• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Đem Kẻ Bắt Nạt Tôi Về Nhà, Anh Trai Hoán Đổi Cơ Thể Với Tôi (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Phần 4 END

7.

Khi mở mắt lần nữa, tôi cảm nhận được cảm giác bức bối quen thuộc.

Lồng ngực khó thở, đầu đau từng cơn.

Tôi biết, tôi đã đổi lại với Giang Khải Minh.

Mẹ tôi ngồi bên giường, thấy tôi tỉnh lại, liền nhiệt tình đẩy người bên cạnh: “Khải Minh, Khải Minh, Hân Vinh tỉnh lại rồi.”

Vào khoảnh khắc ánh mắt Giang Khải Minh chạm mắt tôi, chúng tôi nhìn thấy sự quyết tâm trong mắt nhau.

“Anh đã chia tay với Chu Thư Nhã.” Anh nói, siết chặt hai tay trên đầu gối, “Công bằng cho em, nhất định sẽ không thiếu một phần nào.”

“Ừ.” Tôi nhẹ nhàng đáp: “Chúng ta cần liên lạc với bạn học cũ để tìm bằng chứng.”

Có thể hơi khó khăn một chút, nhưng Giang Khải Minh xã giao giỏi hơn tôi nên anh ấy luôn có thể tìm ra cách thực hiện được mục tiêu.

"Sau khi chuyện của Chu Thư Nhã giải quyết xong, sẽ đến anh, anh vẫn nợ em một lời xin lỗi.” Anh nói rồi bước ra khỏi phòng.

Giang Khải Minh trước kia ở thành phố này có không ít bạn bè, tôi học cùng trường cấp ba với anh ấy, rất nhiều người trong số họ đều có quan hệ họ hàng quen biêt với bạn cùng lớp của tôi.

Anh ấy thu thập bằng chứng và tố cáo Chu Thư Nhã ra tòa vì tội cố ý làm tổn thương người khác.

Nhiều vết thương cũ để lại trên cơ thể tôi bây giờ không thể nhìn rõ được nữa, có khả năng Chu Thư Nhã dù có bị trừng phạt cũng sẽ không quá nghiêm trọng.

Giang Khải Minh lại đi thêm nửa tháng nữa, tìm thấy bạn cùng lớp đại học của Chu Thư Nhã, dưới sự ép buộc và dụ dỗ của anh ấy, anh ấy đã thu được bằng chứng quan trọng cho thấy Chu Thư Nhã là người đã rò rỉ ảnh của tôi hồi đó ra ngoài.

Cố ý làm tổn thương người khác, xâm phạm quyền riêng tư và phát tán hình ảnh khiêu dâm, Chu Thư Nhã bị kết luận có tội và bị kết án năm năm tù.

Vào ngày bản án được đưa ra, tôi đã viết một cuốn nhật ký dài ghi lại những hành vi tàn ác của Chu Thư Nhã đối với tôi trong vài năm qua và đăng lên cùng với bản án.

Trong một khoảng thời gian, Chu Thư Nhã đã nổi tiếng toàn mạng, bị mọi người ở khắp nơi chỉ trích phỉ nhổ. Tất cả những phương pháp mà cô ta từng dùng để bắt nạt người khác đều được sử dụng lại trên chính người cô ta.

Còn giáo viên cấp cũ hồi cấp ba của tôi cũng đã liên lạc với mẹ tôi trong đêm, xin được xin lỗi tôi một lần nữa.

Chu Thư Nhã chưa chính thức phải vào tù, trước đó, cô ta đã đến gặp anh trai tôi.

Vẻ ngoài trong sáng xinh đẹp trước kia của cô ta giờ đã bị xé rách xuống, cả người nhìn lôi thôi nhuốm đầy vẻ u ám.

Vừa nhìn thấy anh trai tôi, cô ta đã chửi bới hỏi anh tại sao bây giờ lại giả vờ cao thượng như vậy.

Giang Khải Minh không lên tiếng, chỉ lạnh lùng nhìn Chu Thư Nhã, hỏi cô ta đêm đến tỉnh dậy lẽ nào không sợ tay mình chảy đầy máu tươi?

Chu Thư Nhã cười khẩy rồi bỏ đi.

Đêm đó, tôi bị đánh thức bởi mùi khói cháy của lửa cháy, mẹ tôi đang ở phòng cạnh, mẹ là người đầu tiên phản ứng lại liền chạy vào phòng gọi tôi. Phòng ngủ của anh trai tôi ở phía ngoài cùng, tôi nghe thấy giọng anh ấy gọi tôi và mẹ tôi.

Nhưng tôi không còn sức để đáp lại.

Tiếng cười điên cuồng của Chu Thư Nhã từ ngoài cửa truyền đến:

"Giang Khải Minh, anh dám trừng phạt tôi, tôi cũng sẽ không để các người yên thân đâu!”

Sau đó vang lên một âm thanh nghèn nghẹt, Giang Khải Minh đá cô ta ngã xuống đất, Chu Thư Nhã lúc này mới bắt đầu hoảng sợ, dùng cả tay cả chân bò ra ngoài.

Mẹ con tôi muốn ra ngoài nhưng cánh cửa đã bị đốt cháy đến biến dạng.

Ngoài hành lang vang lên nhiều tiếng kêu la và tiếng bước chân, hàng xóm đã gọi điện báo cháy và kêu gọi những người bên trong kiên trì.

Nhìn ngọn lửa càng lúc càng lớn, lồng ngực vốn mắc bệnh hen suyễn nhiều năm của tôi bắt đầu ngột ngạt.

Khuôn mặt của hai mẹ con tôi sắp cháy thành tro, ngọn lửa nóng bỏng bùng cháy hết đợt này đến đợt khác, ở giây phút cuối cùng, tôi nắm chặt tay mẹ nói với mẹ rằng mẹ là người mẹ tốt nhất trên đời. Tôi rất biết ơn và yêu mẹ rất nhiều, nếu có kiếp sau, tôi nhất định vẫn sẽ làm con gái của cô ấy.

Mẹ tôi mắt đỏ hoe, mẹ gật đầu rồi ôm tôi vào lòng, lúc này chúng tôi đã buông bỏ chờ cái ch*t.

Nhưng có một bóng người bước vào, anh tôi đá tung cánh cửa đang cháy, lấy chăn ướt đắp cho mẹ con tôi.

“Anh ơi!” Tôi gọi lại trước khi bị anh đẩy ra ngoài.

"Anh là anh cả trong nhà, anh nên thay bố bảo vệ mẹ và em." Ngọn lửa dần dần chia cắt chúng tôi khi giọng nói còn văng vẳng, khói lửa dần dần làm mờ bóng dáng anh.

8.

Đội chữa cháy đến kịp thời, ngọn lửa đã dập tắt được trước khi nó kịp thiêu rụi hoàn toàn ngôi nhà của chúng tôi.

Anh trai tôi được cứu nhưng do đã hít phải quá nhiều khí carbon monoxide trong đám cháy nên rơi vào trạng thái thực vật.

Cảnh sát bắt giữ Chu Thư Nhã, cô ta kêu không hài lòng với lời buộc tội của Giang Khải Minh nên đã phóng hỏa để trả thù, cô ta đã phạm tội cố ý gi*t người.

Bản án của cô ta được nâng lên thành tù chung thân.

Nghe nói hôm đó cô ta còn muốn ở lại xem trò đùa của mình huỷ hoại chúng tôi nên không thèm chạy trốn nhanh khỏi đó, nửa khuôn mặt bị lửa thiêu rụi, toàn thân bị biến dạng vĩnh viễn.

Trước đây cô ta ít nhiều cũng được coi là người nổi tiếng trên Internet, giờ đây việc làm của cô ta đã lan rộng khắp cả nước, ngay cả nhà tù cũng biết tên cô ta.

Ban đầu cô ta bị kết án vì tội bắt nạt mà thôi, nhưng sau khi vào tù, cô ta đã trở thành kẻ đứng dưới đáy xã hội của nhà tù.

Không ai không có quyền coi thường cô ta, và bất cứ ai cũng có thể bắt nạt cô ta.

Bạt tai, bắt uống nước vệ sinh, ngủ dưới sàn, những chuyện như vậy xảy ra hàng ngày, có vô số người muốn trừng phạt cô ta.

Suốt quãng đời còn lại, cô ta cũng sẽ phải sống trong cái bóng của sự bắt nạt chính cô ta từng tự dựng lên.

Sau khi mọi chuyện kết thúc, tôi đến bệnh viện thăm anh trai mình.

Anh ấy đang nằm trên giường bệnh và ngủ thiếp đi, bác sĩ đề nghị chúng tôi kể cho anh ấy nghe một số câu chuyện quen thuộc.

Cũng chính tại đây tôi đã nhìn thấy lại cuốn nhật ký đen.

Đó là một trong số ít những thứ còn sót lại trong nhà tôi.

Mở cuốn sách ra, trang đầu tiên của cuốn nhật ký tràn ngập nét chữ đầy nhiệt huyết: "Tại sao tôi phải mang gánh nặng của Giang Hân Vinh trên cuộc đời của tôi chứ? Tôi không thể có cuộc sống của riêng mình ư?”

Đầu ngón tay tôi run lên, rồi tôi tiếp tục nhìn nó dưới ánh mắt khích lệ của mẹ.

Phần lớn nhật ký đều do anh trai tôi viết để trút nỗi đau khổ, phàn nàn về sự thiên vị của bố mẹ, nỗi đau khổ vì tương lai bị huỷ hoại của anh ấy và sự đạo đức giả của anh ấy khi không ưa tôi những lúc tôi ốm đau.

"Ai lại thực sự muốn tự tử chỉ vì vài lời nói chứ? Nó chỉ đơn giản là muốn đòi sự chú ý của mẹ mình. Tại sao Giang Hân Vinh lại không hiểu chuyện như vậy?”

Từ này xuất hiện nhiều lần ở giữa sổ.

Nhưng khi đến trang cuối cùng, nội dung của quyển sổ đã thay đổi.

"Tôi đã sai rồi." Anh viết trong nhật ký, "Thì ra bị bệnh tật thật sự khiến người ta đau lòng. Hóa ra người ta thật sự cảm thấy tim đập nhanh dồn dập vì đối phương nói to hơn. Hóa ra..."

Nhiều sự thật đã làm mới nhận thức của anh ấy.

Từ nhật ký của anh trai tôi, tôi có thể thấy rằng Chu Thư Nhã đã không ngừng ngược đãi anh ấy trong những ngày anh ấy trở thành Giang Hân Vinh.

Dìm đầu xuống nước, véo tay, đăng những bức ảnh đe dọa.

Đây chỉ là những trận đánh nhỏ nhưng anh dần dần phát hiện ra rằng những trận đánh nhỏ này cũng đủ khiến anh run rẩy sợ hãi trong một thời gian dài.

“Vậy thì em gái tôi đã phải trải qua nỗi sợ hãi và tuyệt vọng như thế nào chứ?” Anh để lại một câu hỏi như vậy.

Trước đây anh chưa bao giờ dám nghĩ đến những điều này, cũng chưa bao giờ cố gắng tìm hiểu sâu, anh sợ nếu biết nhiều hơn sẽ nhớ ra rằng đây là kết quả của sự cố tình không biết không lo của anh khi em gái mình mở lời cầu xin sự giúp đỡ.

Trong trường hợp đó, anh sẽ không còn là nạn nhân nữa, và sẽ không còn có thể tự tin đối mặt với mẹ và em gái mình nữa.

Cho đến nay, anh gần như đã để cho Chu Thư Nhã bắt nạt mình theo kiểu tự trừng phạt, đồng thời từ bỏ việc tìm kiếm sự giúp đỡ của bác sĩ.

Anh cho rằng hóa ra chỉ những ai từng trải qua mới có thể đồng cảm.

"Nhưng cho dù chưa từng trải qua, cũng không nên đứng ngoài cười nhạo, trong chuyện này, tôi cũng là một người tiếp tay cho tội ác.” Đây là câu cuối cùng anh tôi để lại trong cuốn sổ này.

Ở trang cuối cùng của cuốn nhật ký, anh ấy kể lại một câu chuyện vặt vãnh thời thơ ấu của chúng tôi.

Cậu bé Giang Khải minh mong muốn trở thành một người làm vườn, cậu kể chuyện này với bố mình rồi bị đánh đòn, bố cậu yêu cầu cậu phải học tập chăm chỉ để tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình.

Vì vậy Giang Hân Vinh lúc đó vẫn chỉ là một cô bé đã an ủi anh, nói không sao đâu, cô có thể học tập chăm chỉ, sau này cô sẽ làm mọi việc vì anh trai mình, để anh trai anh có thể trở thành người làm vườn giỏi nhất trên thế giới.

Nhưng không lâu sau, Giang Hân Vinh cũng bị đánh vì muốn tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình cho anh trai mình.

Giang Khải Minh đến gặp cô, trên mặt cô vẫn còn nước mắt, nhìn thấy anh trai, đôi mắt tròn xoe trợn ngược, lấy ra từ phía sau một cái xẻng hoa và một thùng bùn đưa cho anh mình

Cô mua nó bằng tiền tiêu vặt tiết kiệm được và nói với bà chủ rằng sau này anh trai cô sẽ là một người làm vườn siêu hạng nên cô phải dùng chiếc xẻng tốt nhất.

Cô ấy nói, anh ơi, không sao đâu, em sẽ giúp anh làm bất cứ điều gì anh muốn.

Lúc đó Hân Vinh có khuôn mặt tròn trịa, nước mũi còn đọng trên mũi, nhưng anh chỉ cảm thấy em gái mình là cô bé dễ thương nhất trên đời, vì em gái anh chân thành với anh như vậy, nên anh làm một người anh trai, cũng phải bảo vệ cô bé thật tốt.

“Sau này tôi chỉ nhớ được Hân Vinh muốn học khiêu vũ là bố mẹ đalập tức đưa nó đi học. Tôi quên mất nó đã bị đánh vì tôi, nhưng nó vẫn nói rằng anh trai nó là người giỏi nhất thế giới, mọi điều ước của anh nó đều sẽ thành hiện thực…”

“Cho nên tôi luôn nghĩ, nếu chuyện đó xảy ra lần nữa, khi em gái tốt nhất của tôi trên đời bị bắt nạt, tôi nhất định phải là một người anh có tư cách, đứng ra trước mặt em gái, nói cho những kẻ bắt nạt nó biết rằng Giang Hân Vinh có có anh trai bảo vệ nó. Bất kì ai dám bắt nạt Hân Vinh, tôi sẽ đánh bọn họ nhừ tử.”

“Nếu tôi làm điều này vào thời điểm đó, chúng tôi có lẽ vẫn là một gia đình hạnh phúc ngay cả khi khó khăn đến như vậy.”

Tôi chậm rãi đóng cuốn nhật ký lại, đứng dậy, nhẹ nhàng nói với Giang Khải Minh đang nằm trên giường bệnh: “Cảm ơn anh.”

Cảm ơn anh trai, anh đã bảo vệ được em rồi.

Trên đường ra khỏi bệnh viện, một phóng viên liên lạc với tôi và hỏi tôi có muốn làm một chuyên mục về phản đối bắt nạt học đường không.

Tôi sẵn sàng đồng ý.

Sương mù quá khứ đã qua, tôi sẽ bước tiếp vững vàng hơn về phía trước.

Lòng tôi như được cởi trói, trong thời gian này tôi tích cực phối hợp điều trị, nửa năm sau cuối cùng tôi cũng trở lại trường học, tôi luôn ghi nhớ lời mẹ dặn rằng khi tôi lớn lên, nhất định dùng chính sức lực của mình để bảo vệ những đứa trẻ có thể bị tổn thương trên thế giới này.

Tôi muốn biến mình thành chiếc ô, để những đứa trẻ không biết trú mưa ở đâu có một chỗ đi tới để nương tựa.

Sau này khi trở thành giáo viên, tôi sẽ dạy những em nhỏ đó cách giao tiếp với người thân và tinh thần đấu tranh trước mọi bất công trong buổi học đầu tiên của mỗi học kỳ.

Những thứ tôi muốn bảo vệ và truyền lại, một là tình yêu, còn lại chính là sức mạnh.

—————— Kết
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom