• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4
  • Chương 856-886

Nụ cười này vừa có chút khổ sở lại có chút mùi vị bất đắc dĩ, loại cảm giác này, giống như: Biết rõ bên dưới là vực sâu vạn trượng, nhưng vẫn tự nguyện trầm luân vào đó

Điện thoại trong túi vang lên, Hoắc Chấn Đông nhìn một cái, xoay người, đi nghe điện thoại.

Bởi vì bên ngoài có chút lạnh, Hoa Ngọc Thành cùng Cao Thanh Thu trở về trong phòng, bọn họ hôm nay chơi rất vui vẻ, giờ phút này, chỉ còn Cô Bình ngồi ở chỗ đó.

Cô Bình đã lớn tuổi, thoạt nhìn có chút cô đơn.

Nghe Hoa Ngọc Thành nói, cô Bình đã ở nhà họ Hoắc rất lâu rồi, con trai con gái đều ở bên ngoài, bây giờ còn ở nơi này, bình thường giúp Hoắc Chấn Đông trông coi nhà cửa.

Đương nhiên, mặc dù nói là vậy, nhưng chẳng qua chỉ có một mình Hoắc Chấn Đông ở đây.

Cao Thanh Thu và Hoa Ngọc Thành qua đó ngồi nói chuyện với cô Bình một hồi.

Một lúc sau Hoắc Chấn Đông mới gọi điện thoại xong, từ bên ngoài trở lại, nghe thấy cô bình đang kể cho Cao Thanh Thu nghe chuyện lúc trước của anh ta và Hoa Ngọc Thành, Hoắc Chấn Đông đứng ở cửa, nghe xong một hồi, không nhịn được dương khóe miệng lên.

Người ngoài khi nghe nhắc đến con cái nhà họ Hoắc đều phải trầm trồ hâm mộ, nhưng họ đâu biết rằng, bình thường thời gian có thể tiếp xúc bới bố mẹ của con cái nhà họ Hoắc cũng không nhiều, phần lớn thời gian đều là theo chân người giúp việc trong nhà mà lớn lên.

Tỷ như Hoắc Chấn Đông, trước khi anh ta mười tuổi, cơ hội anh ta có thể thấy được ba mẹ cũng chỉ có một năm hai ba lần.

Phần lớn thời gian đều là cô Bình chăm sóc anh ta và em gái.

Cho nên, Hoắc Chấn Đông cảm giác mình còn thân cận hơn với cô ấy.

Cô Bình nói rất nhiều, rất nhiều chuyện của anh ta và Ngọc Thành, cô ấy cũng là người hiểu rõ rất về hai người họ.

Mỗi lần nghe cô Bình nhắc lại chuyện cũ đều có cảm giác hoài niệm.

Nghe được một hồi, Hoắc Chấn Đông đi vào, cười nhe nhởn nói “Lại đang nói xấu cháu có phải không?”

” Ai thèm nói cháu ” Cô Bình nhìn thấy anh ta, cười hiền hậu nói: “chỉ là nhớ tới chuyện lúc trước của cháu cùng Ngọc Thành, cảm thấy thật thú vị, vừa vặn Thanh Thu cũng không biết gì nhiều, cho nên cô nói cho con bé biết một ít.”

Có vài chuyện, cũng chỉ có cô ấy mới có tâm tư nói với Cao Thanh Thu, nếu không, hai người đàn ông, ai có thời gian rảnh rỗi cùng Cao Thanh Thu nói những thứ này?

Hoắc Chấn Đông ngồi xuống, nói đến chính sự: ” Cháu mới vừa đi nghe điện thoại, Vân Đóa và Vân Tiêu ngày mai trở lại đấy.”

Những lời này của Hoắc Chấn Đông vừa nói ra, sắc mặt của cô Bình liền vô cùng kinh ngạc.

Cao Thanh Thu ngồi ở bên cạnh, tò mò hỏi: “Là ai vậy?”

Hoắc Chấn Đông nhìn Cao Thanh Thu một cái, kiên nhẫn giải thích: “Là con trai và con gái của cô ấy.”

Trên mặt của Cô bình tràn ngập vẻ mong đợi, “Có thật không? Không phải cháu đang đùa cô đấy chứ?”

Chỉ vừa nghe tin con trai và con gái của mình sắp về cô ấy liền vô cùng kích động.

Dường như đây là một tin chấn phấn lòng người hơn so với giành được quán quân Olympic.

Hoắc Chấn Đông nói tiếp: “Mới vừa rồi Vân Tiêu gọi điện thoại cho cháu, là thực.”

Cô Bình cười một tiếng, ngay cả giọng nói cũng có chút run rẩy, “Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi, cô đi dọn phòng cho hai đứa nó đã.”

Cô ấy không kịp chờ đợi đứng lên, đi lên lầu.

“Không cần vội đến vậy chứ?” Hoắc Chấn Đông nói: “Bọn họ mai mới về đến nơi cơ mà.”

“Không có việc gì, cô chuẩn bị sớm một chút.”

Coi như là không hiểu những chuyện này cho lắm nhưng Cao Thanh Thu cũng có thể nhìn ra được, cô Bình đang rất vui.

Hoa Ngọc Thành nhìn bóng lưng của cô ấy, ánh mắt rơi vào trên người Hoắc Chấn Đông, “Hai anh em nhà kia chủ động muốn về à?”

Hoắc Chấn Đông nghe xong lời Hoa Ngọc Thành nói, cười một tiếng, “Làm sao có thể? Là tôi cho người ép bọn họ về. Cậu cũng biết thái độ của bọn họ đối với cô Bình rồi đấy…”

Nếu như nói, thủ trưởng Hoắc cùng Hoắc phu nhân lúc còn trẻ bởi vì công tác bỏ quên con trai của mình, không có thời gian chăm sóc con cái, thì cô Bình chính là người dành hết yêu thương cho Hoắc Chấn Đông, bỏ quên cả hai đứa con của mình.
Thế cho nên,đến tận bây giờ, hai đứa con kia, kể cả ngày lễ ngày tết cũng không trở lại thăm mẹ mình.

Bởi vì, bọn họ theo chân cha lớn lên, chuyện duy nhất mà cô Bình có thể làm cho bọn họ cũng chỉ có thể gửi sinh hoạt phí, bọn họ cảm thấy mình còn không được quan tâm bằng Hoắc Chấn Đông.

Hoắc Chấn Đông thương tình Cô Bình đã lớn tuổi, cũng biết trong lòng cô ấy luôn nhớ mong hai đứa con này nên mới phái người đi tìm bọn họ.

Hai người này cuối cùng cũng trở lại.

Hoa Ngọc Thành nhìn Hoắc Chấn Đông, nói “Biết ngay là có liên quan đến cậu.”

Hoa Ngọc Thành đã từng tiếp xúc qua với hai người kia, cũng biết rất rõ thái độ của con cô Bình như thế nào.

Hoắc Chấn Đông cười nói, “Thật đúng là không có cái gì có thể lừa gạt được Ngọc Thành.”

Cao Thanh Thu ở bên cạnh tò mò hỏi: “Tại sao cô ấy lại kích động như vậy?”

Hoắc Chấn Đông kiên nhẫn cùng Cao Thanh Thu giải thích nguyên do.

Cao Thanh Thu không dám tin tưởng nhìn lấy Hoắc Chấn Đông, “Không nghĩ tới anh mà lại biết quan tâm người khác như vậy.”

Lại còn có thể yên lặng ở phía sau, vì cô Bình làm những chuyện này.

Dù sao nhiều nhất Cô Bình cũng chỉ tính là một người giúp việc, anh ta lại hoàn toàn coi cô ấy là thân nhân của mình.

Hoắc Chấn Đông cười một tiếng, “em nói như anh là người xấu lắm không bằng ”

Hoắc Chấn Đông nói vậy làm cho Cao Thanh Thu nhớ tới chuyện trước kia anh ta làm tổn thương chồng cô.

Cao Thanh Thu nhìn Hoa Ngọc Thành một cái, không nói gì.

Hoắc Chấn Đông nhìn thời gian, nói: “bọn Minh Viễn đi bên cạnh đánh bài rồi, nếu hai người không thích đi đánh bài thì sớm nghỉ ngơi một chút đi, tôi đi xem bọn họ một chút.”

“Tôi không đi đến đó đâu.” Cao Thanh Thu không thích đánh bài, muốn đi ngủ sớm một chút.

Hôm nay cô cũng rất mệt.

“Ngủ ngon.” Hoắc Chấn Đông đứng lên, nhìn Cao Thanh Thu một cái, đi ra khỏi cửa.

Anh ta xuyên qua sân nhỏ, đi đến căn nhà gần đó, bên ngoài trời có chút lạnh, anh ta chưa vội tiến vào, đứng ở ngoài châm một điếu thuốc.

Kỷ Minh Viễn từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Hoắc Chấn Đông đứng ở chỗ này hút thuốc, hỏi “Sao lại một mình đứng ở chỗ này?”

“Cậu có hút không?” Hoắc Chấn Đông đưa thuốc ra.

Kỷ Minh Viễn nhìn anh ta một cái, ” Cậu biết tôi không hút thuốc lá mà.”

Kỷ Minh Viễn là bác sĩ, anh ta chưa bao giờ đụng vào thuốc lá.

Kỷ Minh Viễn tò mò nhìn Hoắc Chấn Đông, “Không phải cậu đã cai thuốc rồi sao? Làm sao lại hút lại rồi?”

“Thỉnh thoảng.” Hoắc Chấn Đông nói với Kỷ Minh Viễn , trực tiếp hít vào làn khói mỏng.



Cao Thanh Thu nằm ở trên giường, nhìn Hoa Ngọc Thành ngồi ở giường nhìn mình, hỏi: ” Anh ở đây với em không đi ra đó với bọn họ liệu có ổn không?”

Hoa Ngọc Thành nhìn lấy tiểu bảo bối nhà mình, “Hôm nay là sinh nhật em, anh ở chỗ này cùng em. Nếu đi cùng bọn họ, bọn họ lại cảm thấy anh lạnh nhạt với em.”

Cao Thanh Thu cầm tay anh, khóe miệng thỉnh thoảng nhoẻn lên, ” Em thật hạnh phúc.”

Anh là của cô, ai muốn mượn anh đi đâu cũng phải hỏi ý kiến của cô.

Giống như trên người của anh dán chữ ba chữ Cao Thanh Thu vậy, loại cảm giác này, làm cho Cao Thanh Thu rất có cảm giác thành công.

Hoa Ngọc Thành cúi đầu xuống, hôn lên mặt cô một cái, “Đi ngủ sớm một chút đi.”

“Ừm.” Lúc anh tiến đến gần, trên người anh có thể dễ dàng ngửi thấy một loại khí tức làm cho người ta rất an tâm.



Cao Thanh Thu ngủ một mực đến sáng ngày hôm sau, hơn chín giờ cô vẫn nằm ở trên giường, dụi dụi mắt, nhìn trần nhà.

Nghe nói tối hôm qua bọn họ chơi đến nửa đêm mới tán trận.

Lúc này Hoa Ngọc Thành không ở trong phòng, Cao Thanh Thu cũng là bội phục anh.

Tối hôm qua, sau khi cô ngủ, anh lại đi ra ngoài, mãi đến nửa đêm mới trở về, hiện tại đã rời giường dậy từ bao giờ rồi!

Quả thật là như người máy vậy.

Cao Thanh Thu từ trên giường xuống, mặc quần áo tử tế, đi giày, đi ra cửa, nhìn thấy trên hành lang lầu hai có một cô gái đang ở nơi đó gọi điện thoại, cô gái đó tầm hai mươi mấy tuổi, tóc dài ngang vai, mặc quần jean màu đen, thoạt nhìn hơi gầy, cô ta gọi điện thoại, âm thanh không lớn không nhỏ, Cao Thanh Thu có thể mơ hồ nghe ra cô ta đang thiếu kiên nhẫn.

Cao Thanh Thu không dám đánh tiếng chào hỏi, nhẹ nhàng đóng cửa phòng, cô gái kia giống như là nghe được âm thanh, quay đầu lại nhìn lướt qua Cao Thanh Thu, ánh mắt rất là lạnh lùng.
Sau khi cô ta cúp điện thoại đi xuống lầu, cũng không thèm lên tiếng chào hỏi Cao Thanh Thu.
Cao Thanh Thu nhìn bóng lưng của cô ta, cũng đi theo xuống.
Trong phòng ăn có rất nhiều người, cô Bình chuẩn bị bữa sáng tươm tất lên trên bàn ăn, hướng về phía Hoa Ngọc Thành hỏi: ” Thanh Thu còn chưa dậy sao?”
Bởi vì hôm nay Nhiếp Vân Đóa và Nhiếp Vân Tiêu tới, cho nên, Hoắc Chấn Đông và Hoa Ngọc Thành dậy rất sớm.
Cũng có thể vì Cao Thanh Thu thức dậy hơi trễ.
Hoa Ngọc Thành nói: ” Cô ấy thích ngủ nướng, cứ để cho cô ấy ngủ thêm một lát.”
Ở trong câu nói của Hoa Ngọc Thành, thì ngủ nướng chính là một chuyện đương nhiên.
Không có cách nào, ai bảo anh sủng Cao Thanh Thu như vậy chứ?
Cô Bình cười một tiếng, “Vậy thì chờ lát nữa đi gọi con bé.”
Bọn họ vừa nói chuyện, liền thấy Nhiếp Vân Đóa đi vào.
Cô Bình nhìn thấy con gái đã lâu không gặp của mình, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ, “Vân Đóa.”
Nhiếp Vân Đóa lãnh đạm thờ ơ nhìn thoáng qua mẹ mình, phảng phất chẳng qua chỉ là một người họ hàng xa, không có hôn chút nồng nhiệt nào của một đứa con gái gặp lại mẹ mình.
Cô ta ngồi xuống, cười ngọt ngào với Hoa Ngọc Thành, “Ngọc Thành.”
Nhiếp Vân Đóa ghét nhất hai người, một là Hoắc Chấn Đông, hai là mẹ ruột của mình.
Lúc cô ta mới hơn hai tuổi thì cô Bình bắt đầu đến nhà họ Hoắc làm người giúp việc, cho nên cô ta rất ghét mẹ mình, bao nhiêu công việc không làm, lại đi làm người ở đợ cho người ta.
Về phần Hoắc Chấn Đông, ở trong mắt cô ta, Hoắc Chấn Đông chỉ là một cậu ấm bất tài vô dụng, cướp tình thương của mẹ mình.
Trước kia cô ta đã tới đây mấy lần, trong cái nhà này, người duy nhất để cho cô ta có chút hảo cảm, chính là Hoa Ngọc Thành.
Nhìn thấy con gái chào hỏi Ngọc Thành, không nhìn đến mình, cô Bình có chút chua xót.
Mặc dù đã sớm biết hai đứa con này không thích mình, nhưng mà, có thể nhìn lấy bọn họ trở về bà vẫn rất vui.
Bà cười một tiếng, nói: “Đây là món con thích ăn nhất, con nếm thử một chút xem có ngon hay không?”
Nhiếp Vân Đóa cúi đầu, lãnh đạm nói: “Cảm ơn.”
Có ta bưng ly sữa bò, nhàn nhạt uống một hớp, cũng không thèm tỏ thái độ gì.
Sau đó cô ta quay về phía người giúp việc hỏi: “Có nước trái cây không, đổi cho tôi đi.”
“Có.” Người giúp việc nhanh nhẹn đi đổi.
Cô Bình nhìn thấy con mình như vậy, có chút bất đắc dĩ.
Hoắc Chấn Đông nhìn thấy Nhiếp Vân Đóa như vậy, nhíu mày một cái, mặc dù biết, cảm tình mẹ con bọn họ vốn không sâu, nhưng như vậy, có phần quá phận đi!
Anh ta mở miệng hỏi: ” Sao anh của em còn chưa xuống?”
“Không biết.” Nhiếp Vân Đóa một mặt lãnh đạm nói, căn bản không muốn để ý tới Hoắc Chấn Đông.
Hoa Ngọc Thành nhìn Nhiếp Vân Đóa một cái, ” Gọi anh của cô xuống đi ”
Ngữ khí Lãnh đạm là vậy, nhưng Nhiếp Vân Đóa nghe xong, liền vui vẻ thuận theo cầm điện thoại gọi anh mình.
Cô ta chưa bao giờ dám tỏ Thái độ với Hoa Ngọc Thành.
Hoắc Chấn Đông không nhịn cười được, ” Anh nói thì em không nghe, Ngọc Thành nói em liền nghe, đúng không?”
” Anh cũng đâu phải là anh Ngọc Thành.” Nhiếp Vân Đóa nhìn Hoắc Chấn Đông, không khách khí chút.
Ngược lại ở trong mắt cô ta, Hoắc Chấn Đông chỉ là một tên cặn bã, đủ để cô ta hận cả đời.
Nhiếp Vân Đóa cầm điện thoại lên cho gọi điện thoại, gọi xong, Nhiếp Vân Đóa nói với Hoa Ngọc Thành: ” Anh em nói anh ấy sẽ xuống ngay.”
Nhiếp Vân Tiêu đang dọn dẹp hành lý ở trên lầu.
Hoa Ngọc Thành đáp một tiếng.
Cao Thanh Thu đi vào phòng ăn, nhìn thấy Nhiếp Vân Đóa ngồi ở chỗ đó, cùng với thái độ của cô Bình đối với cô ta, đại khái đã đoán được thân phận của cô gái này.
Chắc cô ta chính là con gái của Cô Bình.
” Hi.” Hoắc Chấn Đông nhìn thấy Cao Thanh Thu, lên tiếng chào hỏi.
Cao Thanh Thu đáp một tiếng, vừa nhìn về phía cô Bình đang bận rộn chuẩn bị bữa ăn sáng, cô lên tiếng chào hỏi, mới ngồi xuống chỗ trống ở bên cạnh Hoa Ngọc Thành.
So với Nhiếp Vân Đóa, Cao Thanh Thu quả thật là chính là con cừu nhỏ khôn khéo.

Hoa Ngọc Thành nhìn cô, đem bữa ăn sáng đưa tới trước mặt vợ mình, trong giọng nói tràn đầy cưng chiều, ” Dậy Sớm quá nhỉ, anh tưởng phải một lúc nữa em mới ngủ dậy chứ.”

Cao Thanh Thu cảm giác mình bị chồng chê cười, “Sao anh không gọi em dậy, hại ngủ nướng đến tận giờ này?”

Cô Bình cười nói: “Không sao đâu, hiện tại trời lạnh rồi, cháu có thể ngủ thêm một lát cũng không sao.”

Hoắc Chấn Đông nói: “Đúng vậy, mấy con heo hay thức dậy giờ này.”

“Hoắc Chấn Đông!” Cao Thanh Thu thật sự phục rồi, anh ta có thể nói câu nào hay họ hơn được không?

Hở ra là đá đểu người khác!

Bình thường thì coi như xong, hôm nay còn có người lạ mặt, cũng không giữ chút mặt mũi nào cho cô.

“Không biết lễ phép là gì cả, lần sau nhớ gọi là anh đấy.” Hoắc Chấn Đông nghiêm túc nói.

” Anh xem anh có ra dáng làm anh của tôi không.” Cao Thanh Thu trừng mắt liếc anh ta một cái, ngồi ở bên cạnh Hoa Ngọc Thành, bị Hoa Ngọc Thành nhìn một cái, vội ăn bữa ăn sáng.

Hoa Ngọc Thành nhìn lấy Cao Thanh Thu, ánh mắt trở nên rất ôn nhu.

Nhiếp Vân Đóa ngồi ở một bên, nhìn lấy Cao Thanh Thu, phát hiện từ khi Cao Thanh Thu xuất hiện, ánh mắt của hai người này, đều rơi vào trên người Cao Thanh Thu.

Bộ dáng kia, để cho Nhiếp Vân Đóa nhớ lại Dương Nhạc Linh.

Phải biết, Nhiếp Vân Đóa là người không thích Dương Nhạc Linh nhất, luôn cảm thấy Dương Nhạc Linh đáng ghét chết đi được, có thể khi đó Dương Nhạc Linh là vị hôn thê của Hoa Ngọc Thành, cho nên mình mỗi ngày đều chỉ có thể nhìn Dương Nhạc Linh ở bên cạnh Hoa Ngọc Thành chạy tới chạy lui, lấy cái danh vị hôn thê của Hoa Ngọc Thành tự cho mình là đúng.

Hiện tại không thấy Dương Nhạc Linh đâu nữa, bên cạnh Hoa Ngọc Thành lại có thêm người phụ nữ này.

Nhiếp Vân Đóa hỏi: ” Anh Ngọc Thành,không giới thiệu vị này một chút sao?”

Hoa Ngọc Thành nói: “Đây là Thanh Thu, vợ của tôi.”

Hai chữ vợ tôi này, làm cho Nhiếp Vân Đóa sửng sốt một chút. Cô ta cười một tiếng, nhìn lấy Cao Thanh Thu, ” Chào cô.”

Nụ cười rất ấm áp.

Cao Thanh Thu dừng một chút, nhớ tới lúc nãy, khi mình nhìn thấy Nhiếp Vân Đóa, cô ta lãnh đạm khinh khỉnh, cho nên đâu mới là bộ mặt thật của cô ta?

Cao Thanh Thu cũng mỉm cười, nói: ” Chào chị.”

Nhiếp Vân Đóa cười một tiếng.

Bọn họ vừa ăn bữa ăn sáng vừa trò chuyện một hồi.

Nhiếp Vân Tiêu cũng xuống.

Bữa ăn sáng này, ăn đến rất náo nhiệt. Hoa Ngọc Thành cùng Hoắc Chấn Đông nói vài chuyện tối ngày hôm qua.



Bởi vì bây giờ là kỳ nghỉ mùa xuân, Cao Thanh Thu và Hoa Ngọc Thành cũng không vội trở về Giang Châu, dự định ở bên này thêm mấy ngày.

Buổi chiều, Cao Thanh Thu cùng Hoa Ngọc Thành đi một chuyến đến Cố gia sau đó ở lại ăn cơm.

Năm nay Đinh Cẩn ở nước ngoài, chưa có trở về, ông cụ Cố nhớ đứa cháu đích tôn này vô cùng.





Buổi tối, Cao Thanh Thu và Hoa Ngọc Thành từ Cố gia trở về nhà riêng của Hoắc Chấn Đông.

Từ trên xe bước xuống, Cao Thanh Thu nói: ” Em đi vệ sinh đã, anh về phòng trước đi.”

Hoa Ngọc Thành đáp một tiếng, “Ừm.”

Sau đó anh Nhìn thấy Cao Thanh Thu vội vội vàng vàng chạy vào.

Cao Thanh Thu đi vệ sinh xong, từ phòng vệ sinh đi ra, thấy mọi người đều không có ở đây, chuẩn bị trở về phòng.

Vừa mới lên lầu, liền thấy Nhiếp Vân Đóa từ trong phòng của Nhiếp Vân Tiêu đi ra.

Cô cười nói: ” Chị Vân Đóa.”

Nhiếp Vân Đóa lãnh đạm nhìn cô một cái, căn bản không có tiếp lời, trực tiếp đi ra.

Thái độ lúc này của cô ta cùng với thái độ hôm nay ăn sáng ở trước mặt mọi người hoàn toàn bất đồng.

Cao Thanh Thu nhìn bóng lưng lạnh nhạt của đối phương, nhíu mày lại, hình như cô cũng không có làm gì sai chứ?
Cao Thanh Thu vào phòng, cởi khăn quàng và áo khoác xuống, để ở một bên.

Hoa Ngọc Thành ngồi ở trước bàn đọc sách, mở máy tính, nhìn thấy Cao Thanh Thu nằm xuống giường.

Hoa Ngọc Thành nhìn thấy cô vợ của mình chỉ cần có thể nằm, liền tuyệt đối không ngồi kia, nói “Làm sao vừa về phòng một cái đã nằm rồi?”

“Nằm thật thoải mái.” Cao Thanh Thu lười biếng nói: ” Ước gì cứ được nằm như vậy mãi nhỉ.”

“Qua đây.” Hoa Ngọc Thành dụ dỗ nói: “Qua đây với anh.”

“Không phải em đang ở chỗ này sao?” Cao Thanh Thu nằm nhìn anh ” Em đang ở cạnh anh rồi này!”

Hoa Ngọc Thành uy hiếp: ” Em không qua là anh qua đó đấy.”

Nếu để anh đi ra chỗ cô, anh làm cái gì đó, trong lòng Cao Thanh Thu đại khái cũng có thể đoán được.

Đối mặt với sự uy hiếp của anh, Cao Thanh Thu không thể làm gì khác đành bò dậy, đi tới.

Hoa Ngọc Thành nhìn cô một cái, vỗ vỗ lên đùi của mình, Cao Thanh Thu ngồi xuống đùi anh.

Được Hoa Ngọc Thành ôm vào lòng làm cho cô có cảm giác rất vui vẻ, cô dương khóe miệng lên, hỏi: ” Em quấy rầy anh như vậy sẽ không sao chứ?”

Anh đặt cằm ở trên bả vai cô, nhìn máy tính, ” Không sao hết.”

Hoa Ngọc Thành rất cao, Cao Thanh Thu so với anh hơi nhỏ một chút, cũng không ảnh hưởng được đến anh.

Cao Thanh Thu ngồi ở một bên, nhìn anh làm việc, nhớ tới phản ứng hôm nay của Nhiếp Vân Đóa, nói: “Đúng rồi, có phải Nhiếp Vân Đóa đó thích anh không?”

“Tại sao em lại nói như thế?”ngón tay thon dài Hoa Ngọc Thành, lãnh đạm đè xuống máy tính

Cao Thanh Thu nói: ” Em nhớ hôm nay, lúc ăn cơm Thái độ của cô ấy đối với anh rất tốt.”

Ngay cả thái độ với Hoắc Chấn Đông cũng không được tốt như vậy.

Ánh mắt của Hoa Ngọc Thành từ màn hình máy tính chuyển qua trên mặt của Cao Thanh Thu, nhìn tiểu bảo bối nhà mình, “Làm sao, vợ anh lại ăn giấm rồi hả?”

“Không có! Chỉ là em tò mò thôi! Bên cạnh anh xuất hiện người phụ nữ khác, em chỉ muốn hỏi một chút thôi mà.”

Hoa Ngọc Thành nói: ” Vân Đóa đó rất ương bướng lì lợm.”

Người khác nói gì không nghe, ngược lại chỉ có Hoa Ngọc Thành có thể chế ngự được cô ta.

Chỉ là mặt mũi của Hoa Ngọc Thành luôn rất lớn, giống như mấy người anh em kia, cũng rất cho anh mặt mũi.

Bởi vì anh là người đứng đắn, có năng lực, nhân phẩm lại tốt, làm cho người ta quả thực không tìm được lý do nhằm vào anh.

Luôn cảm thấy phản kháng anh, hoặc làm chuyện gì để cho anh ghét là chuyện ác không thể ân xá.

Cho nên, anh cũng không cảm thấy Nhiếp Vân Đóa có cái gì bất đồng.

Cao Thanh Thu hỏi: “Vậy anh có thích cô ấy?”

“…” Cô mới vừa nói xong, liền cảm giác một đôi tay đặt ở trên eo cô,âm thanh Hoa Ngọc Thành trở nên có chút ngưng trọng, ” Em nói gì cơ?”

Cái này rõ ràng chính là uy hiếp trắng trợn.

Điều Hoa Ngọc Thành không thích nhất chính là Cao Thanh Thu ghép anh vào với những người phụ nữ khác.

Cao Thanh Thu nở nụ cười, ” Em sai rồi.”





Sáng ngày hôm sau, khí trời tốt, bọn họ không có ra ngoài, cô Bình ở hậu viện nướng thịt, Cao Thanh Thu và Hoa Ngọc Thành hôm nay đều thức dậy muộn, hai người từ trên lầu đi xuống, Nhiếp Vân Đóa cầm thịt nướng mới vừa nướng xong, bưng tới, đưa cho Cao Thanh Thu, ” Thanh Thu, cho em này.”

Cao Thanh Thu nhìn lấy Nhiếp Vân Đóa, nhận lấy, không lên tiếng.

Cao Thanh Thu càng ngày càng cảm thấy, mình không thể nhìn thấu Nhiếp Vân Đóa này, ở trước mặt người khác, cô ta tỏ ra nhiệt tình nhưng sau lưng lại lạnh nhạt.

Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu một cái, bình thường Cao Thanh Thu đều sẽ nói cám ơn, nhưng hôm nay cô không nói gì hết.

Anh thấy có chút kỳ quái, nhưng cũng không hỏi.

Hoắc Chấn Đông đi tới, nhìn lấy hai vợ chồng nhà này, nhe nhởn nói: ” Dậy Sớm thế.”

Nhiếp Vân Đóa bảo cô ta muốn ăn thịt nướng cho nên cô Bình liền đi chuẩn bị cho con gái, cô ấy rất chiều con, Nhiếp Vân Đóa muốn ăn cái gì, liền làm cho cô ta cái đó, dù sao mấy năm nay cũng khó gặp được một lần.
Cao Thanh Thu đứng ở bên cạnh Hoa Ngọc Thành, nhìn lấy dáng vẻ kia của Nhiếp Vân Đóa, nói với Hoa Ngọc Thành: ” Em có chút không muốn sinh con nữa rồi.”

“…” Hoa Ngọc Thành khóc thầm trong lòng, cho hỏi anh đã làm sai điều gì rồi chứ?

Anh không hiểu nói, ” Sao thế?”

Cao Thanh Thu nói: ” Chắc cô Bình rất yêu thương con cái nhỉ? Nhưng chỉ vì công việc nên mới không có thời gian giành cho con cái, anh nhìn hiện tại xem, con của cô ấy đều không thích cô ấy cho lắm. Anh nói xem, nếu như em sinh bảo bối, mỗi ngày em vẫn phải đi học, vừa lại phải đi làm, không có thời gian chăm sóc nó thì phải làm sao bây giờ?”

Cao Thanh Thu cũng không muốn bước vào vết xe đổ của Cô Bình.

Đối mặt với những buồn lo vô cớ của Cao Thanh Thu, Hoa Ngọc Thành một mặt nghiêm túc nói: ” Nếu con chúng ta mà dám làm em buồn anh sẽ đuổi nó ra khỏi nhà.”

“…” Cao Thanh Thu nhìn lấy Hoa Ngọc Thành, nở nụ cười, ” Như thế có quá tuyệt tình rồi hay không?”

Ngay cả ruột thịt của mình cũng ác như vậy sao?

Hoa Ngọc Thành nói với Cao Thanh Thu: “Sẽ không có loại chuyện đó phát sinh trong nhà chúng ta.”

Anh biết,do Cao Thanh Thu thấy được phản ứng của Nhiếp Vân Đóa, mới có phản ứng này.

Chuyện này chuyện không thể nào xảy ra ở nhà họ Hoa!

Cao Thanh Thu đứng ở bên cạnh anh, ăn hai xiên nướng, “Ăn ngon thật đấy.”

Nhiếp Vân Đóa lại cầm thêm một ít xiên tới, đưa cho Hoa Ngọc Thành, “Ngọc Thành.”

Hoa Ngọc Thành nhận lấy, đưa cho Cao Thanh Thu.

Nhiếp Vân Đóa nhìn thấy anh lại đưa toàn bộ cho Cao Thanh Thu, cô ta cố nén hậm hực hỏi ” Sao anh không ăn đi?”

“Tôi không thích ăn những thứ này.” Hoa Ngọc Thành lãnh đạm nói.

Nhiếp Vân Đóa dừng một chút, sau đó đi ra ngoài.

Cô ta đứng ở một bên, vừa ăn vừa nhìn Hoa Ngọc Thành cùng Cao Thanh Thu, một loại cảm giác ghen ghét dâng lên trong lòng.

Lúc trước Dương Nhạc Linh gia cảnh rất tốt, khắp mọi mặt đều rất ưu tú, lại là vị hôn thê của Hoa Ngọc Thành, mình không có lời nào để nói, nhưng bây giờ, Cao Thanh Thu kia tầm thường như vậy, Cao Thanh Thu dựa vào cái gì mà có thể trở thành vợ của Hoa Ngọc Thành?

Nhiếp Vân Đóa biết, nhà mình điều kiện không hề tốt đẹp gì, mẹ cô ta chỉ là một người giúp việc, mặc dù làm công ở nhà họ Hoắc, nhưng làm sao cũng chỉ là một người giúp việc, về mặt thân phận của mình không thể bàn đến.

Cho nên cô ta chưa bao giờ cảm thấy, mình có tư cách yêu mến Hoa Ngọc Thành, coi như thích, cũng chỉ dám yên lặng.

Nhưng mà bây giờ nhìn thấy Hoa Ngọc Thành cùng một người phụ nữ tầm thường như thế ở chung một chỗ, còn kết hôn,danh chính ngôn thuận ở bên nhau, nhất thời liền cảm thấy không công bằng.

Luôn cảm giác mình cũng có thể…

Hoắc Chấn Đông đi tới, nhìn lướt qua Nhiếp Vân Đóa, nói: “tình cảm giữa Ngọc Thành và Thu rất tốt, em đừng suy nghĩ nhiều làm gì.”

Nhiếp Vân Đóa cứng đờ, cô ta có cảm giác bị Hoắc Chấn Đông nhìn thấu hết thảy, vô cùng xấu hổ. Cô ta trừng mắt về phía Hoắc Chấn Đông, ” Tôi không biết anh đang nói gì.”

“Em thích Ngọc Thành ra mặt như vậy, chẳng lẽ còn không đủ rõ ràng sao?” Hoắc Chấn Đông cười một tiếng, liền như vậy còn muốn che giấu, tưởng người khác đều là kẻ ngu sao?

Nhiếp Vân Đóa trừng mắt về phía Hoắc Chấn Đông, ” Tôi không có! Anh đừng có mà đổ oan cho tôi!”

“Được rồi, là tôi nói sai rồi.” Hoắc Chấn Đông cũng lười rây vào cô ta.

Nể mặt cô Bình, Hoắc Chấn Đông luôn coi Nhiếp Vân Đóa là em gái, dù là cô ta luôn rất tuỳ hứng, anh ta cũng vẫn dung túng.

Dù sao mấy năm nay, cũng chỉ có cô Bình đối xử tốt với anh ta, chăm sóc anh ta.

Nhiếp Vân Đóa nhìn Hoắc Chấn Đông một cái, loại cảm giác bị anh ta khinh thị, làm cho cô ta cảm thấy rất khó chịu.

Mặc dù Hoắc Chấn Đông luôn tỏ ra quan tâm anh em bọn họ, nhưng cô ta vẫn luôn cảm thấy, loại công tử bột vừa sinh ra đã ở vạch đích này, căn bản sẽ không bao giờ biết cảm thụ của anh em bọn họ như thế nào.

Lại nhìn về phía Cao Thanh Thu cùng Hoa Ngọc Thành ân ái, trong nội tâm của cô ta lửa giận phừng phừng phun lên.

Cô ta Đưa tay đẩy Hoắc Chấn Đông ra, như thể vừa bị anh ta bắt nạt, làm cho người ta nhìn vào sinh ra hiểu lầm Hoắc Chấn Đông.

“Vân Đóa, con không ăn nữa sao?” Cô Bình nhìn lấy bóng lưng của con gái mình, quan tâm nói.

“Không ăn!” Nhiếp Vân Đóa gắt gỏng đáp lại mẹ mình.
Nhiếp Vân Tiêu nhìn em gái mình, “Đây là thế nào? Hoắc Chấn Đông bắt nạt em à?”

“Tôi bắt nạt Vân Đóa làm cái gì?” Hoắc Chấn Đông kêu oan…

Hoắc Chấn Đông cũng không phải là người tốt gì cho cam, nhiều lúc thật sự muốn nổi giận, nhưng lại sợ cô Bình đau lòng nên đành nhịn xuống.

Anh ta tự nói với mình, Nhiếp Vân Đóa cũng chỉ tới ở hai ngày mà thôi.

Cao Thanh Thu nhìn thấy sắc mặt Hoắc Chấn Đông khó chịu, lại không có định phát tác, cô cảm thấy rất ngoài ý muốn.

Phải biết, ở trước mặt người khác Hoắc Chấn Đông là một người cực kỳ phách lối?

Ngay cả mặt mũi của Dương Nhạc Linh, anh ta cũng không thèm cho.

Vậy mà vì một Nhiếp Vân Đóa mà phải ăn quả đắng.

” Cô đi xem con bé một chút.” Cô Bình lúng túng đi tìm Nhiếp Vân Đóa.

Nhiếp Vân Đóa ngồi ở trên ghế sa lon, gương mặt lạnh lùng, cô bình đi tới, tận tình nói: “Sao con có thể nói chuyện với Hoắc Chấn Đông như vậy chứ?”

Thân phận của Hoắc Chấn Đông còn đó, anh ta dung túng Nhiếp Vân Đóa như vậy, hoàn toàn là bởi vì nể mặt cô Bình.

Nhưng trong lòng cô Bình lại rất rõ ràng, mặc kệ Hoắc Chấn Đông có bình dị gần gũi như thế nào, thì anh ta vẫn luôn là thái tử gia của nhà họ Hoắc.

Không nói đến việc Nhiếp Vân Đóa phải tôn trọng Hoắc Chấn Đông như thế nào, nhưng nên có phép tắc thì chắc phải có chứ?

Nhiếp Vân Đóa lãnh đạm nhìn lấy mẹ mình, ” Vậy mẹ muốn con phải nói như thế nào nữa? Giống như mẹ, coi anh ta là Đại thiếu gia cung phụng sao? Mẹ là người giúp việc nhà họ nhưng con thì không. Dĩ nhiên, có thể ở trong lòng mẹ con chẳng là gì so với anh ta! Nhiều năm như vậy, nhưng cho tới bây giờ mẹ chưa từng quan tâm đến con cái của mình, hiện tại cần gì phải giả bộ giả mù sa mưa làm gì cho mệt? Gỉa tạo!”

Cô Bình cứng đờ, không tin nổi những gì mà tai mình vừa nghe thấy, mỗi ngày bà đều vất vả làm việc, tiền lương phần lớn gửi về nhà chăm lo cho chồng con.

Bà phải thừa nhận, mình không có bao nhiêu tinh lực chiếu cố bọn họ, bởi vì bà thật sự không còn thời gian vì phần lớn thời gian đều làm việc ở nhà họ Hoắc.

Chờ đến lúc bà có thời gian rồi thì chồng bà lại đòi ly hôn, lấy tiền của bà đi cưới người phụ nữ khác, đã vậy ông ta còn mang theo hai đứa bé rời đi.

Bọn họ là một gia đình, mà bà, vì cái nhà này dâng hiến nhiều như thế, cuối cùng, lại lưu lạc bơ vơ không chỗ nương tựa.

Nếu như không phải Hoắc Chấn Đông nhớ tình xưa, bà thật sự không biết mình bây giờ đang ở nơi nào.

Hiện tại con gái lại nói những lời này, gằn từng chữ, giống như tên độc đâm vào trong lòng bà.

Cô Bình nhìn bộ dáng lạnh nhạt của Nhiếp Vân Đóa, trong nhất thời cũng không biết phải nói gì.

Bà nuốt nước mắt vào trong, yên lặng mà đi ra ngoài.

Cao Thanh Thu đi tới, nhìn bóng lưng bi thương của cô Bình, những gì hai người vừa nói, cô đều nghe được hết.

Ánh mắt của cô rơi vào trên người Nhiếp Vân Đóa, mặc dù không muốn nói chuyện với Nhiếp Vân Đóa, nhưng Cao Thanh Thu cảm thấy, mình vẫn nên nói gì đó. Cô dùng ngữ khí ôn nhu nói: “Biết chị định trở về, mẹ chị đã rất vui, sau khi chị trở về cũng nhìn ra được cô Bình rất chiều chuộng chị, bao nhiêu năm gặp một lần, có phải thái độ của chị nên thay đổi không?”

“Đây là chuyện của tôi và mẹ tôi, không có liên quan gì với cô ” Nhiếp Vân Đóa nhìn lấy Cao Thanh Thu, ánh mắt lãnh đạm thờ ơ cực kì.

Cô ta nhìn Cao Thanh Thu rất không vừa mắt, Cao Thanh Thu có thể cảm giác được.

” Tôi chỉ muốn nói thế thôi, nếu chị không muốn nghe thì tôi cũng không miễn cưỡng.” Cao Thanh Thu thấy cô ta không nghe, chuẩn bị đi ra, coi như mình chưa nói gì.

Nhiếp Vân Đóa lại chủ động gây sự, “Loại người như mày thích lo chuyện thiên hạ nhỉ? … Có phải mày dùng cái bộ dạng giả nai này để lừa gạt anh Ngọc Thành không?”

Cao Thanh Thu sửng sốt vô cùng, vốn cô cảm thấy, bọn họ quen thuộc như thế, Nhiếp Vân Đóa xưng hô như thế nào cũng bình thường, nhưng bây giờ nghe cô ta gọi anh Ngọc Thành ngọt xoét, Cao Thanh Thu liền có chút không thoải mái.

Thái độ của cô nhất thời lạnh xuống, không cho người đối diện mạo phạm đến mình, cô nhìn lấy Nhiếp Vân Đóa, ” Chị đừng có mà dùng thái độ này mà nói chuyện với tôi, tôi không phải là mẹ chị, tôi không nợ chị bất cứ cái gì hết.”
Cao Thanh Thu là một người cho người ta ấn tượng là một người ôn nhu, cô đột nhiên nghiêm túc như vậy, Nhiếp Vân Đóa cảm thấy vô cùng sửng sốt.

Cô ta nhìn Cao Thanh Thu, qua mấy giây, mới nói: ” Mày dám nói chuyện như vậy với tao cơ à?”

Hoắc Chấn Đông cũng không dám nói giọng điệu đó với cô ta bao giờ, vậy mà con ranh Cao Thanh Thu này lại…

Không phải chỉ là vợ của Hoa Ngọc Thành thôi sao, có gì đặc biệt hơn người?

Cô ta biết, Hoa Ngọc Thành và Hoắc Chấn Đông đều rất coi trọng và kính nể mẹ mình, cho nên, bọn họ sẽ không bao giờ dám tỏ thái độ với cô ta dù cho họ có tức giận đến như thế nào.

Ngược lại Cao Thanh Thu này, không quyền không thế lại không bối cảnh, vậy mà dám coi mình không ra gì… Điều này làm cho cô không nhịn được muốn dạy dỗ cho Cao Thanh Thu đạo lý làm người.

Cao Thanh Thu dương khóe miệng lên, ” Phép lịch sự tôn trọng lẫn nhau phải đến từ cả hai phía, chị không biết tôn trọng tôi thì sao tôi phải tôn trọng lại chị?”

Cao Thanh Thu cũng là một người có cá tính, cô tự cảm thấy thái độ của mình đối với Nhiếp Vân Đóa này đã đủ lịch sự, mọi người cũng che chở cho cô ta rồi, cô có thể làm gì cô ta đây?

Ai cũng có thể giẫm đạp lên cô sao? Nhìn cô hiền lành dễ bắt nạt lắm à?

Nhất là, phụ nữ có giác quan thứ sáu, Cao Thanh Thu ngầm định người phụ nữ chanh chua này thành tình địch của mình.

Cứ nhìn thấy những người phụ nữ khác có ý đồ với chồng mình là cô lại cảm thấy ngứa mắt, chắc đây là bản năng của phụ nữ cũng nên!

Lại còn cố ý ở trước mặt chồng cô giả vờ này nọ, thật là đáng ghét!

Nhiếp Vân Đóa kiêu ngạo nói: “Bọn họ chưa nói với mày tao là người không thể chọc vào à?”

Cao Thanh Thu tỏ vẻ tiếc nuối: ” Tiếc quá, chưa ai nói cho tôi biết hết.”

Cao Thanh Thu vừa mới dứt lời, Nhiếp Vân Đóa liền đứng lên, bưng ly lên tạt Cao Thanh Thu một thân nước.

Cao Thanh Thu: “…”

Tạt xong rồi, Nhiếp Vân Đóa nhìn lấy Cao Thanh Thu, “Bây giờ biết rồi chứ?”

Rất rõ ràng, Nhiếp Vân Đóa không biết sợ ai.

Cao Thanh Thu nhìn cô ta, lại nhìn mình mình, nhíu mày một cái, xoay người đi ra ngoài.

Nhiếp Vân Đóa nhìn thấy như vậy, dương khóe miệng lên, ngồi xuống, lấy điện thoại ra nghịch.

Cô ta đã hình thành thói quen, nếu bị người khác bắt nạt ở bên ngoài, cô ta sẽ không bao giờ dám phản kháng, nhưng chỉ cần ở nhà họ Hoắc, cô ta không sợ bất cứ người nào kể từ người giúp việc đến chủ nhân.

Mấy phút sau, Cao Thanh Thu từ trong phòng bếp đi ra rồi, bưng đầy một chậu nước, tạt từ đỉnh đầu Nhiếp Vân Đóa tạt xuống dưới, ào ào một tiếng, chỉ thấy tóc của Nhiếp Vân Đóa, điện thoại và cả quần áo… Liền ngay cả ghế sa lon Nhiếp Vân Đóa ngồi, cũng ướt sũng.

Nhiếp Vân Đóa: “…”

Cô ta đứng phắt dậy, ” Mày bị điên rồi sao?”

“Có qua có lại.” Cũng không thể để cho Nhiếp Vân Đóa tạt cô được, mình mà không không tạt lại có phải là con ngu không!

Nhiếp Vân Đóa nhìn lấy Cao Thanh Thu, ngực kịch liệt phập phòng, nhìn ra được cô ta đang rất tức giận.

Âm thanh trong phòng kinh động người bên ngoài, Hoắc Chấn Đông đi vào, nhìn thấy một màn này.

Nhiếp Vân Đóa tức giận trợn mắt nhìn Hoắc Chấn Đông, “Nếu không hoan nghênh tôi thì gọi tôi về đây làm gì. Bây giờ tôi ở đây rồi, lại tìm người đến bắt nạt tôi, Hoắc Chấn Đông, anh có ý gì?”

Rõ ràng là cô ta ra tay trước, lại có thể ác nhân cáo trạng trước.

Cao Thanh Thu nhìn Nhiếp Vân Đóa, quả thật là có xung động muốn bóp chết cô ta.

“…” Hoắc Chấn Đông đi tới, nhìn Cao Thanh Thu một cái, trong tay Cao Thanh Thu còn cầm chậu nước, nhìn thấy Hoắc Chấn Đông đi vào, cô lãnh đạm buông chậu xuống.

Nhiếp Vân Đóa lạnh lùng nhìn lấy Cao Thanh Thu, chờ Hoắc Chấn Đông cho mình một câu trả lời, cô ta cho là, Hoắc Chấn Đông nhất định sẽ cho cô ta một câu trả lời.

Ai biết, Hoắc Chấn Đông nhìn Cao Thanh Thu xong, cũng không có nói gì, mà chỉ lạnh nhạt nói với Nhiếp Vân Đóa, “Đi thay quần áo khác, đừng để bị lạnh.”

Ý tứ của anh ta là, chuyện này, cứ định như vậy đi.

“Cho nên chuyện nó giội nước tôi, cứ tính như vậy thôi sao?” Nhiếp Vân Đóa không chịu buông tha.

Ở trong mắt Nhiếp Vân Đóa, Hoắc Chấn Đông nên cho cô ta một câu trả lời.

Hoắc Chấn Đông nhìn lấy Nhiếp Vân Đóa, một hồi lâu sau mới hỏi một câu: “Không tính như vậy thì em muốn thế nào?”
” Nó tạt ướt tôi thành như vậy rồi.” Nhiếp Vân Đóa kéo quần áo ướt sũng nói với Hoắc Chấn Đông: “Muốn tôi cho qua như vậy ư, không có cửa đâu!”

Rõ ràng cô ta gây sự với Cao Thanh Thu trước, cô ta có thể tạt nước Cao Thanh Thu, nhưng Cao Thanh Thu tạt lại, tuyệt đối không được!

Nhiếp Vân Đóa này là ai chứ, thua thiệt một tý cũng đều muốn đòi lại.

Hoắc Chấn Đông vẫn rất lãnh đạm nói chuyện với Nhiếp Vân Đóa. Anh ta nhìn Nhiếp Vân Đóa, hỏi: “Vậy em nói xem, chuyện này muốn giải quyết thế nào chứ?”

“Bảo nó xin lỗi tôi ngay lập tức.” Nhiếp Vân Đóa nhìn Cao Thanh Thu một cái, cô ta chính là muốn lột bỏ kiêu ngạo cùng tôn nghiêm của Cao Thanh Thu.

Nhìn xem sau này Cao Thanh Thu còn dám tới trêu chọc mình hay không.

Hoắc Chấn Đông nhìn Cao Thanh Thu một cái, cái nhìn này làm cho trong lòng Cao Thanh Thu có chút đè nén, Hoắc Chấn Đông sẽ không thật sự muốn mình nói xin lỗi loại phụ nữ này đấy chứ?

Cao Thanh Thu mới vừa nghĩ như thế, đã nghe thấy Hoắc Chấn Đông nói với Nhiếp Vân Đóa: “Được rồi, nếu em đã yêu cầu, anh không đáp ứng thì hình như có chút không tốt lắm.”

Nhiếp Vân Đóa nghe xong, đắc ý nhìn về phía Cao Thanh Thu, cô ta đã nghĩ xong, lúc Cao Thanh Thu nói xin lỗi cô ta, cô ta sẽ phải làm như thế nào để nhục nhã Cao Thanh Thu rồi.

Cao Thanh Thu kinh ngạc nhìn về phía Hoắc Chấn Đông, anh ta thật sưj muốn để cho mình nói xin lỗi Nhiếp Vân Đóa ư! Nằm mơ đi.

Cao Thanh Thu nói: “Không bao giờ có khả năng tôi nói xin lỗi.”

Hôm nay cô tuyệt đối không nói.

Cao Thanh Thu cảm thấy mình chỉ tạt như thế còn là nhẹ.

Hoắc Chấn Đông nói: “Anh có bảo em phải xin lỗi Vân Đóa đâu?.”

Cao Thanh Thu: “…”

Cho nên anh ta có ý gì?

Khi Cao Thanh Thu còn đang kinh ngạc, Hoắc Chấn Đông nhìn về phía Nhiếp Vân Đóa, “Không phải em muốn nói xin lỗi sao? Bắt đầu đi!”

Nhiếp Vân Đóa: “…”

Cô ta cảm giác mình thật sự đụng phải bệnh nhân thần kinh, ” Anh có ý gì?”

“Em tạt nước Thanh Thu, nói xin lỗi cô ấy không phải là đúng sao?” Hoắc Chấn Đông nhịn Nhiếp Vân Đóa đã quá lâu rồi, những chỗ khác làm thì coi như xong đi, liền ngay cả Cao Thanh Thu cũng dám trêu chọc, cái này liền để người có chút không chịu nổi.

Nhiếp Vân Đóa nói: “Hoắc Chấn Đông! có phải anh mù rồi hay không?”

“Có muốn anh đi check cam, nhìn lại xem trong hai ngươi ai ra tay trước không?” Sau khi đi vào, Hoắc Chấn Đông liền nhìn ra chân tướng rồi.

Mặc dù trên người Cao Thanh Thu không ướt nhiều lắm, nhưng nhìn một cái liền biết là Nhiếp Vân Đóa ra tay trước.

Cao Thanh Thu không phải là người thích gây chuyện, hơn nữa, nể mặt cô Bình, Cao Thanh Thu cũng không sẽ chủ động khi dễ Nhiếp Vân Đóa.

Về phần Nhiếp Vân Đóa, người phụ nữ này lúc nào cũng có cả một đống khuyết điểm, anh ta cũng không cần phải suy nghĩ nhiều cũng biết là ai gây sự trước.

Về phần Nhiếp Vân Đóa, người phụ nữ này lúc nào cũng có cả một đống khuyết điểm, anh ta cũng không cần phải suy nghĩ nhiều cũng biết là ai gây sự trước.

Nhiếp Vân Đóa cứng đờ, đích xác là cô ta ra tay, cô ta quay đầu, “Không xin lỗi thì thôi, ai thèm chấp đám người điên mấy người, tôi đi thay quần áo.”

Muốn bắt cô ta nói xin lỗi?

Lũ điên bệnh hoạn!

Nếu mà ở trước mặt Cao Thanh Thu nói xin lỗi, thì sau này mình lấy đâu ra mặt mũi nhìn ai.

Hoắc Chấn Đông ngăn Nhiếp Vân Đóa lại, một tay lôi cô ta trở lại, ném tới trên ghế sa lon, “Mới vừa rồi không phải em yêu cầu phải nói xin lỗi sao, hiện tại làm sao không xin lỗi rồi hả?”

Nhiếp Vân Đóa ngẩng đầu lên, nhìn Hoắc Chấn Đông một cái, đang muốn phản bác, lại phát hiện trên mặt của anh ta lúc này tràn đầy lửa giận.

Hoắc Chấn Đông nhìn lấy Nhiếp Vân Đóa, ” Em đi bắt nạt người khác thì được mà người ta bắt nạt lại thì không được sao? Đã nhiều năm như vậy rồi, mọi người chiều chuộng em, cũng rất dung túng cho em. Nhưng điều này không có nghĩa người nào em cũng có thể trêu chọc vào, hiểu không?”

Bọn họ vì nể mặt cô Bình nên mới dung túng Nhiếp Vân Đóa.

Nhưng Cao Thanh Thu nhỏ hơn Nhiếp Vân Đóa nhiều, cũng không có lý do gì bắt Cao Thanh Thu phải dung túng cho Nhiếp Vân Đóa.

Lúc nói chuyện, Hoắc Chấn Đông khí tràng rất mạnh mẽ, cũng nhìn ra được anh ta thật sự nổi giận, Nhiếp Vân Đóa luôn cảm giác mình chỉ cần nói trái ý anh ta thì sẽ bị anh ta bóp chết, cô ta sợ đến cũng không dám nói lời nào.

Mặc dù Hoắc Chấn Đông ở một mức độ nào đó dung túng cho cô ta, nhưng cũng không biểu hiện, sự dung túng này không có ranh giới cuối cùng.
Bị Hoắc Chấn Đông giáo huấn xong, Nhiếp Vân Đóa ngoan ngoãn đi thay quần áo, Cao Thanh Thu cùng Hoắc Chấn Đông ra bên ngoài, tiếp tục ăn đồ nướng.

Hoa Ngọc Thành không có việc gì làm ở ngoài đó nướng thịt.

Cao Thanh Thu nhìn thấy Hoa Ngọc Thành như vậy, không nhịn được dương khóe miệng lên.

Trong chốc lát, người giúp việc đi ra nói với Hoắc Chấn Đông: “Vân Đóa đang thu dọn đồ đạc, cô ấy nói phải rời khỏi nơi này.”

Sắc mặt Hoắc Chấn Đông trầm xuống, nếu như là trước kia, anh ta đã đi giữ Nhiếp Vân Đóa lại rồi.

Nhưng bây giờ, anh ta lại lãnh đạm thờ ơ, “Để cho cô ấy đi đi.”

Hoắc Chấn Đông cũng lười quản cái kia người bị bệnh thần kinh, thích đi hay không thì tùy!

Trên đời này luôn có một loại người như thế, càng đối xử tốt với họ, họ lại chẳng những không cảm kích mà còn nổi lòng tham không đáy, cảm thấy bạn đối xử tốt với họ là điều đương nhiên, họ cảm thấy bạn có nghĩa vụ phải đối xử tốt với họ như một lẽ đương nhiên.

Hoắc Chấn Đông cũng cảm thấy mình đã quá dung túng cho Nhiếp Vân Đóa rồi.

Người giúp việc nghe xong có chút ngoài ý muốn.

Cô ấy hỏi: “vậy cô Bình thì phải làm sao bây giờ?”

Nhiếp Vân Đóa đi lần này, đã định trước cô ta và cô Bình tan rã không vui.

Hôm qua cô ta mới tới, hôm nay liền đi, trong lòng cô Bình khẳng định cảm giác rất khó chịu.

Cô Bình đã chờ mong con gái về mấy năm, Nhiếp Vân Đóa mới trở về một đêm mà cô Bình đã vui vẻ đến mức cả một đêm không ngủ.

Hoắc Chấn Đông trầm mặc, Hoa Ngọc Thành nướng thịt, người đàn ông này ngày cả lúc nướng thịt mà cũng đẹp trai tới cực điểm.

Cao Thanh Thu ở bên cạnh ngửi mùi thịt nướng thơm lừng, thèm rỏ rãi.

Hoa Ngọc Thành hỏi: ” Chuyện gì thế?”

Hoắc Chấn Đông nói: “Không có việc gì.”

“Tôi đi xem một chút.” Chỉ có Hoa Ngọc Thành nói, Nhiếp Vân Đóa mới nghe, cho nên lúc này, chỉ có anh đi nói chuyện mới hữu dụng.

Cao Thanh Thu nhìn thấy Hoa Ngọc Thành tháo bao tay xuống, đi vào nhà, không nhịn được nhíu mày một cái, muốn ngăn cản anh nhưng lại nhịn xuống.

Hoắc Chấn Đông cười nói, “Ăn giấm rồi hả?”

Phảng phất anh ta luôn có thể nhìn thấu tâm sự của cô.

“Còn không phải là tại anh sao.” Cao Thanh Thu trợn mắt nhìn Hoắc Chấn Đông, trút giận lên người anh ta, “Nếu không phải là anh làm cho cô ta tức giận, sự tình cũng không thành ra như vậy.”

Nếu như Hoắc Chấn Đông không làm cho Nhiếp Vân Đóa tức giận rồi bỏ đi thì cô Bình cũng sẽ không đau lòng, Cao Thanh Thu cũng sẽ không đi tìm Nhiếp Vân Đóa nói chuyện, Nhiếp Vân Đóa cũng sẽ không thừa cơ khiêu khích…

Hoắc Chấn Đông làm sao có thể không ăn ốc mà phải đổ vỡ, “Rõ ràng do em tạt nước Vân Đóa, anh còn che chở cho em cơ mà! Nếu anh không che chở cho em thì chuyện này không xong được đâu.”

” Anh Cho là tôi sẽ cảm ơn anh sao? Còn lâu nhé.” Cao Thanh Thu cúi đầu, không để ý tới Hoắc Chấn Đông.

Hoa Ngọc Thành lên đó tầm hai mươi phút, Cao Thanh Thu nhìn thấy anh còn chưa xuống, chỉ sợ anh bị người phụ nữ xấu xa nào đó đoạt đi, nhanh chân đi tìm anh. Đúng lúc thấy Hoa Ngọc Thành cùng Nhiếp Vân Đóa nói chuyện xong.

Hoa Ngọc Thành đi về, nhìn thấy Cao Thanh Thu núp ở sau tường nghe lén, dừng bước lại, ” Em đang nghe lén đấy à?”

“Không có, em mới vừa đi qua thôi.” Cô đã nghe được cái gì đâu cơ chứ.

Hoa Ngọc Thành dắt tay cô, đi xuống lầu dưới, Cao Thanh Thu tò mò hỏi: ” Anh Nói với cô à ý cái gì đó?”

” Nhiếp Vân Đóa đáp ứng ở lại rồi.”

Cao Thanh Thu hừ lạnh một tiếng, ” Cô ta thật sự rất nghe lời anh nhỉ!”

Đáng tiếc, chỉ tốt với Hoa Ngọc Thành như vậy.

Nếu như nói Nhiếp Vân Đóa không thích Hoa Ngọc Thành, Cao Thanh Thu cũng không tin.

Hoa Ngọc Thành cúi đầu xuống, ở trên người cô ngửi một cái. Cao Thanh Thu nhìn anh ở trước mắt mình phóng đại như thế, đưa tay đẩy anh ra, “Ngửi cái gì?”

“Có chút chua chua.”

“Đúng rồi, em chua!” Cao Thanh Thu dứt khoát không đếm xỉa đến anh, ” Em chua, thì sao? Lúc trước anh khẳng định không có quan hệ gì, vậy mà giờ thì sao? Nếu không, dựa vào cái gì mà cô ta thích anh như vậy?”

Cao Thanh Thu chỉ biết anh từng có Dương Nhạc Linh, không nghĩ tới anh còn có một vận hoa đào như thế.

Nghĩ đến đây cây hoa đào nát này, không biết còn có mấy đóa hoa đào nữa là cô đã muốn cho anh quỳ vỏ sầu riêng rồi.
Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu, nghiêm túc nói: “Được rồi đừng suy nghĩ lung tung nữa.”

Anh biết trí tưởng tượng của Cao Thanh Thu rất phong phú.

“Vốn là như thế.” Cao Thanh Thu dừng bước lại, tràn đầy oán khí nhìn anh chằm chằm.

Thật ra cô cũng cần dỗ dành mà!

Cô cũng bị tạt nước đấy!

Nhưng bởi vì Nhiếp Vân Đóa có tính khí sáng nắng chiều mưa, cho nên mọi người đều cảm thấy Nhiếp Vân Đóa cần được dỗ dành, mà cô lại không cần thiết, chỉ đơn giản vì cô rất hiểu chuyện.

Thực tế chính là như vậy, trẻ con cứ khóc là sẽ có kẹo để ăn.

Nếu không khóc cũng sẽ bị người khác coi thường.

Hai người đứng ở cầu thang, Cao Thanh Thu nhìn Hoa Ngọc Thành, ép hỏi: ” Anh nói đi, có phải anh thích cô ta hay không?”

“…” Hoa Ngọc Thành mím môi, không lên tiếng.

Cao Thanh Thu thúc giục: “Nói nhanh lên đi, đừng nghĩ sẽ lừa được em. Em mà tức giận là em không nói trước được điều gì đâu đấy!”

“Em muốn biết câu trả lời sao?” Hoa Ngọc Thành nhìn lấy Cao Thanh Thu.

Cao Thanh Thu hừ một tiếng, ” Em cảm thấy anh đang đánh trống lảng đấy.”

“Đây chính là câu trả lời!” Sau khi âm thanh trầm thấp thuần hậu vang lên, một giây kế tiếp, anh cúi đầu xuống, trực tiếp hôn lên môi của cô.

Mặc dù là một nụ hôn đột ngột nhưng lại vô cùng ngọt ngào ôn nhu.

Trong lòng Cao Thanh Thu không khỏi suy nghĩ, tên chết tiệt này thật là giảo hoạt!

Mỗi lần đều lôi chiêu này ra để dùng.

Mỗi lần cô tức giận, chung quy anh lại lôi độc chiêu này ra, dụ do làm tiêu biến cơn giận của cô.

Qua một hồi lâu, Cao Thanh Thu rốt cuộc lấy lại lý trí, mới đẩy anh ra.

Cô không thích cứ bị anh dắt mũi như vậy.

Lúc trước Cao Thanh Thu nghĩ, tìm một người đàn ông lớn hơn mình mấy tuổi cũng không có gì, nói yêu thương thôi mà, tuổi tác không phải là vấn đề.

Nhưng mà sau đó mới phát hiện, anh đi qua cầu còn nhiều hơn so với cô đi đường, anh muốn qua mặt cô, quả thật là chuyện dễ hơn ăn kẹo.

Cô nắm chặt quả đấm, lấy dũng khí, muốn khinh bỉ anh, Hoa Ngọc Thành tay lại đặt tay ôn nhu xoa đầu cô, ” Đi xem cô Bình như thế nào đã.”

Chuyện này có lý chẳng sợ, không chột dạ chút nào làm cho Cao Thanh Thu rất hậm hực.

“Quá giảo hoạt rồi đấy!” Cô nhìn bóng lưng của anh, nhỏ giọng nói.

Luôn cảm thấy anh chính là một con hồ ly giảo hoạt.

Cao Thanh Thu đi theo Hoa Ngọc Thành đi gặp cô Bình.

Cô Bình ngồi ở chỗ đó, dường như đã tỉnh táo rất nhiều.

Hoa Ngọc Thành ngồi ở đối diện cô ấy.

Cao Thanh Thu đi tới, ngồi xuống bên cạnh anh, chủ động hỏi: ” Cô ơi, cô không sao chứ?”

Mặc dù bây giờ Cao Thanh Thu còn chưa đủ trưởng thành chín chắn, nhưng cô lại không nhịn được mà phải suy nghĩ trong lòng, nếu như sau này mình mà có một đứa con giống như Nhiếp Vân Đóa thì cô biết phải làm sao?!

” Cô không sao.” Cô Bình thở dài một cái, “Vân Đóa lại gây phiền toái cho các cháu rồi.”

“Không có gì đâu cô ơi.” Cao Thanh Thu nhìn cô ấy, “Chỉ là cháu thấy không đáng thay cho cô thôi.”

Thật sự không nhìn ra trên người Nhiếp Vân Đóa có một chút xíu ưu điểm nào của cô Bình.

Cao Thanh Thu cảm thấy mình đánh giá như thế khả năng có chút chủ quan, nhưng bây giờ, cô thật sự nghĩ như vậy.

Cô Bình nói: “Là cô chưa đủ tốt, không làm được một người mẹ giỏi, có trách nhiệm.”

Bây giờ mới biết, thì ra, thứ con cái cần chính là làm bạn với nó.

Cô Bình nhìn Cao Thanh Thu, nói: “Sau này khi các cháu có con rồi, nhớ phải ở bên chăm sóc nó nhiều hơn, đừng suốt ngày bận bịu công việc, đừng giống như cô mà bỏ quên con cái.”

Cao Thanh Thu cười một tiếng, ” Cô ơi, cô cũng đừng có suy nghĩ nhiều, coi như con gái cô có không để ý tới cô, nhưng không phải là cô còn có Hoắc Chấn Đông, còn có chúng cháu sao? Chúng cháu đều rất yêu quý cô.”

Cũng không phải đứa trẻ nào lớn lên cũng sẽ như Nhiếp Vân Đóa.
Từ nhỏ Cao Thanh Thu đã không được sống trong vòng tay yêu thương của mẹ mình bởi vì mẹ của cô cũng giống cô Bình, phải tất bật với cuộc sống hối hả.

Mẹ cô vì kiếm tiền nuôi gia đình còn không kịp, làm gì còn có thời gian để ý đến cô?

Về phần Nhiếp Vân Đóa, ít nhất cô Bình còn cho cô ta điều kiện học tập tốt nhất có thể, nuôi anh em cô ta đến tận khi tốt nghiệp đại học, tìm được những công việc ổn định.

Phải nói, có người mẹ này, mới có tiền đồ tươi sáng của hai người bọn họ.

Hiện tại hai người họ lại không nhớ đến những khổ cực của mẹ mình, còn quay ra oán trách bà ấy, Cao Thanh Thu thật sự không hiểu được.

Cô Bình cười một tiếng.

Cô Bình cười một tiếng.

Bọn họ đang nói chuyện, Nhiếp Vân Đóa tới.

Cao Thanh Thu thấy cô ta, gương mặt lạnh lùng, không lên tiếng.

Nhiếp Vân Đóa không tới, cô còn không vui hơn nhiều!

Nhiếp Vân Đóa đi tới, nhìn thấy mẹ mình, muốn nói cái gì đó nhưng lại không thể mở miệng.

Hoa Ngọc Thành nhìn cô ta một cái, lạnh nhạt nói “Ngồi đi.”

Cao Thanh Thu cảm giác trong lòng lại dấy lên ngọn lửa nhỏ.

Nhiếp Vân Đóa ngồi xuống, ánh mắt rơi vào trên người mẹ mình, rốt cục vẫn phải mở miệng kêu một câu: “Mẹ.”

Cô Bình không nghĩ tới con gái sẽ mở miệng gọi mình, có chút kinh ngạc nhìn lấy Nhiếp Vân Đóa, một hồi lâu, mới phản ứng được, cơ hồ là mang theo nước mắt, đáp một tiếng, ” Ơi, mẹ nghe đây.”

“Con xin lỗi.” Nhiếp Vân Đóa nói, “Hôm nay con không nên nói chuyện như thế với mẹ.”

Cao Thanh Thu có chút kinh ngạc nhìn Nhiếp Vân Đóa, không nghĩ tới… Thái độ của cô ta lại đột nhiên tốt như vậy! Lại còn xin lỗi mẹ cô ta?

Cái này chắc là công lao của chồng cô cũng nên?

Cao Thanh Thu ý vị thâm trường nhìn Hoa Ngọc Thành một cái, không hiểu anh đã làm gì.

Nhưng đại khái cô có thể nghĩ tới, lúc anh nói chuyện với Nhiếp Vân Đóa ôn nhu đến như thế nào.

Cô khẳng định chồng mình đã ngon ngọt dỗ dành Nhiếp Vân Đóa rồi!

Dù sao Nhiếp Vân Đóa thích anh, anh chỉ cần dỗ một chút thôi, Nhiếp Vân Đóa liền vui vẻ.

Chỉ cần nghĩ tới đây, Cao Thanh Thu liền không thoải mái.

Cô đứng lên, lạnh nhạt nói” Em đi vệ sinh.”

Sau đó rời khỏi nơi này.

Hoắc Chấn Đông nhìn thấy Cao Thanh Thu tiến vào phòng vệ sinh, bịch một cái đem cửa đóng lại, giống như đang nổi giận.

“…”

Cũng không lâu lắm, Cao Thanh Thu từ phòng vệ sinh đi ra, cũng không đi đến chỗ Hoa Ngọc Thành mà đi ra bên ngoài, bên ngoài trời có chút lạnh, cô cũng không sợ, tay bỏ túi bên trong, chân không đá đá mặt đất, giết thời gian.

Hoắc Chấn Đông đi tới, nhìn Cao Thanh Thu, ” Lại giận dỗi gì rồi?”

“Anh nói xem tôi tạt nước Nhiếp Vân Đóa có sai hay không?” Cao Thanh Thu hỏi.

Hoắc Chấn Đông cười nói: “Không phải là do Vân Đóa ra tay trước sao?”

Làm sao lại là lỗi của Cao Thanh Thu được.

“Cho nên tôi mới không rõ, cô ta quá đáng như thế, các người tại sao còn phải dỗ dành cô ta!” Cao Thanh Thu vô cùng tức giận, cũng không biết tại sao lại cảm giác trong lòng mình có một đám lửa.

Hoắc Chấn Đông nói: “Nếu em không thích Vân Đóa như vậy, thì để nó đi đi.”

Ngược lại Nhiếp Vân Đóa cũng muốn đi!

Cao Thanh Thu hừ một tiếng, ” Chồng tôi đã giữ cô ta lại rồi, còn lâu cô ta mới đi nữa.”

Nếu như Hoắc Chấn Đông hoặc là những người khác đi dỗ Nhiếp Vân Đóa, Cao Thanh Thu cũng có thể hiểu được.

Nhưng cô không thích Hoa Ngọc Thành đi dỗ dành người phụ nữ khác.

Không sai, cô chính là nhỏ mọn như vậy, không thích chồng của mình đi dỗ dành bất kỳ người phụ nữ nào!

Hoắc Chấn Đông biết Cao Thanh Thu đang ghen, cũng biết Cao Thanh Thu rất yêu Hoa Ngọc Thành.

Anh ta an ủi: “Ngọc Thành lúc nào cũng lấy đại cục làm trọng, Vân Đóa chỉ nghe cậu ấy. Cậu ấy cũng là vì sợ cô Bình buồn thôi, em đừng suy nghĩ nhiều!”

“Đúng! Anh ấy là lấy đại cục làm trọng, nhưng anh ấy chưa hề nghĩ tới điều đấy có làm tôi khó chịu hay không. Là tôi không hiểu chuyện, là tôi tuỳ hứng, là tôi nhỏ mọn được chưa?”

Cao Thanh Thu cúi đầu, tức giận.
Hoa Ngọc Thành thấy vợ không trở lại, đi ra, vừa vặn đi tới cửa, nghe được Cao Thanh Thu nói những lời này.

Sắc Mặt anh cứng đờ lại.

Sau đó anh đẩy cửa ra đi ra.

Nghe được âm thanh từ phía sau, Hoắc Chấn Đông quay đầu lại nhìn Hoa Ngọc Thành một cái, có chút bất đắc dĩ nói: “Nha đầu Nhà cậu tức giận rồi, mau tới dỗ dành đi kìa.”

Nói xong, anh ta liền đi ra ngoài.

Anh ta cũng rất muốn an ủi Cao Thanh Thu, nhưng anh tả cũng chưa quên cô là vợ của Hoa Ngọc Thành, cho nên anh ta đành nhẫn nhịn.

Hoa Ngọc Thành thấy Hoắc Chấn Đông đi rồi, mới nhìn hướng Cao Thanh Thu, ” Em sao thế?”

Cao Thanh Thu vẫn không lên tiếng, cô đẩy anh ra, trực tiếp chạy đi

Hoa Ngọc Thành: “…”

Anh chỉ cảm thấy thân thể bị va vào một phát, lúc anh quay đầu lại, Cao Thanh Thu đã như một cơn gió chạy ra ngoài.

Ra Đến ngoài cửa, Cao Thanh Thu bắt taxi xe, trực tiếp ngồi xe đi mất.

Cô ngồi ở bên trong xe taxi, nhìn bên ngoài cửa sổ xe, mặc dù cô cũng không muốn tức giận với anh, nhưng cô lại không muốn hai người phải cãi nhau, cho nên còn không bằng cách anh xa một chút.





Hoa Châu Du mấy ngày nay cũng ở bên này.

Nhìn thấy Cao Thanh Thu tìm đến mình, chị ấy rót cho Cao Thanh Thu ly trà nóng, đưa tới trước mặt cô, “Ngọc Thành đâu? Sao chỉ có một mình em tới đây?”

” Bọn em giận nhau.” Cao Thanh Thu tức giận nói.

Kết quả sau khi chạy ra ngoài, nơi có thể nghĩ tới chỉ có nhà chị Châu Du, thật ra cô cũng rất bất đắc dĩ.

Hoa Châu Du quan tâm nói: ” Nó lại làm cái gì chọc tức em rồi?”

Cao Thanh Thu đem chuyện của Nhiếp Vân Đóa, nói với Hoa Châu Du nghe

Hoa Châu Du nghe xong còn tức giận hơn, “Làm tốt lắm, không cần để ý đến nó, ai bảo nó làm Thanh Thu của chúng ta giận. Thanh Thu còn bị ủy khuất đây này!”

Cao Thanh Thu vốn đang rất tức giận, nghe Hoa Châu Du nói như vậy, nhất thời không nhịn được lại nở nụ cười, âm thanh cũng mềm nhũn ra, “… Chị này.”

Người nhà họ Hoa đối với cô thật sự rất tốt, quả thực không có lý do gì cũng thiên vị cho cô.

Cao Thanh Thu ngồi ở nhà Hoa Châu Du một lúc thì Hoa Ngọc Thành lại tới.

Nhìn thấy anh, Cao Thanh Thu thay đổi sắc mặt 180°, không thèm nói chuyện với anh.

Hoa Châu Du cũng rất lạnh lùng, hếch hàm nói “Tới làm gì? Không đi mà dỗ dành người khác đi?”

Hoa Ngọc Thành ngồi xuống, ” Em đi dỗ dành người khác khi nào?”

“Ngọc Thành.” Hoa Châu Du nghiêm túc nói: ” Em làm cho chị quá thất vọng! Người phụ nữ kia bắt nạt Thanh Thu của chúng ta, em còn giúp cô ta.”

Hoa Ngọc Thành nhíu mày một cái, nhìn về phía Cao Thanh Thu, ” Là em nói à?”

Cao Thanh Thu bị anh nhìn một cái, khó hiểu chột dạ, sau khi chột dạ xong cô mới phản ứng lại, tại sao mình lại phải chột dạ chứ?

Cô nói cũng đâu có sai.

Cô nhìn lấy Hoa Ngọc Thành, nói: “Là em nói thì sao? Chẳng lẽ không phải à?”

Hoa Ngọc Thành không nhịn được phải giảng đạo lý cho vợ mình: “cô ta bắt nạt em em cũng tạt nước cô ta rồi, không phải sao?”

Hơn nữa, Nhiếp Vân Đóa bị tạt còn thảm hại hơn so với Cao Thanh Thu.

“Là cô ta ra tay trước.” Cao Thanh Thu cúi đầu xuống, anh đang trách em sao?!

Đúng là cô tạt lại rồi, dù sao cô cũng không thích bị thua thiệt.

Nhiếp Vân Đóa đối xử với cô như thế nào, Cao Thanh Thu đối xử với Nhiếp Vân Đóa như thế, cô cảm thấy rất công bằng.

Nhưng Hoa Ngọc Thành đi dỗ dành Nhiếp Vân Đóa, điều này làm cho cô có chút không dễ chịu!

Đều là làm chuyện xấu như nhau, dựa vào cái gì Nhiếp Vân Đóa lại được dỗ dành còn cô thì không?

Hoa Châu Du nhìn về phía Hoa Ngọc Thành “Đây không phải là ai vấn đề ai động thủ trước được không? Coi như là Thanh Thu chúng ta ra tay trước, vậy em cũng nên che chở Thanh Thu, dựa vào cái gì lại đi dỗ dành người khác?”

Hoa Ngọc Thành không lên tiếng, ánh mắt có vài phần lãnh đạm thờ ơ, đàn ông không giống phụ nữ, không có tâm tình hóa như thế, hơn nữa anh luôn luôn là một người tương đối tỉnh táo lý trí.
Cao Thanh Thu cúi đầu, tỏ ra ủy khuất, ” Em và cô ta xảy ra mâu thuẫn, anh không giúp em cũng coi như xong, còn đi dỗ dành cô ta.”

Những lời này, nghe đặc biệt chua xót.

Không phải anh nên vô điều kiện đứng về phía cô sao?

Rõ ràng lúc trước anh đều sẽ như vậy mà.

Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu một cái, nói với Hoa Châu Du: ” Chị.”

Hoa Châu Du dù sao cũng là chị ruột của anh, nhìn ra được, đây là em trai mình đang muốn nói chuyện riêng với Cao Thanh Thu. Đứng lên, nói: ” Cậu tốt nhất xin lỗi Thanh Thu đi, không hẳn hoi xem chị thu phục cậu như thế nào.”

Nói xong, Hoa Châu Du trực tiếp nhường không gian lại cho hai người.

Cao Thanh Thu nhìn lấy bóng lưng của Hoa Châu Du, không nghĩ tới chị ấy liền đi như vậy, rõ ràng thật vất vả cô mới tìm được một cái núi dựa…

Cô len lén nhìn Hoa Ngọc Thành một cái, biết mình hôm nay gây chuyện, anh nhất định sẽ mắng cô.

Chuyện anh không thích nhất chính là cô đánh nhau gây chuyện.

Hơn nữa hôm nay lại chọc phải Nhiếp Vân Đóa không nên chọc nhất.

Thật không công bằng mà, cùng là bị tạt nước, cô chẳng qua chỉ là tự vệ, nhưng phải bị giáo huấn, còn kẻ chân chính làm xằng làm bậy lại còn được dỗ dành.

Cao Thanh Thu suy nghĩ một hồi, ủy khuất dâng trào, nước mắt liền rơi xuống.

Cô không muốn để ý đến anh nữa!

Không muốn hiểu người đàn ông này nữa!

Lúc nào anh cũng giảng đạo lý với cô, lại không bao giờ quan tâm cô.

Cái gì mà bảo là yêu cô! Toàn bộ đều là giả dối hết.

Hoa Ngọc Thành nhìn lấy Cao Thanh Thu, đi tới, đứng ở trước mặt cô.

Theo góc độ của anh nhìn xuống, có thể nhìn thấy Cao Thanh Thu cúi thấp đầu, hận không thể ôm trọn cô vào lòng.

Cao Thanh Thu cũng không phản kháng, lẳng lặng chờ anh giáo huấn mình.

Ngược lại, cô chính là không đáng nhắc tới như vậy!

Lúc nào anh chẳng là người đúng chứ!

Căn phòng này rất lớn, hai người cũng không có nói gì, nhưng Hoa Ngọc Thành có thể nghe được tiếng khóc thút thít tủi thân của cô.

Vốn hôm nay anh tức giận thật, tức giận vì cô đột nhiên chạy mất làm anh lo lắng, đã thế còn chạy tới tố cáo anh.

Nhưng mà, nhìn thấy cô ủy khuất như vậy, nhớ lại câu nói cuối cùng nói kia, Hoa Ngọc Thành lập tức không nóng nảy, ôm cô vào trong ngực, “Đừng khóc.”

Cô ngồi ở trên ghế, bị anh ôm vào trong ngực, lại khóc càng to hơn, cảm giác nước mắt của mình thấm đẫm một khoảng lớn trên áo anh.

Cô càng khóc càng to, cuối cùng căn bản không khống chế được chính mình.

Hoa Ngọc Thành nói: “Được rồi, là lỗi của anh, được chưa?”

“Anh căn bản không cảm thấy anh sai ” Nghe ngữ khí của anh chỉ cần nghe qua là biết, anh không phải thành tâm nói xin lỗi.

“Anh căn bản không cảm thấy anh sai ” Nghe ngữ khí của anh chỉ cần nghe qua là biết, anh không phải thành tâm nói xin lỗi.

“…”

Anh dùng ngữ khí ôn nhu, “Ngoan nào, là anh sai rồi. Đừng nóng giận… Anh không thích cô ta, không thích một chút nào hết, em đừng như vậy có được hay không? Em vừa khóc đã làm tim anh tan nát rồi.”

Cảm giác trái tim của mình bị tiếng khóc của cô xé nát.

Hoa Ngọc Thành cảm thấy mình là một người có nguyên tắc.

Đúng chính là đúng, sai chính là sai.

Cao Thanh Thu làm chuyện gì sai anh cũng sẽ giáo huấn cô.

Nhưng bây giờ anh cảm thấy, khi ở trước mặt Cao Thanh Thu anh đã không còn nguyên tắc gì nữa rồi.

Chỉ cần cô không khóc, nguyên tắc gì đi nữa anh cũng đều có thể vì cô mà thay đổi.

Anh ngồi xổm xuống, đem Cao Thanh Thu từ trong lòng ngực kéo ra ngoài, nâng gương mặt đầy nước của cô lên.

Ánh mắt nhìn cô tràn đầy yêu thương và bất đắc dĩ.

Đồ nhóc con mít ướt!

Hoa Ngọc Thành dỗ dành mà cũng không thể để cho Cao Thanh Thu dừng khóc nhè, ngược lại càng khóc càng to.

Khí tức của cô có chút không yên, “Có phải anh hết yêu em rồi đúng không? Anh không cần em nữa, cho nên mới không để em ở trong lòng có phải không?”

Rõ ràng lúc trước anh đối xử với cô tốt như vậy, nhưng bây giờ lại không thương cô một chút nào cả.

“Nói vớ vẩn cái gì thế?” Hoa Ngọc Thành nghe thấy cô nói vậy, dán vào mặt của cô, nói: ” Anh không phải vẫn là anh sao? Không phải anh vẫn luôn ở bên cạnh anh sao? Làm sao có thể không yêu em được chứ?”
“Nhưng mà hôm nay…” Cao Thanh Thu siết chặt nắm đấm, “Anh lại cảm thấy là em tạt nước cô ta, cũng không hỏi cô ta khiêu khích em thế nào, anh còn muốn giữ cô ta lại tới. Em biết, anh là vì cô Bình, Nhưng mà vậy thì sao? Người khác cũng có thể đi dỗ dành cô ta nhưng tại sao là anh? Sao anh không suy nghĩ một chút, cũng là bởi vì anh luôn là dỗ dành cô ta, cho nên, cô ta mới cố ý làm nũng!”
Ngược lại mỗi lần tức giận, đều có người mình thích tới dỗ dành, ai chẳng muốn giận dỗi làm mình làm mẩy?
Cô cảm thấy Nhiếp Vân Đóa liền là cố ý, cố ý để cho mình thấy rõ ràng, Hoa Ngọc Thành chiều chuộng cô ta đến như thế nào, muốn thị uy với mình.
“Đúng, em nói đúng.” Hoa Ngọc Thành nói: “Bảo Bối của anh nói cái gì cũng đúng.”
Cao Thanh Thu ở trong ngực anh khóc, cuối cùng cũng ngủ thiếp đi.
Hoa Châu Du cứ chờ ở bên ngoài, qua rất lâu, nhìn thấy Hoa Ngọc Thành đi ra, trong ngực ôm Cao Thanh Thu, Cao Thanh Thu nhắm mắt lại co rút ở trong ngực anh, giống như là khóc mệt rồi ngủ thiếp đi, trên mặt vẫn còn vương lại vết nước mắt.
Chị muốn hỏi xem tình hình thế nào thì nghe thấy Hoa Ngọc Thành nói: ” Em mang cô ấy đi lên lầu nghỉ ngơi.”
“Đi thôi đi thôi!” Hoa Châu Du Nhìn lấy hai người này, bất đắc dĩ lắc đầu, quả thực là làm bể nát tâm tình mà.


Buổi chiều, Hoắc Chấn Đông cùng anh em nhà họ Nhiếp ăn cơm cùng cô Bình, cô Bình dọn hết món ăn lên bàn, quay sang hỏi Hoắc Chấn Đông: “Thanh Thu và Ngọc Thành không trở lại sao?”
“Không trở lại.” Hoắc Chấn Đông nhìn Nhiếp Vân Đóa một cái, biết hết thảy mọi chuyện đều khởi nguồn từ cô ta.
Điều làm cho anh ta cho cảm thấy ngoài ý muốn chính là, từ chiều đến giờ, Nhiếp Vân Đóa giống như uống nhầm thuốc, yên phận cực kì, ở trước mặt mẹ cô ta cũng không dám tỏ thái độ như mọi ngày.
Cô Bình nói cái gì, cô ta nghe cái đó, cũng rất lễ phép. Bình thường nhìn thấy Hoắc Chấn Đông không vừa mắt là kiếm cớ gây sự, hôm nay cũng không dám làm gì.
Hoắc Chấn Đông quay sang hỏi Nhiếp Vân Đóa: ” Anh cũng rất tò mò,rốt cuộc hôm nay Ngọc Thành đã nói cái gì với em mà em lại trở nên ngoan ngoãn như vậy?”
Nghe Hoắc Chấn Đông nói,Nhiếp Vân Đóa cứng đờ, nhớ lại chuyện Hoa Ngọc Thành nói với mình.
Nhiếp Vân Đóa không phải là một người chịu thua thiệt, bị Cao Thanh Thu khi dễ, lại bị Hoắc Chấn Đông giáo huấn, làm sao cô ta có thể từ bỏ ý đồ trả thù?
Nói muốn đi, chính là muốn chứng minh cảm giác tồn tại, để cho Cao Thanh Thu biết, cô ta không phải là người dễ trêu.
Sau đó Hoa Ngọc Thành đi tìm cô ta, cô ta cho là, anh tới xin lỗi thay cho Cao Thanh Thu.
Nhưng mà…
“Tôi không phải là Hoắc Chấn Đông, tôi không cần phải dung túng cho cô đâu!”
“Cô hẳn nên cảm kích vợ tôi chỉ tạt nước cô, nếu tôi mà ở đó thì không đơn giản là tạt nước như vậy đâu.”
“Cô cũng không phải là trẻ còn nữa rồi, đừng có gây chuyện để rồi không gánh nổi trách nhiệm.”
“Nếu cô cảm thấy không muốn làm công việc hiện tại nữa,không muốn ở nhà mà cô đang ở nữa thì cứ thử gây chuyện nữa đi ”
“…”
Mỗi một câu nói của anh đều rất lạnh lùng tàn nhẫn mang mùi vị uy hiếp nồng đượm.
Nhiếp Vân Đóa luôn cảm thấy Hoa Ngọc Thành là một người rất ôn nhu, cho nên rất thích anh.
Nhưng mà hôm nay, lần đầu tiên, nhìn thấy anh nổi trận lôi đình như vậy.
Hoa Ngọc Thành dạy dỗ cho Nhiếp Vân Đóa một trận, còn bắt cô ta phải giả vờ ở trước mặt mọi người như không có chuyện gì xảy ra.
Hoa Ngọc Thành và Hoắc Chấn Đông đều rất kiêng kỵ cảm thụ của cô Bình, biết cô ấy rất yêu thương đứa con gái này, cho nên không thể giáo huấn Nhiếp Vân Đóa ở trước mặt cô Bình.
Nhưng, không ai nói không thể bí mật giáo huấn chứ?
Thấy Hoa Ngọc Thành nổi giận,lúc này Nhiếp Vân Đóa mới thu liễm rất nhiều.

Trong phòng, trên người Hoa Ngọc Thành mặc một chiếc áo lông, anh chuyên chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Cao Thanh Thu đang say giấc, anh nhớ lại những gì mình nói với Nhiếp Vân Đóa, anh cũng không hiểu được chính mình.
Rõ ràng lý trí nói cho anh biết, chuyện ngày hôm nay, Cao Thanh Thu và Nhiếp Vân Đóa mỗi người có một nửa trách nhiệm trong chuyện này, hai người đều động thủ. Nhưng mà, lúc nhìn thấy Nhiếp Vân Đóa, quả thực anh không nhịn được dậy dỗ cô ta một trận.
Anh làm như vậy… Có phải có chút giống như hôn quân cổ đại bị mỹ sắc mê mẩn không?
Đọc tiếp Chương 871-886 tại đây:
 
Last edited:

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom