• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Đem Kẻ Bắt Nạt Tôi Về Nhà, Anh Trai Hoán Đổi Cơ Thể Với Tôi (1 Viewer)

  • Phần 2

3.

Đây không phải là lần đầu tiên tôi cầu cứu sự giúp đỡ.

Chu Thư Nhã nhắm đến tôi ngay từ đầu vì khi cô ta tự giới thiệu mình trong ký túc xá yêu cầu mọi người gọi cô ta là chị Thư Nhã, tôi đã không nói một tiếng nào.

Cô ta cảm thấy rằng tôi coi thường cô ta, cô ta còn bực bội khi nghe nói rằng gia đình tôi khá giả. Vì vậy, cô ta bắt đầu nhắm vào tôi bằng lời nói, rồi kích động những người xung quanh cô lập tôi.

Khi đó, trong đợt sinh hoạt trại hè trước khi chính thức bước vào cấp ba, chúng tôi phải ở trong kí túc xá nửa tháng.

Bị nhắm đến mọi lúc mọi nơi khiến tôi khó chịu đến mức tôi không thể chịu được phải chia sẻ lại với người bạn thân nhất của mình ở trại hè.

Ngày hôm sau, cô bạn đó đã khoanh tay đứng bên cạnh Chu Thư Nhã, nhìn Chu Thư Nhã chặn tôi trong góc tường với ánh mắt lạnh lùng và tát tôi nhiều lần.

"Con chó, mày học được cách tung tin đồn rồi hả? Đã không biết xấu hổ như thế, tao cho mày làm luôn, mỗi lần tao không vui, gặp mày là đánh mày nhé.”

Lúc đó, tôi không biết khuôn mặt sưng tấy vì cái tát của Chu Thư Nhã đau hơn hay trái tim tôi đau hơn, tôi nhìn thẳng vào người bạn tốt của mình đứng phía sau Chu Thư Nhã, thầm hỏi cô ấy: “Tại sao?”

“Chẳng có lý do gì cả, chỉ là nhìn mày không thuận mắt.” Cô ấy nhặt cặp sách lên sau khi Chu Thư Nhã nói xong, rồi thốt ra một cách thờ ơ, “Mày từ nhỏ đã sống tốt hơn tao, mày giỏi hơn tao trong tất cả mọi thứ, tao nhìn mày như thế khó chịu lâu lắm rồi, đợi mãi mới có người đến dạy cho mày biết thế nào là lễ độ.”

Trong nửa tháng tiếp đó, Chu Thư Nhã luôn đánh tôi khi không có ai xung quanh, nhưng cô ta đã học được cách làm thông minh, vết tát trên mặt tôi ngày đầu tiên quá bắt mắt, vì vậy cô ta đã chọn tất cả những nơi không lộ thiên trên cơ thể tôi để tấn công.

Tôi cố gắng chống cự nhưng bị Chu Thư Nhã và những người theo sau cô ta giữ lại, đánh càng mạnh hơn.

Thế là tôi đến gặp cô giáo để báo cáo. Nhưng giáo viên trong trại hè chỉ là tạm thời và sẽ không dạy học chính thức trong trường của chúng tôi, cô giáo chỉ trả lời một cách cho có lệ: “Rồi, tôi sẽ báo cáo với ban giám hiệu của trường”.

Sau đó cũng chẳng có chút tiếng gió nào.

Cuối cùng, tôi không nhịn được, cố về nhà sớm, muốn kể chuyện này cho mẹ nghe.

Nhưng đối mặt với ánh mắt tha thiết và lo lắng của bà ấy sau khi hỏi tôi hòa hợp với các bạn cùng lớp mới thế nào? Những lời đó nghẹn lại trong cổ họng tôi, tôi không thể nói ra, tôi không muốn mẹ tôi lo lắng.

Một điều nhịn là chín điều lành, tôi cứ nghĩ như vậy, nhưng tôi không ngờ rằng tôi và Chu Thư Nhã vẫn học chung lớp sau khi khai giảng.

Sau đó, những phương pháp bạo lực của Chu Thư Nhã đối với tôi bắt đầu ngày càng gia tăng, càng ngày càng phong phú.

Đầu tiên cô ta tung tin đồn về tôi trong lớp, nói rằng tôi là một học sinh hư từ khi học cấp hai để mọi người cô lập tôi.

Sau đó, vô tình hữu ý tiết lộ trước mặt giáo viên rằng tôi đã tách ra khỏi nhóm và gây khó khăn cho các bạn cùng lớp trong việc hợp tác nhóm.

Cô giáo nghi ngờ lời nói của cô ta nên cũng đến nói chuyện với tôi.

Tôi nói với giáo viên rằng Chu Thư Nhã đang bắt nạt tôi, nhưng giáo viên cũng không hoàn toàn tin lời tôi nói.

Suy cho cùng, trong mắt giáo viên, thành tích của Chu Thư Nhã không tệ, ở lớp cô ta rất cố gắng, lúc nào cũng bận rộn học hành.

Tôi không biết phải làm sao, chỉ có thể cố gắng giảm thấp sự tồn tại của mình, không chọc tức cô ta.

Nhưng nếu tôi không gây rối với cô ta, cô ta vẫn sẽ gây rối với tôi, sau khi chắc chắn rằng tôi không có bạn nào trong lớp và đã hoàn toàn bị cô lập.

Cô ta bắt đầu đấm đá tôi một cách liều lĩnh.

Các trường trung học trong thành phố của chúng tôi đều là trường nội trú, mỗi tối khi tôi kết thúc tiết tự học trở lại ký túc xá, luôn có những chiếc chăn nhớp nháp ướt sũng chờ đợi tôi, những ánh mắt kỳ lạ từ bạn cùng phòng, những cốc nước súc miệng chứa đầy những thứ bẩn thỉu, và khi tôi bừng tỉnh dậy vào lúc nửa đêm, khuôn mặt của Chu Thư Nhã lại hiện lên trong đầu tôi.

Cô ta cắt rách đồng phục học sinh của tôi và bảo tôi khỏa thân chạy trong lớp thể dục, rồi đứng cười đùa với một nhóm người.

Đổ keo vào dầu gội của tôi và bảo một đám người đá tôi quanh phòng ký túc xá như đá một quả bóng khi tay tôi bị kẹt dính vào tóc.

Cuối cùng, tôi ngã xuống sàn, hòa lẫn với những vết nước từ vụn tóc, vết bầm tím ở khớp xương và tiếng la hét dai dẳng bên tai khi sọ não chạm sàn, tất cả trở thành cơn ác mộng khó có thể quên đối với tôi.

Đối với tôi, ba năm trung học đẹp nhất đời người chẳng khác gì địa ngục.

Chu Thư Nhã nói, tôi hoàn toàn nằm dưới sự kiểm soát của cô ta, bảo tôi ngoan ngoãn chút đừng cất công đi tìm người giúp đỡ nữa.

Khi đó, cô ta đã chặn tôi ở ký túc xá và chụp vô số bức ảnh cơ thể bị lột trần của tôi.

Cô ta nói với tôi rằng nếu tôi cố gắng chống cự cô ta một lần nữa, cô ta sẽ gửi những bức ảnh này đi và nói với mọi người rằng tôi bị bán làm gái để khiến gia đình tôi xấu hổ vì tôi.

Tôi bị doạ sợ, suy cho cùng tôi chỉ là một cô gái mới lớn, những gì tôi trải qua đều là lần đầu tiên trong đời, tôi không có bạn bè để chia sẻ nỗi buồn cùng. Khi tôi cố tìm kiếm sự giúp đỡ từ các giáo viên, tôi lại bị gài bẫy và vu khống.

Những ngày xám xịt đó cuối cùng khiến tôi được chẩn đoán mắc chứng tr*m c*m, khi tôi đi nghỉ lễ về, mẹ nhìn tôi hốc hác gầy gò mà không cầm được nước mắt.

Lúc đó, nhìn mẹ đang lo lắng cho tôi, lời nói mấy lần ra khỏi miệng nhưng cuối cùng tôi lại không nói được gì.

Tôi cũng đã cố tìm sự giúp đỡ mà?

Nhưng kết quả là gì chứ? Người bạn thân chơi cùng nhau từ nhỏ đã phản bội tôi. Còn những thầy cô giáo lẽ ra là công bằng nhất trong mắt tôi lại nhìn tôi với ánh mắt có phần trách móc, không tán thành việc tôi đi nói xấu học sinh khác.

Sẽ không ai tin tôi, cũng không ai giúp tôi, cho dù tôi có nói với mẹ cũng chỉ rước thêm phiền phức cho người phụ nữ luôn đối xử tốt với tôi này.

Khi đó, tôi không biết mẹ chính là người tin tưởng tôi nhất trên đời, mẹ là người mạnh mẽ và dũng cảm hơn bất cứ ai sau mọi sự việc liên quan đến tôi, nhưng tôi lại rụt rè, chỉ chọn cách đi nhờ người khác giúp đỡ, không thèm mở miệng, rồi thành dần đánh mất hết dũng khí ban đầu.

Trong thời gian đó, Giang Khải Minh, người trở về nhà trong kỳ nghỉ, đã trở thành niềm hy vọng cuối cùng của tôi.

Bên bàn ăn, anh hào hứng chia sẻ với mẹ cuộc sống ở đại học, mãi đến cuối bữa tối anh mới chú ý đến tôi, người luôn im lặng.

“Hân Vinh sao thế?” Anh trai tôi sau bữa tối vào phòng tôi hỏi, anh ấy vẫn cười, nhưng khi nhìn thấy những vết sẹo lớn nhỏ tôi tự rạch mà tôi giấu dưới tay áo, vẻ mặt anh ấy tối sầm lại, “Chuyện gì vậy?"

“Anh ơi, đừng nói với mẹ.” Lúc đó tôi nắm lấy tay áo anh trai như nắm lấy cọng rơm cứ mạng cuối cùng.

Khi nghe tin Chu Thư Nhã có ảnh khoả thân của tôi, anh không nhịn được mà đấm mạnh vào chiếc bàn bên cạnh.

Anh ấy nói với tôi, đừng sợ, anh ấy sẽ đến gặp Chu Thư Nhã để giúp tôi giải quyết chuyện này.

Nhưng đến ngày hôm sau anh trai đã bị gọi trở về.

Bạn cùng phòng ở trường đại học của anh ấy mượn đồ trên mạng không trả được, anh đó cũng không về nhà trong kỳ nghỉ lễ. Khi gia đình tìm kiếm, họ chỉ tìm thấy lá thư tuyệt mệnh của anh đó được đăng tải trên mạng.

Bức thư tuyệt mệnh này đề cập đến anh trai tôi, người anh chỉ mới quem được một học kỳ nhưng đã ra đi thật rồi.

Đến nước này, anh tôi không còn cách nào khác là phải quay về xử lí chuyện này.

Trước khi rời đi, anh ấy nói với tôi rằng anh ấy sẽ sớm giải quyết vấn đề này rồi quay lại giúp tôi.

Nhưng anh không quay lại, mất nửa tháng mới tìm được bạn cùng phòng mới, lại thêm nửa tháng nữa lo liệu cho xong xuôi chuyện rắc rối với bạn cùng phòng.

Trước khi kết thúc kỳ nghỉ hè, anh tôi vội vã về nhà, nhét đống quà mua ở ngoài vào tay tôi, tôi nhìn xuống thì thấy một chiếc váy hồng không tay rất đẹp.

Mắt mày của anh trai đầy vẻ áy náy: “Xin lỗi, Hân Vinh, anh không ngờ lại mất nhiều thời gian như vậy.”

Anh nói rồi lại nắm tay tôi: “Chúng ta đi giải quyết chuyện này nhanh thôi.”

Tôi nhìn vẻ thiếu kiên nhẫn mà anh ấy đang cố gắng kìm nén dưới khuôn mặt hiền lành của anh ấy, tôi nhớ lại lời mẹ tôi nói sáng nay rằng có chuyện khẩn cấp xảy ra với anh trai tôi ở trường đại học, liên quan đến vị giáo sư anh ấy luôn ngưỡng mộ.

Anh ấy luôn là người như vậy, chính trực, ấm áp, nhiệt tình, dường như mọi người xung quanh đều cần đến anh ấy.

Mặt khác, anh trai tôi lớn lên với nhu cầu vô tận của người khác, vừa nhiệt tình đáp ứng vừa vì thế mà kiệt sức.

Vì vậy, tôi ngẩng đầu lên, cố gắng nở một nụ cười trên khuôn mặt cứng ngắc, một lời nói dối giả tạo mắc kẹt trong cổ họng đang nghẹn lại: “Không sao đâu anh, em đã nói chuyện với cậu ta rồi, chuyện đã giải quyết ổn thỏa, cậu ta đã hứa sẽ không bắt nạt em trong tương lai."

Giọng nói cộc lốc và nụ cười giả vờ là giới hạn của những gì tôi có thể làm sau một thời gian dài không giao tiếp với người khác.

Còn anh trai tôi sau khi nghe những lời này thì thở phào nhẹ nhõm, rồi cúi xuống xoa đầu tôi cười nhẹ nhõm: "Em không sao thật chứ? Tốt rồi.”

Có lẽ anh ấy đã nghe thấy sự miễn cưỡng trong lời nói của tôi, nhưng anh quá bận rộn, có quá nhiều người cần anh ấy.

Vì vậy, khi trạm tàu sắp đưa anh đi mất, anh ấy lại quay đầu lại nhìn tôi với vẻ ái ngại, nhưng cuối cùng, anh ấy chỉ đưa tay lên và xoa nhẹ đầu tôi.

Anh nói: “Hân Vinh sắp thành người lớn rồi, em phải học cách hiểu chuyện hơn, đừng để mẹ và anh cả đời lo lắng cho em, ngoan ngoãn nghe lời, được không?"

Tôi chậm rãi gật đầu, sau khi anh trai tôi rời đi, tôi lại kéo tay áo xuống giữa đám đông chen chúc.

Phải, tôi phải học cách thấu tình đạt lý, dù là nước mắt hay vết sẹo kia, chúng sẽ chỉ mang đến phiền phức cho những người thân thiết của tôi và khiến họ lo lắng vô ích mà thôi.

Đi trong đám đông, tôi nao núng bo bo ôm chặt lấy mình, dù thế nào đi chăng nữa, tôi chưa bao giờ có đủ dũng khí để ngẩng đầu lên nhìn vào ánh mắt của người khác.

4.

Chu Thư Nhã nói được làm được, lời "xin lỗi" của cô ta nhanh chóng được truyền đến Giang Khải Minh.

Cô ta chạy đến phòng bệnh mắng Giang Khải Minh, đồng thời để lại thêm vài vết bầm tím và vết véo cấu trên cơ thể vốn đã đầy sẹo của tôi.

Cơ thể đó không còn chịu được sự kích thích lớn nữa đâu.

Đêm đó, tôi nhận được một cuộc gọi từ Giang Khải Minh.

“Mày đã nói gì với Thư Nhã?! Làm sao mà cô ấy lại trở thành như thế này." Tôi nghe thấy anh ấy hét lên ở đầu bên kia của điện thoại bằng giọng của tôi.

Tôi ngồi trên ghế sofa trong phòng ngủ của Giang Khải Minh, rất bình tĩnh rót cho mình cốc nước rồi hỏi: "Cô ta đã nói gì với anh?"

"Cô ấy nói rằng mày có phức cảm với anh trai mình, phải rời khỏi anh trai mày đi, Giang Hân Vinh, Thư Nhã chưa bao giờ nói những lời ác ý như vậy trước mặt anh, mày đã nói gì với cô ấy?"

Đúng như cô ta nói, tôi phải thừa nhận rằng phương pháp của Chu Thư Nhã tuy hạ tiện, nhưng nó rất hiệu quả đối với tôi, người gần như đã mất đi ý chí sống trước đây.

Cô ta hiểu rằng gia đình là điểm yếu cuối cùng của tôi, cô ta thực sự biết phải dùng điều gì để kích thích tôi.

May mắn thay, bây giờ tôi đang ở trong cơ thể của Giang Khải Minh, cơ thể này rất khỏe mạnh, tôi không bị tim đập nhanh, đau đầu, đầu óc mê man, rối loạn hormone khiến cả người suy sụp đau đớn.

Lúc cảm xúc bùng nổ cũng sẽ không có hiện tượng rối loạn nội tiết tố khiến con người ta chán nản và đau đớn.

Nghe thấy giọng hỏi gần như cuồng loạn của Giang Khải Minh từ đầu bên kia điện thoại, tôi sững sờ một lúc, rồi không nhịn được cười.

Bạn thấy đấy, ngay cả Giang Khải Minh cũng không thể kiểm soát được cảm xúc của mình khi ở trong một cơ thể bị bệnh tâm thần.

“Anh, anh nhỏ giọng đi.” Tôi nhịn không được ngắt lời anh, như anh đã nói trước đó:
“Nói cho rành mạch, đừng như kẻ điên.”

Giang Khải Minh ở đầu bên kia điện thoại sửng sốt, một lúc sau mới trầm giọng hỏi: "Giang Hân Vinh, ý mày là gì?"

"Không có ý gì cả, em chỉ là muốn nhắc nhở anh, có khi những lời Chu Thư Nhã nói là thật lòng thì sao? Dù sao thì cô ta cũng đâu ác độc được hơn nữa phải không?"

"Anh đã nói với mày rồi, lúc đó Thư Nhã không phải cố ý, cô ấy đã xin lỗi rồi, mày còn ầm ĩ cái gì nữa?"

Sau khi Giang Khải Minh và Chu Thư Nhã quen nhau, tôi đã nghe những lời này vô số lần, trong lời của bọn họ, tôi từ nạn nhân của bạo lực học đường trở thành một người phụ nữ hủy hoại hạnh phúc của anh trai mình bằng cách chăm chăm bấu chặt vào quá khứ điên rồ kia.

"Đúng vậy, Thư Nhã đã xin lỗi rồi, sau này cô ta sẽ còn xin lỗi nhiều hơn nữa, cứ ngoan ngoãn nhận lấy đi." Nói xong, tôi cúp điện thoại, ngồi trên ghế sô pha, không khỏi cười khẩy.

Chu Thư Nhã sẽ không ngừng hành hạ người khác chỉ sau một đòn không thôi đâu.

Trong vòng hai ngày, Giang Khải Minh đã chủ động gọi điện cho tôi đòi tôi gặp mặt nói chuyện.

Mấy ngày nay anh ấy đều nằm viện, tôi cố ý chọn thời điểm mẹ tôi và Chu Thư Nhã không có mặt.

So với sự phản kháng và cuồng loạn mấy ngày trước, thái độ thù địch của Giang Khải Minh đối với tôi đã giảm đi rất nhiều, trông anh rất yếu ớt, mắt mày cụp xuống.

Kiệt sức đến không thể tả được, xem ra mấy ngày nay Chu Thư Nhã đã đối xử rất tốt với anh.

Vừa gặp nhau, anh ấy đã lấy từ dưới gối ra một cuốn sổ màu đen và đưa cho tôi.

Đây là nhật ký của anh ấy mấy năm gần đây, anh em tôi từ nhỏ đã có thói quen viết nhật ký, bây giờ chúng tôi vẫn thỉnh thoảng viết vào đó những chuyện lớn xảy ra trong cuộc sống của mình.

Cuốn nhật ký này vốn được đặt trong phòng làm việc của Giang Khải Minh, trong lúc mẹ đi vắng, anh đã bí mật đến công ty để lấy, bởi vì tôi chưa bao giờ xuất hiện ở công ty của họ do không ít khúc mắc giữa tôi và họ.

"Nếu như anh và mày bây giờ đã hoán đổi cho nhau, mày cũng phải giả vờ một chút."

Gần đây không phải anh không có cố gắng nói cho những người xung quanh biết anh là Giang Khải Minh, chỉ là những chuyện hoán đổi linh hồn xuất hiện mà xuất phát từ miệng của một bệnh nhân bị tr*m c*m nặng, bất cứ ai cũng sẽ cảm thấy bệnh tình của người đó đang trở nên trầm trọng hơn, điều này thực sự khiến anh ấy càng bị không tự do hơn bây giờ.

Tôi cầm cuốn sổ đang định rời đi, nhưng anh ấy lại gọi tôi lại một tiếng “Hân Vinh.” Nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, anh ấy hỏi như đã hạ quyết tâm: “Nhật ký của mày đâu, đâu rồi. Nó đâu?”

"Anh, không cần đâu." Tôi đứng bên giường bệnh, cúi đầu nhìn anh với vẻ mặt thương cảm, anh không cần làm gì cả, người mất trí nói gì cũng sẽ không ai tin, mà lời họ nói có ai tin mới là lạ.

Và người đầu tiên tố cáo tôi là kẻ điên khùng kéo cả gia đình xuống đang ở ngay trước mặt tôi đây, anh ấy chính là anh trai của tôi.

“Mẹ thì sao?” Giang Khải Minh lại ngăn cản tôi, “Anh tin mày sẽ không thể để mẹ nhìn ra sơ suất nào.”

Câu này nghe cũng có lý nên tôi nói với anh ấy:

“Cuốn nhật ký nằm trong ngăn kéo thứ hai trong tủ sách phòng ngủ của em, nhưng em khuyên anh nên để nó yên đừng đọc.”

Nó chứa đựng tất cả những hành động tàn bạo mà Chu Thư Nhã đã gây ra với tôi, đó không phải là điều mà Giang Khải Minh muốn thấy đâu.

Nhưng dù vậy, anh ấy vẫn nhất quyết đọc kỹ. Ngay cả khi tôi đã bước ra khỏi cửa, anh ấy vẫn thốt ra một giọng nói trầm thấp qua kẽ răng:

"Xin lỗi."

Tôi dừng bước, nhưng không nhìn lại.
"Hân Vinh, những năm qua, với tư cách là người thân, anh dường như đã không thực sự hiểu em và những điều em phải trải qua."

Giọng nói trầm thấp của Giang Khải Minh truyền đến từ phía sau, tuy tôi không còn ở trong cơ thể đa cảm đó nữa nhưng tôi vẫn cảm thấy hốc mũi đau nhức.

Nước mắt tôi sắp trào ra, giúp tôi giả vờ đau lòng khó chịu trước mắt Chu Thư Nhã khi cô ta vừa xuất hiện. Tôi chất vấn sao cô ta lại đến đây thăm bệnh nữa.

Tôi muốn mang Chu Thư Nhã đi, nhưng giọng nói của Giang Khải Minh từ phòng bệnh phía sau tôi vang lên: "Anh ơi, anh không phải còn có việc phải làm sao? Anh cứ đi trước đi."

Chu Thư Nhã nhân cơ hội đẩy tôi ra, ánh mắt không còn ân cần đức độ nữa: “Đừng lo, em đến đây để xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với em chồng thôi mà. Anh sợ em ăn thịt được Hân Vinh chắc?”

Tôi rời đi rất chậm chạp, khi sắp đi đến cầu thang, tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng cười đắc thắng của Chu Thư Nhã:

"Giang Hân Vinh, sao mày vẫn còn mặt mũi mà sống ở đây thế? Cuộc sống của mẹ mày anh mày đều bị mày kéo xuống vực sâu, nếu tao là mày, tao sẽ tìm một nơi thật xa họ mà tự s*t cho xong.”

Đúng, tôi là kẻ kéo chân người khác, tôi luôn tự nhủ như vậy. Điều kiện của gia đình tôi bây giờ còn kém xa so với thời bố tôi còn sống, gia đình phải nhờ anh trai tôi chu cấp, mẹ tôi không thể ra ngoài làm việc vì chăm sóc tôi.

Việc điều trị chứng tr*m c*m rất tốn kém, gần như toàn bộ tài sản thừa kế được từ bố tôi đều dành cho việc điều trị của tôi.

Khi bố tôi vừa mất, có người thân đến chiếm nhà tôi. Anh trai tôi đã chiến đấu với họ, chúng tôi đã phải bỏ ra rất nhiều công sức để giữ được nơi ở hiện tại, để gia đình chúng tôi không bị đuổi ra ngoài đường mà sống.

Chỉ là vào ngày vụ kiện kết thúc, anh tôi ngồi trong phòng châm thuốc, vẻ mặt chán nản, không có chút vui mừng vì chiến thắng nào.

Anh nhìn tôi đang ngồi im lặng trong góc, rồi nhìn mẹ tôi mấy năm nay đã già và hốc hác đi nhiều, rồi chợt bật khóc.

Anh ấy nói rằng anh ấy thích nghiên cứu khoa học, ban đầu, giáo sư đại học của anh ấy rất tán thưởng anh ấy, nói sau khi học cao học, anh ấy nên học lấy bằng tiến sĩ. Kế hoạch ban đầu là anh ấy và các anh em bạn bè của mình sẽ ở lại thành phố dấn thân vào con đường họ định theo đuổi.

Anh ấy vốn dĩ là một thanh niên giỏi giang tiền đồ xán lạn, đánh lẽ phải hưởng thụ những gì tinh hoa nhất của tuổi trẻ.

Nhưng bây giờ, anh lại đeo trên vai một người già một kẻ bệnh, cùng đám họ hàng hung hãn hèn hạ kia cãi nhau tranh giành một hai.

Không còn một tia sáng nào ở cái tương lai lẽ ra phải tươi sáng của anh.

Anh ấy chỉ có thể chấp nhận lời mời làm việc từ một công ty bình thường ở thành phố này, ở lại đây và làm một công việc duy nhất suốt đời, anh ấy hỏi chúng tôi, cuộc sống này của anh bây giờ có còn ý nghĩa gì nữa không.

Tôi biết, kể từ đó, anh ghét tôi.

Anh ghét cái ch*t đột ngột của bố tôi, bệnh tật của tôi, ánh mắt dựa dẫm của mẹ tôi và việc chúng tôi đã hủy hoại cuộc đời anh.

Cho nên anh muốn ở bên Chu Thư Nhã, đó là sự phản kháng thầm lặng của anh.

Không biết bao nhiêu lần tôi ngồi cùng với anh, anh tôi hỏi tại sao tôi không thể hiểu chuyện thêm chút nữa.

Hãy chịu đựng, chịu đựng những cảm xúc phiền toái và đa sầu đa cảm đó, ít nhất là chịu đựng cho đến khi học xong đại học và tìm được việc làm. Làm vậy, ít nhất sau khi bố mất, tôi có thể đỡ đần bớt áp lực ở nhà cho mẹ và anh trai.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom