• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4
  • Chương 846-855

Nhưng mà, khi Hoa Ngọc Thành nghe thấy hai chữ Hoắc Chấn Đông xong, sắc mặt lại trầm xuống.

Hàn Dạ, Thanh Thu…

Hoắc Chấn Đông cố ý lấy một danh tự như vậy, làm cho Hoa Ngọc Thành nghe qua liền không thoải mái.

Hoa Ngọc Thành ngồi xuống, không lên tiếng.

Cao Thanh Thu nhìn thấy anh ngồi ở một bên, tóc còn nhỏ nước mà anh cũng không để ý, cô để điện thoại xuống bò dậy, quỳ ở bên cạnh giúp anh lau tóc, ” Ông xã?”

Làm gì mà lại không để ý tới cô rồi?

Động tác Cao Thanh Thu lau tóc rất ôn nhu, Hoa Ngọc Thành không có lên tiếng, không biết đang suy nghĩ gì.



Cao Thanh Thu giúp anh lau xong tóc, mới nói, “Nếu anh mệt thì ngủ trước đi!”

Cô đứng lên, đem khăn lông cầm lại phòng tắm.

Lúc cô trở về, nhìn thấy Hoa Ngọc Thành vẫn ngồi ở chỗ đó, ánh mắt của anh có chút phức tạp.

Cao Thanh Thu dương khóe miệng lên, đi tới trước mặt anh, đưa tay ôm lấy anh, “Ngủ! Ngủ! Trời lạnh quá đi mất!”

Cao Thanh Thu cũng không muốn thức đêm nữa, cho nên muốn đi ngủ sớm một chút.



Cuối cùng thì Dương Nhạc Linh cũng sinh, cô ta sinh ra một đứa con gái, là sinh mổ, đứa bé được hơn hai cân, vừa sinh xong đã ngay lập tức được đưa vào lồng kính.

Dưới tình huống bình thường, thời điểm này, đều là một nhà ba người, nhưng vừa sinh xong đã không thấy cái bóng của Dương Nhạc Linh đâu.

Buổi chiều, bà Dương ở bệnh viện chăm sóc Dương Nhạc Linh, hỏi: “Nhạc Linh, con có muốn nhìn con gái của con một chút hay không?”

“Không cần.” Dương Nhạc Linh lạnh lùng cự tuyệt, mặc dù đứa bé này được cả nhà họ Thịnh rất chờ mong, nhưng cô ta lại không có một chút hứng thú nào cả.

Đối với cô ta mà nói, đứa bé này giống như là một sự sỉ nhục, sau này cũng không muốn có dính líu gì với đứa bé này nữa.

Bà Dương nhìn con gái mình như vậy có chút lo âu.

Đứa con là con gái bà ta trăm ngàn cay đắng sinh ra, vậy mà ngay cả nhìn cũng không nhìn một cái, hình như không thỏa đáng cho lắm?

Chỉ có điều, Dương Nhạc Linh đã nói không muốn nhìn, bà Dương cũng không nói gì nữa.



Buổi sáng, Cao Thanh Thu từ trên lầu đi xuống, gần đây sắp hết năm, bầu không khí trong nhà rất náo nhiệt.

Cao Thanh Thu vừa xuống đến nơi đã nghe thấy Bà Hoa nói chuyện phiếm với Hoa Châu Du, ” Dương Nhạc Linh thật đúng là quá ác, nghe nói sinh con ra rồi mà không thèm nhìn con mình lấy một cái, liền để cho người của Thịnh gia ôm đi.”

Đứa bé vừa sinh ra đã bị bệnh, cũng là Thịnh Hy cùng mẹ hắn ở trong bệnh viện chăm sóc.

Hoa Châu Du trầm mặt, ” Con bé đó không thích Thịnh Hy, tâm tư cũng không ở Thịnh gia, cũng không biết nên nói cô ta như thế nào nữa.”

Dương Nhạc Linh luôn đặt mắt ở trên người không thuộc về mình, mắt cao hơn đầu, nhìn thấy cô ta làm như vậy, Hoa Châu Du cũng cảm thấy đáng lo thay cho tương lai của cô ta.

Hiện tại khả năng Dương Nhạc Linh cảm thấy không có vấn đề gì, nhưng chờ đứa bé lớn hơn một chút, không nhận mẹ thì cô ta có muốn khóc cũng không ra nước mắt.

Điều Làm cho Hoa Châu Du buồn bực là, trước kia mình lại còn giới thiệu loại phụ nữ này cho Hoa Ngọc Thành.

Chỉ là suy nghĩ một chút, chị cũng đều có thể giận đến nôn ra máu.

Bà Hoa than thở, ” Con nói xem, sao con bé ấy cứ suốt ngày u mê như thế, toàn làm ra những chuyện ngu ngốc?”

” Mẹ đừng suy nghĩ nhiều nữa.” Hoa Châu Du nói: ” Dương Nhạc Linh làm sao đi nữa thì cũng đáng đời! Lúc trước cô ta xem thường Ngọc Thành, bây giờ nhìn không nổi Thịnh Hy, cũng không suy nghĩ một chút cuối cùng, ai có thể để ý cô ta.”

Dù sao Dương Nhạc Linh đã từng sinh con rồi, không bao giờ còn có thể là băng thanh ngọc khiết trong mắt người khác nữa.



Xuất viện xong, Dương Nhạc Linh không có quay lại Thịnh gia, mà trực tiếp về nhà mẹ đẻ.

Bà Dương đỡ con gái vào cửa, “Cẩn thận một chút.”

Con gái mới vừa sinh xong không lâu, thân thể còn rất yếu ớt, bây giờ khí trời lại lạnh, chỉ sợ con gái không chịu được lạnh, sau đó lại bệnh, bà Dương chăm sóc con gái tận tâm tận lực.
Dương Nhạc Linh vào nhà, ngồi xuống ghế sa lon, Vũ Minh Hân hôm nay cũng ở đây, cô ta đi xuống, nhìn thấy Dương Nhạc Linh trở lại, chủ động nói: ” Em chào cô Dương.”

Lúc trước hai người ở trường học đã từng gặp qua vài lần, Dương Nhạc Linh không thích Vũ Minh Hân, cũng biết Vũ Minh Hân không thích mình.

Huống chi, Nhà họ Vũ là sao lại phá sản… Trong lòng Dương Nhạc Linh rất rõ ràng.

Dương Nhạc Linh nhìn mẹ, hỏi: “Sao cô ta lại ở chỗ này?”

“Sắp hết năm rồi, ba con để cho con bé tới nhà mình cùng đón tết.”

Mẹ của Vũ Minh Hân ở trong bệnh viện, cha ngồi tù, cô ta một mình lẻ bóng, không nơi nương tựa,ông Tô liền để Vũ Minh Hân qua đây đón năm mới.

Dương Nhạc Linh nhíu mày một cái, “Ba con từ lúc nào lại thành nhà từ thiện vậy?”

Lại đem con gái của kẻ thù về nhà.

Bà Dương phất phất tay, nói với Vũ Minh Hân: cháu đi ra ngoài trước đi, bác có lời muốn nói riêng với Nhạc Linh.”

Vũ Minh Hân gật đầu một cái, rời khỏi phòng khách.

Bà Dương nhìn Dương Nhạc Linh, nói: ” Con cũng biết ba của con vẫn luôn muốn lôi kéo quan hệ với Nhà họ Ngôn, bây giờ ba con bị Hoa Ngọc Thành ép tới đường cùng,nên muốn lấy lòng Nhà họ Hoắc.”

Lấy lòng Nhà họ Hoắc thì Dương Nhạc Linh rất đồng ý.

Nhưng…

Cô ta không hiểu, “Chuyện này thì liên quan gì đến chuyện ba mang Vũ Minh Hân về nhà mình?”

” Con không biết à?” Bà Dương nói: “Hoắc Chấn Đông thích nha đầu này. Ba con bây giờ phải tốt với con bé này một chút, muốn lúc sau, lúc cô ta và Hoắc Chấn Đông ở chung một chỗ rồi, đối với nhà chúng ta cũng rất có lợi.”

“…” Nghe đến đó, Dương Nhạc Linh tức nổ phổi, ” Ba con muốn đưa cô ta đi lấy lòng Hoắc Chấn Đông sao?”

Dựa vào cái gì?

Dương Nhạc Linh làm sao cũng không nghĩ tới, bản thân mình mỗi ngày đều mong trở lại bên cạnh Hoắc Chấn Đông, ba mẹ lại ở chỗ này phá đám!

Bọn họ làm sao có thể làm như vậy?

“Lần trước lúc sinh nhật Hoa Ngọc Thành, mẹ thấy Hoắc Chấn Đông rất để ý đến Vũ Minh Hân, chắc cậu ta có ý với nó rồi”

“Đùa gì thế?” Dương Nhạc Linh lạnh lùng nói: ” Con không đồng ý! Chuyện này không thương lượng trước, hiện tại liền cho mình ra rìa!”

Quan hệ của mình và Hoắc Chấn Đông vốn đã rất khó khăn, ba mẹ còn phá đám, Dương Nhạc Linh tức muốn thổ huyết.

Bà Dương nhìn thấy con gái tức giận như vậy, hỏi: ” Không phải con vẫn chưa từ bỏ ý định với Hoắc Chấn Đông đấy chứ? Linh à, có chuyện này, mẹ và cha con đã suy nghĩ rất lâu, vẫn luôn muốn nói với con.”

“Chuyện gì?” Dương Nhạc Linh hiện tại một bụng lửa giận.

Bà Dương nói: ” Con và Thịnh Hy cũng đã có con rồi, hay con và nó sống qua ngày đi, đừng ly hôn nữa? Nhà họ Hoắc người ta sẽ không có khả năng đồng ý cho Hoắc Chấn Đông cưới con, không phải sao?”

“…” Nghe mẹ mình nói thế Dương Nhạc Linh đau lòng vô cùng, cô ta cầm giấy lên, yếu ớt ho khan.

Ngày cả mẹ mình cũng nói như vậy, chẳng lẽ, cô ta thật sự không có khả năng trở lại bên cạnh Hoắc Chấn Đông nữa sao?

Nhìn thấy con gái như vậy, bà Dương lo lắng không yên, ” Con Không sao chứ?”

Dương Nhạc Linh giận dỗi, không thèm nói chuyện, tự mình trở về phòng.

Cô ta nằm ở trên giường, ho khan nửa ngày, cuối cùng phun ra một búng máu.



Đầu năm, buổi sáng mùng một, Cao Thanh Thu đang cùng Hoa Ngọc Thành ăn sủi cảo, Bà Hoa hỏi: “Ngọc Thành, chừng nào thì con đi chúc tết Lão thủ trưởng thế?”

Hoa Ngọc Thành nói: “Hai ngày nữa.”

Vé máy bay đã đặt trước, anh vốn cũng không muốn đi, nhưng Lão thủ trưởng nhớ anh, mà còn nhất định dặn anh phải mang theo Cao Thanh Thu, Hoa Ngọc Thành cũng chỉ có thể nghe theo.

Bà Hoa vui vẻ yên tâm nói: ” Vậy thì các con tranh thủ đi đi, năm ngoái hai đứa đã không đi rồi, năm nay không đi nữa thì cũng không ổn.”

” Vâng.” Hoa Ngọc Thành gật đầu một cái.

Người nhà đang nói chuyện, quản gia vào, nói: ” Bà chủ, có cô Dương tới tìm.”

” Cô Dương nào?” Bà Hoa không hiểu hỏi.
Cao Thanh Thu cũng nhìn về phía quản gia, nghe quản gia nói tiếp: “Là Dương Nhạc Linh.”

“…” Dương Nhạc Linh ư?

Cao Thanh Thu có chút khiếp sợ, từ khi Hoa Ngọc Thành thiếu chút nữa bóp chết Dương Nhạc Linh, cũng buộc cô ta phải kết hôn xong, Dương Nhạc Linh không dám xuất hiện ở trước mặt Hoa Ngọc Thành, bây giờ lại chủ động đưa tới cửa?

Vẻ mặt của Bà Hoa lạnh xuống, “cô ta tới làm gì?”

“Nói là muốn chúc tết.”

“Ai muốn cô ta tới chúc tết chứ?” Bà Hoa ghét bỏ mà nói: ” Đuổi cô ta về đi! Thấy cô ta là khó chịu rồi.”

Căn bản Bà Hoa không muốn thấy Dương Nhạc Linh.

Quản gia nói xong, liền xoay người đi ra ngoài.

Cao Thanh Thu nhìn sang Hoa Ngọc Thành, nhỏ giọng hỏi: ” Anh nói xem vào lúc này bà cô ấy tới làm gì?”

Hoa Ngọc Thành lãnh đạm thờ ơ, “Không biết.”

Hoa Châu Du từ bên ngoài trở lại, cũng đã là hai giờ sau, nhìn thấy Dương Nhạc Linh còn đứng ở nơi đó.

Cô ta mặc cái áo choàng dài, thoạt nhìn rất đơn bạc, Hoa Châu Du đậu xe xong, mở cửa xuống xe, ” Cô ở nơi này làm cái gì?”

Chạy đến cửa nhà của chị giả vờ đáng thương sao?

Hơn nữa, nếu như chị nhớ không lầm, chắc thời gian này Dương Nhạc Linh còn trong ngày ở cữ chứ?

Sinh con còn chưa đầy một tháng mà đã chạy ra ngoài?

Quả thực là muốn chết mà!

“Chị ơi.” Dương Nhạc Linh nhìn Hoa Châu Du ủy khuất vô cùng.

Từ trước đến nay Hoa Châu Du cũng không phải là người máu lạnh, mặc dù rất tức giận, cảm thấy Dương Nhạc Linh rất đáng hận, nhưng nhìn thấy bộ dáng này của cô ta, vẫn mềm lòng nói với Dương Nhạc Linh: “Lên xe đi.”

Dương Nhạc Linh đi theo sau lưng Hoa Châu Du vào cửa, Hoa Châu Du để cho cô ta ngồi xuống ghế sa lon, nhìn thấy bộ dáng yếu ớt của Dương Nhạc Linh, hỏi ” Cô mới sinh con xong mà đã chạy ra ngoài làm gì? Muốn Chết trước cửa nhà chúng tôi để cho chúng tôi lên mặt báo sao?”

Dương Nhạc Linh cúi đầu, “Không phải đâu chị ơi, em chỉ muốn tìm Ngọc Thành có chút việc, nhưng anh ấy không muốn gặp em.”

“Nó không muốn gặp cô cũng là phải! Cô dựa vào cái gì mà muốn gặp nó thì nhất định nó phải gặp cô?” Hoa Châu Du hận chính mình, sao lại không kiên định được trước mấy người đáng thương.

Dù là lúc trước chán ghét Dương Nhạc Linh như vậy, hiện tại vừa nhìn thấy bộ dáng thảm hại này của cô ta đã lại mềm lòng.

Dương Nhạc Linh cúi thấp đầu, ” Em biết, nhưng em thật sự không có cách nào khác, trừ anh ấy ra, em không biết em còn có thể tìm ai.”

Chỉ có Hoa Ngọc Thành mới có quan hệ tốt với Hoắc Chấn Đông, cũng chỉ có Hoa Ngọc Thành mới có thể giúp cô ta liên lạc với Hoắc Chấn Đông.

Hoa Châu Du cầm điện thoại lên, gọi điện thoại cho người nhà họ Tô, để cho bọn họ tới đem Dương Nhạc Linh đi, rồi mới nhìn sang Dương Nhạc Linh, ” Cô đừng phí công giả bộ đáng thương nữa, hết thảy những thứ ngày hôm nay đều là do cô tự làm tự chịu. Nếu tôi là cô thì tôi sẽ trở về an phận sống với Thịnh Hy, trên đời này, cũng chỉ có người nhà họ Thịnh không ngại cô thôi.”

Chị cũng là không đành lòng, mới có thể nói với Dương Nhạc Linh những thứ này.

Dương Nhạc Linh cúi đầu, ” Chị giúp em nói với Ngọc Thành, nhờ anh ấy gọi Hoắc Chấn Đông hộ em có được không?”

“Làm sao? Bây giờ cô lại muốn quấn Hoắc Chấn Đông à?” Hoa Châu Du coi như đã nhìn ra rồi, người phụ nữ không biết xấu hổ này, lại còn muốn trèo cao Nhà họ Hoắc.

Cô ta lấy tự tin từ đâu ra vậy?

Dương Nhạc Linh nói: “Không, em thật sự yêu anh ấy, cảm thấy mình có lỗi với anh ấy, em yêu Hoắc Chấn Đông giống như chị yêu anh rể vậy, trước kia là do em không biết yêu là gì nên mới phụ lòng Hoắc Chấn Đông, hiện tại chị muốn em làm cái gì cũng được, chỉ cần có thể giúp em gọi điện thoại cho anh ấy.”

Bọn họ đã từng có tình một đêm, từng gần gũi da thịt, cô ta chỉ muốn nhìn Hoắc Chấn Đông một cái, chỉ như vậy mà thôi.

Hoa Ngọc Thành từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Dương Nhạc Linh ở đó, những gì cô ta vừa nói anh đều nghe thấy hết.

“Ngọc Thành.” Hoa Châu Du nhìn thấy em trai mình, nói, “Sao cậu lại xuống rồi hả?”

Nghe được là Hoa Ngọc Thành xuống đây, Dương Nhạc Linh cứng đờ, nhìn về phía anh, tỏ ra đáng thương để người khác rủ lòng thương hại.
Giả bộ đáng thương luôn mánh khóe mà Dương Nhạc Linh thường dùng, Hoa Ngọc Thành lãnh đạm đi xuống, nói với chị mình: ” Chị đừng có mà cứ thấy ai ngoài đường cũng nhặt về, tránh lại rước họa vào thân.”

Dương Nhạc Linh biết Hoa Ngọc Thành đang nói mình, có chút ủy khuất nói: “Ngọc Thành.”

“Xem ra là trước đây giáo huấn còn chưa đủ đau, hôm nay đầu năm mùng một, cô Dương đã tìm tới cửa?” Hoa Ngọc Thành lãnh đạm nhìn lấy cô ta.

Ánh mắt của anh làm cho Dương Nhạc Linh cảm thấy đè nén.

Nếu như không phải đã đến bước đường cùng, Dương Nhạc Linh cũng sẽ không nghĩ tới chuyện đến cầu xin Hoa Ngọc Thành.

Cô ta lấy dũng khí nói: ” Em cũng hết cách rồi nên mới phải tới cầu xin anh, anh Triết nhất định không chịu gặp em, anh có thể giúp em gọi điện thoại cho anh ấy được không?”

“Làm một người phụ nữ đã kết hôn rồi mà còn làm như vậy, hình như không tốt lắm đâu?” Hoa Ngọc Thành chế nhạo nhìn lấy Dương Nhạc Linh, thật sự không biết nên nói cô ta ngây thơ hay là quá ngu xuẩn nữa.

Lúc trước, khi mà Hoắc Chấn Đông còn đối xử tốt với cô ta, cũng không biết cô ta đã bạc bẽo vô tình với Hoắc Chấn Đông như thế nào!

Mà bây giờ, lại bày ra bộ dạng lụy tình làm cho người ta nhìn vào phải cảm thấy nực cười.

Dương Nhạc Linh nói: ” Em và Thịnh Hy chuẩn bị ly hôn rồi.”

Hoa Châu Du ở một bên nhìn lấy Dương Nhạc Linh, chẳng qua chỉ than thở, chờ người nhà họ Tô tới đón cô ta. Chị nói với Hoa Ngọc Thành: “Ngọc Thành, cậu cứ đi đâu thì đi, cứ giao cô ta cho chị xử lý.”

Hoa Ngọc Thành nghĩ đến tình cảnh bên kia của Thịnh Hy, cũng không thể ngồi nhìn mặc kệ, anh đi tới, lấy điện thoại ra,gọi điện thoại cho Hoắc Chấn Đông ở ngay trước mặt Dương Nhạc Linh.

Rất nhanh, âm thanh bên kia liền từ trong điện thoại truyền ra, “Alô, Ngọc Thành?”

Dương Nhạc Linh nghe được âm thanh của Hoắc Chấn Đông, trong ánh mắt trong nháy mắt hiện ra khao khát.

“Dương Nhạc Linh ở chỗ này, cô ta nói muốn gặp cậu.” Hoa Ngọc Thành hỏi: ” Cậu có muốn nói chuyện với cô ta không?”

Vừa nghe đến Dương Nhạc Linh, âm thanh của Hoắc Chấn Đông nhất thời lạnh xuống, “Chuyện của cô ta không có quan hệ gì với tôi.”

Nói xong liền cúp điện thoại.

“…” Hoa Ngọc Thành nhìn điện thoại rồi lại nhìn Dương Nhạc Linh một cái, “Có thể về được chưa?”

Anh biết, Dương Nhạc Linh vừa sinh con liền chuẩn bị chuyện ly dị. Thay vì để cho cô ta và Thịnh Hy ly hôn, còn không bằng, trực tiếp để cho cô ta thấy rõ ràng thái độ của Hoắc Chấn Đông.

Dương Nhạc Linh không thể tin được chuyện vừa xảy ra trước mắt mình, “Tại sao phải lạnh lùng với em như vậy? Tại sao?”

Hoa Châu Du nói: ” Cô đã đã kết hôn rồi, còn ôm hy vọng với người đàn ông khác, có phải là rất ngốc hay không?”

Nhìn thấy Dương Nhạc Linh như vậy, Hoa Châu Du cũng không biết nên nói gì.

Dương Nhạc Linh không có lên tiếng, chẳng qua nước mắt không ngừng rơi xuống.

Đây là báo ứng của mình sao?

Lúc trước mình không biết yêu một người là như thế nào, hiện tại khi đã biết yêu một người rồi thì đối phương lại không còn yêu mình nữa.

Cũng không lâu sau, Thịnh Hy cũng tới, nhìn thấy Dương Nhạc Linh, đi tới, ” Em không sao chứ?”

Hoa Ngọc Thành gọi Thịnh Hy, hắn nghe được Dương Nhạc Linh ở chỗ này, rất nhanh liền chạy tới.

Dương Nhạc Linh không có lên tiếng, chẳng qua chỉ ngồi ở chỗ đó, rơi nước mắt, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng.

Thịnh Hy nhìn Hoa Châu Du một cái, nói: “Chị Phó, em mang cô ấy về trước.”

“Ừ, trông vợ cho thật kỹ vào.” Hoa Châu Du dặn dò, “Bây giờ vợ cậu còn đang trong ngày ở cữ, đừng thả cô ta đi ra chạy loạn.”

Thật là hại người lại hại mình.

Thịnh Hy nhìn Dương Nhạc Linh rồi ôm ngang cô ta, đi ra khỏi cửa.

Tài xế của Thịnh gia đưa hắn tới, nhìn thấy hắn ôm lấy Dương Nhạc Linh đi ra, vội mở cửa xe, “Thiếu gia.”

Đây đã không phải lần đầu tiên Thịnh Hy đưa cô ta về nhà sau nhiều lần bị vợ mình ruồng bỏ.
Thịnh gia hôm nay có khách, dù sao đầu năm mùng một, có bạn bè người thân đến chúc tết cũng là bình thường.

Nhìn thấy con trai đem Dương Nhạc Linh về, bà Thịnh nhíu mày.

Thịnh Hy đem Dương Nhạc Linh về phòng, nhìn thấy vợ mình thương tâm đến như vậy, Thịnh Hy chỉ ngồi xuống bên cạnh, giúp vợ đắp kín chăn.

Đây là lần đầu tiên gặp mặt vợ của hắn sau khi Dương Nhạc Linh xuất viện.

Thịnh Hy biết trong lòng Dương Nhạc Linh không dễ chịu, muốn an ủi vợ mình, ” Em Có muốn nhìn con của chúng ta một chút hay không? Con bé rất đáng yêu.”

Dương Nhạc Linh không lên tiếng, Thịnh Hy liền gọi người giúp việc đem tiểu bảo bảo ôm lên đấy.

Thịnh Hy ôm đứa bé trắng nõn đến trước mặt Dương Nhạc Linh, nói: ” Em nhìn xem, nó giống em không này! Có phải rất đáng yêu không?”

Con gái dáng dấp không có chút nào giống như Thịnh Hy, cơ hồ kế thừa tất cả nét đẹp của Dương Nhạc Linh, nhất là đôi mắt đẹp.

Dương Nhạc Linh nhìn lên đứa bé trước mắt, có cảm giác không chân thật, đây thật sự là con của mình sao?

Thịnh Hy nói: ” Em có muốn ôm con bé một cái không?”

Mặc dù là một người đàn ông nhưng gần đây Thịnh Hy ôm con rất khéo, cực kỳ giống một người cha thuần thục.

Dương Nhạc Linh đưa tay ra ôm đứa trẻ vào trong ngực.

Cũng có lẽ là bởi vì thiên tính mẹ con cho phép, vốn dĩ cô ta rất ghét đứa bé này, nhưng giờ phút này, nhìn thấy đứa bé này, lại có một loại cảm giác không khống chế được, nội tâm trở nên mềm nhũn.

Mẹ Thịnh Hy nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nhìn thấy tình cảnh trong phòng, lại lui ra ngoài.

Ai, cũng chỉ có con trai ngốc của bà, mới dung túng hết lần này đến lần khác cho Dương Nhạc Linh như vậy.

Buổi tối, Cao Thanh Thu đi gặp bạn bè trở lại, nhìn thấy Hoa Ngọc Thành đang ngồi ở trên ghế sa lon đợi mình, cô đi tới, ” Ông xã.”

Hoa Ngọc Thành ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, hỏi ” Cả buổi chiều không nhìn thấy em, em chạy đi đâu thế?”

” Em đến nhà bạn.” Cao Thanh Thu nói: “Cùng Dao Dao đi ra ngoài đi dạo một chút, bây giờ không phải đang được nghỉ sao? Cũng không có chuyện gì làm.”

Tết đến, trừ thăm người thân, cơ hồ liền không có chuyện gì làm.

Hoa Ngọc Thành nhíu mày, “Đây chính là lý do em bỏ anh ở nhà một mình đấy hả?”

“…” Cao Thanh Thu đi tới ôm lấy anh, ” Cả ngày anh không đi ra ngoài à?”

Hoa Ngọc Thành tiếp tục xem sách của mình, Cao Thanh Thu nhìn anh, ” Vậy ngày mai em ở trong nhà cùng anh nhé? ”

“Không cần, em cứ đi chơi với bạn bè của em đi. Anh ở nhà đọc sách là được rồi. ”

Cao Thanh Thu ngửi thấy thoang thoảng mùi chua chua giận dỗi.

Cô Ôm lấy cánh tay của anh, tựa vào vai anh, “Không được, em nhất định phải ở nhà với anh.”

“…”

Điện thoại của Hoa Ngọc Thành có tin nhắn mới, Cao Thanh Thu giúp anh cầm tới, là Thịnh Hy gửi tới, “Tâm tình của vợ tôi đã ổn định rất nhiều, cảm ơn Hoa Tổng.”

Thịnh Hy rất cảm kích Hoa Ngọc Thành vì sự giúp đỡ của anh.

Cao Thanh Thu đem điện thoại đưa cho Hoa Ngọc Thành, Hoa Ngọc Thành nhìn một cái, không nói thêm điều gì hết.

Cao Thanh Thu cười nói: “Mặc dù ông xã của em lúc nào cũng bày ra bộ mặt lạnh nhạt, nhưng kỳ thật rất nhiệt tâm! Anh giúp Thịnh Hy biết bao lần rồi?”

Hoa Ngọc Thành nhìn cô một cái, đưa tay chọc chọc cô, ” Em lại ngứa thịt rồi có phải không?”

Lại bắt đầu đùa cợt anh.

” Em nói gì sai đâu chứ? Em Chỉ nói sự thật thôi mà.” Cao Thanh Thu phát hiện, cô và anh sống chung lâu rồi, phát hiện Hoa Ngọc Thành thật sự là một người nhiệt tâm.

Khả năng bởi vì anh đã từng là quân nhân đi!

Hoa Ngọc Thành giải thích: “Nguyên nhân của Chuyện này bắt nguồn từ anh, anh chỉ là không muốn sự tình phát triển theo hướng không thể thu dọn được thôi.”

Hôm nay, lúc nhìn thấy Dương Nhạc Linh, đại khái Hoa Ngọc Thành không nghĩ tới, cô ta sẽ biến thành bộ dáng kia, cùng lúc trước, hoàn toàn là hai bộ dáng khác nhau.
Thậm chí anh còn hoài nghi, nếu thực tế tàn khốc thêm một chút nữa, Dương Nhạc Linhcó thể sẽ lại tìm đến cái chết.

Lầm lỗi của cô ta lớn thật nhưng chưa đến nỗi đáng chết.Hoắc Chấn Đông lạnh lùng vô tình với cô ta mới thật sự là sự trừng phạt lớn nhất đối với Dương Nhạc Linh.



Tháng giêng, ngày mùng bốn, Cao Thanh Thu cùng Hoa Ngọc Thành đi đến nhà họ Hoắc để thăm hỏi Lão thủ trưởng.

Cao Thanh Thu ngồi ở bên cạnh Hoa Ngọc Thành, yên lặng mà uống trà, nghe Lão thủ trưởng và Hoa Ngọc Thành nói chuyện, hai người họ nói chuyện trong nhà sôi sổi như cha con ruột lâu ngày gặp lại.

Cũng nhìn ra được, thủ trưởng lớn tuổi, thích tìm người lải nhải chuyện trong nhà.

Đang lúc này, Hoắc Chấn Đông gõ cửa, từ bên ngoài đi vào, anh ta mặc quân phục thẳng tắp, nhìn qua rất nghiêm trang.

Bình thường Cao Thanh Thu nhìn thấy Hoắc Chấn Đông, đều là ăn mặc rất tùy ý, cực ít khi nhìn thấy anh ta ăn mặc như vậy.

Hoắc Chấn Đông đi tới, lên tiếng chào hỏi hai người họ, “Bố, Ngọc Thành.”

Hoắc Chấn Đông nhìn Hoa Ngọc Thành, hữu hảo cười cười, sau đó ngồi xuống.

Trên thực tế khoảng thời gian này bọn họ liên lạc rất ít.

Lần này Hoa Ngọc Thành tới, cũng không liên lạc qua với Hoắc Chấn Đông.

Hoàn toàn chỉ vì nể mặt mũi của Lão thủ trưởng nên mới đến nơi này.

Chỉ có điều, lúc nhìn thấy Hoa Ngọc Thành, thái độ Hoắc Chấn Đông vẫn rất lãnh đạm bình tĩnh.

Cao Thanh Thu ngồi ở một bên, nhìn bọn họ nói chuyện, ở ngay trước mặt Lão thủ trưởng, Hoa Ngọc Thành cũng không làm khó Hoắc Chấn Đông.

Trò chuyện xong, bọn họ từ thư phòng của Lão thủ trưởng đi ra, Hoắc Chấn Đông vỗ bả vai của Hoa Ngọc Thành một cái, “Buổi tối cùng ăn cơm đi, các anh em đều rất nhớ cậu đấy! Còn nói đã chuẩn bị lì xì cho Thanh Thu, có đi hay không?”

“Không đi.” Hoa Ngọc Thành một mặt lãnh đạm thờ ơ.

Hoắc Chấn Đông nhìn thấy Hoa Ngọc Thành như vậy, biết Hoa Ngọc Thành tâm tình đang không vui, mà từ trước đến giờ Hoắc Chấn Đông đều là người chủ động hòa giải, anh ta nói với Cao Thanh Thu: “Đúng rồi, Thanh Thu, An An cũng ở nhà đấy, em đi tìm nó đi, nó thấy em chắc vui lắm đấy, anh cũng có chút chuyện muốn nói với Ngọc Thành.”

Cao Thanh Thu biết Hoắc Chấn Đông muốn đuổi khéo mình nên gật đầu rồi đi lên lầu tìm Hoắc An An.

Cao Thanh Thu vừa đi, Hoắc Chấn Đông nhìn Hoa Ngọc Thành, giống như dỗ người yêu nói, ” giận tôi đấy à?”

Hoa Ngọc Thành đi tới một bên, nhìn phía ngoài cửa sổ, cũng không nói chuyện.

Hoắc Chấn Đông đứng ở bên cạnh anh, nói: ” Anh em nhiều năm như vậy, có chuyện gì mà chúng ta chưa từng trải qua, cậu tức giận tôi cái gì? Cậu muốn tôi làm cái gì, lên núi đao xuống biển lửa, tôi đều có thể đi làm.”

Giọng Hoa Ngọc Thành có chút lãnh đạm thờ ơ nói ” Từ trước đến giờ tôi chưa từng nghĩ để cho cậu vì tôi mà lên núi đao xuống biển lửa.”

“Đúng, nhưng tôi lại muốn vì cậu mà lên núi đao xuống biển lửa, ai bảo cậu là anh em tốt của tôi?” Lúc nào cử chỉ hành vi của Hoắc Chấn Đông cũng thiếu nghiêm túc, nhưng mà, lời anh ta nói lại rất nghiêm túc.

Hoa Ngọc Thành nhìn Hoắc Chấn Đông đang giả vờ bình thản, mở miệng nói: “… Có một số việc, tôi không đề cập tới nhưng không có nghĩa là tôi không biết.”

Hoa Ngọc Thành nói vậy làm cho Hoắc Chấn Đông cứng đờ, anh ta nhìn lấy Hoa Ngọc Thành, có chút khó tin, Hoa Ngọc Thành nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ chuyện kia Ngọc Thành đã biết rồi sao?

Mặc dù rất muốn phủ nhận, nhưng, ánh mắt của Hoa Ngọc Thành lại làm cho Hoắc Chấn Đông cảm thấy mình đoán không lầm.

Nụ cười trên mặt Hoắc Chấn Đông chậm rãi ngưng kết lại.

Anh ta nhìn Hoa Ngọc Thành, không xác định hỏi: ” Cậu biết từ bao giờ?”

Lúc hỏi câu này, lòng bản tay của Hoắc Chấn Đông đang chảy mồi hôi, trong khoảnh khắc này, anh ta không biết mình đang sợ cái gì, sợ Hoa Ngọc Thành phá hủy mình sao?

Không!

Hoắc Chấn Đông sợ, sợ tình anh em nhiều năm của anh ta và Hoa Ngọc Thành đến lúc này rơi vào ngõ cụt.
“Vừa mới bắt đầu tôi đã biết rồi.” Hoa Ngọc Thành nhìn ra ngoài cửa sổ, tròng mắt màu đen trông như biển sâu, ngữ khí của anh nghe rất bình tĩnh, ” Tôi không có ý định so đo với cậu, đối với tôi mà nói, tình cảm của chúng ta vượt qua hết thảy. Nhưng mà… Nếu cậu cướp Thanh Thu, tôi chỉ có thể nói: Xin lỗi.”

Anh có thể không so đo chuyện chân mình, không so đo tiền đồ của mình, anh cảm thấy mình làm sao cũng không đáng kể.

Nhưng nếu như người nào muốn cướp Cao Thanh Thu, anh tuyệt không cho phép điều đó xảy ra.

Hoắc Chấn Đông nhìn lấy Hoa Ngọc Thành, từ trong mắt của anh thấy được sự quả quyết bất khả xâm phạm.

Đây là lần đầu tiên Hoắc Chấn Đông nhìn thấy người anh em của mình quan tâm một người phụ nữ đến như vậy.

Bầu không khí đọng lại, hai người đàn ông trưởng thành nhìn nhau rất lâu, cuối cùng vẫn là Hoắc Chấn Đông nở nụ cười, anh ta vỗ bả vai của Ngọc Thành một cái, giống như trước đây thật lâu, bọn họ kề vai chiến đấu cũng như vậy, “Tôi nói rồi, tôi sẽ không cướp ai hết! Còn có… Chuyện lúc trước, tôi thật sự xin lỗi.”

Chuyện kia cứ ẩn sâu trong lòng, làm cho Hoắc Chấn Đông ngày đêm khó an.

Lại không nghĩ rằng, Hoa Ngọc Thành sớm đã biết chuyện này.

Như thế, Bản thân mình cứ cố gắng che giấu ở trước mặt Hoa Ngọc Thành, còn cho là mình che giấu rất khá, nghĩ lại thấy thật nực cười?

Hoa Ngọc Thành nhìn Hoắc Chấn Đông, không lên tiếng.

Hoắc Chấn Đông cười tự giễu nói: “Được rồi đừng nóng giận, vì một người phụ nữ thôi mà, không đáng đâu? Tôi chỉ coi Thanh Thu là em gái nên mới đối xử tốt với cô ấy một chút, cậu đừng có mà nghĩ vớ vẩn. Thật không nhìn ra, ngay cả tôi mà cậu cũng có thể ăn giấm như vậy?”

“…”



Cao Thanh Thu nói chuyện với Hoắc An An một lúc rồi đi xuống, nhìn thấy Hoa Ngọc Thành và Hoắc Chấn Đông ngồi ở trong phòng khách, Hoắc Chấn Đông rất nhiệt tình, bầu không khí giữa hai người cũng không lúng túng giống như trước khi đến.

Bình thường Hoắc Chấn Đông là một người hay bông đùa, nhưng đối với Hoa Ngọc Thành, anh ta luôn tận tâm tận lực.

Buổi tối mấy người bọn họ tụ tập, Hoa Ngọc Thành mang theo Cao Thanh Thu cùng đi, Kỷ Minh Viễn, Giang Hàng Chi, còn có mấy người nữa đều ở đó.

Hoa Ngọc Thành bị bọn họ kéo đi đánh bài, Cao Thanh Thu ngồi ở trên ghế sa lon, Hoắc Chấn Đông ngồi xuống bên cạnh.

Cao Thanh Thu nhìn thấy anh ta, hỏi: “Anh với chồng tôi hòa hảo rồi à?”

Cô nhìn ra được, từ buổi tối đến giờ, hình như chồng cô đã thay đổi thái độ.

Hôm nay Hoắc Chấn Đông tâm tình không tệ, có thể là bởi vì có một số việc đã giải quyết xong với Hoa Ngọc Thành, anh ta đáp một tiếng, “Ừ. Thùng giấm lớn nhà em ý, đi cùng với cậu ta rất khổ cực phải không?”

“Còn lâu ý.” Cao Thanh Thu nói: “Ai bảo chồng tôi là thùng giấm lớn chứ!”

Cao Thanh Thu cảm thấy anh rất rộng lượng, coi như ăn giấm, cũng chỉ là nói miệng một chút mà thôi.

Hoắc Chấn Đông nở nụ cười, nhìn Cao Thanh Thu, nói: ” Em còn bao che nữa, ngay cả anh mà chồng em cũng ăn giấm, còn không phải là thùng giấm lớn sao?”

Cao Thanh Thu nhìn về phía Hoa Ngọc Thành, ánh mắt vô cùng ôn nhu.

Cô Quay đầu về phía Hoắc Chấn Đông uy hiếp nói: ” Anh mà còn nói linh tinh nữa tôi đi tố cáo anh, để sau này chồng tôi không thèm để ý tới anh nữa.”

Cao Thanh Thu giọng điệu cứng rắn, cô mới vừa nói xong, Hoắc Chấn Đông liền mở miệng, ngoác mồm gọi, “Ngọc Thành, vợ của cậu bắt nạt tôi, cậu có quản hay không?”

Có người nghe xong, lập tức trêu nói: “Tiểu Tinh à, ngay cả anh Triết của bọn anh mà em cũng giám bắt nạt, lá gan em cũng không nhỏ nhỉ!”

“…” Cao Thanh Thu không nói gì, cho hỏi cô bắt nạt anh ta bao giờ vậy?

Tên chết tiệt này quả thực là ác nhân cáo trạng trước!
Giang Hàng Chi cười nói: “Không hổ là người phụ nữ của lão Hoa, có khí phách.”

Bình thường những người phụ nữ mà họ mang tới, nào có ai dám ở trước mặt Hoắc Chấn Đông nói chuyện lớn tiếng.

Cao Thanh Thu thấy mọi người đều che chở cho mình, nhìn Hoắc Chấn Đông, vênh mặt thị uy “Có thấy không, không ai thèm để ý tới anh hết.”

Hoắc Chấn Đông nở nụ cười, “Nhìn cái đức hạnh này của em xem em kiêu ngạo được đến bao giờ, anh có thể nói cho em biết, em mà không làm cho anh vui đi, không anh bảo Ngọc Thành bỏ rơi em!”

“Anh dám!” Cao Thanh Thu trừng mắt nhìn Hoắc Chấn Đông, “Nếu anh dám làm như vậy, tôi khẳng định sẽ không bỏ qua cho anh.”

“Đang nói gì thế?” Hoa Ngọc Thành thấy hai người đều sắp bốc hỏa, đi tới, ngồi xuống ở bên cạnh Cao Thanh Thu.

Cao Thanh Thu gãi lòng bàn tay của anh, “Hoắc Chấn Đông nói, nếu em chọc tới anh ta thì anh ta sẽ bảo anh bỏ rơi em!”

Thực ra Hoắc Chấn Đông cũng chỉ tùy tiện bông đùa không hề có ý xấu.

Anh ta nháy mắt với Hoa Ngọc Thành,ra hiệu phối hợp trêu chọc Cao Thanh Thu.

Hoa Ngọc Thành lại không hề nể mặt mũi mà nhìn Hoắc Chấn Đông một cái, hỏi: ” Mắt cậu bị làm sao thế?”

Anh đương nhiên đứng về phía bà xã đại nhân.

Hoắc Chấn Đông: “…”

Ngọc Thành ơi là Ngọc Thành, cậu có cần bao che chở vợ đến như vậy hay không?

Hoắc Chấn Đông nói: “Hự hự, tôi đi chết đây.”

Cao Thanh Thu nhìn sang Hoa Ngọc Thành, “ông xã, khi nào chúng ta trở về?”

Hoắc Chấn Đông thay Hoa Ngọc Thành trả lời: “Ai nói sẽ về chứ? Tối nay kèo thâu đêm rồi. Trên lầu có phòng nghỉ, em có thể đi lên đó nghỉ ngơi.”

Hoa Ngọc Thành nhìn đồng hồ, “Qua không giờ đêm là sinh nhật Thanh Thu.”

Hoắc Chấn Đông nghe xong cảm thấy ngoài ý muốn, “Không thể nào? Sinh nhật của em không phải đã qua lâu rồi sao?”

Ngày tháng năm sinh trên giấy tờ của Cao Thanh Thu đều theo sổ hộ khẩu gia đình.

Nhưng kỳ thật tháng giêng mới thật sự có sinh nhật của cô.

Nghe Cao Thanh Thu giải thích xong, Hoắc Chấn Đông càng kinh ngạc nhìn Hoa Ngọc Thành, “Không tệ nha! Vợ của cậu nhỏ như thế mà cậu đã xuống tay được rồi.”

Hoa Ngọc Thành liếc Hoắc Chấn Đông một cái, “Làm sao, ghen tỵ à?”

“…” Hoắc Chấn Đông nói: “Không dám, được rồi hôm nay giải tán sớm đi.”

Anh ta đứng lên, nói với mấy người còn lại: ” Mọi người cứ ở lại mà quẩy, chúng tôi đi về trước, Thanh Thu buồn ngủ rồi. Tối mai sinh nhật Thanh Thu mời mọi người tới nhà của tôi tụ tập, nhớ chuẩn bị quà cáp cho hẳn hoi đấy.”

Nhà của Hoắc Chấn Đông chính là tụ điểm ăn chơi của bọn họ.

“Ngày mai là sinh nhật Thanh Thu à?”

Mọi người đều rất kinh ngạc.

Cao Thanh Thu đứng ở bên cạnh Hoa Ngọc Thành, nói: “Mọi người đến góp vui là được rồi, không cần quà cáp gì đâu.”

Cao Thanh Thu ngượng ngùng. Hoa Ngọc Thành nhìn cô một cái, “Không cần khách khí với bọn họ.”

Đều là anh em tốt không thể tốt hơn của anh.

Hoắc Chấn Đông giúp Cao Thanh Thu xách đồ lên trên xe, sau đó mang theo cô cùng Hoa Ngọc Thành trở về nhà.

Cô Bình giúp việc còn chưa ngủ.

Hoa Ngọc Thành và Cao Thanh Thu lên tiếng chào hỏi rồi lên lầu.

Anh nắm chặt tay Cao Thanh Thu, dắt cô đi theo sau lưng mình, cô nói: “Bọn họ tặng em nhiều quà quá đi mất, em xem qua, có túi xách, có đồng hồ đeo tay, còn có dây chuyền…”

Tất cả Đều là những món đòi sa sỉ phẩm với giá trên trời, bình thường không bao giờ Cao Thanh Thu cam lòng mua những thứ này, những người anh em kia của Hoa Ngọc Thành, cũng thật sự rất chịu chi tiền.

Trong phòng không mở đèn, Cao Thanh Thu ở trên vách tường sờ soạng một hồi, không sờ được công tắc, lâu rồi không có tới, không nhớ ra công tắc ở nơi nào nữa

Trong lúc cô đang loay hoay mở bóng điện thì bị Hoa Ngọc Thành ôm vào trong ngực.

Âm thanh Hoa Ngọc Thành ở bên tai cô rất ôn nhu rất, “Bọn họ cam lòng em thôi, suy nghĩ nhiều làm gì, dù sao ngay cả con người anh cũng cho em rồi còn gì.”
Cao Thanh Thu không vội mở đèn, cô dựa vào ngực anh, cảm giác được lồng ngực rộng lớn của anh, không nhịn được giương khóe miệng lên, “Vậy hẳn là em nên cảm ơn bọn họ nhỉ?”

“Không cần đâu.” Hoa Ngọc Thành cưng chiều nói: “Chỉ cần em tốt với anh là được rồi.”

Cao Thanh Thu nở nụ cười, dựa vào ở trong ngực anh, cảm giác được nhịp tim của anh.

Chỉ cần có thể ôm anh, không cần làm gì cũng sẽ có một loại cảm giác như ôm lấy cả thế giới vào lòng.

Cuối cùng là Hoa Ngọc Thành mở đèn, nhìn cô bé trong ngực mình, anh cười dịu dàng nói “Đi thôi, đi nghỉ ngơi.”

Cao Thanh Thu lười biếng vòng vo một vòng, ” Em muốn tắm rửa, nhưng mà không có quần áo, làm sao bây giờ?”

” Em cứ đi tắm đi, để anh nghĩ cách sau.”

“Được rồi.” Cao Thanh Thu tiến vào phòng tắm.

Bên ngoài tiếng gõ cửa truyền tới, người giúp việc đưa quần áo qua cho bọn họ.

Hoắc Chấn Đông này làm việc lúc nào cũng rất chu đáo.

Cao Thanh Thu đi ra, Hoa Ngọc Thành đem quần áo bỏ qua một bên, Cao Thanh Thu lấy quần áo ngủ vừa được đưa tới, nói với Hoa Ngọc Thành: ” Anh… Có muốn cùng tắm không?”

Hoa Ngọc Thành nhíu mày, nhìn về phía Cao Thanh Thu, ” Em chắc chắn chứ?”

Lại chủ động mời anh cùng tắm rửa.

Xem ra, lá gan của vợ anh càng ngày càng lớn.

Cao Thanh Thu quẫn bách, ” Ý em là tắm rửa đơn thuần ý, anh lại bắt đầu suy nghĩ nhiều! Đúng là không thể nói rõ ràng với loại người như anh mà ”

Coi như chỉ là đơn thuần tắm rửa, nhưng khi vào trong đó, quần áo cởi ra hết, phỏng chừng cũng sẽ trở nên không đơn thuần nữa.

Cao Thanh Thu ôm lấy quần áo ngủ vào cửa, vội vàng khóa chặt cửa lại.

Tắm xong đi ra, trong phòng rất ấm, Cao Thanh Thu một bên lau tóc, một bên quay sang Hoa Ngọc Thành hỏi: ” Anh và Hoắc Chấn Đông làm hòa rồi à?”

Trước ở ngay trước mặt Hoắc Chấn Đông cũng không thèm chào hỏi, giờ phút này, Cao Thanh Thu không nhịn được hỏi thăm tình hình.

Hoa Ngọc Thành đứng ở trước kệ sách, trong phòng của anh có một mặt tường lớn, có thể thấy Hoa Ngọc Thành thật sự rất thích đọc sách.

Tay anh đang lật một quyển sách, nghe Cao Thanh Thu hỏi, anh dừng một chút, nhớ tới cuộc đối thoại ngày hôm nay của mình và Hoắc Chấn Đông.

Hoa Ngọc Thành nói: ” Có nói chuyện một chút.”

Hai người Vô tư thẳng thắn nói chuyện như vậy là lần đầu tiên.

Cao Thanh Thu nhìn lấy bóng lưng của Hoa Ngọc Thành, anh đứng ở trước kệ sách, có một loại khí chất đặc biệt, giống như bức họa thư sinh thanh bạch..

Cô tò mò hỏi: ” Hai người nói chuyện cái gì vậy?”

“Chuyện bị thương ngày trước.” Hoa Ngọc Thành bình tĩnh nói.

Cao Thanh Thu lại cảm giác lòng của mình níu chặt lại, ” Anh thật sự nói rồi hả?”

“Ừm.” Anh cố ý nói cái này, cũng coi là đánh tiếng cho Hoắc Chấn Đông biết.

Vốn anh cũng không định nói ra những chuyện này.

Nhưng Hoắc Chấn Đông lại làm cho anh có cảm giác nguy hiểm.

Vì phòng ngừa có một ngày cùng Hoắc Chấn Đông huyên náo quyết liệt, Hoa Ngọc Thành minh bạch ranh giới cuối cùng của mình để cho Hoắc Chấn Đông biết.

Và dĩ nhiên, ranh giới cuối cùng của anh chính là Cao Thanh Thu.



Hoa Ngọc Thành tìm xong sách, nhìn thấy Cao Thanh Thu vẫn còn đang lau tóc, dưới ánh đèn, mái tóc dài của cô rất đẹp.

Anh dương khóe miệng lên, Thanh Thu của anh sẽ không biết được trong lòng anh, rốt cuộc cô quan trọng đến như thế nào.



Ngày hôm sau, sáng sớm đám anh em chí cốt đã tụ tập đến nhà Hoắc Chấn Đông, buổi tối tiệc sinh nhật cũng rất náo nhiệt.

Mặc dù đều là một đám đàn ông, nhưng tiệc sinh nhật vẫn rất chỉnh chu.

Cao Thanh Thu cầm pháo bông trên tay, tia lửa cháy rực lên lung linh trong đêm.

Hoa Ngọc Thành đứng ở một bên, nhìn vợ mình chơi đến vui vẻ như vậy, trong lòng anh cũng cảm thấy vui vẻ theo.
Hoắc Chấn Đông đứng ở bên cạnh Hoa Ngọc Thành, ánh mắt rơi vào trên người Cao Thanh Thu, phát hiện Cao Thanh Thu thật sự rất dễ dàng thỏa mãn, vui vẻ.

Cao Thanh Thu nhìn thấy ông xã mình đứng ở nơi đó, cầm pháo bông đi tới, đưa cho anh một cây, "Cái này cho anh đấy."

Hoa Ngọc Thành nhìn cô, đưa tay nhận lấy.

Hoắc Chấn Đông cười hỏi: " Của anh đâu?"

Cao Thanh Thu nhìn anh ta một cái, rồi cũng đưa một cây cho anh ta.

Hoắc Chấn Đông nở nụ cười sáng lạn.

Cao Thanh Thu nhìn thấy một người đàn ông như anh ta còn thích cái này, cảm thấy có chút hài hước.

Cô nhìn Hoắc Chấn Đông, nói: "Đúng rồi, hai ngày trước bà cô Tô đến nhà tôi tìm anh đấy."

Nhắc tới Dương Nhạc Linh, Hoắc Chấn Đông cứng đờ, anh ta đánh trống lảng nhìn sang chỗ khác, " Tự nhiên em nói cái này làm gì?"

Hoắc Chấn Đông vẫn cho là, dù có ngủ với Dương Nhạc Linhrồi thì cũng không có có chỗ nào không đúng.

Nhưng mà bây giờ, mỗi lần bị Cao Thanh Thu nhắc lại chuyện này, anh ta đều có cảm giác trong lòng của mình như bị cắm một mũi tên.

Chỉ Hận không thể xóa sạch những quá khứ kinh khủng kia.

Như vậy thì mỗi lần gặp nhau, Cao Thanh Thu sẽ không dùng ánh mắt kỳ quái đó nhìn mình nữa.

Cao Thanh Thu nói: "Tôi chỉ là muốn xem anh định làm như thế nào thôi!"

Cao Thanh Thu huơ huơ pháo bông, nói với Hoa Ngọc Thành: "Ông xã ơi, nhìn cái này đi này "

"Lúc bé em chưa nghịch pháo bông này bao giờ à?" Hoắc Chấn Đông cảm thấy buồn cười nhìn cô, thậm chí ngay cả mấy cây pháo bông nhỏ nhoi mà cũng làm cô thích đến vậy?

Sao lại có một cô gái ngây thơ đến như vậy cơ chứ?

Cao Thanh Thu nhớ lại khi mình còn bé, cô không hề có bất cứ món đồ chơi nào, nói gì đến việc đốt pháo bông!

Phàm chỉ cần là thứ đồ chơi gì phải bỏ tiền ra mua thì cô đều không bao giờ dám mơ tới.

Cô nói: "Không chơi pháo bông bao giờ thì sao?"

Hoắc Chấn Đông nhớ tới lúc Hoa Ngọc Thành cầu hôn, Hoa Ngọc Thành nói với mọi người rằng nhà Cao Thanh Thu điều kiện không tốt, anh ta nói: "Được rồi."

Anh ta nói xong liền quay sang nói với Ngọc Thành: " Hai người cứ chơi vui vẻ, tôi đi một lúc sẽ trở lại."

Hoa Ngọc Thành gật đầu, "Được."

Cao Thanh Thu nhìn bóng lưng của Hoắc Chấn Đông, vội vàng đứng dịch sang bên cạnh Hoa Ngọc Thành,

Mặc kệ là ở đâu cô đều rất thích đứng bên cạnh anh.

Cao Thanh Thu cầm hai cây pháo bông, ánh mắt long lanh tràn đầy hạnh phúc.

Pháo bông rực sáng phản chiếu ánh sáng lên mặt của cô.

Hoa Ngọc Thành đặt tay lên đầu Cao Thanh Thu, nhìn cô, dịu dàng hỏi, "Có lạnh không?"

"Không lạnh ạ." Cao Thanh Thu sợ lạnh, hôm nay cô mặc quần áo như một con gấu chó xù lông.

Hai người nói chuyện một hồi, bầu trời đột nhiên rực lên pháo hoa.

Cao Thanh Thu ngẩng đầu nhìn bầu trời, " Đẹp quá đi mất!"

Cao Thanh Thu rất hưng phấn, vội vàng cầm điện thoại lên chụp hình.

Hoa Ngọc Thành cầm tay cô, đem điện thoại đi, "Đừng chụp hình nữa, xem thật kỹ đi."

Hiện tại, khi người ta nhìn thấy những thứ gì đó đặc biệt liền có phản ứng đầu tiên chính là chụp hình, trên thực tế căn bản không thưởng thức thứ trước mắt mình.

Hoa Ngọc Thành hoàn toàn không hiểu được.

"Ồ." Cao Thanh Thu nghe xong, tùy anh cất điện thoại của mình đi, chủ động nắm tay anh.

Pháo hoa được bắn khá lâu, vài người khác nói chuyện phiếm, nhìn thấy Hoa Ngọc Thành cùng với Cao Thanh Thu ở chung một chỗ, cũng không có ai qua tới quấy rầy.

Bọn họ đều rất hiểu chuyện, ai dám làm kì đà phá đám chứ?

Như vậy chắc chắn sẽ bị Hoa Ngọc Thành giết chết không tha!

Hoắc Chấn Đông làm xong, khi trở về, nhìn thấy Hoa Ngọc Thành ôm Cao Thanh Thu ở trong ngực sau đó hai người họ trao cho nhau nụ hôn nồng thắm.

Pháo hoa vẫn sáng rực bầu trời, hình ảnh trước mắt quả thực rất đẹp. Anh ta nhìn một màn này, lại cảm giác lòng của mình có một loại cảm giác lửng lơ trống rỗng.

Hoắc Chấn Đông nhìn bọn họ, vừa không cam lòng lại vừa không nỡ, cứ một mực nhìn họ hôn nhau, mãi đến cuối cùng, mới không thể không cưỡng bách nổi tâm tình của mình đành cười nhạt tự giễu bản thân.
 
Last edited:

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom