nếu như không phải là vấn đề về thân phận, thì đám người Bạch Diệc Phi làm sao có thể vượt qua được đám cổ đông của Hầu Tước và Long Linh Linh để ngồi lên chiếc xe này?

Bạch Diệc Phi có chút ngẩn ra không hiểu gì, chẳng lẽ chiếc xe này không phải là tới đón anh sao?

Vừa hay, Trương Vinh cũng ngồi lên xe.




Trương Vinh nở một nụ cười như ăn phải mướp đắng: “Đây là bạn học của tôi, Tô Đại Lưu”.

Bạch Diệc Phi hiểu ra liền gật đầu, hoá ra là bạn học với nhau, như vậy thì hẳn là tình cờ gặp nhau thôi.

Sau khi Trương Vinh ngồi lên xe thì những cổ đông khác cũng lần lượt lên xe.

Tô Đại Lưu nhân lúc này nói với Trương Vinh: “Anh Trương, đó là ai vậy? Lại dám gọi thẳng tên của anh? Còn lên cả xe để ngồi, cũng là người của Hầu Tước các anh à?”

Trương Vinh liếc nhìn Bạch Diệc Phi, Bạch Diệc Phi hình như không muốn để lộ thân phận của mình bèn hiểu ý nên giấu Tô Đại Lưu, chỉ cười nói: “Đúng là người của Hầu Tước”.

Chẳng qua anh ta là chủ tịch của Hầu Tước mà thôi.

Tô Đại Lưu hơi ngẩn ra: “Không phải chứ?”

Con mẹ nó, quần áo cả người toàn đồ hàng chợ thế này mà lại là người của Hầu Tước?

"Anh Trương à, một công ty to như Hầu Tước thế này cũng phải có quy định quy chế chứ? Không phải loại người nào cũng được ngồi trên chiếc xe sang trọng thế này đâu, anh nói đúng không?”

Trương Vinh nghe vậy lập tức nhìn sang Bạch Diệc Phi, trong lòng hận không thể đạp cái gã Tô Đại Lưu này xuống xe ngay bây giờ. Con mẹ nó, bạn học cái quái gì chứ, làm gì có kiểu hại nhau thế này?

Các cổ đông khác cũng nghe thấy câu này, mọi người ai nấy đều dùng ánh mắt kỳ lạ hết nhìn sang Tô Đại Lưu lại nhìn sang Bạch Diệc Phi.

Mà người đàn ông đó ngồi ở một bên thì đang khoanh tay xem kịch.

Bạch Diệc Phi đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Lời này nói đúng thật”.

Chương 286: Tinh thần can đảm

"Thấy chưa? Lão Trương", Tô Đại Lưu vỗ tay một cái, sau đó ông ta quay sang nói với Bạch Diệc Phi: "Biết lượng sức mình chút đi, mau xuống xe. Đừng làm lỡ dở thời gian quay về của bọn tôi".

"À đúng rồi. Em gái xinh đẹp này thì không cần xuống, cứ ngồi trên xe không sao đâu", Tô Đại Lưu thấy Lý Tuyết thì nhanh chóng cười ha ha.

Đám cổ đông thấy thế thì đều nhìn Tô Đại Lưu với ánh mắt thương hại.

Đây là vợ của chủ tịch đấy!



Vậy mà ông ta lại dám liếc mắt với vợ chủ tịch trước mặt chủ tịch, ông ta thật sự can đảm!

Đám cổ đông trước đây bắt nạt vợ chủ tịch đều bị Bạch Diệc Phi đuổi việc hết. Đương nhiên Tô Đại Lưu không phải cổ đông của tập đoàn Hầu Tước, nhưng chắc chắn Bạch Diệc Phi sẽ không bỏ qua dễ dàng cho Tô Đại Lưu đâu.

Trương Vinh vô cùng oán hận Tô Đại Lưu, con mẹ nó, tên này không thể câm miệng được sao?

Cũng may Trương Vinh là một người vô cùng tinh ranh, cho dù trong lòng nghĩ thế nào thì trên mặt vẫn cười ha ha: "Lão Tô, xe này nhiều người quá, hay anh đi tới chiếc xe đằng trước đi, xe kia ít người, sẽ thoải mái hơn".



Tô Đại Lưu tỏ vẻ không hiểu nhìn Trương Vinh: "Xe này không phải chuẩn bị cho tôi sao? Người phải đi xuống là bọn họ mới đúng chứ?"

Bạch Diệc Phi không kiên nhẫn, anh nói một tiếng: "Trương Vinh, đuổi xuống xe nhanh".

Trương Vinh run rẩy, ông ta thấy Bạch Diệc Phi tức giận thì trong lòng thì trong lòng cũng nổi trận lôi đình, ông ta quay sang nói thẳng với Tô Đại Lưu: "Có nghe thấy không? Mau bước xuống!"

Tô Đại Lưu định mở miệng hỏi Bạch Diệc Phi tuổi gì mà dám đuổi ông ta xuống xe, nhưng lại bị Trương Vinh đập một cái vào gáy: "Chủ tịch bảo anh ra ngoài thì anh mau đi nhanh, điếc hả?"

"Như anh vừa nói đấy, không biết tự lượng sức?"

Tô Đại Lưu càng cảm thấy mơ hồ.

"Chủ tịch gì cơ?"

Trương Vinh thấy Bạch Diệc Phi quay đầu đi thì nhanh chóng nói thẳng: "Người trước mặt anh chính là chủ tịch tập đoàn Hầu Tước đấy, anh còn giả mù hả? Chủ tịch đã lên tiếng rồi, anh còn không mau xuống xe ngay!"

Tô Đại Lưu lập tức trợn tròn hai mắt: "Anh nói gì cơ? Cậu ta là chủ tịch tập đoàn Hầu Tước hả?"

“Nếu không thì sao? Anh nghĩ là ai hả?”, Trương Vinh tức giận nói.

Chết tiệt!

Tô Đại Lưu nhanh chóng toát mồ hôi.

"Chuyện này...chuyện này đều là hiểu lầm thôi..."

Bạch Diệc Phi đột nhiên xoay người lại, anh lạnh lùng nói: "Đi xuống mau!"

Tô Đại Lưu nghe thấy thế thì sợ hãi run rẩy: "Tôi sẽ xuống ngay, tôi sẽ xuống ngay bây giờ".

Nói xong thì Tô Đại Lưu cũng không dám nấn ná gì nữa, ông ta nghĩ tới những lời mới nói vừa rồi thì cảm thấy bản thân tiêu đời rồi.

Nhưng ông ta chưa kịp bước xuống thì Bạch Diệc Phi đã gọi ông ta lại.

"Chờ một chút!"

Tô Đại Lưu ngừng lại, ông ta sắp khóc đến nơi rồi: "Chủ... Chủ tịch...cậu…cậu muốn dặn dò gì sao..."

Trương Vinh cũng nhìn sang, ông ta tò mò không biết Bạch Diệc Phi muốn làm gì.

Bạch Diệc Phi gọi Tô Đại Lưu lại là vì đột nhiên nghĩ tới một vấn đề. Lần này có một trận chiến lớn đang chờ anh, anh sợ rằng chẳng bao lâu nữa những người đó sẽ biết.

Chuyện anh đến thủ đô, và chuyện anh biến thành một đứa trẻ sẽ không thể gạt được lâu.

Nhưng nếu như có người khác gánh hết mọi chuyện dùm anh thì sao?

Ví dụ như Tô Đại Lưu.

Bạch Diệc Phi nhìn về phía Trương Vinh, anh vừa định nói, nhưng khi thấy trên xe vẫn còn có nhiều cổ đông thì lại chuyển hướng: "Đừng làm trễ thời gian nữa, mau lái xe đi”.

Mặc dù Trương Vinh không hiểu chủ tịch đang muốn làm gì, nhưng chủ tịch nói gì thì thì cứ làm theo thôi.

Sau đó xe nhanh chóng khởi động.

Đúng lúc này bên ngoài đường cao tốc đột nhiên trở nên ồn ào.

"Giết người rồi! Có người giết người rồi!"

Một nhóm người nháo nhào lên, bọn họ nhanh chóng chạy ra bên ngoài.

Nhìn từ cửa kính xe chỉ có thể thấy mơ hồ, trong đám người ở phía trước có hai người đàn ông đang nằm đó. Mà trên cổ của hai người đó có máu chảy ra, có vẻ đã bị ai cắt cổ.

Không bao lâu sau cảnh sát cũng nhanh chóng tới duy trì trật tự.

Bạch Diệc Phi không quan tâm nhiều, xe nhanh chóng chạy đi.

Người đàn ông nhìn có vẻ tàn nhẫn kia thấy thế thì nhìn Bạch Diệc Phi với ánh mắt thâm thúy, sau đó gã nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nếu Bạch Diệc Phi ở lại đó thì sẽ phát hiện ra cô gái béo ngồi bên cạnh Tô Đại Lưu trước đó đã lặng lẽ tách ra khỏi đám đông.

Trong toilet, cô gái đó đang gọi điện thoại.

"Đã xử lý hết tất cả, cậu chủ đã an toàn".




"Bảo vệ cậu chủ".

"Vâng, tôi hiểu rồi".

......

Nửa giờ sau, khi đến Hầu Tước thì những cổ đông khác nhanh chóng xuống xe. Nhưng Bạch Diệc Phi lại giữ Trương Vinh lại.

"Sao các ông biết tôi sẽ đến đây?"

Trương Vinh nghe thấy thế thì thành thật trả lời: "Một người tên Trần Hạo đã thông báo cho chúng tôi. Hắn ta nói là người của anh".

Bạch Diệc Phi nghe thấy thế thì nhíu mày. Nguy rồi!

Anh hoàn toàn không biết điều này. Vừa rồi ở nhà ga cao tốc cũng như trong xe, anh đã hoàn toàn quên mất việc phải giả bộ trẻ con. Những cổ đông kia chắc chắn đã nhận ra.

Anh vất vả lắm mới có thể thoát khỏi vòng xoáy đó, vậy mà giờ lại bị kéo vào.

Bạch Diệc Phi xoa mày: "Bảo bọn họ giữ kín chuyện tôi trở về từ thủ đô nghe chưa?"

Trương Vinh lập tức hiểu ra: "Vâng, tôi hiểu rồi".

Thật ra trong Hầu Tước ngoại từ Long Linh Linh thì Trương Vinh là người duy nhất biết Bạch Diệc Phi bình thường. Vì thế ban nãy ông ta mới không hề ngạc nhiên mà còn quên nhắc nhở Bạch Diệc Phi.

Lúc này Bạch Diệc Phi nhắc tới thì ông ta mới nhớ ra, ông ta cảm thấy có chút sợ hãi. Ông ta quên nhắc chủ tịch, liệu chủ tịch có trách ông ta không?

"Từ nay về sau người này sẽ là chủ tịch Hầu Tước".

Tô Đại Lưu nghe thấy vậy thì tưởng Bạch Diệc Phi muốn trả đũa, ông ta đột nhiên bật khóc: "Chủ tịch, tôi biết tôi sai rồi, xin cậu hãy tha cho tôi!"

Chương 287: Tôi tên Trần Ngạo Kiều
Bạch Diệc Phi không thèm để ý đến Tô Đại Lưu, anh dẫn theo những người khác trực tiếp xuống xe.
Trên xe chỉ còn lại Tô Đại Lưu và Trương Vinh.
Tô Đại Lưu vẫn đang cúi đầu xin lỗi Bạch Diệc Phi.
Trương Vinh cười ha ha kéo Tô Đại Lưu lên: "Chủ tịch, anh đang làm gì vậy?"
“Hả?”, nhìn thấy Trương Vinh cười ha ha thì Tô Đại Lưu ngơ ngác: “Không phải, tôi không phải chủ tịch đâu!”
Ông ta nhìn trong xe một lần nữa, giờ chỉ còn hai người bọn họ.
Tô Đại Lưu thở phào nhẹ nhõm: "Không phải, lão Trương, chuyện này rốt cuộc là sao vậy?"
Trương Vinh đáp: "Sau này anh chính là chủ tịch của Hầu Tước chúng tôi rồi".
“Hả?”, Tô Đại Lưu trừng to mắt kinh ngạc.
Trương Vinh cười nói: "Đừng ngạc nhiên, anh xem, với tư cách là chủ tịch của Hầu Tước thì anh có thể làm bất cứ chuyện gì mình muốn, tập đoàn to như Hầu Tước chỉ thuộc về mình anh thôi!"
"Nếu như anh mệt thì có thể gọi thêm vài em gái tới để giảm bớt mệt mỏi, anh nói đúng không?"
Trương Vinh hiểu rất rõ bạn học cũ này của mình, anh ta nói phát nào chuẩn phát đó.
Tô Đại Lưu nghe thấy gái đẹp cái thì lập tức vui vẻ: "Thật hả?"
Trương Vinh gật đầu: "Đương nhiên là thật, anh là chủ tịch của Hầu Tước, anh nói mà người khác dám không nghe sao?"
Tô Đại Lưu cười đến nỗi sắp rách miệng luôn: "Vậy được, vậy được, đi…"
Ông ta không nghĩ nhiều về việc tại sao Bạch Diệc Phi lại để mình trở thành chủ tịch Hầu Tước, cũng không nghĩ tới tại sao chủ tịch của Hầu Tước nói thay thì thay được luôn.
Trương Vinh vô cùng cung kính mời Tô Đại Lưu ra khỏi xe Bentley, sau đó đích thân đưa ông ta đến văn phòng làm việc của chủ tịch Hầu Tước.

Bạch Diệc Phi tìm thấy xe của Bạch Hổ, anh bảo anh ta đưa người đàn ông bị thương - gã tàn nhẫn này đến bệnh viện.
Xe nhanh chóng đến bệnh viện, Bạch Diệc Phi đưa gã đó đi tìm Ngưu Vọng.
Ngưu Vọng lập tức sắp xếp một phòng khám cho cái gã tàn nhẫn, sau đó tìm một bác sĩ đáng tin cậy thực hiện ca phẫu thuật.
Sau khi phẫu thuật xong thì Ngưu Vọng kéo Bạch Diệc Phi lại, ông ta kinh ngạc nói: "Người này cũng cứng ghê, bọn anh cắt bỏ những phần thịt thối rữa mà anh ta không kêu một tiếng, mà tự anh ta còn yêu cầu không cần thuốc tê nữa".
Bạch Diệc Phi không phản ứng gì mấy, người có thể dùng dao khoét viên đạn thì có thể không cứng sao?
“Em cũng lần đầu tiên gặp trường hợp này”, Bạch Diệc Phi đáp.
Ngưu Vọng lại nói: "Cũng may đã xử lý kịp thời, vết thương không có vấn đề gì nghiêm trọng, không nhiễm trùng, nghỉ ngơi điều dưỡng ở đây là được rồi, nơi này tuyệt đối an toàn".
Ông ta biết người mà Bạch Diệc Phi đưa tới không đơn giản nên cũng không hỏi nhiều, hơn nữa cũng đưa ra lời bảo đảm khiến Bạch Diệc Phi an tâm.
“Có anh Ngưu ở đây thì em yên tâm rồi”, Bạch Diệc Phi cười đáp.
Ngưu Vọng nói thêm vài câu rồi đi làm việc, Bạch Diệc Phi vào phòng bệnh thăm gã tàn nhẫn kia.
“Anh chịu khó dưỡng bệnh ở đây nhé, nơi này rất an toàn”, Bạch Diệc Phi thản nhiên nói.
Gã tàn nhẫn nằm trên giường nghịch điện thoại, gã hơi ngước lên: "Cảm ơn".
Gã nói xong thì lại hỏi tiếp: "Thật sự không có điều kiện gì sao?"
Bạch Diệc Phi lắc đầu: "Thật sự không có".
“Tại sao?”, gã nghĩ mãi mà không hiểu.
Bạch Diệc Phi nhún vai: "Anh cứ coi tôi là Bồ Tát sống đi! Đúng rồi, chúng ta cũng coi như là đã quen biết, tôi tự giới thiệu một chút, tôi tên Bạch Diệc Phi, chủ tịch của tập đoàn Hầu Tước".
"Ồ".
Gã tàn nhẫn nhìn anh, vừa rồi gã cũng đã đoán ra được thân phận của Bạch Diệc Phi, gã cảm thấy hình như Bạch Diệc Phi còn có thân phận gì khác, nhưng đây không phải là điều gã nên biết, vì thế sẽ không hỏi nhiều.
Bạch Diệc Phi nhướng mày: "Có qua có lại, anh cũng nên nói cho tôi biết anh tên gì chứ?"
Gã tàn nhẫn nghe thấy thế thì hơi khó xử.
Không phải chứ? Hỏi cái tên thôi cũng khó khăn thế sao?
"Vậy thôi, tôi đi đây, anh chịu khó dưỡng bệnh đi".
Bạch Diệc Phi nói xong thì xoay người định rời đi.


Nhưng lúc anh vừa nắm lấy tay nắm cửa thì phía sau truyền đến tiếng nghiến răng nghiến lợi của gã tàn nhẫn.
"Tên tôi là Trần Ngạo Kiều".
Gì cơ?
Trần Ngạo Kiều?
Ha ha…ôi chao, cười tét rốn mất!
Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ trong đầu Bạch Diệc Phi, anh không dám cười lên, nếu không thì gã này có thể cho anh biết thế nào là tàn nhẫn mất!
Hèn gì gã ngại ngùng không muốn nói tên ra, anh còn nghĩ có điều kiêng kỵ gì cơ, hóa ra là do cái tên này tấu hài quá!
Bố mẹ gã đúng là nhân tài!
Rõ ràng gã trông cao to mạnh mẽ như vậy mà lại đặt tên là Ngạo Kiều.
Ừ, nghe kêu thật.

Tô Đại Lưu bị Trương Vinh mời đến văn phòng chủ tịch, sau khi ông ta nhìn quanh một lần thì cười ha ha nói: "Đúng là văn phòng chủ tịch Hầu Tước có khác! Thật sự rất khí thế!"
Trương Vinh gật đầu: "Sau này đây chính là nơi anh làm việc".
Nói xong thì Long Linh Linh dẫn hai cô trợ lý xinh đẹp đi vào.
Tô Đại Lưu nhìn thấy thế thì không rời nổi mắt.
Sau khi Long Linh Linh bước vào thì kính cẩn nói với Tô Đại Lưu: "Chủ tịch, đây là trợ lý của ông, sau này ông có dặn dò gì thì cứ bảo bọn họ, dù là vấn đề trong đời sống hay công việc".
Tô Đại Lưu không khỏi gật đầu: "Được được được…"
Long Linh Linh lại đưa một bộ vest cho ông ta: "Chủ tịch, đây là quần áo đặc biệt chuẩn bị cho ông".
Chương 288: Hầu Tước đổi chủ
"Cho tôi sao?"
Trong lòng Tô Đại Lưu vui mừng khôn xiết, chuyện này giống như nằm mơ vậy!
Long Linh Linh đưa quần áo cho hai trợ lý, sau đó cô ta đi ra ngoài cùng Trương Vinh.
Tô Đại Lưu thấy hai cô trợ lý xinh đẹp thì nở nụ cười dâm đãng, còn hai cô trợ lý vô cùng tận tâm giúp 'chủ tịch' mặc quần áo và thắt cà vạt mới.

Trong tầng hầm tối tăm.
Liễu Vô Cùng chán ghét cau mày, sau đó hắn ta lấy lại cảm xúc bình thường rồi lạnh lùng nói: "Bạch Diệc Phi từ thủ đô trở về rồi".
Khi Liễu Vô Cùng vừa dứt lời thì một cái chạm quen thuộc tởm lợm lại xuất hiện trên ngực hắn ta.
Tay của Hồng Hâm không ngừng vuốt ve trên ngực Liễu Vô Cùng, miệng cô ả thở nhẹ nhàng bên tai Liễu Vô Cùng: "Bạch Diệc Phi đi thủ đô khi nào vậy? Đi một mình sao?"
Liễu Vô Cùng trả lời: "Không biết, chắc không phải".
Bạch Diệc Phi đã trở thành một đứa trẻ, Liễu Vô Cùng tin vô cùng tin tưởng việc này, một người bị như thế thì không thể tự mình đến thủ đô được, vậy chứng tỏ có người đưa Bạch Diệc Phi đến đó.
Nhưng ai đã đưa Bạch Diệc Phi đến thủ đô?
Hồng Hâm nghe thấy câu này thì cười khúc khích: "Vậy anh đã đi điều tra chưa?"
“Đang điều tra”, Liễu Vô Cùng trả lời: “ Bên ông Hồ thế nào rồi?”
Hồng Hâm nhẹ giọng nói: "Người của sư phụ sắp đến hết rồi".
Liễu Vô Cùng ừ một tiếng, hắn ta định tiếp tục đi dò thám tin tức nhưng lại bị Hồng Hâm ôm chặt lại.
“Anh đi vội vàng như vậy sao?”, giọng nói Hồng Hâm mang theo vẻ tủi thân: “Không ở với người ta hả?
Liễu Vô Cùng chịu đựng sự tởm lợm: "Không phải tôi còn có việc quan trọng sao? Bạch Diệc Phi có thể đến thủ đô thì chứng tỏ có người ở bên cạnh, chúng ta phải điều tra rõ ràng càng sớm càng tốt, tránh xảy ra chuyện”.
Hồng Hâm thở dài nói: "Thế cũng đúng, nhưng cũng không cần phải vội vàng như thế đâu, anh thấy đúng không?"
Liễu Vô Cùng nhẫn nhịn trả lời: "Không điều tra tin tức sớm thì tôi nghĩ mọi người sẽ không yên tâm?"
Hồng Hâm buông tay ra: "Nhạt nhẽo".
Liễu Vô Cùng không nói gì mà đi thẳng.

Trong biệt thự của Diệp Ngải, tên ma ốm nói với Diệp Ngải: "Cô cả, Bạch Diệc Phi trở về từ thủ đô rồi".
"Thủ đô? Anh ta tới thủ đô khi nào?"
Tên ma ốm lắc đầu: "Không biết".
"Nhưng hôm nay anh ta trở về rầm rộ lắm, một hàng ô tô sang trọng đến tận trạm tàu cao tốc đón anh ta về".
Diệp Ngải nhíu mày, giở trò gì vậy?
Sao Bạch Diệc Phi lại đến thủ đô? Mà khi trở về lại còn rầm rộ như vậy nữa chứ?
Chẳng lẽ Bạch Diệc Phi vốn không giống với Lý Tuyết, anh chỉ đang cố ý thôi sao?
Có lẽ không phải, Liễu Vô Cùng đã đích thân đi xem, vậy thì chuyện này rốt cuộc là thế nào?

Sau khi Bạch Diệc Phi trở về biệt thự thì đã gọi Trần Hạo tới.
Trần Hạo đến biệt thự, hắn ta nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì mím môi không nói gì.
Bạch Diệc Phi bình tĩnh nói: "Chuyện này là thế nào? Không cho anh một lời giải thích hả?"
"Anh …", Trần Hạo cúi đầu, có chút nghẹn ngào.
Bạch Diệc Phi siết chặt tay lại, trong lòng anh vô cùng tức giận, nhưng không phải tức giận với Trần Hạo, mà là tức giận vì bản thân quá yếu!
Nếu anh đủ mạnh thì sẽ không khiến những người bên cạnh mình thường xuyên rơi vào trong nguy hiểm, không khiến bọn họ phải hy sinh vì anh như thế!
Anh hận!
Tại sao bản thân lại yếu đuối như vậy?
Trần Hạo chỉ nhìn thấy Bạch Diệc Phi nắm chặt tay lại, hắn ta không hề nhìn thấy vẻ mặt của Bạch Diệc Phi: "Anh, anh muốn làm gì cũng được, em sẽ không oán trách gì đâu".
Bạch Diệc Phi nghiến răng nghiến lợi: "Anh sẽ không làm gì cậu, cậu làm cái gì thì cứ làm cái đó đi, tôi sẽ không xen vào, cậu đi đi!"
Trần Hạo sững sờ nhìn Bạch Diệc Phi, hắn ta thấy Bạch Diệc Phi vẫn không nhìn mình thì nắm chặt tay đứng lên: "Anh, xin lỗi anh".
Trần Hạo nói xong thì chạy ra ngoài.
Cho đến khi cửa đóng thì Bạch Diệc Phi mới quay đầu lại, anh không còn phẫn nộ và tức giận nữa, gương mặt anh tràn đầy vẻ lo lắng.

Văn phòng chủ tịch Hầu Tước.
Long Linh Linh bước vào: "Chủ tịch, có người tới gặp".
Tô Đại Lưu ho nhẹ hỏi: "Ai vậy?"
Cả ngày nay ông ta chỉ quan tâm hưởng thụ, không biết gì về công việc trong Hầu Tước, giờ đột nhiên có người tới gặp nên ông ta có chút hoảng
“Liễu Vô Cùng”, Long Linh Linh đáp.
Tô Đại Lưu hoàn toàn không biết Liễu Vô Cùng cho nên vô cùng ngơ ngác: "Liễu Vô Cùng là ai? Tìm tôi làm gì?"
Long Linh Linh cung kính đáp: "Trước kia Liễu Vô Cùng là cậu cả của tập đoàn Liễu Thị, nhưng vì trước đây đã đắc tội với Hầu Tước nên bây giờ tập đoàn Liễu Thị đã không còn nữa".
Cô ta vừa dứt lời thì tim Tô Đại Lưu đập như trống trận, mặc dù không biết quy mô của tập đoàn Liễu Thị, nhưng ông ta thấy chỉ vì đắc tội với Hầu Tước mà khiến cả tập đoàn sụp đổ.
Điều này chứng tỏ ở thành phố Thiên Bắc không có ai dám chọc vào Hầu Tước!
"Vậy được, cho anh ta vào đây đi!"


Tô Đại Lưu chỉnh lại quần áo và cà vạt của mình, ông ta đứng dậy ngồi trên ghế sô pha đợi Liễu Vô Cùng.
Vài phút sau Long Linh Linh dẫn theo Liễu Vô Cùng bước vào.
Đợi đến khi Liễu Vô Cùng ngồi xuống thì Long Linh Linh tự giác lui ra ngoài.
Liễu Vô Cùng nhìn Tô Đại Lưu với ánh mắt nghi ngờ, người đàn ông trung niên này là ai? Sao hắn ta chưa từng gặp qua? Ông ta cũng đến đây để gặp Bạch Diệc Phi sao?
Còn Tô Đại Lưu nhìn Liễu Vô Cùng với ánh mắt khinh miệt, kẻ bại trận dưới tay Hầu Tước còn dám tới gặp ông ta, đúng là không biết hắn ta nghĩ gì?
Chẳng lẽ tới cầu xin mình cho tập đoàn Liễu Thị một con đường sống sao?
Mỗi người ngồi trên sô pha với suy nghĩ riêng, không ai nói một lời.
Hơn mười phút trôi qua, Liễu Vô Cùng vẫn không thấy Bạch Diệc Phi thì nhíu mày, chuyện này là sao?
Không phải Bạch Diệc Phi đã trở lại Hầu Tước rồi sao?
Bây giờ Bạch Diệc Phi vẫn chưa xuất hiện, có phải chứng tỏ việc Bạch Diệc Phi về Hầu Tước là giả không? Hay nói cách khác thật ra Bạch Diệc Phi chưa khỏe nên không đến Hầu Tước?
Lúc này Tô Đại Lưu chờ hơi lâu nên đã bực mình: "Tôi nói này, cậu tới đây gặp chủ tịch Hầu Tước sao?"
Trên mặt Liễu Vô Cùng vẫn duy trì nụ cười: "Phải".
Tô Đại Lưu nói: "Vậy cậu gặp tôi có chuyện gì? Nói thẳng đi! Cứ ngồi không ở chỗ này hoài, lãng phí thời gian".
Liễu Vô Cùng ngẩn ra: "Cái gì?"
Tô Đại Lưu thấy vậy thì nói: "Không phải cậu nói là tới gặp tôi hả? Gặp được tôi rồi lại không nói gì là sao? Cầu xin người ta cũng phải có thái độ hẳn hoi chứ?"
"Tôi nói cho cậu biết, với thái độ này của cậu thì cậu có cầu xin tôi cũng tuyệt đối không đồng ý!“
Chương 289: Còn chửi thề
Lúc này Liễu Vô Cùng mới phản ứng lại được: “Ông nói ông là chủ tịch của Hầu Tước?”
Tô Đại Lưu tỏ vẻ đương nhiên: “Đúng là tôi!”
Sắc mặt của Liễu Vô Cùng thay đổi, hắn ta không kìm được hét to: “Long Linh Linh!”
Long Linh Linh nghe thấy tiếng gọi thì đi đến: “Chủ tịch, anh Liễu”.
Liễu Vô Cùng chỉ vào Tô Đại Lưu hỏi: “Ông ta là chủ tịch của Hầu Tước sao?”
Long Linh Linh nhẹ nhàng gật đầu.
Liễu Vô Cùng tức giận đến mức không nhịn được: “Chết tiệt!”
Tô Đại Lưu nghe thấy vậy thì không vui: “Có chuyện gì xảy ra vậy? Còn chửi thề nữa chứ?”
“Ngu ngốc!”, Liễu Vô Cùng mắng một câu, sau đó hắn ta quay người muốn rời đi.
Long Linh Linh thấy thế thì tranh thủ đi theo, cô ta giải thích: “Là do người phía trên kia điều xuống”.
Liễu Vô Cùng dừng bước: “Nếu thế thì người bên trên cũng biết chuyện Bạch Diệc Phi trở nên ngốc nghếch rồi sao?”
Long Linh Linh cúi đầu, hắn ta không nhìn thấy rõ vẻ mặt của cô ta, chỉ nghe thấy cô ta trả lời: “Đúng vậy”.
“Hừ! vậy có nghĩa đi tới thủ đô là vì chuyện này sao? Những người đi đến trạm tàu cao tốc cũng để đón tên chủ tịch mới này ấy hả?”
Long Linh Linh vẫn gật đầu như cũ.
“Vậy thì tốt”.
Nói xong thì Liễu Vô Cùng yên tâm rời đi.
Lúc này Tô Đại Lưu bước ra: “Trợ lý Long, rốt cuộc chuyện này là sao?”
Long Linh Linh xoay người trả lời: “Tình hình cụ thể thì tôi cũng không rõ ràng lắm, chắc anh ta có chuyện quan trọng gì đó thôi?”
Tô Đại Lưu nghe thế thì “ồ” lên một tiếng, ánh mắt hèn mọn kia lại di chuyển khắp người Long Linh Linh: “Trợ lý Long à, nào, vào văn phòng với tôi, chúng ta nói chuyện một chút”.
Cả người Long Linh Linh cứng đờ, trong cái khó bỗng ló cái khôn: “Chủ tịch, đêm nay chúng ta có một bữa tiệc ở câu lạc bộ Hải Thiên. Chủ tịch có muốn tham gia không?”
Tô Đại Lưu ừ một tiếng: “Câu lạc bộ Hải Thiên?”
Tô Đại Lưu có biết đến câu lạc bộ Hải Thiên, đó chính là một chỗ ăn chơi vô cùng cao cấp, người bình thường không thể bước vào, không ngờ đêm nay ông ta có thể đi vào đó rồi!
“Đi, đương nhiên có đi rồi!”

Khu biệt thự cảng Lam Ba.
Bạch Diệc Phi gọi điện cho Bạch Hổ: “Chặn hắn ta lại”.
Liễu Vô Cùng vẫn luôn lẩn trốn, ngoại trừ lần trước có ra bên ngoài thì hắn ta vẫn luôn ẩn náp, lần chủ động ra ngoài này chính là một cơ hội tốt.
Nhưng mà trên đường đi Bạch Hổ và Từ Lãng đều gặp phải phiền phức.
Xe của bọn họ bị buộc phải dừng lại.
Bạch Hổ và Từ Lãng xuống xe. Đứng trước mặt bọn họ là một người phụ nữ ngoài ba mươi, người đó ăn mặc vô cùng xinh đẹp, dáng người cũng không tệ lắm, trên mặt trang điểm đậm.
“Ôi cha, cũng may ghê nha!”, Hồng Hâm yêu kiều cười một tiếng: “Chậc chậc, nếu không mấy người đi theo sư phụ tôi đi? Sư phụ tôi tốt hơn Bạch Diệc Phi gấp mấy lần liền. Thấy thế nào? Có cần suy nghĩ không?”
Cô r vừa dứt lời thì Bạch Hổ đã lạnh lùng nói: “Không cần”.
Hồng Hâm cười một tiếng: “Vậy thì không còn cách nào khác rồi, tôi chỉ còn…”
Cô ả còn chưa nói xong thì Từ Lãng đã nhanh chóng ra tay, đồng thời nói: “Nói nhảm nhiều quá”.
Từ Lãng nhanh chóng tiến lên, gã rút con dao cong của mình ra, sau đó xông vào đánh nhau với Hồng Hâm.
Cơ thể Hồng Hâm rất mềm mại, cô ả thấy Từ Lãng bước tới thì ngửa người ra sau, tránh được một chiêu của Từ Lãng.
Sau khi thấy chiêu kia chưa trúng thì Từ Lãng thu tay lại, đồng thời gã quét chân một vòng. Hồng Hâm phản ứng cực nhanh, cô ả nhảy lên tránh được. Sau đó Hồng Hâm chủ động ra đòn, cô ả duỗi hai bàn tay của mình ra cào.
Đúng vậy, chính là cào.
Bởi vì trên tay cô ả có kịch độc, một khi bị đụng vào da thì Từ Lãng nhất định sẽ bị mất mạng.
Tất nhiên Từ Lãng cũng nhìn thấy tay Hồng Hâm, nên gã ra đòn cũng vô cùng cẩn thận. Cũng vì lý do này nên trông Từ Lãng có chút gò bó tay chân, trận chiến với Hồng Hâm vẫn chưa thể kết thúc được.
Lúc này phía sau lưng Bạch Hổ cũng xuất hiện một người, là một người đàn ông mặc trang phục võ sĩ, trong tay cầm một thanh đao.
Người đàn ông này là người trước xuất hiện muốn bắt Chu Khúc Nhi đi, gã là kẻ dùng đao giỏi nhất Linh Nam.
Lần trước là gã không ngờ được Tần Hoa lại mạnh như vậy, nhưng lần này gã không tin cái tên ngu si tứ chi phát triển trước mắt này là người lợi hại!
Bạch Hổ cảm giác được phía sau lưng có nguy hiểm, anh ta lập tức quay người đánh một cú.
Gã đó thấy vậy thì tỏ vẻ không để ý, gã rút thanh đao võ sĩ của mình ra, rồi chém thẳng vào cánh tay Bạch Hổ.
Đòn tấn công của Bạch Hổ không chút thay đổi, anh ta đánh thẳng tới.
Kẻ dùng đao giỏi nhất Linh Nam cứ nghĩ sẽ chặt đứt được cánh tay của đối phương, nhưng không ngờ gã lại không thấy rõ được nắm đấm của Bạch Hổ, lúc thanh đao của gã còn cách cánh tay của Bạch Hổ mấy centimet nữa thì nắm đấm của Bạch Hổ đã đấm thẳng vào người gã.
“Vù!”
Gã bay thẳng ra ngoài.
“Rầm!”
Gã rơi trên mặt đất, miệng trào ra máu tươi.
“Mẹ nó! Ở thành phố Bắc Thiên này chẳng lẽ lại có nhiều cao thủ thế hả?”


Đây là lần thứ hai gã bị người ta đánh bay ra ngoài, nếu chuyện này bị truyền ra thì gã còn mặt mũi nào mà gặp người khác nữa.
Gã cố gắng bò dậy rồi cầm lấy thanh đao muốn tiếp tục giao chiến với Bạch Hổ.
Nhưng trong lòng Bạch Hổ đang nghĩ đến Bạch Diệc Phi nên anh ta không có tâm trạng đánh nhau, thấy đối phương tiến đến thì anh lại vung tay đấm một cú.
Gã cầm đao lại bị đánh bay đi xa một lần nữa, gã rơi xuống trên mặt đất.

Bạch Diệc Phi lái xe đi đến tập đoàn Hầu Tước, anh nhìn thấy Long Linh Linh.
Long Linh Linh cũng rất kì lạ. Ngày đó khi đứng ở tàu cao tốc đón anh thì hình như cô ta không hề nhìn thẳng vào Bạch Diệc Phi.
Không bàn đến chuyện sức hút của anh thế nào, nhưng vì là chủ tịch nên trước giờ Long Linh Linh đều rất nghe lời anh, có chuyện gì xảy ra cô ta cũng sẽ đi đến tìm anh, thậm chí đôi lúc còn khuyên bảo anh vài chuyện.
Nhưng lúc này hai người giống như những người xa lạ, không bằng cả mối quan hệ cấp trên cấp dưới bình thường nưa.
Trong văn phòng chủ tịch, Bạch Diệc Phi nhìn Long Linh Linh đứng trước mặt, anh thản nhiên hỏi: “Gần đây Hầu Tước thế nào?”
Long Linh Linh cúi đầu, trong mắt tràn đầy sự đấu tranh: “Hầu Tước rất tốt”.
Bạch Diệc Phi không nói gì, bây giờ Hầu Tước rất tốt sao?
Haiz, vớ bừa một người nào đó để hỏi thì cũng sẽ không nói thế này đâu.
Vấn đề Cự Đỉnh đã được giải quyết, nhưng mà Diệp Ngải và mấy doanh nghiệp khác lại đang gây chuyện với Hầu Tước, bọn họ sẽ nhanh chóng hành động, thế nên Hầu Tước tốt chỗ nào chứ?
Bạch Diệc Phi im lặng một lúc lâu rồi lại nói: “Vậy cô có biết hôm nay Liễu Vô Cùng đến công ty làm gì không?”
Long Linh Linh mím môi không nói.
Bạch Diệc Phi thấy vậy thì nhíu mày: “Linh Linh, nếu như có chuyện gì cô có thể nói cho tôi biết, để tôi giải quyết, cô…”
“Không có”, Bạch Diệc Phi còn chưa nói xong thì Long Linh Linh đã nhanh chóng lên tiếng phủ nhận.
Chương 290: Trực giác của Liễu Vô Cùng
"Nếu không có chuyện gì nữa thì tôi đi làm việc trước đây”.
Vừa nói dứt lời, Long Linh Linh quay người đi thẳng ra ngoài.
Bạch Diệc Phi nhìn bóng lưng của Long Linh Linh thì bắt đầu trầm tư suy nghĩ.
Một lúc sau, Bạch Diệc Phi nhận được một cuộc điện thoại, là của Bạch Hổ gọi.
"Hắn chạy thoát rồi”.
"Biết rồi, các anh cẩn thận một chút”.
Sau khi cúp điện thoại, Bạch Diệc Phi cũng không cảm thấy bất ngờ lắm, bởi vì anh biết Liễu Vô Cùng đã đi theo Hồ Thiên Cẩm, cho nên có người bảo vệ hắn ta là chuyện đương nhiên.
Chỉ là đã bỏ lỡ cơ hội lần này thì lần sau muốn tìm được Liễu Vô Cũng sẽ càng khó khăn hơn.
Bạch Diệc Phi suy nghĩ một lúc rồi lập tức gọi điện thoại cho Lưu đầu trọc.
"Giúp tôi theo dõi Liễu Vô Cùng xem hắn ta đã đi đâu rồi”.
"Đồng ý luôn, sếp cứ việc yên tâm”.
Sau khi cúp điện thoại, Lưu đầu trọc lập tức sắp xếp đám anh em ở gần đó tìm ra được vị trí của Liễu Vô Cùng sau đó bám theo hắn ta.
Đợi đến khi nhìn thấy Liễu Vô Cùng bước vào một căn hầm thì anh em của Lưu đầu trọc đã gọi điện thoại báo cho gã ta, Lưu đầu trọc nhận được tin lại gọi điện cho Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi sau khi biết chuyện, liền nhanh chóng rời khỏi Hầu Tước.
Nhưng điều mà Bạch Diệc Phi không biết chính là, sau khi anh rời đi chẳng bao lâu, thì Long Linh Linh cũng đi ra ngoài, còn gọi một cuộc điện thoại.

Sau vài chiêu thì Bạch Hổ đã hạ gục gã Đệ nhất đao của Linh Nam, sau đó bèn quay qua giúp đỡ Từ Lãng, nhưng cũng không quên buông một câu châm chọc: “Vô dụng thế”.
Từ Lãng hừ mũi một tiếng, thế tấn công trên tay của Từ Lãng bỗng mạnh mẽ hơn.
Trông thấy sự thay đổi này, Hồng Hâm ngẩn ra, liền sau đó đã bị Từ Lãng đánh trúng vào bụng, cả người ả ta bay ra ngoài.
"Phụt!"
Hồng Hâm phun ra một ngụm máu.
Bản lĩnh của ả ta vốn cũng không đủ để đánh thắng được Từ Lãng, nhưng ả ỷ vào trên người mình có độc nên ả đã chiếm được ưu thế. Cứ tưởng rằng vẫn có thể ứng phó được một lúc, nào ngờ tự nhiên Từ Lãng lại tăng sức mạnh đột ngột như vậy khiến ả ta không kịp phòng bị.
Từ Lãng đánh xong thì liếc nhìn Bạch Hổ một cái.
Tuy nhiên Bạch Hổ lại chẳng thèm nhìn lại Từ Lãng.
Hồng Hâm ôm bụng đứng lên, hai người này đều quá mạnh, cô ta và Đệ nhất đao vương của Linh Nam đều đánh không lại. Không những không đánh lại được, còn bị người ta coi như đang đánh nhau với trẻ con vậy, nhìn bọn họ hầu như không hề mất chút sức nào.
“Đi!”, Hồng Hâm nói với Đao vương một câu sau đó lập tức xoay người lên xe.
Đao vương cũng ôm bụng rồi leo nhanh lên xe.
“Không đuổi theo?”, Từ Lãng hỏi.
Bạch Hổ đang định trả lời thì có điện thoại gọi đến.
“Đến đây, nhanh lên”, giọng của Bạch Diệc Phi truyền đến.
Bạch Hổ ừ một tiếng rồi nói với Từ Lãng: "Lên xe".
Từ Lãng cũng không hỏi nhiều, sau khi hai người lên xe, Bạch Hổ lái xe đi đến địa chỉ mà Bạch Diệc Phi gửi .

Bên này, Bạch Diệc Phi sau khi gọi điện cho Bạch Hổ xong cũng lái xe đến địa chỉ mà Lưu đầu trọc gửi, chính là khu tầng hầm ở gần đó.
Trong tầng hầm, Liễu Vô Cùng đang báo cáo với Hồ Thiên Cẩm.
“Chúng ta hình như đã bị lừa rồi”,vẻ mặt của Liễu Vô Cùng rất nghiêm trọng.
Khuôn mặt già nua của Hồ Thiên Cẩm đanh lại: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Liễu Vô Cùng trả lời: "Vừa rồi tôi đến gặp Bạch Diệc Phi, nhưng kết quả lại gặp một người lạ, Long Linh Linh nói là bên trên phái một người mới đến để tiếp quản Hầu Tước, sau này hắn sẽ là chủ tịch mới của tập đoàn Hầu Tước.
“Đây không phải là điều hoàn toàn bình thường sao?”, Hồ Thiên Cẩm tỏ vẻ không quan tâm.
Liễu Vô Cùng lại không nghĩ như vậy, nhìn bề ngoài thì có vẻ bình thường, nhưng từ sau lần đụng độ trước, sự nhận thức của hắn về Bạch Diệc Phi đã thay đổi rồi. Hắn cảm thấy dường như tất cả đều là một cú lừa, Bạch Diệc Phi vốn dĩ không bị mất trí và trở thành một kẻ ngốc.
Chỉ là hắn không có chứng cứ xác thực để chứng minh điều mà hắn suy đoán, lại thêm có Long Linh Linh ở đó nên hắn mới hơi tin tưởng một chút, nhưng trực giác trong hắn vẫn nói với hắn nghiêng về điểm này hơn.
"Được rồi, đừng có chuyện bé xé ra to nữa, chỉ cần đám người đó vẫn nằm trong sự khống chế của chúng ta thì cho dù Bạch Diệc Phi vẫn khoẻ mạnh, tôi cũng có cách khiến hắn phải chết đau đớn”.
Hồ Thiên Cẩm nói xong liền phẩy tay: "Đừng làm phiền tôi nữa".
Liễu Vô Cùng nghe vậy đành phải xoay người rời đi.
Hồ Thiên Cẩm thấy Liễu Vô Cùng đi rồi thì lập tức gọi điện thoại cho Hồng Hâm.
Ở bên kia Hồng Hâm đang lái xe, nhìn thấy là Hồ Thiên Cẩm gọi điện thoại đến nên lập tức nghe máy: “Thầy”.
"Thế nào rồi?”
“Thầy, hai người bên cạnh Bạch Diệc Phi đều rất mạnh, hơn nữa con nghi ngờ rằng Bạch Diệc Phi không hề mất trí!”, Hồng Hâm nói xong liền ho mấy tiếng.
Hồ Thiên Cẩm nghe vậy thì chau mày lại: “Con trở về đây trước đã”.
...
Sau khi Liễu Vô Cùng đi ra ngoài nhìn trái ngó phải một hồi, thái độ vô cùng cẩn thận, dường như không muốn bị người ta phát hiện, nhưng thật đáng tiếc đã muộn rồi.
Bạch Diệc Phi đã đợi ở đây từ lâu rồi, chỉ là Bạch Hổ và Từ Lãng vẫn chưa kịp đến mà thôi.
Anh không muốn tiếp tục đợi nữa nên đã đi thẳng ra, dự định đánh gục Liễu Vô Cùng.
Bạch Diệc Phi có phần tin tưởng vào bản thân khi đối mặt với Liễu Vô Cùng, dù sao trong khoảng thời gian gần đây anh cũng đã cố gắng để không làm phí công Bạch Hổ rèn luyện cho mình, cộng thêm trận thực chiến lần trước ở thủ đô nữa, cho nên anh tự tin rằng chỉ với một mình Liễu Vô Cùng thì sẽ rất đơn giản.
Tuy nhiên, Bạch Diệc Phi không ngờ rằng mình lại bỏ qua một người.
Long Linh Linh.
Ngay khi Bạch Diệc Phi vừa đứng dậy, Liễu Vô Cùng dường như không ngạc nhiên lắm khi thấy anh, ngược lại còn nở một nụ cười hàm ý sâu xa, sau đó liền nhìn về phía sau của Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi thấy vậy thì bỗng giật mình, đang định quay đầu lại nhìn đã thấy gáy nhói đau sau đó liền mất đi ý thức.
Liễu Vô Cùng cười cười: "Làm tốt lắm!”
Long Linh Linh cúi đầu không nói gì.
Liễu Vô Cùng không nói nhiều mà khiêng Bạch Diệc Phi lên, nhưng thay vì quay lại tầng hầm thì hắn lại đưa Bạch Diệc Phi về chỗ của hắn.
Hắn ta đã từng là cậu chủ lớn của tập đoàn Liễu Thị đương nhiên là sẽ không sống ở dưới tầng hầm ẩm thấp, cho nên chỗ mà hắn ta ở cũng tạm được, là một khu chung cư nhỏ.


Căn hộ của hắn là một căn nhỏ có hai ngủ một khách, đối với Liễu Vô Cùng mà nói thì đã là tốt lắm rồi, bởi vì hắn cũng không có nhiều tiền để mà trả cho căn nhà lớn hơn.
Bạch Diệc Phi tỉnh dậy lần nữa thì thấy mình đang ở trong một căn hộ chung cư nhỏ, anh bị ném trên nền đất của phòng khách mà Liễu Vô Cùng và Long Linh Linh thì đang ngồi trên ghế sô pha.
Sau khi Bạch Diệc Phi tỉnh dậy, người đầu tiên mà Bạch Diệc Phi nhìn thấy không phải Liễu Vô Cùng mà là Long Linh Linh đang ngồi bên cạnh Liễu Vô Cùng.
Long Linh Linh cứ cúi đầu mãi không dám ngẩng lên nhìn Bạch Diệc Phi.
Liễu Vô Cùng thấy Bạch Diệc Phi đã tỉnh, trên mặt nở nụ cười: "Bạch Diệc Phi, mày không ngờ đúng không?”
Bạch Diệc Phi không nhìn Liễu Vô Cùng, mà nhìn chằm chằm vào Long Linh Linh nhưng giọng nói ra lại rất bình thản: “Đây là không có chuyện gì mà cô nói đó à?”
Long Linh Linh nắm chặt tay không nói gì.
Liễu Vô Cùng có chút tức giận vì bị Bạch Diệc Phi phớt lờ: "Bạch Diệc Phi, mày bây giờ đã là cá nằm trên thớt, con mẹ mày lại còn dám phớt lờ tao à?”
Lúc này Bạch Diệc Phi mới đưa mắt nhìn sang Liễu Vô Cùng: "Mày có tư cách để tao cần phải nhìn đến mày à?”
“Mày!”, Liễu Vô Cùng đứng bật dậy, đi đến bên cạnh người Bạch Diệc Phi, sau đó dẫm một chân lên ngực anh: “Bạch Diệc Phi, con mẹ mày, luôn tự cho mình là giỏi, đến giờ không phải vẫn bị tao dẫm dưới chân sao?”
"Hừ! Tao buộc phải thừa nhận là mày rất giỏi, nếu như không phải có Long Linh Linh ở đây thì sợ là tao cũng bị mày lừa rồi, diễn xuất của mày quả thực không tệ đâu!”
"Có cần tao trao cho mày cái giải thưởng Ảnh đế cho khả năng diễn xuất của mày không?”
Phải đến sau khi Long Linh Linh gọi điện thoại báo cho Liễu Vô Cùng thì hắn mới biết được, hoá ra trực giác của hắn vẫn luôn đúng. Bạch Diệc Phi đang giả vờ, điều này khiến cho cơn thịnh nộ của hắn vọt lên đến đỉnh điểm.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom