• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Đem Kẻ Bắt Nạt Tôi Về Nhà, Anh Trai Hoán Đổi Cơ Thể Với Tôi (1 Viewer)

  • Phần 1

1.

Khi tôi mở mắt ra, thế giới trước mặt tôi quay cuồng.

Trước đó, tâm trí tôi trống rỗng trong một thời gian dài.

Tất cả những gì tôi nhớ là anh trai tôi đã mang cô gái bắt nạt tôi suốt thời trung học đến gặp tôi và bảo tôi gọi cô ta là chị dâu.

Ánh đèn bắt đầu lập lòe loé lên, trong lúc sững sờ, tôi chỉ thấy Chu Thư Nhã đang cười toe toét với tôi, để lộ hàm răng trắng tinh.

Nụ cười trong mắt cô ta lạnh lùng như khi đè tôi xuống sàn nhà vệ sinh của trường và đạp lên đầu tôi, mắt nhìn xuống dưới.

Cô ấy nói: “Hân Vinh, tôi sẽ thay bác trai và anh cậu chăm sóc cậu nhé.”

Sau đó, tôi không còn cảm nhận được sự tồn tại của tay chân mình nữa, dưỡng khí trong lồng ngực dường như đang bị rút cạn từng li từng tí một, mọi thứ thứ vang lên bên tai tôi chỉ là nhịp tim đang bị phóng đại vô hạn vì sợ hãi.

Khi phản ứng lại, tôi đã vấp ngã trên cầu thang, anh trai Giang Khải Minh của tôi lao ra và nắm lấy cổ tay tôi, qua vai anh ấy, tôi có thể nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Chu Thư Nhã.

Giọng nói giận dữ của anh trai vẫn còn văng vẳng bên tai tôi.

“Giang Hân Vinh, mày định mắc kẹt trong quá khứ bao lâu nữa?!”

"Tất cả mọi người đều đã vượt qua, chỉ có mình mày giữ mãi trong lòng chuyện xảy ra năm đó!”

"Nhiều năm như vậy, cái nhà này suýt chút nữa bị mày phá tan tành!"

"Thư Nhã không giống mày, cô ấy còn biết cách trưởng thành! Cô ấy đã xin lỗi rồi, mày còn muốn gì nữa..."

Lời chất vấn cuối cùng vẫn là đã quá muộn để thốt ra.

Tôi mất hết sức lực và ngã xuống cầu thang, anh trai tôi không chuẩn bị trước, bị kéo theo xuống cùng tôi.

Tôi đã nghĩ mình sẽ ch*t và kết thúc một cuộc đời đầy ác mộng này.

Nhưng cuối cùng tôi cũng tỉnh dậy, vết thương trên đầu đã được băng bó, mở mắt ra nhìn mẹ đang lo lắng, nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống.

Thấy vậy, vẻ thoáng buồn hiện lên trên gương mặt hốc hác của mẹ tôi.

Cuối cùng, mẹ đưa tay vỗ nhẹ vào vai tôi, giọng nghẹn ngào nói: “Con ơi, mẹ cũng biết những năm tháng qua con vất vả, mẹ đã vì con mà khổ sở biết bao nhiêu…”

Chỉ nửa sau câu nói của bà ấy đã khiến tôi đứng hình ngay tại chỗ. Tôi nghe thấy bà ấy hỏi tôi một cách thận trọng: “Hân Vinh có vẻ như vẫn không thể chấp nhận cô gái nhà họ Chu đó, thực sự… con không thể đổi một người khác sao, Khải Minh?”

Một tiếng động bất chợt vang lên làm tôi chết cóng tại chỗ.

Tôi vừa kịp nhìn xuống lòng bàn tay to rộng của mình thì đã nghe thấy giọng nói của Chu Thư Nhã từ ngoài cửa.

"Dì, Khải Minh, Hân Vinh tỉnh rồi ạ.”

Chu Thư Nhã đang xách hai túi trái cây trên tay, cô ta vừa đi ngang qua phòng bên cạnh và nghe y tá nói rằng Giang Hân Vinh đã tỉnh lại, cô ta vội vàng gọi mẹ con tôi đến xem.

Lần thứ hai tôi mở cửa, tôi đã xác định được “Giang “Hân Vinh” nằm trên giường bệnh là ai.

Người mặc xác tôi và nhìn tôi với ánh mắt mệt mỏi cùng oán hận chỉ có thể là anh trai tôi, người đã chạy chữa cho tôi vào những năm tháng tr*m c*m của tôi, từ động viên tôi lúc đầu đến lúc bị cuộc sống vùi dập và dần chán ghét tôi.

“Anh…” Tôi cố gắng thốt ra một từ duy nhất qua cổ họng khản đặc của mình.

Chu Thư Nhã ở bên cạnh đã lao lên trước mẹ tôi và tôi.

Cô ta đặt trái cây sang một bên, háo hức nắm tay anh trai, nước mắt lưng tròng nói: “Hân Vinh, thật xin lỗi, tớ không biết rằng việc tớ ở cùng anh trai cậu sẽ gây tổn hại cho cậu nhiều như vậy, nếu như cậu khăng không tha thứ cho tôi, tôi có thể rời khỏi Khải Minh.”

Cô ta vừa dứt lời, Giang Khải Minh, người đang nhìn cô ta, mắt sáng lên, đột nhiên hét lên và hất tay cô ta ra.

Sau khi trải qua rất nhiều lần, tôi có thể đoán được Chu Thư Nhã đã làm gì mà không cần nhìn.

Chẳng qua là giả vờ thân mật với "tôi" đang nằm trên giường bệnh, rồi nhân cơ hội đó dùng kim đâm vào người tôi.

Đau đấy, nhưng vết thương quá nhỏ nên không dễ nhìn thấy trên cánh tay đầy sẹo của tôi.

Chu Thư Nhã cũng khéo léo ngã xuống sàn cạnh giường bệnh, quay lại nhìn chúng tôi với sự đau khổ và bất lực hiện rõ trên mắt.

“Hân Vinh, cậu không muốn nhìn thấy mặt tớ cũng là đương nhiên, tớ đi trước vậy.” - Cô ta nói, nhưng thân thể không nhúc nhích, cúi đầu ôm cổ tay trên mặt đất khóc, thần sắc vô cùng bi thương.

Bộ dạng của Chu Thư Nhã có lẽ quá khó hiểu, vẻ mặt của Giang Khải MInh trên giường từ hoang mang chuyển sang nghi ngờ bản thân.

Tôi thở dài và từ bỏ bản thân mình để tiến tới giúp Chu Thư Nhã đang nằm trên mặt đất.

Quả nhiên, Chu Thư Nhã vừa ngẩng đầu nhìn thấy là tôi, một giây sau trên mặt lại thay đổi: "Khải Minh, đừng vì em mà trách Hân Vinh, cậu ấy cảm thấy không khoẻ, tức giận với em là đương nhiên. Anh em hai người các anh hoà thuận mới là quan trọng nhất.”

Tôi đã nghe những lời này của Chu Thư Nhã vô số lần, khi cô ta bắt nạt tôi ở trường trung học, trước mặt bạn học, bố mẹ và giáo viên, cô ta luôn ân cần như vậy, rồi lại vô tình hữu ý đóng đinh trong mắt mọi người hình tượng đanh đá ngu dốt của tôi.

Trước đây, anh trai của tôi từng ở vị trí của người ngoài cuộc, đứng bên cạnh nghe câu này.

Nhưng bây giờ bản thân anh ấy đã trở thành “Giang Hân Vinh”, nghe Chu Thư Nhã bào chữa như vậy, trong lòng chắc hẳn có một cảm nhận khác.

“Thư Nhã…” Anh trai tôi ở trong bộ da gầy guộc của tôi, đôi môi tái nhợt, nhìn cô ta với vẻ khó tin như thể đây là lần đầu tiên anh ấy gặp cô ta.

Nhưng Chu Thư Nhã hoàn toàn không cho anh cơ hội để tự bào chữa, rấm rứt cất tiếng khóc trong lòng tôi.

Tôi nhìn anh trai trên giường, rồi nhìn Chu Thư Nhã đang trong vòng tay của tôi.

Nói cũng lạ, sau khi thay đổi cơ thể, ngay cả nỗi sợ hãi về thể chất của tôi đối với Chu Thư Nhã hình thành sau khi bị bắt nạt trong một thời gian dài cũng biến mất.

Hơn nữa, vì cố gắng thoát khỏi các triệu chứng tr*m c*m đã ăn sâu vào cơ thể mình trong nhiều năm, bộ não của tôi đã không còn được minh mẫn trong một thời gian dài. Thế giới xám xịt và sương mù dần lấy lại màu sắc của nó, cơn đau thần kinh luôn đeo bám tôi cũng đã biến mất.

Kể từ khi tôi gặp Chu Thư Nhã khi tôi vào cấp ba, tôi đã không có cảm giác khỏe mạnh như vậy trong nhiều năm.

Và giờ đây, thủ phạm gây ra bi kịch cuộc đời tôi đang khóc trong vòng tay tôi.

Tôi giơ cổ tay lên, muốn kéo Chu Thư Nhã ra khỏi vòng tay của mình.

Khoảnh khắc tiếp theo, tôi bắt gặp ánh mắt nguy hiểm của anh trai mình.

Làm anh em nhiều năm như vậy, tôi làm sao không hiểu ý của anh.

Anh ấy đang cảnh cáo tôi không được gây sự với Chu Thư Nhã, cho dù có chuyện vừa xảy ra kia, anh ấy vẫn không thay đổi thành kiến với tôi.

Trong lòng anh ấy, khi tôi đối mặt với Chu Thư Nhã, tôi sẽ luôn là người vô duyên vô cớ gây rắc rối.

Vì vậy, tôi đổi ý, đặt lòng bàn tay lên lưng Chu Thư Nhã, ngẩng đầu khiển trách Giang Khải Minh đang ở trên giường: “Thư Nhã, em không có lỗi, Giang Hân Vinh mới là người có lỗi. Sau bao nhiêu chuyện nhiều năm vậy rồi, nó vẫn cứng đầu đến mức đó. Có thú vị không hả? Chỉ khi kéo cả nhà chúng ta xuống, mày mới hài lòng hả?”

Giây tiếp theo, tôi thấy Giang Khải Minh mặt tái nhợt đi.

Cơ thể tôi vốn đã mang triệu chứng tr*m c*m nặng, dù chỉ là trực tiếp đối mặt với cú sốc do hung thủ gây ra hay nghe những lời tổn thương từ những người ruột thịt cũng đủ biến thành nỗi đau cắt thịt.

Đó không phải là một cảm giác tốt.

Chu Thư Nhã sau khi lắng nghe những lời của tôi, cô ta lặng lẽ điều chỉnh góc độ cơ thể trong vòng tay tôi, tôi đoán, cô ta chắc chắn đã lén nở một nụ cười khiêu khích với Giang Khải Minh đang nằm trên giường, giống như cô ta đã làm nhiều lần trước đây.

Nhưng tôi không cần lo lắng về điều đó, tôi bây giờ là Giang Khải Minh rồi, tôi chỉ cần đứng ở vị trí của Giang Khải Minh và đưa ra lời khiển trách mà Giang Khải Minh nên nói ra mà thôi.

Về phần anh trai tôi, sau khi thay đổi thân phận, tôi tin rằng anh ấy sẽ nhìn thấy một thế giới hoàn toàn khác.

Một thế giới độc ác và cô lập của những kẻ điên.

2.

Trên thực tế, mối quan hệ giữa tôi và anh trai Giang Khải Minh từng không tệ như bây giờ.

Anh ấy có tính cách ngay thẳng từ khi còn bé, lúc tôi còn nhỏ, anh ấy là một người anh tốt, quan tâm đến em gái mình và làm tròn bổn phận của một người anh trai.

Tôi cũng quên mất mọi chuyện bắt đầu từ khi nào, mối quan hệ của chúng tôi dần đóng đá, rồi cuối cùng đến mức không thể cứu vãn.

Có thể là sau khi tôi được cứu thoát khỏi vô số vụ t4 t4, hoặc có thể là sau cái ch*t của bố tôi, anh trai tôi một mình chạy vạy khắp nơi với áp lực của cả gia đình trên vai.

Tôi còn nhớ có một đêm, tôi bị cơn đau dày vò không ngủ được, một mình bước ra ban công, trèo qua lan can quen thuộc, nhìn thành phố về đêm vắng lặng dưới chân.

Chỉ cần một bước, một bước nữa thôi, là tôi có thể được giải thoát.

“Hân Vinh.” Lúc này giọng nói của anh trai đột nhiên truyền đến.

Tôi quay lại và thấy anh ngồi xổm trong góc hút một điếu thuốc. Những tia lửa đỏ bập bùng giữa những ngón tay của anh tôi, và ánh sáng lờ mờ từ các thiết bị điện trong phòng khách phản chiếu khuôn mặt mệt mỏi của anh.

Anh ấy bước đến gần tôi, không ngăn tôi lại mà đặt lòng bàn tay lên đỉnh đầu tôi.

Anh nói:

“Hân Vinh, khi nào thì em khỏe lại, trưởng thành và hiểu chuyện hơn? Mẹ và anh rất mệt mỏi đấy.”

Trước giờ tôi chỉ nghe được những lời an ủi và khuyên nhủ nhẹ nhàng của mẹ và anh, đây là lần đầu tiên anh ấy nói với tôi bằng giọng điệu như vậy, bình tĩnh mà lại tê liệt, như không có bất kỳ cảm xúc nào trong đó, chỉ có sự mệt mỏi vô tận.

Một lúc sau, anh hít sâu một hơi, dùng giọng điệu như thương lượng nói: "Hay là, bây giờ chúng ta kết thúc chuyện này luôn đi, được không?"

Tôi thẫn thờ nhìn anh, trong lòng như bị khoét một vết thương rất sâu, để sau cơn gió đêm tràn về, cái lỗ đó rít gào trong khoảng không vô biên.

Tôi nghĩ rằng đây thực sự là giải pháp nhanh nhất.

Hãy để mẹ và anh trai thoát khỏi vũng bùn mà tôi đã kéo họ xuống.

Thà đau ngắn còn hơn đau dài.

Vì vậy, tôi buông tay khi trèo lên lan can, nhưng giây tiếp theo, Giang Khải Minh lại nắm lấy tôi.

Đã không biết bao nhiêu lần suýt ch*t ở trước mặt bọn họ, vẻ mặt của anh ấy từ lâu đã mất đi vẻ lo lắng và đau lòng lúc đầu, bây giờ chỉ có mệt mỏi, chỉ có mệt mỏi vô tận mà thôi.

“Thôi, mẹ sẽ buồn.”

Anh nói:

“Hân Vinh, em có thể hiểu chuyện hơn một chút không? Anh cầu xin em với tư cách một người anh của em đấy.”

Tôi nhìn người con trai này cũng đang bị tra tấn, gật đầu một cách máy móc.

Bệnh tật và đau đớn không thể giải quyết bằng lý trí, nhưng để trấn an họ, tôi trở nên phục tùng hơn.

Cho đến khi, Giang Khải Minh nói với tôi rằng anh ấy đang hẹn hò với Chu Thư Nhã.

Tôi, người bị kìm nén đã lâu, lại suy sụp, tôi ngồi trên chiếc ghế sofa trong phòng khách, gục xuống khóc, bịt tai lại, không muốn nghe đến cái tên đã khiến tôi đau đớn suốt bảy năm.

“Khải Minh, con rõ ràng biết cô gái đó là…” Mẹ còn chưa nói xong, nước mắt đã làm bà nghẹn ngào, "Tại sao con lại làm thế?! Tại sao hả?”

Về phần anh trai tôi, lý do anh ấy đưa ra cũng vô cùng đáng nhớ đối với tôi, anh ấy nói: “Cô ấy ra trường xin việc ở khoa con, xem trạng thái của cô ấy thì tất cả chúng ta đã mắc kẹt trong quá khứ suốt ngần ấy năm, chỉ có cô ấy bước ra được.”

Nhưng anh ơi, hung thủ lúc nào ra tay cũng dễ dàng hơn ai hết, vì những vết sẹo đó không khắc sâu trên cơ thể bọn họ.

Nhưng anh trai tôi nhìn tôi và mẹ tôi đầy thương hại, sự thương hại có lẽ là dành cho chính bản thân anh ấy nữa.

“Giang Hân Vinh, anh hy vọng em sáng suốt lên, Thư Nhã đã chân thành xin lỗi anh về quá khứ. Nếu em sẵn sàng chấp nhận, cô ấy cũng có thể đích thân đến xin lỗi." Giang Khải Minh nói sau khi dừng lại một chút, "Bây giờ cô ấy rất tốt, rất tự do tự tại, anh rất khao khát điều đó."

Nói xong câu này, anh đi làm, bỏ mẹ con tôi ở nhà ôm nhau khóc.

Tôi biết rằng trên đường đi làm, anh ấy sẽ dừng lại trước cửa nhà thuê của Chu Thư Nhã để đón cô ta và cùng nhau đến công ty.

Trên đường đi, họ nói rất nhiều chuyện.

Những câu chuyện thú vị ở trường đại học, những chuyến du lịch khắp nơi, tất cả những câu chuyện vui vẻ và thư giãn.

Đó là thứ mà anh ấy không có trong gia đình này của mình, nơi tràn ngập nỗi buồn và khiến anh ấy cảm thấy bị áp bức và ngột ngạt.

Vì vậy, dưới sự trêu đùa của số phận, cuối cùng anh trai tôi đã chọn cách tiếp cận đao phủ, nhưng tôi thì không thể quên người mà tôi nên ghét.

Vì vậy, khi tôi và Chu Thư Nhã lần lượt bước ra khỏi phòng bệnh, khi cô ta lại tiến lại gần tôi, tôi theo bản năng lùi lại.

Bàn tay sắp vươn tới của Chu Thư Nhã lơ lửng giữa không trung, biểu cảm của cô ta cứng đờ trong nửa giây, sau đó rất tự nhiên chuyển sang cười khổ:

“Khải Minh, anh vẫn trách em vì đã làm tổn thương Hân Vinh phải không? Em thật sự đã nhận ra sai lầm của mình trong quá khứ, em biết cậu ấy là người em gái quý giá nhất của anh, em sẽ đích thân giải thích với cậu ấy và xin cậu ấy tha thứ."

Giọng điệu giả vờ bị oan quen thuộc này khiến tôi thật sự không kìm chế được sự trào phúng trong lòng, khóe môi hiện lên một nụ cười châm chọc.

Tôi nói, “Tuỳ em muốn làm thế nào.”

Thái độ như vậy khiến Chu Thư Nhã rất không hài lòng, một tia oán giận thoáng qua khuôn mặt tỏ vẻ tốt bụng của cô ta.

Tôi biết rằng Giang Khải Minh sẽ gặp khó khăn.

Tôi rất hiểu cách Chu Thư Nhã xin lỗi người khác.

Chu Thư Nhã từng có biểu cảm đáng thương và ngây thơ như vậy khi đối mặt với câu hỏi của giáo viên và nói những lời tương tự: “Hân Vinh đã hiểu lầm em, nhưng là lỗi của em khi khiến cậu ấy không vui. Em sẽ đi xin lỗi Hân Vinh ạ.”

Tuy nhiên, "lời xin lỗi" của Chu Thư Nhã là như thế nào cơ?

Cô ta kéo tôi lên sân thượng, mở điện thoại di động của mình lên và đi tới, cho tôi xem những bức ảnh chụp tôi bị lột trần khi cô ta hành hạ tôi, và nói:

“Giang Hân Vinh, nhìn xem mày nhìn rẻ tiền thế nào này! Còn nhỏ như vậy đã ngực to ghê, lại suốt ngày tỏ vẻ lẳng lơ, ai sẽ tin mày chứ?”

Cuối cùng tôi không thể chịu được sự kích thích, giơ tay đẩy về phía cô ta.

Phía sau cô ta một mét là mép sân thượng, lúc đó tôi đã muốn ch*t cùng với Chu Thư Nhã, không ngờ lại rơi vào bẫy của cô ta.

Chu Thư Nhã loạng choạng mấy lần, được các giáo viên vội vàng chộp lấy, trong khi chiếc điện thoại di động đang phát ảnh của tôi một giây trước đã bị cô ta "vô tình" ném ra ngoài, rơi xuống mặt đất bằng phẳng của tầng một.

Đằng sau tôi, trước khi tôi kịp nhận ra, đã có rất nhiều người vây quanh.

Có bạn học và giáo viên, họ đều chứng kiến Chu Thư Nhã, người muốn xin lỗi tôi và ngập ngừng chia sẻ âm nhạc với tôi, suýt chút nữa đã bị tôi đẩy xuống lầu.

Bằng cách này, với những vết sẹo trên khắp cơ thể, tôi trở thành thứ mà mọi người gọi là kẻ bắt nạt.

Vì tôi đã có biểu hiện gi*t bạn cùng lớp nên nhà trường sợ có chuyện lớn hơn xảy ra, báo mẹ tôi đến đón tôi về.

Vào ngày hôm đó, mẹ tôi đã lặng lẽ cúi đầu và xin lỗi cha mẹ của Chu Thư Nhã cùng lãnh đạo nhà trường. Vào thời điểm đó, bố tôi vẫn chưa qua đời, Giang Khải Minh đang thực tập ở nơi khác và công việc kinh doanh nhỏ của gia đình tôi vẫn chưa sụp đổ.

Mẹ tôi chỉ là một người phụ nữ nhỏ bé ngây thơ và trong sáng, thường được chiều chuộng, sau khi nghe tin con gái mình suýt trở thành kẻ sát nhân, bà đã xấu hổ bày tỏ lời xin lỗi.

Sau khi trở về nhà, bà ấy không biết phải đối mặt với tôi như thế nào, vì vậy chỉ có thể chăm sóc tôi cẩn thận, bà ấy đi theo tôi bất cứ nơi nào, gần như không thể tách rời.

Còn tôi thì ở trong góc, nhìn chằm chằm Chu Thư Nhã, trong đầu tôi cứ văng vẳng bên tai câu nói mà cô ta tự hào nói khi tôi cùng cô ta được đưa xuống khỏi tầng thượng: "Tao vẫn còn rất nhiều ảnh dự phòng đấy.”

Cuối cùng, sau nửa tháng bàng hoàng, một buổi sáng nọ, tôi nắm lấy tay mẹ run run nói với chút can đảm cuối cùng gần như tuyệt vọng:

"Vẫn còn bằng chứng... mẹ giúp con với!"

Sau khi nói điều này, tôi nhận ra rằng tôi đã bật khóc.

May mắn thay, mẹ tôi ngay lập tức nắm lấy tay tôi và hỏi tôi một cách kiên quyết: “Hân Vinh, chuyện gì đang xảy ra vậy? Nói cho mẹ biết, mẹ sẽ thay con làm chủ.”

Bà ấy không bao giờ tin rằng tôi sẽ thực sự là một kẻ gi*t người, sau khi nghe tôi kể câu chuyện một cách ngắt quãng.

Bà kiên quyết chọn cách gọi cảnh sát, lúc này người phụ nữ luôn dịu dàng đã trở thành một người mẹ mạnh mẽ.

Trước khi bước vào đồn cảnh sát, tôi vẫn còn rất sợ hãi, lo lắng rằng làm ầm ĩ như vậy sẽ dẫn đến hậu quả khó lường.

Nhưng mẹ tôi luôn ở bên tôi, tích cực hợp tác với cuộc điều tra của cảnh sát và không bao giờ lùi bước.

Dù sao Chu Thư Nhã lúc đó mới chỉ là học sinh cấp ba, phương pháp che giấu chứng cứ của cô ta cũng không được thông minh cho lắm, bằng chứng về việc cô ta bắt nạt tôi đã bị tìm ra.

Cuối cùng, sự thật cũng được đưa ra ánh sáng, trong ba năm cấp ba, cô ta là người bắt nạt tôi trước. Thật đáng tiếc khi Chu Thư Nhã lúc đó vẫn chưa trưởng thành và đã hoàn thành việc đăng ký kỳ thi tuyển sinh đại học ở trường chúng tôi.

Khi đó, chỉ còn hai tuần nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học, hình phạt cuối cùng của nhà trường dành cho cô lta à để cô ta về nhà tự học, hai tuần sau, Chu Thư Nhã trở lại để tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học như thường lệ.

Bố mẹ của Chu Thư Nhã, hai người trước đây đứng trước mặt chúng tôi với tư cách là gia đình nạn nhân, không thể đứng thẳng được nữa, mù quáng cúi đầu xin lỗi mẹ tôi và cầu xin sự tha thứ của chúng tôi, đồng thời mong rằng sẽ không bị điều tra thêm nữa.

Nhiều năm ngụy trang bị bại lộ trước mặt cha mẹ và thầy cô, Chu Thư Nhã không thể ổn định tâm lý, thành ra có thành tích bất thường trong kỳ thi tuyển sinh đại học rồi vào học một trường cao đẳng.

Chỉ là những tin đồn về việc tôi là một kẻ gi*t người đã lan truyền từ khắp nơi đến với các bạn học sinh khác trong lớp tôi trước khi tôi có thời gian để làm rõ.

Dù là vậy, sâu thẳm trong lòng, tôi vẫn biết ơn, biết ơn mẹ tôi. Và cả hối hận nữa, vì đã không tìm kiếm sự giúp đỡ từ mẹ lúc ban đầu chỉ vì sợ mẹ sẽ lo nghĩ.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom