• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Đem Kẻ Bắt Nạt Tôi Về Nhà, Anh Trai Hoán Đổi Cơ Thể Với Tôi (1 Viewer)

  • Phần 3

5.

Tôi đã cố gắng, tôi đã cố gắng rất nhiều để chịu đựng, thậm chí đã có lúc tôi nghĩ rằng mình sẽ thoát ra được.

Dưới sự che chở của mẹ, tôi thành công thi vào đại học, nhưng điểm cấp ba của tôi tụt xuống quá thấp trong ba năm qua nên dù tôi cố gắng hết sức cũng chỉ thi được vào một trường bình thường hạng hai.

Nhưng mẹ tôi rất vui rồi không ngừng khen tôi học giỏi.

Với lời khuyên của mẹ và anh trai, tôi ổn định cuộc sống tại một ngôi trường bình thường ở thành phố lân cận.

Lúc đó tôi có phản ứng bài xích rất nặng đối với những thứ như trường học, nhưng mẹ tôi đã nói với tôi:

“Hân Vinh nhà mình sau này trở thành cô giáo, nhất định phải dùng năng lực của mình đi bảo vệ những đứa trẻ bị tổn thương ngoài kia.”

Anh trai tôi cũng ở bên cạnh động viên tôi.

Sự khuyến khích của họ đã khơi dậy động lực phấn đấu của cuộc đời tôi.

Sau khi vào đại học, tôi học tập chăm chỉ và buộc mình phải buông bỏ sự phản kháng với người khác, kết bạn, tham gia các hoạt động câu lạc bộ và hoà nhập với xã hội.

Mọi chuyện đang phát triển theo chiều hướng tốt, tôi đã mấy lần đạt hạng nhất chuyên ngành của trường, tôi gần như đã mở lòng và bắt đầu có chút tình cảm tốt đẹp với một đàn anh cùng chuyên ngành có cùng tham vọng với tôi.

Nhưng tôi lại gặp lại Chu Thư Nhã.

Chu Thư Nhã trượt kỳ thi tuyển sinh đại học và cuối cùng phải vào một trường cao đẳng.

Tôi tình cờ gặp cô ta khi cô ta đang phát biểu về hoạt động công ích ở trung tâm thành phố với các đàn anh đàn chị của mình, tôi không biết rằng cô ta cũng đi học cùng một thành phố với tôi.

Thế giới thật nhỏ bé.

Khi Chu Thư Nhã, người đang trang điểm đậm, xuất hiện trước mặt tôi, quá khứ u ám đó như thủy triều phá vỡ bờ đê tràn vào đất liền, nhấn chìm tôi trong tích tắc.

"Giang Hân Vinh?” Chu Thư Nhã nhận ra tôi, bước tới, mùi nước hoa xộc vào mũi tôi, toàn thân tôi cứng đờ, đầu óc trống rỗng. Đôi mắt không mấy thiện cảm của cô ta liếc nhìn chiếc huy hiệu trường trên ngực tôi, đôi tay với móng tay dài vặn vẹo cánh tay tôi, ác độc nói: “Có vẻ mày sống tốt nhỉ.”

Sau khi Chu Thư Nhã để lại những lời này, cô ta cùng bạn mình rời đi.

Nhưng hôm đó, tôi không còn tâm trạng để tiếp tục bài phát biểu nữa.

Cô ta giống như một quả bom hẹn giờ, không biết khi nào sẽ nổ tung mà phá hủy sự sống mà tôi đã cố gắng duy trì bấy lâu nay.

Tối hôm đó, tôi nhận được cuộc gọi từ anh trai.

Anh sốt sắng nói: “Hân Vinh, gần đây em thế nào rồi? Mẹ lo lắng cho em, sợ mẹ liên tục gọi điện thì làm phiền em, bảo anh gọi hỏi em.”

Tôi đang nức nở, chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy một giọng nói từ đầu bên kia điện thoại: “Khải Minh, anh đến xem bộ dữ liệu này này!”

Thế là tiếng kêu cuối cùng của tôi nghẹn lại trong cổ họng, anh tôi nhanh chóng nói ở đầu bên kia điện thoại: “Em cũng nói mẹ đi, nếu không sao thì đừng bắt anh gọi em suốt, anh cũng có cuộc sống của riêng mình chứ.” "Anh trai tôi cúp máy.

Còn tôi, dường như đã quay trở lại những ngày tháng u ám năm xưa.

Tôi bắt đầu sợ ánh mắt của người khác, cho dù chỉ là một người xa lạ gặp trên đường, khi ánh mắt họ nhìn tôi, tôi không khỏi nghĩ rằng họ có thể đã biết điều gì đó.

Tôi trở nên ngại giao tiếp với mọi người và xa lánh bạn bè, những sự phản bội từng xảy ra đã bọc kín trái tim tôi lại như một đám sương mù dày đặc, khiến tôi quên đi sự tươi đẹp lúc cười nói với người khác, chỉ còn lại những cảm xúc tiêu cực vô tận.

Sau này, ban ngày tôi cũng không dám ra ngoài, sợ nắng, suốt ngày ở trong ký túc xá, quấn chăn và kéo màn che, nghĩ rằng chỉ làm như vậy mới có thể tự cô lập mình khỏi mọi tác hại từ thế giới bên ngoài.

Xanh xao và u ám như một con chuột chũi.

Cho đến khi nhân viên tư vấn gọi điện thông báo rằng nếu không đến lớp, tôi sẽ trượt hết các lớp.

Tôi vừa bước ra khỏi cửa phòng ngủ, mặc áo hoodie, cúi đầu xuống, sợ bị người khác chú ý.

Cho đến khi người tiền bối từng nhiều lần bày tỏ tình cảm với tôi tìm đến tôi, nhắc nhở tôi cần chú ý đến phong thái và hành vi của tôi hơn.

Lúc này tôi mới nhận ra rằng những người xung quanh tôi đó đã thay đổi thái độ đối với tôi.

Những bức ảnh của tôi mà Chu Thư Nhã chụp bị xóa năm đó khi tôi tìm đến đồn cảnh sát.

Nhưng không hiểu sao chúng lại một lần nữa xuất hiện trước mắt tôi, trên những mảnh giấy nhỏ in những quảng cáo khó hiểu.

Trong phòng tắm của mọi tòa nhà trong trường chúng tôi, khắp nơi đều có những hình dán.

Ngay lúc đó, tôi nghe thấy rõ ràng tiếng một sợi dây bị cắt đứt trong đầu.

Cuối cùng nó cũng bị phá hủy.

Lúc đó tôi chỉ nhớ mình rất bình tĩnh, lòng trống rỗng, cảm xúc như bị hút cạn trong giây lát, chỉ còn lại một suy nghĩ, rằng tôi thực sự không xứng đáng có được một cuộc sống bình thường.

Được sự động viên của bạn cùng phòng, tôi đã gọi cảnh sát và mẹ tôi đã đến trường để đi cùng khi biết chuyện.

Sau khi xem lại những bức ảnh đó, bà lập tức mất trí, trông như một con sư tử giận dữ, lao đến siêu thị nhỏ trước trường để mua một con dao, người phụ nữ luôn đối xử tốt với người khác này thậm chí còn muốn đi mua một con dao.

Bạn cùng phòng ngăn cô lại và nói: "Dì ơi, nếu dì có chuyện gì thì ai sẽ chăm sóc Hân Vinh đây?”

Lúc này mẹ tôi mới tỉnh táo lại, ánh mắt rơi trên người tôi, người đang ngồi trong góc với vẻ mặt đờ đẫn.

"Anh trai cậu ấy đâu ạ?” Một người bạn cùng phòng khác hỏi, “Bố của Hân Vinh bị bệnh không thể đến, vậy còn anh trai cậu ấy thì sao? Nếu xảy ra chuyện lớn như vậy thì đàn ông trong nhà cũng phải tới chứ ạ?”

“Khải Minh, nó… làm thí nghiệm, gần đây đang ở giai đoạn quan trọng, sẽ ảnh hưởng đến việc học lên cao của nó..” Mẹ dường như mất đi tự tin, lưng bà oằn xuống.

Mẹ cất dao đi, đi tới ôm nhẹ lấy tôi, hỏi han tôi, giọng nói dường như ngày càng già nua, mẹ nói: “Hân Vinh, là do mẹ không chăm sóc tốt cho con, mẹ có lỗi với con, có lỗi với bố con, tất cả là lỗi của mẹ…”

Không, đó không phải lỗi của mẹ mà là lỗi của kẻ bắt nạt.

Nhưng cảnh sát không bắt được Chu Thư Nhã.

Bức ảnh bị rò rỉ từ một quán net đen trong thành phố này, người đăng nó là một học sinh chưa đủ tuổi trốn học lên mạng chơi.

Cậu ta nói không biết chuyện gì đang xảy ra, khi mở máy lên thì thấy file đó đã ở trên màn hình, cậu ta tò mò bấm vào, tưởng là file máy tính có sẵn.

Xuất phát từ tâm lý nghịch ngợm, những bức ảnh này đã được tung lên mạng, sau đó được những người có động cơ xấu tải xuống và biến thành những quảng cáo nhỏ.

Sau một loạt điều tra, cảnh sát đã bắt giữ rất nhiều người nhưng không hề có Chu Thư Nhã.

Thế là một buổi tối, khi mẹ đang nấu ăn cho tôi ở nhà thuê, tôi lặng lẽ đi ra ngoài.

Tôi lái xe đến trường của Chu Thư Nhã tìm cô ta.

Chu Thư Nhã rất tự hào khi nhìn thấy tôi, nhưng cô ta nhanh chóng nhìn thấy chất lỏng trong cái chai trên tay tôi.

Khi đó, trên đường phố ở thành phố lân cận xảy ra sự cố có người bị tạt axit, vẻ mặt của Chu Thư Nhã bất chợt thay đổi.

Tôi cười toe toét với cô ta, "Chu Thư Nhã, tao không muốn sống nữa, mày cũng vậy đúng không.”

Cô ta hét lên và chạy về phía đám đông, khiến mọi người trên đường đi chú ý.

Tôi lặng lẽ đi đến một bên, mở chai nước ra uống, soda cay xè, tôi nhận ra vị giác của mình không còn tốt nữa, không còn cảm nhận được vị ngọt nữa rồi.

Nhưng làm thế nào được nữa đây, khát cũng chỉ có thể uống nước, bởi nếu tôi ch*t hoặc vào tù thì mẹ sẽ khóc.

Tôi ngước mắt nhìn trời, nước mắt chảy dài xuống má, xuống tận cổ, để lại một vệt dài.

Dấu vết như đang chảy máu.

Cuối cùng vì sự việc đó mà tôi không thể quay lại trường đại học, mẹ tôi đưa tôi về nhà.

Bởi vì bà ấy thấy tôi luôn tự làm tổn thương mình khi không tỉnh táo.

Sau đó, anh trai tôi cũng quay lại.

Lúc đầu, anh ấy nhìn vết sẹo trên cánh tay tôi, vẻ mặt đầy khó chịu.

Sau đó, anh trở nên lo lắng.

"Người giám sát đã giao dự án thí nghiệm cho anh rồi, Hân Vinh, mau chóng khỏe lại nhé, anh cần về hoàn thành bằng tiến sĩ." Anh ấy nói với tôi với ánh mắt đầy hy vọng.

Nhưng tôi không thể hứa với anh điều gì, chỉ có thể đáp lại bằng sự im lặng, không thể hứa được điều gì. Anh càng nhìn tôi thất vọng hơn.

6.

Buổi tối, Giang Khải Minh gọi điện, sau khi kết nối, tôi nghe thấy giọng nói thở hổn hển của anh, đầu bên kia đang dở khóc dở cười.

Anh ấy nói: “Hân Vinh, hóa ra khi một người bị lời nói làm tổn thương, toàn thân người đó cũng thực sự đau theo.”

Đúng là bạn sẽ cảm thấy ngột ngạt trong lồng ngực, đầu đau dữ dội, bạn sẽ bị những cảm xúc tiêu cực lấn át, không có lối thoát, thậm chí hơi thở của bạn dường như đang trào ngược vào trong khoang phổi, chỉ cần bạn còn sống, đó chính là cực hình.

"Chu Thư Nhã đã nói gì với anh?" Tôi nhẹ nhàng hỏi qua điện thoại.

"Không có gì, cô ấy chỉ cứ liên tục kêu anh đi ch*t, nhưng anh không coi lời đó là thật.” Giang Khải mInh ở đầu bên kia nói, giọng khàn khàn có lẽ vì khóc.

Tình trạng của anh ấy không ổn, tôi trầm giọng nhắc nhở: “Cô ta muốn Giang Hân Vinh ch*t, anh là Giang Khải Minh, đừng coi là thật.”

Tiếng khóc ở đầu bên kia điện thoại kéo theo tiếng thở ngày càng nặng nề.

“Anh biết... anh biết..." Giang Khải Minh không ngừng lặp lại ở đầu bên kia của điện thoại, như thể đang nói với chính mình.

Một lúc sau, anh mới bình tĩnh lại, giọng khàn khàn nói: “Xin lỗi, Hân Vinh, anh vốn tưởng rằng bố mẹ vẫn thiên vị yêu thương em, hơn nữa anh lúc đó học đại học ở bên ngoài, bố mẹ… không quan tâm lắm tới anh ngoài chuyện gửi tiền. Anh, anh chưa bao giờ nghĩ rằng em lại từng chịu khổ như vậy."

Vừa nói, anh vừa muốn khóc, như thể nếu không làm vậy thì cơn đau sẽ không tài nào thoát ra khỏi cơ thể.

Tôi cầm điện thoại, bình tĩnh nói: “Anh đi ngủ sớm đi, ngày mai là anh về rồi.”

Ngày hôm sau, tôi đến phòng của Giang Khải Minh để lảng vảng như mọi ngày. Buổi chiều, mẹ tôi đột nhiên gọi điện cho tôi, nói rằng Chu Thư Nhã và Giang Khải Minh đang cãi nhau ở nhà.

Tôi vội vã về nhà, nhìn thấy Giang Khải Minh đang ngồi trên người Chu Thư Nhã, hai tay vòng qua cổ cô ta.

“Khải Minh…” Chu Thư Nhã vừa nhìn thấy tôi đã bật khóc.

"Cô đang giả vờ cái gì?! Cô đang giả vờ cái gì hả?!” Giang Khải Minh, người đang đè trên người cô ta, giận dữ gầm lên và đưa tay lên cào vào mặt Chu Thư Nhã. Lúc này tôi mới chú ý tới khuôn mặt vốn luôn được cô ta coi trọng hơn hết, trên đó có vài vết máu, vết thương rất sâu, vẫn còn đang chảy máu.

Có vẻ như Chu Thư Nhã lần này thực sự hạ quyết tâm, thậm chí đến gương mặt đó cô ta cũng không cần nữa.

“Hân Vinh, cậu đang nói gì vậy? Tôi chỉ muốn hòa hợp với cậu thôi mà!” Chu Thư Nhã bật khóc, vẻ mặt chân thành như thể mình đã bị oan ức vô cùng.

“Cô giả vờ vừa vừa thôi, vừa rồi cô còn ấn đầu tôi xuống, bảo tôi uống nước trong chậu rửa mặt, còn nói tôi là đồ sao chổi, giờ lại khóc?! Sao không nói gì đi!” Cảm xúc của Giang Khải Minh dần mất kiểm soát, giơ tay giáng một cái tát nữa vào mặt Chu Thư Nhã.

Cái tát này đầy uy lực, khi cái tát giòn tan vang lên, nói gì đến Chu Thư Nhã, ngay cả tôi cũng thoáng ch*t lặng.

Không ngờ, Giang Hân Vinh, người luôn bị cô ta bắt nạt, giờ lại trở nên khó đối phó như vậy, vẻ mặt của Chu Thư Nhã đột nhiên trở nên hung dữ.

"Con khốn!! Sao mày dám đánh tao!! Tao liều ch*t với mày!!!”

Chu Thư Nhã nổi điên, lật người, đè Giang Khải Minh ở dưới, chuẩn bị ra đòn.

Nhìn thấy Giang Khải Minh đánh Chu Thư Nhã trước mặt mình, mẹ tôi tiến thoái lưỡng nan, lao tới đẩy Chu Thư Nhã ra hai ba lần.

Chu Thư Nhã vẫn không ngừng chửi thề, hàng loạt lời tục tĩu như đĩ, khốn, sao chổi đồng loạt phun về phía Giang Khải Minh.

Cho đến khi hai cái tát lớn vang lên, Chu Thư Nhã mới che mặt mình nhìn mẹ tôi.

"Sao cô lại chửi con gái tôi!” Mẹ tôi tức giận đến run lên, mở cửa cho Chu Thư Nhã rồi hét lên: "Ra ngoài! Cút khỏi đây ngay!”

“Mụ già, rồi bà cũng ch*t không yên ổn đâu!” Chu Thư Nhã không nhân nhượng, mắng lại mẹ tôi.

Tôi cau mày, bước tới kéo Chu Thư Nhã ra ngoài.

"Buông em ra!" Chu Thư Nhã cố gắng giãy giụa, "Mẹ và em gái anh bắt nạt em đến như vậy mà anh không giúp em. Ý anh là sao hả Giang Khải Minh?! Anh có còn là đàn ông không?!"

“Đừng gây rối nữa.” Tôi ngăn cô ta lại bằng một giọng trầm.

Chu Thư Nhã nghe tôi nói vậy, cô ta dường như bị kích thích kịch liệt đến mức hét vào mặt tôi:

"Tôi là người đang gây rối à? Không phải chỉ vì tôi muốn cưới anh và ở bên cạnh anh?! Không phải trước kia anh tự nói à? Nếu không có Giang Hân Vinh thì mọi chuyện đã tốt rồi! Giang Khải Minh, anh có còn lương tâm không?!"

Nói xong, cô ta nhìn gia đình chúng tôi một cách khó hiểu, chỉnh lại quần áo, quay người bỏ đi.

Cánh cửa bị đóng sầm lại, tôi đắm chìm trong câu nói của Chu Thư Nhã: “Nếu không có Giang Hân Vinh thì mọi chuyện đã tốt rồi”.

Một nỗi buồn muộn màng nào đó len lỏi vào trong lồng ngực tôi.

“Con khốn! Con khốn! Những bức ảnh cô ta gửi…” Giang Khải Minh nằm trên mặt đất, hô hấp đứt đoạn, khuôn mặt đầy nước mắt, nghiến răng nghiến lợi mở miệng quay về phía cửa.

Tôi nhìn cuốn nhật ký màu hồng nằm xải lai bên cạnh, trong lòng tôi trở nên trống rỗng.

Vì vậy, tôi tiến lên hai bước và tóm lấy anh ấy, kéo anh ấy vào phòng ngủ của tôi và đóng cửa lại.

Giang Khải Minh vẫn đang khóc, toàn thân run rẩy, như thể không thể thoát ra được khỏi tầng tầng lớp lớp cảm xúc đang bao trùm lên bản thân anh.

Cho đến khi tôi quỳ xuống vỗ nhẹ gương mặt kia của mình, bình tĩnh hỏi anh: “Bình tĩnh lại, nhìn xem em là ai?”

Trong đôi mắt đang khóc của anh hiện lên một tia choáng váng, phải rất lâu sau anh mới dần bình tĩnh lại.

“Anh xin lỗi.” Đây là lần thứ ba anh xin lỗi tôi, “Anh đọc nhật ký thì phát hiện ra hồi đại học cô ta lại bắt nạt em. Anh không bao giờ biết… Anh hoàn toàn không biết. .."

Giang Khải Minh nói giọng khàn khàn, cuối cùng chuyển thành thấp giọng kêu lên: "Sao em không nói cho anh biết, tại sao mẹ lại giấu anh, bố mẹ không phải là quan tâm em nhất sao? Xảy ra chuyện lớn như vậy, cũng không ai không nói cho anh biết..."

“Mẹ không nói gì vì sợ ảnh hưởng đến việc học tập sau này của anh.”

Tôi bước tới giường ngồi xuống, khéo léo lấy tủ đựng đồ ăn nhẹ dưới gầm giường ra, mở lon Coca cho mình.

Đây là thứ mẹ tôi đã chuẩn bị cho riêng tôi nhưng tôi chưa bao giờ động tới.

Khoảnh khắc nước soda chạm vào đầu lưỡi, tôi hơi choáng váng.

Thì ra Coca có vị ngọt như vậy, nước ngọt ngon như vậy.

Giang Khải Minh vô cùng kinh ngạc, liên tục cố gắng sắp xếp lại lời nói: "Không thể... Mẹ vẫn luôn chỉ quan tâm đến mỗi em… sao có thể..."

“Anh.” Tôi lớn tiếng ngắt lời anh, “Anh còn nhớ lúc nhỏ anh đi luyện thi, nói sau này muốn làm người làm vườn, từ chối tham gia lớp học đội tuyển, xong rồi bố đánh anh không.”

Giang Khải Minh lúc này phản ứng rất chậm, anh sửng sốt một lát mới nhớ lại, chậm rãi nói: “Anh nhớ rồi, anh còn nhớ, chỉ cần là em muốn, bố mẹ cái gì cũng sẽ mua cho em, em nói muốn làm vũ công, họ sẽ đưa em đến lớp học khiêu vũ ngay lập tức."

“Anh nghĩ lúc đó bố mẹ em rất thiên vị và chỉ đối xử tốt với em phải không?” Tôi quay đầu lại hỏi anh.

“Lẽ nào không phải?"

“Không.” Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, nghiêm túc nói từng chữ một: “Bởi vì sau này em cũng muốn học đội tuyển toán, em nói với bố rằng sau này em muốn học để giúp đỡ bố, nhưng bố không cho. Bố nói rằng toàn bộ tài sản của gia đình đều để lại cho anh, Giang Khải Minh, chỉ có con trai như anh mới có thể kế thừa công việc kinh doanh của ông ấy."

Từ khi tôi đi học, bố tôi luôn đi công tác, thỉnh thoảng về nhà, ông chỉ để ý đến Giang Khải Minh, càng ngày càng buông thả và thờ ơ với tôi. Tôi gần gũi với mẹ hơn từ khi còn nhỏ, dù vậy, trong những năm Giang Khải Minh xa nhà đi học đại học, mỗi lần về nhà ở với mẹ, chuyện mẹ nói đến luôn là về Giang Khải Minh, lo lắng cho Khải Minh, và tự hỏi Khải Minh không biết đang thế nào rồi? Rồi tại sao Khải Minh không liên lạc với gia đình? Khải Minh ở ngoài có mệt có khổ không? Tôi lặng lẽ ngồi ở một bên, cúi đầu kéo tay áo che đi những vết sẹo trên tay.

Mẹ đã có nhiều chuyện phải lo rồi, làm sao con có thể khiến mẹ lo lắng hơn nữa đây.

Tôi đã phát hiện và thừa nhận trong lòng rằng Giang Khải Minh là người thừa kế mà bố mẹ anh đã dồn hết tâm huyết bồi dưỡng, nếu ngay từ đầu anh là người bị bắt nạt thì bố mẹ sẽ phát hiện ra ngay, bố tôi thậm chí còn sẽ tạm dừng công việc để quay về kiểm tra xem anh ấy có ổn không. Sẽ không giống như lần đó khi bố biết tôi bị bắt nạt ngay trước kì thi tuyển sinh đại học rồi chỉ thờ ơ nói qua điện thoại rằng “Ờ, thế em nhớ ở bên chăm sóc Hân Vinh cho tốt.”

“Chuyện này thì nói lên được điều gì?” Anh ấy kích động lên “Cuối cùng ông ấy vẫn không để lại cho anh thứ gì, chỉ để lại cho anh một mớ hỗn độn mà thôi! Những năm này anh một mình đi học ở nơi khác, họ cũng không để ý đến anh”

“Giang Khải Minh!” Tôi nhịn không được ngắt lời anh, “Là anh không để cha mẹ có cơ hội quan tâm anh, anh cho rằng họ thiên vị, anh bận rộn như vậy, có rất nhiều anh em bạn bè ở ngoài cần anh, còn anh lại cho rằng người ngoài coi trọng anh hơn người thân của anh. Anh thậm chí còn chẳng gọi điện cho bố mẹ vào ngày sinh nhật của họ. Anh nói rằng anh bận, mẹ nấu một bàn đầy món ăn hy vọng anh về nhà. Cuối cùng, anh lại nói con đang giúp đỡ một người bạn chưa về nhà, đã mười giờ tối hơn, mẹ đến một lời chúc mừng sinh nhật cũng không có!”

Giang Khải Minh sững sờ tại chỗ, sau đó trên mặt hiện lên vẻ hoảng sợ:

"Đây chính là anh trước kia sao? Đây thật sự là anh?"

"Không, họ đều nói anh là một người rất tốt… giáo sư hướng dẫn nói anh là sinh viên triển vọng nhất mà ông ấy từng gặp..."

“Anh không như vậy, anh không phải người như vậy…”

Nhận thức của anh ấy thật sự có vấn đề, tôi nghĩ về điều đó và nuốt ngược lại những lời tôi chưa nói. Tôi mới đứng dậy cất cuốn nhật ký vào ngăn kéo: “Anh uống thuốc đi, cơ thể sẽ thư giãn hơn một chút, đừng đọc những cuốn nhật ký này làm gì.”

Tôi quay lại phòng ngủ của Giang Khải Minh, vừa nằm xuống, tôi chẳng cảm thấy gì ngoài sự hoang mang và kiệt sức vô tận.

Hóa ra dù có trở thành Giang Khải Minh thì tôi cũng sẽ không vì điều đó mà trở thành bất khả chiến bại, lúc lẽ ra phải khó chịu cũng sẽ không kìm được mà cảm thấy khó chịu.

Tôi bật điện thoại lên và xem tất cả các loại tin nhắn ác ý mà Chu Thư Nhã đã gửi cho tôi.

Cô ta nói, sẽ cho Giang Khải MInh một cơ hội cuối cùng.

Nếu không, cô ta sẽ không bỏ qua cho bất kì ai hết.

Tôi muốn chặn ngay số điện thoại của cô ta, nhưng cuối cùng tôi tắt điện thoại đi rồi đặt sang một bên.

Nửa đêm tôi nghe thấy tiếng mẹ khóc.

Tôi lao ra khỏi phòng và nhìn thấy Giang Khải Minh đang đứng trên sân thượng tầng hai mươi, mặc chiếc váy màu hồng mà hồi đó anh tặng tôi, hai cánh tay thon thả buông thõng bên hông, trên người đầy những vết sẹo lớn nhỏ.

Đối mặt với gió đêm, anh bật khóc.

“Hân Vinh! Mẹ sai rồi, mẹ sai rồi! Mau xuống đi con!” Mẹ tôi mặt đầy nước mắt, nhìn chằm chằm vào nóc nhà không chớp mắt.

Giang Khải Minh tựa hồ thật sự không nhìn ra được mình là ai, vừa khóc vừa hét lên với mẹ: "Mẹ ơi! Tóc bị dính chặt keo rất đau, bị tạt nước lạnh cũng vô cùng đau!!"

Qua những gì anh ấy nói, tôi biết anh ấy vẫn đọc những cuốn nhật ký đó.

Vừa nói, anh đột nhiên giơ tay lên, để lộ vết sẹo khắp bàn tay: “Sao anh trai tôi lại tặng tôi chiếc váy này chứ, anh ấy biết tôi bị thương mà!!”

Như chợt tìm được một loại công tắc nào đó, anh đột nhiên gầm lên, hét lên tất cả những lời đã đè nén trong lòng suốt ngần ấy năm qua: “Anh ấy biết rồi! Anh ấy biết hết rồi!! Anh ấy muốn quay đầu lại ở trên ga tàu cao tốc! Nhưng anh ấy cảm thấy không đáng, anh ấy cảm thấy em gái mình từ nhỏ đã được thiên vị nuông chiều, bị bắt nạt một tí thì có sao đâu!!"

“Sau này, khi em gái anh ấy bị bệnh nặng, anh ấy luôn biết rằng anh ấy cố tình phớt lờ lời cầu cứu của em gái rồi để xảy ra tình huống như hiện tại. Anh ấy cũng chính là một kẻ s.á.t nhân, nhưng anh ấy không muốn thừa nhận điều đó, anh chỉ muốn trở thành nạn nhân, tự coi mình là kẻ đã bị cả thế giới đối xử bất công bấy lâu nay!!"

Giang Khải Minh đứng bấp bênh trên mép mái nhà, ánh mắt giao nhau với mẹ tôi, chợt vừa khóc vừa cười:

“Anh có biết không? Hôm nay mẹ mang cho em một lọ thuốc ngủ, nói mẹ đã để dành sẵn, mẹ nói mẹ cũng sẽ đi cùng em và không để em một mình. Mẹ cũng nói rằng Khải Minh quá cực khổ rồi, vậy nên chúng ta đừng làm gánh nặng cho cuộc sống của anh ấy nữa!”

"Sao có thể!! Làm sao có thể!! Mẹ không phải yêu con nhất sao? Tại sao mẹ lại vì Giang Khải Minh mà từ bỏ con chứ! Tại sao lại làm thế!”

Tiếng kêu bất lực của Giang Khải Minh vang vọng trong gió đêm.

Mẹ bên cạnh run rẩy không kiềm chế được, nghẹn ngào thú nhận: “Là lỗi của mẹ… lỗi của mẹ… Hân Vinh đã đau khổ nhiều như vậy, tại sao mẹ lại nỡ từ bỏ Hân Vinh chứ?”

Cơ thể của Giang Khải Minh run rẩy trong gió đêm, như thể anh ấy có thể biến thành một con diều bị đứt dây rơi từ tòa nhà cao tầng này bất cứ lúc nào.

Cho đến khi tôi nói: “Mẹ không sai đâu”.

“Khải Minh…” Mẹ ở bên cạnh kéo tay áo tôi, cầu xin tôi đừng nói điều gì chọc tức anh ấy thêm nữa.

Nhưng tôi nhìn Giang Khải Minh, bình tĩnh nói: “Kẻ bắt nạt mới chính là người có lỗi, chúng ta còn chưa trả thù được cô ta.”

Thân thể run rẩy của Giang Khải Minh dần dần bình tĩnh lại, tôi cũng nhân cơ hội này đi về phía anh ấy, lúc anh ấy chưa kịp chuẩn bị thì kéo anh ấy lại.

Chỉ là trọng tâm của tôi không vững khi tôi lui về sau thành ra ngã xuống đất, phần sau đầu tôi va vào mặt đất, đầu óc tôi trống rỗng rồi bất tỉnh nhân sự.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom